TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 226

Chủ đề: [Cổ đại] Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn

  1. #11
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương 10 : Chùa sấm sét (1)
    Dịch: Hương Cỏ

    Ta hơi chần chờ cuối cùng cũng đưa tay lên gõ cửa.

    Thùng thùng

    Cửa mở, lộ ra khuôn mặt của một tăng nhân còn trẻ. Ta thoáng lúng túng cúi đầu, hắn ôn hòa hỏi: "Tiểu thí chủ muốn vào tránh mưa?", nói rồi né người sang một bên

    Ta gật đầu, theo hắn vào cửa.

    Chùa không lớn, qua cửa là có thể thấy phật đường trước mặt chắc hẳn là chính điện. Tường cổ kính, mái ngói cổ xưa, nghĩ đến cũng phải xây dựng nhiều năm.

    Mưa từ từ nặng hạt, ta nhịn không được giơ tay lên che đầu. Bộ quần áo của tăng nhân đã thấm một mảng nước mưa, hơi nước bắt đầu tỏa ra. Hắn lại như không hề biết, quay mặt lại hỏi: "Tiểu thí chủ không phải nhân sĩ kinh thành sao?"

    Ta sửng sốt, nhưng lại gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Vâng". Kỳ thực cho dù ta nói, hắn có lẽ sẽ giống như Cố Khanh Hằng mở to mắt hỏi: "Tang phủ có tam tiểu thư sao?"

    Vì thế, ta cũng không muốn nói thực.

    Hạt mưa rơi trên bàn tay, giữa mùa hè nóng nảy cảm giác mát lạnh. Ta lại cười, người Tang phủ không thừa nhận ta, có lẽ, ta nên làm Tang Tử một lần, không phải Tang Tử của Tang phủ.

    Chăm chú theo sát bên người hắn, lại nghe hắn nói: "Chùa này chỉ có hai ngừoi là ta cùng sư phụ, giữa hậu viện có phòng nhỏ, tiểu thí chủ có thể tạm ở một đêm."

    Hắn nói hậu viện, ta liền thấy giống như đang đi hậu viện. Không khỏi nhíu mày hỏi: "Không cần nói trước cùng sư phụ ngươi sao?"

    "Không cần, tiểu thí chủ xin mời." Hắn hơi ngừng lại nói tiếp "Ta sẽ nói rõ với sư phụ sau."

    "Được... Cám ơn nhiều."

    Gian phòng kia rất nhỏ, hắn chỉ đưa ta tới cửa, cũng không đi vào. Đẩy cửa ra, vốn tưởng rằng sẽ có mùi ẩm mốc, nhưng không nghĩ ta đã đoán sai. Bên trong dọn dẹp rất sạch sẽ, giống như bình thường vẫn có người ở.

    Ta cũng không nghĩ nhiều, chắc hẳn cũng là người giống ta

    Mưa, sau một hồi ầm ĩ thì ngừng lại.

    Buổi tối ta ngồi ở trên giường, trong lòng bắt đầu hối hận. Ra khỏi đại môn Tang phủ, ta thậm chí nghĩ tới sẽ không trở lại. Chỉ là, vì sao ta ngốc như vậy? Lẽ ra phải lấy chút đồ, đã bị coi là trộm thì cũng nên trộm một ít a! Nếu không, trên người ta không có đồng nào thì phải làm sao bây giờ?

    Ta hối hận ngủ không yên, lật qua lật lại, hận không thể bây giờ trở lại Tang phủ lập tức. Phu nhân không phải nói ta là tên trộm sao? Ta sao lại ngốc như vậy, dù sao cũng bị oan uổng, chẳng thà thực sự làm một việc để không làm thất vọng chính mình

    Đầu óc đang suy nghĩ, ngoài trời lại dần dần trở nên ầm ĩ.

    Một tiếng nổ lớn vang lên.

    "A!" Ta kinh hãi kêu một tiếng che tai của mình.

    Từ nhỏ đến lớn, ta sợ nhất sét đánh.

    Lúc đó, những suy nghĩ vừa rồi đã bay hết, ta chỉ kịp ngồi dậy thật nhanh, ôm chặt thân thể đang run rẩy.

    Mà tiếng sấm kinh hoàng kia cứ vang lên đinh tai nhức óc.

