TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 9 của 49 Đầu tiênĐầu tiên ... 789101119 ... CuốiCuối
Kết quả 41 đến 45 của 243

Chủ đề: Tiên Ấn - Tử Mộc Vạn Quân - Cổ Điển Tiên Hiệp - 仙印

  1. #41
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Đang ở
    Lỗ đen vũ trụ
    Bài viết
    3,034
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển I: Tiên giới

    Chương 38: Điệp phù chi thuật (*)


    Tiên phù chi đạo, thiên biến vạn hóa.

    Đợi sau khi bình phục tâm trạng, Bạch Mộc Trần trở tay lại lấy ra một mảnh Linh Mộc.

    Chủng Phù. . .

    Luyện Phù. . .

    Lúc này đây, Bạch Mộc Trần không có diễn hóa riêng biệt tổ hợp năm đạo phù văn mà bắt chúng nó trọng điệp cùng nhau. Loại hình thức này cũng giống như lấy năm sợi dây thừng có phẩm chất khác nhau tết thành một sợi, khiến cho lực lượng này càng thêm cứng cỏi, càng thêm ngưng thực.

    Quả nhiên, dưới sự khống chế cẩn thận của Bạch Mộc Trần thì sự phù hợp giữa Linh Mộc cùng phù văn dần dần tới gần sự cân bằng, dần dần bắt đầu ổn định.

    Hóa Phù. . .

    Tiên nguyên ngưng tụ, trong Linh Mộc bộc phát ra một đạo quang mang mãnh liệt rồi lập tức chậm rãi thu liễm và cuối cùng biến thành một khối mộc phiến bình thường, bên trên có năm đạo phù văn nhợt nhạt như ẩn như hiện, tựa như nhất thể.

    "Thành!"

    Đầu ngón tay Bạch Mộc Trần thưởng thức tiên phù, thần tình hiện ra vẻ vui sướng. Từ nay về sau, "Bạo Liệt Thuật" này chính là đạo tiên phù thứ hai trong nhân sinh của hắn. Đúng là ý nghĩ của mình không sai, dung hợp các loại phù văn khác nhau chủ yếu xem sự khống chế của mình đối với mỗi một đạo phù văn có tinh chuẩn hay không.

    Đương nhiên, cũng không phải tất cả phù văn đều có thể tùy ý tổ hợp, điều này liên quan đến dung hợp lực lượng cùng quan hệ cân bằng. Dù sao, phù ấn hiện tại Tiên Giới đang lưu truyền trên cơ bản là tiền nhân trải qua vô số lần thí nghiệm rồi sửa sang lại mà ra, Bạch Mộc Trần cũng không cho rằng chính mình có thể phá vỡ truyền thừa như vậy, ít nhất hiện tại hắn còn không có năng lực này.

    . . .

    Luyện chế tiên phù "Bạo Liệt Thuật" so với "Phong Mang Thuật" phức tạp hơn rất nhiều, nhất là sự tiêu hao đối với tiên nguyên cùng thần thức.

    Cũng may có sự thành công vừa rồi nên kế tiếp chỉ là một quá trình tập cho thuần thục thôi.

    Chủng Phù. . . Luyện Phù. . . Hóa Phù. . .

    Theo thời gian trôi đi, Bạch Mộc Trần càng ngày càng quen thuộc quá trình luyện chế "Bạo Liệt Thuật", thao tác sai lầm cũng càng ngày càng ít đi. Vì thế hắn luyện chế một hơi gần mười đạo tiên phù Bạo Liệt cho đến khi tiên nguyên lực trong người hao hết, cơ gân mệt mỏi đến kiệt lực mới bằng lòng dừng lại. Đợi tiên nguyên khôi phục, tinh thần no đủ, hắn lại vùi đầu vào trong việc luyện chế tiên phù một cách điên cuồng.

    . . .

    Chỉ chớp mắt đã hơn hai tháng trôi qua.

    Dưới sự tích lũy theo thời gian trôi đi, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần tuy rằng không có đột phá gì nhưng lại trở nên càng tinh thuần, khống chế lực lượng cũng mượt mà hơn rất nhiều. Mà trong túi tồn trữ của hắn có hơn vạn đạo Phong Mang Tiên Phù cùng hơn một ngàn đạo Bạo Liệt Phù chiếm cứ hơn một nửa không gian.

    Nhìn thành tích hơn nửa năm qua của mình, trong lòng Bạch Mộc Trần nổi lên sự thỏa mãn nho nhỏ. Mà điều duy nhất làm hắn tiếc nuối chính là uy lực đạo tiên phù này không lớn, có thể trợ giúp mình cũng chỉ có hạn mà thôi, trừ phi có thể làm cho tất cả lực lượng tập trung cùng một chỗ. . .

    Làm cho tất cả lực lượng tập trung cùng một chỗ! ?

    Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng nhiên chấn động, đầu óc giống như bị linh chung gõ mạnh một lần. Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới điều này nhỉ? Uy lực một đạo tiên phù có lẽ không lớn, nhưng nếu như tập trung chồng lên cùng một chỗ thì uy lực của nó tất nhiên sẽ gia tăng không ít.

    Ý niệm như thế nổi lên rồi rốt cuộc không ức chế được mà lan tràn ra.

    Chỉ thấy ánh sao trong mắt Bạch Mộc Trần lóe ra, lúc thì tự nói thì thào, lúc thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

    Bởi vì cảnh giới của mình thấp, ngoại trừ tiên phù ra thì cơ hồ không có thủ đoạn công kích nào khác. Bởi vậy, từ khi bắt đầu luyện chế tiên phù thì Bạch Mộc Trần đều lo lắng làm cách nào vận dụng tiên phù cho tốt để hoàn thiện một phương thức chiến đấu của riêng mình dựa trên tiên phù.

    Tiên phù có hai ưu thế. Một là sử dụng nhanh chóng, chỉ cần nhẹ nhàng bóp nát tiên phù, hoặc là dùng thần thức dẫn đường đều có thể phóng thích tiên quyết bên trong tiên phù rất là nhanh, vô luận phòng ngự hay đánh lén đều là lựa chọn không tồi. Mà một ưu thế khác của tiên phù chính là biến hóa vô cùng, các chủng loại tiên phù bất đồng phối hợp lẫn nhau có thể làm cho người ta xuất kỳ bất ý đạt tới hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

    Trên thực tế, đây cũng là phương thức chiến đấu truyền thống của phù đạo.

    Rất đáng tiếc, yếu điểm của tiên phù cũng rất rõ ràng, đó là uy lực hạn chế. Thí dụ như nói, một đạo Phong Mang Thuật phóng xuất ra công kích có thể phá vỡ pháp thể của Chân Tiên hai phẩm thậm chí ba phẩm, nhưng là hắn lại không thể phá vỡ pháp thể của Chân Tiên bốn phẩm trở lên, mặc dù phóng ra thêm nhiều Phong Mang Thuật hơn nữa cũng không thể tăng cường uy lực của bản thân tiên phù.

    Dần dần, uy lực của tiên phù đê giai liền trở nên đúng với cái tên của nó - yếu.

    Đúng vậy, tất cả Tiên Sĩ đều cho rằng như vậy, kể cả ý tưởng trước kia của Bạch Mộc Trần cũng như thế. Nhưng mà vừa rồi chính ý niệm đơn giản kia lại mang cho hắn một sự gợi ý không giống như vậy.

    Liên tưởng đến một màn Bạch Mộc Trần liều mình phản kháng tại quáng trường (mỏ quặng) ngày đó. . .

    Lúc ấy, mười ba đạo tiên phù đồng thời nổ mạnh sinh ra uy lực cực lớn, không ngờ khiến cho một vị Chân Tiên ngũ phẩm bị trọng thương. Điều này chứng minh ý tưởng của Bạch Mộc Trần không phải là thiên phương dạ đàm (chuyện không thể xảy ra), mà là có căn cứ nhất định.

    Chỉ có điều, có chút ý tưởng chỉ là bước đầu, còn cần mình thử nghiệm đã.

    Suy nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần đứng dậy mở cửa thư lâu rồi sau đó lặng lẽ ly khai Nô Thị.

    . . .

    ————————————

    Ngoài ngàn dặm phía Bắc Nô Thị là một mảnh rừng hoang.
    Nơi đây hung hiểm, hàng năm bị sương mù bao phủ, ở ngoài trăm trượng căn bản không thể nhìn thấy vật gì cho nên ít có Tiên Sĩ tới nơi này.

    Nhưng vào lúc này, một đạo bóng xám đột nhiên hiện lên rồi không chút do dự đi vào trong rừng hoang.

    . . .

    Ở chỗ sâu trong rừng hoang chính là cấm địa, trong đó có hung cầm mãnh thú thường lui tới.

    Bạch Mộc Trần không dám xâm nhập trong đó mà chỉ dựa theo chỉ dẫn của đồ giản đi tới bên ngoài đống đá vụn thì ngừng lại. Hắn cẩn thận xem xét một lần hoàn cảnh chung quanh, sau khi xác định tình huống an toàn mới lấy ra một đạo tiên phù.

    "Phong Mang Thuật!"

    Một tiếng nổ vang lên, mặt đất sinh ra một vết hẹp và nông, chắc chỉ sâu ba trượng.

    Bạch Mộc Trần đoán chừng độ cứng của mặt đất một lần rồi đồng thời thả ra mười đạo tiên phù. . .

    "Phong Mang Thuật!"

    Mười đạo hàn quang tề phóng, vọt tới cùng một chỗ.

    "Bồng!"

    Một đợt nổ mạnh kịch liệt vang lên, mặt đất vẫn chỉ hiện lên một vết sâu ba trượng.

    "Cảm giác không đúng, vì sao lại như vậy?"

    Bạch Mộc Trần nhướng mày, cảm thấy thiếu một chút gì đó, một kích này nhìn như sắc bén nhưng trên thực tế uy lực tiên phù cũng không có biến hóa, còn lâu mới bằng một kích lúc trước oanh kích Hoa Dương kia.

    Cẩn thận nhớ lại, Bạch Mộc Trần nhanh chóng phát hiện ra vấn đề là gì.

    Tiên phù phóng ra sẽ có trình tự trước sau, Tiên Sĩ sử dụng tiên phù gì đều là như thế. Có chút thời điểm, ở mặt ngoài nhìn như cùng một thời gian phóng ra tiên phù nhưng trên thực tế vẫn là có chút khác biệt. Bạch Mộc Trần liều mình một kích chính là có tâm chắc chắn phải chết nên khi đó tâm thần hắn một niệm, lúc đó mới khiến cho tiên phù bị dẫn động cùng một thời gian và bộc phát ra uy năng cực lớn.

    . . .

    Tĩnh tâm lại, Bạch Mộc Trần lại lấy ra mười đạo tiên phù, thả chúng nó lơ lửng song song trước ngực rồi tinh tế cảm thụ khí tức của tiên phù.

    Thần thức hóa thành sợi giao thoa xen kẽ ở trong tiên phù giống như tết võng và gắn thành một sợi.

    Giữa tiên phù cùng tiên phù tựa hồ sinh ra một tia liên hệ như có như không.

    Bạch Mộc Trần tâm thần vừa động, ý niệm xuyên thấu qua thần thức kết thành tơ võng, đồng thời truyền lại cho mười đạo tiên phù.

    "Phong Mang Thuật! Bạo!"

    Mười đạo hàn quang chợt bạo phát, trong đó ba đạo dung hợp lẫn nhau, hào quang càng sáng!

    "Oanh!"

    Mặt đất khẽ run rẩy, một vết sâu hơn so với lúc trước xuất hiện trên mặt đất.

    Thấy cảnh tượng như vậy, mặt Bạch Mộc Trần lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Hắn biết phương pháp của mình là chính xác!

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Tiên phù chi đạo, thiên biến vạn hóa.

    Đãi tâm tự bình phục dĩ hậu, bạch mộc trần phiên thủ hựu thủ xuất nhất phiến linh mộc.

    Chủng phù. . .

    Luyện phù. . .

    Giá nhất thứ, bạch mộc trần một hữu tương ngũ đạo phù văn đích tổ hợp phần biệt diễn hóa, nhi thị bả tha môn tương hỗ trọng điệp tại liễu nhất khởi. Giá chủng hình thức tựu hảo bỉ, bả ngũ căn bất đồng thô tế đích thằng tử ninh tại nhất đoàn, sử đắc giá cổ lực lượng canh gia kiên nhận, canh gia ngưng thực.

    Quả nhiên, tại bạch mộc trần tế vi đích khống chế hạ, linh mộc dữ phù văn chi gian đích khế hợp trục tiệm xu cận bình hành, mạn mạn khai thủy ổn định.

    Hóa phù. . .

    Tiên nguyên ngưng tụ, linh mộc nội bạo phát xuất nhất đạo cường liệt đích quang mang, tùy tức hoãn hoãn thu liễm, tối hậu biến thành nhất khối phổ thông đích mộc phiến, kỳ thượng ngũ đạo thiển thiển đích phù văn nhược ẩn nhược hiện, uyển như nhất thể.

    "Thành liễu!"

    Bạch mộc trần chỉ tiêm bả ngoạn trước tiên phù, mãn kiểm hỉ duyệt chi sắc. Tòng kim dĩ hậu, giá"Bạo liệt thuật" tựu thị tha nhân sinh trung đích đệ nhị đạo tiên phù. Khán lai tự kỷ đích tưởng pháp một hữu thác, bất đồng loại biệt đích phù văn đích xác năng cú dung hợp, chủ yếu thị khán tự kỷ đối mỗi nhất đạo phù văn đích khống chế thị phủ tinh chuẩn.

    Đương nhiên, tịnh bất thị sở hữu đích phù văn đô khả dĩ tùy ý tổ hợp, giá thiệp cập đáo lực lượng đích dung hợp dữ bình hành đích quan hệ. Tất cánh, tiên giới hiện tại sở lưu truyền hạ lai đích phù ấn, cơ bản thượng thị tiền nhân kinh quá vô sổ thứ thường thí quá hậu sở chỉnh lý xuất lai đích, bạch mộc trần tịnh bất nhận vi tự kỷ khả dĩ điên phúc giá dạng đích truyền thừa, chí thiếu hiện tại đích tha hoàn một hữu giá cá năng lực.

    . . .

    Luyện chế"Bạo liệt thuật" đích tiên phù yếu bỉ"Phong mang thuật" phục tạp hứa đa, vưu kỳ thị đối tiên nguyên hòa thần thức đích tiêu háo.

    Hảo tại hữu liễu cương tài đích thành công, na ma tiếp hạ lai chích thị nhất cá thục luyện đích quá trình.

    Chủng phù. . . Luyện phù. . . Hóa phù. . .

    Tùy trước thì gian đích lưu thất, bạch mộc trần đối"Bạo liệt thuật" đích chỉnh sáo lưu trình việt lai việt thục tất, thao tác đích thác ngộ diệc việt lai việt thiếu. Vu thị tha nhất khẩu khí luyện chế liễu cận thập đạo bạo liệt tiên phù, trực đáo tự thân đích tiên nguyên lực háo tận, cân bì lực kiệt tài khẳng đình hạ. Đãi tiên nguyên khôi phục, tinh thần bão mãn, tha tài hựu đầu nhập đáo phong cuồng đích tiên phù luyện chế trung.

    . . .

    Nhất chuyển nhãn lưỡng cá đa nguyệt quá khứ.

    Tại thì gian đích luy tích hạ, bạch mộc trần thể nội đích tiên nguyên tuy nhiên một hữu thập ma đột phá, khước biến đắc việt phát tinh thuần, đối lực lượng đích khống chế canh thị tế như trần ti. Nhi tha đích tồn trữ đại trung, thượng vạn đạo phong mang tiên phù dữ thượng thiên đạo bạo liệt phù chiêm cư liễu đại bán cá không gian.

    Khán trước tự kỷ đại bán niên đích thành tích, bạch mộc trần tâm lí tiểu tiểu đích mãn túc liễu nhất bả. Nhi duy nhất lệnh tha di hám đích thị, giá đạo tiên phù đích uy lực bất đại, năng cú cấp tự kỷ đích bang trợ phi thường hữu hạn, trừ phi năng cú bả sở hữu đích lực lượng tập trung tại nhất khởi. . .

    Bả sở hữu đích lực lượng tập trung tại nhất khởi! ?

    Bạch mộc trần tâm thần mạch nhiên nhất chấn, não tử phảng phật bị linh chung mãnh chàng liễu nhất hạ. Thị a, tự kỷ chẩm ma tựu một tưởng quá, nhất đạo tiên phù hoặc hứa uy lực bất đại, khả yếu thị tập trung điệp phóng tại nhất khởi, kỳ uy lực tất nhiên hội tăng gia bất thiếu.

    Như thử niệm đầu nhất khởi, tiện tái dã ức chế bất trụ đích mạn duyên khai lai.

    Chích kiến bạch mộc trần song nhãn tinh mang thiểm thước, nhất hội nhi khẩu trung nam nam tự ngữ, nhất hội nhi trứu mi thâm tư.

    Do vu tự kỷ cảnh giới đê hạ, trừ liễu tiên phù dĩ ngoại, kỷ hồ một hữu biệt đích công kích thủ đoạn. Nhân thử, tòng luyện chế tiên phù chi sơ, bạch mộc trần nhất trực đô tại khảo lự, như hà canh hảo đích vận dụng tiên phù, hoàn thiện nhất sáo chúc vu tự kỷ đích tiên phù chiến đấu phương thức.

    Tiên phù đích ưu thế hữu nhị, nhất thị khoái tiệp phương tiện, chích nhu yếu tương tiên phù khinh khinh niết toái, hoặc thị đồng quá thần thức dẫn đạo, tựu năng khoái tốc đích thích phóng tiên phù lí diện đích tiên quyết, vô luận phòng ngự thâu tập, giai thị bất thác đích tuyển trạch. Nhi tiên phù đích lánh nhất cá ưu thế tắc thị biến hóa đa đoan, bất đồng chủng loại đích tiên phù chi gian tương hỗ phối hợp, khả dĩ cấp nhân xuất kỳ bất ý, đạt đáo siêu hồ tưởng tượng đích hiệu quả.

    Sự thực thượng, giá dã thị phù đạo truyền thống đích chiến đấu phương thức.

    Ngận khả tích, tiên phù đích liệt thế dã phi thường minh hiển, na tựu thị uy lực đích hạn chế. Thí như thuyết, nhất đạo phong mang thuật thích phóng xuất lai đích công kích, năng cú phá khai nhị phẩm thậm chí tam phẩm chân tiên đích pháp thể, đãn thị tha khước vô pháp phá khai tứ phẩm dĩ thượng chân tiên đích pháp thể, tức tiện thi phóng tái đa đích phong mang thuật dã vô pháp tăng cường tiên phù bản thân đích uy lực.

    Cửu nhi cửu chi, đê giai tiên phù tiện thành liễu danh phó kỳ thực đích kê lặc.

    Thị đích, sở hữu đích tiên sĩ đô thị giá ma nhận vi đích, bao quát bạch mộc trần dĩ tiền diệc thị như thử tưởng pháp. Nhiên nhi tựu tại cương tài, tựu thị na cá giản đơn đích niệm đầu, khước cấp liễu tha bất nhất dạng đích khải phát.

    Liên tưởng đương nhật, bạch mộc trần tại quáng tràng xá mệnh phản kháng na nhất mạc. . .

    Đương thì, thập tam đạo tiên phù đồng thì bạo tạc sở sản sinh đích cự đại uy lực, cánh nhiên ngạnh sinh sinh đích bả nhất vị ngũ phẩm chân tiên cấp oanh thành liễu trọng thương, giá tựu chứng minh liễu bạch mộc trần đích tưởng pháp tịnh phi thiên phương dạ đàm, nhi thị hữu nhất định căn cư đích.

    Chích bất quá, hữu ta tưởng pháp chích thị sơ bộ đích, hoàn nhu yếu thân tự khứ thường thí.

