TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 29 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 142

Chủ đề: [Du hí dị giới] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Tác giả: 32++(New: Chương 134)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    439
    Xu
    0

    Mặc định [Du hí dị giới] Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - Tác giả: 32++(New: Chương 134)

    Manh nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 萌娘三国演义



    Tác giả: 32++ (Ba mươi hai biến)

    Đôi lời giới thiệu:


    Tôn Vũ - Nhà khoa học trẻ tuổi mang theo người máy nano tiến vào thế giới tam quốc, nhưng hình như nơi này cũng không phải tam quốc!

    Lưu Bị là một tiểu thư khuê các ngoan ngoãn, Quan Vũ là một cô gái biến thái thích đeo râu giả, Trương Phi là cô gái xinh đẹp có tính cách mạnh mẽ và thích uống rượu, Lữ Bố là một tiểu loli uy phong lẫm liệt. Triệu Vân là tiểu loli nhút nhát thích ăn bánh bao, Thái Sử Từ có chứng hoang tưởng... vân vân và vân vân...

    Đôi lời kinh điển trong truyện:

    Tôn vũ: “Vũ muội muội, ngươi có thể gỡ bỏ râu giả hay không? Phụ nữ đeo râu thì còn ra thể thống gì nữa!”

    Quan Vũ: “Nếu Tam muội không uống rượu, ta liền bỏ râu.”

    Trương Phi: “Nếu Đại tỷ tức giận và mắng chửi người khác, ta sẽ không uống rượu.”

    Lưu Bị: “Dù các ngươi làm việc gì, đại tỷ cũng không nổi nóng đối với các ngươi.”

    Lữ Bố: “Ồn ào làm gì? Ta dùng võ tướng kĩ tiễn các ngươi lên trời!”

    Cảnh báo: Bộ truyện này rất không khoa học, mọi người đừng mong tìm ra một Muội muội nào có thần kinh bình thường!!!
    Chương đầu sẽ lên sân vào ngày mai. Mong mọi người ủng hộ
    Lần sửa cuối bởi TheJoker, ngày 20-10-2013 lúc 18:01.
    ---QC---


  2. Bài viết được 144 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    batuocdenqn,cyber,goodnews4u,hsp,jinling,lamtg,Longinus,meotwo1989,phiêu!,rongdenac2009,tiakasz,Tony Tèo,vinhtac,xsiverxx,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    76
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 1: Mang theo người máy xuyên việt!
    Người dịch: Thích Ca
    Biên dịch: No_dance8x
    Biên tập: Ksor Din

    Nguồn: Tàng Thư Viện




    -----o0o-----

    Vào tháng 6 năm 2011 sau công nguyên, nhà khoa học Tôn Vũ mới tròn mười tám tuổi đã nghiên cứu và chế tạo thành công người máy NM01. Đây là một loại người máy rất nhỏ, phải dùng kính hiển vi để có thể nhìn thấy. Dấu hiệu này đủ cho thấy máy móc chuẩn bị đi lên võ đài lịch sử. Tên tuổi của Tôn Vũ được truyền khắp mọi nơi, hắn trở thành người có khả năng chạm tay cũng có thể bỏng. (Đại ý là người đặc biệt, là VIP)

    Nhưng...

    Vào ngày NM01 được sinh ra, bác sĩ chuẩn đoán Tôn Vũ mang một loại bệnh nan y. Lấy y học kỹ thuật đương thời, bệnh này không thể chữa khỏi, thậm chí tính mạng của hắn chỉ còn kéo dài được khoảng mười năm.

    Tin tức này, đối với Tôn Vũ, đối với khoa học Trung Quốc, cũng như khoa học thế giới, quả thật là một tin tức kinh thiên phích lịch. Một nhân tài vĩ đại như vậy, lại mắc bệnh nan y mà chết sao?

    (Kinh thiên phích lịch: Sét đánh động trời)

    Phía Trung Quốc, sau khi tập hợp các chuyên gia cấp cao, đã cùng nhau quyết định sử dụng kỹ thuật ướp lạnh cơ thể để bảo vệ sinh mạng cho Tôn Vũ. Cho đến một ngày, họ có thể tìm ra được cách điều trị căn bệnh này mới đưa Tôn Vũ ra khỏi phòng ướp, lấy tài trí của Tôn Vũ, cho dù bao nhiều năm sau, chẳng lẽ không có đất dùng võ à?

    Tạm biệt cha mẹ mình, Tôn Vũ lẳng lặng tới phòng ướp lạnh của viện khoa học Bắc Kinh, là một nhà khoa học có lý trí, hắn biết mình phải ướp lạnh để bảo tồn sinh mạng.

    Tuy rằng sau này, cuộc đời của hắn sẽ khó có thể gặp mặt cha mẹ một lần nữa nhưng chỉ cần trong lòng còn hình bóng của họ thì họ vẫn còn sống. Hi vọng mình sẽ sống sót, nhưng so với việc mình ngày càng yếu đi, đến mười năm sau sẽ qua đời ở trước mặt cha mẹ, quyết định này quả thật mang đến ít tổn thương hơn.

    "Xì!" Vách phòng ướp lạnh phun ra rất nhiều khí lạnh, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.

    Tôn Vũ dùng chút sức lực cuối cùng để nói thầm: "NM01, ngươi cũng tiến vào trạng thái hôn mê đi, ở chỗ này không có ánh mặt trời, điện năng của ngươi sẽ hết rất nhanh."

    Lỗ tai Tôn Vũ nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, như có như không, giọng nói này được tạo ra bởi âm thanh điện tử do chính tay hắn thiết lập khi nghiên cứu thành công người máy NM01: "Đã biết, chủ nhân! Bây giờ, NM01 chuyển sang trạng thái hôn mê, đến lúc chủ nhân tỉnh lại, NM01 sẽ dựa theo sự hoạt động từ nhịp tim của chủ nhân để tự khởi động."

    "Hẹn gặp lại, cha mẹ!" Tôn Vũ nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Khi ta mở mắt ra sẽ là năm bao nhiêu công nguyên? Ba ngàn năm? Bốn ngàn năm? Hay một vạn năm? "

    -----o0o-----

    Khi Tôn Vũ mở mắt ra một lần nữa, trên trời mưa rơi xuống lâm râm, hắn nằm dưới một cái hố đất, cơ thể trần truồng. May mà trên người Tôn Vũ có một đống lá dương xỉ nên hắn không bị khí lạnh làm tổn thương.

    "Đây là năm bao nhiêu sau công nguyên?" Đây là điều đầu tiên Tôn Vũ nghĩ đến, hắn thấp giọng hỏi.

    "Chủ nhân, ta cũng không biết." Hôn mê đã lâu, NM01 mới kích hoạt lại nên nó cũng không biết được niên kỉ lúc bấy giờ: "Vì tiết kiệm điện năng nên ta đã ngắt hoạt động của đồng hồ trong cơ thể."

    Tôn Vũ cười khổ, rời khỏi hố đất, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía.

    Vừa nhìn, trong lòng hắn rung động mạnh. Chỉ thấy, trước mắt hắn đều là núi rừng hoang sơ, nhiều đại thụ che trời và những thực vật cổ đại. Trên bình nguyên hướng Bắc có một toà thành rất lớn, đó là một toà thành cổ điển hình với tường thành ngăn nắp, trên đỉnh tường thành có mái chiến cách đang mở ra.

    Cửa thành cũng âm trầm mười phần. Phía trên cửa thành lộ ra một tấm biển lớn, trên mặt biển viết hai chữ to, nhưng do quá xa, Tôn Vũ không rõ chữ viết trên đó là chữ gì.

    "NM01! Mau xem hai chữ kia là chữ gì?" Tôn Vũ vội vàng la lên: "Còn nữa, phân tích thành cổ đó, để biết nó là kiến trúc thuộc niên đại nào? Ta cảm thấy nó rất quen mắt."

    NM01 bay khỏi lỗ tai của Tôn Vũ, ở trên không trung một lúc, sau đó quay về, vui vẻ báo lại: "Chủ Nhân, thành này có tên là "Bắc Bình", phán đoán theo hình thức của tòa thành này thì chúng ta đang ở những năm cuối của thời đại Đông Hán."

    "Cái gì? Xuyên Việt?" Tôn Vũ kinh ngạc: "Không, điều đó là không có khả năng. Ta là nhà khoa học, ta không tin những hiện tượng phi tự nhiên mà khoa học không thể giải thích được!"

    NM01 trả lời với giọng nói không chút cảm tình: "Chủ nhân, ta cũng là kết quả của khoa học, ta dùng khoa học để phân tích rõ cho ngài. Toà thành kia tên là Bắc Bình, đó cũng chính là tên của thành Bắc Kinh vào thời cổ đại. Hai chữ Bắc Bình được viết bởi chữ triện cổ. Thành quách được xây dựng theo hình thức của những năm cuối của thời Đông Hán, kết luận này không thể sai được."

    Tôn Vũ lấy lại bình tĩnh, hắn nhặt một đống lá dương xỉ dưới chân để cuốn lên thân hình trần truồng của mình, sau đó lại cất bước hướng đến thành "Bắc Bình".

