TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 21

Chủ đề: [Kiếm hiệp] Lưỡng Quảng Hào Kiệt [Thần Châu Kỳ Hiệp]- Ôn Thụy An (Hoàn thành)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Thiết Tinh Nguyệt đối đầu với Độc cước Bành Cửu.

    Gậy chống sắt của Bành Cửu được xưng là chín mươi ba cân, cộng thêm sức vung của lão, ít nhất cũng tới ba trăm cân lực đạo!

    Không ngờ Thiết Tinh Nguyệt lại chẳng hề sợ hãi, vung tay ra bắt lấy!

    Bành Cửu cười thầm trong lòng, ngoài Cố Quân Sơn vừa rồi gắng chịu một gậy của lão ra, trước nay chưa từng có ai có thể tay không bắt được gậy của lão, tên tiểu tử này mà cũng xứng sao?

    Trong lúc lão quyết chí một gậy lấy mạng Thiết Tinh Nguyệt thì Thiết Tinh Nguyệt lại thật sự bắt được gậy chống!

    Bảnh Cửu ngẩn người, thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới một quyền!

    Bành Cửu vội vàng lắc mình, suýt soát tránh được, vung chân, đá thẳng vào ngực thiết Tinh Nguyệt!

    Thiết Tinh Nguyệt giật mình, bởi vì Bành Cửu cụt chân, làm thế nào xuất cước được?

    Hóa ra Thiết Tinh Nguyệt bắt chặt lấy gậy chống sắt của lão, Bành Cửu kéo lại không được, nhưng Bành Cửu bước vào giang hồ đã mấy chục năm, ứng biến cực kỳ nhanh, vận lực vọt lên, đá ra một cước rồi thu hồi lại, hạ xuống vững vàng.

    Nhưng trong lòng Bành Cửu lại vô cùng kinh ngạc, hóa ra Thiết Tinh Nguyệt chịu một cước của lão vậy mà vẫn có thể chịu đựng được, vẫn nắm chặt gậy sắt của lão không thả!

    Không thả là không thả! Chẳng lẽ tên nhóc con này được đúc bằng sắt sao?

    Người khác không biết nhưng bản thân Thiết Tinh Nguyệt thì hoàn toàn rõ ràng, trúng phải một cước, trước ngực hắn đau đớn không chịu nổi, nhưng hắn biết, một khi buông tay, chỉ cần gậy sắt của Bành Cửu thoát được, mình lại càng không còn đường lui nữa.

    Cho nên hắn dù chết cũng phải gắng gượng.

    Đường Phương cũng vậy.

    Ám khí của nàng vừa mới phóng ra, Đồ Cổn đã lăn tới.

    Thân pháp của Đổ Cổn không phải tránh hoặc né, cũng không phải tiến hoặc ép, mà là “lăn” tới gần.

    Tất cả ám khí của Đường Phương đều đánh trượt.

    Đường Phương thoáng rùng mình, lập tức phóng lên.

    Khinh công của Đường Phương cực kỳ xuất sắc trong thế hệ thanh niên của Đường môn.

    Cũng may là nàng nhảy lên nhanh, khi nàng nhảy cao được bảy tám thước, mới nghe được chỗ nàng vừa đứng phát ra hai tiếng “xuy xuy” rất nhỏ.

    Đó là tiếng ám khí gần như vô thanh, cực kỳ sắc bén đáng sợ phát ra.

    Khi Đường Phương hạ xuống, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

    Đường Phương cũng không dám mạo hiểm nữa

    Nàng không biết khi lượt ám khí tiếp theo tới, nàng có thoát được độc thủ của Đồ Cổn hay không nữa.

    Nhưng nàng không thể rút lui, Đồ Cổn là đại địch, nàng cũng không thể đẩy hắn cho các anh em khác không hiểu ám khí.

    Liễu Thiên Biến ở bên kia đã thay đổi ba loại bộ pháp, bốn loại khinh không, xoay tròn xung quanh Mã Cảnh Chung.

    Chỉ cần Mã Cảnh Chung có một chút sơ xuất, hắn sẽ có thể lập tức đưa đối thủ vào chỗ chết.

    Quạt sắt của hắn lúc nào cũng có thể biến thành đao, cũng có thể biến thành kiếm, càng có thể biến thành phán quan bút.

    Nhưng hắn lập tức phát hiện, Mã Cảnh Chung không hề dễ đối phó như tưởng tượng.

    Ưu điểm lớn nhất của Mã Cảnh Chung chính là “định”, trấn định đến mức làm đối thủ hoàn toàn không thể tấn công vào được.

    Hơn nữa ánh mắt Mã Cảnh Chung còn nhìn chằm chằm theo dõi hắn, không hề chớp dù chỉ một lẩn.

    Chỉ cần Mã Cảnh Chung khẽ cụp mắt xuống, chỉ cần trong một sát na thôi, hắn ít nhất cũng có thể đánh trúng đối thủ năm lần.

    Nhưng Mã Cảnh Chung từ lúc bắt đầu giao chiến đến hiện tại, hai mắt luôn giống như cây đinh, đóng chặt vào hắn không thả.

    Liễu Thiên Biến không biết, ngoại hiệu của Mã Cảnh Chung là “cái đinh”

    Có điều Liều Thiên Biến biết, cho dù là đinh thì cũng sẽ có một ngày bị ăn mòn mà lỏng lẻo, chỉ cần hơi lỏng ra một chút, hắn sẽ có thể cho đối phương một đòn trí mạng.

    Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Thu Thủy giao đấu với Khang Xuất Ngư.

    Lúc trước hắn từng giao thủ với Khang Xuất Ngư một lần, khi đó có Nam Hải kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm khống chế trung phong lão, đại tiểu cầm nã thủ của Tả Khâu Siêu Nhiên kiềm chế phía sau lưng lão, tiếp đó hắn dùng kiếm pháp ép lão vào góc chết, rồi do Đường Phương dùng ám khí tiếp đón lão.

    Mà nay hắn lại chỉ có một mình, dùng Hoán Hoa kiếm pháp, chống lại Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư được xếp vào một trang bảy đại danh kiếm võ lâm đương thời, tề danh với Tiêu Tây Lâu cha hắn, cùng lão chiến đấu sinh tử.

    Mặt trời chói chang, hoa rơi tiêu điều.

    Tiêu Thu Thủy đã không còn dựa vào kiếm pháp chống đỡ nữa mà dựa vào kiến thức với võ công các môn các phái ngày thường cùng ngộ tính để liều chết ứng phó.

    Đã mấy lần hắn thiếu chút nữa thì đã bị Quan nhật thần kiếm làm bị thương, hắn dùng là bội kiếm mà Đặng Ngọc Hàm nắm chặt trước lúc chết, chật vật ứng phó. Có mấy lần hắn thiếu chút nữa thì mất mạng, cảm thấy không phải bản thân mình vượt qua đại nạn cửu tử nhất sinh mà dường như là kiếm hồn của Đặng Ngọc Hàm đang che chở cho hắn hóa hiểm thành an.

    Vừa nghĩ tới Đặng Ngọc Hàm, khí thế hắn liền tăng mạnh.

    ... Đặng Ngọc Hàm, tôi phải báo thù cho cậu.

    Nghĩ tới Đặng Ngọc Hàm, hắn liền nhớ đến Đường Nhu.

    ... Đường Nhu, cậu chết thật thảm!

    Hắn nhớ đến họ, lại nhớ tới những gì mọi người đã nói trong lúc bàn kiếm trước của Quan Ngư các ngày trước.

    ... Đặng Ngọc Hàm luận kiếm: Một kiếm của Tân Hổ Khâu thắng ở khí thế, một người luyện đủ khí thế, kiếm thế cũng tự nhiên là bất phàm. Một kiếm của Tiêu bá bá lại thắng ở không gì không thành kiếm, không đâu không có kiếm, không gì không là kiếm, vì thế cũng không thể chống đỡ!

    ... Đặng Ngọc Bình luận kiếm: Muốn xuất kiếm thì phải nhanh, nhanh có thể là tất cả, nhanh đến mức không kịp ngăn cản, không kịp ứng biến, vừa xuất kiếm đã lấy mạng đối phương. Muốn xuất kiếm thì phải quái, quái đến mức kẻ địch không thể chống đỡ, vừa xuất kiếm đã giết chết đối phương, đối phương còn chưa biết đó là chiêu thức gì. Muốn xuất kiếm thì phải tàn độc, độc đến mức làm đối phương sợ hãi, sợ hãi có thể khiến võ công đối phương suy giảm, cho dù võ công của mình không bằng đối phương thì cần tàn nhẫn hơn hắn là vẫn còn phần thắng.

    ... Tiêu Đông Quản luận kiếm với Tân Hổ Khâu: Mười một năm trước ta đã biết thứ cần luyện không phải là kiếm trong tay mà chỉ cần trong tâm ngươi có kiếm bất cứ thứ gì cũng có thể thành lợi khí!

    ... Còn cả bản thân Tiêu Thu Thủy bàn về kiếm pháp của Tiêu Đông Quảng: Sử dụng Hoán Hoa kiếm pháp giống như vật sống, tận dụng mọi sự vật, mọi thời cơ, thậm chí còn bổ sung thêm biến hóa, nhưng không hề tự sáng tạo nên đường mới. Điểm này khiến tôi ngộ ra, Hoán Hoa kiếm pháp của nhà tôi có rất nhiều điểm tuyệt diệu, chỉ là bình thường chúng tôi không chịu nỗ lực, không chịu chú ý, cứ tách rời người và kiếm chứ không hợp nhất lại!

    Tiêu Thu thủy nghĩ tới đây, hắn liền dung hội vào trong kiếm thuật. Lúc này chiêu thức hắn sử ra có Hoán Hoa kiếm pháp chính thông, đôi lúc lại có biến chiêu, ngoài ra bên trong còn xen lẫn cả Tam Tuyệt kiếm pháp mà hắn thấy Tân Hổ Khâu, Khổng Dương Tần sử dụng, thậm chí còn ẩn hàm Âm Dương kiếm pháp của Trương Lâm Ý. Một loạt kiếm pháp này khiến Khang Xuất Ngư cực kỳ kinh ngạc, thực là cao thâm khôn lường. Trận khổ đấu này không biết là đã bao nhiêu lần hiểm tử hoàn sinh, sáng tạo kỳ chiêu, gặp phải bao nhiêu lần sinh tử đại nạn, chỉ là công lực hai người chênh lệch quá xa, Quan Nhật kiếm pháp của Khang Xuất ngư được trui rèn suốt mười năm trên đỉnh Lao Sơn ngắm mặt trời mới có được, luận độ tinh thuần đâu há lại để Tiêu Thu Thủy chỉ dựa vào tuệ ngộ mà thắng được.

    Vì thế Tiêu Thu Thủy thường dùng sở ngộ đột ngột để miễn cưỡng duy trì, nhưng lúc nào cũng có thể bị vầng mặt trời đỏ rực trong tay Khang xuất ngư thiêu cháy, đốt trụi.

    Đúng lúc đó, chiến cuộc lại thay đổi.

    Khuất Hàn Sơn đột nhiên ngừng tay, mũi chân khẽ điểm, phóng ra xa hơn trượng.

    Kiếm sắt trên tay lão đã biến mất.

    Chuôi kiếm ở trước ngực Cố Quân Sơn, mũi kiếm lại lộ ra sau lưng ông ta.

    Khuất Hàn Sơn giống như một phú ông, một thanh kiếm nếu đã giết người, lão liền không cần thanh kiếm đó nữa, thanh kiếm sẽ cùng với người bị giết chết đi, bị chôn lấp đi, bị vứt bỏ đi, không cần biết là kiếm tốt đến mức nào cũng đều giống nhau.

    Lão cho rằng một thanh kiếm chỉ cần giết một người, sát khí liền tiêu tan hết, đã không còn xứng được gọi là kiếm nữa.

    Lão ta có từng nghĩ qua, đôi tay mình đã từng giết bao nhiêu người vô tội?

    Cố Quân Sơn ôm ngực, loạng choạng run rẩy, kiệt lực nhìn lão ta.

    Khuất Hàn Sơn cười nói:
    - Cố huynh, ta đã nói từ trước rồi, huynh sao phải khổ...

    Cố Quân Sơn đột nhiên hét lên điên cuồng, phóng lên cao, thước gấp đánh vào thiên linh cái Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư ở sau lưng.

    Dư Khốc Dư đang giằng co với Văn Tấn Sương, một thước này là đòn trước khi chết của Cố Quân Sơn, khí thế cực kỳ uy mãnh, Dư Khốc Dư kêu lên một tiếng, tránh ra xa bảy thước nhưng vẫn bị xích phong đánh trúng, cánh tay trái đau không nhấc lên nổi!

    Văn Tấn Sương thét lên đau đớn:
    - Lão đại....

    Cố Quân Sơn ngã xuống, máu tươi nhuộm hồng áo bào, thở dốc nói:
    - Mau chạy...

    Văn Tấn Sương khàn giọng kêu:
    - Tôi không đi...

    Cố Quân Sơn cả giận:
    - Cậu không trốn thoát thì lấy ai bóc trần bí mật của tên ma vương này!

    Văn Tấn Sương vừa nghe lập tức giật mình, ngẩng đầu lên, Khuất Hàn Sơn khẽ so vai, hai chân bất động nhưng người đã vọt lên trước!

    Cố Quân Sơn chợt ưỡn thẳng người, hét lớn:
    - Mau đi.
    Đoạn vận lực đánh về phía Khuất Hàn Sơn!

