TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 226

Chủ đề: [Cổ đại] Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 5: Nguy cơ phượng thân

    Dịch: Hương Cỏ


    Đưa ta nhiều y phục đẹp?

    Ta nghe, có chút vui vẻ, lại có chút tức giận.

    Cố ý đẩy tay hắn ra, hơi giận nói: "Ngươi là chê cách ăn mặc của ta sao?". Hỏi xong, ta không tự chủ cúi đầu liếc nhìn y phục của mình. Đích xác, cùng hắn đứng chung một chỗ, kém nhiều lắm. Không khỏi trong lòng thất lạc.

    "Không, không phải. Tang Tử, không phải. Ngươi hãy nghe ta nói..."

    "Câm miệng!"

    Hắn vẻ mặt sợ hãi, vội vã muốn cùng ta giải thích, thế nhưng, bị ta vô tình cắt ngang : "Sau này không được kêu ta là Tang Tử!"

    Hắn gọi ta Tang Tử, sẽ khiến ta nhớ tới bộ dáng Thiên Phi gọi tên của ta, đầy vẻ trào phúng cùng hạ nhục.

    Hắn ngẩn người, đáy mắt hiện lên một tia quang mang, rồi vừa cười, vừa nói: "Được, vậy ta ngày sau gọi ngươi là Tam nhi."

    Tam nhi?

    Chưa có ai gọi ta như vậy. Ta ngẫm nghĩ, rốt cuộc gật đầu.

    "Vậy ta sẽ gọi ngươi là Khanh Hằng!"

    "Ừ!" Hắn mạnh mẽ gật đầu.

    Tiểu hài tử tóm lại là tiểu hài tử, lo lắng tới nhanh, đi cũng nhanh. Ta vẫy hắn, nghiêng đầu cười: "Đi chơi?"

    "Được!" Hắn gật đầu đưa tay qua, đầu ngón tay sắp chạm vào tay của ta thì nghe thấy phía sau chúng ta có tiếng bước chân truyền đến gấp gáp. Cả hai cùng nhau quay đầu lại, kinh ngạc nhìn.

    Chỉ thấy bọn gia đinh vội vã chạy tới, thở gấp nói: "Cố thiếu gia, Cố đại nhân có việc gấp phải về, kêu chúng tiểu nhân tới đón ngài."

    "Ngươi họ Cố?" Ta hỏi.

    Hắn gật gật đầu, hướng ta thè lưỡi: "Xem ra hôm nay không chơi được rồi, Tam nhi, ngày khác ta nhất định tới tìm ngươi, chờ ta!". Nói rồi xoay người theo gia đinh rời đi, thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại nhìn ta cười.

    "Cố... Thì ra hắn là con trai Cố đại nhân." Nhìn bóng lưng của hắn, ta lẩm bẩm.

    Tiệc tối chưa bắt đầu, Cố đại nhân đã vội vã rời đi. Cha không khỏi có chút không vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

    Hôm sau, ta đang một mình chơi ném bao cát ở trong viện, bỗng nghe phía trước gia đinh chạy vào kêu to: "Lão gia, lão gia, không xong! Hoàng thượng băng hà ! Hoàng thượng băng hà !"

    Hoàng đế băng hà, tất cả đột nhiên như thế. Một ngày trước Cố đại nhân chắc nhận được tin tức từ trong cung truyền ra nên mới vội vàng rời đi. Ta cuống quít buông bao cát trên tay xông ra.

    Cha kéo gia đinh lại la lên: "Vậy thái tử đâu? Thái tử đăng cơ có phải hay không?"

    "Thái tử... Thái tử..." Gia đinh nhìn cha liếc, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt, "Tin tức của Cố đại nhân bên kia nói, đêm qua Đông cung cháy, thái tử... Thái tử đã..."

    "Không đúng!" Cha hét lớn một tiếng, đẩy gia đinh ngã xuống đất.

    Hoàng đế băng hà, thái tử cũng chết cháy.

