Chương 30: Chia hai ngả
"Thai cái đầu mẹ ngươi ah!"
Ung Bác Văn tức giận mắng, một tay giữ Elle Vân, một tay giơ đoản kiếm trong tay lên, chỉ một ngón tay lên trời, tiến tới một bước, chém một kiếm xuống đầu.
Nói một chút, kiếm vốn mỏng và nhẹ, do đó kiếm pháp chú trọng chiêu thức uyển chuyển, chuyên dùng để đâm, rất ít khi dùng để chặt chém chính diện, vốn là đao thức.
Ung Bác Văn sử ra một kiếm này rõ ràng là phạm vào tối kỵ của người sử kiếm, vậy mà một kiếm này hắn chém ra, lại cảm thấy có một cỗ khí lưu từ bụng dưới vọt lên tận cổ hộng, làm hắn không la sẽ không sướng, liền há miệng hét to một tiếng: “Án ma ni bát di hồng”
Kiếm kia đột nhiên bốc hơi thành hỏa diễm, phảng phất giống như một con rồng sống động, dường như lúc nào cũng sẵn sàng bay ra khỏi tay.
Một cỗ kình lực mạnh mẽ cực nóng giống như Thái Sơn áp đỉnh rơi thẳng xuống, trong phạm vi mấy chục thước, không khí nóng bỏng như thiêu đốt, mơ hồ thấy được hơi nước trắng mờ vặn vẹo bốc lên, biến chỗ này thành một không gian mờ ảo bồng bềnh, như hư như thực.
Bất Động Minh vương Phá Ma Kiếm!
“Phá Ma Kiếm ấn!” Đa Cát Kiệt Bố kinh hô một tiếng, vội vàng đưa mâm tròn răng cưa lên đỡ.
Liền nghe một tiếng trầm đục giống như tiếng chặt thịt, chính giữa mâm tròn bị bổ đôi thành hai đoạn, Đa Cát Kiệt Bố bị kiếm kình đâm cho túa máu tươi đầy mặt, ngã sấp xuống, hướng xuống của hỏa kiếm không hề dừng lại, dường như muốn đem lão Lạt Ma này nhân tiện chém thành hai miếng thịt nướng.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, chợt thấy một cái Chày Kim Cương từ đâu phóng ra, chính là Già Ba Tang Kiệt lao đến cứu mạng! Chỉ thấy tên Lạt Ma to khỏe như Kim Cương đại lực sĩ này xuất ra toàn bộ kình lực, gào thét gầm rú, giơ Chày Kim Cương khuơ loạn bên trên.
Bỗng nghe một tiếng vang cực lớn, giống như chuông đồng va vào đá tảng, đinh tai nhức óc, dư âm vang mãi không dứt.
Già Ba Tang Kiệt chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới, dù cho thần lực mà hắn khổ tu mấy chục năm cũng không cách nào ngăn cản, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Ung Bác Văn thuận thế đá một chú ngay ngực Già Ba Tang Kiệt, một cước này khiến Già Ba Tang Kiệt miệng mũi đầy máu.
Già Ba Tang Kiệt vậy mà có thể chịu đựng được, không một chút lay chuyển, Chày Kim Cương chống trên tay cũng không lay động chút nào.
Ung Bác Văn cười lạnh một tiếng, thu kiếm trong tay về, thuận thế đâm một cái rồi rút ra, phọt một tiếng, để lại trên ngực Già Ba Tang Kiệt một cái lỗ to đang điên cuồng trào máu tươi.
Già Ba Tang Kiệt kinh hoàng hét lên một tiếng, che ngực, trợn mắt nhìn Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn lại bồi thêm một cước, rốt cuộc thì cũng đá ngã Già Ba Tang Kiệt, sau đó liền cầm kiếm truy sát Đa Cát Kiệt Bố.
Elle Vân bị tiếng rống sắp chết của Già Ba Tang Kiệt làm cho tỉnh người, ngẩng đầu lên nhìn thấy Ung Bác Văn mặt mũi đầy sát khí, đang muốn rút kiếm chém người, cũng không biết nàng lấy đâu ra khí lực, vội vàng nắm chặt cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Văn, đừng có dùng chiêu kiếm này, không nên dùng!”
Ung Bác Văn không khỏi sững sờ.
Đa Cát Kiệt Bố thừa cơ vội vàng xoay người bật dậy, quay người bỏ chạy, hắn sử dụng một loại pháp thuật thật giống như sao xẹt, nhanh như sấm chớp, cả người hóa thành một đạo ô quang (nếu dịch ra là ánh sáng đen thì hơi kỳ???) bay vụt về phía Tây Phương.
