TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 87

Chủ đề: Phong Ngự - Lại Điểu (Mới nhất: Quyển 1 - Chương 86)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định Phong Ngự - Lại Điểu (Mới nhất: Quyển 1 - Chương 86)

    Phong Ngự ( 风驭 )




    Tác giả : Lại Điểu - 懒鸟

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Giới thiệu:

    Hắn chỉ là một tên lính quèn trên chiến trường, tình cờ trở thành tạp dịch mà tiến vào thế giới của người tu đạo. Không cam lòng với một cuộc sống bình thường, không cam lòng với số mệnh không thể khống chế, mặc cho khó khăn đầy rẫy. Ta đạp gió cưỡi rồng, một kiếm chấn nhiếp thiên hạ !


    Một vài lời của người dịch :
    Đây là truyện mình cảm thấy ấn tượng nhất, là truyện đầu tiên khiến mình không đợi được chương dịch mà bắt đầu mò mẫm đọc vietphrase. Đọc truyện lâu rồi đây mới là lần đầu tiên mình có cam đảm quyết định tham gia dịch truyện. Mình chọn truyện này bởi mặc dù nó không đặc sắc như nhiều truyện khác nhưng mình luôn cảm thấy nó là một truyện rất hay ( Đối với mình ). Mặt khác mình thấy dù truyện đã xong lâu rồi nhưng các trang web khác mới dịch tới quyển 2 chương 149 là dừng lại nên mình muốn tự bỏ sức ra dịch cho xong bộ này.
    Do đây là lần dịch đầu tiên nên có gì sai sót mong các bạn thông cảm và góp ý giúp mình sửa chữa. Cám ơn đã tới xem ^^




    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây

    Link text tiếng trung : Phong Ngự
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 02-03-2014 lúc 20:00.
    ---QC---


  2. Bài viết được 59 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,annguyen1703,ashley01,banhdacua25,banoihuong,BatTuPhieuDieu,cafeda,camdo3000,cauthua,chl10808,chuotcong111,compro,cucaiduong,dolekim,dukestorm,dungvtk42g,gautrucbeo,hac am,Hamnang,haugia,hellflame4168,hoaphunghoang,honchong,hynhchi,Kazack,Kein,khuccui,lacquy1234,longhang,losedow,niemdc1,nooddaica,odin,paita999,phainhau,phiêu!,PhongTieuDieu81,Pocoyo,qami11,qtdevil,ronkute,sgk_12m,sonrip82,stdniitpn,thanhvt,thannhan,thông thiên,Tiếu Vũ,tieubao01,tobano,toiyeuphonui,tranthuthao,ttn,tuchiensl,tulienhoa,Ui_da,vungocphi,Xinh Xinh,Zhu Xian,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1 : Thập Trượng Thanh Ti



    Chương 1 : Nơi Vân Sơn

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện



    Ánh mặt trời rạng rỡ làm cho Phong Nhược có cảm giác buồn ngủ. Gần đây hắn rất thích những buổi sáng yên tĩnh như thế này, lưng dựa vào bức tường rắn chắc, nhìn xuất thần về những dãy núi cao vạn trượng liên miên không dứt phía cuối chân trời. Cũng không hẳn có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ là làm cho hắn trong lòng cảm thấy vui vẻ mà thôi.

    Trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn, giống như vầng hào quang từ ánh sáng mặt trời vậy, rất mơ hồ. Có lẽ do cuộc đời của Phong Nhược không có gì đáng giá để hồi tưởng lại thì phải.

    Nơi đây là hậu sơn núi Thanh Vân, rất gần nơi Phong Nhược thường phơi nắng, nhưng cũng rất xa vì hai địa phương này là hai cái thế giới hoàn toàn cách biệt.

    Trận đại chiến thảm thiết nửa năm trước hắn vẫn còn nhớ rõ, nhưng chẳng biết từ bao giờ mọi chuyện cứ dần dần mơ hồ, tựa như tia nắng vậy.

    Phong Nhược được một người tu đạo tên là Phong Trần Tử cứu ra từ chiến trường. Nguyên nhân nói ra thì rất đơn giản, thú cưỡi Xuyên Vân điêu của hắn bị mùi máu tanh của chiến trường thu hút sau đó bắt được Phong Nhược còn thoi thóp thở, định làm bữa ăn ngon thì bị Phong Trần Tử phát hiện rồi cứu hắn.

    Hiện tại, Phong Nhược đã trở thành một chân tạp dịch trong Thanh Vân tông. Nói thế chứ ngay cả ngoại vi đệ tử hắn còn chưa bằng, nhiệm vụ mỗi ngày của hắn là chăm nom mười mẫu ruộng lúa Hương Linh sau đó hái đủ Linh Tang Diệp nuôi chín con Tuyết Linh tằm.

    Công việc nhẹ nhàng này cũng phải cảm tạ Phong Trần Tử, vì Thanh Vân tông là tông môn tu tiên số một số hai tại phu vực này vốn không cho phép có phàm nhân xuất hiện tại Thanh Vân sơn, mà Phong Nhược cũng không phù hợp với điều kiện thu đệ tử của Thanh Vân tông. Nếu không phải Phong Trần Tử quen biết một vị trưởng lão của Thanh Vân tông thì chắc ngay cả chân tạp dịch cũng không tới lượt hắn.

    Đương nhiên, mặc dù nói là tạp dịch nhưng trên thực tế Phong Nhược so sánh với người trong thế giới phàm nhân nhàn hạ hơn nhiều. Những người tu đạo này rất cao ngạo, không có tìm Phong Nhược gây khó khăn cho con kiến hôi như hắn. Như mười mẫu ruộng Hương Linh này hắn chỉ cần nộp lên trên một nửa sản lượng, nửa còn lại cũng đủ đến hắn ăn lâu dài rồi !

    Được ăn no bụng thì tất nhiên cũng không có gì phàn nàn. Như lúc này, Phong Nhược sau mấy canh giờ bận rộn liền lười biếng nằm trên một tảng đá lớn, một bên thì phơi nắng một bên thì lau chùi một thanh đao có nhiều vết mẻ..

    Thanh đao này Phong Nhược có được từ khi hắn mười năm tuổi, chiến lợi phẩm duy nhất từ đống người chết năm xưa. Từ đó thanh đao như gắn liền với hắn thủy chung không rời nửa bước, ngay cả lúc trước hôn mê bị Xuyên Vân điêu bắt đi cũng vẫn nắm chặt trong tay.

    Đáng tiếc, thanh đao này từng chặt liên tiếp hơn mười cái thủ cấp vẫn còn sắc bén mà hiện tại trông thật đáng thương. Phong Nhược trước đây định dựng chính mình một cái nhà đơn sơ bằng trúc nhưng không nghĩ tới những cây trúc xanh ở hậu sơn này cứng rắn vô cùng, phải chém hơn mười nhát mới đứt rời, còn những cây trúc màu đậm hơn thì ngay cả vết đao cũng không lưu lại được.

    Nên cuối cùng thanh đao vốn được chế tạo từ tinh cương liền biến thành hình dáng đáng thương như hiện tại.

    Đúng lúc này, một tràng tiếng kêu “ Tê tê ” cổ quái từ phía sâu trong rừng cây truyền tới. Nghe được tiếng kêu này, Phong Nhược liền cảm thấy sầu não, nhíu mày rồi thấp giọng mắng một tiếng, thân hình linh hoạt từ trên tảng đá nhảy xuống, thanh đao mẻ không biết từ lúc nào đã được hắn để trên lưng.