    "A —— ô ——" ta òa lên khóc, không biết lấy đâu ra dũng khí, nhảy xuống giường hướng cửa chạy đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.
    ---QC---


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  3. #12
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định


    Chương 11 : Chùa sấm sét (2)
    Dịch: Hương Cỏ


    Tay vừa chạm then cửa, trong nháy mắt, ta dường như nhìn thấy ngoài phòng hiện lên một bóng người. Tay ta run lên bần bật, che ngực của mình, có phải là hoa mắt?

    Ta cũng chỉ chần chờ một chút, "cạch" mở cửa phòng, ôm đầu xông ra ngoài.

    Một mình, ta sợ.

    Tìm ai cũng được, vô luận là tăng nhân trẻ tuổi, hay là trụ trì.

    Ta vừa khóc vừa chạy, trên đầu tiếng sấm ù ù vang, tia chớp chói mắt. Ta sợ đến chết khiếp, chân không dám dừng lại. Ta sợ ta dừng lại, liền bị sét đánh chết. Có điều, ta cũng không biết vì sao ta dám chạy đến.

    Không biết có phải do ảo giác của ta hay không, nhưng luôn cảm thấy phía sau có người chăm chú theo sát ta.

    Nhìn thấy một gian phòng trước mắt có ánh sáng, chân ta như gió, liều mạng tiến lên.

    Cửa không khóa, ta cũng chẳng chần chờ chạy vào. Đúng vào lúc này, một tiếng sấm chói tai vang lên, nghe giống như tiếng vang "Đinh" kỳ quái. Chỉ là, ta không kịp nghĩ, trở tay đóng cửa, hoảng hốt: "Có ai không? Có ai không?"

    Ta trực tiếp chạy vào bên trong, màn cửa tách ra, bên trong ẩn hiện nhìn thấy thân ảnh người.

    Ta giống như thấy cứu tinh, chạy tới. Ngón tay vừa chạm đến màn trướng kia, người bên trong đứng dậy thật nhanh, một tay kéo lấy màn trướng bị ta kéo, hạ giọng hỏi: "Ai?"

    Hắn kêu một tiếng "Ai", làm sự sợ hãi của ta giảm đi hơn phân nửa, tâm nhất thời thanh tỉnh lại.

    Là một thanh âm còn rất trẻ, không phải tăng nhân kia. Tất nhiên, cũng sẽ không là trụ trì.

    "Ta..." Vốn muốn trả lời, lại suy nghĩ đổi thành "Ngươi là ai?". Lúc tăng nhân đưa ta vào đã nói chùa chỉ có hắn cùng với sư phụ, vậy hắn là ai?

    Hỏi rồi, mới phát hiện không ổn, rốt cuộc là đối phương hỏi ta trước.

    Mà hắn, lại không để ý.

    Khẽ ho một tiếng nói: "Tô Mộ Hàn."

    Tô —— Mộ —— Hàn.

    Khi đó ta cũng không biết, nam nhân này, sẽ làm thay đổi cuộc đời của ta.

    Cho đến nhiều năm sau này, lúc kêu lên hai tiếng "Tiên sinh", ta luôn không hiểu nổi cảm giác trong lòng là thế nào

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:13.

  4. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  5. #13
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định


    Chương thứ 12: Chùa sấm sét (3)
    Dịch: Hương Cỏ




    Đúng vào lúc này, một tiếng sấm lại đánh xuống. Ta kinh hãi kêu một tiếng, ngồi xổm xuống tay ôm lấy đầu.

    "Sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi, nhưng không đi tới. Thậm chí tay kéo màn trướng cũng không thấy thả lỏng chút nào.

    Ta thở hổn hển: "Ta sợ... sợ sét đánh."

    Ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thanh âm bình thản truyền đến: "A, tiểu nha đầu." Hắn nói rồi buông lỏng đề phòng, xoay người đi vào bên trong ngồi.

    Cũng chẳng biết tại sao, hắn nói một câu "Tiểu nha đầu" làm sự sợ hãi của ta tan rất nhiều, ta chỉ là không phục. Nhìn xuyên qua màn trướng, ta mơ hồ có thể nhìn ra được thân hình gầy gò, thậm chí còn có thể đoán tuổi của hắn. Hắn chắc hẳn cũng chỉ là một thiếu niên hơn ta mấy tuổi mà thôi.

