TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 50 của 78 Đầu tiênĐầu tiên ... 40484950515260 ... CuốiCuối
Kết quả 246 đến 250 của 386

Chủ đề: Ngục Thánh - Get Backer

  1. #246
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    746
    Xu
    0

    Mặc định

    Xin hãy ủng hộ cho fanpage của Ngục Thánh tại đây: https://www.facebook.com/ngucthanhgetbacker/

    Chương 141
    Cho gió nhuộm đỏ



    Từ Đảo Sắt Thép, Hỏa Nghi vội vã lên tàu điện sang hoàng cung. Gã cần gặp công chúa. Trên chuyến tàu, Hỏa Nghi suy nghĩ về lời anh trai và dần hiểu tại sao Lục Thiên đầu độc hoàng đế. Gã thừa thông minh để hiểu nhưng thiếu tàn nhẫn để chấp nhận hành động đó. Nhiều năm qua gã luôn tôn trọng Lục Thiên song chỉ cần dăm phút ở khu tiêu hủy, hình ảnh vị hoàng tử trong mắt gã xuống cấp thảm hại. Bất quá Hỏa Nghi nhận ra nếu mang cảm xúc nhất thời nói chuyện với công chúa, mọi chuyện sẽ đổ bể thay vì tốt đẹp hơn. Gã không muốn tố cáo anh trai mà cũng chẳng thể bô bô rằng “Lục Thiên đầu độc hoàng đế”. Suy nghĩ rồi cân nhắc nặng nhẹ, gã quyết định cứu Vô Phong trước. Gã hy vọng tên tóc đỏ đủ sức cầm cự đội Thổ Hành. Gã mong mình tới kịp lúc.

    Tàu điện cập bến, Hỏa Nghi vội vã chạy vào hoàng cung. Những ngày này Lục Châu bận bịu, nàng hầu như tắt máy điện thoại và chỉ liên lạc qua người đại diện. Hỏa Nghi sợ nàng đã rời thủ đô. May mắn thay, nhân viên chính phủ thông báo công chúa đang ở đây nên Hỏa Nghi nhẹ nhõm đôi chút. Gã rảo chân, mồ hôi ròng ròng thái dương vì chạy đua với thời gian. Nhưng khi đến nơi, Hỏa Nghi nhận ra công chúa đang tiếp chuyện một chuyên viên cố vấn, thần thái công chúa đầy nghi hoặc như vừa trải qua cơn chấn động tâm lý. Tay nàng cầm một tập giấy dày cộp, trên đó có ảnh lý lịch cá nhân của Vô Phong. Trong lúc Hỏa Nghi ngờ ngợ thì viên cố vấn nói với công chúa:

    -Mấy tòa soạn vừa nhận được tin này, tôi e rằng họ sẽ đăng báo ngay sáng mai, cô cần xử lý ngay. Đang vận động tranh cử, cô phải gạt bỏ mọi thông tin bất lợi! Liên Hiệp Bờ Tây vốn không ưa họ Bạch Dương, họ khắt khe với cô, họ sẽ không thích tin tức kiểu này…

    Thấy Hỏa Nghi, người cố vấn hạ giọng đoạn rời khỏi phòng. Công chúa bối rối rối đưa gã tập giấy. Đọc một hồi, Hỏa Nghi nhận ra đây là hồ sơ chứng nhận Vô Phong tốt nghiệp sĩ quan – thứ đã giúp tên tóc đỏ gia nhập Thổ Hành. Chỉ khác rằng mọi thông tin trong đó bị gạch dấu chi chít với đầy ghi chú như “sai sự thật”, “không hề tồn tại” hoặc “hoàn toàn không có học viên nào tên là Vô Phong”. Nói cách khác, thứ này tố cáo Vô Phong đã gian trá thành tích nhằm gia nhập đội hộ vệ của công chúa. Kẻ làm hồ sơ là Lục Thiên và kẻ tuồn ra cũng chính là y. Hỏa Nghi đã chậm chân. Nén cơn chửi rủa vào bụng, Hỏa Nghi nói:

    -Công chúa à, nghe tôi giải thích… chuyện không phải vậy đâu. Nó rất phức tạp!

    Rõ ràng chuyện phức tạp và Lục Châu cũng phức tạp chẳng kém. Nàng lắc đầu, giọng run run:

    -Cậu nói vậy tức là cậu biết Phong lừa dối? Tại sao cậu không nói sớm? Tại sao mọi người biết hết mà tôi chẳng biết gì là thế nào?

    -Tôi nói rồi, công chúa, chuyện rất phức tạp, nói ngày một ngày hai không thể giải quyết vấn đề. – Hỏa Nghi giơ tay – Nhưng trước hết cô phải bình tĩnh, cô phải cứu tóc đỏ! Cậu ta đang gặp nguy hiểm! Đội Thổ Hành đang săn đuổi Vô Phong! Cô phải làm gì đó!

    Lục Châu thở dốc, rối trí như con bướm giãy giụa trong lưới nhện. Nhưng tình cảnh nguy hiểm của Vô Phong bắt nàng phải hành động. Công chúa gọi Chiến Tử đi điều tra rồi quay lại Hỏa Nghi:

    -Rốt cục chuyện này là sao? Cố vấn nói với tôi Phong không phải lính mà là dân móc túi chợ rác, Phong hoàn toàn không có gia đình, có thật vậy không? Tại sao mọi người không nói cho tôi biết? Tại sao Phong giấu tôi? Tôi hỏi rất nhiều nhưng Phong không bao giờ nói, tại sao vậy? Có phải vì danh vọng hay địa vị? Nếu thế thì chỉ cần nói với tôi một tiếng, tại sao Phong làm thế…

    -Vì hắn không thể nói! – Hỏa Nghi ngắt lời công chúa – Tóc đỏ không thể nói! Nếu là con của một ông bố quý tộc hay một chiến binh nổi tiếng, hắn đã kể cho cô từ lâu rồi! Bây giờ cô chuyển sang nghi ngờ hắn?

    Công chúa bần thần bèn xua tay tỏ ý mình không có suy nghĩ đấy. Biết nàng vì quá tin tưởng Vô Phong mà bị sốc, Hỏa Nghi khuyên nhủ:

    -Công chúa, tôi biết cô khó xử nhưng từ giờ trở đi, cô phải tin tưởng tóc đỏ. Được chứ? Hắn nghĩ cho cô! Hắn luôn nghĩ về tương lai của cô, bởi thế hắn mới không nói chuyện của mình. Nó quá nguy hiểm!

    Lục Châu lắc đầu:

    -Nguy hiểm? Tại sao? Kể cho tôi nghe, Hỏa Nghi! Tôi muốn nghe tất cả! Cậu biết chuyện, phải không?

    Công chúa hỏi dồn dập, Hỏa Nghi toan nói tất cả từ Đề Án Ngục Thánh đến chuyện Lục Thiên đầu độc hoàng đế. Nhưng gã chợt nhận ra đôi mắt công chúa lẫn lộn cảm xúc và chẳng ánh lên tia lý trí nào. Hỏa Nghi đã lãnh đòn cảm xúc quá đủ, gã không muốn thêm một người nữa giống mình hay Vô Phong. Gã sợ công chúa suy sụp mà kỳ bầu cử lại sắp tới và giả như Vô Phong có mặt ở đây thì tên tóc đỏ cũng tìm mọi cách ngăn gã nói – Hỏa Nghi tin chắc như vậy. Suy nghĩ ít phút, gã thở dài:

    -Xin lỗi công chúa, bây giờ chưa phải lúc. Tôi sẽ kể cho cô, chắc chắn vậy, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Chỉ mong cô luôn tin tóc đỏ. Tôi biết rất khó khăn nhưng dù thế nào chăng nữa, mong cô luôn tin hắn.

    Lục Châu ôm mặt, bờ vai co rúm giữa hoàng cung lặng ngắt. Giữa lúc đó tiếng điện thoại réo vang, viên cố vấn báo công chúa rằng thành viên Liên Hiệp Bờ Tây xin gặp mặt. Nàng từ biệt Hỏa Nghi trong cái nhìn lảng tránh mà chan chứa mơ hồ. Hỏa Nghi cảm giác nàng đang khóc nhưng ngoài việc hy vọng công chúa mạnh mẽ hơn, gã chẳng thể làm gì khác.

    Tối hôm đó, Hỏa Nghi nghe Chiến Tử báo lại tên tóc đỏ đã rời thủ đô còn Liệt Trúc trở về với gương mặt lạnh tanh, quần áo dính đầy mảnh thủy tinh, đất cát lẫn máu tươi. Mọi người hỏi Vô Phong đi đâu nhưng con bé im lặng, một mực không chịu trả lời. Hỏa Nghi hiểu rằng ông bạn tóc đỏ đã có lựa chọn riêng.

    Tối cùng ngày, truyền thông Phi Thiên đưa tin công chúa Lục Châu hủy bỏ giao ước hộ vệ thánh sứ với Vô Phong vì phát hiện những sai phạm trong lý lịch của tên tóc đỏ. Công chúa hành động trước khi đám báo chí kịp bêu riếu nàng. Hết đối tượng moi móc, cánh báo chí quay sang tấn công tên tóc đỏ, dùng ngôn từ lời lẽ bóc tách toàn bộ ánh hào quang của hắn. Không còn người trẻ nhất được tặng thưởng hai huân chương, không còn người hùng chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, Vô Phong bỗng chốc trở thành kẻ lừa đảo hạng nhất. Sáng hôm sau, dân chúng thủ đô được dịp bàn tán rôm rả, còn những nhân vật nổi tiếng như Xung Am, đám doanh nhân hay học viện sĩ quan thay nhau tuyên bố không liên quan đến tên tóc đỏ. Kỳ bầu cử sắp tới, Lục Châu chẳng thể chọn khác hoặc nàng sẽ thế chỗ Vô Phong và thảm hại gấp nhiều lần. Dù đau đớn nhưng Hỏa Nghi phải thừa nhận công chúa quyết định đúng.

    Công chúa đã tìm hướng đi, bản thân Hỏa Nghi cũng tự thân vận động. Một ngày nọ, Hỏa Dương thông báo có cuộc họp dòng họ và Hỏa Nghi cần tham dự, gã gật đầu chấp thuận. Hỏa Dương ngạc nhiên vì em trai thay đổi nhanh hơn y tưởng:

    -Vậy là cậu chấp nhận thời đại mới rồi à, em trai?

    Hỏa Nghi không đáp mà chỉ lẳng lặng thay đồ, chỉnh sửa đầu tóc. Gã trút bỏ bộ dạng lôi thôi rồi khoác lên mình tác phong đứng đắn. Hỏa Dương tiếp lời:

    -Từ giờ mọi chuyện khác nhiều đấy, em trai. Cậu không thể là hộ vệ thánh sứ Hỏa Nghi hay bạn tốt của Vô Phong nữa, cậu cần làm nhiều việc tốt, việc quan trọng, việc ruồi bu và thậm chí là chuyện chẳng hay ho nếu cần thiết. Nhưng cái “chẳng hay ho” xem chừng nhiều lắm, em trai! Xung quanh chúng ta giờ đầy rẫy kẻ thù. Rồi cậu sẽ phải tự tay xử lý những người cậu từng gọi là cô dì chú bác, chẳng có tình thân nào ở đây cả!

    -Tôi không làm việc chẳng hay ho đâu… – Hỏa Nghi đáp đoạn quay sang anh trai – …bởi tôi đã có thằng khốn nạn như anh làm mấy chuyện đó.

