Quyển I: Tiên giới
Chương 52: Một cái mạch luân
Thiên triệu hàng lâm, tình thế tại Nhất Trung Thiên vốn phức tạp bây giờ bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, thậm chí Đại tiên nơi thượng giới cũng nhúng tay vào trong đó.
Đối với hết thảy phát sinh ở bên ngoài, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết chút gì. Giờ phút này, Tiên Chủng trong cơ thể hắn đang bị một tia huyết ấn màu đỏ quấn quanh, một cỗ sát ý mênh mông đánh sâu vào linh hồn hắn, mà cỗ ý chí này phát ra từ hư không thiên địa, tựa hồ muốn xóa bỏ hắn.
Đúng vậy, xóa bỏ! Hủy diệt một cách triệt để!
Cỗ ý chí này bị dẫn phát ra cũng do Bạch Mộc Trần trồng xuống tiên cơ mà nên.
Tán Tiên vốn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ, sao có thể lấy đồ vật thay thế mà tu hành? Đây là cử chỉ đại nghịch bất đạo, là khiêu khích một cách trắng trợn đối với quy tắc trong trời đất, có thể nói nghiệp chướng nặng nề, trời đất làm sao có thể dung tha?
...
"Răng rắc!"
Một tiếng vỡ vang lên, Tiên Chủng vốn rất vất vả mới khôi phục được cư nhiên lại xuất hiện vết rách.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Mộc Trần vừa sợ vừa giận! Hắn cửu tử nhất sinh, lấy sinh cơ làm đại giới mới có thể bảo vệ một đường sinh cơ này, sao hắn có thể cho phép ngoại lực phá hư hy vọng của mình? Cho dù thiên đạo không dung tha thì hắn cũng tuyệt không thỏa hiệp.
Tính cách quật cường sinh ra ra cảm xúc cực đoan, thần thức của Bạch Mộc Trần bao phủ lấy Tiên Chủng, không tiếc hết thảy đại giới đánh tới tia huyết ấn bên trong Tiên Chủng kia, thề muốn bức đối phương ra khỏi thân thể mình.
"Ông ông ông!"
Một phương là hủy diệt, một phương là muốn sống, hai cỗ ý chí cường đại va chạm lẫn nhau khiến Tiên Chủng rung động khẽ.
"Phốc!"
Bạch Mộc Trần vốn có thương tích trong người, sao có thể chống lại va chạm kịch liệt như thế. Sau một phen đọ sức này, khí tức trong cơ thể hắn biến thành một mảnh hỗn loạn, tiên nguyên vốn rất vất vả để ổn định lại bạo phát, trong người lúc lạnh lúc nóng, ngoài da lúc đỏ lúc trắng.
"Ngươi muốn hủy diệt ta, ta liền diệt ngươi!"
Trong cơn giận dữ điên cuồng, hai mắt Bạch Mộc Trần đỏ rực, trên mặt lộ ra vẻ khủng bố dữ tợn, tóc trên đầu đón gió bay loạn lên trên, quả thực giống y như bị ác ma xâm chiếm thể xác.
"Ông! Ông! Ông!"
Một lần, một lần, lại một lần.
Bạch Mộc Trần liên tục va chạm, không sợ hãi tử vong chút nào mà chỉ có không cam lòng cùng phẫn nộ.
...
Chẳng biết qua bao lâu, thần hồn Bạch Mộc Trần dần dần ảm đạm, ý thức cũng tới biên giới sụp đổ... Mắt thấy thần hồn hắn sẽ bị diệt, không ngờ huyết ấn ngoan cố kia đột nhiên có một chút dấu hiệu tan rã.
"Ông! Ông! Ông!"
Một lần va chạm rồi lại một lần, tình thế càng lúc càng kịch liệt. Ý chí Bạch Mộc Trần giống như tảng đá cắm rể liều chết vật lộn cùng cỗ ý chí hủy diệt kia, dưới tình huống đó, không ngờ hai cỗ ý chí này xuất hiện một chút khả năng có thể dung hợp lẫn nhau.
Đúng vậy, dung hợp, hai cỗ ý chí hoàn toàn bất đồng giống như kỳ tích sinh ra một điểm khế hợp.
Bạch Mộc Trần thấy thế tinh thần rung lên, ý thức tỉnh táo lại từ trong mê mang rồi tiếp tục phản kháng ...