    “Ta muốn dùng hai mắt của mình để xác nhận mọi thứ, ta là nhà khoa học!”

    Tôn Vũ - Nhà khoa học luôn luôn giữ được bình tĩnh và có lý trí, quyết định tìm hiểu đến cùng. Bây giờ, hắn phải đến nơi người sống, sau đó mới cởi bỏ hết mọi khúc mắc.

    Khoảng cách với thành Bắc Bình không còn xa, người đi lại trên đường ngày càng nhiều.

    Người đi đường đều mặc quần áo làm từ vải thô, hình thức quần áo cổ xưa mười phần, NM01 lại nói với Tôn Vũ, đó là quần áo thời Tam Quốc.

    Tôn Vũ cản một người nông dân đi đường, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn để hỏi: "Thưa tiên sinh, cho hỏi một chút, bây giờ là năm bao nhiều sau công nguyên?"

    Người nông dân tò mò nhìn Tôn Vũ, sau mới chép miệng nói: Công Nguyên? Ta chưa nghe qua niên hiệu này? Bây giờ là bình nguyên niên!"

    Giọng nói của NM01 vang lên bên tai Tôn Vũ: "Chủ Nhân, bình nguyên niên chính là năm 184 sau công nguyên, năm này bùng nổ khởi nghĩa Khăn Vàng."

    "Cái gì? " Tôn Vũ lạnh người, chạy nhanh lại hỏi tiếp: "Thưa tiên sinh, ông mang cuốc đến Bắc Bình để làm gì?"

    Người nông dân nhăn mặt đáp: "Thái Thú Bắc Bình đại nhân Công Tôn Toản đang chiêu binh đối kháng với giặc Khăn Vàng, ta đang đi báo danh vào quân đội."

    “......”

    "Ta là khoa học gia, mắt nhìn vì thật, tai nghe vì hư!" Tôn vũ hươ tay, nói với NM01: “Chúng ta phải vào thành Bắc Bình, dùng tài năng khoa học của ta để tìm biết đây là thật hay là giả.”

    Thành Bắc Bình nhanh chóng hiện ra trước mắt, ở cửa thành người qua lại dày như nêm, cạnh cổng có hai hàng lính mang thiết kích, ánh sáng lạnh lẽo loé lên khiến cho người nhìn thấy liền cảm thấy sợ hãi từ trong tim.

    Bọn lính nhìn thoáng thấy trên người Tôn Vũ mặc "quần áo dương xỉ", gương mặt lem luốc, một binh sĩ cao giọng nói: "Thằng ăn mày kia, đến quần áo cũng không có à? Thái thú đại nhân đang chiêu binh mãi mã, thân ngươi vầy, không bằng theo quân đi."

    Câu này liền đánh thức Tôn Vũ, tuy tìm kiếm chân tướng là chuyện quan trọng nhưng cơm ăn còn quan trọng hơn. Vả lại, hắn bị ướp lạnh không biết bao nhiêu năm rồi, bụng đã đói đến độ thì thầm. Dù sao, để tìm hiểu rõ chân tướng thì đi đâu chẳng được, vậy chi bằng ta xem Công Tôn Toản chiêu binh ra sao thì tốt hơn.

    Tôn Vũ liền hỏi thăm binh lính để biết nơi chiêu binh bãi mã, mới hay phải tìm binh doanh của thành. Hắn liền cố dời bước chân rã rời, chậm rãi đi đến binh doanh.

    Trong thành Bắc Bình có nhiều căn nhà được làm từ cỏ tranh và ván gỗ, đến ngay tòa phủ hai tầng dành cho cấp bậc tối cao ở bên đường, đều được dựng lên bởi ván gỗ và cỏ tranh. Thế giới này tràn ngập một vẻ đẹp của phong cách cổ xứa, những thôn xóm trong điện ảnh cũng không thể nào chân thật bằng.

    Phía trước xuất hiện một toà binh doanh thật lớn, những cột gỗ thô tạo nên cánh cổng tỏa ra sát khí lành lạnh. Ở trước cửa, hai binh lính cầm trường kích lăm lắm trong tay, để tránh phiền phức, Tôn Vũ giành nói: "Ta đến tòng quân". Nhờ thế, hắn đi vào mà không bị ai ngăn cản.

    Trước mặt hắn hiện ra một thao trường luyện binh, hơn một trăm con ngựa trắng đang uống nước bên cạnh thao trường, chừng mười kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng chạy vọt qua bên người Tôn Vũ, chỉ trong chớp mắt đã đi được rất xa.

    "Đó là quân Bạch Mã!" NM01 lập tức nói tiếp: "Theo sử sách ghi lại, quân Bạch Mã đều cưỡi ngựa trắng, khoác áo choàng trắng."

    "Biết." Tôn Vũ bình tĩnh nói: "Để biết thế giới này cuối cùng là nơi nào, ta phải tìm một công việc, trước tiên kiếm cơm ăn cho no bụng đã, ngươi cũng nên bổ sung năng lượng mặt trời đi."

    Tôn Vũ thấy có hai nhóm người xếp thành hai hàng dài ở nơi báo danh tòng quân, trong đó, một đám là trai tráng, nhóm còn lại là phụ nữ.

    "Ồ? Công Tôn Toản tổ chức đội quân phụ nữ sao?" Tôn Vũ tò mò hỏi.

    "Không, trong cơ sở dữ liệu của ta không ghi lại điều này." NM01 trả lời.

    Chỉ thấy phía trước đội ngũ báo danh có hai giá gỗ lớn, đặt hệt như bàn bóng bàn, phía trên treo hai miếng gỗ to.

    Tấm gỗ viết “Điểm binh!”, trai tráng xếp hàng hướng về nơi này.

    Bên có tấm gỗ viết “Điểm tướng!”, phụ nữ lại xếp hàng ở đó.

    Tôn Vũ cảm thấy tò mò, kéo một gã cao to gần đó rồi hỏi: "À, ta hơi tò mò một chút. Vì sao trai tráng lại đứng ở nơi điểm binh, mà phụ nữ lại đứng ở nơi điểm tướng?

    Người bị kéo qua tò mò nhìn Tôn Vũ, thấy hắn ăn mặc "quần áo dương xỉ", liền cười nhạo: "Vị đại ca này, ngươi mới từ trên núi xuống à? Ngay cả điều này cũng không biết? Đàn ông chỉ có thể tham gia quân ngũ, không có tư cách làm tướng. Chỉ phụ nữ mới có tư cách này. Đương nhiên, cũng không phải phụ nữ nào cũng được làm tướng, chỉ phụ nữ có khả năng sử dụng "Võ tướng kĩ" mới được làm tướng."

    Tôn Vũ cười lạnh trong lòng: "Quả nhiên, đây không phải là thời Tam Quốc. Phần lớn tướng lãnh thời Tam Quốc đều là đàn ông. Nhưng tại sao chỉ phụ nữ mới được làm tướng? Ồ? Võ tướng kĩ? Đây là ý gì? "

    Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn thấy phụ nữ ở đài "Điểm Tướng" hoan hô thật lớn: "Quan Tĩnh đại nhân tới! Quan Tĩnh đại nhân tới kiểm tra tư cách trở thành võ tướng của chúng ta đó."

    "Quan Tĩnh, tự Sĩ Khởi, là người Công Tôn Toản tin cậy nhất, chức Trưởng Sử đại phu, là một văn thần, giới tính nam, ánh mắt thiển cận. Sau khi Công Tôn Toản chết trận, liền tự vẫn theo chủ." NM01 lập tức báo cáo với Tôn Vũ tư liệu về Quan Tĩnh.

    (Thiển cận: Tầm mắt hạn hẹp, không biết nhìn xa)

    Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nữ trung niên đang đi lên đài Điểm Tướng. Người phụ nữ trung niên này mặc y bào của văn sĩ, đậu đội nón quan, nhưng đầu tóc dài lại để rối tung, biểu lộ tính cách của chính nàng. Dung mạo của Quan Tĩnh cũng rất bình thường.

    "Người này là Quan Tĩnh?" Tôn Vũ ngạc nhiên hỏi tiếp: "NM01, không phải ngươi nói Quan Tĩnh là đàn ông sao? "

    NM01 khẳng định: "Theo cơ sở dữ liệu, Quan Tĩnh là đàn ông.”

    Chỉ thấy trên đài Điểm Tướng, Quan Tĩnh đang mỉm cười, lớn tiếng nói với phụ nữ ở bên dưới: "Biểu hiện tốt lắm, bây giờ bản quan bắt đầu kiểm tra võ kỹ của các ngươi."

    Cùng lời nói, trên người Quan Tĩnh sáng lên ánh sáng màu xanh lá, đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn cùng màu: "Mịch Tài "

    "Oa! đó là Võ tướng kĩ của Quan Tĩnh đại nhân! Nghe nói kỹ năng này có thể khai quật Võ tướng kỹ ẩn trong cơ thể."

