TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 45 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 35434445464755 ... CuốiCuối
Kết quả 221 đến 225 của 304

Chủ đề: Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (New: Chương 282)

  1. #221
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định


    Quyển 3: Long Xà
    Chương 210: Tặng một hộp tằm
    Dịch: Trẻ ranh
    Biên tập: Tổ Cú

    Nguồn: www.tangthuvien.vn




    Tuy rằng hôm nay là Lập Thu nhưng tiết trời vẫn như ngày đầu hạ. Có người bảo sau Lập Thu thì trời lại nóng hơn, nắng chưa giảm mà nhiệt càng tăng, trên Tây Hồ như phủ một tầng hơi nước, nhưng cũng may trên mặt nước khác với trên mặt đất, lúc gió thổi qua thuyền vẫn thấy khá mát mẻ, từng chiếc thuyền mở toang cửa sổ, kéo màn che lên, chậm rãi trôi dập dềnh trên mặt hồ trong xanh.

    Những người được mời tới hội thơ hôm nay hết thảy đều có bối cảnh gia thế không tầm thường, cho dù gia cảnh có bần hàn đôi chút thì cũng phải là văn nhân sĩ tử giao du rộng lớn. Lúc ở trên bờ thấy có mấy người bắt chuyện hàn huyên với nhau, bây giờ vẫn còn sớm, mà sau giờ Ngọ khí trời còn nóng bức, nên lúc này chưa đông người đến lắm. Nhưng đợi thêm một lúc nữa, từng chiếc từng chiếc thuyền lục tục nối nhau trên hồ đi tới, mới thấy được quy mô của hội thơ lần này, mỗi chiếc thuyền hoa đều được đánh dấu biểu tượng của từng nhà từng phủ, chẳng hạn như phường gạo Tào gia, phường vải Long gia, cả hoa phường Trần gia kinh doanh thanh lâu lớn nhất Giang Nam, cũng có thuyền của quan viên hạ neo, vân vân.

    Lúc này tuy là thời điểm buổi chiều giữa hè không thích hợp du ngoạn giữa hồ, nhưng cũng đủ để nhìn thấy vì sao mà Hàng Châu tạo nên được sự phồn hoa của vùng sông nước Giang Nam. Thỉnh thoảng có đôi chiếc thuyền đi ngang qua nhau, người trên thuyền đều chắp tay chào hỏi, người một vùng cả, dĩ nhiên quen biết nhau cũng không phải ít.

    Trời còn hơi nóng, vẫn chưa đến thời điểm thích hợp để cập bến rời thuyền, cho nên những người mới đến đều muốn nấn ná lại để lượn lờ trên hồ thêm chút nữa, thỉnh thoảng nhìn thấy người quen, thuyền nhỏ liền chèo tới gần thuyền lớn, bởi vì có rất nhiều người đến đây với mục đích kết giao bạn bè, nên dù cuộc tụ hội lớn chưa mở ra nhưng những hội nhỏ thì đã tiến hành trên mỗi chiếc thuyền hoa rồi, ha ba phú gia hoặc dăm bảy thư sinh đứng cùng nhau, chuyện trò vui vẻ, nói chuyện trên trời dưới đất. Cũng có thuyền quân đóng giữ vùng Tô Hàng đã chở binh sĩ tới canh gác ở Tiểu Doanh Châu, đợi đoàn của Tri phủ Hàng Châu tới.

    Bởi vì các thương nhân, thi nhân đều mang theo gia quyến nên không thể trắng trợn mời các cô gái thanh lâu tới được. Có điều, ngoại trừ Trần gia chuyên kinh doanh nghề này, có hai hoa khôi trong hoa phường tới tiếp khách, còn những người khác muốn tới cùng, thực ra cũng vẫn có biện pháp. Vài tài tử thư sinh không có ai đi cùng, nếu như có quan hệ tốt thì cũng có thể cho hồng nhan tri kỷ trong thanh lâu mà mình thích mượn thân phận tiếp khách cá nhân mà đến, chỉ là chừng này người nhét vào một chỗ, khó mà tìm đến đứng cùng chỗ với những người dẫn theo gia quyết kia.

    Nữ quyến trong nhà bọn họ bình thường cũng khá thích nghe những câu chuyện về tài tử giai nhân, nhưng một khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn khó tránh được cảm giác không thích trong lòng, tự nhiên phản đối, chế nhạo. Song phương phân biệt rõ ràng, cũng là một trong những tình huống thú vị, chuyện phong lưu hương diễm với chuyện trong nhà ấm áp rất khó hòa làm một được.

    Khi thuyền lớn Lâu gia tới đây, khí trời đã mát mẻ hơn nhiều. Lúc này trên thuyền chỉ có Lâu Cận Lâm với hai đứa con là Lâu Thư Uyển và Lâu Thư Hằng, con trai lớn nhất của lão là Lâu Thư Vọng hiện tại không có mặt ở Hàng Châu. Vốn dĩ hôn phu của Lâu Thư Uyển là Tống Tri Khiêm cũng đi theo, lúc nãy có mấy người bạn của gã chào hỏi, Lâu Cận Lâm liền tỏ thái độ:

    "Thư Uyển với Tri Khiêm qua đó gặp gỡ bạn bè chút đi kìa."

    Ở trong nhà Lâu Cận Lâm nói chuyện xem ra cũng khá ôn hòa, chỉ là lúc nói đến hai người, lúc nào cũng nhắc tên Lâu Thư Uyển trước, còn tên Tống Tri Khiêm thì ở sau, thân phận người ở rể vốn thấp kém, cho nên chẳng có ai thấy lạ cả.

    Vốn dĩ Tống Tri Khiêm rất sợ ông nhạc phụ này, cho nên nghe được câu này thì mừng như bắt được vàng, còn Lâu Thư Uyển thì xoa xoa trán bảo:

    "Buổi trưa nóng quá, ta thấy hơi mệt, tướng công cứ qua đi."

    Tống Tri Khiêm do dự một hồi, rốt cuộc vẫn đổi thuyền đi sang chơi với mấy người bạn.

    Ngoại trừ ba nhân vật chủ chốt này của Lâu gia thì trong đoàn tùy tùng cũng có vài người thuộc chi thứ của Lâu gia, chủ yếu là những người mà Lâu Cận Lâm muốn bồi dưỡng thành phụ tá đắc lực cho con mình, nên lần này cũng dẫn theo để kiếm thêm kinh nghiệm.

    Vừa mới lên bờ, Lâu Cận Lâm lập tức bắt chuyện chào hỏi với một gã phú thương địa phương, lúc này thuyền đang rời bến, không lâu sau lại có người cao giọng hô hoán, chèo thuyền lại đây. Lâu gia ở Hàng Châu tai mắt khắp nơi, tuy không bằng thứ vọng tộc cao cấp bậc nhất như Tiền gia nhưng qua mấy đời tích lũy, chỉ kém một chút, không thể khinh thường, cho nên người tới tiếp đón cũng rất nhiều, còn có mấy thư sinh lại đây chào hỏi Lâu Thư Hằng.

    Trong số con cháu của Lâu gia, tuy Lâu Thư Hằng bị coi là một thứ công tử nhà giàu tính tình bại hoại, nhưng tài thơ văn của y cũng không phải kém, lúc còn bé còn được coi là thần đồng ở vùng Hàng Châu này. Thiên phú của y rất khá, sau đó tuy chưa gắng sức mấy nhưng cũng có chút thành tích, lại còn là con nhỏ nhà họ Lâu, rất được phụ thân yêu thương, nên tính cách có mấy phần kiêu ngạo, người ngoài cũng cho đó là chuyện đương nhiên.

    Khi lớn lên, y có hứng thú với đàn bà hơn nhiều so với thơ văn, với tiền bạc của nhà y, cho dù không nói chuyện thơ văn, không lừa gạt trắng trợn thì tán gái cũng chẳng khó khăn gì, sau đó theo nhận định của phụ thân, y thỉnh thoảng cũng có quản lý dăm vụ làm ăn, vốn là người thông minh, lại thêm có người phụ tá đắc lực trong nhà hỗ trợ nên việc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Từ đó trong mắt mọi người, y trở thành một danh sĩ tính tình đạm bạc, không cần làm thơ viết từ thì cũng được coi là một đại tài tử, kinh thương lợi hại nữa, tự nhiên trở thành nhân vật biểu tượng tài năng không gì không làm được.

    Loại danh tiếng tích lũy này được coi là chính thống, khác với danh tiếng của Ninh Nghị ở Giang Ninh, cũng là người biết làm thơi, biết tính toán, nhưng lại quá biết điều thủ phận, cộng thêm thân phận ở rể nữa, sẽ khiến người ta theo bản năng cảm thấy hắn có đôi phần bị áp bức khổ sở. Nếu nói Lâu Thư Hằng là quá trình trưởng thành của con trời, còn danh tiếng của Ninh Nghị giống như con đường phấn đấu của cỏ cây thấp hèn.

    Những người ngồi trong thuyền hoa bên này, thưởng thức đồ uống ướp lạnh, một lúc sau thì cũng có người nhắc tới chuyện của Tô gia, chủ yếu là bởi vì nghe nói Tô gia vẫn có qua lại với Lâu gia.

    "Lúc nãy vừa nhìn thấy, hình như chiếc thuyền hoa nho nhỏ của Tô gia mới chạy lướt qua trên hồ, tôi có liếc nhìn thử, trên thuyền cũng chẳng có bao nhiêu người đi lại, bên phía cửa sổ ai nấy nằm sấp nằm ngửa la liệt mà ngủ, ha ha..."

    "Khí trời nóng bức như thế, thực ra trên hồ cũng là chỗ tốt để ngủ trưa mà, mấy vị nhà họ Tô cũng biết hưởng thụ ghê nhỉ."

    "Hai vị công tử của Tô gia đúng là... Thực ra hai vị này cũng là nhân tài, chẳng hiểu vì sao Tô gia lại để cho một cô gái nắm quyền nhỉ... Chuyện này Lâu huynh có biết không?"

    Người nói chuyện là một thương gia buôn bán vải họ Lạc ở Hàng Châu, tò mò hỏi thăm một câu, Lâu Cận Lâm thì chỉ cười đáp:

    "Con gái một người bạn cũ khi xưa, đã từng tới bái phỏng ta một lần, tiếng là người quen đấy, nhưng tiểu nữ Thư Uyển mới lui tới với cô bé ấy nhiều. Nếu lão Lạc ngươi hiếu kỳ thì cứ hỏi Thư Uyển xem kìa, ta cũng không rõ lắm."

    Lúc trước Lâu Thư Uyển vốn dĩ chỉ được coi là bình hoa phía sau lưng phụ thân mà thôi, lúc này nghe nhắc tới, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười, nàng bước tới rót một chén trà cho người trung niên họ Lạc kia, nhẹ giọng nói:

    "Tô gia gốc ở Giang Ninh, chuyện bên ấy cháu cũng không rõ lắm, chỉ là cô muội muội Đàn Nhi này của cháu là người có bản lĩnh thực sự, cháu làm tỷ tỷ mà cũng không dám so với nàng... À, Lạc thế thúc cũng biết La Điền à?"

    Người kia gật đầu, đáp:

    "Đương nhiên là biết chứ, bông nguyên liệu của hắn là thượng phẩm ở đất Tô Hàng này mà, vì sao cháu lại hỏi chuyện này?"

    "La Điền với Đàn Nhi mới có một đơn hàng làm ăn với nhau đấy ạ, Lạc thế thúc cũng phải nghe nói rồi chứ nhỉ?"

    Thương nhân họ Lạc suy nghĩ một chút rồi nói:

    "Hai ngày nay có thấy mọi người bàn tán, nghe bảo là có một đơn hàng bán lẻ, nhưng lui tới cũng không nhiều. Thành thực mà nói thì cái gã La Điền ấy bảo thủ có tiếng đấy, tuy mới chỉ giao dịch một lượng nhỏ, nhưng chẳng biết Tô cô nương kia nói thế nào mà thuyết phục được gã. Cháu có biết hay không?"

    Lâu Thư Uyển mỉm cười duyên dáng. Tô gia ở Hàng Châu vẫn chưa gây ra tiếng tăm gì lớn cả, lúc này mọi người tán gẫu cũng chỉ xem như chuyện lúc trà dư tửu hậu, chỉ là Lâu Thư Uyển tư thái xinh đẹp, nụ cười ngọt ngào, khiến mọi người sinh lòng hiếu kỳ, không nhịn được chờ đợi nàng nói tiếp. Lâu Thư Uyển bưng ấm trà xoay người một cách duyên dáng, nói:

    "Đúng là cháu có biết chút tin tức trong đó. Gã La Điền ấy rất bảo thủ trên phương diện kinh thương, nhưng lại vừa khéo có một vị thê tử mà gã cực kỳ sủng ái, cô này nguyên là thiên kim tiểu thư của một nhà quan lại, sau đó lui tới với La Điền, sinh cảm tình, La Điền muốn cưới nàng, mất biết bao nhiêu công sức khí lực mới thành. Vậy mà mấy năm nay, thê tử của gã đột nhiên tính tình chợt thành u uẩn, rồi sinh bệnh, có lúc ăn không được cơm, bệnh của nàng là tâm bệnh, mời bao nhiêu thầy thuốc mà trị vẫn không khỏi, muội muội Đàn Nhi của cháu thông qua nàng mà tạo được quan hệ với La Điền đấy ạ."

    "Ồ?"

    Thương nhân họ Lạc hơi nhíu mày suy nghĩ. Trong số những người ngồi đó, có một người kinh ngạc nói:

    "Lâu cô nương nhắc tới thê tử của La Điền ta cũng có biết, thành thực mà nói, không ít người muốn tạo dựng quan hệ với La gia, cũng nghĩ đến chuyện đó, mời đại phu kê chẳng biết bao nhiêu phương thuốc, nhưng chưa bao giờ có hiệu quả. Tô cô nương kia dùng biện pháp kiểu gì đây, chẳng lẽ chữa khỏi cho La phu nhân thật sao?"

    "Muội muội Đàn Nhi của cháu tặng một thứ." Lâu Thư Uyển xoay người mỉm cười, duỗi một ngón tay lên. "Thứ này cháu không quen lắm, nhưng Lạc thế thúc nhất định rất quen, Lạc thế thúc thử đoán xem là thứ gì?"

    Thương nhân kia nghĩ một lúc, rồi cười nói:

    "Cháu đừng đánh đố ta nữa, cái này ta đoán không được."