Một phương thừa cơ khởi xướng thế công mạnh mẽ, một phương lui rồi dần dần bị diệt vong.
Cứ thế cứ thế, tia huyết ấn màu đỏ kia rốt cục hoàn toàn biến mất, dung nhập cùng ý chí Bạch Mộc Trần vào trong Tiên Chủng.
Cùng lúc đó, thiên địa dị triệu bên ngoài cũng theo đó mà biến mất và khôi phục lại vẻ xinh đẹp như cũ của bầu trời.
...
"Cuối cùng cũng qua!"
Bạch Mộc Trần chậm rãi mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí thật dài.
Lần này thật sự là một lần kinh động tâm phách nhất từ khi hắn tu hành tới nay, mặc dù vài lần tẩu hỏa nhập ma nơi hạ giới cũng còn lâu mới bằng được sự hung hiểm vừa rồi.
Một đợt cảm giác suy yếu lan ra khắp toàn thân, Bạch Mộc Trần cảm giác như bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống.
Cho dù hiện tại đã giải trừ nguy cơ nhưng lực lượng của hắn lại bị tiêu hao không còn, cần phải tu dưỡng cho tốt trong một thời gian ngắn.
"Ồ? Có người đến đây!"
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần cảm ứng được có người ở xa đang đến gần, vì thế hắn quyết định trước tiên phải rời đi đã rồi nói sau.
Bạch Mộc Trần cô gắng đứng dậy, nhìn lại một đống bừa bãi trên mặt đất không khỏi dừng lại một chút. Sau đó hắn vung tay phải lên đánh tan đống đá vụn xung quanh rồi trải đều ra các nơi làm cho người ta nhìn không ra bất cứ dấu vết tu luyện gì.
Làm xong hết thảy, thân ảnh Bạch Mộc Trần chợt lóe rồi biến mất tại chỗ.
...
Quả nhiên, Bạch Mộc Trần rời đi không được bao lâu, bên ngoài cửa động xuất hiện ba bóng người đang đi thẳng vào.
"A? ! Không có cái gì cả!"
"Dao động của Tiên Linh Chi Khí rõ ràng kết thúc ở trong này, vì sao không có cái gì nhỉ?"
"Chẳng lẽ đã nghĩ sai."
"Tuyệt đối là không, ta có thể cảm giác được trong này còn sót lại dao động linh khí"
"Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Một lát sau, Trác Vô Cấu lắc đầu nói: "Bỏ đi, chúng ta đi về trước đã! Thiên Uyên sơn mạch này nhiều động lắm, chỉ bằng ba người chúng ta căn bản chẳng tìm kiếm ra đầu mối gì đâu, tốt hơn là về rồi phái người điều tra."
"Ừ."
Liên Vân gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng vẻ mặt Ngô Niệm Tri cạnh đó lại thay đổi.
"Ngô sư huynh, sao thế?"
Nghe Liên Vân hỏi, vẻ mặt Ngô Niệm Tri ngưng trọng nói: "Tông môn truyền đến tin tức về chuyện thiên địa dị tượng."
"Đi, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau."
Trác Vô Cấu khẽ vuốt cằm rồi ba người sóng vai mà đi.
...
————————————
Sơn động âm u lạnh lẽo và ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi mục nát.
Làm việc trong huyệt động tối đen ba mươi năm, Bạch Mộc Trần rất quen thuộc với mọi thứ trong động, sau khi đi xuyên qua từng thông đạo nhỏ hẹp, hắn dừng lại tại một chỗ trong góc vách núi.
Trong này thuộc một loại góc chết, bình thường không có ai vào đây, là nơi rất thích hợp để ẩn nấp hoặc tu luyện.
...
Khoanh chân ngồi xuống, lại là một cơn hoa mắt chóng mặt truyền tới.
Tuy rằng hiện tại tinh thần Bạch Mộc Trần vô cùng suy yếu, nhưng là sau khi trải qua lần sống chết lần này, hắn rõ ràng cảm giác được thần thức của mình đề thăng không ít, nhất là vừa rồi có người đến gần thì hắn đã cảm ứng được khí tức của người tới từ xa, đây là chỗ tốt thật sự. Bạch Mộc Trần tin tưởng rằng nếu sau này để hắn điệp một trăm đạo Bạo Liệt Tiên Phù thì cũng không phải là việc quá mức khó khăn, ít nhất sẽ không hư thoát quá độ giống như lần trước.