    Khuất Hàn Sơn không tránh né, cũng không chóng đỡ, chỉ đột nhiên vung tay, rút phắt thanh kiếm đang cắm trên ngực Cố Quân Sơn ra!

    Thanh kiếm rút ra, máu tươi phun trào, Cố Quân Sơn gào thảm tuyệt khí!

    Văn Tấn Sương gầm lên, quên hết tất cả, hai chân như điện, đá về phía Khuất Hàn Sơn!

    Thế nhưng những lời của Cố Quân Sơn trước khi chết lại đánh thẳng vào lòng Tiêu Thu Thủy.

    ... Cậu không trốn thoát thì lấy ai bóc trần bí mật của tên ma vương này!

    ... Ta không thoát ra được, làm thế nào truyền tin về Hoán Hoa Kiếm lư!

    Tiêu Thu Thủy không quan tâm gì nữa, liên tiếp đánh ra ba kiếm!

    Ba kiếm này không thành chương pháp gì, Khang Xuất Ngư lập tức nắm được thời cơ, dùng Quan Nhật kiếm pháp nội lực hồn hậu, chấn bay kiếm của Tiêu Thu Thủy!

    Nhưng trước khi kiếm bị chấn bay Tiêu Thu Thủy đã buông tay, khiến cho Khang Xuất Ngư vô cùng bất ngờ. Một kiếm thủ luôn coi kiếm trong tay là tính mạng của mình, hơn nữa còn trong lúc nguy hiểm sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ như thế này, sao có thể tùy tiện bỏ kiếm được!

    Vì thế Khang Xuất Ngư dùng sức chấn mạnh, lại thành làm kiếm của Tiêu Thu Thủy bay ra, mục tiêu chính là bản thân mình!

    ... Thứ luyện không phải là kiếm trong tay, mà bất kỳ thứ gì, chuyện gì, chỉ cần trong lòng có kiếm thì đều thành lợi khí!

    ... Bỏ kiếm cũng là một cách dùng kiếm!

    Hai bên cách nhau rất giần, kiếm thế lại cực nhanh, Khang Xuất Ngư quả thực là vô cùng hoảng sợ!

    Nhưng Khang Xuất Ngư dù sao cũng là một trong Thất đại danh kiếm, danh hiệu đó há lại giả được. Thân hình lão lập tức bắn lùi lại, kiếm phong vẫn phóng nhanh, lão tiếp tục phóng lùi, tuy không kịp nghiên người né tránh nhưng lùi nhanh hơn mười thước, kiếm kình không đủ liền rơi xuống, Khang Xuất Ngư vội đưa tay bắt lấy.

    Lão lâm nguy lùi gấp, ít nhất cũng tránh để Tiêu Thu Thủy tập kích bất ngờ!

    Lão vừa thoát được, cực kỳ phẫn nộ, hận không thể lập tức chém Tiêu Thu Thủy thành thịt vụn... nhưng Tiêu Thu Thủy đâu?

    Tiêu Thu Thủy đã không còn ở đó nữa.

    Trong chớp mắt lúc lão tránh kiếm, Tiêu Thu Thủy dựa vào trí tuệ và phản ứng hơn người của mình, đã làm tới vài chuyện đập nồi dìm thuyền.

    Tiêu Thu Thủy dùng quái chiêu ép lùi Khang Xuất Ngư, lập tức lăn trong dưới đất, đoạn nhảy vụt lên, ném ra một nắm cát, hét lớn:
    - Thiên độc, địa độc, quỷ độc, thần độc, bách độc, nhân độc, tuyệt độc, đại độc sa!

    Nắm cát theo tiếng hét, hắt thẳng vào mặt Thiên Thủ Đồ Cổn.

    Thiên Thủ Đồ Cổn chính là đại gia ám khí, người hiểu được ám khí lại càng úy kỵ ám khí, Đồ Cổn chỉ thấy một đám bụi mù, lại chưa từng nghe thấy cái tên gọi kỳ quái đó, không khỏi chấn động, không dám dùng tay đón đỡ, cũng không dám mạo hiểm phản công, chỉ có thể liên tiếp lăn tròn mười một lần, lăn ra xa hơn trượng!

    Đến khi hắn lăn ra xa cả trượng, cát bụi rơi xuống đất, hắn mới biết đó chỉ là cát.

    Lúc đó hắn thật sự hận không thể bắn tất cả ám khí lên người Tiêu Thu Thủy.

    Nhưng Tiêu Thu Thủy đang ở đâu?

    Tiêu Thu Thủy dọa lùi Đồ Cổn, lập tức nhìn Đường Pương nói nhanh:
    - Xông ra ngoài!

    Không nhiều lời, không giải thích, nhưng hàm ý trong lời Tiêu Thu Thủy, Đường Phương lại hoàn toàn hiểu.

    Bọn họ cũng giống như Tứ tuyệt Nhất quân vậy, phải xông ra ngoài, không phải một người xông ra mà là tất cả cùng xông ra.

    Cùng một lúc, Tiêu Thu thủy lao về phía Giang Dịch Hải, Đương Phương phóng tới chỗ Liễu Thiên Biến.

    Đường Phương người chưa tới, ám khí đã bắn ra.

    Trước tiên phóng ra ba mũi phi yến lăng, ngừng một chút, lại phóng ra mũi ngân toa, dừng một thoáng, lại phóng ba ngọn hồng tĩnh diên.

    Liễu Thiên Biến vốn đang muốn hạ sát thủ với Mã Cảnh Chung nhưng tiếng gió đã ập tới sau lưng, thân pháp hắn lập tức biến đổi, quạt thép đánh rơi ngân toa. Đường Phương đã tới cạnh Mã Cảnh Chung, nói nhanh một tiếng:

    - Chạy!

    Ở bên kia Tiêu Thu Thủy đột nhiên cởi áo bào, chụp xuống đầu Giang Dịch Hải!

    Giang Dịch Hải vốn đang dùng cầm nã thủ giằng co với Tả Khâu Siêu Nhiên, Tả Khâu Siêu Nhiên hoàn toàn rơi xuống hạ phong. Chiếc áo bào trùm xuống, Giang Dịch Hải rùng mình, trong lúc cấp bách không biết là thứ gì, vội vàng buông tay lùi lại, Tiêu Thu Thủy quay sang phía Tả Khâu Siêu Nhiên hô lớn:

    - Đi!

    Tiếng “đi” này không nghi ngờ gì, cũng là để nói với Thiết Tinh Nguyệt.

    Lão đại bảo đi là đi, không cần nghi ngờ, đó luôn là quan niệm của Thiết Tinh Nguyệt.

    Cho dù đang trong chiến đấu thì quan niệm này cũng chẳng hề thay đổi, chỉ cần lão đại cũng đi, anh em cùng đi, vậy hắn tự nhiên là cũng sẽ đi.

    Nếu như lão đại không đi, hoặc là không đi được, thì hắn thề chết cũng không đi.

    Tiếng “đi” truyền tới bên tai, Thiết Tinh Nguyệt hét lớn, hắt xì hơi một cái.

    Hắt hơi mang theo nước mũi, bắn thẳng vào mặt Bành Cửu.

    Bành Cửu vốn đã dùng gậy sắt phong tỏa hết mọi thế công của Thiết Tinh Nguyệt, hơn nữa còn chuẩn bị lúc nào cũng có thể đá ra một cước. Hắn không tin, Thiết Tinh Nguyệt còn có thể chịu thêm một cước nữa của hắn!

    Một cái hắt hơi, lại đánh trúng thời cơ.

    Bành Cửu chưa từng thấy qua lối đánh này, càng chưa từng phải chịu thiệt như thế, giận giữ điên cuồng hét lớn, lại không nhịn được đưa tay lên lau mặt.

    Trong một thoáng lỏng tay đó, Thiết Tinh Nguyệt dùng sức đẩy mạnh, đẩy hắn lùi lại bảy tám bước.

    Bành Cửu dù sao cũng chỉ có một chân, khí lực trên tay tuy lớn nhưng một chân chung quy cũng không chống được thần lực của Thiết Tinh Nguyệt.

    Đến khi hắn ổn định lại thì Thiết Tinh Nguyệt đã “đi” rồi.

    Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt: Khuất Hàn Sơn giết Cố Quân Sơn, Văn Tấn Sương ôm hận mãnh công Khuất Hàn Sơn, Tiêu Thu Thủy dùng kế đẩy lui Khang Xuất Ngư, dọa lùi Đồ Cổn rồi lại dọa lui Giang Dịch Hải, Đường Phương ép lùi Liễu Thiên Biến, Thiết Tinh Nguyệt hắt hơi một cái, thoát khỏi Bành Cửu.

    Năm người Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên, Thiết Tinh Nguyệt, Mã Cảnh Chung tụ lại, còn chưa quyết định hành động thì Văn Tấn Sương ở bên kia đã phát ra một tiếng kêu thảm!

    Chân trái ông ta bắn ra máu tươi.

    Trong tay Khuất Hàn Sơn lại có thêm một thanh bảo kiếm lấp lánh ánh vàng.

    Chân của Văn Tấn Sương từng đá cong cả gậy chống của Bành Cửu nhưng vẫn chỉ trong nháy mắt đã bị bị thương dưới kiếm Khuất Hàn Sơn.

    Nhóm Tiêu Thu Thủy lập tức phải quyết định một việc:

    Nếu cứu Tấn Văn Sương thì sẽ không chạy thoát được nữa!

    Trong khoảnh khắc này, họ có thể chạy, nhưng chỉ cần họ do dự một thoáng, năm đại cao thủ, Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư, Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn, Độc Cước thần ma Bành Cửu, Thiết Phiến thần ma Liễu Thiên Biến, cùng với Cửu chỉ cầm long Giang Dịch Hải tuyệt đối sẽ không cho họ có một cơ hội chạy trốn lần nữa.

    Đáng tiếc, đáng tiếc, năm người họ lại đều xông tới!

    Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Một mình mình quay lại là được rồi.

    Khi xông tới, năm người họ đều nghĩ: Những người khác đừng có cùng tới đây.

    Nhưng năm người họ lại không hẹn mà cùng xông tới. Mặc dù họ không hề có giao tình gì với Tấn Văn Sương, thậm chí một câu cũng chưa từng nói qua, nhưng thấy chết mà không cứu, cho dù bị đánh chết họ cũng tuyệt đối không làm

    Ôi.

    Nếu như họ còn sống trên thế giới này, bạn có nguyện ý cùng họ kết nghĩa kim lan không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた


  2. Bài viết được 38 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nhất giới,quânkhuthủđô,thannhan,thomng,tuyetam,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định

    Chương 4: Kỳ nhân trong thạch thất

    Người dịch: ngo_ngo
    Biên tập: 有希長門

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Tiêu Thu Thủy đã không còn kiếm, vung tay lên đánh ra một phát Tiên nhân chỉ.

    Tiên nhân chỉ vốn là tuyệt kỹ của Cổ Thâm thiền sư Tung Sơn, trong “Kiếm Khí Trường Giang”, Tiêu Thu Thủy ban đầu đã dùng Tiên nhân chỉ giao chiến với Hổ trảo công của thiếu niên Hung Thủ.

    Đường Phương vung tay lên, bắn ra hai mũi phi châm.

    Hai mũi phi châm nhỏ như lông trâu, bắn thẳng vào hai mắt Khuất Hàn Sơn.

    Nếu không phải là Khuất Hàn Sơn thì Đường Phương cũng không đến mức vừa ra tay đã muốn hủy đi đôi mắt lão.

    Mả Cảnh Chung xông tới, lập tức sử ra một chiêu Lạc địa phân kim.

    Chiêu này là muốn tách Khuất Hàn Sơn và Văn Tấn Sương ra, chỉ có tách ra Văn Tấn Sương mới có cơ hội chạy trốn.

    Hắn tự tin, với chiêu này cho dù là vàng ròng cũng có thể tách rời làm hai.

    Tả Khâu Siêu Nhiên vừa ra tay đã là Triền ti cầm nã thủ, quấn lấy Khuất Hàn Sơn, Văn Tấn Sương sẽ có thể chạy trốn.

    Thiết Tinh Nguyệt lại càng đơn giản, xen vào giữa Văn Tấn Sương và Khuất Hàn Sơn, sau đó ôm lấy!

    Hắn muốn ôm chặt Khuất Hàn Sơn, ôm được lão, lão liền không cử động được nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.

    Nhưng bản thân Khuất Hàn Sơn đã là một thanh kiếm.

    Có ai lại dùng thân thể máu thịt đi ôm lấy một thanh kiếm?

    Văn Tấn Sương tuy chân trái đã bị thương nhưng ông ta đang kiệt lực đá chân phải ra!

    Cước này phát ra trong lúc đang cuồng nộ, hướng về phía ngực phải Khuất Hàn Sơn, nửa đường gập lại, đá vào bên hông Khuất Hàn Sơn!

    Trong chớp mắt, sáu người cùng dốc toàn lực, tấn công Khuất Hàn Sơn!

    Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngoài Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma ra còn có Bát đại thiên vương.

    Nhân vương, Quỷ vương, Đao vương, Kiếm vương, Dược vương, Xà vương, Thủy vương, Hỏa vương.

    Bát đại thiên vương luận về bối phận, võ công đều cao hơn mười chín nhân ma rất nhiều.

    Tiêu Thu Thủ bây giờ mới biết, tại sao Khuất Hàn Sơn lại là Kiếm vương!