    Qua màn trướng, ta rất muốn nhìn thêm một chút, nhưng không dám. Hắn tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng ta, nhẹ giọng nói: "Không được bước vào." Trong lời nói của hắn, tuy nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị cảnh cáo.

    Ta biết hắn chỉ nói miệng chứ chẳng làm gì ta. Nhưng dẫu sao ta cũng sợ hắn giận, đem ta đuổi đi. Ban đêm có sấm sét, ta lại không biết trốn ở đâu

    Chúng ta cứ như vậy, ngồi đối diện nhau qua một bức màn che.

    Ta cũng phát hiện, giày của ta để lại dấu ướt trên nền vẫn còn chưa khô, tựa có thể ngửi thấy được vị nước mưa. Ta không tự chủ rụt chân lại, hai tay ôm mình chặt hơn.

    Gian phòng được dọn ngăn nắp sạch sẽ. Ta mặc dù còn nhỏ nhưng cũng biết nơi này giống như có người thường xuyên ở

    Ngước mắt, hắn không hỏi ta nữa, ta lại tự nói: "Ta tới tránh mưa"

    Hắn chỉ ưm một tiếng, cũng không có trả lời. Thấy hắn xoay người, dường như cầm thứ gì đó. Một lát, ta nghe thấy tiếng mở sách, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, xem ra hắn không tính nói chuyện với ta. Thế nhưng, ta lại không dám đi ra một mình, lúc sấm đánh, chỉ cần bên cạnh có người thì ta sẽ không sợ như vậy. Ở một mình, ta thực sự không dám.

    Ta không tự chủ nhích lại gần khiến vết thương phía sau lưng nhói đau, đến nỗi ta lập tức kêu lên. Mà Tô Mộ Hàn, ngay cả đầu cũng không quay lại. Thoáng có chút tức giận, ta lại cố ý hét to mấy tiếng. Mắt liếc vào, thấy hắn vẫn đang cúi đầu xem sách. Nghĩ nghĩ, ta đứng lên, tay vừa động, liền nghe hắn lạnh lùng nói: "Sấm sét hết rồi, đi ra đi "

    Ta sợ run lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Còn chưa hết đâu."

    Người trong trướng không nói thêm một lời.

    Ta cảm thấy hơi xấu hổ, liều mạng muốn kiếm chuyện nói. Vừa mới mở miệng, đột nhiên nghe được "Ba" một tiếng, giống như âm thanh sách rơi trên đất. Lấy làm kinh hãi, lại nghe người trong trướng ho khan kịch liệt.

    Hắn cúi xuống rất thấp, ta không thể trông thấy mặt của hắn, chỉ có thể thấy mái tóc dài của hắn rơi lả tả phía trước.

    Chân vừa mới động, hắn liền cảnh giác nói: "Khụ khụ, ngươi đứng lại!"

    "Ta... Ta chỉ là..."

    Ta chỉ muốn làm cái gì? Ta cũng không biết ta muốn làm gì.

    Hắn có vẻ lo lắng, ta như thấy khuôn mặt tái nhợt luống cuống của hắn.

    "Ta... Ta giúp ngươi tìm đại phu." Nghĩ đến chắc hắn bị bệnh, chỉ là, vừa mới nói ra ta liền hối hận. Trễ như thế, muốn đi đâu tìm đại phu?

    Hắn vẫn không nói gì. Ta lại nói: "Hay để ta tìm trụ trì."

    Mới xoay người đi, Tô Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Khụ... Ngươi không sợ sét đánh sao?"

    "Sợ." Vừa nói ra, ta mới nhớ tới, bên ngoài tiếng sấm vẫn chưa ngừng. Ta không phải thật có lòng tốt, ta vẫn nhớ hắn vừa mới đuổi ta ra.

    Xoay người lần nữa, hắn lại nói: "Đừng ra!"

    Ta không biết vì sao, cảm thấy trong lời nói của hắn, ta tựa như nghe ra một ý tứ khác.

    Đừng ra...