Vội vàng ăn vào vài khỏa đan dược, Bạch Mộc Trần lập tức khôi phục không ít. Sau khi ổn định lại cảm xúc, tâm thần hắn chìm vào trong cơ thể và bắt đầu xem xét kỹ càng tình huống của bản thân, nhưng là không nhìn thì thôi chứ vừa nhìn thì hắn nhất thời trợn tròn mắt.
"Đây... Đây là mạch luân! ?"
Tán tiên thể vốn không có căn cơ, bên trong chỉ là một mảnh hỗn độn.
Nếu là trước kia, thân thể Bạch Mộc Trần cản bản không thể hấp thu luyện hóa Tiên Linh Chi Khí mà chỉ có thể có tác dụng để cất chứa tiên nguyên mà thôi, nhưng hôm nay trong cơ thể trống rỗng không ngờ sinh ra một đạo mạch luân! Đúng vậy, chính là mạch luân, thứ này chỉ có pháp thể của Tiên Sĩ chính thống mới có thể sinh ra, cũng giống như kinh mạch của người phàm, chẳng những có thể khai thông lực lượng mà còn có thể luyện hóa tiên lực, mà số vòng (chuyển) của tiên nguyên chính là căn cứ vào vận chuyển của mạch luân mà đo lường.
Mỗi một vị tu tiên giả sau khi độ kiếp thì thân thể phàm sẽ chuyển hóa thành pháp thể của tiên nhân, trong quá trình này nếu trong cơ thể sinh ra càng nhiều mạch luân nghĩa là tiên căn người này càng tốt, tư chất càng mạnh, mới có thể được tông phái tôn trọng. Mà trong cơ thể Tán Tiên chính là vì không có mạch luânnhư vậy nên mới có thể trở thành nô lệ, có vận mệnh thê thảm.
"Sao có thể như vậy! ? Sao có thể như vậy! ?"
Môi Bạch Mộc Trần run nhè nhẹ, trong lòng kích động khó có thể nói nên lời. Trong cơ thể mình đột nhiên sinh ra một đạo mạch luân, tuy rằng chỉ có vẻn vẹn một đạo nhưng cũng đủ khiến hắn mừng rỡ như điên.
Ma chú trói buộc Tán Tiên nghìn vạn năm rốt cục bị đánh vỡ.
...
————————————
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Đệ ngũ thập nhị chương nhất điều mạch luân
Thiên triệu hàng lâm, nguyên bản hình thế phục tạp đích nhất trung thiên, canh thị ám lưu dũng động, nãi chí thượng giới đại tiên sáp thủ kỳ trung.
Đối vu ngoại diện phát sinh đích nhất thiết, bạch mộc trần đương nhiên hào bất tri tình. Thử khắc, tha thể nội đích tiên chủng chính bị nhất ti xích sắc đích huyết ấn triền nhiễu, nhất cổ hạo hãn đích sát ý trùng kích trước tha đích linh hồn, giá cổ ý chí lai nguyên vu hư không thiên địa, tự hồ tưởng yếu tương tha mạt sát.
Thị đích, mạt sát! Triệt triệt để để đích hủy diệt!
Giá cổ ý chí, giai nhân bạch mộc trần chủng hạ tiên cơ nhi dẫn phát.
Tán tiên bản thị thiên đạo di khí chi sĩ, chẩm năng dĩ tha vật thế đại tu hành? Thử nãi đại nghịch bất đạo chi cử, thị đối thiên địa quy tắc xích lỏa lỏa đích thiêu hấn, khả vị tội nghiệt thâm trọng, thiên địa yên năng dung nạp?
. . .
"Ca sát!"
Nhất thanh phá hưởng, hảo bất dung dịch khôi phục đích tiên chủng, cư nhiên tái thứ xuất hiện liễu liệt ngân.
Kiến thử tình hình, bạch mộc trần kinh nộ giao gia! Tha cửu tử nhất sinh, dĩ sinh cơ vi đại giới tài đắc dĩ thủ trụ giá nhất tuyến sinh cơ, tha chẩm năng doãn hứa ngoại lực phá phôi tự kỷ đích hi vọng? Na phạ thiên đạo bất dung, tha dã tuyệt bất thỏa hiệp.