    Sáu người hợp kích, khí thế không gì địch nổi, thế nhưng bên người Khuất Hàn Sơn lại đột ngột xuất hiện sáu thanh kiếm!

    Một kiếm cắt về hai chỉ của Tiêu Thu Thủy, một kiếm đánh văng hai mũi phi châm, một kiếm đâm vào cổ tay Tả Khâu Siêu Nhiên, một kiếm chém tới hai tay Mã Cảnh Chung, một kiếm đâm vào mi tâm Thiết Tinh Nguyệt, một kiếm chém ngược vào chân Văn Tấn Sương!

    Trong khoảnh khắc, sáu thanh kiếm đã khóa kín toàn bộ công thế của sáu người!

    Sáu người lập tức thu chiêu, đám Ôn dịch thần ma Dư Khốc Dư đã chia làm năm hướng, bao vậy họ lại, chặt đứt đường lui của mọi người.

    Tiêu Thu Thủy quát lớn:
    - Đi!

    ... Đã không còn chỗ nào để đi nữa!

    ... Nếu một đòn không thể thể giết được Khuất Hàn Sơn thì tuyệt không phải đối thủ của lão, càng huống hồ còn đám người Thiên mã hành địa Liễu Thiên Biến nữa!

    ... Chỉ có thể đi!

    ... Nhưng ai có thể trốn thoát được giữa vòng vây của Khuất Hàn Sơn và đám người Thiên Thủ thần ma đây?

    ... Đi! Đi thế nào đây?

    Sáu kiếm vụt biến mất.

    Chẳng ai biết vừa rồi Khuất Hàn Sơn xuất liền sáu thanh kiếm, hay là dùng một kiếm, sử ra chiêu thức của sáu thanh kiếm, chỉ biết rằng hiện tại hai tay Khuất Hàn Sơn hoàn toàn trống không.

    ... Một kiếm thủ chân chính không phải loại lãng khách lưu lạc thiên nhai lúc nào cũng vác bao kiếm trên vai, chỉ có người chưa được bao nhiêu năm kinh nghiệm luyện kiếm mới thích làm bộ làm tịch như vậy.

    ... Cũng như một cao thủ võ lâm chân chính không phải loại lưu mạnh côn đồ, cả ngày đến tối chỉ biết vùi đầu đánh nhau.

    ... Một kiếm thủ xuất kiếm, thông thường chỉ trong một khoảnh khắc.

    ... Trong một khoảnh khắc đã quyết sinh tử.

    .... Thế nhưng khoảnh khắc đó cũng là tinh hoa luyện kiếm cả đời của hắn.

    Trên tay Khuất Hàn Sơn vẫn không có kiếm, nhưng bản thân lão đã là một thanh kiếm.

    Lão ta đứng đó, còn đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì.

    Kẻ địch đang xông tới từ bốn phía lại càng là nhân ma, lệ quỷ!

    Thế nhưng một tiếng hô của Tiêu Thu thủy lại khiến người ta tin tưởng, khiến người ta bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy vì đại nghĩa không phải sợ hãi gì hết.

    - Đi!

    Ngay cả Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương cũng không kinh ngạc, lùi về phía Tiêu Thu Thủy.

    Hướng Tiêu Thu Thủy rút lui không phải là bên ngoài mà hướng vào bên trong!

    Chẳng lẽ hắn muốn xông vào trong viện?

    Nhưng kẻ trấn trong viện là Độc Cước thần ma Bành Cửu!

    Cửa này của Bành Cửu không hề dễ vượt, càng huống hồ trong viện không biết còn bao nhiêu kẻ địch nữa!

    Chẳng lẽ Tiêu Thu Thủy đã chọn sai?

    Văn Tấn Sương, Mã Cảnh Chung vẫn theo sau.

    Thế nhưng Khuất Hàn Sơn bỗng biến sắc. Khi sau người hợp kích Khuất Hàn Sơn, sắc mặt lão không hề thay đổi, mà nay sắc mặt lại biến, gầm lên:
    - Chặn lại....

    Còn chưa dứt lời, nhóm Tiêu Thu Thủy đã biến mất!

    Tiêu Thu Thủy không lao ra ngoài mà lao vào trong hố!

    Tiêu Thu Thủy vừa lùi đi, những người khác đều lập tức chui vào trong hố.

    Cái hố đó là nơi Ôn Dịch thần ma lao ra lúc đột kích Hoàng Viễn Dung.

    Khinh công Liễu Thiên Biến nhanh nhất, hắn là người đầu tiên lao vào trong hố!

    Miệng hố nhỏ chỉ đủ cho một người khom lưng chui vào, Liễu Thiên Biến vừa tiến vào hố, mặt quay vào trong lập tức phóng ngược ra ngoài.

    Cùng lúc đó, hai mũi hồng tĩnh diên bắt vụt ra khỏi hố, cho dù Liễu Thiên Biến lùi nhanh, hai bên mặt vẫn suýt soát xuấn hiện hai vết đỏ mờ.

    Sắc mặt Liễu Thiên Biến thay đổi: Chỉ cần có người thủ ở miệng hố thì kẻ khác cho dù võ công có cao hơn, muốn tiến vào trong tình huống phải khom lưng cúi người cũng tuyệt không thể thành công.

    Bảnh Cửu quát lớn, đánh xuống một gậy, “choang” một tiếng, hoa lửa bắn tung, miệng hố vẫn nguyên vẹn, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn thở dài, nói:
    - Vô dụng, nhà lao này chế bằng mẫu tinh anh thiết, vốn dùng để giam Đỗ lão quỷ...

    Tiêu Thu Thủy không phải nhảy xuống mà là rơi xuống.

    Khi hắn lao tới bên hố, trong chớp mắt giữa nhảy và không nhảy vẫn còn kịp thấy Khuất Hàn Sơn biến sắc.

    Chỉ bằng một thoáng đó, Tiêu Thu Thủy đã biết lần này hắn nhảy không sai.

    Nhưng cú nhảy này vì quá gấp gáp, lại không có thang leo, Tiêu Thu Thủy rơi thẳng xuống dưới, ngã ngồi dưới đất, tiếp theo sau lại là Tả Khâu Siêu nhiên và Thiết Tinh Nguyệt, ba người đè vào một chỗ, Thiết Tinh Nguyệt vừa to vừa nặng, ép cho Tiêu Thu Thủy tí chết.

    May mắn là miệng hố chỉ cách đáy có khoảng hơn một thân người.

    Mặt khác ba người còn lại cũng đã hạ xuống.

    Văn Tấn Sương võ công khá cao, hơn nữa còn lấy thoái công xưng tuyệt, mặc dù một chân bị thương nhưng vẫn hạ xuống vững vàng.

    Mã Cảnh Chung có ngoại hiệu Lạc địa sinh căn, tất nhiên là rơi không ngã.

    Khinh công Đường Phương là cao nhất, nàng chẳng những nhẹ nhàng nhẹ nhàng đáp xuống đất mà còn nghiêng người, bắn ngược lại hai mũi tiêu nhọn, ép lùi Liễu Thiên Biến vừa truy đuổi tới.

    Tiêu Thu Thủy chợt bật dậy, vội vàng quan sát gian thạch thất này một lượt, chỉ thấy thạch thất chật hẹp sâu dài, tiến vào trong lòng đất, quanh co khúc khuỷu, không biết là kéo dài tận bao xa

    Lúc này miệng hố truyền ra mấy tiếng “choang choang”, là tiếng Độc cước Bành Cửu dùng gậy chống gõ vào.

    Mã Cảnh chung vội nói:
    - Mau thủ miệng hố, có lẽ còn cứu được!

    Lúc này miệng hố lại xuất hiện một người.

    Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn!

    Đồ Cổn tới miệng hố, vung tay bắn ra ba mũi tiêu đen!

    Sau đó hắn sẽ lập tức nhảy xuống

    Chỉ cần ám khí của hắn có thể ép lùi đối phương, hắn nhảy xuống dưới, chạm chân tới đất là không sợ gì nữa.

    Mấy người Tiêu Thu Thủy đương nhiên cũng biết điều đó.

    Đường Phương vung tay lên, “ vút vút vút”, na mũi tinh đình phiêu đánh rơi ba mũi tiêu đen!

    Nhưng nàng không kịp cản Đồ Cổn!

    Đúng lúc đó, một người phóng lên, một cước đá thẳng vào trán Đồ Cổn!

    Đồ Cổn lúc này hai vai đã áp vào miệng hố, đang muốn cố chen vào, thấy một cước như từ trên trời rơi xuống này, kinh hãi ghê người, vội vàng rụt lại!

    Nhưng dù hắn lui nhanh, vai trái vẫn bị tránh trúng, đau đớn bỏng rát, kêu lên một tiếng lăn ra ngoài!

    Hắn vừa rời miệng hố, Giang Dịch Hải đã lao tới bên hố.

    Ai cũng muốn lập công trước mặt Kiếm vương.

    Bắt giữ đám người này đương nhiên là công lớn.

    Giang Dịch Hải nhân lúc Đồ Cổn thất bại để tấn công, muốn nhóm Tiêu Thu Thủy không thể ngờ được.

    Lão vừa chen vào miệng hố lại đối thẳng mặt với Tiêu Thu Thủy.

    Tiêu Thu Thủy vừa ra tay đã là Tiên nhân chỉ!

    Giang Dịch Hải cả kinh, tay phải vung lên đỡ, Tả Khấu Siêu Nhiên lại từ sườn tiến vào, hai tay bắt chặt cánh tay lão.

    Giang Dịch Hải muốn đưa thêm tay còn lại vào chống cự, nhưng do thân thể quá béo, không chen vào được.

    Hai tay đấu hai tay, Giang Dịch Hải đã đánh bại Tả Khâu Siêu Nhiên hai lần, nhưng một tay đấu hai tay, thân hình lại bị ép chặt, Giang Dịch Hải không chống nổi thế công của Tả Khâu Siêu Nhiên.

    Vì thế một chỉ của Tiêu Thu Thủy liền đánh trúng lão.

    Tiên nhân chỉ đánh trúng huyệt mi tâm.

    Giang Dịch Hải chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, cùng lúc đó, quyền thép của Thiết Tinh Nguyệt đã đánh tới!

    Quyền thép như gió, quyền phong như hổ!

    Quyền chưa tới, sắc mặt Giang Dịch Hải đã không còn chút máu.

    Nắm đấm của Thiết Tinh Nguyệt.

    Đúng lúc này, thân mình Giang Dịch Hải đang ở miệng hố đột nhiên “soạt” một tiếng, biến mất.

    Hóa ra có người kịp thời nắm chân lão kéo lại, lôi mạnh ra ngoài, tránh cho bị quyền đấm trúng mặt!

    Người kéo lão ra chính là Khuất Hàn Sơn!

    Giang Dịch Hải kinh hồn táng đảm, giống như vừa dạo một vòng quanh Quỷ môn quan trở về, tứ chi mềm nhũn cả ra.

    Hoàng hôn bao trùm, bóng tối trong vắt, ánh sao chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo

    Ôn Dịch thần ma Dư Khốc Dư thấy mọi người đều thử xông vào hố, mình không tiến vào, sợ Khuất Hàn Sơn không vui cũng đành cố gắng thử một phen nhưng chợt nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lùng nói:
    - Không cần nữa, bọn chúng không đi ra cũng là chết chắc, vấn đề là... Trước tiên cứ thủ chặt lối ra hồi hẵng tính.

    Từ miệng hố nhìn ra có thể thấy được mấy ngôi sao sớm.

    Sắc trời hiển nhiên là đã tối đen.

    Từ miệng hố có thể thấy được một mảnh trời, nhưng bên ngoài động có bao nhiêu lang sói?

    Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, Mã Cảnh Chung cũng thở dài.

    Tả Khâu Siêu Nhiên nhìn hai người họ, không nhịn được cũng thở dài.

    Thiết Tinh Nguyệt tức giận nhảy lên, mắng:
    - Cậu thở dài, hắn thở dài, tên nhóc Tả Khâu cũng thở dài, tôi chẳng thấy có cái gì để mà thở dài cả!
    Nói đoạn lại thở dài nặng nề.

    Đường Phương không nhịn được hỏi:
    - Vậy thì anh thở dài cái gì thế?

    Thiết Tinh Nguyệt mặt mũi đau khổ, đáp:
    - Tôi than đói bụng. Lão Mã đáng ghét này bỏ thuốc mê cho chúng ta ăn, hại tôi không được ăn bữa trưa, bữa tối lại đánh nhau rơi xuống hố, ăn cái rắm!

    Tiêu Thu Thủy mở miệng:
    - Tôi thở dài là vì biết cậu cứ đói bụng là lại muốn đánh rắm.
    Sau đó mặt mày rầu rĩ nhìn Mã Cảnh Chung, nói:
    - Anh ấy thở dài là vì không có vợ ở đây.
    Rồi lại nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên, hỏi:
    - Lão nhị, sao cậu lại thở dài.

    Tả Khâu Siêu Nhiên lại than:
    - Thấy hai người các cậu thở dài nên cũng thở dài.

    Thiết Tinh Nguyệt gào lên:
    - Nói linh tinh cái gì?! Không bằng đi tìm thứ gì bỏ bụng, nếu không tôi lại muốn đánh rắm.

    Tiêu Thu Thủy vội vàng cản lại:
    - Đừng đừng đừng, có gì từ từ nói, không thể đánh rắm được. Chúng ta rời khỏi đây thì ai thủ miệng hố, chẳng may bọn chúng đều xông vào thì không phải là hỏng bét sao?