    Nói rồi gã nhe răng cười đểu. Hỏa Dương nhìn em trai bằng đôi mắt sắc lẻm nhưng rồi nhếch mép cười, cúi đầu như kẻ thân cận sẵn sàng làm mọi thứ vì thủ lĩnh dòng họ. Hỏa Nghi gật gù, gã cần anh trai cho tới ngày leo lên vị trí cao nhất và chỉ vị trí đó mới cho gã cơ hội giúp ông bạn tóc đỏ. Gã muốn Vô Phong được khôi phục danh dự và đàng hoàng trở về thủ đô. Chỉnh sửa quần áo thêm lần cuối, Hỏa Nghi cùng anh trai đến cuộc họp. Đám trẻ nhà Hỏa Viên đã sẵn sàng cho cuộc chiến mà người cha nhu nhược của chúng trốn tránh suốt thời gian dài.



    Với Lục Châu, những ngày trung tuần tháng 2 năm 7518 quả thực khó khăn. Giấy tờ, họp hành, thảo luận, gặp mặt, nở những nụ cười mà thực tâm không mong muốn… tất cả vây quanh Lục Châu, không cho nàng thời gian thở. Có những lúc công chúa quên bẵng chuyện Vô Phong, tưởng chừng việc đó chỉ là chút gợn sóng trong quãng đời đầy biến động của nàng. Tâm trí công chúa tràn ngập vấn đề bầu cử, lá phiếu, đảng phái… chẳng chừa một khe hở cho Vô Phong chen chân vô.

    Nhưng khi bóng tối buông xuống và một mình giữa hoàng cung khổng lồ, Lục Châu cô độc hơn bao giờ hết. Anh trai đã trở thành đối thủ chính trị nên không thể gặp nàng hoặc ngược lại, ngài Đệ Thập mãi chưa thấy về, trái tim công chúa bắt đầu chộn rộn hình ảnh Vô Phong. Bên chiếc cửa sổ hướng ra quận Mắt Trắng, Lục Châu nghĩ về khoảng thời gian hẹn hò với tên tóc đỏ hồi cuối năm kia hay đầu năm ngoái, cử chỉ lúng túng như gà mắc tóc của hắn khiến nàng mỉm cười. Nghĩ lại chuyến đi nguy hiểm ở Hồi Đằng, nàng bỗng nhớ thói ngủ hỗn hào của Vô Phong hoặc cuộc hành trình vô định qua Bãi Lầy Chết. Nhớ mái tóc đỏ, công chúa cười bao nhiều mà ầng ậng nước mắt bấy nhiêu. Nàng bắt đầu lo cho Vô Phong giống hồi năm ngoái, lúc mà hắn quyết định rời thủ đô. Lo lắng mãi, Lục Châu lại an tâm phần nào vì chiếc dây chuyền bạc – vật nàng trân trọng nhất – vẫn ở trên cổ tên tóc đỏ(*). Nàng chống cằm trông bầu trời đêm đen đặc, hồi tưởng quãng thời gian sống cùng Vô Phong trên thăng vân tàu, hầu như chẳng để tâm tin tức đang phát trên máy chiếu ba chiều:

    “…việc chợ rác đòi quyền tự quyết đang gây ra tranh cãi. Cơ quan lập pháp cho rằng cư dân chợ rác không có thẻ căn cước và chưa bao giờ thực hiện nghĩa vụ công dân nên không có quyền tự quyết. Nhưng giới nghiên cứu chính trị đang đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy chợ rác từng can thiệp cũng như đóng góp rất nhiều cho Phi Thiên quốc. Khá đông thủ lĩnh Tiểu Đoàn Kiếm Sắt từng xuất thân từ chợ rác, họ thậm chí xuất hiện ở họ Hỏa…

    …sẽ mất thêm nhiều tháng họp bàn, nhưng người ta đã nghĩ một cuộc bỏ phiếu xem chợ rác có thể tự quyết hay không. Trở lại thông tin nóng nhất mấy ngày nay, hiện chưa rõ Vô Phong – người từng nhận hai huân chương cao quý, nhân vật chủ chốt trong cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành – đang ở đâu, chúng tôi đã liên hệ…”

    Bản tin thời sự đứt quãng vì Lục Châu vừa ném cục chặn giấy nặng nề đập móp máy chiếu. Cỗ máy chỏng chơ trên đất, ống kính chớp tắt ảnh lý lịch cá nhân của tên tóc đỏ. Công chúa biết Vô Phong nói dối mình nhưng nàng không tin bất cứ luận điệu nào mà truyền thông đang gán cho hắn như dối trá, lợi dụng chức vụ cướp công người khác, xây dựng quyền lực hay gián điệp nước ngoài. Công chúa ở bên Vô Phong đủ lâu để biết hắn là con người thế nào, nàng chiến đấu cạnh hắn đủ nhiều để nhận ra phẩm chất của tên tóc đỏ.

    Lục Châu chợt hiểu những khoảng đủ lâu hay quãng đủ nhiều nọ khiến nàng nhớ Vô Phong cồn cào ruột gan. Tên tóc đỏ vẫn luôn xuất hiện đúng thời khắc nàng cần hắn nhất. Nghĩ đoạn Lục Châu ngoảnh về phía cửa điện mong chờ được thấy bóng tóc đỏ phất phơ. Nhưng hồi đáp nàng chỉ có ánh đèn chùm rực rỡ cùng cung điện tráng lệ. Thất vọng, cô gái quay ra cửa sổ để không ai thấy đôi mắt đỏ hoe của mình ngoại trừ Vạn Thế và bầu trời đêm lạnh lẽo.

    Đơn độc giữa thế giới rộng lớn, công chúa cần ai đó nói chuyện. Phiền nỗi Chiến Tử đang bận rộn điều tra theo lệnh nàng, Hỏa Nghi ngập lụt việc dòng họ, Kh’srak không phải dạng người để tâm sự, Bất Vọng càng không, chỉ còn mỗi Tiểu Hồ. Nhưng công chúa vừa muốn gặp vừa không muốn gặp Tiểu Hồ, tâm trạng nàng bối rối khó xử. Từ ngày Vô Phong ra đi, quá nhiều thứ thay đổi theo cách chẳng ai mong muốn.

    Đương rối trí, Lục Châu chợt thấy nhân viên phục vụ gửi mình một bức thư viết tay đề tên người gửi là “Con cáo nhỏ”. Công chúa hơi mỉm cười nhưng tần ngần không muốn đọc. Đấu tranh một hồi, Lục Châu quyết định mở phong thư. Thư được bảo vệ bằng bùa ếm và chỉ mình nàng có thể đọc. Lục Châu vận phép thuật lên đầu ngón tay, từng dòng chữ tròn trịa lần lượt xuất hiện:

    “Khi công chúa đọc thư này thì em đang tới Diệp quốc. Công chúa ổn chứ? Việc bầu cử thế nào? Đám Liên Hiệp Bờ Tây có gây khó dễ gì không? Xin lỗi vì gây khó dễ cho công chúa, tại em nóng giận quá. Từ lúc Vô Phong đi, mọi thứ rối tung cả lên, em chẳng biết làm gì nữa. Công chúa bỏ qua cho em được chứ?…”

    Lục Châu thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục trong muôn vàn thay đổi, quan hệ giữa nàng và Tiểu Hồ vẫn chẳng đổi thay dù có lúc nó tồi tệ tới mức tưởng chừng không sửa chữa nổi…

    *
    * *

    Hai ngày sau khi truyền thông phơi bày sự thật về Vô Phong, Lục Châu bắt gặp Tiểu Hồ xộc vào hoàng cung với bước chân chẳng nể nang ngự lâm, Chiến Tử hay bất cứ ai cản đường. Lục Châu không cản mà để cô gái gặp riêng mình. Không lời chào hỏi hay cái ôm thân tình thường lệ, Tiểu Hồ nói:

    -Tại sao vậy, công chúa? Tại sao chị hủy giao ước hộ vệ thánh sứ? Chị tin lời bọn truyền thông hay sao? Tin rằng Phong là người như bọn họ nói?

    -Ta làm điều cần phải làm, hãy hiểu cho ta. – Lục Châu trả lời – Thông tin bất lợi, báo chí sẽ công kích nếu ta cố tình che giấu. Đang giai đoạn vận động tranh cử, ta không còn cách nào…

    Tiểu Hồ nghiến răng, đôi mắt rực lửa:

    -Chức vị hộ vệ thánh sứ là thứ duy nhất giúp Phong thoát khỏi mớ rắc rối này, chị làm thế khác nào giết anh ấy? Giờ Phong không thể quay về Phi Thiên nữa, anh ấy đã trở thành tội phạm! Tất cả là nhờ chị đấy, công chúa!

    Mệt mỏi vì công việc, không được lời thăm hỏi lại bị oán tránh khiến Lục Châu nóng đầu. Nàng cất lời, ngữ khí bớt thân thiện quá nửa:

    -Em và Hỏa Nghi biết chuyện của Phong, lẽ ra ta có thể giúp nếu hai người chịu nói sớm. Hỏa Nghi đã đành nhưng đến em cũng giữ bí mật với ta. Chuyện gì thế, “con cáo nhỏ”? Em sợ ta thân thiết với Phong sao? Em muốn giữ cái bí mật đó cho riêng mình để em là người duy nhất có thể chia sẻ và cảm thông với Phong? Em ích kỷ đấy, em gái à! Em nói chúng ta sẽ chơi đẹp nhưng ta chẳng thấy cách em làm đồng điệu với lời em nói đâu(**)!

    Tiểu Hồ rít qua kẽ răng:

    -Chị chẳng hiểu, công chúa! Chị chẳng biết gì hết! Chị tưởng Phong cứ nói tất tần tật là mọi chuyện êm đẹp và “sau đó, tất cả mọi người sống trong bình yên hạnh phúc đến cuối đời” chắc? Không, chị chẳng biết gì cả!

    -Vậy em biết cái gì, Tiểu Hồ? – Công chúa tức giận – Ta khó khăn lắm mới giành được chút ủng hộ từ Liên Hiệp Bờ Tây, giờ dính vào chuyện này, họ nghĩ ta thế nào? Ta thích Phong, thích nhiều hơn thế, nhiều hơn cả em tưởng tượng! Nhưng bầu cử không phải chuyện chơi, em hiểu chứ?

    Tiểu Hồ bước tới rồi gầm lên, mặt kề sát mặt Lục Châu:

    -BẦU CỬ! BẦU CỬ! Lúc nào cũng bầu cử! Lá phiếu và đảng phái quan trọng hơn cả Phong cơ à? Công chúa biến thành người khôn ngoan từ bao giờ thế? Công chúa muốn ngồi lên chiếc ngai thủy tinh vậy sao(***)?Chính công chúa mới là người không đồng điệu!

    -Vậy thì sao? Em muốn chứng tỏ cái gì? – Lục Châu nổi đóa đoạn đẩy vai Tiểu Hồ – Chỉ mình em biết quan tâm Phong thôi à? Được thôi, chiến đấu ngay tại đây! Em muốn thử xem ta quan tâm Phong thế nào không? ĐÁNH KHÔNG, Tiểu Hồ?

    Trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Hồ bóp chặt tay chừng như sắp tung đòn Hỏa niệm, cơn giận dữ đang nuốt chửng nàng. Nhưng chút lý trí cuối cùng cộng thêm cái lạnh mùa đông vương trong xuân tháng 2 dội xuống ngọn lửa trong lòng Tiểu Hồ. Cô gái lắc đầu chán ngán đoạn bỏ đi, miệng lẩm bẩm chửi bới điều gì đấy. Một mình giữa cung điện, Lục Châu nổi xung rồi ném chiếc chặn giấy vỡ cửa kính cho thỏa cơn giận dữ. Nhưng kính vỡ tan hoang mà nàng chẳng khá hơn chút nào.

    *
    * *

    Rốt cục những con chữ làm hòa của Tiểu Hồ tốt gấp nhiều lần chiếc chặn giấy, tâm trạng Lục Châu bắt đầu khá hơn. Liếc xuống dưới, nàng tiếp tục đọc thư:

    Em đã gặp Bất Vọng, ông ấy đồng ý chuyển về gần nhà em để tiện chăm nom Liệt Trúc. Mộng Dụ sẽ ở cùng con bé vài tháng trước khi em quay về. Hỏa Nghi cũng hứa thăm con bé khi rảnh. Liệt Trúc sẽ an toàn, đừng lo lắng. Con bé cũng cứng rắn lắm, nhưng nếu được, chị hãy hỏi thăm con bé một câu. Nó cô đơn lắm!

    Em đang tới thư viện quốc gia Diệp quốc để gửi thêm tài liệu cho công chúa. Trước khi mất, cha chúng ta nói rằng ở Diệp quốc có vài tài liệu liên quan đến cổng không gian. Chắc cha cũng nói điều này với chị rồi, Liệt Giả đang âm mưu chuyện gì đấy ở Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng thư viện quốc gia có nhiều tài liệu mật, em cần công chúa giúp. Em cũng cần thêm một đồng minh ở đây, công chúa nhờ Thôn Tàng được không?

    Xin lỗi vì không thể ở bên công chúa lúc này. Nhưng chúng ta đều phải cố gắng thôi. Cha nói đúng, chiến tranh kết thúc không có nghĩa là hòa bình, nó mở ra cuộc chiến khác. Cố lên công chúa, bước lên ngai vàng và trở thành Bạch Dương Đệ Thập Nhất!

    Vả lại chúng ta cần cố gắng để đón Phong trở về. Tóc đỏ phải trở về đàng hoàng và được khôi phục danh dự. Phải chứ?

    Yêu công chúa nhiều!

    Tái bút: đốt thư ngay sau khi đọc. Đừng để ai biết. Giữ kênh liên lạc này.

    Tái bút 2: yêu công chúa lần nữa. Hi hi!”


    Lục Châu thở dài, tâm trạng bớt gánh lo. Dù chưa tỏ tưởng vấn đề nhưng nàng biết tất cả đang cố gắng vì ngày trở về của Vô Phong. Nàng có phần trong đó. Nàng muốn thấy những ngọn gió nhuộm đỏ thổi qua Phi Thiên thành lần nữa và ngôi vị hoàng đế là cách duy nhất.

    Nghĩ một hồi, Lục Châu nhặt chiếc chặn giấy rồi bước vào phòng làm việc ngồn ngộn sách vở. Đại thánh sứ Tây Minh đã để lại tất cả tài liệu mà ông tìm được từ thư viện quốc gia Xích Quỷ đến thư viện Tuyệt Tưởng Thành. Công chúa ngồi xuống nghiên cứu dù chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhưng vì ngày gió Phi Thiên thành nhuộm đỏ lần nữa, nàng bỏ qua mệt mỏi lẫn mơ hồ. Đêm ấy, nàng dần hiểu cái gọi là “cổng không gian”.



    Cách đó hàng ngàn cây số, trên chiếc tàu cao tốc vắng bóng hành khách, Vô Phong tỉnh giấc. Trần Độ thành thật nhiều thứ nhưng không phải tất cả. Liều thuốc Bột Khoan Não không hề “nhẹ” như lão pháp quan quảng cáo, vì nó mà tên tóc đỏ mơ mơ tỉnh tỉnh cả tuần. Hắn chỉ nhớ Mi Kha đưa mình đến Băng Thổ, hết đi rồi dừng chân vài bận. Lục địa nội chiến, Liên Minh Phương Bắc lục đục, việc đi lại qua các cửa khẩu vì thế rất khó khăn, phải nhờ quan hệ của Mi Kha mới êm xuôi. Vỗ đầu vài cái, tên tóc đỏ ngó ra cửa sổ đầy tuyết rồi hỏi cô ả Mi Kha ngồi kế bên:

    -Đây là đâu? Mà cô biết đường không vậy?

    -Thâm Hàn quốc, chúng ta đang đi về cực bắc, nơi đấy khá xa, rất gần với đất Thiên Phạn.

    Vô Phong gật gù. Hắn để ý tay Mi Kha khư khư chiếc hộp ngũ giác màu đen mà cô ta lấy từ Trần Độ. Từ hồi rời Phi Thiên quốc, cô ả không bao giờ rời xa chiếc hộp quá nửa bước.

    *
    * *

    Ngược dòng thời gian về ngày 15 tháng 2, tại thánh đường bỏ hoang, Vô Phong quyết định để em gái ở lại Phi Thiên thành. Hắn biết Tiểu Hồ sẽ làm tất cả vì con bé, hắn cũng không thể để em gái dính vào cuộc đời lang bạt nguy hiểm của mình. Hắn gọi Liệt Trúc trở dậy, thuyết phục dỗ dành rồi dặn dò cô bé những điều cần thiết. Như hiểu tình cảnh hiện tại, Liệt Trúc không níu kéo anh trai dù đôi mắt ướt đẫm. Vô Phong ôm cô bé lần cuối.

    Trước lúc khởi hành, lão pháp quan đưa tên tóc đỏ một cái túi đựng đầy tiền rồi nói:

    -Toàn bộ tài khoản của cậu đều ở đây, ta đã rút hết. Hơi tốn nước bọt với thằng cha chủ ngân hàng, cậu nên cảm ơn ta một tiếng. Đừng phung phí, cậu sẽ cần tới nó.

    -Ông định đưa tôi đi đâu? Không phải chỗ cắt xẻ nào chứ?

    Lão pháp quan cười:

    -Cậu luôn thắc mắc cuộc chiến năm năm trước, cái ngày mà toàn đội Thổ Hành tiền nhiệm tử trận, phải không? Đề Án Ngục Thánh rồi chiếc đĩa vàng? Và quan trọng nhất, cậu đã sống thế nào? Ta sẽ cho cậu một gợi ý. Trong cuộc chiến tranh giành tài nguyên hai mươi năm trước, Phi Thiên quốc đạt đỉnh điểm sức mạnh quân sự. Vì lẽ đó, Băng Hóa quốc đã phát triển một đề án nhằm chống lại Phi Thiên, được gọi là “Đề Án Mắt Trắng”(****). Nó là khởi nguồn mọi câu chuyện.

    -Vậy tôi nên bắt đầu từ đâu? – Vô Phong hỏi.

    Trần Độ cười khanh khách đoạn ngoảnh sang Mi Kha:

    -Cô gái này sẽ cho cậu câu trả lời.

    Sau đấy tên tóc đỏ từ biệt Liệt Trúc rồi theo Mi Kha rời thủ đô. Hắn để ý trước lúc đi, cô ả nhận một chiếc hộp trụ kim loại với đáy ngũ giác(*****). Hắn luôn nghĩ đó là tiền công thỏa thuận giữa lão pháp quan và cô ả.

    *
    * *

    -Tại sao hồi năm kia, cô đến dạ tiệc tìm tôi? – Vô Phong hỏi.

    Mi Kha bật cười. Cô ả bất ngờ vận lực. Một cảm giác ghê rợn ụp xuống Vô Phong khiến hắn không thở nổi. Hai năm đã trôi qua nhưng hắn nhớ rõ thứ áp lực khủng khiếp này. Nó không đến từ thế giới vật chất bình thường, nó đến từ xứ sở người chết. Và khi Mi Kha quay sang với đôi mắt lòng đen tròng trắng, tên tóc đỏ thoáng nhận ra bóng dáng con sói Quỷ Nhãn. Bị đè nén bởi nỗi sợ, tên tóc đỏ cứng người, tay chân run lẩy bẩy. Giả như Mi Kha giết hắn ngay tại đây, hắn cũng không thể kêu lên dù chỉ một tiếng.

    Nhưng rồi cô ả tóc vàng ngừng vận lực, đồng tử chuyển về màu xám bình thường. Nhìn gã tóc đỏ tái mét mặt mày, Mi Kha cười đoạn đưa tay bẹo má hắn:

    -Vì khi đó tôi nghĩ anh là kẻ giết anh trai tôi. Tôi không có ý định báo thù mà chỉ muốn hỏi anh mang cái đầu anh trai tôi đi đâu. Nhưng té ra anh không phải kẻ đó. Từ hồi ở Minh Tu thành, tôi đã biết anh không phải người cắt đầu anh trai mình.

    Vô Phong lắp bắp:

    -Vậy ra… Quỷ Nhãn là anh cô? Nhưng mất đầu là sao?

    -Ở cuộc chiến Hồi Đằng mà anh tham gia, một kẻ khác đã cắt đầu anh trai tôi và bán cho Trần Độ. Tôi chẳng biết chuyện cho đến khi lão pháp quan tìm gặp. Lão đề nghị tôi đưa anh rời Phi Thiên quốc và tiếp cận Đề Án Mắt Trắng. Tôi có thể giúp chuyện đầu tiên nhưng việc thứ hai hoàn toàn khác, tôi từ chối. Nhưng Trần Độ thuyết phục tôi bằng cái này… – Cô ả vỗ vỗ chiếc hộp ngũ giác – …vậy là tôi đồng ý.

    Tên tóc đỏ lợm họng khi nghĩ đến vật trong hộp. Hắn tiếp lời:

    -Tại sao cô cần nó đến thế?

    -Để cứu dòng họ. – Mi Kha trả lời – Chúng tôi đang chết dần chết mòn vì Đề Án Mắt Trắng. Rồi anh sẽ biết, tóc đỏ à, rồi anh sẽ biết… Thế giới đang thay đổi và anh sẽ chứng kiến chúng. Sớm thôi!

    Cô ả lắc đầu không muốn nói thêm. Vô Phong trông ra ngoài cửa sổ. Tuyết trắng xóa, đêm đen đặc, không gian mịt mù như chính con đường của hắn. Tên tóc đỏ đang bước vào cuộc chiến mới nhưng chẳng biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước.