    Lâu Thư Uyển buông rủ hàng mi, trong mắt lóe lên nét trầm tư lẫn hồi tưởng.

    "Nàng tặng một hộp tằm... Ừm, chính là vậy đấy."

    Cô gái gật gù, bước lại phía phụ thân, mọi người ngạc nhiên chớp mắt nhìn theo, nhất thời không biết nàng đang nói đến cái gì, tằm ư? Là tằm vàng hay tằm bạc? Chỉ chốc lát sau, mọi người bắt đầu xôn xao nghị luận. Lâu Cận Lâm lúc này cũng cau mày, thử suy đoán, bên kia Lâu Thư Hằng nghĩ một hồi không ra, mất kiên nhẫn đầu tiên mở miệng hỏi:

    "Tiểu muội, muội đừng đánh đố nữa, một hộp tằm kiểu gì hả, rốt cuộc là đã có chuyện gì?"

    Lâu Thư Uyển lúc này mới nhíu mày, liếc nhìn anh trai, thanh âm trở nên trong sáng hơn:

    "Lúc đó muội cũng thấy lạ, hai ngày nay mới biết La gia và Đàn Nhi bàn chuyện kinh doanh với nhau. Sau đó cẩn thận dò hỏi mới biết, muội muội Đàn Nhi đưa tới một hộp tằm, cũng chỉ là mấy con tằm, bỏ trong hộp gỗ, mặt trên phủ sa mỏng, cái hộp ấy có thể nhìn vào trong, lũ tằm nằm bên trong đáng yêu vô cùng. La phu nhân vốn là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ thấy những thứ như vậy, thấy lũ tằm ăn lá dâu, liền sinh lòng yêu mến. Sau đó muội muội Đàn Nhi lại chỉ cho nàng, con đường trước cửa La gia có một cây dâu lớn, bây giờ La phu nhân mỗi ngày đều ra ngoài hái lá dâu cho lũ tằm ăn, ăn cơm rất ngon miệng, còn chịu ra khỏi viện nữa. La Điền vốn muốn mang một cây dâu vào trong viện của phu nhân, nhưng muội muội Đàn Nhi liền ngăn cản, rồi sau đó định chuyện làm ăn."

    Lần này nàng thẳng thắn nói một mạch, đám người Lâu Thư Hằng nghe xong đều run rẩy. Ngay cả Lâu Cận Lâm cũng sửng sốt mất một lúc, sau đó thấp giọng nói:

    "Nếu đúng là như vậy, thì cô muội muội Đàn Nhi này của con quả thực không hề đơn giản chút nào..."

    Lâu Thư Uyển khẽ gật đầu, thực ra lúc nãy nàng làm mọi người hồi hộp, rồi bây giờ nói thẳng ra, trong lòng cũng có chút tự hào, nhưng chỉ là ý nghĩ trong lòng, không để cho ai biết, còn giữ lại vài thứ cho riêng mình.

    Nàng nhớ khi đó vợ chồng Tô Đàn Nhi mới đến Hàng Châu không lâu, mới xác định được chỗ ở, bắt đầu đi bái phỏng từng nhà. Về phía La Điền, thu thập thông tin, Tô Đàn Nhi cũng từng dò hỏi nàng những tin tức có liên quan đến đối phương, Lâu Thư Uyển lúc đó thuận miệng kể lại chuyện La phu nhân. Tính tình La Điền rất kỳ cục, muốn lập quan hệ với gã rất khó, cho nên đối thủ cạnh tranh không nhiều, đây là lý do Tô Đàn Nhi để ý chuyện này, chỉ là Lâu Thư Uyển cũng hiểu rõ, bệnh tình của La phu nhân chẳng dễ gì trị được, nàng cũng không biết nhiều về La Điền nên chỉ thuận miệng nói thế thôi.

    Nhớ đến lúc đó, chính là vị hôn phu quái lạ của Tô Đàn Nhi, đang đi qua phòng khách, ở bên cạnh tiếp khách một lúc, uống mấy ngụm trà, nghe nàng nói xong bèn hỏi:

    "Thiên kim tiểu thư con quan à?"

    Sau đó liền thuận miệng nói một câu:

    "Vậy thì tặng một hộp tằm đi."

    Khi đó nàng và Tô Đàn Nhi đều thấy khó hiểu, còn tưởng mình nghe nhầm.

    Nàng vẫn cứ nhớ mãi người ấy nói câu kia rất hời hợt, lúc đó Ninh Lập Hằng thực sự trông chẳng có chút lợi hại nào cả, thậm chí còn thích võ nghệ, khi đó cũng chẳng biết đã làm được những trò trống gì rồi, uống trà nói xong câu đó thì đi đâu mất tăm mất tích. Từ đầu tới cuối nàng chẳng hề đặt chuyện này trong lòng, mãi cho đến tận hai ngày trước, bỗng nhiên nghe nói Tô Đàn Nhi giao dịch thành công với La Điền, nàng mới tới hỏi thăm, từ đó tới nay nàng đều nghĩ về câu nói kia.

    Người đàn ông ấy phất tay, bảo:

    "Vậy thì tặng một hộp tằm đi..."

    "Tặng một hộp tằm đi..."

    Trời ạ, bọn họ quả thực tặng một hộp tằm...

    Trong lúc đang nghị luận, bên phía mép thuyền có người thông báo, thuyền hoa của Tiền gia Tiền Hi Văn đang cập bến lại đây...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Thảo luận Chuế tế tại đây
    Góp ý cho bản dịch Chuế tế tại đây
    ---QC---
    Chelsea - Forever Love



  2. Bài viết được 95 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,allmemmo,anhbinh276,Back2vn,ball_fly103,Bảo Diệp Tường,bellelda,BMHT,bomnhau,bopday2004,chuotconmapu,CrankMu,Cross360o,Cuulong1505,datmeantinh,deitiescry,Dicky_Ng,diepnguyen,dong_ta,drblue,ducanhkt,DuHiep,duonghongphuc,firstsuicide,freedom,freejack,froge123,hamlam,hauviet,hieudtd,htluu,hunterxtn1991,jamesph66,khangnguyen,khuccui,kiennt178,kirivan9x,kiss4444f4,kkk3k,klman,knighthero92,lalala2004,lancuoi1,leduy0102,lekieutien,lightstar1988,ll3lack0takl_lte,long17111995,longphiduongkk,LuisHuynh,mai_anh186,meo1996,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,nhất giới,nooddaica,nuibaden,odin,Oh Ma Boy,onggia_7x,onglao,panzer,pesu,phachle,phiêu!,phongluucongtu113,pnhuy,quangheo,rantrang,regicide,sandstorm,sasuketaki02,sầu rượu,Siskem,si_tet,subasa276,sunha,thefriend1122,Thiên Sứ 13 Cánh,thuan0,tieuphat,tieuthuongthien,tjnm0c,trieule79,tuongmaythenao,tuongnguyen2007,tuquy123,Vô Danh Tiểu Tốt,vegito,vvssdfg,xuanlongdang,yakuza_japan,yeu_hau,z.y.m,
  3. #222
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định


    Quyển 3: Long Xà
    Chương 211: Tỷ muội
    Dịch: Trẻ ranh
    Biên tập: Tổ Cú

    Nguồn: www.tangthuvien.vn




    Chuyện tặng lễ vật cho La Điền lúc này ở trong mắt đám người Lâu Thư Uyển quả thực là một chuyện cực kỳ chấn động, nhưng đối với Ninh Nghị thì chỉ là hành động không chủ ý, thu được lợi ích ngoài ý muốn mà thôi.

    La phu nhân trước kia là tiểu thư con nhà quan, tính tình u sầu, đại khái cũng tương tự như tính tình của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng vậy thôi. Các nàng xưa nay được dạy dỗ bảo bọc quá nhiều, tính tình yểu điệu nhõng nhẽo, thích nuông chiều, yêu cũng rất tao nhã, đến sau này bị bệnh trầm cảm, không phải chuyện gì lạ. La phu nhân này còn được gả cho một thương nhân, nên những tiểu thư bạn bè lúc trước đều xa lánh, chuyện này cũng dễ hiểu, đương nhiên, đó chỉ là tùy ý suy đoán mà thôi.

    Đối với những cô gái xưa nay quen sống trong nhung lụa ấy, tặng một hộp tằm để các nàng nuôi, chẳng phải là ý nghĩ cao siêu uyên bác gì cho lắm, khác với chó mèo, những con tằm nằm trong hộp kia sẽ khiến cho người ta yêu thương hơn, phân nửa các cô gái đều thích như thế, được tự tay hái lá dâu cho chúng nó ăn, nhìn lá cây bị gặm khuyết với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, thú vị hơn là nhìn lũ chó mèo ăn hết một đống đồ ăn lớn. Có chỗ ký thác, tâm tình sẽ cởi mở vui vẻ hơn một chút, tâm tình vui vẻ thì những người bệnh này cũng sẽ khỏe lên, chuyện vốn chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

    Đương nhiên, nếu những cô gái này không thích tằm, hoặc khi còn bé sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam đã từng nuôi tằm rồi, hoặc tâm bệnh của cô gái này không đơn giản như thế thì hộp tằm mang tới kia thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng dù sao thì đánh bậy đánh bạ một hồi cũng trúng, Ninh Nghị thuận miệng nói, sau đó cũng thử xem sao, hơn một tháng qua cũng đã bái phỏng mấy chục thương hộ nghề vải lẫn thương hộ có liên quan, bên phía La Điền có thể giao dịch thành công cũng chỉ là một kết quả bất ngờ, không phải thành tích đạt được nhờ việc bày mưu nghĩ kế thực sự.

    Không ai có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách con người đến mức mà mới lần đầu tiên bái phỏng đã có thể xác định được mức độ bệnh tình của người ta rồi, dù cho là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, thậm chí có đưa ra hết thảy tư liệu thu thập được thì đối phương cũng không thể chắc chắn một hộp tằm có thể chữa khỏi bệnh cho La phu nhân, còn quyết định, chỉ là vấn đề may rủi. Những người thành công thực sự từng trải, hơn được người bình thường cũng chỉ ở phần may rủi này mà thôi.

    Khoảng thời gian này đi bái phỏng khắp nơi, ngoại trừ La Điền khiến người ta hơi bất ngờ, thực ra cũng có mấy thương hộ vùng Hàng Châu đã bàn bạc xong xuôi ý tưởng cạnh tranh khi Tô gia muốn kinh doanh ở đây, chỉ là Tô Đàn Nhi còn chưa làm gì lớn cả, cho nên thương nhân Hàng Châu cũng không để ý nhiều lắm, cơ bản cũng đã tiếp nhận Tô gia là một thương hộ bên ngoài vào trong sân chơi của họ. Mấy ngày gần đây nhất, nhóm hàng hóa đầu tiên từ Giang Ninh cũng đã chuyển đến, nhà kho nhà xưởng bên này cũng đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ đợi thời điểm chính thức khai trương mà thôi.

    "Đến lúc đó, nếu Tô gia bên này cần, trên phương diện nguyên liệu bông thì La gia sẽ dốc hết sức cung cấp, còn về tơ sống thì ta cũng có mấy vị bằng hữu ở vùng Tô Hàng này, mấy ngày nữa có thể giới thiệu cho Tô huynh đệ..."

    "Trước tiên xin thay mặt gia tỷ nói lời cảm ơn, có điều, về phương diện tơ tằm thì đến lúc đó La đại ca cũng có thể cung cấp mà..."

    "Hả?"

    "Thì tẩu tẩu đó mà."

    "Ầy... Ha ha, ha ha ha ha..."

    Đang nói chuyện trong khoang thuyền lúc này là Là Điền và Tô Văn Định. Vừa tán gẫu tới đây, La Điền cười lên ha hả, tiếng cười khiến hai nữ tử trong khoang thuyền nhỏ phải nhướng mày trông sang. Đó là thê tử của La Điền Văn Hải Oanh và Tô Đàn Nhi đang tán gẫu cùng nàng. La phu nhân là một cô gái tính cách hướng nội, vóc người duyên dáng, mặc dù là thiên kim tiểu thư con nhà quan nhưng bởi vì tâm tình u uẩn, thoạt trông như thể cô con gái mới lớn gặp ai cũng thẹn cũng thùng, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ dịu dàng. Bởi vì Tô Đàn Nhi tặng tằm cho nàng, lại chỉ cho nàng cách nuôi thế nào, nên lúc này cũng khá thân thiết với Tô Đàn Nhi.

    Lúc nãy thuyền của La gia cập lại bên này, tâm tình của La phu nhân dường như còn có vẻ hơi suy sụp, gặp được Tô Đàn Nhi thì mừng lắm, nâng hộp tằm của mình lên, khóc sướt mướt bảo hôm qua có một bé tằm chết, nàng không thể nuôi cho tốt được, lại sinh thương tâm. Tô Đàn Nhi dịu dàng an ủi nàng một lúc, rồi đưa hộp tằm của mình ra, bớt cho nàng một con, sau đó hai người ở trong phòng nhỏ ngồi quanh hai chiếc hộp với mười mấy con tằm nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, chỉ chốc lát sau đã thân thiết như thể bạn bè lâu năm lắm rồi vậy.

    Thực ra Tô Đàn Nhi cũng chẳng có cảm giác gì với lũ tằm cả, vốn dĩ là thương gia vải vóc lâu đời, tuy trong nhà không nuôi tằm nhưng từ nhỏ đã quen nhìn cảnh người ta nuôi tằm trong nhà rồi. Mấy con tằm nuôi trong hộp thì nhìn dễ thương thú vị thế thôi, chứ nuôi mấy ngàn mấy vạn con tằm trong phòng thì thực sự khó có thể làm người ta có tình cảm trìu mến gì được, hộp tằm này của nàng là mấy ngày trước lập quan hệ với La gia xong mới làm, sau khi lấy thì cũng hiếu kỳ đút mấy miếng lá dâu, cười tán gẫu với Ninh Nghị một phen, nhưng khi tâm tình thiếu nữ qua đi, nàng lại khôi phục tính tình của một người phụ nữ mạnh mẽ, giao hộp tằm cho nha hoàn quản lý, Thiền Nhi, Quyên Nhi đều thích mấy con vật nhỏ này, ngày nào cũng ra ngoài hái lá dâu cho ăn, chăm sóc khá tốt.

