TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 8 của 8

Chủ đề: [Tình cảm] Mix - Tác giả: Thái Trí Hằng - HOÀN THÀNH

  1. #6
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    MIX (MỄ KHẮC)
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 6

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Shirou




    Trong công viên có ba con chó hoang màu đen, lúc bình thường luôn đi quanh công viên tìm thức ăn,

    Có hôm một con chó đen trong số đó chủ động tới gần khiêu khích Mix, tôi không muốn sinh sự bèn kéo Mix bỏ đi, nhưng con chó đen cứ theo sát phía sau, không ngừng sủa phía sau.

    Rồi đột nhiên nó tấn công, tôi vội vàng ôm Mix bỏ chạy nhưng nó vẫn đuổi theo không ngừng, chân trước của nó thậm chí còn cào vào lưng quần tôi để tấn công Mix. Tiểu Huệ thấy thế hoảng sợ, hét ầm lên.

    Mix thì gầm lên giận dữ, khuôn mặt hung tợn, nhe răng ra.

    Tôi không nhịn được nữa bèn lùi lại, tháo dây buộc trên cổ Mix, thả nó xuống.

    Mix xồ thẳng tới đánh con chó đen, không tới hai hiệp con chó đen đã kêu rên đau đớn rồi cúp đuôi bỏ trốn, Mix đuổi theo được hai mươi mét.

    Không bao lâu sau con chó đen kia quay lại, nhưng đi cùng nó là hai con khác, đều lao về phía Mix, tôi cực kỳ hoảng sợ.

    Chụp lấy cái xẻng nhỏ mang theo để dọn phân cho Mix, chuẩn bị gia nhập vào cuộc chiến.

    Nhưng tôi còn chưa kịp hiển lộ thân thủ, Mix đã toàn thắng, ba con chó đen đều bỏ chạy.

    Trận chiến dẫu không đặc sắc như Lữ Bố đại chiến tam anh, nhưng một trắng đánh ba đen cũng lưu truyền trong công viên.

    "Con chó dữ đó kia kìa." Bọn họ lén lút nói sau lưng tôi.

    Có điều Mix rất được đám trẻ con yêu mến, tôi nghĩ có lẽ là bởi động tác đặc biệt của nó.

    Mix sẽ ngồi thẳng người, giơ chân phải hoặc chân trái lên vẫy vẫy trên không trung.

    Động tác này rất giống mèo chiêu tài của nhật bản, chỉ có điều tôi thấy thật mất mặt cho chó.

    Bọn trẻ con thường hiếu kỳ, chủ động chạy tới muốn chạm vào Mix, tôi luôn căng thẳng ngăn cản lại.

    Thỉnh thoảng lại có đứa trẻ không hiểu chuyện dùng tốc độ thật nhanh lén lút chạm vào Mix một cái, tuy nó mất hứng nhưng không lên tiếng sủa, càng không có ý muốn cắn người.

    Tôi cảm thấy dường như Mix đã trưởng thành hơn không ít.

    Mix cũng từ từ vào lứa trung niên rồi, cũng nên thành thục hơn.

    Cũng như tôi sau khi kết hôn, phải thành thục hơn mới gánh vác được thêm nhiều trách nhiệm.

    Trên người tôi đã có áp lực trả tiền vay mua nhà tương lai còn có thể có con, tôi phải càng cố gắng làm việc kiếm tiền.

    Thế nhưng tôi luôn cảm thấy tiền lương thật thấp, tốc độ tăng lương lại chậm, tôi chỉ đành tiết kiệm chi tiêu.

    Tiểu Huệ cũng rất tiết kiệm, có khi tôi muốn mua vài bộ quần áo mới, vòng tai hay ví da mới cho em, em luôn mỉm cười, nói mình đã là gái già rồi, không ai ngắm nữa, cần gì phải mua thêm trang phục.

    Đối với chúng tôi mà nói, buổi tối mỗi tuần ra ngoài tìm nhà hàng ăn một bữa là khoản tiêu tốn nhiều nhất.

    Kết hôn được hai năm, mùa xuân khi tôi 34 tuổi, Mix 5 tuổi, Tiểu Huệ mang thai.

    Lần đầu tiên tới khoa sản siêu âm, bác sĩ nói điểm sáng lấp lóe trên màn hình là nhịp tim đập của thai nhi.

    Hệt như ánh sao sáng nhất giữa bầu trời đêm, tôi và Tiểu Huệ đều cảm thấy vậy.

    Chúng tôi thường xuyên ngồi ngắm tấm hình siêu âm đen trắng kia, tuy rằng thai nhỉ chỉ lớn cỡ củ lạc, vốn không nhìn ra được gì; song chỉ cần nhìn tấm hình chụp đó là lại có cảm giác hạnh phúc khó hiểu.

    "Mix." Tiểu Huệ chỉ vào tấm ảnh. "Đây là em trai hay em gái của con đấy."

    Mix ngửi ngửi tấm ảnh rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Huệ, lè lưỡi ra như đang mỉm cười.

    Ở Đài Loan, phụ nữ 34 tuổi mang thai sẽ được coi là sản phụ cao tuổi, vì vậy Tiểu Huệ vừa vặn được coi là sản phụ cao tuổi.

    Chúng tôi rất cẩn thận, khi đi thang cuốn tôi sẽ dắt tay em, khi đi dạo ở công viên cũng vậy.

    Lần thứ hai tới kiểm tra, bác sĩ vừa chiếu hình siêu âm lên đã nói:

    "Thai nhi không khỏe mạnh, tôi đề nghị phẫu thuật nạo bỏ." Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ đơn giản thôi."

    Tôi và Tiểu Huệ nghe vậy đều choáng váng, hai mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

    "Cho dù có không khỏe thế nào..." Một lát sau, rốt cuộc tôi cũng mở miệng. "Tôi cũng sẽ nuôi nó."

    "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói không rõ." Bác sĩ nhìn tôi nói. "Phôi thai đã ngừng phát triển rồi, không bao lâu nữa sẽ bị bài trừ khỏi cơ thể mẹ. Để tránh nhiễm trùng tôi mới đề nghị phẫu thuật nạo bỏ."

    Tôi và Tiểu Huệ đều không cách nào quyết định, vì chúng tôi còn ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng thai nhi sẽ tiếp tục lớn lên.

    Bác sĩ muốn chúng tôi suy nghĩ rồi hẹn thời gian để tiến hành phẫu thuật nạo thai.

    Nếu trong thời gian này thai nhi bị bài trừ khỏi cơ thể mẹ có thể sẽ làm người mẹ mất nhiều máu, bảo chúng tôi đừng quá sợ hãi.

    Sau khi ra khỏi bệnh viện, chúng tôi cảm thấy ánh nắng thật chói mắt, con mắt không mở to được.

    Dọc đường tôi và Tiểu Huệ chỉ nói những chuyện như trưa nay ăn cái gì, không nhắc tới thai nhi.

    "Vừa rồi anh nói với bác sĩ, cho dù đứa trẻ không khỏe mạnh thế nào anh cũng sẽ nuôi nấng nó." Vừa về nhà, Tiểu Huệ mỉm cười nói: "Em rất cảm động."

    "Anh chỉ xúc động nhất thời thôi." Tôi mỉm cười miễn cưỡng.

    Điện thoại vang lên, Tiểu Huệ nhấc máy. Chắc là mẹ Tiểu Huệ gọi điện tới hỏi kết quả kiểm tra.

    Lúc đầu Tiểu Huệ chỉ trò chuyện vài câu đơn giản với mẹ mình, giọng nói rất bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào.

    "Con của con..." Tiểu Huệ đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống như mưa. "Bác sĩ nói con của con không còn nữa rồi."

    Mãi đến lúc này tôi mới cảm thấy đau buồn, hơn nữa càng lòng càng lúc càng đau.

    Mix dường như nhận thấy bầu không khí đang trở nên nặng nề, từ từ bước tới gần Tiểu Huệ, Tiểu Huệ cúi xuống xoa đầu nó.