    Như vậy, các tỷ tỷ của ta thì sao?

    Ta nhìn Thiên Phi cùng Thiên Lục đi tới, nói khe khẽ, ta che miệng lại cười.

    Phượng thân, phượng thân.

    Hiện tại ngay cả thiên tử cũng bị chết, chỗ nào còn có thể có phượng thân?

    Thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục đều cúi chiếc khăn trên tay, cắn môi không nói một câu, không còn vẻ cao ngạo trước đây, trong lòng ta đột nhiên không còn một chút nào giận dữ. Ta chưa bao giờ biết, hoàng đế cùng thái tử đều chết hết, đối với ta lại là chuyện vui như vậy. Ta xoay người lén đi ra ngoài, không để cho bọn họ thấy vẻ mặt ta lúc này, ta nghĩ, ta nhất định cười tươi cực kỳ.

    Ngày này Tang phủ trên dưới, đều là không khí trầm lặng, ngoại trừ ta.

    Thiên Phi cùng Thiên Lục lần đầu tiên không đi thư phòng học bài, mà ta, như trước trở lại trong tiểu viện, một mình chơi bao cát. Một bên miệng hát bài ca dân gian, trong lòng vui vẻ vô cùng.

    Không có phượng thân, như vậy chí ít, khoảng cách giữa ta cùng với các nàng sẽ không xa như vậy.

    Cha mặc dù mỗi ngày thất hồn lạc phách chờ Cố đại nhân tới cửa, thế nhưng vẫn biệt vô âm tín.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:12.
    ---QC---


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 6 : Tân hoàng phượng (1)

    Dịch: Hương Cỏ


    Tiên đế ngoại trừ thái tử, chỉ có một vị Chiêu Dương đế cơ, không có con khác nối dõi. Nghe nói tiên đế đi đột nhiên, liền di chiếu cũng không từng lưu lại.

    Ngoại thích gia tộc Hạ Hầu lên nắm hoàng quyền.

    Năm ngày sau, thế tử Hạ Hầu đăng cơ, sửa quốc hiệu là Chu Thế, gọi là năm Nguyên Quang. Lúc đó, mới cử hành quốc táng. Di thể tiên hoàng đặt ở quan nội đã có mấy ngày, khí trời lại khô nóng như vậy, đã bắt đầu sinh ra mùi hôi.

    Lúc nghe gia đinh mặt mày hớn hở kể lại chi tiết sự tình, khóe miệng ta giật giật, ai có thể nghĩ tới đường đường thiên tử sau khi chết, lại sẽ uất ức như vậy chứ?

    Lần thứ hai Cố đại nhân đến, đã là nửa tháng sau.

    Cha giống như thấy cứu tinh, vội ra nghênh tiếp. Ta cũng rất hưng phấn, ta chỉ muốn biết, Cố Khanh Hằng có đến hay không?

    Đi phía sau theo cha, ta lén trốn ở sau hành lang nhìn. Ta chỉ nhìn thấy Cố đại nhân hàn huyên cùng cha nhưng chưa nhìn thấy Cố Khanh Hằng, không khỏi có chút thất lạc. Đang lúc ta muốn đi, đột nhiên có người chạm vai ta, cười nói: "Tam nhi!"

    Ta ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, thấy Cố Khanh Hằng híp mắt nhìn ta cười, lại duỗi ngón tay thân thiết nhéo mũi của ta, bĩu môi nói: "Ngươi sao cứ thích núp trong bóng tối lén nhìn mọi người vậy?"

    Trên mặt ta tỏ vẻ không vui, trong lòng lại cao hứng, làm bộ đánh hắn một cái nói: "Ta thích, không mượn ngươi xen vào!"

    Hắn cũng không tức giận, như trước cười nói: "Đi, đi theo ta!" Nói, hắn nắm tay ta kéo chạy ra ngoài.