    Từ trước tới nay, với thân phận của Tô Đàn Nhi thì thực ra cũng rất khó dùng chiến lược tiếp cận với các phu nhân, bạn thân của nàng không nhiều, tuy rằng có người nói ở Giang Ninh, rất nhiều phu nhân nhà thương gia cả đời không bước ra cửa lớn khi nhắc tới nàng đều khâm phục vô cùng, nhưng đấy cũng chỉ là lời nói khách sáo, Tô Đàn Nhi không thể nào ngồi ở một hậu viện nào đó cùng các nàng để tán gẫu dăm ba chuyện vụn vặt cho qua buổi trưa được. Vậy mà ở đây nàng lại có một người bạn, bởi vì biết Tô Đàn Nhi quản lý rất nhiều chuyện làm ăn, cho nên rất khâm phục nàng, mà La Điền thấy thê tử có một người bạn có thể giao thiệp hợp ý, tâm tình thoải mái, cho dù người ta có ý đồ thì gã vẫn cứ thấy vui.

    Ở khoang thuyền lớn bên ngoài, tiếp chuyện La Điền chủ yếu là Tô Văn Định, Tô Văn Phương và Ninh Nghị, bởi vậy phần lớn là Tô Văn Định nói chuyện với La Điền, Ninh Nghị chỉ thỉnh thoảng mới chêm vào một câu, tỷ như lúc Tô Văn Định nói quá nhiều về chuyện kinh thương thì Ninh Nghị bèn hỏi La Điền quen biết La phu nhân thế nào, quả nhiên La Điền liền cười ha hả, nói liên tục không thôi. Đợi đến lúc vợ chồng họ La đi rồi, Tô Văn Định mới sốt sắng hỏi Ninh Nghị:

    "Tỷ phu, lúc nãy đệ nói chuyện thế nào?"

    "Cũng không tệ lắm." Ninh Nghị bật cười. "Có điều trước giờ đệ chỉ là một gã công tử nhà giàu rảnh rỗi thôi, làm sao hôm nay có thể nói chuyện kinh thương với bậc lão làng như vậy được. Tuy tỷ tỷ của đệ giao chuyện quan hệ với La gia cho đệ, nhưng bây giờ là kết bạn thôi, không phải nói chuyện làm ăn, cứ như đệ trước kia, kể dăm câu chuyện cười có phải tốt hơn không?"

    "Khục." Tô Văn Định lấy vẻ mặt nghiêm túc. "Tỷ phu à, đệ cũng muốn cải tà quy chính chứ bộ, nhưng người ta là thương nhân rất lợi hại đó, làm sao đệ có thể tùy tiện như trước được, đệ cũng đã nghĩ rất nhiều, làm sao để nói chuyện vừa thể hiện được sự chuyên nghiệp, lại vừa hài hước mà vẫn giữ lễ... Hơn nữa, lúc nãy đệ cảm thấy, La phu nhân là thiên kim tiểu thứ, có nhiều kiêng kỵ, chúng ta nhắc đến mấy chuyện đó có vẻ không được lễ phép lắm..."

    Gã còn chưa dứt lời, Tô Đàn Nhi bên người Ninh Nghị đã quay sang nguýt một cái, nói:

    "Chuyện làm ăn chủ yếu là kết bạn, chuyện làm ăn đều là nhờ mồm miệng mà nên cả, bình thường đệ có lòng muốn kết bạn cũng vậy mà. Hơn nữa La Điền có thể cưới được một tiểu thư con nhà quan, cho dù ngoài miệng y nói thế nào thì trong lòng nhất định sẽ thấy rất hãnh diện, rất vui sướng. Lúc ở cạnh, đệ không thể nhắc tới, nhưng bình thường chỉ cần hướng câu chuyện về vấn đề ấy là được rồi, ngốc ạ..."

    "Ồ." Bị tỷ tỷ mắng như vậy, Tô Văn Định cúi đầu, ra vẻ oan ức lắm. "Bình thường nhị tỷ nói chuyện làm ăn cũng đàng hoàng trịnh trọng lắm mà, đệ cũng chỉ muốn học theo tỷ thôi mà..."

    Tô Đàn Nhi chép miệng, trừng mắt nhìn đứa em này một chút, nhưng trong lòng cũng chẳng giận hờn gì, ngó qua Ninh Nghị, thấy hắn cũng đang cười, lúc này mới phì cười, làm bộ dỗi:

    "Nhị tỷ của đệ là phụ nữ, làm sao mà so với đàn ông mấy người được!"

    Tô Văn Định không biết đáp lại làm sao, Ninh Nghị bèn cười bảo:

    "Thực ra cũng không sai."

    Tô Đàn Nhi bấy giờ mới buông tha cho hắn, quay đầu nhìn thuyền hoa của La gia đang rời xa, Văn Hải Oanh đứng trước cửa sổ nhô đầu ra ngoài vẫy vẫy tay, Tô Đàn Nhi cũng mỉm cười vẫy tay lại. Nàng nói với Ninh Nghị đang đứng bên cạnh:

    "Thấy như thể đang lợi dụng người ta vậy..."

    "Bạn bè cũng có loại đơn giản, cũng có loại không đơn giản. Ta vẫn rất vui vì nàng có thêm một người bạn."

    "Đều là vì chuyện làm ăn với La Điền mà ra cả."

    "Sau khi quen biết rồi thì coi như không còn là chuyện làm ăn nữa, hai người có thể ngồi trò chuyện với nhau, hoặc đi dạo phố, mua sắm với nhau mà."

    "Chà..." Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, lại nhìn sang phu quân bên người. "Ý nghĩ của tướng công lúc nào cũng quái lạ." Lúc quay người lại, thấy Thiền Nhi và Quyên Nhi đang dọn hộp tằm trong phòng, cầm hai mảnh lá dâu thả vào, chẳng biết bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bèn nói tiếp. "Thực ra... chuyện La gia đã chuẩn bị kỹ càng rồi, những thứ còn lại cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, mà giờ nhìn lại, hai ngày nữa cũng nên để Tiểu Thiền chính thức gả cho chàng rồi. Tướng công nói xem có được không?"

    Nàng mỉm cười nhìn sang Ninh Nghị, Ninh Nghị cũng liếc nhìn nàng một cái, hỏi:

    "Thật lòng đấy à?"

    Câu hỏi này quá sắc bén, Tô Đàn Nhi tức giận nheo mắt lại, giật giật vai, sau đó lại cùng Ninh Nghị nhìn Tiểu Thiền trong khoang thuyền, chốc lát, nàng nắm chặt tay Ninh Nghị, khẽ lắc đầu, nói:

    "Không thật lòng." Thanh âm nghèn nghẹt như thể ứ trong cổ họng mãi mới ra được. "Có điều thiếp muốn làm, Tiểu Thiền giống như em gái ruột của thiếp vậy, thiếp sẽ làm thật tốt, không để nàng phải chịu oan ức."

    Nàng nói xong, xoay người muốn bỏ đi, nhưng mới dợm bước chân ra đã bị giật ngược trở về, vì Ninh Nghị cầm chặt tay nàng không buông, lúc này ánh mắt Ninh Nghị cũng có vẻ nghiêm túc lắm.

    "Nếu là như thế, thì ta đang nghĩ tới một chuyện."

    "Hả?"

    "Sau này không biết là ba người có thể ngủ chung một giường hay không? Ta biết mùa hè thì có hơi nóng, nhưng mùa đông thì ấm áp lắm đấy, cả nhà xếp một dãy ngủ chung..."

    Tô Đàn Nhi sửng sốt mất một lúc, muốn đạp cho Ninh Nghị một cước, cuối cùng vẫn không dám làm gì, lúc này Thiền Nhi bên kia quay đầu lại, thấy Ninh Nghị đang nhìn nàng, cười rất quái đản, không khỏi nghi hoặc, trợn tròn hai mắt lên. Tô Đàn Nhi nhìn nàng, bỗng nhìn nở nụ cười, vẫy vẫy tay gọi:

    "Tiểu Thiền, lại đây."

    "Dạ?" Thiền Nhi vội chạy tới. "Tiểu thư, cô gia, có việc gì à?"

    "Cô gia nhà em bảo, mấy ngày nữa, ba người chúng ta ngủ chung một giường, Tiểu Thiền cảm thấy thế nào?"

    Tiểu nha đầu ngẩn ra, trên mặt thoáng đỏ bừng, sau đó kinh hoảng cúi thấp đầu, mấy ngón tay vặn vẹo xoắn xuýt vào nhau trước người hồi lâu, lắp bắp:

    "Cái này... cái này... nhưng mà... tiểu thư... cái này... nấc..." Nàng run quá nấc cụt một cái.

    Ninh Nghị liếc mắt, ngẩng đầu không nói gì, Tô Đàn Nhi nháy mắt, cười vừa thuần khiết vừa vui vẻ, hỏi:

    "Sao hả?"

    "Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà... tiểu thư... cái này... cô gia... tiểu thư..."

    Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, quả thực sắp khóc đến nơi rồi, chỉ là nhìn xong rồi lại không dám nhìn tiếp, sợ tiểu thư cho rằng nàng đang cầu viện cô gia, Ninh Nghị đứng che trước mặt hai người, nói:

    "Tiểu thư nhà muội đang bắt nạt muội đấy, đừng để ý đến nàng..."

    "Nhưng nhưng nhưng nhưng, nhưng mà... Tiểu thư bắt nạt muội... là đúng mà..."

    Nói được nửa câu, thanh âm của Thiền Nhi cũng thấp dần xuống, cả Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị đều phải bật cười, Ninh Nghị nói:

    "Trước tiên muội cứ đi làm việc đi đã, mai mốt ta giúp muội bắt nạt lại tiểu thư sau..."

    Tô Đàn Nhi nhất thời quay đầu sang, ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo ngang ngược "Xem chàng dám bắt nạt thiếp không", đương nhiên ánh mắt này vô dụng với Ninh Nghị.

    Tiểu Thiền tay xoắn ngón tay, tâm thần không yên xoay người rời đi, được vài bước lại quay đầu nhìn, Ninh Nghị đang mỉm cười nhìn nàng, nàng vội vã quay đầu đi không dám nhìn nữa. Tô Đàn Nhi đang định so gan với Ninh Nghị thì bỗng nhiên nghe bịch một tiếng, hóa ra Thiền Nhi lúc tiến vào khoang thuyền thì quên mất phải bước lên cái bậc cửa không cao kia, nghe "a" lên một tiếng, nằm một cục trên sàn nhà, bên kia Tô Văn Định, Tô Văn Phương nhìn thấy, cười sung sướng trên sự đau khổ của người khác, Tô Đàn Nhi không thèm so với Ninh Nghị, chạy tới đỡ Thiền Nhi dậy.

    "Tiểu thư..." Thiền Nhi đeo bộ mặt đưa đám nhìn nàng, tựa hồ như còn đang suy nghĩ chuyện mới nói lúc nãy, nàng ngã không nhẹ, nhưng cũng chưa đến nỗi bị thương, mũi và trán đều đã đỏ ửng lên. Tô Đàn Nhi xoa xao giúp nàng, nhẹ nhàng phủi bụi bám trên người, thực ra vóc người của cả hai không thua kém nhiều lắm, Thiền Nhi tính tình tuy hơi trẻ con nhưng từ lâu không còn là một cô bé nữa, đã thành thiếu nữ rồi, chỉ là lần này nàng phủi bụi cho Thiền Nhi, cảm giác vẫn như lúc còn thơ, khi đó Thiền Nhi có hơi ngốc, nhưng rất đáng yêu, Tô Đàn Nhi tuy là chủ nhân nhưng với người bên cạnh vẫn thường chăm sóc như tỷ tỷ vậy, sau đó các nàng bắt đầu quản lý rất nhiều chuyện, trong lúc ở chung cũng thế.

    "Đừng nghĩ mãi mấy chuyện đó nữa, tướng công nói đúng đấy, là ta bắt nạt em đó mà..." Tô Đàn Nhi nhẹ giọng nói.

    "Nhưng tiểu thư coi như... ơ..." Thiền Nhi đang nói như vậy, bỗng nhiên sửng sốt, Tô Đàn Nhi nhìn nàng, mắt hấp háy, kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng lập tức nàng thấy trên mặt hơi lành lạnh, nàng đưa tay lên sờ sờ, lại chạm vào nước mắt, có thể Thiền Nhi cũng không khóc lên, ngón tay dừng trên mặt một lúc mới phản ứng được, đây là nước từ trong hốc mắt mình chảy ra. Nhưng nước mắt ấy cũng chỉ vô thức chảy ra mà thôi, nên nàng lập tức nở nụ cười.

    "Mây ngày nữa, để cho em xuất giá lấy tướng công, tuy rằng... Tuy rằng hai chúng ta cùng gả cho một người đàn ông, nhưng từ nhỏ chúng ta lớn lên cùng nhau, nên ta cũng thấy như là gả cùng một cô em gái vậy, hiểu không hả?"

    "Tiểu thư... chi bằng... em không lấy chồng..."

    Tô Đàn Nhi lắc đầu cười bảo:

    "Không được."

    Trong tầm mắt nàng, Ninh Nghị cũng đang từ phía sau bước lại, nàng vừa nhíu mày, ngước đầu lên, gằn giọng quát:

    "Tránh! Ra!"

    Thanh âm của nàng lanh lảnh nghe hơi thô bạo, không giống ngữ khí ngày thường của nàng, nhưng lại có một thứ khí chất đặc biệt rất thu hút, Ninh Nghị nghe xong lại có cảm giác giống như cô bạn gái hung hãn thời hiện đại, chỉ là nữ tử hiện đại có thể sẽ làm nhiều chuyện quá đáng hơn, còn nàng nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở giọng nói mà thôi, có khi còn cảm thấy mình không nên dùng ngữ khí như vậy với phu quân cũng không chừng, trong ánh mắt lúc trừng lên cũng thoáng vẻ áy náy yếu thế, nói xong thì kéo Tiểu Thiền sang một bên với mình.

    Đây là một tình huống bất ngờ phát sinh trên thuyền, lại thêm một lúc nữa, cũng gần đến thời điểm phải lên Tiểu Doanh Châu, thuyền hoa mới chèo về phía ấy. Lúc cập bến, xung quanh đã có đầy các thể loại thuyền to thuyền nhỏ đậu sẵn từ lâu, thuyền của La gia cũng tới gần, Văn Hải Oanh được nha hoàn tháp tùng chạy tới đây tìm Tô Đàn Nhi, tính tình của nàng rất yếu đuối, bởi vì được gả cho thương nhân nên các tiểu thư nhà quan quen biết ngày xưa đều xa lánh nàng, cho nên nếu bây giờ mà không tìm được bạn, e là không dám rời thuyền đến chỗ đông người.

