TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 26

Chủ đề: Chức nghiệp làm "phi tần" - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (New: Chương 10)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud



    Chương 6. Sủng ái và yêu thương
    Trong cung Cảnh Ương của Hoàng hậu, chúng phi tần tụ tập, cười nói oanh oanh yến yến, chỉ là trong những nụ cười rạng rỡ hơn cả hoa kia ngầm giấu những mũi châm lạnh lẽo bén nhọn.
    Nếu nói trở thành tần có gì khác so với trước kia, đó là những lần thực hiện lễ chào ít hơn hẳn. Cô phát hiện số lượng phụ nữ trong cung đình tuy không ít, nhưng những kẻ có phân vị cao lại không nhiều. Thành Tuyên Đế kế vị rất sớm, y lên ngôi từ mười tám tuối, đến nay đã gần mười năm, hậu cung tổng cộng có ngần ấy người con gái được hầu ngủ qua, nhưng cẩn thận xem xét, hóa ra cũng không nhiều.
    Ngẫm lại sử sách còn viết, Lưu Tự Nghiệp làm hoàng đế chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã thu thập gần vạn cung phi tràn đầy hậu cung của hắn, Thành Tuyên Đế nếu so với, thậm chí có thể xem như nhà sư khổ hạnh Liễu Hạ Huệ(29).
    Tuy số lượng ít, nhưng người người nơi đây đều tuyệt đối là “hàng cao cấp nhất”, nhan sắc lẫn khí chất đều hiếm có, thế nên trong kiếp trước, các đồng nghiệp nam của cô đều mong ước được làm hoàng đế, mà không chỉ có cánh đàn ông, bản thân cô là một người đàn bà nhưng nhìn nhóm giai nhân mềm mại như nước này, cũng hiểu được cảnh đẹp ý vui.
    Trong phòng chỗ ngồi theo vị phân sắp xếp từ trên xuống dưới, Trang Lạc Yên ngồi phía trên Uông tần, tuy hai người đều cùng cấp Tần, Uông tần còn ở trong cung sớm hơn cô nhiều lắm, nhưng lại không có phong hào như cô, nên ở những trường hợp thế này, cô có vị thế hơn hẳn so với những vị “Tần” khác.
    Uông tần là một người phụ nữ ít nói, dù phải ngồi dưới Trang Lạc Yên cũng không chút tỏ vẻ bất mãn, thành thành thật thật ngồi đấy, làm cho người khác dễ dàng bỏ quên sự tồn tại của nàng ta.
    Nhưng ngược lại vị Tương hiền tần ngồi bên phải Trang Lạc Yên sôi nổi hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng góp lời với người khác, xem như nhanh mồm nhanh miệng, ra vẻ là kiểu phụ nữ đơn giản. Tuy nhiên, có đôi khi những người đàn bà nhìn như vô hại đến khi gây chuyện lại ngoan độc hơn hẳn kẻ khác, đó là kinh nghiệm xương máu mà Trang Lạc Yên khi còn trên cương vị công tác cũ đã từng trải nghiệm, nên đến bây giờ cô có thói quen không hề xem thường bất kỳ ai.
    “Từ khi vào đây, bản cung vẫn chưa có dịp nói chuyện gì với Chiêu tần muội muội nhỉ, chư vị tỷ muội có thích hương vị trà này không?” Hoàng hậu nâng chén trà lên, “Hôm qua nô tài ở Điện Trung Tỉnh trình lên, là lượt trà mới đầu xuân này, nếu như các muội vừa ý, phái người hầu đến lĩnh về chỗ mình thôi.”
    Đây là lời cảnh cáo với cô, dù tạm thời cô được ưu ái nhưng chủ nhân của hậu cung này là bà ta, mọi chuyện nơi đây còn không phải đều do bà ta quyết định? Lời ngụ ý ngoắt ngéo loằng ngoằng như thế thật sự hao phí đầu óc quá. Trang Lạc Yên mỉm cười trả lời: “Tần thiếp không thể tưởng hôm nay đến thăm Hoàng hậu nương nương lại được thưởng thức lá trà mới của năm nay ạ, lần này tần thiếp thật là được thơm lây.” Tất nhiên cô sẽ không ngốc nghếch đến mức đi khiêu khích quyền uy của hoàng hậu. Hiện giờ trong mắt Thành Tuyên Đế. cô chẳng qua chỉ là một trong số những phi tử gây hứng thú cho y thôi, mà cho dù y có chút ít thật tâm, cô cũng không đưa mình trở thành cánh chim đầu đàn hứng gió đón mưa.
    “Miệng lưỡi ngon ngọt chưa, nếu muội thích, vậy gọi người đến lấy đi, thứ trà này phải đem ra uống ngay mới ngon, nếu để lâu thành trà cũ thì thật đáng tiếc,” hoàng hậu nghe xong lời của Trang Lạc Y6en, trên mắt đã lộ ra ý cười.
    “Hoàng hậu nương nương nếu đã ban cho Chiêu tần muội muội, vậy không nên quên tần thiếp ạ. Hôm nay tần thiếp cũng muốn mặt dày xin một ít đấy ạ.” Nụ cười của Yên quý tần thật diễm lệ tột cùng, vì xuất thân hèn mọn, nên dù được thánh sủng, nàng cũng chỉ có thể dừng chân ở sườn tam phẩm quý tần, thế mà ả Trang Lạc Yên này nhờ vào địa vị của cha mình trong triều đình, chỉ được yêu thường vài ngày đã nhảy tót lên phân vị “Tần” là sao?
    Nàng vốn chỉ cho đấy là một kẻ giá áo túi cơm, không nghĩ nay lại thành nỗi uy hiếp của bản thân.
    Ngoại trừ hoàng hậu, Thục quý phi là người có địa vị cao quý nhất nơi đây, bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng ấy cầm chén trà lên, thổi nhẹ lớp sương mù hơi nước phía trên, chỉ nhấp một ngụm liền đặt chén trà xuống, cầm khăn tay uyển chuyển lau khóe miệng, như cười như không nói: “Đúng là của hoàng hậu nương nương mới thật tốt, tần thiếp vẫn còn dùng lá trà thanh loa cũ của năm trước đấy thôi.”
    Trang Lạc Yên không có ấn tượng gì với “thanh loa”, nhưng nhìn xem chúng cung phi nghe được hai từ này đều tỏ vẻ ghen ghét đố kị sung đỏ mắt, liền hiểu loại trà này hẳn rất sang quý. Vị Thục quý phi này làm ra vẻ tự hạ thấp, nhưng thực tế đang ngầm khoe khoang. Cô cũng vui vẻ thưởng thức đám phụ nữ kia biểu diễn so trí đấu lực, dù sao còn hơn tự mình lên sân khấu làm con hát.
