Vô Tiên - Quyển 3 - Chương 484: Tiên nhân lạc mộng
'Ngươi cũng biết trọng đồng? Ta thực sự chỉ có thể sống đến tám mươi tư tuổi?' - bị Tần Bán Tiên làm phiền, Lâm Nhất thuận miệng hỏi một câu.
'Bán Tiên ta nào phải hư danh?' - Tần Bán Tiên có ý không vui, thần tình bí hiểm, nói:'Như ta vừa nói, mệnh ngươi quả thực chỉ tám mươi tư tuổi, nếu vượt qua, mọi việc đều có thể xảy ra!'
Suy nghĩ một hồi, Lâm Nhất lại lấy ra một thỏi bạc lớn nhét vào trong tay Tần Bán Tiên, nói: ''Tiền tài' đi liền với 'tai', thời tiết càng lúc càng giá rét, ngươi nên sớm về nhà đi thôi!'
'Ôi, đa tạ đạo trưởng!' - cầm trong tay thỏi bạc trắng lóa, Tần Bán Tiên có cảm giác như đang mơ, hắn chỉ biết gật đầu lia lịa nói lời cảm tạ đối phương. Người đạo sĩ trẻ kia khoát tay, nét mặt tươi cười hỏi: 'Nơi này trước đây có một thầy tướng số, tên Hồng Bán Tiên. Chẳng biết hắn có hậu nhân chăng, hiện nay không biết ở nơi nào?'
'Đạo trưởng hỏi không lẽ chính là Tần Thành Hồng Tiên lão tổ?' - Tần Bán Tiên còn đang tập trung vào thỏi bạc vừa đến tay, hắn thuận miệng hỏi lại. Trông thấy vị đạo trưởng phóng khoáng kia lộ vẻ ngạc nhiên, hắn cười ha hả tiếp lời: 'Tục truyền, nơi này là nơi Hồng Tiên tổ sư trở nên giàu có..'
Chỉ vào thạch đôn hắn đang ngồi, vẻ mặt mê mẩn, Tần Bán Tiên nói tiếp: 'Năm đó, Hồng Tiên tổ sư cũng coi tướng cho người ta ở chỗ này, ngẫu nhiên được tiên nhân hóa phép, có được y đạo và phù thuật nổi tiếng khắp thiên hạ, được đồng đạo kính ngưỡng tôn làm tổ sư. Lão nhân gia người sau đó tiên tung không biết nơi nào.. Đạo trưởng, ta còn chưa nói hết.. '
Nhìn theo bóng lưng vị đạo sĩ, Tần Bán Tiên nước mũi còn không ngừng rớt ra, không nhịn được, hắn dùng tay áo lau lau, khuôn mặt thoắt hiện vẻ tươi cười, thầm nghĩ, đêm qua xem phúc tinh chợt hiện, hôm nay liền lại có lộc từ trởi rớt xuống, không lẽ Tần mỗ ta giống vị Hồng Tiên tổ sư năm nào đã đến lúc đổi vận? Nhưng mà tiên nhân của ta chẳng biết ở nơi nào...
...
Trên bờ đê cửa thành Tây, khu dân cư trước đây giờ lớn hơn khá nhiều.. Chỉ có điều, ngôi nhà nhỏ của Hồng Bán Tiên không còn nữa. Cách đó không xa, bến tàu còn bận rộn như trước, điểm khác là có nhiều thêm bóng dáng binh lính. Giữa trời đông giá lạnh tất cả dường như cũng trở nên xa lạ hơn..
Một mình hướng ngoại thành mà đi, tới một chỗ vắng người, quẳng đi bình rượu trong tay, hình bóng Lâm Nhất biến mât..
Cửu Long sơn, đứng trước cổng lớn Xa mã đại viện, Lâm Nhất đứng chắp tay sau lưng, thần sắc hoài niệm. Chuyện cũ, người xưa, tất cả hiện ra trước mắt, lởn vởn xung quanh hắn, phảng phất chỉ như mới hôm qua..