    Sau đó em ôm lấy Mix, vùi mặt vào người nó.

    Một tuần sau, quả nhiên như bác sĩ đã nói, Tiểu Huệ bị xuất huyết nặng.

    Tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đã bị bài trừ sạch rồi, không cần phẫu thuật nữa.

    Căn cứ theo pháp luật Đài Loan, người bị sinh non trong vòng từ hai tháng tới chưa đầy ba tháng được nghỉ một tuần.

    Tôi để Tiểu Huệ nghỉ ngơi thật tốt trong một tuần này, Mix do tôi chịu trách nhiệm dẫn tới công viên đi dạo.

    Nhưng có hôm tôi lại phát hiện em lừa tôi, len lén mang Mix ra ngoài.

    Có lẽ em cũng giống tôi, khi đau buồn lại không muốn người khác lo lắng sẽ một mình mang Mix ra ngoài.

    Tôi cũng đau khổ một thời gian dài, trong khoảng thời gian này cũng cố tìm công việc mới có đãi ngộ cao hơn nhưng đều không được.

    Tuy rằng lý do làm việc chỉ đơn giản là kiếm chút cháo cho cả nhà ăn cầm hơi, nhưng dẫu sao cũng có chút ngạo khí của dân chuyên nghiệp trong đầu.

    Dẫu sao tôi cũng là người chuyên nghiệp, mọi chuyện đều làm đến mức tốt nhất, có lúc mong người khác thấy được dụng tâm của mình.

    Tiếu là công việc này chỉ có thể giúp tôi nhận lương, vì vậy tôi làm việc không mấy vui vẻ.

    Mỗi khi thấy uất ức khó chịu, tôi luôn chơi đùa với Mix, đùa giỡn lăn lộn với nó, cảm xúc của tôi cũng trút dần ra ngoài.

    Vì thế Tiểu Huệ thường bảo tôi là trẻ con không chịu lớn, đã lớn vậy rồi còn thích lăn lộn chơi đùa với chó.

    "Hèn gì quần áo anh dính đầy lông Mix." Em nói.

    Khắp trong nhà đều là lông của Mix bị rụng, góc tường, chân bàn với dưới ghế sô pha đều là nơi thường xuyên xuất hiện những túm lông của nó.

    Nếu tôi mặc áo sơ mi màu đậm, trên áo sẽ xuất hiện rất nhiều hoa văn tinh tế, đó đều là lông của Mix.

    Tôi phải lấy băng dính ra, bóc từng sợ lông ra.

    Mùa hè năm tôi 35 tuổi, khi đó Mix vừa tròn 7 tuổi, thời trung niên của nó hẳn cũng sắp kết thúc.

    Nhưng tôi không thấy được chút thay đổi nào của nó, chiều nào đi làm về lúc cũng chơi trò đuổi bắt đoạt dép với tôi, nó cũng vẫn dôì dào sức khỏe, ngượic lại tôi bắt đầu cảm thấy mình có phần lực bất tòng tâm.

    Có hôm tôi làm việc trong phòng đến khuya, cuối cùng cũng xong việc, khi bước vào phòng ngủ bỗng thấy Tiểu Huệ đang len lén lau nước mắt. Tôi đoán có lẽ em lại nhớ lại chuyện bị sinh non.

    "Đừng buồn nữa." Tôi vỗ vai em. "Chúng mình đều còn trẻ, có thể tiếp tục sinh mà."

    "Em không buồn vì thế."

    "Hả?" Tôi không hiểu bèn hỏi. "Vậy sao em buồn?"

    "Em thấy đầu anh đã có tóc bạc."

    "Tới tuổi này rồi đầu có vài sợi bạc cũng bình thường mà." Tôi mỉm cười. "Nhổ giúp anh đi."

    Tôi cúi đầu để em nhổ tóc bạc giúp, nhưng mãi không thấy em làm gì, đành ngẩng đầu lên.

    "Khi mới quen anh, hai chúng mình đều mới 24 tuổi, còn rất trẻ." Tiểu Huệ nói. "Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày thấy anh có tóc bạc."

    "Tóc trên đầu rồi sẽ bạc, đó là do năm tháng." Tôi nói.

    "Chắc anh phải chịu áp lực rất lớn, chuyện phiền lòng cũng rất nhiều." Em nhìn tôi nói. "Em thấy có lỗi vì đã khiến anh phải làm việc vất vả như vậy, cũng đau lòng vì anh không còn trẻ nữa."

    "Đừng nghĩ linh tinh nữa." Tôi vuốt ve mái tóc em. "Ngủ đi, mai bọn mình còn phải đi làm đấy."

    Giữa thành phố chật chội, đa số mọi người đều nhỏ bé không khác gì chú kiến, chỉ có thể làm việc chăm chỉ vì cuộc sống.

    Tôi và Tiểu Huệ cũng chỉ là hai con kiến, chỉ có thể không ngừng nỗ lực.

    Đây là cuộc sống của chúng tôi, không liên quan gì tới chuyện đúng sai, dẫu sao cũng phải sống, không nên nghĩ quá nhiều.

    Mùa thu năm tôi 36 tuổi, Tiểu Huệ lại mang thai.

    Đã có kinh nghiệm lần trước, lần này tới khoa sản kiếm tra, chúng tôi càng căng thẳng.

    Bác sĩ nói chỉ cần mang thai 6 tuần đã có thể đo được nhịp tim đập, nhưng Tiểu Huệ đã mang thai 10 tuần nhưng vẫn không kiểm tra được nhịp tim của thai nhi.

    "Lần này có thể là phôi thai bị teo rút. Hai người phải chuẩn bị tâm lý, có thể phải phẫu thuật nạo thai."

    Tôi và Tiểu Huệ không nói một lời, rời khỏi bệnh viện.

    Tôi cố kiếm lời để an ủi Tiểu Huệ, song lại phát hiện mình không nói được gì.

    "Nghe bạn em nói, có người mang thai tới tuần thứ 13 mới đo được nhịp tim của thai nhi." Em lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng căng thẳng.

    "Thật chứ?" Tôi nhìn thấy chút hy vọng. "Bọn mình đợi thêm xem."

    "Ừ." Em cười.

    Tôi đột nhiên phát hiện mình như được Tiểu Huệ an ủi, cũng như đang chờ kỳ tích xuất hiện.

    Bản thân sinh mệnh cũng là một loại kỳ tích,vậy đương nhiên có thể mong đợi kỳ tích xuất hiện trong quá trình sinh mệnh phát triển.

    Chưa đợi được kỳ tích, chuyện bất ngờ lại xảy ra.

    Ông chủ công ty bị nghi nhờ nhận hối lộ các quan viên và ủy viên thẩm tra trong một số vụ mời thầu.

    Ngoại trừ ông chủ, đại bộ phận nhân viên trong công tra cũng bị các điều tra viên hẹn gặp, tôi cũng không ngoại lệ.

    Vài ngày sau, ông chủ bị tạm giam, cấp người khác tới gặp mặt, may là không có nhân viên nào bị liên lụy.

    Có điều các nhân viên đều hiểu công ty này đã xong rồi, nên sớm tìm lối mưu sinh khác.

    Vì vậy tôi lại thất nghiệp lần thứ hai.

    Mang thai được 12 tuần, Tiểu Huệ lại bị xuất huyết nặng, bác sĩ nói lần này cũng không cần phẫu thuật.

    "May quá." Tiểu Huệ mỉm cười. "Hai lần đều ra sạch, tiết kiệm được phí phẫu thuật."

    "Ừ." Tôi chỉ có thể đáp lại một tiếng đơn giản.

    Quen em hơn mười năm rồi, từ khi thấy nụ cười của em ở ga tàu, tôi đã biết em là cô gái luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Tiểu Huệ đã như vậy, tôi càng không thể buông tay.

    Tôi nghĩ, tóc bạc trên đầu mình sợ rằng sẽ lại nhiều thêm.

