TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 46 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 226

Chủ đề: [Cổ đại] Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn

  1. #51
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 50 : Nói ta đốt cung

    Dịch : Hương Cỏ







    Nhưng ta cũng không thể đứng ở ngoài đến sáng, ở đây chịu đông lạnh chi bằng đi loanh quanh một chút, nửa đêm ngắm ngự hoa viên, dù giữa thời tiết này không phù hợp nhưng cũng coi như an ủi chính mình

    Ta cũng không muốn ngày mai có ai thức dậy thấy bộ dáng thảm hại của ta, vừa đi vừa hà hơi, xoa tay đủ cả nhưng cũng không thấy ấm lên chút nào. Cũng may ta còn đủ chân tay nên cũng không đến mức để mình chết cóng.

    Nhìn xa xa thấy trên hành lang dài phía trước có một dãy đèn sáng rực bỗng nhiên ta nảy ra chủ ý.

    Lúc này cũng không để ý nhiều đến chỗ đầu gối bị đau nữa, đau một chút cũng còn tốt hơn so với chết rét, ta chạy tới, bao nhiêu ánh đèn bị thu hết vào trong mắt.

    Nhưng khi tới nơi mới phát hiện đèn được treo rất cao, ta tìm rất lâu cũng không thấy bất cứ vật gì có thể lấy chúng xuống. Nhìn cây cột thẳng đứng, ta hơi mím môi, nếu không thể lấy xuống vậy ta sẽ leo lên lấy. Dẫu sao từ nhỏ ta đã quen leo cột nhà nên chắc cũng không có gì khó, hơi miễn cưỡng nhưng cũng có thể làm được.

    Cuối cùng cũng quyết định leo lên nhưng tay quá ngắn không với được đến chỗ đèn lồng, ta hơi tức tối chân đạp vào cột vươn tay tới muốn chụp một cây đèn. Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, đèn lồng bị ta túm rách, ngọn nến trong đèn rơi xuống. Mắt ta sáng lên vội đưa tay đón, không ngờ cơ thể mất thăng bằng, rơi thẳng xuống.

    "Ái" Đau quá, may là ta đã bắt được ngọn nến, ánh nến lay động nhưng không tắt.

    Ta cảm thấy may mắn, không thể đợi được nữa hơ tay trên ánh lửa cho ấm áp, đột nhiên nghe một người nói: "Ngươi ở đây làm gì?", giọng lạnh lẽo nhưng lộ rõ sự uy nghiêm không thể coi thường.

    Ta kinh hãi nhìn theo phía tiếng nói thì thấy một nam nhân chắp tay đứng trước mặt ta. Ánh đèn trên tay lay động tỏa ánh sáng trầm mặc quanh hắn, ta chỉ nhìn thấy một màu vàng sáng tỏa trên người hắn

    Trong đầu của ta lập tức hiện lên bốn chữ: Hạ Hầu Tử Khâm.

    Không biết đặt cây nến trong tay vào đâu, ta luống cuống ngồi dậy, nghiêm cẩn quỳ xuống, lớn tiếng hô: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"

    Hắn đi về phía trước mấy bước hỏi lại: "Ngươi ở đây làm gì?"

    Làm gì? Ta không thể nói với hắn là ta lạnh nên muốn lấy cây nến ở đây để sưởi ấm, trong lòng loạn lên không hiểu ma xui quỷ khiến gì lại trả lời: "Nô tỳ... Nô tỳ chỉ muốn biết cây nến này có tắt hay không, nhìn xong sẽ trả về chỗ cũ...". Có điều nói xong thì chỉ muốn tát chính mình, kiếm cái cớ gì mà thô thiển vậy.

    Hắn im lặng khiến ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, những ngón tay co quắp nắm ngọn nến, muốn giấu không được, muốn tắt không xong.

    Một lát sau mới nghe tiếng người lao xao tới, tiếp đó là giọng hoảng sợ của thái giám: "Hoàng thượng, hoàng thượng, Sao người ở chỗ này! Ban đêm rất lạnh, người...". Y nhìn thấy ta sửng sốt ngậm miệng lại.

    Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không phải mỗi đêm Hạ Hầu Tử Khâm đều lật bài tử của phi tần sao, trễ vậy rồi hắn đến đây làm gì?

    Nhưng chỉ một giây sau, ta ngay cả thời gian nghĩ lung tung cũng không có khi nghe hắn nói: "Người tới, mang cung tỳ muốn đốt cung này đi."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=77526
    ---QC---


  2. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  3. #52
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 51: Trả về nguyên vẹn

    Dịch : Hương Cỏ






    Ta còn đang ngây dại chưa kịp hiểu gì cho đến khi có người tiến lại muốn bắt mới hoàn hồn giật mình kêu "Hoàng thượng, nô tỳ bị oan! Hoàng thượng, nô tỳ bị oan!"

    Thái giám đi tới dùng phất trần đánh vào đầu ta: "Còn dám kêu! Tội quấy rầy thánh giá, trực tiếp chém đầu ngươi!"

    Ta mím môi nhìn, là một thái giám tuổi còn rất trẻ, vẻ mặt vênh váo tự đắc.

    Biết hắn tức giận nhưng ta vẫn phải kêu oan, nếu không ai biết được bọn họ sẽ đưa ta đến đâu, phòng tra tấn hay nhà giặt giũ?

    Ta liều nói: "Hoàng thượng, nô tỳ thực sự oan uổng! Nô tỳ không muốn phóng hỏa!"

    Hắn nhìn ta với vẻ miễn cưỡng không tin nhưng cũng nhẹ phất tay. Người đang giữ ta thả ta ra, ta thở phào một cái quay người quỳ trước mặt hắn, đầu cúi sát xuống đất.

    Hắn đi tới trước mặt ta trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cúi người hỏi: "Ngươi là cung tỳ của cung nào?"

    Ta kinh hãi, đột nhiên hắn hỏi vậy là có ý gì?

    Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm mới vào cung, lúc ta thấy Như Mộng tình cờ gặp hắn, hắn cũng hỏi nàng như thế. Bàn tay cầm nến siết lại, sáp nến rơi xuống bỏng rát, ta hơi nhíu mày nhưng không dám kêu

    "Nói." Giọng hắn lạnh lùng khiến ta run lên.

    Ta cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu cho rõ ràng mới nói: "Nô tỳ là cung tỳ ở Huyễn Nhiên các." Ta còn rất muốn hỏi hắn có phải là hắn cho rằng ta cũng giống Như Mộng, biết được hắn sẽ đi qua nơi đây nên cố tình ở chỗ này chờ?

    Hài, thì ra hoàng đế thiên triều cũng tự mình đa tình đến thế.

    Hắn hừ lạnh một tiếng vẻ không tin.

    Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng chẳng nhớ nổi bây giờ ai đang ở Huyễn Nhiên các, nếu để hắn cho rằng ta có mặt ở đây vì muốn câu dẫn hắn thì không bằng ta nên chiếm thượng phong.

    Ta hắng giọng nói: "Hoàng thượng, tiểu chủ nhà ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn, hiền lương thục đức..." Thiên Phi à, ngươi nên cám ơn ta vì ta đã tiến cử ngươi cho Hạ Hầu Tử Khâm.

    Hắn hơi bàng hoàng khẽ kêu một tiếng rồi cúi đầu cười rộ lên nói: "Thật thú vị."

    Ta vẫn cúi đầu không biết hắn nói câu "Thật thú vị." này là có ý gì. Giọt nến trên tay rơi xuống càng nhiều như muốn bọc cả bàn tay ta lại, ta muốn thả nó xuống nhưng không dám.

    Hắn đứng thẳng người cười nói: "Thật hiếm thấy một cung tỳ ca ngợi chủ tử như thế, vậy hôm nay trẫm sẽ qua Huyễn Nhiên các nhìn xem, nữ nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, tài mạo song toàn lại hiền lương thục đức theo lời ngươi nói là thế nào!"

    "Tạ ơn hoàng thượng." Ta dập đầu, lòng quá phấn khích vì bảo vệ được chính mình, không ngờ tay vung lên khiến ngọn nến tắt ngúm, có điều lúc này ta nghĩ cũng không cần lo chuyện đó.