    "Uy, làm cái gì?" Ta hỏi, hắn lại không đáp, nhẹ nhàng cười, bước chân chẳng hề chậm lại
    Kéo ta tới cửa, ta chần chờ nhưng lực đạo trên tay hắn không giảm, nắm tay ta có chút mạnh bạo. Gia đinh ở cửa thấy là công tử của Cố đại nhân, không ai dám nói một câu

    Ta mới phát hiện bên ngoài có một chiếc xe ngựa, xa phu thấy Cố Khanh Hằng trở lại, vội kính cẩn đánh xe tới bên cạnh.

    Cố Khanh Hằng rốt cuộc buông tay ta ra, tiến vào trong xe lôi ra một bao quần áo, đưa cho ta, cười nói: "Này, cho ngươi!"

    Cho ta? Ta mở to hai mắt nhìn hắn, hắn hướng ta gật gật đầu.

    Tò mò đi lên phía trước, nhận bao quần áo hắn đưa, cẩn thận từng li từng tí mở ra. Tơ lụa mềm mại ấm áp buông xuống, những đường riềm cọ vào tay ta thoáng đau, thế nhưng ta lại cười...

    Đẹp quá, xiêm y đẹp quá...

    Ta ngây người, mừng rỡ vô cùng.

    Lớn thế này, ta chưa từng thấy qua nhiều bộ đồ mới như vậy

    Cố Khanh Hằng nhẹ nhàng đẩy ta, cười hỏi: "Tam nhi, thích không?"

    Ta hung hăng gật đầu: "Thích, ta rất thích!"

    "Vậy ngươi mặc vào thử xem?" Cố Khanh Hằng thấy ta nói thích, hắn càng vui vẻ hơn , đẩy ta lên xe ngựa thử đồ mới, so với ta còn muốn gấp gáp hơn, ta gật đầu, vội vàng leo lên xe ngựa.

    Màn xe hạ xuống, lại nghe Cố Khanh Hằng ở bên ngoài nói: "Ta vốn đang tính làm cho ngươi nhiều xiêm y đẹp, nhưng không ngờ lúc tìm Trần sư phụ kia, hắn nói hắn có số đo của ngươi! Thật sự là quá tốt!"

    Trần sư phụ? Đây không phải là người may quần áo cho Thiên Lục hồi sinh nhật nàng sao? Lúc đó chính là lấy số đo của ta mà!

    Hít sâu một hơi, có phải hay không, vận may của ta tới?

    Ta cài nút áo cuối cùng, vén màn xe ra, hướng Cố Khanh Hằng cười sáng lạn: "Khanh Hằng, thực sự rất vừa người!"

    Người trước mặt giật mình, một lát mới cúi đầu nói: "Tam nhi, ngươi... Thật là đẹp " Ta nghiêng đầu, thấy gương mặt hắn nhuộm hơi hồng lên, rất đáng yêu, khiến cho ta nhịn không được muốn sờ tay lên mặt hắn.

    Xuống xe ngựa, thuận thế xoa thắt lưng, tự hào nói: "Đấy là đương nhiên , ta vốn là đẹp mà!"

    Lớn lên ta giống nương cực kỳ, mọi người đều nói nương rất đẹp, như vậy, ta cũng nhất định rất đẹp.

    Cố Khanh Hằng vẫn nhìn ta chăm chú hồi lâu, nhẹ nhàng cười rộ lên, rồi nghiêm túc mở miệng: "Ta sau này sẽ cho ngươi rất nhiều quần áo đẹp!"

    Trong lòng ta cao hứng, hỏi lại: "Ngươi tại sao muốn cho ta quần áo đẹp?"

    "Ưm——" hắn nghĩ nghĩ, vừa cười, "Bởi vì ngươi thích."

    "Ta thích ngươi sẽ đưa ta?"