    Niệm cập vu thứ, bạch mộc trần khởi thân đả khai liễu thư lâu cấm chỉ, nhiên hậu tiễu tiễu đích ly khai liễu nô thị.

    . . .

    ————————————

    Nô thị bắc diện thiên lí, nãi nhất phiến hoang lâm.

    Thử địa hung hiểm, thường niên mê vụ lung tráo, bách trượng chi ngoại căn bản vô pháp thị vật, sở dĩ thiếu hữu tiên sĩ hội lai giá lí.

    Tựu tại giá cá thì hậu, nhất đạo hôi ảnh đột nhiên thiểm quá, hào bất do dự đích triêu trước hoang lâm tung nhập.

    . . .

    Hoang lâm thâm xử nãi thị cấm địa, thì hữu hung cầm mãnh thú xuất một.

    Bạch mộc trần bất cảm thâm nhập kỳ trung, chích thị án chiếu đồ giản đích chỉ dẫn bôn bào, tại ngoại vi đích loạn thạch đôi xử đình liễu hạ lai. Tha cẩn thận đích tra khán liễu nhất hạ chu vi đích hoàn cảnh, tại xác định liễu an toàn đích tình huống chi hậu tài tương nhất đạo tiên phù thủ xuất.

    "Phong mang thuật!"

    Nhất thanh phá hưởng, địa diện sinh xuất nhất đạo bình trách đích ấn ngân, đại khái hữu tam trượng thâm độ.

    Bạch mộc trần cổ kế liễu nhất hạ địa diện đích ngạnh độ, tiếp trước đồng thì phóng xuất thập đạo tiên phù. . .

    "Phong mang thuật!"

    Thập đạo hàn quang tề phóng, triêu trước đồng nhất cá địa phương xạ khứ.

    "Bồng!"

    Nhất trận kịch liệt đích bạo tạc, địa diện nhưng thị nhất đạo tam trượng thâm độ đích ấn ngân.

    "Cảm giác bất đối, vi thập ma hội giá dạng?"

    Bạch mộc trần mi đầu nhất trứu, tổng giác đắc soa liễu ta thập ma, giá khán tự lăng lệ đích nhất kích, thực tế thượng tiên phù đích uy lực tịnh một hữu biến hóa, viễn bất như đương sơ oanh hướng hoa dương na nhất kích.

    Tử tế hồi tưởng, bạch mộc trần ngận khoái tiện phát hiện liễu vấn đề đích sở tại.

    Tiên phù thi phóng tổng hội hữu cá tiên hậu thuận tự, nhậm hà sử dụng tiên phù đích tiên sĩ đô thị như thử. Hữu ta thì hậu, biểu diện thượng khán tự đồng nhất thì gian thi phóng tiên phù, thực tế thượng hoàn thị hữu vi tiểu đích soa biệt. Bạch mộc trần xá mệnh nhất kích, nãi thị báo trước tất tử đích quyết tâm, na thì đích tha tâm thần nhất niệm, giá tài sử đắc tiên phù tại đồng nhất thì gian bị dẫn động, bạo phát xuất cự đại đích uy năng.

    . . .

    Tịnh hạ tâm lai, bạch mộc trần tái thứ thủ xuất thập đạo tiên phù, tương tha môn tịnh bài phóng vu hung tiền, tế tế cảm thụ trước tiên phù đích khí tức.

    Thần thức hóa ti, tại tiên phù trung giao thác xuyên sáp, do như chức võng, liên thành nhất tuyến.

    Tiên phù dữ tiên phù chi gian, tự hồ sản sinh liễu nhất ti nhược hữu nhược vô đích liên hệ.

    Bạch mộc trần tâm thần nhất động, niệm đầu thấu quá thần thức biên chức đích ti võng, đồng thì truyền đệ cấp thập đạo tiên phù.

    "Phong mang thuật! Bạo!"

    Thập đạo hàn quang sậu nhiên bạo phát, kỳ trung tam đạo bỉ thử dung hợp, quang mang canh thậm!

    "Oanh!"

    Địa diện vi vi chiến liễu chiến, nhất đạo bỉ tiên tiền lược thâm đích ngân ấn xuất hiện vu địa diện.

    Kiến thử tràng cảnh, bạch mộc trần diện lộ kinh hỉ chi sắc, tha tri đạo tự kỷ đích phương pháp thị chính xác đích!

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	仙符之道, 千变万化.
    
    	待心绪平复以后, 白沐尘翻手又取出一片灵木.
    
    	种符. . .
    
    	炼符. . .
    
    	这一次, 白沐尘没有将五道符纹的组合分别演化, 而是把它们相互重叠在了一起. 这种形式就好比, 把五根不同粗细的绳子拧在一团, 使得这股力量更加坚韧, 更加凝实.
    
    	果然, 在白沐尘细微的控制下, 灵木与符纹之间的契合逐渐趋近平衡, 慢慢开始稳定.
    
    	化符. . .
    
    	仙元凝聚, 灵木内爆发出一道强烈的光芒, 随即缓缓收敛, 最后变成一块普通的木片, 其上五道浅浅的符纹若隐若现, 宛如一体.
    
    	"成了!"
    
    	白沐尘指尖把玩着仙符, 满脸喜悦之色. 从今以后, 这"爆裂术" 就是他人生中的第二道仙符. 看来自己的想法没有错, 不同类别的符纹的确能够融合, 主要是看自己对每一道符纹的控制是否精准.
    
    	当然, 并不是所有的符纹都可以随意组合, 这涉及到力量的融合与平衡的关系. 毕竟, 仙界现在所流传下来的符印, 基本上是前人经过无数次尝试过后所整理出来的, 白沐尘并不认为自己可以颠覆这样的传承, 至少现在的他还没有这个能力.
    
    	. . .
    
    	炼制"爆裂术" 的仙符要比"锋芒术" 复杂许多, 尤其是对仙元和神识的消耗.
    
    	好在有了刚才的成功, 那么接下来只是一个熟练的过程.
    
    	种符. . . 炼符. . . 化符. . .
    
    	随着时间的流失, 白沐尘对"爆裂术" 的整套流程越来越熟悉, 操作的错误亦越来越少. 于是他一口气炼制了近十道爆裂仙符, 直到自身的仙元力耗尽, 筋疲力竭才肯停下. 待仙元恢复, 精神饱满, 他才又投入到疯狂的仙符炼制中.
    
    	. . .
    
    	一转眼两个多月过去.
    
    	在时间的累积下, 白沐尘体内的仙元虽然没有什么突破, 却变得越发精纯, 对力量的控制更是细如尘丝. 而他的存储袋中, 上万道锋芒仙符与上千道爆裂符占据了大半个空间.
    
    	看着自己大半年的成绩, 白沐尘心里小小的满足了一把. 而唯一令他遗憾的是, 这道仙符的威力不大, 能够给自己的帮助非常有限, 除非能够把所有的力量集中在一起. . .
    
    	把所有的力量集中在一起! ?
    
    	白沐尘心神蓦然一震, 脑子仿佛被灵钟猛撞了一下. 是啊, 自己怎么就没想过, 一道仙符或许威力不大, 可要是集中叠放在一起, 其威力必然会增加不少.
    
    	如此念头一起, 便再也抑制不住的蔓延开来.
    
    	只见白沐尘双眼精芒闪烁, 一会儿口中喃喃自语, 一会儿皱眉深思.
    
    	由于自己境界低下, 除了仙符以外, 几乎没有别的攻击手段. 因此, 从炼制仙符之初, 白沐尘一直都在考虑, 如何更好的运用仙符, 完善一套属于自己的仙符战斗方式.
    
    	仙符的优势有二, 一是快捷方便, 只需要将仙符轻轻捏碎, 或是同过神识引导, 就能快速的释放仙符里面的仙诀, 无论防御偷袭, 皆是不错的选择. 而仙符的另一个优势则是变化多端, 不同种类的仙符之间相互配合, 可以给人出其不意, 达到超乎想象的效果.
    
    	事实上, 这也是符道传统的战斗方式.
    
    	很可惜, 仙符的劣势也非常明显, 那就是威力的限制. 譬如说, 一道锋芒术释放出来的攻击, 能够破开二品甚至三品真仙的法体, 但是他却无法破开四品以上真仙的法体, 即便施放再多的锋芒术也无法增强仙符本身的威力.
    
    	久而久之, 低阶仙符便成了名副其实的鸡肋.
    
    	是的, 所有的仙士都是这么认为的, 包括白沐尘以前亦是如此想法. 然而就在刚才, 就是那个简单的念头, 却给了他不一样的启发.
    
    	联想当日, 白沐尘在矿场舍命反抗那一幕. . .
    
    	当时, 十三道仙符同时爆炸所产生的巨大威力, 竟然硬生生的把一位五品真仙给轰成了重伤, 这就证明了白沐尘的想法并非天方夜谭, 而是有一定根据的.
    
    	只不过, 有些想法只是初步的, 还需要亲自去尝试.
    
    	念及于次, 白沐尘起身打开了书楼禁止, 然后悄悄的离开了奴市.
    
    	. . .
    
    	————————————
    
    	奴市北面千里, 乃一片荒林.
    
    	此地凶险, 常年迷雾笼罩, 百丈之外根本无法视物, 所以少有仙士会来这里.
    
    	就在这个时候, 一道灰影突然闪过, 毫不犹豫的朝着荒林纵入.
    
    	. . .
    
    	荒林深处乃是禁地, 时有凶禽猛兽出没.
    
    	白沐尘不敢深入其中, 只是按照图简的指引奔跑, 在外围的乱石堆处停了下来. 他谨慎的查看了一下周围的环境, 在确定了安全的情况之后才将一道仙符取出.
    
    	"锋芒术!"
    
    	一声破响, 地面生出一道平窄的印痕, 大概有三丈深度.
    
    	白沐尘估计了一下地面的硬度, 接着同时放出十道仙符. . .
    
    	"锋芒术!"
    
    	十道寒光齐放, 朝着同一个地方射去.
    
    	"蓬!"
    
    	一阵剧烈的爆炸, 地面仍是一道三丈深度的印痕.
    
    	"感觉不对, 为什么会这样?"
    
    	白沐尘眉头一皱, 总觉得差了些什么, 这看似凌厉的一击, 实际上仙符的威力并没有变化, 远不如当初轰向华阳那一击.
    
    	仔细回想, 白沐尘很快便发现了问题的所在.
    
    	仙符施放总会有个先后顺序, 任何使用仙符的仙士都是如此. 有些时候, 表面上看似同一时间施放仙符, 实际上还是有微小的差别. 白沐尘舍命一击, 乃是报着必死的决心, 那时的他心神一念, 这才使得仙符在同一时间被引动, 爆发出巨大的威能.
    
    	. . .
    
    	静下心来, 白沐尘再次取出十道仙符, 将它们并排放于胸前, 细细感受着仙符的气息.
    
    	神识化丝, 在仙符中交错穿插, 犹如织网, 连成一线.
    
    	仙符与仙符之间, 似乎产生了一丝若有若无的联系.
    
    	白沐尘心神一动, 念头透过神识编织的丝网, 同时传递给十道仙符.
    
    	"锋芒术! 爆!"
    
    	十道寒光骤然爆发, 其中三道彼此融合, 光芒更甚!
    
    	"轰!"
    
    	地面微微颤了颤, 一道比先前略深的痕印出现于地面.
    
    	见此场景, 白沐尘面露惊喜之色, 他知道自己的方法是正确的!
    
    	. . .
    
    	————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (*) Điệp là chồng lên nhau.

    PS: Rất xin lỗi mọi người vì đây là chương cuối cùng của mình từ hôm nay đến hết tuần sau. Mai mình sang HQ rồi nên tạm thời không convert được nữa.
    Lần sửa cuối bởi traitimbanggo, ngày 11-12-2012 lúc 13:37.
    ---QC---


  2. Bài viết được 231 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banbetatca,dolekim,dombz,haohaoyeu,huongduongxanh06,huydark,kechataodk,kyo09,lebang67,lhhuy,ochenem,pi1509,sondecuto,TheKiller,thienhoa,tientung1211,toanque0123456789,todoty,Trương lão,vietnghia9,voma,
  3. #42
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Đang ở
    Lỗ đen vũ trụ
    Bài viết
    3,034
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển I: Tiên giới
    Chương 39: Chấn động như sấm nổ


    Thần niệm vi dẫn, ý động ngàn quân, vạn hóa như một, Điệp Phù chi thuật!

    Mỗi một đạo tiên phù đều là cá thể tồn tại độc lập, giống như binh lính trong chiến trường, lực lượng của từng người có lẽ rất bạc nhược yếu kém, nhưng là một khi được Thống soái hữu hiệu tập kết cùng nhau, vậy thì đó sẽ là công thành chiếm đất, lệ khí quét ngang thiên hạ.

    Bạch Mộc Trần lấy thần thức dệt thành võng, khiến cho lực lượng trong tiên phù truyền lại lẫn nhau rồi dung hợp, do đó bộc phát ra lực sát thương cường đại, tựu phương diện này mà nói, coi hắn là Thống soái quản lý tiên phù cũng không quá lời.

    Đây là một lần thử nghiệm có ý nghĩa phi phàm, không chỉ đề thăng thực lực tự thân của Bạch Mộc Trần, mà còn vì sự hưng thịnh của phù đạo mà chôn xuống một hạt giống cường đại. Phải biết rằng, tiên lịch vạn vạn năm rồi, tiên phù chi đạo tuy rằng truyền thừa cổ lão nhưng lại không thể nhập vào tầng lớp thượng lưu, bởi vậy bên trong Tiên Giới ít có Tiên Sĩ chuyên nghiên cứu về đạo này, dần dần phù đạo trôi xuống vị trí cuối cùng trong tiên đạo năm nghệ, vị trí này vô cùng xấu hổ. Thử hỏi, dưới tình hình như thế, ai lại nguyện ý tiêu phí qúa nhiều thời gian cùng tinh lực đi nghiên cứu cách vận dụng tiên phù? Nhiều lắm chỉ là luyện chế ra tiên phù rất cao giai thôi!

    Đương nhiên, Điệp Phù chi thuật nói đến thì dễ dàng, nhưng muốn làm được đến trình độ vạn hóa như một thì cũng không đơn giản chút nào. Chẳng những cần có năng lực thao tác thần thức một cách tinh tế còn cần có nhận biết sâu sắc đối với bản nguyên tiên phù. Như thế mới có thể đem tiên phù bất đồng dung hợp thành một thể, đồng thời làm tiên phù chấn động, rồi đem lực lượng ngưng tụ cùng một chỗ.

    Thần thức Bạch Mộc Trần tuy yếu nhược, nhưng tinh thuần vô cùng, cứng cỏi vô cùng, nhất là cảm nhận của hắn cùng cách thao tác đối với thần thức, dù là Tiên Sĩ Thiên Tiên chi cảnh cũng không theo kịp.

    . . .

    "Phong Mang Thuật!"

    Bạch Mộc Trần không tiếc rẻ chút nào lấy ra tiên phù, luyện tập lặp đi lặp lại cách vận dụng Điệp Phù chi thuật.

    Liên tiếp hơn nửa tháng, hơn vạn đạo tiên phù có khắc Phong Mang Thuật bị hắn tiêu xài không còn, mà mỗi lần tiên nguyên hoặc thần thức hao hết, hắn tìm một nơi bí ẩn đả tọa khôi phục, luyện tập hoàn toàn chẳng biết mỏi mệt.

    Từ khi mới bắt đầu chỉ có thể dung hợp ba đạo tiên phù, sau đó lại có thể dung hợp mười đạo, hai mươi đạo, năm mươi đạo. . . Một trăm đạo!

    Bạch Mộc Trần vốn có ngộ tính rất cao, khống chế đối với tiên phù thật sự kinh người, theo thủ pháp điệp phù dần dần thuần thục, hắn thao tác dung hợp tiên phù càng ngày càng nhiều. Chỉ tiếc, tại thời điểm khống chế tiên phù cần tiêu hao thần thức khổng lồ, lấy tình trạng trước mắt của Bạch Mộc Trần nhiều nhất chỉ có thể thao tác dung hợp hơn trăm đạo tiên phù, nếu không thì uy lực tiên phù quả thực không thể đánh giá.

    Dù là như thế, uy lực của Phong Mang Thuật hôm nay đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ khi mới bắt đầu chỉ có thể đào một hố sâu ba trượng, đến hiện tại đã đào được một hố sâu hơn ba mươi trượng, uy lực bạo tăng hơn chục lần. Nói cách khác, Bạch Mộc Trần rốt cục đột phá gông cùm xiềng xích, có được năng lực phá vỡ pháp thể của Chân Tiên năm phẩm, thậm chí sáu phẩm.

    "Sư tôn, Cổ tiền bối, các ngươi thấy không? Ta vẫn đang cố gắng. . ."

    Xuyên thấu qua tầng tầng mê chướng, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn tinh không Tiên Giới, đột nhiên sinh ra một cảm giác có thể chạm tay vào. Hắn tin tưởng rằng, chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy, một ngày nào đó chính mình sẽ bước lên một địa phương cao hơn, xa hơn, tìm kiếm đến một con đường thích hợp cho Tán Tiên. Cho dù con đường này rất dài lâu và gập ghềnh, hắn cũng không sợ hãi, sẽ không từ bỏ, hắn kiên định và tin tưởng!

    . . .

    Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại lấy ra một đạo Bạo Liệt Tiên Phù nhẹ nhàng bắn ra.

    Chỉ thấy hồng mang chợt lóe rồi biến mất trong đống đá, một tiếng "Bồng" vang lên, đống đá nổ tung, phần lớn đá vụn hóa thành bột phấn.

    Uy lực tựa hồ vượt qua một kích toàn lực của Chân Tiên một phẩm thật ra làm Bạch Mộc Trần có chút ngoài ý muốn. Lập tức, trong lòng hắn vừa động, đem hơn trăm đạo Bạo Liệt Tiên Phù xếp hàng chỉnh tề trước ngực!

    Tâm thần ngoại niệm, hóa tơ thành võng, Điệp Phù chi thuật.

    Hơn trăm đạo Bạo Liệt Tiên Phù đan vào lẫn nhau tại cùng một chỗ, tiêu hao so với hơn trăm đạo Phong Mang Tiên Phù càng sâu!

    Trán Bạch Mộc Trần đổ mồ hôi lạnh, hai tay bắt đầu run nhè nhẹ, hắn hiện tại không khỏi hối hận vì mình quá mức sơ xuất, rõ ràng phù văn Bạo Liệt Tiên Phù phức tạp hơn nhiều so với Phong Mang Tiên Phù, tiêu hao thần thức tất nhiên cũng nhanh hơn nhiều lắm, thế mà mình còn muốn khống chế một hơi hơn trăm đạo tiên phù, đây không phải tự làm tự chịu sao!

    Mười đạo tiên phù dung hợp. . . Hai mươi đạo tiên phù dung hợp. . . Ba mươi đạo tiên phù dung hợp. . .

    Năm mươi đạo tiên phù dung hợp. . .

    Bảy mươi đạo tiên phù dung hợp. . .

    Mắt thấy thần thức sẽ hao hết, Bạch Mộc Trần không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dẫn động tiên phù!

    "Bạo Liệt Thuật!"

    Án sáng màu đỏ bùng lên mạnh mẽ, tựa như một hỏa cầu to bằng nắm tay bay vọt tới núi nhỏ cách đó không xa.

    "Rầm rầm oanh!"

    Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên như sấm, trong khoảng thời gian ngắn, bụi mù đầy trời, đá vụn bắn tung tóe.

    "Oanh!"

    Một cỗ khí lãng cường đại đột nhiên thổi mạnh tới, Bạch Mộc Trần bị đánh ngã lăn trên mặt đất. Các viên đá nhỏ cào rách mặt mà hắn hồn nhiên không phát hiện ra, hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người, chỉ một mực nhìn thẳng về phía trước, hắn bị một trận nổ tung này làm cho rung động thật sâu!

