Lạnh giá đêm đông, gian thạch thất ,
Băng lạnh phủ quanh mỹ nhân nhi.
Nàng trong giấc mộng, quên nhân thế,
Đâu cần hay biết khổ, sầu, bi.
Bươn trải mười năm cũng vì nàng,
Sát nhân, máu lạnh, huyết lệ mang.
Chỉ về chốn cũ, căn phòng giá,
Là thấy bình yên, lệ hai hàng.
Nhát kiếm đau thương, lìa đôi ngả,
Trần âm cách biệt mãi chia xa.
Điên cuồng tàn sát, danh quỷ huyết,
Chẳng thể đưa nàng lại bên ta.
Bích Dao nàng biết chăng.