    Nhưng ít nhất là ngay cả nơi khắc nghiệt này, gió vẫn thổi mạnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    (*) chiếc dây bạc của Lục Châu vẫn ở trên cổ Vô Phong, xem lại Q3 Chương 111

    (**) xem lại Q3 Chương 70

    (***) chiếc ngai thủy tinh dành cho hoàng đế Phi Thiên ở tòa điện chính, xem lại Q1 Chương 3

    (****) theo lời bác sĩ Liêu Hóa (Chu Thịnh), cuộc chạy đua vũ khí sinh hóa bắt nguồn từ Đề Án Mắt Trắng của Băng Hóa quốc, xem lại Q3 Chương 103

    (*****) chiếc hộp đựng đầu Quỷ Nhãn, xem lại Q3 Chương 48

    ____________

    Phản hồi bình luận tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=76455
    Lần sửa cuối bởi Get_Backer, ngày 23-11-2016 lúc 21:36.
    ---QC---


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BoCuaThor,Darkzergling,dungcoi89,hailam1991,handsome,lKai,nhathuy92cr,quangheo,SpaceWolf,thanaret25,thefriend1122,vannhan_qng,
  3. #247
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    746
    Xu
    0

    Mặc định

    Xin hãy ủng hộ cho fanpage của Ngục Thánh tại đây: https://www.facebook.com/ngucthanhgetbacker/

    Chương kết
    Dưới bóng mặt trăng


    Mình sẽ gửi lời tạm biệt đến mọi người trong vài ngày tới, giờ xin phép được nghỉ một chút



    Đầu năm 7518, sau nhiều trì hoãn, liên quân Đại Hội Đồng tiến về Tuyệt Tưởng Thành. Họ đẩy lui Chó Hoang và chiếm nửa mặt trận vùng mỏ phía bắc. Nhưng hai tháng kế tiếp, liên quân không tiến thêm được bước nào vì quân phương nam kháng cự mạnh chưa kể những tranh cãi nội bộ vì chia chác mỏ quang tố. Sau rốt chỉ có người Phi Thiên hối thúc tấn công vì thánh giới Họa Đồ vẫn cắm trên đỉnh tường thành. Họ muốn tang lễ của Tây Minh trọn vẹn. Người Phi Thiên cử tình báo xâm nhập tòa thành đổ nát truy tìm thi thể đại thánh sứ. Họ nghĩ cuộc đời ông kết thúc như những người từng chết dưới lưỡi kiếm Hệ Tôn: bị chặt đầu, treo xác trên tường thành và mục rữa trong gió sa mạc.

    Nhưng với quân đoàn phương nam, nhất là những kẻ sống sót sau trận đánh cuối cùng, chúng biết rằng chẳng có màn chặt đầu treo xác nào dù Hệ Tôn rất muốn làm vậy. Con quỷ khát máu bị Liệt Giả đã đấm tung mặt trước khi kịp nâng cao thành tích, chết giấc nửa ngày mới tỉnh. Sau đấy Liệt Giả đem chôn ngài đại thánh sứ dưới chân rẻo Mạn Đà cùng tấm bia mộ đục đẽo cẩn thận. Gã cắm thánh giới Họa Đồ lên tường thành rồi dùng phép thuật gia cố. Cây thương bạc sẽ ở đấy tới chừng nào mà bức tường còn chống chọi được thời gian. Những di sản của đại thánh sứ bỗng chốc biến thành khu vực cấm, bọn phương nam tuyệt chẳng dám bén mảng nửa bước kể cả những kẻ mạnh nhất. Không ai muốn đón nhận cơn thịnh nộ từ Liệt Giả.

    Một đêm tháng 2, Liệt Giả viếng mộ đại thánh sứ, theo sau gã là Hiệp Dung. Gã đem trà thiết mộc cùng thuốc lá đặt trước mộ – những món đại thánh sứ thích nhất. Liệt Giả ngắm nhìn ngôi mộ, tóc đỏ phất phơ giữa ngọn gió sa mạc khô cằn. Không còn mưa bạc, không còn hoa Tuyệt Tưởng, không còn bước chạy của cậu bé luôn tin vào những chuyện kể người hùng, thế giới Tâm Mộng đang chuyển mình. Gã tóc đỏ chợt hỏi:

    -Có tin gì mới không?

    Hiệp Dung đáp lời:

    -Bọn Chó Hoang đang đòi ngài phá rẻo Mạn Đà, chúng nó muốn khai thác quang tố.

    -Bảo chúng nó dải núi bị ếm ma thuật nguyền rủa, ta không phá được. Hoặc nếu thích, chúng nó có thể mang pháo ra bắn nhưng đừng hòng lấy được quang tố dù chỉ một thỏi.

    Hiệp Dung mỉm cười đoạn tiếp tục:

    -Bên Phi Thiên quốc, hai đứa con hoàng đế đang vận động tranh cử, chuyện này hơi lạ. Có khi nào Đệ Thập xuống mồ sớm chăng? Trông ông ta có vẻ già yếu nhanh hơn các đời hoàng đế trước.

    -Nhưng là hoàng đế nguy hiểm nhất họ Bạch Dương. – Gã tóc đỏ nói – Đừng tin Đệ Thập cho tới khi mọi việc ngã ngũ.

    Tên Đầu Sói gật đầu rồi tiếp tục:

    -Chợ rác đang xem xét vị trí cho Thập Kiếm, có mấy ứng cử viên tiềm năng như Quạ Đen và Chiến Tử. Quạ Đen khỏi nói, Chiến Tử tự tay giết một phần ba Đầu Sói và mười mấy Sói Chúa của chúng ta – hắn giết toàn lũ sừng sỏ nhất. Nhưng chợ rác cũng đang tính chuyện đưa Vô Phong vào, họ nói Vô Phong đang là kẻ nhanh nhất thế giới vì không ai chạm nổi kỷ lục mười ba mét một giây (13m/s) của hắn. Anh chàng tóc đỏ hay ho đấy chứ? Nhưng tôi nghe nói hắn vừa rời Phi Thiên quốc, hình như do chuyện gian lận hồ sơ lý lịch?

    -Phải, cậu ta gặp rắc rối. – Liệt Giả nói – Nhưng đó là số phận của cậu ta, không thể tránh được.

    -Vậy ông tính sao với Liệt Trúc? – Hiệp Dung hỏi – Để con bé ở đấy liệu có ổn?

    Gã tóc đỏ ngửa cổ nốc ngụm bia, ánh mắt vẫn không rời chiếc bia mộ:

    -Liệt Trúc tạm thời vẫn an toàn. Bất Vọng đang bảo vệ con bé, Phi Thiên quốc họa có điên mới đụng vào Bất Vọng. Nhưng khi thời điểm đó xảy ra, ta sẽ mang con bé đi.

    Hiệp Dung chép miệng:

    -Vậy chúng ta bắt đầu ngay tối nay? Liệu gấp quá không? Mất cơn bão điện từ, chúng ta sẽ đối mặt hàng tấn bom đạn của liên quân, sợ không chịu nổi quá nửa năm. Tôi nghĩ chúng ta nên đợi Ngài Quý Tộc mang hàng viện trợ đến.

    Gã tóc đỏ lắc đầu:

    -Thế giới đang đảo chiều. Thánh Vực phân hóa, đám thánh sứ trẻ sẽ liên minh với nhau và tự hành động thay vì xin phép mấy lão già. Lục Châu của Khối Ngũ Giác cùng Vi Hàn của Trục Chữ Thập đều có quan điểm tiến bộ thay vì thù hằn như đời trước, nếu họ bắt tay nhau, chúng ta sẽ gặp rắc rối.

    -Tất cả vẫn thuộc chiến lược “phương trình nhiều ẩn” của ngài chứ?

    Liệt Giả gật đầu xác nhận. Gã châm một điếu thuốc rồi đặt nó trên mộ đại thánh sứ, định rời đi thì Hiệp Dung hỏi:

    -Cuối cùng thì ngài vẫn kính trọng Tây Minh. Nhưng vì sao ngài đi ngược mong muốn của ông ấy?

    Liệt Giả bỏ đi, Hiệp Dung cười nhạt rồi bước theo gã. Hai người quay lại trung tâm thành phố và tiến về Ngọn Xám. Tại cửa tòa tháp, đám bậu sậu phương nam tập trung đầy đủ từ ba kẻ mạnh nhất, người Tân Đảng hay lũ sói miền nam. Hệ Tôn đã sở hữu bộ dạng mới: tay trái bị cụt của gã được thay thế bằng một cánh tay cơ sinh học đầy kim loại lẫn dây diện chằng chịt. Nhưng có thể vì chưa quen với cỗ máy hoặc có thể vì ăn đòn quá đau mà gã nhìn chằm chằm Liệt Giả, ánh mắt căm hờn như đứa trẻ giận cha mình. Tất cả đều trông chờ gã tóc đỏ. Liệt Giả bước vào tòa tháp đoạn quay sang hỏi Hiệp Dung:

    -Lực Lượng Mù Thủy chuyển hàng chưa?

    -Đã tới, thưa ngài. Ở đằng kia, mọi người đợi ngài ra lệnh! Tôi sẽ đưa “ông ta” lên đỉnh tháp ngay!

    Nhìn theo hướng chỉ tay, Liệt Giả thấy bọn lâu la di chuyển những cỗ quan tài thủy tinh trên xe đẩy. Gã cuốc bộ cầu thang trong âm thanh ù ù phát ra từ cột năng lượng lam bạc chạy xuyên suốt Ngọn Xám. Ít phút sau, gã đến căn phòng tại đỉnh tháp. Căn phòng vốn đổ vỡ nay được khôi phục phần nào tựa thể miếng vá đắp chiếc áo rách. Trên miệng chiếc hố khổng lồ phát năng lượng, quân phương nam lắp đặt nhiều máy móc lẫn bảng điều khiển. Liệt Giả ngoái đầu nhìn quanh, chợt thấy một người phụ nữ gần đấy thì hất hàm:

    -Cô sẵn sàng chưa, Tịnh Hoạt?

    Người phụ nữ chậm rãi bước. Dưới ánh sáng của cột năng lượng, mái tóc trắng xóa cùng thân thể gắn đầy kim loại của cô ta xuất hiện. Phát đạn bắn tỉa không thể giết Tịnh Hoạt, cô ta vẫn sống sót cùng vết sẹo lớn ở ngực. Liệt Giả gật đầu rồi chờ đợi. Ít phút sau, Hiệp Dung mang người tới, đó là một ông già tóc bạc lốm đốm, gương mặt hằn sâu dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ khiến tuổi già của ông ta méo mó thiếu tự nhiên. Liệt Giả bảo tên Đầu Sói lui ra ngoài đoạn hỏi ông già:

    -Bắt đầu chứ, Hỏa Phu?

    Ông già Hỏa Phu im lặng, thân thể run rẩy dù đêm tháng 2 sa mạc chẳng hề buốt giá. Hỏa Phu lắc đầu:

    -Cậu nghĩ kỹ chưa, Liệt Giả? Ta chỉ muốn nghiên cứu khoa học, không phải thế này…

    -Nhưng chính ông cũng chưa từng thấy cổng không gian, phải chứ? – Liệt Giả nhún vai – Đám khoa học các ông không phải thiên thần cũng chẳng phải ác quỷ, mà là những kẻ mở lối cho cả ác quỷ lẫn thiên thần bước vào thế giới này. Uống chút gì chứ?

    Liệt Giả chìa chai bia. Biết không thể từ chối, Hỏa Phu nhận lấy, uống một ngụm lên tinh thần rồi bắt đầu thao tác bảng điều khiển. Cùng lúc, Tịnh Hoạt bước xuống hố năng lượng và lẩm nhẩm niệm phép thuật, những cuộn dây nhỏ xíu từ mặt đất trồi lên đâm vào cơ thể cô ta. Dưới sự điều khiển của Tịnh Hoạt, cột năng lượng lam bạc yếu dần, cơn bão điện từ theo đó cũng biến mất. Ngọn Xám đóng lại như bông hoa khép cánh. Lần đầu tiên sau nửa năm, người ta mới thấy ánh trăng phủ lên mảnh đất sa mạc.