    . . .

    Bụi mù tán đi, ánh lửa ngập trời, mà sườn núi vừa rồi cao hàng chục trượng kia đã bị tạc đi hơn phân nửa!

    Bạo Liệt Thuật! Đây mới thực sự là bạo liệt! Uy lực thật khủng bố!

    Sau khi ngây người một lúc, Bạch Mộc Trần mừng rỡ như điên, hiệu quả của Bạo Liệt Thuật vượt xa sự tưởng tượng của hắn, mang đến cho hắn kinh hỉ ngoài ý muốn. Tiếng nổ mạnh kịch liệt làm thần thức bị vặn vẹo trong chốc lát, sinh ra hỗn loạn nhất định, hơn nữa Bạo Liệt Thuật một khi nổ mạnh sẽ phá vỡ một phạm vi lớn, vô luận quần công hay phá vây đều là thủ đoạn tốt, so sánh với đơn độc Phong Mang Thuật, Bạo Liệt Thuật càng có thể sinh ra hiệu quả không tưởng tượng được.

    Nhìn thế lửa lan tràn phía trước, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên bừng tỉnh, lần này đùa lớn rồi! Làm ra động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ đưa tới không ít Tiên Sĩ, sớm rời đi vẫn là hay hơn.

    "Ách!"

    Vừa mới đứng dậy, trong đầu nổi lên một cơn choáng váng, Bạch Mộc Trần biết là thần thức của mình tiêu hao quá độ, vì thế lập tức ăn vào một hạt Uẩn Thần Đan trân quý, rồi sau đó lê thân hình mỏi mệt nhanh chóng rời đi.

    . . .

    Quả nhiên, Bạch Mộc Trần rời đi không được bao lâu, hai đạo lưu quang phá vỡ sương mù hạ xuống nơi đây, hai người đều là Tiên Sĩ, nơi mi tâm có bạch quang lóe ra, đại biểu bọn họ có tu vi Chân Tiên.

    "Sao lại không có ai? Chẳng lẽ đã đi rồi?"

    "A! ? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay núi cũng bị nổ tung một nửa!"

    "Hỏa nguyên lực thật đậm đặc, xem ra là có người gặp mãnh thú? Sau đó ở chiến đấu tại nơi này. . ."

    "Không giống như vậy, khí tức trong này cũng không hỗn loạn, chắc không phải tranh đấu."

    "Không phải tranh đấu thì là cái gì?"

    "Ta sao mà biết được, có lẽ nhân gia đang tu luyện tiên pháp gì đó! Chẳng qua, nguyên khí dao động nơi đây còn chưa tản ra, nói vậy người nọ chắc không đi được bao xa, muốn đuổi theo đi xem hay không?"

    "Hay là thôi đi, có thể làm cho sườn núi oanh thành như vậy, người này khẳng định rất lợi hại, ít nhất là danh Chân Tiên bảy phẩm, chúng ta nếu như tùy tiện đi tới, gặp phải hiểu lầm thì không tốt."

    "Ân, không thể tưởng được Thiên Uyên sơn mạch này thật sự là tàng long ngọa hổ, chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, không nên gây thêm phiền toái."

    "Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, lại có người đến ."

    "Đi!"

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Thần niệm vi dẫn, ý động thiên quân, vạn hóa như nhất, điệp phù chi thuật!

    Mỗi nhất đạo tiên phù đô thị độc lập tồn tại đích cá thể, do như chiến tràng trung đích sĩ binh, tha môn cá nhân đích lực lượng hoặc hứa ngận bạc nhược, khả thị nhất đán bị thống suất hữu hiệu đích tập kết tại liễu nhất khởi, na tiện thị công thành lược địa, hoành tảo thiên hạ đích lệ khí.

    Bạch mộc trần dĩ thần thức chức võng, sử đắc tiên phù chi gian đích lực lượng tương hỗ truyền đệ, dung hợp, tòng nhi bạo phát xuất cường đại đích sát thương lực, tựu giá nhất phương diện lai giảng, bả tha bỉ tác chưởng khống tiên phù đích thống suất diệc hào bất vi quá.

    Giá thị nhất thứ ý nghĩa phi phàm đích thường thí, bất chỉ đề thăng liễu bạch mộc trần tự thân đích thực lực, canh thị vi phù đạo đích hưng thịnh mai hạ liễu nhất khỏa cường đại đích chủng tử. Yếu tri đạo, tiên lịch vạn vạn niên dĩ lai, tiên phù chi đạo tuy nhiên truyền thừa cổ lão, khước thủy chung bất nhập thượng lưu, nhân thử tiên giới chi trung thiếu hữu tiên sĩ chuyên nghiên thử đạo, cửu nhi cửu chi, phù đạo tiệm tiệm luân vi tiên đạo ngũ nghệ chi mạt, kỳ địa vị dị thường dam giới. Thí vấn, tại như thử hình thế nhất hạ, thùy hựu nguyện ý hoa phí quá đa đích thì gian hòa tinh lực, khứ nghiên cứu tiên phù đích vận dụng? Đính đa tựu thị luyện chế xuất canh cao giai đích tiên phù bãi liễu!

    Đương nhiên, điệp phù chi thuật thuyết lai dung dịch, khả chân tưởng yếu tố đáo vạn hóa như nhất đích trình độ, xác thị nhất điểm đô bất giản đơn. Giá bất đãn nhu yếu đối thần thức hữu tinh tế đích thao khống năng lực, hoàn nhu yếu đối tiên phù bản nguyên hữu thâm khắc đích nhận thức. Như thử tài năng tương bất đồng đích tiên phù dung thành nhất thể, chân chính tố đáo đồng thì lệnh tiên phù chấn đãng, tục nhi tương lực lượng ngưng tụ tại nhất khởi.

    Bạch mộc trần đích thần thức hoặc hứa bỉ giác nhược tiểu, khả thị phi thường tinh thuần, phi thường kiên nhận, vưu kỳ thị tha đối thần thức đích cảm tri dữ thao khống, tức tiện thị thiên tiên chi cảnh đích tiên sĩ đô vọng trần mạc cập.

    . . .

    "Phong mang thuật!"

    Bạch mộc trần hào bất lận tích đích thủ xuất tiên phù, phản phục luyện tập trước điệp phù chi thuật đích vận dụng.

    Nhất liên bán cá đa nguyệt, thượng vạn đạo khắc hữu phong mang thuật đích tiên phù bị tha huy hoắc nhất không, nhi mỗi thứ tiên nguyên hoặc thần thức háo tận, tha tựu trảo nhất xử ẩn bí đích địa phương đả tọa khôi phục, hoàn toàn bất tri bì bại đích luyện tập trước.

    Tòng tối khai thủy, chích năng dung hợp tam đạo tiên phù, đáo hậu lai khả dĩ dung hợp thập đạo, nhị thập đạo, ngũ thập đạo. . . Nhất bách đạo!

    Bạch mộc trần bản thân ngộ tính cực cường, đối tiên phù đích khống chế canh thị kinh nhân, tùy trước điệp phù thủ pháp đích thục luyện, tha thao khống dung hợp đích tiên phù việt lai việt đa. Chích khả tích, tại khống chế tiên phù đích thì hậu nhu yếu tiêu háo bàng đại đích thần thức, dĩ bạch mộc trần mục tiền đích trạng huống, tối đa chích năng cú thao khống thượng bách đạo tiên phù dung hợp, phủ tắc đích thoại, tiên phù đích uy lực giản trực vô pháp cổ lượng.

    Nhiêu thị như thử, phong mang thuật như kim đích uy lực dĩ hữu liễu phiên thiên phúc địa đích biến hóa. Tòng tối khai thủy chích năng nhập địa tam trượng, đáo hiện tại nhập địa tam thập đa trượng, uy lực ngạnh sinh sinh bạo tăng liễu thập bội dĩ thượng. Dã tựu thị thuyết, bạch mộc trần chung vu đột phá chất cốc, ủng hữu liễu phá khai ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm chân tiên pháp thể đích năng lực.

    "Sư tôn, cổ tiền bối, nhĩ môn khán đáo liễu mạ? Ngã nhất trực đô tại nỗ lực. . ."

    Thấu quá trọng trọng mê chướng, bạch mộc trần sĩ đầu khán trước tiên giới đích tinh không, hốt nhiên sinh xuất nhất chủng xúc thủ khả cập đích cảm giác. Tha tương tín, chích yếu kế tục giá dạng kiên trì hạ khứ, tự kỷ tổng hữu nhất thiên hội mại vãng canh cao canh viễn đích địa phương, tầm trảo đáo nhất điều thích hợp tán tiên đích đạo lộ. Tận quản giá điều đạo lộ mạn trường thả khi khu, tha bất hội úy cụ, bất hội phóng khí, tha kiên tín!

    . . .

    Nhất trận quá hậu, bạch mộc trần hựu thủ xuất nhất đạo bạo liệt tiên phù khinh khinh nhất đạn.

    Chích kiến hồng mang nhất thiểm nhi một, phi nhập loạn thạch đôi trung, "Bồng" đích nhất thanh tương thạch đôi tạc khai, bộ phần toái thạch canh thị hóa vi phấn mạt.

    Giá uy lực tự hồ siêu xuất liễu nhất phẩm chân tiên toàn lực nhất kích, đảo thị lệnh bạch mộc trần pha vi ý ngoại. Tùy tức, tha tâm đầu nhất động, tương thượng bách đạo bạo liệt tiên phù chỉnh tề đích bài liệt vu hung tiền!

    Tâm thần ngoại niệm, hóa ti thành võng, điệp phù chi thuật.

    Thượng bách bạo liệt đạo tiên phù tương hỗ giao chức tại liễu nhất khởi, bỉ chi thượng bách đạo phong mang tiên phù tiêu háo canh thậm!

    Bạch mộc trần ngạch đầu trực mạo lãnh hãn, song thủ khai thủy vi vi chiến đẩu, tha hiện tại bất cấm hậu hối tự kỷ quá vu thác đại, bạo liệt tiên phù đích phù văn minh hiển bỉ phong mang tiên phù yếu phục tạp đích đa, tiêu háo thần thức tự nhiên dã khoái đắc đa, khả thị tự kỷ thiên thiên hoàn tưởng nhất khẩu khí khống chế thượng bách đạo tiên phù, giá bất thị tự tác tự thụ mạ!

    Thập đạo tiên phù dung hợp. . . Nhị thập đạo tiên phù dung hợp. . . Tam thập đạo tiên phù dung hợp. . .

    Ngũ thập đạo tiên phù dung hợp. . .

    Thất thập đạo tiên phù dung hợp. . .

    Nhãn khán thần thức tựu yếu háo tận, bạch mộc trần lai bất cập đa tưởng, liên mang dẫn động tiên phù!

    "Bạo liệt thuật!"

    Hồng mang bạo trướng, uyển như nhất khỏa quyền đầu đại tiểu đích hỏa cầu, triêu trước bất viễn xử đích tiểu sơn bao phốc phốc xạ khứ.

    "Oanh oanh oanh!"

    Chấn thanh như lôi, kinh thiên động địa, nhất thì chi gian, yên trần mạn thiên, loạn thạch phi tiên.

    "Oanh!"

    Nhất cổ cường đại đích khí lãng mãnh nhiên trùng chàng, bạch mộc trần bị ngoan ngoan đả phiên tại địa. Thạch tử nhi sát phá kiểm giáp, tha hồn nhiên bất giác, hoàn toàn vong ký liễu tự thân đích đông thống, chích thị nhất song nhãn tình trực trực địa khán trước tiền phương, tha bị giá nhất bạo thâm thâm chấn hám liễu!

    . . .

    Yên trần tán khứ, hỏa quang thao thiên, nhi cương tài na tọa sổ thập trượng cao đích sơn bao, ngạnh thị bị tạc khứ liễu đại bán!

    Bạo liệt thuật! Giá tài thị chân chính đích bạo liệt! Hảo khủng bố đích uy lực!

    Lăng thần chi hậu, bạch mộc trần hân hỉ nhược cuồng, bạo liệt thuật đích hiệu quả viễn viễn siêu xuất liễu tha đích tưởng tượng, cấp tha đái lai liễu ý ngoại đích kinh hỉ. Kịch liệt đích bạo tạc khả lệnh thần thức xuất hiện đoản tạm đích nữu khúc, sản sinh nhất định đích hỗn loạn, nhi thả bạo liệt thuật nhất tạc nhất đại phiến, vô luận quần công đột vi, tuyệt đối thị cá bất thác đích thủ đoạn, tương bỉ phong mang thuật đích đơn nhất, bạo liệt thuật canh năng sản sinh ý tưởng bất đáo đích hiệu quả.

    Khán trước tiền phương đích hỏa thế mạn duyên, bạch mộc trần mạch nhiên kinh tỉnh, giá hạ ngoạn đại liễu! Nháo xuất giá ma đại đích động tịnh, tất nhiên hội dẫn lai bất thiếu tiên sĩ, hoàn thị tảo tẩu vi diệu.

    "Ách!"

    Cương nhất khởi thân, đầu não nhất trận hôn quyết, bạch mộc trần tri đạo thị tự kỷ thần thức tiêu háo quá độ, vu thị lập tức phục hạ nhất lạp trân quý đích uẩn thần đan, nhi hậu đà trước bì bại đích thân khu phi khoái đích ly khai.

    . . .

    Quả nhiên, bạch mộc trần một tẩu đa cửu, lưỡng đạo lưu quang phá khai mê vụ lạc hạ thử địa, nhị nhân giai vi tiên sĩ, mi tâm xử bạch quang thiểm thước, đại biểu tha môn chích thị chân tiên tu vi.

    "Chẩm ma một nhân? Nan đạo dĩ kinh tẩu liễu?"

    "Di! ? Cương tài đáo để phát sinh liễu thập ma sự? Liên sơn đô cấp tạc liễu nhất bán!"

    "Hảo nùng liệt đích hỏa nguyên lực, khán lai thị hữu nhân ngộ thượng hung thú? Nhiên hậu tại giá lí đại đả xuất thủ. . ."

    "Bất thái tượng, giá lí khí tức tịnh bất vặn loạn, ứng cai bất thị tranh đấu."

    "Bất thị tranh đấu thị thập ma?"

    "Ngã chẩm ma tri đạo, hoặc hứa nhân gia thị tại tu luyện thập ma tiên pháp ni! Bất quá, thử địa đích nguyên khí ba động hoàn vị tán khai, tưởng tất na nhân ứng cai một tẩu đa viễn, yếu bất yếu truy thượng khứ khán khán?"

    "Hoàn thị toán liễu ba, năng bả sơn bao oanh thành giá dạng, thử nhân khẳng định ngận lệ hại, chí thiếu thị danh thất phẩm chân tiên, ngã môn yếu thị mậu nhiên cân quá khứ, nhã xuất ngộ hội tựu bất hảo liễu."

    "Ân, tưởng bất đáo giá thiên uyên sơn mạch chân thị tàng long ngọa hổ, ngã môn hoàn hữu nhậm vụ tại thân, bất nghi tiết ngoại sinh chi."

    "Hành liễu, ngã môn dã tẩu ba, hựu hữu nhân lai liễu."

    "Tẩu!"

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	神念为引, 意动千军, 万化如一, 叠符之术!
    
    	每一道仙符都是独立存在的个体, 犹如战场中的士兵, 他们个人的力量或许很薄弱, 可是一旦被统帅有效的集结在了一起, 那便是攻城掠地, 横扫天下的厉器.
    
    	白沐尘以神识织网, 使得仙符之间的力量相互传递, 融合, 从而爆发出强大的杀伤力, 就这一方面来讲, 把他比作掌控仙符的统帅亦毫不为过.
    
    	这是一次意义非凡的尝试, 不止提升了白沐尘自身的实力, 更是为符道的兴盛埋下了一颗强大的种子. 要知道, 仙历万万年以来, 仙符之道虽然传承古老, 却 始终不入上流, 因此仙界之中少有仙士专研此道, 久而久之, 符道渐渐沦为仙道五艺之末, 其地位异常尴尬. 试问, 在如此形势一下, 谁又愿意花费过多的时间和精 力, 去研究仙符的运用? 顶多就是炼制出更高阶的仙符罢了!
    
    	当然, 叠符之术说来容易, 可真想要做到万化如一的程度, 确是一点都不简单. 这不但需要对神识有精细的操控能力, 还需要对仙符本源有深刻的认识. 如此才能将不同的仙符融成一体, 真正做到同时令仙符震荡, 续而将力量凝聚在一起.
    
    	白沐尘的神识或许比较弱小, 可是非常精纯, 非常坚韧, 尤其是他对神识的感知与操控, 即便是天仙之境的仙士都望尘莫及.
    
    	. . .
    
    	"锋芒术!"
    
    	白沐尘毫不吝惜的取出仙符, 反复练习着叠符之术的运用.
    
    	一连半个多月, 上万道刻有锋芒术的仙符被他挥霍一空, 而每次仙元或神识耗尽, 他就找一处隐秘的地方打坐恢复, 完全不知疲惫的练习着.
    
    	从最开始, 只能融合三道仙符, 到后来可以融合十道, 二十道, 五十道. . . 一百道!
    
    	白沐尘本身悟性极强, 对仙符的控制更是惊人, 随着叠符手法的熟练, 他操控融合的仙符越来越多. 只可惜, 在控制仙符的时候需要消耗庞大的神识, 以白沐尘目前的状况, 最多只能够操控上百道仙符融合, 否则的话, 仙符的威力简直无法估量.
    
    	饶是如此, 锋芒术如今的威力已有了翻天覆地的变化. 从最开始只能入地三丈, 到现在入地三十多丈, 威力硬生生爆增了十倍以上. 也就是说, 白沐尘终于突破桎梏, 拥有了破开五品, 甚至六品真仙法体的能力.
    
    	"师尊, 古前辈, 你们看到了吗? 我一直都在努力. . ."
    
    	透过重重迷障, 白沐尘抬头看着仙界的星空, 忽然生出一种触手可及的感觉. 他相信, 只要继续这样坚持下去, 自己总有一天会迈往更高更远的地方, 寻找到一条适合散仙的道路. 尽管这条道路漫长且崎岖, 他不会畏惧, 不会放弃, 他坚信!
    
    	. . .
    
    	一阵过后, 白沐尘又取出一道爆裂仙符轻轻一弹.
    
    	只见红芒一闪而没, 飞入乱石堆中, "蓬" 的一声将石堆炸开, 部分碎石更是化为粉末.
    
    	这威力似乎超出了一品真仙全力一击, 倒是令白沐尘坡为意外. 随即, 他心头一动, 将上百道爆裂仙符整齐的排列于胸前!
    
    	心神外念, 化丝成网, 叠符之术.
    
    	上百爆裂道仙符相互交织在了一起, 比之上百道锋芒仙符消耗更甚!
    
    	白沐尘额头直冒冷汗, 双手开始微微颤抖, 他现在不禁后悔自己过于托大, 爆裂仙符的符纹明显比锋芒仙符要复杂的多, 消耗神识自然也快得多, 可是自己偏偏还想一口气控制上百道仙符, 这不是自作自受吗!
    
    	十道仙符融合. . . 二十道仙符融合. . . 三十道仙符融合. . .
    
    	五十道仙符融合. . .
    
    	七十道仙符融合. . .
    
    	眼看神识就要耗尽, 白沐尘来不及多想, 连忙引动仙符!
    
    	"爆裂术!"
    
    	红芒爆涨, 宛如一颗拳头大小的火球, 朝着不远处的小山包噗噗射去.
    
    	"轰轰轰!"
    
    	震声如雷, 惊天动地, 一时之间, 烟尘漫天, 乱石飞溅.
    
    	"轰!"
    
    	一股强大的气浪猛然冲撞, 白沐尘被狠狠打翻在地. 石子儿擦破脸颊, 他浑然不觉, 完全忘记了自身的疼痛, 只是一双眼睛直直地看着前方, 他被这一爆深深震撼了!
    