Giữa lúc Lâm Nhất mơ màng, một tên đệ tử chăm sóc ngựa, tay còn đang kéo quần từ đâu chạy đến, thấy ngoài cổng có người, tiện liếc mắt nhìn qua một lần, nói: 'Vị sư huynh này hình như khá cao hứng, phải chăng đến rình ta tiểu tiện.. Hô hô!'- tự đắc ý với lời thô tục của mình, hắn dẫn một chú ngựa ra khỏi chuồng. 'phì phì', tiếng thở từ mũi ngựa truyền tới.
Lâm Nhất thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay người hướng sau núi đi tới. Cửu Long sơn lúc này đỉnh núi khắp nơi ẩm ướt, chầm chậm bước chân, hắn không hề e dè.
Ngọa Long cốc hiện ra trước mắt. Khẽ thở dài một tiếng, Lâm Nhất ngừng bước, ngẩng đầu nhìn lại. Một mảng mây xanh hướng ngọn núi bay tới, tiếng nói quen thuộc, ngỡ ngàng bật ra:
'Lâm Nhất, có thật là ngươi..'
Mây xanh tan ra, một trung niên nữ tử xinh đẹp hiện ra trước mắt. Lời chưa dứt đã nghẹn ngào, không ghìm nén nổi kinh ngạc lẫn vui mừng, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn trào dâng, lệ đã thành dòng..
Người vừa đến đây không khác là Mộc Thanh Nhi. Đến hôm nay, tiểu nha đầu điêu ngoa, ngang tàng năm ấy đã thay thế bằng một nữ nhân trung niên, dung mạo xinh đẹp dường như lại càng đậm đà.
Nhìn người trước mặt, hồi tưởng lại những chuyện đã qua, Lâm Nhất trong lòng bùi ngùi, lại vui vẻ an tâm. Khi hắn rời khỏi Đại Hạ, những toan tính của Chính Dương tông trước đây vốn đã không ở trong lòng. Bấy nhiêu năm đi qua, hết nạn này đến nạn khác, chút ý niệm cũng theo đó phai nhạt rồi.
Thăm lại chốn xưa, Lâm Nhất còn không ngờ lại gặp gỡ một hình bóng quen thuộc. Hắn biểu lộ rõ sự mừng vui. Đúng là Mộc Thanh Nhi đã trở về, tu vi cũng đã tới Luyện Khí kỳ tầng thứ chín.
Nhận thấy mình thất thố, Mộc Thanh Nhi nước mắt thôi rơi, nàng chú ý đánh giá Lâm Nhất, dường như muốn nhìn hết tận cả bản thân hắn vậy. Đột nhiên nàng hai tay che mặt, thẹn thùng nói: 'Ta thật chẳng giống người đã già, lại cứ đem bộ dáng đó lộ trước mặt ngươi.. '
Mộc Thanh Nhi thẹn thùng, ngày đó nàng là tiểu thư khuê các, đâu có như bây giờ đã gần một trăm tuổi. Chợt nghĩ tới điều gì, nảng chợt ngẩng đầu, hỏi: 'Ngươi sao trẻ mãi như vậy..?'
Lâm Nhất lắc đầu, hắn nói: 'Ta cũng không biết...'
'Ngươi đó, tính tình chẳng thay đổi gì cả.. ' - Ấm ức nói một câu, Mộc Thanh Nhi dừng lại, nàng cúi đầu, mím môi nở nụ cười. Lâm Nhất đưa ánh mắt nhìn quanh Ngọa Long cốc, dừng lại tại một nơi sườn núi, nụ cười nhàn nhạt chưa rời khóe môi.
Nhận ra sự khác thường của người bên cạnh, e thẹn lúc trước cũng bớt đi, Mộc Thanh Nhi khôi phục tâm tình. Nàng lau đi dấu lệ, nhẹ giọng nói: 'Ta cùng ngươi đi thăm sư tỷ, ngươi nghĩ sao?'
Nhìn Mộc Thanh Nhi khí độ ung dung, bộ dạng thùy mị, Lâm Nhất gật đầu, hắn áy náy nói: 'Ngày đó từ biệt, cũng là sự việc không như ý, ai ngờ đã bảy mươi ba năm đi qua..'
