TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 46 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 226

Chủ đề: [Cổ đại] Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định [Cổ đại] Từ thứ nữ đến hoàng hậu - Phôi Phi Vãn Vãn

    Nội dung giới thiệu vắn tắt:

    Ta cho rằng, một khi nữ nhân khát vọng quyền lực, có thể so với nam nhân càng thêm nhẫn tâm cùng tuyệt tình. Ở Tang gia, ta là tam tiểu thư thấp kém, chỉ vì ta là nữ nhi của thiếp. Các tỷ tỷ của ta có thể là phượng thân, mà thân phận hèn mọn ta, chỉ xứng làm thiếp. Ta không làm thiếp, bọn họ muốn ta hèn mọn, ta càng muốn sống được vạn dân kính ngưỡng!

    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu


    Vui lòng không nhận xét hay comment vào phần dịch
    Lần sửa cuối bởi meoconlunar, ngày 27-01-2014 lúc 19:03.
    ---QC---


  2. Bài viết được 31 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    oiuihjj,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương 1: Phượng thân

    Dịch: Hương Cỏ.


    Năm ấy vừa tròn mười hai tuổi, ta leo lên tường, dùng một hòn đá ném lên đầu người kia, sau đó cười xấu nhanh fchóng trốn đi.

    Một canh giờ trước, một trung niên tự xưng là thần toán đi vào đại môn Tang phủ. Ta đã quên mất hình dáng của hắn, chỉ đơn giản nhớ trên mép hắn có 2 chòm râu động đậy. Hắn nói: "Chúc mừng Tang lão gia, chúc mừng Tang lão gia! Tang phủ các người có dấu phượng thân!"

    Phượng thân, đó chính là mệnh hoàng hậu. Hắn nói Tang phủ, có người mang mệnh hoàng hậu.

    Cha cười đến cả người đều run lên, kêu gia đinh khen thưởng hắn rất nhiều, lại lập tức sai người kêu Tang Thiên Phi cùng Tang Thiên Lục lại. Đến khi ta biết lúc các nàng đi, ta rất tức giận. Ta cũng là nữ nhi Tang gia, vì sao mà không gọi ta?

    "Tam tiểu thư, ngươi không nên đi, lão gia không..."

    Nha đầu lời còn chưa dứt đã bị ta hung hăng trừng mắt một cái, mà ta, sớm đã xoay chạy về phía trước.

    Trên đường, bọn hạ nhân hướng ta chỉ trỏ. Ta coi như không thấy.

    Mấy năm 0nay, bọn họ cười nhạo ta cũng đủ rồi. Ta là tam tiểu thư Tang gia nhưng thân phận lại không bằng một nha đầu. Chỉ vì nương của ta là thiếp, mà người thiếp này, còn xuất thân ở thanh lâu.

    Nương ta nhiễm bệnh qua đời lúc ta còn rất nhỏ. Lớn lên một chút, ta hơi giận nàng.

    Ta nghe nói năm đó kỳ thực cha chỉ nghĩ vui đùa nàng một chút, cũng không muốn thực sự lấy nàng vào cửa. Thế nhưng nàng có ta, nàng nói nàng không thể để cho ta không có cha, nàng muốn cho ta nhận tổ quy tông.

    Chỉ là hiện thực khác biệt

    Lặng lẽ trốn trước cửa sổ, nhướng thân ngó vào trong. Cha không gọi ta, nếu ta ra, tránh không được một trận đòn hiểm. Ta tự mình rất hiểu.

    Cha đem Thiên Phi cùng Thiên Lục kéo lên trước, nói "Ngài xem, đây là đại nữ nhi của c ta, tên gọi Thiên Phi. Kia là tiểu nữ nhi của ta, tên gọi Thiên Lục."

    Tiểu nữ nhi? Ta như bị choáng váng, hơi nắm chặt hai tay.

    Ông rõ ràng còn có một nữ nhi, ta mới là tiểu nữ nhi của ông! Cắn môi, thì ra ông không thừa nhận ta sao?

    Thần toán kia cười to một phen, trên dưới suy nghĩ trước mặt hai thiếu nữ.
    Thiên Phi đã mười bốn, mới tuổi cập kê ngượng ngùng. Nàng thấy trước mặt là người xa lạ, không khỏi nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Cha, hắn là ai?"

