TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: [Đồng nhân Hunter] Con nhện luyến ái dưỡng thành - Miêu 囧囧 - Chương 3

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    859
    Xu
    2,570

    Mặc định [Đồng nhân Hunter] Con nhện luyến ái dưỡng thành - Miêu 囧囧 - Chương 3

    CON NHỆN LUYẾN ÁI DƯỠNG THÀNH - 蜘蛛的恋爱养成
    Tác giả : Miêu 囧囧 - 猫囧囧

    Thể loại : HunterxHunter đồng nhân


    Link convert: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=79283

    Dịch: Tsubaki

    Số chương: 72 chương (dài phết nhỉ )

    Văn án:

    Tiền kỳ là cố sự về một đám nhân cách vặn vẹo BT ôm ấp mối tình đầu.

    Trung kỳ là quá trình đám nhân cách vặn vẹo BT này vì mối tình đầu phấn đấu.

    Hậu kỳ là một đám BT nhân cách vặn vẹo + dị dạng + BT bồi dưỡng tình yêu.

    Đây là câu chuyện về một con cừu giả mạo sa chân vào ổ nhện.

    Đây là chuyện một cô gái bồi hồi giữa áp cùng phản áp khơi mào huyết án.

    Đây là chương trình học của một bầy nhện có chướng ngại về mặt tình cảm cố tình lại muốn dạy cho một con cừu giả mạo bị khiếm khuyết cảm tình biết yêu.

    Lời tác giả: Bản nhân tuyệt đối khiêm tốn nhận mọi người chỉ đạo, nhưng là lôi ái muội, lôi mini cẩu huyết, lôi phúc hắc, lôi BH, lôi chậm nóng, lôi nguyên sang hình Hunter đồng nghiệp, thỉnh nhấp dấu x bên góc phải màn hình. Khả năng một chọi một khả năng NP khả năng nhiều chi nhánh, xem kịch tình phát triển mà định.

    Sau đó, đối với các bạn quan tâm truyện, 囧 chỉ có thể nói tận lực không để nhân vật biến dạng, SO, nếu nhìn đến không hợp ý mình, thủ hạ lưu tình. 【 cúi đầu 】

    Nội dung nhãn: Hunter xuyên qua thời không nữ cường

    Tìm tòi mấu chốt tự: nhân vật chính: Rella ┃ phối hợp diễn: thành viên Phantom Troupe, A Cửu, các vị Hunter, nhà Zoldyck, nhà vườn điện hạ, long bộ N ┃ cái khác: xuyên qua, Hunter đồng nghiệp, ảo ảnh lữ đoàn, Zoldyck, Hisoka
    ***

    Mọi góp ý và phản hồi xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...8#post16223608
    Lần sửa cuối bởi Tsubaki, ngày 12-01-2013 lúc 09:27.
    ---QC---
    Trên đời có hai loại cảm tình thật đáng quý,
    Một loại là chỉ biết rơi lệ nhân, có một ngày cho ngươi chảy máu;
    Một loại là chỉ biết đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ.
    Mà một cái chỉ biết vì người kia rơi lệ cùng đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ, chảy máu, đây lại là thứ cảm tình gì?


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    859
    Xu
    2,570

    Mặc định

    CON NHỆN LUYẾN ÁI DƯỠNG THÀNH - 蜘蛛的恋爱养成
    Tác giả : Miêu 囧囧 - 猫囧囧

    Dịch: Tsubaki

    Khuyến mãi hình Chrollo Lucifer


    №. 01

    Thành phố Tuckergan tọa lạc tại cực tây đại lục Yulebian. Nơi đây là một thành phố duyên hải phát đạt về kinh tế mậu dịch và cũng là một nơi dễ phát tài trong mắt người bên ngoài. Phàm là người đến nơi này chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ không rơi vào cảnh túng quẫn phải ăn xin đầu đường. Thậm chí trong mười người giàu có nhất thế giới có hết bốn cái là ở trong này dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng —— đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thành phố này luôn đông đúc, trù phú.

    Nói theo cách của người dân ở đây, Tuckergan mới hẳn được xưng là "Đỉnh thế giới". Hiển nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ riêng của bọn họ mà thôi. Huống hồ nơi này cách thành phố Yorknew nổi tiếng với danh xưng "Nhân gian thiên đường" cũng không phải rất xa. Nhìn trên bản đồ, hai thành phố chỉ kém nhau mảy may một centimet. Ấy vậy mà chính cái khoảng cách rộng bằng một đốt ngón tay ấy lại làm cho Tuckergan trở thành một mảnh ve chai xếp cạnh kim cương.

    Mưa nắng thất thường là một dấu ấn khó quên của mùa hè Tuckergan. Thường thường người ta chỉ cần vừa bước ra đường cái, bầu trời đã thoắt cái từ nắng chang chang biến thành mưa dầm tầm tã cho nên người dân sinh trưởng tại vùng đất này từ khi hiểu chuyện đã tập thành thói quen luôn mang ô bên người. Cố tình lại chính cái thời tiết phiền toái này đã khiến cho cái thành phố đầy hơi tiền này có một cái nickname thân mật đầy tình thơ ý hoạ —— Thành phố nước mắt.

    "Cảm ơn quý khách, tổng cộng 800 jenny." Một nữ sinh mặc đồng phục làm thêm lộ ra nụ cười chức nghiệp đã qua bao lần rèn luyện —— khóe miệng giơ lên 15 độ.

    Người trước mặt cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngần. Thân thể người kia quá mức mảnh khảnh tựa hồ có thể bị gió cuốn đi làm cho quần áo trên người cũng đi theo nghiêng ngả, theo nữ sinh khóe mắt nhìn lại, vạt áo người nọ vẫn còn lấm tấm vài hạt mưa. Đi cùng chiếc quần bò bạc màu rộng thùng thình là một cặp dép lê xanh nhạt, để lộ ra những ngón chân như bạch ngọc. Dưới ánh đèn đường, những khối ngọc ấy tản ra một thứ ánh sáng màu cam ấm áp làm cho nữ sinh không tự chủ được hơi hơi xuất thần.

    "Gửi em."

    Giọng nói người nọ khàn khàn tựa như tiếng đàn cello trong buổi hòa nhạc, tấu nên những giai điệu mê hoặc lòng người. Thanh âm kia vang lên tựa như một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng trêu chọc quả tim làm cho tim nữ sinh cũng muốn lỗi nhịp, sau đó cô giật mình bừng tỉnh, đỏ mặt lắp bắp, "Cảm... Cảm ơn quý khách chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến."

    Người trước mắt như là phát hiện chuyện gì thú vị, thấp giọng bật cười.

    Như cảm giác được chiếc lông chim nọ đang hung hăng trạc trạc đáy lòng mình, mặt cô ngày càng nóng, lòng tự trọng tựa giấy, vừa đâm liền rách. Cô có chút thẹn quá thành giận, ném nguy cơ bị trừ tiền lương ra sau đầu, hùng hổ ngẩng đầu lên...