    Giữa lúc hoàng hậu và Thục quý phi, Yên quý tần đang so găng gay cấn, Diệp thục dung vốn đang ngồi phía dưới Ninh phi bỗng nhiên ngất xỉu, khiến cho của đám giai nhân trong phòng biến sắc. Khi Ngự y được lệnh đến kiểm tra, vẻ mặt cả phòng lại trở nên xám xịt, bởi lẽ Diệp thục dung đã có thai được hai tháng.
    Nếu một kẻ phi tử vị phân thấp có bầu, nhóm người hoàng hậu sẽ không lộ sắc mặt nan kham như thế, vì những kẻ này dù sinh được con cũng không thể tự mình nuôi nấng. Nhưng Diệp thục dung không như vậy, nàng kia với chức vị đường đường nhị phẩm, có đầy đủ tư cách tự nuôi nấng con của mình. Hiện nay trong cả hoàng cung chỉ có ba hoàng tử, bốn công chúa, mà đều xuất thân từ những phi tần có phẩm hàm thấp. Nên nếu Diệp thục dung sinh được con trai, thân phận vị hoàng tử này sẽ trở thành cao nhất, hoàng thượng không tránh khỏi càng thêm trân trọng ả, nếu như…
    “Các ngươi ở viện thái y làm gì đấy hả, đến việc lớn như Diệp thục dung mang thai rồng, các ngươi cách hai ngày kiểm tra mạch một lần, thế mà chuyện trọng yếu như vậy cũng không phát hiện sao?” hoàng hậu trong lòng khó chịu, bèn giận cá chém thớt mấy tên ngự y.
    Tất cả mọi người ở đây đều rành mạch, hôm nay nếu Diệp thục dung không bị ngất xiu, chuyện này còn bị che giấu một đoạn thời gian nữa. Cũng do sức khỏe của nàng ta không tốt lắm, nếu không sao bị phát giác lúc này?
    Hai gã ngự ý đến kiểm tra nghe được lời chất vấn của hoàng hậu, sợ đến mức lập cập quỳ vội trên mặt đất, bọn họ hiểu rõ cuộc chiến tranh khốc liệt trong thâm cung, hôm nay bỗng dưng vô tình mang họa, mà ngay cả cơ hội uốn lưỡi cũng không có.
    Hoàng hậu vốn không định trừng trị nặng các thái y, trong lòng bà ta thấu hiểu đây là do Diệp thục dung giấu diếm mà ra, cuối cùng lấy hình phạt ngừng thái y hai tháng lương bổng cho có, rồi phái người báo cho hoàng đế.
    Phong Cẩn vửa tan triều trở về cung thì nhận tin Diệp thục dung có thai. Nghe thái giám báo lại xong, khuôn mặt y lộ ra chút vẻ vui mừng, nhưng không phải vẻ hân hoan tột độ, chỉ sai bảo kẻ hầu người hạ ban thưởng xuống, vẫn chưa lập tức đi thăm nàng kia.
    Cao Đức Trung nhìn thấy sắc mặt ấy của hoàng đế, đã biết y không để tâm Diệp thực dung, gã lẳng lặng theo sau, không nói nửa lời.
    Phong Cẩn xem xong vài cuốn tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tiểu Cao tử, đem cái bình ngọc cổ cao bằng ngọc lục bảo trong kho của trẫm đưa đến Hoàng hậu, chuyển lời rằng trẫm thưởng thức công sức quản lý hậu cung vất vả nên ban thưởng cho hoàng hậu ngắm nhìn.
    “Nô tài lĩnh chỉ.” Cao Đức Trung không hiểu rõ tâm tư sâu xa của hoàng thượng, thành thật làm theo lời của y, mà đấy cũng không phải là việc một kẻ đầy tờ như gã nên xem thấu.
    Đợi Cao Đức Trung lui ra, Phong Cẩn mới đặt xuống bút son trong tay, trên gương mặt không còn chút dấu vết vui mừng.
    Từ khi Diệp Văn Ca tiến cung, y chẳng qua chỉ sủng hạnh, cũng không cố ý lạnh lùng, vì trong hoàng cung này không thể có thêm vị hoàng tử nào mang dòng máu của nhà họ Diệp nữa, thật không ngờ nàng họ Diệp kia lại có thai.
    Tiếp tục duyệt xong một bản tấu chương, Phong Cẩn to giọng gọi: “Truyền ý chỉ của trẫm, tối nay Lâm nguyệt các thắp đèn.”
    Theo quy chế, tối nay hoàng thượng hẳn phải đến nơi ở của Diệp thục dung, nhưng y lại đi sang cung của Yên quý tần, không thể nghi ngờ đây là một cái tát vào mặt Diệp thục dung, mặt khác cũng khiến cho chúng phi tần thêm ghen ghét Yên quý tần.
    Bên ngoài điện, Cao Đức Trung thậm chí suy tư khả năng Hoàng thượng không yêu chiều Yên quý tần như biểu hiện ở bề ngoài.
    Nếu nói không sủng, một cô con gái của gã quan lại quèn sao có thể chỉ trong hai năm ngắn ngủi bay lên thành sườn tam phẩm quý tần? Nhưng nếu là sủng ái, vì sao phải tạo vẻ thiên vị phô trương như thế, đến khi nhan sắc hồng nhan úa tàn, không còn nhận được ân sủng, Yên quý tần làm cách nào để tồn tại?
    Sâu sắc cảm nhận mình đã suy nghĩ quá xa, trong lòng Cao Đức Trung khẽ giật thột, lặng lẽ lui xuống.
    “Đêm nay Hoàng thượng đến chỗ của Yên quý tần ư?” Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo tin, mắt hơi chau lại, lập tức mỉm cười: “Ta biết rồi, lui ra đi.”
    Vở kịch lần này của hoàng cung xem ra thật đủ ngoạn mục.
    -------------------------------
    Liễu Hạ Huệ: ( 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Điển cố “Liễu Hạ Huệ” chỉ những người không tham luyến sắc đẹp, xuất phát từ câu chuyện Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    icecrystal,lieucao,Meishou,sara1012,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud

    Chương 7. Đàn ông, đàn bà
    Tin tức Diệp thục dung mang thai lan truyền chưa đầy hai ngày, cung An Thanh lại báo Thục quý phi bị bệnh. Thái y đến kiểm tra mạch và kết luận, vị kia đêm trước bị cảm lạnh, rồi dặn dò nghỉ ngơi, tránh đi ra gió.