    Điều đập vào mắt ngay sau khi tiến vào rừng cây đó là chín cái đài cao thật lớn, ở trên đài cao có chín con quái vật thật lớn toàn thân màu trắng, đây chính là Tuyết Linh tằm mà Phong Nhược cần chăm sóc.

    Xung quanh đài cao đều có cấm chế nên không cần lo lắng những con Tuyết Linh tằm này chạy ra, thực sự thì cũng không lo lắng điều đó vì giống Tuyết Linh tằm này nhìn qua thì rất đáng sợ nhưng tính cách chúng rất hiền lành, chỉ cần có đủ Linh Tang Diệp cho chúng ăn thì chúng sẽ ngoan ngoan đứng yên một chỗ.

    Với loại Tuyết Linh tằm này, Phong Nhược qua mấy tháng đã hiểu rõ về nó, chỉ là một loại linh thú được thuần dưỡng bình thường nhất trong tu tiên giới, tính cách hiền lành. Chỉ cần cho nó đầy đủ Linh Tang Diệp thì mỗi ba tháng sẽ nhả ra một đoạn Tuyết Tàm ti dài ngắn không đồng đều. Loại này Tuyết Tàm ti có sức bền rất tốt không sợ đao thương, thủy hỏa bất xâm, dùng nó để chế tạo bộ quần áo Tuyết Tàm có thể đạt tới tiêu chuẩn của bộ pháp khí cấp thấp

    Cũng vì nguyên nhân này mà Phong Nhược rất hứng thú với Tuyết Linh tằm. Nhưng hứng thú cũng không ích gì, mỗi quý Tuyết Linh tằm nhả ra Tuyết Tàm ti đều bị Thanh Vân tông trực tiếp thu hồi, chẳng liên quan gì tới hắn.

    Tuyết Linh tằm mỗi ngày cần ăn Linh Tang Diệp rất nhiều nên Phong Nhược mỗi ngày có một nửa thời gian là đi hái Linh Tang Diệp.

    Tất nhiên là Linh Tang Diệp này không thể mọc ra từ những cây trồng ở thế giới phàm nhân, mà hái được từ một loại cây tên là Linh Tang mộc, loại này cây nào cây nấy đều sống qua trăm năm, ngàn năm nên mỗi đều cao lớn vô cùng.

    Mấy con Tuyết Linh tằm dường như nhận thấy Phong Nhược đến đều nhao nhao đứng lên. Nếu không để ý tới thân hình khổng lồ của chúng thì nhìn thật sự khá giống mấy cái đuôi chó con đang phe phẩy.
    “ Được rồi, được rồi, ồn ào cái gì mà ồn ào ! Có bản lĩnh thì tự mình đến Linh Tang mộc mà ăn nhé ! “ Phong Nhược gõ gõ trán đau đầu, cái bụng của những con Tuyết Linh tằm này thật sự làm người khác khâm phục.

    Phong Nhược lấy từ trong lồng ngực ra một chiếc túi màu xanh cỡ bàn tay, lại lấy từ đó ra từng bó lớn lá Linh Tang chia đều ném vào trong chín tòa đài cao.

    Cái túi này tên là túi càn khôn do Thanh Vân tông phát cho hắn, không gian bên trong rộng khoảng nửa căn phòng. Phong Nhược bình thường đều để Linh Tang Diệp hái được cất vào trong túi càn khôn, sau đó đến giờ ăn mang ra cho chín đầu Tuyết Linh Tằm làm đồ ăn.

    Chín con Tuyết Linh tằm ăn xong thì lá Linh Tang bên trong túi càn khôn cũng hết nhẵn. Phong Nhược bất đắc dĩ tiếp tục phải đi hái lá Linh Tang. Nếu để cho Tuyết Linh tằm đói bụng, làm số lượng tằm ti nhả ra ít đi thì hắn gánh không nổi trách nhiệm.

    Đi ra khỏi rừng cây, Phong Nhược vừa nhìn bốn phía vừa tìm kiếm. Ở đằng sau núi Linh Tang mộc rất nhiều, lá cây cũng sinh trưởng rất nhanh nhưng vấn đề là Tuyết Linh tằm ăn cũng rất nhiều ! Cho nên hắn phải đảm bảo lâu dài, không để một cây Linh Tang mộc nào bị hái sạch lá.

    Rất nhanh, Phong Nhược tìm thấy được một cây rất vừa ý, hắn nhổ vào lòng bàn tay ít nước bọt rồi từ từ bò lên cây Linh Tang mộc tầm mười trượng. Với hắn thì việc leo cây là chuyện hết sức nhẹ nhàng nhưng hái lấy lá Linh Tang thì không thoải mái như vậy, muốn nhồi đầy túi càn khôn thì phải mất hai ba canh giờ mới làm được.

    Ngay lúc Phong Nhược đang leo lên cao, hai tay di chuyển nhanh như hồ điệp thì hắn nhìn thấy một bóng trắng từ xa trong không trung bay đến, vô cùng tao nhã, dưới ánh mặt trời tản ra những đợt sóng nhấp nhô màu xanh lá, bóng trắng mang theo cảm giác phiêu diêu xuất trần, tựa như tiên nhân vậy.

    Nhưng Phong Nhược cũng chỉ nhìn lướt qua, rồi cũng không để ý tới nữa. Người đến là đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông – Khổng Phi, hắn đến sau núi cũng chỉ có một mục đích là hái lấy Linh Tang Diệp thôi, vì đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân tông đều gieo trồng Hương Linh thóc hoặc nuôi Tuyết Linh tằm, dù sao thì bọn họ cũng cần ăn cơm, còn tơ Tuyết Tàm là vật quan trọng của môn phái.

    Chỉ là mỗi lần nhìn thấy những đệ tử đời thứ ba Thanh Vân tông như Khổng Phi, trong lòng Phong Nhược liền cảm thấy đố kỵ muốn chết. Không phải hắn đồ kỵ thân phận của bọn họ, cũng không phải tại bọn họ có thái độ kiêu ngao mà do mỗi lần họ đến hái lá Linh Tang đều cưỡi Bạch Vũ hạc đến, so với Phong Nhược hiện tại như con khỉ đang trèo cây thì quả thật là một trời một vực !

    Nên biết rằng những trên cây Linh Tang mộc này chất lượng lá Linh Tang tốt nhất là ở phần ngoài cùng cao nhất của cây, cũng mọc rất dày. Nhưng Phong Nhược dù có leo cây tốt đến đâu nữa cũng không hái được những chiếc lá Linh Tang này, mà đám người Khổng Phi lại không giống hắn. Họ có Bạch Vũ hạc trợ giúp, tùy ý ngắt lá Linh Tang, bình thường chỉ cần tốn nửa canh giờ là ngắt xong, như vậy làm sao trong lòng Phong Nhược còn bình tĩnh được nữa ?

    “ Hắc hắc! Phong Nhược, ngươi bận rộn quá nhỉ!” Khổng Phi cười chào hỏi. Năm nay hắn mới mười bốn mười năm tuổi nhưng đã có tu vi Luyện Khí Trung kỳ. Một thân Tuyết tằm sáo trang, lưng đeo một thanh kiếm nhất phẩm tràn ngập ánh sáng, mày kiếm mắt sáng, thân hình cân đối, qua một thời gian nữa nhất điịnh trở thành một mỹ nam tử. Hơn nữa cưỡi trên Bạch Vũ hạc tựa như băng tuyết, nhìn cách nào cũng giống một vị thần tiên.