    "Đúng rồi, chỉ cần ngươi thích, ta đều đưa!"
    ...
    Hắn chỉ nói ra một câu ngắn ngủi nhưng cũng chính là hắn hứa với ta. Cho đến nhiều năm sau này, ta vẫn như cũ có thể sâu sắc cảm nhận được, Cố Khanh Hằng hứa hẹn với ta, hắn chưa bao giờ thất tín.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.

  4. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 7 : Tân hoàng phượng (2)

    Dịch: Hương Cỏ


    Ta cẩn thận ôm bao quần áo mới kia, vui vẻ chạy về phòng cất kỹ mới đi ra.

    Cố Khanh Hằng ngoan ngoãn ngồi trong sân chờ ta, thấy ta chạy tới, hắn đứng lên, hướng ta mỉm cười ngọt ngào.

    Ta kéo hắn chơi trò ném bao cát.

    Lúc trước không ai chơi với ta, ta chỉ chơi với chính mình. Hôm nay cuối cùng cũng có một người nguyện ý chơi với ta, hài lòng cũng không kịp. Chỉ là, tên Cố Khanh Hằng kia thực sự chơi kém nên rốt cục cũng chơi không vui.

    Hắn khi thì vò đầu, khi thì cắn răng, lại luôn luôn tiếp không được làm rơi bao cát. Ta mắng hắn ngốc, hắn cũng không giận, chỉ là lúng túng cười. Ta lắc lắc đầu, chắc vì tính tình hắn quá tốt nên ta cũng không có chút nào tức giận.

    Cầm bao cát trong tay, ta thuận miệng hỏi: "Khanh Hằng, cha ngươi chức quan gì?"

    "Đại học sĩ "

    "Đại học sĩ là quan rất lớn phải không?"

    "Ừ —— coi như vậy."

    "Ô." Kỳ thực tính tính rất lớn là thế nào, ta cũng không biết. Nhìn hắn lại thấy hắn vẫn đang rất cố gắng tập đi tập lại ném bao cát trên tay, trên trán thậm chí đã lấm tấm mồ hôi. Ngưng một lát, ta lại hỏi, "Cha ngươi hôm nay tới làm gì?

    Hắn không nhìn ta, chỉ chăm chú vào động tác trên tay, thấp giọng đáp: "Cha nói hoàng thượng mới đăng cơ, nên việc tuyển tú chắc sẽ phải trễ mấy năm. Có điều, cũng sẽ không quá muộn, chắc không tới ba năm đâu. Ái chà ——" mắt thấy đã sắp bắt được bao cát, những một giây lơ đãng, lại rơi xuống đất, hắn kêu lên tiếc nuối.

    Mà lời hắn nói một hồi, làm ta ngây dại.

    Thì ra, không làm tiên hoàng phượng, không làm thái tử phượng, còn có thể làm tân hoàng phượng!

    Phượng thân, phượng thân a...

    "A!" Ta quát to một tiếng, tức giận đưa tay bắt bao cát một phát dùng sức đập xuống đất, quắc mắt đứng lên, nắm chặt hai tay.

    Cố Khanh Hằng không hiểu vì sao, vội vàng theo ta đứng dậy, la lên: "Tam nhi, ngươi làm sao vậy?"

    Ta có được quần áo mới, vì thế hài lòng. Không nghĩ tới hôm nay, có người nhận được tin vui, so với ta càng cao hứng hơn.

    Nghĩ đến chỗ này, ta một câu cũng không nói, xoay người bỏ chạy.

    "Tam nhi!" Phía sau Cố Khanh Hằng gọi ta, ta không có nghe thấy tiếng chân hắn đuổi theo, chỉ nghe hắn nói, "Có phải do ta chơi kém mà ngươi giận không?"

    Ta không để ý tới hắn, Khanh Hằng thật là khờ.

    Ngày ấy, Cố Khanh Hằng cuối cùng cũng không tới tìm ta. Về sau, ta nghe nói lúc Cố đại nhân đi, cha tiễn ra đến tận ngoài đường. Ta nghĩ, Cố Khanh Hằng nói đúng, Cố đại nhân chính là vì việc này mà đến.