    Hoàng hậu nghe vậy, thật tỏ vẻ rộng lượng miễn giảm lễ thăm hỏi cho Thục quý phi. Phi tần các cung đồng loạt đến thăm viếng nhưng đều bị nàng kia viện cớ sức khỏe suy yếu không tiếp khách mà ngăn không cho gặp.
    Trang Lạc Yên đem theo Thính Trúc và Vân Tịch đến cung An Thanh, bị chặn sau, cũng không thấy chút nan kham, dù sao cũng chỉ đi báo danh cho có, có gặp được Thục quý phi hay không đều không quan trọng, nhưng chuyện nàng có đến hay không lại rất trọng yếu.
    Các cung nữ, thái giám nhìn thấy Trang Lạc Yên đều cúi thấp đầu bày tỏ kính ý, ngẫu nhiên gặp gỡ các phi tần có vị phân thấp hơn, họ cũng rất thành thật làm lễ vái chào, không có phi tử có địa vị vì được sủng ái mà ra mặt khiêu khích cô.
    Trang Lạc Yên chưa từng quan sát kỹ quang cảnh của vườn hoa hoàng cung, hôm nay chậm rãi dạo bước, thong dong ngắm nhìn, mới cảm thấy hoa cỏ ở đây được tỉa tót rất tinh xảo. Cô vốn là người thực tế, nên không cảm nhận được khí thế hay linh hồn gì từ đám cỏ cây này, chỉ nhận thấy các loại hoa ở đây nở rộ rực rỡ, ngay cả một mảnh lá khô cũng không có, được chăm sóc xinh đẹp vô cùng.
    Âm thầm thở dài, cô tự hiểu mình là loại người dung tục, thật đúng là một thứ sinh mạng rẻ tiền, lại có thể sống sót trong hậu cung này, nếu gặp phải những vị hiền tài do khí thiêng của đất này sinh ra, chỉ e sẽ bi thương than thở một phen, sau đó đứng trong hoàng cung này giãy dụa tranh đấu, thống khổ một hồi.
    Ý thức được tư tưởng của mình lại lang thang sang loại tình huống nhan nhản trong các tiểu thuyết ba xu, Trang Lạc Yên ra sức kìm cương kiểu suy nghĩ đang tung vó như con ngựa hoang ấy, vịn tay Vân Tịch, đi được một mấy bước, đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời tùy tùng vài ả cung nữ õng ẹo đi đến.
    “Gặp qua Yên quý tần tỷ tỷ,” Trang Lạc Yên nhận ra đấy chính là cô nàng Yên quý tần đang nổi danh như cồn lúc này, liền quỳ gối cúi chào. Cô cẩn thận quan sát người trước mặt, chỉ thấy nàng ta mặc váy lụa màu hoa đào thêu hoa văn trang trí, tóc búi kiểu bồng ảo như mây rất tinh xảo, bên phải tóc mai cài một cây trâm hình con bướm bằng vàng nhuyễn khảm ngọc. Theo mỗi bước đi của Yên quý tần, đôi cánh vàng của con bướm khe khẽ rung động, khiến cho sợi dây tua cờ phái dưới cũng nhẹ đong đưa, thật xinh đẹp không thể tả.
    “Chiêu tần muội muội không cần câu nệ quá, chị em chúng ta cùng hầu hạ hoàng thượng mà, đâu cần khách sáo như thế.” Yên quý tần vươn tay giả ý nâng đỡ Trang Lạc Yên, bời động tác này, con bướm cài trên mái tóc kia lại lần nữa lay động, dường như muốn giương cánh bay đi.
    “Chiếc trâm cài này của Yên quý tần tỷ tỷ đẹp quá, làm cho muội nhìn không dứt mắt ạ,” Trong giọng nói của Trang Lạc Yên tràn đầy ý ngưỡng mộ, đôi mắt chăm chú nhìn cây trâm tinh xảo kia, phải thừa nhận nó thật hoàn mỹ. Mặc dù cô đã quen nhìn công nghệ hiện đại, cũng không nhịn được trầm trồ một phen, đủ thấy tay nghể của cổ nhân đã tinh thông đến mức tột đỉnh.
    Yên quý tần tất nhiên rất hài lòng với phản ứng của cô, nàng ta nở nụ cười mang theo chút thẹn thùng và đắc ý: “Muội muội yêu thích như vậy, tỷ vốn nên tặng cho muội, nhưng cây trâm này do hoàng thượng ban tặng, nên không dám trao tay.”
    “Cũng do hoàng thượng trìu mến tỷ tỷ, muội muội có thể náo đoạt vật yêu quý của người khác như thế, huống hồ trâm này cài trên tóc của tỷ thật là thích hợp vô cùng, nếu đổi là muội muội chỉ e lãng phí món trang sức tinh xảo này mà thôi.”
    Yên quý tần rất cao hứng với thái độ của Trang Lạc Yên, vui vẻ rời đi. Cô nhìn theo bóng dáng của nàng kia, ý cười trên mặt vẫn nguyên vẹn. Người đàn bà ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng thế, khi cô ta muốn khoe khoang huênh hoang, chỉ cần chiếu theo ý cô nàng ngọt nhạt tung hứng, liền có thể đắc ý thỏa thê, đây có phải là nét vừa đáng yêu vừa đáng giận của ngưởi phụ nữ không nhỉ?
    Trong bất kỳ thời đại nào, người đàn bà đều có thể dễ dàng đạt đến thỏa mãn hơn cánh mày râu. Ngay cả trong kiếp trước, mỗi cô gái chẳng qua chỉ hi vọng có một gia đình bình thường mà ấm êm, cùng với người chồng trung thành, ổn trọng và có trách nhiệm thôi. Nhưng trong bất kỳ thời đại nào, tham vọng của đám đàn ông đều vượt xa giới tính còn lại: quyền thế, danh lợi, tiền tài, người đẹp.
    Người đàn bà cổ đại vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng lễ giáo tam tòng tứ đức, còn người đàn bà hiện đại, nếu hơi mạnh mẽ một chút, sẽ bị nam giới quy kết vào giống thứ ba, nếu yếu đuối một chút, sẽ bị đánh giá thành gánh nặng, rằng họ chỉ biết hưởng thụ, không chịu kiếm tiền nuôi gia đình.