    Lần này Tiểu Huệ cũng có một tuần nghỉ dưỡng, dẫu sao tôi cũng tạm thời không phải đi làm, bèn thuê một chiếc xe, lái xe đưa Tiểu Huệ và Mix về quê, cho Tiểu Huệ tĩnh dưỡng thân thể.

    Sau khi về quê, tôi đi một mình đến trong cái miếu mình thường tới khi còn bé, cúi lạy.

    Tay cầm nén hương, quỳ gối trước mặt Quan Âm Bồ Tát, khi muốn mở miệng cầu xin người phù hộ, đột nhiên trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.

    Hai người con vô duyên vô phận, thân thể của Tiểu Huệ, công việc trong tương lai, tôi không biết nên cầu thứ gì trước?

    Cũng không biết có thể cầu được hay không?

    Tôi không nói nên lời, khóe mắt ướt dần, sau đó hai mắt nhòe đi, cuối cùng thành hai hàng lệ.

    "Xin Bồ Tát phù hộ cho Tiểu Huệ được mạnh khỏe. Cám ơn Bồ Tát. Cám ơn."

    Tôi lặng lẽ khấn thật nhanh, dập đầu một cái rồi lập tức đứng dậy, tránh cho người khác nhìn thấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 08-03-2012 lúc 00:30.
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mtuanbkhn,
  3. #7
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    MIX (MỄ KHẮC)
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 7

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Shirou





    Bạn bè khuyên chúng tôi nên xem xét xem mọi chuyện có phải do Mix hay không? Vì chó là loài rất hay đố kị.

    Tôi và Tiểu Huệ luôn coi Mix như con cái, vì vậy nó muốn độc chiếm tình cảm của chúng tôi.

    Khi phát hiện con chúng tôi được sinh ra, nó có thể không được yêu quý nữa, hoặc phải chia xẻ tình cảm với người khác, vì vậy hồn phách tác quái quấy phá, hoặc có thể lợi dụng các loại năng lượng ý niệm khiến đứa trẻ không được sinh ra.

    Tôi biết bạn mình cũng chỉ có ý tốt thôi, nhưng cả tôi và Tiểu Huệ đều không coi chuyện này là đúng.

    Thực ra khi Tiểu Huệ vừa sinh non, Mix đường như cảm nhận được bầu không khí bi thương xung quanh, vì vậy cực kỳ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

    Nó sẽ lẳng lặng nằm bên chân Tiểu Huệ, Tiểu Huệ đứng dậy, nó cũng đứng dậy, sau đó lặng lẽ bước theo.

    Nếu tôi quên không dẫn nó tới công viên, nó cũng không tới nhắc tôi, cúng không kêu lên ư ử.

    Ánh mắt Mix chỉ nhìn vào Tiểu Huệ.

    "Nếu đời này chúng mình không sinh con được, vậy cứ coi Mix như con ruột đi." Tiểu Huệ nói.

    "Mix đã hơn 8 tuổi rồi, cũng bắt đầu bước vào lứa tuổi già rồi." Tôi ngừng một chút rồi nói. "Chó sống nhiều nhất cũng chỉ mười mấy năm, sợ là..."

    "Nói bậy!" Tiểu Huệ đột nhiên kích động ôm lấy Mix. "Mix sẽ vĩnh viễn ở bên bọn mình. Mix, con nói xem đúng không? Đúng hay không?"

    Mix vẫy vẫy đuôi, nhẹ nhàng liếm lên khuôn mặt Tiểu Huệ.

    "Anh nói sai rồi, xin lỗi." Tôi nói. "Mix chắc chắn sẽ luôn ở bên chúng mình."

    May là có Mix, an ủi được Tiểu Huệ, nếu không Tiểu Huệ đã sinh non liền hai lần rồi, tôi cũng rất lo lắng.

    Giờ tôi có thể yên tâm giao Tiểu Huệ cho Mix, chuyên tâm tìm công việc mới.

    Tết âm năm 37 tuổi vừa kết thúc, sau một tháng thất nghiệp, cuối cùng tôi cũng tì được công việc mới.

    Quy mô của công ty này khá nhỏ, hẳn sẽ kinh doanh đàng hoàng, bởi vì vốn chẳng có tài lực để làm chuyện phi pháp.

    Tuy đãi ngộ so với công ty trước đây còn thấp hơn nhưng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, tôi đã sớm hiểu không nên oán hận gì mà phải biết quý trọng.

    Lúc này Mix đã tám tuổi rưỡi, dường như đã bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.

    Rất ít khi xồ thẳng tới người, nhiều nhất cũng chỉ lấy chân trước khoác lên eo tôi hay Tiểu Huệ.

    Khi hết giờ làm về nhà, lúc chơi trò đuổi bắt, nó bắt đầu chạy chậm lại, không như trước đây, gần như dùng toàn lực.

    Vì trong nhà rất nhỏ, trước đây lúc nó chạy luôn nhảy lên tránh các chướng ngại vật.

    Giờ cũng không nhảy nữa.

    Tôi thậm chí nghi ngờ không biết giờ Mix còn sức để đại chiến với ba con chó đen cùng lúc không?

    Về phần tôi, còn chưa đầy 40 tuổi, bảo già thì còn quá sớm.

    Hơn nữa còn chưa con cái gì, nói gì thì nói, tôi cũng phải tự giữ lấy vẻ trẻ trung.

    Công ty mới ít người vì vậy lượng công việc của mỗi nhân viên đều khá lớn, không có nhiều thời gian rảnh.

    Có điều sau khi thường xuyên nếm trải cảm giác thất nghiệm, bạn sẽ cảm thấy có thể oán hận công việc quá nhiều thật ra lại là một loại hạnh phúc.

    Tháng 4 năm tôi 38 tuổi, Tiểu Huệ mang thai lần thứ ba.

    Gần nhà có bệnh viện phụ sản vừa mở cửa, tôi và Tiểu Huệ quyết định đổi chỗ thử xem.

    Khi bác sĩ chuẩn bị chiếu kết quả siêu âm, Tiểu Huệ căng thẳng tới mức toàn thân phát run, hai tay nắm chặt lấy tôi.

    Cuối cùng, sau khi đo được nhịp tim của thai nhi, Tiểu Huệ không nhịn nổi, òa khóc.

    "Chúc mừng cô." Bác sĩ là nữ, dường như hiểu được tâm tình của Tiểu Huệ. "Đây là chuyện vui, nên thoải mái mới đúng. Nào, cười lên đi."

    "Lúc trước tôi đã sinh non liên tục hai lần rồi." Tiểu Huệ nói. "Tôi rất lo."

    "Giờ phụ nữ sinh non một hai lần cũng bình thường." Nữ bác sĩ nói. "Trừ phi sinh non liên tục ba lần mới phải chú ý xem là sinh non theo quán tính hay không, hoặc là nhiễm sắc thể dị thường. Vì vậy cô không cần lo lắng."

    "Thế nhưng tôi đã 38 tuổi rồi, là sản phụ cao tuổi..."

    "Cô có biết có bao nhiêu sản phụ cao tuổi từng tới kiểm tra ở chỗ tôi không?" Nữ bác sĩ mỉm cười. "Sản phụ cao tuổi cũng có thể sinh ra đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát. Cũng như tôi, lúc 42 tuổi mới sinh con gái đấy."

    Lời nói của nữ bác sĩ dường như đã quét sạch mọi lo lắng trong lòng Tiểu Huệ, Tiểu Huệ cũng mỉm cười thoải mái hơn.

    Mặc dù đã trải qua hai lần đau buồn trước, nhưng tôi và Tiểu Huệ đều cảm thấy lần này thai nhi sẽ khỏe mạnh.

    Chúng tôi càng cẩn thận, tôi cũng thường xuyên nhắc nhở Tiểu Huệ đừng làm việc quá sức.

    Theo số tuần tuổi của thai nhi tăng lên, nụ cười trên khuôn mặt Tiểu Huệ cũng càng thoải mái, hạnh phúc.

    Mỗi lần kiểm tra nhịp tim của thai nhi, chúng tôi đều cảm thấy đó là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới.