    “ Cũng tàm tạm “ Phong Nhược ngẩng đầu lên nhìn Khổng Phi một cái, ánh mắt rơi vào chiếc áo choàng bay phấp phới đằng sau lưng Khổng Phi.

    “ Chúc mừng ngươi, Khổng sư huynh, ngươi lại có thể thu thập đầy đủ bộ Tuyết Tàm sáo trang! “ Phong Nhược nhịn không được thở dài nói, những đệ tử đời thứ ba này tại Thanh Vân tông được đối đãi rất tốt. Như thú cưỡi Bạch Vũ hạc, kiếm nhất phẩm, thắt lưng trữ vật cùng Tuyết Tằm trang bị đều được môn phái cấp cho miễn phí. Nhưng Tuyết Tằm môn phái phát cũng chỉ gồm áo và xà cạp để gia tăng tác dụng phòng ngự mà thôi.

    Còn chiếc áo choàng Tuyết Tằm kia thì càng thêm quý giá, bởi nó có tác dụng tăng cường thăng bằng, nếu có áo choàng này thì khi điều khiển linh thú phi hành thì tốc độ sẽ tăng lên một khoảng lớn, nhất là trong chiến đấu thì càng thêm rõ ràng.

    Nếu muốn chế tạo những quần áo này thì đều phải khắc vào một trận pháp trụ cột nên khi tập hợp đầy đủ Tuyết Tàm sáo trang này thì chẳng khác nào có một kiện pháp khí cấp thấp. Chỉ cần phát động trận pháp trên trang bị thì khi công kích hay bảo vệ tính mạng thì đều rất hữu dụng.

    “ Hắc hắc! cũng không có gì, so với Lăng Vân sáo trang của Khúc sư huynh thì ta đây còn kém xa! “ Khổng Phi dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi, nhịn không được lại đắc ý, đồng thời hùng hồn tuyên bố : “ Đợi khi nào ta thu thập đầy đủ bộ Lăng Vân sáo trang thì sẽ mang bộ Tuyết Tằm này tặng ngươi!”

    Nhưng lời còn chưa nói xong, Khổng Phi liền đổi giọng có vẻ rất tiếc nuối : “Nhưng cho ngươi cũng vô dụng, pháp lực người quá nhỏ bé chỉ sợ ba thành uy lực cũng không phát huy được”

    Nghe tới đoạn này, Phong Nhược nhịn không được trợn mắt nhìn. Vị tiểu sư huynh Khổng Phi này cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là ưa thích tỏ qua hào phóng nhưng thực chất lại vô cùng keo kiệt.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 31-12-2013 lúc 14:33.

  4. Bài viết được 60 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,annguyen1703,banhdacua25,banoihuong,BatTuPhieuDieu,cafeda,camdo3000,cauthua,chuotcong111,cqd,ct_funny,cucaiduong,dhktongle,dolekim,dukestorm,dungvtk42g,gautrucbeo,Hamnang,hardy_boy,haugia,hellflame4168,hoanglan87,hoaphunghoang,honchong,hynhchi,Kazack,Kein,kimlong,lacquy1234,longhang,lybietcau,nguyennomad2,niemdc1,nooddaica,odin,paita999,phainhau,phiêu!,PhongTieuDieu81,Pocoyo,qami11,qtdevil,ronkute,sgk_12m,sondecuto,sonrip82,stdniitpn,thanchit123,thannhan,thông thiên,thefriend1122,tieubao01,tobano,toiyeuphonui,tuchiensl,Ui_da,vipboy247,vodanhvo,vutrongquang,Xinh Xinh,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2 : Ngũ Hành Thạch

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện




    May là từ trước tới nay Phong Nhược đều không trông chờ loại chuyện quá tốt như thế sẽ rơi xuống đầu hắn, nếu không hắn đã bị vị tiểu sư huynh này chọc cho tức hộc máu rồi. Nên biết một bộ đầy đủ Tuyết Tằm sáo trang ít nhất cũng cần một trăm viên cấp thấp ngũ hành thạch mới mua được, mà một con Bạch Vũ hạc cùng với chiếc vòng tay trữ thú cũng cần tới tám mươi viên ngũ hành thạch cấp thấp.

    “ A, này, Phong Nhược, gần đây ta muốn ra ngoài xử lý một số chuyện, ngươi có thể thay ta để ý một chút ruộng lúa cùng vườn tằm được không? “ Khổng Phi đột nhiên nói.

    “Gì?” Phong Nhược thiếu chút nữa rơi từ cây Linh Tang mộc xuống, hắn biết tên tiểu tử này chạy đây cũng không có vệc gì tốt đẹp, thay hắn trông nom vườn tằm chẳng phải là mệt chết ?

    “Hắc! Phong Nhược, người không nên từ chối nhanh như thế, thù lao là một viên ngũ hành thạch thuộc tính hỏa được không? Ngươi nhìn thanh đao mẻ của ngươi, ngay cả mấy cây trúc xanh cũng không chém đứt được, nếu như có viên ngũ hành thạch cường hóa thì dù ngươi gặp cấp thấp linh thú cũng không đến mức bó tay chịu trói đâu! “ Khổng Phi mặt mỉm cười dụ dỗ, dường như không sợ Phong Nhược không đáp ứng.

    “Được rồi! Cần phải trôm nom bao lâu?” Phong Nhược trầm mặc một chút, chuyện này không phải là không thể dàn xếp, hắn mặc dù rất muốn có được Bạch Vũ hạc hoặc Tuyết tằm sáo trang, nhưng so ra thì hắn càng hy vọng có được một viên ngũ hành thạch.

    Ngũ hành thạch tại tu tiên giới có tác dụng tuyệt đối quan trọng, nó không những có thể dùng để giao dịch bộ phận lớn vật phẩm tu tiên, còn có thể dùng để chữa trị binh khí hoặc sáo trao hỏng hóc, nhưng quan trọng nhất, ngũ hành thạch có khả năng tăng cường các loại binh khí cùng sáo trang thuộc tính, còn gọi là tinh luyện cường hóa! Thậm chí khi sử dụng ngũ hành thạch cấp cao còn có tỷ lệ xảy ra tình huống biến dị!

    Có thể nói thực lực người tu đạo có ít nhất ba phần liên quan tới ngũ hành thạch, hay nói cách khác, Tu tiên giới coi như là ngũ hành thạch thế giới!

    Ngũ hành thạch bình thường có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại, nhưng trong truyền thuyết cũng xuất hiện Phong Lôi hai loại cực phẩm thuộc tính

    Ngũ hành thạch có thể phân chia làm Thấp phẩm, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tiên phẩm, thần phẩm 7 loại. Thấp phẩm là loại thông thường nhất, theo thứ tự là hạ phẩm trung phẩm thượng phẩm cho tới cực phẩm, tiên phẩm cùng thần phẩm chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

    Thấp phẩm, hạ phẩm ngũ hành thạch sản sinh trong Thất giới rất nhiều, thậm chí trong cơ thể của một ít Linh thú cùng Yêu ma cũng có loại cấp thấp ngũ hành thạch này tồn tại, nhưng tỷ lệ thật ít đến đáng thương, mấy vạn linh thú cũng chưa chắc có thể xuất hiện một viên ngũ hành thạch.

    Còn những loại đã vượt qua trung phẩm ngũ hành thạch thì nghe nói tại một số địa phương đặc thù mới có, dù hiểu biết rộng như Khổng Phi cũng không rõ ràng lắm.

    Mà Phong Nhược cũng chỉ hi vọng có được ngũ hành thạch loại thấp nhất, đúng như Khổng Phi nói, hắn thật sự cần một thanh tiện tay binh khí, mà dùng ngũ hành thạch cường hóa thanh đao mẻ này là thích hợp nhất.

