TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 8

Chủ đề: Dịch thử "Tối Cường Khí Thiếu" - Các bạn cho ý kiến !

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    bốn bể là nhà
    Bài viết
    99
    Xu
    0

    Mặc định Dịch thử "Tối Cường Khí Thiếu" - Các bạn cho ý kiến !

    Mình lâu lắm rồi không dịch truyện và cũng ít vào diễn đàn nên cũng chưa rõ đầy đủ quy định hiện nay. Nay mình dịch thử 1 chương truyện đăng tại box này. Nếu có gì thiếu sót và nếu không được post thì các bạn cho ý kiến và chuyển nội dung mình đăng đi nhé. Còn nếu được thì mình sẽ đăng tiếp từng chương
    Tối Cường Khí Thiếu
    Nguồn truyện : http://www.kenwen.com/detail-34621.html
    Giới thiệu - Tóm tắt truyện :
    Tối Cường Khí Thiếu - 最强弃少
    Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ -鹅是老五
    Thể loại : Tình cảm đô thị
    Tình trạng tác phẩm : đang viết tiếp
    *Tóm tắt :Trọng sinh tại địa cầu, Diệp Mặc ngay lúc vừa tan học đã vội vội vàng vàng chạy ngay vào một ngõ nhỏ vắng vẻ không người cởi ngay quần xuống, thật ra gã chỉ muốn kiểm tra tình hình "tiểu đệ đệ" của mình một chút mà thôi...

    Quyển 1 : Dẫn nhập

    Yến Kinh, sở hữu nhân khẩu tổng cộng khoảng vài trăm triệu người (vài nghìn vạn), là thành thị lớn nhất Trung Quốc đại lục. Như quả đứng tại nóc bất kỳ một tòa cao ốc (large building) nào của Yến Kinh nhìn vọng xuống. Nhìn đến hết tầm mắt toàn chỉ thấy “những hộp diêm”, là từng tòa cao ốc hoặc cao hoặc thấp mật mật ma ma chen chúc tại một chỗ.
    Lúc này, trên nóc tổng hành dinh của Tập đoàn dược phẩm Ninh Thị (họ Ninh) có 2 người con gái đang đứng, một người mặt quần áo nhung lụa màu trắng, trên mặt biểu lộ sự bình tĩnh, nếu nhìn một cách tử tế, sẽ chắc chắn phát hiện đó là một người con gái tuyệt đẹp. Lúc này quần áo lụa của nàng ta đang bị những làn gió nhẹ thổi, có chút lượn sóng, phối hợp với gương mặt tuyệt đẹp của nàng ta, không khác gì tiên nữ trên chín tầng trời (cửu thiên tiên nữ), khiến người khác chỉ dám nhìn từ xa, sợ là tiến lại gần một chút, sẽ cảm giác như đang xúc phạm nàng.
    “Khinh Tuyết, em thực lòng muốn gả cho người đó ? Hôm đó… cái gì Diệp Mặc đó ?” Người nói là một người con gái mặc quần áo màu hồng đứng cạnh thiếu nữ tuyệt sắc, tuy nhiên cũng là một người con gái có gương mặt xinh đẹp quyến rũ, nhưng nếu so với người con gái mặc đồ trắng thì kém hơn ít nhiều.
    Thiếu nữ mặc đồ trắng nhìn chăm chú những tòa cao ốc nhiều không đếm nổi ở xa xa, còn cả dòng người xe nhìn xa nhỏ như kiến, lẳng lặng không nói, tựa hồ tất cả mọi thứ đều không liên quan đến nàng ta vậy.
    Thiếu nữ mặc đồ hồng thở dài rồi nói : “Khinh Tuyết, chị biết em thực lòng không muốn gả cho gã Diệp Mặc bất tài bỏ đi đó, mà có thể nói trên đời này có ai xứng được với em đây, tuy nhiên chị biết, trong buổi tụ hội hôm đó em nói muốn gả cho gã Diệp Mặc đó, chẳng qua là trong lúc nóng giận, cũng có thể là muốn dùng gã Diệp Mặc bỏ đi đó làm lá chắn mà thôi.
    Bất quá Khinh Tuyết à, những phụ nữ có thân phận như chị em mình, việc cưới xin sớm đã không phải do mình có thể tự làm chủ rồi. Đỡ được 1 lần, còn bao nhiều lần sau, nếu như mỗi lần đều lấy gã bỏ kia đi làm lá chắn, thì với thủ đoạn của mấy gã công tử ở thành phố này, nói không chừng sẽ khiến gã kia biến mất, như vậy em sẽ không có cái để mà mượn lời thoái thác rồi”
    Người con gái mặc đồ trắng nhăn nhăn chân mày nói : “Em không có sai khiến người khác giết hắn, huống hồ gã sống hay chết không liên quan đến em, từ lúc em và hắn đính hôn từ nhỏ (định thân) tới giờ, em còn không biết hắn tròn hay dẹt nữa. Nếu như hắn quả thực bị giết đi nữa, cũng chỉ trách bản thân hắn thôi. Mộ Mai, chị không phải là nói việc kiếm sống của hắn hiện giờ rất khó khăn à ?
    Chị đưa cho hắn 1.000.000 đồng NDT đi, coi như tiền công em dùng hắn làm lá chắn cũng được, về sau không nói đến hắn nữa, em là em, hắn là hắn, cả hai không có bất cứ quan hệ gì cả”
    “Khinh Tuyết, em lấy 1.000.000 đ NDT cho hắn như vậy, là muốn gã chết càng sớm, em biết gã là người thế nào không ? Một gã công tử bột nhưng lại không có tư cách làm công tử bột bị đuổi đi, có 1.000.000 đ NDT (một trăm vạn) rồi, còn không phải lập tức kiêu ngạo khiến khắp đầu đường xó chợ đều biết à, chị thấy hay là chỉ lấy 20.000 đ NDT cho hắn thôi” Người còn gái tên Mộ Mai vội vàng nói.
    “Cũng được, chị đi làm việc đó đi, em không muốn lại phiền chút nào về việc đó nữa” Người con gái mặc đồ trắng sau khi nói xong câu đó, cũng lười không buồn nói một chữ nào nữa, chỉ lăng lăng nhìn chăm chú phía bầu trời xa, cũng chẳng biết nàng đang nghĩ gì nữa.
    (Sách mới của lão Ngũ “Tối Cường Khí Thiếu”, đã ra sách rồi, rất mong được phiếu đề cử và sưu tập, trông chờ vào các bạn bè gần xa rồi)
    Lần sửa cuối bởi Kẻ Lãng Du, ngày 04-06-2012 lúc 12:00.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Meocon2015,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    bốn bể là nhà
    Bài viết
    99
    Xu
    0

