TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 30

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Dược Mã Hoàng Hà [Thần Châu Kỳ Hiệp]- Ôn Thụy An (New: chương 14 - Hết)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Đường Đại, Đặng Ngọc Hàm chậm rãi bước xuống, cửa mặc dù đã bị đạp vỡ nhưng vẫn còn là cửa, Đường Đại vẫn đưa tay mở cửa ra, thong thả bước xuống thềm đá gặp Hoa Cô Phần, Nam Cung Tùng Hoàng, dừng lại trước mặt lão ta năm thước, Đặng Ngọc Hàm đứng sau lung hắn.

    Đường Đại cười lớn:
    - Xin chào.

    Lão già vẫn luôn cau mày, bỗng nhiên chân mày giãn ra, nói:
    - Ngươi tới rồi.

    Đường Đại đáp:
    - Ta tới rồi.

    Lão già hỏi:
    - Đường gia Tứ Xuyên không thể mặc kệ chuyện này?

    Đường Đại cười đáp:
    - Không thể.

    Lão già hỏi:
    - Nghe nói các ngươi cũng biết dùng độc?

    Đường Đại đáp:
    - Người biết dùng ám khí rất ít ai không biết dùng độc.

    Lão già ngạo nghễ nói:
    - Vậy thì ngươi chết đi.

    Đột nhiên lão già khom người xuống, Đặng Ngọc Hàm biết lão ta sắp phóng độc, nhưng không biết phải tránh né thế nào. Chỉ thấy Đường Đại cũng cho hai tay vào trong túi, thần sắc cũng mười phần khẩn trương!

    Đường Đại bỗng rút tay ra khỏi túi!

    Tay rút ra không hề cầm ám khí, bởi vì ám khí đã bắn đi rồi!

    Chỉ nghe một tiếng kêu thảm, không phải từ lão già, mà là từ thiếu niên!

    Thiếu niên kia loạng choạng sắp ngã, lão già vừa thấy lập tức sắc mặt trắng bệch.

    Thiếu niên vẫn luôn đứng sau lung lão già, chỉ thấy hắn lê từng bước một lên trước, đi được ba bước liền dừng lại bất động, khó nhọc nói:
    - Ngươi... Ngươi... Ngươi làm sao biết ta mới là... Mới là Hoa Cô Phần?

    Đường Đại không cử động, thần sắc không đổi, đáp:
    - Bởi vì ta cũng là hành gia dùng độc, vừa nhìn đã thấy lão già này đắm chìm trong độc vật chưa tới năm năm, mà Hoa Cô Phần thì đã dùng độc dương danh thiên hạ từ mười năm trước.

    Đường Đại liếc nhìn lão già, rồi lại nhìn thiếu niên:
    - Vì thế ngươi mới là Hoa Cô Phần, hắn là đồ đệ ngươi, Nam Cung Tùng Hoàng, ngươi muốn mượn hắn thu hút sử chú ý của ta, nhân cơ hội để hạ độc, ta giả như trúng kế, vậy mới một đòn giết ngươi!

    Thiếu niên hét lên điên cuồng, giãy giụa bước tới, Đường Đại vẫn như cũ không cử động, Hoa Cô Phần bước được hai bước liền đổ gục xuống đất. Chỉ thấy trên lưng áo trắng của hắn có dính bảy thanh thép nhọn hình cung, áo nhuộm bảy điểm đỏ hồng.

    Đặng Ngọc Hàm kinh hãi không thôi, Đường Đại và Hoa Cô Phần đứng đối diện với nhau, vậy mà không ai thấy rõ hắn ra tay thế nào, hơn nữa ám khí bắn ra không ngờ lại bày vòng bắn trúng lưng đối phương.

    Chỉ nghe lão già run rẩy nói:
    - Đây... Đây là “Thiên hồi đãng khí, Vạn hồi trường”, Thất tử cương phiêu?!

    Đường Đại cười lớn:
    - Đúng, là Thất tử thần phiêu của Đường gia đất Thục.

    Hắn vung tay thành trảo, bảy thanh thép nhọn không ngờ lại từ trên lưng Hoa Cô Phần phá thịt ma ra, bay ngược về tay Đường Đại, hắn thu hết vào trong túi.

    Nam Cung Tùng Hoàng trợn trừng mắt, không nói nên lời. Đường Đại cười nói:
    - Ngươi muốn chọn ta, hay là chọn vị anh kiệt Hải Nam kiếm phái này, hay là mang xác sư phụ ngươi về?

    Ánh mắt Nam Cung Tùng Hoàng chợt lóe sáng, cười lạnh đáp:
    - Ngươi thì ta không cần phải chọn.

    Đường Đại cười lớn:
    - Tốt...
    Đột nhiên lời nói nghẹn lại, vẻ mặt kinh hãi nhìn lại hai tay mình, không ngờ đã biến thành màu tím, hắn hoảng hốt kêu:
    - Thi độc!

    Nam Cung Tùng Hoàng cười ha hả, nói:
    - Gia sư trước khi chất đã phóng độc lên cương phiêu của ngươi, ngươi thu hồi chúng về cũng ngang với trúng độc....

    Đường Đại hét lên, đưa tay xuống túi đeo bên hông, nhưng chợt thấy trời đất xoay tròn, trước mắt tới đen, ngã gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

    Gió càng lúc càng mạnh, cây cối rung động càng lúc càng dữ dội.

    Nam Cung Tùng Hoàng chậm rãi thu hồi ánh mắt hướng về phía Đường Đại đã ngã gục dưới đất, chuyển sang phía Đặng Ngọc Hàm.

    Đặng Ngọc Hàm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chậm rãi rút kiếm ra, chậm rãi đâm tới trước.

    Hải Nam kiếm phái xưa nay chú trọng năm yếu quyết lớn, nhanh, gấp, quỷ, bí, kỳ, nhưng kiếm này của Đặng Ngọc Hàm đâm ra lại cực kỳ chậm chạp.

    Vô cùng chậm chạp.

    Chính vì chậm chạp nên mới không có sơ hở để tập kích, không có chỗ nào để tránh né.

    Nam Cung Tùng Hoàng biến sắc, hắn muốn tránh nhưng mũi kiếm như rắn độc, chỉ cần hắn cử động sẽ cắm thẳng vào cổ họng hắn. Hắn muốn lùi nhưng kiếm như trường cung, chỉ cần hắn cử động sẽ bắn thủng một lỗ trên người hắn!

    Vì thế hắn chỉ có liều một phen, lấy độc trả kiếm!

    Kiếm cách ngực Nam Cung Tùng Hoàng chưa tới một thước, thế nhưng Đặng Ngọc Hàm vẫn không dám tùy tiện đâm ra.

    Sau khi đâm xong, hắn có tránh được độc của Nam Cung Tùng Hoàng hay không?

    Ánh mắt Nam Cung Tùng Hoàng lóe lên một tia giảo hoạt:
    - Ngươi biết ta là đệ tử Hoa Cô Phần.

    Sau đó lại cường điệu thêm một câu:
    - Đệ tử chân truyền duy nhất.

    Đặng Ngọc Hàm vẫn tập trung tinh thần lên kiếm, không trả lời.

    Nam Cung Tùng Hoàng vẫn không thay đổi tư thế, cười nói:
    - Bản sự dùng độc của gia sư ngươi đã thấy, ám khí Đường tiên sinh vừa chạm đến thân người liền biến thành chất độc, hạ độc Đường tiên sinh.
    Nói đoạn ánh mắt hướng về phía Đường Đại đang nằm dưới đất.

    - Đường tiên sinh trúng độc, còn ngươi thì lại ở đây giằng co với ta.

    Đặng Ngọc Hàm vẫn chăm chú vào kiếm, trên trán Nam Cung Tùng Hoàng thấp thoáng mồ hôi:
    - Gia sư đã chết, ta không có ý đem ông ta về. Trời sinh người, đất chôn thây, đó là kết thúc không gì thích hợp hơn.

    Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào kiếm của Đặng Ngọc Hàm:
    - Ngươi đâm ra một kiếm, chưa chắc đã tránh được độc của ta, ta cũng chưa chắc tránh được kiếm của ngươi.



    Đoạn lại nuốt nước bọt, nói:
    - Mà ta chỉ muốn một mình trở về, ngươi thì có thể đỡ Đường tiên sinh về chữa trị.

    ... Đường Đại còn chưa rõ sống chết ra sao, nhưng tiếp tục thế này chắc chắn sẽ chết.

    Hai mắt Nam Cung Tùng Hoàng nhìn trừng trừng vào mũi kiếm:
    - Nếu như ngươi đồng ý, thu hồi kiếm lại, ta đi trước, ngươi đi sau. Nếu như không đồng ý, mời ra chiêu!

    Sau đó hắn liền tập trung toàn bộ tinh thần, không nói một câu.

    Mũi kiếm Đặng Ngọc Hàm ngưng lại giữa không trung, hồi lâu sau liền thu hồi lại từng tấc, từng tấc một.

    Nam Cung Tùng Hoàng giống như thở phào một hơi, hai tay vung lên, quay người bước đi, mỗ hôi ướt đẫm lưng áo.

    Kiếm Đặng Ngọc Hàm chỉ xuống đất, một mực chờ đợi đến sau khi Nam Cung Tùng Hoàng biến mất trong bóng tối, cơ bắp căng thẳng toàn thân mới thả lỏng, thiếu chút nữa thì không đứng thẳng nổi.

    Một hồi giằng co vừa rồi rất tiêu hao tinh thần, thể lực.

    Đặng Ngọc Hàm nâng kiếm, chuẩn bị cắm vào bao, ở dưới ánh trăng đột nhiên có một cảm giác rất kỳ dị.

    Hắn đi cùng Tiêu Thu Thủy ba năm, trong ba năm này, trước khi có một chuyện gì đó xảy ra Tiêu Thu Thủy đều có một loại trực giác rất kỳ lạ. Đặng Ngọc Hàm đi theo Tiêu Thu Thủy đã lâu, cũng cảm nhiễm chút đặc tính này.

    Đúng lúc đó, ánh trắng chiếu xuống thân kiếm làm lóe lên một loại quang mang kỳ dị.

    Không phải ánh kiếm, mà là ánh sáng xanh.

    Đặng Ngọc Hàm trong lòng phát lạnh, chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy trên mũi kiếm có thứ gì đó giống nước chảy, từ từ vượt qua thân kiếm, tiến lên phía chuôi kiếm!

    Thứ đó như lỏng mà không phải lỏng, như đặc mà không phải đặc, dưới ánh trăng hiện lên một màu xanh tối.

    Đặng Ngọc Hàm giơ kiếm lên nhìn mới biết thứ màu xanh tối đó không ngờ lại là trăm con trùng độc đang nhúc nhích, chuyển động!

    Trùng độc!

    Nam Cung Tùng Hoàng không ngờ trước khi đi đã kịp vung tay bố trí trùng độc Miêu Cương!

    Đặng Ngọc Hàm sợ hãi, “vụt” một tiếng, trường kiếm rời tay bắn đi, chìm vào trong khu rừng tối tăm. Hắn vội vàng nâng Đường Đại dậy, co giò chạy về Kiếm lư, không dám quay đầu.

    ... Trong lòng hắn thầm hô may mắn, nếu không cẩn thận nhìn kỹ, tra kiếm vào vỏ, chẳng phải trùng độc sẽ bò lên người sao?

    Khi Hoa Cô Phần ngã xuống, trong lòng Tiêu Tây Lâu vừa vui mừng vừa kính nể.

    ... Hoa Cô Phần chết rồi, thiếu đi một đối thủ lợi hại, trong lòng tất nhiên là vui mừng.

    ... Kính nể là đối với Đường Đại. Nếu như là mình đi xuống, sự chú ý đều tập trung vào lão già, sợ rằng đã sớm bị Bách độc thần ma độc chết rồi.

    Mà khi đó, Đường Đại lại ngã xuống.

    Tiêu Tây Lâu cực kỳ kinh hãi, đang muốn đi xuống tiếp ứng thì Chu Hiệp Vũ đã giữ ông ta lại.

    ... Không thể đi xuống, ông đi xuống kẻ địch sẽ biết hết chi tiết chúng ta. Hơn nữa bên này có người đi xuống, đối phương cũng sẽ có thể phái thêm một người.

    ... Làm vậy sẽ thành ra hại tính mạng Đường Đại.

    Sau đó Đặng Ngọc Hàm với Nam Cung Tùng Hoàng giằng co, rồi Nam Cung Tùng Hoàng rút lui, Đặng Ngọc Hàm vứt kiếm, tiếp theo Đặng Ngọc Hàm ôm Đường Đại vội vã chạy về, lên thẳng Thính vũ lâu.

    Tiêu Tây Lâu như trút được một gánh nặng, đi nhanh xuống dưới.

    Tiêu Tây Lâu bắt mạch, sắc mặt trầm xuống, bỏ ba viên thuốc màu sắc khác nhau vào miệng Đường Đại, lúc này Đường Đại đã chỉ còn thoi thóp thở.

    Tiêu Tây Lâu chỉ nói một câu:
    - Ngọc Hàm, ngươi đỡ Đường đại hiệp vào Hoàng Hà tiểu hiên, cho hắn nghỉ ngơi, hộ pháp giúp hắn.

    Đặng Ngọc Hàm đáp:
    - Vâng.
    Lập tức lui ra.

    Tả Khâu Siêu Nhiên không thể không hỏi:
    - Thương thế của Đường đại hiệp ra sao?