    Lúc nào cánh đàn ông cũng kể lể công lao vất vả của mình, lại không thèm để ý chuyện người phụ nữ bên gối từ một cô thiếu nữ được yêu chiều biến thành thiếu phụ luống tuổi héo rũ, căn nhà nơi cô chôn rau cắt rốn, sinh sống nhiều năm trong phút chốc vụt chuyển thành nhà mẹ đẻ, vì đức ông chồng mang nặng đẻ đau mười tháng, thế mà đứa trẻ được sinh ra lại thể không mang họ của mình. Con dâu hiếu kính cha mẹ chồng là việc đương nhiên, nhưng con rể chỉ cần ra chút lực cho cha mẹ vợ sẽ được trầm trồ khen ngợi. Sau khi kết hôn, đàn ông nếu phong lưu bên ngoài cùng lắm chỉ bị mắng là kẻ lăng nhăng, còn đàn bà có chồng nếu hơi tỏ vẻ thân thiện với người con trai khác lập tức sẽ bị chỉ trích thành kẻ lăng loàn không biết hổ thẹn.
    Thật ra từ thời đại phong kiến cho đến kỷ nguyên hiện đại, người phụ nữ luôn luôn không được đối xử công bằng, cho nên từ khi Trang Lạc Yên rơi vào chốn thâm cung này cũng chưa bao giờ cảm thấy bị thua thiệt, chẳng phải những anh chàng kim cương như vậy ở hiện đại cũng là mục tiêu tranh đoạt của biết bao cô gái đấy sao? Điểm bất đồng là cuộc chiến thầm lặng trong bóng tối đã chuyển thành đấu đá công khai mà thôi, bên tám lạng kẻ nửa cân, không ai trong sạch hơn cả.
    Phụ nữ muốn sống thoải mái, phải học cách thấu hiểu. Vốn có thể sống tốt sống khỏe, cớ gì lại vì vài thứ trò chơi kia mà rũ rượi, rồi cắn răng hủy cả một đời đâu. Cuối cùng lại được ai đồng tình, hay lại chỉ nhận được lời chê trách ngu ngốc mà thôi.
    Vân Tịch và Thích Trúc gặp sắc mặc của chủ nhân lạnh nhạt, ánh mắt mơ hồ xa xăm, liền hiểu nàng kia đang nghĩ đến chuyện khác, cũng không dám quấy nhiễu, đành phải cẩn thận nâng đỡ tránh cho nàng bị vấp ngã.
    “Thưa chủ tử, những nhánh mẫu đơn này nở đẹp quá ạ.” Vận Tịch nhìn thấy một bụi mẫu đơn đang rực rỡ khoe sắc, không kìm được vụt trầm trồ khen ngợi.
    Trang Lạc Yên thu hồi thần trí, nhìn bụi mẫu đơn màu tím đang ôm ấp vài đóa thược dược, không khỏi nhớ đến một bài thơ đời Đường(30):
    Ngoài sân thược dược đẹp riêng mình,
    Sen trước ao tranh một chút tình.
    Duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc,
    Nở hoa chính lúc rộn kinh thành.
    “Loại mẫu đơn này còn có tên hiệu là Cát Cân Tử”, một giọng nói vang lên bên cạnh, vì âm thanh này rất tuyệt diệu nên vẫn lưu lại ấn tượng sâu đậm với Trang Lạc Yên, cô quỳ gối làm lễ chào: “Gặp qua Nhu phi nương nương.”
    “Không cần đa lễ.” Âm điệu của Nhu phi đủ để vắt ra nước, nàng ta nhìn qua vài đóa cát cân tử diễm lệ kia “Loại mẫu đơn này không được xem là danh phẩm, lộng lẫy có Ngụy Tử, tao nhã có Dạ Quang Bạch, loại Cát cân tử này tuy có chút tươi đẹp đấy, lại thiếu rạng rỡ lẫn thanh khiết, chỉ là loại tầm thường giữa vườn hoa hoàng gia này mà thôi, không ngờ lại lọt vào mắt xanh của Chiêu tần muội muội.”
    “Tần thiếp là kẻ thô thiển, nhìn hoa đẹp thì thích thôi ạ, cũng không biết mẫu đơn còn nhiều loại đẹp đẽ như thế.” Trang Lạc Yên cười đáp :”Cũng chỉ là đập vào mắt thấy thích ạ.”
    Trên khuôn mặt Nhu phi lộ ra nét vui vẻ: “Có Chiêu tần muội muội, dù tầm thường như mấy đóa Cát Cân Tử này, cũng nên nở thêm tưới tắn đây.”
    Đợi cho Nhu phi đi xa, Trang lạc yên mới khẽ cười ra tiếng, cô nàng Nhu phi này nào có ý bàn luận với mình về mẫu đơn, chẳng qua chỉ mượn bụi cát Cân Tử kia ra oai phủ đầu mà thôi, ngụ ý nhan sắc của cô không phải xinh đẹp nhất, khí chất cũng không thuộc diện xuất trần nhất nơi đây, thế nên đừng mong đoạt được sự yêu thương của Hoàng đế.
    Phong hào của nàng này thật xứng lứa vừa đôi với cô ta, không phải trong vẻ mềm mại giấu kim nhọn sao, nhưng dùng âm thanh tuyệt diệu thế kia để nói những lời này, thật là.. có chút đáng tiếc.
    “Chủ tử…” Thính Trúc và Vân Tịch không phải kẻ ngu ngơ, cũng hiểu rỏ ý tứ trong câu nói của Nhu phí, lo lắng nhìn Trang Lạc Yên.
    “ Báo cho Điện Trung Tỉnh, mấy ngày này đưa hoa đến Đào Ngọc Các cần thêm mấy đóa Cát Cân Tử, ta thật sự thích loại hoa này.”
    “Vâng ạ.” Thích Trúc và Vân Tịch liếc nhau, đành ra vẻ chưa nghe thấy đòn ra oai vừa rồi của Nhu phi.
    Từ khi Diệp Thục Dung mang thai, hoàng đế có chọn thẻ bài của Yên quý tần, Nhu phi, Thục quý phi vài lần. Nay Thục quý phi bị bệnh, ngay khi mọi người nghĩ hoàng đế sẽ chọn Nhu phi hoặc Yên quý tần, y lại chọn thẻ bài của Đào Ngọc các.
    Hiện giờ chủ nhân của Đào Ngọc các cũng được xem như được thánh sủng, nhưng vẫn kém hơn đám người Nhu phi, nên việc Hoàng đế chọn Đào Ngọc các không gây náo động như chuyện Yên quý tần được sủng ái vào buổi tối hôm Diệp thục dung kiểm tra ra thai mạch.