    Mặc định chương 2

    Quyển 1 – Chương 1 : “Tiểu đệ đệ” có vấn đề không ?

    “Diệp Mặc, Diệp Mặc, không việc gì chứ, tỉnh dậy nhanh, đến giờ lên lớp rồi kìa, tiết học này là của “vô tình băng” (băng không tình cảm) đấy, cậu khẩn cấp dậy ngay” Bên tai của Diệp Mặc nổi lên tiếng ai đó có chút gấp gáp, Diệp Mặc có chút cảm giác cực kỳ kỳ quái.
    “Đồ ngu ngốc này, có lẽ không có mặt mũi nào nhìn người khác rồi, che cái mặt lại đi” Bên tai Diệp Mặc lại nổi lên tiếng của ai đó, bất quá lần này thì khiến Diệp Mặc tỉnh cả người.
    Diệp Mặc nhìn xung quanh có chút mơ hồ chưa định thần, không có một ai là gã quen, toàn là những gương mặt lạ.
    Thấy vẻ mặt Diệp Mặc còn đang mơ hồ, lại là một trận cười ầm ĩ (hống đường đại tiếu) truyền đến, rõ ràng là tiếng cười ở nơi này là vì với gã mà nổi lên, thấy người chung quanh tựa hồ là tại chế nhạo gã, nhất thời gã cũng không dám lên tiếng hỏi lý do, chỉ có thể âm thầm phòng bị mà thôi, phòng ngừa có người tấn công gã.
    Nhìn xung quanh cũng chỉ có một cậu bạn học bên cạnh mình, tựa hồ là không có chế nhạo gã, vừa rồi còn là cậu ta lay gã dậy.
    “Nơi này là nơi nào mà mình lại ở đây? Bọn họ là ai ? Sao nơi này lại giống lớp học vậy ?” Diệp Mặc có chút kinh ngạc sá dị bật hỏi.
    “Ha Ha…” Lại một trận cười ầm ĩ nổi lên.
    “Diệp Mặc, mình thấy cậu chắc bị tức đến mức hồ đồ rồi, với loại cậu mà cũng đòi viết thư tình cho Ngạn Diễm à ? Cậu mà còn là người nhà họ Diệp thì không có vấn đề gì, nhưng giờ cậu đã không còn người của họ Diệp nữa rồi, sau này cẩn thận một chút, tiết học sau là tiết Anh ngữ của cô giáo Vân Băng đấy, cẩn thận đừng để cô ý bắt được” bạn ngồi cùng bàn cẩn thận nói bên tai Diệp Mặc, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có Diệp Mặc mới có thể nghe được, có thể thấy cậu ta cũng rất lo lắng.
    “Mình thực sự là cũng không nhớ rõ nữa, vừa rồi đầu óc đau quá, quên rất nhiều thứ” Diệp Mặc không có cách nào khác đành nói.
    Bạn cùng bàn thở dài, tự nhiên đương nhiên không tin là Diệp Mặc đột nhiên không nhớ gì, chỉ là vì giữ thể diện nên nói vậy mà thôi. Gã còn là không nhận thức rõ ràng hiện thực, gã đã không còn là Diệp Mặc của nhà họ Diệp rôi.
    Đầu óc của Diệp Mặc đau liên hổi từng trận, gã nhớ lại mình cùng sư phụ Lạc Ảnh đang luyện chế Hồi Nguyên Đan, sau đó bọn chó chết Tây Lưu Môn đánh đến, sau nữa là những tiếng nổ và tiếng chém giết nổi lên, nhớ lại cuối cùng sư phụ tóm gã và sử dụng một tấm phù độn (bùa ẩn trốn), nhưng tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này ? Nơi này còn là Lạc Nguyệt Đại Lục không ?
    Đúng rồi, mình bây giờ ngồi tại nơi này, còn sư phụ đâu ? Sư phụ chỉ là hơn mình có 3 tuổi mà thôi, mà hơn nữa nguyên nhân khiến Tây Lưu Môn đột nhiên đến tấn công môn phái của mình cũng là do sư phụ quá xinh đẹp, thiếu chủ của Tây Lưu Môn cũng vì muốn cưới sư phụ sinh đẹp của mình, sau khi bị sư phụ cự tuyệt mới gây ra sự.
    Vạn nhất sư phụ bị rơi vào tay của Tây Lưu Môn, hậu quả không muốn nghĩ đến nữa, nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Mạc không thể nén được sự kinh hoàng, đột nhiên đứng phắt dậy.
    “Có việc gì vậy, không biết là đã có chuông báo vào tiết học à ?” Một phụ nữ mặt mũi lạnh lùng (thanh lãnh) đang kẹp mấy quyển sách bước lên bục giảng, lạnh lạnh liếc mắt một vòng đám học sinh đang cười ầm ĩ ở phía dưới cất tiếng, ngay tức thời tiếng cười nhỏ hẳn lại, mọi người đều biết đó là cô giáo dạy tiết Anh ngữ - Vân Băng, cô ta cực kỳ ghét việc học sinh ồn ào to tiếng, chẳng may bị bà ta chú ý thì tuyệt đối không có kết cục tốt lành gì.
    Diệp Mặc cũng thấy có chút không ổn rồi, gã tuy nhiên nghe hiểu những lời nói đó, nhưng kiểu nói đó không phải kiểu vốn nơi mình vốn dùng, chẳng nhẽ nơi này đã không còn là Lạc Nguyệt Đại Lục ?
    Diệp Mặc nhăn mày muốn hiểu rõ hơn nữa tình hình hiện giờ, đầu óc lại đau đơn từng chập, rất nhiều tin tức sự việc lộn xộn hiện lên trong đầu Diệp Mặc.
    Diệp Mặc, con cháu 3 đời của dòng họ Diệp, cha là Diệp Vấn Thiên, 2 năm trước đã mất, còn mẹ thì từ trước đến nay không có ấn tượng gì. Mà Diệp Mặc từ lúc cha mất đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, nguyên nhân cụ thể là vì Diệp Mặc không phải con ruột của Diệp Vấn Thiên.