    Tiêu Tây Lâu thở dài một tiếng, đầy vẻ lo âu:
    - Chỉ chắc năm phần. Người có thể chữa được kỳ độc của Bách độc thần ma, thật sự chỉ có một mình Đường tiên sinh. Ba viên thuốc của ta, một là áp chế độc tính phát tác, hai là tăng cường nội lực, va là thúc đẩy Đường tiên sinh tỉnh lại. Phải sau khi Đường tiên sinh tỉnh lại mới có cách ép chất độc ra ngoài.

    Tiếp đó lại nói:
    - Đường tiên sinh lát nữa nhất định sẽ tỉnh lại, có Ngọc Hàm hộ pháp, tiếp theo phải xem vào bản thân Đường tiên sinh thôi. Chuyện này... Chuyện này chỉ chắc được năm phần.

    Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng gào rú hung ác, cuồng bạo, giống như tiếng sói tru, mười phần thảm thiết, sau ba tiếng rú, thanh âm ngừng lại, một ngọn đèn lồng sáng lên, một người cầm đèn bước ra.

    Người ở sau đèn, ánh đèn đỏ như máu.

    Tiêu Tây Lâu ở trên nhìn xuống, đèn đuốc chói mắt, thoáng động dung:
    - Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh. Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn! Sa Thiên Đăng!

    ....................

    Tiêu phu nhân biến sắc, nghiêm giọng quát:
    - Lão phu nhân ở đâu?!

    Tiêu Thu Thủy trước nay chưa từng thấy mẹ mình khẩn trương như vậy. Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện lại thong dong cười cợt.

    Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch, cầm kiếm tiến tới, Sa Lôi, Sa Điện lập tức vây lại.

    Tiêu Thu Thủy hai tay trống trơn, lại gặp phải Sa Vân.

    Tiêu phu nhân nếu không bị thương, Sa Lôi, Sa Điện không phải là địch thủ, nhưng tay bị thương nặng, phải đối mặt với hai đao lôi điện, thực là lực bất tòng tâm.

    Võ công Tiêu Thu Thủy không hề dưới Sa Vân, nhưng hắn không có vũ khí.

    Không có vũ khí, dưới phi đao quỷ dị, kỳ ảo của Sa Vân, đơn giản là không thể tới gần, chỉ có nước chịu đòn.

    Càng huống chi Tiêu Thu Thủy còn phân tâm vì Tiêu phu nhân đang gặp nguy.

    Chỉ nghe Tiêu phu nhân thét lên đau đớn, trên đùi lại trúng một đao.

    Phi đao của Sa Lôi.

    Đao quyết của Sa Điện nằm ở nhanh, đao quyết của Sa Lôi nằm ở mạnh.

    Đao của Sa Điện, vết thương vỡ toác, Đao của Sa Lôi vết thương sâu hoắm.

    Tiêu phu nhân ngã xuống, Tiêu Thu Thủy hét lên điên cuồng, sử ra Thiết Tuyến quyền pháp chí cương chí cấp.

    Thiết Tuyến quyền vốn do con cả nhà họ Tiêu, Tiêu Dịch Nhân sáng tạo, kình đạo nhanh mạnh, Tiêu Thu Thủy một lượt đánh ra, không ngờ lại khiến đám Sa Vân không kịp phóng phi đao.

    Tiêu Thu Thủy đánh liền một hơi bảy tám quyền, quay người nhảy ngược lại, chắn trước mặt Tiêu phu nhân. Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện cũng không vội, ngâm nga cười, chia làm ba hướng, bao vây mẹ con Tiêu Thu Thủy.

    Sa Vân nói:
    - Thiên lang phệ nguyệt...

    Sa Lâu chậm rãi ngâm:
    - Bán đao tuyệt mệnh...

    Sa Điện ngâm dài:
    - Hồng đăng quỷ ảnh...

    ... Mẹ con họ Tiêu đã không thể rút lui, một không vũ khí, một bị trọng thương, bọn hắn quyết định đồng thời xuất đao, biến hai mẹ con này thành oan hồn dưới đao.

    ... Bọn hắn chuẩn bị ngâm lên câu cuối cùng, “Nhất đao đoạn hồn”, thì ba đao cùng phóng!

    ….......

    Đèn lồng cháy lên, bập bùng như máu, người đứng sau đèn lại không chút cử động.

    Tiêu Tây Lâu nói:
    - Tôi đi.

    Bấy giờ một tia chớp chợt lóe lên.

    Trăng cao giữa trời, sao sáng chi chít, gió mạnh không mây, sấm chớp ở đâu ra?

    Tia chớp lóe qua, giữa sân đã có thêm một người.

    Tiêu Tây lâu cũng biết người này: kêu lên thất thanh:
    - Khổng Dương Tần!

    Tam tuyệt Kiếm ma Khổng Dương Tần!

    Là ánh kiếm, không phải ánh chớp!

    Tiêu Tây Lâu nhìn Chu Hiệp Vũ, Chu Hiệp Vũ gật đầu. Trong bóng tối, ông ta bước nhanh ra ngoài, bước chân trầm ồn một khi bắt đầu liên như dung nhập thành một thể với bóng đêm, liên tiếp không ngừng.

    Chu Hiệp Vũ đi thẳng xuống Thính vũ lâu, ra khỏi Kiếm lư.

    Tiêu Tây Lâu nhẹ giọng nói:
    - Siêu Nhiên.

    Tả Khâu Siêu Nhiên vội đáp:
    - Vâng.

    Tiêu Tây Lâu bình tĩnh nói:
    - Phu nhân và Thu Thủy vẫn chưa trở về, chỉ sợ Chấn mi các có sự cố. Đường tiên sinh và Khang thần kiếm đều bị trọng thương, Kiếp Sinh và Ngọc Hàm phải đi chăm sóc. Ta và Chu đại hiệp đi xuống, thắng bại trần này, khó mà đoán trước... Mọi người, mọi người tạm thời do cậu chiếu cố.

    Tả Khâu Siêu Nhiên khóe mắt ẩm ướt, nghẹn giọng nói:
    - Bá phụ yên tâm.

    Gió lớn, sao dày, Tiêu Tây Lâu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Chu Hiệp Vũ đang đi qua cửa lớn, xuống khỏi bậc thang, tiến ra biên ngoài. Trong bóng tối bên ngoài, cách đó bảy thước, hai người đang đứng, một người cầm đèn lồng đỏ như máu, không nhìn thấy rõ ràng, một người cầm trường kiếm sáng như tuyết đứng yên, không nói chuyện, cũng không cử động.

    Tiêu Tây Lâu nắm chặt chuôi kiếm, ưỡng ngực, phất tay áo, bước nhanh xuống dưới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた


  2. Bài viết được 69 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacquy1234,mtdloc,nhất giới,tuyetam,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định

    Chương 3: Đao kiếm song ma.

    Người dịch: ngo_ngo
    Biên tập: 有希長門

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện chuẩn bị xuất chiêu, ra tay lần này sẽ là nhất kích tất sát!

    Mẹ con họ Tiêu đã không còn đường lui, đến cả vũ khí, sức lực để chống chọi cũng không có!

    Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện đồng thời quát lên:
    - Nhất đao đoạn hồn!

    Đúng lúc đó, một bóng người, một thanh kiếm đột ngột phóng tới.

    Bóng kiếm cực nhanh, Sa Vân vừa nhìn thấy ánh kiếm thì kiếm đã phá tan phòng tuyến của hắn, đâm thẳng vào giữa ngực hắn!

    Khi Sa Điện nhìn thấy ánh kiếm thì mũi kiếm đã lộ ra sau lưng Sa Vân!

    Kiếm xuyên thủng lưng Sa Vân nhưng thế tới vẫn nhanh như chớp!

    Sa Điện nổi danh là đao quang như điện, hắn phóng ra một đao nhưng đao lại cắm vào lưng Sa Vân, còn kiếm quang thì như ánh chớp đâm vào ngực hắn!

    Sa Điện gào thảm, đến tận khi chết hắn vẫn không nhìn thấy rõ dung mạo người đó.

    Bóng người lao thẳng tới chỗ Sa Lôi!

    Sa Lôi lập tức phóng ra một đao!

    Đao bắn trúng người tới, nhưng người đó vẫn vững vàng như thép xông đến. Sa Lôi né tránh không kịch, “”bịch” một tiếng ngã ngồi dưới đất, mặt mũi va đập sưng vù.

    Đến khi hắn mở mắt ra, đẩy người đang đè lên thân mình ra mới phát hiện, đó là một thi thể.

    Thi thể của Sa Phong.

    Trước khi trúng phi đao của hắn, Sa Phong đã chết rồi, cổ họng bị chọc thủng một lỗ lớn, là bị người ta dùng kiếm đâm chết.

    Sa Lôi kêu lên hoảng loạn:
    - Lão đại, lão tứ, mau xem lão nhị...
    Đang nói đột nhiên tắc họng, bởi vì hắn thấy Sa Vân, Sa Điện đã chẳng ai còn sống nữa.

    Chỉ trong một nháy mắt, bốn anh em nhà họ Sa đánh đâu thắng đó, không ngờ lại chỉ còn lại có một mình hắn. Biến cố này tới quá đột ngột, đột ngột đến mức làm Sa Lôi quên cả đau thương, chỉ có kinh hoàng!

    Sa Lôi thấy tại trường bỗng có thêm một người. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một người phụ nữ cao lớn, lưng hơi khòng, già nua đang đứng đó.

    Sa Lỗi bỗng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân sởn gai ốc, bởi vì người phụ nữ nhìn như bình thường, thậm chí có chút ngu xuẩn này, trên tay đang cầm một thanh kiếm.

    Kiếm nằm trong tay, nhìn người phụ nữ đã hoàn toàn bất đồng, cùng một khuôn mặt đó nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ đáng sợ.

    Không chỉ Sa Lôi kinh hãi mà cả Tiêu phu nhân, Tiêu Thu Thủy cũng cảm thấy ngạc nhiên.

    Họ không bao giờ nghĩ rằng vị cao thủ tới cứu mình, dùng một kiếm giết nhị Sa, ba chết một bị thương, kiếm nhanh như gió, điện quang hỏa thạch lại là người hầu ngây ngốc, trầm mặc trong phòng lão phu nhân... Thím Trương!

    Khi thím Trương xuất kiếm, ánh kiếm sáng ngời, bây giờ đứng yên, thân kiếm đen thui, trong giang hồ loại kiếm này chỉ có một thanh, gọi là Âm Dương kiếm.

    Âm Dương kiếm nhẹ tựa lông hồng, khi xuất thủ có thể phát huy đến tận cùng, người sử dụng nó là một vị ẩn hiệp, tên gọi Trương Lâm Ý.

    Trương Lâm Ý võ công cực cao, nghe nói kiếm pháp của ông ta đều là trực tiếp đối địch thì tùy ý phát huy, cộng thêm một thanh Âm Dương kiếm tuyệt diệu thần kỳ, lại càng như hổ thêm cánh. Có người nói, kiếm pháp của ông ta thậm chí còn cao hơn cả Thất đại danh kiếm đương thời.

    Trương Lâm Ý xuất đạo cực sớm, nhưng tính cách cũng cực quái, ra tay cực độc. Tuổi trung niên say mê với kiếm mà quên mất cả tình, không ngờ khi luyện kiếm lại ngộ sát ái thê, sau đó cực kỳ hối hận, gần như phát điên, thường ăn mặc như người vợ đã quá cố, lang bạt giang hồ, sau đó liền không có tin tức gì nữa, nghe đồn cuối cùng được một vị cao nhân thu nhận, lệ khí tận diệt nhưng bảy chữ “Âm Dương kiếm khách Trương Lâm Ý”, trong võ lâm vẫn không ai nghe tới mà không biến sắc.

    Chỉ có điều chẳng ai ngờ được, người hầu cao lớn, già nua này vậy mà lại chính là Trương Lâm Ý danh động võ lâm năm xưa!

    Lão phu nhân không biết võ công nhưng người hầu của bà lại là danh nhân võ lâm, chuyện này đến cả Tiêu phu nhân cũng không đoán trước được.

    Vì thế nhất thời Tiêu phu nhân cũng không biết phải nói gì.

    Trương Lâm Ý ngây ngốc đứng dưới ánh trăng, đoạn chậm rãi quay người nhìn về phía Sa Lôi!

    Sa Lôi hồn phi phách tán, lấy phi đao ra nhưng trong lòng hoảng hốt, đến cả đao cũng rơi xuống đất.

    ... Phi đao như vậy, sao có thể đả thương được người khác?

    Bỗng nhiên một giọng nói hiền hòa mà nghiêm trang chợt vang lên:
    - Thím Trương, tha mạng cho hắn đi.

    Người đó gọi kiếm khách Trương Lâm Ý đại danh đỉnh đỉnh là “thím Trương”, vậy mà Trương Lâm Ý vừa nghe tiếng lại lập tức hạ tay, cúi đầu, kiếm trong tay tự dưng biến mất, biến thành một người hầy khúm núm, già nua, ngờ nghệch, khom người cung kính nói:
    - Vâng.

    Người lên tiếng là lão phu nhân.

    Lão phu nhân thong thả bước ra, thấy Tiêu phu nhân liền đi tới đỡ dậy, nói:
    - Tiêu phu nhân, vì lão thân mà làm bà bị thương, thân già này thật không biết lấy gì báo đáp...