Nhưng chính vào lúc này, chợt thấy từ không trung bay tới một bàn tay cực lớn trong suốt, bàn tay nhắm lấy đạo ô quang kia mà dùng sức bóp chặt lại, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Đa Cát Kiệt Bố bị bóp bên trong lập tức bị nát thành năm bảy mảnh, máu thịt vụn văng đầy đất.
Bàn tay to lớn kia bóp nát Đa Cát Kiệt Bố, sau đó lại bay tới chỗ Ung Bác Văn và Elle Vân, trong chốc lát đã tới gần, nhẹ nhàng búng một ngón tay ra, bắn Ung Bác Văn ngã nhào, đập mông xuống đất, khiến hắn trời đất quay cuồng, mắt nổi đom đóm, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Elle Vân bị bàn tay to lớn kia giữ lấy, đem nàng phóng về phía bầu trời.
Ung Bác Văn hoảng hốt, không biết bàn tay kia là địch hay bạn, làm sao có thể trơ ra nhìn vợ tương lai cứ như thế mà bị chộp lấy đem đi, liền cầm đoản kiếm lên muốn chém người.
Elle Vân ánh mắt nghiêm khắc, trừng mắt nhìn hắn rồi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: “Tiểu Văn, ta không sao, chờ ta trở về!”
Bàn tay lớn ngay lập tức hóa thành một đạo lưu quang, mang theo Elle Vân biến mất không còn tăm hơi.
Ầm ĩ hơn nửa ngày, cuối cùng sân bay cũng trở nên yên tĩnh, xương trắng rải đầy đất, giống như bãi tha ma, trên chiếc máy bay rách nát, máu thịt vung vãi như bùn, vô cùng thê thảm gớm ghiếc.
Đương nhiên, tiểu tổ chỉ huy trên đài không lưu còn chưa phát hiện ra chuyện này, vừa rồi lúc Đa Cát Kiệt Bố thi pháp, âm khí quá nặng, người bình thường căn bản không có cách nào chịu được, toàn bộ người sống trong phạm vi sân bay đều té xỉu, muốn tỉnh lại sớm nhất phải một lúc nữa.
Ung Bác Văn trợn mắt há mồm, nhất thời tâm thần bấn loạn, bản thân Elle Vân bị trọng thương, lại không biết bị đưa đến chỗ nào, chuyện như vậy làm sao có thể làm cho hắn yên tâm được, hắn vòng qua vòng lại vài vòng, đột nhiên nhảy dựng lên nói “Có rồi.” Hắn liền bỏ chạy, một mạch lao ra khỏi sân bay, trên đường trở về, tiện thể tìm luôn chiếc xe mình đỗ ven đường, chuẩn bị lên đường về nhà.
Ở con đường phía bên kia thì cả đoàn người xe vẫn bị chặn lại, đang cùng với những cảnh sát chắn đường cãi vã ồn ào, hiển nhiên là vẫn chưa hề hay biết chuyện xảy ra ở sân bay.
Ung Bác Văn không rảnh để ý tới chuyện này, hắn đi đến cạnh xe, đang chuẩn bị lên xe thì chợt nghe tiếng niệm: “Nam mô a di đà phật”, một bóng người từ phía sau xe bước ra, khom mình hành lễ, “Ung thí chủ, bần tăng có lễ!”
Ung Bác Văn định thần nhìn lên, thấy một người mặc tăng bào thô lậu, mũ rộng vành cùng giầy rơm, tay cầm gậy gỗ, rõ ràng là hòa thượng Nhật Bản Tân Cư Hữu Chính!
Thằng cha này hôm trước vừa nghe có người tự xưng là chính tông Thanh Long tự, gấp tới nỗi như bị lửa thiêu vào mông, vội vàng chạy tới tranh giành danh hiệu chính tông, làm ẫm ĩ, ăn to nói lớn như sấm giật, vậy mà lại không dám động tay động chân, báo hại Ung Bác Văn không hiểu đầu đuôi, chạy đến chỗ tập đoàn Thánh Hằng làm nháo một hồi, thật là xấu hổ, từ lúc đó đến giờ tên này biến mất không thấy đâu, tự nhiên bây giờ lại xuất hiện, thật sự là không biết ra sao.