    Nói chính xác hơn nữa là sau khi cha mẹ Diệp Mặc qua đời, máu của Diệp Mặc bị đưa đi giám định, sau đó bị kết luận là huyết thống Diệp Mặc không phải là của họ Diệp, vì vậy mới có việc gã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.
    Bất quá gã còn có một em gái là Diệp Lăng, một đứa em trai là Diệp Tử Phong. Chỉ là cùng với không cùng mẹ, mà là anh em cùng cha khác mẹ. 3 năm trước, cha gã dường như biết là có thiếu sót với hắn hay sao mà đã bàn với ông trưởng họ của nhà họ Ninh định việc hôn ước giữa 2 nhà cho gã, Diệp Vấn Thiên rất có khả năng biết gã sẽ không ổn, nên muốn kiếm cho gã một chỗ dựa, vì thế mới tìm đến họ Ninh ở thủ đô.
    Đối với việc có thể hứa hôn với nhà họ Diệp - một trong 5 dòng họ đứng đầu của thủ đô, họ Ninh đương nhiên là cực kỳ đồng ý. Hứa gả tôn nữ Ninh Khinh Tuyết của ông trưởng họ nhà họ Ninh cho Diệp Mặc. Cho đến hôm nay, Ninh Khinh Tuyết mới 21 tuổi mà đã có tiếng là người con gái đẹp nhất của thủ đô rồi.
    Mà Diệp Mặc lại trở thành tai nạn của họ Diệp, nguyên nhân rất đơn giản, trong một buổi kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện, Diệp Mặc bị kiểm tra ra là bị thiên nuy (yếu sinh lý bẩm sinh), nói trắng ra là không thể làm việc duy trì nòi giống được. Tuy họ Diệp muốn cố gắng ẩn giấu sự thật đó, nhưng là không hiểu vì sao trong một đêm mà toàn bộ người ở thủ đô đều biết rồi, nhà họ Diệp một trong 5 gia tộc lớn nhất của Trung Quốc mà xuất hiện một gã bị yếu sinh lý bẩm sinh, có thể nói là một việc khiến họ Diệp mất rất nhiều mặt thể diện.
    “Ah …..” nhớ lại đến đoạn đó, Diệp Mặc sợ hãi hét lên một tiếng, đứng bật dậy, thiếu chút nữa muốn ngay lập tức cởi quần của mình xuống xem xem. Gã đã có chút hiểu rõ bản thân gã có khả năng đã trọng sinh vào thân thể một gã cũng tên là Diệp Mặc rồi, nhưng vì vậy mà gã bị yếu sinh lý và vô sinh thì thà là giết gã còn hơn.
    “Em học sinh kia, em tên là gì ? Trong lúc đang học mà kêu la cái gì, hết giờ học lên gặp tôi ở phòng giáo viên” Vị giáo viên xinh đẹp đang giảng bài thì bị Diệp Mặc làm ồn phải tạm dừng lại khiến nàng sắc mặt hơi chút khó chịu.
    Toàn bộ bạn học trên lớp đều cười thầm, việc không đáng cũng mời một học sinh lớn tướng vào phòng giáo viên để nhắc nhở, có lẽ cũng chỉ mỗi vị giáo viên tiếng Anh này mới áp dụng thôi, mà không đi cũng không được, điểm số hạnh kiểm lại thuộc quyền của người ta.
    Diệp Mặc lo lắng ngồi xuống, tuy gã không hiểu rõ lắm về việc tranh đấu trong nội bộ dòng họ, những cũng đoán ra là mình bị đuổi khỏi nhà họ Diệp có lẽ cũng do việc mình bị yếu sinh lý, chứ không nhất định là do gã không phải là cùng huyết thống họ Diệp, huống hồ trong quá trình xét nghiệm kiểm tra AND có ai đó động tay động chân thì cũng không phải là không có khả năng.
    Việc Diệp Mặc lo âu không phải là việc mình bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, đối vấn đề này, gã căn bản không thèm quan tâm, gã quan tâm là việc mình bị yếu sinh lý, ngoài ra còn tình hình sư phụ Lạc Anh của gã mà thôi.
    Bất quá gã cũng đã biết rõ vì sao các bạn học trên lớp lại cười ầm ĩ chế nhão gã rồi, là vì gã Diệp Mặc chủ thân thể trước rõ ràng đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, còn bản tính không đổi đi theo đuổi nữ sinh hot nhất lớp tên Ngạn Diễm. Kết quả là người ta mang thư tình của gã dán lên bảng đen trên lớp, sau đó đứng tại bực giảng nhìn xuống gã một cách khinh miệt hỏi : “Diệp đại thiếu gia, cậu có thể cùng mình lên giường không ?”
    Nguyên do là như vậy nên tất cả mới cười ầm ĩ chế nhạo gã như vậy, rất có khả năng là vì như vậy nên gã Diệp Mặc kia mới hổ thẹn mà chết, muốn một người yếu sinh lý cùng nàng ta lên giường, chẳng phải là tát vào mặt gã kia à ? Tuy nói gã Diệp Mặc kia giờ cũng không phải là mình nhưng vẫn khiến mặt Diệp Mặc trở lên càng tăm tối.
    Quan sát kỹ nữ sinh tên Ngạn Diễm kia, ngoài hình trông cũng vô cùng nảy nở, bất quá là đó là kết quả của việc hóa trang quá thôi, Diệp Mặc rất phản cảm, khổng thể hiểu nổi tại sao người chủ trước của thân thể này lại có thể đi theo đuổi người như vậy cho được.
