Chức nghiệp làm “phi tần”
Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Converter: Nothing H
Dịch: maroncloud
Chương 9. Thủ đoạn mềm dẻo
Trong ráng chiều tà hiu quạnh, mặt đất nhuộm đầy cánh hoa rơi, Cao Đức Trung lặng im cúi đầu, nhìn ánh tịch dương kéo chiếc bóng của Hoàng thượng ngày càng dài, dần dần tia sáng tàn lụi, khiên cho không gian nhuốm chút vẻ tiêu điều.
“Bẩm hoàng thượng, trời tối rồi ạ.” Cao Đức Trung bước đến, nhẹ giọng nhắc nhở.
Phong Cẩn quay đầu, thấy gã cúi gằm mặt, lại nói: “Trẫm nhớ rõ năm đó Vi quý phi được sủng ái nhất trong cung, trẫm tuy là con trai trưởng, ở nơi này vẫn phải có chút nhường nhịn nhị hoàng huynh, con trai của bà ta.”
Cao Đức Trung nghe đến đấy, càng cúi thấp đầu, gã theo hầu hoàng thượng từ rất sớm, cũng có kiến thức đối với các sự kiện trong hoàng cung này, năm đó Vi quý phi chiếm hết thánh sủng như thế nào gã đều nhìn thấy, chỉ tiếc…
Phong Cẩn nghiêng đầu nhìn hồ hoa sen cạn khô, năm đó y bị nhị hoàng huynh đẩy xuống hồ nước này, bệnh nặng một thời gian, nhị hoàng huynh lại chỉ bị phạt chép mười lần sách kinh văn. Tiếc là Vi quý phi chỉ ham mê quyền thế, thành quả cuối cùng là ba thước vải trắng, mà nhị hoàng huynh vì liên lụy cũng bị ghét bỏ lây.
Lúc hấp hối, phụ hoàng từng dặn dò nào là đàn bà ở hậu cung này không có thật tình, y chỉ cám thấy châm chọc, không hiểu rõ người ta sao có thể hy vọng đạt đến tấm lòng của họ đâu. Y từng cho rằng mẫu hậu thật lòng với phụ hoàng, nhưng đến khi phụ hoàng từ trần, mẫu hậu trở thành Thái hậu tôn quý nhất trong hoàng cung, cũng không thấy bà có chút buồn đau vì phụ hoàng qua đời.
Y chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được tấm lòng chân thành của đám đàn bà nơi đây, càng không biết chân tình là thứ quý giá ra sao, vô số mỹ nhân vây quanh, đơn giản ai hầu hạ tốt, sẽ sủng ái thêm một ít thôi.
Hôm này chợt nghe đến những lời tâm sự kia, lòng y có chút kinh ngạc, lại có một chút giật thột không thể tả thành lời.
Lúc y còn trẻ, mẫu hậu từng lạnh nhạt nhắn nhủ, rằng các cô gái nơi thâm cung này hăng say đấu tranh giành giật với nhau, thứ họ muốn cướp đoạt không phải là tình yêu của hoàng thượng, mà là vinh hoa và quyền thế. Chỉ có những cô nàng ngốc nghếch mới lỡ yêu thương đế vương, mà những người phụ nữ ngây ngô như vậy cũng không thể sinh tồn trong cung
Chiêu tần khi mới tiến cung có bộ dáng như thế nào y không còn nhớ rõ, nhưng cũng không tưởng hậu cung này còn tồn tại một người con gái khờ dại như nàng ấy.
“Tối này thắp đèn ở Đào Ngọc các.” Hái một nhành hoa lê, Phong cẩn thản nhiên mệnh lệnh, lấy tay ve vuốt cánh hoa, tùy ý khiến cho nhụy hoa rơi rụng.
“Bẩm chủ tử Chiêu tần, hoàng thưởng truyền lời, tối này Đào Ngọc các thắp đèn ạ.” Thái giám nội thị đi vào Đào Ngọc các, quy củ vái lạy Trang Lạc Yên, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
“Làm phiền công công vất vả một chuyến.” Vân Tịch nhét một túi nhỏ vào tay gã, còn nói chút lời may mắn.
Thái giám nội thị cũng phát giác hoàng đế đối với vị mới thăng chức Chiêu tần này cũng có chút ưu ái, nên cũng chúc phúc vài câu rồi mới lui ra, rời khỏi Đào Ngọc các, thấy ánh nắng chiều phía tây đang dần tắt, lại ngoái đầu nhìn tấm bảng hiệu Đào Ngọc các, không khỏi cảm thán nào ai ngờ được vị chủ nhân này còn có dịp trở mình đâu chứ?
“Thưa chủ tử,” Thính Trúc bưng chén trà đến, thấy Trang Lạc Yên ngồi trước tấm gương, bèn đặt ly trà sang một bên, đến bên cạnh nói: “Canh giờ này đã không còn sớm, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo ạ.”
Trang Lạc Yên gạt mớ tóc ngắn lòa xòa trước trán, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của mình, “Chuẩn bị thôi.”
Thính Trúc lo lắng hơi liếc nhìn Trang Lạc Yên, thấy khuôn mặt chủ nhân bình thản, cũng lặng lẽ lui ra, chỉ đạo người hầu bắt tay làm việc.
“Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.”(32)
Khi ngự giá của Phong Cẩn dừng lại trước cửa Đào Ngọc các, đập vào mắt y là giai nhân như vậy.
Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, cô gái trong bộ váy vàng nhạt màu trăng non phủ ngoài bằng áo khoác mỏng, mái tóc đen mượt mà như cành liễu mềm mại đứng thẳng trong gió, ngọn đèn trong tay bị cơn gió lạnh đùa giỡn khẽ lay động, vừa nhìn đến Phong Cẩn lập tức liên tưởng đến câu thơ này.
Gió đêm thoảng qua khiến cho làn váy và ống tay áo nàng tung bay phấp phới, mái tóc đen óng ả cũng theo gió lả lướt trong bóng tối, Phong Cẩn đi xuống kiệu, cầm tay Trang Lạc Yên, “Mi thanh mục tú, tựa như Thần phi, nhan sắc tinh túy đẹp mà không tục, cũng không đủ để hình dung ái phi.”
Nghe vậy Trang Lạc Yên hơi cúi mặt, đôi môi hé mở nụ cười nhẹ, đôi má lại ửng hồng như son, “Lời này của bệ hạ là thật tình hay đang đùa cợt ạ?”
“Tất nhiên là trẫm nói thật rồi.” Phong Cần cầm lấy ngọn đèn lồng trong tay Trang Lạc Yên, cũng không chuyển cho người hầu, mà vừa nắm tay cô, vừa cầm đèn chậm rãi bước về cửa phòng. Bàn tay nhỏ bé trong tay y mểm mại ấm áp vô cùng thoải mái, lại nhớ đến những lời tâm sự của người con gái này lúc ban chiều, giọng nói của y chợt mềm mỏng hơn hẳn: “Buổi tối lạnh lẽo như thế, sao ái phi còn đứng ở cửa ra vào?”
“Bệ hạ là phu quân của thần thiếp, thần thiếp không muốn khi bệ hạ đến Đào Ngọc các lại chỉ thấy ngọn dèn đỏ lặng câm trơ trọi đâu ạ.” Nói đến đây, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ, “Thần thiếp cũng mong chờ hoàng thượng trở về mà.”
Cao Đức Trung đang theo sau hai người nghe vậy bèn chậm dần bước chân, câu nói này của Chiêu tần vốn vi phạm quy củ, vì theo phẩm hàm Chiêu tần chỉ là một tiểu thiếp, đâu được phép dùng hai từ “trở về”, nhưng hoàng thượng đã không có phản ứng gì, vậy kẻ nô tài như gã chỉ thành người điếc mà thôi.
Đã cố ý rớt lại phía sau, Cao Đức Trung không hiểu vì sao chợt ngẩng đầu nhìn đôi bóng người phía trước, thấy hoàng thượng nâng đỡ Chiêu tần bước qua cửa, và Chiêu tần còn mỉm cười với hoàng thượng.
Nếu nói nụ cười của Yên quý tần nghiêng nước nghiêng thành, thì nụ cười này của Chiêu tần mang theo chân tình vô hạn. Cao Đức Trung nhớ lại những gì nghe được, bỗng nhiên cảm thấy có chút xót xa cho nàng Chều tần này.
Trong hậu cung, còn thứ gì đáng thương hơn tình cảm chân thành đâu?
Đến trước cửa phòng, Cao Đức Trung ngừng lại, đóng hộ cửa cho họ, rồi lùi xuống vài bước, đứng yên trên thềm đá, nhìn ngọn đèn lồng đỏ treo cao cao trên hành lang, hôm nay đèn treo ở nơi này, nhưng ngày sau nến đỏ lại thắp sáng chốn nào đây?
Trang Lạc Yên theo hoàng đế ngồi trên giường, thấy sắc mặt y hiền hòa, hẳn không ngại chuyện mình đối xử với y như với người chồng bình thường, cảm giác rất nhẹ nhõm, biết trước là nước cờ hiểm, cũng may không đi sai lầm, nếu cô có dịp quay về , nhất định có thể viết thành một quyển “Chiến thuật tâm lý bảy mươi hai kế” bán đắt như tôm tươi, đáng tiếc bị buộc phải vào vai chức nghiệp này, hầu như đều là vé đi một chiều, không có mấy ai có thể trở lại, huống hồ cô lại là nhân viên của loại công ty chế biến thực phẩm thiếu đạo đức như vậy.
---------------------------------------
(32) Trích đọan trong bài thơ “Lạc Thần Phú” (Bài phú về nữ thần sông Lạc) nổi tiếng của nhà thơ Tào Thực (曹植)thời Tam Quốc
洛神賦
…
翩若驚鴻,
婉若遊龍.
榮曜秋菊,
華茂春松.
仿佛兮若輕雲之蔽月,
飄颻兮若流風之迴雪.
遠而望之, 皎若太陽昇朝霞,
迫而察之, 灼若芙蓉出淥波.
…
Lạc Thần phú
…
Phiên nhược kinh hồng,
Uyển nhược du long.
Vinh diệu thu cúc,
Hoa mậu xuân tùng.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà,
Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
P.S: Nhờ mod xóa giùm post này, mình đã chuyển chương 9 full xuống bào dưới rồi. Thanks mod nhiều nhé