    Văn Tấn Sương chợt nói:
    - Chỗ này cứ để ta thủ là được rồi, các cậu đi thăm dò xem, cẩn thận chỗ này còn có lối vào khác, đừng để bọn chúng đánh lén.

    ... Trong số những người ở đây, võ công Văn Tấn Sương là cao nhất, tuổi tác lớn nên cũng trầm tĩnh hơn, phòng thủ ở đây cũng là chuyện đương nhiên.

    ... Hơn nữa chuyện Văn Tấn Sương rõ ràng nhất là, mấy tên nhóc trẻ tuổi này nếu không phải vì ông ta thì tuyệt đối không bao giờ bị khốn ở đây.

    ... Chỉ vì một điểm đó, cho dù bảo đi chết ông ta cũng không oán thán nửa câu.

    ... Càng huống hồ, sau khi Cố Quân Sơn chết đi, ông đã căn bản không còn chuẩn bị sống tiếp.

    ... Ông chỉ muốn chết, chết mà báo thù được.

    ... Báo thù cho anh em, báo thù bị lừa.

    Tiêu Thu Thủy nhìn Văn Tấn Sương, thấy hai mắt ông ta nhìn chằm chằm vào miệng hố, mặt đầy ý hận, chẳng có một tia dục vọng cầu sinh.

    Tiêu Thu Thủy lắc đầu, không nhịn được nói:
    - Văn tiền bối...

    Văn Tấn Sương xua tay ngăn lại, không còn muốn nói thêm nữa.

    Mã Cảnh Chung chợt nói:
    - Tôi cũng thủ ở đây.
    Hơi ngừng một chút rồi lại tiếp:
    - Một mình Văn tiền bối thủ ở đây là không đủ, thêm một người còn có thể hô ứng lẫn nhau.

    Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên còn muốn lên tiếng nhưng Mã Cảnh Chung đã kiên quyết nói:
    - Ý tôi đã quyết, nếu không vì tôi thì hôm nay các cậu cũng không gặp nạn ở đây, vì thế để tôi thủ lại.

    Tiêu Thu Thủy nói:
    - Đó là bọn tôi ép anh đưa bọn tôi tới, là bọn tôi làm liên lụy tới anh...

    Mã Cảnh Chung ngắt lời:
    - Các cậu là muốn cho tôi cơ hội để bồi thường. Không cần nói nhiều nữa, ý tôi đã quyết. Các cậu đi nhanh về nhanh là tốt rồi!

    - Được!
    Tiêu Thu Thủy không nhiều lời nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Kết thúc gần 2 tuần ốm đau lăn lóc
    Lần sửa cuối bởi 有希長門, ngày 02-08-2012 lúc 23:39.
    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  4. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    linh123,nhất giới,quânkhuthủđô,thannhan,thomng,tuyetam,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Địa đạo đâm sâu xuống, hơn nữa còn càng lúc càng chật hẹp, âm u, đi được sáu bảy chục bước mới có một ngọn đuốc. Do không khí trong địa đạo rất loãng nên ngọn lửa cũng chập chờn yếu ớt.

    Tiêu Thu Thủy, Đường Phương, Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên chia tay Mã Cảnh Chung, Văn Tấn Sương, bốn người bám sát nhau tiến tới trước.

    Địa đạo bỗng chúc thẳng xuống, càng thêm ẩm thấp, lửa đuốc lờ mờ muốn tắt, bên trong động u ám không ngờ lại mơ hồ truyền tới tiếng rên rỉ cùng tiếng xiềng xích.

    Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tràng tiếng hống, là tiếng hổ gầm? Hay là tiếng sư tử rống? Lửa đuốc bị một trận gió mạnh vụt qua chỉ còn lại một điểm lam nhạt, Đường Phương không khỏi dựa gần lại Tiêu Thu Thủy hơn một chút.

    Tiêu Thu Thủy hạ giọng nói:
    - Cẩn thận, có khả năng là có dị thú!

    Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
    - Nghe tiếng vang thì không quá gần.

    Đường Phương nói:
    - Cẩn thận đề phòng thì hơn.

    Thiết Tinh Nguyệt cười hề hề, vỗ ngực nói:
    - Sợ cái gì!

    Đoạn sải bước vào trong bóng tối.

    Đúng lúc đó, một ánh đao như tuyết chém thẳng xuống.

    Nhát đao cực nhanh, tốc độ còn trên cả Trường Đao thần ma Tôn Nhân Đồ!

    Một đao cực mạnh, càng không dưới Quan Nhật thần kiếm Khang Xuất Ngư!

    Tiếng hống ở cách xa hơn trăm bước, người vừa bước một bước vào bóng tối, ánh đao đã bùng lên!

    Lần này, chẳng những Thiết Tinh Nguyệt khinh suất ngớ ngẩn không ngờ được mà đến cả Tiêu Thu Thủy, Tả Khâu Siêu Nhiên, Đường Phương cũng không ứng phó kịp!

    Một đao bổ thẳng xuống đầu, mắt thấy Thiết Tinh Nguyệt sắp sửa bị chém thành hai mảnh!

    Không kịp né tránh, không kịp đón đỡ, Thiết Tinh Nguyệt không ngờ lại ngửa mặt, há miệng cắn lấy đao phong!

    Đao phong lạnh lẽo, hàm răng thép có thể cắn vỡ đá của Thiết Tinh Nguyệt cũng rỉ ra máu tươi!

    Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, Đường Phương đã phát động!

    “Xoẹt” một cây phi kiếm đã phóng tới.

    Ánh đao trong bóng tối chợt tắt, xoay vòng đánh văng phi kiếm, đao quang thu lại, kẻ đó đang lùi gấp!

    Thế nhưng Thiết Tinh Nguyệt đã xông tới, ôm chặt ngang hông hắn!

    Người đó hét lớn, tụ lực vào hai tay, giơ cao quá đầu, đâm một đao xuống lưng Thiết Tinh Nguyệt!

    Nhưng Tả Khâu Siêu nhiên đã lập tức chế trụ cổ họng hắn.

    Hỏa tập sáng lên, Đường Phương đẩy lửa lên phía trước, một gương mặt như hung thần ác sát liền xuất hiện.

    Trong chớp mắt, khuôn mặt dữ tợn đó đột nhiên há miệng, thổi thật mạnh, “vụt” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, kéo thành một đường dài, ập vào mặt Đường Phương!

    Thiếu nữ quý trọng nhất là khuôn mặt, Đường Phương kinh hãi, vội vàng vứt tập lửa. Kẻ kia hét lớn một tiếng, tung cước đá bay Thiết Tinh Nguyệt, vứt đao xuất chỏ, đẩy văng Tả Khâu Siêu Nhiên. Tiêu Thu Thủy kịp thời xuất kiếm, mũi kiếm chỉ kịp đâm trúng vào vai kẻ đó!

    Hỏa tập vừa tắt, trong thạch thất lại tối tăm dị thường, kẻ đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

    Từ lúc bị tập kích, cắn đao, ôn địch, Đường Phương ra tay, Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đến khi kẻ đó phun hơi thổi lửa, lao khỏi trùng vây chỉ kéo dài trong một thoáng ánh lửa sáng lên rồi tắt, kẻ đó cùng Thiết Tinh Nguyệt mỗi người đều đã dạo một vòng trước điện Diêm vương rồi quay lại.

    Kẻ đó thất thủ bị cầm, có lẽ vì không ngờ một đao thất thủ, bị Thiết Tinh Nguyệt ôm lấy.

    Nhưng hắn lập tức thoát khỏi vòng vây, võ công cực cao, tuyệt không dưới đám Bành Cửu, Giang Dịch Hải.

    Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:
    - Trong địa đạo này còn có người của Quyền Lực bang, kẻ vừa rồi là “Khoái đao địa ma” Đỗ Tuyệt trong Thập cửu nhân ma.

    Đỗ Tuyệt tối tuyệt!

    Đỗ Tuyệt lúc nhỏ cả nhà bị kẻ thù giết sạch, được nuôi dưỡng ở nhà ân nhân. Sau khi lớn lên học được một thân bản lĩnh, lại yêu con gái của ân nhân, ân nhân không đồng ý hôn sự, hắn liền mê hoặc cô gái, giết chết cả nhà ân sư.

    Từ điểm ấy có thể thấy cái tuyệt của Đỗ Tuyệt!

    Giết người không lưu chứng sống, cắt cỏ không để rễ, đó là thủ đoạn của Đỗ Tuyệt!

    “Đáng phải tru diệt”, người trong võ lâm, trên giang hồ, những ai có lòng hiệp nghĩa đều căm hận Đỗ Tuyệt.

    Đỗ Tuyệt lại có một thân bản lĩnh cực cao, người muốn tới giết hắn không những bị hắn giết mà còn bị hắn giết hết cả người nhà, thân nhân, không để lại một ai sống sót.

    Vì thế trên giang hồ chẳng có ai dám đối địch với Đỗ Tuyệt.

    Hào hán giang hồ dù không quyến luyến thân gia thì cũng không dám coi tính mạng người thân bạn bè đều như cỏ rác.

    Vì vậy Đỗ Tuyệt ngông cuồng suốt một thời gian, cho đến khi cả đại hiệp Vi Thanh Thanh cùng đại hiệp Quảng Châu Lương Đấu cũng bị kinh động thì Đỗ Tuyệt mới đầu nhập vào Quyền Lực bang.

    Đỗ Tuyệt dù có tuyệt hơn cũng không dám trêu vào Vi Thanh Thanh, còn về Lương Đấu, danh động giang hồ, đệ tử đông đảo, cũng không phải một mình hắn có thể ngoan cố chống cự.

    Cho nên Đỗ Tuyệt nương tựa vào Quyền Lực bang. Có chỗ dựa, hắn lại càng làm xằng làm bậy.

    Đỗ Tuyệt dùng khoái đao xưng tuyệt.

    Đỗ Tuyệt một đao tuyệt mệnh, không dùng đến đao thứ hai, mà giờ ngay cả đao cũng vứt lại dưới đất.

    Có Đỗ Tuyệt, phía dưới còn có những ai nữa?

    Tiếng gầm giận dữ cùng tiếng xích sắt lại truyền ra từ sâu trong địa đạo.

    Lòng bàn tay Tiêu Thu Thủy đổ mồ hôi, nhưng giọng điệu hắn vẫn bình tĩnh:
    - Trong địa đạo sợ rằng vẫn còn thứ khác, chúng ta qua xem thử.

    Qua xem thì phải đề phòng Đỗ Tuyệt, với võ công của Đỗ Tuyệt, lấy một đánh một, bốn người chắc chắn thất bại.

    Do địa đạp chật hẹp, bốn người chia làm hai lượt, Thiết Tinh Nguyệt cùng Tả Khâu Siêu Nhiên đi trước, Tiêu Thu Thủy và Đường Phương ở phía sau, vai kề vai, tiến sâu vào trong địa đạo tối tăm.

    Qua thời gian vài chén trà, trước mặt đột nhiên thoáng đãng, địa đạo mở rộng, qua một ngã rẽ, đèn đuốc cũng sáng lên, hóa ra là một gian thạch thất rộng mấy chục trượng.

    Bốn người nhìn vào thạch thất, không khỏi sững sờ.

    Bên trong có người.

    Một người bị bốn sợi xích sắt lấp loáng khóa chặt vào vách đá!

    Người là một ông lão.

    Tóc mai bạc trắng, vẻ mặt uy vũ nhưng thần tình là suy sụp khôn tả, gầy đến mức hai gò má lồi ra, hai mắt hõm sâu vào, vòng mắt thâm quầng.

    Ông lão bị hai sợi dây xích xuyên vào xương từ bà trái phải, hai sợi khác khóa chặt cổ chân, đầu kia của bốn sợi xích cắm sâu trong vách đá.

    Vách đá là đá hoa cương cực kỳ cứng rắn.

    Thiết Tinh Nguyệt vừa thấy lập tức không kìm được cơn giận, quát:
    - Một lũ khốn kiếp, đối phó với một ông già mà phải đến như vậy!

    Nói đoạn định xông tới giải cứu. Ông lão kia vụt thức tỉnh, trong mắt bắn ra hai luồng lửa khiếp người:
    - Ai bảo ta già!

    Tiếng quát vang như sấm sét, đến cả Thiết Tinh Nguyệt cũng giật mình chấn động, lè lè lưỡi, nói lại:
    - Ông mà còn chưa già chắc?

    Ông lão kia nổi giận hét lớn, làm vách tường bốn phía rung lên ong ong không ngừng, hồi lâu sau mới dứt. Thiết Tinh Nguyệt nói:
    - Coi như ông lợi hại, để cứu ra rồi sẽ chửi nhau với ông sau!

    Hắn bước lên hai bước, kéo mạnh xích sắt, nhưng sợi xích này giống như được chế tạo đặc biệt, kéo không gãy, lại ngửi thấy người ông lão hôi thối vô cùng, quần áo bẩn thỉu, chẳng biết là đã bị khóa ở đây bao lâu rồi.

    Tiêu Thu Thủy thấy tình huống kỳ lại, lập tức lễ phép hỏi:
    - Xin hỏi lão trượng...

    - Nhóc con, không cần giả bộ nữa!

    Đường Phương hạ giọng nói:
    - Người này bị khóa ở đây, hiển nhiên là đối địch với Quyền Lực bang nên mới bị đối đãi như thế, hơn nữa võ công chắc chắn không thấp, nếu không cũng không cần phải giam giữ nghiêm mật như vậy. Chúng ta cứ cứu ông ta ra hồi hẵng nói.