    Ta chỉ biết, hắn bất ngờ giá lâm Huyễn Nhiên các, Thiên Phi nhất định rất vui mừng.

    Thấy hắn quay người định rời đi, thái giám bên cạnh vội vã đi theo nhưng hắn lại đột ngột dừng lại, nhẹ giọng nói: "Ồ, ngươi vừa nói muốn xem ngọn nến này có bị tắt hay không phải không nhỉ? Chắc trẫm nhớ không lầm đâu, ngươi cũng nói nhìn xong thì trả về chỗ cũ. Được, trẫm cho ngươi thời gian đêm nay, sáng mai trẫm muốn thấy ngọn nến được trả về nguyên vẹn. Nếu không, trẫm sẽ lấy đầu ngươi!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=77526

  4. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  5. #53
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 52 : Đầu của ta

    Dịch : Hương Cỏ






    Ta còn đang ngạc nhiên đứng há hốc miệng nhìn thì hắn đã đi xa cùng thái giám.

    Ngước mắt nhìn lên dãy đèn lồng đang treo trên cao ta ngán ngẩm lắc đầu, ta làm sao mà trả về đây?

    Nếu không trả về sẽ lấy đầu ta, hắn nói thật khiến người ta đau tim mà nhưng ai bảo hắn là hoàng đế, là chủ nhân cả thiên hạ này, huống hồ ta còn đang ở trong hoàng cung của hắn.

    Ta nghĩ đến xuất thần mới lại nghĩ ra thêm một việc.

    Ngọn nến đã tắt!

    Người thì không mang hộp diêm, bây giờ ta cũng không có sức leo lên một cái cột khác để lấy lửa, không chừng ta lại gây thêm tai họa, ngẫm nghĩ một hồi thì nhớ đèn lồng là do Phủ nội vụ mua và treo lên, vậy nhất định họ sẽ có thang.

    Ngẩng đầu nhìn thấy trời đã rất khuya nhưng vì mạng nhỏ của mình, trễ cỡ nào cũng phải gõ cửa mượn được cây thang.

    Ta cất ngọn nến tắt vào trong áo, so vai một cái đi về phía Phủ nội vụ. Sáp nến trên tay đã sớm khô từ lâu, ta mím môi bóc từng mảng ra, thật may là không thấy đau.

    Từ xa ta thấy cửa lớn của Phủ nội vụ mở rộng, bên trong ánh đèn sáng rực rỡ tỏa ra. Ta mừng quá cười, thật tốt vì mọi người còn chưa ngủ, ta đỡ phải kêu cửa gọi người ra mở.
    Nghĩ như vậy ta không quan tâm đến chỗ đầu gối bị đau nữa vội vã chạy tới, chỉ sợ muộn một giây thôi thì cánh cửa kia sẽ khép lại.

    Vừa mới tiến vào thì lập tức có thái giám ngăn cản ta: "Ai đó, chuyện gì vậy?"

    Ta vội cười nịnh: "Công công, ta muốn mượn cây thang, dùng rất nhanh thôi."

    Ánh mắt thái giám hiện lên một tia khác lạ, phẩy tay một cái nói: "Không có thang, ngươi đi nhanh đi!"

    Ta nhìn cây thang dựa vào tường sau lưng y nghĩ thầm y thật giỏi, nói dối mà không đỏ mặt, rõ ràng cây thang nằm ngay sau lưng y mà y có thể mặt không biến sắc nói dối là không có.

    Không thể nổi giận, ta nhẫn nhịn: "Công công, ta thật sự cần dùng gấp, xong sẽ lập tức trả ngay!"

    Thái giám vẻ nôn nóng đẩy ta đi ra, nói: "Ngươi không cần nói gì hết, hôm nay cây thang này ai cũng không lấy đi được trừ phi hoàng thượng tự mình đến lấy! Vừa rồi Lý công công đến truyền lời rằng nếu có người đến mượn cây thang, nhất định không cho mượn, nếu không hoàng thượng sẽ xử cả Phủ nội vụ!"