    Tiểu Huệ mang thai một đứa bé trai, khi nhìn cái vòi voi của đứa bé trong hình siêu âm, em luôn cười rất thoải mái.

    "Mix." Tiểu Huệ mỉm cười. "Con sắp có em trai rồi đấy."

    Mang thai được 6 tháng, bụng Tiểu Huệ cũng đã to lên.

    Tôi hầu như không để em làm bất cứ chuyện gì trong nhà, Mix cũng do tôi một mình dẫn ra công viên, không cho em đi cùng.

    Mỗi khi sắp dẫn Mix ra công viên, nó luôn theo thói quen bước tới bên cạnh Tiểu Huệ, chờ em đi cùng.

    "Mẹ không đi đâu." Tiểu Huệ vẫy vẫy tay. "Con đi cùng với cha thôi."

    Mix ban đầu chỉ lộ vẻ khó hiểu, sau dần dần biến thành thất vọng.

    Có lần Mix đừng thẳng dậy, định khoác chân trước lên eo Tiểu Huệ làm nũng, em đột nhiên hét lên thất thanh, né sang một bên.

    Mix sợ hãi, cúi đầu không biết làm sao.

    Tôi hiểu Tiểu Huệ chỉ có ý muốn bảo vệ thai nhi, nhưng Mix không biết.

    Sau khi Tiểu Huệ tránh Mix làm nũng vài lần, sau đó nó không tới làm nũng với em nữa.

    Nó như tự hiểu được mình đã làm chuyện không thể tha thứ.

    Giữa tháng 1 năm tôi 39 tuổi, ngày sinh trong dự tính của Tiểu Huệ đã tới, nhưng lại không có dấu hiệu sinh nở gì.

    Thai nhi nặng gần 4000 g, tôi lo quá trình sinh đẻ của Tiểu Huệ sẽ không được thuận lợi.

    Chúng tôi quyết định tới bệnh viện tiêm thuốc để đẩy nhanh việc sinh sản, sau khi tiêm 20 giờ, Tiểu Huệ rốt cuộc cũng sinh.

    Nghe nói rất nhiều ông bố lần đầu tiên thấy con mình đều kích động tới phát khóc.

    Nhưng lần đầu tiên tôi thấy con, chỉ cảm thấy rốt cuộc cũng được giải thoát, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

    Tôi và Tiểu Huệ dự định mỗi người cho con một chữ, ghép lại sẽ thành tên con.

    "Em lấy chữ 'lương'." Tiểu Huệ nói. "Mong rằng con trai sẽ là người lương thiện như cha mình."

    "Anh tặng chữ 'bình'." Tôi nói. "Mong rằng nó có trái tim công bằng, hiểu được đạo lý chúng sinh bình đẳng."

    Vì vậy con tôi được đặt tên là Lương Bình.

    Tôi lo Tiểu Huệ quá mệt bèn khuyên em thôi việc, chuyên tâm chăm sóc cho Lương Bình trưởng thành.

    "Anh điên rồi à?" Tiểu Huệ nói. "Bọn mình đâu phải người có tiền."

    Tiền lương của Tiểu Huệ khoảng hơn ba vạn đồng, phí bảo mẫu mỗi tháng khoảng hai vạn, nếu Tiểu Huệ thôi việc sẽ giảm được khoản bảo mẫu, như vậy thu nhập mỗi tháng của gia đình sẽ tăng thêm khoảng một vạn đồng.

    "Công ty bắt đầu có chế đột thưởng tiền theo thành tích, anh làm việc nhiều thêm, cũng sẽ kiếm thêm được một chút." Tôi nói. "Hơn nữa anh cũng nhận chút việc về nhà. Vậy mỗi tháng chắc kiếm thêm được một vạn đồng."

    "Nhưng..."

    "Em yên tâm, anh chắc chắn không để em và Lương Bình chịu đói đâu." Tôi nói. "Chắc chắn sẽ không."

    Tôi thuyết phục được Tiểu Huệ, nhưng em nói tương lai còn phải xem tình hình để quyết định có đi làm lại hay không.

    Tiểu Huệ sinh xong lại ở cữ tại bệnh viện vừa thành lập, Lương Bình cũng được lưu lại trong phòng đành cho trẻ nhỏ trong bệnh viện.

    Lương Bình thể chất quá mẫn cảm, trên người thường xuất hiện mẩn, bác sĩ nghi ngờ có thể là viêm da.

    Bác sĩ dặn dò gia đình phải luôn giữ cho trong nhà sạch sẽ, tránh những bụi bẩn vân vân, nguyên nhân gây dị ứng.

    "Trong nhà chúng tôi có nuôi chó." Tiểu Huệ nói. "Thế có ảnh hưởng gì tới đứa trẻ không?"

    "Đùa gì thế?" Bác sĩ khoa nhi nói. "Lông và da chó đều là nguyên nhân gây dị ứng."

    Tiểu Huệ nghe xong bèn nhíu mày, em bắt đầu phiền não nên làm gì với cái nhà đầy lông chó bay khắp nơi.

    Trong thời gian Tiểu Huệ ở cữ tôi cũng rất bận rộn, ban ngày đi làm, hết giờ làm tại tới bệnh viện cùng Tiểu Huệ.

    Nhưng tôi vẫn phải về nhà ngủ. Đầu tiên là hôm sau phải đi làm, thứ hai là không nỡ để Mix ở một mình ở nhà.

    Cho dù là ngày hay đêm, Mix luôn nằm ở cửa lặng lẽ chờ tôi và Tiểu Huệ về.

    Dù là lúc tôi dẫn nó ra công viên, nó cũng không vui vẻ như trước đây, chỉ từ từ đứng dậy.

    Sau khi từ công viên về, Mix lại tới nằm cạnh cửa.

    Trước đây đều là Tiểu Huệ cho Mix ăn, giờ công việc này do tôi phụ trách.

    Nhưng tôi không thế nấu nướng kỹ càng cho Mix như em, tôi chỉ có thể mua vài miếng thịt ở siêu thị, luộc qua loa rồi cho Mix ăn. Có khi bận quá còn mua ít gà rán ở quán ăn nhanh.

    Mix lười ăn hơn hẳn, tôi phải khuyên mãi nó mới chịu ăn cơm, nhưng thường là ăn vài miếng xong, nó sẽ lại chạy ra cửa nằm.

    Mix đã 10 tuổi rưỡi rồi, có thể coi là chó già, mà trong một tháng khi Tiểu Huệ không ở nhà, Mix càng yếu đi rất nhanh.

    Tới ngày hết thời gian ở cữ của Tiểu Huệ, tôi đón em và Lương Bình về nhà.

    Cửa vừa mở đã thấy Mix vô cùng hưng phấn, sủa như điên, hơn nữa động tác xồ lên người đã lâu không thấy không ngờ lại xuất hiện, nó lao thẳng về phía Tiểu Huệ.

    "Đừng đến đây." Tiểu Huệ ôm Lương Bình quát to, đồng thời nghiêng người né tránh.

    Không biết là do Mix hay do tiếng quát của Tiểu Huệ mà Lương Bình giật mình tỉnh lại, oa oa khóc lớn.

    Mix ngây ra, không sủa tiếp, đôi mắt nhìn về phía Tiểu Huệ.

    Nhưng Tiểu Huệ không để ý tới nó, ôm Lương Bình đi thẳng vào phòng ngủ.

    Tiểu Huệ phát huy bản năng của người mẹ, em chăm sóc đứa con khó khăn lắm mới sinh ra được này rất cẩn thận.

    Em dọn dẹp triệt để phòng ngủ, hơn nữa cứ hai ngày lại lau sàn một lần.

    Nôi trẻ con ngay trong phòng ngủ, vì vậy em bảo tôi đặt thêm tấm chắn, ngăn không cho Mix vào.

    Khi Mix vừa phát hiện mình không cách nào vào phòng ngủ được nữa, nó bèn bồi hồi ngoài cửa, kêu lên ư ử.

    Mấy ngày sau, như đã tiếp nhận sự thật, nó không kêu ư ử nữa mà yên lặng nằm ngoài cửa phòng.