    “Thời gian cũng không quá lâu, chỉ ba tháng mà thôi ! “ Khổng Phi nhẹ nói nhẹ nhàng.

    “Cái gì! Ba tháng! Không được! Quá lâu! Nếu như vậy thì cần hai viên ngũ hành thạch!” Phong Nhược không chút do dự từ chối, nói đùa, ba tháng có chừng chín mươi ngày, mà thù lao chỉ có một viên ngũ hành thạch. Mặc dù hắn rất muốn có được ngũ hành thạch nhưng cũng không thể tùy tiện mà làm, phải biết rằng nuôi Tuyết Linh tằm thật sự rất tốn thời gian, lại nuôi đến mười tám con Tuyết Linh tằm tuyệt đối sẽ làm hắn bận rộn liên tục, mà hắn cũng cần thời gian để làm những chuyện quan trọng khác!

    “ Hắc! Không lẽ không còn cách khác sao?” Dù keo kiệt như Khổng Phi cũng đại khái hiểu được điều kiện này rất hà khắc, hắn cười hắc hắc nói: “ Nhưng toàn bộ ngũ hành thạch của ta đều dùng để mua áo choàng Tuyết Tằm hết rồi, trong người chỉ còn có một viên, ta có thể nợ ngươi một viên được không? Ngươi yên tâm, Khúc sư huynh có nói lần này chúng ta đi khẳng định kiến được rất nhiều ngũ hành thạch!”

    “Khúc Vân? Là tên gian thương kia?” Phong Nhược trong lòng ai oán, “ Được rồi! Chỉ lần này mà thôi, còn nữa, ngươi phải đưa trước viên ngũ hành thạch kia cho ta”

    Phong Nhược cũng không quá bức bách, tên Khổng Phi này cũng hắn quan hệ cũng không tồi, mặc dù có chút keo kiệt nhưng vẫn đáng kết giao, còn như những người khác hoàn toàn không để hắn vào mắt, lại càng giống như tên gian thương Khúc Vân kia luôn có thái độ khinh bỉ hắn.

    “Tốt, không thành vấn đề!” Khổng Phi vui mừng nói, tiện tay lấy từ thắt lưng trữ vật ra một viên giống bi đỏ rực, to cỡ long nhãn, đồng thời cởi xuống túi càn không bên hông đưa cho Phong Nhược. Túi càn khôn chuyên dùng để chứa Linh Tang Diệp, thắt lưng chữ vật không gian bên trong lớn hơn túi càn khôn nhiều lần nên cất đồ càng tiện lợn, trong chiến đấu cũng có hiệu quả lớn.

    Cho nên ngoài mấy tên nghèo rớt mồng tơi như Phong Nhược, cơ bản không có người tu đạo nào coi túi càn khôn là bảo bối cả.

    Nói thêm một chút sự việc lặt vặt, Khổng Phi mới điều khiểu Bạch Vũ hạc rời đi, nhìn hắn biến mất trên mặt Phong Nhược không khỏi hiện lên vẻ trầm tư.

    Phong Nhược đương nhiên biết Khổng Phi đi đâu, việc này là do gian thương Khúc Vân dẫn đầu đưa đệ tử ra ngoài giết cấp thấp Linh thú sau đó mang tới chợ bán đi, nhờ vậy mới có được Tuyết Tằm áo choàng.

    Phong Nhược cũng rất muốn gia nhập nhóm săn linh thú này vì đây là con đường duy nhất giúp hắn thu được Ngũ Hành thạch, cũng là phương pháp duy nhất để hắn có được thú cưỡi Bạch Vũ hạc cùng Tuyết Tằm sáo trang. Dù sao hắn cũng chỉ là một chân tạp dịch, Thanh Vân tông có thế cho hắn ở lại núi Thanh Vân cũng là rất tốt rồi, những ưu đãi khác hắn vốn không có tư cách đạt được.

    Cho dù là đi săn linh thú cấp thấp nhất thì Phong Nhược cũng không có khả năng, dù quá khứ hắn từng tôi luyện được một thân bản lĩnh trong chiến trường nhưng ở thế giới tu tiên này cái gì cũng khác , như thanh tinh cương đao của hắn ngay cả cây trúc xanh bình thường bình không chặt được, càng không nói đến đi săn những con linh thú cấp thấp này.

    Thế nên Phong Nhược mới có mong ước dùng một viên ngũ hành thạch tinh luyện cường hóa thanh trường đao của mình một chút, tốt nhất là làm ra một thanh kiếm khí, dù một thanh kiếm khí thấp nhất so ra còn mạnh hơn thanh trường đao của hắn cả trăm lần. Hắn từng tận mắt nhìn thấy Khổng Phi dùng thanh kiếm khí nhất phẩm không tốn chút sức lực nào dùng một kiếm chém đứt hơn mười cây trúc xanh đậm, thật sự là chỉ cần một kiếm rất nhẹ nhàng.

    Chỉ tiếc là thanh nhất phẩm kiếm khí đó cũng không là gì so với bộ quần áo Tuyết Tằm, Phong Nhược cũng chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng mà thôi.

    “ Dù sao cũng tốt rồi, cuối cùng cũng có một viên ngũ hành thạch có tính chất công kích, chắc là có thể đạt tới tiêu chuẩn đi săn bắt linh thú cấp thấp!” Phong Nhược nghĩ lại có chút cảm khái. Trong năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì Kim Hỏa hai loại là có thuộc tính công kích, chuyên dùng để cường hóa binh khí, mà mộc thuộc tính cùng thủy thuộc tính thì công kích hơi kém một chút, nhưng kèm thêm tính chất phòng ngự và chữa thương, còn lại thổ thuộc tính trong ngũ hành thạch chỉ có tính phòng ngự thôi, ba loại thủy mộc thổ phần lớn chỉ dùng để tinh luyện cường hóa các loại trang bị.

    Khi mà mặt trời đã xuống núi, Phong Nhược mới hái xong số Linh Tang Diệp cho mười tám con Tuyết Linh tằm ăn ngày hôm sau, cho dù thân thể hắn dù cường tráng cũng không chịu nổi.

    Đón ngọn gió núi thổi tới, Phong Nhược gấp gáp chạy về chỗ ở đơn sơ bằng trúc của mình. Ở hậu sơn này chỉ có mình hắn, các đệ tử Thanh vân tông khác đều có chỗ ở riêng biệt. Ít ra thì nơi này cũng gần Thanh Vân tông, không có cấp thấp linh thú chạy tới đây.

    Khi Phong Nhược về đến căn chòi trúc, gió núi đã mạnh lên, tiếng “ Ô ô “ vọng lại không ngớt từ trong sơn cốc như hàng ngàn hàng vạn quỷ dữ tru lên, hơn nữa dưới ánh trắng mờ ảo đúng là làm cho da đầu người ta tê dại.

    Loại gió núi này từng làm cho Phong Nhược ăn nhiều đau khổ, cũng không biết gió này có điều gì cổ quái, trong đó ẩn chứa một luồng khí vô cùng âm hàn có thể xuyên thấu quần áo, thổi đến tận cùng xương thịt, làm cho người ta đau buốt khó có thể tưởng tượng.

    Nhưng cũng vì gió này quá âm hàn nên vị trưởng lão Thanh Vân tông kia mới phá luật mang Thanh Vân quyết tầng thứ nhất cho Phong Nhược, dù sao thì phàm nhân bình thường không thể chống cự lại loại gió âm hàn này. Bằng loại tầm pháp này, hắn có thể không được như đám người Khổng Phi thi triển ra chút thần thông dễ dàng nhưng hoàn toàn có thể chống cự lại gió núi này.