    "A, không được vô lễ!" Cha cúi đầu quát khẽ

    Thiên Lục cùng tuổi ta, người chưa đủ lớn, chỉ là vóc dáng trong lúc đó đã mơ hồ nhìn ra nét mỹ nhân. Ta không tự chủ sờ mặt mình.

    Nếu như muốn nói mẹ ta để lại cho ta cái gì, thì đó chính là gương mặt này. Ta so với các nàng đều đẹp hơn, chỉ là, cha lại chưa bao giờ từng chú ý tới.

    Cha lại hướng thần toán, hỏi: "Ngài xem, ai mới là phượng thân?"

    "Điều này..." Thần toán chần chờ, tay chạm lên hai chòm râu, tiện đà cười ha ha đứng lên, "Tang lão gia, thiên cơ bất khả tiết lộ ! Xin thứ cho ta không thể cho biết !"

    "Vâng, vâng..." Cha tựa hồ rất hiểu lời của hắn, thực sự không hề hỏi nhiều. Bất quá theo vẻ mặt của ông, ta đã có thể thấy được, ông đã đạt được điều muốn biết. Dù sao đều là nữ nhi của ông, ai là phượng thân, thì có gì quan trọng đâu?

    Nghĩ đến chỗ này, ta lấy tay che miệng, cũng không cười nữa.

    Sự tình đã qua được mấy ngày, ta vẫn không chút do dự ném tảng đá kia, muốn đập bể đầu của thần toán. Nhưng lòng ta, không thể giải hận. Ta biết, chỉ vì một câu nói của hắn mà sự bình đẳng giữa ta và hai vị tỷ tỷ ngày càng lớn.

    Thế nhưng, ta không cam lòng!

    "Tam tiểu thư! Ngươi sao trốn ở chỗ này a, mau mau, phu nhân gọi ngươi đấy!" bNhìn sắc mặt nha đầu giống như là tìm ta đã lâu.

    Trong lòng ta có chút sợ hãi. Phu nhân tìm ta, tất không có chuyện gì tốt. Nhưng ta chỉ có thể theo nàng đi, bởi vì ta không có lựa chọn nào khác. Ta không muốn bị đánh, ta sợ đau.

    Theo nha đầu đi vào phòng phu nhân, bà đang ngồi ở bàn uống trà, thấy ta đi vào, để chén trà xuống, mặt không thay đổi nói: "Tới rồi?"

    "Phu nhân tìm ta có chuyện gì?" Ta cúi đầu nói. Bà chưa bao giờ cho ta gọi bà là "Đại nương". Bà nói nữ nhi của thiếp sinh ra, sao có thể gọi bà là mẹ, quan trọng nữa thân phận của nương ta lại là tiện nhân. Nhưng nói thật ra, ta còn khinh thường không thèm gọi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:12.

  4. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 2: Ta là Tang Tử
    Dịch: Hương Cỏ


    Phu nhân ư nhẹ một tiếng cũng không cùng ta nói nữa. Bà nhìn sang người bên cạnh nói: "Đến lấy số đo của nàng đi."

    "Vâng" Người bên cạnh gật đầu.

    Ta mới nhìn rõ hắn.

    Ta nhận ra hắn là Trần sư phụ, người chuyên môn cấp y phục cho các quý phủ. Hắn rất khéo tay, có thể làm ra rất nhiều xiêm y đẹp. Ta hâm mộ, mong có một ngày cũng có thể mặc xiêm y hắn làm. Bất quá ta biết rõ, đây tuyệt đối không phải làm xiêm y cho ta. Ba ngày sau là sinh nhật Thiên Lục, xiêm y này chắc chắn là làm cho nàng. Chỉ là gọi ta làm bản mẫu mà thôi. Bởi vì nàng cùng Thiên Phi mỗi ngày đều phải chăm học cầm kỳ thư họa, không có nhiều thời gian đến đo y phục như vậy.

    Từ sau khi thần toán đến, cha đối với các nàng yêu cầu càng ngày càng cao, vô luận cái gì, đều là mời sư phụ tốt nhất trong thành đến dạy. Mà ta, bắt đầu cảm thấy hối hận. Ta cho tới bây giờ không được coi trọng, nên cam chịu, không ai dạy ta cái gì, ta liền không muốn học.