    Ba người nhanh chóng tới cạnh chỗ ông lão, nhưng cho dù dốc hết sức lực vẫn không làm gãy được bốn sợi xích sắt, lại đến lượt ông lão cảm thấy kỳ quái?

    - Rút cuộc thì các ngươi là ai?

    Tiêu Thu Thủy cúi người đáp:
    - Vãn bối là hậu nhân Hoán Hoa kiếm phái, Tiêu Thu Thủy...

    Ông lão ngẩn ra một thoáng, than:
    - Tây Lâu à? Con hắn đã lớn đến thế này rồi.
    Lập tức ngẩng nhìn vòm động, nói như mê mang:
    - Ôi, ta bị nhốt ở đây đã lâu như vậy rồi...
    Vừa nói không ngờ lại trào ra hai dòng lệ, lệ mới rơi được một nửa bỗng nổi giận bừng bừng, toàn thân rung lên bần bật, gào lên đau lớn:

    - Tên lão tặc Khuất Hàn Sơn!

    Đường Phương nhẹ giọng nói:
    - Tiền bối, việc cấp bách bây giờ là tháo bỏ xích sắt trên người ngài trước, chẳng hay tiền bối có cách nào không?

    Ông lão đáp:
    - Xích sắt này nếu có thể bẻ gãy thì đã sớm bị ta phá nát rồi, còn cần gì tới các ngươi? Ở đây thực ra có cần gạt mở khóa, xích này khảm vào tận trong xương, không kéo ra được, nhưng đầu gắn trong vách đá thì mở ra được.

    Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:
    - Cần gạt ở đâu?

    Ông lão đưa miệng nghếch lên trên, đáp:
    - Ở vách đá phía trên thông đạo.

    Tiêu Thu Thủy xoa tay nói:
    - Tôi đi mở!

    Lập tức phi thân, tìm thấy một cần gạt, đưa tay định kéo xuống.

    Đột nhiên, một bóng đen lướt qua trong lòng Tiêu Thu Thủy, cảm giác đó giống như trước lúc bị tập kích ở Thính Vũ lâu, dự cảm đột ngột xuất hiện.

    Cùng lúc đó, ông quão quay đầu quát lên giận giữ:
    - Cẩn thận!

    Ngay lúc này, một luồng đao phong lăng lệ chém thẳng xuống đầu hắn!

    Tiêu Thu Thủy không kịp chống đỡ, trong chớp mắt vụt ngửa người ra sau, tránh được một đao trong đường tơ kẽ tóc.

    Khi ở Kiến Thiên động lúc trước, bị người áo đen ám toán, Tiêu Thu Thủy cũng dùng một chiêu ứng biến tức thời này tránh được một đòn tất sát!

    Đao của Đỗ Tuyệt chém không trúng, cổ tay khẽ trầm, đâm thẳng xuống dưới!

    Lần này Tiêu Thu Thủy có làm thế nào cũng không tránh nổi.

    Ông lão đột nhiên há miệng, “khục” một tiếng phun ra một ngụm nước bọt, không ngờ lại bay xa hơn trượng, đánh thẳng vào thân đao Đỗ Tuyệt!

    Đỗ Tuyệt chấn động, đao phong vậy mà lại bị nước bọt đánh lệch, chậm mất một chút, ám khí của Đường Phương đã tới nơi, Đỗ Tuyệt thấy tình thế không ổn, vội lắc mình, một lần nữa biến mất trong bóng tối.

    Lúc này, tất cả mọi người đều kinh hãi, ông lão dùng một ngụm nước bọt lại có thể đánh lệch đao phong của Đao ma Đỗ Tuyệt đại danh đỉnh đỉnh trong Cửu thiên Thập địa thập cửu nhân ma, hơn nữa còn làm hắn sợ hãi thối lui, ông lão này rút cuộc là ai?

    Tiêu Thu Thủy không chần chừ nữa, vận lực kéo mạnh, chỉ nghe loảng xoảng một tràng, bốn sợi xích dài cắm ngập trong vách đá đều lỏng ra, rơi xuống đất. Ông lão duỗi chân tay, cầm lấy một sợi xích sắt, đặt trong lòng bàn tay, ngẩn ra hồi lâu, nước mắt cứ thế lăn dài bên má.

    Tiêu Thu Thủy thấy ông ta ngây ra không nói, đang muốn khuyên bảo vào câu, nghĩ ông ta bị giam nhiều nam, giờ có được tự do không khỏi bàng hoàng, thì đột nhiên ông lão lại bật cười ha hả.

    Ông ta vừa vung loạn dây xích vừa cười lớn, xích sắt đập vào vào vách đa phát ra tiếng vang ầm ầm, hoa lửa bắn tung, cộng thêm tiếng cười long trời lở đất, chấn động vang vọng khắp thạch thất, quả thực là đinh tai nhức óc.

    Đúng lúc này, phía trước thạch thất đột nhiên truyền tới một giọng nói cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ lãnh đạm, nhưng giữa tiếng cười kinh thiên động địa của ông lão vẫn có thể nghe rõ từng lời:
    - Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi đã tự do rồi!

    Nhóm Tiêu Thu Thủy đương nhiên là nhận ra, giọng nói này chính là của Khuất Hàn Sơn, nhưng bọn họ càng kinh ngạc hơn là, ông lão này không ngờ lại là một “Sơn” trong Quảng Tây tam sơn, cùng tề danh với Khuất Hàn Sơn và Cố Quân Sơn, Mông Giang Đỗ Nguyệt Sơn!

    Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu, tiếng cười vụt tắt, nghiến răng nghiến lợi nói:
    - Khuất Hàn Sơn, tên thất phu nhà ngươi!

    Thanh âm từ phía xa truyền lại liền mạch không dứt, vẫn bình tĩnh thong thả, nói:
    - Đỗ Nguyệt Sơn, để kiếm phổ của ngươi lại, tha cho ngươi một con đường sống!

    Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cuồng loạn, thanh âm dội khắp bốn phía, cuồn cuộn truyền về:
    - Ngươi tra hỏi ta suốt bấy lâu nay, ta đều không truyền kiếm pháp cho ngươi, bây giờ ta còn sợ ngươi chắc?

    Khuất Hàn Sơn ở đằng xa cười nhẹ, nói:
    - Tự do khó có, Đỗ Nguyệt Sơn, đừng có mù quáng liều mạng nữa. Đừng quên ba năm trước dưới kiếm của ta, ngươi đã bị khốn long tác trói buộc. Sự kiên nhẫn của ta chỉ có hạn, sẽ không cho ngươi có cơ hội ra uy nữa đâu!

    Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên, giận giữ quát:
    - Lão thất phu, ta phải giết ngươi!

    Khuất Hàn Sơn cười ha hả:
    - Vậy ngươi tới đây!

    Đỗ Nguyệt Sơn gào thét, nghiến răng nghiến lợi:
    - Tới thì tới, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi chắc!

    Đột nhiên hạ giọng nói nhanh với bốn người Tiêu Thu Thủy:
    - Ta đi lên theo lối các cậu vừa đi xuống. Ta qua thì các cậu chạy ra sau, ở cuối thạch thất có một cửa sập, mở nó lên là miệng hố, bên trên là phòng ngủ của Khuất Hàn Sơn, từ đó có thể thoát ra.

    Tiêu Thu Thủy ngẩn người, phản ứng cực nhanh, vội nói:
    - Lão tiền bối, không được, võ công Khuất Hàn Sơn rất cao, ngài lên khỏi miệng hố lão sẽ lập tức hạ sát thủ.

    Đõ Nguyệt Sơn ngắt lời hắn:
    - Ta chỉ muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn, để cho các cậu thoát ra ngoài, thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.

    “Thoát ra rồi có thể công bố tội ác của lão thất phu ấy, còn tốt hơn là chết hết ở đây.” Câu nói đánh mạnh vào lòng Tiêu Thu Thủy, hắn buột miệng đáp:
    - Vâng.

    Đỗ Nguyệt Sơn quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiêu Thu Thủy, nói:
    - Cậu có thể quyết đoán dứt khoát, cơ trí hơn người, nếu luận tướng học, ngày sau tất có một ngày nổi danh võ lâm.
    Đột nhiên vung chân, chiếc giày dưới chân bắn ra, bay về phía Tiêu Thu Thủy. Tiêu Thu Thủy theo bản năng vung tay ra bắt lấy, chỉ cảm thấy hôi thối kinh khủng, nhất thời không hiểu Đỗ Nguyệt Sơn muốn làm gì.

    Đỗ Nguyệt Sơn nói tiếp:
    - Luận nội công, ta không bằng Khuất Hàn Sơn, nếu luận kiếp pháp, ta chẳng kém gì lão thất phu đó. Hắn thèm muốn Mông Giang kiếm pháp của ta đã lâu, lòng tham không đáy, muốn thu hết sở trường các nhà. Sở dĩ hắn giữ ta lại không giết là muốn ép ta khai ra kiếm pháp, lại không biết ta giấu kiếm phổ trong giày.

    Đỗ Nguyệt Sơn bật cười cay đắng:
    - Trận chiến hôm nay, ta đã ba năm không đụng tới kiếm, hơn nữa gân cốt đều thương, bị hành hạ ba năm đã sớm không thành hình người nữa. Bọn chúng người đông thế mạng, một mình Khuất Hàn Sơn ta đã không địch lại rồi. Kiếm phổ này giao cho cậu, cậu cũng là người luyện kiếm, Hoán Hoa kiếm pháp thực cần Mông Giang kiếm pháp hỗ trợ. Kiếm phổ này tuyệt không thể rơi vào tay tên kiếm ma kia!

    Bấy giờ, từ miệng hố truyền tới tiếng quát như sấm của Khuất Hàn Sơn:
    - Đỗ Nguyệt Sơn, ngươi rụt đầu rụt cổ, không dám lên đây phải không?!

    Tiêu Thu Thủy cuống quýt nói:
    - Tiền bối...

    Đỗ Nguyệt Sơn gầm lên:
    - Ngươi chờ đấy cho ta, ta lên thu thập ngươi!
    Rồi lập tức hạ giọng nói:

    - Mau thu lại, đừng có bà bà mẹ mẹ nữa!
    Nói đoạn, chuẩn bị phóng đi.

    Đường Phương khẽ nhướng mày:
    - Tiền bối, tôi cho rằng ngài đi ra như vậy vẫn không ổn, sao không dẫn dụ lão ta xuống, cho một đòn trí mạng?

    Đỗ Nguyệt Sơn thoáng do dự, Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
    - Phía trước còn có một vị Mã huynh đệ của chúng tôi đang đợi, còn cả Văn Tấn Sương tiền bối, không bằng chúng ta hư trương thanh thế, sau đó cùng nhau rút lui.

    Thiết Tinh Nguyệt vỗ đùi khen:
    - Hay! Muốn đi vậy thì mọi người, cùng, nhau, đi!
    Hắng vung tay lên, nói đến ba tiếng cuối cùng đắc ý hết sức.

    Đỗ Nguyệt Sơn lại trầm ngâm một chút, Thiết Tinh Nguyệt nói:
    - Giờ tôi đi gọi bọn họ tới!
    Thoáng cái đã phóng đi.

    Đường Phương nói:
    - Chỉ là...

    Đỗ Nguyệt Sơn nhìn Đường Phương, nôn nóng hỏi:
    - Chỉ là cái gì?

    Đường Phương nghi hoặc hỏi:
    - Phía sau nếu đã có đường ra, tại sao đám người Khuất Hàn Sơn không tiến vào trước sau giáp công.

    Đỗ Nguyệt Sơn bật cười ha hả:
    - Cô bé con thật cẩn thận! Đường ra phía sau chỉ có thể mở từ phía trong này, bên trên không thể mở được, nếu không bọn chúng đã sớm tiến vào rồi. Còn cửa phía các cô cậu tiến vào người bên trong không thể mở ra được.
    Nói xong thở dài một tiếng, giọng buồn thảm:

    - Ta dù gì cũng đã bị giam ở đây ba năm, ba năm ròng với tình hình trong này sao lại không biết không hay được?

    Tiêu Thu Thủy bỗng nhíu mày, kêu lên:
    - Không ổn!

    Đỗ Nguyệt Sơn ngạc nhiên hỏi:
    - Lại còn cái gì không ổn?

    Tiêu Thu Thủy vội đáp:
    - Vừa rồi Đỗ Tuyệt hai lần ám toán không được, đang trốn vào bên trong, bây giờ há chẳng phải đúng lúc có thể mở cửa ở phía sau để cho người của Quyền Lực bang tiến vào?

    Đỗ Nguyệt Sơn vụt biến sắc:
    - Đúng thế! Mau đi phong tỏa!
    Đoạn quay người muốn phóng đi, đột nhiên chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một người âm trầm nói:


    - Đáng tiếc đã muộn rồi.

    Tiêu Thu Thủy vừa nhìn, trong lòng lập tức hô hỏng bét, phía sau có thểm năm người, người ở giữa thần khí định nhàn, râu dài ba chòm, chính là Uy chấn Dương Sóc.

    Kiếm vương Khuất Hàn Sơn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  6. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nhất giới,thannhan,tuyetam,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định

    Chương 5: Không giết

    Người dịch: ngo_ngo
    Biên tập: 有希長門

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Khuất Hàn Sơn từ từ bước ra khỏi bóng tối, cười nói:
    - Đỗ huynh, chỉ có hai chuyện: việc của đám tiểu quỷ này huynh phóng tay không quản, giao Mông Giang kiếm phổ cho lão đệ xem thử, đình Nhất Công này sẽ tùy Đỗ huynh qua lại tự nhiên, Khuất mỗ tuyệt không dám ngăn cản chút nào.