    Tô Văn Định, Tô Văn Phương tính tình hoạt bát, đã xuống thuyền từ trước, Tô Đàn Nhi và Văn Hải Oanh ở lại trong khoang thuyền, nhìn những đoàn người gần gần xa xa từ trên thuyền xuống chào hỏi nhau, các tài tử nổi danh Hàng Châu, La Điền cũng đã tới, Tô Đàn Nhi bèn nói chuyện đôi câu với La Điền, Văn Hải Oanh thỉnh thoảng cũng sẽ chỉ trở một vài tài tử văn nhân mà nàng có ấn tượng, trước đây dù sao nàng cũng đã từng tham dự những buổi nghị luận, truy tinh như vậy rồi, sau đó còn nhắc tới Ninh Nghị.

    "... Nghe người ta bảo, hôn phu của muội muội Đàn Nhi cũng là đại tài tử có tiếng ở Giang Ninh phải không, chút nữa muội phu sẽ làm thơ chứ?" Văn Hải Oanh có hơi sợ sệt nhỏ giọng hỏi.

    Ninh Nghị lúc này vẫn chưa xuống thuyền, Tô Đàn Nhi ngẫm lại rồi đáp:

    "Cái này... muội cũng không rõ lắm, chàng không thích mấy cuộc tụ tập ồn ào này cho lắm." Nói xong câu này, nàng lại bổ sung thêm. "Dù sao bọn muội cũng từ nơi khác đến, khoe khoang lộ liễu cũng không hay lắm. Tương công... có thể sẽ vì muội mà không làm thơ đâu..."

    "Ồ." Văn Hải Oanh gật gù, không nói chuyện này nữa, lát sau lại cười bảo. "Thực ra tình cảm hai vợ chồng muội rất tốt đấy chứ."

    Tô Đàn Nhi khiêm tốn mỉm cười, nói:

    "La đại ca với Văn tỷ tỷ mới thực khiến người ta thấy ngưỡng mộ kìa." Tuy nói vậy, nhưng trong nụ cười cũng có mấy phần tự đắc.

    Mặt khác, cảnh sắc trên Tiểu Doanh Châu rất đẹp, Ninh Nghị đã chuẩn bị thuyền để đi dạo một chút, nếu như Tô Đàn Nhi đang nói chuyện với La phu nhân thì hắn tạm thời cũng không cần phải tiếp khách, đang chuẩn bị đi bắt chuyện với bọn Thiền Nhi, bên kia Thiền Nhi vừa đi tới, hơi cúi đầu, xem chừng có nhiều tâm sự, chần chừ một lát rồi mới lấy hết dũng khí kéo ống tay áo Ninh Nghị, nói:

    "Cô gia, muội, muội có mấy lời muốn nói với cô gia, cô gia... Cô gia có rảnh không?"

    Nàng nhìn Ninh Nghị một chút, lập tức sắc mặt đỏ bừng rồi lại cúi gằm xuống đất, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Nhưng xem sắc mặt của nàng thì không giống như đang muốn rời xa mình... Ninh Nghị nghĩ một chút rồi gật đầu.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Thảo luận Chuế tế tại đây
    Góp ý cho bản dịch Chuế tế tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 31-10-2014 lúc 20:08.
    Chelsea - Forever Love



  4. Bài viết được 96 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,allmemmo,anhbinh276,Back2vn,ball_fly103,Bảo Diệp Tường,BMHT,bomnhau,bopday2004,CrankMu,Cross360o,Cuulong1505,darkcloud,datmeantinh,deitiescry,Dicky_Ng,diepnguyen,dong_ta,ducanhkt,DuHiep,duonghongphuc,firstsuicide,freedom,freejack,froge123,hamlam,hanthac,hauviet,hieudtd,htluu,hunterxtn1991,jamesph66,khangnguyen,khuccui,kiennt178,kirivan9x,kkk3k,klman,knighthero92,lalala2004,lancuoi1,leduy0102,lekieutien,lequycomaton,lightstar1988,ll3lack0takl_lte,long17111995,longphiduongkk,mai_anh186,manutd_dn2,meo1996,ngtrungkhanh,nguyenduy1k,nhất giới,nooddaica,nuibaden,odin,Oh Ma Boy,onggia_7x,onglao,paita999,panzer,pesu,phachle,phiêu!,phongluucongtu113,pnhuy,quangheo,rantrang,regicide,sandstorm,sasuketaki02,sầu rượu,Siskem,si_tet,subasa276,sunha,thefriend1122,Thiên Sứ 13 Cánh,thuan0,tieuphat,tieuthuongthien,tjnm0c,trieule79,tuongmaythenao,tuongnguyen2007,tuquy123,Vô Danh Tiểu Tốt,vegito,vvssdfg,xuanlongdang,yakuza_japan,yeu_hau,z.y.m,Đình Tống,
  5. #223
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định


    Quyển 3: Long Xà
    Chương 212: Ngủ một đêm
    Dịch: Trẻ ranh
    Biên tập: Tổ Cú

    Nguồn: www.tangthuvien.vn




    Ánh mặt trời chói chang, thuyền hoa theo sóng nước dập dềnh lên xuống, truyền tới âm thanh ù ù ong ong của những du khách phía xa. Ninh Nghị và Tiểu Thiền đang ngồi tựa mạn thuyền trông ra mặt hồ, trong tầm mắt, có những chiếc thuyền từ xa chạy tới, trên bầu trời bầy chim nhỏ lướt qua.

    "Được rồi, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"

    Sau khi ngồi xuống, bầu không khí giữa hai người có vẻ hơi trầm mặc. Tiểu Thiền không ngồi thẳng mà nghiêng người ngồi ở mép ghế, kiểu ngồi có hơi gò bó một chút, nếu như là ở nhà khác, nha hoàn sợ sệt ngồi trước mặt chủ nhân chính là bộ dạng này đây, nhưng trước mặt Ninh Nghị, Tiểu Thiền đã bỏ hết mấy thứ tôn kính hình thức ấy từ lâu lắm rồi, đột nhiên nay lại có thái độ như vậy, chứng tỏ trong lòng nàng đang suy nghĩ cân nhắc những chuyện khó quyết định được, nhìn hai ngón tay của nàng vẫn còn siết chặt vào nhau, Ninh Nghị vươn tay tới, nắm lấy bàn tay của nàng trong tay mình, bàn tay trắng trẻo xinh xắn ấy nằm gọn trong bàn tay Ninh Nghị rồi, thoáng run rẩy, nhưng cuối cùng cũng coi như khiến cho Tiểu Thiền bình tĩnh lại.

    "Cô... cô gia..."

    "Sao hả?"

    "Cô gia... có thể đáp ứng với muội một chuyện được không?"

    Thiếu nữ hỏi mới rụt rè làm sao, thanh âm dần dần thấp xuống, Ninh Nghị khẽ mỉm cười bảo:

    "Muội không cho ta biết là chuyện gì, thì làm sao ta biết mình có làm được hay không."

    "Muội, muội muốn đợi cô gia đồng ý với muội đã, sau đó mới nói cho cô gia biết, nếu như... Nếu như cô gia không đồng ý thì cũng đừng nói cho tiểu thư biết, có được hay không ạ..."

    "Ồ? Không thể nói với tiểu thư nhà muội cơ à?"

    "Cũng không phải vậy..."

    Thiền Nhi nhỏ giọng nói rồi lắc lắc cái đầu, một tay nàng được Ninh Nghị nắm, nên cũng cảm thấy một chút an tâm, lúc này suy nghĩ một chút, rồi quyết định mở miệng, sắc mặt dần dần đỏ lên.

    "Cô gia, cô gia có thể... bảo với tiểu thư, bảo là... bảo là... tối hôm nay, không, tối ngày mai đi... mà ngày nào đó cũng được... cô gia với tiểu thư... có một đêm không ngủ cùng nhau, không ở một chỗ với tiểu thư có được hay không ạ..."

    Nàng nói được những lời này cũng gian nan vô hạn, mang nhiều hàm ý khác, hơn nữa dùng thân phận nha hoàn mà đòi hai vị chủ nhân buổi tối không được ở cùng nhau, hành động này quả thực đã vượt quá bổn phận rất nhiều rồi. Ninh Nghị hơi ngẩn người, Tiểu Thiền cũng ý thức được những lời này còn có ý nghĩa khác, vẻ mặt nhất thời khi đỏ khi trắng, cực kỳ lo lắng, nàng xưa nay lúc nào cũng chỉ thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ đáng yêu, bây giờ thì đủ thứ biểu hiện phức tạp lẫn lộn hết cả vào nhau, tay trái bị Ninh Nghị nắm muốn co rụt lại, muốn rút về nhưng Ninh Nghị nhất quyết nắm thật chặt, nên nàng rút không được, nàng bèn dùng tay phải đẩy ra, đầu cúi xuống, thân thể trên ghế cúi khom xuống, Ninh Nghị đã không còn nhìn thấy sắc mặt của nàng nữa, chỉ cảm thấy da thịt của nàng giống như đang thiêu đốt, không chỉ có lòng bàn tay mà cả cái cổ trắng nõn cũng đã đỏ bừng nóng rẫy.

    "Cô gia chỉ cần, chỉ cần... Cô gia chỉ cần ngủ với Tiểu Thiền một đêm là được rồi."

    Nàng lấy hết sức nói xong được câu này, trán cũng đã cúi thấp xuống kê trên tay Ninh Nghị, lúc này ở trong bóng tối của mép thuyền, thân thể thiếu nữ bé nhỏ mong mảnh như thể đang cuộn thành một cuộn tròn trước mặt Ninh Nghị. Ninh Nghị suy nghĩ một lúc, sau đó bước sang ngồi bên cạnh, kéo đầu nàng gối trên vai mình, thở dài nói:

    "Đợi mấy ngày nữa, cưới xong rồi, không phải là được rồi sao?"

    Từ những chiếc thuyền phái xa nhìn lại đây, nếu nhìn kỹ một chút thì cũng có thể nhìn thấy tình huống ở bên này, chỉ có điều Ninh Nghị cũng chẳng để ý gì đến chuyện đó, Tiểu Thiền ở trên vai hắn khe khẽ lắc đầu, đáp:

    "Không, có điều chuyện cưới..."

    Nói đến đây, nàng hơi dịch ra phía sau một chút, đưa tay lau mắt, thoáng ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói:

    "Tiểu Thiền có nghĩ đến rồi, có điều chuyện cưới xin, Tiểu Thiền... Tiểu Thiền với cô gia, sau này cô gia cứ coi Tiểu Thiền như nha đầu thông phòng là được rồi, không cần danh phận gì cả, vậy cũng được mà."

    Ninh Nghị nhìn nàng không nói gì, quan niệm của hắn với những người thời đại này rõ ràng là không giống nhau, danh phận, địa vị gì gì đó đều không đáng kể, nhưng đối với những người như Tiểu Thiền thì không thể như vậy được. Xét theo khái niệm thì người ở trong phòng ngủ có thể là nha đầu thông phòng, cũng có thể là thiếp, có nghi thức thì có nhiều danh phận hơn, cho dù thân phận của thiếp cũng chẳng cao, nhưng rất nhiều nha đầu thông phòng phấn đấu theo đuổi, cũng chỉ là để đạt tới danh phận này, đối với các nàng mà nói thì nó mang một số ý nghĩa tượng trưng rất quan trọng.

    Mặc dù Ninh Nghị có thể dựa vào ảnh hưởng của chính mình để khiến cho gia đình hòa thuận êm ấm, nhưng đối với những người như Tiểu Thiền, tổng vẫn còn một số thứ không thể biến mất đi được. Thực ra không chỉ là thân phận cơ thiếp, với sự thân thiết giữa Ninh Nghị với Tiểu Thiền thì hai người vốn dĩ sớm có thể làm nhiều thứ hơn nữa rồi, sở dĩ Ninh Nghị không làm tới là bởi vì hắn biết, chí ít đối với Tiểu Thiền mà nói thì những nghi thức kia hẳn là rất có ý nghĩa.

    Nàng chỉ là một nha hoàn, nhưng vẫn xứng đáng có một nghi lễ, nghi lễ ấy có lẽ sẽ rất nhỏ, có lẽ sẽ chỉ có một vài người trong nhà tham dự, nhưng ít ra thì trong nghi lễ ấy, nàng cũng có thể được coi trọng như những người con gái bình thường khác, bái thiên địa, dâng trà, lại có một lần động phòng hoa chúc. Những thứ này đều cực kỳ có ý nghĩa trong cuộc đời nàng, bởi vậy, Ninh Nghị hi vọng nàng có thể trải nghiệm đầy đủ những thứ đó, nhưng lúc này nàng nói chỉ cần một đêm là đủ, tâm sự trong đó ai cũng có thể hiểu được.

    Nhất thời hắn không biết nên nói cái gì cho phải, Tiểu Thiền thì đang nhìn hắn với ánh mắt cầu khẩn. Nàng chỉ là một đứa nha hoàn trong nhà, chuyện này không thể nói với tiểu thư được, vì biết Ninh Nghị có địa vị trong nhà cho nên mới cầu xin Ninh Nghị đứng ra nói chuyện như thế. Rất lâu sau nàng lại bổ sung:

    "Muội, muội đã nghĩ rất lâu..."

    Nàng cố gắng tỉnh táo lại, thấp giọng nói:

    "Muội, muội với Quyên Nhi vốn không phải nha hoàn theo tiểu thư, chỉ có Hạnh Nhi tỷ tỷ là đi theo tiểu thư từ đầu thôi, sau đó tiểu thư bảo cần hai người phụ việc, nên muội với Quyên Nhi mới đến chỗ tiểu thư. Bọn muội vẫn luôn là người phụ giúp tiểu thư làm việc, nếu thật sự được cưới vào nhà, thì người trong nhà sẽ có cái nhìn khác, có lẽ sẽ bảo Tiểu Thiền là thiếp, không tiện xuất đầu lộ diện, những chuyện trước kia Tiểu Thiền quản lý giờ cũng không tiện quản nữa, nếu không sẽ bị nói là không an phận. Muội, muội cho dù muốn theo cô gia, nhưng cũng muốn giúp tiểu thư làm việc..."

