TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12
Kết quả 6 đến 9 của 9

Chủ đề: [Truyện ngắn] Thoáng như hôm qua - Kiểu Kiểu

  1. #6
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    Thoáng như hôm qua
    Tác giả: Kiểu Kiểu
    Dịch: Darth Athox



    Thời đại đổi thay, biến động trăm năm chỉ như một cái chớp mắt.

    Giờ chúng tôi ngồi trong phòng ăn Tây, nói với nhau câu được câu không. Anh không nói nhiều, luôn giữ trạng thái lắng nghe. Mây trắng nơi chân trời cuộn thành một khối, lơ lửng ở đó, trông rất đặc biệt.

    Tôi nói: "Có lúc cảm thấy mình trong ký ức kiếp trước thật ngốc nghếch. Thế nhưng lúc nào em cũng nhớ lại. Ấn tượng lúc đầu không sâu, rất mơ hồ, chẳng khác nào xem một bộ phim trắng đen đã quá hạn sử dụng, về sau những chi tiết nhớ lại ngày càng nhiều. Ví dụ như con đường hồi đó, hai bên đường đều trồng cây ngô đồng, cứ mỗi mùa thu lá lại rụng xuống từng mảng từng mảng, vang lên sàn sạt. Còn cả sân vườn nhà em, cảnh tượng lúc em cầm bút lông luyện chữ, cả căn phòng nhỏ in báo nữa, chỉ có mỗi một cái cửa sổ, lại đặt ở góc trên bức tường."

    "Em cũng chẳng thay đổi gì," Anh quan sát tôi một lúc: "Anh nhớ em thích mặc đồ trắng, rất thích cười, đánh dương cầm rất hay, cho dù anh có ở đâu em cũng luôn ủng hộ anh."

    Ánh mắt tôi chìm xuống, lại ép mình ngẩng đầu lên đùa: "Hả, hóa ra anh nhớ nhiều đến vậy, em có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?"

    Anh uống một ngụm cà phê, mỉm cười với tôi: "Cảm giác em tạo cho anh vẫn chẳng khác gì trước đây, hôm nay anh chỉ nhìn một cái đã nhận ra em cũng vì cảm giác quen thuộc đó. Chỉ nhìn em một cái nhưng anh lại nhớ lại rất nhiều chuyện, cho dù dáng vẻ em đã thay đổi, nhưng anh lại có cảm giác như thấy được linh hồn em, chắc đây gọi là thể hồ quán đỉnh."

    (Thể hồ quán đỉnh(醍醐灌顶): dịch nghĩa tưới sữa tươi lên đầu, trong phật giáo Phật giáo có nghĩa là: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ hay chợt có giác ngộ)

    Tôi lập tức sửng sốt, khổ đau khó tả trào dâng trong lòng, lại không nói nổi một lời. Lúc này bồi bàn đưa lên một vài món tráng miệng, anh đẩy chiếc bánh nhỏ trên bàn tới trước mặt tôi, nói: "Em ăn thử xem. Bánh của quán này cực kỳ nổi tiếng, nghe nói các cô gái rất thích."

    Mặc dù không thấy thèm ăn, nhưng anh đã giới thiệu vậy, tôi vẫn cầm miếng bánh lên nếm thử, gật đầu nói: "Cũng không tồi."

    Anh lại hỏi tôi: "Giờ em ra sao?"

    Tôi xoay xoay cốc cà phê trong lòng bàn tay, nói: "Cũng khá ổn, cuộc sống cũng như những sinh viên bình thường. Đi học, làm bài tập, vẽ sơ đồ, làm thí nghiệm... Bốn điểm trên một đường thẳng. Không khô khan nhưng cũng chẳng thú vị."

    Anh tán thành: "Nếu đem hiện tại ra so với năm đó, thật chẳng khác nào thiên đường. Cứ như đổi sang một thế giới hoàn toàn khác vậy."

    Tôi cúi đầu nhìn cổ tay anh, không tự chủ được, hỏi: "Anh còn nhớ những đau đớn mình phải chịu sau đó không? Giờ em không dám nhớ lại nữa."