Thấy đối phương vành mắt đã lại đỏ lên, kéo ống tay áo hắn, nàng khẽ nói: 'Ngươi sống chết không rõ, ta cũng không biết làm thế nào.. thôi trước tiên đi thăm sư tỷ đi, mọi chuyện từ từ nói..'
Năm đó, sau khi Mộc Thanh Nhi theo Thiên Long phái trở về, Thiên Long phái biết được Mộc gia sinh biến, Cửu Long sơn mười năm một lần ra hải ngoại liền từ đó không còn. Mười năm sau đó, nhiều trưởng lão mệnh thọ hết mà qua đời. Nhị sư huynh Quý Thang cùng Du Tử bế quan từ đó, cuối cùng cũng có thể bước chân vào võ học đỉnh phong. Những môn phái nhỏ bé năm xưa tham gia gây loạn hành trình của Thiên Long phái, cũng đi vào im ắng hồi phục nguyên khí. Từ đó, Thiên Long phái hùng mạnh vẫn như cũ hùng bá, tiếu ngạo giang hồ..
Sau khi Nguyên Phong tìm tới Huyền Nguyên quán - Thái Bình sơn. Cửu Long sơn liền phái người liên lạc. Có đại phái đứng đầu thiên hạ tương trợ, chỉ mất vài năm, Tiên Nhân đỉnh Huyền Nguyên quan danh vang chấn động, người người kéo đến bái sư học nghệ. Ai ai cũng không ngờ, tận kinh thành xa xôi, Hoàng đế truyền chỉ phong Huyền Nguyên quán trở thành Hoàng gia đạo quán.
Cuối cùng, danh tiếng Huyền Nguyên quan trở thành độc thoại trong giang hồ. Lại thêm sự kết minh của Thiên Long phái, lúc đó chính là sự việc kỳ dị. Giang hồ Đại Thương từ đó cảnh tượng cũng trở nên yên bình..
Mười năm gian khổ, bao nhiêu thị phi bỏ lại sau lưng.. Từng lớp người trước đây dần mất đi, Mộc Thanh Nhi trở thành Cửu Long Sơn một vị Thánh Thượng lão tổ duy nhất. Bản thân nàng cố gắng tu luyện từng ngày để có tu vi hôm nay, đến khi tu luyện không tiến triển, nàng vẫn mỗi ngày đều tới sơn cốc này ..
'Cây cỏ nơi này, khô rồi lại xanh, xanh rồi lại úa vàng, sư tỷ đã đi xa hai mươi năm rồi.. Ta không biết nói chuyện cùng ai, bên trong môn phái, tiểu bối cũng không dám nói chuyện với ta.. Ta chỉ còn biết tìm sư tỷ, kể chuyện lúc còn ở Đại Hạ, kể nàng nghe hết thảy về ngươi..'
Hai người đi tới sườn núi, trước một mộ phần cô độc. Mộc Thanh Nhi lại nói: 'Thiên Long phái vốn có một nghĩa trang, nhưng sư tỷ lúc hấp hối lại muốn đem nàng an nghỉ ở đây, dù chẳng biết tại sao, ta vẫn đáp ứng người. Sư tỷ còn nói, đừng quên để cạnh nàng ngọc bội và hai khối Huỳnh thạch kia..'
Trên mộ bia khắc mấy chữ : Thiên Long phái Trưởng lão Từ Tử Huyên.
Khẽ thở dài, Lâm Nhất lặng im. Hắn cầm trên tay một vò rượu, nhẹ rải xuống.. Nơi hang động ngầm ấy, xa xa có huỳnh thạch chớp động, bên bờ hồ, mặt nước tĩnh lặng, thân ảnh nàng mỹ miều cô độc đứng đó.. Tất cả như một bức họa cảnh, mơ hồ, động lòng người..