    Nói tới đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị nói:

    "Cô gia đừng nghĩ lung tung nhé, muội rất yêu, rất thích cô gia, thế nhưng... Thế nhưng... Tiểu Thiền có thể cố gắng được, vừa hỗ trợ tiểu thư lại vừa có thể hầu hạ cô gia, không sao cả..." Thanh âm của nàng lại thấp xuống, gương mặt khôi phục lại vẻ bình thường. "Ngoài ra, còn có Quyên Nhi và Hạnh Nhi tỷ nữa, bọn muội đều là nha hoàn, nếu như muội đi theo cô gia rồi, vậy thì thân phận sau đó không còn giống nhau nữa, lúc ở chung có lẽ cũng không còn được vui vẻ thoải mái như trước nữa... Muội với Quyên nhi quan hệ rất tốt, cũng coi Hạnh Nhi tỷ như chị gái, không muốn bị xa lánh đâu..."

    Nói đến chỗ này thì dũng khí trong lòng nàng cũng đã hết sạch, Ninh Nghị bèn giải thích cho nàng:

    "Ta... sẽ không nói lung tung với tiểu thư của muội đâu, nhưng với sự khôn khéo của nàng, nếu như ta làm theo những gì muội bảo, chẳng lẽ nàng không nghĩ ra được đây là chủ ý của muội sao? Chẳng lẽ nàng không biết em nghĩ gì trong đầu hay sao?"

    "Dạ?"

    "Thử nghĩ một chút đi, sau khi ta nói chuyện này, tiểu thư nhà muội sẽ thế nào hả?"

    "Muội chưa nghĩ tới..."

    "Có thể nàng sẽ tìm muội giả bộ nổi nóng, nhưng cuối cùng vẫn là một kết quả..." Ninh Nghị mân mê ngắm nghía ngón tay mềm mại của nàng. "Có một số việc là quyết định của thời đại này, có điều đối với ta mà nói, ta thực sự... rất thích muội, không muốn để muội rời xa, Tiểu Thiền..." Hai tay hắn tạo thành hình chữ thập, ôm lấy đôi tay của thiếu nữ. "Chuyện cả đời người, muội là chỉ cần một chuyện nhỏ như thế là đủ rồi sao, có muốn lấy chồng không?"

    Đối với nhiều từ ngữ của Ninh Nghị, Tiểu Thiền nghe mà chẳng hiểu gì, có điều lúc này chỉ hơi đỏ mặt, đáp:

    "Tiểu Thiền, Tiểu Thiền vốn dĩ là người của cô gia, của tiểu thư mà, có lấy chồng hay không thì đều đều vậy cả... Có điều, muội không muốn làm tiểu thư buồn..."

    "Nếu nói như vậy, để ta và tiểu thư của muội xử lý là được, đúng không?"

    Không trả lời nửa câu sau của Tiểu Thiền, Ninh Nghị cười đùa, tự hạ quyết định, Tiểu Thiền ngẩn người, sau đó cũng gật gật đầu, lộ ra nụ cười thẹn thùng. Rất nhiều chuyện không chắc chắn có giải pháp hoàn hảo hay không, lúc này Ninh Nghị chỉ là thấy cảm động, chứ chưa chắc đã có ý nghĩ cụ thể, đương nhiên, có một số việc không cần phải giải quyết thực sự, thực ra chỉ cần khiến cho Tiểu Thiền cảm thấy có người để tin cậy là tốt lắm rồi.

    Đời trước của hắn cũng từng như vậy, khi tới tột đỉnh quyền lực và giàu sang, muốn tìm một người vợ trong đám tình nhân thật khó khăn, tình một đêm lại càng khác xa so với tình yêu đích thực, tiền tài và quyền lực không mang đến tình cảm chân chính, ngược lại, trong tay càng có nhiều tiền tài danh vọng thì mọi thứ xung quanh sẽ càng méo mó. Trải qua những chuyện như vậy, hắn sẽ càng thêm mong ngóng vào những thứ chất phác ngây thơ, nhưng cũng không có nghĩa là hắn hoàn toàn lý tưởng hóa những thứ như thế.

    Tô Đàn Nhi bỗng nhiên dâng trào cảm xúc, Tiểu Thiền thì lại là người ép dạ cầu toàn khiến người ta phải thương cảm, đều có một phần ngây thơ, phiền não nảy sinh giữa hai người vốn là một phần của thời đại này, bây giờ không có quan niệm một vợ một chồng, cho nên thực ra cũng chẳng phải là chuyện quá nghiêm trọng.

    Ninh Nghị nhận hết chuyện này về mình, an ủi vài câu, Tiểu Thiền tin tưởng vào Ninh Nghị nên tâm tình cũng thoải mái hẳn lên. Lúc này nhớ lại chuyện vừa nãy năn nỉ Ninh Nghị ngủ với mình một đêm là được, cảm thấy ngượng ngùng, bèn nói mấy câu lung tung chẳng đâu vào đâu như là "Mây trên trời giống như vảy cá, lạ thật cơ" rồi vội vàng chuồn mất. Ninh Nghị vốn định dẫn nàng rời thuyền đi xem đám đại tài tử ngâm thơ, mà lúc này tìm không thấy nàng.

    Dây dưa mất một lúc, thực ra những người cần đến hôm nay cơ bản đều đã đông đủ cả. Tiểu Doanh Châu là một hòn đảo dài mà hẹp, lúc này tuy đã là một khu lâm viên trên mặt nước rất đẹp, nhưng vẫn chưa đạt tới quy mô của đời sau, trên đảo cũng không có chỗ cho một số lượng lớn người tụ tập, tuy nói là hội thơ nhưng bởi vì có nhiều người đến nên lúc này mọi người đang đứng đứng ngồi ngồi lố nhố trong rừng thưởng thức cảnh đẹp, có vẻ cũng hơi giống đạp thanh.

    Có điều, hội thơ thì đương nhiên phải có, lúc này bên bờ thuyền to thuyền nhỏ hạ neo xếp thành một vùng rộng lớn, hội thơ chân chính sẽ không phải cử hành trên bờ mà là ở trên mấy chiếc thuyền lớn đậu gần bờ.

    "Lập Thu vẫn còn nóng quá, hội thơ được tổ chức lần này không phải là hội thơ theo thông lệ, mà là tiền lệ do Nhâm tri phủ Hùng Nhữ Minh mở ra, lúc đó các nơi gặp thiên tai, bên phía Hàng Châu này còn chưa tới mùa thu hoạch, nhưng các loại vật tư đều cạn kiệt... Đương nhiên, tuy nói như vậy nhưng vấn đề thực ra cũng chưa phải lớn lắm. Hùng tri phủ mời rất nhiều người lên đảo này du ngoạn, để các gia đình giàu có quyên góp ít tiền bạc, để các tài tử làm ít thơ, mọi người cùng góp công góp sức, lúc đó mời Tiền công Tiền Hi Văn, Mục công Mục Bá Trường, Thường công Thường Dư An đến để hỗ trợ tăng thanh thế, bây giờ Thường công đã qua đời, nhưng hội thơ ngày Lập Thu thì vẫn được tổ chức, nếu không phải như vậy, chuyện văn nhân tụ hội cũng sẽ không đến mức mời nhiều thương nhân như vậy để tăng thanh thế."

    Thời gian còn lại cũng không còn nhiều, đi dạo một lúc ở phía dưới, La Điền cũng lên thuyền hoa, chuẩn bị dẫn thê tử của mình đến nơi hội họp chính thức, thuận miệng giải thích lý do của hội thơ Lập Thu này, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, hỏi:

    "Sợ là không được hòa hợp lắm đâu nhỉ?"

    "Cũng từng có kẻ sĩ thanh cao mượn thơ trào phúng thương nhân nặng mùi tiền, có điều cũng sẽ có người lấy chuyện năm đó ra phản bác. Khi đó ai có tiền thì xuất tiền, góp công góp của rất nhiệt tình, tạo danh tiếng cho mọi người. Hơn nữa những người được mời đi theo cũng ít nhiều có chút bối cảnh thơ văn, như chuyết kinh năm đó cũng là tài nữ có tiếng tăm, ôi... Thực ra bây giờ hội thơ Lập Thu này không còn nặng về công danh lợi lộc như lúc trước nữa, mọi người dạo chơi, làm thơ, đến lúc hoàng hôn thì sẽ có bếp trưởng của Phúc Khánh lâu tỉ mỉ chuẩn bị yến tiệc, ban đêm thì thả đèn hoa xuống hồ, cầu phúc, vẫn rất náo nhiệt..."

    La Điền nói xong thì dẫn thê tử rời đi, lúc Quyên Nhi thu dọn hoa quả trà nước trên bàn, Tô Đàn Nhi kéo Ninh Nghị sang một bên nhẹ giọng nói:

    "Lúc nãy thấy mắt Thiền Nhi đỏ ửng lên, con bé nói gì với chàng thế?"

    Ninh Nghị kể hết yêu cầu của Thiền Nhi cho nàng nghe, Tô Đàn Nhi trầm mặc, dựa đầu vào vai Ninh Nghị, không nói gì.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Thảo luận Chuế tế tại đây
    Góp ý cho bản dịch Chuế tế tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 05-11-2014 lúc 12:55.
    Chelsea - Forever Love



  6. Bài viết được 100 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,allmemmo,anhbinh276,Back2vn,ball_fly103,Bảo Diệp Tường,bellelda,BMHT,bomnhau,bopday2004,CrankMu,Cross360o,Cuulong1505,darkcloud,datmeantinh,deitiescry,Dicky_Ng,diepnguyen,drblue,ducanhkt,DuHiep,duonghongphuc,firstsuicide,freedom,freejack,froge123,gacon3492,hamlam,hanthac,hauviet,hieudtd,htluu,hunterxtn1991,jamesph66,jindo,khangnguyen,khuccui,kiennt178,kirivan9x,kiss4444f4,kkk3k,klman,knighthero92,lalala2004,lancuoi1,leduy0102,lekieutien,lequycomaton,lightstar1988,ll3lack0takl_lte,long17111995,longphiduongkk,mai_anh186,meo1996,muatrongdem,ngtrungkhanh,nguoilatao,nguyenduy1k,nhất giới,nooddaica,nuibaden,odin,Oh Ma Boy,onggia_7x,onglao,paita999,panzer,pesu,phachle,phiêu!,phongluucongtu113,pnhuy,quangheo,rantrang,regicide,sandstorm,sasuketaki02,sầu rượu,Siskem,si_tet,subasa276,sunha,thefriend1122,Thiên Sứ 13 Cánh,thuan0,tieuthuongthien,tjnm0c,trieule79,tuongmaythenao,tuongnguyen2007,tuquy123,Vô Danh Tiểu Tốt,vegito,vvssdfg,xuanlongdang,yakuza_japan,yeu_hau,z.y.m,Đình Tống,
  7. #224
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định


    Quyển 3: Long Xà
    Chương 213: Tai biến (phần 1)
    Dịch: Trẻ ranh
    Biên tập: Tổ Cú

    Nguồn: www.tangthuvien.vn




    Mây trên trời kéo từng dải mềm mại trắng xốp như bông, tựa những vảy cá nho nhỏ, ánh mặt trời buổi chiều từ phía chân trời vẫn xuyên tầng mây nhuộm đẫm sắc vàng, bầy chim nhỏ bay qua bầu trời trên mặt hồ. Tây Hồ sóng nước lặng im, Tiểu Doanh Châu nằm giữa, đây là khu lâm viên trên mặt nước đẹp nhất, cây cối xanh um phủ dọc những triền đê xung quanh, có lương đình nằm trên khúc kiều, bốn phía đê đoàn người tụ tập, sen dưới hồ nở rộ, từng đóa xòe ra những cánh màu hồng phấn xinh tươi.

    Chính giữa Tiểu Doanh Châu là chùa Bảo Ninh, cũng có đôi người còn dư chút thời gian, vào dâng hương lễ Phật.

    Lề lối này đời sau chẳng còn thấy nữa.

    Từng chiếc thuyền lầu thuyền hoa vây quanh một bên Tiểu Doanh Châu như một vầng trăng lưỡi liềm, chiếc thuyền lớn nhất ở ngay chính giữa lúc này đã có không ít người tụ tập. Dựa theo thủ tục như mấy lần trước, khoảng chừng giờ Thân, mọi người bắt đầu kiếm chỗ ổn định trên thuyền, sau đó Tri phủ đại nhân trò chuyện dăm câu, mấy ông lão cũng nói vài lời, tiếp theo mọi người giao lưu đàm luận, dưới ánh tà dương rực rỡ, các đầu bếp từ Phúc Khánh lâu dâng lên những món ăn đẹp đẽ tinh tế, ăn no uống say, ngâm thơ làm phú, buổi tối thì thưởng thức cảnh đêm, thả hoa đăng xuống hồ, quy trình cơ bản chính là như vậy.

    Lúc này vẫn còn chút thời gian nhàn rỗi trước lúc mọi người phải lên thuyền, trên thực tế, giờ Thân là tính từ ba giờ đến năm giờ chiều theo cách tính giờ hiện đại, mà thời điểm mọi người chính thức vào chỗ, tri phủ và các quan khách xuất hiện thường là khoảng giờ Thân bốn khắc, tức là tầm bốn giờ chiều (1). Trước lúc đó, những nhân vật như Tri phủ Hàng Châu Lục Thôi Chi, đại nho Tiền Hi Văn, Mục Bá Trường, Thang Tu Huyền sẽ tiếp đón lẫn nhau, hoặc là âm thầm quan sát vài người, xem thử lợi ích qua lại thế nào, nặng nhẹ nông sâu, chỉ không nói với người ngoài mà thôi.

    Hội thơ Lập Thu ở thành Hàng Châu này bắt nguồn từ trận đại hạn năm Cảnh Hàn thứ ba triều Vũ, một dịp quyết định rất nhiều chuyện cả công khai lẫn âm thầm. Đương nhiên, đối với những người mới đến Hàng Châu năm nay, những người tham dự kiểu như vợ chồng Ninh Nghị, cho dù có năng khiếu cao cỡ nào cũng khó có thể biết được nội dung trong đó, sau này cũng không có cơ hội hiểu được những nội dung này là vì sao.

    Hội thơ vào năm Cảnh Hàn thứ chín này cũng không phải là lần cuối cùng được tổ chức.