    “Ta chán ghét ăn bánh gạo! ” Phong Nhược nói thầm, khuôn mặt rầu rĩ có chút cam chịu, ngồi dưới đất lấy từ trong ngực ra một Túi Càn khôn khác, đây là đồ ăn chính suốt một năm của hắn – bánh gạo.

    Cái này do Hương Linh thóc chế biến thành, nhưng không biết vì sao cái loại bánh gạo này cực kỳ khó ăn. Cắn một miếng vào miệng cảm giác như một khối mềm nhũn nhăn nheo, nhai còn giống “ da trâu “. Làm cho người khác khó chịu hơn nữa là cái “ da trâu “ này có mùi vị rất kinh khủng, kinh khủng tới mức làm cho Phong Nhược mỗi lần ăn xong đều buồn bực nguyền rủa một trận!

    Nhưng bụng đói không cho hắn có quyền lựa chọn! Ở Thanh Vân sơn này dù là món ăn thôn quê cũng khó làm được, còn mấy chuyện như nhai vỏ cây thì không cần nghĩ tới đi, hắn tự biết hàm răng của mình còn chưa cứng bằng thanh trường đao kia !

    Tất nhiên là cái bánh gạo này cũng không phải không có lợi, thực tế chỉ cần nuốt một miếng, suốt cả ngày không cần ăn thêm bất kỳ thứ gì khác, nhiều lúc Phong Nhược hơi nghi ngờ, có phải những người tu đạo kia có khuynh hướng tự hành hạ bản thân hay không.

    Vất vả lắm hắn mới nuốt trôi được miếng bánh gạo, thể lực tiêu hao trước đó rất nhanh khô phục như cũ.

    Bây giờ Phong Nhược mới cẩn thận lấy viên cấp thấp Ngũ hành thạch hỏa thuộc tính ra, viên ngũ hành thạch này to cỡ long nhãn không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ chói, cầm trong tay càng có thể cảm nhận một luồng ấm áp.

    Tuy nhiên viên ngũ hành thạch này hiện nay cũng chỉ để trưng bày, muốn kích phát uy lực chân chính bên trong phải dùng pháp lực dẫn dắt, cũng may là trong thời gian tu luyện qua Thanh Vân tông công pháp, trong cơ thể Phong Nhược cũng có một chút ít pháp lực, mặc dù không thể điều khiển Tuyết tằm sáo trang nhưng kích hoạt một viên cấp thấp ngũ hành thạch thì không vấn đề gì, đó cũng là lý do tại sao hắn luôn hy vọng có được một viên ngũ hành thạch.

    Một tay cầm viên Ngũ hành thạch, Phong Nhược gỡ trường đao sau lưng xuống đặt ở đầu gối của mình, mới thúc dục pháp quyết, dẫn dắt điểm pháp lực ít đến thương cảm của mình từ đan điền di chuyển vào trong viên ngũ hành thạch này.

    Cùng với pháp lực tiến vào, viên ngũ hành thạch cấp thấp bắt đầu từ từ sáng lên một đoàn ánh lửa, bên ngoài cũng nhanh chóng nóng lên, may là Phong Nhược đã sớm dùng pháp lực bảo vệ cánh tay trái của mình nếu không lúc này sớm đã bị bỏng!

    Lúc này bên ánh sáng bên ngoài viên Ngũ Hành thạch càng ngày càng rực rỡ, nhìn xuyên qua quầng sáng này liền có thể thấy rất rõ ràng bên trong có một đoàn hỏa diễm ( lửa ) hừng hừng thiêu đốt, đây chính là tinh hoa của khỏa Ngũ Hành thạch này.

    Lúc này Phong Nhược đầu đã đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, dù sao thì pháp lực của hắn cũng quá ít, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát cũng đã tiêu hao gần như không còn!

    “ Hô” một tiếng, một đoàn hỏa diễm tầm ngón tay xuất hiện trước mặt Phong Nhược, hỏa diễm này nhìn qua cực kỳ linh động, tinh xảo lung linh, so với lửa bình thường càng thêm linh động.

    Mà cũng với đoàn hỏa diễm này xuất hiện thì viên Ngũ Hành Thạch đã “Phanh” một tiếng mà hóa thành tro bụi, nhìn thấy cảnh này Phong Nhược không hề chậm trễ đưa thanh trường đao của mình vào trong đoàn hỏa diễm.

    Dường như đồng thời, một đoàn hỏa quang trước mắt hắn hiện lên, lập tức chuôi trường đao này cũng hoàn toàn bị lửa bao bọc, chỉ một vài hơi thở sau đó thân thanh trường đao bắt đầu thu nhỏ lại, cho đến chỉ còn lại một phần ba so với lúc đầu thì mới ngừng lại.

    Sau khi hoàn thành, đoàn lửa này dường như trở nên mơ hồ, một trận gió núi thổi qua liền làm nó tàn lụi!

    “Thành công! “ Phong Nhược không để ý đến thân thể vô cùng mệt mỏi, trong lòng mừng như điên mà nhìn thanh trường đao đã qua tinh luyện, đưa thanh đoản đao tới trước mặt, dưới ánh trăng mờ hồ bắt đầu cẩn thận quan sát.

    Cây đoản đao này chiều dài ngay cả một thước cũng không tới, độ rộng cũng giảm đi rất nhiều, với điểm ấy Phong Nhược cũng không quá thắc mắc, dù sao thì chất liệu chế tạo thanh trường đao này của hắn rất bình thường, mà viên Ngũ Hành thạch kia dù là cấp thấp nhất cũng có thể tinh luyện thanh trường đao này một lần nữa, xóa đi rất nhiều tạp chất nên không rút nhỏ lại mới là chuyện lạ.

    Làm cho Phong Nhược trong lòng vui mừng chính là đao này nhìn qua cực kỳ sắc bén, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn rõ từng đoạn ánh sáng chậm rãi chuyển động, hắn thậm chí còn ảo giác rằng thanh đao này ngay cả ánh trăng hư vô cũng có thể hấp thu vào trong.

    “Hắc! Cái thanh đoản đao này đặt ở thế giới phàm nhân bình thường cũng phải trên mức “ Thần binh “ đi, như vậy thì gọi nó là Ánh Nguyệt ! “

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 08-01-2014 lúc 17:25.

  6. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhday71,banhdacua25,banoihuong,BatTuPhieuDieu,chuotcong111,cqd,cucaiduong,dukestorm,dungvtk42g,gautrucbeo,Hamnang,hardy_boy,haugia,hoanglan87,honchong,hynhchi,Kazack,Kein,kimlong,lacquy1234,niemdc1,nooddaica,odin,paita999,phainhau,PhongTieuDieu81,Pocoyo,qami11,qtdevil,ronkute,sgk_12m,sondecuto,sonrip82,stdniitpn,tantrinh,thanchit123,thannhan,thông thiên,toiyeuphonui,trunghoc198919891989,tuchiensl,Ui_da,vipboy247,Xinh Xinh,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3 : Sơ cấp linh thảo Biện Thức Lục

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện


    Hai đường đao như tuyết hiện lên “ Phát phát “, lập tức hai đoạn trúc xanh bằng chén cơm đã bị chặt rơi xuống mà ngưng trệ chút nào, nhìn vết cắt ở trên đoạn trúc xanh thấy bóng loáng vô cùng, một chút điểm gờ ráp cũng không có, đủ để chứng tỏ độ sắc bén của nhát đao vừa rồi.