    Khi Tiểu Huệ ra khỏi phòng, Mix luôn đi theo phía sau em, thi thoảng còn vẫy vẫy đuôi.

    Nhưng Tiểu Huệ chỉ nói với nó vài lời, cũng không cúi xuống vuốt ve nó, càng đừng nói tới ôm nó.

    Mix luôn nhìn Tiểu Huệ, ánh mắt đầy đau thương.

    "Em vuốt ve Mix vài cái đi." Tôi không nỡ thấy ánh mắt đó của nó. "Rửa tay là được mà."

    "Nếu em cứ chạm vào Mix như trước đây, vạn nhất có hôm em quên rửa tay thì sao?"

    Tôi không biết nói gì, đành phải tự bước sang vuốt ve Mix, nhưng nó vẫn nhìn Tiểu Huệ.

    Còn Tiểu Huệ chỉ nhắc tôi phải rửa tay thật sạch mới được bế Lương Bình.

    Tôi có thể hiểu chỗ khó xử của Tiểu Huệ, em dùng ngực cho Lương Bình ăn, có khi ôm con vào lòng cho bú, có khi phải dùng hai tay ủ ấm bầu ngực đang lạnh để cho Lương Bình ăn.

    Em không muốn lấy tay chạm vào Mix, dẫu sao trên người Mix toàn là nguyên nhân gây dị ứng.

    Tiểu Huệ sợ trong sữa mẹ cũng có gì đó gây dị ứng vì vậy đặc biệt chú ý tới việc ăn uống.

    Em không uống các thức uống thích nhất là cà phê và trà nữa, trong số các loại hải sản cũng chỉ ăn một vài loại cá.

    Mỗi khi Lương Bình ở phòng khách, Mix rất muốn tới gần nó nhưng Tiểu Huệ luôn vẫy vẫy tay đuổi nó đi.

    Có hôm tôi ôm Lương Bình xem ti vi trong phòng khách, Mix tới gần tôi, dùng mũi ngửi ngửi lên mặt Lương Bình.

    "Mix đi ra!" Tiểu Huệ căng thẳng quá hét lớn.

    Mix cho rằng mình làm sai chuyện gì, cúi đầu đi vài bước rồi nằm rạp trên mặt đất, ngước mắt nhìn Tiểu Huệ.

    "Mix chỉ muốn làm thân với Lương Bình thôi mà." Tôi nói.

    "Anh muốn Lương Bình toàn thân nổi mẩn à?" Tiểu Huệ nói xong, giơ hai tay về phía tôi.

    Tôi không đáp, đưa Lương Bình cho em bế.

    Mix càng già, tốc độ rụng lông cũng càng nhanh.

    Cho dù hai ngày quét nhà lau nhà một lần, trên sàn thi thoảng vẫn thấy lông chó.

    Khi bạn bè tới nhà chơi, tuy miệng không nói nhưng tôi biết trong lòng họ có một dấu chấm hỏi lớn.

    Vất vả lắm mới có con, sao lại để đứa con bị dị ứng bẩm sinh ở cùng với một con chó vừa già vừa dữ lại hay rụng lông?

    "Đem Mix đi cạo hết lông đi." Tiểu Huệ nói.

    "Cạo hết lông?" Tôi kinh ngạc. "Cứ xén bớt như trước đây là được mà."

    "Anh muốn khắp nhà đều là thứ này sao?"

    Tiểu Huệ nhặt một nhúm lông chó từ góc tường lên, giơ lên trước mắt tôi.

    Tôi đưa Mix tới chỗ thợ tỉa lông thú không sợ chết kia, mấy năm gần đây Mix đều tới chỗ cô ấy tỉa lông.

    "Cạo sạch lông?" Cô ấy rất ngạc nhiên. "Đối với chó lông dài mà nói, lông là sự tự tôn của nó."

    "Cái này tôi biết." Tôi rất khó xử. "Nhưng con chúng tôi mới mấy tháng, lại dễ bị dị ứng."

    "Tôi hiểu rồi." Cô thợ tỉa lông thở dài. "Vậy để lại cho Mix chừng 1 cm lông nhé?"

    Tôi do dự một chút, quyết định vi phạm ý chỉ của Tiểu Huệ, gật đầu đồng ý.

    Tiểu Huệ thấy Mix không bị cạo sạch lông, rất không vui, nói:

    "Chưa từng thấy ông bố nào như anh, coi chó còn quan trọng hơn con trai mình."

    Mix càng lúc càng già rồi, ngày ngày mỗi sáng khi nhìn theo tôi đi làm, tôi luôn cảm thấy nó ngủ không đủ giấc, tinh thần uể oải.

    Sau khi hết giờ làm về nhà, nó không chơi đuổi bắt với tôi nữa, cắn dép tôi tha đi vài bước rồi dừng lại.

    Lúc kéo co với tôi sức cũng yếu đi không ít, cuối cũng là tôi nhẹ nhàng gỡ cái dép xuống.

    Khi muốn dẫn Mix ra ngoài công viên đi dạo, nó luôn tới bên Tiểu Huệ, chờ em cùng đi, nếu lúc đó em đang trong phòng ngủ, nó sẽ nằm ngoài cửa chờ em, không hề nhúc nhích.

    Tôi chỉ đành bước tới cạnh nó, dùng chút sức kéo nó ra ngoài.

    Mix dường như đã mất đi hứng thú với công viên, trước đây nó thường rất vui vẻ chạy một vòng quanh công viên.

    Còn giờ đây là đi thẳng một mạch 30 mét, sau đó xoay người về nhà.

    Trước đây là hết chạy lại nhảy, giờ là tập tễnh bước đi.

    Nhưng cho dù Mix có già đến đâu, bản năng giữ nhà và bảo vệ chủ của nó vẫn còn đó.

    Chỉ cần có người đi qua trước cửa nhà tôi, nó vẫn sẽ tới khe cửa, khẽ gầm gừ đe dọa.

    Thỉnh thoảng Tiểu Huệ đẩy nôi đưa Lương Mình ra công viên đi dạo, tôi thường cũng dẫn Mix theo.

    Mix luôn phấn chấn chạy phía trước, hơn nữa thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn Lương Bình trên xe nôi.

    Nếu trước mặt có người lạ hay có chó đi tới, Mix sẽ giữ cảnh giác, thậm chí khẽ gầm gừ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mtuanbkhn,
  5. #8
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    MIX (MỄ KHẮC)
    Tác giả: Thái Trí Hằng
    Chương 8

    Dịch: Darth Athox
    Biên tập: Shirou





    Người Đài Loan thường nói trước khi lấy vợ và sau khi sinh con thường rất may mắn.

    Trước khi lấy vợ, tôi vốn chẳng may mắn gì, khi đó công ty gặp hỏa hoạn, tôi đột nhiên thấp nghiệp, nhưng sau khi sinh con, vận may của tôi thực sự rất tốt.

    Lương Bình sinh được một tuần, công ty tổ chức tiệc cuối năm, tôi trúng giải lớn nhất, ti vi tinh thể lỏng 36 inch.

    Khi Lương Bình hai tháng tuổi thì tôi trúng giải nhì từ hóa đơn mua hàng, giải thưởng 4 vạn đồng.

    Lương Bình được năm tháng tuổi, tôi quyết định mua một cái xe, tiện cho sau này đưa mọi người ra ngoài.

    Trước đây do không thể bỏ Mix lại nên rất ít khi đi chơi xa nhà, vì vậy chưa từng nghĩ tới việc mua xe.

    Điều này phải cám ơn Mix, vì khoản tiền bảo dưỡng xe và gửi xe đều là những khoản chi không nhỏ.

    Vì xem xét về mặt kinh tế, tôi quyết định mua xe cũ, bèn đi khắp nơi so giá.

    Vừa hay có bạn đại học định bán chiếc xe hiệu Ford mà cậu ta đã đi ba năm, tôi lập tức liên lạc với cậu ta.