    Ở đỉnh Ngọn Xám, Hỏa Phu thao tác bảng điều khiển, đám phương nam lần lượt đẩy những quan tài thủy tinh vào vị trí tại đáy tháp. Mươi mười phút sau, Ngọn Xám lại khai mở lần nữa và bắn lên trời dòng năng lượng lam bạc. Tại đương trường, hàng vạn Chó Hoang lẫn liên quân ngửa cổ nhìn bầu trời. Họ nhận ra ngọn năng lượng như mũi dao nhọn xẻ khoét không gian, không khí quanh nơi ấy xoắn tụ rồi đột ngột vỡ bung tỏa ra một vòng tròn viền tím với đường kính bằng nửa tòa thành. Giữa vòng tròn tím ngắt, người ta chẳng thấy gì ngoài một màu đen thui, đen hơn cả bóng đêm tối tăm nhất thế giới Tâm Mộng.

    Đó chưa phải tất cả, người ta bỗng thấy khối màu đen giữa vòng tròn nổi lên mấy dải màu cam tựa thể tinh vân, liền sau đó một lớp màng màu trắng sụp xuống rồi mở, mở rồi sụp, cứ thế vài lần như cái chớp mắt của loài bò sát. Bất thình lình một tiếng rống từ vòng tròn dội xuống làm rung chuyển Tuyệt Tưởng Thành. Những bức tường vững chắc đầy phép thuật bảo vệ bỗng chốc rung lắc bần bật như cây non trước bão tố, hết thảy con người từ quân phương nam tới Chó Hoang run lên khiếp đảm. Họ chưa từng chứng kiến thứ nào kinh khủng như thế, ngay cả đám quái vật không trung hung hãn nhất cũng không có tiếng rống như vậy. Toàn thể Kim Ngân ngoái đầu về trung tâm lục địa, ngay cả người ở Đại Lộ Đỏ cũng nghe được thanh âm hãi hùng đó.

    Khoảnh khắc chỉ diễn ra vài phút. Vòng tròn tím ngắt thu nhỏ, khối đen sì nổi những dải màu cam nọ biến mất như chưa từng tồn tại. Người ta chợt hiểu màn đêm Kim Ngân hóa ra vẫn đẹp đẽ chán so với nó và ánh trăng nhợt nhạt kia ấm ấp khó tả. Tại đỉnh tháp, Tịnh Hoạt nằm vật bên miệng hố năng lượng, mặt cắt chẳng còn hột máu. Hỏa Phu nuốt nước bọt mấy lần mới nói được:

    -Cái gì vậy… Liệt Giả? Đó là cái gì?

    Trong khi cả thế giới kinh hãi, Liệt Giả vẫn điềm nhiên như không. Gã tu một hơi cạn sạch chai bia, sau đáp:

    -Cổng không gian chưa đủ rộng, phải mở nó lớn hơn nữa. Cái ông cần là một chiếc đĩa vàng. Cứ làm việc đi, Hỏa Phu, tôi sẽ mang chiếc đĩa về cho ông.

    Hỏa Phu sợ hãi chống tay lên bàn điều khiển. Ông già lắc đầu đoạn ngước nhìn mặt trăng nhợt nhạt trên bầu trời, hy vọng chút ánh sáng le lói giải tỏa nỗi sợ đang gào thét trong lòng. Thâm tâm Hỏa Phu bắt đầu hối tiếc.

    Ngày 24 tháng 2 năm 7518, thế giới Tâm Mộng bước vào thời đại mới bằng tiếng rống khủng khiếp từ Tuyệt Tưởng Thành. Gió vẫn thổi nhưng không còn mát lành như trước. Trăng vẫn còn đó nhưng chẳng đẹp như trước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hết quyển 3


    _____________

    Phản hồi bình luận tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=76455
    Lần sửa cuối bởi Get_Backer, ngày 19-11-2016 lúc 14:28.

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BoCuaThor,Darkzergling,dungcoi89,handsome,lKai,nhathuy92cr,quangheo,SpaceWolf,thanaret25,thefriend1122,vannhan_qng,
  5. #248
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    746
    Xu
    0

    Mặc định

    Lời tạm biệt cũng như mọi điều về bộ truyện, mình đều nói ở link phía dưới, fanpage của Ngục Thánh. Các bạn có thể ủng hộ tại page. Cảm ơn vì đã theo dõi Ngục Thánh suốt thời gian qua. Mình sẽ nghỉ một thời gian nhưng vẫn kiểm tra link góp ý đều đặn, nên có gì thắc mắc, phàn nàn, góp ý, mọi người cứ post vào đó. Mình sẽ đọc, xin cảm ơn. Cũng sau hôm nay, mình sẽ ngừng viết một thời gian nên mod có thể gỡ stick hoặc khóa chủ đề nếu cần thiết. Xin cảm ơn.

    Hẹn gặp lại.

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...200312101847:0

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Darkzergling,hailam1991,kakashivn87,lKai,nhathuy92cr,quangheo,SpaceWolf,thanaret25,thefriend1122,vannhan_qng,
  7. #249
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    746
    Xu
    0

    Mặc định

    Phần ngoại truyện Ngục Thánh. Mình để ở fanpage của truyện chứ không muốn post vào phần truyện chính trên tangthuvien này. Các phần ngoại truyện kế tiếp sẽ cập nhật ở post này. Xin cảm ơn .

    Ngục Thánh ngoại truyện.

    1. Trà Trắng

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...885278400016:0

    2. Trà My

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...167093738501:0

    3. Trà Kép (1)

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...72060366182507

    4. Trà Kép (2)

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...80149312040279

    5. Trà Kép (3)

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...94632417258635

    6. Trà Kép (4)

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...16130878442122


    7. Sơn Trà

    https://www.facebook.com/ngucthanhge...36758163046060
    Lần sửa cuối bởi Get_Backer, ngày 06-06-2017 lúc 21:18.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avast1,Darkzergling,hailam1991,lKai,quangheo,SpaceWolf,tinhyeuhoaco,
  9. #250
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    746
    Xu
    0

    Mặc định

    Nhân dịp năm mới, xin chúc các độc giả của Ngục Thánh một năm mạnh khỏe, vui vẻ, nhiều niềm vui, nhiều may mắn và hạnh phúc . Cũng nhân dịp năm mới, mình xin thông báo Ngục Thánh đã chính thức quay lại.

    Trong đợt quay lại này, truyện sẽ có nhiều thay đổi ở kết cấu, vậy nên mong các độc giả kiên nhẫn. Về lịch post, các bạn biết tính mình rồi, một tuần cố gắng 1 - 2 chương . Vì kết cấu truyện mới, nên mình tạm thời chỉ đăng truyện ở đây để dễ quản lý, mong các bạn đọc không mang sang trang web khác, tới khi nào có thể, mình sẽ thông báo cho các bạn sau.

    Vậy, Quyển 4 Ngục Thánh chính thức bắt đầu.

    Fanpage của truyện: https://www.facebook.com/ngucthanhgetbacker/


    Quyển 4


    Bài ca cánh đen

    Chương 1
    Quạ không ngoảnh mặt





    “Ung thư hả? Bị lâu chưa?”. “Được nửa năm, lại tốn tiền thuốc rồi!” – những mẩu đối thoại này có thể gặp bất cứ đâu trên thế giới Tâm Mộng: trong nhà hàng, bữa tối, buổi hẹn hò, gặp mặt gia đình, lễ hội, chương trình truyền hình… Chẳng mấy ai biết thứ bệnh tật ấy từng gieo rắc nỗi khiếp đảm như thế nào. Ung thư trở thành lọ gia vị để thảy vào cuộc đối thoại nhàm chán hoặc khi không còn gì để nói. Đám tác giả bất tài thường xuyên dùng nó làm tình tiết gây cười cho vở hài kịch nhảm nhí nhất. Thảy vô tội vạ, tới nỗi dân tình bắt đầu dị ứng và gọi những kẻ trò chuyện nhạt nhẽo là “ung thư”. Nền y học Tâm Mộng giờ nghiên cứu những biến chứng vì lạm dụng nội lực, những thương tật vì tai nạn phép thuật, cách kéo dài tuổi thọ, nâng cao thể chất con người nhằm tạo ra siêu nhân, nghiên cứu cuộc sống sau cái chết, vân vân và những chuyện mây mây. Còn ung thư cùng đám bệnh nan y của thời đại cũ chỉ như chứng đau ruột thừa, viêm gan hoặc cảm cúm xoàng.

    Liệt Giả biết một người chết vì ung thư, đó là ông già họ Lập ở quận Mắt Trắng làm chủ một tiệm ăn mà thi thoảng anh ghé qua. Anh vẫn nhớ như in cái ngày ổng hét toáng lên khi nhìn hóa đơn thuốc, gọi bác sĩ là “một lũ cướp” và quyết tâm tránh xa bệnh viện. Nghe đâu hôm lìa đời, gương mặt ổng mãn nguyện đến lạ. Liệt Giả thường kể chuyện này cho hai gã bạn thân. “Thề có Vạn Thế, ông già đó chết thanh thản lắm!” – Anh quả quyết.

    Nhưng khi người già đến phòng khám, nền y học Tâm Mộng nhận ra nó chẳng thể giải quyết dứt điểm chứng mất ngủ. Thứ bệnh tật cổ lỗ sĩ ấy vẫn bám riết thế giới này. Hồi làm việc tại thánh đường, Liệt Giả thường tiếp xúc các cựu binh. Họ không than vãn với anh về thương tật, thất nghiệp hay bị vợ con ruồng bỏ. Họ nói về chứng mất ngủ. Họ cần ngủ. Thuở đó, anh chàng thánh sứ Liệt Giả hai mươi tuổi chẳng biết nói gì hơn ngoài động viên, làm lễ ban phước cho đám cựu binh và không quên dặn họ gặp bác sĩ. Vạn Thế chưa chắc chữa lành bệnh tật nhưng bác sĩ có thể. Anh không muốn họ chết đẹp như ông già Lập.

    Năm tháng Chiến Tranh Tài Nguyên ập đến, Liệt Giả mất ngủ nhiều hơn. Anh chưa già nhưng đã là cựu binh. Anh dần đồng cảm với đám cựu binh năm xưa. Những lúc trằn trọc, anh không thể ngừng suy nghĩ. Nghĩ ngày đã qua, nghĩ tháng đã mất, nghĩ năm chẳng còn, người thân, kẻ thù… vô số khung cảnh xuất hiện nối tiếp nhau khiến anh không yên. Và mất ngủ. Liệt Giả có lý do để trằn trọc. Anh không giống hai gã bạn thân của mình vốn chỉ biết mệnh lệnh, nghĩa vụ hay trung thành tuyệt đối với Phi Thiên quốc. Anh thuộc về Vạn Thế, giáo điều và lý tưởng. Anh lờ mờ cảm giác có sai lầm nào đấy trong Chiến Tranh Tài Nguyên, dù chính anh vừa nhận Huân Chương Cánh Đỏ từ chính phủ, dù người ta nói anh đã kết thúc cuộc chiến. Giả dụ có con, anh không chắc sẽ khoe với đứa nhỏ rằng cha nó vĩ đại ra sao như bao ông bố khác vẫn làm.

    Liệt Giả cần một thánh sứ làm yên lòng mình, giống các cựu binh đã tìm đến anh. Anh tìm thầy Tây Minh.