.. Thời gian chẳng chờ đợi, người cũng cứ thế mà đi.. Lâm Nhất, ngươi sẽ không quên chứ? Ai đó lời nói nhẹ tênh, nghe như trong mơ hồ: Cảm tạ ngươi mang ta theo, một đoạn đường đêm tối thôi, cuộc đời này có lẽ thế là đủ rồi....
Bên cạnh lại thêm một vò rượu, lại khiến cho Lâm Nhất từ trong hồi ức tỉnh lại, hắn ngạc nhiên. Trên tay Mộc Thanh Nhi là một chiếc hồ lô xinh xắn, sau khi tế, nàng ngẩng cổ đưa lên miệng khẽ uống một ngụm.
Mộc Thanh Nhi lúc này mang dáng dấp chừng ba bốn mươi tuổi, nhưng hình dáng nàng phong tình, mỗi động tác đều có thể khiến lòng người xao động. Trông nàng uống rượu có vẻ kỳ quặc, nhưng lại phảng phất hờ hững, xuất trần chẳng khác gì Lâm Nhất.
'Đừng ngạc nhiên nhìn ta chứ, không phải là học ở ngươi đó thôi. Vốn tưởng rằng rượu giải sầu, ai biết đâu sầu chẳng hết. Cuối cùng trở thành tên sâu rượu' - trong lúc nói, Mộc Thanh Nhi hiện ra vài phần ngượng ngùng. Nàng lại tiếp:'Thiên hạ có bao người, ta lại chỉ trước mặt ngươi cùng sư tỷ uống rượu, ngươi đừng có chê cười đấy..'
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Vô Tiên - Quyển 3 - Chương 485: Tiên mộng trở lại
Lâm Nhất ôm bình rượu ngồi trước mộ phần.
Mộc Thanh Nhi đến sau ngồi xuống, nói: 'Ngươi xem cũng chẳng khôi ngô tuấn tú, quả thực chẳng hiểu sao sư tỷ nhìn ngươi ở điểm nào..' - nàng khẽ nhấp một ngụm rượu, thần sắc thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn điệu bộ chẳng khác một kẻ nghiện rượu.
Lộ vẻ xấu hổ, Lâm Nhất vẫn là lặng im. Mộc Thanh Nhi lại nói: 'Sư tỷ chẳng bao giờ nhắc tới ngươi trước mặt ta, nhưng ta lại sớm biết tâm tư người. Sư tỷ từng nói, mến một người, giữ ở trong lòng cũng đủ rồi. Mỗi lúc nhớ về một chút, cả đời cứ thế mà đi qua.. ' - nàng nói, trong mắt lệ đã long lanh..
'Ngươi không có hình thức, tính tình lại cáu kỉnh, vì sao hết lần này đến lần khác lại có người yêu thương.. Nghe nói Lan tiền bối cũng vì ngươi mà chịu bao cay đắng.. Ở đời, vì sao người tốt lại đoản mệnh, mà kẻ xấu lại cứ ung dung đi qua chứ?' - Hồ lô trống rỗng, Mộc Thanh Nhi đoạt bình rượu trên tay Lâm Nhất. Rượu từ nàng hóa ra nước mắt, cứ thế, cứ thế rớt xuống..
'Mộc gia bị hủy, bao nhiêu tộc nhân bị giết hại.. Họ thân là tu sĩ, bề ngoài đạo mạo, thực tế chỉ là những kẻ hám lợi, thấy lợi ích nào khác gì đám dã thú điên cuồng.. Phàm tục giang hồ còn có giới hạn, những kẻ tu sĩ kia lại bằng tu vi, bằng pháp lực mà tùy ý làm bậy, không coi trời đất ra gì..' - Nửa bình rượu bị Mộc Thanh Nhi loáng cái uống sạch. Sắc mặt nàng đỏ hồng, hướng về Lâm Nhất nói: 'Ở Đại Hạ, mỗi lúc nhớ nhà, nhờ cha, mẹ cùng sư huynh đệ, sư tỷ nữa.. ta đều không quên những việc đã xảy ra trên biển. Còn khi nhớ về Đại Hạ, ta lại nhớ những việc mình phải chịu đựng, nhớ tình cảnh ngươi bị người ta truy sát.. '
Cả đời theo đuổi mộng tưởng, khi mọi thứ đột nhiên sụp đổ, lúc này mới biết, mộng tưởng kia chỉ là hư vô. Thứ tuyệt vọng ấy, không đành lòng ấy khiến người ta trở nên mù mịt.. Có lẽ đó là cảm giác của Mộc Thanh Nhi nàng lúc này. Năm tháng vô tình, lại cũng hữu tình. Sau cơn suy bại kia, là tiến lên, là lụi bại, tất cả phụ thuộc bản lĩnh con người ta.