    Thành Tuyên Đế đi vào Đào Ngọc các, ngắm thấy mấy đóa Cát Cân Tử cắm trong một chiếc bình sứ trắng tinh xảo, thuận miệng hỏi: “Ái phi nếu yêu thích mẫu đơn như thế, không bằng ngai mai gọi Điện Trung Tỉnh đưa đến vài chậu cây đến đây?”
    “Thưa hoàng thương, ngài đừng lãng phí mấy chậu danh phẩm kia ạ. Thần thiếp nhìn thấy hoa nở đẹp quá mới gọi người đem đến vài nhành, nếu đưa chậu cây đến đây, vài ngày sau e hoàng thượng chỉ còn ngắm thấy mấy cành cây khô mà thôi.”
    Thành Tuyên Đế sững sờ, thật không ngờ rằng Chiêu tần cự tuyệt thẳng thắn như vậy, nếu là những người đàn bà khác, dù cho y ban tặng thứ gì cũng đều phấn khởi tạ ơn.
    “Ái phi không thích những loại nổi danh kia sao?” Thấy Chiêu tần như thế, hoàng đế bỗng nổi hứng thật sự muốn tìm hiểu nguồn gốc lý do.
    “Hoàng thượng sao lại trêu đùa thần thiếp chứ,” Giai nhân khẽ chau mày , lại tạo vẻ quyến rũ khác. Cử chỉ này của Trang Lạc Yên rất tự nhiên, so với những kiểu ra vẻ thẹn thùng kia càng thêm duyên dáng đáng yêu :”Thiếp vốn là kẻ phàm tục, sao đành tâm chà đạp hoa tươi?”
    “Ái phi cũng thành thật quá.” Phong Cẩn vừa bị đôi mắt kia liếc nhìn, trong lòng đã có chút ngứa ngáy, khẽ trôm chút hương trên khóe môi của Trang Lạc Yên “Trẩm lại cảm thấy ái phi kiều diễm hơn hẳn đóa mẫu đơn kia. Không bằng để cho trẫm nhấm nháp một phen.”
    Tuyệt đối không nên tin tưởng hoàng đế, vì tin tưởng chỉ có thua.
    Cứ việc riêng biệt ca ngợi bà cô đây xinh đẹp hơn hoa, thế mà động tác lại giống như kẻ đói bụng suốt mấy tháng liền, cho nên trong lời lẽ kia, nhấm nháp là ý thật sự, còn về phần kiểu diễm hơn mẫu đơn linh tinh…Dù đã hơn nửa đêm cũng không nên hoang tưởng là thật.
    Yêu tinh đánh nhau cần dùng sức lực cơ thể, nhất là khi hành vi của đối phương hung hãn hơn cả sói đói.
    Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thành Tuyên Đế đã mặc xong long bào, đang được tay dạng chân để cung nữ quỳ trên đất sửa sang quần áo. Nhìn thấy cô tỉnh giấc, vẻ mặt y ôn hòa, nói: “ Ái phi ngủ say quá.”
    “Đây đâu phải là lỗi của một mình thần thiếp mà.” Câu nói như oán như than của Trang Lạc Yên làm cho khóe miệng của Thành Tuyên Đế hiện ra chút ý cười.
    Trang Lạc Yên nhìn khóe môi tươi tắn của y, lười biếng cọ xát tấm chăn, đàn ông là thế đấy, không thích nghe lời ngon tiếng ngọt của đàn bà, lại chỉ thích nghe giận dỗi than oán.
    Còn không phải đường đường dán mác một từ “thấp hèn” sao?
    -----------------------------------------
    (30) : Bài thơ Ngắm mẫu đơn của nhà thơ Lưu Tích Vũ 劉禹錫 (772-842) tự Mộng Đắc 夢得, người Bành Thành 彭城 (nay là Đông Sơn huyện trị, tỉnh Giang Tô) đời Đường:
    賞牡丹
    庭前芍葯妖無格,
    池上芙蕖凈少情。
    惟有牡丹真國色,
    花開時節動京城。
    Thưởng mẫu đơn
    Đình tiền thược dược yêu vô cách,
    Trì thượng phù cừ tịnh thiểu tình.
    Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
    Hoa khai thời tiết động kinh thành

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Mình rất thích đoạn nhận xét này của tác giả về đàn ông và đàn bà nhá:
    Trong bất kỳ thời đại nào, người đàn bà đều có thể dễ dàng đạt đến thỏa mãn hơn cánh mày râu. Ngay cả trong kiếp trước, mỗi cô gái chẳng qua chỉ hi vọng có một gia đình bình thường mà ấm êm, cùng với người chồng trung thành, ổn trọng và có trách nhiệm mà thôi. Nhưng trong bất kỳ thời đại nào, tham vọng của đám đàn ông đều vượt xa giới tính còn lại: quyền thế, danh lợi, tiền tài, người đẹp.
    Người đàn bà cổ đại vĩnh viễn bị nhốt trong chiếc lồng lễ giáo tam tòng tứ đức, còn người đàn bà hiện đại, nếu hơi mạnh mẽ một chút, sẽ bị nam giới quy kết vào giống thứ ba, nếu yếu đuối một chút, sẽ bị đánh giá thành gánh nặng, rằng đàn bà chỉ biết hưởng thụ, không chịu kiếm tiền nuôi gia đình.
    Lúc nào cánh đàn ông cũng kể lể công lao vất vả của mình, lại không thèm để ý chuyện người phụ nữ bên gối từ một cô thiếu nữ được yêu chiều biến thành thiếu phụ luống tuổi héo rũ, căn nhà nơi cô chôn rau cắt rốn, sinh sống nhiều năm trong phút chốc vụt chuyển thành nhà mẹ đẻ, vì đức ông chồng mang nặng đẻ đau mười tháng, thế mà đứa trẻ được sinh ra lại thể không mang họ của mình. Con dâu hiếu kính cha mẹ chồng là việc đương nhiên, nhưng con rể chỉ cần ra chút lực cho cha mẹ vợ sẽ được trầm trồ khen ngợi. Sau khi kết hôn, đàn ông nếu phong lưu bên ngoài cùng lắm chỉ bị mắng là kẻ lăng nhăng, còn đàn bà có chồng nếu hơi tỏ vẻ thân thiện với người con trai khác lập tức sẽ bị chỉ trích thành kẻ lăng loàn không biết hổ thẹn.
    Lần sửa cuối bởi maroncloud, ngày 08-08-2012 lúc 14:28.