    Cô rất muốn trừng mắt thật hung tợn để biểu đạt cơn tức của mình nhưng chẳng hiểu vì sao lại biến thành trợn mắt há mồm.

    Cô rất muốn rống con người quái dị này một câu, câu nào cũng được nhưng chẳng hiểu vì sao thanh âm đến yết hầu nơi đó lại biến mất hầu như không còn.

    Trong nháy mắt, mọi hình ảnh dừng lại.

    Thấy cô ngẩng đầu lên, người nọ có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc sau đó mới sực tỉnh ngộ. Người kia ngượng ngùng gãi gãi ót, những lọn tóc đen vụn ngắn ngủn hơi lăn tăn trong bầu không khí ẩm ướt của Tuckergan như muốn chơi đùa cùng những giọt mưa đọng lại trên ô. Trong đôi mắt nâu nổi lên những tia sáng ôn nhu nhẹ nhàng trêu chọc thần kinh thị giác của nữ sinh. Trên đời làm sao lại có một đôi mắt như thế, rõ ràng có ánh hào quang của hổ phách lại so với kim cương còn thêm rực rỡ, so với trân châu còn muốn chói mắt."Xin lỗi, tôi rất hiếm khi nhìn thấy một nữ sinh đáng yêu như em, nên mới..." Nói xong, người nọ hơi nhấp cặp môi mỏng đỏ sẫm, có chút khôi hài hơi le đầu lưỡi.

    Có lẽ đầu óc bị không khí ẩm ướt tập kích, có lẽ tâm thần bị cái lưỡi hồng hồng giữa cặp môi mỏng kia xâm chiếm, có lẽ... ánh mắt bị cặp mắt hổ phách nọ làm choáng váng không thấy trời đất, nữ sinh hoảng hốt, ngơ ngác nói: "Không... Không có gì."

    Người trước mắt tựa hồ còn nói thêm chút gì, cô cũng không nghe được thẳng đến người kia giơ lên chiếc ô xanh nhạt đi ra khỏi tầm mắt cô, khuất sau góc phố. Nhìn ngã tư đường ngập ánh đèn neon, cô mới mới từ từ trở lại bình thường.

    Nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng, lúc này đã trở nên nóng rát , nữ sinh không tự chủ được dùng hai tay bụm hai gò má, giống như làm thế liền có thể xua tan độ nóng phiền lòng kia.

    Trời ạ, bộ dạng người kia... Bộ dạng...

    Cô không khỏi ngẩn ngơ, người kia... trông như thế nào nhỉ?

    Cô không cam lòng chu môi, nhắm mắt lại, ra sức nhớ lại bộ dáng người kia, đáng tiếc là dù đào rỗng đầu cũng không tài nào nhớ ra bộ dáng người kia. Chẳng lẽ trí nhớ của mình có vấn đề? Không có khả năng nha, rõ ràng là một người đặc biệt đến vậy...

    Cô chỉ nhớ rõ... Cặp mắt ánh hổ phách...

    Nhưng mà, người kia... Rốt cuộc là nam hay nữ?

    ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌ ta là như hổ phách đường ranh giới ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌ ﹌

    Tay trái xách túi vật dụng hàng ngày mới mua trong siêu thị, tay phải tùy ý lắc lắc cái ô xanh nhạt làm mấy giọt mưa lả tả văng xuống đất, phẫn nộ để lại dấu ấn trên sàn xi măng, cô gái theo thói quen rút chìa khóa trong túi quần chuẩn bị mở cửa.

    Đột nhiên, nàng nheo mắt lại, cặp mắt hổ phách kia lóe lên một tia hào quang.

    Dù vậy, động tác trên tay nàng vẫn không từng ngừng lại. Mở cửa, lê dép vào nhà, để túi xách xuống, trong không khí yên lặng những tiếng lách cách lạch cạch như càng thêm rõ ràng. Tay phải theo thói quen ấn vào chốt đèn trên tường, bóng đèn điện giãy dụa nhấp nháy hai cái mới an an phận phận sáng lên.

    Cô gái còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo về phía trước bằng một lực rõ ôn nhu nhưng lại không cho phép người khác cự tuyệt.

    Nàng rơi vào một cái ôm ẩm ướt, cằm bị câu lên, bờ môi mỏng bị một vật mềm mại bao phủ. Nụ hôn ấm áp xen lẫn nhàn nhạt băng giá. Cảm giác quái dị ấy khiến nàng không tự chủ được khẽ nhíu mày lại.

    Như là bất mãn biểu hiện của cô gái, người kia một tay siết chặt vòng ôm trên lưng nàng, vươn đầu lưỡi tách ra cặp môi mỏng bướng bỉnh, đem cơ thể hai người thiếp chặt lại với nhau. Bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi, nó nhẹ nhàng vén lên vạt áo sơ mi trắng vẫn còn đọng vài giọt mưa, du di trên làn da mượt như nhung, từng chút, từng chút một hướng lên trên thăm dò.

    Chính khi sắp đến điểm cao trào, bàn tay bị người trong lòng đè lại.

    "Chrollo, em cho anh chìa khóa không phải để anh dùng làm việc này."

    Giọng nói của cô gái khàn khàn tựa như tiếng đàn cello mà chính nàng là một nghệ sĩ tài ba diễn tấu những giai điệu mê hoặc lòng người. Không thể phủ nhận, hắn thật thích loại cảm giác trái tim bị lông chim trêu đùa này.

    Nở một nụ cười thật ôn nhu, Chrollo tiếc nuối buông người trong lòng ra."Rella, tôi chỉ muốn cho em một kinh hỉ."

    Rella giận dữ liếc xéo gã đàn ông đang cười rất ư là vô tội này một cái, không được tự nhiên hơi bĩu môi, lẩm bẩm một câu, "Là kinh hách mới đúng." Sau đó nàng theo thói quen kéo hắn từ cửa chính vào sofa. Nhấn hắn ngồi xuống sofa xong, cô gái không chút lưu luyến buông tay, chạy vào phòng ngủ cầm một cái khăn mặt sạch thô lỗ quăng ở trên đầu Chrollo, bắt đầu ra sức chà đạp mái tóc đen sẫm của hắn.

    "Nói bao nhiêu lần rồi, đến Tuckergan muốn chuẩn bị ô! Chuẩn bị ô! Chuẩn bị ô! Ngài nghe không hiểu sao? Lucilfer tiên sinh! Niên kỉ linh của chúng ta chẳng lẽ kém nhau rất lớn sao? Rốt cuộc là khác nhau chỗ nào? Khai thông có vấn đề ở chỗ nào?"

    "Rella..."

    "Còn nữa! Đây là nhà của tôi! Phòng ở của tôi! Tôi trả tiền thế chấp! Tôi giao tiền thuê! Tôi vất vả cực nhọc kiếm tiền! Tôi trả tiền nước tiền điện! Cho nên anh bước vào trong nhà của tôi cũng là của tôi! Tùy tùy tiện tiện thấy phụ nữ bước vào liền ôm hôn hun hít, vạn nhất không phải tôi thì sao? Anh tưởng hồng hạnh ra tường (1)?"