Quật cường đích tính cách diễn sinh xuất thiên kích đích tình tự, bạch mộc trần đích thần thức tương tiên chủng lung tráo, bất tích nhất thiết đại giới triêu trước tiên chủng nội đích na ti huyết ấn oanh khứ, thệ yếu tương đối phương bức xuất tự kỷ đích thân thể.
"Ông ông ông!"
Nhất phương thị hủy diệt, nhất phương thị cầu sinh, lưỡng cổ cường đại đích ý chí tương hỗ phanh chàng, tiên chủng vi vi chiến động.
"Phốc!"
Bạch mộc trần bản tựu hữu thương tại thân, như hà kinh đắc khởi như thử kịch liệt đích chàng kích. Giá nhất luân giác lượng hạ lai, tha thể nội đích khí tức nhất phiến vặn loạn, hảo bất dung dịch ổn định đích tiên nguyên tái thứ bạo phát, thân thể nội bộ hốt lãnh hốt nhiệt, bì phu biểu tằng hốt hồng hốt bạch.
"Nhĩ dục hủy ngã, ngã tiện diệt nhĩ!"
Cuồng nộ trung, bạch mộc trần song mục tinh hồng, kiểm thượng thần tình tranh nanh khủng bố, nhất đầu tán phát lăng loạn trương dương, giản trực nhất phó ác ma phụ thể đích mô dạng.
"Ông! Ông! Ông!"
Nhất hạ, nhất hạ, hựu thị nhất hạ.
Bạch mộc trần liên tục chàng kích, ti hào vô cụ tử vong, duy hữu bất cam dữ phẫn nộ.
. . .
Bất tri quá liễu đa cửu, bạch mộc trần đích thần hồn tiệm tiệm ảm đạm, ý thức dã đáo liễu khoái yếu băng hội đích biên duyên. . . Nhãn khán tha đích thần hồn tựu yếu mẫn diệt, bất liệu na ngoan cố đích huyết ấn đột nhiên hữu liễu nhất ti tiêu dung tích tượng.
"Ông! Ông! Ông!"
Nhất thứ hựu nhất thứ đích chàng kích, hình thế vưu vi kích liệt. Bạch mộc trần đích ý chí uyển như bàn thạch sinh căn, dữ na cổ hủy diệt đích ý chí tử tử củ triền bất hưu, nhị giả giao tập chi hạ, cánh nhiên xuất hiện liễu nhất ti tương hỗ dung hợp đích khế cơ.
Thị đích, dung hợp, lưỡng cổ tiệt nhiên bất đồng đích ý chí kỳ tích bàn đích sản sinh liễu nhất chủng cộng tính.
Bạch mộc trần kiến trạng tinh thần nhất chấn, ý thức tòng hỗn hỗn độn độn trung thanh tỉnh quá lai, kế tục phản kháng trước. . .
Nhất phương sấn thế phát khởi mãnh công, nhất phương thối nhi tán diệt.
Thử tước bỉ trướng, na ti xích sắc đích huyết ấn chung vu hoàn hoàn toàn toàn đích tiêu thất, dữ bạch mộc trần đích ý chí nhất đồng dung nhập tiên chủng chi nội.
Dữ thử đồng thì, ngoại giới đích thiên địa dị triệu tùy chi tán khứ, khôi phục liễu nguyên bản mỹ lệ đích tinh không.
. . .
"Tổng toán quá khứ liễu!"
Bạch mộc trần hoãn hoãn tĩnh khai nhãn, trường trường thổ liễu khẩu trọc khí.
Giá thứ chân thị tha tu hành dĩ lai tối vi kinh tâm động phách đích nhất thứ, tức tiện hạ giới tẩu hỏa nhập ma na kỷ thứ, dã viễn viễn bất như giá hồi lai đích hung hiểm.
Nhất trận hư nhược đích cảm giác truyền biến toàn thân, bạch mộc trần cảm giác tự kỷ phảng phật tùy thì đô hội đảo hạ.
Tận quản hiện tại nguy cơ giải trừ, liễu tha đích lực lượng khước bị tiêu háo nhất không, nhu yếu hảo hảo đích tu dưỡng nhất đoạn thì gian.
"Ân? Hữu nhân lai liễu!"
Chính tại đả toán chi tế, bạch mộc trần cảm ứng đáo viễn xử chính hữu nhân tại kháo cận, vu thị tha quyết định tiên ly khai giá lí tái thuyết.