    “ Đao tốt! Ngũ hành thạch quả nhiên bất phàm!” Phong Nhược mặt mày hớn hở cảm thán nói. Những cây trúc xanh ở hậu sơn nhìn như bình thường nhưng trên thực tế là vô cùng cứng rắn, nếu không phải như thế thì thanh trường đao trước đó của hắn đâu có nhiều vết mẻ như vậy.

    Nhưng hiện nay những cây trúc xanh này không chịu nổi một đao, từ đó có thể thấy tác dụng to lớn của ngũ hành thạch. Mà đây lại chỉ là một viên phẩm chất thấp nhất ngũ hành thạch liền cho tác dụng tốt như vậy, nếu phẩm chất càng cao thì có thể tưởng tượng tác dụng nó đến nhường nào.

    Hít sâu một hơi, Phong Nhược một tay cầm đao từ từ đưa pháp lực mới khôi phục đêm qua truyền vào nó, trong nháy mặt một chuỗi âm thanh “ Vù vù “ rất nhỏ vang lên, mà thanh đoản đao thì trở nên cực kỳ quỷ dị, một ngọn lửa đỏ nhạt chừng nửa thước hiện lên!

    Ngọn lửa này dường như có linh tính, trong chớp mắt chu vi nửa trượng xung quanh Phong Nhược ấm hẳn lên!

    “Hây” Phong Nhược gầm nhẹ một tiếng, thanh đoản đao hỏa diễm trong tay nhanh như chớp bổ về cây trúc xanh thẫm cách đó không xa. Loại trúc này so với những cây trúc xanh bình thường cứng rắn hơn nhiều lần, nếu như dùng thanh trường đao trước kia của hắn thì dù là vết đao cũng không lưu lại được, quả thật là giống như đá cứng vậy.

    Một tiếng "Đoành " thật lớn vang lên, thanh đoản đao dễ dàng chém đứt một đoạn trúc xanh thẫm bằng bát ăn cơm. Nhưng điều này cũng chưa đáng là gì, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa ở đoản đao đã đốt cháy hai đoạn trúc thành tro!

    Loại uy lực này không phải sự sắc bén của thanh đao có thể sánh bằng, đây chính là đặc tính hỏa diễm của ngũ hành thạch thuộc tính hoả mang đến, tuy nhiên để sử dụng nó thì cần phải duy trì bằng pháp lực.

    Ngay khi cây trúc đổ "ầm" xuống đất, ngọn lửa trên thanh đoản đao cũng biến mất, trên mặt hắn càng hiện lên vẻ mệt mỏi. Loại công kích có hoả diễm phụ trợ này này dù mạnh mẽ nhưng pháp lực của hắn hiện nay chỉ có thể thi triển được hai lần, sau đó thì một điểm chiến lực hắn cũng không còn.

    Nhanh chóng hồi phục chút khí tức, Phong Nhược mới cẩn thận xem xét lại thành quả. Tuy đã đoán trước tình hình nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hưng phấn, lực lượng vết chém vừa rồi thật đáng sợ, loại công kích này ở thế giới phàm nhân có thể nói là vô địch. Nghĩ lại thì chắc cũng có thể phá vỡ phòng ngự của một ít linh thú cấp thấp!

    Chỉ tiếc một điều là hắn chỉ có thể thi triển hai lần liên tục, nếu số kẻ địch vượt qua một người hoặc thực lực của đối phương mạnh hơn một chút thì kết quả không cần bàn, chắc chắn là hữu tử vô sinh.

    “ Xem ra pháp lực nhiều mới là điều căn bản nhất! “ Phong Nhược thở dài lắc đầu một cái, hắn vốn nghĩ chỉ cần sử dụng ngũ hành thạch cường hóa thanh trường đao này một lần, sau đó liền có thể đi săn cấp thấp linh thú, nhưng hiện nay nhìn lại thì còn cần chuẩn bị nhiều hơn, dù sao thì mạng nhỏ chỉ có một, phát sinh điều gì ngoài ý muốn thì hắn hối hận cũng không kịp.

    Thu lại Ánh Nguyệt đao, Phong Nhược khôi phục lại thần sắc như cũ. Mặc kệ sau này thế nào, 3 tháng tới hắn cũng không có cơ hội ra ngoài săn giết cấp thấp linh thú, mười tám con Tuyết Linh tằm cần số lượng Linh Tang Diệp khổng lồ làm hắn nghĩ đến là đau đầu không thôi.

    Ngoài việc đó ra, hắn còn muốn đi hái ba loại linh thảo cấp thấp là Ngưng Huyết thảo, Cam Lộ chi và Thiên Lý Hương. Đây là một công việc nhẹ hắn tiếp nhận từ một đệ tử đời thứ ba chuyên luyện đan, chỉ cần hắn thu thập được ba trăm cây Ngưng Huyết thảo hoặc hai trăm cây Cam Lộ chi hoặc là một trăm cây Thiên Lý Hương thì có thể đổi với vị sư huynh luyện đan này một viên Ngũ Hành thạch thấp phẩm.

    Trong tay Phong Nhược hiện nay đã có hai trăm lẻ chín cây Ngưng Huyết thảo, nếu như mấy hôm nữa đều thuận lợi hắn có thể hái đủ ba trăm cây Ngưng Huyết thảo, sau đó giảm đi một phần năm số nợ của mình.

    Phong Nhược có một khoản nợ nợ năm viên Ngũ Hành thạch. Do từ trước tới giờ hắn không biết qua loại linh thảo nào cho nên thời gian trước hắn mua từ vị sư huynh luyện đan dễ chịu kia hai khối ngọc giản. Một khối là Sơ cấp Linh Thảo Biện Thức Lục, bên trong có ghi chép hình dạng, dược liệu và nơi sinh sản một trăm loại phổ thông linh thảo, kèm them ba loại phương thuốc thông thường là Chỉ Huyết Tán, Hoạt Lạc tán và Vạn Linh tán.

    Một loại khác là Sơ cấp Linh Thú Biện Thức Lục, bên trong ghi lại ngoại hình, thực lực, tập tính sinh hoạt của một trăm loại linh thú cấp thấp.

    Hai khối ngọc giản này có nội dung rất đơn giản, đệ tử Thanh Vân tông không hề coi đây là thông tin gì kỳ lạ nhưng với Phong Nhược thì rất là trân quý, hắn thà chịu món nợ năm viên ngũ hành thạch cũng nhất định phải mua tới tay.

    Trong đó Phong Nhược coi trọng nhất là ba phương thuốc phổ thông trong Sơ cấp Linh Thảo Biện Thức Lục, sở dĩ hắn chưa gấp gáp đi săn cấp thấp linh thú ngoại trừ do không có binh khí tốt ra chủ yếu là vì cố gắng học xong ba phương thuốc này!

    Như Chỉ Huyết tán chẳng hạn, chỉ cần không phải thương thế quá nặng thì có thể dùng khôi phục vết thương trong thời gian ngắn, tác dụng không có gì phải nghi ngờ.

    Mà Hoạt Lạc tán thì bây giờ xem lại càng quan trọng hơn, nó có thể khôi phục một lượng nhỏ pháp lực trong khoảng thời gian nhất định. Nếu như Phong Nhược có Hoạt Lạc tán trong tay thì chẳng khác nào hắn có thể thi triển ba lần liên tục pháp thuật hỏa diễm đao, chắc chắn sẽ làm thực lực của hắn tăng cao.