    Vừa nghe đến câu kia "Bước vào nhà của tôi cũng là của tôi", cặp mắt đen như mực như hiện lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng nó lại mau chóng bị sắc thái ôn nhu che lấp tốt."Rella đang đòi tôi sinh hoạt phí ư?"

    Động tác trên tay ngừng một chút, lông mày Rella xoắn xuýt lại một chỗ. Cũng là lúc nên đòi chút sinh hoạt phí, dù sao nàng không thể không công đi nuôi một người. Tuy rằng chi tiêu không lớn nhưng nếu là nuôi tiểu bạch kiểm (2) thì cho nàng xin kiếu. Bất quá... Lạc đề rồi..."Không cần chuyển hướng đề tài! Trọng điểm không phải cái kia! Là câu cuối cùng! Câu cuối cùng kia!"

    "A, bị phát hiện." Chrollo ngẩng đầu lên, ánh vào trong hai viên hổ phách nâu là một đôi mắt đen như mực, sóng mắt ôn nhu như nước."Tuy rằng bị người khác ví là hồng hạnh có điểm kỳ quái, nhưng là nếu người trong tường là Rella, tôi nghĩ tôi là luyến tiếc ra tường."

    "Hừ hừ ~" Rella đắc ý hơi le lưỡi trêu chọc, "Đó là đương nhiên, con thỏ nên biết quý trọng cỏ gần hang. Bất quá..." Nàng dùng đầu ngón tay khẽ điểm lấy cái trán dùng băng vải trắng quấn quanh."Lần này sao trễ như vậy mới tới tìm em? Cách lần trước... hình như đã hơn ba tháng rồi đâu."

    Không phải "Trễ như vậy mới về", không phải "Rời đi lâu như vậy", mà là —— "Tìm".

    Câu nói vô cùng đơn giản liền tách bạch rõ ràng quan hệ của hai người.

    Người nói không phải cố ý cho nên người nghe cũng sẽ không đi chú ý.

    "Đành chịu thôi, tôi chỉ là một ông chủ nhỏ, quy mô công ty cũng không lớn, rất nhiều chuyện đành phải tự thân vận động, tôi lúc nào cũng bận bù đầu bù cổ." Chrollo bắt lấy bàn tay tinh nghịch đang ở trên trán hắn ý đồ làm chút động tác nhỏ, thuận tay đem nàng kéo vào trong lòng. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, đáng tiếc là không ngửi được mùi gì."Bất quá gần đây buôn bán lời một ít, nhưng thật ra tôi có thể nộp lên một chút 'Sinh hoạt phí' ."

    "Thật sự?" Gã đàn ông ăn không ở không suốt hai năm này rốt cuộc muốn "Tài trợ" sao? Tuy nếu muốn nói lý lẽ rõ ràng... tổng thời gian hắn ở trong phòng này sợ là cả ba tháng cũng không đến... Rella vui sướng phủng lấy mặt hắn, trên mặt phấn khởi đầy sáng lạn."Không cần nhiều lắm, liền một trăm ngàn jenny là tốt rồi, mấy lần trước cũng không cần anh bù. Về sau ít nhiều muốn... Tài trợ một chút."

    Đồng dạng là tóc đen ngắn ngủn, một cái thư hùng mạc biện (3), một cái ôn nhu tuấn mỹ.

    Cặp mắt đen như mực ánh ra nụ cười sáng như ngọc của cô gái, tựa như nàng là cả thế giới của hắn.

    Đôi mắt hổ phách nâu quá mức trong sáng, ánh không ra thân ảnh bất kỳ kẻ nào, nhưng nụ cười trên mặt lại thỏa mãn như chiếm được toàn thế giới.

    "Rella."

    "Gì?"

    "Tôi thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, chúng ta không nên tốn thời gian so đo với em tiền cùng tôi cái nào quan trọng hơn."

    "A? Thực vậy sao... Tốt."

    "Như vậy... Chúng ta cùng làm chút việc nên làm đi."

    "Nên làm? Khụ khụ... Tóc của anh còn chưa khô hẳn, quần áo vẫn còn ẩm ướt ..."

    "Không có việc gì."

    "... Băng vải của anh cũng ướt, em đi lấy băng mới cho anh, vẫn như cũ, tự anh đổi, em ra ngoài..."

    "..."

    Hắn đem nàng ôm qua đặt trên chiếc sofa màu gạo trắng, thuần thục trút bỏ quần áo nàng. Lưỡi hắn nhẹ nhàng mân mê khóe môi ương bướng, đẩy ra, tham nhập. Một tay của hắn xả ra caravat trên cổ, tiếp theo gẩy ra hai cúc áo, lộ ra làn da trắng ngần như gốm sứ cùng đường cong xương quai xanh sâu khắc. Hắn một bên dùng đầu lưỡi trêu chọc nàng, hôn lên nàng, khóe môi, hai gò má, yết hầu, xương quai xanh, một bên lấy tay khiêu khích điểm mẫn cảm của nàng, làm cho nàng bất đắc dĩ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Hắn dùng đầu gối tách ra hai chân nàng, bao phủ trên thân thể nàng, làm cho nàng cảm thụ được của hắn cực nóng...

    Đúng, cứ như vậy...

    Ở trước khi ta chán ghét ngươi, vật sưu tầm thân ái của ta, hãy để chúng ta cùng hưởng thụ nhiều hơn một chút.

    Nàng hôn lên chiếc khuyên tai màu nước biển đeo trên tai trái hắn, trên hai gò má ưng ửng hồng như ngập chìm trong đam mê. Cặp mắt hổ phách yên lặng mở ra, hướng về phía bóng điện sáng choang trên trần nhà, hờ hững và trống rỗng.

    Ôm là một động tác phức tạp.

    Rõ ràng là hai người thân mật nhất, lại không thể nhìn thấy mặt của đối phương...

    (1) hồng hạnh ra tường: ngoại tình
    (2) tiểu bạch kiểm: chỉ đàn ông ăn bám người khác
    (3) thư hùng mạc biện: diện mạo khó phân biệt nam nữ

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mọi góp ý và phản hồi xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...8#post16223608


    Lần sửa cuối bởi Tsubaki, ngày 20-09-2012 lúc 22:59.
    Trên đời có hai loại cảm tình thật đáng quý,
    Một loại là chỉ biết rơi lệ nhân, có một ngày cho ngươi chảy máu;
    Một loại là chỉ biết đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ.
    Mà một cái chỉ biết vì người kia rơi lệ cùng đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ, chảy máu, đây lại là thứ cảm tình gì?

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    deathlifezz,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    859
    Xu
    2,570

    Mặc định

    CON NHỆN LUYẾN ÁI DƯỠNG THÀNH - 蜘蛛的恋爱养成
    Tác giả : Miêu 囧囧 - 猫囧囧

    Dịch: Tsubaki


    Khuyến mãi ảnh Chrollo Lucifer - Đội trưởng Phantom Troupe

    №. 02

    Chrollo lần đầu tiên nhìn thấy Rella là vào hai năm trước.