    Bất quá Diệp Mặc rất nhanh cũng hiểu được nguyên nhân, nhân vì lúc trước khi Diệp Mặc kia còn là người nhà họ Diệp, mọi người đều cực kỳ bợ đỡ nịnh hót gã, trong đó bao gồm cả nữ sinh tên Ngạn Diễm kia. Sau này khi việc bị yếu sinh lý bẩm sinh bị truyền ra, gã vì hổ thẹn nên muốn lấy lại mặt mũi, vì vậy mới mong muốn tìm một bạn gái, bất quá việc gã kia không nghĩ đến là nữ sinh nọ vốn luôn bợ đỡ nịnh hót gã lại đột nhiên đối với gã như vậy, khiến gã hổ thẹn đến nỗi ngất đi, tạo điều kiện cho bản thân mình được trọng sinh/
    Mình cư nhiên bị trọng sinh tại nơi như vậy.
    Bài giảng của vị giáo viên xinh đẹp đang giảng trên bục gã một chữ cũng nghe không hiểu, một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà Diệp Mặc cũng chả muốn để hiểu, đối với việc bị yếu sinh lý, gã tuyệt đối còn chưa thể tiếp thụ được, để mà trọng sinh thành hiện trạng này thà gã không trọng sinh còn hơn.
    Sắp xếp lại toàn bộ ký ức một lượt, sắc mặt của Diệp Mực cực kỳ tối tăm ảm đạm, dù không nghĩ đến việc bị yếu sinh lý thì nơi này thiên địa nguyên khí thưa thớt, căn bản không phải nơi dành cho việc tu luyện, chẳng lẽ phải ở cái nơi gọi là địa cầu này cho đến khi già mà chết hay sao đây ?
    Việc được học tại cái trường đại học này cũng chả là gì cả, vấn đề quan trọng nhất là hiểu rõ được hoàn cảnh hiện nay của bản thân. Việc yếu sinh lý của gã có liên quan đến vấn đề danh tiếng của dòng họ, tuy nhiên nhà họ Diệp đã đuổi gã khỏi cửa nhưng ai biết được có ai đó không buông tha mà giết gã ? Có lẽ cũng còn vấn đề nào đó nữa nên gã mới bị đuổi khỏi dòng họ, hiện tại vấn đề an toàn của gã liệu có được đảm bảo không ?
    Sau khi chuông hết giờ học vang lên, việc đầu tiên Diệp Mặc làm không phải là đến phòng làm việc của giáo viên, mà là vội vội vàng vàng đi ra khỏi trường, gã muốn kiếm chỗ để xem xét “tiểu đệ đệ” của gã liệu có đúng bị yếu sinh lý hay không.
    May là tại bên cạnh trường Đại học Ninh Hải cái gì không nhiều chứ ngõ nhỏ thì không thiếu, Diệp Mặc chạy vội vào một ngõ nhỏ vắng vẻ không người, nhanh chóng cởi quần xuống.
    “Tiểu đệ đệ” quả nhiên là rất nhỏ, bất quá Diệp Mặc cũng không vội vì “tiểu đệ đệ” nhỏ mà quá thất vọng ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Gã không nhưng không phải bị yếu sinh lý bẩm sinh, mà là “tiểu đệ đệ” của gã còn rất lớn, chỉ là một đường kinh mạch bị tắc mới ngăn cản sự phát triển của “tiểu đệ đệ”, gây ra hiện tượng giống như bị yếu sinh lý bẩm sinh như vậy. Gã trước đây khi còn tu đạo tại Lạc Nguyệt Đại Lục đã là một cao thủ trong việc giường chiếu nên đối với loại hiện tượng này gã chỉ nhìn qua là nhận ra được tại sao.
    Tuy là nói như vậy nhưng với khoa học kỹ thuật của địa cầu hiện tại muốn mở thông đường kinh mặc bị tắc nghẽn này không có gì phải bàn cãi lại là việc người điên nói lung tung (si nhân thuyết mộng). Nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại không phải là việc khó. Tuy hiện tại với tình trạng của gã cũng chưa thể làm được việc đó để khiến “tiểu đệ đệ” của gã khôi phục bình thường nhưng chỉ cần gã đạt đến tầng 3 cảnh giới Luyện Khí thì tự nhiên đường kinh mạch kia sẽ tự động được mở thông.
    Chỉ là ngay lập tức Diệp Mặc lại có chút thất vọng, bởi vì tại tình hình thiên địa nguyên khí của địa cầu thưa thớt như vậy, không có gì nghi ngờ là một nhiệm vụ vô cùng vô cùng khó khăn rồi, cũng có thể cả đời cũng không hoàn thành được, nói vậy khác gì tình hình của gã cũng chẳng khác gì giống như bị yếu sinh lý bẩm sinh.
    Diệp Mặc thở dài đang định kéo quần lên, bỗng nhiên một tiếng thét nổi lên làm gã giật mình.
    “Giở trò lưu manh aaaa….” Phía đằng trước của Diệp Mặc, một giọng nữ giới có thể nói là loại âm lượng rất cao vang lên. Cũng do vừa rồi Diệp Mặc chỉ tập trung xem xét tình trạng “tiểu đệ đệ” của gã mà quên mất để ý xung quanh, cũng không chú ý là con ngõ này vốn có đường thông sang chỉ là do đoạn rẽ hơi khuất nên khó nhìn thấy mà thôi.
    Diệp Mặc vốn không phải là loại thích phô hàng (phô dâm), mà hiện tại cũng chả có đủ khả năng phô hàng nên gã vội vàng kéo quần lên định lẻn đi.
    “Diệp Mặc, sao lại là cậu ?” Người phụ nữ sau khi vừa hét xong lại cất giọng kinh ngạch, rất rõ ràng nàng ta nhận biết Diệp Mặc.
    (A a, sách mời mong được phiếu đề cử và sưu tập, cảm ơn rồi !)
    * tiểu đệ đệ : dương vật, chim cò của con trai
    * Kinh thành = Yến Kinh = Thủ đô (chỉ Thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc)
    Lần sửa cuối bởi Kẻ Lãng Du, ngày 04-06-2012 lúc 12:53.