    Cậu ấy có thể coi là bạn tốt nhất của tôi hồi học đại học, sau khi xuất ngũ vẫn luôn làm ở một công ty.

    Tôi hỏi cậu ta vì sao lại định bán xe? Cậu ta nói mình định đổi chiếc Benz hay BMW.

    "Cậu giàu vậy à?" Tôi kinh ngạc.

    "Tớ có chỗ khó riêng." Cậu ta đành cười nói. "Vì giờ làm giám đốc rồi, không thể không đổi sang xe tốt."

    Hóa ra giám đốc chỗ cậu ta tháng trước đột nhiên trở bệnh, không cách nào làm việc khác, mà vợ giám đốc lại không quen với tình trạng công ty.

    Cậu ta lại ở bên giám đôc cũ hơn mười năm rồi, từ lâu đã là tay phải tay trái của ông ta, biết rõ mọi nghiệp vụ và hoạt động của công ty.

    Vợ giám đốc cũ bèn mời cậu ta tiếp tục kinh doanh, vì vậy giờ đây cậu ta có thể coi là người phụ trách thực sự của công ty đó.

    "Tới chỗ tớ làm đi." Cậu ta nói. "Tớ thiếu nhân viên giúp tớ kinh doanh, mang sang đây đi."

    "Để tớ nghĩ thêm chút đã."

    "Nghĩ cái rắm." Cậu ta quát. "Bất kể giờ lương cậu bao nhiêu, giờ tớ cộng thẳng vào hai vạn."

    "Ác liệt vậy." Tôi nói. "Vậy cái xe kia cậu định bán bao nhiêu."

    "Đương nhiên là nửa bán nửa tặng rồi." Cậu ta nói. "Coi như báo đáp cậu lúc trước khi thi thường xuyên giúp tớ."

    Tôi thôi việc ở chỗ cũ, tới chỗ cậu ta làm, cũng làm xong thủ tục sang tên xe.

    Công ty này tuy nhỏ nhưng năng lực không tồi, cũng rất chăm chỉ kinh doanh, công việc rất ổn định.

    Tôi ngoại trừ có công việc tự mình phụ trách ra, cậu ta cũng đưa tôi tham gia vào công việc quản lý các cấp.

    Từ khi Tiểu Huệ không đi làm nữa, tôi luôn phiền não về thu nhập trong nhà giảm đi, chi tiêu cho Lương Bình, học phí của Lương Bình trong tương lai, chỉ đành không ngừng nghĩ cách gia tăng thu nhập, có kiệt sức cũng chẳng sao.

    Nhưng công việc mới lương cao hơn nhiều, cuối năm lại được chia hoa hồng, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

    Tuy thời gian tới vẫn còn là biến số lớn, nhưng tôi tin rằng công việc sau này sẽ rất ổn định, thu nhập cũng đủ chi tiêu.

    Năm tôi 39 tuổi, cuối cùng cũng trở thành cha, cũng tìm được công việc lý tưởng, tôi rất thỏa mãn.

    Mỗi khi thấy khuôn mặt Lương Bình khi ngủ say, tôi đều cảm thấy hạnh phúc khó tả.

    Tuy rằng tôi không phải người có tiền, nhưng lại thật giàu có.

    Điều tiếc nuối duy nhất là Mix đã quá già rồi.

    Khi Lương Bình được bảy tháng tuổi, Mix đã 11 tuổi, vừa già lại vừa bệnh tật.

    Tôi mang nó tới gặp bác sĩ thú y vì nó đi được vài bước là lại thở hồng hộc.

    "Đây là tâm thất bị phình to." Bác sĩ thú y kiểm tra xong bèn nói. "Nhưng đây còn chưa phải nghiêm trọng nhất."

    "Hả?" Tôi kinh hãi nhìn sang Mix.

    "Thận nó đã rất yếu rồi, tiếp tục chuyển biến xấu sợ rằng sẽ bị suy thận." Bác sĩ thú y nói.

    Tôi bắt đầu cho Mix uống thuốc, nhưng Mix rất ghét thuốc, luôn quay mặt đi.

    Tôi phải xoay đầu nó lại, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép nó uống.

    Mỗi khi thấy Mix ốm yếu tôi luôn thấy rất đau buồn.

    "Mix, con quên mình là chó chòm sư tử sao?" Tôi nói. "Phải chóng khỏe lại đi."

    Mix nhìn tôi, đôi mắt trống rỗng, hơi thở hổn hển.

    Khi Lương Bình được tám tháng tuổi, bắt đầu bò loạn khắp nơi trong nhà, hoạt bát vô cùng.

    Nó có vẻ rất hứng thú với Mix, luôn muốn bò tới cận Mix, còn Tiểu Huệ luôn quát: Mix, đi ra!"

    Có hôm Mix nằm ở góc tường ngủ, Lương Bình lại hưng phấn bò sang phía nó, mắt thấy sắp chạm vào nó.

    "Mix, mau tránh ra!" Tiểu Huệ kinh hãi hét lên, cũng nhanh chóng chạy sang phía Mix.

    Mix lảo đảo đứng dậy, chật vật đi được vài bước, nhưng Lương Bình lại chuyển hướng, tiếp tục bò về phía nó.

    Nó chỉ đành lê thân thể đi, cố sức bò tiếp, dáng vẻ rất chật vật, cũng bắt đầu há miệng thở dốc.

    Tiểu Huệ cuối cùng cũng vượt qua, bế phốc Lương Bình lên.

    "Em đừng căng thẳng thế, vậy sẽ khiến Mix sợ đấy." tôi nói.

    "Sao em không căng thẳng cho được?" Tiểu Huệ trừng mắt nhìn tôi. "Mix dữ như vậy, nếu nó cắn Lương Bình thì sao?"

    "Mix dữ vậy là để bảo vệ em chứ không phải vì nó thích cắn người." Tôi nói.

    "Anh..." Tiểu Huệ chỉ vào tôi. "Được rồi, không nói với anh nữa."

    Tiểu Huệ ôm Mix vào phòng ngủ, Mix thở hổn hển từng hơi một, con mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Huệ.

    Tối hôm đó tôi rất bận rộn, cả đêm làm việc trong phòng.

    Khoảng 11 rưỡi mới phát hiện Mix đang ngồi thẳng người bên chân tôi, ngửa đầu lên nhìn tôi.

    Tôi cúi đầu nhìn nó, cảm thấy ánh mắt nó thật kỳlạ, tôi chưa bao giờ thấy nó có ánh mắt như vậy.

    Từ khi Tiểu Huệ từ bệnh viện về, ánh mắt Mix luôn nhuốm vẻ ưu thương.

    Nhưng lúc này ánh mắt nó đã không chỉ là ưu thương nữa, nếu cố hình dung, hẳn nên gọi là bi thương.

    "Mix ngoan nào." Tôi vuốt ve đầu nó. "Cha đang bận, con ngủ trước đi."

    Mix vẫn ngồi thẳng người, không hề nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt bi thương đó nhìn tôi.

    Trong tôi rất đau buồn, chỉ đành dùng tay trái xoa xoa đầu nó, tay phải tiếp tục gõ bàn phím.

    Một lúc sau cảm thấy làm việc như vậy hơi chậm, tay trái lại rời Mix trở lại bàn phím.

    Văn bản này rất quan trọng, nhất định tôi phải hoàn thành trong đêm nay, bắt buộc phải chuyên tâm làm việc.

    Lúc xong việc thì đã 1 giờ sáng, vươn vai duỗi người xong không ngờ lại thấy Mix vẫn ở cạnh chân tôi.

    "Cha xong việc rồi." Tôi vuốt ve đầu nó. "Mình cùng đi ngủ đi."

    Mix bất động như núi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhuốm vẻ bi thương.

    Sau khi khuyên nó đi ngủ vài câu, tôi rời phòng làm việc sang phòng ngủ.

    Khi chuẩn bị thay quần áo lên giường ngủ, qua khe hở của tấm chắn lại thấy Mix đang ngồi thẳng đó, ánh mắt hình như đang nhìn Tiểu Huệ đã chìm sâu vào giấc ngủ.