    Lúc đó hắn vừa vặn có "hoạt động" ở Tuckergan. Nhân cách thời gian tập hợp còn sớm, hắn theo thói quen tìm một quán cà phê yên tĩnh, một bên đọc sách, một bên uống trà giết thời gian.

    "Một phần bánh ngọt ca cao, một ly trân châu bạc hà."

    Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn như tiếng đàn cello vang lên câu hắn từ trong sách đi ra. Cái loại cảm giác phảng phất trái tim bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng trêu chọc này làm cho hắn lẳng lặng nhắm mắt lại thưởng thức một phen. Qua một lúc hắn mới bắt đầu âm thầm quan sát nơi âm thanh phát ra.

    Là một... người?

    Vấn đề là, người đó là nam? Vẫn là nữ?

    Người kia lười nhác tựa vào ghế sô pha kề bên cửa sổ sát đất, ánh mắt vọng ra ngoài cửa sổ quan sát người đi bộ ven đường. Ánh mắt đó lúc thì chuyên chú, lúc thì nghi hoặc, chốc lát lại mờ mịt. Mái tóc đen ngắn mềm mại ôm lấy gương mặt người nọ, một gương mặt đem ngũ quan tách ra liền không có gì xuất chúng, nhưng tổ hợp một chỗ lại khiến người ta không tự chủ được ngoái đầu nhìn mãi không thôi. Trên người hắn ( nàng ) mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi thùng thình, thân áo tuy nép sát cơ thể nhưng người bên ngoài nhìn vào vẫn không phân biệt được đường cong kia là thuộc nam hay nữ.

    Thư hùng mạc biện. Dường như không còn từ nào khác hơn để đánh giá con người này.

    Chính là, khiến hắn chú ý nhất vẫn là cặp mắt kia, cặp mắt sáng ngời tựa hổ phách, khiến hắn... sinh ra ham muốn đoạt lấy.

    Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một cặp mắt như thế, cặp mắt như những viên hổ phách phát ra ánh hào quang chói lọi của kim cương. Chúng tựa hồ so với màu mắt đỏ như máu của tộc Kuruta trong trí nhớ của hắn còn muốn xinh đẹp. Nhớ lúc đó hắn hủy diệt tộc Kuruta xong lại đem toàn bộ mắt đỏ móc ra cẩn thận quan sát một phen, cuối cùng vẫn không tài nào lý giải được vì sao những hạt châu đỏ này lại trở thành một trong bảy màu sắc đẹp nhất. Cũng bởi thế hắn vẻn vẹn chỉ giữ lại trong một đoạn thời gian ngắn liền đem chúng bán trao tay đi ra ngoài.

    Như là cảm giác được tầm mắt của hắn, người kia hướng phía hắn trông lại, tầm mắt hai người gặp phải nhau.

    Hắn ( nàng ) đầu tiên là mờ mịt, sau lại nghi hoặc, cuối cùng trên gò má ửng lên hai đám mây hồng. Người nọ bẽn lẽn hé miệng cười với hắn, đầu hơi gật như chào hỏi, sau đó liền ngượng ngùng cúi đầu xuống có chút co quắp bất an điều chỉnh tư thế, đoan đoan chính chính ngồi lại ngay ngắn.

    Là nữ.

    Chrollo lộ ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, một tay cầm theo quyển sách đang đọc dở đi đến trước mặt nàng, ôn nhu ướm hỏi: "Xin chào, tôi có thể ngồi xuống chứ?"

    Cô gái có chút kinh ngạc, sau đó lễ phép khẽ gật đầu.

    Hắn tao nhã ngồi xuống, thân thiện vươn tay phải, "Chrollo Lucifer "

    Nàng đồng dạng vươn tay phải. Trong nháy mắt, hắn như cảm thấy có cái gì đó kỳ quái nhưng ngay sau đó, cảm giác bị tơ lụa mượt mà bao phủ nơi bàn tay làm cho hắn tạm thời đem cái loại cảm giác quái dị này đặt ở đáy lòng.

    "Rella."

    ...

    Đối với Chrollo mà nói, một giờ đồng hồ cũng đủ để hắn chế định tốt kế hoạch cho một cái "hoạt động", đủ để hắn đọc xong quyển “Vương triều Baetre” trong người, nhưng là cố tình hắn lại đem một giờ này dùng để nói chuyện phiếm với cô gái này.

    Rella cùng hắn không quan hệ, cùng "hành động" không quan hệ, ở trên người nàng cũng không có thứ gì đáng giá tìm tòi nghiên cứu.

    Tính cách ngây thơ khờ khạo, nói chuyện cũng nhạt nhẽo vô vị, trừ bỏ gương mặt thư hùng mạc biện cùng giọng nói như tiếng đàn cello, cô gái này hoàn toàn không còn bất cứ giá trị nào, Chrollo kết luận. Một giờ đồng hồ cũng đủ làm cho cảm giác mới mẻ của hắn rút đi.

    Cho nên sau khi Rella rời khỏi, hắn lại tựa như chưa có chuyện gì phát sinh giở quyển sách bên người ra chăm chú đọc.

    "Đội trưởng." Shalnark bước vào quán cà phê, ngồi xuống vị trí của cô gái vừa rời đi. Hắn đang định nói chút gì lại bắt gặp ly trà sữa bạc hà trước mặt, đôi mắt xanh biếc ngớ ra một chút.

    "Là của cô gái vừa rồi." Chrollo tùy tay cầm chén cà phê trước mặt nhấp một ngụm.

    "Ha... Ha ha, kỳ thật đội trưởng uống trà sữa cũng thực bình thường..." Shalnark chột dạ gãi sau đầu, bắt đầu tán dóc, "Lần này lại là dạng như thế nào? Thú vị sao?"

    Chrollo há mồm tựa hồ muốn nói gì đó, sau đó quỷ dị dừng lại. Bàn tay vẫn đặt trên trang sách chậm rãi dời đi che lấy môi. Đôi mắt đen nhánh nhất thời sâu thẳm như màn đêm.

    Shalnark sởn tóc gáy nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mắt, trong nháy mắt đem lời nói vừa rồi của mình vòng vo hơn mười lần ở trong đầu, không có vấn đề gì a..."Sao... Làm sao vậy?"

    Không khí giữa hai gã đàn ông đột nhiên trở nên trầm mặc một cách quỷ dị.

    "Không có gì." Cuối cùng, hắn thản nhiên mỉm cười, hai hàng mi như tấm rèm đen nhánh đem tia sáng trong mắt che phủ lại."Lần này có ai?"

    Shalnark sửng sốt, bị nhắc mới nhớ đến chuyện quan trọng cần báo cáo."Tôi, Feitan, Pike."

    "Như vậy, bắt đầu hành động."

    ...

    Không khí ngập đầy mùi máu tanh, căn biệt thự rộng lớn giờ đây nơi nơi đều ngổn ngang thi thể, sàn đá cẩm thạch lạnh như băng bị máu tươi nhuộm một màu đỏ sẫm. Dưới ánh hoàng hôn, căn biệt thự xây vắt ngang sườn núi này như được phủ lên một tấm rèm ố đỏ.

