Oa ha ha, bộ này hoàn rùi, ta nhảy ah Lúc trước tia bộ này lâu rồi nhưng mờ sợ hố nên ko dám nhảy; Truyện của Vô ý Bảo Bảo thì yên tâm là ko ngc nữ chính, nam chính có bị ngc hay ko thì tùy lòng hảo tâm
Thank nàng Cesia nhìu Ta ôm máy suốt đêm đây
Oa ha ha, bộ này hoàn rùi, ta nhảy ah Lúc trước tia bộ này lâu rồi nhưng mờ sợ hố nên ko dám nhảy; Truyện của Vô ý Bảo Bảo thì yên tâm là ko ngc nữ chính, nam chính có bị ngc hay ko thì tùy lòng hảo tâm
Thank nàng Cesia nhìu Ta ôm máy suốt đêm đây
Người người đào hố - Nhà nhà đào hố Hidden Content Thân ta dưới hố - Biết ngày nào ngoiHidden Content
Hidden Content http://ninoli.wordpress.com/ Hidden Content
"hôn nhân là một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính đã chết ngay ở trang đầu".Hidden Content Hidden Content Hidden Content
Soi mói là một phần tất yếu khi đọc truyện
khụ, bạn ấy cố lên. nói thật lúc tớ đọc truyện ấy chỉ có cảm giác cả người cứng ngắc... truyện dài mà giọng văn thì... tình tiết cũng... nữ chính lại... -_-'' (**chui vào một góc và úp nồi** không dám điền vào chỗ trống vì sợ bị ném đá, mọi người tự hành tưởng tượng). Tất nhiên là tớ cũng có kiên nhẫn đọc [lướt] đến kết thúc, thật uể oải là một cái con gián đập hoài không chết xuyên suốt truyện, cuối cùng lại bị giải quyết dễ dàng... Rốt cuộc là khổ sở không muốn nhớ lại.
Truyện này tớ đọc gần 1/2, tình tiết có vẻ nhanh, không có gì mới mẻ, có vài chỗ, chẳng hạn như chương 78 -79, đếm thì thấy không thiếu chương, mà không hiểu sao lại nhảy cóc từ chỗ này sang chỗ khác.
Nữ chính thật sự quá mức rêu rao, tg lại hay viết cái chỗ âm mưu địch nhân A, địch nhân B, địch nhân C xong rồi thì "mà này đó, Bạch Phong Hoa hiện tại không biết" làm tớ càng vô lực cảm thán, trời ạ, vì mao nữ chính không trảm thảo trừ căn?
Trong đám địch nhân của nữ chính thì Bạch Linh Khê yếu như con sên mà nữ chính lại diệt không xong, Tiếu Tình Tình yếu hơn con sên mà cũng hại được nhà nữ chính, Chu Tước thánh giả mạnh nhưng ngu, ở thánh điện bao lâu cũng chỉ có 4 cái thủ hạ, bị Nam Cung Vân 1 phát diệt sạch, hết biết.
Những cảnh đánh nhau đọc không kích tình.
Nam chính thì được được, nhưng không hiểu sao lại thích Nam Cung Vân hơn.
Về Bạch Phong Hoa của trước kia thì phải nói là điển hình của yêu mù quáng. Yêu đến quên cha quên mẹ quên gia đình (trong khi gia đình sủng cô này quá chừng), em trai xa lạ cũng không quan tâm, che giấu cả tu vi bởi vì sợ át người mình yêu, mà thấy người ta chán ghét mình còn cứ sáp tới, rõ là bị ngược cuồng, yêu đến mất tự tôn. Người bình thường mà bị yêu như thế này, ai có thể đáp lại? Nói thật cảm thấy Nam Hoa Vương đáng thông cảm, không ai muốn đi yêu một người chả biết tự trân trọng bản thân, huống chi anh này cũng không làm hại gì nàng, mặc dù khinh thường cũng không có bắt nạt đánh đập nàng, bị thương đều do nàng tự chuốc lấy -_-''.
"ngươi thích tuýp đàn ông như thế nào đâu?"
"Ta như vậy ."
"Làm sao bây giờ, ta cũng vậy thích như ngươi vậy , chúng ta bây giờ chẳng phải là tình địch?"
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)