    Ta ủ rũ ngồi ở trong viện, xé cánh hoa trong tay, nhìn thấy Thiên Phi cùng Thiên Lục xa xa đi tới, đang nhìn về phía ta. Trong nháy mắt, trong mắt Thiên Phi hiện lên một tia khác thường. Nàng cũng không nói một câu, vẻ mặt kiêu ngạo đi qua bên người ta. Thiên Lục quay đầu lại, tựa muốn nói cái gì, cuối cũng không mở miệng.

    Buổi chiều, một nha đầu vội vã chạy tới, kéo ta đi, nói: "Tam tiểu thư, phu nhân tìm ngươi!"

    Ta còn chưa kịp phản ứng, liền bị nàng kéo đi.

    Ta không biết phu nhân tìm ta làm cái gì? Chắc không phải vì sự tình phượng than mà lại may quần áo cho Thiên Lục chứ?

    Nhưng, ta chỉ đã đoán đúng một phần. Đúng là bởi vì chuyện quần áo mới, còn lại là vì ta.
    Vừa bước chân vào cửa, sau lưng có ai mạnh mẽ đầy ta khiến ta lảo đảo, không gượng được ngã nhào xuống đất. Bàn tay theo bản năng chống xuống, long bàn tay chà xuống mặt đất truyền đến một trận đau đớn

    "Tiểu tiện chủng! Bổn phu nhân đối với ngươi không tốt sao mà dám trộm đồ mới của Lục nhi?" Phu nhân giọng đầy tức giận. Ta ngước lên thấy bà chằm chằm nhìn, ánh mắt tập trung trên quần áo của ta.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.

  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 8: Ta oan uổng
    Dịch: Hương Cỏ


    Ta nhất thời hiểu ý của nàng, nàng muốn nói là ta ăn trộm y phục.

    Nắm chặt nắm tay, ta gượng ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Ngươi nói bậy, y phục này là Khanh Hằng cho ta!"

    "Khanh Hằng?" Phu nhân nhíu mày, xem ra nàng là chưa từng nghe nói qua tên Khanh Hằng này.

    Nhưng thật ra ở một bên Thiên Phi mặt biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ lừa ai đây? Cố thiếu gia làm sao cho ngươi quần áo? Kể cả như vậy, hắn làm sao biết số đo của ngươi?" Nàng nói lý lẽ rõ ràng, lại chuyển sang phu nhân, nói, "Nương, nếu không phải là ta cùng với Thiên Lục bắt gặp, còn không biết việc này đâu! Thiên Lục cũng thật là, còn muốn thay nàng giấu giếm! Hừ, nhưng ta không nhịn được!"

    "Tỷ." Thiên Lục kéo ống tay áo Thiên Phi, nhẹ giọng nói, "Ta thấy việc này coi như xong đi. Cũng không phải đại sự gì."

    "Không phải đại sự? Trong nhà có trộm , còn không là đại sự?" Thiên Phi kêu sợ hãi , "Bây giờ là vài món xiêm y, không chừng ngày sau là cái gì nữa! Nương, cần phải giáo huấn nàng cho tốt mới được!" Nàng phản đối thanh âm bén nhọn như muốn phá vỡ màng nhĩ của ta

    "Tỷ..."

    "Vì sao phải bỏ qua!" Lần này lại là ta rống lên cắt ngang lời Thiên Lục nói. Rõ ràng không phải ta trộm, nếu như bỏ đi, không phải là chính ta thừa nhận mình là trộm sao? Tàn bạo trừng mắt nhìn Thiên Lục một cái, xem ra nàng cũng không phải kẻ tốt gì! Y phục là của nàng, nàng chẳng lẽ không biết sao?

    "Làm càn!" Phu nhân giận giữ đập bàn một cái, đứng lên nói, "Ngươi còn không biết sai?"
    "Ta không có sai!" Cho dù nàng nổi giận, ta cũng chỉ là câu nói kia, không phải ta làm, ta vì sao phải thừa nhận?