    Chrollo ngồi trên ghế sô pha đặt tại đại sảnh, đây là điều hắn luôn yêu cầu thành viên ở trước mỗi lần bắt đầu hành động—— lưu lại cho hắn một chỗ để ngồi. Mái tóc đen được chỉnh tề chải ngược về phía sau, băng vải quấn quanh trán lúc này đã biến mất để lộ ra một hình xăm chữ thập ngược màu tím sậm có hoa văn tinh xảo như được cẩn thận khảm vào trong da thịt.

    Từ đầu đến cuối, hắn chính là ngồi tại nơi đó im lặng đọc sách với một tư thái ưu nhã, cao quý, thoải mái, toàn thân tỏa ra một loại ôn văn nho nhã của bậc trí giả.

    "Hừ, liền chỉ có ngần ấy người, người không biết còn tưởng hắn là cỡ nào bảo bối thứ kia." Feitan trào phúng đá văng một bàn tay gần chân, bực bội lấy chiếc ô trên tay chọc ra mấy lỗ thủng trên sàn đá cẩm thạch.

    Mái tóc ngắn màu trà trong không khí đẫm máu mông lung tỏa ra ánh kim, đôi mắt xanh biếc cười tít lại thành một vệt cong xinh đẹp, Shalnark thuần thục bấm bàn phím của di động ác ma. Theo thao tác chỉ lệnh, một gã đàn ông lùn tịt to béo từ sau lưng hắn bước ra. Nếu xem nhẹ gương mặt giàn giụa nước mũi cùng máu tươi, đương nhiên còn có cây anten trên lưng, gã nọ chẳng khác nào một tên lâu la tự nguyện đi ra.

    "Lần này là cậu vẫn là tôi?" Pike hai tay khoanh ngực, trên nền quần áo xanh lá cây thẫm nổi lên vài vệt máu.

    "Ta còn chưa chơi đã." Cặp mặt vàng lóe lên một tia khát máu, Feitan gắt gao nhìn chòng chọc mục tiêu trước mắt như một con rắn âm lãnh tàn nhẫn.

    "Lần này chỉ là hoạt động nhỏ, không cần phải lãng phí thời gian."

    "Hừ." Feitan lấy ra một đồng tiền xu nhỏ, ném lên giữa không trung."Mặt phải."

    "Mặt trái."

    Đồng tiền xu ở giữa không trung vút lên một đường cong thẳng tắp, trong ánh tà dương đẫm máu lóe ra ánh sáng lưỡi hái tử thần. Mặt phải đại biểu là bị cực hình quấn thân, mặt trái lại đại biểu một thanh đao sắc tên là giải thoát.

    Feitan liếc qua đồng tiền xu dừng nơi mu bàn tay, hừ lạnh một tiếng liền đem tiền xu vứt qua một bên."Ngươi nhanh chút."

    Pike chậm rãi đi hướng gã đàn ông thấp bé toàn thân run lẩy bẩy. Cô vươn tay phải đặt lên trên vai hắn."Quyển sách kia ở nơi nào?"

    Shalnark giải trừ khống chế đối gã đàn ông nọ. Gã đàn ông cả người chật vật nói không ra lời, gã không dám nói, không nghĩ nói, cũng không thể nói. Lúc này gã chỉ có thể dùng hết toàn bộ khí lực còn sót lại đem thân thể không ngừng run cầm cập để biểu đạt sự sợ hãi của mình.

    Sau mấy giây tạm ngừng ngắn ngủi, Pike rút lại tay phải trên vai hắn, tiếp đó lấy ra một chiếc khăn trong túi tiền lau qua tay một lần. Lau xong, cô ném khăn xuống đất, xoay người đi hướng một căn phòng.

    Chiếc khăn tay trắng muốt mau chóng bị máu tươi nhuộm đẫm, xen lẫn trong đám thi thể ngổn ngang không còn nhận ra được hình dạng ban đầu.

    "Đội trưởng." Shalnark nhẹ giọng gọi thử, đôi mắt xanh biếc đầy dè dặt. Nhận được hồi đáp, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật hắn muốn nói là, tuy rằng tư thái tuyệt đẹp, động tác hoàn mỹ, nhưng là —— đọc sách không lật trang thật sự là có chút... Đương nhiên, lý trí của hắn vẫn còn ở, hắn sẽ không giống ba cái cường hóa hệ ngu ngốc kia."Bây giờ giải quyết luôn?"

    Theo thói quen gợi lên khóe môi, Chrollo gật đầu.

    Thu được mệnh lệnh, Shalnark nhanh chóng bấm vài nút điện thoại. Gã đàn ông thấp bé vẫn run rẩy nãy giờ bỗng dưng giơ lên hai tay giữ chặt đầu mình dùng sức xoay một cái. Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên giòn rụm. Đầu cùng thân thể gã lệch xéo một góc độ quỷ dị, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng, con ngươi bắt đầu mất đi tiêu cự.

    Đợi Pike đem quyển sách trên tay giao cho Chrollo, hắn thoáng lật qua một lượt kiểm tra. Xác định là đồ thật xong, hắn đứng dậy, bước ra ngoài cửa."Giải tán, tự do hoạt động."

    Về phần hắn, vẫn còn chuyện làm chưa xong. Hay nói đúng hơn, còn có một món đồ chưa lấy đến tay.

    Rella...

    Hổ phách...

    ...

    Trong vòng một giờ đồng hồ, Chrollo có thể phân tích chi tiết toàn bộ tình báo, có thể đem một quyển sách dày năm centimet ghi nhớ trọn vẹn, có thể nhớ kỹ không sai mỗi một câu tán gẫu của hắn cùng cô gái kia.

    Lại không thể trong một giờ đồng hồ nhớ kỹ gương mặt người con gái nọ.

    Thú vị.

    ...

    ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌ ta là đại biểu bắt đầu ở chung đường ranh giới ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌

    Tuckergan vẫn như cũ mưa dầm rả rích, ngoài ngã tư đường dòng người qua lại vội vàng. Chiếc ô trên tay mọi người ngăn trở hạt mưa, cũng làm khoảng cách giữa người với người càng thêm xa cách.

    Trong quán cà phê, một cái chàng trai lịch thiệp nho nhã đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ sát đất. Trên tay hắn cầm một quyển sách, chiến lợi phẩm hắn vừa đoạt được, khóe miệng lộ ra một nụ cười dịu dàng đưa tới sự chú ý của toàn bộ động vật giống cái chung quanh. Mái tóc đen ngắn rẽ ngôi giữa lộ ra vầng trán quấn quanh băng vải, che giấu lấy dấu hiệu của tội ác.

    "Lucifer tiên sinh?"

    Tiếng đàn cello khàn khàn vang lên bên tai, vẫn là cái cảm giác trái tim bị trêu chọc này. Hắn ngẩng đầu bắt gặp cặp hổ phách óng ánh nọ, lộ ra vẻ kinh ngạc sau mới ôn nhu mỉm cười."Thật khéo, Rella tiểu thư."