    Tiêu phu nhân gượng cười:
    - Bọn vãn bối bảo vệ phu nhân bất lực, may nhờ thím Trương... Trương lão tiền bối rút kiếm tương trợ, vãn bối thật quá hổ thẹn...

    Mãi đến tận lúc này, Tiêu Thu Thủy mới có thể chắc chắn một chuyện.

    Đó chính là, Quyền Lực bang không hẳn là tới vì hắn, thậm chí cũng không phải do hắn kết thù mà huyết tẩy Hoán Hoa kiếm phái. Nguyên nhân chủ yếu xem ra là vì vị lão phu nhân trang nghiêm, thân thiết, khiến người ta phải kính ngưỡng này mà Quyền Lực bang mới không tiếc vận dụng trọng binh hấp dẫn phần lớn cao thủ chú ý ra bên ngoài, sau đó phái cao thủ xâm nhập vào trong phủ, bắt cóc lão phu nhân... Tiêu Thu Thủy khẳng định được điểm này mới cảm thấy an tâm.

    Vị lão phu nhân này rút cuộc là ai?

    Lão phu nhân nói:
    - Thím Trương, mời vị tiểu hữu này nói mấy câu.

    Thím Trương cúi người đáp:
    - Vâng.
    Đoạn quay sang phía Sa Lôi, hỏi:
    - Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người tới?

    Sa Lôi cắn răng, không lên tiếng.

    Thím Trương cũng không làm gì, chỉ lặp lại câu hỏi:
    - Các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người tới?
    Âm điệu cũng không có gì khác thường nhưng lại khiến người ta đột nhiên cảm thấy một luồng khí sát phạt, rùng mình sởn gai ốc.

    Chỉ nghe Sa Lôi run rẩy đáp:
    - Ba trăm... Ba trăm sáu mươi người.

    Thím Trương hỏi:
    - Là những ai?

    Sa Lôi đáp:
    - Sa Lôi, Khổng hộ pháp, Hoa hộ pháp mỗi người dẫn một trăm đệ tử trong bang, còn hơn sáu mươi người là bạn bè của bốn anh em chúng tôi, Nam Cung thế huynh và ba vị đệ tử của Khổng hộ pháp.

    Thím Trương hỏi tiếp:
    - Chủ soái chỉ có ba người Sa Thiên Đăng, Khổng Dương Tần, Hoa Cô Phần sao?

    Sa Lôi đáp:
    - Đúng.

    Thím Trương đột nhiên tiến tới gần, Sa Lôi cả kinh, rút đao, đốc kiếm thím Trương đã thúc vào bụng hắn. Sa Lôi đau đớn, đao văng khỏi tay, ôm bụng gục xuống, khàn giọng kêu:
    - Trương Lâm Ý...

    Trương Lâm Ý nói:
    - Ngươi nói dối.
    Sau đó lại nói:
    - Không ai có thể nói dối với ta.
    Đoạn, hỏi:
    - Ta hỏi ngươi lần nữa, Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma, có bao nhiêu tên tới?

    Sa Lôi ngẩng đầu, chợt thấy ánh mắt Trương Lâm Ý, khẽ rùng mình, đáp:
    - Đã có bốn người tới...

    Trương Lâm Ý lạnh lùng hỏi:
    - Sau này?

    Sa Lôi cúi đầu:
    - Còn một người nữa.

    Trương Lâm Ý gật gật đầu:
    - Phải thế. Ta nói Lý Trầm Chu muốn hủy Hoán Hoa phái, bắt lão phu nhân, sao có thể chỉ phái ba tên... Hai tên còn lại là ai?

    Sa Lôi giật mình, đáp:
    - Tôi không biết.

    Trương Lâm Ý bỗng ngừng lại, một thoáng yên tĩnh đó lại khiến Sa Lôi như bị điện giật, vội vàng kêu lên:
    - Tôi... Tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết người đã tới là Vô Danh hộ pháp, người sắp tới là Nhất Động hộ pháp, hai người bọn họ... Tôi thật sự chưa gặp qua!

    Hộ pháp kỳ thực chính là nhân ma. Trên giang hồ gọi là Thập cửu nhân ma, trong Quyền Lực bang thì lại gọi là “Thượng thiên Nhập địa, thập cửu thần quân”.

    Trong mười chín nhân ma có hai kẻ, một kẻ không tên không họ, không tung không tích, ngoài bản thân mười chín nhân ma ra thì không ai biết kẻ đó là ai.

    Kẻ đó chính là Vô Danh thần ma.

    ... Kẻ vô danh thông thường còn đáng sợ hơn kẻ nổi danh.

    ... Kẻ nổi danh giết người, giết như thế nào, giết ai, chung quy sẽ có người biết. Kẻ vô danh cho dù giết ngươi, ngươi cũng chưa chắc đã biết là ai giết mình.

    Còn về Nhất Động thần ma thì mọi người đều biết hắn tên là Tả Trường Sinh, nhưng không biết tại sao hắn được gọi là “Nhất Động”.

    Bởi vì người giao thủ với hắn, đều đã chết.

    Thím Trương lại hỏi gấp:
    - Kẻ đã tới là ai?

    Sa Lôi đáp:
    - Vô Danh hộ pháp.

    ... Vậy kẻ sắp tới là Nhất Động thần ma rồi.

    Sắc mặt Trương Lâm Ý vụt trở nên trầm trọng, không biết có phải vì đối thủ này thật sự quá lợi hại hay không?

    Trương Lâm Ý cuối cùng liền nói:
    - Ngươi đi đi.

    Sa Lôi đứng dậy, chỉ thấy trời sao chi chít, trăng sáng nhô cao, thiên hạ rộng lớn, nhưng lại không chốn dung thân.

    Hắn tiết lộ bí mật của Quyền Lực bang, cho dù là sư phụ Sa Thiên Đăng cũng không thể giúp đỡ hắn.

    Lão phu nhân nhẹ nhàng nói:
    - Nếu như ngươi thấy không biết nên theo ai thì sau này lưu lại bên ta đi.

    Lão phu nhân bình thản nói một câu, nhưng lại giống như một cục nam châm, hút lấy phi đao trong tim Sa Lôi tới. Sa Lôi nghe một câu nói rộng như trời cao, vang như sấm sét đó lập tức quỳ gối, quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, giống như đã có chỗ dựa thật sự, không bao giờ rời đi nữa.

    Lão phu nhân cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đỡ hắn dậy.

    Sa Lôi ở bên cạnh lão phu nhân, sẽ có phản bội hay không? Mọi người lại vì một câu nói thân thiết, nghiêm trang của lão phu nhân mà đều không nghĩ tới chuyện đó.

    ... Lời của lão phu nhân có uy lực lớn đến như vậy, lão phu nhân rút cuộc là ai?

    Lão phu nhân nói:
    - Thím Trương, Tiêu phu nhân bị thương rồi, thím giúp bà chữa trị một chút.
    Thiên hương tục mệnh cao của Trương Lâm Ý là thuốc trị thương nổi tiếng giang hồ.

    Thím Trương cung kính đáp:
    - Vâng.

    Tiêu phu nhân sắc mặt trắng bệch như giấy, vẫn cố gượng cười nói:
    - Vãn bối không sao. Trong Quan ngư lâu còn có một vị Khang tiên sinh, trúng độc của Hoa Cô Phần, xin phiền Trương tiền bối vất vả một chuyến.

    Trương Lâm Ý đáp:
    - Được.
    Tiếp đó lại có chút do dự, lão phu nhân chậm rãi nói:
    - Thím đi đi, kẻ địch đã đi rồi, không cần phải quan tâm tới ta.

    Thím Trương vẫn cung kính như cũ:
    - Vâng.

    Lão phu nhân quay sang phía Sa Lôi, phất tay:
    - Ngươi đi theo ta...

    Tiêu Thu Thủy cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi mẹ mình một câu:
    - Mẹ, rút cuộc thì lão phu nhân là ai?

    Tiêu phu nhân bỗng nói với Trương Lâm Ý:
    - Trương tiền bối, Quan ngư lâu ở bên trái hành lang phía trước, rẽ qua là tới...
    Còn chưa dứt lời đã ngã ngửa ra sau.



    Tiêu Thu Thủy vội vàng đỡ dậy, hoảng hốt kêu:
    - Mẹ!

    Trương Lâm Ý chỉ liếc qua một cái liền nói:
    - Ta cứu bà ấy trước rồi sẽ tới Quan ngư các. Ngươi đỡ mẹ vào Chân mi các.

    ... Nam nữ thụ thụ bất thân, mặc dù tính về tuổi tác, danh tiếng, Trương Lâm Ý đều thừa đủ làm tiền bối nhưng muốn chữa thương vẫn nên có lão phu nhân có mặt là tốt nhất.

    ... Tiêu phu nhân liên tục trúng hai mũi phi đao, lúc trước cố gắng chống đỡ, đến khi yên ổn thì cuối cùng cũng ngất xỉu.
    ............
    Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp vũ đứng ngang nhau, chỉ cách có bảy thước.

    Tiêu Tây Lâu đối mặt với Khổng Dương Tần, Chu Hiệp Vũ đối mặt với Sa Thiên Đăng, cũng cách nhau bảy thước.

    Sa Thiên Đăng và Khổng Dương Tần cũng cách nhau bảy thước, đứng ngang hàng.

    Bốn người đều không nói một câu.

    Bốn người lẳng lặng đứng yên.

    ... Phía sau đèn lồng là thứ gì?

    Người? Quỷ? Hay là u linh?

    Hai mươi tám năm trước, từ một tiêu cục yên ổn, trong một đêm toàn bộ mười tám mạng người bị phi đao giết chết, ông đã tập trung vào Sa Thiên Đăng.

    Đối với loại người như Sa Thiên Đăng, không thu làm tay sai cho mình thì phải giết, kết giao bằng hữu với hắn chẳng khác nào ngủ chung với hổ.

    Đến hôm nay, người chết dưới tay Sa Thiên Đăng trong hai mươi tám năm đâu chỉ dừng ở một ngàn ngọn đèn vụt tắt giữa đêm đen.

    Sắc mặt Chu Hiệp Vũ như một khối thép đúc!

    Sa Thiên Đăng cũng cực kỳ thông minh, bảy năm trước đã gia nhập Quyền Lực bang.

    Gia nhập Quyền Lực bang không chỉ có quyền lực mà còn có địa vị, càng huống hồ đến cả võ công cũng tăng tiến không ít.

    Chu Hiệp Vũ có thể giết Sa Thiên Đăng trước khi phi đao cắm thẳng vào tim mình không?

    Sa Thiên Đăng, Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh; Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn! Bốn năm trước, Sa Thiên Đăng giết “Nhật Nguyệt song quân” Lương Phát, Lương đại hiệp. Hai năm trước, Sa Thiên Đăng cũng dùng một ngọn phi đao giết chết “Trường xuân kiếm” Thiệu Hoang Yên.

    Mà võ công của Thiệu Hoang Yên so với Chu Hiệp Vũ trong truyền thuyết cũng không thua kém nhiều lắm.

    Đèn lồng, phía sau đèn lồng rút cuộc là thứ gì?

    Mặt sắt, phía sau mặt sắt đang nghĩ điều gì?

    Sợ? E ngại? Hay là giết?!

    Hai mươi tám năm trước, từ khi hắn ra tay lần đầu tiên, hắn đã biết, mình bị một đối thủ cực kỳ lợi hại nhắm trúng.

    Đối thủ đó chính là Chu Hiệp Vũ.

    Hắn và Chu Hiệp Vũ không oán không thù, hắn không biết tại sao Chu Hiệp Vũ không thể bỏ qua hắn được.

    Nhưng võ công Chu Hiệp Vũ thâm sâu khôn lường, hắn tối đa chỉ nắm chắc được năm phần, một đòn giết chết ông ta.

    Chuyện không chắc chắn trên tám phần, hắn tuyệt đối không làm.

    Có một thời gian, hắn bị vị “Thiết y, thiết thủ, thiết kiểm, thiết la võng” này truy đuổi đến gần như sụp đổ, gần như phát điên. Nhưng hắn không phát điên, ngược lại còn gia nhập Quyền Lực bang.

    Có Quyền Lực bang là sẽ có an toàn, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, Chu Hiệp Vũ vẫn không buông tha cho hắn, chỉ càng thêm cẩn thận mà thôi.

    Đến tận bây giờ hắn vẫn không hiểu nổi, tại sao Chu Hiệp Vũ cứ phải làm khó hắn. Hắn chắc chắn mình chưa bao giờ giết nhầm người của vị Chu Hiệp Vũ này.

    Lần này Quyền Lực bang dốc quân tiêu diệt nhà họ Tiêu Hoán Hoan, hắn tự nguyện đi trước, chính vì hắn biết Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp Vũ có tình bạn thân thiết.

    Hắn chung quy cũng không thể chịu đựng được sự tồn tại của một kẻ địch như vậy nữa, cho nên hắn phải hủy diệt kẻ địch này, không những tiêu diệt kẻ địch mà còn phải hủy đi cả vây cánh, nanh vuốt của kẻ địch nữa!

    Chỉ có điều, hắn hủy nổi không?

    Chu Hiệp Vũ đứng đó không hề cử động, chẳng ai biết ông ta đang nghĩ cái gì?