    	. . .
    
    	烟尘散去, 火光滔天, 而刚才那座数十丈高的山包, 硬是被炸去了大半!
    
    	爆裂术! 这才是真正的爆裂! 好恐怖的威力!
    
    	愣神之后, 白沐尘欣喜若狂, 爆裂术的效果远远超出了他的想象, 给他带来了意外的惊喜. 剧烈的爆炸可令神识出现短暂的扭曲, 产生一定的混乱, 而且爆裂术一炸一大片, 无论群攻突围, 绝对是个不错的手段, 相比锋芒术的单一, 暴烈术更能产生意想不到的效果.
    
    	看着前方的火势蔓延, 白沐尘蓦然惊醒, 这下玩大了! 闹出这么大的动静, 必然会引来不少仙士, 还是早走为妙.
    
    	"呃!"
    
    	刚一起身, 头脑一阵昏厥, 白沐尘知道是自己神识消耗过度, 于是立即服下一粒珍贵的蕴神丹, 而后拖着疲惫的身躯飞快的离开.
    
    	. . .
    
    	果然, 白沐尘没走多久, 两道流光破开迷雾落下此地, 二人皆为仙士, 眉心处白光闪烁, 代表他们只是真仙修为.
    
    	"怎么没人? 难道已经走了?"
    
    	"咦! ? 刚才到底发生了什么事? 连山都给炸了一半!"
    
    	"好浓烈的火元力, 看来是有人遇上凶兽? 然后在这里大打出手. . ."
    
    	"不太像, 这里气息并不紊乱, 应该不是争斗."
    
    	"不是争斗是什么?"
    
    	"我怎么知道, 或许人家是在修炼什么仙法呢! 不过, 此地的元气波动还未散开, 想必那人应该没走多远, 要不要追上去看看?"
    
    	"还是算了吧, 能把山包轰成这样, 此人肯定很厉害, 至少是名七品真仙, 我们要是贸然跟过去, 惹出误会就不好了."
    
    	"恩, 想不到这天渊山脉真是藏龙卧虎, 我们还有任务在身, 不宜节外生枝."
    
    	"行了, 我们也走吧, 又有人来了."
    
    	"走!"
    
    	. . .
    
    	————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 253 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banbetatca,bluban,danglong,dolekim,dombz,haohaoyeu,huongduongxanh06,huydark,kechataodk,kyo09,lebang67,lhhuy,ochenem,pi1509,relax1,sitinhkiemsi,sondecuto,TheKiller,thienhoa,tientung1211,toanque0123456789,Trương lão,vietnghia9,voma,
  5. #43
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Đang ở
    Lỗ đen vũ trụ
    Bài viết
    3,034
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển I: Tiên giới
    Chương 40: Đạo Huyền môn đồ


    Một đường cấp bách quay về, Bạch Mộc Trần cẩn thận đi theo vòng tròn qua từng đợt Tiên Sĩ, lặng lẽ trở lại Nô Thị.

    Ra ngoài hơn nửa tháng, trong này ồn ào náo động khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy thân thiết, đồng thời cũng gây cho hắn sự trống rỗng vô cớ.

    Hắn vốn hiểu rõ bản thân mình chưa bao giờ thuộc về nơi này, một ngày nào đó sẽ rời đi. Trước kia hắn cảm thấy tương lai rất mù mịt, nhưng là hiện tại hắn tràn ngập hy vọng đối với tương lai, chuẩn xác hơn mà nói là tràn ngập hy vọng với phù đạo.

    Điệp Phù chi thuật có thủ đoạn chiến đấu khác với phù đạo truyền thống, không giống với bất kỳ một loại công pháp gì, cũng không thuộc bất kỳ một loại tiên quyết gì.

    Dĩ vãng, tiên phù chịu sự ước thúc của giai vị, chỉ có thể thực hiện phối hợp đơn độc, uy lực phi thường hữu hạn, mà Điệp Phù chi thuật cũng đem lực lượng của từng đạo tiên phù dung hợp lẫn nhau, gắn bó thành một chỉnh thể. Kể từ đó, ưu thế của tiên phù có thể phát huy đến cực điểm, uy lực của nó tự nhiên không cần nói cũng biết.

    Mặt khác, Điệp Phù chi thuật không cần tiêu hao quá nhiều tiên nguyên, cũng không có nhiều hạn chế, chỉ cần hiểu được cách vận dụng thần thức, điểm này là điểm mấu chốt, nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, tất cả Tiên Sĩ đều có thể làm được, bao gồm cả Tán Tiên bị thiên đạo vứt bỏ.

    Nghĩ đến Tán Tiên, Bạch Mộc Trần trong lòng cảm khái vạn phần.

    Tuy rằng Tán Tiên không có căn cơ, nhưng thần thức của Tán Tiên cùng Tiên Sĩ chính thống không có gì khác biệt, cũng không tồn tại thiếu hụt bẩm sinh. Từ phương diện này mà nói, hai bên có thể nói là đứng ở cùng khởi điểm. Mà tiếc nuối chính là thần thức mạnh hay yếu lại do cảnh giới tu vi của Tiên Sĩ quyết định, trừ phi là trải qua kỳ ngộ đặc thù nào đó, nếu không rất khó đề thăng mạnh mẽ. Từ phương diện này mà nói, giữa hai bên lại cách một khoảng cách không thể vượt qua.

    Bạch Mộc Trần hiểu rõ Điệp Phù chi thuật tất nhiên còn có rất nhiều chỗ thiếu hụt, thậm chí có vài thứ chỉ có thể ngầm hiểu và hắn căn bản không biết cách làm như nào để truyền thụ cho người khác. Xem ra muốn hoàn thiện thuật này, hắn còn có một đoạn đường rất dài phải đi.

    Đương nhiên, điều trọng yếu nhất trước mắt chính là tìm cho mình một bộ công pháp chuyên môn rèn luyện thần thức, đề thăng tâm tình.

    Đáng tiếc theo Bạch Mộc Trần biết thì công pháp chuyên môn rèn luyện thần thức, tâm tình vô cùng hiếm thấy, mặc dù là trong số lượng tin tức khổng lồ mà Cổ Thiên Hành truyền thừa cho mình cũng không có loại công pháp này. Còn những phương pháp khác. . . thật ra rất nhiều tiên tông cổ lão vì đệ tử mà thiết lập nơi luyện tâm, thông qua loại hoàn cảnh đặc thù này kích thích tâm thần, đề thăng tâm tình rất nhanh.

    Chẳng lẽ mình phải gia nhập tiên tông?

    Ý niệm vừa mới nổi lên, Bạch Mộc Trần liền cười khổ lắc lắc đầu, không phải phương pháp này không được, mà là không thích hợp với mình. Hắn chính là thân Tiên nô, hiện tại thật vất vả mới khôi phục tự do, sao lại phải nhảy vào trong hố lửa chứ, đây không phải là tự tìm đường chết sao! Huống chi, cho dù vào tiên tông, lấy thân phận địa vị của hắn căn bản không có khả năng chạm đến đến cái loại địa phương trọng yếu này, có đến cũng chỉ lãng phí thời gian vô ích.

    Lộ mạn mạn hề, nhậm trọng nhi đạo viễn!

    Trong lòng ngàn đầu vạn mối, Bạch Mộc Trần bất tri bất giác đi đến bên ngoài Tàn Thư Tập.

    "Ân! ?"

    Bạch Mộc Trần đang muốn đẩy cánh cửa mà vào, trong lòng bỗng dưng sinh ra một trận cảnh giác. . . Bên trong có người!

    "Kẽo kẹt. . ."

    Cửa phòng tự động mở, một thân ảnh cao gầy hiện lên trong mắt Bạch Mộc Trần.

    Người này nhìn qua tầm tuổi trung niên, dưới cằm có một chòm râu ngắn, tóc đen dài chỉnh tề, quần áo màu trắng sáng bất phàm, nhất là ánh mắt hắn, vừa sắc bén vừa lạnh như băng lộ ra vài phần âm trầm, nơi mi tâm có Tiên Ấn hình ngôi sao lóe ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, đúng là một vị Thiên Tiên.

    Nhìn thấy đạo Tiên Ấn hình ngôi sao kia, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên rùng mình, không khỏi hồi tưởng đến Tiên Ấn của Cổ Thiên Hành đúng là hình ngôi sao.

    "Tiểu nhân bái kiến đại nhân. . . Xin hỏi đại nhân tới này có chuyện gì phải làm ư?"

    Bạch Mộc Trần bước nhanh về phía trước cung kính thi lễ với Tiên Sĩ trung niên, hắn dám kết luận rằng người này cùng Cổ Thiên Hành khẳng định có quan hệ nào đó.

    "Ngươi chính là Tiên nô trông coi thư lâu?"

    Tiên Sĩ trung niên khoanh tay mà đứng, hờ hững dò xét Bạch Mộc Trần, không chút nào che giấu sự chán ghét trong nội tâm.

    "Tiểu nhân đúng là người trông coi trong này, chẳng biết đại nhân có phân phó gì không?"

    Bạch Mộc Trần vô cùng cung kính lấy ra ngọc bài chủ quản Tàn Thư Tập, không hề để ý chút nào đến ánh mắt coi thường của đối phương. Tại trong mắt rất nhiều Tiên Sĩ, Tiên nô chính là sinh linh dơ bẩn không chịu nổi, từ nhiều năm trước tới nay, hắn sớm đã quen với ánh mắt như vậy.

    Tiên Sĩ trung niên nhận lấy ngọc bài, tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: "Ta gọi là Quách Nam, chính là môn đồ của Đạo Huyền Môn đóng ở Nhất Trung Thiên. . ."

    Nghe đến đó, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động mạnh một lần!

    Đạo Huyền Môn, đó là một trong bốn đại Tiên Giáo nổi danh cùng Phi Thăng Điện, khó trách các thế lực trong Nô Thị không dám tới Tàn Thư Tập gây phiền toái, không nghĩ tới hậu trường của thư lâu nho nhỏ này cư nhiên là Đạo Huyền Môn.

    "Chẳng lẽ Cổ tiền bối là người của Đạo Huyền Môn? Nếu Cổ tiền bối thật sự là người của Đạo Huyền Môn, vậy vì sao hắn lại ẩn cư ở trong này? Còn con gái của Cổ tiền bối nữa, vì sao cô ta lại thành đệ tử của Phi Thăng Điện?"

    Từng vấn đề xoay quanh trong đầu Bạch Mộc Trần, trong khi hắn đang miên man suy nghĩ thì thanh âm của Quách Nam tiếp tục vang vọng bên tai hắn:"Lần này Quách mỗ phụng lệnh của thượng giới thu hồi Tàn Thư Tập. . ."

    "Cái gì! ?"

    Vẻ mặt Bạch Mộc Trần kinh ngạc sửng sờ ở đương trường, tin tức xảy ra bất thình lình này thực sự khiến hắn không biết làm sao.

    Thấy vẻ mặt khó có thể tin của đối phương, Quách Nam không kiên nhẫn lập lại một lần: "Ta vừa rồi đã nói, thượng giới hạ lệnh thu hồi Tàn Thư Tập, hiện tại trong này do Quách mỗ tiếp nhận."

    "Đại nhân, này. . ."

    Trong lòng Bạch Mộc Trần phát lạnh, không biết nên nói cái gì. Lúc trước khi Cổ Thiên Hành rời đi để hắn trông nom thư lâu cho thật tốt, nhưng không nghĩ tới chỉ chớp mắt liền có người đến tiếp thu nơi này.

    Nghĩ lại, Bạch Mộc Trần lại phát hiện sự tình có điểm kỳ quái.

    Cổ Thiên Hành tốt xấu cũng từng là Đại La Kim Tiên chín phẩm tôn sư, nhìn vào mặt mũi của hắn, Đạo Huyền Môn quả quyết không nên làm chuyện tuyệt tình như vậy mới đúng, nhưng mà lại xuất hiện tình huống như vậy trước mắt, như vậy chỉ có hai cách giải thích, nếu không phải Cổ Thiên Hành đã xảy ra chuyện, thì là đối phương có mục đích khác.

    Cổ Thiên Hành gặp chuyện không may hay không cũng không thể biết được, ngược lại là thái độ của Đạo Huyền Môn khiến Bạch Mộc Trần rất ngoài ý muốn.

    Kỳ thật, Tàn Thư Tập nho nhỏ tại trong mắt quái vật lớn như Đạo Huyền Môn căn bản tính không là cái gì, cần gì phải phái một Thiên Tiên tới tiếp quản chứ? Đạo Huyền Môn sở dĩ vội vã thu hồi nơi này chắc là có quan hệ đến Cổ Thiên Hành ư? Liên tưởng đến thiếu niên Kim Tiên Hoa Tử Lệ mấy ngày trước xâm nhập vào đây, ý nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần dần dần rõ ràng. Nói vậy, Đạo Huyền Môn cùng Phi Thăng Điện đều là đang tìm cùng một thứ nào đó, mà thứ này ở trong tay Cổ Thiên Hành cho nên bọn họ mới có thể tới nơi này tìm kiếm.

    Suy nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần nổi lên trí tò mò, rốt cục là thứ trọng yếu gì mà có thể đưa tới hai đầu sỏ trong Đại tiên giới tranh nhau tìm kiếm? Hắn nhớ rõ ràng thời điểm Cổ Thiên Hành rời đi, ngoại trừ lưu lại một cái ngọc giản ghi lại kinh nghiệm tu hành thì cũng không lưu lại cái gì khác.

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Nhất lộ cấp phản, bạch mộc trần cẩn thận đích nhiễu quá sổ ba tiên sĩ, tiễu tiễu đích hồi đáo nô thị.

    Ngoại xuất bán cá đa nguyệt, giá lí đích tiếng động lớn hiêu nhượng bạch mộc trần bội cảm thân thiết, đồng thì dã đái cấp tha mạc danh đích không hư.

    Tha nhất trực đô tri đạo, tự kỷ tòng lai bất chúc vu giá lí, tổng hữu nhất thiên hội ly khai. Dĩ tiền tha tổng giác đắc vị lai ngận mê võng, khả thị hiện tại đích tha, đối vị lai sung mãn liễu hi vọng, canh chuẩn xác đích thuyết, thị đối phù đạo sung mãn liễu hi vọng.

    Điệp phù chi thuật, hữu biệt vu truyền thống đích phù đạo chiến đấu thủ đoạn, bất đồng vu nhậm hà nhất chủng công pháp, diệc bất chúc vu nhậm hà nhất chủng tiên quyết.

    Dĩ vãng, tiên phù thụ giai vị đích ước thúc, chích năng tố ta đơn nhất đích phối hợp, uy lực phi thường hữu hạn, nhi điệp phù chi thuật khước thị tương nhất đạo đạo tiên phù đích lực lượng tương hỗ dung hợp, liên thành nhất cá chỉnh thể. Như thử nhất lai, tiên phù đích ưu thế năng cú phát huy đáo cực chí, kỳ uy lực tự nhiên bất ngôn nhi dụ.

    Lánh ngoại, điệp phù chi thuật vô tu tiêu háo bàng đại đích tiên nguyên, dã một hữu thái đa đích hạn chế, chích nhu yếu đổng đắc đối thần thức đích vận dụng, giá điểm thị cá quan kiện, thuyết nan bất nan, thuyết dịch bất dịch, sở hữu đích tiên sĩ đô khả dĩ tố đáo, bao quát bị thiên đạo di khí đích tán tiên.

    Tưởng đáo tán tiên, bạch mộc trần tâm trung cảm khái vạn phần.

    Tuy nhiên tán tiên một hữu căn cơ, đãn tán tiên đích thần thức hòa chính thống tiên sĩ một hữu lưỡng dạng, tịnh bất tồn tại tiên thiên đích khuyết hãm. Tòng giá cá phương diện lai giảng, nhị giả khả vị thị trạm tại liễu đồng nhất khởi điểm. Nhi di hám đích thị, thần thức đích cường nhược thị do tiên sĩ đích cảnh giới tu vi sở quyết định đích, trừ phi thị kinh lịch quá mỗ ta đặc thù đích kỳ ngộ, phủ tắc ngận nan cường hành đề thăng. Tòng giá cá phương diện lai giảng, nhị giả chi gian hựu cách trước nhất đạo bất khả du việt đích hồng câu.

    Bạch mộc trần minh bạch, giá điệp phù chi thuật tất nhiên hoàn hữu hứa đa đích bất túc chi xử, thậm chí hữu ta đông tây chích năng ý hội, tha căn bản bất tri đạo cai như hà truyền thụ cấp biệt nhân. Khán lai, tưởng hoàn thiện thử thuật, tha hoàn hữu ngận trường nhất đoạn lộ yếu tẩu.

    Đương nhiên, mục tiền tối vi trọng yếu đích, tựu thị cấp tự kỷ trảo nhất sáo chuyên môn đoán luyện thần thức, đề thăng tâm cảnh đích công pháp.

    Khả tích cư bạch mộc trần sở tri, chuyên môn đoán luyện thần thức tâm cảnh đích công pháp phi thường hãn kiến, tức tiện thị cổ thiên hành truyền thừa cấp tự kỷ đích hải lượng tín tức trung, dã một hữu thử loại đích công pháp. Chí vu kỳ tha phương pháp. . . Hứa đa cổ lão đích tiên tông đảo thị hữu chuyên môn vi đệ tử thiết lập đích luyện tâm chi địa, thông quá giá chủng đặc thù đích hoàn cảnh thứ kích tâm thần, khoái tốc đề thăng tâm cảnh.

    Nan đạo tự kỷ yếu gia nhập tiên tông?

    Niệm đầu cương khởi, bạch mộc trần tiện khổ tiếu trước diêu liễu diêu đầu, bất thị giá cá phương pháp bất hành, nhi thị bất thích hợp tự kỷ. Tha nãi thị tiên nô chi thân, hiện tại hảo bất dung dịch khôi phục tự do, can ma phi đắc vãng hỏa khanh lí khiêu, giá bất thị tự tầm tử lộ mạ! Canh hà huống, tựu toán tiến liễu tiên tông, dĩ tha đích thân phân địa vị, căn bản bất khả năng xúc cập đáo na chủng trọng yếu đích địa phương, khứ liễu dữ lưỡng phí thì gian vô dị.

    Lộ mạn mạn hề, nhậm trọng nhi đạo viễn!

    Tâm trung thiên đầu vạn tự, bạch mộc trần bất tri bất giác tẩu đáo tàn thư tập ngoại.

    "Ân! ?"

    Bạch mộc trần chính yếu thôi môn nhi nhập, tâm trung một do lai đích sinh xuất nhất trận cảnh giác. . . Lí diện hữu nhân!

    "Lạc chi. . ."

    Phòng môn tự động đả khai, nhất cá cao thiêu đích thân ảnh ánh nhập bạch mộc trần nhãn trung.

    Thử nhân khán thượng khứ trung đẳng niên kỷ, hạ ngạc lưu trước nhất toát đoản tu, hắc phát tu trường chỉnh tề, nhất tập bạch y trác nhi bất phàm, vưu kỳ thị tha đích nhãn thần, băng lãnh thả lăng lệ, thấu trước kỷ phần âm sâm, mi tâm xử tinh hình tiên ấn thiểm thước trước u u đích thanh quang, cánh thị nhất vị thiên tiên.

    Khán trước na đạo tinh hình đích tiên ấn, bạch mộc trần mạch nhiên nhất chinh, bất cấm hồi tưởng khởi cổ thiên hành đích tiên ấn chính thị tinh hình.

    "Tiểu đích bái kiến đại nhân. . . Cảm vấn đại nhân lai thử hữu hà quý can?"

    Bạch mộc trần khoái bộ thượng tiền, đối trước trung niên tiên sĩ cung kính hành liễu nhất lễ, tha cảm đoạn định, thử nhân dữ cổ thiên hành chi gian khẳng định hữu mỗ trung quan hệ.