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    icecrystal,lieucao,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    28
    Xu
    0

    Mặc định

    Ôi, Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, viết đam mỹ hay, viết ngôn tình cũng hay nữa

    Bạn ơi, cố lên

  6. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Bài viết
    14
    Xu
    0

    Mặc định

    Truyện hay quá bạn ơi! Cố lên
    Mà truyện nỳ bao nhiu chương vậy bạn?

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  8. #10
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud




    Chương 8. Chiến thuật tâm lý
    “Bẩm hoàng thượng, hoa này…” Cao Đức Trung xem mấy chậu Cát Cân Tử trước mặt, chúng có vẻ đẹp mắt đấy, nhưng xét về giá trị, đám Cát Cân Tử này thật sự rất tầm thường, tại sao hoàng thượng đột nhiên có hứng thú với loại hoa này nhỉ?
    “Trẫm thấy loài Cát Cân Tử này cũng có vẻ đặc sắc riêng,” Thành Tuyên Đế nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa màu tím, cảm giác trơn mịn mát lạnh, thật dễ chịu. “Đưa mấy bồn cây này đến Đào Ngọc các!”
    Cao Đức Trung cúi mặt chăm chú ngắm nhìn vài chậu hoa Cát Cân Tử đang trong thời kỳ rực rỡ nhất, nếu gã không nhớ nhầm, vị chủ nhân của Đào Ngọc các kia chỉ là một “tần” thấp bé, hoàng thượng ban thưởng mấy chậu mẫu đơn này, chẳng phải sẽ nâng cao địa vị của Chiêu tần trong hậu cung đấy thôi?
    Nếu ban thưởng những loại hoa khác, cũng không phải là chuyện gì lớn lao, nhưng mẫu đơn lại không như thế, lời rằng mẫu đơn mang ý nghĩa cao quý, mà chỉ cần dính vào từ “quý”, sao còn có thể xem như thông thường đâu?
    Trước nay, đối với những người đàn bà nơi đây, hoàng thượng chỉ chiều chuộng lại không có tình yêu, cho dù có sủng ái cũng trong phạm vi vừa phải mà thôi. Nàng Chiêu tần này là người thế nào, dù hoàng thượng không nhớ rõ gã cũng biết rành mạch. Nàng kia tuy chỉ mới vào cung nhưng đã va chạm vài vị chủ nhân nơi đây rồi, có nhan sắc, vóc dáng đấy nhưng cá tính và cách cư xử không tốt, vì vậy chỉ được hoàng thượng lựa chọn vài lần đã bị quên bẵng. Vài ngày trước, khi ấy Chiêu tần vẫn mang hàm uyển nghi, còn bị không ít người trong cung chèn ép, lần xoay người này thật khiến gã có chút bất ngờ, hay là vị Trang tiểu chủ nhân này trước giờ chỉ giả vờ là kẻ nông cạn kém trí tuệ chăng?
    Nhưng cách vờ vịt ngu ngơ như thế chỉ làm cho hoàng thượng xa lánh, nàng ấy nào được lợi ích gì, mà nếu không phải như vậy, một con người sao lại có thể thay đổi lớn nhường ấy?
    “Mi đang suy ngẫm lý do trẫm thưởng mẫu đơn cho Chiêu tần à?”Thành Tuyên Đế hơi liếc nhìn Cao Đức Trung, trên khóe miệng vấn vít chút ý cười, cho thấy tâm tình của y đang khoan khoái.
    “Nô tài không dám ạ.” Cao Đức Trung chỉ thấy mồ hôi lạnh ròng ròng, nghiền ngẫm tâm tư đế vương, đó là chuyện rơi đầu, gã nào dám thừa nhận.
    “Được rồi.” Thành Tuyên Đế thấy bộ dạng kia của gã, tay nhẹ giơ lên: “Nhanh chóng đưa hoa đến Đào Ngọc Các thôi.”
    “Bẩm nương nương, nô tỳ nghe nói hôm nay hoàng thượng ban cho Đào Ngọc các vài chậu Cát Cân Tử đấy ạ.” Cung nữ thân cận Thì Vũ đến bên cạnh Nhu Phi, sau khi dứt lời, liền thấy sắc mặt cũa nàng ta sa sầm.
    “Mi xem rõ là Cát Cân Tử à?” Ánh mắt Nhu phi âm u lạnh lẽo nhìn Thì Vũ, ngay cả giọng nói tuyệt vời kia lúc này cũng lộ ra vẻ xơ xác tàn nhẫn, Thì Vũ vội cúi gằm mặt, “Vâng ạ, thưa chủ tử.”
    “Tốt lắm, hay cho một ả Chiêu tần.” Nhu phi cười lạnh, nói: “Bản cung cho cô ta một bài học, ả liền đánh trả ta bằng một cái tát, lại dám dụ dỗ hoàng thượng ban thưởng Cát Cân Tử cơ đấy.” Nàng này mượn Cát Cân Tử châm chọc Chiêu tần, chẳng qua chỉ muốn cảnh cáo cô ả kia, một Chiêu tần nhỏ nhoi trong hoàng cung này có năng lực gì, cũng không từng tưởng đến Chiêu tần lại sử dụng thủ đoạn này khiêu khích mình.
    Từ nhỏ nàng đã có năng khiếu đánh đàn, cho dù nhạc công xuất sắc nhất của cung đình cũng không thể sánh bằng, thêm vào đó là một chất giọng tuyệt vời và dung nhan kiều diễm, nên từ lúc vào cung đến này, đã qua mấy năm vẫn chiếm được sự yêu thích của hoàng thượng, khi nào lại bị một kẻ “tần” thấp bé nhẹ cân làm mất mặt như thế.
    “Chắc là Chiêu tần yêu thích mẫu đơn,” Nhu phi chậm rãi nói “Đưa khúc sa tanh thêu hoa mẫu đơn trong kho của ta đến Đào Ngọc các, nhớ kỹ, là khúc thêu xếp lớp nghìn đóa ngụy tử ấy, đừng lấy sai.”
    “Thưa vâng.” Thì Vũ nơm nớp lo sợ, sau khi rời khỏi, mới dám khẽ khàng thờ ra một hơi nhẹ nhõm.
    Trang Lạc Yên chống cằm nhìn nhóm người hầu rất cẩn thận di chuyển vài chậu Cát Cân Tử qua lại, cô lười biếng dựa vào trường kỷ, mặc cho Thính Trúc xoa nắn đôi chân, thích ý đến híp mắt.
    “Bẩm chủ tử, Nhu phi nương nương ở cung Hòa Nhạc đưa đến một khúc sa tanh nghìn lớp ngụy tử ạ,” Vân Tịch từ phòng ngoài đi vào, thấy Chiêu tần đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vội giảm thấp âm lượng.