    ... Phía sau mặt sắt rút cuộc là đang nghĩ điều gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  4. Bài viết được 67 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kingsway,lacquy1234,mtdloc,nhất giới,thomng,tuyetam,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Tiêu Tây Lâu tùy ý đứng đó, kiếm vẫn đeo ở bên hông, kiếm vẫn nằm nguyên trong bao, chưa hề rút ra.

    ... Nhưng Khổng Dương Tần thì lại biết, Tiêu Tây Lâu đã rút kiếm rồi!

    ... Bản thân Tiêu Tây Lâu chính là kiếm, trên người ông đã phát ra kiếm khí!

    ... Ông ta tùy tiện đứng đó, ngươi chỉ cần đi sai nửa bước, trong một sát na, kiếm của ông ta có thể xuyên thủng ba bốn chục lỗ trên người ngươi!

    Khổng Dương Tần đứng đó, cúi đầu trầm tư, kiếm đã rời vỏ, mũi chiếm chỉ đất, nìn giống như một cao nhân ẩn sỹ đang nâng kiếm minh tưởng.

    Thân kiếm sáng ngời như tuyết.

    ... Nhưng Tiêu Tây Lâu lại biết, tư thế như vậy, bất kỳ lúc nào cũng có thể biến thành thế công nhất kích tất sát, hoặc biến thành thế thủ không chút sơ hở!

    ... Tiêu Tây Lâu am hiểu ba mươi bảy loại kiếm pháp trên khắp thiên hạ, từng dùng qua bốn mươi hai cây danh kiếm, sáng tạo bảy bộ kiếm pháp, nhưng lại không nghĩ ra một chiêu, một kiếm, một thức, có thể phá được tư thế này.

    Ánh lửa ngập trời.

    Ánh lửa từ trong rừng cây tràn ra, thiêu đốt thẳng tới Kiếm lư nhà họ Tiêu, tốc độ không gì sánh nổi, khí thế không gì cản được.

    Tiếng hô giết vang trời, vô số bóng người leo lên thành lâu, xông vào nội viện... Hiển nhiên đây mới là một đòn toàn lực của Quyền Lực bang!

    Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ đã gặp phải đại địch, Tiêu phu nhân, Đường Đại, Khang Xuất Ngư lại lần lượt bị thương, trúng độc, Hoán Hoa kiếm phái có thể ngăn chặn được lần tiến công cực mạnh này của Quyền Lực bang hay không?

    Bốn phía đều bốc lửa.

    Vậy mà Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ vẫn không hề biến sắc.

    Tiêu Thu Thủy bước ra khỏi Chấn mi các, cùng đi với Trương Lâm Ý, ngẩng đầu liền thấy ánh lửa ngập trời, tiếng thét vang vọng.

    Tiêu Thu Thủy dừng bước, Trương Lâm Ý chỉ thoáng ngẩng lên, bình thản nói:
    - Cha ngươi tự biết lo liệu. Nếu Hoán Hoa phái ngay cả chuyện này cũng không ứng phó nổi thì cũng đáng tuyệt diệt rồi, ngươi mau đưa ta đến Quan ngư các.

    Tiêu Thu Thủy cảm thấy có chút ngạc nhiên, lại có một chút tức giận, trong lòng bỗng như đã quyết định chuyện gì đó, nói:
    - Trương tiền bối, tại hạ đưa ngài tới chữa thương cho Khang tiên sinh trước, còn về chuyện của Hoán Hoa kiếm phái, cho dù bản phái ứng phó tự nhiên thì tại hạ là đệ tử Hoán Hoa, đương nhiên phải tới gánh vác, có chết cũng không chối từ, sao có thể một mình tự cầu bình an!

    Trương Lâm Ý quay đầu liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, nheo mắt cười:
    - Tốt
    Đi được vài bước lại nói:
    - Gần mười năm nay, ngươi là hậu bối duy nhất dám chống đối ta.

    Tiêu Tây Lâu động rồi, tiến lên trước một bước.

    Một bước này có ba phần thực, bảy phần hư, mũi chân hướng vào trong, gót nghiêng ra ngoài.

    Khổng Dương Tần lại lùi một bước.

    Bước lùi này có bảy phần hư, ba phần thật, lòng bàn chân mượn lực, mũi chân điểm hờ.

    Tiêu Tây Lâu, Khổng Dương Tần một tiến một lùi, tư thái trên người lại hoàn toàn không thay đổi.

    Tiêu Tây Lâu chợt một bước đạp Cung vị, một bước chuyển Nam vị.

    Khổng Dương Tần vụt một bước nhập Chấn vị, bước sau tiến Càn vị.

    Tiêu Tây Lâu bỗng tiến ba bước, lùi nửa bước, rồi lại đi nhanh năm bước, lùi ngược hai bước rưỡi.

    Khổng Dương Tần nhanh chóng bước bảy bước, chống một chân, một nhảy một quỳ, rồi lại đứng phắt dậy.

    Hai người bộ pháp tăng tốc, nhanh đến mức làm người khác không thể thấy được rõ ràng, hơn nữa bộ pháp còn càng lúc càng phức tạp, mà tư thái trên người lại không chút biến đổi, ngoài ra cũng tuyệt đối không chạm vào đối phương và Chu Hiệp Vũ cùng Sa Thiên Đăng.

    Hai người bỗng nhiên dừng lại, Khổng Dương Tần kêu lên một tiếng quái dị, lộn người ra sau, như chim lớn về tổ, phóng vào trong bóng tối của rừng cây, không thấy đâu nữa.

    Rừng cây sao lại tối tăm? Không phải vốn ánh lửa ngập trời sao?

    Khi Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần so đấu bộ pháp thì Chu Hiệp Vũ và Sa Thiên Đăng vẫn đang giằng co.

    Đèn lồng càng lúc càng sáng, Chũ Hiệp Vũ tại sao ngươi vẫn chưa ngã xuống?!

    Ánh lửa càng lúc càng mạnh, Chu Hiệp Vũ tại sao ngươi còn chưa ra tay?!

    Sa Thiên Đăng chờ đợi tâm Chu Hiệp Vũ rối loạn, tâm vừa loạn, sẽ động thủ, lúc kẻ địch vừa muốn động thủ chính là lúc yếu nhược nhất giữa công và thủ... Sa Thiên Đăng sẽ có thể chắc chắn một đao khiến Chu Hiệp Vũ tuyệt mệnh, đoạn hồn!

    Nhưng Chu Hiệp Vũ một khuôn mặt sắt, lấp loáng trong ánh lửa, vẫn không hề có biểu tình.

    Ông ta nhìn đèn lồng, lại như nhìn ra sau đèn, ngọn đèn đỏ dần dần rực sáng, cùng ánh lửa từ từ mãnh liệt giống như không hề có ảnh hưởng với đôi mắt ông ta.

    Có điều Sa Thiên Đăng biết rõ, ngọn đèn trên tay mình từng khiến mười chín vị cao thủ võ lâm mê mang, bảy vị cao thủ giang hồ mù mắt, bị hắn xuất thủ một đao, đoạn hồn, tuyệt mệnh!

    ... Nhưng vì sao Chu Hiệp Vũ vẫn không cử động?!

    Ánh đèn càng lúc càng sáng, Tiêu Tây Lâu cùng Khổng Dương Tần ở bên cạnh càng bước càng mau, tâm lý Sa Thiên Đăng không ngờ lại bắt đầu hỗn loạn.

    Lúc này lại có một chuyện xảy ra.

    Ánh lửa trong Kiếm lư không ngờ lại tắt ngúm như có kỳ tích.

    Ngọn lửa đã bị dập tắt.

    Khắp nơi đều là bọt nước, xem ra Hoán Hoa kiếm phái đã sớm có chuẩn bị, bảy tám mươi thiếu nữ đeo kiếm, xách thùng nước tưới khắp mọi nơi.

    Mà bang chúng tiến vào lúc này, bây giờ đang giẫm đạp lên nhau chạy trốn ra ngoài.

    Số người chạy ra không bằng được một nửa số lượng tiến vào!

    Tâm Sa Thiên Đăng đã loạn.

    ... Bốn đồ nhi của ta sao còn chưa thấy ra?!

    ... Chúng ta cầm chân hai lão quái này ở đây, rút cuộc là còn phải tiếp tục đến bao giờ?!

    Ánh lửa trong Kiếm lư tắt ngóm, ánh lửa trong rừng cũng biến mất.

    Sa Thiên Đăng phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn. Hắn muốn dùng đèn lồng thu hút sự chú ý của Chu Hiệp Vũ, lúc này đèn lồng ngược lại trở thành gánh nặng của hắn. Trong bóng tối, Chu Hiệp Vũ chỉ cần tập trung tấn công vào phía sau đèn lồng.

    Vừa rồi khi tâm trí hắn rối loạn, cục thế đã xoay chuyển, bây giờ đại thế đã thành, có cố cũng không vãn hồi lại được nữa.

    Càng đáng sợ hơn, Sa Thiên Đặng lại phát hiện một chuyện khác.

    Khổng Dương Tần không ngờ đã biến mất.

    Tại trường chỉ còn lại một mình hắn.

    Tiêu Tây Lâu đã từ từ quay người lại.

    ... Hắn không thể cử động, không thể quay sang đối mặt với Tiêu Tây Lâu.

    ... Bởi vì hắn biết, chỉ cần quay người, lưới sắt của Chu Hiệp Vũ sẽ trói chặt lấy mình. Tay sắt của Chu Hiệp Vũ sẽ bẻ gãy cổ mình.

    ... Nếu như hắn không quay người, vậy làm thế nào đối phó với kiếm của Tiêu Tây Lâu?

    ... Kiếm của chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái!

    Chu Hiệp Vũ sắp sửa ra tay, ông ta biết, tâm Sa Thiên Đăng đã loạn.

    Ông từng gặp một vị kiếm pháp cao tuyệt, thanh danh thậm chí còn cao hơn Thất đại danh kiếm đương thời, “Cửu thiên Thần long” Ôn Thượng Phương. Nhưng vị kiếm thủ đó lại vì bị vợ ở bên cạnh dằn dỗi mà đến mức rối loạn tâm thần, bị một gã man đồ không biết chút võ công nào đánh ngã.

    Hiện tại Chu Hiệp Vũ đã có thể tuyệt đối chắc chắn.

    Nhưng đúng lúc này, “bụp” một tiếng, máu tươi tung tóe, trời đất tối sầm!

    Đèn lồng trên tay Sa Thiên Đăng đột ngột phát nổ, bắn ra một chất lỏng đen thui, đặc sệt. Chỉ nghe Tiêu Tây Lâu kinh hô, vội vã tránh né:
    - Ngũ độc huyết dịch!

    “Soạt” một tiếng, ánh lửa lại bùng lên.

    Ánh lửa trong tay Tiêu Tây Lâu, vật tỏa sáng là một cây đuốc nhỏ.

    Sa Thiên Đăng đã biến mất, hắn hy sinh thiên trung hồng đăng thành danh đã lâu của mình, khi Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ tránh né chất lỏng hôi thối kia thì Sa Thiên Đăng đã bỏ chạy.

    Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, thong thả quay lại Kiếm lư.

    Nhưng trong lòng họ lại cảm nhận được gió đêm mát lạnh lạ thường, trời sao đẹp đẽ lạ thường, Kiếm lư Tiêu gia lại càng thân thiết lạ thường, bởi vì họ đã đánh lùi đại địch bình sinh, hơn nữa còn có thể bình yên vô sự quay về.

    Sinh mệnh, sinh tồn dù sao cũng là chuyện khiến người ta vui mừng.

    Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần đều là một trong bảy đại kiếm thủ đương thời, tề danh với Khang Xuất Ngư, Tân Hổ Khâu.

    Nhưng trận đánh này, Tiêu Tây Lâu cùng Khổng Dương Tần đều không đụng đến kiếm.

    Bọn họ chỉ sử dụng bộ pháp, bởi vì một kiếm thủ chân chính đương nhiên không chỉ sử dụng kiếm. Bộ pháp, thân pháp, khí thế, ánh mắt... Tất cả không thể có một điểm nào không phối hợp thỏa đáng.

    Có một điểm không phối hợp là chỉ có chết, cao thủ tranh đấu, tuyệt không cho phép có bất kỳ chậm chễ nào.

    Trận đấu giữa Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần, hiển nhiên là Khổng Dương Tần đã bại, nhưng không phải bại ở bộ pháp, mà là bại ở chủ động.

    Tiêu Tây Lâu nhanh hơn Khổng Dương Tần một bước, cho nên Tiêu Tây Lâu đi xuống, Khổng Dương Tần chỉ có thể bước theo, một bên chủ động, một bên bị động, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ lộ ra sơ hở.

    Nhưng mà Tiêu Tây Lâu đã phát động, Khổng Dương Tần chỉ có thể theo sau.

    Không theo chỉ có chết nhanh hơn.

    Theo sau cũng là chết.

    ... Tiêu Tây Lâu sở dĩ lập tức giành được chủ động là vì Khổng Dương Tần quá chú trọng đến việc Tiêu Tây Lâu chưa rút kiếm, do đó liền bị bộ pháp của Tiêu Tây Lâu khống chế ngược lại.

    ... Một kiếm thủ chân chính, sao có thể chỉ coi trọng kiếm của đối phương?

    Cho nên Khổng Dương Tần chỉ có thất bại.

    Hắn lập tức quay người đào tẩu, thậm chí không hề ngoái lại nhìn một cái.