    Nụ cười trên mặt ta trở nên cứng đờ, Hạ Hầu Tử Khâm ngươi giỏi lắm, chuyện ta nghĩ đến hắn cũng nghĩ đến!

    Có phải hắn thật sự muốn lấy đầu ta không?

    Nhưng hắn đường đường là hoàng đế, muốn lấy mạng một cung tỳ nho nhỏ như ta thì quá dễ dàng sao lại chơi trò mèo vờn chuột này. Ta nên vui mừng vì hắn còn cho ta sống hết đêm nay hay là đau buồn vì hắn chỉ muốn đùa giỡn ta?

    Thái giám đẩy ta ra khỏi cổng rồi vội vã đóng cửa lại, ta đột nhiên nhớ ra điều gì vội xông tới: "Công công chờ một chút!"

    "Đi đi, đã nói rằng không cho ngươi mượn mà!" Y trừng mắt nhìn ta với vẻ mặt nếu ta cố tình lấy sẽ liều mạng ngăn cản, cây thang đó nếu bị ta lấy mất thì cũng coi như lấy luôn tính mạng y.

    Ta vội hỏi: "Không, ta định ... mượn hộp diêm dùng một lúc." Thấy thái giám hơi chần chờ ta lập tức nói "Lý công công cũng không hề nói không cho mượn hộp diêm"

    Y nghĩ nghĩ gật đầu nói "Chờ một chút", rồi quay đầu đi vào bên trong.

    Một lát sau y cầm hộp diêm đi ra đưa cho ta rồi vội vàng đóng cửa lại, chắc y thật sự sợ rằng ta chết sống muốn lấy cây thang kia. Ta thở dài, không có thang nhưng dù sao cũng phải thắp sáng nến trước đã.

    Đi lòng vòng một hồi nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp đành lo lắng trở về chỗ cũ.

    Một lần nữa ngọn nến được thắp sáng, ánh lửa chậm rãi bập bùng, hắt ánh sáng trên khuôn mặt nhợt nhạt của ta, cảm giác ấm áp ùa về. Ta đặt ngọn nến trên mặt đất, hai tay hơ trên lửa cho ấm.

    Sáp nến chảy xuống dọc theo thân nến, rơi xuống đất thì ngưng tụ lại.

    Đột nhiên ta chấn động, được rồi, ta đã nghĩ ra biện pháp!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=77526

  6. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  7. #54
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 53 : Tha ta một mạng

    Dịch : Hương Cỏ






    "Này, còn chưa chịu dậy!"

    Không biết ai đá ta một phát làm ta giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện mình đang ngủ, dụi dụi mắt chỉ thấy một thân áo màu vàng sáng đứng trước mặt thì kinh hãi vội quỳ xuống nói: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!"

    Thái giám lại lấy phất trần đập vào đầu của ta, cười nói: "Hoàng thượng thực sự là đoán việc như thần, xem ra không có thang nàng đúng là không làm được!"

    Hạ Hầu Tử Khâm hừ một tiếng, ta mím môi, mặc dù phẫn hận nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, cúi đầu nhìn sáp nến chảy đầy trên mặt đất bình tĩnh nói: "Bẩm hoàng thượng, nô tỳ đã trả ngọn nến còn nguyên vẹn về"

    "To gan!" Lý công công cao giọng nói "Ngươi rõ ràng là không làm được mà vẫn to mồm nói được! Ngươi có biết phạm tội khi quân phạm thượng là mất đầu không?"

    Ta nhẫn nhịn: "Nô tỳ biết nhưng mong hoàng thượng nghe nô tỳ nói hết lời đã."

    Lý công công đáng ghét lại buộc cho ta tội khi quân phạm thượng, nếu theo lời y nói thì ta làm không được sẽ chết chắc rồi, có điều ta đâu chịu vậy!

    "Ngươi..." Y chỉ tay run run, ta thầm nghĩ sao ngươi lại tức giận chứ?

    "Tiểu Lý Tử!" Tiếng Hạ Hầu Tử Khâm trầm tĩnh, nhìn ta nói "Được trẫm muốn biết ngươi làm thế nào trả về."