    Anh cười, trong chớp mắt đó tôi như nhìn thấy anh hồi trước. Anh duỗi tay ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi, trấn an tôi như anh cả: "Thật ra cũng tốt, chỉ có một số ngày u ám hơn so với những ngày khác một chút, nhưng không đến nỗi hoàn toàn tuyệt vọng. Lại nói, chuyện này cũng không liên quan gì đến họ. Em cũng biết đấy, đấu tranh về tu tưởng văn hóa thường không tách rời khỏi những chuyện bí mật của chính trị. Đây là đặc điểm của thời đại mới cũ giao nhau. Còn về phần sau đó, đám sinh viên bọn mình bị bắt vào tù, đấy là chuyện không thể tránh khỏi.

    Tôi cắn môi: "Em vẫn thấy có lỗi với anh. Nếu không phải do anh cả và cha..."

    "Đừng nghĩ nhiều quá. Chuyện kiếp trước đã xa giờ lắm rồi, tới mức có thể coi như chuyện của người khác được."

    "Em biết." Tôi nghiêng đầu, ánh mắt ngừng nơi nắng sớm nơi chân trời. "Em biết."



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    poorsnowy,
  3. #7
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    Thoáng như hôm qua
    Tác giả: Kiểu Kiểu
    Dịch: Darth Athox



    Lúc tôi gặp Thận Vi trong ngục, anh đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây anh nhẹ nhàng phong độ, nho nhã tuấn tú là vậy, nhưng nằm trong ngục một tuần, lại như thành một người khác. Anh quần áo tả tơi, hai tay trật khớp, vết máu loang lổ, cả người không chỗ da nào lành lặn.

    Trước đây cha không cho tôi gặp anh. Thậm chí ông không cho tôi tới trường, giam lỏng tôi ở nhà. Tôi khuyên cha thả anh ra, nói thế nào nhà họ Dương cũng có ân tình với chúng tôi; nhưng cha tôi kiên quyết từ chối: "Đây là lệnh từ bên trên, không ai được phép phản kháng! Cha mặc kệ con với Dương Thận Vi thân nhau ra sao, chỉ riêng tội kích động quần chúng đã phải trả giá rồi!"

    Tôi nói: "Vậy bắt cả con vào cùng anh ấy đi! Tờ báo ấy con cũng giúp một tay!"

    Cha tôi giận tới mức mặt tái xanh, trách mắng tôi: "Lý Bách Nghi! Con nghĩ cha sẽ để con tùy ý làm bậy như vậy nữa à? Cha đã nói với bộ trưởng Phương rồi, con sẽ lấy cậu ta!"

    Tôi hét lên chói tai: "Không! Không! Con không thích anh ấy!"

    "Chuyện hôn nhân đại sự há có thể cho con làm chủ!" Giọng cha tôi rất kiên quyết, chẳng hề có chút xao động nào. "Giờ đang thời loạn, nước nhà lúc nào cũng có thể mất. Cha không thể bảo vệ con cả đời, con chỉ là một đứa con gái, có thể làm được gì? Con phải lấy người có năng lực bảo vệ mình, Dương Thận Vi chẳng qua cũng chỉ là một vật tế trong thời loạn này mà thôi."

    Tôi hét lên: "Ngài nói nghe hay lắm đấy! Tôi thà chết theo anh ấy còn hơn!"

    Cha đẩy cửa bước ra.

    Mặc dù không ra khỏi nhà nhưng tôi vẫn thông qua nhiều con đường biết được số phận của các sinh viên bị tù đày: chính phủ cưỡng ép các sinh viên thú nhận để được khoan hồng, ép họ nói ra người chỉ đạo ở sau màn vốn không tồn tại, ai dám không tuân lệnh chắc chắn sẽ bị đánh đập tra khảo, nghe nói còn cả cực hình. Mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh, tôi biết Thận Vi cao ngạo ra sao, anh đâu chịu khuất phục dưới sức ép cường quyền? Mỗi lần bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, tôi đều khóc tới khàn cả giọng.

    Cuối cùng vẫn là anh cả thương tôi, lén lút dẫn tôi với gặp anh.

    Căn ngục chìm trong màn đen không điểm cuối, âm trầm lạnh lẽo chẳng khác nào địa ngục. Chúng tôi gặp nhau qua lớp rào ngăn. Anh đeo còng tay, xích chân nặng trình trịch, lại chẳng chịu quan tâm đến bản thân mình, lúc thấy tôi, ánh mắt anh hơi lóe lên ánh sáng yếu ớt, vẫn cố cười nói với tôi: "Bách Nghi à, sao em lại tới đây? Anh vẫn khỏe, chỉ có điều mấy hôm rồi chưa được thấy ánh sáng thôi." Giọng điệu vẫn thoải mái như lúc thường, cứ như đang nói về thời tiết chứ chẳng phải về bản thân mình.