    Phu nhân tức giận đến mặt mũi trắng bệch, gật gật đầu nói: "Ngươi không sai? Tốt!"
    "Ba ba." Nàng vỗ tay hai tay, một nha đầu ở bên ngoài tiến vào, trong tay đang cầm một bao quần áo. Ta liếc một cái liền nhìn ra, chính là bao quần áo Cố Khanh Hằng đưa cho ta!

    Cư nhiên, lục soát phòng của ta!

    Phu nhân đi lên phía trước, thô lỗ xả cái bọc trong tay. Do dùng sức mạnh mà toàn bộ y phục xoạt xuống, rơi vãi đầy trên đất. Nàng cười lạnh, nói: "Nếu ngươi không trộm, sao y phục Lục nhi lại không cánh mà bay ? Nếu ngươi không trộm, sao y phục ở trong phòng ngươi?”

    Không cánh mà bay? Đầu óc của ta ông một tiếng, Sao lại có thể trùng hợp như thế? Ta tất nhiên là không tin.

    Lắc đầu kêu to: "Các ngươi... Các ngươi muốn hãm hại ta! Ta không trộm ta không trộm ta không trộm!"

    "Ngươi!" Phu nhân bị ta làm tức giận đến tay cũng phát run, cắn răng nói, "Xem ra hôm nay không giáo huấn ngươi, ngươi sẽ không biết hối cải ! Người tới, đánh cho ta!"
    "Nương!" Thiên Lục kinh hãi kêu một tiếng, kéo tay nàng nói, "Không nên đánh nàng! Có lẽ... Có lẽ là Cúc Vận quên mất để quần áo của ta ở đâu , cho nên mới không tìm được! Y phục của nàng, có lẽ là Cố thiếu gia đưa!"

    "Nhị tiểu thư!" Cúc Vận hoảng hốt kêu lên, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thiên Lục, rốt cuộc không tình nguyện cúi đầu.

    "Lục nhi!" Ánh mắt phu nhân lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

    Thiên Phi giật tay Thiên Lục lại, hướng ta cười nói: "Thực là do Cố thiếu gia đưa sao? A, vậy bây giờ cũng không thể đến Cố phủ hỏi chứ? Dù sao cũng không thể tiện nghi cho ngươi! Đánh đi!"

    "Ngươi!" Ta hiểu được, là Thiên Phi giở trò quỷ, nhất định là nàng!

    Tiếng roi rơi vào không khí nghe lạnh buốt

    "A..." Ta cắn môi, che chỗ nào, roi sẽ tìm chỗ đó đánh. Muốn đứng lên, roi kia sẽ thẳng tắp đánh vào chân của ta.

    Thiên Phi thấy còn chưa đủ. Nàng cười đi đến trước, nhặt lên y phục trên mặt đất, vừa vò, vừa cười: "Chỉ có Trần sư phụ mới có thể làm ra y phục này! Chính là làm y phục cho Thiên Lục!" Nàng như còn muốn tả lại việc ta trộm y phục.

    Sau đó, bỗng nhiên trong mắt nàng hiện lên một tia tức tối. Chỉ nghe "Xoạt" một tiếng, y phục trong tay nàng trong nháy mắt bị xé thành hai nửa. Nàng đắc ý cười to: "Ha hả, bị ngươi lấy y phục, ta cùng Thiên Lục cũng chẳng ngạc nhiên!"

    Nói, lại cúi người đi nhặt một chiếc khác. Ta đời nào chịu, bổ nhào tới hét lớn: "Không được xé! Không cho ngươi xé!" Đó là Khanh Hằng đưa cho ta , đó là hắn đưa quần áo cho ta!

    "Ba ——" roi lại đánh xuống, đau đớn từ đầu ngón tay tràn tới bàn tay. Đau đón tràn vào lòng, cuốn cả vào tận sâu linh hồn ta.