    Sau đó, trong thời gian diễn ra hội thơ lần này đột nhiên phát sinh chuyện kia, khiến cho mọi người không kịp trở tay thay quần áo, chấn động toàn bộ vùng đông nam. Đương nhiên, trong thời gian trước mắt thì tất cả mọi người vẫn làm những chuyện như ngày thường họ vẫn làm, chờ đợi đón nhận những chuyện đương nhiên sẽ xảy đến. Dưới bóng cây trên triền đê, thiếu nữ đánh đàn lướt tay dạo phím, dịu dàng cất tiếng hát, để tiếng gió mang theo giọng hát ngọt ngào của nàng bay khắp hòn đảo nhỏ xinh đẹp này.

    Trên thuyền của Tiền gia, Tiền Hi Văn vừa mới gặp gỡ con cháu của Thường gia, lúc này đang nói chuyện với quản gia của mình, hỏi dò một đôi câu về chuyện liên quan tới vợ chồng Ninh Nghị, lão gửi thiếp mời cho Ninh Nghị, lúc trước cũng có hỏi dò Lâu Cận Lâm dăm ba câu về chuyện liên quan tới tiểu thư Tô gia và Ninh Nghị. Nếu như bây giờ Ninh Nghị tới bái phỏng thì lão sẽ cho gặp ngay, nhưng nghe người ta nói là vợ chồng Ninh Nghị đến lâu rồi, vậy mà chưa thấy lên thuyền cầu kiến, đúng là có khiến lão phải cân nhắc trong lòng, lập tức mỉm cười, để Tiền Dũ ra ngoài gọi thêm mấy người khác vào trong ngồi trò chuyện.

    Thực ra lão nổi tiếng nhất là về học vấn, ngày thường đi dạy học khắp nơi, trên lợi ích gia tộc, chỉ cầu đại thế đại đạo trung dung, người bên ngoài nếu cấp bách quá thì lão cũng có thể thông cảm nhưng trong lòng không hẳn là thích thú gì.

    Mặt khác, vừa từ chỗ Tiền gia đi ra, gia chủ của họ Thường cũng bắt đầu qua bái phỏng mấy người Mục Bá Trường, Thang Tu Huyền, trên đường gặp rất nhiều người kéo lại chào hỏi, hàn huyên, y cũng lịch sự xã giao với từng người, khiến cho khu vực này trở thành trung tâm của đám đông, con đê này như bị tắc nghẽn ở cái đập nước này.

    Những gia tộc lớn chân chính ở Hàng Châu, gia chủ đều là người có học vấn tinh thâm, dù sao thời điểm này chính thiên hạ của văn nhân, nếu không có truyền thống thơ văn của gia đình thì cũng khó có thể đạt được thành tựu thực sự. Đầu năm nay Thương Dư An của Thường gia qua đời, nhưng nhờ con cháu trong nhà xử lý khéo, cho nên lúc này Thường gia ở Hàng Châu không hề suy yếu. Bởi vì gia chủ hiện tại của Thường gia là con trai của Thường Dư An, mấy ông lão phải đối đãi với y như con cháu, hội thơ lần này, chỉ cần có quen biết, các trưởng bối đều ân cần hỏi han y, nếu là vãn bối ngang hàng thì ai cũng tưởng nhớ lại công lao của Thường công thuở trước, rồi thổn thức không thôi, sau đó trên yến tiệc, Tri phủ đại nhân tất cũng sẽ khó tránh nhắc lại chủ đề này, chỉ cần biết nắm bắt thời cơ, Thường gia đương nhiên sẽ trở thành nhân vật chính trong tiệc rượu lần này.

    Trong mắt người ta, mấy thể loại hàn huyên trò chuyện này đại khái đều là kiểu nịnh nọt bợ đỡ cả, dưới bóng cây bên kia, trong làn gió ấm áp, cũng đã có vài thư sinh học trò áo mũ bảnh bao, phe phẩy quạt giấy, vừa nghe mấy cô nương lướt phím dạo đàn, vừa nhìn quanh ứng cảnh làm thơ, thỉnh thoảng có một bài, liền truyền ra xung quanh rất nhanh.

    Bỏ neo giữa đông đúc thuyền hoa, trên chiếc thuyền của Lâu gia, Lâu Cận Lâm đang đi bái phỏng một ông lão, mặt mày cười tươi như hoa, nhưng trong lòng lại đang suy tư một vài chuyện vừa gặp. Lúc nãy ở trên hồ, thuyền của Tiền gia chủ động nhích lại gần, Tiền Hi Văn ra vẻ thân thiết mời lão qua nói chuyện, điều này khiến cho tâm tình của lão đến giờ vẫn còn hoài nghi.

    Tiền gia với Lâu gia trước giờ không lui tới nhiều, đối phương là nhà có truyền thống thi thư, là đại địa chủ trấn giữ một phương, còn Lâu gia nhiều lắm là nhờ vào quan hệ ở trên quan trường, nên mới có thể đứng vào hàng ngũ những gia tộc lớn. Trong mắt nhiều người, địa vị hai nhà chỉ kém nhau có một lằn ranh, nhưng lão biết rằng khoảng cách một lằn ranh ấy, nếu như không có vận may cùng với sự nỗ lực không ngừng của vài ba thế hệ thì e là không thể vượt qua nổi. Tiền Hi Văn không lớn hơn lão nhiều lắm, nhưng nếu như gặp gỡ thì Lâu Cận Lâm vẫn phải gọi đối phương một tiếng Tiền công.

    Vốn giữa hai nhà không có quá nhiều quan hệ, đối phương bỗng nhiên tiếp cận lại đây, tán gẫu đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tuy lão cũng là người từng trải, kinh nghiệm nhiều năm, nhưng nhất thời cũng khó có thể hiểu rõ ý định đối phương là thế nào, rốt cuộc có ám chỉ thân cận gì đó hay không. Hay là bởi vì Thường Dư An qua đời, nên mấy ông già kia nhân vài chuyện gì đó mà chuẩn bị động thủ với Thường gia chăng? Giả như đến một thời điểm nào đó, những người kia thực sự nổi giận thì Lâu gia cũng phải nhìn hướng gió mà xoay, kiểu ám chỉ mập mờ lấp lửng này cũng có thể. Nhưng cho dù nghĩ thế nào thì vẫn cứ cảm thấy không khả thi cho lắm.

    Trong lúc tán gẫu chuyện phiếm, Tiền Hi Văn cũng có nhắc tới chuyện của đôi vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, chỉ là trong lòng Lâu Cận Lâm dĩ nhiên sẽ không cho rằng đây là lý do Tiền Hi Văn nói chuyện với mình. Mối quan hệ của Lâu gia với Tô gia thực ra cũng chẳng khác gì tình hình của Lâu gia với Tiền gia, năm xưa quả có ý định hỏi cưới Tô Đàn Nhi cho Lâu Thư Hằng, cũng chỉ là thuần túy cảm thấy Tô Đàn Nhi có thể trở thành người nội trợ hiền thảo cho cậu con trai thứ của mình. Mặc dù như thế, nhưng lúc đó cũng đành phải mang tâm tình chịu thiệt, sau đó song phương cười ha hả coi như thôi, cũng là chuyện thường.

    Lần này Tô Đàn Nhi với Ninh Nghị đến đây, cũng từng nhiệt tình chiêu đãi một lần, nhưng thực ra cũng chẳng có tâm tình gì đặc biệt, nhắc đến hôn ước lúc trước cũng chỉ đùa giỡn cho vui. Về phía Lâu Cận Lâm, không cảm thấy đôi vợ chồng này có điều gì kỳ lạ, đương nhiên Tô Đàn Nhi khá có năng lực, nhưng con gái mình cũng có vậy, hai đứa là bạn thân, cũng là chuyện riêng của chúng nó. Ninh Nghị xưng là đệ nhất tài tử Giang Ninh gì gì đó, nhưng giả sử con rể mình Tống Tri Khiêm đến Giang Ninh, tự xưng là đệ nhất tài tử Hàng Châu, có ai mà biết chứ, huống hồ với địa vị của lão, tài tử cũng chẳng phải là thân phận gì ghê gớm lắm.

    Dùng danh nghĩa đệ nhất tài tử để tiếp cận đại nho như Tiền Hi Văn thì cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng cho dù cậu ta có là đệ nhất tài tử thật, thì cũng chẳng thể khiến Tiền Hi Văn phải nhọc công tự thân đến đây hỏi thăm về quan hệ của hai người được, bởi vậy, Lâu Cận Lâm cũng không để tâm đến vấn đề này.

    Mà lúc này trong phòng khách của thuyền chính làm hội trường, một đám quan viên, học trò đang tụ tập trò chuyện, người cầm đầu dĩ nhiên là tri phủ Hàng Châu Lục Thôi Chi. Lục tri phủ này tính tình hiền hòa, chí ít thì ông ta cũng thích những người có vẻ ngoài không chịu gò bó, hiện tại không phải là nơi tập trung chính thức, mỗi người góp một câu nói chuyện rôm rả đến là vui vẻ. Một đám đàn ông tụ tập một chỗ, nếu không bàn về bóng đá thì cũng nói chuyện chính trị.

    "...Chiến tranh phía bắc nổ ra, ta muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao, tòng quân lên phía bắc, theo đoàn quân của thiên tử (2) đuổi Thát Đát, thu lại đất Yên Vân (3)..."

    "...Lương huynh thật là có tấm lòng cao thượng, chỉ là bây giờ Kim Liêu đã khai chiến khá lâu rồi, nhưng chưa thấy tin tức về việc dùng binh từ kinh thành đến, có lẽ nào..."

    "Tử Nhiên lo xa quá rồi, thực ra những ngày gần đây ở phía bắc đã chỉnh đốn lục quân (4), bây giờ lại có tin Tần tướng được phục chức về triều, đủ thấy năm xưa hoàng đế của chúng ta mưu tính sâu xa đến thế nào, vì việc này mà đã chuẩn bị tám năm trời ròng rã, tuyệt không đến mức đầu voi đuôi chuột đâu. Theo ta thấy, chỉ cần hơn tháng nữa thôi là có thể thấy rõ tình hình rồi..."

    "...Xem ra triều đình chúng ta xuất binh, hẳn là cố ý chọn trước mùa thu hoạch, sau khi ra quân liền có lương thực mới, khỏi lo lương thực dự trữ không đủ ăn..."

    "...Đất Tô Hàng chúng ta trước giờ là chốn màu mỡ phì nhiêu, nói vậy trách nhiệm phải nhập kho, vận chuyển cũng rất nặng, Tri phủ đại nhân phải vất vả rồi."

    "...Chỉ tiếc vùng tây nam vẫn còn nạn thổ phỉ hoành hành, hơn nữa dạo này xem chừng có dấu hiệu càng nghiêm trọng hơn..."

    "...Ài! Lời ấy của Trần huynh sai rồi, giặc Phương Tịch chỉ là cái họa nhỏ, theo như tại hạ thấy..."

    Chỗ thì ồn ào sôi nổi, chỗ thì suy ngẫm trầm tư, những chuyện này chỉ là phần nhỏ xen vào cho náo nhiệt, trước hội thơ, những câu chuyện nho nhỏ bình thường ấy góp lại tạo thành cảnh đông vui trên Tiểu Doanh Châu.

    Cùng thời điểm đó, Lâu Thư Hằng đang đứng trên bình đài nơi mép thuyền nhìn xuống, bình đài trên lầu hai của chiếc thuyền hoa này tương đối cao, từ trên này nhìn xuống, khắp vùng Tiểu Doanh Châu đều là cây cối um tùm tươi tốt, có thể nhìn thấy chùa Bảo Ninh thấp thoáng xa xa ở phía bên kia, vầng thái dương giữa trời đổ xuống những sợi vàng rực rỡ, chạm vào người gã, hơi nóng. Cũng bởi vì lý do này nên phần lớn đoàn người đều cùng nhau kéo về phía con đường mát mẻ bên dưới.

    Lâu Thư Hằng mới thoát ra khỏi một đám người ca ngợi xưng tụng, lúc này bên cạnh không có ai, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một cảm giác lưu luyến đặc biệt, cảm thấy những chuyện trước mắt thật tẻ nhạt.

    Thực ra gã cũng thường hay có cảm giác như vậy... mà hầu như người nào cũng sẽ có giác như vậy, có điều gã có cảm giác này chủ yếu là bởi vì lúc nãy gã vừa mới gặp Tô Đàn Nhi.

    Câu chuyện diễn ra như thế này.

    Gã cùng mấy bằng hữu từ bên kia lại đây, gặp gỡ mọi người trong hội thơ, lúc đó thi hứng bộc phát bèn làm ngay một bài tại chỗ, phong cách làm thơ phóng khoáng tự do, sau khi nghĩ ra đọc liền một mạch. Phong cách của gã trước giờ vẫn được người ta tán thưởng là giống với phong cách thời Đường còn lưu lại, viết bao nhiêu năm nay, bài thơ này cũng có thể coi là một trong những tác phẩm tiêu biểu. Chủ yếu không phải thơ từ mà là thần thái lúc làm thơ, tâm tình cùng với tài hoa phong lưu, làm thơ thì làm liền một mạch không phải dừng lại suy nghĩ, sau lúc đắc ý, gã cũng để ý thấy, lúc nãy khi mình làm thơ, Tô Đàn Nhi và một người con gái khác cũng ở bên cạnh đứng xem, cô gái kia hẳn là Văn Hải Oanh thê tử La Điền. Hai người rõ ràng là rất khâm phục gã.

    Sau khi chào hỏi, đối phương liền bỏ đi.

    Đây cũng là thái độ bình thường, mà với Lâu Thư Hằng, làm thơ xong có người ngưỡng mộ cũng là chuyện hết sức bình thường, không có gì lạ, lúc đó trong lòng gã cũng chẳng nghĩ gì hết, có điều sau khi đi lên đây uống nước, bên cạnh không có ai, trong lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác ấy.

    Chủ yếu là liên quan đến dung mạo, nụ cười, năng lực trên thương trường của Tô Đàn Nhi, cả chuyện những ngày qua nàng chạy ngược chạy xuôi nữa. Thực ra gã cũng chẳng phải động tâm gì mấy với Tô Đàn Nhi, dù sao bắt bướm hái hoa bao nhiêu năm như vậy, cho dù Tô Đàn Nhi là mỹ nhân, nhưng so ra thì cũng chẳng phải thứ mà Lâu Thư Hằng chưa được thấy bao giờ, có điều những người con gái kia không độc lập giống như nàng, không có khí chất của nàng. Mà điểm trọng yếu nhất là, hơn tháng trước phụ thân đùa giỡn, bảo:

    "Lúc trước Tô cô nương suýt chút nữa thành thê tử của con rồi..."