  4. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Thủ đô Zimbawe
    Bài viết
    2,991
    Xu
    44,500

    Mặc định

    Trước hết huynh đệ nên có cái link đến nguồn của truyện, đây là quy định để mod hoặc người khác cần kiểm tra hoặc convert theo ý cá nhân. Kế tiếp là vì không biết nguồn của truyện nên tớ không bàn luận về nội dung, tớ chỉ nhận xét về văn phong và câu cú mà thôi. Tuy vẫn còn ít lỗi chính tả nhưng văn phong huynh đệ khá tốt không mang nặng câu cú kiểu vietphrase mặc dù vẫn còn hơi lủng củng do ý tưởng xếp đặt chưa nhuần nhuyễn. Điểm này khá dễ khắc phục khi huynh đệ quen thuộc với mạch truyện và văn phong của tác giả, ngoài ra huynh đệ nên nhờ người khác biên chỉnh lại là tốt thôi. Ví dụ câu sau đây:
    "Chỉ là ngay lập tức Diệp Mặc lại có chút thất vọng, bởi vì tại tình hình thiên địa nguyên khí của địa cầu thưa thớt như vậy, không có gì nghi ngờ là một nhiệm vụ vô cùng vô cùng khó khăn rồi, cũng có thể cả đời cũng không hoàn thành được, nói vậy khác gì tình hình của gã cũng chẳng khác gì giống như bị yếu sinh lý bẩm sinh."
    Huynh đệ đọc kỹ lại đoạn trên sẽ thấy ý tưởng và câu cú xếp đặt chưa được thoát ý lắm, đoạn văn lủng củng dư nhiều từ vô nghĩa, có thể giảm bớt như sau mà câu văn vẫn giữ nguyên ý:
    "Chỉ là ngay lập tức Diệp Mặc lại có chút thất vọng, bởi vì hiện tại thiên địa nguyên khí của địa cầu thưa thớt, không còn nghi ngờ gì nữa đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cũng có thể cả đời gã không thể hoàn thành được, nói cách khác tình hình của gã cũng chẳng khác gì bị yếu sinh lý bẩm sinh."
    Thú thật bản thân tớ có dị ứng với loại truyện đô thị tài năng, nhân vật chính có đủ loại hàng họ, không có chút thực tế nào cả. Sau khi đọc 1 số truyện quá đáng, tớ chạy xa thể loại này. Tuy nhiên theo tớ thấy huynh đệ làm rất tốt, cứ tiếp tục phát huy khả năng của mình và học hỏi để làm tốt hơn nữa.

  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    dolekim,
  6. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    bốn bể là nhà
    Bài viết
    99
    Xu
    0

    Mặc định

    Mình muốn dịch theo sát nghĩa và giữ đúng văn phong của tác giả nhưng ngữ pháp tiếng Trung của mình còn kém nên đoạn dịch còn nhiều chỗ câu cú lủng củng, chưa rõ nghĩa. Mình cứ dịch và đăng đã rồi sẽ chỉnh sửa dần sau. Cám ơn bạn đã góp ý.
    Mình chọn truyên thể loại đô thị này cũng vì nó nhẹ nhàng, đọc giải trí thôi.
    Lần sửa cuối bởi Kẻ Lãng Du, ngày 04-06-2012 lúc 21:44.

  7. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    bốn bể là nhà
    Bài viết
    99
    Xu
    0