    "Nhĩ tựu thị khán thủ thư lâu đích tiên nô?"

    Trung niên tiên sĩ phụ thủ nhi lập, mạc nhiên đả lượng bạch mộc trần, hào bất yểm sức nội tâm đích yếm ác.

    "Tiểu đích chính thị giá lí đích khán thủ, bất tri đại nhân hữu hà phân phù?"

    Bạch mộc trần tất cung tất kính đích thủ xuất tàn thư tập đích chủ quản ngọc bài, ti hào một hữu tại ý đối phương khinh tiện đích mục quang. Tại hứa đa tiên sĩ nhãn trung, tiên nô tựu thị khảng tạng bất kham đích sinh linh, đa niên dĩ lai, tha tảo dĩ tập quán liễu giá dạng đích nhãn thần.

    Trung niên tiên sĩ chiêu lai ngọc bài, tùy ý khán liễu nhất nhãn, nhiên hậu điểm liễu điểm đầu đạo: "Ngã khiếu quách nam, nãi thị đạo huyền môn trú thủ nhất trung thiên đích môn đồ. . ."

    Thính đáo giá lí, bạch mộc trần tâm thần ngoan ngoan chấn liễu nhất hạ!

    Đạo huyền môn, na khả thị dữ phi thăng điện tề danh đích tứ đại tiên giáo chi nhất, nan quái nô thị trung đích thế lực bất cảm lai trảo tàn thư tập đích ma phiền, một tưởng đáo giá tiểu tiểu thư lâu đích hậu đài cư nhiên thị đạo huyền môn.

    "Nan đạo cổ tiền bối thị đạo huyền môn đích nhân? Như quả cổ tiền bối chân thị đạo huyền môn đích nhân, na tha vi hà hội ẩn cư tại giá lí? Hoàn hữu cổ tiền bối đích nữ nhi, chẩm ma hựu thành liễu phi thăng điện đích đệ tử?"

    Nhất cá cá vấn đề tại bạch mộc trần não hải trung bàn toàn, tựu tại tha hồ tư loạn tưởng chi tế, quách nam đích thanh âm kế tục hồi đãng tại tha đích nhĩ biên: "Quách mỗ thử hành thị phụng thượng giới chi mệnh, thu hồi tàn thư tập. . ."

    "Thập ma! ?"

    Bạch mộc trần nhất kiểm kinh ngạc lăng tại đương tràng, giá cá đột như kỳ lai đích tiêu tức trước thực lệnh tha bất tri sở thố.

    Kiến đối phương nan dĩ trí tín đích thần tình, quách nam bất nại phiền đích trọng phục liễu nhất biến: "Ngã cương tài thuyết quá liễu, thượng giới hạ lệnh thu hồi tàn thư tập, hiện tại, giá lí do quách mỗ tiếp thủ."

    "Đại nhân, giá. . ."

    Bạch mộc trần tâm lí phát lương, bất tri cai thuyết ta thập ma. Cổ thiên hành đương sơ ly khai đích thì hậu, nhượng tha hảo hảo chiếu cố thư lâu, khả một tưởng đáo nhất chuyển nhãn đích công phu, tiện hữu nhân lai tiếp thu giá lí.

    Chuyển niệm nhất tưởng, bạch mộc trần hựu phát hiện sự tình hữu điểm hề khiêu.

    Yếu thuyết cổ thiên hành hảo ngạt dã tăng thị cửu phẩm đại la kim tiên chi tôn, khán tại tha đích diện tử thượng, đạo huyền môn đoạn nhiên bất cai tố đích giá ma tuyệt tình tài thị, nhiên nhi khước xuất hiện liễu nhãn tiền giá dạng đích tình huống, na ma duy hữu lưỡng chủng giải thích, yếu bất thị cổ thiên hành dĩ kinh xuất liễu sự, na tựu thị đối phương lánh hữu mục đích.

    Cổ thiên hành thị phủ xuất sự, bất đắc nhi tri, phản nhi thị đạo huyền môn đích thái độ lánh bạch mộc trần ngận ý ngoại.

    Kỳ thực, tiểu tiểu tàn thư tập tại đạo huyền môn giá dạng đích bàng nhiên đại vật nhãn trung, căn bản toán bất liễu thập ma, hà nhu chuyên môn phái cá thiên tiên lai tiếp thủ? Đạo huyền môn chi sở dĩ cấp trước thu hồi giá lí, khủng phạ hoàn thị dữ cổ thiên hành hữu quan? Liên tưởng khởi tiền ta nhật tử sấm nhập đích thiếu niên kim tiên hoa tử lệ, bạch mộc trần tâm lí đích tư lộ tiệm tiệm thanh tích, tưởng tất, đạo huyền môn dữ phi thăng điện đô thị tại tầm trảo đồng nhất kiện đông tây, nhi giá kiện đông tây tại cổ thiên hành thủ thượng, sở dĩ tha môn tài hội lai giá lí tầm trảo.

    Niệm cập vu thử, bạch mộc trần canh thị hảo kỳ, cứu cánh thị thập ma trọng yếu đích đông tây, năng cú dẫn lai lưỡng đại tiên giới đích cự đầu tranh tiên tầm trảo? Tha khả ký đắc phi thường thanh sở, cổ thiên hành tại ly khai đích thì hậu, trừ liễu nhất chích ký tái trước tu hành kinh nghiệm đích ngọc giản ngoại, thập ma đông tây đô một hữu lưu hạ.

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	一路急返, 白沐尘谨慎的绕过数波仙士, 悄悄的回到奴市.
    
    	外出半个多月, 这里的喧嚣让白沐尘倍感亲切, 同时也带给他莫名的空虚.
    
    	他一直都知道, 自己从来不属于这里, 总有一天会离开. 以前他总觉得未来很迷惘, 可是现在的他, 对未来充满了希望, 更准确的说, 是对符道充满了希望.
    
    	叠符之术, 有别于传统的符道战斗手段, 不同于任何一种功法, 亦不属于任何一种仙诀.
    
    	以往, 仙符受阶位的约束, 只能做些单一的配合, 威力非常有限, 而叠符之术却是将一道道仙符的力量相互融合, 连成一个整体. 如此一来, 仙符的优势能够发挥到极至, 其威力自然不言而喻.
    
    	另外, 叠符之术无须消耗庞大的仙元, 也没有太多的限制, 只需要懂得对神识的运用, 这点是个关键, 说难不难, 说易不易, 所有的仙士都可以做到, 包括被天道遗弃的散仙.
    
    	想到散仙, 白沐尘心中感慨万分.
    
    	虽然散仙没有根基, 但散仙的神识和正统仙士没有两样, 并不存在先天的缺陷. 从这个方面来讲, 二者可谓是站在了同一起点. 而遗憾的是, 神识的强弱是由 仙士的境界修为所决定的, 除非是经历过某些特殊的奇遇, 否则很难强行提升. 从这个方面来讲, 二者之间又隔着一道不可逾越的鸿沟.
    
    	白沐尘明白, 这叠符之术必然还有许多的不足之处, 甚至有些东西只能意会, 他根本不知道该如何传授给别人. 看来, 想完善此术, 他还有很长一段路要走.
    
    	当然, 目前最为重要的, 就是给自己找一套专门锻炼神识, 提升心境的功法.
    
    	可惜据白沐尘所知, 专门锻炼神识心境的功法非常罕见, 即便是古天行传承给自己的海量信息中, 也没有此类的功法. 至于其他方法. . . 许多古老的仙宗倒是有专门为弟子设立的炼心之地, 通过这种特殊的环境刺激心神, 快速提升心境.
    
    	难道自己要加入仙宗?
    
    	念头刚起, 白沐尘便苦笑着摇了摇头, 不是这个方法不行, 而是不适合自己. 他乃是仙奴之身, 现在好不容易恢复自由, 干嘛非得往火坑里跳, 这不是自寻死路吗! 更何况, 就算进了仙宗, 以他的身份地位, 根本不可能触及到那种重要的地方, 去了与两费时间无异.
    
    	路漫漫兮, 任重而道远!
    
    	心中千头万绪, 白沐尘不知不觉走到残书集外.
    
    	"恩! ?"
    
    	白沐尘正要推门而入, 心中没由来的生出一阵警觉. . . 里面有人!
    
    	"咯吱. . ."
    
    	房门自动打开, 一个高挑的身影映入白沐尘眼中.
    
    	此人看上去中等年纪, 下颚留着一撮短须, 黑发修长整齐, 一袭白衣卓而不凡, 尤其是他的眼神, 冰冷且凌厉, 透着几分阴森, 眉心处星形仙印闪烁着幽幽的青光, 竟是一位天仙.
    
    	看着那道星形的仙印, 白沐尘蓦然一怔, 不禁回想起古天行的仙印正是星形.
    
    	"小的拜见大人. . . 敢问大人来此有何贵干?"
    
    	白沐尘快步上前, 对着中年仙士恭敬行了一礼, 他敢断定, 此人与古天行之间肯定有某中关系.
    
    	"你就是看守书楼的仙奴?"
    
    	中年仙士负手而立, 漠然打量白沐尘, 毫不掩饰内心的厌恶.
    
    	"小的正是这里的看守, 不知大人有何吩咐?"
    
    	白沐尘必恭必敬的取出残书集的主管玉牌, 丝毫没有在意对方轻贱的目光. 在许多仙士眼中, 仙奴就是肮脏不堪的生灵, 多年以来, 他早已习惯了这样的眼神.
    
    	中年仙士招来玉牌, 随意看了一眼, 然后点了点头道: "我叫郭南, 乃是道玄门驻守一中天的门徒. . ."
    
    	听到这里, 白沐尘心神狠狠震了一下!
    
    	道玄门, 那可是与飞升殿齐名的四大仙教之一, 难怪奴市中的势力不敢来找残书集的麻烦, 没想到这小小书楼的后台居然是道玄门.
    
    	"难道古前辈是道玄门的人? 如果古前辈真是道玄门的人, 那他为何会隐居在这里? 还有古前辈的女儿, 怎么又成了飞升殿的弟子?"
    
    	一个个问题在白沐尘脑海中盘旋, 就在他胡思乱想之际, 郭南的声音继续回荡在他的耳边: "郭某此行是奉上界之命, 收回残书集. . ."
    
    	"什么! ?"
    
    	白沐尘一脸惊愕愣在当场, 这个突如其来的消息着实令他不知所措.
    
    	见对方难以置信的神情, 郭南不耐烦的重复了一变: "我刚才说过了, 上界下令收回残书集, 现在, 这里由郭某接手."
    
    	"大人, 这. . ."
    
    	白沐尘心里发凉, 不知该说些什么. 古天行当初离开的时候, 让他好好照顾书楼, 可没想到一转眼的工夫, 便有人来接收这里.
    
    	转念一想, 白沐尘又发现事情有点蹊跷.
    
    	要说古天行好歹也曾是九品大罗金仙之尊, 看在他的面子上, 道玄门断然不该做的这么绝情才是, 然而却出现了眼前这样的情况, 那么唯有两种解释, 要不是古天行已经出了事, 那就是对方另有目的.
    
    	古天行是否出事, 不得而知, 反而是道玄门的态度另白沐尘很意外.
    
    	其实, 小小残书集在道玄门这样的庞然大物眼中, 根本算不了什么, 何需专门派个天仙来接手? 道玄门之所以急着收回这里, 恐怕还是与古天行有关? 联想起 前些日子闯入的少年金仙花子泪, 白沐尘心里的思路渐渐清晰, 想必, 道玄门与飞升殿都是在寻找同一件东西, 而这件东西在古天行手上, 所以他们才会来这里寻 找.
    
    	念及于此, 白沐尘更是好奇, 究竟是什么重要的东西, 能够引来两大仙界的巨头争先寻找? 他可记得非常清楚, 古天行在离开的时候, 除了一只记载着修行经验的玉简外, 什么东西都没有留下.
    
    	. . .
    
    	————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các bạn tiết kiệm nút thank quá. Cứ ấn mạnh tay đi, không sợ nút đó bị đau đâu.
    Lần sửa cuối bởi traitimbanggo, ngày 16-05-2012 lúc 17:03.

  6. Bài viết được 283 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banbetatca,bluban,danglong,dolekim,dombz,haohaoyeu,hung22,huongduongxanh06,huydark,kechataodk,kyo09,lebang67,lhhuy,mopie,mrtony,ochenem,pi1509,relax1,sondecuto,TheKiller,thienhoa,tientung1211,toanque0123456789,Trương lão,Vạn Cổ Vĩnh Hằng,vietnghia9,voma,
  7. #44
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Đang ở
    Lỗ đen vũ trụ
    Bài viết
    3,034
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển I: Tiên giới
    Chương 41: Thẳng tay lục soát



    "Tiểu tử, tên ngươi là gì?"

    Quách Nam thấy Bạch Mộc Trần chỉ ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ thì không khỏi nhíu mày. Đối phương chỉ là một Tiên nô nho nhỏ mà dám thất lễ trước mặt mình như thế, nếu không phải cấp trên đã dặn dò không được gây chuyện với người trông coi trong này, chỉ sợ Quách Nam đã lập tức xuất thủ trừng trị đối phương .

    "Tiểu nhân. . ."

    Ý nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần biến đổi rồi nói một cách cung kính: "Tiểu nhân tên là Bạch Mộc Trần, chẳng biết đại nhân còn có phân phó gì hay không?"

    Quách Nam gật đầu nói: "Ta hỏi ngươi, lúc Cổ Thiên Hành rời đi có lưu lại cái gì hay không?"

    "Không có."

    Bạch Mộc Trần trả lời rất rõ ràng, trong mắt không có chút dao động nào.

    Vẻ mặt Quách Nam âm trầm, trên mặt lộ vẻ suy tư.

    Cổ Thiên Hành đi rất bất ngờ, Đạo Huyền Môn cũng là sau đó mới biết được. Hôm nay, Cổ Thiên Hành đã thất tung, kiện trọng yếu kia không có tin tức gì, tất cả rơi vào đường cùng nên Đạo Huyền Môn mới đành phái người đến tiếp nhận Tàn Thư Tập này xem có thể tìm được manh mối gì trong đó hay không.

    Chẳng qua, trong này có một nhân vật phi thường mấu chốt, đó chính là Bạch Mộc Trần.

    Quách Nam nhận được lệnh của cấp trên rằng Tiên nô nho nhỏ này là người cuối cùng tiếp xúc với Cổ Thiên Hành, nói không chừng người này có thể biết được tin tức về Cổ Thiên Hành cho nên nếu không đến vạn bất đắc dĩ thì nhất định không thể động đến hắn.

    Thấy vẻ mặt Quách Nam không vui, Bạch Mộc Trần nói tiếp: "Đại nhân, mấy ngày trước cũng có hai vị Kim Tiên đã tới nơi này, mục đích của bọn họ cũng là tìm Cổ tiền bối."

    "Cái gì? Có Kim Tiên tới đây!?"

    Quách Nam nghe vậy rùng mình, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hoảng hốt cùng sợ hãi, đó là bản năng kính sợ của kẻ yếu đối với kẻ mạnh: "Ngươi. . . Ngươi có biết người tới là ai không? Bọn họ có nói gì thêm không?"

    Bạch Mộc Trần như là không có thấy vẻ thất thố của đối phương, cúi đầu nói: "Bẩm đại nhân, hai vị Kim Tiên kia đều là đệ tử của Phi Thăng Điện, trong đó một người gọi là Hoa Tử Lệ, một vị khác tên là Vân Tố, tự xưng là con gái của Cổ tiền bối, bọn họ cũng không làm gì mà chỉ hỏi Cổ tiền bối có lưu lại cái gì hay không."

    "Dĩ nhiên là bọn họ? !"

    Quách Nam hít một hơi khí trong lành, ngón tay bất giác run lên.

    Hoa Tử Lệ cùng Vân Tố chính là nhân vật hàng đầu trong một thế hệ trẻ tuổi của Phi Thăng Điện có uy danh vô cùng hiển hách, nhìn khắp cả Tiên Giới cũng ít có Tiên Sĩ có thể sánh vai cùng với họ. Cho dù Quách Nam là đệ tử của Đạo Huyền Môn đóng ở hạ giới, tại Nhất Trung Thiên có địa vị cao cả nhưng so với hạng thiên chi kiêu tử như Vân Tố thì ngay tư cách rửa chân cho người ta đều không có.

    "Đã có Kim Tiên tới đây thì Tàn Thư Tập này khẳng định là bị thu sạch sành sanh rồi, xem ra mình đã mất công chạy tới đây."

    Trong lòng Quách Nam không khỏi thất vọng cùng với không cam lòng, vì thế hỏi: "Tiểu tử, hai Kim Tiên kia có lấy đi cái gì ở nơi này không?"

    "Không có."

    Bạch Mộc Trần lắc lắc đầu.

    Quách Nam thấy thế thoáng thở nhẹ ra, chỉ cần thứ đó không nằm trong tay Phi Thăng Điện là tốt rồi, ít nhất mình vẫn còn có cơ hội.

    Sau đó Quách Nam suy nghĩ một lúc rồi lại tiếp tục hỏi: "Ta lại hỏi ngươi, trước khi Cổ Thiên Hành rời đi có làm việc gì hay không?"

    Trong lòng Bạch Mộc Trần vừa động, hắn ở chung với Cổ Thiên Hành mấy ngày này nhưng chưa từng thấy đối phương làm chuyện khác thường gì, nếu miễn cưỡng nói là có hành động gì thì đó là truyền thừa một khối lượng lớn tin tức cho mình.

    Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên cả kinh, cảm thấy dường như mình đã xem nhẹ cái gì đó, chẳng lẽ thứ kia có quan hệ gì với mình ư?

    Cứ việc trong lòng rung động cực độ nhưng ở trên mặt Bạch Mộc Trần vẫn ra vẻ vô cùng bình tĩnh.

    Tâm tư chuyển động, hắn ra vẻ nhớ lại rồi nói: "Đại nhân không đề cập tới thì thiếu chút nữa tiểu nhân đã quên, lúc Cổ tiền bối rời đi nói rằng sẽ đi gặp con gái của mình, cũng chính là gặp vị Đại La Kim Tiên tên là Vân Tố kia, không ngờ lần này rời đi thì không trở lại nữa."

    Gắp lửa bỏ tay người, mục đích Bạch Mộc Trần lập lờ như vậy chính là vì dời đi hướng chú ý của Quách Nam. Dù sao hắn cũng không cho rằng đối phương sẽ đi tìm phiền toái với một Đại La Kim Tiên, huống chi sau lưng vị Đại La Kim Tiên này còn có chỗ dựa là Phi Thăng Điện.
    "A? Thì ra là thế!"

    Thần sắc Quách Nam vừa động, thầm nghĩ chẳng lẽ Cổ Thiên Hành thực sự giao thứ kia cho người khác?

    Ngẫm lại cũng không phải không có khả năng này, dù sao Vân Tố cũng là con gái của Cổ Thiên Hành, tuy nói giữa hai cha con mâu thuẫn rất lớn nhưng dù sao cũng là quan hệ máu mủ tình thâm, nếu Cổ Thiên Hành muốn giao thứ đó cho ai thì không thể nghi ngờ rằng con gái của mình chính là lựa chọn tốt nhất.

    "Tin tức này rất trọng yếu, xem ra phải nhanh nhanh thông tri cho thượng tầng biết."

    Quách Nam đang lo lắng nên hội báo việc này như thế nào thì ở phía đối diện, Bạch Mộc Trần đột nhiên mở miệng hỏi: "Xin hỏi đại nhân, ngài có biết hiện tại Cổ tiền bối ở đâu không? Có phải hắn xảy ra chuyện gì?"

    "Ân?"

    Suy nghĩ của Quách Nam bị cắt ngang, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: "Cái gì cần nói, Quách mỗ tự nhiên sẽ nói, cái gì ngươi không nên biết thì tốt nhất ngươi không nên hỏi, nếu không. . . Hừ hừ!"

    "Tiểu nhân biết sai!"