    Tôi nhìn đôi tay không còn chút sức lực nào của anh, không lên tiếng, lúc về quỳ trước cửa phòng cha suốt một đêm. Tối hôm đó, trời đổ trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông, sáng ngày thứ hai, tôi đã hoàn toàn đông cứng.

    Cha tôi bước khỏi phòng, nói: "Cha có thể nghĩ cách thả nó ra, nhưng cả đời này con không được gặp lại nó."

    Tôi rơi lệ gật đầu.

    Ngày thứ hai Thận Vi đã được thả, tôi lại bị giam trong nhà, không được tận mắt thấy cảnh anh ra khỏi ngục. Anh cả về nhà trong cảnh cực kỳ bận rộn, kể với tôi: Thận Vi được một bạn học chăm sóc rồi.

    Tôi biết mình không nên thấy anh, nhưng vẫn không nhịn được. Tôi chuẩn bị thật tốt thuốc trị thương và thức ăn, lặng lẽ đưa tới nhà bạn học của anh, cũng không định nuốt lời với cha, nhưng, khi thấy một mình anh cô độc ngồi ngồi dưới gốc đa trong tứ hợp viện, từ từ nhắm mắt lại; cuối cùng tôi vẫn đi tới chỗ anh. Hai má anh gầy rạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trông như chỉ không cẩn thận sẽ vĩnh viễn say ngủ. Đúng vậy, tự chủ là năng lực không phải ai cũng có được, trên thế giới này, người có nó luôn chỉ là số ít.

    Tôi há miệng muon gọi tên anh, lại phát hiện chẳng chút âm thanh nào ra khỏi cổ họng.

    Thế nhưng anh lại nghe được. Anh mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi, hai chân tôi như nhũn ra, khụy xuống trước ghế anh, anh vươn tay ra, dùng sức lực khó tưởng tượng nổi ôm chầm lấy tôi, nói: "Tiểu Nghi, Tiểu Nghi..."

    Khi đó anh đã dốc gần như toàn bộ sức lực.

    Ba tuần tuần tù ngục đã đày nát thân thể anh. Anh không ăn nổi thứ gì, tôi đem thuốc nấu thành cháo, lại đun một bát canh, cứ mỗi giờ lại đút từng miếng từng miếng một cho anh ăn. Cha tôi phải tạm thời ra ngoài có việc, anh cả lại nhắm một mắt mở một mắt, thế nên cả ngày hôm đó tôi ở bên anh. Một tháng đó, tôi gần như không chạm vào giường. Nghĩ lại cũng lạ, nếu là giờ, tôi cũng vẫn còn trẻ, nhưng chắc chắn không có tinh thần và nghị lực như vậy, cho dù cha mẹ tôi bệnh nặng, sợ là tôi cũng chẳng thể chăm sóc tới mức đầu không chạm giường như thế.

    Tôi thì thào tự nói: "Thận Vi, anh phải sống, anh phải sống, anh chết em biết làm sao đây?"

    Thân Vi nửa tỉnh nửa mê, trả lời tôi: "Kiếp sau, kiếp sau anh sẽ đền bù cho em."

    Có lúc, khi anh ngủ, tôi đọc sách cho anh: "Thiên tương hàng đại nhâm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt—— "
    (Một đoạn trong sách Mạnh Tử Cáo Tử Hạ, dịch nghĩa: Trời xanh giao trọng trách cho ai, trước tiên ắt phải khiến tâm trí dày vò , gân cốt đày dọa..."

    Có lúc tôi đọc được phân nửa, anh đột nhiên tỉnh lại, sau đó đọc tiếp những câu sau: "Ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tăng ích kỳ sở bất năng."
    (Bụng dạ đói khát, thân thể nghèo khó, làm việc gì cũng chẳng thành công, có vậy mới trui rèn được ý chí, nhân phẩn, nâng cao năng lực của người đó.)

    Sau đó chúng tôi quay sang nhìn nhau, cùng mỉm cười.