Bạch mộc trần cương khởi thân, hồi kiến địa thượng nhất phiến lang tịch bất cấm đốn liễu đốn. Tiếp trước, tha hữu thủ nhất huy, tương chu vi thành đôi đích toái thạch đả tán, nhiên hậu phần bố các xử, nhượng nhân khán bất xuất nhậm hà tu luyện quá đích ngân tích.
Tố hoàn giá nhất thiết, bạch mộc trần thân ảnh nhất thiểm, tiêu thất tại nguyên địa.
. . .
Quả nhiên, tại bạch mộc thần ly khứ một đa cửu, động khẩu ngoại xuất hiện tam đạo thân ảnh, trực kính nhi nhập.
"Di? ! Thập ma đô một hữu!"
"Na ta tiên linh chi khí đích ba động minh minh tại giá lí kết thúc, vi hà thập ma đô một hữu?"
"Nan đạo lộng thác liễu."
"Tuyệt đối bất hội, ngã năng cảm giác đáo giá lí tàn dư đích linh khí ba động"
"Na đáo để phát sinh liễu thập ma sự?"
Tam nhân diện diện tương thứ, nhãn trung giai thị nghi hoặc.
Phiến khắc quá hậu, trác vô cấu diêu liễu diêu đầu đạo: "Toán liễu, ngã môn tiên hồi khứ ba! Giá thiên uyên sơn mạch đích động khẩu thái đa, tựu bằng ngã môn tam cá, căn bản thập ma đô tra bất đáo, hoàn thị lánh ngoại phái nhân hạ lai tra thám hảo liễu."
"Ân."
Liên nguyệt điểm liễu điểm đầu biểu kỳ đồng ý, nhất bàng ngô niệm tri khước thần sắc nhất động.
"Ngô sư huynh, chẩm ma liễu?"
Thính đáo liên nguyệt tuân vấn, ngô niệm tri thần tình ngưng trọng đạo: "Tông môn truyền lai tiêu tức, thị quan vu thiên địa dị tượng chi sự."
"Tẩu, ngã môn xuất khứ tái thuyết."
Trác vô cấu vi vi hạm thủ, tam nhân tịnh kiên nhi khứ.
. . .
————————————
Sơn động âm lãnh triều thấp, không khí trung di mạn trước hủ hủ đích khí vị nhi.
Tại hắc ám đích động huyệt trung lao tác liễu tam thập niên, bạch mộc trần đối vu động trung đích nhất thiết phi thường liễu giải, chuyển quá nhất điều điều hiệp tiểu đích thông đạo, tha tại nhất xử sơn bích đích giác lạc đình liễu hạ.
Giá lí chúc vu nhất xử tử giác, thông thường bất hội hữu nhân tiền lai, tối thích hợp tiềm tàng hoặc tu luyện.
. . .
Bàn tất nhi tọa, hựu thị nhất trận huyễn vựng tập lai.
Tuy nhiên bạch mộc trần hiện tại tinh thần phi thường hư nhược, đãn thị kinh lịch quá giá thứ sinh tử chi hậu, tha minh hiển cảm giác đáo tự kỷ đích thần thức đề thăng liễu bất thiếu, vưu kỳ thị cương tài hữu nhân kháo cận, tha viễn viễn tiện cảm ứng đáo liễu lai giả đích khí tức, giá khả thị thực thực tại tại đích hảo xử. Bạch mộc trần tương tín, như quả tái nhượng tha điệp hợp nhất bách đạo bạo liệt tiên phù, tuyệt phi thái quá khốn nan chi sự, chí thiếu bất hội tượng thượng thứ na dạng hư thoát quá độ.
Liên mang phục hạ kỷ lạp đan dược, bạch mộc trần lập tức khôi phục liễu bất thiếu, tình tự ổn định hạ lai, tha tâm thần trầm tẩm thể nội, khai thủy thẩm thị trước tự thân đích tình huống, khả giá bất khán bất yếu khẩn, nhất khán chi hạ, tha đốn thì sỏa nhãn liễu.
"Giá. . . Giá thị mạch luân! ?"
Tán tiên chi thể, bản vô căn cơ, kỳ nội nhất phiến hỗn độn.