    Đám phụ nữ ở dưới đài ồn ào một lúc, trên người Quan Tĩnh bắn ra ánh sáng xanh lá, ánh sáng nào đảo qua trên người đám phụ nữ, hơn nữa đảo qua đảo rất nhiều lần.

    Qua một hồi lâu, Quan Tĩnh vẫn đứng trên đài điểm tướng nhưng lông mày bỗng nhíu lại rồi thở dài: "Phần lớn đều không có võ tướng kĩ, thật đáng tiếc. Ta chỉ tìm được một người có võ kỹ bị che dấu, là cô gái đứng cuối đội ngũ. Ngươi, bước ra khỏi hàng!”

    Một tiểu loli có dáng người mỏng manh, sắc mặt tím tái ra khỏi đội ngũ. Tôn Vũ nhìn kỹ, loli này khoảng mười mấy tuổi, cao lắm chỉ khoảng một mét năm, sợ rằng chỉ nặng có tám mươi cân, bộ dáng này đến gió thổi qua cũng đổ. Duy chỉ có dung mạo là trội hơn cả, vừa có vẻ xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, vừa yếu đuối, khổ sở.

    (1 cân khoảng 0,5 kg, 80 cân gần bằng 40 kg)

    Quan Tĩnh nói lớn với tiểu loli: “Báo tính danh lên.”

    Tiểu loli hơi thẹn thùng, lại có phần sợ hãi, cổ rụt lại, sau lại nhỏ nhẹ đáp lời: “Ta tên là Triệu Vân, tự Tử Long, người Thường Sơn.”

    Tôn vũ vừa nghe tên này, lại nhìn khuôn mặt non nớt của tiểu loli, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn trong não, thiếu chút nữa bất tỉnh.

    -----o0o-----

    P/s: Nghe nói thanks cho Manh nương tam quốc diễn nghĩa sẽ được thần tài điểm mặt, đánh đâu thắng đó!!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Thích loli và muốn dịch Manh nương? Hãy click vô đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Erus Sin, ngày 29-11-2012 lúc 19:18.

  4. Bài viết được 185 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhcuongtn003,batuocdenqn,cyber,eu8889,goodnews4u,hacphieu,hieudtd,hsp,jinling,lamtg,Longinus,mrkings9x,phiêu!,rongdenac2009,superKNT,tiakasz,tiu tang,Tony Tèo,vinhtac,vodanhthuong,vualuoi86,xsiverxx,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    76
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 2: Loli ngoan ngoãn, Triệu Vân!
    Người dịch: Thích Ca
    Biên dịch: No_dance8x
    Biên tập: Ksor Din

    Nguồn: Tàng Thư Viện




    -----o0o-----

    "Quả nhiên nơi này không phải là thời Tam Quốc." Tôn Vũ kích động nói: "Nơi này là tương lai? Là hành tinh khác? Hay đây là một khởi điểm của nền văn minh mới? Chẳng lẽ máy móc ở tương lai đưa ta đến một thế giới song song? Chắc chắn ta sẽ tìm ra sự thật."

    Lúc này, đứng trên đài điểm tướng, Quan Tĩnh nhìn Triệu Vân rồi cười nói: "Hài tử ngoan lắm! Tên của ngươi rất có khí thế! Đến đây, thử phóng ra võ tướng kĩ của ngươi cho ta xem một lần! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có thể nhận được chức quan gì? "

    Tôn Vũ cảm thấy thú vị. Trong thời Tam Quốc, Triệu Vân là vị tướng siêu hạng, thực lực vô cùng mạnh mẽ, không biết nàng có thể phóng ra võ tướng kĩ như thế nào? Nhưng chí ít, Tôn Vũ có thể khẳng định, võ tướng kỹ của Triệu Vân sẽ không phải là kĩ năng chỉ biết tìm kiếm nhân tài như Quan Tĩnh.

    Chỉ thấy Triệu Vân hơi sợ hãi, vẻ mặt tội nghiệp trả lời: "Ta... ta không làm được."

    "Hả?" Quan Tĩnh tò mò hỏi tiếp: "Những người sở hữu võ tướng kĩ đều có thể thoải mái phóng ra, chỉ cần ngươi tập trung nghĩ tới việc sử dụng võ tướng kĩ thì nó sẽ hiện ra. Cứ thử lại lần nữa đi."

    Triệu Vân lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt có mấy sợi tóc đen rủ xuống, đôi mắt xinh dễ thương tuôn ra một hàng nước mắt, giọng nói chân thành: "Ta từng đi Nam Bì để gia nhập quân của Viên Thiệu đại nhân. Nhưng người ở đó nói ta có võ tướng kỹ bị che dấu. Mà họ thì không nhận người không thể phóng ra võ tướng kĩ, cho nên... cho nên Viên Thiệu đại nhân không nhận ta."

    Ở bên ngoài, Tôn Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: "Quả nhiên Viên Thiệu không biết nhìn người, ngay cả Triệu Vân cũng không nhận. Nếu ta là Viên Thiệu, Triệu Vân đến bao nhiêu người ta sẽ thu bấy nhiêu người."

    Vừa nghe hết câu nói của Triệu Vân, khuôn mặt Quan Tĩnh trầm xuống, thở dài rồi nói: "Nói cách khác.... mặc dù ngươi có Võ Tướng Kĩ nhưng lại không thể phóng ra? Vậy... ngươi cũng là người vô dụng... Viên Thiệu không nhận ngươi, chúng ta cũng không thể lưu ngươi được!"

    Triệu Vân nghe xong, khuôn mặt tái nhợt, nàng buồn bã nói: "Ta đã đi ngàn dặm từ Nam Bì đến Bắc Bình, trên đường ăn xin để duy trì cuộc sống, thật sự không thể đi thêm. Quan Tĩnh đại nhân, ngài đừng đuổi ta mà. Cho dù không cho ta làm tướng, vậy chi bằng ngài cho ta làm một tên lính quèn đi. Chỉ cần có cơm ăn, có thể sống sót là được... Ta không muốn chết..." Nói đến cái chết, Triệu Vân liền tỏ ra hoảng sợ.

    Quan Tĩnh thấy Triệu Vân chỉ cao khoảng một mét năm, thân thể ốm yếu, xem ra nặng chưa đến tám mươi cân, lại thở dài rồi nói: "Thân thể ngươi chưa đủ chuẩn làm binh lính, vẫn nên rời khỏi đi thôi."

    Không phải đầu của Quan Tĩnh bị cửa đập trúng chứ? Triệu Vân không yếu đâu. Tôn Vũ thở dài, lại nghĩ: "Mặc dù nơi này là dị giới, tương lai, thế giới song song hay vẫn là nơi văn minh nhân loại mới bắt dầu, tóm lại bây giờ là thời Tam Quốc. Nếu đã là thời Tam Quốc, vậy chắc chắn Triệu Vân sẽ là tướng, hơn nữa còn là tướng lãnh trong tướng lãnh. (Câu này ý muốn nói Triệu Vân ắt hẳn là tướng lãnh hàng đầu, đứng trên nhiều tướng lãnh khác)

    Là một nhà khoa học có lí trí và luôn tỉnh táo, Tôn Vũ cẩn thận đánh giá tình huống trước mắt. Sau đó suy nghĩ kỹ càng, hắn quyết định trợ giúp kẻ yếu, giúp đỡ Triệu Vân một tay. Tương lai sau này, mình muốn tìm hiểu sự thật về thế giới này để có thể trở về địa cầu thì Triệu Vân sẽ giúp đỡ được một phần.

    Tôn Vũ lại nghĩ về tính năng của người máy NM01, rốt cuộc cũng nghĩ ra một diệu kế. Lúc này, sắc mặt của Triệu Vân đã tái nhợt, nàng lê bước chân tập tễnh đến cửa binh doanh. Trong đôi mắt tràn ngập nỗi tuyệt vọng, vẻ mặt buồn vã và cực kỳ đáng thương, miệng lẩm bẩm: "Ta sẽ chết đói... chết đói... A! Ta không thể chết được... không thể chết được... Ta không muốn chết..." Nàng sinh ra ở Thường Sơn, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, phiêu bạt khắp nơi, nhiều lúc suýt bị chết đói. Lúc thái bình, còn có người bố thí một ít thức ăn, gần đây khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ, nơi nơi thiếu thốn lương thực nên chẳng mấy ai bố thí cho nàng. Triệu Vân sắp sống không nổi nữa rồi.

    "Triệu cô nương, hãy quay lại đã!" Tôn Vũ đột nhiên kêu lớn: "Ngươi sẽ không chết đói đâu, làm nha hoàn cho ta đi! Ta sẽ nuôi ngươi!"

    Lần này, lời nói của Tôn Vũ thật vang dội, nam nữ xung quanh đều nghe rõ ràng, họ đều ngoảnh lại nhìn hắn.

    Triệu Vân vừa nghe, lập tức mừng rỡ, nàng quay người rồi chạy đến trước mặt Tôn Vũ. Nhưng khi nhìn thấy Tôn Vũ đang mặc "quần áo dương xỉ" trên người, vẻ vui mừng trong đôi mắt lại trở nên mờ mịt: "Ngươi... ngươi còn không nuôi nổi bản thân."