    Cuối cùng là Vạn Linh tán cũng là một loại đan dược không thể thiếu. Nó có thể giải trừ đa phần các loại độc tố thường gặp, tăng thêm độ an toàn cho Phong Nhược khi đi săn linh thú.

    Chỉ có một điều làm Phong Nhược cảm thấy buồn bực là vì bản thân hắn không dám mạo hiểm đi sâu vào trong núi cho nên tới tận bây giờ cũng mới chỉ phát hiện Ngưng Huyết thảo, còn hai loại linh thảo quý giá hơn là Cam Lộ chi cùng Thiên Lý Hương thì chưa từng nhìn thấy.

    Phong Nhược thấy mặt trời bắt đầu lên cao liền không dám chần chờ nữa mà lập tức chạy nhanh về phía tang viên ( vườn nuôi tằm ) của mình, cùng lúc hắn cũng tính toán trong lòng một chút. Nói thật là càng biết rõ thêm về thế giới tu tiên này hắn càng không cam lòng làm một chân tạp dịch như thế này. Chuyện khác không nói đến, chỉ riêng khả năng gia tăng tuổi thọ đã có sức hấp dẫn không gì sánh được!

    Chỉ có điều hắn là một người không chút căn cơ, tư chất quá là tầm thường, bước chân vào con đường tu đạo thì chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khắn khó tưởng tượng.

    Săn bắt linh thúc cấp thấp kiếm ngũ hành thạch chỉ là một phần trong kế hoạch của Phong Nhược mà thôi, quan trọng hơn là hắn muốn tự nuôi dưỡng Tuyết Linh tằm vì đó là con đường tốt nhất giúp hắn thu được Tuyết Tằm sáo trang. Nhưng trước mắt phải mua được loại tằm này đã, dựa theo tin tức hắn nghe được thì một con Tuyết Linh tằm ít nhất cần mười viên Ngũ Hành thạch.

    Mười viên Ngũ Hành thạch không đáng là bao trong lòng đệ tử đời thứ ba như Khổng Phi nhưng với Phong Nhược thì không kém gì một tòa núi lớn.

    Một cách kiếm tiền khác chính là đi hái linh thảo, nhưng loại này tốn quá nhiều công sức mà thu về lợi ích chẳng được bao nhiêu.

    Trước tiên Phong Nhược nhanh chóng xem qua mảnh ruộng Hương Linh của mình một lần, hắn không khỏi vừa ý gật đầu. Hương Linh thóc chỉ cần gieo xuống sau đó cách vài ngày liền tưới một chút linh tuyền là được, công việc khá thoải mái, chỉ có điều làm hắn tiếc nuối là Hương Linh thóc trưởng thành ít nhất cần một năm, đồng nghĩa với việc hắn phải tiếp tục chịu đựng mùi vị đáng sợ của món bánh gạo.

    Sau đó Phong Nhược dùng tốc độ nhanh nhất để cho mười tám con Tuyết Linh tằm ăn xong. Lúc này mới đi dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã tới một cốc khẩu to lớn, mà đối diện với cốc khẩu là một tòa núi xanh um tươi tốt cao chót vót.

    Tòa núi này cũng thuộc về phạm vi Thanh Vân sơn, chỉ là nó không nằm trong phạm vi bảo vệ của Thanh Vân tông, do ở mỗi tòa núi cư trú của Thanh Vân sơn đều có đệ tử đi tuần tra, nếu phát hiện linh thú xâm nhập sẽ lập tức tiêu diệt cho nên có thể nói đó là chỗ an toàn nhất

    Nhưng các ngọn núi xung quanh lại khác, bên trong đủ loại linh thú, cho dù là đệ tử đời thứ ba như Khổng Phi cùng phải tạo thành những nhóm nhỏ mới dám xâm nhập, tất nhiên thực lực như Phong Nhược thì càng không cần nói tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 13-01-2014 lúc 20:50.

  8. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banhdacua25,banoihuong,BatTuPhieuDieu,cauthua,chuotcong111,cqd,cucaiduong,dukestorm,dungvtk42g,gautrucbeo,Hamnang,hardy_boy,haugia,hoanglan87,honchong,hynhchi,Kazack,Kein,niemdc1,nooddaica,odin,paita999,phainhau,PhongTieuDieu81,Pocoyo,qami11,qtdevil,ronkute,sgk_12m,sondecuto,tantrinh,thanchit123,thannhan,thông thiên,toiyeuphonui,tuchiensl,Ui_da,vipboy247,Xinh Xinh,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Đang ở
    Những đám mây
    Bài viết
    109
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4 : Đông Phong

    Người dịch : Tiểu Bạch Tử

    Nguồn : Tàng thư viện


    Ngọn núi mà Phong Nhược muốn lên lúc này là Đông Phong, núi này dựa theo phương vị mà đặt tên, ở ba mặt khác còn có Tây Phong, Bắc Phong, Nam Phong, hơn nữa tại ngọn núi cao nhất là Chủ Phong, là khu vực trọng yếu của Thanh Vân tông.

    Ngoài năm tòa núi xung quanh còn có bảy mươi hai ngọn núi khác nữa, xa hơn nữa chính là ngoại vi Thanh Vân tông, địa hình không còn hiểm trở là nơi sinh sống của phàm nhân.

    Nhưng nếu nói về độ nguy hiểm nhất thì không phải là năm ngọn núi trung tâm của Thanh Vân sơn mà là bảy mươi hai ngọn núi kia, thế núi trùng điệp san sát, hiểm trở vô cùng, đừng nói đến con đường nhỏ bình thường mà ngay cả một nơi để đặt chân cũng không có, vách núi dựng đứng và tuyệt cốc sâu thẳm cùng chướng khí giăng đầy, đây là nơi sinh sống của những con linh thú cường đại, cho dù là giống như Khổng Phi có thú cưỡi phi hành cũng không dám tùy tiện tới đây.

    Tất nhiên, nguy hiểm lớn bao giờ cũng đi kèm lợi ích lớn, tại bảy mươi hai ngọn núi có nhiều loại khoáng vật cũng linh thảo quý hiếm, nếu có thể săn được một con linh thú cường đại hay hái được một cây linh thảo quý hiếm thì cũng có thể thu vào lợi ích lớn.

    Phong Nhược từng suy đoán cái tên gian thương Khúc Vân kia dẫn người đi ra ngoài chính là tới bảy mươi hai ngọn núi này mạo hiểm tìm kiếm lợi ích.

    Nhưng hiện tại Phong Nhược còn chưa đủ tư cách để tham gia cùng Khúc Vân đi săn bắt linh thú, hiện tại hắn tới Đông Phong cũng không phải để săn cấp thấp linh thú mà là hái Ngưng Huyết thảo có độ tuổi mười năm, loại linh thảo cấp thấp này tại Thanh Vân sơn mạch có rất nhiều, nhưng hắn cũng chỉ có thể tới địa phương này để hái bởi nếu đi quá sâu sẽ có thể xuất hiện cấp thấp linh thú.

    Nhưng Phong Nhược bây giờ đã có thanh đao Ánh Nguyệt, ít nhất có chút năng lực tự bảo vệ mình, để hái được thêm nhiều Ngưng Huyết thảo nên hắn quyết định tiến vào sâu một chút, nếu như may mắn không chừng có thể gặp được hai loại linh thảo cao cấp hơn là Cam Lộ chi và Thiên Lý hương .

    Do Phong Nhược không có thú cưỡi phi hành nên không thể bay qua hạp cốc rộng mấy trăm trượng được, cũng may là có người nào đó đã để lại hai sợi xích sắt to bằng cánh tay tại mỗi đầu hạp côc, coi như lưu lại cho hắn một lối đi.