Nhược tại dĩ tiền, bạch mộc trần đích thân thể căn bản pháp hấp thu luyện hóa tiên linh chi khí, chích năng tác vi tồn trữ tiên nguyên chi dụng, khả như kim, không đãng đãng đích thể nội cánh nhiên sinh xuất nhất đạo mạch luân! Một thác, tựu thị mạch luân, giá đông tây chích hữu chính thống tiên sĩ đích pháp thể tài hội sản sinh, tựu như đồng phàm nhân đích kinh mạch, bất đãn khả dĩ sơ đạo lực lượng, hoàn năng cú luyện hóa tiên lực, nhi tiên nguyên đích chuyển sổ, tiện thị căn cư mạch luân đích vận chuyển lai trắc lượng.
Mỗi nhất vị tu tiên giả độ kiếp chi hậu, phàm khu hội chuyển hóa vi tiên nhân pháp thể, tại giá cá quá trình trung, thể nội sinh thành đích mạch luân việt đa, tắc thuyết minh thử nhân tiên căn việt hảo, tư chất việt cường, tài hội bị tông phái trọng thị. Nhi tán tiên thể nội chính nhân vi một hữu giá dạng đích mạch luân, tài hội luân vi nô lệ, mệnh vận thê thảm.
"Chẩm ma hội giá dạng! ? Chẩm ma hội giá dạng! ?"
Bạch mộc trần chủy thần vi vi chiến đẩu, nội tâm kích động nan dĩ ngôn ngữ. Tự kỷ thể nội cư nhiên sinh sinh xuất hiện liễu nhất đạo mạch luân, tuy nhiên chích thị cận hữu đích nhất đạo, đãn túc dĩ lệnh tha hân hỉ nhược cuồng.
Thúc trói tán tiên thiên vạn niên đích ma chú, chung vu bị đả phá.
. . .
————————————
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mã:第五十二章一条脉轮 天兆降临, 原本形势复杂的一中天, 更是暗流涌动, 乃至上界大仙插手其中. 对于外面发生的一切, 白沐尘当然毫不知情. 此刻, 他体内的仙种正被一丝赤色的血印缠绕, 一股浩瀚的杀意冲击着他的灵魂, 这股意志来源于虚空天地, 似乎想要将他抹杀. 是的, 抹杀! 彻彻底底的毁灭! 这股意志, 皆因白沐尘种下仙基而引发. 散仙本是天道遗弃之士, 怎能以他物替代修行? 此乃大逆不道之举, 是对天地规则赤裸裸的挑衅, 可谓罪孽深重, 天地焉能容纳? . . . "咔嚓!" 一声破响, 好不容易恢复的仙种, 居然再次出现了裂痕. 见此情形, 白沐尘惊怒交加! 他九死一生, 以生机为代价才得以守住这一线生机, 他怎能允许外力破坏自己的希望? 哪怕天道不容, 他也绝不妥协. 倔强的性格衍生出偏激的情绪, 白沐尘的神识将仙种笼罩, 不惜一切代价朝着仙种内的那丝血印轰去, 誓要将对方逼出自己的身体. "嗡嗡嗡!" 一方是毁灭, 一方是求生, 两股强大的意志相互碰撞, 仙种微微颤动. "噗!" 白沐尘本就有伤在身, 如何经得起如此剧烈的撞击. 这一轮较量下来, 他体内的气息一片紊乱, 好不容易稳定的仙元再次爆发, 身体内部忽冷忽热, 皮肤表层忽红忽白. "你欲毁我, 我便灭你!" 狂怒中, 白沐尘双目猩红, 脸上神情狰狞恐怖, 一头散发凌乱张扬, 简直一副恶魔附体的模样. "嗡! 嗡! 嗡!" 一下, 一下, 又是一下. 白沐尘连续撞击, 丝毫无惧死亡, 唯有不甘与愤怒. . . . 