    Một tháng sau, thân thể anh cuối cùng cũng từ từ khôi phục, có thể đứng vững trong sân dưới ánh mặt trời ngày đông. Đã gần Tết, trong sân cũng đã được dán câu đối treo đèn lồng. Anh đứng ở phía Bắc, dưới ánh mặt trời sáng sủa —— gió nhẹ thổi qua, từng phiến hoa tuyết trên cây rũ xuống, rơi xuống đầu vai anh, ánh mặt trời rực rỡ biến chúng thành chất lỏng, róc rách chảy trên người anh, như một bản nhạc do những âm tiết của thời gian tạo thành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    poorsnowy,
  5. #8
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    Thoáng như hôm qua
    Tác giả: Kiểu Kiểu
    Dịch: Darth Athox



    "Hóa ra là em."

    Chúng tôi ngồi với nhau lâu như vậy, giờ tôi mới thấy khuôn mặt anh lộ vẻ chân động. Anh bình tĩnh nhìn tôi, nói: "Anh thường mơ một giấc mơ giống nhau, có người đọc sách bên tai anh, tuy không thấy rõ khuôn mặt lắm nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng, giờ nhớ lại mới thấy giọng nói trong mơ quả không khác giọng em là mấy."

    Tôi chỉ mỉm cười, cảm thấy khóe mắt xon xót. Hóa ra, rốt cuộc tôi vẫn có chỗ nơi đáy lòng anh. Có câu này của anh, đã đủ rồi.

    Người tới ăn sáng trong quán cà phê càng lúc càng nhiều. Ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh chiếu xuống, tôi không nhịn được nheo mắt lại.

    Có điều chỉ trong mười phút ngắn ngủi, liên tục có người qua chào anh. Anh cũng thong dong bắt chuyện với từng người quen một. Trên người anh hiện giờ vẫn mang theo mị lực chưa từng có của kiếp trước. Kiếp trước anh cũng rất cuốn hút, có điều phần lớn là vì vẻ ngoài cùng khí chất luôn phấn đấu vì mục tiêu của người trí thức, kiếp này anh là một người thành công trong sự nghiệp, rực rỡ như ánh mặt trời gai mắt lúc này, đầy vẻ nhiệt tình và tự tin, khi trò chuyện anh luôn mỉm cười, thần sắc chắn chắn kiên nghị —— đây là mị lực chỉ có ở những người đàn ông cực kỳ chín chắn.

    Tôi hỏi anh: "Anh bận à? Anh trở lại làm việc của mình đi, em cũng về trường đây."

    Anh xua tay: "Đừng vội, vẫn còn chút thời gian. Em kể tiếp đi."

    Tôi ngừng một chút rồi nói: "Sau khi anh khỏi bệnh, bèn về trường học. Cha không cho em đi học nữa. Em ngày nào cũng bị giam trong nhà. Ba tháng sau, em ra nước ngoài cùng Phương Trọng Lương, sau này không gặp lại nữa."

    Dưới ánh mặt trời sáng trong, tôi thấy anh nhíu mày: "Không phải. Sau đó chúng ta còn gặp nhau một lần nữa. Lúc trên đường, anh trong đội ngũ sinh viên biểu tình, em đứng ở ven đường vẫn tay với anh, anh đi xuyên qua dòng người tới tìm em, thế nhưng lại không thấy em đâu. Sau này mới biết em đã ra nước ngoài."

    Tôi hạ ánh mắt xuống, cố mỉm cười nói: "Có lẽ có chuyện như vậy thật, em không có ấn tượng. Nhiều lúc ký ức của con người lại có sai lầm, hai ta quả thực đã ở bên nhau một thời gian nhưng những gì nhớ được lại không giống nhau. Huống chi còn là chuyện trong kiếp trước?"

    Anh chỉ mỉm cười, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nở một nụ cười chân thành. "Quả thực vậy."

    Tôi cầm cặp đứng dậy: "Cám ơn cà phê và bánh của anh. Em phải đi dây."

    Anh tiễn tôi ra ngoài quán, sau đó gọi xe taxi, mở cửa xe cho tôi. Đang lúc tôi nhấc chân định lên xe, anh lại đột nhiên ôm lấy. Tôi cảm thấy gò má xát vào mình, giọng anh trầm trầm ấm áp: "Bách Nghi, gặp lại sau."

    "Gặp lại sau." Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ nói: "Có điều, Thận Vi, em đã không còn là Lý Bách Nghi từ lâu rồi."