    Thế là trong lòng gã lại nảy sinh tình cảm.

    Chinh phục một người con gái như vậy dĩ nhiên cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác chinh phục Dư cô nương, lúc này chỉ cần ngẫm lại, trong lòng liền không tránh được cảm giác rung động. Chẳng hạn lúc trước em gái gã có lấy đó làm chuyện cười, gã cũng chẳng coi hôn ước lúc xưa là chuyện gì to tát, nhưng những tâm tình này vẫn không tránh được.

    Hiện tại nàng thấy mình làm thơ, trong lòng sẽ nghĩ thế nào đây nhỉ, ánh mắt lúc nãy chừng như rất thật lòng, mình cũng đã nhìn thấy, khẳng định là nàng có ngưỡng mộ. Chỉ đáng tiếc, đã lập gia đình rồi, còn là một gã đệ nhất tài tử gì gì đó đi ở rể nữa, cho dù là có chút tài hoa đi nữa, nhưng khí chất khí thế của hai người hoàn toàn khác nhau, làm sao mà so sánh được.

    Trong lòng xao động bởi những tâm tình ấy, đột nhiên cảm thấy không muốn đi theo đám người kia mà ồn ào nữa, vừa nãy mới thể hiện xong, lúc này thấy trong lòng rất cô tịch, có cảm giác giống như "Lòng như hổ dữ, ngửi đóa tường vi, yến tiệc qua đi, lệ rơi đầy mặt" (5). Sau đó, gã lững thững đi xuống.

    Gã đứng trong đám người, nhất thời đám bằng hữu kia cũng chưa bước lại đây, nếu có người chào hỏi, gã cũng chỉ tùy ý mỉm cười gật đầu mà thôi, lúc này không muốn nói lắm. Lúc bước đến ngã ba trước mặt, gã nhìn thấy phía trước có một cô gái đang đàn hát, bên cạnh có hai cô gái khác đang cười nói trò chuyện với nàng, một đám người vây quanh, đúng là gã có quen biết mấy cô gái này, sớm đã từng gặp gỡ, tuy vẫn là người bán nghệ không bán thân, nhưng lúc này trong lòng gã không có ý định tới khiêu khích hay nảy sinh dục vọng tới lấy lòng gì cả, cảm thấy không hay ho gì.

    Đầu nhìn một bên khác, cũng đều là người đi đi lại lại, thực sự rất tẻ nhạt... Nhưng sau đó, gã nhìn thấy hai bóng người bên hồ hoa sen.

    Hai người ấy cũng đang nghe đàn, bởi vì bên này đông đúc chen chúc lộn xộn quá, nên bọn họ bèn đứng phía bên kia hồ sen, dưới tán cây chênh chếch nhìn sang, một người trong đó là Ninh Lập Hằng, còn người kia là một nha hoàn ngoan ngoãn bên người Tô Đàn Nhi, gã cũng chẳng biết tên gì.

    Lúc này có thể bước qua chào hỏi, có điều gã ở đây nhìn một lúc, thoáng cau mày, thấy chủ tớ hai người bên kia đang nói chuyện, tiểu nha hoàn có lúc vui cười, có khi ủ rũ, có lúc nổi giận, có lúc ngây ngô, có lúc còn đứng dậy nhảy múa, nhìn về phía cô gái đánh đàn bên kia hồ, còn Ninh Lập Hằng cũng cười suốt, không hề giống cái vẻ giữ lễ lẫn nhau như khi hắn ở cùng Tô Đàn Nhi, sau đó Lâu Thư Hằng phát hiện, cái gã Ninh Lập Hằng kia lúc nào cũng nắm chặt tay tiểu nha hoàn.

    Thực sự rất thân thiết...

    Gã phe phẩy cây quạt trong tay, đứng ở chỗ này cười cợt, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, thầm nghĩ nếu như Tô Đàn Nhi thấy cảnh này thì sẽ thế nào đây. Gã coi thường mấy trò rình mò chỉ điểm, nhưng Tô Đàn Nhi lại chưa thấy xuất hiện trong tầm nhìn lần nào. Tâm tư phức tạp, gã bước về phía bên ấy, dự định dọa hai người kia một trận, hẳn là vui lắm đây.

    Nha hoàn lén lút qua lại với người ở trể, quả thực chẳng khác gì chuyện trước kia trong nhà có gã chăn ngựa làm to bụng ả nha hoàn cả...

    Gã nghĩ như thế, mà càng đến gần, trong lòng lại nghĩ thêm được vài thứ, cũng đột nhiên thấy mặt đất hiện ra, rồi trong nháy mắt mở rộng.

    gã luôn là người phong lưu không chịu gò bó, nghĩ đến đó, cũng thuận tiện thực hiện...

    Bên này bóng lưng của Ninh Nghị và Tiểu Thiền vốn chỉ là một điểm nhỏ trong sân khấu lớn của ngày hôm nay, nhưng rất nhanh thôi sẽ trở thành một vị trí rất được chú ý.

    Lâu Thư Hằng đến gần sau lưng hai người, vỗ vai Ninh Nghị.

    "Ninh Lập Hằng!"

    Trong khoảnh khắc Ninh Nghị quay đầu lại, một quyền của gã lập tức vung tới...

    ---------

    Chú thích:

    (1) Nguyên văn là giờ Thân hai khắc, nhưng một khắc bằng 15 phút, giờ Thân hai khắc mới có ba giờ rưỡi chiều thôi, chắc lão Chuối viết nhầm, mình đổi lại cho khớp. Nội dung cũng không ảnh hưởng gì.

    (2) Nguyên văn là vương sư: đây là một từ cổ, chỉ quân đội thời cổ đại của Trung Quốc, có thể hiểu là quân đội của thiên tử, quân đội của quốc gia.

    (3) Nhắc lại một chút, mười sáu châu Yên Vân là phần đất bị cắt dâng cho người Liêu, các triều vua Tống (trong truyện là Vũ) đều luôn tìm cách thu hồi lại vùng đất này.

    (4) Lục quân: từ Hán cổ, chỉ cấm quân, quân đội do Thiên tử thống lĩnh, đôi khi cũng được dùng để chỉ quân đội nói chung, bao gồm Tả Long Vũ, Hữu Long Vũ, Tả Thần Võ, Hữu Thần Võ, Tả Thần Sách, Hữu Thần Sách, tổng cộng sáu quân, gọi là lục quân.

    (5) Câu "Tim tôi là chú hổ, đang ngửi đóa tường vi" là câu thơ bất hủ của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon, nguyên gốc tiếng Anh là "In me the tiger sniffs the rose", ý nói rằng nhân tính luôn có hai mặt, hai tính cách đối lập mà thống nhất. Ở sâu trong nội tâm mỗi người đều có một con mãnh hổ, chỉ là ở ngoài hang hổ lại có đóa tường vi (hoa hồng) đang nở rộ. Con hổ cũng có lúc ngửi hương hoa tường vi, hùng tâm tráng chí rộng lớn cũng sẽ có lúc bị sự dịu dàng và đẹp đẽ khuất phục, phải dừng bước lại, yên tĩnh thưởng thức vẻ đẹp mà tự nhiên ban tặng. Mãnh hổ quyết đoán cũng có thể hòa cùng một thể với tường mi mong manh bé nhỏ, người mang trái tim cứng rắn như đá hoặc đầy hào khí thì trong lồng ngực vẫn có một phần tinh tế, một phần bình yên lặng lẽ ẩn sâu trong đó, vẫn sẽ có một đóa hoa yếu ớt mà xinh đẹp nở trong đó. Lòng người cũng giống như mãnh hổ và tường vi vậy. Sau này có một người nào đó đã thêm vào câu "Yến tiệc qua đi, lệ rơi đầy mặt", không phải thiếu gấm chắp vải thô, mà tự nhiên hòa hợp. Lòng như hổ dữ, ngửi đóa tường vi, yến tiệc qua đi, lệ rơi đầy mặt. Hai câu sau có thể hiểu là sau khi cảm nhận cuộc sống huy hoàng mà sinh ra cảm động và cảm ngộ, là một loại đối lập, một loại mâu thuẫn, một sự thống nhất, một thứ suy nghĩ sinh ra khi lòng ta xao động, cảm giác này khiến người ta yên tĩnh, lại thấy tự nhiên. Mình cũng không cảm nhận được nhiều, đành tìm một bài bình luận của tác giả TQ về cho các bạn tham khảo vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Thảo luận Chuế tế tại đây
    Góp ý cho bản dịch Chuế tế tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu hài nhi, ngày 06-11-2014 lúc 19:00.
    Chelsea - Forever Love



  8. Bài viết được 93 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,allmemmo,anhbinh276,Back2vn,ball_fly103,Bảo Diệp Tường,BMHT,bomnhau,bopday2004,CrankMu,Cross360o,Cuulong1505,darkcloud,datmeantinh,deitiescry,Dicky_Ng,diepnguyen,drblue,ducanhkt,DuHiep,duonghongphuc,freedom,freejack,froge123,gacon3492,hamlam,hanthac,hauviet,hieudtd,hunterxtn1991,jamesph66,jindo,khangnguyen,khuccui,kiennt178,kirivan9x,kiss4444f4,kkk3k,klman,knighthero92,lancuoi1,leduy0102,lekieutien,lequycomaton,lightstar1988,ll3lack0takl_lte,long17111995,longphiduongkk,mai_anh186,meo1996,ngtrungkhanh,nguoilatao,nhất giới,nooddaica,nuibaden,odin,Oh Ma Boy,onggia_7x,onglao,paita999,panzer,pestie,pesu,phachle,phiêu!,phongluucongtu113,pnhuy,quangheo,rantrang,sandstorm,sasuketaki02,sầu rượu,Siskem,si_tet,subasa276,sunha,thefriend1122,thuan0,tieuthuongthien,tjnm0c,Tortose,trieule79,tuongmaythenao,tuongnguyen2007,tuquy123,Vô Danh Tiểu Tốt,vegito,vvssdfg,xuanlongdang,yakuza_japan,yeu_hau,Đình Tống,
  9. #225
    Tiểu hài nhi's Avatar
    Tiểu hài nhi Đang Ngoại tuyến Tiểu hài nhi ngoan ngoãn
    Cỏ non
    Thông Ngữ cao nhân
    Ngày tham gia
    May 2010
    Đang ở
    Stamford Bridge
    Bài viết
    2,340
    Xu
    25,854

    Mặc định


    Quyển 3: Long Xà
    Chương 214: Tai biến (phần 2.1)
    Dịch: Trẻ ranh
    Biên tập: Tổ Cú

    Nguồn: www.tangthuvien.vn




    Hội thơ Lập Thu, mọi người cùng tụ hội, nhưng đương nhiên là những dịp tụ hội như vậy xưa nay đều chỉ cho những người có thân phận địa vị tham dự mà thôi. Vào lúc này trên Tiểu Doanh Châu, dù cho có không ít người đến đây một mình, sau đó đi cùng người quen biết, nhưng những người thực sự có tư cách tham dự tiệc rượu thì cũng chỉ khoảng chừng đâu một phần tư hoặc một phần năm mà thôi, còn lại là hạ nhân như nha hoàn gia đinh cả, cũng có quan binh do phủ Hàng Châu sắp xếp ở xung quanh để duy trì trật tự, dự phòng bất trắc nữa, nhưng họ không được tính chung vào đội ngũ tham dự.

    Về phía Ninh Nghị, thực sự có thể bước lên thuyền lớn cũng chỉ có hai vợ chồng thêm hai anh em nhà họ Tô, tổng cộng bốn người, ngoài ra ba nhà hoàn cùng người chèo thuyền, phu xe Đông Trụ ở khoang sau, đến lúc tiệc rượu diễn ra, năm người này cũng chỉ có thể ngồi chờ ở trong thuyền hoa riêng của nhà mình mà thôi.

    Bởi vậy, lúc rời thuyền đi ngắm nghía trên Tiểu Doanh Châu một chút, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi không dẫn theo cả đám Quyên Nhi Hạnh Nhi mà chỉ gọi Tiểu Thiền làm tùy tùng, sau đó nếu như trên thuyền lớn không cần hầu hạ thì sẽ bảo nàng quay về.

    Lúc nãy Ninh Nghị có kể cho Tô Đàn Nhi nghe tâm sự của Tiểu Thiền, với tính tình của Tô Đàn Nhi, hiển nhiên là sẽ không để cho cô tiểu nha hoàn tình như tỷ muội với mình này phải mang cảm giác tủi thân mãi, nhưng trước mắt quá đông người, không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng. Một lát sau thì gặp Văn Hải Oanh, Tô Đàn Nhi bèn đi chung với Văn Hải Oanh. Ninh Nghị cùng Tiểu Thiền thì đi lòng vòng ngắm cảnh, đi tới chùa Bảo Ninh ở giữa lòng hồ, thắp mấy nén nhang, bởi vì lúc này đông người nên Tiểu Thiền đành đứng ở một chỗ bên ngoài khấn vái.

    Khi đó thiếu nữ nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính, miệng lẩm bẩm, tóc mái như tơ mềm có nắng chiếu xiên qua, phủ một quầng sáng viền quanh đầy mê hoặc, Ninh Nghị nhìn thấy, cũng cảm thấy trong lòng mình như được thanh tẩy, chắp tay chữ thập thành kính cúi đầu.

    "Lúc này cô gia mới cầu xin điều gì vậy?" Ra khỏi cửa chùa, Tiểu Thiền đi bên cạnh Ninh Nghị, tò mò hỏi.

    "Muội thì sao?"

    Tiểu Thiền lắc đầu đáp:

    "Không nói đâu, nói ra là mất thiêng đó."

    "Á à, thì ra muội muốn cho nguyện vọng của ta mất thiêng..." Ninh Nghị cười, nhìn Tiểu Thiền. "Thực ra ấy à, ước nguyện của ta là muốn cho Tiểu Thiền... lớn hơn chút nữa."