    Ta thậm chí, không biết một chữ. Ta chính là một dã nha đầu.

    Về sau nghĩ lại, khi đó cũng không thể trách cha. Ta người như vậy, thế nào mà lại mang mệnh hoàng hậu được? Thế nhưng, ta như trước không cam lòng. Nếu thần toán kia chỉ nói, phượng thân ở Tang gia. Ta cũng là nữ nhi tang Gia, chưa đến kết cục, sao biết được.

    Ta một câu cũng không nói, ngoan ngoãn để a sư phụ kia đo tới đo lui trên người. Phu nhân tiếp tục cúi đầu uống trà, trước mặt người khác, ta vẫn rất ngoan, bởi vì chọc họa, sẽ phải chịu đòn. Ta rất nhớ .

    Mang theo vải vóc, nha đầu đưa tới cho sư phụ, cũng không để ý tới ta nữa

    Mười hai năm, ta lần đầu tiên đến gần gian phòng kia. Đó là chỗ học tập của các tỷ tỷ.

    Ta rón rén đi vào viện, trong phòng truyền ra tiếng cười đùa. Ta nhẹ tiến vào gần, nghe thấy thanh âm của một nam nhân truyền đến: "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

    Câu này ý nghĩa gì, ta cũng không rõ. Đang nghĩ ngợi chờ nghe người nọ giải thích, đột nhiên một tiếng kêu lên kinh hãi: "Này, Tang Tử, ngươi ở đây làm cái gì?"

    Ta kinh ngạc ngước mắt, thấy Thiên Phi trừng con ngươi nhìn ta.

    Nàng cho tới bây giờ đều gọi ta bằng tên. Nhưng chẳng biết có là may mắn hay không, nàng cũng chưa quên ta cũng mang họ Tang?

    Thiên Lục cùng nam nhân kia cũng nhìn qua. Ta thấy nam nhân kia có một chòm râu ngắn, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn khiến cho người ta cảm thấy là một người nho nhã.

    Chỉ nghe hắn hỏi: "Nàng là nha đầu quý phủ sao?"

    Nghe được hai chữ "Nha đầu", Thiên Phi nhẹ che miệng cười rộ lên, tùy tiện nói: "Tiên sinh nói cái gì thì là cái đó!" Lời của nàng đầy vẻ châm chọc.

    Ta cùng với các nàng, đừng nói vẻ ngoài, riêng là tên đã kém nhiều như vậy, trách không được sẽ bị người khác tưởng lầm là nha đầu. Thiên Phi, Thiên Lục, đều là tên dễ nghe. Chỉ có ta gọi là gì Tang Tử! Nghe lão quản gia nói, cha không muốn giúp ta đặt tên, đó là do nương ta đặt.

    Ta nắm chặt tay lại, ta không phục, thế nhưng ta không thể cùng nàng ầm ĩ. Lúc còn rất nhỏ, ta đã hiểu được phải như thế nào ẩn nhẫn. Ta chỉ là cúi thấp đầu không nói một lời.

    Thiên Phi nhất quyết không tha nói: "Còn đứng đó làm cái gì? Không nhìn thấy ngươi quấy rầy chúng ta nghe tiên sinh giảng bài? Còn không đi!"

    "Ngươi mau trở về đi thôi." Thiên Lục nhỏ giọng nói.

    Ta khẽ cắn môi, rốt cuộc xoay người chạy đi.

    Nghĩ tới nghĩ lui, đến thư phòng tìm vài cuốn sách, nhưng, một chữ đều không biết.
    Ta thở dài, xem ra không có người dạy, ta căn bản không học được. Ta chưa từng có khát vọng được học như thế, bởi vì ta không bao giờ muốn bị người xem thường nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:12.