    “Yên tâm, ta có thể nuôi ngươi.” Tôn Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi đợi một chút nhé, ta đến đài điểm tướng nhận chức quan.”

    Xung quanh xôn xao, trai tráng lẫn phụ nữ ở xung quanh bắt đầu cười nhạo: “Đàn ông cũng dám đến đài điểm tướng ư? Chỉ phụ nữ mới có thể sử dụng võ tướng kĩ, ngươi là đàn ông, sao sử dụng được?”

    “Được hay không cũng chẳng phải do các người định đoạt.” Tôn vũ bình tĩnh đến trước đài điểm tướng rồi nói vọng lên trên đài, nơi Quan Tĩnh đang đứng: “Quan tĩnh đại nhân, tiểu dân Tôn Vũ, tự... Tầm Chân. Bây giờ, ta sẽ phóng ra võ tướng kĩ của mình cho ngài xem.”

    Lúc báo danh, Tôn Vũ mới nhớ các nhân vật trong thời Tam Quốc không chỉ có danh có họ, mà còn có cả tự. Cho nên, hắn không thể chỉ nói mỗi cái tên Tôn Vũ. May mà hắn vốn là nhà khoa học nên phản ứng rất nhanh, chỉ cần chớp mắt đã tự chế ra cho mình tự là "Tầm Chân", ý muốn chỉ mục tiêu tìm kiếm chân tướng thế giới này.

    Quan Tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, miệng nói: "Ta cũng chưa nghe đàn ông có thể sử dụng võ tướng kĩ. Để ta sử dụng võ tướng kỹ "Mịch Tài" của mình để thử nghiệm ngươi xem sao." Nói xong, ánh sáng xanh lá lại sáng lên quanh thân thể của nàng.

    Ý nghĩ của Tôn Vũ liền chuyển động, thấy ánh sáng xanh lá đảo qua trên người mình, tuy chẳng biết để làm gì nhưng nếu kết luận không có võ tướng kĩ, vậy thì thật là phiền phức, "tiên hạ thủ vi cường" vẫn là tốt nhất. Hắn ngẩng đầu, lớn giọng nói: "Quan đại nhân, ta trực tiếp phóng võ tướng kĩ cho ngài xem là được, cần gì phải thí nghiệm chứ?"

    (Câu nguyên bản là "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương". Tạm dịch là "Ra tay trước nhận được lợi ích, ra tay sau nhận lấy tai họa)

    Quan Tĩnh ngẩn người, thầm nghĩ: "Cũng đúng, nếu hắn có thể phóng ra, vậy ta còn kiểm tra để làm gì? "

    Tôn Vũ liền nói khẽ với người máy NM01 bằng âm thanh chỉ có hắn mới nghe được: "Phóng ra ánh sáng xanh lá giống Quan Tĩnh, sau đó chiếu ra hai chữ "Tốc Kí" trên đầu.

    NM01 đáp: “Được, chủ nhân!”

    Ngay sau đó, người máy NM01 bay ra từ lỗ tai của Tôn Vũ rồi sử dụng năng lượng mặt trời mới vất vả lắm mới có thể tích lũy để tạo ra ánh sáng xanh lá, hơn nữa, trên đầu Tôn Vũ cũng nhảy lên hai chữ "Tốc Kí" thật to với dạng chữ phồn thể.

    Trai tráng lẫn phụ nữ, bao gồm cả Quan Tĩnh trên đài điểm tướng đều bị giật mình, người đàn ông này quả thật sự có võ tướng kĩ. Nhưng mà...“Tốc Kí” thì có tác dụng gì?

    Quan tĩnh nhịn không được mới hỏi: “Tầm Chân tiên sinh, võ tướng kĩ của ngươi có lợi ích gì?”

    Nàng thấy Tôn Vũ có thể sử dụng võ tướng kĩ, lại ngang cấp với mình, giọng nói cũng trở nên khách khí. Tuy Tôn Vũ là loại đàn ông đê tiện nhưng rất có thể hắn sẽ được làm quan như mình cách nói chuyện có khách khí hơn chút ít cũng là chuyện tất nhiên.

    Tôn Vũ cười ngạo nghễ rồi nói: "Võ tướng kĩ của ta cũng giống như tên, mặc kệ là văn thư phức tạp đến cỡ nào, chỉ cần liếc mắt hoặc nghe qua một lần đều có thể nhớ kỹ, tuyệt đối không sai một chữ. Nếu Quan đại nhân không tin thì có thể thử một lần."

    Tròng mắt của Quan tĩnh đảo qua đảo lại, lớn tiếng nói: “Người đâu! Ôm mấy quyển sách ra đây."

    Chỉ trong chốc lát, vài tên lính Bạch Mã ôm ra một đống văn thư dạng cuốn, Quan Tĩnh cầm bừa một quyển, đó chính là cuốn Hán Thư thứ năm mươi bốn, nói về Lý Quảng Tô. Nàng cười rồi đọc: "Lý Quảng là danh nhân của thành Lũng Tây. Trước làm văn tín (Người coi văn thư), sau làm tướng nhà Tần, lại dựng lên Thái Tử giả, sau này bị bắn chết...."

    Nàng đọc cực nhanh, trong nháy mắt liền đọc xong mấy trăm chữ, nếu là người bình thường, nghe nhiều chữ như vậy, hẳn không có khả năng nhớ rõ từng chữ, vì thế liền ngừng lại, đưa mắt nhìn Tôn Vũ.

    Tôn Vũ mỉm cười, chắp tay sau lưng ngâm nga: "Lý Quảng là danh nhân của thành Lũng Tây. Trước làm văn tín, sau làm tướng nhà Tần, lại dựng lên Thái Tử giả, sau này bị bắn chết...." Hắn đọc một mạch, không ngừng nghỉ, không hề thua kém so với Quan Tĩnh.

    Thì ra NM01 đã lưu nội dung xuống bộ nhớ, NM01 vừa đọc trong lỗ tai, Tôn Vũ vừa ngâm nga. Với loại tình huống kiểu như thế này, đương nhiên không thể đọc sai.

    Quan tĩnh cả kinh trong lòng, kẻ này thật sự lợi hại như vậy? Nàng lại lấy một quyển khác, chính là cuốn Hán Thư thứ ba mươi lăm, chính Quan Tĩnh cũng lười đọc, liền ném cho Tôn Vũ rồi nói: “Tầm Chân tiên sinh, ngươi thử xem toàn bộ cuốn này đi.”

    Tôn Vũ gật gù, tay liền mở cuốn Hán Thư rồi để mặc cho NM01 xem xét lẫn phân tích chữ Triện, hơn nữa còn lưu vào trong cơ sở dữ liệu. Tôn Vũ lật sách rất nhanh, bởi vì trung ương của NM01 xử lý rất mạnh mẽ nên chỉ chớp mắt hắn đã xem xong toàn bộ quyển Hán Thư này.

    Sau đó, Tôn Vũ khép sách lại rồi đọc một hơi, hành văn mạch lạc, lưu loát, không sai một chữ nào.

    "Xôn xao!" Những người ở xung quanh bàn luận rất lớn tiếng, quyển sách như vậy chỉ nhớ hết trong nháy mắt, năng lực này đã vượt qua khả năng của con người, chỉ có đặc thù của võ tướng kĩ mới có thể làm được mà thôi.

    Triệu Vân tội nghiệp vừa ôm cái bụng đói vừa nhìn Tôn Vũ, nỗi sợ chết đói trong lòng cũng từ từ biến mất: "Người này quả thật có võ tướng kĩ. Nếu hắn thành quan viên, mình sẽ làm nha hoàn cho hắn, như vậy sẽ không chết đói..." Triệu Vân nhìn bóng lưng của Tôn Vũ, hai mắt lập lòe ánh sáng. Trong mắt nàng, Tôn Vũ đã trở thành một cái bánh bao toả hương thơm ngào ngạt.

    “Được rồi!” Quan Tĩnh thấy Tôn Vũ đã muốn đọc hết cuốn sách, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng hoài nghi nhưng cố cười nói: “Võ tướng kĩ của ngươi thật thú vị, ngươi cũng là người đàn ông đầu tiên ở Triều Hán có khả năng sử dụng võ tướng kĩ. Nhất định chủ công sẽ rất muốn gặp ngươi. Mặt khác... võ tướng kĩ của ngươi... E hèm, tuy chỉ có màu xanh, đẳng cấp thấp nhất nhưng năng lực cũng không tệ, rất hợp với những chức quan văn, không biết chủ công sẽ an bài như thế nào? Đi theo ta, chúng ta đi gặp chủ công thôi.”

    Tôn Vũ cười nhẹ rồi chạy theo thật nhanh, điều này làm NM01 không kịp thu lại ánh sáng xanh và chữ Tốc Kí trên đầu hắn. Như NM01 cứ phóng ra ánh sáng như vậy, điện năng sẽ tiêu hao rất nhanh. Mà hôm nay thời tiết lại không tốt, cũng chẳng kịp bổ sung năng lượng mặt trời.