    Ô

    Lần đầu tiên, ta khóc ở trước mặt các nàng. Trơ mắt nhìn quần áo mà Cố Khanh Hằng đưa cho ta bị biến thành một đống hỗn độn trước mắt, từng mảnh rơi vãi, long ta như cũng bị xé nát. Nước mắt thành dòng rơi xuống.

    Tiếng cười của Thiên Phi quanh quẩn ở bên tai ta, thật lâu không tiêu tan.

    Vì sao nàng đã có tất cả, còn muốn cướp chút quần áo cùng ta? Vì sao nàng cái gì cũng không muốn để lại cho ta? Vì sao...

    Quyền lực, thân phận...

    Tay ta càng nắm chặt mang theo sự căm hận khôn nguôi...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.

  8. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  9. #10
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 9: Người cha lạnh lùng

    Dịch: Hương Cỏ



    Ngày đó, ta không nhớ rõ đã trúng bao nhiêu roi. Thân thể, sớm đã đau đến tê dại. Nước mắt chảy xuống, từ nóng hổi cho đến khi hoá thành lạnh lẽo.

    Thiên Phi liếc mắt nhìn cười lớn, rất đắc ý.

    Chỉ có Thiên Lục vẫn kéo ống tay áo phu nhân thay ta cầu tình, nhưng chẳng ai để ý đến nàng.

    Ta nghe thấy thanh âm tức giận của phu nhân cứ mãi vang vọng ở bên tai ta, nàng nói: "Ngươi thực sự giống mẹ ngươi, biết dụ dỗ từ nhỏ! Chuyên trộm đồ của người khác! Bổn phu nhân hôm nay chính là muốn nói cho ngươi biết, không là của ngươi, thì đừng có đụng! Nếu lại có một lần, ta sẽ đánh gãy tay ngươi!"

    Phu nhân, từng câu từng chữ bén nhọn. Ta cuối cùng cũng hiểu, bà cũng không phải không biết, ta bị oan uổng. Bà chỉ là không muốn cho ta một công đạo. Đánh liền đánh, ta bất quá chỉ là nữ nhân do thiếp sinh, huống chi nương của ta còn không phải là sủng thiếp.

    Nhưng lúc nghe bà nói chuyên trộm đồ của người khác, ta rất muốn cười.

    Bà nói cái gì ta tự nhiên hiểu rõ. Bất quá, sao bà phải mang mãi sự hẹp hòi như vậy? Mẹ ta trộm của bà cái gì?

    Cha?

    Ha hả, đừng nói đùa. Người đã không có được trái tim cha, cũng không có được người của hắn!

    Ta bất quá cũng chỉ là một người ngoại tộc của Tang phủ mà thôi!

    Ta biết, qua nhiều năm như vậy, ta ẩn nhẫn. Phu nhân tìm không được lỗi lầm của ta tra, trong lòng bà nhất định là khó chịu. Vì thế hôm nay, mới không đơn giản buông tha ta.

    Ta cũng rõ ràng, phản kháng, sẽ rơi vào kết quả thảm hại hơn.

    Roi rơi xuống người, ta nghe thấy Thiên Phi cười nói: "Tang gia có dòng dõi danh vọng, không thể để người khác cho là chúng ta ngược đãi ngươi!"

    Đáy lòng cười lạnh, lời này nói xong thực sự hay!

    Lúc cha tới, ta đã đau đến cuộn mình ở trên mặt đất, toàn thân run lên. Hắn chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

    "Ưm." Phu nhân tiến tới mở miệng, "Làm sai chuyện, ta liền thay đại lão gia quản giáo."

    "Ưm." Cha trả lời cũng không nhìn đến ta, chỉ hướng Thiên Phi cùng Thiên Lục nói, "Tiên sinh dạy đánh đàn đã tới, còn không mau quay về?"