    Bạch Mộc Trần vội vàng khom người nhận sai rồi hỏi: "Đại nhân, ngọc bài kia là Cổ tiền bối lưu lại, có. . . có thể cho tiểu nhân bảo quản hay không?"

    "Không được!"

    Quách Nam nhìn đối phương một cách hờ hững rồi nói: "Đồ của Đạo Huyền Môn chẳng lẽ Quách mỗ lại không bảo quản sao? Đừng có càn rỡ!"

    Bạch Mộc Trần cúi đầu thật sâu, cứ việc trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì.

    Trong ngọc bài chủ quản này còn có vài ngàn giá trị cống hiến, cứ giao ra như vậy quả thật đáng tiếc. Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng không phải quá mức yêu thương giá trị cống hiến này, hắn quan tâm chính là ý nghĩa của chính ngọc bài này, bởi vì ngọc bài này là do Cổ Thiên Hành lưu lại cho hắn .

    "Nếu đại nhân không có phân phó khác, vậy tiểu nhân liền cáo từ."

    Bạch Mộc Trần nản lòng thoái chí, đang định rời đi nơi này thì không ngờ Quách Nam phất tay cản hắn lại.

    "Tiểu tử, ai nói ngươi có thể đi?"

    Bị Quách Nam ép buộc lưu lại, trên mặt Bạch Mộc Trần lộ ra vài phần vẻ sợ hãi: "Xin hỏi đại nhân còn có phân phó gì nữa?"

    "Cũng không có gì để phân phó."

    Quách Nam nói lạnh lùng: "Chỉ có điều, trước kia ngươi là quản sự trong này, trước khi rời đi Quách mỗ cần kiểm tra túi tồn trữ của ngươi xem ngươi có giấu diếm mang theo vật gì trong thư lâu hay không. . ."

    Dứt lời, ngón tay Quách Nam giơ lên rồi hút túi tồn trữ trong ngực Bạch Mộc Trần vào trong tay.

    "Đại nhân, ngươi làm cái gì vậy?"

    Bạch Mộc Trần cố nén lửa giận trong lòng, kiệt lực khống chế tâm tình trong lòng mình. Một màn này bây giờ cũng tương tự với cảnh tượng bị Hoa Dương khi nhục lúc trước!

    "Làm càn!"

    Quách Nam quát lớn một tiếng rồi đưa thần thức vào trong túi tồn trữ. . .

    Một thanh phi kiếm rác rưởi, một khối ngọc bài thân phận Tiên nô, một cái quyển trục trống không cũ nát. . . Tiên nô chính là Tiên nô, toàn giữ những thứ rác rưởi linh tinh, ngược lại trong túi tồn trữ có mấy ngàn phiến nhất giai Linh Mộc, gần ngàn đạo Nhất Giai Tiên Phù khiến cho Quách Nam cảm thấy hứng thú.

    "Tiểu tử, ngươi mua nhiều Linh Mộc như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi luyện chế tiên phù?"

    Quách Nam hỏi Bạch Mộc Trần bằng một giọng nói nhạt nhẽo, người sau cung kính giải thích: "Đại nhân anh minh, tiểu nhân không có sở trường gì, chỉ có thể dựa vào con đường nhỏ này lấy chút điểm giá trị cống hiến, mấy đạo tiên phù này đều do tiểu nhân cất giữ vài năm gần đây, nếu đại nhân để ý thì tiểu nhân nguyện ý toàn bộ dâng lên, hiếu kính đại nhân."

    "Hiếu kính?"

    Vẻ mặt Quách Nam tràn ngập sự khinh thường rồi nhìn Bạch Mộc Trần mà nói: "Tiểu tử, đừng chơi đùa tâm cơ cùng Quách mỗ, Quách mỗ nếu muốn tiêu diệt ngươi cũng dễ như bóp chết một con kiến mà thôi, chỉ là Tiên Phù một giai còn muốn lọt vào trong mắt Quách Nam ta, ngươi thật đúng là quá đề cao chính mình rồi."

    Vung tay, Quách Nam quăng trả lại túi tồn trữ cho đối phương.

    Bạch Mộc Trần thu hồi túi tồn trữ, cố ý làm ra vẻ xấu hổ sợ hãi.

    "A! ? Đây là cái gì?"

    Ánh mắt Quách Nam đảo qua toàn thân Bạch Mộc Trần, lại mạnh mẽ lấy ra vài thứ từ bên hông hắn, đúng là một khối ngọc giản cùng một hạt châu nát ảm đạm không ánh sáng.

    "Này. . ."

    Bạch Mộc Trần thấy hai thứ này bị lục soát ra, trong lòng âm thầm kêu hỏng rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    "Tiểu tử, nhĩ khiếu thập ma danh tự?"

    Quách nam kiến bạch mộc trần sỏa lăng lăng đích trạm tại nguyên địa, bất do trứu khởi liễu mi đầu. Đối phương nhất cá tiểu tiểu tiên nô, cánh cảm tại tự kỷ diện tiền như thử thất lễ, yếu bất thị thượng diện truyền hạ thoại, bất chuẩn vi nan giá lí khán thủ đích nhân, quách nam phạ thị lập tức xuất thủ trừng trị đối phương liễu.

    "Tiểu đích. . ."

    Bạch mộc trần tâm niệm nhất chuyển, cung thanh đạo: "Tiểu đích danh khiếu bạch mộc trần, bất tri đại nhân hoàn hữu thập ma phân phù?"

    Quách nam bất khả trí phủ đích điểm liễu điểm đầu đạo: "Ngã vấn nhĩ, cổ thiên hành ly khai đích thì hậu, hữu một hữu lưu hạ thập ma đông tây?"

    "Một hữu."

    Bạch mộc trần hồi đáp đích ngận can thúy, nhãn trung một hữu ti hào ba động.

    Quách nam thần tình âm trầm, diện lộ tư tác chi sắc.

    Cổ thiên hành tẩu đích ngận đột nhiên, đạo huyền môn dã thị hậu lai tài tri đạo đích. Như kim, cổ thiên hành thất liễu tung, na kiện trọng yếu đích đông tây một liễu tiêu tức, vạn bàn vô nại chi hạ, đạo huyền môn tài hội phái nhân tiền lai tiếp thủ giá tàn thư tập, khán khán năng bất năng tòng trung trảo đáo thập ma tuyến tác.

    Bất quá, giá kỳ trung hữu nhất cá phi thường quan kiện đích nhân vật, na tiện thị bạch mộc trần.

    Quách nam tiếp đáo đích thượng dụ biểu kỳ, giá tiểu tiểu tiên nô thị tối hậu nhất cá tiếp xúc cổ thiên hành đích nhân, thuyết bất định thử nhân năng cú đắc tri cổ thiên hành đích hạ lạc, sở dĩ bất đáo vạn bất đắc dĩ, nhất định bất năng động tha.

    Kiến quách nam thần sắc bất du, bạch mộc trần tiếp trước đạo: "Đại nhân, tiền ta nhật tử dã hữu lưỡng vị kim tiên lai quá giá lí, tha môn thị chuyên môn lai trảo cổ tiền bối đích."

    "Thập ma? Hữu kim tiên lai quá! ?"

    Quách nam văn ngôn nhất chinh, tâm lí một do lai đích sinh xuất nhất ti hoảng trương dữ khủng cụ, na thị nhược giả đối cường giả bản năng đích kính úy: "Nhĩ. . . Nhĩ khả tri đạo lai đích thị thập ma nhân? Tha môn hữu một hữu thuyết thập ma?"

    Bạch mộc trần tượng thị một hữu khán kiến đối phương thất thái đích dạng tử, đê trước đầu đạo: "Hồi đại nhân, na lưỡng vị kim tiên đô thị phi thăng điện nhi đệ tử, kỳ trung nhất cá danh khiếu hoa tử lệ, lánh nhất vị danh khiếu vân tố, tự xưng thị cổ tiền bối đích nữ nhi, tha môn dã một tố thập ma, tựu thị vấn cổ tiền bối hữu một hữu lưu hạ thập ma đông tây."

    "Cánh nhiên thị tha môn? !"

    Quách nam đảo hấp liễu khẩu lương khí, thủ chỉ bất tự giác đích chiến liễu chiến.

    Hoa tử lệ hòa vân tố, nãi thị phi thăng điện niên khinh nhất đại trung đích lĩnh quân nhân vật, uy danh hiển hách, phóng nhãn chỉnh cá tiên giới, thiếu hữu tiên sĩ năng dữ chi tịnh kiên bàng. Tận quản quách nam thị đạo huyền môn phái vãng hạ giới đích trú thủ đệ tử, tại nhất trung thiên đích địa vị siêu nhiên, khả thị cân vân tố giá loại đích thiên chi kiêu tử tương bỉ, liên cấp nhân gia phủng cước đích tư cách đô một hữu.

    "Ký nhiên hữu kim tiên lai quá, giá tàn thư tập khẳng định thị bị thu liễu cá can tịnh, khán lai tự kỷ thị bạch bào liễu nhất thảng."

    Quách nam tâm lí ký thất vọng hựu bất cam, vu thị truy vấn đạo: "Tiểu tử, na lưỡng cá kim tiên khả tăng tòng giá lí nã tẩu thập ma đông tây một hữu?"

    "Giá đảo một hữu."

    Bạch mộc trần diêu liễu diêu đầu.

    Quách nam kiến trạng sảo sảo tùng liễu khẩu khí, chích yếu đông tây một hữu lạc tại phi thăng điện thủ lí tựu hảo, chí thiếu tự kỷ hoàn hữu cơ hội.

    Tiếp trước, quách nam tưởng liễu nhất hạ, kế tục đạo: "Na ngã tái vấn nhĩ, cổ thiên hành ly khai chi tiền, hữu một hữu tố quá ta thập ma?"

    Bạch mộc trần tâm đầu nhất động, tha dữ cổ thiên hành tương xử đích giá ta nhật tử, hoàn chân một kiến đối phương tố quá thập ma dị thường đích sự tình, như quả ngạnh yếu thuyết kỳ tha cử động, tiện thị truyền thừa cấp liễu tự kỷ hải lượng đích tín tức.

    Tưởng đáo giá lí, bạch mộc trần mạch nhiên nhất kinh, ẩn ẩn giác đắc tự kỷ hốt lược liễu thập ma, nan đạo na kiện đông tây hòa tự kỷ hữu thập ma quan hệ bất thành?

    Tận quản tâm lí cực độ chấn hám, đãn thị bạch mộc trần biểu diện thượng khước hiển đắc dị thường bình tịnh.

    Tâm tư tật chuyển, tha cố tác hồi ức đạo: "Đại nhân bất đề, tiểu đích soa điểm vong liễu, cổ tiền bối ly khai đích thì hậu thuyết khứ kiến tự kỷ đích nữ nhi, dã tựu thị kiến na vị danh khiếu vân tố đích đại la kim tiên, một tưởng giá nhất khứ tiện tái dã một hữu hồi lai liễu."

    Họa thủy đông dẫn, bạch mộc trần giá dạng hàm hồ kỳ từ, mục đích nãi thị vi liễu chuyển di quách nam đích chú ý lực, phản chính tha bất nhận vi đối phương hội khứ trảo nhất cá đại la kim tiên đích ma phiền, canh hà huống giá vị đại la kim tiên bối hậu hoàn hữu phi thăng điện xanh yêu ni.

    "Nga? Nguyên lai như thử!"

    Quách nam thần sắc nhất động, ám thốn cổ thiên hành nan đạo chân bả na đông tây giao xuất khứ liễu?

    Tưởng tưởng dã bất vô giá chủng khả năng, vân tố tất cánh thị cổ thiên hành đích nữ nhi, tuy thuyết phụ nữ chi gian mâu thuẫn cực thâm, khả tất cánh thị huyết nùng vu thủy đích quan hệ, cổ thiên hành nhược thị tưởng tương đông tây giao thác xuất khứ, tự kỷ nữ nhi vô nghi thị tối hảo đích tuyển trạch.

    "Giá cá tiêu tức ngận trọng yếu, khán lai yếu tận khoái thông tri thượng diện tri đạo."

    Quách nam chính tại khảo lự như hà hối báo thử sự, đối diện bạch mộc trần hốt nhiên khai khẩu đạo: "Cảm vấn đại nhân, khả tri đạo cổ tiền bối hiện tại tại na lí? Tha thị bất thị xuất liễu thập ma sự?"

    "Ân?"

    Quách nam đích tư tự bị đả đoạn, lãnh lãnh nhất hanh đạo: "Cai thuyết đích quách mỗ tự nhiên hội thuyết, bất cai nhĩ tri đạo đích, nhĩ tối hảo bất yếu tùy tiện vấn, phủ tắc. . . Hanh hanh!"

    "Tiểu đích tri thác!"

    Bạch mộc trần liên mang cung thân nhận thác, phục nhi đạo: "Đại nhân, na ngọc bài thị cổ tiền bối lưu hạ đích, khả. . . Khả phủ cấp tiểu đích bảo quản?"

    "Bất hành!"

    Quách nam mạc nhiên miết liễu đối phương nhất nhãn đạo: "Đạo huyền môn đích đông tây, nan đạo quách mỗ bất hội bảo quản mạ? Hưu đắc phóng tứ!"

    Bạch mộc trần bả đầu mai hạ, tận quản tâm trung phẫn nộ, thiên thiên hựu vô khả nại hà.

    Giá chủ quản ngọc bài trung hoàn hữu hảo kỷ thiên đích cống hiến trị, tựu giá ma giao xuất khứ, xác thực khả tích liễu. Đương nhiên, bạch mộc dục đảo bất thị thái quá tâm đông na ta cống hiến trị, phản nhi thị giá ngọc bài bản thân đích ý nghĩa, nhân vi giá ngọc bài thị cổ thiên hành lưu cấp tha đích.

    "Đại nhân nhược thị một hữu kỳ tha phân phù, na tiểu đích tiện cáo từ liễu."

    Bạch mộc trần tâm hôi ý lãnh, chính đả toán ly khai giá lí, bất liệu quách nam huy thủ tương tha định trụ.

    "Tiểu tử, thùy thuyết nhĩ khả dĩ tẩu đích?"

    Bị quách nam cường hành lưu hạ, bạch mộc trần kiểm thượng lộ xuất kỷ phần hoàng khủng chi sắc: "Thỉnh vấn đại nhân hoàn hữu thập ma phân phù?"

    "Đáo dã một thập ma hảo phân phù đích."

    Quách nam lãnh mạc đích ngữ khí đạo: "Chích bất quá, nhĩ dĩ tiền thị giá lí đích quản sự, ly khai chi tiền quách mỗ nhu yếu kiểm tra nhĩ đích tồn trữ đại, khán nhĩ thị phủ tư tự huề đái thư lâu trung đích vật kiện. . ."

    Thuyết bãi, quách nam thủ chỉ hoa, tương bạch mộc trần hoài trung đích tồn trữ đãi nhiếp nhập thủ trung.

    "Đại nhân, nhĩ giá thị tố thập ma?"

    Bạch mộc trần cường áp hạ tâm đầu đích nộ hỏa, kiệt lực khống chế trụ tự kỷ đích tình tự. Hiện tại giá nhất mạc, hòa đương sơ bị hoa dương khi nhục đích tràng cảnh hà kỳ tương tự!

    "Phóng tứ!"

    Quách nam a xích liễu nhất thanh, tiện bả thần thức đầu nhập tồn trữ đại trung. . .

    Nhất bả phá lạn phi kiếm, nhất khối tiên nô đích thân phân ngọc bài, nhất phúc phá cựu đích không bạch quyển trục. . . Tiên nô tựu thị tiên nô, giá đô thập ma loạn thất bát tao đích đông tây, đảo thị tồn trữ đái trung đích kỷ thiên phiến nhất giai linh mộc, cận thiên đạo nhất giai tiên phù dẫn khởi liễu quách nam đích hưng thú.

    "Tiểu tử, nhĩ mãi giá ma đa đích linh mộc tố thập ma? Nan đạo nhĩ hội tố tiên phù?"

    Quách nam đạm đạm vấn hướng bạch mộc trần, hậu giả cung thanh giải thích đạo: "Đại nhân tuệ nhãn, tiểu đích thân vô trường xử, chích năng kháo giá điểm tiểu đạo tránh điểm cống hiến trị, giá ta đạo tiên phù đô thị tiểu đích cận kỷ niên tồn hạ đích, nhược thị đại nhân khán đắc thượng, tiểu đích nguyện ý toàn bộ phụng thượng, hiếu kính đại nhân."

    "Hiếu kính?"

    Quách nam nhất kiểm bất tiết đích phiết liễu nhãn bạch mộc trần đạo: "Tiểu tử, biệt cân quách mỗ xoát tâm nhãn, quách mỗ nhược yếu diệt nhĩ, bất bỉ kháp tử nhất chích mã nghĩ ma phiền, khu khu nhất giai tiên phù hoàn tưởng nhập ngã quách nam chi nhãn, nhĩ hoàn chân khán đắc khởi tự kỷ."

    Nhất súy thủ, quách nam tương tồn trữ đại đâu hoàn cấp đối phương.

    Bạch mộc trần thu khởi tồn trữ đại, cố ý tác xuất nhất phó dam giới úy cụ đích dạng tử.

    "Di! ? Giá thị thập ma?"

    Quách nam mục quang tảo quá bạch mộc trần toàn thân, hựu tòng tha yêu gian cường hành nhiếp xuất lưỡng dạng đông tây, cánh thị nhất chích ngọc giản hòa nhất lạp ảm đạm vô quang đích phá châu tử.

    "Giá. . ."

    Bạch mộc trần kiến giá lưỡng dạng đông tây bị sưu xuất, tâm trung ám ám khiếu tao!

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    	"小子, 你叫什么名字?"
    
    	郭南见白沐尘傻愣愣的站在原地, 不由皱起了眉头. 对方一个小小仙奴, 竟敢在自己面前如此失礼, 要不是上面传下话, 不准为难这里看守的人, 郭南怕是立即出手惩治对方了.
    
    	"小的. . ."
    
    	白沐尘心念一转, 恭声道: "小的名叫白沐尘, 不知大人还有什么吩咐?"
    
    	郭南不可置否的点了点头道: "我问你, 古天行离开的时候, 有没有留下什么东西?"
    
    	"没有."
    
    	白沐尘回答的很干脆, 眼中没有丝毫波动.
    
    	郭南神情阴沉, 面露思索之色.
    
    	古天行走的很突然, 道玄门也是后来才知道的. 如今, 古天行失了踪, 那件重要的东西没了消息, 万般无奈之下, 道玄门才会派人前来接手这残书集, 看看能不能从中找到什么线索.
    
    	不过, 这其中有一个非常关键的人物, 那便是白沐尘.
    
    	郭南接到的上谕表示, 这小小仙奴是最后一个接触古天行的人, 说不定此人能够得知古天行的下落, 所以不到万不得已, 一定不能动他.
    
    	见郭南神色不愉, 白沐尘接着道: "大人, 前些日子也有两位金仙来过这里, 他们是专门来找古前辈的."
    
    	"什么? 有金仙来过! ?"
    
    	郭南闻言一怔, 心里没由来的生出一丝慌张与恐惧, 那是弱者对强者本能的敬畏: "你. . . 你可知道来的是什么人? 他们有没有说什么?"
    
    	白沐尘像是没有看见对方失态的样子, 低着头道: "回大人, 那两位金仙都是飞升殿而弟子, 其中一个名叫花子泪, 另一位名叫云素, 自称是古前辈的女儿, 他们也没做什么, 就是问古前辈有没有留下什么东西."
    
    	"竟然是他们? !"
    
    	郭南倒吸了口凉气, 手指不自觉的颤了颤.
    
    	花子泪和云素, 乃是飞升殿年轻一代中的领军人物, 威名显赫, 放眼整个仙界, 少有仙士能与之并肩膀. 尽管郭南是道玄门派往下界的驻守弟子, 在一中天的地位超然, 可是跟云素这类的天之骄子相比, 连给人家捧脚的资格都没有.
    