    Hắn quay đầu, nhìn Triệu Vân rồi nói: “Triệu cô nương, làm nha hoàn của ta đi. Đến lúc đó, ngươi cũng không cần phải sợ chết đói.”

    Khuôn mặt tái nhợt của Triệu Vân chợt ửng hồng vì kích động, nàng liều mạng gật đầu. Thân hình gầy yếu hệt như một cành liễu lung lay trong gió.

    Tôn vũ cười nói: “Về sau ta sẽ không gọi ngươi là Triệu cô nương mà gọi là Tử Long. Ngươi cứ gọi ta là Tầm Chân tiên sinh là được.”

    Triệu Vân gật gù, rồi bám vào sau lưng Tôn Vũ không rời, có lẽ nàng sợ kho lương thực của mình sẽ biến mất chăng?

    Quan Tĩnh dẫn Tôn Vũ đến doanh trại, vừa đi vừa nói: “Chủ công ở ngay phía sau doanh trại!”

    Chủ công trong miệng Quan Tĩnh, tất nhiên chính là Công Tôn Toản, Tôn Vũ thầm nghĩ: "Nếu thế giới này, đàn ông đều không thể sử dụng võ tướng kĩ, chỉ có phụ nữ mới dùng được, như vậy Công Tôn Toản cũng là nữ nhân."

    Hắn thật không biết vị anh hùng lẫy lừng thời Tam Quốc với danh hiệu Bạch Mã Tướng Quân sẽ mang bộ dáng như thế nào?

    -----o0o-----

    P/s: Nghe đồn rằng kẻ xem Manh nương tam quốc diễn nghĩa mà không thanks sẽ bị quỷ đói ám ở sau lưng một tuần!!!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Thích loli và muốn dịch Manh nương? Hãy click vô đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Erus Sin, ngày 29-11-2012 lúc 19:18.

  6. Bài viết được 167 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhcuongtn003,batuocdenqn,cloud123,cyber,dautovn1708,eu8889,goodnews4u,hieudtd,hsp,jinling,lamtg,Longinus,minhnhat3,phiêu!,rongdenac2009,tiakasz,tiu tang,Tony Tèo,tuanlong1991,vinhtac,vualuoi86,xsiverxx,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    76
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 3 : Công Tôn Toản là một cô nương tốt
    Người dịch: Thích Ca
    Biên dịch: No_dance8x
    Biên tập: Ksor Din

    Nguồn: Tàng Thư Viện




    -----o0o-----

    Phía sau binh doanh có dãy phòng bằng gỗ, đi qua dãy phòng có thể thấy một toà phủ cao lớn nằm trong quân doanh.

    Quan Tĩnh vào thông báo một tiếng, sau đó Tôn Vũ và Triệu Vân vào phủ. Vừa tiến vào phủ, Tôn Vũ chỉ thấy có một ghế dựa rất lớn được bọc da hổ, người ngồi trên đó là nữ tướng có vẻ ngoài uy phong, dáng người cao gầy, thân mặc giáp trụ bằng sắt, rất tinh xảo, áo choàng màu trắng khoác ở sau lưng, sát khí rợn người. Dù vậy, ngũ quan trên khuôn mặt của nàng lại không hề mang khí thế như vẻ bên ngoài. Tuy cô gái này không thể coi là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng chắc chắn tư sắc phải thuộc hạng nhất lưu, người này chính là Công Tôn Toản.

    Quan Tĩnh hành lễ với nữ tướng rồi nói: "Chủ công, người đàn ông phía sau ta là Tôn Vũ, tự Tầm Chân, tiểu cô nương sau lưng hắn tên là Triệu Vân, tự Tử Long." Tiếp đó, Quan Tĩnh lần lượt giới thiệu Tôn Vũ và Triêu Vân một lần.

    Công Tôn Toản để tay trên lưng dựa của ghế, mí mắt nhếch lên, liếc xuống dưới rồi nói: "Vị Tầm Chân tiên sinh kia, đây là lần đầu tiên bổn soái gặp được một người đàn ông có thể dùng võ tướng kĩ, thú vị lắm. Đáng tiếc! Võ tướng kĩ của ngươi chí đến cấp xanh lá, cũng là cấp thấp nhất, cùng lắm cũng chỉ có thể xác nhận văn thư. Haizzz, rốt cuộc lại phải làm quan văn..."

    Quan tĩnh nghe xong câu này, mồ hôi lạnh ứa ra, nàng biết chủ công tâm cao khí ngạo, không bao giờ đặt một người đàn ông tầm thường vào trong mắt. Đến nay, dù đã hai mươi tuổi nhưng nàng vẫn chưa lập gia đình. Chủ công vốn muốn tìm một gã đàn ông uy phong lẫm liệt để thành thân, nhưng... Hán quốc chỉ có nữ võ tướng, chứ không có nam võ tướng. Công Tôn Toản chưa gặp được một người đàn ông nào vừa ý mà tuổi của nàng lại càng lúc càng lớn, nhưng rốt cuộc cũng phải thành thân a! Vất vả lắm mới thấy một người đàn ông có thể sử dụng võ tướng kĩ, kết quả cũng chỉ có võ tướng kĩ cấp thấp nhất, mà còn là kỹ năng hệ văn, điều này quả thật làm cho Công Tôn Toản cảm thấy vô cùng thất vọng.

    Tôn Vũ đã nghe thấy cấp bậc võ tướng kĩ từ miệng của Quan Tĩnh và Công Tôn Toản nên nhịn không được mà ngạc nhiên hỏi: "Chủ công, ta đến từ thâm sơn. Vốn không màng đến thế sự, cũng không biết võ tướng kĩ có đa dạng ra sao?"

    Quan Tĩnh liền giải thích: "Võ tướng kĩ được chia ra năm loại..." Nghe nàng giảng nửa ngày, Tôn Vũ mới hiểu được.

    Cấp thấp nhất là võ tướng kĩ màu xanh lá (Sau gọi là màu lục), phần lớn chỉ có thể xử lý văn sự. Ví dụ như là "Mịch Tài" của Quan Tĩnh và "Tốc Ký" của Tôn Vũ.

    Trung cấp là Võ tướng kĩ màu đỏ, có thể dùng để chiến đấu, ví dụ như "Thương Tướng" của Nghiêm Cương và "Phá Lỗ" của Điền Dự.

    Võ tướng kĩ cao cấp là màu lam, Công Tôn gia chỉ có Công Tôn Toản là có "Bạch Mã" màu lam, còn đại tướng là Nhan Lương, Văn Sú dưới tay Viên Thiệu ở Nam Bì có võ tướng kĩ cũng là màu lam, đều thuộc nhóm cao cấp.

    Cao hơn là Võ tướng kĩ màu hoàng kim, loại này là cấp bậc rất cao, ngay cả thủ hạ của Viên Thiệu cũng không có người nào sở hữu. Nghe đồn, Tôn Kiên ở phía nam có một đứa con gái tên là Tôn Sách, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim nhưng Quan Tĩnh chưa bao giờ nhìn thấy. Lại còn có tin tức rằng ở Trường Sa có một nữ tướng nổi danh, tên là Hoàng Trung, Võ tướng kĩ của nàng cũng có màu hoàng kim, nhưng người thấy nàng cũng không nhiều.

    Còn có một cấp cao hơn, đó là võ tướng kĩ màu vàng lợt, còn gọi là Ám Kim Sắc, đây là loại Võ tướng kĩ siêu cấp, đương thời, chưa thấy ai có thể dùng Võ tướng kĩ cỡ này.

    Quan Tĩnh giới thiệu xong, thở dài: "Chủ Công tâm cao khí ngạo, người lại là võ tướng kỹ màu lam, đàn ông bình thường vốn chăng ai có thể lọt vào mắt nàng. Không biết cả đời này, nàng có lấy được chồng hay phải xuất giá đây?"

    Phụ nữ nói chuyện thật phiền phức, ta đến gặp Công Tôn Toản để bàn bạc chén cơm sau này, chính sự còn chưa nói mà ngươi đã nhắc tới chồng con của chủ công rồi, quả thật không có tính ăn khớp mà.

    Tôn vũ nhanh chóng ghi nhớ những thứ này vào trong đầu, thầm nghĩ: "Thì ra là vậy, xem ra thực lực của võ tướng trong thế giới này cũng có điểm chung so với Tam quốc mà mình biết, trừ giới tính của nhân vật đều bị thay đổi thì thực lực không khác với thời kỳ Tam Quốc. Quan Tĩnh nói cái gì mà “Đương thời không thấy ai có thể dùng" siêu cấp võ tướng kĩ... Thứ võ tướng kỹ như vậy hơn phân nửa là nằm trên người của Lữ Bố rồi.

    Tôn Vũ liền ôm quyền nói với Công Tôn Toản: "Chủ công, bản nhân bất tài, chỉ có Võ tướng kĩ vô dụng màu lục, đành phải nhận một chức quan văn có cơm ăn là được."