    Mặc định

    QUYỂN 1 CHƯƠNG 2 : NINH GIA MUỐN HỦY HÔN ƯỚC
    Diệp Mặc có chút sửng sốt nhìn người thiếu nữ trước mặt, đầu tóc cố ta rất ngắn, mặt mũi tuy không phải là xinh đẹp tuy nhiên cũng tính là dễ nhìn, nhìn có chút quen quen nhưng gã lại nhớ không ra, vốn là từ sau lúc ký ức tràn vào đầu gã trong buổi học trở đi thì các thứ khác lại trở lên mơ hồ dần, các thứ đó chính là ký ức của Diệp Mặc kia trước lúc gã trọng sinh.
    “Hanh, Diệp Mặc anh được lắm, tôi cho anh mượn tiền bao nhiêu lần rồi, vậy mà giờ anh lại giả vờ không biết tôi, anh thật là quá ác ôn rồi” Thiếu nữ mặt tròn hét lên.
    Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, thiếu nữ này tên gọi Vương Dĩnh, người nhà họ Vương ở thủ đô, tính tình nóng nảy ruột ngựa, nói không suy nghĩ nhưng thật ra lại không có lòng dạ xấu, hiện giờ cũng đang học tại thành phố Ninh Hải, còn là cùng ở Đại học Ninh Hải nữa. Diệp Mặc vốn khi còn ở thủ đô không được hoan nghênh, quen biết rất ít, chưa nói đến sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.
    Mà lý do gã quen biết Vương Dĩnh cũng bởi vì nàng ta cùng em gái gã Diệp Lăng là bạn học, thường xuyên đến chơi, lần một lần hai nên cũng thành quen.
    Tuy nhiên từ lúc Diệp Mặc bị đuổi khỏi nhà họ Diệp đến giờ rất nhiều người vốn quen biết gã trước kia bây giờ lại giả vờ không quen biết nhưng với bản tính vốn hoạt bát, thẳng thắn không thích quanh co Vương Dĩnh không những không làm vậy mà ngược lại còn mấy lần cho gã mượn tiền lúc khó khăn.
    “Ách… là em à, Vương Dĩnh, ngại quá, vừa rồi đầu óc có chút rối loạn, không nhớ ra ngay…” Diệp Mặc một mặt vừa nói vậy trong lòng thì đã tính toán hiện tại gã một đống đều không có mà ăn có lẽ lại phải tính mượn nàng ta chút tiền qua ngày.
    Trong lúc Diệp Mặc đang chuẩn bị kiếm lý do để mượn tiền tiếp thì nàng ta đã thần thần bí bí nói với gã : “Diệp Mặc, anh có biết ở thủ đô sau vụ của anh vừa rồi hiện giờ ai là người nổi tiếng nhất không ? À, không thể nói nổi tiếng nhất mà phải nói là bị cười chê nhất mới đúng”
    Vương Dĩnh cũng chẳng có chút để ý đến việc có động chạm đến nỗi đau của Diệp Mặc không mà chỉ luôn miệng nói cho thỏa thích.
    Bất quá nàng ta cũng không trông chờ Diệp Mặc trả lời vấn đề nàng vừa nói, mà ngay lập tức lại thần bí nói với gã : “Vài tháng trước, người của họ Ninh đã đến nhà họ Diệp của anh để nói về việc thối hôn rồi, anh có biết bác của anh nói thế nào không ?”
    Diệp Mặc uể oải trải lời : “Tôi chỉ tên là Diệp Mặc, không có chú bác nào cả”
    “À, xin lỗi anh nha, em quên mất anh đã không phải là người nhà họ Diệp nữa rồi, bác…, à, không phải, mà là bác trưởng họ Diệp nói ‘Thằng Diệp Mặc kia không phải là người của nhà họ Diệp tôi nữa, việc hôn sự gì đó ông cứ trực tiếp đến gặp nó mà nói chuyện, nghe nói nó đang học tại Đại học Ninh Hải đấy’
    Người nhà họ Ninh nghe vậy giận muốn chết mà không biết làm cách nào, Ô, Diệp Mặc, người nhà họ Ninh có đến tìm anh không ? Nghe nói nhà họ Tống đã đến nhà họ Ninh đặt vấn đề mong họ Ninh gả Ninh Khinh Tuyết cho Tống Thiếu Văn đấy, mà chắc anh cũng không tưởng tượng nổi nàng vị hôn thê của anh đã trả lời thế nào đâu” Vương Dĩnh nói đến đó nhìn Diệp Mặc một cách rất đắc ý, nàng ta rất muốn xem thái độ của Diệp Mặc sẽ thế nào.