    Nói đoạn lại cười tiếp:
    - Nếu Đỗ huynh chịu góp sức cho tệ bang, Khuất mỗ sẽ cùng huynh đồng sinh cộng tử. Nay Quyền Lực bang đã hiệu lệnh thiên hạ, vinh hao phú quý hưởng không hết.

    Đỗ Nguyệt Sơn lạnh lùng đáp:
    - Ngươi giam ta ba năm, ngươi cùng tay sai nói với ta những lời này vô số lần rồi, hôm nay lại nói thêm lần nữa, ngươi không thấy mình giống bà già bảy tám mươi tuổi, vừa sống dai vừa thích lải nhải sao?

    Khuất Hàn Sơn cười nói:
    - Chỉ có điều hôm nay ta nói lại một lần, có chút khác biệt với trước đây.

    Đỗ Nguyệt Sơn hỏi:
    - Khác biệt thế nào?

    Khuất Hàn Sơn đáp:
    - Ngày trước là ta mời ngươi, hôm nay ta báo cho ngươi một tiếng, là khách khí.

    Đỗ Nguyệt Sơn lạnh lùng nói:
    - Ngươi giam ta ở đây suốt ba năm ròng, nay lại đòi lấy kiếm phổ gắn liền với tính mạng ta, vậy mà còn dám nói là khách khí?!

    Khuất Hàn Sơn cười đáp:
    - Ngươi sai rồi, hôm nay ta không cần ngươi giao kiếm phổ ra.

    Đỗ Nguyệt Sơn ngạc nhiên:
    - Ồ?

    Khuất Hàn Sơn nói:
    - Ngày trước ta cứ tưởng chỉ có một mình ngươi mới biết kiếm phổ, không ngờ ngươi đã sớm giấu kiếm phổ vào trong giày. Nay ngươi đã sớm giao giày cho người khác, bây giờ ta muốn kiếm phổ, căn bản không cần ngươi đồng ý.

    Đỗ Nguyệt Sơn cả giận:
    - Ngươi nghĩ ngươi đoạt nổi sao?!

    Khuất Hàn Sơn cười lớn:
    - Đỗ Nguyệt Sơn, ba năm trước ta chỉ dùng một thanh kiếm đã đánh bại ngươi, hôm nay ngươi còn muốn ra oai ư?

    Đỗ Nguyệt Sơn giận giữ đáp:
    - Nếu kiếm pháp của ngươi đã cao như vậy thì sao lại còn tham lam kiếm pháp của ta?

    Khuất Hàn Sơn cười ha hả, nói:
    - Đó là chuyện đương nhiên. Ta là Kiếm vương, Kiếm vương đương nhiên là phải am hiểu tất cả mọi kiếm pháp tinh diệu. Mông Giang kiếm pháp của ngươi tuy không bằng ta nhưng cũng là một loại kiếm pháp tinh diệu, ngày trước ta cùng ngươi so chiêu cũng phải mất hơn trăm chiêu mới phân được cao thấp.

    Đỗ Nguyệt Sơn tức giận hỏi:
    - Vậy là sau khi đám tiểu quỷ này xuống đây, ngươi cố ý không đuổi theo là muốn tìm ra kiếm phổ của ta đang ở đâu?

    Khuất Hàn Sơn cười đáp:
    - Đúng vậy. Nếu không ta ở bên ngoài đã sớm có thể phát ám hiệu sai Đỗ lao đao mở cửa ngầm, bọn chúng căn bản không thể kịp tới cứu ngươi.

    Đỗ Tuyệt ở bên cạnh Khuất Hàn Sơn cũng cười lạnh nói:
    - Khi các ngươi mới tiến vào, ta liền muốn ngăn cản, sau đao đầu tiên liền quay lại mở lối vào. Kiếm vương Khuất tiên sinh chỉ dẫn cho ta cách thức xong mới để cho các ngươi dễ dàng cứu được Đỗ lão quỷ!

    Một đao chém vào Thiết Tinh Nguyệt lúc mới vào thạch thất không nghi ngờ gì chính là một đao toàn lực của Đỗ Tuyệt. Đòn đầu tiên không thành, phải hồi lâu sau, khi Tiêu Thu Thủy tới kéo cần gạt mới có đao thứ hai, thời gian giữa đao thứ nhất và đao thứ hai cách nhau rất xa.

    ... Thời gian đó chính là lúc Đỗ Tuyệt liên lạc với Khuất Hàn Sơn, sau đó nấp trung bóng tối âm thầm quan sát Đỗ Nguyệt Sơn giao kiếm phổ cho Tiêu Thu Thủy.

    ... Bọn chúng vốn không ngờ Đỗ Nguyệt Sơn đã sớm viết ra kiếm phổ, hơn nữa còn giấu ở bên trong giày.

    ... Những người không biết, có ai lại đi tìm kiếm trong một chiếc giày thối chứ.

    Khuất Hàn Sơn lạnh lẽo nói:
    - Vì thế hôm nay ta nói cho ngươi biết, không phải là muốn ngươi đồng ý.

    Đoạn lại bồi thêm một câu nặng nề:
    - Hơn nữa, nếu như lần này ngươi thất bại, sẽ thực thực tại tại là lần chiến bại cuối cùng.

    ... Kiếm phổ đã xuất hiện, Đỗ Nguyệt Sơn đã không còn giá trị sống sót nữa.

    Liễu Thiên Biến ở bên cạnh cũng cười nói:
    - Các ngươi không cần phải lãng phí sức lực nữa, địa đạo thông vào bên trong có Giang Dịch Hải, Dư Khốc Dư trấn thủ, thông ra bên ngoài cũng có Đồ Cổn và Bành Cửu trấn thủ, các ngươi không trốn thoát được đâu!

    Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:
    - Vậy vừa rồi tiếng Khuất Hàn Sơn từ bên ngoài truyền vào là...?

    Khang Xuất Ngư ở một phía khác cười lạnh đáp:
    - Với công lực của Kiếm vương, tự nhiên là có thể nói ở bên này, truyền tới từ bên kia, coi như cho tên tiểu tử ngươi mở rộng tầm mắt.

    Đồng tử Đỗ Nguyệt Sơn co rút lại, nhìn trừng trừng vào Khuất Hàn Sơn:
    - Công lực ngươi đúng là đã đại tiến...

    Khuất Hàn Sơn mặt không đổi sắc:
    - Chỉ đáng tiếc, ba năm nay lão huynh ngươi bị giam ở đây, không lực lại giảm nhiều rồi...

    ... Công lực giảm nhiều vẫn có thể dùng một bãi nước bọt đánh văng đao phong của Đỗ Tuyệt, công lực của ba vị cao thủ Quảng Tây tam sơn này quả là không thể so với bình thường.

    Ánh mắt Đỗ Nguyệt Sơn lại chuyển sang một người thanh niên đứng bên cạnh Khuất Hàn Sơn, Khuất Hàn Sơn lập tức cười nói:
    - Đây là cao thủ thanh niên mà Tổng hộ pháp Liễu Ngũ tiên sinh của chúng ta kết giao, họ Hán, đại danh Tứ Hải. Ám khí của Hán công tử, sợ rằng tuyệt không dưới Đồ đường chủ, lát nữa có thể cho Đường cô nương mở rộng tầm mắt.

    Gã thanh niên đó khuôn mặt trắng trẻo, không ngờ lại mỉm cười lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóc, thân thiện nhìn Tiêu Thu Thủy. Đường Phương đột nhiên hỏi:
    - Hán Tứ Hải?

    Thanh niên kia cười đáp:
    - Chính là tại hạ, xin chào Đường cô nương!

    Thiết Tinh Nguyệt ngứa mắt nhất là loại người nho nhã đạo mạo thế này, lập tức quát lên:
    - Chào cái rắm nhà ngươi!

    Đỗ Nguyệt Sơn nghiêm sắc nói:
    - Khuất Hàn Sơn, ngươi làm ác đa đoan, thay Quyền Lực bang trợ trụ vi ngược, Lương đại hiệp và Cố lão tam mà biết nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!

    Khuất Hàn Sơn bật cười ha hả, đáp:
    - Lương Đấu còn đang ở Quảng Đông, làm sao tới quản chuyện của ta được? Còn về Cố Quân Sơn...

    Khuất Hàn Sơn chỉ sang mấy người Tiêu Thu Thủy, cười nói:
    - Ngươi có thể hỏi bọn chúng, hắn đã chết như thế nào? Chậc chậc chậc, nếu không phải tại bốn tên khốn kiếp gọi là Tứ tuyệt đó thì hắn cũng sớm bị ta khóa vào đây rồi. Thiết xích kiếm pháp của hắn cũng khá tinh diệu, chỉ đành để nó tuyệt tích trên võ lâm thôi.

    Đỗ Nguyệt Sơn nghe được, toàn thân chấn động, gầm lên giận giữ:
    - Cố Quân Sơn chết rồi! Ngươi! Ngươi! Ngươi....
    Thét lớn một tiếng, tung người phóng tới, xích sắt trên tay chân kêu lên loảng xoảng, bỏ lại một câu với nhóm Tiêu Thu Thủy ở đằng sau:

    - Mau chạy đi!

    Đỗ Nguyệt Sơn vừa động thân, Khuất Hàn Sơn lập tức nói:
    - Ba vị đường chủ Đỗ, Liễu, Khang đoạt lấy kiếm phổ!

    Ba người Đỗ Tuyệt, Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư đồng thời hành động.

    Liễu Thiên Biến nhanh nhất, khinh không Địa mã hành thiên của hắn giống như một con muỗi bay lên, nhưng so với muỗi còn nhanh hơn, so với muỗi còn gấp hơn, so với muỗi còn độc hơn!

    Để muỗi đốt một nhát cũng chẳng sao, tối đa là ngứa một chút hoặc là sưng lên một nốt, nhưng để quạt của Liễu Thiên Biến đánh trúng thì cũng sẽ ngứa, cũng sưng lên một chỗ.

    Nhưng càng đáng sợ hơn là sẽ lập tức độc phát thân vong.

    Bên trái hắn là Đỗ Tuyệt, Đỗ Tuyệt xuất đao, lạnh lẽo như một mặt hồ thu, như một ánh trăng tàn.

    Người khác xuất đao, ít nhất cũng phải nắm chắc rồi mới xuất đao, hắn đến cả nắm chắc cũng không có đã xuất đao.

    Bởi vì hắn căn bản không cần phải nắm chắc, đao của hắn nhanh.

    Hắn từng giết một người, tổng cộng chém ra một trăm chín mươi chín đao mới có thể ngừng tay, đao của hắn thật sự quá nhanh.

    Nhanh đến mức chính bản thân hắn cũng không có cách nào thu tay.

    Cho nên đao của hắn chỉ cần chém ra, công kích dày đặc, nhanh chóng, tàn độc như vậy vốn không cần phải nắm chắc.

    Mà nay lại chỉ chém ra một đao.

    Đao chém về phía Đỗ Nguyệt Sơn.

    Bởi vì Đỗ Nguyệt Sơn chặn ở giữa.

    Chém ngã Đỗ Nguyệt Sơn mới có thể tới đoạt kiếm phổ.

    Mệnh lệnh của Kiếm vương, chỉ cần hắn còn muốn tiếp tục ở lại Quyền Lực bang thì nhất định phải tuân theo, hơn nữa còn phải liều mạng thi hành.

    Nếu như không thể tiếp tục ở lại Quyền Lực bang thì cũng ngang với không thể có chỗ đứng chân trên giang hồ, thậm chí không còn đường sống trong võ lâm nữa.

    Vì thế đao này của hắn đã dùng toàn lực.

    Hắn cũng biết Đỗ Nguyệt Sơn cùng được xếp vào Quảng Tây tam sơn, cho dù chịu đủ hành hạ, nội lực thể lực đều suy giảm nhiều nhưng vẫn không hề dễ trêu.

    Bên kia Liễu Thiên Biến là Khang Xuất Ngư.

    Thái Sơn cao không bằng Đông Hải Lao.

    Đông Hải Lao là để chỉ Lao (劳) Sơn, hoặc viết là Lao(崂) Sơn.

    Chỗ tốt nhất để ngắm mặt trời trên Lao Sơn Đông Hải là Quan Nhật đài.

    Có điều từ hai mươi năm trước đã không còn ai dám lên đó nữa, bởi vì Khang Xuất Ngư đã luyện thành Quan Nhật thần kiếm của lão tại đó.

    Thần kiếm Quan Nhật, kiếm của lão như mặt trời mọc từ đằng đông, kiêu dương đầy trời, tịch chiếu tàn hà.Người giao thủ với lão cũng giống như đối mặt với mặt trời, không phải bị đốt thương thì là bị thiêu chết.

    Vì thế Khang Xuất Ngư cùng với Tiêu Tây Lâu, Tân Hổ Khâu, Khổng Dương Tần, Khúc Kiếm Trì, Mạnh Tương Phùng, Đặng Ngọc Bình được tôn là Thất đại danh kiếm võ lâm đương thời.

    Trong chiến dịch tấn công nhà họ Tiêu, Quyền Lực bang đã hao tổn không ít người: Hoa Cô Phần, Diêm Quỷ Quỷ, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng, Tân Hổ Khâu, thậm chí Tả Thường Sinh cũng trọng thương, chỉ có Khang Xuất Ngư là vẫn may mắn tồn tại.