    Độ ấy thầy Tây Minh ra vào bệnh viện suốt, hỏi mới biết thầy cũng mất ngủ. Liệt Giả lấy làm lạ. Thầy chẳng can dự cuộc chiến, bao năm nay chỉ dạy học hay trông nom Tháp Thánh Sứ. Anh kể chuyện của mình rồi đáo qua vấn đề mất ngủ nhằm tìm chút đồng cảm. Thầy nghe xong thì gật gù:

    -Một phần của anh đã chết ngoài chiến trường, những phần còn lại bị dư âm chiến tranh quấy rầy và thêm vài phần nữa sẽ chết đi. Anh cũng thế, ta cũng vậy. Anh bị ám ảnh vì Chiến Tranh Tài Nguyên, còn ta chưa bao giờ quên Thời Đại Thủy Triều. Ta lớn lên cùng nó, sống với nó, chiến đấu chống lại nó. Ta cứ ngỡ đã chiến thắng Thời Đại Thủy Triều nhưng rốt cục nó chẳng đi đâu hết. Nó ở bên trong, làm nên lớp da thịt già cỗi này, làm nên cái gọi là “đại thánh sứ Tây Minh” này. Nó là ta, ta là nó. Thời Đại Thủy Triều hỗn loạn, ta cũng không thể yên bình. Cứ thế, cứ thế, chẳng bao giờ kết thúc. Rồi mất ngủ thôi!

    Thế hệ trẻ như Liệt Giả chỉ biết Thời Đại Thủy Triều qua sách vở, tư liệu. Đó là kỷ nguyên mà các đế quốc thành lập liên minh nhằm tranh giành quyền lực trên khắp thế giới, kể cả đất thánh. Nó khởi nguồn từ thời Bạch Dương Đệ Lục, kéo dài suốt hai thế kỷ và kết thúc bằng một hòa ước cách đây gần ba mươi năm. Chiến Tranh Tài Nguyên chỉ như quả tép pháo so với kho thuốc nổ Thời Đại Thủy Triều khổng lồ. Liệt Giả vẫn nghe rằng kỷ nguyên ấy có hàng vạn chiến binh tranh đấu, vô số chuyện kể những kiếm sĩ dũng cảm hay pháp sư đầy quyền năng, những thánh sứ gần ngang hàng thánh thần, những cuộc thách đấu huyền thoại ở phương bắc, Trận Sông Đỏ vĩ đại ở phía tây thế giới. Hàng lớp thế hệ chiến binh nối tiếp nhau sinh ra, nối tiếp nhau tàn lụi như sóng biển, nên gọi là Thời Đại Thủy Triều.

    -Uống thuốc cũng không ngủ được sao, thưa thầy? – Liệt Giả hỏi.

    -Ngủ được. Mấy thứ hóa chất này làm ức chế thần kinh rồi cứ thế ngủ thôi, một mạch đến sáng hôm sau. – Tây Minh giơ túi thuốc – Nhưng anh sẽ ngủ mà không mơ, không mộng đẹp cũng chẳng ác mộng, não bộ hoàn toàn ở trong thế giới không màu sắc, không mùi vị, không hình dáng, không âm thanh, không rung động. Đó gọi là “hư vô” và chỉ cái chết toàn diện mới ở trong hư vô. Ngủ… nó phải đến một cách tự nhiên, tức là bộ não chìm vào bóng đêm nhưng vẫn còn sợi tơ mỏng manh liên kết với thế giới thực. Sợi tơ ấy làm ta mơ mộng, đem lại điềm báo, khơi gợi buồn đau, làm ta tự nhận thức mình là một phần nào đấy hoặc chẳng là gì của thế giới này. Thuốc làm chúng ta chết, không phải ngủ. Chúng ta cần ngủ chứ không phải chết.

    Liệt Giả chống cằm suy nghĩ như vừa phát hiện điều mới mẻ. Anh hỏi tiếp:

    -Thầy có bao giờ lo rằng thế hệ sau hiểu sai về mình? Về Thời Đại Thủy Triều?

    -Anh biết gì về Thời Đại Thủy Triều? – Tây Minh hỏi lại.

    -Em chịu! – Liệt Giả gãi đầu gãi tai, cười – Em chỉ biết thầy nổi tiếng nhất thời đó. Thầy có thần hộ mệnh Cổ Nhi, thầy nắm giữ ngọn lửa phán quyết. Thầy thúc đẩy các liên minh đặt bút ký bản hòa ước. Chẳng thánh sứ hay chiến binh nào vĩ đại như thầy cả.

    Tây Minh lúc lắc đầu chẳng rõ ý tứ. Liệt Giả đã quen điệu bộ không khẳng định cũng chẳng phủ định của thầy. Dạo trước anh thường gọi đấy là tính ba phải, rồi cũng nhờ nó mà thầy cứu anh khỏi vô số rắc rối. Thầy ngẫm nghĩ hồi lâu đoạn nói:

    -Có, ta cũng từng lo lắng như anh. Sợ thanh danh bị ô uế, sợ đất nước mất mặt, sợ làm gia đình thất vọng. Từ ngày lên chức đại thánh sứ, ta luôn phấn đấu để vượt lên những nỗi sợ. Ta muốn lịch sử ghi danh mình, để trở thành niềm tự hào cho gia đình, để có chút gì đấy mà lên mặt trước lũ học trò ngổ ngáo như anh. Nhưng sau đấy thì sao? Thế giới Tâm Mộng vẫn thế, các liên minh vẫn xung đột, các đế quốc liên tục áp đặt thống trị lên những bộ tộc thiểu số. Gia đình khó chịu với ta và nói ta lo chuyện bao đồng; nếu ai đó hỏi, họ sẽ tránh nhắc tên ta. Nhiều người nghĩ ta được Vạn Thế gửi đến để trừng phạt kẻ ác, nhưng nào phải vậy? Ta chưa bao giờ ngủ mơ thấy Vạn Thế hay được Nữ Thần Tiên Tri báo mộng. Mơ trúng xổ số thì có! Khì! Buồn đau, phản bội, những gã kiếm sĩ bán mạng cho ác quỷ hòng đặt chân vào Thập Kiếm, lũ Bảy Người Mạnh Nhất chỉ chực kiếm lợi, đám Ngũ Pháp Sư vô tâm trước cảnh thế giới hoang tàn… Thời Đại Thủy Triều là thế. Nhưng không thế hệ tương lai nào biết về Thời Đại Thủy Triều hay rút ra bài học từ nó, như anh là ví dụ. Ba mươi năm sau hòa ước, thế giới vẫn bất đồng, cuối cùng là Chiến Tranh Tài Nguyên. Vậy anh nghĩ ta còn quan tâm mấy thứ danh tiếng tào lao nữa không?

    Nếu không bước vào rồi trở ra từ chiến tranh thì Liệt Giả cũng gán chữ “gàn dở” cho thầy Tây Minh giống gia đình thầy. Ngày anh nhận huân chương, người ta tán tụng anh kết thúc Chiến Tranh Tài Nguyên. Ban đầu anh tự hào lắm, tâm tình lâng lâng bồng bềnh như có quả bóng bay vô hình trong lồng ngực. Nhưng khi quả bóng xì hơi, anh chẳng hiểu mình đã kết thúc điều gì hay mang lại hạnh phúc cho ai, kể cả chính anh.

    -Hai mươi năm tới, chẳng ai hiểu Chiến Tranh Tài Nguyên nữa đâu, tóc đỏ. – Tây Minh tiếp lời – Chúng sẽ nằm trong sách vở, tư liệu, mấy chuyện hù dọa trẻ con, mấy chuyện phiếm làm lũ choai choai máu nóng trở thành chiến binh. Chúng không đến với con cái anh hay thế hệ tương lai, chúng ở lại với anh và chỉ mình anh. Giống như Thời Đại Thủy Triều ở lại với ta. Thời gian khắc nghiệt lắm! Rồi thế giới sẽ biến anh thành người hùng hoặc một tên đao phủ máu lạnh; anh sẽ trở thành công cụ cho một gã muốn ứng cử ghế đại biểu quốc hội, một tay thợ rèn khoác lác, hoặc đơn giản là làm gương mặt đại diện cho đợt tuyển thánh sứ sắp tới. Xem thử không?

    Nói rồi Tây Minh rút ra một tập tờ rơi đưa cho người học trò. Trông mặt mình chình ình cùng dòng chữ quảng cáo rất kêu, Liệt Giả ôm bụng cười lớn, có nằm mơ anh cũng chẳng tưởng tượng nổi chuyện này. Cười một chặp, anh bất giác nhớ mẹ. Hồi còn rong ruổi trên những dải núi hẻo lánh ở xứ Thượng Cổ, mẹ thường dặn anh tránh xa nơi đông đúc hay chốn thành thị. Giờ biết đứa con chườn mặt khắp ngóc ngách Phi Thiên thành, bà sẽ im lặng rồi không thèm nhìn mặt anh cả tháng. Kiểu tức giận đó của bà, anh không quên được.

    -Thầy có bao giờ chán ghét gia đình hay người xung quanh? – Liệt Giả lên tiếng – Em biết chuyện gia đình thầy. Liệu có bao giờ thầy cảm thấy bất công và muốn quay lưng, rồi… thầy biết đấy… oán trách, thù ghét cả thế giới?

    Tây Minh nhướn mắt, bờ trán hằn sâu những rãnh suy tư. Và như nhiều lần khác, người thầy trả lời bằng một câu hỏi:

    -Sau này, khi có con, anh muốn kể cho đứa bé biết chuyện gì xảy ra ở Chiến Tranh Tài Nguyên? Những câu chuyện thực sự, không phải mấy thứ xúc động mà người ta hay kể. “Sự thật” kia! Và liệu anh muốn đứa trẻ cảm nhận thời đại đó như mình?

    -Không, chắc chắn không, thưa thầy.

    -Vậy đấy! – Tây Minh lúc lắc đầu – Chúng ta chiến đấu để thế hệ tương lai không sống cùng bóng ma quá khứ, để họ không biết những “sự thật” mà chúng ta từng trải qua. Nếu họ thờ ơ thì đó là phần thưởng tốt nhất từ cuộc chiến, ta trân trọng điều đó, anh cũng nên thế.

    Liệt Giả nhíu mày:

    -Phải hành động cao thượng sao, thưa thầy? Một thánh sứ cần phải như vậy?

    -Không, không cao thượng đâu, chẳng cao thượng tí nào cả! Khì! – Tây Minh cười – Chỉ tự bảo vệ mình thôi. Nếu biết quá nhiều sự thật, người ta sẽ nghĩ khác. Anh hiểu mà…

    Liệt Giả im lặng đoạn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Nền trời xanh nhạt, mây lợp rợp nắng, đẹp đẽ và an lành. Hồi bé, mẹ thường bảo anh làm vậy mỗi khi mệt mỏi hay buồn phiền. Rồi khi làm việc ở thánh đường, anh cũng khuyên bọn trẻ hệt như mẹ. Nhưng bầu trời chỉ vỗ về người đồng điệu cùng nó, anh thì không. Sau cuộc chiến, thâm tâm anh đã rơi xuống những vực sâu mà ánh sáng chẳng thể rọi đến. Rối trí, Liệt Giả lại nhớ mẹ.

    Dạo này anh chưa gặp mẹ, lần gần đây nhất đã nửa năm.