    Diệp Mặc âm thầm lắc đầu, thật ra gã đối với Ninh Khinh Tuyệt cũng chẳng có ấn tượng gì, tuy nàng ta là mỹ nhân đẹp nhất thủ đô, lại trên danh nghĩa là vợ chưa cưới của gã, bất quá hiện tại gã cũng chẳng còn là Diệp Mặc trước kia nữa rồi, cũng chẳng còn là con cháu đích tôn của nhà họ Diệp nữa. Thái độ của Ninh Khinh Tuyết đối với gã thì có quan hệ gì đây, muốn gả cho ai thì gả, gã căn bản là không quan tâm, thậm chí một chút đáng tiếc cũng không có.
    Vả lại Ninh Khinh Tuyết có xinh đẹp đến đâu chăng nữa chẳng lẽ lại còn xinh đẹp hơn sư phụ mỹ miều của gã, trước đây gã không cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của sư phụ đối với gã thì bây giờ trải qua việc chết đi sống lại mà còn không nhận ra thì có thể nói gã cũng nên đâm đầu mà chết cho rồi (mình dịch thoát đoạn này chỉ giữ lại ý thôi tránh câu văn lủng củng).
    Nghĩ đến đây, Diệp Mặc có chút thừ người ra.
    Thấy Diệp Mặc bỗng nhiên sững người như vậy Vương Dĩnh lại nghĩ gã vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận việc vuột mất Ninh Khinh Tuyết hoặc cũng có thể vì việc bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp mà phiền não, vội vàng nói : “Diệp Mặc à, tuy Ninh Khinh Tuyết rất xinh đẹp nhưng nàng ta là người họ Ninh mà hiện giờ anh đã không còn là người nhà họ Diệp nữa rồi, cho nên…”
    Diệp Mặc đương nhiên minh bạch ý của Vương Dĩnh, cười chậm rãi nói : “Ninh Khinh Tuyết à ? Ồ, anh đã quên rôi” Gã nói là sự thật vì căn bản gã đã không còn ấn tượng gì về mỹ nữ tên là Ninh Khinh Tuyết rồi, nếu nói ấn tượng thì Vương Dĩnh ở trước mặt gã so ra còn chân thật hơn.
    Vương Dĩnh mắt đảo lòng trắng với gã trong lòng thì nghĩ nàng mà tin gã mới là việc lạ.
    Bất quá nàng ta tiếp tục nói : “Anh nói vậy là làm Ninh Khinh Tuyết đau lòng đấy nha, anh có biết hiện giờ ở thủ đô ai là người đang bị chê cười nhất không ? Là nàng ta đó”.
    Diệp Mặc sững người, sao nàng ta lại bị chê cười ? Bản thân việc mình bị yếu sinh lý bẩm sinh, lại bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, chỉ cần nhà họ Ninh của nàng nói một câu rõ ràng là muốn giải trừ hôn ước với gã được à ? Chả nhẽ một gã hiện giờ lang thang vật vờ như gã lại còn dám đến tận cửa ý kiền này nọ gì nữa sao ?
    May là Vương Dĩnh lại tiếp tục giải thích : “Lúc nhà họ Tống đưa ra yêu cầu muốn hứa hôn với Ninh Khinh Tuyết, nàng ta nhân lúc tụ hội trước mặt đông đảo mọi người nói đã là người của Diệp Mặc rồi thì không chấp nhận được gả cho ai khác nữa, trừ khi… bất quá nàng ta nói đến 2 chữ - trừ khi…- thì lại không nói tiếp nữa. Không biết nàng ta nói ‘trừ khi’ là cái gì. nhưng câu nói đó đã lan truyền khắp nơi rồi. Nghe nói cha nàng ta trong lúc tức giận đã nhốt nàng ta lại rồi, cũng không biết là thật hay giả nữa.
    Nhân vì câu nói của nàng ta như vậy mới khiến tất cả mọi người ở thủ đô chế nhạo. Tuy mọi người đều biết nàng ta kiếm cớ để từ chối hôn ưới với nhà họ Tống nhưng anh có biết mọi người sau lưng nàng ta nói gì không ? Đều nói có lẽ nàng ta chưa trải sự đời, chưa biết thế nào là yếu sinh lý bẩm sinh, đợi khi nàng ta biết…
    Ồ, xin lỗi nha, em nói vậy không có ý châm chọc anh đâu, đây là ý của người khác nói đấy nhé” Mãi cho đến khi nói gần xong Vương Dĩnh mới nhớ ra là nàng ta nói đến việc người bị yếu sinh lý cũng chính là người đang ở trước mặt nàng ta, vừa rồi Diệp Mặc cởi quần xuống rất có khả năng là đang xem xét cái của nợ kia.
    Diệp Mặc lòng thậm nghĩ cái nàng Vương Dĩnh này cũng thật quá phổi bò(một tâm một phế) đi, nói năng như đảo hạt đậu (đảo đậu tử), một chút cũng không suy nghĩ trước sau, bất quá lúc này gã cũng chẳng có cảm giác gì bởi vì gã căn bản không bị yếu sinh lý, chỉ cần gã tu luyện đến tầng 3 cảnh giới Luyện Khí, kinh mạch bị nghẽn của gã sẽ tự động được khơi thông thôi, tuy nói để tu luyện đến tầng 3 Luyện Khí thật sự rất khó nhưng dù sao cũng là có phương hướng để chữa trị.
    Bất quá lời của Ninh Khinh Tuyết gã cũng hoàn toàn không coi là thật, tuy gã chưa gặp qua Ninh Khinh Tuyết nhưng được mọi người tôn xưng là mỹ nữ đẹp nhất thủ đô, dung mạo nàng ta thế nào cũng không thể kém được, chắc là nàng ta không vừa ý với việc phải hứa hôn với gã Tống Thiếu Văn kia nên mới kiếm gã làm lá chắn. Nhưng khiến gã không hiểu rõ là cứ cho không nói đến việc nàng lấy gã ra làm lá chắn đi nữa thì việc vì sao nàng ta lại chọn trước mặt đông người để nói việc đó ? chỉ cần nói riêng với người nhà họ Tống không phải cũng được sao ?
    Nhưng rồi Diệp Mặc lập tức cũng hiểu ra Ninh Khinh Tuyết trong lúc này chưa muốn hứa hôn với bất kỳ ai nên mới nói trước chốn đông người như vậy, mà thật ra cũng không phải nàng ta sẽ không gã cho bất cứ ai ngoài Diệp Mặc, không thấy ẩn ý trong lời nói của nàng ta à, không phải còn thêm 2 chữ “trừ khi…” à, cho đến khi nàng ta muốn gả cho ai đó thì mang nốt phần sau của 2 chữ “trừ khi…” kia nói ra là được rồi.
    Người phụ nữ này thật không đơn giản.
    “Còn có cái này đưa anh này” Vương Dĩnh vừa nói vừa đưa cho gã một bao da buộc kín.
    Diệp Mặc mở bao ra thì thấy bên trong hóa ra lại là một sấp tiền, gã hơi ngạc nhiên nhìn Vương Dĩnh trong lòng nghĩ sao mình còn chưa mở lời mượn tiền mà tự nhiên nàng ta lại đưa cả sấp tiền thế này.
    “Đây là của em trai anh, cậu Diệp Tử Phong ý, nhờ em đưa cho anh, cậu ý bảo là số tiền đó cũng là người khác nhờ cậu ta đưa cho anh, là ai thì cậu ta không nói, nhưng em đoán chắc là của chính cậu ta chứ ai.” Lời nói bên tai của Vương Dĩnh khiến Diệp Mặc nghĩ ngay đến những người từng là em trai và em gái của gã.
    Tựa hồ từ trước đến nay Diệp Lăng đối với gã cũng không thiện cảm cho lắm, chỉ có Diệp Tử Phong là đối với gã còn không tệ.
    Số tiền này gã cũng đang cần không nhất thiết phải giả lại, sau này có tiền tìm cách hoàn trả lại là được.
    (Mong các bạn sưu tập và gửi phiếu đề cử)

    *đảo đậu tử : chỉ người nói nhiều mà lại thẳng thắn không giữ ý tứ, đã nói là không dừng được, không kiểm soát được.
    *một tâm một phế : chỉ người phổi bò, không tâm cơ
    Lần sửa cuối bởi Kẻ Lãng Du, ngày 04-06-2012 lúc 21:45.

    ---QC---


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status