    Yên lặng nhìn hắn, kỳ thực ta sợ muốn chết, nếu hắn nói đừng ra, sự mạnh mẽ vừa rồi đã sớm tan thành mây khói, vậy ta lại không dám ra.

    Một lúc lâu tiếng ho khan trong trướng mới dần dần biến mất. Mà lúc này, bên ngoài tiếng sấm cũng đã dừng lại lúc nào không biết. Ta khoanh tay đứng, không biết phải làm sao.

    "Ngươi tên là gì?" Đúng lúc này, Tô Mộ Hàn lần đầu tiên mở miệng hỏi ta.

    Ta vốn tưởng rằng hắn chẳng quan tâm, đang tính nói với hắn ta đi ra ngoài, nghe được hắn hỏi vậy, trong lòng lại có chút cao hứng bèn hạ giọng đáp: "Tang Tử."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:14.

  6. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  7. #14
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định


    Dịch: Hương Cỏ

    Chương thứ 13: Ta cũng có tiên sinh


    "Tang Tử" hắn nhỏ giọng nhắc lại, tiện đà lại hỏi "Chữ nào?"

    Ta mặc dù không biết chữ nhưng chí ít cũng biết tên của mình. Nghe Tô Mộ Hàn hỏi, trong lòng không khỏi có chút ít kiêu ngạo. Nhưng ngay lập tức, lại cảm thấy không ổn, sao ta lại cao hứng cùng hắn vậy?

    Tô Mộ Hàn bỗng nhiên đứng dậy, thanh âm hắn lành lạnh truyền tới: "Phía sau ngươi có giấy bút."

    Quay người lại kinh ngạc.

    Giấy Tuyên Thành loại tốt nhất đã được để ngay ngắn, dùng thước cẩn thận chặn, bên cạnh nghiên mực đầy, tựa như đã chuẩn bị sẵn. Ngạc nhiên nhìn lại bóng người trong màn trướng. Chẳng lẽ vì ta xông tới nên hắn mới vội vàng đi vào màn trướng sao?

    Lắc lắc đầu, ta không hiểu.

    Chậm rãi tiến lên, duỗi tay, nhưng không biết chấp bút như thế nào đành lúng túng cầm bút viết xuống. Tấm giấy Tuyên Thành lớn như vậy, ta chỉ viết độc có một chữ

    Chữ viết nghiêng ngả, không ra hàng lối. A, khóe miệng khẽ cười, may mà miễn cưỡng còn có thể nhận ra là một chữ "Tử".

    Nghĩ nghĩ, rồi đặt bút xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành lên.

    Tay Tô Mộ Hàn đưa qua màn trướng, ngón tay thon dài rất đẹp, trong nháy mắt nắm chắc tờ giấy Tuyên Thành. Ta nhìn thấy vân tay rõ ràng, thậm chí thấy cả những đường gân xanh xao trên bàn tay trắng nõn.

    Hắn tựa hồ phát ra một tiếng than nhỏ, sau đó mới nói: "Tên rất hay, chỉ là, ngươi... chưa từng viết sao?"

    "Chưa" Ta thành thật trả lời.

    "Vì sao?" Hắn hỏi.

    Ta ngẫm nghĩ, đành nói: "Không ai dạy ta, ta trước đây, cũng không muốn học."

    "Trước đây?" Có lẽ hắn hiểu được ý ta

    Ta hơi sửng sốt, cũng không kiêng dè, gật đầu. Rồi lại nghĩ tới, hắn vừa rồi không phải là đang đọc sách sao? Một khắc kia, ta không chút suy nghĩ, tự nhiên nói: "Ngươi nguyện ý dạy ta sao?"

    Hắn không có lập tức cự tuyệt, hỏi lại: "Dạy ngươi cái gì?"

    "Cầm kỳ thư họa!"

    Thốt ra, mới phát giác không ổn. Ta chỉ biết là hắn biết chữ, lại không rõ hắn có biết thứ khác hay không.

    Ta nghe tiếng giấy Tuyên Thành bị vò nát trong tay hắn, hắn khẽ cười một tiếng, lại hỏi: "Vì sao hiện nay lại muốn học ?"

    Lặng yên thấp đầu, ta lặng im không trả lời. Trước đây, không ai coi trọng ta, mười hai năm qua, ta coi như hoang phế. Thế nhưng bây giờ ta hiểu được, nếu muốn sống tốt, mình phải mạnh lên.

