Đời từ muôn thủa... Tiếng nghèo có vui bao giờ, chuyện buồn tôi kể đến nay vẫn chỉ là mơ. Nghèo khổ của một người, tự thân họ đã đành chịu nhưng họ vẫn sống tuy có hơi buồn. Còn nghèo khổ của cả một đống người, thì ngoài ông trời chiụ còn có các ông Trời con nên gánh trách nhiệm.
Thủa đó sau cuộc chiến giải phóng, nhà tôi cả năm làm đuọc 60 giạ lúa, đóng thuế và thu mua (đúng nghĩa là tịch thu với giá bèo) 1 phần 3. Điều quan trọng là sau đó các con con... của con ông trời chất vào trong kho. Mỗi năm số lúa mục hằng 100 tấn, nói sao dân không nghèo
Xưa thật là --- xưa, càng nghèo bạo hơn nữa rằng sau mười năm tiêu thổ kháng chiến chống quân Minh, nghèo đến độ bần cùng sinh đạo tặc, mà trộm cướp thì phải tống giam. Vậy mà lại sinh ra một Ông Trời Con là Lê Thánh Tôn nói với các ông Trời con của mình lời này: " Đông này giá buốt như vầy, Trẫm đây trong cung lò sưởi, áo mặc ngự hàn vẫn còn thấy lạnh. Huống chi các phạm nhân trong ngục, hãy đem cho họ chăn chiếu và đừng để họ đói lạnh" Bổn phận cũng là bổn sự của các ông Trời con là như thế như vậy... ... Vẫn chỉ là giấc mơ thôi.
Giúp, thôi thì thôi nhé có ngần ấy thôi. Nhưng có một nguòi mà tôi vẫn phải phục vẫn phải chia sẻ ít ra cũng làm bạn nở nụ cười. Đó là anh bạn cùng " se " nhà của tôi, bản thân đang thất nghiệp, trong túi còn 50 đô cũng móc ra giúp nguòi nghèo ở Việt Nam. Sau đó gọi điện thoại chơi "football" thiếu hy vọng kiếm được chút cháo gỡ gạc.