    ...

    Hắn dùng một tháng để tiếp cận nàng.

    Một tháng sau, hắn vào được nhà nàng, cũng lên được giường nàng.

    Sau đó hắn lại dùng suốt hai tháng cố gắng đem nàng dung nhập vào trí nhớ của mình.

    Hai tháng sau, khi nhắm mắt lại, hắn có thể miêu tả ra hình dáng của nàng.

    Cuối cùng hắn dùng 3 phút đồng hồ để cân nhắc có nên giết nàng hay không.

    3 phút sau, hắn quyết định, vẫn là trước hết giữ lại chơi đùa đi.

    Hắn thích loại giọng nói như đàn cello của nàng, khàn khàn, dục cự hoàn hưu (1), nhất là những lúc nàng ở dưới thân hắn tấu ra những âm hưởng động lòng người...

    Hắn thích cảm giác mềm mại khi chạm vào nàng, tựa như đang vuốt ve một mảnh tơ lụa thượng đẳng...

    Nhưng hắn thích nhất vẫn là cặp mắt nâu nhạt kia...

    Chúng mông lung, trong sáng, như những viên hổ phách phát ra ánh hào quang chói lọi của kim cương...

    ...

    "Đội trưởng có phải hay không đang yêu đương ta?"

    "Ubogin, đầu ngươi hỏng rồi."

    "Oa ha ha ~~ chẳng lẽ là đội trưởng tìm thấy được mất tích nhiều năm chị gái anh trai em trai em gái?"

    "... Phinks, ngươi có thể đi tìm chết."

    "Hừ, bọn cường hóa hệ ngu xuẩn."

    "Feitan! Ngươi có gan liền lặp lại lần nữa!"

    "Ngươi muốn chết sao?"

    "Tức chết ta! Lần này ta tuyệt đối đánh chết ngươi!"

    "Oa, muốn đánh nhau sao? Ta cũng muốn đến!"

    "..."

    "Tìm được món gì đó thú vị đi."

    "Trực giác?"

    "Trực giác."

    ...
    Chú thích:
    (1) dục cự hoàn hưu: muốn ngừng lại thôi

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mọi góp ý và phản hồi xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...8#post16223608
    Lần sửa cuối bởi Tsubaki, ngày 20-09-2012 lúc 23:21.
    Trên đời có hai loại cảm tình thật đáng quý,
    Một loại là chỉ biết rơi lệ nhân, có một ngày cho ngươi chảy máu;
    Một loại là chỉ biết đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ.
    Mà một cái chỉ biết vì người kia rơi lệ cùng đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ, chảy máu, đây lại là thứ cảm tình gì?

  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    deathlifezz,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2010
    Bài viết
    859
    Xu
    2,570

    Mặc định

    CON NHỆN LUYẾN ÁI DƯỠNG THÀNH - 蜘蛛的恋爱养成
    Tác giả : Miêu 囧囧 - 猫囧囧

    Dịch: Tsubaki

    Rella


    №. 03

    Tảng sáng, những tia nắng sớm từ ngoài cửa số len vào trong căn phòng ngủ ấm cúng, lả tả gieo mình thành những vệt lốm đốm trên chiếc giường hỗn độn. Trong phòng, không khí còn vương vất mùi hương mỹ loạn đêm qua sót lại.

    Rella mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đôi mắt nâu nhạt dưới ánh mặt trời yếu ớt hơi trống rỗng, một lúc sau mới biến lại rạng rỡ lóng lánh như thường ngày. Những sợi tóc đen nhỏ vụn lả tả bên tai cô gái, trên vành tai ôn nhuận như ngọc vẫn còn lưu lại dấu vết của trận kích tình đêm qua. Người nằm bên cạnh nàng vẫn còn đang say ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều vang lên. Vặn thắt lưng một cái, nàng nhẹ tay đem cánh tay khoác trên lưng đặt sang một bên mà ngồi dậy, sau đó thuận tay nhặt chiếc áo sơmi trắng dưới đất lên khoác vào người.

    Rella nhón chân trần trên sàn nhà gỗ, cảm giác lạnh buốt xuyên thấu qua bàn chân truyền đi khắp người làm tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều.

    Cô gái vui vẻ bước vào phòng bếp, thuần thục từ trong tủ lạnh lấy ra vài quả trứng gà, một bên nhỏ giọng hừ vài làn điệu ngắt quãng, một bên bắt đầu bề bộn làm bếp. Cứ như vậy, thoạt nhìn qua nàng trông chỉ như một người có gia đình bình thường, một người vợ trẻ hạnh phúc, một người phụ nữ tận tâm làm bữa sáng cho người mình yêu.

    Rella thích loại cảm giác này.

    "Lại là trứng ốp lếp với sữa nữa sao?"

    Theo thanh âm, Rella ngoái đầu ra cửa nhìn lại. Gã đàn ông nguyên bản hẳn đang say ngủ lúc này đã muốn mặc quần áo đầy đủ từ chiếc áo lót trắng bên trong đến cái caravat đen lỏng lẻo quàng trên cổ, dưới chân còn mang cặp dép lê ấm áp dùng để đi trong nhà. Hắn đứng đó, dịu dàng dùng cặp mắt đen như mực kia chăm chú nhìn nàng.

    "Ừ." Rella khoái trá nhếch môi."Đây là phần thực đơn dinh dưỡng trăm năm không đổi."

    Chrollo bước đến sau lưng nàng vươn hai tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, vùi đầu vào bên chiếc gáy trắng ngần nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi nhẹ giọng bật cười."Nên sẽ không là em chỉ biết làm món này đi."

    Rella đỏ mặt lên, sau đó có chút thẹn quá thành giận giãy hắn, trên tay cầm lấy cái chảo đầy dầu mỡ hung tợn quơ quơ trước mặt hắn nhe răng trợn mắt."Muốn ăn liền ăn, không muốn ăn cũng phải ăn!"

    Hắn cười khẽ hôn lên trán nàng, có chút ủy khuất kể lể: "Bữa sáng là trứng ốp lếp với sữa, bữa trưa cùng bữa tối là cơm đĩa trứng ốp lếp. Suốt hai năm nay, mỗi lần anh đến chỗ em vẫn đều một món thực đơn này..."

    "Nếu không phải là anh đến, em mới không thèm vào phòng bếp." Rella bĩu môi. Dù sao gã đàn ông này mỗi lần đến cũng không trọ lại được hơn một tuần, nàng đã miễn cưỡng phối hợp rồi mà hắn cư nhiên còn dám ghét bỏ?

    "... Rella."

    "Gì?"

    "Chúng ta hôm nay cải thiện thức ăn một chút đi."

