Gửi bởi
winterrus
Phải nói là ta rất có ấn tượng với truyện này. Truyện này thuộc thể loại kinh dị vì từ đầu đến cuối truyện chỉ toàn là ma quỷ, linh hồn, cương thi, hồ linh,....với máu, thịt rơi rụng lả tả, với oán khí chất chồng....cùng với không biết bao nhiêu cảnh tượng rùng rợn khác. Ta nghĩ nếu truyện được xuất bản ở VN, hay được chuyển thể thành phim...chắc là sẽ kinh khủng lắm, may mà ta chỉ mới đọc bản convert.
Nhưng ta ấn tượng truyện này không phải là ở những chi tiết kinh dị, mà là ở mối tình cảm kiên định, dứt khoát đi suốt truyện của hai nhân vật chính Diệp Vệ Quân và Lý An Dân. Diệp Vệ Quân cho ta cảm giác ôn nhu, thâm tình. Lý An Dân cho ta kiên định cùng mạnh mẽ.
Nếu như ở lần đầu làm cuộc trao đổi, Lý An Dân lựa chọn sống tiếp thay vì giải thoát cho linh hồn của nàng cũng như của Diệp Vệ Quân, thì ở lần thứ hai lựa chọn của nàng vẫn là như vậy. Cho dù nàng bị bạn bè của Diệp Vệ Quân oán trách thế nào, nàng vẫn sẽ chỉ có một lựa chọn duy nhất đó. Bởi vì nàng nghĩ, nếu giải thoát, trải qua luân hồi, trí nhớ sẽ mất đi, như vậy làm sao có thế gặp nhau được nữa. Chỉ là trong lần đầu tiên, nàng không thể đoán được Diệp Vệ Quân lựa chọn là tráo đổi cuộc sống cho nàng. Hắn chấp nhận làm một người hoạt tử nhân, chấp nhận thể xác ở từng ngày từng ngày trôi qua mà thối rữa, chỉ trông chờ vào bọ giáp trùng điền vào lành lặn qua ngày để nàng có thể lại được sống lại, hít thở bầu không khí làm người. Có thể nói cho dù là ở trên thân thể Lý Hoài An, hay trên thân thể Lý An Dân được sinh ra, linh hồn vẫn chỉ là của nàng. Nàng có thể quên, nhưng nàng sẽ nhớ lại, và nhất là nàng có thể sống như con người mới chính là điều mà hắn mong muốn.
Chi tiết khiến ta thích nhất và thấy cảm động trong truyện chính là lúc Lý An Dân ở cùng Diệp Vệ Quân trong tế đàn, khi đó hắn đã ở trong tình trạng thể xác bị thối rữa nghiêm trọng, thậm chí đã lộ ra xương trắng. Nhưng với Lý An Dân mà nói, hắn vẫn là người đàn ông đẹp nhất.
Kết thúc của truyện cũng là một chi tiết khiến ta thấy hài lòng. Hai con người trải qua nhiều thăng trầm như vậy, có thể không phải là con người thật sự, nhưng lại có thể sống như con người, nhất là có thể ở bên nhau thì còn gì mong cầu.