Ung Bác Văn trong lòng nóng như lửa đốt, không có tâm tư hàn huyên, trực tiếp hỏi: “Tân Cư đại sư, có chuyện gì không?” Trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, hòa thượng này đến đi như ma như quỷ, nửa đêm không ngủ lại chạy đến nấp sau xe người ta, mười phần không phải là chuyện tốt.
Tân Cư Hữu Chính hai tay chắp vào nhau nói: “Thí chủ cùng Phật của ta hữu duyên, bần tăng muốn mời thí chủ đến Kim Cương Phong núi Hòa Ca một chuến đến nghiên cứu thảo luận Phật lý.”
“Dis....mấy tên hòa thượng chết bầm này đều là đám tâm thần!”
Ung Bác Văn trong lòng mắng một câu, lạnh lùng nói: “Ta là chưởng môn Đạo gia Thiên Sư bắc phái, không có giao tình gì với Phật tổ, đối với Phật pháp, Phật lý cũng không có hứng thú, đại sư tìm nhầm người rồi. Ta có việc gấp, cáo từ.”
Hắn gấp đến mức chưa lên xe đã nổ máy, lập tức lao đi một cách tuyệt tình, bỏ lại Tân Cư Hữu Chính chơ vơ mặt mũi bám đầy khói bụi.
Tân Cư Hữu Chính thò tay từ trong tăng bào lấy ra một cái di động, rõ ràng là một con Nokia đời mới nhất, đeo tai nghe bluetooth lên, bấm phím tắt, bắt đầu nói chuyện: “Đại sư, đã xác nhận, xác thực là Phá Ma Kiếm ấn! Đúng vậy, có pháp ấn ở bên trong, uy lực cường đại khó tưởng tượng nổi.Đúng, chúng ta đã hành động, việc cầm thai (???) xin nhờ đại sư!”
Về phần Ung Bác Văn, đem một bụng tức tối bực bội về đến nhà, bắt đầu lục lọi, đem Ô Mộc kiếm pháp tổ truyền, trấn ma xích, định hồn phiên, tất cả đồ nghề đều lôi ra hết, sau mười phút, hắn đã chuẩn bị xong xuôi.
Chỉ thấy hắn lưng đeo định hồn phiên dài chừng ba thước, màu vàng đỏ, eo buộc túi bách bảo chứa đầy những lá bùa cùng với chuông chiêu hồn, tay trái cầm Ô Một pháp kiếm dài bốn xích, toàn thân đen nhánh, tay phải cầm thanh đồng trấn ma xích dài nửa thước, rộng ba chỉ, trên đai lưng còn cắm sáu sáu ba mươi sáu thanh tiểu kiếm Đào Mộc, một bộ trang phục này của hắn nếu chạy nhông nhông ngoài đường giữa ban ngày, dám chắc tám chín phần mười sẽ có người tiễn hắn vào bệnh viện tâm thần.
Nai nịt sẵn sàng, Ung Bác Băn liếc nhìn con mèo Bông đang nằm ngủ trên ghế salon, hắn bước qua, nắm cổ Bông nhấc lên.
Con mèo Bông còn đang ngái ngủ mờ mịt trợn mắt, quay đầu nhìn quanh một cách khó hiểu, thấy được vẻ mặt đằng đằng sát khí của Ung Bác Văn, nó không khỏi sợ tới mức khẽ run “Méoooo?”
“Tiểu Vân tỷ hiện tại sống chết chưa rõ, cùng ta đi cứu nàng!” Ung Bác Văn giải thích ngắn gọn, đem Bông đặt lên vai rồi đi ra ngoài.
Bông “Meooo” một tiếng to, gắt gao đập đầu vào vai hắn, muốn chứng tỏ lập trường phản đối của mình.
“Phản đối không có hiệu quả!” Ung Bác Văn bác bỏ kháng nghị của Bông, cất bước ra ngoài, đi xuống lầu, hắn móc ra một cái la bàn, búng tay niệm chú, liền thấy kim la bàn chỉ về phía nam, lập tức tung chân chạy về phía chiếc xe.
Lúc còn nhỏ, hắn và Elle Vân thường chơi trốn tìm, sau mấy lần bị thua, hắn liền vụng trộm hạ lên người Elle Vân một đạo phù chú, chỉ cần niệm chú, có thể dễ dàng tìm được nàng, từ đó về sau mỗi khi chơi trốn tìm đều dễ dàng thủ thắng, cái phù chú này cứ cách mỗi năm lại tăng cường một lần, cho tới giờ thực sự vẫn còn hiệu quả, phạm vi cũng tăng lên nhiều so với lúc nhỏ, có thể nói, chi cần không ra khỏi khu vực Xuân Thành, thì kiểu gì cũng có thể tìm được.