    	"既然有金仙来过, 这残书集肯定是被收了个干净, 看来自己是白跑了一躺."
    
    	郭南心里既失望又不甘, 于是追问道: "小子, 那两个金仙可曾从这里拿走什么东西没有?"
    
    	"这倒没有."
    
    	白沐尘摇了摇头.
    
    	郭南见状稍稍松了口气, 只要东西没有落在飞升殿手里就好, 至少自己还有机会.
    
    	接着, 郭南想了一下, 继续道: "那我再问你, 古天行离开之前, 有没有做过些什么?"
    
    	白沐尘心头一动, 他与古天行相处的这些日子, 还真没见对方做过什么异常的事情, 如果硬要说其他举动, 便是传承给了自己海量的信息.
    
    	想到这里, 白沐尘蓦然一惊, 隐隐觉得自己忽略了什么, 难道那件东西和自己有什么关系不成?
    
    	尽管心里极度震撼, 但是白沐尘表面上却显得异常平静.
    
    	心思疾转, 他故作回忆道: "大人不提, 小的差点忘了, 古前辈离开的时候说去见自己的女儿, 也就是见那位名叫云素的大罗金仙, 没想这一去便再也没有回来了."
    
    	祸水东引, 白沐尘这样含糊其词, 目的乃是为了转移郭南的注意力, 反正他不认为对方会去找一个大罗金仙的麻烦, 更何况这位大罗金仙背后还有飞升殿撑腰呢.
    
    	"哦? 原来如此!"
    
    	郭南神色一动, 暗忖古天行难道真把那东西交出去了?
    
    	想想也不无这种可能, 云素毕竟是古天行的女儿, 虽说父女之间矛盾极深, 可毕竟是血浓于水的关系, 古天行若是想将东西交托出去, 自己女儿无疑是最好的选择.
    
    	"这个消息很重要, 看来要尽快通知上面知道."
    
    	郭南正在考虑如何汇报此事, 对面白沐尘忽然开口道: "敢问大人, 可知道古前辈现在在哪里? 他是不是出了什么事?"
    
    	"恩?"
    
    	郭南的思绪被打断, 冷冷一哼道: "该说的郭某自然会说, 不该你知道的, 你最好不要随便问, 否则. . . 哼哼!"
    
    	"小的知错!"
    
    	白沐尘连忙恭身认错, 复而道: "大人, 那玉牌是古前辈留下的, 可. . . 可否给小的保管?"
    
    	"不行!"
    
    	郭南漠然瞥了对方一眼道: "道玄门的东西, 难道郭某不会保管吗? 休得放肆!"
    
    	白沐尘把头埋下, 尽管心中愤怒, 偏偏又无可奈何.
    
    	这主管玉牌中还有好几千的贡献值, 就这么交出去, 确实可惜了. 当然, 白沐浴倒不是太过心疼那些贡献值, 反而是这玉牌本身的意义, 因为这玉牌是古天行留给他的.
    
    	"大人若是没有其他吩咐, 那小的便告辞了."
    
    	白沐尘心灰意冷, 正打算离开这里, 不料郭南挥手将他定住.
    
    	"小子, 谁说你可以走的?"
    
    	被郭南强行留下, 白沐尘脸上露出几分惶恐之色: "请问大人还有什么吩咐?"
    
    	"到也没什么好吩咐的."
    
    	郭南冷漠的语气道: "只不过, 你以前是这里的管事, 离开之前郭某需要检查你的存储袋, 看你是否私自携带书楼中的物件. . ."
    
    	说罢, 郭南手指划, 将白沐尘怀中的存储待摄入手中.
    
    	"大人, 你这是做什么?"
    
    	白沐尘强压下心头的怒火, 竭力控制住自己的情绪. 现在这一幕, 和当初被华阳欺辱的场景何其相似!
    
    	"放肆!"
    
    	郭南呵斥了一声, 便把神识投入存储袋中. . .
    
    	一把破烂飞剑, 一块仙奴的身份玉牌, 一幅破旧的空白卷轴. . . 仙奴就是仙奴, 这都什么乱七八糟的东西, 倒是存储带中的几千片一阶灵木, 近千道一阶仙符引起了郭南的兴趣.
    
    	"小子, 你买这么多的灵木做什么? 难道你会做仙符?"
    
    	郭南淡淡问向白沐尘, 后者恭声解释道: "大人慧眼, 小的身无长处, 只能靠这点小道挣点贡献值, 这些道仙符都是小的近几年存下的, 若是大人看得上, 小的愿意全部奉上, 孝敬大人."
    
    	"孝敬?"
    
    	郭南一脸不屑的撇了眼白沐尘道: "小子, 别跟郭某刷心眼, 郭某若要灭你, 不比掐死一只蚂蚁麻烦, 区区一阶仙符还想入我郭南之眼, 你还真看得起自己."
    
    	一甩手, 郭南将存储袋丢还给对方.
    
    	白沐尘收起存储袋, 故意作出一副尴尬畏惧的样子.
    
    	"咦! ? 这是什么?"
    
    	郭南目光扫过白沐尘全身, 又从他腰间强行摄出两样东西, 竟是一只玉简和一粒黯淡无光的破珠子.
    
    	"这. . ."
    
    	白沐尘见这两样东西被搜出, 心中暗暗叫糟!
    
    	. . .
    
    	————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    Tử Mộc: gần nhất tâm phù khí táo, nghiêm trọng ảnh hưởng sáng tác  chất lượng, nếu có sai lầm  địa phương thỉnh mọi người nhiều hơn thông cảm, hoặc là cấp tử mộc nhắn lại, tử mộc nhất định tại trước tiên sửa lại sai lầm, cám ơn mọi người!

  8. Bài viết được 239 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banbetatca,bluban,chuot_cong_hp83,danglong,dolekim,dombz,haohaoyeu,huongduongxanh06,huydark,kechataodk,kyo09,lebang67,lhhuy,ochenem,pi1509,relax1,sondecuto,TheKiller,thienhoa,tientung1211,toanque0123456789,Trương lão,Vạn Cổ Vĩnh Hằng,vietnghia9,voma,
  9. #45
    Ngày tham gia
    Jul 2008
    Đang ở
    Lỗ đen vũ trụ
    Bài viết
    3,034
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển I: Tiên giới
    Chương 42: Lá mặt lá trái



    Một cái là tâm đắc tu hành của Đại La Kim Tiên chín phẩm, một cái là mầm móng căn cơ bị hao tổn của Đại La Kim Tiên chín phẩm, hai thứ này đều có thể nói là tiên đạo chí bảo, nhất là kinh nghiệm tu hành của Kim Tiên là vật mà vô số Tiên Sĩ ước mơ tha thiết.

    Mà hiện tại, hai thứ này cũng bại lộ ở trước mắt người khác.

    "Tiểu tử, hai thứ này là cái gì vậy?"

    Ánh mắt không tốt của Quách Nam nhìn về phía Bạch Mộc Trần, giọng điệu chất vấn kia như là lời nói của một vị chấp pháp chính nghĩa.

    Có câu cửa miệng rằng thất phu vô tội nhưng mang báu vật thì có tội.

    Đạo lý dễ hiểu như thế sao Bạch Mộc Trần không hiểu chứ? Hắn vốn đã phi thường cẩn thận, đến nay vẫn giữa hai thứ này ở bên người nhưng hắn không nghĩ tới Quách Nam lại bá đạo như thế, chẳng những thẳng tay lục soát túi tồn trữ của mình mà còn không kiêng nể gì tra soát trên người mình, thật sự là làm hắn vừa sợ vừa giận!

    "Bẩm đại nhân, ngọc giản này là Cổ tiền bối lưu lại một chút tâm đắc tu hành tiên đạo, còn hạt châu nát kia là tiểu nhân mua trên hàng vỉa hè tại Nô Thị, lúc ấy cảm thấy hạt châu này có chút cổ quái cho nên mang theo bên người. . ."

    Bạch Mộc Trần khom người trả lời, cho dù hết hồn nhưng trên mặt cũng không thấy một chút vẻ bối rối nào.

    "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Đây. . . Đây là tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành. . ."

    Quách Nam nghe câu đầu tiên của Bạch Mộc Trần nhất thời tâm thần run rẩy, kích động không kiềm chế được, còn sau đó đối phương nói gì thì hắn căn bản là không có để tâm. Chỉ thấy hắn cầm lấy ngọc giản rồi dùng thần thức đảo qua chỉ thấy số lượng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu. . . Thiên Hành Lục! ?

    Quả nhiên là tâm đắc tu luyện của Đại La Kim Tiên chín phẩm, thần vật như thế mà lại nằm trong tay một Tiên nô nho nhỏ thật sự là giậm chân giận dữ, giậm chân giận dữ a!

    Mừng như điên! Ghen ghét! Tham lam! Dục vọng! Sát khí! Do dự!

    Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Quách Nam hiện lên vô số ý niệm.

    Cảm giác trên người đối phương đột nhiên lộ ra một tia sát khí, Bạch Mộc Trần liền hiểu mọi chuyện không tốt nên vội vàng giải thích: "Đúng vậy đại nhân, lúc Cổ tiền bối rời đi có nói gặp nhau là duyên phận nên để lại ngọc giản này cho tiểu nhân, đáng tiếc ngộ tính của tiểu nhân quá nông cạn, sao có thể tìm hiểu được ảo diệu trong đó. . ."

    Dừng một chút, Bạch Mộc Trần ra vẻ giật mình nói: "Đúng rồi, đại nhân có tu vi Thiên Tiên, nhất định là thiên tư thông minh, một khi tiểu nhân đã vô duyên cùng vật ấy còn không bằng hiến tặng nó cho đại nhân, như thế đại nhân nhất định có thể phát dương quang đại tâm đắc của Cổ tiền bối ."

    "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? ! Ngươi muốn hiến dâng ngọc giản này cho ta?"

    Quách Nam nghe vậy sửng sốt, hai con mắt nhìn chằm chằm đánh giá đối phương, sát niệm trong lòng tạm thời buông xuống.

    Bạch Mộc Trần cười cười xấu hổ rồi nói thẳng: "Không dối gạt đại nhân, kỳ thật tiểu nhân cũng biết thân biết phận, sau khi có được thứ này thì cuộc sống hàng ngày của tiểu nhân cũng trở nên khó bình yên, lúc nào cũng sợ bị người khác biết thì lại hại đến tính mạng của chính mình. Tiểu nhân chính là Tiên nô, nào có phúc giữ lấy vật ấy chứ. Hơn nữa tư chất tiểu nhân bình thường, cho dù cứ cố giữ vật ấy chỉ sợ cũng chỉ phụ sự nhờ vả của Cổ tiền bối ."

    "Không sai không sai. . ."

    Quách Nam gật đầu liên tiếp, cố nén sự kích động trong lòng rồi nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi lại có đầu óc sáng dạ như thế, chẳng những hiểu được nên lấy hay nên bỏ mà còn có thể vượt qua được cám dỗ to lớn như thế, coi như là hạng người có tâm chí kiên định ."

    "Đại nhân quá khen."

    Bạch Mộc Trần liên tục chắp tay, thái độ vô cùng khiêm tốn.

    Ý cười thu liễm, vẻ mặt Quách Nam nghiêm nghị nói: "Bảo bối trên thế gian nên thuộc về người có đức. Ngươi đã có quyết định như thế, vậy Quách mỗ sẽ thành toàn cho ngươi. . . Đương nhiên, Quách mỗ cũng sẽ không lấy không đồ của ngươi, sau khi ta ghi nhớ vật ấy sẽ trả lại ngươi, hơn nữa nếu về sau ngươi gặp khó khăn gì cứ việc tìm đến Quách mỗ."

    "Đa tạ đại nhân tài bồi, tiểu nhân cảm kích vô cùng!"

    Bạch Mộc Trần biểu hiện kính cẩn vạn phần, nhưng trong lòng cũng cười lạnh không thôi.

    Nói cái gì mà trả lại với hứa hẹn trợ giúp chứ, hết thảy đều chỉ là nói suông không đáng một đồng mà thôi. Bạch Mộc Trần xem như nhìn thấu, hôm nay tiên đạo đã không hề đại biểu cho thiên địa chính đạo mà là một thế giới trong đó quyền lực vi tôn, cái gọi là đạo đức cùng tu dưỡng hay chính trực cùng thiện lương lại càng không biết bị quăng đến cái góc nào rồi, hạng người tu vi cao tới đâu chẳng qua cũng chỉ là ỷ thế hiếp người, căn bản không đáng để tôn trọng và tôn kính.

    "Tốt! Tốt lắm!"

    Quách Nam gật đầu phi thường hài lòng, tiến lên vỗ vỗ vai Bạch Mộc Trần tỏ vẻ tán thưởng. Rồi sau đó, hắn nhìn nhìn hạt châu tàn phá kia thấy không có chỗ nào đặc biệt liền hào phóng trả lại cho đối phương.

    Bị Quách Nam vỗ vai hai cái, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng nhiên cả kinh, cảm giác có vật gì đó chui vào thân thể của mình, nhưng là sau khi hắn cẩn thận xem xét vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường.

    Càng là như thế càng khiến cho người ta lo sợ.

    Bạch Mộc Trần không cho rằng mình bị ảo giác, rất có thể đối phương đã hạ cấm chế gì đó trên người mình, chỉ vì tu vi mình quá thấp nên không phát hiện ra vấn đề mà thôi. Dù là như thế, hắn vẫn là không dám lộ ra nửa điểm dị sắc, ngược lại giả bộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt.

    "Đại nhân nếu không còn chuyện gì phân phó thì tiểu nhân không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa."

    "Được rồi, ngươi đi đi, nếu là gặp khó khăn gì thì tới nơi này tìm ta."

    "Tạ ơn đại nhân."

    Bạch Mộc Trần cung kính trả lời rồi cáo lui, Quách Nam tìm được chỗ tốt nên cũng không làm khó hắn nữa.

    . . .

    ————————————

    Tiên hành vô quy xử, mạc tiếu quỷ thần ngôn.

    Rời khỏi Tàn Thư Tập, Bạch Mộc Trần đi trên đường cái trong Nô Thị, trong lòng có chút mờ mịt, có chút trống rỗng. Ở Tiên Giới ba mươi năm, lần đầu tiên Tàn Thư Tập cho hắn một cảm giác gia đình, đáng tiếc từ nay về sau hắn sẽ không thuộc về nơi này nữa.

    "Thôi, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi , chính là hiện tại trước tiên . . ."

    Bạch Mộc Trần thở thật dài, lập tức mỉm cười một cách đau khổ.

    Có đôi khi, hắn rất chán ghét sự dối trá của mình, nhưng là vì sinh tồn, hắn không thể không lá mặt lá trái, làm ra vẻ nghèo hèn. Tại trước mặt các thế lực lớn kia, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cố gắng giữ lại một điểm tôn nghiêm bé nhỏ này.

    Cây cao chọc trời dễ bị gãy đổ nhưng cỏ dại lại có thể tồn tại dưới gió mạnh mưa rào.

    Sinh linh hèn mọn nhưng lại sức sống cứng cỏi như vậy, Bạch Mộc Trần hy vọng mình cũng có thể như thế.

    . . .

    ————————————

    Trong Tàn Thư Tập, Quách Nam quỳ trên mặt đất, một mặt Huyền Quang Kính lơ lửng phía trên, trong đó hiện ra một thân ảnh mờ ảo không nhìn rõ chân thật.

    "Tiểu nhân Quách Nam, bái kiến quan gia!"

    Quách Nam cung kính dập đầu về phía thân ảnh trong kính, trong ánh mắt đâu còn có nửa điểm cao ngạo.

    "Tình huống hạ giới như thế nào?"

    Trong kính truyền ra một giọng nói ôn hòa khiến cho người ta vô cùng thoải mái.

    Quách Nam vội vàng nói: "Bẩm quan gia, Tàn Thư Tập đã thu hồi. . . Chẳng qua, theo người trông coi trong này nói đã có đệ tử Phi Thăng Điện tới đây."

    "A? Người tới là ai?"

    "Một người là Hoa Tử Lệ, tôn nhi của đại trưởng lão Phi Thăng Điện, còn có một người là Vân Tố, con gái của Cổ Thiên Hành, tiểu nhân hoài nghi Cổ Thiên Hành để lại thứ đó con gái của mình. . ."

    Lập tức, Quách Nam bẩm báo tất cả sự việc vừa phát sinh, chỉ che giấu chuyện mình đạt được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành.

    "Quan gia, theo tiểu nhân quan sát thì Tiên nô kia chắc không biết tình huống, có nên bắt hắn. . ."

    "Câm mồm!"

    Người trong kính cắt ngang lời nói của Quách Nam một cách lạnh lùng rồi nói với vẻ nghiêm túc:"thủ đoạn của Cổ Thiên Hành ngươi biết được bao nhiêu? Ngươi quan sát? Chỉ bằng ngươi có thể quan sát ra cái gì hả? Năm đó đường đường là Tinh Diệu Tiên Quân cũng thiếu chút nữa ngã trên tay Cổ Thiên Hành, huống chi là ngươi?"

    "Dạ dạ, tiểu nhân vọng ngôn ."

    Nghe được lời ấy, Quách Nam ứa ra mồ hôi lạnh. Hắn vừa rồi quả thật có tư tâm, hy vọng có thể mượn cơ hội diệt trừ Bạch Mộc Trần, sau đó sẽ không có ai biết chuyện hắn có được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành.

    Trầm mặc một lát, người trong kính thản nhiên nói: "Được rồi, nên xử trí người này như thế nào thì cấp trên đều có tính toán rồi, ngươi chỉ cần giám thị người này cho tốt, không được cho hắn phát hiện ra, càng không nên động đến hắn, nói không chừng Cổ Thiên Hành còn có thể quay lại tìm hắn. . . Ngươi nghe có hiểu hay không?"

    "Thuộc hạ hiểu được "

    Quách Nam vâng dạ vái lạy 3 lần, Huyền Quang Kính hóa thành một làn khói nhẹ dần dần tiêu tán trong không trung.

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Nhất cá thị cửu phẩm đại la kim tiên đích tu hành tâm đắc, nhất cá thị cửu phẩm đại la kim tiên thụ tổn đích căn cơ chủng tử, giá lưỡng dạng đông tây khả vị thị tiên đạo chí bảo, vưu kỳ thị kim tiên đích tu hành kinh nghiệm, canh thị vô sổ tiên sĩ mộng mị dĩ cầu chi vật.

    Nhi hiện tại, giá lưỡng dạng đông tây đô bạo lộ tại liễu biệt nhân nhãn tiền.

    "Tiểu tử, giá lưỡng kiện thị thập ma đông tây?"

    Quách nam mục quang bất thiện đích chuyển hướng bạch mộc trần, na chất vấn đích ngữ khí tượng thị nhất vị nghĩa chính ngôn từ đích chấp pháp giả.

    Thường ngôn đạo, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.

    Như thử thiển hiển đích đạo lý, bạch mộc trần chẩm hội bất đổng? Tha bản lai dĩ kinh phi thường cẩn thận, nhất trực tương giá lưỡng dạng đông tây thiếp thân thu tàng, chích thị tha một tưởng đáo quách nam cánh hội như thử bá đạo, bất đãn cường hành tra khán tự kỷ đích tồn trữ đãi, hoàn tứ vô kị đạn đích sưu tác tự kỷ đích thân thượng, thực tại thị lệnh tha hựu kinh hựu nộ!

    "Hồi đại nhân, giá ngọc giản thị cổ tiền bối lưu hạ đích nhất ta tiên đạo tu hành tâm đắc, chí vu na khỏa phá tổn châu tử, thị tiểu đích tại nô thị địa than thượng thu lai đích, đương thì giác đắc giá châu tử hữu ta cổ quái, sở dĩ tựu tùy thân đái tại liễu thân biên. . ."

    Bạch mộc trần cung thân hồi đáp, tận quản tâm kinh nhục khiêu, kiểm thượng khước bất kiến ti hào hoảng trương chi sắc.

    "Nhĩ. . . Nhĩ thuyết thập ma? Giá. . . Giá thị cổ thiên hành đích tu hành tâm đắc. . ."

    Quách nam thính đáo bạch mộc trần tiền diện na nhất cú, đốn thì tâm thần chiến đẩu, kích động bất năng tự dĩ, chí vu đối phương hậu diện thuyết đích ta thập ma, tha căn bản tựu một thính tiến tâm lí khứ. Chích kiến tha nhất bả trảo quá ngọc giản, thần thức tảo quá, bàng đại đích tín tức dũng thượng tâm đầu. . . Thiên hành lục! ?

    Quả nhiên thị cửu phẩm đại la kim tiên đích tu luyện tâm đắc, như thử thần vật thiên thiên lạc tại nhất cá tiểu tiểu tiên nô thủ trung, thực tại thị bạo điễn thiên vật, bạo điễn thiên vật a!

    Cuồng hỉ! Đố hận! Tham lam! Dục vọng! Sát cơ! Do dự!

    Nhất sát na công phu, quách nam tâm trung thiểm quá vô sổ niệm đầu.

    Cảm giác đối phương thân thượng đột nhiên lộ xuất nhất ti sát cơ, bạch mộc trần tiện tri sự tình bất hảo, liên mang giải thích đạo: "Thị a đại nhân, cổ tiền bối ly khai đích thì hậu thuyết tương ngộ tiện thị duyên phần, vu thị tựu lưu liễu giá chích ngọc giản cấp tiểu đích, khả tích tiểu đích ngộ tính thiển bạc, na lí năng cú tham ngộ kỳ trung đích áo diệu. . ."

    Đốn liễu đốn, bạch mộc trần cố tác hoảng nhiên đạo: "Đối liễu, đại nhân nãi thị thiên tiên tu vi, tất định thị thiên tư thông dĩnh, ký nhiên tiểu đích dữ thử vật vô duyên, hoàn bất như tương tha hiến cấp đại nhân, tưởng tất đại nhân định năng tương cổ tiền bối đích tâm đắc phát dương quang đại."

    "Nhĩ. . . Nhĩ thuyết thập ma? ! Nhĩ yếu bả giá ngọc giản hiến cấp ngã?"

    Quách nam văn ngôn nhất lăng, lưỡng chích nhãn tình trực trực đích đả lượng trước đối phương, tâm trung sát niệm tạm thì phóng hạ.

    Bạch mộc trần dam giới đích tiếu liễu tiếu, trực ngôn đạo: "Bất man đại nhân, kỳ thực tiểu đích dã hữu tự tri chi danh, tự tòng đắc đáo giá đông tây dĩ hậu, tiểu đích nhất trực đô tẩm thực nan an, sinh phạ bị nhân tri đạo, phản nhi hại liễu tự kỷ tính mệnh, tiểu đích chích thị khu khu tiên nô, na hữu giá cá phúc phần chiêm hữu thử vật. Nhi thả tiểu đích tư chất bình dong, tựu toán cường tự chiêm liễu thử vật, khủng phạ dã hội hữu phụ cổ tiền bối sở thác."

    "Bất thác bất thác. . ."

    Quách nam tần tần điểm đầu đầu, cường nhẫn trước nội tâm đích kích động đạo: "Nhĩ tiểu tử đảo thị linh lung tâm khiếu, bất đãn đổng đắc thủ xá, hoàn năng cường kinh đắc trụ như thử cự đại đích dụ hoặc, dã toán thị tâm chí kiên định chi bối."

    "Đại nhân quá tưởng liễu."

    Bạch mộc trần liên liên củng thủ, kỳ thái độ dị thường khiêm tốn.

    Tiếu ý thu liễm, quách nam thần tình túc nhiên đạo: "Thế gian bảo bối, hữu đức giả cư chi. Ký nhiên nhĩ hữu như thử đả toán, na quách mỗ tiện thành toàn nhĩ. . . Đương nhiên, quách mỗ dã bất hội bạch yếu nhĩ đích đông tây, thử vật ngã ký hạ chi hậu tự nhiên hội hoàn nhĩ, nhi thả dĩ hậu nhĩ nhược thị hữu thập ma khốn nan chi xử, tận quản lai trảo quách mỗ tựu thị."

    "Đa tạ đại nhân tài bồi, tiểu đích cảm kích bất cấm!"

    Bạch mộc trần biểu diện cung cẩn vạn phần, tâm hạ khước thị lãnh tiếu bất dĩ.

    Thuyết thập ma quy hoàn, bang trợ chi loại đích thừa nặc, thống thống đô thị không khẩu bạch thoại, nhất văn bất trị. Bạch mộc trần toán thị khán thấu liễu, như kim đích tiên đạo, tảo dĩ bất tái đại biểu thiên địa chính đạo, nhi thị quyền lực vi tôn đích thế giới, na ta sở vị đích đạo đức dữ tu dưỡng, chính trực dữ thiện lương, canh bất tri đâu đáo na cá ca lạp khứ liễu, tu vi tái cao, diệc bất quá thị trượng thế khi nhân chi bối, căn bản bất trị đắc tôn trọng dữ tôn kính.

    "Hảo! Ngận hảo!"

    Quách nam phi thường mãn ý đích điểm liễu đầu, thượng tiền phách liễu phách bạch mộc trần đích kiên bàng, biểu kỳ tán thưởng. Nhi hậu, tha tùy ý tảo liễu nhãn na khỏa tàn phá đích châu tử, một hữu tiều xuất thập ma đặc biệt chi xử, tiện đại phương đích phản hoàn cấp liễu đối phương.

    Bị quách nam phách liễu lưỡng hạ, bạch mộc trần tâm đầu mạch nhiên nhất kinh, cảm giác thập ma đông tây toản tiến liễu tự kỷ đích thân thể, khả thị đẳng tha tử tế tra khán, khước hựu thập ma đô một phát hiện.

    Việt thị như thử, việt thị lệnh nhân tâm kinh.

    Bạch mộc trần bất nhận vi na thị tự kỷ đích thác giác, đối phương ngận khả năng tại tự kỷ thân thượng chủng hạ liễu thập ma cấm chế, chích thị tha tu vi đê hạ, căn bản sát giác bất xuất nhậm hà vấn đề. Nhiễu thị như thử, tha hoàn thị bất cảm lộ xuất bán điểm dị sắc, phản nhi đắc trang xuất nhất phó cảm kích thế linh đích dạng tử.

    "Đại nhân nhược vô kỳ tha phân phù, tiểu đích tiện bất tái đả nhiễu đại nhân hưu tức liễu."

    "Hành liễu, nhĩ tẩu ba, nhược thị ngộ đáo thập ma khốn nan, khả lai giá lí trảo ngã."

    "Tạ đại nhân."

    Bạch mộc trần cung thanh cáo thối, quách nan đắc liễu hảo xử diệc một hữu tái vi nan tha.

    . . .

    ————————————

    Tiên hành vô quy xử, mạc tiếu quỷ thần ngôn.

    Ly khai tàn thư tập, bạch mộc trần tẩu tại nô thị đích đại nhai thượng, nội tâm hữu ta mang nhiên, hữu ta không lạc. Tiên giới tam thập tái, tàn thư tập đệ nhất thứ cấp liễu tha nhất chủng gia đích cảm giác, khả tích tòng kim dĩ hậu, tha tái dã bất chúc vu giá lí.

    "Bãi liễu, trì tảo đô yếu ly khai đích, chích thị hiện tại đề tiền liễu. . ."

    Bạch mộc trần trường trường thán liễu khẩu khí, tùy tức khổ khổ nhất tiếu.

    Hữu thì hậu, tha ngận yếm ác hư ngụy đích tự kỷ, đãn thị vi liễu sinh tồn, tha bất đắc bất hư dữ ủy xà, giả trang vi tiện. Tại na ta cường đại thế lực diện tiền, tha duy nhất năng tố đích chích hữu khẩn thủ trước tối hậu giá điểm ti vi đích tôn nghiêm.

    Tú mộc tham thiên dịch chiết chi, cuồng phong tật vũ tri thảo kình.

    Ti vi đích sinh linh, khước hữu trước kiên nhận đích sinh mệnh, bạch mộc trần hi vọng tự kỷ dã khả dĩ như thử.

    . . .

    ————————————

    Tàn thư tập nội, quách nam quỵ tọa tại địa, nhất diện huyền quang kính huyền vu thượng phương, kỳ nội phù hiện xuất nhất cá đạm đạm đích thân ảnh, khán bất thanh chân thực.

    "Tiểu nhân quách nam, bái kiến quan gia!"

    Quách nam cung kính đích đối trước kính trung thân ảnh khấu thủ bái hạ, mi vũ chi gian na hoàn hữu bán điểm cư ngạo chi sắc.

    "Hạ giới tình huống như hà?"

    Kính trung truyền xuất nhất cá ôn hòa đích thanh âm, lệnh nhân cách ngoại khinh tùng.

    Quách nam liên mang đạo: "Hồi quan gia, tàn thư tập dĩ kinh thu hồi. . . Bất quá, cư giá lí đích khán thủ thuyết, phi thăng điện đích đệ tử dĩ kinh lai quá liễu."

    "Nga? Lai đích hà nhân?"

    "Nhất cá thị phi thăng điện đại trường lão đích tôn nhi hoa tử lệ, hoàn hữu nhất cá thị cổ thiên hành đích nữ nhi vân tố, tiểu nhân hoài nghi cổ thiên hành bả đông tây lưu cấp liễu tự kỷ đích nữ nhi. . ."

    Đương hạ, quách nam bả cương tài phát sinh chi sự nhất nhất hối báo, duy độc ẩn man liễu tự kỷ hoạch đắc cổ thiên hành tu hành tâm đắc chi sự.

    "Quan gia, cư tiểu nhân quan sát, na tiên nô ứng cai bất tri đạo tình huống, thị bất thị bả tha cấp. . ."

    "Trụ khẩu!"

    Kính trung nhân lãnh lãnh đả đoạn quách nam đích thoại, ngữ khí nghiêm túc đạo: "Cổ thiên hành đích thủ đoạn nhĩ tri đạo đa thiếu? Nhĩ quan sát? Tựu bằng nhĩ năng quan sát xuất thập ma đông tây? Đương niên đường đường tinh diệu tiên quân soa điểm đô tài tại cổ thiên hành đích thủ thượng, canh hà huống thị nhĩ?"

    "Thị thị, tiểu nhân vọng ngôn liễu."

    Văn đắc thử ngôn, quách nam lãnh hãn trực mạo. Tha cương cương xác thực tồn liễu tư tâm, hi vọng năng cú tá cơ trừ điệu bạch mộc trần, nhiên hậu tựu một hữu nhân tri đạo tha ủng hữu cổ thiên hành tu hành tâm đắc giá kiện sự tình.

    Trầm mặc phiến khắc, kính trung nhân đạm đạm đạo: "Hành liễu, cai chẩm ma xử trí thử nhân thượng diện tự hữu đả toán, nhĩ chích nhu yếu hảo hảo giam thị thử nhân, bất khả lệnh tha hữu sở sát giác, canh bất yếu động tha, thuyết bất định cổ thiên hành hoàn hội hồi lai tầm tha. . . Nhĩ, thính minh bạch một hữu?"

    "Chúc hạ minh bạch"

    Quách nam nặc nặc bái liễu tam bái, huyền quang kính hóa tác nhất lũ khinh yên, tiệm tiệm tiêu tán tại không trung.

    . . .

    ————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mã:
    一个是九品大罗金仙的修行心得, 一个是九品大罗金仙受损的根基种子, 这两样东西可谓是仙道至宝, 尤其是金仙的修行经验, 更是无数仙士梦寐以求之物.
    
    	而现在, 这两样东西都暴露在了别人眼前.
    
    	"小子, 这两件是什么东西?"
    
    	郭南目光不善的转向白沐尘, 那质问的语气像是一位义正言辞的执法者.
    
    	常言道, 匹夫无罪, 怀璧其罪.
    
    	如此浅显的道理, 白沐尘怎会不懂? 他本来已经非常谨慎, 一直将这两样东西贴身收藏, 只是他没想到郭南竟会如此霸道, 不但强行查看自己的存储待, 还肆无忌惮的搜索自己的身上, 实在是令他又惊又怒!
    
    	"回大人, 这玉简是古前辈留下的一些仙道修行心得, 至于那颗破损珠子, 是小的在奴市地摊上收来的, 当时觉得这珠子有些古怪, 所以就随身带在了身边. . ."
    
    	白沐尘恭身回答, 尽管心惊肉跳, 脸上却不见丝毫慌张之色.
    
    	"你. . . 你说什么? 这. . . 这是古天行的修行心得. . ."
    
    	郭南听到白沐尘前面那一句, 顿时心神颤抖, 激动不能自已, 至于对方后面说的些什么, 他根本就没听进心里去. 只见他一把抓过玉简, 神识扫过, 庞大的信息涌上心头. . . 天行录! ?
    
    	果然是九品大罗金仙的修炼心得, 如此神物偏偏落在一个小小仙奴手中, 实在是暴殄天物, 暴殄天物啊!
    
    	狂喜! 妒恨! 贪婪! 欲望! 杀机! 犹豫!
    
    	一刹那工夫, 郭南心中闪过无数念头.
    
    	感觉对方身上突然露出一丝杀机, 白沐尘便知事情不好, 连忙解释道: "是啊大人, 古前辈离开的时候说相遇便是缘分, 于是就留了这只玉简给小的, 可惜小的悟性浅薄, 哪里能够参悟其中的奥妙. . ."
    
    	顿了顿, 白沐尘故作恍然道: "对了, 大人乃是天仙修为, 必定是天资聪颖, 既然小的与此物无缘, 还不如将它献给大人, 想必大人定能将古前辈的心得发扬光大."
    
    	"你. . . 你说什么? ! 你要把这玉简献给我?"
    
    	郭南闻言一愣, 两只眼睛直直的打量着对方, 心中杀念暂时放下.
    
    	白沐尘尴尬的笑了笑, 直言道: "不瞒大人, 其实小的也有自知之名, 自从得到这东西以后, 小的一直都寝食难安, 生怕被人知道, 反而害了自己性命, 小的只是区区仙奴, 哪有这个福分占有此物. 而且小的资质平庸, 就算强自占了此物, 恐怕也会有负古前辈所托."
    
    	"不错不错. . ."
    
    	郭南频频点头头, 强忍着内心的激动道: "你小子倒是玲珑心窍, 不但懂得取舍, 还能强经得住如此巨大的诱惑, 也算是心志坚定之辈."
    
    	"大人过奖了."
    
    	白沐尘连连拱手, 其态度异常谦逊.
    
    	笑意收敛, 郭南神情肃然道: "世间宝贝, 有德者居之. 既然你有如此打算, 那郭某便成全你. . . 当然, 郭某也不会白要你的东西, 此物我记下之后自然会还你, 而且以后你若是有什么困难之处, 尽管来找郭某就是."
    
    	"多谢大人栽培, 小的感激不禁!"
    
    	白沐尘表面恭谨万分, 心下却是冷笑不已.
    
    	说什么归还, 帮助之类的承诺, 统统都是空口白话, 一文不值. 白沐尘算是看透了, 如今的仙道, 早已不再代表天地正道, 而是权力为尊的世界, 那些所谓的道德与修养, 正直与善良, 更不知丢到哪个旮旯去了, 修为再高, 亦不过是仗势欺人之辈, 根本不值得尊重与尊敬.
    
    	"好! 很好!"
    
    	郭南非常满意的点了头, 上前拍了拍白沐尘的肩膀, 表示赞赏. 而后, 他随意扫了眼那颗残破的珠子, 没有瞧出什么特别之处, 便大方的返还给了对方.
    
    	被郭南拍了两下, 白沐尘心头蓦然一惊, 感觉什么东西钻进了自己的身体, 可是等他仔细查看, 却又什么都没发现.
    
    	越是如此, 越是令人心惊.
    
    	白沐尘不认为那是自己的错觉, 对方很可能在自己身上种下了什么禁制, 只是他修为低下, 根本察觉不出任何问题. 绕是如此, 他还是不敢露出半点异色, 反而得装出一副感激涕零的样子.
    
    	"大人若无其他吩咐, 小的便不再打扰大人休息了."
    
    	"行了, 你走吧, 若是遇到什么困难, 可来这里找我."
    
    	"谢大人."
    
    	白沐尘恭声告退, 郭难得了好处亦没有再为难他.
    
    	. . .
    
    	————————————
    
    	仙行无归处, 莫笑鬼神言.
    
    	离开残书集, 白沐尘走在奴市的大街上, 内心有些茫然, 有些空落. 仙界三十载, 残书集第一次给了他一种家的感觉, 可惜从今以后, 他再也不属于这里.
    
    	"罢了, 迟早都要离开的, 只是现在提前了. . ."
    
    	白沐尘长长叹了口气, 随即苦苦一笑.
    
    	有时候, 他很厌恶虚伪的自己, 但是为了生存, 他不得不虚与委蛇, 假装微贱. 在那些强大势力面前, 他唯一能做的只有紧守着最后这点卑微的尊严.
    
    	秀木参天易折枝, 狂风疾舞知草劲.
    
    	卑微的生灵, 却有着坚韧的生命, 白沐尘希望自己也可以如此.
    
    	. . .
    
    	————————————
    
    	残书集内, 郭南跪坐在地, 一面玄光镜悬于上方, 其内浮现出一个淡淡的身影, 看不清真实.
    
    	"小人郭南, 拜见官家!"
    
    	郭南恭敬的对着镜中身影叩首拜下, 眉宇之间哪还有半点居傲之色.
    
    	"下界情况如何?"
    
    	镜中传出一个温和的声音, 令人格外轻松.
    
    	郭南连忙道: "回官家, 残书集已经收回. . . 不过, 据这里的看守说, 飞升殿的弟子已经来过了."
    
    	"哦? 来的何人?"
    
    	"一个是飞升殿大长老的孙儿花子泪, 还有一个是古天行的女儿云素, 小人怀疑古天行把东西留给了自己的女儿. . ."
    
    	当下, 郭南把刚才发生之事一一汇报, 唯独隐瞒了自己获得古天行修行心得之事.
    
    	"官家, 据小人观察, 那仙奴应该不知道情况, 是不是把他给. . ."
    
    	"住口!"
    
    	镜中人冷冷打断郭南的话, 语气严肃道: "古天行的手段你知道多少? 你观察? 就凭你能观察出什么东西? 当年堂堂星耀仙君差点都栽在古天行的手上, 更何况是你?"
    
    	"是是, 小人妄言了."
    
    	闻得此言, 郭南冷汗直冒. 他刚刚确实存了私心, 希望能够借机除掉白沐尘, 然后就没有人知道他拥有古天行修行心得这件事情.
    
    	沉默片刻, 镜中人淡淡道: "行了, 该怎么处置此人上面自有打算, 你只需要好好监视此人, 不可令他有所察觉, 更不要动他, 说不定古天行还会回来寻他. . . 你, 听明白没有?"
    
    	"属下明白"
    
    	郭南诺诺拜了三拜, 玄光镜化作一缕轻烟, 渐渐消散在空中.
    
    	. . .
    
    	————————————

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi traitimbanggo, ngày 18-05-2012 lúc 17:08.

    ---QC---


  10. Bài viết được 248 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banbetatca,bluban,chuot_cong_hp83,danglong,dolekim,dombz,haohaoyeu,huongduongxanh06,huydark,kechataodk,kyo09,lebang67,lhhuy,mopie,ochenem,pi1509,relax1,sondecuto,TheKiller,thienhoa,tientung1211,toanque0123456789,todoty,Trương lão,vietnghia9,voma,
Trang 9 của 49 Đầu tiênĐầu tiên ... 789101119 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status