Lâm Nhất lại lấy ra một vò rượu, yên lặng đưa tới Mộc Thanh Nhi. Nàng dựa đầu vào vai hắn, khóc thành tiếng. Giống như một hài tử lâu lắm rồi mới tìm được một chỗ dựa, một nơi ấm áp đến vậy..
Để Mộc Thanh Nhi nghẹn ngào nơi vai, Lâm Nhất cũng tự mình uống rượu. Hắn không biết làm cách nào an ủi nàng. Cũng không biết làm cách nào ghìm nén những thứ ngổn ngang trong lòng. Hắn lúc này chẳng khác những ngày cô độc với rượu, nghe gió, ngắm nước chảy, nhìn mây trời bay đi..
Khóc nỉ non hồi lâu, phát tiết hết một lần, Mộc Thanh Nhi chậm ngẩng đầu, tại bên tai Lâm Nhất khẽ nói: 'Đa tạ ngươi thật nhiều..' - Trên mặt, cảm giác chếnh choáng chưa mất đi, ngay cả ngấn lệ cũng đã không còn. Hết thảy đều như chưa từng xảy ra.
'Kể chuyện về ngươi đi..' - Mộc Thanh Nhi vén mái tóc rối bời, ánh mắt nàng thân thiết nhìn Lâm Nhất trước mặt.
..
Ngọa Long cốc Cửu Long sơn, trước mộ phần Từ Tử Huyên, Lâm Nhất kể lại đại khái câu chuyện của hắn, cùng Mộc Thanh Nhi chuyện trò. Hơn mười năm đi qua, thế mà như đôi bạn già cách xa bao nhiêu năm .. Nàng chẳng nói, một mạch nghe Lâm Nhất kể lại.. Ba ngày ba đêm đi qua, bên cạnh hai người bình rượu chất thành đống. Nếu để mấy vị trưởng lão trông thấy, không biết hoảng sợ thế nào.
Mộc Thanh Nhi, Thái Thượng trưởng lão duy nhất tại Thiên Long phái, trong sơn cốc cùng một đạo sĩ trẻ uống rượu. Nếu đồn đãi ra giang hồ, hậu quả thế nào, nhất thời các vị trưởng lão cũng khó mà biết được.
Bị người quấy rối, Mộc Thanh Nhi trách mắng một hồi, lại bắt các vị trưởng lão tiến lên ra mắt sư đệ của nàng. Biết được vị thanh niên trẻ tuổi này chính là sư phụ của vị quan chủ tiền nhiệm Huyền Nguyên quan, lại là sư đệ của Thái thượng trưởng lão, mấy vị trưởng lão choáng váng, không dám thất lễ tiến tới ra mắt.
Nhìn Mộc Thanh Nhi dáng vẻ tươi cười ở bên cạnh, Lâm Nhất cũng cười, lấy ra vài bình đan dược, cũng lại tặng thêm mỗi người một thanh phi kiếm. Mấy vị trưởng lão kinh hỉ không thôi, bái tạ một hồi rồi vội rời đi.
'Lâm Nhất, đừng trách ta chiếm tiện nghi của ngươi a!' - Liên tục ba ngày ba đêm nói chuyện, Mộc Thanh Nhi không hề ảm đạm, nàng dung quang lại trở nên sáng sủa, phấn chấn. Lúc này có vẻ áy náy nói: 'vốn định mời ngươi ở lại Cửu Long sơn tiêu khiển mấy ngày, nhưng mất ba ngày đêm ở đây cùng ta rồi..'
Ngọa Long cốc cảnh trí không khác thủa trước, dù mấy thế hệ đã đi qua. Nhìn mấy vị trưởng lão Thiên Long phái vừa đi xa, lại đem ánh mắt nhìn Mộc Thanh Nhi bên cạnh, Lâm Nhất cười cười, nói:'Không vấn đề! Lần này trở về, sợ là còn ở lại nơi này lâu dài..'
'Ngươi còn đi nữa ư?'
Biết chuyện của Lâm Nhất, Mộc Thanh Nhi cứ tưởng hắn giống nàng muốn từ bỏ Đại Hạ, đâu ngờ hắn lại nói vậy.
'Có lúc đi, hẳn sẽ phải có lúc trở về, mọi thứ mới chỉ là bắt đầu...' - thấy Mộc Thanh Nhi lộ vẻ mất mát, Lâm Nhất tiếp: 'Đem hồ lô của người ta coi, rồi ta còn phải tới Huyền Nguyên quan nữa..'
Tử đằng hồ lô trong tay Mộc Thanh Nhi không phải linh vậy, nhưng cũng là vật hiếm có ở thế tục. Lâm Nhất thử khảm vào trong đó một giới tử trận pháp nho nhỏ, khiến hồ lô nhỏ bé kia có thể chứa được hai ba mươi cân rượu.
'Hôm nay Huyền Nguyên quan danh vọng đã vô cùng lớn, la thiên hạ đệ nhất quan! Tình hình thế nào, ta cũng phải đi thăm một lần ' - Nhìn hồ lô trên tay Lâm Nhất không rời, nàng nhận lấy, kinh ngạc nói: 'thủ đoạn này của ngươi quả thực thần kỳ a!'
Một người gần trăm tuổi, tại trước mặt một người, lại luôn hiển lộ thần thái là một cô gái ngây thơ, đây là một loại thân tình, khiến hai người sau bao năm gặp lại đã hết đi khoảng cách..
'Hồ lô này khó chịu đựng thêm trận pháp lực, cố gắng cũng chỉ có thể được như vậy thôi!' - Lâm Nhất lại tiếp: 'Ngươi có biết tình hình nhà ta thực tế thế nào không?'
'Ta dù nhiều năm không rời núi, nhưng cũng biết Lâm gia là một phú gia quyền thế a. Ngày nay tình hình không tồi chút nào..' - nói đến đây, Mộc Thanh Nhi đem hồ lô treo bên hông, tự cam thấy mình có chút gì đó không bình thường. Nàng cười cười, hiếu kỳ hỏi: 'Hồ lô của ngươi đâu rồi?'
Suốt từ Đại Hạ, e ngại hồ lô bên hông tiết lộ thân phận, Lâm Nhất thu lại. Thấy Mộc Thanh Nhi hỏi, tay hắn lại hiện ra Tử Kim hồ lô ngày nào.
Ban đầu, gặp tên này cầm hồ lô rượu mà uống, nàng thấy ghét, đến hôm nay, hình ảnh đó còn thoáng trong mộng, vẫn là bộ dáng uống rượu đó. Chìm trong hồi ức, Mộc Thanh Nhi không nén nổi, lui lại hai bước, quan sát trên dưới, nói: 'Đúng rồi! Đây mới là hình dáng Lâm Nhất! Tuy không đặc biệt, nhưng có phong cách!'
Khóe miệng nhếch lên, Lâm Nhất đem hồ lô treo lại nơi hông, đi tới hai bước, quay lại.
Mộc Thanh Nhi bịn rịn, nhưng nàng cũng chỉ biết im lặng, gật đầu.
Một người con gái đã chán ngán tiên giới, chỉ lấy tu luyện để giết thời gian, cuối cùng cũng đạt tới chín thành Luyện khí kỳ tu vi. Trong lòng nghĩ thế, Lâm Nhất nói: 'Ngươi sao không thử Trúc Cơ, biết đâu lại có hứng thú!'
'Nhờ linh thạch của ngươi và của sư thúc, ta mới có thể tu luyện đến đây. Trúc cơ ư? Có lẽ chỉ là si tâm mà thôi, miễn đi!' - Mộc Thanh Nhi buồn bã lắc đầu. Rồi nàng lại thanh thản, nói:'Ta còn có thể gặp lại ngươi, vậy thì chẳng có gì đáng tiếc cả!'
Phất tay đưa tới một túi Càn Khôn, Lâm Nhất tùy ý nói: 'Thành công hay không đều không sao cả, coi như thử chơi thôi. Vả lại, sống thêm vài năm, không phải có thể uống thêm nhiều rượu hơn sao?'
Thoải mái mà nói, lại không hề có ý khuyên bảo, Mộc Thanh Nhi cũng cảm thấy vui mừng hơn. Cầm túi Càn Khôn chốc lát sau, Mộc Thanh Nhi sửng sốt: 'Năm ngàn khối linh thạch?'
'Không đủ ư? Ta còn đây!'
'Ngươi còn nhiều không?'
'Mười vạn!'
'Không phải mấy năm nay ngươi đều chạy trốn người ta đấy chứ !'
'..'
'Ngươi đúng là tên cướp! Năm ngàn khối linh thạch? Trong Mộc gia ở Đại Thương này cũng không có nhiều như thế!'
'..'
Lâm Nhất lắc đầu cười khổ, dưới chân mây trắng hiện ra, hắn như cánh diều trôi nổi về phía trời xa. Rời đi, hắn không quên nhìn về phía cô gái đang cô đơn đứng trông theo..
Cưỡi mây đi ư? Cái này là thuật pháp gì? Nhìn lên bầu trời đã vắng bóng người đi, Mộc Thanh Nhi ngầm thán phục, tâm tư say mê. Thầm nghĩ, Lâm Nhất, ngày nào đó ta lại găp ngươi..
...
Đây là Thái Bình trấn?
Lâm Nhất chưa bay tới Tiên Nhân đỉnh, trong thần thức mọi thứ đã hiện ra. Hắn muốn từ Thái Bình trấn, từ từ đi lại con đường cũ, giống như tên tiểu đạo sĩ mười ba tuổi năm nào..
San sát cửa hàng, lộn xộn, chen chúc nhau hai bên đường phố. Lâm Nhất cũng cảm thấy choáng váng. Đây rõ ràng là Thái Bình trấn, sao lại xa lạ thế, bỡ ngỡ thế?
Băng qua hai con đường, trong mơ hồ trí nhớ, trước mặt đúng là Thập Tự nhai năm ấy. Lâm Nhất tìm thấy ở đầu phố Thái Bình tửu lâu mấy chữ trên biển hiệu, cạnh cửa còn là công cụ chế tác rượu đã lâu năm. Cảm niệm một hồi, Lâm Nhất đi về phía tây, đường phố phía tây bắc là một cột cờ cao chừng mấy trượng. Ngọn cờ treo ở phía trên tung bay, chữ vàng nền hồng, ngọn lửa màu đen ngoài viền, chính là Thái Bình phiêu kỳ.
Đây hẳn là Thái Bình trấn rồi!
Có điều trong trấn thêm vài con đường lớn, so với trước đây thì lớn hơn khá nhiều. Trước đây Thập Tự nhai là rộng lớn nhất, đến hôm nay lại trở thành quá nhỏ bé, nhưng cũng náo nhiệt hơn trước nhiều.
Đứng ở đầu phố, nhìn người đi lại, không tìm thấy một dáng nào quen thuộc, sự cô độc bỗng nổi lên trong lòng. Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời mọc, nhắm hai mắt lại. Ánh bình minh lúc ấy đang tắm rửa thân hình hắn. Tâm niệm động, giữa thực tại, vùng hư ảnh bùng lên rồi trở nên mông lung..
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Bạn muốn đọc Vô Tiên mỗi ngày mà không phải bới mò trong đống hỗn độn truyện đang convert không? Hãy góp một chút sức lực của mình để vote cho Vô Tiên tại đây.