    Công Tôn Toản nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt dần trở nên mê ly, thầm nghĩ: "Kẻ này là người đàn ông duy nhất có Võ tướng kĩ, vẻ ngoài cũng không tệ, tuổi cũng không lớn. Nếu không tìm được người để gả, Công Tôn Gia cũng sẽ dần dần đi xuống. Đến lúc đó cũng chỉ có thể chiêu người này ở rể... Ai! Thật bi ai! Vì sao thế giới này không có một người đàn mang thực lực mạnh mẽ giống như phụ nữ chứ? "

    Nàng phất tay nói: " Tầm Chân tiên sinh, ta uỷ nhiêm ngươi làm chức lệnh sử Trác Huyện. Nếu hoàn thành xuất xắc, tương lai sẽ được thăng chức."

    “Lệnh sử? Là làm cái gì vậy? NM01, ngươi mau tra cứu cho ta.” Tôn vũ nhẹ giọng nói.

    Chỉ trong nháy mắt, NM01 đưa tin :“Lệnh sử là thuộc hạ của Huyện lệnh, quan văn phụ trách quản lý văn thư, hồ sơ.”

    Thì ra là quản lý văn thư với hồ sơ, chức vụ này cũng tạật hợp với năng lực "Tốc ký" của mình. Công Tôn Toản cũng thực biết cách dùng người, Tôn Vũ ôm quyền với Công Tôn Toản rồi nói: "Tạ chủ công."

    Bây giờ, vấn đề công việc đã được giải quyết, có cơm ăn, ta cũng có thể từ từ tìm hiểu chân tướng của thế giới này. Tôn Vũ vui vẻ trong lòng, nhưng xưa nay, hắn vẫn là bình tĩnh nên dù trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra mà bình tĩnh rời khỏi đại điện.

    "Người đàn ông này quả thật không tệ, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, tính cách trầm ổn, thạo đời, duy chỉ có Võ tướng kĩ hơi kém..." Công Tôn Toản vừa nghĩ tới đây, đột nhiên thấy Tôn Vũ đã quay trở lại, cười khổ nói: "Chủ Công, có thể cho ta biết bổng lộc có bao nhiêu không? Còn nữa... có thể tạm ứng trước bổng lộc một tháng chăng? Người xem... thuộc hạ chỉ có bộ quần áo thực vật này thôi... E rằng, chưa làm được việc gì thì ta và nha hoàn đã chết đói rồi... "

    Công Tôn Toản cười khổ, ánh mắt dựng lên, ngước mặt nhìn Tôn Vũ, đang muốn bốc hoả thì miệng lại dùng giọng điệu dịu dàng để nói: "Chi bổng lộc trước là chuyện chưa bao giờ có, ta không thể cho ngươi ngoại lệ này. Nhưng... thấy ngươi rất hào sảng, ta như vậy sẽ thưởng cho ngươi trước... Bổng lộc một năm của lệnh sử là một trăm thạch thóc... Vậy ta thưởng ngươi mười thạch đi."

    Giọng nói của NM01 vang lên trong đầu Tôn Vũ: "Một thạch thóc tương đương một trăm tám mươi cân, mười thạch khoảng một ngàn tám trăm cân. Tính ra thành lương của thời Đông Hán thì một thạch là hai trăm tiền. Bây giờ khởi nghĩa Khăn Vàng nổ ra, theo lý luận thì mức lương sẽ tăng lên, một thạch hẳn vào khoảng hai đến ba trăm tiền. Theo tính toán, mười thạch thóc khoảng hai đến ba ngàn văn."

    "Ta choáng, quá ít!" Tôn Vũ buồn bực lắc đầu, thầm nghĩ: "Nếu tính vậy thì có chút tiền bạc như vậy thì chỉ có ăn không khí. Xem ra không thể dựa vào chức Lệnh sử này. Nếu muốn kiếm chút tiền lời để sau này còn tìm hiểu chân tướng thế giới này thì chút tiền đó vẫn chưa đủ. Xem ra, mình phải tranh thủ nâng cao chức quan, kiếm nhiều tiền hơn mới được.

    Quan Tĩnh an bài Tôn Vũ tới căn phòng nhỏ ở phía sau để hắn nghỉ ngơi vài ngày trước khi tới trác huyện nhậm chức. Căn phòng này là một căn nhà làm bằng tranh, chỉ có một gian phòng với chiếc giường thô. Điều này quả thật đã làm khó Tôn Vũ, hắn mang theo tiểu nha hoàn Triệu Vân, tại sao chỉ có một cái giường? Như vậy phải ngủ thế nào? Tôn Vũ lại không hề biết vào thời đại này, người nghèo nhiều vô số kể, tiền đâu mà mua nha hoàn, nên phòng ốc thông thường đều không làm gian ngoài giành cho nha hoàn.

    Chỉ là Triệu Vân không ngần ngại chuyện này, tiểu loli này leo lên lưng tủ trong phòng, lấy một mảnh vải bố thô trải ra trên mặt đất rồi tự coi đó là giường của mình.

    "Có phòng rồi!" Triệu Vân vô cùng vui vẻ, nàng đi đi lại lại ở trong phòng hai vòng, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, vui mừng nói với Tôn Vũ: "Tầm Chân tiên sinh, phòng này rất tốt đó nha, ít nhất cũng có giá hai ngàn văn, có Võ tướng kĩ thật tốt, đáng tiếc... Mọi người đều ta có võ tướng kĩ, nhưng tại sao ta không thể phóng ra võ tướng kĩ?"

    Tôn Vũ nghe lời nàng nói, vẻ mặt ngẩn ngơ, thầm nghĩ một căn nhà tranh thế này mà tốt sao? Lại còn có giá hai ngàn tiền? Nếu dùng mười thạch thóc thì chỉ sợ cũng không đổi được cả một mét vuông, nhưng nếu tính vậy thì chẳng phải bổng lộc một năm của mình có thể mua được mười căn nhà kiểu này hay sao?

    Nhìn vẻ mặt vui mừng của Triệu Vân, Tôn Vũ thở dài rồi nói: "Tử Long, ngươi yên tâm đi. Sẻ có một ngày, ngươi có thế phóng ra Võ tướng kĩ, hơn nữa là Võ tướng kĩ cực kì, cực kì lợi hạ. Đến lúc đó, ngươi có thể mua một căn phòng rất tốt."

    “Thật không?” Triệu Vân trừng mắt nhìn, có hơi lo lắng nói: “Ta có thể dùng võ tướng kĩ trước khi chết đói ư?”

    "Không phải ngươi là nha hoàn của ta sao?" Tôn Vũ cười nói: "Có ta ở đây, ngươi không chết đói "

    Lúc này, lại có khoảng mười người khuân vác đi tới trước phòng, thì ra Công Tôn Toản phái những người này mang mười thạch thóc tới cho hắn. Nhưng chuyển nhiều thóc như vậy vào căn phòng nhỏ sẽ khiến cho căn phòng trở nên chật chội. Ngoại trừ giường ngủ ra, chỗ Triệu Vân ngủ cũng bị chiếm dụng.

    Nhưng Triệu Vân đang thương lại không hề tức giận, đã vậy tiểu loli này lại vô cùng vui mừng, nàng ngả xuống một bao thóc rồi nói: "Đêm nay ta muốn ngủ trên bao thóc. Ha ha, như vậy ta sẽ không bao giờ sợ đói bụng nữa!"

    "Đứa nhỏ đáng thương!" Tôn Vũ thở dài, nhiều thóc như vậy không ăn thể hết được, cũng không thể chuyển đến trác huyện, chung quy chỉ có thể đổi thành tiền, rồi mua quần áo để mặc, nếu vẫn mãi mặc quần áo thực vật như bây giờ thì còn ra thể thống gì nữa?

    Triệu Vân chạy vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau liền nấu xong một nồi cơm, hai người cũng không có đồ ăn, nên chỉ ăn hai chén cơm trắng. Vừa cơm nước xong, Công Tôn Toản lại phái người mang trang phục sử quan cho Tôn Vũ. Nguyên quan phục hẳn phải do bản thân hắn tự bỏ tiền làm ra, nhưng Công Tôn Toản thấy Tôn Vũ không có tiền, trên người lại mặc "quần áo thực vật" nên liền tự bỏ tiền túi để tặng một bộ quan phục cho Tôn Vũ.

    "Công Tôn Toản là một cô nương tốt!" Tôn Vũ không khỏi cảm thán

    Có quần áo, nhưng hắn vẫn là bán thóc. Dù sao cũng phải có chút tiền mặt ở trong tay. Tôn vũ đi chợ một chuyến, hắn bán tám thạch thóc để đổi ra tiền, quả nhiên hệt như tính toán của NM01. Một thạch thóc của thời đại này ổn định với giá hai trăm văn tiền, nhưng năm nay khởi nghĩa Khăn Vàng bùng nổ cho nên giá thóc đã muốn tăng lên hai trăm sáu văn. Tôn vũ bán tám thạch thóc được hai ngàn tám mươi văn tiền, xem như có chút một chút tiền tiêu vặt.