    Tôi tới cạnh tấm ngăn cửa, cúi đầu nói: "Mẹ ngủ rồi, con cũng mau đi ngủ đi."

    Nhưng Mix không nhìn tôi, cuối cùng tôi cũng chắc chắn nó đang nhìn Tiểu Huệ.

    Vì đã quá mệt rồi, tôi đành quay về giường nằm một, giấc, định ngủ một giấc thật ngon.

    Khoảng 3 giờ sáng, tiếng khóc của Lương Bình đánh thức tôi dậy, sau khi tỉnh lại thấy Tiểu Huệ đang dỗ Lương Bình.

    "Anh ngủ tiếp đi." Em ôm Lương Bình đi quanh căn phòng. "Em ru con ngủ."

    Khi định ngủ tiếp không ngờ lại phát hiện Mix vẫn ngồi ngoài tấm ngăn cửa, con mắt nhìn Tiểu Huệ.

    Tôi xuống giuờng, đi tới vuốt ve Mix, nhưng ánh mắt Mix vẫn chỉ dừng trên người Tiểu Huệ.

    "Em tới vuốt ve nó chút đi." Tôi không nỡ nhìn ánh mắt bi thương của nó.

    "Đã nói mấy trăm lần rồi, em không thể chạm vào Mix." Tiểu Huệ có vẻ mất kiên nhẫn. "Hơn nữa anh không thấy em đang có việc sao?"

    "Không thì em tới nói với nó vài câu đi."

    "Đúng là." Tiểu Huệ không tình nguyện bước tới cạnh tấm ngăn cửa. "Mix ngoan, mau ngủ đi."

    Mix ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Huệ, nhưng em nói xong bèn không để ý tới nó nữa, tập trung sang ru Lương Binh ngủ.

    Tôi cũng đành quay về giuờng nằm xuống.

    Hôm sau khi ra ngoài đi làm, không ngờ lại chẳng thấy Mix tới cửa tiễn mình

    "Mix." Tôi gọi. "Mix."

    Mix không xuất hiện, tôi rất lo lắng.

    Tuy chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng tôi còn vội đi làm, đành nhanh chóng bước ra cửa.

    Ngày hôm nay rất quan trọng cũng rất bận rộn, tan tầm tôi còn ở lại công ty, khoảng 10 rưỡi mới về đến nhà.

    Lúc mở cửa, lại không thấy Mix đâu, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lương Bình.

    Nhìn quanh phòng khách với phòng làm việc đều không thấy Mix đâu, tôi thấy rất khó hiểu nhưng Lương Bình còn đang khóc, đành vào phòng ngủ xem Lương Bình ra sao?

    Lương Bình chỉ hơi đói mà thôi, Tiểu Huệ đang chuẩn bị cho nó bú, tôi ngồi bên giường nhìn hai người.

    Lương Bình bú no xong lại bò loạn dưới sàn, tôi chơi với con xong lại đi tìm Mix.

    Mở cửa phòng làm việc, tìm khắp nơi cũng không thấy Mix, tới phòng khách, ra ngoài sân cũng không phát hiện nó đâu.

    Ngoại trừ phòng ngủ, tôi đã tìm khắp nơi trong nhà, đều không thấy tung tích nó đâu, tôi càng thấy khó hiểu.

    Mix không thể chui vào phòng ngủ được.

    Tuy biết chắc chắn không thể nhưng tôi vẫn bước vào phòng

    Có thể do tôi quá nóng ruột chăng, bèn nằm xuống nhìn quanh sàn nhà

    "Này?" Tiểu Huệ bối rối hỏi. "Anh đang tìm gì thế?"

    "Không có gì." Dưới sàn trống rỗng, tôi cụt hứng đứng dậy.

    Vừa đứng lên, tôi cũng thấy bức ảnh tân hôn chụp tôi, Tiểu Huệ và Mix.

    Mix khi đó vẫn còn trẻ, đầu đầy tóc dài, mắt híp, lè lưỡi, trông rất đáng yêu.

    Còn tôi với Tiểu Huệ cũng cười rất vui vẻ, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của ba chúng tôi.

    Tôi vừa sợ vừa nôn nóng, ra khỏi phòng ngủ tìm kiếm một hồi.

    Lần này tôi tìm ngay cả dưới ghế sô pha ở phòng khách, trong bồn cầu phòng vệ sinh, nhưng vẫn không thấy Mix đâu.

    "Mix." Trong lòng tôi rất lo lắng. "Con đang chơi trốn tìm với cha sao?"

    Nhìn ra ngoài sân một cái, Mix sẽ không nhảy từ trên này xuống chứ?"

    Tôi bật đèn ngoài sân, nhòm xuống bờ tường, phía dưới tối đen như mực không thấy được gì.

    Tôi lại lo lắng, nhưng tường cao như vậy, Mix không thể nhảy qua được.

    Vậy rốt cuộc Mix đang ở đâu?

    Tôi vừa cẩn thận quan sát ngoài sân, ngoài khá nhiều quần áo đang phơi ra cũng chỉ có một cái máy giặt.

    Máy giặt đặt sát góc tường, bên phải là tôi, bên trái là một khe hở cách gờ tường chừng 30cm.

    Trong cái khe ấy nhét đủ thứ linh tinh như bột giặt, chậu rửa mặt, chậu tắm, gáo nước, mắc treo quần áo cũ.

    Tôi thấy có cái gáo nước nhỏ rơi trên mặt đất, lúc khom lưng định nhặt nó nhét vào trong cái khe thì nhìn thấy một mẩu trăng trắng. Chẳng phải lông đuổi của Mix sao?

    Tôi vội vàng kéo mấy thứ đồ linh tinh trong khe ra, phát hiện Mix đầu hướng vào tường, cúi người nằm sấp ở đó.

    "Mix..." Giọng tôi run run. "Sao con lại ở đây."

    Tôi ôm Mix ra ngoài, cúi xuống nhìn khuôn mặt nó, nó hai mắt nhắm nghiềm, đầu lưỡi lè ra.

    Tôi khẽ lay người nó, nhưng nó hoàn toàn không phản ứng, thân thể cũng cứng đờ.

    Mix chết rồi.

    Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc của Lương Bình và tiếng dỗ dành của Tiểu Huệ, Tiểu Huệ đang ru Lương Bình ngủ.

    Tôi nhanh chóng ôm Mix về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, tay phải khẽ vuốt ve thân thể nó.

    Trong cơn đau buồn bỗng đột muốn khóc lớn, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng, cắn môi khóc thầm.

    Lệ tuôn không ngừng nơi khóe mắt, có ngăn cũng chẳng nổi, tôi chỉ đành lấy tay áo lau đi.

    Tôi vừa lau nước mắt vừa vuốt ve Mix, không bao lâu sau lông nó đã ướt đẫm.

    Nhưng tôi vẫn khóc.

    Trong lúc mê man, tôi nhớ tới Tiểu Hoàng.

    Mẹ nói hôm Tiểu Hoàng mất tích, mẹ chuẩn bị lấy xe đạp ra chợ mua thức ăn, phát hiện Tiểu Hoàng chỉ ngồi thẳng người nhìn mẹ, không hề có ý muốn đi.

    "Tiểu Hoàng." Mẹ nói. "Đi mua thức ăn nào."

    Mẹ tôi giục vài lần nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mẹ, ánh mắt rất kỳ lạ.

    Năm phút sau, mẹ tôi đành lên xe đạp, đi được hơn mười mét lại quay đầu lại, Tiểu Hoàng vẫn ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhìn mẹ.

    Mẹ tôi nói khi mẹ mua thức ăn về nhà, không tìm thấy Tiểu Hoàng đâu.

    Cả nhà chúng tôi tìm suốt ba ngày, hỏi han cả hàng xóm nhưng không ai phát hiện tung tích của Tiểu Hoàng.

    Ba ngày sau, khi cha tôi nói chuyện với bạn, bạn cha tôi nói mình từng nghe qua một chuyện.