    “Nghìn lớp ngụy tử à?”Trang Lạc Yên mở mắt, ngắm nghía tấm vải lụa trên tay Vân Tịch, nhếch môi cười khẽ, “Đoạn sa tanh này là hàng tốt đây, cất vào kho thôi.”
    “Thưa chủ tử, nô tỳ thấy Nhu phi nương nương…”Vân Tịch chau mày, có vẻ hơi khó xử, nhưng chủ tử không có ý kiến, thân là nô tỳ như nàng càng không thể dễ dàng mở lời
    “Cứ để vị kia thể hiện thoải mái, Ngụy Tử cũng được mà Cát Cân Tử cũng thế, chỉ là mấy đóa hoa mà thôi,” cô là một người phụ nữ thực tế, làm sao lại lấy mình ví với hoa cỏ, kiểu ra oai này chẳng gãi đến chỗ ngứa của cô tý nào, chẳng qua chỉ là một người đàn ông tặng cho cô vài chậu hoa kiểng thế thôi.
    Gần đây Vân Tịch ngày càng không hiểu ý tưởng của chủ nhân mình. Đối mặt với sự khiêu khích trắng trợn như vậy của Nhu phi, ngài ấy thậm chí không lộ chút cáu kỉnh nào, ngay cả vài chậu Cát Cân Tử do hoàng thượng ban cho kía, có vẻ cũng không khiến chủ tử vui sướng hân hoan lắm.
    Đợi Vân Tịch lui ra, Trang Lạc Yên mới ngồi dậy, vịn lấy Thích Trúc đỡ mình đứng lên, quay mặt ngắm nghía rặng hoa hồng xanh ngăn ngắt ngoài song cửa sổ, “Hôm nay nàng tặng ta, ta cũng phải nhớ ngày sau trả lễ mới được.”
    Thích Trúc chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vài năm nay nàng ở trong cung, đã thấy qua không ít thủ đoạn, nhưng kiểu nhẹ nhàng mềm dẻo như lời vừa rồi của Chiêu tần, cũng không nhiều lắm.
    Vị cung nữ lớn tuổi giáo dạy nàng trước kia từng nhắn nhủ, tại chốn thâm cung này, người đàn bà nói chuyện càng mềm mỏng thì càng đáng sợ. Nàng nhìn nét cười dịu dàng trên khuôn mặt Chiêu tần, chậm rãi cúi gằm mặt.
    Bà cũng từng dặn dò nàng, trong hậu cung này, thà đi theo một người chủ nhân có đủ tâm tư thủ đoạn tàn nhẫn , chứ đừng phục tùng môt người chủ nhân thiện lương, mềm lòng. Ở những nơi thế này, chủ nhân không đủ độc ác, những kẻ hầu người hạ đi theo chỉ bị va lây mà thôi.
    Trong hoàng cung, đầy tớ trung thành không thờ hai chủ, kẻ bề tôi bất trung không mong có thể chết già. Khóe môi Thính Trúc câu lên thành nụ cười, cung đình là một sòng bạc lớn, không thể thu hồi khi đã đặt bài, nay nàng sẵn sàng đặt cược hết tất cả vào ván này.
    Sau bữa trưa, Phong Cẩn xem trên bàn toàn một loại tấu chương, hoặc thăm hỏi hoặc báo cáo điềm lành xuất hiện ở địa điểm nào đấy, cuối cùng gác bút, đứng dậy vén áo bào lên, “Người đâu, hầu hạ Trẫm thay áo.”
    Hầu hạ hoàng đế thay quần áo xong rồi ra ngoài, Cao Đức Trung thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng thượng, bèn thăm dò: “Bẩm hoàng thượng, nô tài nghe nói phủ ca múa vừa sáng tác một bài múa mới, hay là cho gọi đến xem thử ạ.”
    “Chỉ là mấy trò cũ làm lại cho vẻ mới lạ mà thôi.” Phong Cẩn ngẫm nghĩ, “Không bằng đi dạo trong vườn này một chút cũng được.”
    Đầu tháng tư, hương hoa thơm ngát, cả khu vườn tràn ngập trong sắc hoa muôn màu muôn vẻ, bướm dập dìu nhau bay lượn, thật là bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Chỉ tiếc Thành Tuyên Đế đã quen thuộc với từng tấc đất trong hoàng cung. Trong mắt y, loại khung cảnh này cũng giống như tảng đá ven đường mà thôi.
    Xuyên qua mảnh hoa lê, là một hồ sen, vừa chớm tháng tư, lá sen còn chưa mọc gai, tuy những lá già đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn tạo cảm giác đìu hiu. Phong Cẩn khoanh hai tay sau lưng, vẻ mặt lặng im nhìn hồ sen.
    “Thưa chủ tử, không thể tiến thêm nữa, phía trước có một hồ sen, lúc này còn chưa nở ạ.”
    “Vậy cũng không sao, mảnh hoa lê này nở đẹp quá.”
    “Nơi này là nhiều cây lê nhất trong cung đấy ạ, bây giờ đang là thời điểm hoa lê nở rộ, gió thổi qua thật giống như tuyết rơi .”
    Cao Đức Trung nghe thấy tiếng trò chuyện khe khẽ vang lên từ vườn cây lê, vừa định gọi người bảo những kẻ kia tránh né, không ngờ hoàng thượng lại ngăn cản gã, xem bộ dáng hoàng thượng, dường như muốn nghe lén?
    Nguyên nhân Phong Cẩn ngăn Cao Đức Trung là vì y biết người nói chuyện là Chiêu tần của Đào Ngọc các, trong cung không ai thích hoa lê, chỉ vì từ “hoa lê” có ẩn hàm từ “ly biệt”, loại mang nghĩa xui xẻo này không mấy ai muốn chung đụng, không hiểu sao Chêu tần lại đến đấy?
    “Một đêm gió xuân đến, vạn cây hoa lê nở,”(31) Trang Lạc Yên ngửa đầu xem hoa lê trắng noãn, “Nơi này vừa đủ tĩnh lặng.”