    Lão chẳng những có thể còn sống mà còn mượn lớp ngụy trang, giành được lòng tin của Hoán Hoa kiếm phái, cùng Tân Hổ Khâu ám sát Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý, lại ám toán Đường Đại, tập kích giết Chưởng thượng danh kiếm Tiêu Đông Quảng.

    Tay lão dính đầy máu tươi, những người bị giết đều là trụ cột quan trọng duy trì chính nghĩa võ lâm.

    Nhưng lão từng bị Tiêu Tây Lâu và Chu Hiệp Vũ chế phục, hiểm tử hoàn sinh, nếu không phải được Nhất Động thần ma Tả Thường Sinh cứu thì lão đã sớm mất mạng dưới Thính Vũ lâu rồi.

    Cho nên lão lại càng tinh ranh hơn, xuất kiếm càng tuyệt hơn.

    Đã ra tay là không để lại đường sống!

    Liễu Thiên Biến phóng thẳng lên đỉnh động, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt chia hai bên trái phải xông tới.

    Nhưng trong nháy mắt, cả ba người đều bị chặn lại.

    Gió quạt của Liễu Thiên Biến biến mất, kiếm của Khang Xuất Ngư mất đi liệt mang, đao của Đỗ Tuyệt cũng không còn sắc thới.

    Ánh bạc ngập trời, chính là bốn sợi xích sắt trên tay chân Đỗ Nguyệt Sơn, quả thực giống nhưng bốn thanh kiếm, hơn nữa còn có thể cong có thể thẳng, hoàn toàn không hề va chạm lẫn nhâu. Chiêu chiêu đều là kiếm chiêu chính tông, một mảng mơ hồ, khóa chết đường tiến của ba người.

    Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt tả xung hữu đột đều không phá được kiếm xích của Đỗ Nguyệt Sơn.

    Trên tay Đỗ Nguyệt Sơn không có kiếm mà đã lợi hại như vậy, bốn sợi xích trói buộc lại biến thành bố thanh kiếm sắc, mang đầy sát khí, không ngờ có thể dùng sức một người, ép lùi ba đại cao thủ, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều là tấn công, từ đầu đến cuối chưa từng phòng thủ một chiêu.

    Khuất Hàn Sơn quan sát một lúc , nói:
    - Kiếm pháp hay!

    Người thanh niên đáp:
    - Chỉ có điều, so với Khuất tiên sinh thì thật sự là thua kém quá xa.

    Khuất Hàn Sơn cười nói:
    - Sau lưng kẻ này còn có bốn tên tiểu quỷ, võ công đều không tệ, đến lúc đó còn cần Hán lão đệ tốn sức rồi.

    Hán Tứ Hải mỉm cười:
    - Đó là đương nhiên, Kiếm vương có lệnh, tất phải tận lực.

    Khuất Hàn Sơn cười lớn:
    - Hán lão đệ khách khí rồi.

    Đỗ Nguyệt Sơn phong tỏa trung ương thạch thất, thạch thất cực kỳ -chật hẹp, Đỗ Nguyệt Sơn vung xích sắt đến cả một con muỗi cũng không chui lọt, chỉ nghe ông ta quát lên:
    - Tiểu quỷ, còn không mau cút đi!

    Thiết Tinh Nguyệt gào trả:
    - Chúng tôi sao có thể bỏ ngài lại mà chạy!

    Đỗ Nguyệt Sơn vừa chiến vừa quát:
    - Con mẹ nhà nó, ngươi không đi thì vẫn là chết!

    Tiêu Thu Thủy khẽ cắn môi, nói:
    - Lão tiền bối, hợp sức mấy người chúng ta có thể đánh một trận!

    Đỗ Nguyệt Sơn tức giận mắng:
    - Không có cơ hội, ta tuyệt không phải đối thủ của Khuất Hàn Sơn.

    Khuất Hàn Sơn cười lớn, Hán Tứ Hải nói:
    - Lão thất phu cũng tự biết mình đấy chứ.

    Tả Khâu Siêu Nhiên nói:
    - Ra ngoài cũng là chết, không bằng liều một phen!

    Đỗ Nguyệt Sơn càng đánh càng hăng, quát:
    - Ta thủ ở đây, bọn chúng nhất thời không qua được, mau đánh mở đường xông ra ngoài, không thể để Mông Giang kiếm pháp rơi vào tay bọn chúng.

    Tiêu Thu Thủy giật mình, chỉ nghe Khuất Hàn Sơn lạnh lẽo nói:
    - Hán lão đệ, không nên chờ lâu, vẫn phải phiền đệ ra tay một lần.

    Hán Tứ Hải cung tay nói:
    - Kiếm vương yên tâm, lão thất phu tuy hung nhưng tại hạ vẫn còn ứng phó được.

    Hán Tứ Hải nói mấy câu vô cùng bình thường nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta trong lòng phát run. Đường Phương đột nhiên hạ giọng nói:
    - Đi!

    Tiêu Thu Thủy nhất thời lục thần vô chủ, buột miệng hỏi:
    - Đi?

    Đường Phương nói nhanh:
    - Đi! Nghe lời Đỗ tiền bối, nhất định phải đi!

    Tiêu Thu Thủy trầm tư một thoáng rồi dứt khoát đáp:
    - Được!

    Thiết Tinh Nguyệt, Tả Khâu Siêu Nhiên tự nhiên là nghe lời Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy bảo đi, họ lập tức đi!

    Mấy người Tiêu Thu Thủy vừa rút lui, công thế của Liễu Thiên Biến, Khang Xuất Ngư, Đỗ Tuyệt lại càng gấp.

    Cũng như vậy, bốn sợi xích sắt chân tay Đỗ Nguyệt Sơn vung lên lại càng như áo trời không đường may.

    Bốn người nhanh chóng chạy qua một ngã rẽ, Thiết Tinh Nguyệt vừa chạy vừa chửi:
    - Con mẹ nhà nói, con rùa họ Hán kia không biết là ai, bộ dạng cứ như ta đây là nhất...

    Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:
    - Hán Tứ Hải là người của Liễu Ngũ tiên tinh, Liễu Ngũ chính là Liễu Tùy Phong, Liễu Tùy Phong là túi khôn của bang chủ Lý Trầm Chu, tên Hán Tứ Hải này tuyệt không tầm thường.

    Thiết Tinh Nguyệt cả giận:
    - Cậu không cần quá đề cao kẻ khác...

    Lúc này đã quay lại chỗ miệng hố, chỉ thấy Mã Cảnh Chung cùng Văn Tấn Sương vẫn đang thủ tại đó. Mã Cảnh Chung thấy bốn người yên ổn trở về, vui mừng nói:
    - Các cậu quay lại rồi... Bên đó làm sao vậy?

    Hắn hiển nhiên là đã nghe được tiếng giao đấu bên trong, như bốn người đã quay về rồi mà tiếng chiến đấu vẫn không ngừng, rút cuộc là những ai đang đánh nhau vậy?

    Tiêu Thu Thủy vội nói:
    - Bây giờ không có thời gian giải thích. Ở đây thế nào rồi?

    Mã Cảnh Chung đáp:
    - Sau khi các cậu đi, bọn chúng công vào hai lần, lần đầu là Bành Cửu, bị tôi ép ra ngoài, lần sau là Đồ Cổn, ám khí của hắn thực lợi hại, thiếu chút nữa thì để hắn tiến vào rồi, may mà Văn tiền bối kịp thời ra tay mới đẩy được hắn ra ngoài... Sau đó không thấy tấn công nữa, cũng không có động tĩnh gì.

    Lúc này, trong động đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm, hiển nhiên là đã có người bị thương.

    Đường Phương thất thanh:
    - Tiếng của Đỗ tiền bối...

    Tiếng giao đấu vẫn vang lên không dứt.

    Tiêu Thu Thủy thoáng trầm ngâm, nói:
    - Chúng ta phản công bất ngờ, từ trong miệng hố này đánh ra ngoài.

    ... Kẻ địch bên ngoài nhất định sẽ nghĩ người trong hố tử thủ không ra, nay phản công lại có thể khiến chúng không kịp trở tay.

    ... Nếu để cho đối phương nắm đúng thời cơ tập kích thì chỉ có một đường chết.

    Từ trong miệng hố nhỏ hẹp này nhảy ra cũng chẳng khác gì từ trên nhảy xuống, dễ phòng thủ nhưng cực khó tấn công.

    Đây là một ván cược.

    Ván cược chết chóc.

    Không dám cược, thì không ra được.

    Không ra được, là chết.

    Chẳng những họ phải chết mà còn cả Hoán Hoa kiếm phái, đồng đạo võ lâm...

    Vì thế họ quyết định đánh cược!

    Vì thế họ lao ra ngoài!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

  8. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nhất giới,quânkhuthủđô,thannhan,tuyetam,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Apr 2009
    Đang ở
    Data Integration Thought Entit
    Bài viết
    860
    Xu
    8,963

    Mặc định


    Người đầu tiên là Thiết Tinh Nguyệt, hắn mãi mãi là người xông lên hàng đầu.

    Hắn muốn lao ra đầu tiên có lẽ không phải vì muốn đoạt uy phong mà vì muốn gánh vác nguy hiểm càng lớn.

    Hắn không bao giờ muốn để bạn bè tốt nhất của mình đi mạo hiểm.

    Vì thế hắn căn bản không hề hỏi ý kiến đồng bạn mà đã nhảy vọt lên!

    Mấy người Tiêu Thu Thủy đều toát mồ hôi vì Thiết Tinh Nguyệt.

    Thế nhưng bên trên lại chẳng có chút động tĩnh nào.

    Tiếp đó là tiếng Thiết Tinh Nguyệt hô lớn:
    - Mau lên! Trên này không có người!

    ... Rút cuộc là Thiên thủ Đồ Cổn và Độc cước Bành Cửu đã đi đâu?

    Nhưng không cần biết bọn chúng đã đi đâu, mấy người Tiêu Thu Thủy chỉ biết, Thiết Tinh Nguyệt tuyệt đối không lừa họ.

    Bọn họ lập tức nhảy lên.

    ... Kỳ thực nếu bên có địch, Thiết Tinh Nguyệt gặp địch, họ lại càng bất cấp tất cả mà xông lên.

    Mã Cảnh Chung là người cuối cùng đi ra, hắn mãi mãi vẫn luôn trầm ổn, vừa đáp xuống đất là giống như mọc rễ ở đó.

    Bên trên thật sự không có ai.

    Đình Nhất công vẫn là đình Nhất Công, bàn tiệc đổ vỡ, rượu thịt vung vãi đầy trên đất, dấu vết giao chiến, thi thể mấy người Cố Quân Sơn, Hoàng Viễn Dung, Diêu Độc Vụ vẫn đang nằm đó.

    Văn Tấn Sương trông thấy lại ngây ra.

    Tiêu Thu thủy đánh giá xung quanh một chút, nói:
    - Đi!

    Đúng lúc đó, miệng hố trên mặt đất đột nhiên kêu “xịch” lên, một tấm thép bắn ra, che kín miệng hố!

    Mọi người cả kinh, Mã Cảnh Chung hô lên:
    - Không xong!

    Cùng lúc ấy, từ tám góc đình Nhất Công đột nhiên có rào sắt phủ xuống.

    Khi Tiêu Thu Thủy xông ra, rào sắt vừa đúng lúc hạ xuống.

    Văn Tấn Sương nhấc chân đá vào rào sắt, đôi chân của ông ta có thể đánh bay thần thoái gậy sắt của Độc cước trấn Thiên Sơn Bành Cửu, vậy mà lại không thể làm rào sắt này rung động.

    Đường lui đã mất, đường phía trước bị phong tỏa, họ lập tức chỉ còn lại đường chết.

    Mọi người đều biến sắc, bấy giờ chỉ nghe hai tiếng cười “khặc khặc”, “ha ha” quái dị từ hai bên trái phải truyền tới.

    Hai bóng người nghênh ngang bước ra.

    Dưới ánh trăng một kẻ thần sắc bì ổi, đeo găng tay da hươu, chính là Ám khí tam thập lục thủ, ám thung tam thập lục lộ Đồ Cổn, một kẻ cụt chân, “cộc cộc cộc” tiến tới trước, tự nhiên là Độc Cước thần ma Bành Cửu.

    Hai người bọn chúng từ sau giả sơn, cây cối bước ra, Đồ Cổn cười nói:
    - Ngoại hiệu của ta là Ám thung tam thập lục lộ, đây là một lộ trong số đó, thế nào? Ha ha! Bây giờ bọn ta đánh, các ngươi đỡ, vừa khéo có thể giúp ta luyện tay.

    Bành Cửu cười lớn:
    - Kiếm vương sớm đã dự tính các ngươi sẽ bất chấp tất cả lao ra, vì thế bọn ta chờ ở bên ngoài, chờ các ngươi ra hết thì phát động cơ quan khóa chết miệng hố là được. Bây giờ các ngươi đã là chim lồng cá chậu, còn muốn làm thú bị vây nữa không? Ha ha ha...

    Tiêu Thu Thủy đạp lên miệng hố, quả nhiên là không làm suy suyển được một phân. Thiết Tinh Nguyệt tức giận nắm song sắt quát:
    - Cút mẹ cái lũ không bằng chó lợn các ngươi đi! Các ngươi là tiền bối nổi danh võ lâm vậy mà cũng dùng loại thủ đoạn hạ lưu này....