    "Lucifer tiên sinh, tôi còn phải trả tiền nước tiền điện, tiền thuê nhà, còn muốn mua đồ dùng cuộc sống hàng ngày. Đối với tôi loại người không có nghề nghiệp cố định, phải dựa vào tiền làm để thêm sống qua ngày mà nói, trứng gà đều có thể được tính là hàng xa xỉ." Rella tức giận đầy bất bình trừng lấy hắn."Mà bây giờ tôi còn phải phụ trách thêm một ngày ba bữa của ngài! Mỗi ngày còn phải chi thêm ba quả trứng gà đến hầu hạ ngài! Nếu ngài muốn hưởng thụ đãi ngộ hạng sang, xin thứ cho tôi không thể phụng bồi. Chính tôi hiện tại cũng đang túng quẫn, một trăm jenny cũng quý giá vô cùng!"

    Chrollo ngẩn người một chút liền vui vẻ cười rộ lên. Hắn vươn tay phải xoa xoa mái đầu đen ngắn, trước hết muốn đem con mèo xù lông này dỗ yên. Quả nhiên, lúc trước quyết định không giết nàng là chính xác. Hắn từ trong ví rút ra một cái tạp màu vàng đưa đến trước mặt nàng. "Cầm."

    "Đây là cái gì?" Hoàn toàn không ý thức được mình vừa bị dỗ xong, Rella nhận lấy kim tạp, trong mắt đầy nghi vấn.

    "Sinh hoạt phí."

    Đôi mắt hổ phách nhất thời quang hoa bốn phía, rực rỡ lóng lánh hẳn lên. Rella hưng phấn nắm chặt bảo bối trên tay hỏi: "Bên trong có bao nhiêu?"

    Chrollo nghiêng đầu còn thật sự suy nghĩ một chút, "Đại khái trên dưới mười triệu đi. Anh cũng không rõ ràng lắm." Hai ngày trước hắn gọi điện thoại nhắn Shalnark đánh tiền vào, nói là tùy tiện bao nhiêu cũng được, không cần nhiều lắm. Dầu vậy, đối với loại người quan niệm tiền tài bạc nhược như bọn họ mà nói, định nghĩa nhiều ít thật có chút mơ hồ.

    Mười triệu? Chân Rella nhất thời như muốn nhũn ra, vô số con số không quay mòng mòng trong đầu làm mắt nàng cũng muốn hoa lên. Mười triệu oa ~ chừng đó cũng đủ để nàng nhàn hạ một đoạn thời gian, bớt được hai, ba đợt "làm thêm"."Chrollo... Giám đốc nhỏ của em, cuối cùng anh cũng lên đời rồi." Nàng nắm chặt bảo bối trong tay, dùng hết sức nhào vào người hắn, hôn thật kêu vào cặp môi mỏng hồng nhuận kia, lòng đầy sung sướng du di làn da lạnh lẽo của hắn."Chúc mừng anh cá muối xoay người!"

    Chrollo đè lại gáy nàng, hơi hơi dùng sức làm cho nàng ngoan ngoãn tựa vào trên người mình rồi mới bắt đầu nhấm nháp lấy cô gái nhỏ. Chung quanh, những tia sáng ấm áp ánh sáng chiếu lên vạt áo trắng gợi nên một đồ án ái muội.

    Bé ngoan...

    Hãy cứ tiếp tục...

    Ngoan ngoãn...

    Ta còn sẽ tiếp tục lưu trữ ngươi thêm một đoạn thời gian...

    "Chrollo."

    "Có gì sao?"

    "Chúng ta bây giờ có tiền, không cần phải quá mức tằn tiện."

    "... Cho nên?"

    "Em hôm nay sẽ tăng thêm vài quả trứng gà."

    "..."

    ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌ ta là đại biểu phá hư đứa nhỏ đường ranh giới ﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌﹌

    【Quản lý viên】: Paris.

    【L】: Tháp sắt Eiffel.

    【Quản lý viên】: Hai tháng tới có rảnh không?

    【L】: Hai tháng? Lâu như vậy? (⊙_⊙)

    【Quản lý viên】: Gia tộc Talos, xếp thứ hai mươi trong bảng những nhà giàu có nhất thế giới. Ngoài ra còn có một điều kiện kèm theo, có thể phí chút thời gian.

    【L】:... Bao nhiêu tiền?

    【Quản lý viên】: Sáu triệu.

    【L】: Tiếp. \(^o^)/

    【Quản lý viên】: Người mua là Moya Talos, nhị thiếu gia nhà Talos. Mục tiêu là Lycra Talos, đại thiếu gia. Ngoài ra, người mua còn yêu cầu lấy đến "Nữ thần chúc phúc".

    【L】: lại là tranh đoạt gia sản? ╮(╯_╰)╭

    【Quản lý viên】: Cái đó không liên quan đến chuyện của chúng ta... Đợi lát nữa tôi sẽ đem tư liệu truyền sang cho cậu.

    【L】: Lần này chia như thế nào?

    【Quản lý viên】:... Mỗi người một nửa.

    【L】: Khinh bỉ cậu! Đồ xảo trá! -_-# Tôi bảy cậu ba.

    【Quản lý viên】:...

    【L】: -_-## Tôi sáu cậu bốn! Nếu không tôi liền mặc kệ ! Lần nào cậu cũng đem thứ khó giải quyết cột cho tôi lại còn không quên kèm theo bóc lột!

    【Quản lý viên】:... Thành giao. Chuẩn bị tiếp thu tư liệu đi. Với lại, nên cai bài bạc là vừa rồi.

    【L】: Dong dài. -_-###

    Màn đêm vừa buông xuống Tuckergan, từng góc đường đều ngập tràn ánh đèn neon. Tất cả mọi người đều hân hoan quý trọng buổi tối không mưa hiếm hoi này, làm thành phố nước mắt cũng trở nên náo nhiệt phi phàm.

    Trái ngược với bầu không khí sôi nổi của thành phố, trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo nọ, cửa sổ bị chiếc rèm xanh lơ nặng nề che kín không một kẽ hở đem phòng ở cùng thế giới bên ngoài tách biệt thành hai vùng không gian.

    Trong phòng, cô gái nhắm mắt lại, lười nhác nằm trên chiếc trên sô pha mềm mại, những lọn tóc đen nhỏ vụn tựa như rong biển xõa ra chung quanh hòa nhập vào màn đêm. Trong cái thế giới bị cô lập này, không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng hít thở đều đều quanh quẩn.

    Gã đàn ông kia đã muốn đi rồi, lần này vẫn là một tuần như cũ.

    Tốt lắm.

    Không cần bật đèn.

    Nhớ tới gã đàn ông cứ hai ba tháng lại xuất hiện một lần nọ, nàng thật có chút đau đầu.

    Ngoại hình tuấn mỹ, tư thái cao quý, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, ngôn hành tao nhã lịch thiệp, mỗi khi hắn chăm chú nhìn một người thì sự dịu dàng ấy cơ hồ có thể làm đối phương chết đuối trong cặp mắt đầy mê hoặc nọ... Dù là đối với bất kì người phụ nữ nào, người như vậy tuyệt đối chính là hóa thân của sự cám dỗ trí mạng.