    Vóc người Tiểu Thiền cũng khá đẹp, bình thường lúc ra ngoài vẫn mặc quần áo rộng thùng thình, trông giống như tiểu cô nương trong tranh tết vậy, nhưng ở chung lâu ngày, thỉnh thoảng trong nhà thấy nàng mặc những thứ ôm sát người, thấy đường cong cũng khá lả lướt mê người. Chỉ là bộ dạng của nàng xem chừng còn khá trẻ con, nhìn thì đáng yêu nhưng Ninh Nghị không biết lúc nàng ba mươi, bốn mươi tuổi liệu có còn dáng vẻ này hay không... Đương nhiên, đây thực ra cũng là chuyện tốt. Ninh Nghị khấn vái cầu nguyện sơ sơ, giờ chỉ thuận miệng nói cho vui, Tiểu Thiền hiểu sai ý, bất giác cúi thấp đầu, nhỏ giọng lầm bầm:

    "Tiểu Thiền lớn rồi mà..."

    Bây giờ nàng đã đủ mười bảy tuổi, nếu ở bên ngoài, nữ tử bình thường cũng đã lập gia đình rồi, đại khái Tiểu Thiền nhớ lại chuyện ngày hôm nay, nhất thời có mấy phần thương cảm, nhưng lại không muốn để lộ ngữ khí oán giận trong lời nói của mình, cho nên thanh âm được giảm đến mức thấp nhất. Ninh Nghị nghe xong, không khỏi bật cười, đưa tay muốn vỗ đầu nàng, Tiểu Thiền kinh nghiệm nhiều lần, bèn ôm đầu tránh sang bên.

    Hai người cứ thế đi du ngoạn khắp nơi, sau đó không lâu thì dừng lại dưới một tán cây bên bờ sông, những vệt sáng vàng óng ánh còn sót lại từ trên tán cây đổ xuống, nhảy múa trên y phục khiến nàng trông như một Thiền Nhi được phủ bằng vàng vậy, xung quanh người tới người lui, dưới bóng cây bên mép nước cũng có thiếu nữ đang đánh đàn. Lúc trước Tô Đàn Nhi còn ở đó, Tiểu Thiền có tâm sự, nhưng cũng không tiện tỏ ra quá hoạt bát trước mặt cả cô gia và tiểu thử, đó là bổn phận của nha hoàn, lúc này lại chỉ có mình Ninh Nghị bên cạnh, quả thực hoạt bát sôi nổi hơn rất nhiều, kể cho Ninh Nghị nghe về lai lịch của cô gái kia.

    "... Cô này ấy à, nghe nói tên là Lữ Ánh Đồng, là một trong những thanh quán nhân (1) nổi danh nhất vùng Hàng Châu, có qua lại với rất nhiều tiểu thư con nhà quan. Nghe nói năm đó Lữ cô nương có quen một thư sinh nghèo, vét hết tiền bạc dành dụm được đưa cho người kia lên kinh thành ứng thí, đến giờ vẫn còn ngốc nghếch chờ người kia đỗ đạt quay về, mọi người nghe xong chuyện này đều rất cảm động, các thiên kim tiểu thư nhà giàu hay nhà quan đều đến an ủi nàng đó. Cô gia xem, mặc dù có biết bao nhiêu người vây quanh nàng, nhưng dường như nàng chẳng coi những người kia vào trong mắt...."

    "Chà chà, thật cảm động..."

    "Lữ cô nương đẹp thật đấy, nếu như muội cũng có thể đánh đàn hay được như vậy, thì Quyên Nhi và Hạnh Nhi tỷ nhất định sẽ ngưỡng mộ chết thôi, còn có thư sinh vào kinh dự thi kia nữa, tương lai nếu trở về..." Tiểu Thiền ngẩng mặt, trong mắt tỏa ra tinh quang.

    Ninh Nghị cũng chẳng hào hứng gì lắm với mấy câu chuyện kiểu này, nhưng Tiểu Thiền lại cực kỳ thích những chuyện như thế, tâm tình vô cùng ngây thơ đơn giản, cho nên Ninh Nghị cũng sẽ không làm nàng mất hứng, bèn cười nói:

    "Thế Tiểu Thiền cũng quen anh chàng thư sinh vào kinh đi thi mà không có tiền lộ phí sao?"

    "Có quen biết gì đâu, sau này Tiểu Thiền... ờ, gả cho cô gia rồi, nếu cô gia muốn lên kinh thành, Tiểu Thiền sẽ mang hết toàn bộ tiền tiết kiệm được ra, sau đó... tốt nhất là cô gia nên mang Tiểu Thiền theo, nhỡ như đến kinh thành mà không có tiền, thì Tiểu Thiền cũng có thể kiếm ra tiền được..."

    "Ừ." Ninh Nghị gật đầu, nhỏ giọng nói. "Thế muội tích góp được bao nhiêu tiền riêng rồi hả?"

    Lúc nãy Tiểu Thiền nói đùa, lúc này hơi đỏ mặt đáp:

    "Thực ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền cả..."

    Hai người bèn chuyển chủ đề nói về vấn đề để tiền riêng, Ninh Nghị vốn có ý định muốn làm cho nàng vui vẻ một chút, khi nói chuyện mới phân tích những điểm nàng giỏi hơn Lữ Ánh Đồng kia, Tiểu Thiền vội vàng xua tay nói:

    "Không có đâu, không có đâu."

    Chỉ chốc lát sau, nàng cũng quên sạch sành sanh tâm sự lúc nãy, lại cười nói sôi nổi kể lại những chuyện vặt vãnh về mối quan hệ tài tử giai nhân ở Hàng Châu mà dạo gần đây nàng hỏi thăm được. Cho dù bị Tô Đàn Nhi huấn luyện thành tiểu nữ cường nhân thế nào đi nữa, thì nàng cũng thế, mà Quyên Nhi Hạnh Nhi trong nhà cũng thế, bình thường vẫn thích nói mấy chuyện tin đồn linh tinh ấy, thỉnh thoảng tưởng tượng mình sẽ trở thành vai nữ chính trong một câu chuyện nào đó, hoặc là so sánh với những chuyện bên cạnh mình.

    "Muội cảm thấy, cô gia với tiểu thư ấy, những chuyện hai người trải qua... ờ, còn hạnh phúc hơn bọn họ nhiều. Quyên Nhi và Hạnh Nhi cũng cảm thấy thế..."

    Tiểu Thiền đỏ mặt nói câu này, phía sau đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi:

    "Ninh Lập Hằng."

    Ninh Nghị quay đầu lại, nàng cũng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Lâu Thư Hằng một tay cầm quạt giấy, toàn thân áo trắng phiêu dật đang vung quyền đánh vào mặt Ninh Nghị...

    o0o

    Tô Đàn Nhi và Hải Văn Oanh nghỉ chân một lúc trong lương đình ở một góc Tiểu Doanh Châu.

    Dưới tán cây ấy chủ yếu là các cô gái, đại khái đều là phu nhân của nhà nào đó, lúc nãy có chào hỏi mấy người rồi, nhưng trên cơ bản vẫn còn có vẻ xa lạ.

    Ở Hàng Châu này, phu nhân La Điền Văn Hải Oanh được tính là chủ nhà. Hồi còn thiếu nữ nàng cũng là tiểu thư còn nhà quan, tính ra cũng có quen biết với các tiểu thư phu nhân tầng lớp trên ở Hàng Châu, chỉ có điều tính tình của nàng trước giờ nhu nhược yếu đuối, từ lúc gả cho La Điền đến giờ, bởi vì làm vợ nhà thương nhân cho nên các tỷ muội ngày xưa cũng đều cắt đứt liên hệ cả, mấy năm qua sống buồn bã ủ dột một mình, tâm tình nặng nề, lại càng khó qua lại với quá nhiều người bên ngoài. trước mắt tuy rằng cơ bản đã bắt đầu cởi mở hơn nhưng nếu như phải trò chuyện cùng người khác thì vị khách từ xa đến Tô Đàn Nhi rõ ràng là tự nhiên cởi mở hơn nhiều.

    Đương nhiên, ở đây thì phần lớn đều đàn bà con gái tính tình nhu nhược yếu mềm, khí chất của Tô Đàn Nhi tuy rằng đặc biệt hiếm có, nhưng cũng không thể coi là người duy nhất. Dưới sự giới thiệu của Văn Hải Oanh, nàng không chỉ quen những cô gái tính tình hiền lành đảm đang, giỏi giúp chồng dạy con, mà đồng thời còn có cả những người giỏi giang giao thiệp, xông xáo bên ngoài, cũng giống như Tô Đàn Nhi vậy.

    "Những năm gần đây, có nghe người ta kể rằng, ở Hàng Châu này có hội Khăn Hồng, ấy cũng là mày liễu không kém cạnh mày râu đấy. Cũng chẳng phải là tổ chức nghiêm ngặt chặt chẽ gì cho lắm, đều là mấy cô gái, chừng tuổi cập kê, sau khi biết thì tới xin gia nhập thôi, thỉnh thoảng lại họp mặt trò chuyện với nhau, làm nữ công gì đó. Lúc tỷ còn nhỏ, tỷ tỷ có dẫn tỷ gia nhập, có điều cũng không quen biết nhiều người lắm, sau khi lập gia đình rồi thì không còn tham gia nữa. Muội xem, dưới gốc cây bên kia là Hà tỷ, chính là tôn nữ của Thang lão gia tử Thang Tu Huyền, người rất hòa nhã, có điều khi đó tỷ nhát gan quá, không dám tới nói chuyện với người ta..."

    Văn Hải Oanh thường ngày không qua lại với nhiều người lắm, lúc này có được một cô tỷ muội đáng tin cậy, ngược lại cũng nói khá nhiều, kể những chuyện lý thú thời còn là con gái. Nàng tự cảm thấy lúc đó tính tình của mình nhút nhát sầu muộn, những người kia sẽ không còn nhận ra nàng nữa, chỉ có điều mới chỉ một lúc sau, đã có hai cô gái bước lại chào hỏi, một người là con dâu của vị đồng tri (2) Hàng Châu hiện tại, một người khác là cháu dâu nhà họ Thường, sau khi giới thiệu lẫn nhau xong, đối phương cũng không để ý việc Tô Đàn Nhi là con gái nhà thương gia, ngồi xuống trong lương đình tán gẫu.

    Tán gẫu một lúc về ký ức thời thiếu nữ của Văn Hải Oanh, sau đó liền nói tới tỷ tỷ của Văn Hải Oanh, kể về cái danh tài nữ năm đó của Văn Hải Oanh, sau đó cũng khéo léo chuyển đề tài về cuộc tụ hội ngày hôm nay. Mọi người đều đã là phụ nữ có chồng, đương nhiên không thể đàm luận những chuyện thế tục như đàn ông, chỉ đơn giản nói chút chuyện thơ từ, lúc trước đám Lâu Thư Hằng làm thơ, hai cô gái này cũng ở bên cạnh, nhìn những người kia hào hứng làm thơ như vậy, đám nữ tử dĩ nhiên cũng có thưởng thức.

    "Lúc nãy có thấy Tô cô nương nói chuyện với Lâu Thư Hằng công tử, xem ra hai nhà cũng có quen biết nhỉ. Thành thực mà nói, bài thơ của Lâu công tử làm cũng hay vô cùng luôn, chỉ có mấy câu ít ỏi mà đã có thể miêu tả hết không khí của Tiểu Doanh Châu... Chà, muốn nói đến thơ từ, tài hoa của Văn muội muội năm đó mới là bậc nhất, Văn muội muội cảm thấy thế nào?

    Văn Hải Oanh suy nghĩ một chút rồi đáp:

    "Thực ra mấy năm nay muội cũng chẳng viết được câu nào, có điều... nghe cũng thực hay..."

    Đến lúc hỏi Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi tự nhiên cũng cẩn thận đáp:

    "Thực ra muội không hiểu rõ thơ văn như mấy vị tỷ tỷ đâu, có điều nghe cũng thấy rất hay."

    Thực ra nàng muốn nói là thơ làm ở hội thơ này ít nhiều đều lợi hại, thời thiếu nữ tham dự hội thơ, ai được tán thưởng nhiều nhất thì nàng liền cảm thấy đó là bài hay nhất, trong lòng cũng vì đó mà xao động rất nhiều, nhưng sau khi gả cho Ninh Nghị rồi, tâm tình kiểu ấy cũng phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nếu như là muốn phán xét hay dở, thì vẫn chỉ có thể dựa theo phản ứng của người khác để nói chuyện.

    ---------

    Chú thích:

    (1) Thanh quán nhân: đây là những cô gái thanh lâu chỉ múa hát dạo đàn mà không bán thân, giống như trong phim vẫn hay nói là bán nghệ không bán thân đấy.

    (2) Đồng tri là chức quan phụ trách về dầu, củi, gạo, muối, bắt trộm, đê điều sông suối, hải phận, thủy lợi, kiểm kê quân tịch, an dân... Ngoài ra, cấp phó của Tri châu cũng gọi là châu đồng tri, hàm lục phẩm, quản những sự vụ như trên.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Thảo luận Chuế tế tại đây
    Góp ý cho bản dịch Chuế tế tại đây
    Chelsea - Forever Love


    ---QC---


  10. Bài viết được 89 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,AlexanderQ,allmemmo,anhbinh276,Back2vn,ball_fly103,Bảo Diệp Tường,BMHT,bomnhau,bopday2004,chuotconmapu,CrankMu,Cross360o,Cuulong1505,darkcloud,datmeantinh,Dicky_Ng,diepnguyen,drblue,ducanhkt,DuHiep,duonghongphuc,freedom,freejack,froge123,gacon3492,hamlam,hauviet,hunterxtn1991,jamesph66,jindo,khangnguyen,khuccui,kiennt178,kirivan9x,kiss4444f4,kkk3k,klman,knighthero92,lancuoi1,leduy0102,lekieutien,lequycomaton,lightstar1988,long17111995,mai_anh186,meo1996,muatrongdem,ngtrungkhanh,nguoilatao,NhangTSu,nhất giới,nooddaica,nuibaden,odin,Oh Ma Boy,onggia_7x,onglao,paita999,panzer,pesu,phachle,phiêu!,phongluucongtu113,pnhuy,quangheo,rantrang,sandstorm,sasuketaki02,sầu rượu,Siskem,si_tet,sunha,tdzn63,thefriend1122,thuan0,tieuthuongthien,tjnm0c,trieule79,tuongmaythenao,tuongnguyen2007,tuquy123,Vô Danh Tiểu Tốt,vegito,vvssdfg,xuanlongdang,yakuza_japan,yeu_hau,z.y.m,
Trang 45 của 61 Đầu tiênĐầu tiên ... 35434445464755 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status