    Ta vẫn cúi đầu nói: "Trả về thế nào không quan trọng, quan trọng là nô tỳ đã trả về rồi." Ta cố gắng giải thích với hắn rằng cần nhìn kết quả, chỉ nhìn kết quả mà thôi.

    Vẫn cúi đầu, ta chỉ nhìn thấy đôi giày của hắn, bỗng hắn lui lại mấy bước như muốn nhìn đèn lồng trên đầu sau đó nghe hắn nói: "Đáng tiếc, trẫm không thấy."

    Ta muốn cười, ta không trả về làm sao ngươi thấy được.

    Ta vẫn nhẫn nhịn hết sức, tay chỉ vào đống sáp nến bên cạnh nói: "Nô tỳ treo ngọn nến ở chỗ này" rồi không chờ hắn tiếp tục nói, "Như hoàng thượng nhìn thấy, đèn lồng bên ngoài đã bị rách nên sáp nến sẽ rơi xuống đất. Ngọn nến cháy cả một đêm, vì vậy bây giờ hoàng thượng không thấy cũng là bình thường."

    Lời của ta vừa nói xong, Lý công công tức giận đến nhảy dựng lên: "Nói bậy! Quả thực nói hươu nói vượn! Hoàng thượng, ngài nhìn nàng... Ôi ——"

    Lý công công mới nói nửa câu, đột nhiên che chân kêu lên, khuôn mặt nhăn nhó nhưng một câu cũng không dám nói tiếp.

    Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm đá y một phát rồi hắn đi tới, dừng lại trước mặt ta.

    Ta khẩn trương không dám động nhưng nghe trong tiếng thở nặng nề của hắn có cảm giác ìím nén không thể diễn tả nổi. Mặc dù cúi đầu nhưng ta dường như vẫn thấy ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ta, bỗng nhiên ta có chút hối hận, có lẽ ta không nên có những hành vi gian trá này trước mặt hắn.

    Đột nhiên bàn tay to của hắn đưa tới nắm lấy cánh tay của ta, mạnh mẽ kéo lại, ta kinh hoàng kêu lên ngã vào ngực hắn. Hắn bỗng cười to, vẻ coi thường: "Thật là một nữ nhân thông minh! Xem ra trẫm còn nương tay, nếu sớm biết vậy thì đã truyền chỉ ngay cả hộp diêm cũng không cho mượn!"

    Ta kinh hãi, theo bản năng nhìn hộp quẹt trong người nhưng nó cũng không hề lộ ra, trong lòng run lên, thì ra Hạ Hầu Tử Khâm đã tính toán hết rồi! Nghĩ đến đó chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, nếu hắn thực sự muốn ta chết chỉ cần một câu nói mà thôi.

    Nhưng hắn lại để cho ta một con đường sống.

    Ta thậm chí còn không biết vì sao hắn phải làm như vậy.

    Hắn siết chặt tay của ta, hơi thở ấm áp vờn bên tai: "Nữ nhân thông minh, trẫm rốt cuộc nên đề phòng hay là yêu ngươi?"

    Tay ta run lên bần bật, hắn lại còn nói —— yêu...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=77526

  8. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  9. #55
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 54 : Kêu người hầu hạ ta

    Dịch : Hương Cỏ







    Ta giật mình, hắn phất tay một cái nói: "Lui hết cho trẫm, hôm nay không cần phạt ai đâu"

    "Vâng!"

    Tiếng bước chân vọng lại càng lúc càng nhỏ dần.

    Ta lén nhìn lại mới thấy mấy thị vệ đứng lấp ló phía xa trong lòng run lên, xem ra hắn không nghĩ tới tiểu xảo của ta, hắn cho rằng hôm nay ta nhất định chết trong tay hắn.

    "Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.

    Ta hơi ngần ngừ nhưng cũng nghe lời ngẩng đầu lên.

    Đây là lần đầu tiên ta nhìn rõ hắn ở khoảng cách gần như vậy.

    Đôi mắt hắn âm u nhưng đôi khi lại lóe lên một tia sáng cao ngạo, khuôn mặt ta phản chiếu trong mắt hắn vẻ ngơ ngác và lo sợ. Hắn nhìn ta tựa như cười mà không phải cười, đột ngột nói: "Trẫm vẫn nghĩ nữ nhân thông mình thì sẽ kém xinh đẹp, xem ra đúng là như vậy."