    "Con chó khí biết mình sắp chết sẽ dùng ánh mắt tạm biệt chủ nhân. Sau đó tìm một nơi kín đáo nhất trong nhà, một mình ngồi đợi cái chết." Bạn cha tôi kể.

    "Vì sao lại tìm chỗ kín dáo nhất trong nhà?" Cha tôi hỏi.

    "Thứ nhất là vì chỉ còn chút sức lực, không thể đi xa được, thứ hai là vẫn mong sau khi chết vẫn có thể bảo vệ gia đình. Nhưng quan trọng nhất, nó không muốn để chủ nhân thấy xác mình, tránh cho người chủ đau lòng."

    Cha tôi bừng tỉnh hiểu ra, lập tức lao về nhà, lấy đèn pin ra chui xuống sàn.

    Mười phút sau, cha tôi cả người dính bẩn, ôm xác Tiểu Hoàng ra ngoài.

    Không sai, khoảng không dưới sàn nhà là nơi kín đáo nhất trong nhà chúng tôi, không ai trong số chúng tôi chui vào.

    Tiểu Hoàng không muốn mẹ tôi đau lòng khi thấy xác nó, vì vậy trốn xuống dưới sàn, một mình chờ đợi cái chết.

    Mix hẳn cũng nghĩ như vậy nên mới dùng chút sức lực cuối cùng chui vào khe hở hay đặt đồ linh tinh giữa máy giặt với bờ tường, cũng để cho những món đồ ấy bao trùm toàn bộ thân thể mình.

    Mix tìm được nơi kín đáo nhất trong nhà, hơn nữa còn cố gắng để mình không bị phát hiện.

    Nhớ tới dụng tâm của Mix và ánh mắt nó tối qua, nước mắt vừa ngừng rơi giờ lại chảy xuống.

    Đối với người chủ mà nói, chú chó chỉ là một bộ phận nhỏ trong cả con đường sinh mạng, phần đó có thể thay thế, thậm chí có thể bỏ qua.

    Nhưng đối với chó mà nói, chủ nhân là toàn bộ cuộc sống, không thể thay thế được, càng không thể bỏ đi.

    Cho dù tới tận cùng của cuộc sống, trong lòng lại chỉ nghĩ cách để không khiến chủ nhân đau lòng.

    Tôi nghe tiếng mở vách ngăn, mau chóng lau nước mắt, hít sâu vài cái.

    "Sao anh lại ôm Mix thế?" Tiểu Huệ như đang tức giận. "Anh rửa tay với tắm rửa đi, còn phải thay bộ quần áo đó đi đấy."

    "Xin lỗi, là anh sai, em đừng giận." Tôi cố nén nước mắt. "Anh sẽ tắm, sẽ rửa tay, cũng sẽ thay bộ quần áo mới."

    "Vậy anh còn không mau bỏ Mix xuống, còn ôm làm gì."

    "Dẫu sao cũng phải rửa tay với tắm, để anh ôm thêm một lúc đi."

    "Anh sao vậy?" Tiểu Huệ thấy lạ, đi tới trước mặt tôi.

    "Mix..." Tôi đột nhiên nghẹn ngào. "Mix chết rồi."

    "Anh nói gì?"

    "Mix chết rồi." Nước mắt tôi lại chảy xuống.

    Tiểu Huệ ngây ra, một lúc sau mới tỉnh táo lại, cong người định ôm lấy Mix trong lòng tôi.

    "Em còn phải cho Lương Bình ăn, đừng ôm Mix."

    Em không để ý tới tôi, ôm lấy Mix, ngồi sang một góc ghế khác, cúi đầu nhìn nó.

    "Mix." Em vuốt ve khắp người nó. "Đừng ngủ nữa."

    "Mix đã..." Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được gì thêm.

    "Mix." Tiểu Huệ không để ý tới tôi, vừa vuốt ve Mix vừa nhẹ nhàng nói. "Mấy tháng nay mẹ đã không chạm vào con rồi, con có giận mẹ không? Mix, mẹ xin lỗi, mẹ cố ý lạnh nhạt với con, chỉ mong con không tới gần mẹ, vì mẹ còn phải bảo vệ Lương Bình. Con biết đấy, Lương Bình hay bị dị ứng còn trên người con toàn nguyên nhân gây dị ứng. Nhưng mẹ vẫn yêu con mà, mẹ chưa từng thay đổi, con xem, mẹ vẫn nấu những thứ con thích ăn nhất. Mix, là mẹ không tốt, là mẹ xấu xa, mong con tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ..."

    Tiểu Huệ đột nhiên ôm Mix vào lòng, khóc lớn."

    "Lương Bình vừa mới ngủ." Tôi nói. "Em đừng khóc nữa."

    "Mix." Tiểu Huệ tuy cố khóc nhỏ tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy dài. "Mix."

    Tiểu Huệ không cố tỏ ra mạnh mẽ, khóc hết đau thương trong lòng, vùi sâu khuôn mặt vào người Mix.

    Lưng em không ngừng run lên, tiếng khóc khe khẽ cũng không ngừng vang lên.

    Từ tháng 9 năm tôi 28 tuổi tới tháng 9 năm tôi 39 tuổi, sau khi làm bạn với tôi và Tiểu Huệ tròn 11 năm, Mix đã rời bỏ chúng tôi.

    Chuyện hậu sự cho Mix, chúng tôi nhờ cô thợ tỉa lông thú không sợ chết kia giúp đỡ.

    Thi thể của Mix được hỏa táng, tro cốt được cho vào một cái bình đựng tro nhỏ.

    Lại được đặt trong một nơi chuyên an bài tro cốt của thú nuôi.

    "Mix." Thợ tỉa lông thú nói. "Yên nghỉ nhé."

    Tôi và Tiểu Huệ cám ơn cô ấy, nhưng cô chỉ nói mình là bạn của Mix, đương nhiên phải giúp đưa tiễn nó.

    "Con vật cưng ở bên bạn, khiến bạn quý mến có thể là người thân hoặc người yêu trong kiếp trước của bạn, sau khi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất cùng bạn, nó sẽ bỏ đi." Cô nói. "Hai người tin vào câu nói ấy không?"

    Tôi trầm tư, không trả lời.

    "Tôi tin." Tiểu Huệ ôm Lương Bình nói.

    "Theo cách nói đó, Mix đã công đức viên mãn. Hai người cũng đừng đau lòng nữa."

    Thợ tỉa lông thú sau khi nói xong bèn tạm biệt chúng tôi.

    Tôi và Tiểu Huệ đứng trước bình đựng tro của Mix, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

    Có lẽ chúng tôi cùng nhớ lại từng kỷ niệm trong suốt 11 năm Mix bầu bạn.

    "Lương Bình." Tiểu Huệ nắm tay con nói. "Nói tạm biệt anh Mix đi."

    Lương Bình chắc thấy vui, cười lên rất to, tiếng cười vang vọng.

    "Sau này chúng ta đừng nuôi chó nữa." Tôi quay sang hỏi Tiểu Huệ. "Được không?"

    "Ừ." Em gật đầu.

    Trên đường lái xe về nhà, Tiểu Huệ vỗ nhẹ lên lưng Lương Bình, ru con vào giấc ngủ.

    Qua kính chiếu hậu, tôi phát hiện em đang nhìn mình, khẽ mỉm cười.

    "Sao thế?" Tôi hỏi.

    "Nếu kiếp sau em không thể làm người, em mong mình sẽ hóa thành một chú chó, ở bên cạnh anh."

    "Kiếp sau em chỉ định ở bên anh mười năm à?"

    "Tuy chỉ có mười năm." Tiểu Huệ nói. "Nhưng đó là toàn bộ cuộc sống của em, không hề lưu lại chút gì."

    Tôi nghĩ, kiếp sau, chắc mình sẽ tiếp tục nuôi chó.

    ~ The End ~

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mời mọi người vô đây thảo luận và góp ý
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=72822
    Lần sửa cuối bởi Darth Athox, ngày 08-03-2012 lúc 15:36.
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    mama,mtuanbkhn,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status