  6. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 3 : Nghe trộm

    Dịch: Hương Cỏ


    Sự tình Tang gia có phượng thân nhanh chóng truyền đi, dù là lời đồn đãi nhưng cũng đủ khiến mọi người chú ý

    Ngày mười ba tháng bảy là sinh nhật Thiên Lục

    Năm nay, ngày này so với mọi năm thì náo nhiệt hơn hẳn. Dòng họ, thân thích cùng với các quý phủ xung quanh đều tới chúc mừng. Theo ý cha chắc phải tổ chức tiệc tùng cả tuần. Ta vẫn như trước, mặc bộ quần áo cũ của nha đầu, chơi ở hành lang phía sau, lén dòm ra bên ngoài.

    Cha đứng ở trong viện nhiệt tình tiếp đãi những người có uy tín, Thiên Phi cùng Thiên Lục đứng bên cạnh. Hắn vì các nàng toàn tâm toàn ý. Các tỷ tỷ của ta, khi thì che miệng cười, lúc lại ngượng ngùng cúi đầu, khác hẳn bộ dáng của ta.

    "Cố đại nhân đến ——" gia đinh lớn tiếng kêu, rồi vội vàng khom người dẫn một vị nam nhân mặc triều phục tiến vào, lại hướng cha gọi, "Lão gia, lão gia, Cố đại nhân tới! Cố đại nhân tới!"

    "A, Cố đại nhân!" Trên mặt cha lập tức nổi lên nụ cười lấy lòng, kêu Thiên Phi cùng Thiên Lục vội vàng tiến tới.

    Ta biết, những khách nhân phía trước dù sao cũng chỉ là người có tiền, cha ta cũng có tiền, vì thế hiện tại hắn rất thích quyền thế.

    "Cố đại nhân, tiểu nhân còn tưởng rằng ngài bề bộn công vụ, sẽ không tới chứ! Không nghĩ tới..." Cha cười đến liền hai má núng nính đều rung lên , xoa xoa tay nói, "Ngài có thể tới, quả nhiên là coi trọng tiểu nhân!"

    Cố đại nhân khoát khoát tay, ý bảo những người khác đi hết, nhìn hai tỷ tỷ của ta, mới mở miệng: "Tang lão gia, mời nói chuyện riêng."

    Cha lặng một lúc lâu, mới kịp phản ứng, vội vàng gật đầu nói: "Vâng vâng, đại nhân mời bên này". Hắn bày tư thế, nghiêng người ra phía trước, lại dặn Thiên Phi cùng Thiên Lục mấy câu, mới bước đi.

    Ta cảm thấy hiếu kỳ, liền rón ra rón rén theo sát sau bọn họ. Cha mang theo vị đại nhân kia vào thư phòng. Lúc đó, các gia đinh cùng nha đầu đều đang bận túi bụi ở phía trước. Ở đây yên tĩnh, chỉ có tiếng chim đang kêu không ngừng trên cây. Ta biết rõ nghe trộm bọn hắn nói chuyện, bị cha phát hiện, ta nhất định sẽ gặp họa. Thế nhưng, trong lòng tựa như có gì đó thúc đẩy ta tiến đến

    Bọn họ nhất định là nói sự tình phượng thân, nhất định. Đó cũng là điều duy nhất ta quan tâm đến

    Cố nén hô hấp, ta lặng lẽ đi vào, dán tai vào cửa.

    Ta nghe được cha nói: "Không biết Cố đại nhân muốn cùng tiểu nhân chuyện gấp gì?"
    Cố đại nhân nói: "Nghe nói nửa tháng trước từng có một thần toán tới cửa, đoán lệnh thiên kim là người mang mệnh hoàng hậu phải không?"

    "Ha hả, không nghĩ tới đại nhân cũng biết chuyện này a!" Cha cười đáp, trong giọng nói tràn đầy sự tự hào.

    Ta cười lạnh, Tang gia có sự tình phượng thân, không phải là do cha truyền đi sao. Nay còn giả mù sa mưa để mọi người tưởng hắn vô cùng kinh ngạc

    Không nghĩ tới, sau một hồi yên lặng, nghe được trong phòng truyền ra tiếng vang thật lớn, tựa hồ là âm thanh ai đập lên mặt bàn. Cố đại nhân cả giận nói: "Tầm bậy!"

    Một câu, làm ta giật mình. Ta liều mạng che miệng mới không kêu lên, chẳng lẽ ta nghĩ sai rồi sao? Tang phủ có sự tình phượng thân, không phải ai biết cũng cao hứng sao ?