    Đêm đó trời tối như mực, Tôn Vũ ngủ trên giường, Triệu Vân ngủ trên hai thạch thóc còn lại, tiểu loli này cuộn mình như con mèo nhỏ trên hai thạch thóc, quả thật rất đáng yêu.

    Tôn Vũ đã khuyên nàng lên giường ngủ, để hắn ngủ trên bao thóc nhưng đều bị Triệu Vân từ chối. Tiểu loli khăng khăng đòi ngủ trên hai thạch thóc, có chết cũng không chịu ngủ ở trên giường. Xem ra trong mắt nàng, có thể ngủ cùng thực vật vẫn hạnh phúc hơn ngủ trên giường gấp trăm lần.

    "Tử Long, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" Tôn Vũ tò mò hỏi Triệu Vân.

    “Mười hai tuổi!” Triệu Vân trừng mắt trả lời.

    "Khó trách! Mới mấy tuổi đầu, ngay cả một chút tà niệm của mình đối với loli cũng bay đi đâu mất." Tôn Vũ vùi đầu vào chăn, ngủ thật say.

    -----o0o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Thích loli và muốn dịch Manh nương? Hãy click vô đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Erus Sin, ngày 29-11-2012 lúc 19:19.

  8. Bài viết được 136 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhcuongtn003,cyber,eu8889,goodnews4u,hieudtd,hsp,Longinus,phiêu!,rongdenac2009,tiakasz,tiu tang,Tony Tèo,vinhtac,vualuoi86,xsiverxx,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    76
    Xu
    0

    Mặc định


    Chương 4 : Tiểu Triệu Vân Sợ chết đói
    Người dịch: Thích Ca
    Biên dịch: No_dance8x
    Biên tập: Ksor Din

    Nguồn: Tàng Thư Viện




    -----o0o-----

    Hai ngày sau, Tôn Vũ cùng tiểu nha hoàn Triệu Vân mang theo văn thư để nhậm chức. Hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa xóc nảy để đến Trác huyện. Xe ngựa đi rất chậm, Tôn Vũ ngồi ở trên xe ngựa cảm thấy thật nhàm chán, hắn không khỏi lo lắng đến những sự việc liên quan đến Võ Tướng Kĩ.

    Nếu muốn sinh tồn ở trong thế giới này thì phải có Võ Tướng Kĩ, còn không sẽ lưu lạc đến nơi tối tăm của xã hội.

    Có thể dễ dàng nhận ra xã hội bây giờ đang là nữ tôn nam ti. Nếu không biết Võ Tướng Kĩ, tất cả đàn ông đều chỉ là lính quèn trong quân ngũ. Hôm đó, Quan Tĩnh sử dụng Võ Tướng Kỹ màu lục, tuy NM01 cũng có thể bắt chước phóng ra Võ Tướng Kĩ cùng màu nhưng kì thật NM01 còn có thể sử dụng nhiều loại màu khác, tương ứng các cấp Võ Tướng Kĩ. Như vậy tại sao ta không thử sử dụng Võ Tướng Kĩ cấp cao hơn như màu đỏ, màu lam, màu vàng, thậm chí là màu vàng lợt?

    Nhưng mình lại chưa thấy người nào sử dụng Võ Tướng Kĩ cao cấp hơn, muốn bắt chước cũng không biết bắt chước theo hướng nào, thật là bi thảm! Quan Tĩnh từng nói Võ Tướng Kĩ "Thương Tướng" của Nghiêm Cương, "Phá Lỗ" của Điền Dự đều có màu đỏ, tương đương võ tướng kỹ trung cấp, như vậy chi bằng phân tích võ tướng kỹ của hai người này rồi dựa vào đó mà mô phỏng theo.

    "NM01! Ta cần tư liệu về Nghiêm Cương và Điền Dự" Tôn vũ thấp giọng nói.

    "Nghiêm Cương, tự không rõ, là đại tướng dưới trướng Công Tôn Toản, là thứ sử Ký Châu. Trong trận chiến với Viên Thuật, Nghiêm Cương mang binh đột kích doanh trại của Viên Thiệu nhưng bại trận mà chết. Đặc điểm nhân vật: Hữu lực vô não." (Hữu lực vô não: Có sức nhưng không có não)

    "Điền Dự, tự Quốc Nhượng, trước theo Công Tôn Toản, sau về với Lưu Bị cuối cùng đi theo Tào Tháo, người này được đánh giá rất cao. Trong trận chiến với quân Ô Hoàn lập được chiến công hiển hách. Đặc điểm nhân vật: Có sở trường đối phó với tộc Ô Hoàn."

    Bghe xong báo cáo của NM01, Tôn Vũ nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay rồi nói "Ta hiểu rồi. Võ Tướng Kĩ "Thương Tướng" của Nghiêm Cương kỳ thật chỉ là võ tướng kĩ cậy mạnh để huơ thương. "Phá Lỗ" của Điền Dự lại có sở trường đối phó với dân tộc thiểu số ở phương bắc. Xem ra Võ Tướng Kĩ màu đỏ cũng dễ bắt chước."

    Tôn Vũ liền nói với NM01: "Cường hoá tay phải của ta"

    NM01 nhận lệnh liền chui vào cơ thể Tôn Vũ, nó là thứ do công nghệ cao kết tinh, lại chỉ có kích thước tính cỡ micromet nên có thể tuỳ ý chui vào cơ thể con người, hoạt hóa tính chất tế bào khiến cơ thể được cường hoá tới mức cực hạn.

    Cảm giác được NM01 đã cường hoá cánh tay phải của mình, Tôn Vũ khẽ quát một tiếng rồi đánh ra một quyền. Đúng lúc này, xe ngựa đi qua một đoạn đường có cây nhỏ ở ven đường, một quyền của Tôn Vũ đánh trúng thân cây đó.

    Một tiếng "Bình" vang lên, cây nhỏ bị cú đấm năng nề của Tôn Vũ đánh gãy làm đôi.

    Tiếng nổ làm xa phu ngồi ở phía trước cảm thấy hoảng sợ, tên này liền gìm ngựa lại, quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng khi hắn xoay người lại, Tôn Vũ đã thu quyền, giả vờ như không biết có việc gì xảy ra.

    (Xa phu: Người phu xe, người đánh xe)

    Xa phu còn tưởng cái cây nhỏ đó bị xe của mình đụng gãy nên thè lưỡi, thúc ngựa chạy tiếp.

    Ánh mắt của Tôn Vũ loé sáng như hồ ly, chẳng lẽ sức mạnh của một quyền này lại kém loại binh tôm tướng tép như Nghiêm Cương?

    Không! Chắc chắn mạnh hơn loại tướng vô danh như Nghiêm Cương nhưng vấn đề là... Liệu nó có thể so với Nhan Lương, Văn Sú? Hoặc là Từ Hoảng, Trương Liêu... Hay thậm chí là Quan Vũ, Trương Phi và Lữ Bố nữa.

    Tôn Vũ ra lệnh cho NM01: "Lần sau, khi ta dùng chiêu này, ngươi phóng ra hồng quang, trên đầu hiện hai chữ: Cự Lực."

    Lúc này, xe ngựa đã tới khu vực của Trác huyện. Đây là một thị trấn nhỏ, không thể coi là náo nhiệt, người đi lại trên đường cũng không nhiều lắm. Theo thường lệ, đa số phòng ốc đều được dựng bởi vật liệu là cỏ, tranh và ván gỗ, cổ xưa mười phần, xe ngựa vừa vào thị trấn liền chạy thẳng đến huyện nha.

    Tôn Vũ thấy phía trên nha huyện có hai chữ "Trì Dân" thật lớn, hai chữ này ẩn hiện ánh sáng xanh lá chiếu khắp toàn bộ thị trấn, xem ra võ tướng kĩ của quan văn đang có hiệu lực.

    "Theo mặt chữ để lí giải, có lẽ "Trì Dân" là một loại võ tướng kĩ cai quản dân chúng?" Tôn Vũ lắc đầu, thầm nghĩ: "Thế giới này thật kì diệu, loại Võ Tướng Kĩ kỳ quái này, ngay cả khi muốn bắt chước cũng không biết bắt chước như thế nào."

    Hắn đi vào đại đường, chỉ thấy ở giữa đại đường của huyện nha có một bà lão, trên người bà lão này phát ra ánh sáng xanh lá, hiển nhiên chính là chủ nhân của kĩ năng "Trì Dân". Bà lão nhìn thấy Tôn Vũ đưa cho mình thư nhậm chức thì mỉm cười nói: "Hoá ra là Tầm Chân tiên sinh, lão thân tên Lưu Ngu, tự Bá An, nơi này là huyện lệnh. Ta đang dùng Võ Tướng Kĩ để xử lý chính vụ của dân chúng nên không thể đón tiếp ngươi, ngươi cứ đến thư phòng đi."