    Chỉ cần quyết định này của hắn chậm hơn nửa bước, khi khí thế đều thuộc quyền khống chế của Tiêu Tây Lâu thì cho dù muốn chạy cũng không kịp nữa.

    Quyết đoán dứt khoát, chính là bản sắc của một đại kiếm thủ.

    Tiêu Tây Lâu và Khổng Dương Tần, hai đại điếm thủ đương thế quyết đấu, lại không dùng đến kiếm, mà Chu Hiệp Vũ và Sa Thiên Đăng, hai đại cao thủ chính tà quyết đấu, lại còn không hề động đậy.

    Nhưng Sa Thiên Đăng lại thất bại.

    Tư thế hắn vẫn không chút sơ hở, phi đao hắn vẫn nhất kích tất sát, nhưng tâm của hắn đã loạn.

    Tâm hắn vừa loạn, người nhất kích tất sát lại biến thành Chu Hiệp Vũ.

    Hắn vừa phát hiện ra điểm này lập tức hủy đèn bỏ chạy!

    Quyết đoán dứt khoát, cũng là khí khái của một đại cao thủ phi đao.

    Người thực sự đánh đến long trời lở đất, lại là bang chúng Quyền Lực bang và đệ tử Hoán Hoa kiếm phái.

    Quyền Lực bang thu thập tàn dư, toàn lực dùng hỏa công, mà nhà họ Tiêu Hoán Hoa thì đã sớm dự tính được điểm ấy, tập trung toàn bộ binh lực, ngoài ra còn tích trữ nước, lửa tới nước dập, không có lửa, ngọn lửa của Quyền Lực bang cũng như bị một trận mưa lớn, dập tắt hoàn toàn.

    Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái tuy người chết người bị thương không ít nhưng lần xâm lược này của Quyền Lực bang chung quy cũng đã bị đánh tan, bị đẩy lùi.

    Bọn chúng cũng không còn năng lực tập trung, trung chấn, tấn công tiếp nữa.

    Khi Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ về tới Thính vũ lâu, trông thấy Tả Khâu Siêu Nhiên vừa phấn chiến rã rời, trên mặt lộ vẻ vui mừng, khen ngợi.

    Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái không hề khiến họ phải thất vọng... Khi hai người không có mặt, Hoán Hoa kiếm phái cũng đánh một trận oanh oanh liệt liệt.

    Sắc mặt Khang Xuất Ngư trắng bệch, luồng khí tím đen giữa mi tâm càng nồng nặc, độc của Bách độc thần ma Hoa Cô Phần quả nhiên là lợi hại!

    Khang Kiếp Sinh hai mắt đỏ mọng, khi nói chuyện với Trương Lâm Ý cơ hồ chảy cả nước mắt:
    - Trương tiền bối, ngài nhất định phải nghĩ cách cứu sư phụ tôi.

    Trương Lâm Ý xua tay khó chịu, Tiêu Thu Thủy bước tới đỡ Khang Kiếp Sinh, Khang Kiếp Sinh quay mặt khóc rống lên!

    Trương Lâm Ý vẫn tiếp tục bắt mạch cho Khang Xuất Ngư, hồi lâu sau mới bỏ tay ra, trầm ngâm một lúc rồi lại nắm mạch môn Khang Xuất Ngư, nắm lấy một lúc lâu rồi lại bỏ tay ra, bỏ tay ra rồi lại trầm ngâm.

    Trương Lâm Ý trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài, hỏi:
    - Hắn trúng độc của Hoa Cô Phần?

    Khang Kiếp Sinh gật đầu khẳng định, Trương Lâm Ý khẽ than:
    - Độc của Hoa Cô phần lại tinh tiến rồi.

    Tiếp đó lại bắt mạch một chốc, rút cuộc cũng bỏ tay ra, lấy trong người ra ba viên thuốc đỏ, trắng, đen, nói:
    - Chỉ có thể trước tiên uống thử ba viên Tam sinh thảo hoàn đơn này đã. Ngâm trong rượu, gia nhiệt đầy đủ mới được phép uống.

    Khi Tiêu Thu Thủy và Trương Lâm Ý bước ra khỏi Quan ngư các, tâm trạng đều nặng nề.

    Họ chia ra ở hành lang gấp khúc, Trương Lâm Ý quay lại Chấn mi các, Tiêu Thu Thủy thì tới Thính vũ lâu.

    Nhà họ Tiêu Hoán Hoa nằm trên một khu đất rộng hai trăm hai mươi tư mẫu ở thượng du Hoán Hoa Khê Thành Đô, chiếm diện tích cực lớn, lầu gác đình đài liên miên không dứt, vì thế khi hai bên chém giết, dưới thế thập diện mai phục của Hoán Hoa kiếm phái, ngoài bốn đệ tử thân truyền của Sa Thiên Đăng ra thì người khác căn bản không thể tiến công vào, kiến trúc cũng không bị lửa lan đến.

    Tiêu Thu Thủy muốn tới Thính vũ lâu còn phải đi một đoạn nữa.

    Đúng lúc sắp sửa đi qua Kiến thiên động, Tiêu Thu Thủy đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.

    Cảm giác đó rất kỳ dị, cũng rất vi diệu, giống như khi Đặng Ngọc Hàm đối mặt với Nam Cung Tùng Hoàng vậy, không thể nói rõ ra là cảm giác gì.

    Bấy giờ Tiêu Thu Thủy vừa đi qua đúng chỗ ngoặt của hành lang!

    Kiếm quang chợt lóe lên!

    Đêm tối âm trầm, kiếm như mặt trời!

    Mũi kiếm nhọn hoắt, nhanh như điện giật!

    Nhát kiếm tới cực kỳ đột ngột, cực kỳ nhanh chóng, theo lẽ thường, Tiêu Thu Thủy tuyệt đối không tránh nổi.

    Nhưng chính vì cảm giác kỳ lạ đó mà Tiêu Thu Thủy đề phòng trước một chút. Nhát kiếm này đâm thẳng tới trước mặt, muốn xuyên thủng mi tâm Tiêu Thu Thủy.

    Kiếm đã tới nơi, Tiêu Thu Thủy không kịp rút kiếm, không kịp tránh né, càng không kịp rút lui, chỉ kịp thời ngửa phắt người ra sau, thoát được trong đường tơ kẽ tóc!

    Kẻ đó ra tay không hề dưới Tiêu Thu Thủy, xuất kiếm ra trước, Tiêu Thu Thủy mặc dù không kịp rút kiếm nhưng ngửa người thì vẫn kịp!

    Nhưng chiêu tiếp theo thì không kịp nữa!

    Người đó thuận thế đâm xuống một kiếm!

    Tiêu Thu Thủy vừa không cách nào chống đỡ, lại càng không thể tránh né, hoảng hốt sinh trí, không ngờ lại há miệng, dùng răng cắn chặt mũi kiếm!

    Người kia ngẩn ra, vạn lần không tưởng tượng nổi, Tiêu Thu Thủy lại tiếp được kiếm đó, trong lòng hoảng hốt, vội rút kiếm trở lui!

    Kỳ thật, tình huống đó cực kỳ vi diệu, Tiêu Thu Thủy há mồm cắn chặt mũi kiếm, là chuyện vô cùng liều lĩnh. Nhát đâm cuối cùng, đối phương nghĩ rằng Tiêu Thu Thủy không thể tránh nổi kiếm này cho nên cũng không dùng toàn lực, Tiêu Thu Thủy mới có thể cắn trúng.

    Nhưng chỉ cần đối phương thuận thế đâm xuống, hoặc là dùng lực xoáy mạnh, với công lực của Tiêu Thu Thủy, răng lợi tất không thể giữ chặt mũi kiếm, lúc ấy chắc chắn phải chết.

    Chỉ là đối phương thấy Tiêu Thu Thủy không ngờ lại tiêu sái như vậy, dám dùng răng giữ lấy mũi kiếm, trong lòng cảm thấy cao thâm khó lường, tâm lý hoảng hốt vội rút kiếm về vỏ, quay người bỏ chạy!

    Người này xuất kiếm nhanh, thân pháp càng nhanh hơn, vừa quay người đã biến mất trong bóng tối. Tiêu Thu Thủy lúc này mới vặn lưng đứng lên, toàn thân túa mồ hôi lạnh.

    Tiêu Thu Thủy ngoài nghi ngờ ra, trong lòng càng có thêm một quyết tâm, đó là trong những năm hắn còn sống, nhất định phải sáng chế ra một chiêu kỳ kiếm, một chiêu mà trong tình huống như vừa rồi vẫn có thể xuất kiếm, chiến thắng kẻ địch.

    Khi kẻ đó tập kích tại chỗ ngoặt, trời đang tối tăm, lại không có ánh lửa, một chiêu không trúng mới phát ra chiêu tiếp, sau đó liền đi, không để lại dấu vết. Tiêu Thu Thủy trong lúc kinh hoàng cũng không thấy rõ đối phương là ai, thậm chí là nam hay nữ cũng không phân biệt được.

    Rất nhanh sau đó Tiêu Thu Thủy đã tra ra, ở đây có một cột ẩn, hai kiếm thủ Khuyển tổ đã bị người ta ám sát bên hành lang.

    Kẻ này rút cuộc là ai?

    Tiêu Thu Thủy muốn tới Thính vũ lâu, Hoàng Hà tiểu hiên là nơi buộc phải đi qua. Tiêu Thu Thủy bước đi một mình, nhưng hắn biết, bản thân không chỉ có một mình, cao thủ trong Hổ tổ Hoán Hoa kiếm phái đều tiềm phục trong mỗi góc xung quanh

    Hoán Hoa kiếm phái sở dĩ có thể được xếp vào một trong ba đại kiếm phái của võ lâm đương thời, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào may mắn.

    Tiêu Thu Thủy nghĩ tới đây, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm!

    Tiếng kêu truyền tới từ phía Hoàng Hà tiểu lâu!

    Tiêu Thu Thủy lập tức thi triển thân pháp, lúc này hắn đã nghe thấy tiếng quát tháo và chiến đấu.

    Đến tiếng hét thứ ba, Tiêu Thu Thủy đã tới hiện trường.

    Đến hiện trường, Tiêu Thu Thủy hoàn toàn bị chấn trụ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  6. Bài viết được 66 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacquy1234,mtdloc,nhất giới,Tiếu ngạo,tuyetam,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định

    Chương 4: Rồi một ngày sông dời núi đổi.

    Người dịch: ngo_ngo
    Biên tập: 有希長門

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Phía trước Hoàng Hà tiểu hiên có một ngôi đình nhỏ, đoạn giữa của Hoán Hoa Khê chảy qua dưới đình.

    Có một người đang ngồi khoanh chân trong đình, mặt hướng ra phía sông, giống như đang đả tọa vận khí.

    ... Nhưng người này không bao giờ còn có thể đả tọa vận khí được nữa.

    Bởi vì đốt sống thứ bảy sau lưng hắn đã bị người ta dùng một kiếm xuyên thủng, kiếm còn chưa rút ra hết, người đã chết.

    Người này không phải ai khác mà chính là Đường Đại!

    Tứ Xuyên đất thục, Đường môn Đường Đại!

    Đường Đại bị ám sát.

    Bị đối phương từ phía sau lưng, dùng kiếm đâm trúng yếu huyệt mà chết,

    Đường Đại không ngờ lại chết trong đình viện tại Hoàng Hà tiểu hiên, trong nội viện Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa, Cẩm Giang Thành Đô.

    Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên, lời của Đường Đại như còn vang bên tai.

    “Tiêu đại hiệp, giờ ngài có đuổi tôi cũng không đi nữa, tôi với con trai ngài đã là bằng hữu rồi. Vì bằng hữu mà chịu hai đao, tuyệt không chối từ, ngay từ cổ đã như vậy rồi.”

    Vậy mà Đường Đại đã chết.

    Tiêu Thu Thủy lòng đau như cắt, gầm lên một tiếng, lao tới đoạt lấy kiếm của một kiếm thủ Hổ tổ, gia nhập chiến đoàn!

    Trong đình viện, Đặng Ngọc Hàm mặt trắng bệch như giấy, kiếm xuất như gió.

    Nam Hải kiếm pháp trước nay luôn cay độc, phần lớn đệ tử Nam Hải đều có thể lực không tốt.

    Đặng Ngọc Hàm vừa xuất kiếm vừa sở dốc, nhưng tuyệt không phải vì thể lực không đủ mà là đang cực kỳ phẫn hận!

    Đối thủ của Đặng Ngọc Hàm là một người áo đen, mặt che mạng đen.

    Cho dù kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm có cay độc thế nào, tàn độc thế nào cũng không thể làm bị thương người kia. Người áo đen tránh trái, né phải, tiến ngang, lùi dọc, giống như cánh bướm bay lượn giữa kiếm của Đặng Ngọc Hàm.

    Do vậy trong tám kiếm thủ đóng tại Hoàng Hà tiểu hiên, một người chạy đi thông báo với Tiêu Tây Lâu, bảy người còn lại đều rút kiếm bao vây lấy người kia.

    Tiêu Thu Thủy vừa tới, tiện tay đoạt lấy một thanh kiếm, nhất thời kiếm khí đại thịnh!

    Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đâm thẳng tới một nhát, khí thế không gì cản nổi!

    Người áo đen kia không kịp đề phòng, giật mình hoảng hốt, vụt nghiêng người sang bên, tư thế vô cùng cuốn hút, giống như đang bay múa, tuy vậy mạng đen che mặt vẫn bị một kiếm của Tiêu Thu Thủy hất lên!