    Cha cũng là sợ đến thất thần, một lát, mới run run nói: "Đại... Đại nhân — "

    Cố đại nhân hừ nhẹ một tiếng, nói: "Mệnh hoàng hậu, há có thể nói lung tung? Nếu bề trên biết, sợ là ngươi có mấy đầu cũng không đủ!"

    Ta càng thêm không hiểu, vì sao không thể để cho bề trên biết? Hoàng hậu không phải là gả cho hoàng thượng sao? Ưm, không đúng, đương kim hoàng thượng đã có hoàng hậu, như vậy phượng thân kế tiếp hẳn là gả cho thái tử. Thế nhưng, không cho bề trên biết, thì gả cho thái tử thế nào?

    Ta nghe không hiểu nhưng cha tựa hồ đã hiểu.

    Ta nhìn từ khe cửa vào, thấy hắn "Ùm" một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: "Đại nhân, tiểu nhân vô tri, mong đại nhân chỉ điểm!"

    Cố đại nhân cúi đầu nhìn cha, xoay người ngồi, trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Tang lão gia a Tang lão gia, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn nhập chủ Đông cung không? Nếu Phượng thân là thật, ngươi cho là những người đó sẽ ngồi im nhìn ngươi không động thủ?" Hắn nói đến chữ động thủ, tay còn làm thêm độc tác cắt cổ, ta nhìn thấy một thân đổ mồ hôi lạnh. Ta dù cho vô tri, cũng hiểu đó là ý gì.

    Cha toàn thân đều run run , lắp bắp nói: "Kia... Vậy làm sao cho phải a!"

    "A. Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, may là lời đồn đại không đi quá xa, bản quan đã hợp thời ngăn chặn." Cố đại nhân đắc ý nói, "Chỉ mong ngươi sau này nên thông minh hơn!"

    Cha vừa nghe lời đồn đại đã được ngăn lại, không khỏi hai mắt tỏa sáng, vội vàng gật đầu nói: "Vâng, vâng! Ngày sau tiểu nhân nhất định nghe theo sự phân phó của đại nhân!"

    Ta không hiểu tại sao Cố đại nhân kia lại nguyện ý giúp đỡ Tang phủ như vậy?

    "Vậy là tốt." Cố đại nhân gật đầu nói, "Việc này ngươi biết ta biết, ngày sau chờ lệnh thiên kim leo lên hậu vị là lúc..."

    Lúc hắn đang nói chuyện, phía sau ta đột nhiên phát ra tiếng động. Ta còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, liền nghe cha nghiêm nghị hỏi: "Ai?" Sau đó, hắn bước đi về phía phát ra tiếng động.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:12.

  8. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Nhà
    Bài viết
    733
    Xu
    2,693

    Mặc định

    Chương thứ 4: Gặp Cố Khanh Hằng

    Dịch: Hương Cỏ


    Một giây đó, chân ta như bị dính xuống đất không thể nhúc nhích được.

    Đúng vào lúc này, một bàn tay đưa tới nắm lấy cổ tay của ta, quát khẽ: "Ngươi sao thế? Còn không chạy mau!" Ta còn chưa phục hồi lại tinh thần, thì đã bị người kéo chạy.

    Ta quên cả giãy giụa, quên cả kêu, ta chỉ biết nếu bị cha phát hiện, ta sẽ thảm như thế nào

    Không biết bị kéo chạy bao lâu, đến lúc dừng lại, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của 2 người

    "Ngươi thật ngốc, lúc nghe trộm người khác nói chuyện thì phải nhạy bén!" Âm thanh vừa trách móc, vừa lại có ý cười vang lên bên tai.

    Ta lúc này mới thấy rõ. Người trước mặt cũng chỉ là một thiếu niên, hơn ta tầm một hai tuổi. Ánh mắt của hắn rạng rỡ, hai má đỏ bừng.. Thấy ta im lặng, hắn lại nói: "Lúc cha ta cùng người khác nói chuyện trong phòng kín, ta cũng thường nghe trộm. Chỉ là bị bắt một lần, đánh cho một trận đau! Nhưng trí nhớ ta tốt, nên từ sau đó không bao giờ bị bắt nữa, ha ha!" Hắn nói rồi cười rộ lên, dáng vẻ rất đắc ý.