    Nếu như là ở gia đình bình thường, không có tiếng tăm gì, có lẽ nữ tử không tài là có đức. Thế nhưng, lòng tự hỏi lòng, ta nguyện ý sao? Ta cam nguyện như vậy sao?

    Không, lắc đầu. Nhớ tới Thiên Phi cùng Thiên Lục, ta liền có một vạn phần không muốn!

    Không thấy ta nói lời nào, Tô Mộ Hàn lại nói: "Ta sẽ không dạy người không minh bạch."

    Ngụ ý đã rất rõ ràng, nếu ta không nói, hắn sẽ không đáp ứng.

    Ngước mắt, người trước mặt vẫn không thấy rõ dung nhan, ta khẽ cắn môi, cuối cùng đáp: "Ta không muốn để người khác coi thường!"

    Phượng thân ư, ta cũng là nữ nhi Tang gia vậy!

    Chỉ là lời này, ta không nói ra. Ta sợ nếu nói, Tô Mộ Hàn dù không coi ta là người điên, cũng sẽ kiêng dè không dám dạy ta.

    Người trong màn trướng chỉ trầm mặc chốc lát, lại thấp giọng ho khan một trận, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Tốt"

    Ta mừng rỡ như điên, liền kêu hắn: "Tiên sinh!"

    Tô Mộ Hàn tựa run lên: "Ngươi gọi ta gì?"

    Ta bị hắn hỏi đến bối rối, một lát mới trả lời: "Tiên sinh...". Thiên Phi cùng Thiên Lục đều gọi lão sư như thế, chẳng lẽ ta nghĩ sai sao?

    "Tiên sinh?" Hắn thấp giọng nhớ kỹ, tựa như còn đang phải thích ứng với cách xưng hô này. Ta lại lén cười, cao hứng trong lòng sớm đã đem nỗi đau trên người lên chín tầng mây.

    Ta cuối cùng cũng có tiên sinh!

    Ta rất muốn la to một trận, nhưng nghĩ đang ở trong phòng cùng Tô Mộ Hàn nên chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống.

    Tô Mộ Hàn mới hoàn hồn, nói: "Ngày sau ngươi tới đây một mình, bằng không, ta sẽ không dạy ngươi bất kỳ điều gì."

    Nghe vậy, ta vẫn hỏi hắn: "Tiên sinh cũng là tránh mưa sao?". Ta không biết lúc đó vì sao lại hỏi như vậy, bởi vì ta biết rõ hắn không phải. Theo căn phòng cùng những lời hắn vừa nói thì có thể đoán được. Thế nhưng, ta vẫn hỏi như vậy.

    "Không phải." Hắn thẳng thắn đáp, chậm rãi xoay người lại, thanh âm trầm mặc "Có lẽ, ta chính là chờ ngươi đến..."

    "Tiên sinh..." Ta cười.

    Khi đó ta cho rằng ý hắn là chỉ duyên phận. Không hề biết, đó là ý khác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:14.

  8. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  9. #15
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định


    Dịch: Hương Cỏ

    Chương thứ 14: Tên thật đẹp


    Hắn đột nhiên nói: "Không được hỏi lại."

    Một câu khiến cho lời vừa đến miệng ta bị chặn lại. Ta trầm mặc một lát nhìn hắn, hỏi: "Nếu ta không có vấn đề, sao lại cần tiên sinh đến dạy?"

    Ta còn sợ lời của ta làm cho hắn giận, không nghĩ tới hắn lại cười rộ lên, nhẹ giọng nói: "Không được hỏi lại chuyện của ta."

    Ta sửng sốt như trước gật đầu.

    Lúc đó, tiếng sấm sớm đã ngừng đã lâu rồi, thậm chí ngay cả mưa cũng ngừng. Dấu hài ướt ta đi vào phòng ban nãy, giờ cũng đã mờ dần. Chỉ là ta lại không muốn rời đi.

    Ta tìm chuyện hỏi hắn: "Tiên sinh vừa mới nói tên của ta hay, vì sao vậy?"