    NM01 nói nhanh với Tôn Vũ: "Lưu Ngu, tự Bá An, đầu mục U châu, đức cao vọng trọng, là một chính nhân quân tử. Người này áp dụng chính sách ôn hoà với dân tộc thiểu số phương bắc, trái ngược với chính sách của Công Tôn Toản, về sau phản lại Công Tôn Toản, bị Công Tôn Toản giết chết."

    Tôn Vũ gật đầu tỏ vẻ đã biết, trong lòng lại nghĩ: "Thì ra đó là Lưu Ngu, đầu mục U Châu. Trong cái thế giới này, Lưu Ngu không chỉ biến thành bà lão, mà còn biến thành huyện lệnh Trác huyện. Xem ra thế giới này cũng không giống với thời kì tam quốc lắm, ta không thể quá tin tưởng những tin tức do NM01 cung cấp."

    Hắn đi vào thư phòng, chỉ thấy nơi này không có ai quản lí, văn thư ném lung tung khắp nơi, từ văn thư thống kê lương tiền, binh khí, ngựa đến thuế má rồi thu chi...

    Tôn Vũ lắc đầu, nghĩ rằng "Người của thế giới này quản lý không theo tiêu chuẩn nào. Ở thời đại của hắn, chỉ cần cho hết vào máy tình thì đã ok!" Hắn liền phân phó NM01: "Toàn bộ chép vào phần cứng, sau đó phụ ta phân loại, chuyển đổi."

    Tôn Vũ xắn tay áo lên, bắt đầu quét dọn văn phòng của mình. Triệu Vân cũng chạy đến hỗ trợ, dưới chỉ đạo của NM01, hai người rất nhanh đã phân loại văn thư thành đống, hơn nữa NM01 còn tồn trữ tất cả nội dung để xem xét.

    Chờ đến khi Lưu Ngu xử lí dân chính rồi đến thư phòng để xem Tôn Vũ xử lý công tác như thế nào thì chỉ thấy phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn Tôn Vũ lại ngồi uống trà.

    Lưu Ngu cười nói "Tầm Chân! Thấy thế nào? Đã quen với công việc này chưa?"

    Lưu Ngu cười rất hiền, hệt như một bà cố nội hòa ái. Trên thực tế, Lưu Ngu cũng chính là một bà cố nội hiền lành.

    Tôn vũ mỉm cười nói: "Quen rồi, ta đã phân chia toàn bộ văn thư rồi.”

    “Cái gì?” Lưu Ngu cả kinh: “Ngươi đã phân loại toàn bộ văn thư?"

    "Đúng vậy!" Trên người Tôn Vũ chợt loé ánh sáng xanh lá, trên đỉnh đầu hiện ra hai chữ "Tốc Kí"

    Hắn mỉm cười nói: "Lưu đại nhân, Võ Tướng Kỹ của ta chính là Tốc Kí, trên thư nhậm chức đã có viết rõ."

    Lưu Ngu mừng rỡ nhìn Tôn Vũ rồi nói: "Kỹ năng tốt, thật là một kỹ năng tốt, chỉ cần có ngươi tương trợ, cai quản cái trấn nhỏ này chỉ là một việc rất nhỏ nhặt mà thôi!"

    Sau khi nói chuyện cùng Lưu Ngu, Tôn Vũ đi tới phòng ở của lệnh sử, nơi đây cách nha môn không xa. Tổng cộng có ba gian, một phòng bếp, một đại sảnh và một gian phòng ngủ. Phòng đã bỏ hoang thật lâu, mái tranh đã thủng hai lỗ lớn, ánh mặt trời theo đó chiếu vào trong phòng, xem ra đã nhiều năm chức quan này không có ai đảm nhiệm.

    Xa phu đã đem hai thạch thóc vào góc tường trong căn nhà mới của hắn.

    Triệu Vân muốn leo lên nóc để sửa lại cái lỗ lớn nhưng thân thể của nàng nhỏ nhắn, lại gầy yếu, căn bản là leo như không leo, chỉ sau vài lần ngã xuống đất thì ngồi ở đó mà khóc nhè.

    “Ngoan, không cần khóc, ta đi sửa nóc nhà là được.” Tôn vũ thấy tiểu loli này làm không được nên liền chạy tới an ủi: “Tử Long, ngươi đi nấu cơm đi.”

    Triệu Vân bĩu môi, khóc càng dữ hơn rồi nói: “Ta thật vô dụng, làm nha hoàn cũng không nổi, nếu tiên sinh không cần ta nữa, ta sẽ chết đói.”

    "...." Tôn Vũ phát choáng, tiểu loli sao lại sợ chết đói? Xem ra đã lưu lạc lâu nên sinh ra bóng ma trong lòng. Tôn Vũ nghĩ vậy nên vỗ đầu Triệu Vân, nói: " Yên Tâm! Tầm Chân tiên sinh không bỏ ngươi đâu, ngoan ngoãn đi nấu cơm đi, ta sửa nóc nhà xong sẽ ăn cơm với ngươi."

    Triệu Vân nửa tin nửa ngờ, hỏi: "Cho dù ta vô dụng, ngươi cũng không bỏ ta?"

    Tôn Vũ nhìn tiểu loli ngoan ngoãn, đáng thương như một con mèo, nhịn không được liền véo lên khuôn mặt của nàng rồi nói: "Không bỏ ngươi đâu! ngoan! Đi nấu cơm." Đừng nói đó là Triệu Vân, lấy lương tri của người hiện đại, Tôn Vũ cũng không nhẫn tâm vứt bỏ một tiểu loli như vậy.

    Tôn Vũ trèo lên nóc nhà chèn thêm ít cỏ chống nắng mưa xong liền quay trở lại phòng. Triệu Vân đã nấu cơm xong nhưng chưa thấy Tôn Vũ tới nên cũng không dám ăn trước.

    Lại là cơm tẻ. Gần đây ngày nào Tôn Vũ cũng ăn cơm trắng, không có đồ ăn, nếu ăn một lần còn được, nhưng ăn ngày này qua ngày khác thì hắn không thể chịu nổi. Vì vậy, Tôn Vũ chỉ bưng bát cơm lên nhưng cũng không động đũa tới. Hiển nhiên, Triệu Vân không để ý đến thứ này, có thứ để ăn đã là cám ơn trời đất rồi, huống chi là cơm tẻ, không phải vỏ cây hay cỏ rơm gì. Chỉ thấy nàng cầm hai đôi đũa và chén cơm hướng lên trời, sau đó múc đầy chén, xoát xoát vài cái, chén cơm lại vơi đi hơn một nửa.

    “Ực, Tử Long à, mỗi ngày ngươi ăn cơm trắng, có ngán không?” Tôn vũ nhịn không được mới hỏi.

    “Không ngán!”

    “Không có gia vị thì sao?”

    “Không ngán!”

    “Không có thức ăn?”

    “Không ngán!”

    “......”

    Ta choáng! Người luôn bình tĩnh như Tôn Vũ thiếu chút nữa bị nàng dọa đến ngất xỉu.

    "Không được, là một nhà khoa học gia, không thể nào bực bội với tiểu loli." Tôn Vũ đứng dậy, đưa chén cơm của mình cho Triệu Vân rồi lớn tiếng nói: "Bát này cho ngươi. Ta ra ngoài mua đồ ăn."

    Triệu Vân thấy hắn muốn ra ngoài, liền đặt bát cơm xuống, nhu thuận nói: "Ta cũng đi."

    "Ngươi đi làm gì? Ở nhà chờ ta đi." Tôn Vũ ngạc nhiên nói tiếp: "Cơm của ngươi còn chưa ăn được một nửa mà."

    Triệu Vân tội nghiệp nói: "Ta sợ tiên sinh... đi rồi sẽ không trở về... sẽ không còn ai cho ta cơm ăn..."

    Ta choáng, ngươi nghĩ ta là nơi cung cấp đồ ăn à!

    Tôn Vũ thở dài nói "Quên đi! Đi với ta, chúng ta đi mua điểm tâm... Ực, đi mua chút thịt về ăn với cơm." Tôn Vũ là nhà khoa học, hơn nữa còn là nhà khoa học nghiêm túc, vì vậy hắn không uống rượu, cũng không muốn nghĩ tới thứ này.

    Một chủ một tớ rời khỏi phòng ở, chầm chậm đi về phía cái chợ ở giữa Trác huyện.

    "Không biết đầu năm nay giá hàng hoá như thế nào? Trong tay chỉ có hơn hai ngàn văn tiền thì có thể mua được bao nhiêu thứ?" Tôn Vũ lại nghĩ ngợi: "Nếu một năm bốn mùa đều muốn ăn thịt, không biết có đủ hay không?"

    -----o0o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Thích loli và muốn dịch Manh nương? Hãy click vô đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Erus Sin, ngày 29-11-2012 lúc 19:19.

    ---QC---


  10. Bài viết được 125 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhcuongtn003,cyber,eu8889,goodnews4u,hieudtd,hsp,Longinus,phiêu!,rongdenac2009,Saman_94,tiakasz,Tony Tèo,vualuoi86,xsiverxx,
Trang 1 của 29 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status