    Mà gặp mẹ không dễ. Mẹ sẽ tìm anh, hoàn toàn không có chuyện ngược lại. Bà luôn đến mà không báo trước. Thường là lúc anh ngủ say, hay vô tình gặp một vị khách từ miền nam Thượng Cổ xa xôi với chất giọng đặc sệt âm mũi, hoặc nghe thấy tiếng rít của con quạ nào đấy mò đến bãi rác thủ đô kiếm ăn. Mẹ chỉ tới thăm Liệt Giả trong những khoảnh khắc như vậy, đột ngột nhưng nhẹ nhàng. Giữa cơn mộng mị, anh luôn thấy bà xuất hiện trong áo chùng màu cam sậm giống thứ màu phủ lên các triền núi hoang vu phía nam Thượng Cổ, vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh với hai gò má hay hồng lên vì lạnh, đôi mắt đen thẫm có dải mục quang tựa vệt sao băng vút ngang trời đêm. Liệt Giả chẳng giống bà điểm nào trừ mái tóc đỏ rực. Mẹ bảo anh giống cha nhiều hơn. Giữa dòng ký ức, anh nhớ mẹ chẳng mấy khi bồng bế hay âu yếm mình như bao bà mẹ khác. Bà đã quá bận bịu với cỗ máy dò tìm kim loại, ngã giá với đám thu mua phế liệu hoặc xua đuổi lũ quạ nhăm nhe cướp đồ ăn của anh – quạ ở xứ nam háu ăn, dữ dằn, lì hơn đá tảng, chúng sẽ tấn công trẻ con nếu không có người lớn bên cạnh.

    Phải đợi lúc đêm xuống, bên đống lửa liêu xiêu, Liệt Giả mới cảm nhận được đôi tay của mẹ. Tay mẹ nứt nẻ, nhiều rãnh lõm sâu tưởng như bị roi gió quất vào quanh năm suốt tháng. Trước khi ngủ, bà luôn ôm vai Liệt Giả, cầu nguyện Vạn Thế và dặn dò anh:

    “Đừng ngoảnh mặt với thế giới, Liệt Giả. Nếu một ngày nào đấy có người cầu xin con giúp đỡ, hãy giúp đỡ họ. Và nếu những người khốn khổ chẳng mở miệng cầu xin, hãy giúp họ bằng cả sức lực. Đừng như đại bàng bay cao mà chẳng quan tâm chuyện dưới đất. Đừng như chim ưng lấy giết chóc làm niềm kiêu hãnh. Sống như quạ.”

    “Tại sao phải thế hả mẹ?”

    Liệt Giả từng thắc mắc nhưng mẹ chỉ cười, bảo rằng anh còn quá bé. Trẻ con không hiểu chuyện người lớn. Giờ anh mới nhận ra lời của mẹ trĩu mỏi như thầy Tây Minh. Có gánh nặng gì đấy ở lại, giày vò mẹ nhưng bà không muốn anh biết.

    Rời miền đất hoang vu của ký ức, Liệt Giả quay về đại lộ lát đá dọc quận Trăng Khuyết của hiện thực. Anh trầm ngâm:

    -Thế giới này thật lạ, phải không thầy? Chẳng có thứ gì chuyển động theo một đường thẳng, chúng luôn lệch hướng, phá khỏi khuôn khổ rồi va chạm nhau. Giống hai gã đàn ông lỡ đụng nhau, sau đấy là đấm bốc! Em từng tham quan viện nghiên cứu sinh học, xem những tế bào dưới kính hiển vi. Các tế bào luôn chuyển động, luôn va chạm không ngừng nghỉ. Liệu đây có phải số phận mà Vạn Thế ban cho loài người? Và phải chăng Vạn Thế làm vậy vì ý muốn từ Đấng Sáng Tạo? Phải chăng con người không thể đi vào một đường thẳng? Phải chăng mọi thứ sẽ luôn luôn chuyển động lệch? Chúng ta… chúng ta… nói cùng một ngôn ngữ, cùng phụng sự một đấng tối cao, sử dụng chung một đồng tiền. Thế giới này là đỉnh cao trong giấc mơ loài người; con người Năm Đế Chế Cổ Đại vẫn luôn mơ như thế và chúng ta chính là giấc mơ của họ. Nhưng tại sao hết Thời Đại Thủy Triều lại tới Chiến Tranh Tài Nguyên?

    -Các thánh thần không phức tạp, chúng ta mới phức tạp. – Tây Minh nhún vai.

    Liệt Giả bật cười. Anh lại ngẩng đầu ngắm nhìn khoảng không. Trời xanh không thể rọi tới Liệt Giả nhưng anh có thể bay lên để chạm vào nó. Ánh mắt anh trèo thang gió và lội bước trong những sảnh mây. Rồi anh mở lời, chẳng rõ là nói với thầy Tây Minh hay nói cho chính mình:

    -Em sẽ rút khỏi Kỳ Thi Tổng Lãnh, mong thầy không giận. Sau đấy em sẽ đến vùng chiến sự ở phương bắc Băng Thổ, miền viễn tây của Hoa Thổ. Bất cứ đâu. Em muốn giúp những tộc người thiểu số giành quyền tự trị, cứu giúp các tiểu quốc kẹt giữa chiến tranh đế quốc, hoặc đơn giản là giúp một gia đình đoàn tụ. Không danh tiếng, không tiền bạc, không đợi trả ơn, không chính trị, không có cái gọi là “đất nước”. Vì con người, chỉ vì con người thôi. Giống những thánh sứ trong chuyện kể cho con trẻ: vô tư, luôn xuất hiện trong đôi cánh và chiến đấu hết sức mình.

    Tây Minh nhíu mày:

    -Chiến đấu cho người không quen biết? Sống cuộc đời vô quốc gia, vô chính phủ? Anh là đại thánh sứ, không phải đứa trẻ sống trong thế giới cổ tích, đừng nói ngớ ngẩn vậy. Ai chấp nhận một kẻ như thế? Anh sẽ trở thành kẻ thù của tất cả. Thế giới sẽ xua đuổi anh như đuổi quạ.

    Gió biển lùa quận Trăng Khuyết, lùa đại lộ lát đá dọc theo hàng cây dẻ ngựa, lùa tung mái tóc đỏ. Loáng thoáng đâu đây tiếng kêu ken két, tiếng gõ mỏ bới rác. Quạ. Liệt Giả căm thù lũ lông đen này. Tuổi thơ anh nấp sau lưng mẹ vì quạ rồi phải tự đứng dậy chống lại chúng. Ngày chôn mẹ xuống đất Thượng Cổ vĩnh hằng, quạ đến hàng đàn. Chúng bay trên sườn núi, trên nhành cây chết, trên tấm bia mộ không tên dựng vội, cánh vần vũ tô đen khoảnh trời. Chúng không quấy phá anh như mọi khi mà kêu rít điếc tai, tưởng chừng đang nhạo báng đứa trẻ mồ côi. Đứa bé Liệt Giả nghiến răng. Đau khổ. Cô đơn. Giận dữ. Đầy tủi nhục. Thằng bé rời lục địa và thề không bao giờ quay lại.

    Nếu tham dự kỳ thi Tổng Lãnh, anh sẽ là đại bàng bay trên Thánh Vực. Chẳng gì vĩ đại hơn.

    Nếu tiếp tục phục vụ đất nước, anh sẽ là chim ưng dẫn dắt hàng trăm thánh sứ cùng hàng ngàn chiến binh. Chẳng gì kiêu hãnh bằng.

    Nhưng một khi đặt chân vào con đường của mình, anh sẽ trở thành quạ. Lang thang, nhặt nhạnh, bị xua đuổi, khoác lên mình bộ cánh đen đúa xác xơ, chẳng thuộc về bóng tối cũng như ánh sáng. Kiếp quạ là thế. Anh sẽ trở thành thứ mà mình từng ghét cay ghét đắng, sẽ trở thành quá khứ mà mình từng chối bỏ.

    Ngày dựng mộ cho mẹ, anh một mình đối mặt thế giới, chỉ mỗi lũ quạ thăm viếng anh. Chỉ mỗi chúng chứng kiến anh buồn khổ. Ngày mẹ ra đi, mắt Liệt Giả lèm nhèm gió bụi, anh thấy lũ quạ cười mình. Giờ nghĩ lại, anh nhớ rằng chúng chỉ kêu. Quạ không biết nói tiếng người. Có thật chúng nhạo báng anh hay vì lý do nào khác?

    -Quạ vẫn ở đó mà thầy! Chúng chẳng đi đâu cả. – Liệt Giả cười – Nếu đó là cái giá của một thánh sứ thực thụ, em sẽ trả đầy đủ.

    -Vì cái gì? – Tây Minh hỏi.

    -Một thế giới hoàn hảo. – Anh trả lời – Em vẫn luôn nghĩ về nó. Đó là lý do em trở thành thánh sứ. Liệu đấy chính là số phận của thánh sứ? Làm thánh sứ phải chăng chính là làm quạ, thưa thầy?

    Tây Minh nhăn trán. Nghĩ ngợi một lát rồi thầy đưa anh vỉ thuốc chống mất ngủ:

    -Anh mệt mỏi quá rồi, con trai. Nghỉ vài tuần đi, ta cho phép. Về nhà nghỉ ngơi, tập trung chuẩn bị lễ cưới. Đừng nói anh quên nhé?! Này tóc đỏ, lễ cưới cho con gái ta mà không ra gì thì cứ liệu đấy!

    Liệt Giả thừ người. May đo lễ phục, mua đồ đạc mới, đặt tiệc, phát thiệp mời… trăm thứ cần sắm sửa mà anh chưa làm xong cái nào. Anh tạm biệt người thầy rồi cuống cuồng chạy về quận Mắt Trắng. Có người đang đợi anh làm chồng, có sinh linh chưa chào đời đang đợi anh làm cha. Đại lộ hút gió, anh chẳng nghe thấy tiếng ken két lì lợm nữa. Dường như con quạ đã rời đi hoặc anh tưởng tượng ra nó.

    Vài tuần sau, một ngày giữa tháng 7, Liệt Giả bước vào thánh đường cùng người anh yêu thương. Thánh đường đơm hoa đỏ kết hoa trắng, người cười người nói rộn ràng, nắng hè tô sáng hình Vạn Thế tạc chìm ở mặt sàn sảnh chính. Tại những hàng ghế trong sảnh, Liệt Giả bắt gặp khách phương xa, đồng nghiệp, đàn em thánh sứ, các đại thánh sứ đáng kính, vài người từng là thù địch còn giờ là bạn, tất nhiên không thể thiếu hai gã bạn thân. Phu nhân của hoàng đế Bạch Dương Đệ Thập cũng dự lễ, Liệt Giả nhớ khi ấy bà đang mang thai đứa con thứ hai. Anh quỳ trước tượng Nữ Thần Tiên Tri, nắm tay vị hôn thê để lắng nghe lời ban phước từ người chứng giám. Giá mẹ ở đây! – Liệt Giả nghĩ. Giá mẹ ở đây. Hẳn bà sẽ chảy nước mắt khi thấy cô dâu của anh thật đẹp trong váy cưới màu bạc, mái tóc vàng kim phủ nửa lưng như tấm rèm dệt bằng tơ, giống hệt những nàng công chúa mà bà vẫn kể cho anh nghe.

    -Dưới sự chứng kiến của Vạn Thế, ta tuyên bố Liệt Giả và Dạ Bích từ nay là vợ chồng. – Người chứng giám nói, tay gấp lại cuốn sách giáo điều – Hai người sẽ sống chung một mái nhà, chung niềm hạnh phúc lẫn đau khổ. Liệt Giả, anh có thể…

    Người chứng giám chưa kịp nói “hôn cô dâu” thì Liệt Giả đã ôm chầm Dạ Bích, bế bổng nàng rồi hôn nồng nhiệt. Anh đã chờ quá lâu cho thời khắc này. Tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, tiếng chúc mừng vang khắp thánh đường. Khung cảnh hạnh phúc và đủ đầy, trái hẳn ngày Liệt Giả cô đơn bên bia mộ dựng vội.