    “Thưa chủ tử, nơi đây không nên ở lâu, loài hoa lê này…” Thính Trúc muốn ám chỉ hoa lê có ngụ ý xấu, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
    Trang Lạc Yên muốn nói, tấm lòng của người đàn ông nào có liên quan gì đến hoa cỏ, nhưng nàng còn chưa vẩn vơ thơ thẩn đến mức này. “Người đời đều thích tụ hội mà không vui chia ly, ta là người bình thường, tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng trên đời này, có hợp phải có tan, nếu e ngại ly biệt không như ý, sao không quý trọng thời gian sum vầy quấn quýt, đến khi thật sự xa cách, còn có thể nhớ lại kỷ niệm khi bên nhau, ta không muốn đợi đến lúc hoa tàn lụi, kẻ rời xa, lại chỉ hồi tưởng được toàn ký ức bất an”
    “Thưa chủ từ…”Thích Trúc cảm thấy lời nói của chủ nhân mang theo vài phần thê lương, không khỏi nhớ tới những sự kiện xảy ra sau khi nàng ấy vào cung, “Thế nhưng, nếu có thể bên nhau lâu dài, chẳng phải rất tốt đẹp sao?’
    Trang Lạc Yên vừa mới diễn xong kiểu văn vẻ nghệ sĩ, nghe lời này của Thích Trúc, thật sự không muốn nói toạc ra, trong hậu cung đàn bà một bó lớn, mà hoàng đế chỉ có một, nên nào có lâu dài với dài lâu? Nói trắng ra cách thức để sống thoải mái nhất là đạt được cấp bậc tốt, an phận hưởng thụ cơm no áo ấm. Chẳng qua thấy vẻ trịnh trọng và đồng tình trên khuôn mặt của Thính Trúc, cô cảm giác bản thân vẫn nên tiếp tục nhập vai thơ thẩn rởm đời, “Chỉ là niệm tưởng sân si mà thôi, đặt người ấy nơi trái tim, người xa ta sầu khổ, người ở ta hân hoan, nhưng đến lúc nào đó người muốn rời đi, ta gắng gượng giữ lại, chỉ khiến tim này nát tan thành từng mảnh mà thôi, không bằng không thấy không nhìn, có kỷ niệm để nhớ cũng đủ rồi.”
    Giữa nơi thâm cung này, có hai loại đàn bà, một loại vì danh lợi mà đấu đá, loại kia giành giật nhau vì tình yêu. Người sau thật đáng thương và đáng buồn, người thuộc dạng đầu thì đáng thương và đáng giận. Thính Trúc cẩn thận bước lên, phủi những cánh hoa lê vương vãi trên vai của Trang Lạc Yên, “Thưa chủ tử, gió nổi lên rồi, chúng ta quay trở về đi ạ.”
    Trang Lạc Yên cũng cảm thấy mình không thể nhập vai thêm nữa, cách nói cải lương vớ vẩn này thật khiến cô cảm thấy bao tử đang co rút, huống chi Thính Trúc, liền gật đầu, “Trở về thôi.”
    Với những kẻ sinh sống ở nơi hiện đại phồn hoa đô hội, yêu đương chỉ là từ chót lưỡi đầu môi. Nhưng đối với những người phụ nữ trong xã hội phong kiến, đức phu quân là cả khung trời của họ, thừa nhận trân trọng cũng có nghĩa biểu lộ tình yêu. Trang Lạc Yên chỉ nói cho vui, nhưng Thính Trúc lại nghe vào tai, ghi tạc trong lòng.
    Khẽ xoay mình, dường như sâu trong biển hoa kia thoáng lộ chút màu vàng hoàng gia, Trang Lạc Yên sụp nhẹ mi mắt, vịn tay Thính Trúc, nói: “Thính Trúc, lời nói hôm nay chỉ là vọng tưởng của ta thôi, cũng chỉ là một giấc mộng của ngươi, nghe rồi đừng cho là thật. Nếu ngươi quên mất, ta cũng có thể thuyết phục bản thân đấy chỉ là một giấc mơ, tình không như nguyện đành vờ không biết, đả không biết sẽ không thấy đau.”
    Với những người đàn bà yêu mình, cánh mày râu thường bao giờ cũng có chút xót xa. Riêng với những kẻ đế vương luôn theo dõi cuộc chiến tàn khốc ở hậu cung, phi tần thật tâm thật dạ vô cùng hiếm hoi, dù y không yêu thương họ, cũng sẽ trân trọng thêm vài phần, đấy là do trong lòng có áy náy mà ra.
    Có đôi khi, không chỉ xác thịt đạt được thỏa mãn, quan trọng là tinh thần cũng phải hài lòng mới được.
    Rời khỏi vườn hoa lê, Trang Lạc Yên ngoái đầu nhìn lại mảnh hoa trắng, ai bảo hoa lê là chia ly nhỉ, lời tâm sự ngoài ý muốn hôm nay chẳng phải là thu hoạch bất ngờ đấy thôi?
    “Thưa chủ tử, ngài đừng nhìn nữa.” Thính Trúc cho rằng Trang Lạc Yên đang buồn bã, nhịn không được vượt quá bổn phận ngăn cản.
    “Khômg sao đâu, chỉ ngắm nhìn thôi mà.” Trang Lạc Yên không nhìn nữa, vuốt ve đóa hoa đào của cây trâm lưu ly cắm trên tóc, chậm rãi rời đi.
    Lá sen héo rũ phủ xuống bờ hồ, Cao Đức Trung và toàn bộ nhóm nô tài theo hầu đều quỳ rạp trên mặt đất, vị Chiêu tần này tuy chỉ là một cung phi phẩm hàm “tần” thấp kém, nhưng vẫn là chủ nhân trong cung, họ chỉ là đầy tờ, vốn không được nghe những chuyện như vậy.
    Phong Cẩn trầm ngâm rất lâu, mới lạnh nhạt ra lệnh: “Đứng lên đi.”
    Tình không như nguyện đành vờ không biết, đả không biết sẽ không thấy đau sao?
    ---------------------------------
    (31) Nguyên văn: Chợt như một đêm gió xuân tới, Ngàn vạn cây lê nở đầy hoa. Trích trong bài thơ “Bạch tuyết ca” của nhà thơ Sầm Tham (岑參) (715-770) người Nam Dương, thi nhân đời Đường
    白雪歌
    胡天八月即飛雪,
    忽如一夜春風來,
    千樹萬樹梨花開
    Bạch Tuyết ca
    Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết,
    Hốt như nhất dạ xuân phong lai,
    Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P.S: Cám ơn các bạn ủng hộ, nếu có lỗi trong quá trình dịch, mong nhận được sự thẳn thắn góp ý của các bạn.
    Dạo này công việc lu bù nên dịch rất chậm, mong thông cảm ạ. Sẽ cố gắng hơn
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content

    ---QC---


  9. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    icecrystal,lieucao,Meishou,sara1012,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status