    Thiên Phi vừa nghe, vội cười nói: "Vâng, Phi nhi đi." Nói rồi xoay người kéo Thiên Lục đi.
    Thiên Lục chần chờ một chút rồi cũng chỉ nói: "Vâng Lục nhi cũng đi." Trước khi ra cửa, còn không quên nhìn ta.

    Ta cắn môi, cố ý không nhìn nàng. Ta không cần nàng thương hại ta!

    Cha ở đây, lực đạo trên tay bọn nha đầu đánh ta cũng giảm đi rõ ràng, nhưng ta cũng đã đau đến tê dại. Cha lại đợi một chút, nói là có chuyện quan trọng, liền xoay người ra. Chỉ là vừa bước đến ngưỡng cửa, lại quay đầu hướng phu nhân nói: "Đừng đánh chết."

    A, của ta cha, chỉ biết nói một câu như vậy.

    Đừng đánh chết.

    Với hắn mà nói, chỉ cần không xảy ra chuyện, hắn sẽ không quản ta.

    Tang Tử, Tang Tử, nghe thấy được không? Ông nói, đừng đánh chết...

    Đau đớn, thế nhưng lúc này, ta thực sự rất muốn cười.

    Nhưng, ta phải cố nhịn được.

    Ở Tang phủ mười hai năm, ta không học được cái gì, nhưng học được sự ẩn nhẫn. Ta chỉ là đứa nhỏ, lấy cái gì để bảo vệ chính mình?

    Ta chỉ là mỗi lúc nhắc nhở chính mình, Tang phủ, không có một người tốt.

    Người đánh ta công phu rất lợi hại. Ta chỉ thấy đau, da thịt tất cả đều bị thương, nhưng không chết được. Thậm chí là, những nơi bị đánh không có một chỗ tróc da, ngay cả thuốc cũng không phải dùng. Ta không biết rốt cuộc là may mắn, hay bất hạnh.

    Phu nhân cảm thấy quản giáo xong, mới cho ta đi ra.

    Sắc trời, đã rất tối.

    Toàn thân đều đau, thế nhưng, ta không muốn trở về phòng.

    Lảo đảo đi không định hường, lại đi tới cửa phủ.

    Ta chỉ hơi ngần ngừ một chút, cuối cùng cũng bước ra ngoài. Gia đinh giữ cửa không ngăn cản ta. Ta là Tang phủ dã nha đầu, ai cũng sẽ không quản.

    Ngày ấy ra khỏi Tang phủ, ta rất muốn đi tìm Cố Khanh Hằng, ta nghĩ nói cho hắn biết.
    Chỉ là, ta không biết Cố phủ ở đâu. Vốn là muốn hỏi đường đi, về sau ta lại nghĩ thông suốt. Cố Khanh Hằng bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ, hắn có thể làm chủ được sao? Cuối cùng là ta nghĩ ngây thơ quá rồi.

    Nghĩ như vậy, không khỏi có chút thất lạc.

    Ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, dường như đang muốn chuyển mưa. Nhưng ta như trước không muốn hồi phủ. Không vội vàng bởi vì ta biết, qua đoạn đường dài này, phía trước một dặm, có một tòa miếu.

    Ta chạy một đoạn đường, dừng lại, đi một đoạn, lại chạy nữa.

    Không biết sao, vừa nghĩ tới hôm nay không cần ở lại Tang phủ qua đêm, những đau đớn, đều tạm thời quên mất.

    Miếu nhỏ kia, ta chưa từng đi. Chỉ trước đây nghe nói qua. Cách Tang phủ không xa, có lẽ trong tiềm thức của ta, vẫn hy vọng sẽ có người Tang phủ tìm tới. Khi đó ta nghĩ, nếu thật sự có người tìm đến, ta sẽ theo bọn họ hồi phủ đi.

    Chỉ là, nghĩ thì tốt, nhưng chuyện xảy ra luôn luôn không như mong muốn.

    Đi tới cửa cửa miếu, đã có hạt mưa nhỏ rơi xuống .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
Trang 2 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status