    Hôm ấy quạ không ghé thăm anh.

    Bảy tháng sau, Liệt Giả hớt hải chạy tới bệnh viện. Anh đi vội, không kịp thay thường phục mà vẫn khoác áo chùng thánh sứ. Qua mỗi đoạn đường, tâm trí anh lại xoay mòng mòng như con vụ. Lúc thì tự hào, lúc thì hồi hộp, khi lại ước rằng lễ cưới chưa từng xảy ra. Anh chưa chuẩn bị tinh thần làm cha. Tuổi thơ lang thang rồi Chiến Tranh Tài Nguyên, anh chỉ thấy vô vàn sợi chỉ đứt đoạn, những câu chuyện chỉ có phần mở đầu và những cuốn sách không có bìa sau. Một sinh linh mới sắp chào đời – làm sao chuyện như thế có thể tồn tại?

    Tới khi ẵm đứa trẻ đỏ hỏn trong tay, Liệt Giả mới thôi suy nghĩ. Là con gái. Đứa bé khóc ré từng chặp, đầu nhỏ xíu lơ thơ vài sợi tóc đỏ, bàn tay tí hon quơ quào chực bắt lấy những rung động của thế giới. Các bác sĩ nói vai phải của con bé có vết bớt đỏ, giống hệt vết bớt của anh. Ngắm nhìn con gái, tâm tình anh yên tĩnh như mặt hồ. Anh xem phim, thấy các ông bố hết vui mừng lại khóc vì được làm cha. Nhưng bản thân anh cảm nhận khác. Nó chẳng khác một sự kiện quan trọng hơn ngày thường một tí, na ná như lễ quốc khánh hoặc ngày anh nhận huân chương. Quả thực anh không xúc động nhiều. Chiến Tranh Tài Nguyên đã khoét trái tim anh quá sâu. Nhưng không muốn vợ buồn, anh nâng niu đứa con rồi cười:

    -Liệt Trúc. Từ nay tên con là Liệt Trúc.

    Ngày ấy quạ không ghé thăm anh.

    Làm cha quá đỗi lạ lẫm với Liệt Giả. Anh không mất ngủ vì ác mộng nữa mà vì Liệt Trúc. Con bé ít khi yên giấc, thành thử anh và Dạ Bích cũng mất ngủ thường xuyên. Anh phải chăm lo đứa nhỏ từ bữa ăn đến thay tã. Anh không sợ chiến trường bao nhiêu thì ngán khoản thay tã bấy nhiêu. Liệt Trúc dường như chậm lớn, đã tám tháng mà con bé chưa biết bò, anh đâm lo. Mỗi ngày anh bò quanh Liệt Trúc và hy vọng đứa bé bắt chước theo. Hiềm nỗi con bé không thích anh lắm, nó chưa cười với anh bao giờ. Anh, ngược lại, ngày càng yêu thương Liệt Trúc. Thời gian qua đi, anh dần hiểu niềm vui làm cha.

    Rồi Liệt Trúc cũng biết bò, cái miệng nhỏ bắt đầu gọi “mẹ”, thanh âm tròn trịa rõ ràng. Nhưng vì lý do nào đấy nó chưa gọi “cha”. Con bé vẫn không cười với anh. Hễ anh bế Liệt Trúc, nó chỉ nằm yên một lúc rồi quấy khóc đòi mẹ. Đã lâu lắm anh mới biết cảm giác mong mỏi. Giống ngày thơ bé anh mong mẹ quay về với món đồ chơi phế liệu nào đấy, giống khi thấp thỏm chờ điểm thi tuyển thánh sứ, giống lúc sốt ruột chờ Dạ Bích hồi đáp lời rủ rê hẹn hò. Anh chờ Liệt Trúc gọi mình là cha.

    Tháng 12, tuyết phủ trắng Phi Thiên thành. Cứ độ này là Liệt Giả thích nằm lười bên lò sưởi, tiện thì ngủ luôn. Vì lò sưởi mà anh từ chối ở trong những căn hộ hiện đại rộng rãi tiện nghi khác. Mỗi lần nhìn đống củi tí tách cháy sảy lên những hạt vàng nóng rực, Liệt Giả lại nhớ mẹ. Anh chưa quên cái ngày ngồi bên đống lửa chờ mẹ về, ngủ quên rồi thức giấc; trời sáng bảnh nhưng mẹ chưa về. Ngày đó bà mãi mãi không về. Từ ấy anh cười nhiều, vận động nhiều, bù khú bia rượu nhiều, thích nằm bên lò sưởi để cơ thể luôn nóng và tưởng tượng mình không biết lạnh. Nhưng thực lòng, anh đã quên sự ấm áp của thế giới.

    Trong ảo cảnh quá khứ, Liệt Giả bỗng thấy nhột nhột ở thực tại. Liệt Trúc đang bò gần anh, giơ bàn tay nhỏ xíu chạm tay anh, miệng bập bẹ “cha”. Nhưng con bé chưa đủ lớn, lưỡi chưa thể đẩy lên vòm họng nên cứ ngọng líu ngọng lô thành “ba, ba”. Nó không cười nhưng chăm chú nhìn anh, đôi mắt xanh tròn xoe rực rỡ ánh lửa, cũng giống đôi mắt xanh của anh. Liệt Giả bỗng nghẹn mũi. Với anh, nơi ấm áp nhất thế giới là xứ sở khô cằn Thượng Cổ, là đống lửa nhỏ cháy lom dom giữa màn đêm khổng lồ, là khi anh đùa nghịch bên mẹ. Thế giới đã cướp nơi đó khỏi tay anh, vĩnh viễn không trả lại. Nhưng cũng thế giới này tặng anh một chốn ấm áp mới. Mọi sự luôn lạ lùng như thế. Liệt Giả bật cười, nước mắt bất giác chảy dài xuống cằm. Anh bế Liệt Trúc rồi thủ thỉ:

    -Lại đây với cha! Này Liệt Trúc, nghe cha nói không? Đừng ngoảnh mặt với thế giới. Đừng như đại bàng bay cao. Đừng như chim ưng kiêu hãnh. Sống như quạ.

    Đứa bé nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ sờ khuôn mặt người cha. Liệt Giả cười lớn. Lang thang suốt cuộc đời, nay anh đã có nhà để về.

    Hôm ấy quạ không ghé thăm Liệt Giả.

    *
    * *

    Bao năm rồi?

    Đã bao nhiêu năm rồi? – Liệt Giả tự hỏi.

    Liệt Giả không nhớ mình bao nhiêu tuổi. Quá khứ trong đầu gã như dãy kệ sách đổ ngổn ngang, trang giấy xổ vương vãi, gã tiện tay nhặt được mảnh nào thì xem, không rõ chúng thuộc về thời gian nào, cũng không buồn xếp lại. Gã hiếm khi ghé thăm nơi này. Nhưng bằng cách nào đấy, ký ức đang tuôn chảy vào hiện thực của gã, những ký ức đẹp nhất.

    Hiện thực thì khác. Trên cao, các phi thuyền hết đổ nhào lại nã đạn vào nhau, tiếng nổ điếc tai lộng óc tưởng chừng sắp thiêu cháy bầu trời đất thánh Hỗn Nguyên. Các tòa thành khổng lồ vốn lơ lửng giữa không trung nay bị dồn ép thành con đường đá lởm chởm, gai góc trải dài tới cây mẹ Vạn Thế, không phải cây cầu đá đưa chân thánh sứ như thường lệ. Liệt Giả nằm sấp mặt giữa con đường ấy, tóc đỏ phất phơ giữa mùi lửa cháy, mùi sắt thép, mùi máu từ những tử thi nằm la liệt xung quanh gã. Thế giới trong ký ức so với thực tại chẳng hề thay đổi. Vạn vật vẫn chuyển động lệch hướng, không tuân theo một đường thẳng. Chúng luôn va chạm nhau.

    Đằng xa, những bóng người xuất hiện, dàn ra tứ phía rồi bao vây Liệt Giả. Dù tổn thất thế nào chăng nữa, họ vẫn sẽ liều mạng để ngăn gã chạm vào cây mẹ. Liệt Giả nhổm đầu nhìn quanh. Gã chỉ có một mình. Tình cảnh thật khác lễ cưới năm nào, mà thật giống ngày cô đơn bên bia mộ năm nao. Lửa cháy đốt máu, mùi nồng xông óc, Liệt Giả chợt nhớ mẹ. Lửa cháy cuộn gió, mùi tro ám mặt, gã chợt nhớ Liệt Trúc. Chẳng còn nơi ấm áp nào trên thế giới Tâm Mộng dành cho Liệt Giả nữa. Trong khoảnh khắc, gã mệt rũ, đầu gục xuống, khóe mi chảy thứ gì đấy ươn ướt – không trong vắt như nước mắt mà đặc đỏ như máu.

    Trong bài ca hỗn loạn của thế giới, Liệt Giả bỗng nghe tiếng kêu ken két. Gã nghĩ mình đang tưởng tượng. Ngay trẻ con cũng biết đất thánh không hề có quạ. Nhưng tiếng ken két vẫn vang khắp màng nhĩ Liệt Giả. Gã quệt đôi mắt kèm nhèm đoạn ngẩng lên tìm ngọn nguồn âm thanh. Và rồi gã trông thấy một bóng đen đang sải cánh giữa ánh mặt trời gay gắt. Quạ. Là quạ. Nhưng dường như chỉ mỗi gã thấy nó. Có hàng ngàn cặp mắt ở Đất Thánh song chỉ mình Liệt Giả thấy con quạ.

    Hôm nay quạ ghé thăm gã.

    Liệt Giả bật cười, ho sặc vì máu nghẹn cổ, lại cười tiếp. Gã đấm ngực liên hồi để từng thớ thịt cảm nhận rõ cơn đau. Đứng dậy. Gã tự nhủ. Đứng dậy. Gã lê thân, tay chân run rẩy. Đứng dậy. Gã bò bằng miệng, bằng mặt, bằng cả tứ chi rồi nhổm lưng. Đứng lên.

    Đứng thẳng lên!

    Liệt Giả cất bước, nhanh dần, nhanh dần rồi chạy tới Vạn Thế. Đám người siết vòng vây. Gã tóc đỏ gầm lớn, lưng trần rớm máu mọc đôi cánh đen tỏa hơi nóng hừng hực rung chuyển mặt đất. Ký ức trộn lẫn hiện tại, trong giây phút chiến trường, gã lại nhớ về mẹ.

    “Tại sao phải như thế hả mẹ? Tại sao phải sống như quạ?”

    “Vì quạ vẫn luôn ở đó. Dẫu bị xua đuổi thế nào thì quạ vẫn không bỏ rơi thế giới này”.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    _______________

    Phản hồi bình luận tại đây: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=76455
    Lần sửa cuối bởi Get_Backer, ngày 01-01-2018 lúc 22:53.

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dungcoi89,hailam1991,nguoiroi99,quangheo,SpaceWolf,thefriend1122,thienlang12,
Trang 50 của 78 Đầu tiênĐầu tiên ... 40484950515260 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status