    Anh mỉm cười lắc đầu, đưa tờ danh thiếp vào tay tôi: "Anh cũng không còn là Dương Thận Vi kia nữa rồi. Kiếp trước chúng ta cùng chờ kiếp sau, rốt cuộc cũng được như ý nguyện. Nếu có gì cần giúp em cứ tới tìm anh."

    Tôi mỉm cười gật đầu, bước lên xe.

    Xe đi nhanh như gió cuốn, tôi không quay đầu lại. Cho dù có thấy sao chúng tôi cũng chẳng thể trở lại như lúc trước. Tôi nhắm mắt lại, ném tấm danh thiếp ra ngoài cửa sổ xe. Kiếp trước, chúng tôi là người duy nhất của đối phương; còn kiếp này, chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ không đáng kể trong cuộc đời người kia mà thôi. Giờ anh là ai đâu liên quan gì tới tôi, tôi là ai, với anh cũng chẳng quan trọng gì. Tôi sẽ không liên lạc với anh, cho tới một lần tình cờ gặp nhau khác, cũng có thể kiếp này sẽ chẳng gặp lại nhau, đâu ai biết được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,poorsnowy,
  7. #9
    Darth Athox's Avatar
    Darth Athox Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Học Sĩ hậu kỳ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Apr 2010
    Bài viết
    11,827
    Xu
    4,628

    Mặc định

    Thoáng như hôm qua
    Tác giả: Kiểu Kiểu
    Dịch: Darth Athox



    Ngày đầu xuân, gió lùa vào thùng xe vừa ấm áp vừa đầy thiện ý, thổi tới mặt tạo thành cảm giác ấm áp như trong giấc mộng. Suy nghĩ của tôi lại đầy hỗn loạn, giả như cứ xuân về hoa nở lại tính là một năm, vậy thời gian đã lại trôi qua một năm rồi.

    Thật ra sao em lại không nhớ chứ. Người không nhớ rõ là anh.

    Em vẫn nhớ, là anh nói cho em tuyến đường biểu tình, là anh hẹn em gặp nhau trên đường, là anh bảo không gặp không về, vĩnh viễn không được mất đi hi vọng;

    Em vẫn nhớ, đó là một vụ bỏ trốn thất bại, mới rời nhà được nửa tiếng đã bị cha phái người bắt lại, sau đó là những ngày giam cầm không thấy ánh mặt trời dài dằng dặc; tới khi em được ra ngoài lại nhận được tin anh bị bắn chết trong cuộc biểu tình kia;
    Em vẫn nhớ, anh là người đã không giữ lời hứa trước, bỏ đi trong lúc em còn chưa biết mọi chuyện ra sao, em ruồng bỏ mọi thứ thuộc về chúng ta, cùng sang châu Âu với Phương Trọng Lương, nhưng rốt cuộc vẫn không lấy anh ấy, vì em còn yêu anh; em nghĩ, cứ tiếp tục như vậy, một mình cả đời, đâu phải không sống tiếp được;

    Em vẫn nhớ khi chiến tranh chống Nhật, em vận chuyển thuốc men về nước, chỉ xoay người lại đã thấy tên anh trên danh sách tướng sĩ tử vong trong trận chiến gần nhất —— anh cả nói: trong đợt biểu tình hai mươi năm trước thật ra anh chưa chết, có điều, để cắt đứt ý định của em, anh hai và cha mới nói dối như vậy.

    Em vẫn nhớ mình đã nhận di vật của anh từ tay tướng quân Ngô, chỉ là vài đồng tiền ít ỏi, vài bộ quần áo, cả một tấm ảnh dẫu đã trắng bệch nhưng vẫn được gìn giữ rất tốt, trên ảnh là hình em đang mỉm cười rạng rỡ;

    Kiếp trước em đã tham dự lễ tang của anh hai lần, em bị anh lừa hơn hai chục năm, em vì anh mà cả đời không lấy chồng, uất ức lâm chung, anh nói đi, anh nói đi, anh lấy gì đền bù cho em?

    Em nghĩ, câu trả lời của anh vẫn chẳng thay đổi: kiếp sau, anh đem cả kiếp sau đền bù cho em.

    Đáng tiếc, cuối cùng anh vẫn chẳng đền được cho em.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑BÁ THIÊN BANG -PHÁCH THIÊN TÀ- ๑๑۩۞۩๑๑
    Every end is a new beginning!

    ---QC---


  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    htluu,poorsnowy,
Trang 2 của 2 Đầu tiênĐầu tiên 12

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status