    Chrollo Lucifer, tất cả ở hắn đều tốt, trừ bỏ... mùi máu tươi nồng đậm như tử đinh hương.

    Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người kia.

    Nàng vốn thích nơi đông người, chỗ nào càng náo nhiệt nàng càng thích hướng nơi đó chui mà quán cà phê nọ chính là quán “ruột” của nàng, vị trí bên cạnh cửa sổ sát sàn cũng là chỗ ngồi cố định của nàng, tựa như định vị tọa độ trong trò chơi ấy.

    Ngay từ đầu nàng cũng không có chú ý tới hắn mà đầy hứng khởi ngóng ra ngoài cửa sổ quan sát người đi bộ ven đường qua lại tấp nập. Người đi làm phiền não uể oải, thiếu nữ đang yêu, bọn côn đồ vô lại đầu đường, đứa nhỏ khóc nháo muốn món đồ chơi... Mỗi một con người, mỗi một khuôn mặt, mỗi một động tác, mỗi một cái biểu tình, đều khiến nàng hứng thú vô cùng.

    Nàng thực thích như vậy bất động thanh sắc quan sát người khác.

    Cẩn thận tính lại, nàng đến cái thế giới quái dị này cũng được bốn năm rồi. Ngày đó, ngay lúc nàng tưởng mình chết chắc rồi liền đột nhiên ù ù cạc cạc xuất hiện tại thế giới này.

    Đây là một thế giới không có Vạn Lý Trường Thành, không có tháp sắt Eiffel, không có Nhà Trắng.

    Ở đây, con người hoàn toàn xa lạ, văn tự hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.

    Nàng có chút không biết làm sao, mờ mịt du đãng suốt một tháng giữa dòng người xa lạ. Nàng không biết phải làm cái gì bởi vì không ai hạ chỉ lệnh cho nàng. Nàng cũng không biết muốn đi đâu, chướng ngại ngôn ngữ đem nàng cách ly với mọi người.

    Những ngày này, nàng mệt mỏi liền ngồi xổm trong hẻm nhỏ âm u, đói bụng liền vụng trộm mò vào tiệm cơm kiếm đồ ăn thừa, còn muốn ngủ sẽ tùy tiện tìm một cái cống ngầm nào đó. Nói theo cách của "Những người đó", nàng hiện tại chính là một tên ăn mày.

    Đến một ngày nọ, ngay lúc nàng theo bản năng đem bọn du côn xấu xa ý đồ cưỡng hiếp mình giết sạch, một ông lão xuất hiện. Diện mạo người này cũng thực đáng khinh, râu dài phất phơ, nửa đầu trước cạo trọc, nửa đầu sau lại thắt một cái bím tóc.

    Ông ta tìm cách cùng nàng trao đổi với ý định giúp nàng. Văn tự, ngôn ngữ, điệu bộ tay chân cổ quái, đồ án quỷ dị... tất cả ông đều thử qua.

    Cuối cùng, ông lão uể oải.

    Ông lùi ra đứng cách nàng ba thước, vươn tay phải chỉ vào cái mũi của mình, nói: "Netero."

    "..." Nàng mờ mịt nhìn ông.

    "Ne. Te. Ro." Ông lão đứng thẳng thân mình, chân trái hơi đặt trọng tâm về phía trước, tay phải đặt ngang trước ngực, bốn ngón tay khép lại cùng ngón cái tạo thành một góc 75 độ. Nghe nói, đây là một động tác làm cho người ta thả lỏng tâm lý, vừa không tạo cảm giác gấp gáp và quái dị lại có thể nguyên vẹn biểu đạt sự thân thiện của mình.

    Nàng đã hiểu ý tứ của ông, sau đó chậm rãi đứng dậy, đứng thẳng thân mình, chân trái hơi đặt trọng tâm về phía trước, bốn ngón tay khép lại cùng ngón cái tạo thành một góc 75 độ, nói: "Ne. Te. Ro."

    Cuối cùng, nàng bị ông lão mang đi, giống một con mèo lạc đường bị người qua đường tốt bụng lượm về.

    Nhớ tới những ngày sau đó nàng nhịn không được nhấp môi mỉm cười.

    Bất quá... Dường như có ai đó đang trành nàng nãy giờ. Nàng theo tầm mắt nhìn lại thì thấy một chàng trai tuấn mỹ trên trán quấn quanh băng vải, trên gương mặt hơi trẻ con nọ mang theo ý cười tao nhã, tao nhã làm người ta mê muội.

    ...

    Hắn bước đến trước mặt nàng, thân thiện vươn tay phải, "Chrollo Lucifer "

    Đồng dạng, nàng cũng vươn tay phải, "Rella."

    Một tháng sau, bọn họ ở chung.

    Kỳ thật tính ra hai người cũng không phải ở chung, nói đúng ra phòng ở của nàng càng thêm giống... trạm dừng chân của người nọ. Hai ba tháng xuất hiện một lần, mỗi lần nán lại một tuần. Tuyệt đối sẽ không nhiều thêm một ngày, nhưng là cũng tuyệt đối không ít hơn một ngày.

    Ôn nhu.

    Săn sóc.

    Cao quý.

    Tao nhã.

    Đối với một người đàn ông gần như hoàn mỹ như Chrollo, bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh hắn đều có cảm giác thật hưởng thụ, mà nàng cũng sẽ không ngoại lệ.

    Nàng thích cảm giác run rẩy khi tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng mình.

    Nàng thích cảm giác ướt át khi mồ hôi trên chóp mũi hắn từng giọt từng giọt nhỏ lên mặt mình.

    Nàng thích cảm giác mâu thuẫn hỗn hợp giữa ấm áp và băng giá mỗi khi hắn hôn môi nàng.

    Người đàn ông gần như hoàn mỹ...

    Thực đáng tiếc...

    "Gần như"...

    Nếu không có mùi máu tươi nồng đặc vẫn chập chờn quanh chóp mũi nọ...

    ...

    Điện thoại di động vang lên, lóe ra một quầng sáng mỏng manh rọi khắp căn phòng tối om. Cầm lấy di động trong tay, cô gái mở to mắt, tỉ mỉ cân nhắc "Tư liệu" hiển thị bên trong. Cặp mắt hổ phách nâu nhạt dưới ánh sáng mờ ảo của điện thoại mang theo một sắc màu mông lung mộng ảo.

    Nàng thấp giọng cười cười, tiếng đàn cello khàn khàn phiêu tán trong không khí rồi dung nhập vào bóng đêm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mọi góp ý và phản hồi xin liên hệ: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...8#post16223608
    Lần sửa cuối bởi Tsubaki, ngày 07-10-2012 lúc 10:20.
    Trên đời có hai loại cảm tình thật đáng quý,
    Một loại là chỉ biết rơi lệ nhân, có một ngày cho ngươi chảy máu;
    Một loại là chỉ biết đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ.
    Mà một cái chỉ biết vì người kia rơi lệ cùng đổ máu nhân, có một ngày cho ngươi chảy lệ, chảy máu, đây lại là thứ cảm tình gì?

    ---QC---


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    deathlifezz,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status