    Ta trước đây vẫn cảm thấy tên của mình rất khó nghe, so với Thiên Phi cùng Thiên Lục thì cảm thấy kém xa. Đây là lần đầu tiên có người khen tên của ta hay, trong lòng đương nhiên là vui thích.

    Tô Mộ Hàn giơ tay lên đẩy cửa sổ ra. Trời bên ngoài mới ngừng mưa, gió trong không khí mang theo hơi nước ùa vào, có chút lạnh lẽo. Ta định khuyên hắn, nếu bệnh thì đừng mở cửa sổ. Kỳ lạ là, lời tới bên miệng, lại không nói nên câu.

    Hắn trở lại chỗ ngồi, than nhẹ: "Duy tang cùng tử, tất cung kính chỉ."

    Cây đó ý nghĩa gì ta vốn cũng không hiểu nên chỉ yên lặng nghe hắn nói.

    "Cổ nhân thường nói, cây dâu cùng cây tử là một đôi. Tang Tử, nhất định là kết tinh của một tình yêu đẹp"

    Nghe được hai chữ "Tình yêu", ta nhịn không được cười nhạo. Cha ta cùng nương có tình yêu sao? A, Tang Tử Tang Tử, không nghĩ lại là tình yêu kết tinh? Quá buồn cười đi!

    Tô Mộ Hàn lại nói: "Nó cũng có ý nghĩa cố hương, cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương...".

    Thanh âm của hắn thấp dần. Trong lòng ta bỗng nhiên kinh hãi. Đang yên lành, sao lại nói chuyện đó? Ta mặc dù không hiểu hết, nhưng về cơ bản cũng nắm được.

    Cáo bệnh trở về, quy nhập cố hương

    Không phải là nói người sau khi chết sẽ trở về cố hương sao?

    Tô Mộ Hàn lại ho mấy tiếng, ngước mắt nhìn về phía ta, cười hỏi: "Tên như vậy không phải rất hay sao?"

    Ta không trả lời. Là tên hay hay không ta không biết. Ta chỉ biết là, trong lời vừa rồi hắn nói, ta nghe ra chút muộn phiền khiến cho lòng không yên

    Cảm giác như thế, ta thực không thích.

    Ta cố ý cười mấy tiếng, lại nói: "Tiên sinh, ta còn có một vấn đề."

    "Hỏi."

    Ta cố gắng sắp xếp ngôn từ mới nói: "Cái câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Vì sao nữ nhân đẹp lại muốn cùng chơi bóng với nam tử?". Đây là do lần đó ở Tang phủ ta nghe thấy tiên sinh kia nói mà ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra.

    Tô Mộ Hàn cười vang. Ta lại càng không hiểu, điều này... rất buồn cười sao?

    Hắn cười đáp: " 'Hảo' ý là tốt đẹp, không phải là 'Thích'. Chữ cầu không phải chỉ trái bóng mà ý nói cầu mong." Lời của hắn, lời ít ý nhiều, mà ta cũng nhanh chóng hiểu ra.

    Ta nghĩ, lúc đó, nhất định mặt ta đỏ lên. Mặc dù hắn không thấy, nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt đó rất rõ ràng. Hai tay che hai má, ta cũng không nhịn được cười, nhưng không thấy chút xấu hổ nào mà chỉ là cao hứng.

    Tô Mộ Hàn không hỏi ta vì sao cười không ngừng, chỉ nói: "Đêm đã khuya, trở về đi, ta mệt rồi"

    Trực tiếp đuổi khách. Lúc đó ta nghĩ, hắn thật là một người vô tình, đuổi người mà cũng có thể nói một cách bình thản như vậy

    Miệng ta hơi mấp máy, đứng lên, khom người chào hắn, cười nói: "Tiên sinh nghỉ ngơi đi, ta trở về." Dù sao, sấm sét cũng đã hết, mưa cũng ngừng rồi.

    Xoay người, vừa mở cửa, nghe hắn lại nói: "Tử nhi, nhớ kỹ lời ta nói."

    Tử nhi...

    Ta chưa bao giờ biết được sẽ có một người, gọi tên ta dễ nghe như thế

    Gật đầu.

    Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm vì sao đêm đó hắn nói với ta nhiều thứ như vậy. Nhưng đều không quan trọng...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:14.

    ---QC---


  10. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
Trang 3 của 46 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status