    Tấm mạng bay lên, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm đều sững người.

    Mạng che mặt bị hất mở, dây buộc tóc cũng bị cắt đứt, mái tóc dài mềm mại đổ xuống như một dòng thác đen, dưới ánh sao, đôi mắt cô gái đen trắng phân mình, dưới ánh trăng, dung mạo cô gái như hoa như ngọc.

    Cô gái đang phẫn nộ, chính vì phẫn nộ mà khuôn mặt còn chút non nớt của cô mang theo một luồng sát ý ngoan độc. Chính trong một thoáng chốc đó, Tiêu Thủ Thủy chợt cảm thấy tay trái bỏng rát, đã trúng phải một mũi phi tiêu!

    Tiêu Thu Thủy bừng giận, đầu óc vụt tỉnh táo lại, trong lòng thầm hô: “Tiêu Thu Thủy ơi là Tiêu Thu Thủy, ngươi vừa thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp một chút là đã thất thần như vậy, thử hỏi làm sao có thể thấy Thái Sơn đổ xuống mà không biến sắc, làm sao có thể đảm đương đại sự võ lâm đây!”

    Lúc này Đặng Ngọc Hàm đã giao đấu với cô gái, trong bóng tối, thân pháp nàng ta cực nhanh, võ công tuyệt không dưới Tiêu phu nhân, dung mạo tuyệt thế cũng đã không còn thấy rõ được nữa.

    Đột nhiên, trường kiếm Đặng Ngọc Hàm bỗng “xoảng” một tiếng, rơi xuống đất, ba mũi phi hoàng thạch vừa đánh bay kiếm hắn!

    Hải Nam kiếm phái thành danh nhờ khoái kiếm, nhưng cô gái này không ngờ lại có thể dùng ám khí bắn trúng thân kiếm đang phóng nhanh tới, nhãn quang, thủ pháp, tốc độ dùng ám khí tuyệt không kém gì Đường Đại.

    Tiêu Thu Thủy lại lập tức xông tới, không hề có chút sợ hãi!

    Khi Tiêu Thu Thủy xông tới, với thân thủ của cô gái kia, có ít nhất là ba cơ hội có thể phóng ám khí giết chết hắn.

    Nhưng khi Tiêu Thu Thủy tới gần, ánh trăng lạnh lẽo hắt nghiêng lên mặt, cô gái kia nhận ra hắn, hắn chính là người đã hất mở mạng che mặt của nàng.

    Nàng sinh ra trong một gia đình thế tộc cổ xưa, từ rất sớm đã theo huynh đệ tỷ muội ra ngoài hảnh tẩu giang hồ. Trong tâm hồn ngây thơ của nàng lúc nhỏ, từng được nghe kể rất nhiều cậu chuyện, lại càng nghe qua khi những thiếu nữ xinh đẹp xuất giá, nến hồng chiếu hoa dung, phòng kín khóa gió xuân, người chồng dịu dàng dùng chiếc móc câu vàng tinh xảo, khẽ nâng tua vải phượng quan che phủ khuôn mặt vợ yêu.

    ... Câu chuyện sau đó như thế nào, nàng cũng không biết nữa, nhưng câu chuyện vẫn rất động lòng người, mà nay, nam tử xa lạ, lỗ mãng, mạnh mẽ đó lại dưới ánh trăng, dùng một thanh trường kiếm, hất mở mạng che mặt của nàng.

    Cô gái trong lòng chấn động, hơi chần chừ không xuất thủ. Thoáng chần chừ đó chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng một nháy mắt đó đã khiến nàng bỏ lỡ ba cơ hội tuyệt vời để ra tay, Tiêu Thu thủy đã lao tới gần.

    Ám khí chỉ có thể đánh xa, không thể dùng đánh gần, Tiêu Thu Thủy một khi áp sát, ám khí của cô gái liền vô hiệu.

    Tiêu Thu Thủy đánh ra một quyền!

    Cô gái khẽ cong hai tay!

    Võ công của cô gái lại kém xa ám khí của nàng, thủ pháp tuy xảo diệu nhưng do vội vã phản ứng, không kịp chống đỡ sức mạnh của Tiêu Thu Thủy nên nhất thời hay tay tê dại. Tiêu Thu Thủy dùng cánh tay còn lại đánh ra một chưởng!

    Vốn cánh tay này đã trúng một mũi phi tiêu của cô gái, Tiêu Thu Thủy chỉ muốn dùng nó để đòi lại chút công đạo.

    Tiêu Thu Thủy đánh tới một chưởng, cô gái liền không tránh né được nữa.

    Chưởng này của Tiêu Thu Thủy mang theo thù hận, Đường Đại không chỉ là trưởng bối của hắn, mà còn là bằng hữu của hắn.

    Không ai được phép giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy.

    Kẻ nào giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy sẽ liều mạng với kẻ ấy.

    Ngày đó Vô Hình, tay sai của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa, giết Đường Nhu, Tiêu Thu Thủy cũng liều mạng với Phó Thiên Nghĩa, hợp sức với Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, kết liễu lão tại Cửu long bôn giang!

    Một chưởng toàn lực của Tiêu Thu Thủy đánh ra, mắt thấy sắp sửa đánh trúng đối phương, trong đầu lại chợt chấn động. Hắn ngửi thấy một mùi u hương nhàn nhạt, tựa mùi hoa quế, như có như không.

    Lúc này, Tiêu Thu Thủy lại đối mặt với cô gái.

    Đôi mắt nàng ta trắng bạch phân minh, như núi sâu, như nước mát.

    Cái mũi trắng nõn của nàng ta uốn lên một hình cung mỹ lệ.

    Đôi môi hơi nhếch lên, cố chấp kiên cường của nàng ta, không còn chút huyết sắc.

    Tiêu Thu Thủy giật mình, không phải bởi vì cô gái ấy xinh đẹp, mà vì cô gái này giống như cực kỳ quen thuộc với hắn, chỉ cách nhau trong gang tấc, mà cũng như chưa từng gặp mặt, xa tận chân trời.

    Cô gái này đúng là một thiếu nữ, mặc dù chuyện đó chẳng có gì là quan trong cả, nhưng ở sâu trong lòng Tiêu Thu Thủy lại giống như vang lên tiếng tiêu giữa đêm vắng, từ trên lầu cao truyền xuống, vô cùng bi thương.

    Tiêu Thu Thủy thở dài chán nản, vụt thu chưởng về.

    Cũng có thể vì cô ta là phụ nữ, Tiêu Thu Thủy không muốn đánh một chưởng vào ngực nàng ta.

    Cho dù hắn muốn cô gái này phải chết, hắn cũng không muốn hủy hoại danh tiết nàng ta. Mặc dù hắn cũng không biết, cô ta cũng vì hắn mà bỏ lỡ ba cơ hội hạ sát thủ.

    Tiêu Thu Thủy tuyệt không phải loại quân tử giữ kẽ, lại càng không phải cao nhân thánh hiền không gần nữ sắc, hắn cùng mấy người anh em Tả Khâu Siêu Nhiên, Khang Kiếp Sinh, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đặng Ngọc Hàm cũng thường xuyên nói chuyện về con gái.

    Nói về chuyện con gái thích cười, nói về chuyện con gái thích làm nũng, nói về chuyện con gái lắm mồm lắm chuyện, nói về chuyện con gái vô lý khó chiều.

    Sau đó bọn hắn liền vỗ ngực, uống rượu, khoe khoang mình là nam tử hán!

    Mặc dù bọn hắn chưa từng có một người con gái nào thuộc về mình.

    Tiêu Thu Thủy không đánh xuống chưởng này, không chỉ bởi vì thương hương tiếc ngọc, mà càng quan trọng hơn, cô gái này là một cô gái, còn Tiêu Thu Thủy là một nam tử hán đường đường chính chính.

    Tiêu Thu Thủy không hạ sát thủ, cô gái kia lại bỗng hạ sát thủ!

    Sắc mặt cô gái trắng bệch, không còn một chút máu. Đến bản thân cô ta cũng không ngờ rằng mình lại để cho Tiêu Thu Thủy xông tới gần, còn bản thân thì cam tâm tình nguyện bỏ lỡ ba cơ hội, ba cơ hội ra đòn sát thủ.

    Mà chính vì cô gái ý thức được chuyện đó, hiểu được chuyện đó cho nên trong lòng càng tức giận chính mình, mắt thấy Tiêu Thu Thủy đánh ra một chưởng liền lập tức hạ sát thủ!

    Cô ta không trực tiếp ra đòn mà vung hai tay lên, trái phải bốn ngọn ngũ lăng phiêu chia làm hai đường bắn ra, nửa đường xoay chuyển, không ngờ lại bắn vào sau lưng Tiêu Thu Thủy!

    Loại phi tiêu này vừa nhanh vừa mạnh, hơn nữa còn không mang theo nửa tiếng gió, Tiêu Thu Thủy căn bản không hề biết, mà dù có biết cũng chưa chắc đã có thể tránh nổi.

    Nhưng lúc này, Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng lùi về sau, bước lùi này cũng ngang với lao thẳng vào bốn mũi ngũ lăng phiêu!

    Lần này, đến cả cô gái cũng phải kinh hô!

    Cô ta cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng, trong khoảnh khắc, cô gái mặc dù cảm kích nhưng không có cách nào thu hồi ám khí đã bắn ra!

    Một người khác cũng kêu lên kinh hãi là Đặng Ngọc Hàm, hắn chỉ kịp bắt lấy hai mũi ngũ lăng phiêu, cả hai lòng bàn tay đều đẫm máu, nhưng vẫn còn hai mũi, mắt thấy đã sắp sửa cắm vào lưng Tiêu Thu Thủy!

    Đặng Ngọc Hàm ra tay toàn lực bắt phi tiêu thế mà tay còn đầy máu, bị phi tiêu bắn trúng sau lưng, Tiêu Thu Thủy còn có cơ hội cứu chữa nữa sao?

    Đúng lúc đó, ánh tiêu vụt tắt.

    Phi tiêu đã biến mất, biến mất trong tay một người.

    Hai bàn tay như sắt thép của một người như sắt thép.

    Hai mũi ngũ lăng phiêu có thể khiến hai chưởng Đặng Ngọc Hàm đổ máu, rơi vào tay người này lại giống như đá chìm xuống biển.

    Người này chính là Chu Hiệp Vũ.

    Thiết y, thiết thủ, thiết kiểm, thiết la võng, Chu Hiệp Vũ!

    - Chu thúc thúc!
    Đặng Ngọc Hàm mừng rỡ hô lên.

    Tiêu Thu Thủy giật mình, quay đầu lại chỉ thấy tại trường đã lại có thêm một người nữa... Tiêu Tây Lâu.

    Tiêu Thu Thủy không dám tưởng tượng cơn thịnh nộ của cha... Tự trách mình vì mỹ sắc mà làm hỏng việc, thiếu chút nữa thì bỏ lại tính mạng!

    Nhưng có vẻ Tiêu Tây Tây tuy đau thương nhưng không hề nổi giận.

    Chỉ nghe Tiêu Tây Lâu hỏi:
    - Đường đại hiệp chết như thế nào?

    Đặng Ngọc Hàm sắc mặt trắng bệch, Tiêu Tây Lâu sai hắn hộ pháp cho Đường Đại, Đường Đại lại mất mạng:
    - Là ả ta giết!

    Cô gái giật mình, ánh mắt từ giận giữ biến thành kinh ngạc, rồi sang mê mang.

    Tiêu Tây Lâu liếc nhìn cô gái một cái, lại hỏi:
    - Rút cuộc là mọi chuyện thế nào?

    Đặng Ngọc Hàm đáp:
    - Khi cháu hộ tống Đường đại hiệp tới trước cửa Hoàng Hà tiểu hiên, Đường đại hiệp đã tỉnh lại. Tuy hắn trúng độc rất nặng nhưng thần trí vẫn cực kỳ tỉnh táo, liền bảo cháu ở trong Kiếm lư Tiêu gia rất an toàn, một mình chữa độc là được, lại bảo cháu không cần lo lắng.

    - Đường đại hiệp tự uống mấy viên thuốc xong liền ngồi xuống nhắm mắt điều tức. Cháu ở bên cạnh hộ pháp, trong đầu thì nghĩ, Kiếm lư Hoán Hoa, tường đồng vách sắt, kẻ nào có thể xông vào được?... Không ngờ đúng lúc đó, một kẻ mặc áo đen phóng tới, đâm thẳng một kiếm vào trước mặt.

    Tiêu Thu Thủy nghe tới người đó, trong lòng cũng chấn động, lúc hắn đi qua hành lang, không phải cũng bị đâm thẳng một kiếm vào mặt sao?!

    Tính toán thời gian, kẻ đó đâm Tiêu Thu Thủy một kiếm xong liền tới ám sát Đặng Ngọc Hàm.

    Chỉ nghe Đặng Ngọc Hàm nói tiếp:
    - Kẻ đó kiếm pháp tuy cao nhưng giống như đang hốt hoảng tránh né, kiếm tuy nhanh nhưng tư thế rối loạn, đến tùy đột ngột nhưng bố cục không chu toàn, vì thế cháu vẫn đỡ được nhát kiếm ấy.