    Nhưng đi bằng xích sắt cũng rất nguy hiểm, không có thêm gì phòng hộ, thêm nữa còn có gió núi gào thét thổi tới nên muốn đi qua cũng rất khó khăn, mặc dù thân thủ như Phong Nhược cũng chật vật từng bước khó nhọc, bấu víu lấy đoạn dây xích mà đi tới.

    Cũng may đây không phải là lần đầu tiên Phong Nhược đi cái xích sắt này, hắn thoáng kiểm tra một chút vật phẩm trên người, hắn cẩn thận buộc chặt vào người ba túi càn khôn cùng Ánh Nguyệt đoản, dù sao thì gió núi cũng cũng rất mạnh, nếu như làm xích sắt rung lắc rơi vật phẩm nào đó thì hắn sẽ đau lòng muốn chết.

    Hít sâu một hơi nhìn xuống vực sâu không thấy đáy tràn đầy mây mù, Phong Nhược nhanh chóng lấy ra hai đoạn vải quấn lên hai tay, do trong cốc mây mù bốc lên, độ ẩm không khí lớn, mà dây xích lại dài tới mấy trăm trượng cho nên rất dễ bị trượt tay, mà quấn thêm hai đoạn vải liền không phải lo điều này nữa.

    Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Phong Nhược không chần chờ thêm mà lập tức dọc theo xích sắt leo lên, khoảng chừng nửa nén hương sau hắn đã an toàn đứng ở trên núi đối diện.

    Để ý quan sát bốn phía một lúc, xác định xung quanh không có tung tích linh thú cấp thấp hoạt động, Phong Nhược mới bất đầu di động thân hình, cầm trong tay Ánh Nguyệt đoản đao, cẩn thận đi tới phía trước.

    Khu vực xung quanh những vách núi này đã bị hắn đi tới đi lui quan sát cẩn thận rất nhiều lần, tất cả Nhưng Huyết thảo đều đã bị hắn hái hết, vì vậy hắn chỉ có thể kiên trì tiếp túc đi tới phía trước.

    Cây cối trên Đông Phong đều xanh um tươi tốt, phần lớn linh thụ đều có tuổi thọ trên trăm năm, ngàn năm, mỗi gốc cây đều cần mấy người ôm mới hết, độ cao thì thường đạt tới vào chục trượng, thậm chí có những cây hơn cả trăm trượng, tán cây lớn bao trùm xuống dưới hình hành những bóng râm thật lớn.

    May là những cây này không sinh trưởng quá dày, vì vậy còn có vài tia nắng mặt trời chiếu xuống nếu không thì khung cảnh sẽ rất âm u.

    Cỏ dại trên đất không cao lắm, tầm nửa thước nhưng rất dày đặc, nhiều loại hoa dại không biết tên nhẹ nhàng đung đưa theo gió, mũi cỏ xanh cùng mùi hoa phảng phất làm cho người ta cảm thấy như đang ở trong mộng.

    Nhưng giờ phút này Phong Nhược lại vô cùng khẩn trương, dè dặt bước chân, mắt mở to nhìn từ tán cây cho đến cỏ hoa dưới chân cùng hoàn cảnh xung quanh, hắn còn cẩn thận quan sát phía sau, chắc chắn không có gì dị thường mới tiếp tục đi tới.

    Cũng không phải Phong Nhược nhát gan mà hắn biết rõ nơi đây không phải nơi hoang vu bình thường chốn phàn nhân, mà ở nơi đây dù một con sâu nho nhỏ cũng là mối nguy hiểm lớn, trong cuốn Sơ cấp Linh Thú Biện Thức Lục có ghi chép hơn mười loại côn trùng nhìn thì như bình thường nhưng đều là những độc trùng cực kỳ nguy hiểm, thậm chú độ hung hiểm không hề thấp hơn những con linh thú cấp thấp có thân hình to lớn.

    Đột nhiên Phong Nhược nhìn thấy trong bụi cỏ rậm rạp có một gốc Ngưng Huyết thảo mười năm tuổi.

    “ Hắc hắc! Xem ra vận khí của mình không tệ lắm!” Phong Nhược trong lòng vui mừng, xem xét kỹ xung quanh một lần, mới tiến tới trước, lấy từ trong túi trữ vật ra một thanh đao màu xanh nhạt, đây là thanh đao chuyên dùng để thu hoạch linh thảo có giá một viên ngũ hành thạch, cũng là một trong số nợ của Phong Nhược.

    Phong Nhược sớm đã quen hái Ngưng Huyết thảo, chỉ sau một lát thì cây Ngưng Huyết thảo này đã nằm trong túi trữ vật của hắn.

    Có thể do vận khí tốt hoặc tại hắn đi sâu hơn bình thường nên sau hai canh giờ Phong Nhược đã hái được vài chục cây Ngưng Huyết thảo, chẳng mấy chốc sẽ đạt đến số lượng dự tính là ba trăm cây.

    “ Ồ, đó là.. Cam Lộ chi?” Phong Nhược hưng phấn kêu khẽ một tiếng, phía trước hắn vài chục trượng có hai đóa linh thảo lá màu tím đang lặng lẽ sinh trưởng.

    “Cam Lộ chi! Đây nhất định là Cam lộ chi rồi! “ Mặc dù đây là lần đầu tiên Phong Nhược nhìn thấy loại này linh thảo nhưng hắn đã sớm học thuộc lòng Sơ cấp Linh Thảo Biện Thức Lục, chỉ cần liếc nhìn là đã nhận ra, so với Ngưng Huyết thảo thì Cam Lộ chi có giá trị cao hơn nhiều, chuyên dùng để luyện chế ra Hoạt Lạc tán dùng để bổ sung pháp lực thiếu hụt, là loại mà Phong Nhược rất cần.

    Phong Nhược hít sâu một hơi chuẩn bị tiến đến hái hai cây Cam Lộ chi này, nhưng vừa lúc đó khóe mắt hắn ánh lên một tia sáng, đột nhiên nhìn thấy một con thú bề ngoài khá giống chó.

    Trong tích tắc Phong Nhược không khỏi kinh sợ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nhưng với kinh nghiệm chiến trường trải qua hắn cũng không quá hoảng sợ mà chạy trốn, hắn chậm rãi xoay người đối diện cùng con linh thú kia.

    “ Là Hắc Linh Ly! “ Đồng tử trong mắt Phong Nhược co rút nhanh, trong đầu hiện lên tư liệu trong Sơ cấp Linh Thú Biện Thức Lục.

    “Hắc Linh Ly là một loại linh thú cấp một, thân thể khéo léo thường chủ động công kích, sở trường dùng tốc độ để tấn công, trình độ nguy hiểm cấp một “


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho truyện tại đây

    Thảo luận truyện tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiểu Bạch Tử, ngày 20-12-2013 lúc 11:50.

    ---QC---


  10. Bài viết được 39 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    banhdacua25,banoihuong,BatTuPhieuDieu,cafeda,cauthua,chuotcong111,cqd,cucaiduong,dungvtk42g,gautrucbeo,Hamnang,hardy_boy,haugia,hoanglan87,honchong,Kein,niemdc1,nooddaica,odin,paita999,PhongTieuDieu81,Pocoyo,qami11,qtdevil,sgk_12m,sondecuto,sonrip82,stdniitpn,tantrinh,thanchit123,thannhan,thông thiên,thienha2012,toiyeuphonui,tuchiensl,Ui_da,vipboy247,vodanhvo,Xinh Xinh,
Trang 1 của 18 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status