    Hắn đang khen ta thông minh sao?

    Hắn còn nói...

    Một giây đó, ta không biết lấy đâu ra dũng khí hỏi hắn: "Hoàng thượng nói nô tỳ không xinh đẹp sao?"

    "Phải nói là xấu." Hắn không khách khí chút nào sửa lời ta.

    "Nô tỳ không xấu!" Ta mím môi phản bác, cho dù mặt xức thuốc nước nên không ai nhìn ra dung mạo chân chính nhưng chắc chắn không đến mức bị coi là xấu.

    Hắn cũng không cùng ta dây dưa, lẩm bẩm nói: "Trách không được ngươi khen ngợi Phi tiểu viện nhiều như vậy, xem ra ngươi cũng tự biết rõ chính mình"

    Nhất thời ta ngẩn người không hiểu rõ, hắn cố công giải thích: "Trẫm đã đến cung tiểu chủ của ngươi, nhìn biểu lộ của ngươi thì không thấy cao hứng vì nàng nhỉ" Hắn thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay ta, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng.

    Trái tim của ta trĩu xuống, tâm tư của hắn thực sự quá khó đoán.

    Nhưng hắn nói cũng đúng, vì sao ta phải cao hứng cho Thiên Phi, nghĩ tới nàng ta không kìm được thở dài một tiếng khẽ đáp "Vâng!"

    Hắn hồ nghi nhìn ta khiến ta đột nhiên nhớ tới đêm qua Thiên Phi nói muốn ta sáng nay đi hầu hạ nàng, nếu không nàng lại có lý do gây khó dễ cho ta bèn lập tức cúi đầu nói: "Mong hoàng thượng thứ tội, nô tỳ có việc gấp muốn xin cáo lui trước", đầu gối hơi khuỵu xuống chờ hắn đồng ý.

    Hắn lại nói: "Không được đi."

    Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ tới mặt hắn trầm xuống ho khẽ một tiếng, lập tức gáy đau nhói rồi nghe Lý công công mắng: "To gan, ai cho ngươi nhìn hoàng thượng!"

    Tay ta theo bản năng che lên chỗ bị đánh, chân đứng không vững té nhoài xuống đất kêu "Bịch ——" một tiếng, đầu gối bị thương va mạnh xuống nền đá cứng rắn.

    "Ái" ta không nhịn được kêu lên, quả thực rất đau giống như xương cốt bị vỡ nát, đúng là họa vô đơn chí mà.

    Chẳng ai thông cảm cho ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn dùng chân đá ta, vẻ không vui nói: "Thế nào, ngươi quỳ lạy trẫm mà đau khổ vậy sao?"

    "Hoàng thượng, nô tài cho rằng, phải nghiêm trị tội đại bất kính, tốt nhất là lôi ra chém!" Lý công công nhân cơ hội này kêu lên trước mặt hắn.

    Hai người bọn họ, kẻ tung người hứng mà sao không thấy mệt nhỉ?

    Ta nhịn đau, trong lòng mạnh mẽ thề nếu có một ngày tên thái giám này rơi vào tay, ta nhất định tát cho y sưng miệng lên mới hả giận!

    Còn tên hoàng đế kiêu ngạo này nữa...

    "Ngươi đang nghĩ trả thù trẫm thế nào sao?" Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống nắm cằm ta kéo lên, ta khiếp hãi đành buộc mình phải bình tĩnh lại, không được nhìn thẳng mặt hắn thì ta nhìn xuống đất khẽ lắc đầu: "Nô tỳ không dám"

    "Vậy thì bị sao đây?" Hắn không tha hỏi.

    Ta ngẫm nghĩ, nửa thực nửa giả nói: "Nô tỳ ngã đau."

    "Thật là một cung tỳ gầy yếu nhỉ." Hắn cảm thán, "Hay là trẫm kêu người đến hầu hạ ngươi nhé."

    Ta kinh hoàng, chẳng lẽ hắn muốn...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=77526

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
Trang 11 của 46 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status