    - Bọn cháu giao thủ hai chiêu, hắn chiếm trước chủ động, nắm được thượng phong nhưng ba kiếm không thành liền lập tức bỏ chạy. Cháu vội vã đuổi theo, chưa được vài bước liền sực nhớ ra Đường đại hiệp đang trị độc, không được để có người quấy nhiễu nên lập tức quay về, không ngờ lại thấy ả áo đen này đang đứng cạnh Đường đại hiệp, còn Đường đại hiệp thì đã trúng ám toán mất mạng, cháu thấy... Chính là ả ta đã hại chết Đường đại hiệp!

    Trong ánh mắt anh liệt của cô gái có bảy phần lãnh đạm, liếc nhìn Đặng Ngọc Hàm một cái.

    Tiêu Tây Lâu hỏi:
    - Khi vị cô nương này giao đấu với cậu có dùng tới kiếm không?

    Đặng Ngọc Hàm ngẩn người:
    - Không có.

    Tiêu Tây Lâu nói:
    - Trên người vị cô nương này không có kiếm, ai cũng có thể thấy, Đường đại hiệp lại chết dưới kiếm.

    Đặng Ngọc Hàm vẫn hậm hực nói:
    - Cho dù không phải thủ phạm thì cũng có thể là đồng mưu.

    Một giọng nói còn lạnh hơn thép vang lên, từ từ từng chữ một:
    - Tuyệt đối không thể là đồng mưu.
    Người nói không ngờ lại là Thiết y, thiết thủ, thiết diện, thiết la võng Chu Hiệp Vũ.

    Chỉ nghe ông ta nói như chém đinh chặt sắt:
    - Bởi vì cô ta là Đường Phương, em ruột Đường Đại, cao thủ mĩ lệ nhất thế hệ thanh niên của Đường môn.

    Đường Phương, Đường Phương

    Đường Phương là đệ tử thanh niên hành tung phiêu hốt nhất, mỹ lệ nhất của Đường môn đất Thục.

    Hóa ra Đường Phương là nữ.

    Cô ấy chính là Đường Phương.

    Chủ Hiệp Vũ chậm rãi giơ tay lên, thả lỏng ngón tay. Leng keng hai tiếng, hai mũi ngũ lăng phiêu rơi xuống, dưới ánh trăng sáp lấp lóe ánh ạc. Trên thân một mũi phi tiêu có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ, trên mũi còn lại khác một chữ “Phương”.

    Chu Hiệp Vũ nói:
    - Loại Tử mẫu hồi hồn phiêu, phóng ra trước mặt, bắn trúng sau lưng người khác này, ngoài đệ tử Đường môn ra, không ai có thể sử dụng được.

    Tiêu Thủ Thủy bỗng cảm thấy thật kinh hiểm, thật nhẹ nhõm, thật vui mừng.

    Từ lúc hắn bắt đầu đối địch với cô gái này, hắn đã phải chịu gánh nặng rất lớn, thậm chí ra tay rất điên cuồng.

    Đến bay giờ biết cô ta chính là Đường Phương, Đường Đại đương nhiên không phải do cô giết, Tiêu Thu Thủy như bỏ được tảng đá đề nặng trong lòng, rất là nhẹ nhõm. Mặt khắc lại cảm thấy may mắn là mình không hạ sát thủ, vì thế cũng cảm thấy rất kinh hiểm.

    Còn về vui mừng, bản thân hắn cũng không nghĩ ra được nguyên do.

    Hắn thực sự rất vui mừng, chính bản thân lại không biết là vì cái gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  8. Bài viết được 63 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lacquy1234,mtdloc,nhất giới,thomng,tuyetam,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Đôi mắt hắc bạch phân minh của cô gái lại trào ra hai dòng lệ đau thương, dưới ánh trăng, nàng cắn môi quật cường, không để cho người khác nhìn thấy, vái chào Chu Hiệp Vũ, nói:
    - Chu thúc thúc.
    Lại quay sang phía Tiêu Tây Lâu:
    - Tiêu bá bá.

    Tiêu Tây Lâu nâng nàng ta dậy, thở dài, than:
    - Đường chất nữ, chúng ta trách nhầm cháu, cháu đừng nổi giận.

    Đường Phương không trả lời, khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục rơi lệ.

    ... Đại ca, huynh đi rồi, nay muội đã đúng là muội như huynh mong đợi, muội kiên cường rồi, muội không ỷ lại vào người khác rồi, nhưng huynh lại không thể thấy được nữa!

    Tiêu Tây Lâu ảm đạm nói:
    - Chúng ta đều biết, trong Đường môn, Đường đại hiệp sủng ái nhất là em gái mình, em gái hắn cũng là người hiểu Đường đại hiệp nhất, ai...

    Đặng Ngọc Hàm không nhịn được, hỏi:
    - Đường... Đường cô nương, cô tại sao... tại sao lại tới đây?

    Trong thế hệ thanh niên của Đường môn đất Thục, khinh công Đường Xuyên là giỏi nhất, nhà họ Tiêu Thành Đô tuy phòng vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn không làm khó được Đương Phương nhẹ nhàng như chim én.

    Đường Phương lắc đầu, nước mắt cũng khẽ rung rộng bên khóe mắt:
    - Tôi biết đại ca ở đây liền cố ý tìm tới, lại thấy người của Quyền Lực bang bao vây Kiếm lư, cho nên mới lẻn vào trong nội viện, muốn dọa đại ca một trận... Khi tôi tới nơi, đại ca máu vẫn còn chảy, lúc đó, vị huynh đài này còn đang giao chiến với kẻ áo đen kia. Tôi vừa định thần lại thì anh ta cũng không hỏi han, thấy người là đánh, sau đó... Sau đó vị này... vị này cũng tới.

    Đường Phương nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng cực kỳ rõ ràng. Lời nói giống như tiếng trống lớn đánh ầm ầm trong lòng Tiêu Thu Thủy cùng Đặng Ngọc hàm, hai người đều chỉ biết cười khổ.

    Đặng Ngọc Hàm ngượng ngùng nói:
    - Là tôi không tốt... Tôi ra tay trước.

    Tiêu Thu Thủy nói:
    - Tôi cũng... mạo phạm cô nương.

    Chu Hiệp Vũ bỗng lên tiếng:
    - Thu Thủy hất mạng che mặt lên, Ngọc Hàm liền không lấy hai đánh một, rất tốt. Thu Thủy một chiêu được lợi, lại không tiến công, càng tốt. Hai ngươi đều rất tốt, sau này võ lâm, không thể thiếu danh tiếng của hai ngươi.

    Chu Hiệp Vũ rất ít khi nói chuyện, nhưng những lời này lại khiến Đặng Ngọc Hàm và Tiêu Thu Thủy đều mười phần cảm kích.

    Tiêu Tây Lâu bùi ngùi nói:
    - Đáng tiếc, Đường đại hiệp...

    Đường Phương không nói gì, bước thẳng tới trước, xuyên qua hành lang, đi tới bậc thang, bước qua cầu uốn, đi lên đình viện, tới trước thi thể Đường Đại, yên lặng quỳ xuống, không nói một tiếng nào.

    Dưới ánh trăng, chỉ thấy mái tóc nàng phủ xuống như nước thu, như thác đổ.

    ... Ta nhất định phải báo thù.

    ... Đường Đại, Đường Nhu.

    Mọi người đang yên lặng đột nhiên nghe thấy từ phía Quan ngư các truyền đến tiếng quát tháo giận giữ!

    Tiêu Tây Lâu giật mình:
    - Không ổn.

    Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm lập tức phóng đi!

    Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm thân hình vừa động, Chu Hiệp Vũ vóc dáng cao lớn, vững chãi đã “vụt” một tiếng, vượt qua đầu họ, che phủ cả một mảng ánh trăng.

    Chu Hiệp Vũ đề một hơi chân khí, dẫn đầu một quãng dài, mắt thấy trước mặt đã là Quan ngư các, chợt có một bóng người nhẹ nhàng uyển chuyển, đường cong uốn lượn tinh tế, đã đẩy cửa vào trong, chính là Đường Phương.

    Đường Phương giỏi khinh công nhất, không ngờ còn ôm theo thi thể Đường Đại mà đi. Nàng mở cửa ra, chỉ thấy một thiếu niên, thiếu niên đó “xoảng” một tiếng rút kiếm ra, vừa thấy người trên tay Đường Phương lập tức tức kêu lên, vung kiếm định đâm!

    Lúc này, Chu Hiệp Vũ đã tới nơi, vội quát:
    - Kiếp Sinh, dừng tay!

    Khang Kiếp Sinh dừng lại, nhưng khuôn mặt trắng trẻo đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.

    Tiêu Tây Lâu quát:
    - Kiếp Sinh, đã có chuyện gì?

    Chu Hiệp Vũ giật mình, khi Khang Kiếp Sinh gào lên, Tiêu Tây Lâu thân thể còn chưa động, bản thân mình đã chạy đi. Bây giờ vừa tới nơi, Tiêu Tây Lâu đã ở ngay bên cạnh, bản thân vậy mà lại chẳng hề phát giác, trong lòng không hỏi thầm hổ thẹn.

    Khang Kiếp Sinh run rẩy nói:
    - Cha, ông ấy...

    Tiêu Tây Lâu bước nhanh tới, chỉ thấy Khang Xuất Ngư sắc mặt đen kịt, không khỏi thất thanh:
    - Khanh huynh sao lại...
    Nhất thời không nói tiếp được nữa.

    Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm cũng đã đến nơi, cũng đều kinh hãi.

    Tiêu Tây Lâu định thần lại, hỏi:
    - Với võ công của lệnh tôn, chất độc đã bị áp chế, tại sao lại...

    Khang Xuất Ngư khàn giọng nói:
    - Là thuốc... Là thuốc!

    Tiêu Tây Lâu giật mình:
    - Thuốc gì!

    Tiêu Thu Thủy ánh mắt xoay chuyển, liếc nhìn bầu rượu trên bàn:
    - Thuốc của Trương lão tiền bối?!

    Khang Kiếp Sinh giận dữ:
    - Chính là lão ta!... Sau khi uống thuốc rượu này xong, cha liền kêu thảm không ngớt, biến thành bộ dạng thế này! Chính là lão ta! Chính là thuốc của lão ta!

    Tiêu Thu Thủy nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Khang Xuất Ngư tím đen, đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Tiêu Tây Lâu nhất thời cũng lục thần vô chủ.
    (Thiếu)
    Khang Kiếp Sinh ngẩn người, trong lúc phẫn nộ nhất thời không biết trả lời như thế nào, Tiêu Thu Thủy đáp thay:
    - Trương lão tiền bối nói, Khang sư bá trúng độc rất quái dị, người cũng không tra ra được. Thuốc này phải hòa vào rượu, hâm nóng lên rồi mới được uống.

    Chu Hiệp Vũ hỏi:
    - Khi ngâm thuốc vào rượu, ngươi có đi ra ngoài không?

    Khang Kiếp Sinh ngây ra một chốc rồi mới nói:
    - Có. Con đi tiểu một lần.

    Chu Hiệp Vũ hỏi tiếp:
    - Quay về rồi mới cho lệnh tôn uống thuốc?

    Khang Kiếp Sinh giật mình hoảng hốt, đáp:
    - Vâng.

    Chu Hiệp Vũ không nói gì nữa.

    Tiêu Tây Lâu không nhịn được, hỏi:
    - Chu huynh cho rằng, khi Khang thế chất ra ngoài, có kẻ khác hạ độc vào rượu?

    Chu Hiệp Vũ trầm ngâm một lúc, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
    - Trương tiền bối là thế nào trong phủ? Có tin tưởng được không?

    Tiêu Tây Lâu hít sâu một hơi, đắn đo mãi cuối cùng mới nói:
    - Thật không dám giấu, lão phu nhân đang ở trong phủ.

    Chu Hiệp Vũ không ngờ lại cả kinh, hỏi:
    - Lão phu nhân?

    Tiêu Tây Lâu vuốt râu nói:
    - Đúng là lão phu nhân.

    Trên mặt Chu Hiệp Vũ bỗng lộ vẻ kính trọng chưa từng thấy qua, lẩm bẩm nói:
    - Hóa ra là lão phu nhân.

    Tiêu Tây Lâu nói tiếp:
    - Trương tiền bối thật ra là hộ vệ của lão phu nhân.

    Chu Hiệp Vũ đáp ngay:
    - Vậy thì Trương tiền bối tuyệt không có vấn đề gì.

    Tiêu Thu Thủy lông mày nhíu chặt lại, Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm lại càng không hiểu gì cả.

    ... Lão phu nhân, lão phu nhân. Rút cuộc thì lão phu nhất là ai?

    Tiêu Tây Lâu nhíu mày hỏi:
    - Vậy thì kẻ hạ độc là ai?

    Đúng lúc đó, dưới ánh trăng trong sáng mà lạnh lẽo, lại có một tiếng kêu thảm truyền tới.

    Tiếng kêu phát ra từ phía Chấn mi các.

    Tiêu Tây Lâu lập tức biến sắc, thân thể cũng lập tức biến mất.

    Đường Phương cũng biến mất gần như cùng một lúc.

    Chu Hiệp Vũ trước khi đi liền bỏ lại một câu với Khang Kiếp Sinh:
    - Ngươi ở lại đây bảo vệ!

    Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm chạy tới hiện trường cũng hoàn toàn bị chấn động, cực kỳ kinh hãi.

    Trước Chấn mi các không ngờ lại có một người đang đứng, một người chết.