    Ta bị hắn lây, cảm giác khẩn trương sợ hãi vừa rồi chẳng mấy chốc bị ném khỏi trí óc, cười nói: " Ngươi cũng vừa đi nghe lén sao?"

    "Vừa rồi thì không có!" Hắn thề thốt phủ nhận, "Ta nhìn ngươi nghe hăng say, muốn đến nhìn một cái, không cẩn thận đụng vào chậu hoa phía trên." Hắn hướng ta le lưỡi, vẻ muốn xin lỗi.

    Thì ra hắn là nguyên nhân gây tiếng động. Ta hơi tức giận nhưng nghĩ lại thấy vừa rồi hắn đã cứu ta lại không giận nữa.

    Ta nhìn hắn thấy toàn thân trên dưới là tơ lụa sang trọng, chắc hẳn là thiếu gia nhà giàu có. Nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại cười chính mình. Nếu không phải là người có tiền có thế, cha sẽ mời tới sao?

    "Ngươi cười gì? Ta... Ta không phải cố ý đụng chậu hoa kia!" Hắn rụt cổ nói, có vẻ xấu hổ.
    Thì ra hắn lại cho rằng ta cười vì việc này!

    Ta che miệng, nhịn không được vừa cười vừa khoát tay một cái nói: "Ngươi tên gì?"

    Hắn tựa hồ ngẩn cả người, một lát mới trả lời: "Khanh Hằng." Cuối cùng, hắn cũng hỏi, "Vậy còn ngươi?"

    "Tang Tử." Ta không chút suy nghĩ liền đáp.

    Hắn kinh ngạc nhảy dựng lên: "Ô, ngươi cũng họ Tang? Quý phủ không phải Tang phủ sao!"

    Ta liếc mắt nhìn hắn, điều này cũng đáng ngạc nhiên? Ta lui về phía sau mấy bước, nhảy lên lan can, ôm lấy song chưởng nói: "Bởi vì ta chính là tam tiểu thư Tang phủ!"

    "Sao?" Hắn như hít phải một hơi lãnh khí, sau đó mở tròn hai mắt hỏi, "Thế nhưng, Tang phủ có tam tiểu thư sao?"

    "Ngươi!" Ta nắm chặt song quyền, trên cánh tay gân xanh nổi lên.

    Trước đó, ta không hề biết thì ra cha ở bên ngoài chưa từng thừa nhận ta. Bên ngoài đại môn Tang Phủ, không ai biết Tang phủ còn có một Tam tiểu thư.

    Nhiều năm sau này, thỉnh thoảng nhớ tới tới chuyện đó, ta tự cười chính mình. Thì ra, ta, một con người rõ ràng lại bị bụi phủ đầy mười hai năm!

    Ai cũng không biết Tang phủ có một tam tiểu thư, ai cũng không biết nàng gọi là Tang Tử...

    "Ta... Xin lỗi." Hắn có chút xấu hổ, cúi đầu xin lỗi, "Sau này, sau này ta nhất định sẽ nhớ, ngươi là tam tiểu thư Tang phủ."

    Ta cắn môi, Tang Tử ta định sẽ không như vậy không có tiếng tăm gì đi xuống, nhất định sẽ không!

    Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nhảy xuống, kéo tay hắn hỏi: "Ngươi đã gặp qua Thiên Phi cùng Thiên Lục phải không?"

    Hắn sợ run lên, rốt cuộc gật đầu.

    "Này, ta so với các nàng, ai đẹp hơn?" Vừa nói xong, Tay sửa lại mái tóc cò phần bù xù, hé lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng hắn cười sáng lạn.

    "Ngươi đẹp!" Hắn dường như cắn răng nói, sau đó nói tiếp, "Sau này, ta sẽ đưa ngươi rất nhiều y phục đẹp, được không?" Tròng mắt của hắn đột nhiên lóe ra một tia chói mắt

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mọi góp ý và nhận xét xin liên hệ: Từ thứ nữ đến hoàng hậu
    Lần sửa cuối bởi daisy_chrys, ngày 12-06-2012 lúc 15:12.

    ---QC---


  10. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    darkangeldn92dn,
Trang 1 của 46 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status