不知过了多久, 白沐尘的神魂渐渐黯淡, 意识也到了快要崩溃的边缘. . . 眼看他的神魂就要泯灭, 不料那顽固的血印突然有了一丝消融迹象. "嗡! 嗡! 嗡!" 一次又一次的撞击, 形势尤为激烈. 白沐尘的意志宛如磐石生根, 与那股毁灭的意志死死纠缠不休, 二者交集之下, 竟然出现了一丝相互融合的契机. 是的, 融合, 两股截然不同的意志奇迹般的产生了一种共性. 白沐尘见状精神一振, 意识从混混沌沌中清醒过来, 继续反抗着. . . 一方趁势发起猛攻, 一方退而散灭. 此削彼涨, 那丝赤色的血印终于完完全全的消失, 与白沐尘的意志一同融入仙种之内. 与此同时, 外界的天地异兆随之散去, 恢复了原本美丽的星空. . . . "总算过去了!" 白沐尘缓缓睁开眼, 长长吐了口浊气. 这次真是他修行以来最为惊心动魄的一次, 即便下界走火入魔那几次, 也远远不如这回来的凶险. 一阵虚弱的感觉传变全身, 白沐尘感觉自己仿佛随时都会倒下. 尽管现在危机解除, 了他的力量却被消耗一空, 需要好好的修养一段时间. "恩? 有人来了!" 正在打算之际, 白沐尘感应到远处正有人在靠近, 于是他决定先离开这里再说. 白沐尘刚起身, 回见地上一片狼籍不禁顿了顿. 接着, 他右手一挥, 将周围成堆的碎石打散, 然后分布各处, 让人看不出任何修炼过的痕迹. 做完这一切, 白沐尘身影一闪, 消失在原地. . . . 果然, 在白沐晨离去没多久, 洞口外出现三道身影, 直径而入. "咦? ! 什么都没有!" "那些仙灵之气的波动明明在这里结束, 为何什么都没有?" "难道弄错了." "绝对不会, 我能感觉到这里残余的灵气波动" "那到底发生了什么事?" 三人面面相觑, 眼中皆是疑惑. 片刻过后, 卓无垢摇了摇头道: "算了, 我们先回去吧! 这天渊山脉的洞口太多, 就凭我们三个, 根本什么都查不到, 还是另外派人下来查探好了." "恩." 怜月点了点头表示同意, 一旁吴念知却神色一动. "吴师兄, 怎么了?" 听到怜月询问, 吴念知神情凝重道: "宗门传来消息, 是关于天地异象之事." "走, 我们出去再说." 卓无垢微微颔首, 三人并肩而去. . . . ———————————— 山洞阴冷潮湿, 空气中弥漫着腐朽的气味儿. 在黑暗的洞穴中劳作了三十年, 白沐尘对于洞中的一切非常了解, 转过一条条狭小的通道, 他在一处山壁的角落停了下. 这里属于一处死角, 通常不会有人前来, 最适合潜藏或修炼. . . . 盘膝而坐, 又是一阵眩晕袭来. 虽然白沐尘现在精神非常虚弱, 但是经历过这次生死之后, 他明显感觉到自己的神识提升了不少, 尤其是刚才有人靠近, 他远远便感应到了来者的气息, 这可是实实在在的好处. 白沐尘相信, 如果再让他叠合一百道爆裂仙符, 绝非太过困难之事, 至少不会像上次那样虚脱过度. 连忙服下几粒丹药, 白沐尘立即恢复了不少, 情绪稳定下来, 他心神沉浸体内, 开始审视着自身的情况, 可这不看不要紧, 一看之下, 他顿时傻眼了. "这. . . 这是脉轮! ?" 散仙之体, 本无根基, 其内一片混沌. 若在以前, 白沐尘的身体根本法吸收炼化仙灵之气, 只能作为存储仙元之用, 可如今, 空荡荡的体内竟然生出一道脉轮! 没错, 就是脉轮, 这东西只有正统仙士的法体才会产生, 就如同凡人的经脉, 不但可以疏导力量, 还能够炼化仙力, 而仙元的转数, 便是根据脉轮的运转来测量. 每一位修仙者度劫之后, 凡躯会转化为仙人法体, 在这个过程中, 体内生成的脉轮越多, 则说明此人仙根越好, 资质越强, 才会被宗派重视. 而散仙体内正因为没有这样的脉轮, 才会沦为奴隶, 命运凄惨. "怎么会这样! ? 怎么会这样! ?" 白沐尘嘴唇微微颤抖, 内心激动难以言语. 自己体内居然生生出现了一道脉轮, 虽然只是仅有的一道, 但足以令他欣喜若狂. 束缚散仙千万年的魔咒, 终于被打破. . . . ————————————
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Rốt cuộc có thể tu hành rồiTử mộc: lão Bạch rốt cục đi lên quỹ đạo , chẳng qua nếu muốn vênh váo, còn cần càng nhiều tích lũy mới được. Thỉnh mọi người mỏi mắt mong chờ, tử mộc tuyệt không lạm viết, nhất định còn thật sự đối đãi.