    Kiếm của người đó vừa mới rút trong tay áo ra được một nửa thì đã bị kẻ địch dùng một kiếm xuyên thủng yết hầu, khiến cho ông ta dù chết nhưng tinh khí vẫn còn, cũng không ngã xuống.

    Người chết này không ngờ lại chính là người thanh danh còn cao hơn bảy đại kiếm thủ, xuất đạo còn sớm hơn thất đại danh kiếm, Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý.

    Trương Lâm Ý hai mắt trợn trừng, trong mắt đầy vẻ khinh ngạc và khó tin.

    Đương Phương khẽ hô lên:
    - Ông ta là Trương lão tiền bối?

    Sắc mặt, thần thái của Trương Lâm Ý thật sự quá đáng sợ, quá dọa người.

    Tiêu Tây Lâu khổ sở nói:
    - Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người sử kiếm còn nhanh hơn cả kiếm của Trương tiền bối!

    Chu Hiệp Vũ bỗng mở miệng:
    - Không phải.

    Tiêu Tây Lâu quay người lại, hỏi:
    - Không phải?

    Chu Hiệp Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt:
    - Không phải vì đối thủ kiếm nhanh, mà là Trương tiền bối không ngờ được rằng đối phương sẽ xuất kiếm.

    Tiêu Tây Lâu quay lại nhìn Trương Lâm Ý vẫn đang đứng thẳng, chỉ thấy trong mắt ông ta đầy vẻ bất ngờ và phẫn nộ, không khỏi gật gật đầu.

    Chu Hiệp Vũ nói:
    - Có điều, kiếm của đối phương cũng thật sự không chậm, nếu không cho dù dù đột nhiên ra tay cũng không giết nổi Trương tiền bối.

    Tiêu Tây Lâu vuốt cằm, nói:
    - Chỉ cần kiếm của Trương tiền bối rút ra, kẻ đó sẽ không có chút lợi thế nào.

    Chu Hiệp Vũ khẳng định:
    - Vì thế, kẻ giết người chắc chắn phải là người Trương tiền bối không ngờ tới.

    Tiêu Tây Lâu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, nói:
    - Hơn nữa, hơn nữa còn là người cực kỳ....
    Đoạn hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
    - Cực kỳ quen thộc với chúng ta.

    Chu Hiệp Vũ gật đầu khẳng định:
    - Kẻ đó giết Đường đại hiệp, lại hạ độc Khang tiên sinh, sau đó càng đột ngột tấn công Ngọc Hàm, Thu Thủy, rồi lại ám sát Trương tiền bối... Một mình kẻ đó!

    Chu Hiệp Vũ hai mắt khẽ trừng, khuôn mặt không chút biểu tình vụt trở nên sắc bén.

    Mấy người Tiêu Thu Thủy đều cảm thấy một luồng sát khí nặng nè, áp bức, khiến cho người ta phải nghẹt thở, chậm rãi lan tràn không gió đêm.

    Tiêu Thu Thủy bỗng cả kinh, kêu lên:
    - Bên trong Chấn mi các?

    ... Trương Lâm Ý bảo vệ Chấn mi các đã bị giết, trong các làm sao có trứng lành?(*)

    ... Nhưng mà lão phu nhân, Tiêu phu nhân có còn ở trong các không?

    Tiêu Tây Lâu biến sắc, vội vã bước tới, đang muốn đẩy cửa tiền vào, đột nhiên, két một tiếng, cửa các mở ra, Tiêu phu nhân và lão phu nhân cùng xuất hiện trước cẳ.

    Phía sau lão phu nhân, Tiêu phu nhân là ánh nến, ánh nến giống như hoa nở, rực rỡ sau lưng hai người. Tiêu Tây Lâu lùi một bước, cuống quýt vái dài, chẳng ngờ Chu Hiệp Vũ mặt sắt tâm sắt vậy mà lại quỳ xuống.

    Lão phu nhân nhẹ giọng nói:
    - Vị đại thúc này, hà tất phải hành lễ trọng như vậy?

    Chu Hiệp Vũ cung kính đáp:
    - Mạt tướng Hiệp Vũ, từng làm đến chức tổ phó sứ trong trinh kỵ đội dưới trướng đại nhân.

    Lão phu nhân thoáng ngạc nhiên:
    - Là Chu Thiết Tâm phải không?

    Chu Hiệp Vũ lại mừng rỡ nói:
    - Chính là Thiết Tâm, tiểu nhân không ngờ lão phu nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân.

    Lão phu nhân cười đáp:
    - Bây giờ không phải đang trong quân, Thanh nhi cũng không ở đây, Thiết Tâm không cần phải đa lễ như vậy, cũng không cần cái gì đại nhân, tiểu nhân nữa!

    Chu Hiệp Vũ vẫn cung kính như cũ:
    - Tiểu nhân không dám. Xin được hỏi thăm sức khỏe Địch đại tướng quân!

    Trong đầu Tiêu Thu Thủy chợt “ong” lên một tiếng, tai nghe thấy mấy chữ “Thanh nhi”, “Địch đại tướng quân”, chẳng lẽ lại là Địch Thanh danh chấn thiên hạ, trí dũng song toàn!?

    Địch Thanh là một nhân vật bất thế.

    Thời Tống trọng văn thần mà khinh võ tướng, do Tống Thái Tổ dấy binh tự lập làm hoàng đế nên đối với quan võ cầm binh đánh trận có quân công đều cực kỳ nghi kỵ, rất nhiều khống chế, khó cho thành nguyện vọng.

    Địch Thanh lại tuyệt đối là ngoại lệ.

    Ông ta từ nhỏ thích tập võ nghệ; kỵ thuật, tiễn pháp đều rất cao cường, lại được nghĩa mẫu trợ giúp, tiến vào kinh sư, dấn thân binh nghiệp, gia nhập cấm quân.

    Ông ta võ nghệ siêu quần, to gan lớn mật, nhưng dáng vẻ lại tuấn mỹ, nho nhã, tạo thành vẻ đối lập mạnh mẽ. Đồng liêu thường châm chọc ông ta là “Nữ mặc nam trang”, “Nam nhi nữ tướng”, ông ta khiêm tốn, thu liễm, không lấy đó làm giận.

    Khi đó, cấp binh sỹ gọi là “Xích lão”, thường đều phải thích chữ lên mặt, phòng ngừa bọn họ chạy trốn. Một ngày Địch Thanh đang trong quân tịch, vừa khéo gặp lúc tiến sỹ đỗ đạt khoa cử từ trong hoàng cung, xuân phong đắc ý, nghênh ngang bước ra, bách tính vây quanh mà xem phong thái, đồng liêu của Địch Thanh cảm thấy oán giận:
    - Người ta đã thành trạng nguyên, chúng ta lại như tội phạm, bị thích chữ lên mặt, phú quý và thất vọng đúng là khác biệt!

    Địch Thanh lại bình thản như không:
    - Không thể nói như vậy! Công danh phú quý, đều phải xem tài năng mỗi người thế nào! Đại trượng phu phải nên lập công cầu danh, không nên hâm mộ những thứ hữu danh vô thực!

    Mọi người nghe vậy đều cười Địch Thanh không biết tự lượng sức, thế nhưng Địch Thanh lại dụng công chăm chỉ, liên tiếp lập quân công, cuối cùng cũng thay đổi thành kiến, theo binh nghiệp cả đời cũng không có tiền đồ, của mọi người!

    Lúc đó Tây Hạ vứt bỏ hòa ước, công khai xưng đế, xuất binh xâm phạm Thiểm Tây, Duyên Châu, quân tống sỹ khí quá thấp, sợ chiến bỏ trốn, càng đánh càng bại.

    Chỉ có Địch Thanh dẫn một đội quân khoảng năm trăm người lại trong bại được thắng, không ai địch nổi.

    Ông ta ở Duyên Châu bốn năm, liên tiếp đánh hai mươi lăm chiến dịch lớn nhỏ, có tám lần trúng tên bị thương nhưng vẫn kiên trì chiến đấu đếu cùng, thân tiên sĩ tốt, không lùi một bước. Do khuôn mặt ông ta tuấn tú, không đủ uy vũ, mỗi lần tác chiến đều mang mặt nạ đồng xanh hung dữ, là người đi đầu giết địch. Ông ta thường một mình một ngựa xông vào trận địch, dũng mãnh chém giết, không gì cản được, hoàn toàn đánh bại địch quân. Binh tướng Tây Hạ sợ hãi tôn làm “Thiên tướng”, “Thiên ma”, nghe tiếng là chạy.

    Trong mấy năm đó, ông ta dùng binh lực cực ít, trước sau phá thành Kim Thang, đoạt Hòa Châu, diệt các tộc ở Bành Dương, Tuế Hương, Mao Nô, Thượng La, Khánh Thất, Gia Khẩu, của cải thiêu đốt hàng vạn, cờ trướng thu được hơn hai nghìn ba trăm, bắt sống hơn năm ngàn bảy trăm người. Ông ta lại xây thành Kiều Vu Cốc, dựng các trại Chiêu An, Phong Lâm, Tân Ngược, Đại Lang, bóp nghẹt điểm yếu hại xuất binh bố trận của Tây Hạ.

    Địch Thanh cầm quân, chức vị rõ ràng, thưởng phạt phân mân, cùng chịu đói rét, chia nhọc nhằn với sĩ tốt. Có công ông nhường cho bộ hạ, có tội ông một mình gánh vác, có chiến ông xung phong hãm trận, có thưởng ông nhường cho đồng liều, được sĩ tốt vô cùng sùng bái, vui vẻ nghe sai khiến.

    Có lần ông quyết chiến với quân Tây Hạ ở An Viễn, thân trọng thương mười chỗ, đã nguy đến tính mạng, nhưng nghe quân địch lại tới, ông giãy giụa đứng lên, một ngựa xông trước, trùng sát địch quân, hăng hái bất khuất. Những thuộc hạ khác được tinh thần liều chết của hông hiệu triệu cũng đều đánh lui kẻ địch xâm phạm.

    Ông mang binh đánh trận, tiến lui đúng phép, đạo lý rõ ràng, rất được Kinh lược Phán quan Duẫn Thù khen ngợi, tiến cử ông ta với Kinh lược sứ Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm.

    Phạm Trọng Yêm cũng là một nhân vật không thể coi thường, không cần biết là văn tài, võ lược, trị thủy, hay can gián, quân sự, cải cách, tất cả đều có công trạng, đến cả trong quân Tây Hạ cũng thầm đánh giá: “Trong bụng lão già tiểu Phạm có cả vài vạn giáp binh!”. Phạm Trọng Yêm xưa nay rất giỏi dùng người, vừa thấy Địch Thanh, nghe cách nói năng, liền như nhặt được chí bảo, đối đãi đặc biệt, còn tặng ông ta một bộ “Tả thị xuân thu”, cố ý khuyên bảo:
    - Là một vị tướng lĩnh, nếu chỉ biết đánh trận, không hiểu cổ kim thì cùng lắm cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.

    Phạm Trọng Yêm khuyên Địch Thanh chú tâm đọc sách, văn võ tịnh tu, lại dạy ông ta tinh thần “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”(**). Địch Thanh cực kỳ cảm động, cuối cùng trở thành một vị đại tướng quân có thể quyết thắng nơi sa trường, lại có thể bày mưu tính kế, tinh thông binh pháp, hiểu rõ thị phi, biết tiết biết lui.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    (*) Trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo sai người đến bắt Khổng Dung. Khổng Dung có hai con nhỏ, lúc ấy đang ở nhà đánh cờ, bỗng có người nhà chạy vào báo rằng:
    - Có đình uý đến bắt tôn quân sắp sửa đem chém, sao hai công tử không trốn tránh cho mau?

    Hai công tử nói:
    - Trong cái tổ vỡ, trứng đâu có lành được?

    Nói chưa dứt lời, đình úy đã đến bắt cả nhà Khổng Dung đem chém, thây Khổng Dung thì đem bêu ở ngoài chợ.

    (**)Bài Nhạc Dương Lâu Ký của Phạm Trọng Yêm, ở đây chỉ trích đoạn cuối:

    嗟夫!予嘗求古仁人之心,或異二者 之為,何哉?不以物喜,不以己悲, 廟 堂之高,則憂其民;處江湖之遠,則 其 君。是進亦憂,退亦憂;然則何時而 樂耶?其必曰:「先天下之憂而憂, 天 下 之樂而樂歟!」噫!微斯人,吾誰與 歸!時六年九月十五日。


    Ta phù! Dư thường cầu cổ nhân nhân chi tâm, hoặc dị nhị giả chi vi, hà tai? Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, cư miếu đường chi cao, tắc ưu kỳ dân; xứ giang hồ chi viễn, tắc ưu kỳ quân. Thị tiến diệc ưu, thoái diệc ưu; nhiên tắc hà thì nhi lạc gia? Kỳ tất viết: "tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc dư"! Y! Vi tư nhân, ngô thuỳ dữ quy! Thì lục niên cửu nguyệt thập ngũ nhật.

    Than ôi! Ta từng hỏi những cao nhân đời xưa, nếu không phải hai điều trên, thì do đâu? Không vui vì cảnh, không buồn vì mình, ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo; vậy thì vui được khi nào đây? Tất nói là: "Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy"! Ôi! Con người nhỏ bé sao, ta thuở nào về! Đã sáu năm chín tháng mười lăm ngày.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

    ---QC---


  10. Bài viết được 65 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    kingsway,lacquy1234,ladu,mtdloc,nhất giới,thomng,tuyetam,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status