Dù bão không đổ bộ vào làng tôi, nhưng nó cũng để lại nơi đây một không khí nặng nề. Người thì chạy lũ tránh bão được, tiền bạc còn có chỗ cất, đồ đạc còn buộc, còn neo, còn kê lên được, chứ ruộng lúa hoa màu chưa đến kỳ thu hoạch thì biết làm sao tránh, làm sao mà thu ?
Mưa suốt ngày đêm, suốt bôn ngày mù mịt, nước lớn, gây lụt, ngập úng nặng trên những cánh đồng lúa, ruộng hoa màu. Bao nhiêu công sức, phân thuốc, tiền bạc đổ vào đấy, sắp đến mùa thu hoạch thì mất trắng.
Nhìn bà con lội lũ bẻ bắp sớm, nhìn những giọt nước mắt tiếc của của bà con mà lòng nặng trĩu. Nghe câu "tôi cũng siêng làm mà lại không có ăn" của ai đó mà lòng cũng xót xa theo.
Nghề nông, quần quật quanh năm, dậy sớm về khuya, bán lưng cho đất, bán mặt cho trời; ấy vậy mà trời sao không thương, nỡ lòng nào lấy đi tất cả, để bà con đói kém trong thời bão giá này.