    Bành Cửu đưa tay ra dấu với Đồ Cổn:
    - Tên nhóc con này bẩn miệng, cứ cho hắn nếm thử bảo bối của ngươi đi.

    Đồ Cồn bật cười quái dị:
    - Hắn to xác, vừa hợp để ta luyện ám khí... Hắc hắc, ngươi yên tâm, ta sẽ để con bé kia sống, ha ha ha...

    Đột nhiên Đồ Cổn biến sắc, phóng ra xa bảy thước, lùi lại năm thước, vọt lên mười thước, hạ xuống một bên, vẻ mặt kinh hãi.

    Đồ Cổn nhìn lại tay mình.

    Trên tay hắn có cắm một mũi kim, đâm sâu vào thịt ba phân.

    Tổng cộng có mười hai mũi kim châm bắn ra, Đường Phương hận hắn khinh bạc, vì thế vô thanh vô tức phóng châm.

    Đồ Cổn dù sao cũng là cao thủ dùng ám khí, một khi phát hiện không ổn lập tức tránh né, chỉ trúng một châm.

    Bành Cửu thấy Đồ Cổn chật vật như vậy, cười nói:
    - Đồ huynh, thịt thiên nga còn chưa được ăn mà đã phải chịu thiệt trước...

    Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Đồ Cổn sắc mặt âm trầm liền không dám nói tiếp nữa.

    Đồ Cổn lạnh lùng nói:
    - Được, là các ngươi không thức thời...

    Đoạn vung tay, đánh ra chín đốm sáng lạnh.

    Ám khí của Đường Phương không có độc.

    Nhưng ám khí của Đồ Cổn thì không như vậy,có vài thứ đến cả đỡ lấy cũng không được.

    Không thể đỡ thì chỉ có tránh né, nhưng bên trong lòng sắt chật hẹp tổng cộng có tới bảy người, biết tránh né như thế nào?

    Càng huống chi, ám khí của Thiên Thủ thần ma Đồ Cổn vốn đã không hề dễ tránh.

    Tránh được chín đốm sáng đầu tiên, Đồ Cổn lại mỉm cười hung ác, bắn ra bẩy vầng trăng cong.

    Minh nguyệt loan đao lấp lánh ánh xanh.

    Mấy người Tiêu Thu Thủy tránh né mười phần chật vật, nếu không phải có Văn Tấn Sương đá rơi ba mũi loan đao trước thì sợ rằng đã sớm có người trúng thương rồi.

    Đồ Cổn cười lớn:
    - Để xem các ngươi tránh đến lúc nào?

    Lại phóng ra đạo ám khí thứ ba.

    Một nắm độc sa.

    Độc sa có kịch độc, lại khó tránh nhất.

    Càng huống hồ người đang ở trong lồng, hơn nữa còn có tới sáu người.

    Một nắm độc sa, không thể đỡ, không thể tránh.

    Độc sa.

    Đúng lúc đó, bỗng có người hô lên:
    - Khốn kiếp, ta tới đây!

    Khi người đó hô lên đã xông tới sau lưng Đồ Cổn.

    Đồ Cổn vừa giật mình phát hiện ra thì người đó đã vận lực đánh mạnh.

    Cú đánh này, Đồ Cổn không kịp đề phỏng, tránh được một chưởng nhưng không tránh được chưởng còn lại, ầm một tiếng, bị đánh văng ra bảy thước.

    Người bắn đi, sức chuẩn mất hết, nắm độc sa lại ập thẳng vào mặt Bành Cửu!

    Lần này cả Bành Cửu cũng không dự tính được, lão từng tận mắt chứng kiến một người trúng độc sa của Đồ Cổn, thối rữa suốt bảy ngày rồi mới tắt thở, cách chết thê thảm như vậy, đến cả sát thủ vô tình như Bành Cửu cũng cảm thấy trong lòng phát run.

    Mà nay cả nắm độc sa không ngờ lại bắn thẳng vào lão, trong lúc gấp rút, Bảnh Cửu thét lên một tiếng, một mặt dùng gậy chống múa lên đến mưa gió cũng không lọt, một mặt vội vã lùi lại!

    Người nọ vừa hiện liền nghe tiếng hô, Thiết Tinh Nguyệt vội reo lên:
    - Tên khốn kiếp kia cũng tới rồi!

    Nếu là Thiết tinh Nguyệt, nhất định sẽ chưa lao ra đã hô lên, hắn chưa từng làm chuyện mờ ám. Nếu là Lâm công tử, tất phải sau khi xuất thủ lấy mạng đối phương rồi mới hô. Người nay tới sau lưng Đồ Cổn, trước khi ra tay mới hô lên một tiếng.

    Không phải Khâu Nam Cố thì còn là ai được nữa!

    Lúc này rào sắt lại mở ra như có kỳ tích.

    Một người từ sau bức tường xuất hiện, chính là:

    Âu Dương San Nhi.

    Mã Cảnh Chung mừng rỡ đến nhảy dựng lên, hô lớn:
    - San Nhi.

    Hai người gần như là tái thế trùng phùng, vui mừng vô hạn.

    Ở bên kia, Đồ Cổn trúng phải một nhát phách không quyền của Khâu Nam Cố, lảo đảo loạng choạng, không nghiêng không chệch, ngã thẳng tới chỗ lục hiệp.

    Ở phía khác, Bành Cửu một mặt vung trượng, một mặt lùi gấp, chật vật lắm mới tránh được độc sa công kích, nhưng lại chợt phát hiện mình đã rơi vào trận của mấy người Văn Tấn Sương.

    Văn Tấn Sương hét lớn, tung cước đá về phía Đồ Cổn!

    Đường Phương vung tay, bắn ra hai mũi phi đao!

    Tả Khâu Siêu Nhiên đánh ra một chiêu Đường lang tỏa hầu khấu, toàn lực tấn công.

    Bọn họ vô cùng căm hận sự ti tiện vô sỉ cùng tàn độc của Đồ Cổn.

    Đồ Cổn hét lớn, vô cùng kinh hãi.

    Hắn bình sinh chỉ thấy dưới ám khí trong găng tay da hươu của mình, kẻ địch kêu gào, giãy giụa, cầu xin, khóc lóc, tử vong, bản thân chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm như hôm nay.

    ... Đột nhiên bị một luồng lực mạnh từ bên ngoài đẩy ngã, từ đó mà rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

    Phi đao của Đường Phương, tay của Tả Khâu Siêu Nhiên, cước của Văn Tấn Sương.

    Đồ Cổn hét lớn, lăn một vòng dưới đất.

    Đao vọt qua đỉnh đầu.

    Đồ Cổn lăn ra rồi bật dậy, “roạt” một tiếng, vạt áo rách toạc.

    Hai tay Tả Khâu Siêu Nhiên bắt vào khoảng không.

    Đồ Cổn tránh được đao của Đường Phương, tay của Tả Khâu nhưng không tránh được cước của Văn Tấn Sương.

    “Bịch” một tiếng, Đồ Cổn thật sự lăn ra ngoài.

    Trên đường đi rải đầy máu.

    Nhưng Đồ Cổn đột nhiên biến mất.

    Hắn lăn tới bên đình, bỗng dưng bóng người nhoáng lên, không còn thấy đâu nữa.

    Đồ Cổn ngoài Ám khí tam thập lục thủ, còn có một ngoại hiệu quan trọng hơn là:

    Ám thung tam thập lục lộ.

    Ám khí của hắn là phương pháp giết người, ám thung lại là biện pháp chạy trốn.

    Vì thế dưới sự vây công ba đại cao thủ hắn vẫn có thể chạy thoát được một mạng.

    Bành Cửu thì không được may mắn như vậy.

    Lão vừa hất văng độc sa liền gặp phải một nhát sáo của Âu Dương San Nhi.

    Kinh nghiệm đối địch của Bành Cửu còn phong phú hơn của Đồ Cổn.

    Cũng chính vì lão có kinh nghiệm đối địch phong phú như vậy nên hai mươi sáu năm trước bị Chu đại thiên vương chặt đứt một chân vẫn thoát được một mạng.

    Một người sau khi bị chặt đứt một chân mà vẫn có thể xông pha gia hồng, hơn nữa còn danh khí càng lớn, võ công càng cao, giết người càng nhiều, tất phải có chỗ hơn người.

    Cho nên Bành Cửu có thể giữa lúc nguy cấp, tránh được một đòn của Âu Dương San Nhi.

    “Roạt” một tiếng, Bành Cửu lập tức bay lên.

    “Mau rời khỏi đây”, Bành Cửu ngay lập tức quyết định.

    Đối phương có tám người, hơn nữa đều là hổ thoát tù lao, bản thân đã thất thủ trước, không thể luyến chiến.

    Vì thế lão mượn lực điểm xuống một gậy, lập tức phóng lên.

    Bay lên giữa không trung, gậy chống bỗng bị người ta bắt lấy.

    Lão dùng sức kéo mạnh nhưng người đó bắt rất chặt, thật sự không thể nào giật ra được.

    Người đó chính là Lạc địa sinh căn Mã Cảnh Chung.

    Âu Dương San Nhi tấn công kẻ nào, hắn sẽ tấn công kẻ đó.

    Hắn tuyệt đối không thể để vợ yêu đang mang thai một mình mạo hiểm khó khăn.

    Hắn biết một thân võ công của Bành Cửu là nằm ở gậy chống, vì thế hắn từ ở giữa không trung đã bắt lấy gậy chống của lão.

    Bành Cửu chỉ có thể hạ xuống.

    Bành Cửu ở giữa không trung vẫn còn muốn giãy giụa, đá ra một cước!

    Cước đá trúng Mã Cảnh Chung!

    Mã Cảnh Chung biết mình không thể buông tay, một khi buông tay, gậy chống sẽ lập tức đánh xuống đầu, hơn nữa cả Âu Dương San Nhi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

    Vì thế hai tay hắn nắm chặt gậy chống sắt, vận công cố chịu một cước.

    “Chát” một tiếng, khóe miệng Mã Cảnh Chung rỉ ra máu tươi.

    Âu Dương San Nhi kêu lên thảm thiết.

    Cảnh Chung!

    Nhưng Mã Cảnh Chung đã tranh thủ được thời gian.

    Một đại hán vạm vỡ, gầm lên một tiếng, ôm chặt lấy Bành Cửu.

    Người đó mặt đối mặt, thân sát thân, giữ chặt lão, Bành Cửu không thể cử động được chút nào.

    Thế nhưng người đó vẫn có thể rút nắm tay ra, nện cho lão một quyền.

    “Bình”, Bành Cửu đau quặn người xuống, nhưng trong chớp mắt, lão đã không thể cúi người xuống được nữa.

    Bởi vì một thanh đao cắm vào yết hầu lão.

    Đao là đao của Đỗ Tuyệt.

    Đao do Đỗ Tuyệt đánh rơi trong địa đạo khi ám sát Thiết Tinh Nguyệt.

    Người phát đao là Tiêu Thu Thủy.

    Trường hồng quán nhật!

    Đây là kiếm chiêu của Hoán Hoa kiếm phái, nhưng dùng bằng đao cũng có cùng hiệu quả.

    Nhưng trên đao không có máu, bởi vì mũi đao chưa đâm vào cổ họng.

    Đây là cơ hội ngàn năm có một để giết Bành Cửu, tại sao Tiêu Thu Thủy lại không giết!

    Tiêu Thu Thủy không giết.

    Tiêu Thu Thủy lắc đầu, cuối cùng thu đao về, thương cảm, trầm tĩnh, nói:
    - Ta không thể giết ngươi.

    ... Bành Cửu cụt chân.

    ... Hơn nữa còn bất ngờ bị vây công, gậy chống bị khống chế.

    Không phải Tiêu Thu Thủy không dám giết, mà là không thể giết.

    Thiết Tinh Nguyệt hét lên:
    - Tại sao lại không thể giết!

    Hét lên một tiếng, công lực tiêu tán, Bành Cửu vận lực giãy mạnh, thoát được ra, Thiết Tinh Nguyệt bật lùi lại bốn bước. Bành Cửu đánh ra một chưởng, Mã Cảnh Chung lập tức lỏng tay rút lui, “soạt” một tiếng, Bành Cửu phóng lên đầu tường, chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.

    Khâu Nam Cố cũng kinh ngạc kêu lên:
    - Tại sao lại không giết?

    Tiêu Thu Thủy im lặng.

    Hắn không nói được nên lời.

    Mọi người mạo hiểm cả tính mạng, bắt giữ được đại địch, vậy mà hắn lại không giết.

    Văn Tấn Sương đột nhiên nói:
    - Ta biết.

    Tả Khâu Siêu Nhiên ngạc nhiên hỏi:
    - Ngài biết?

    Văn Tấn Sương tóc mai bạc trắng, già nua như hạc, khe khẽ thở dài, nói:
    - Giết người là hung thủ, giết kẻ ác là cường giả, nhưng người có thể tha mà không giết.
    Đoạn lại thở dài, tiếp:
    - Mới là đại hiệp.

    - Tiêu thiếu hiệp võ công, lịch duyệt, danh dự tuy chưa tới được đỉnh cao nhưng về tu dưỡng phẩm tính, hành hiệp đã có phong thái đại sư.
    Văn Tấn Sương nói xong, ngẩng đầu lên nhìn trời, sao sáng tràn ngập, trăng tròn vành vạnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ちいさなちいさな部屋で広がる無限 ページ
    小説の中を わたしは歩いた

    ---QC---


  10. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ladu,nhất giới,quânkhuthủđô,thannhan,thomng,tuyetam,
Trang 2 của 5 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status