Hắn vừa bước đi chưa được hai bước, bỗng nghe có người thấp giọng niệm Phật hiệu “Nam mô A di đà phật!”
“Lại có Lạt Ma?” Ung Bác Văn bắt đầu hoảng sợ, rút kiếm vung xích, chuẩn bị chiêu pháp, theo tiếng niệm nhìn lại, đã thấy bên cạnh bồn hoa có một bóng người thấp bé đang đứng từ lâu.
Người này mặc áo cà sa trắng đen lẫn lộn, vải áo thô lậu, đầu đội nón lá, tay cầm một gậy gỗ đơn giản, nhìn bộ dạng khổ hạnh cùng cách ăn mặc, đúng là một phiên bản với Tân Cư Hữu Chính, tay trái hắn dựng trước ngực, quay người hướng về Ung Bác Văn thi lễ.
Chẳng lẽ cưới năm nay có xung đột với mấy con lừa trọc hay sao? Kiểu gì mà đi ra đường không gặp Lạt Ma thì đụng hòa thượng vậy chứ?
Ung Bác Văn càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên, hơn nữa trong lòng hắn cũng đang lo nghĩ chuyện khác, không muốn dây dưa với tên hòa thượng xuất hiện đột ngột kiểu này, nghĩ vậy liền xoay người bỏ đi.
“Thanh Long kim thai, bần tăng Bát Diệp Khô Mộc có lễ...” Hòa thượng kia lại không biết lịch sự, thấy Ung Bác Văn không để ý tới hắn, lại cố ý lách mình ngăn cản trước mặt Ung Bác Văn, cúi đầu thi lễ.
“Cái gì mà Thanh Long Kim Thai, không biết, ta có chuyện phải làm, đừng cản đường.” Ung Bác Văn lửa giận tràn ngập, nếu không phải thấy hòa thượng này tuổi tác có vẻ lớn, thì đã không ngại mà mở miệng mắng một trận.
Lão hòa thượng Bát Diệp Khô Mộc liếc nhìn Ung Bác Văn, đột nhiên mỉm cười, lách mình mở ra một con đường.
Ung Vác Văn trong lòng hoài nghi, một mặt dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng, một mặt bước về phía trước, đi được hơn mười thước bình yên vô sự, trong lòng dần buông lỏng, bỗng nghe Bát Diệp Khô Mộc sau lựng quát nhẹ một tiếng “Lâm”.
Thân thể Ung Bác Văn chấn động, di chứng do cả đêm khổ chiến lập tức phát tán ra, cả người không rên nổi một tiếng, lập tức mềm nhũn ngã xuống đất.
Phải biết rằng mấy cái chú ngữ cuối cùng mà hắn thi triển đều rất hao tổn pháp lực tinh thần, còn cái Kim Cương kiếm kia tiêu hao pháp lực càng kinh người hơn, đơn giản là vì hắn trong cơn giận dữ đã dốc toàn bộ vốn liếng dẻo dai ra mới có thể chống đỡ được, nếu không có những chuyện thứ ngoài ý muốn thế này, dù là không gặp phải Bát Diệp Khô Mộc, tám chín phần mười là hắn không đủ khí lực để mà bước xa như vậy.
Có điều châm ngôn của Bát Diệp Khô Mộc giống như có tác dụng ổn định tâm tình và thân thể, chẳng khác nào đập nát đi cột chống cuối cùng của Ung Bác Văn, nên một khi chân ngôn vừa ra, Ung Thiên Sư lập tức ngã xuống đất.
Mèo Bông bị dọa sợ nhảy dựng lên, chạy vụt vào bóng đêm, không còn chút tung tích.
Bát Diệp Khô Mộc nhìn qua mèo Bông vừa trốn thoát, hơi nhíu mày, lập tức bước tới, chụp lấy Ung Bác Văn nhấc lên. Người hắn tuy gầy còi, nhưng mang theo Ung Bác Văn giống như đang xách một con gà con, không thấy tốn một chút sức nào, đem đại sư vắt lên vai, nói” Hôm nay được gặp mặt, đúng là đại duyên pháp.”
Nói xong liền khiêng Ung Bác Văn bước đi, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm mênh mông.
Một lúc lâu sau, Bông từ trong bóng tối chui ra, thò đầu nhìn, ló đầu ra ngó đông ngó tây, kêu một tiếng “meo meo” thảm thiết, vội vàng phóng đi nhanh như chớp.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile