Mình lâu lắm rồi không dịch truyện và cũng ít vào diễn đàn nên cũng chưa rõ đầy đủ quy định hiện nay. Nay mình dịch thử 1 chương truyện đăng tại box này. Nếu có gì thiếu sót và nếu không được post thì các bạn cho ý kiến và chuyển nội dung mình đăng đi nhé. Còn nếu được thì mình sẽ đăng tiếp từng chương
Tối Cường Khí ThiếuNguồn truyện : http://www.kenwen.com/detail-34621.html
Giới thiệu - Tóm tắt truyện :
Tối Cường Khí Thiếu - 最强弃少
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ -鹅是老五
Thể loại : Tình cảm đô thị
Tình trạng tác phẩm : đang viết tiếp
*Tóm tắt :Trọng sinh tại địa cầu, Diệp Mặc ngay lúc vừa tan học đã vội vội vàng vàng chạy ngay vào một ngõ nhỏ vắng vẻ không người cởi ngay quần xuống, thật ra gã chỉ muốn kiểm tra tình hình "tiểu đệ đệ" của mình một chút mà thôi...
Quyển 1 : Dẫn nhập
Yến Kinh, sở hữu nhân khẩu tổng cộng khoảng vài trăm triệu người (vài nghìn vạn), là thành thị lớn nhất Trung Quốc đại lục. Như quả đứng tại nóc bất kỳ một tòa cao ốc (large building) nào của Yến Kinh nhìn vọng xuống. Nhìn đến hết tầm mắt toàn chỉ thấy “những hộp diêm”, là từng tòa cao ốc hoặc cao hoặc thấp mật mật ma ma chen chúc tại một chỗ.
Lúc này, trên nóc tổng hành dinh của Tập đoàn dược phẩm Ninh Thị (họ Ninh) có 2 người con gái đang đứng, một người mặt quần áo nhung lụa màu trắng, trên mặt biểu lộ sự bình tĩnh, nếu nhìn một cách tử tế, sẽ chắc chắn phát hiện đó là một người con gái tuyệt đẹp. Lúc này quần áo lụa của nàng ta đang bị những làn gió nhẹ thổi, có chút lượn sóng, phối hợp với gương mặt tuyệt đẹp của nàng ta, không khác gì tiên nữ trên chín tầng trời (cửu thiên tiên nữ), khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa, sợ là tiến lại gần một chút, sẽ cảm giác như đang xúc phạm nàng.
“Khinh Tuyết, em thực lòng muốn gả cho người đó ? Hôm đó… cái gì Diệp Mặc đó ?” Người nói là một người con gái mặc quần áo màu hồng đứng cạnh thiếu nữ tuyệt sắc, tuy nhiên cũng là một người con gái có gương mặt xinh đẹp quyến rũ, nhưng nếu so với người con gái mặc đồ trắng thì kém hơn ít nhiều.
Thiếu nữ mặc đồ trắng nhìn chăm chú những tòa cao ốc nhiều không đếm nổi ở xa xa, còn cả dòng người xe nhìn xa nhỏ như kiến, lẳng lặng không nói, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không liên quan đến nàng ta vậy.
Thiếu nữ mặc đồ hồng thở dài rồi nói : “Khinh Tuyết, chị biết em thực lòng không muốn gả cho gã Diệp Mặc bất tài bỏ đi đó, mà có thể nói trên đời này có ai xứng được với em đây, tuy nhiên chị biết, trong buổi tụ hội hôm đó em nói muốn gả cho gã Diệp Mặc đó, chẳng qua là trong lúc nóng giận, cũng có thể là muốn dùng gã Diệp Mặc bỏ đi đó làm lá chắn mà thôi.
Bất quá Khinh Tuyết à, những phụ nữ có thân phận như chị em mình, việc cưới xin sớm đã không phải do mình có thể tự làm chủ rồi. Đỡ được 1 lần, còn bao nhiều lần sau, nếu như mỗi lần đều lấy gã bỏ kia đi làm lá chắn, thì với thủ đoạn của mấy gã công tử ở thành phố này, nói không chừng sẽ khiến gã kia biến mất, như vậy em sẽ không có cái để mà mượn lời thoái thác rồi”
Người con gái mặc đồ trắng nhăn nhăn chân mày nói : “Em không có sai khiến người khác giết hắn, huống hồ gã sống hay chết không liên quan đến em, từ lúc em và hắn đính hôn từ nhỏ (định thân) tới giờ, em còn không biết hắn tròn hay dẹt nữa. Nếu như hắn quả thực bị giết đi nữa, cũng chỉ trách bản thân hắn thôi. Mộ Mai, chị không phải là nói việc kiếm sống của hắn hiện giờ rất khó khăn à ?
Chị đưa cho hắn 1.000.000 đồng NDT đi, coi như tiền công em dùng hắn làm lá chắn cũng được, về sau không nói đến hắn nữa, em là em, hắn là hắn, cả hai không có bất cứ quan hệ gì cả”
“Khinh Tuyết, em lấy 1.000.000 đ NDT cho hắn như vậy, là muốn gã chết càng sớm, em biết gã là người thế nào không ? Một gã công tử bột nhưng lại không có tư cách làm công tử bột bị đuổi đi, có 1.000.000 đ NDT (một trăm vạn) rồi, còn không phải lập tức kiêu ngạo khiến khắp đầu đường xó chợ đều biết à, chị thấy hay là chỉ lấy 20.000 đ NDT cho hắn thôi” Người còn gái tên Mộ Mai vội vàng nói.
“Cũng được, chị đi làm việc đó đi, em không muốn lại phiền chút nào về việc đó nữa” Người con gái mặc đồ trắng sau khi nói xong câu đó, cũng lười không buồn nói một chữ nào nữa, chỉ lăng lăng nhìn chăm chú phía bầu trời xa, cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì nữa.
(Sách mới của lão Ngũ “Tối Cường Khí Thiếu”, đã ra sách rồi, rất mong được phiếu đề cử và sưu tập, trông chờ vào các bạn bè gần xa rồi)