TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 26

Chủ đề: Chức nghiệp làm "phi tần" - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (New: Chương 10)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud



    Chương 9. Thủ đoạn mềm dẻo

    Trong ráng chiều tà hiu quạnh, mặt đất nhuộm đầy cánh hoa rơi, Cao Đức Trung lặng im cúi đầu, nhìn ánh tịch dương kéo chiếc bóng của Hoàng thượng ngày càng dài, dần dần tia sáng tàn lụi, khiên cho không gian nhuốm chút vẻ tiêu điều.
    “Bẩm hoàng thượng, trời tối rồi ạ.” Cao Đức Trung bước đến, nhẹ giọng nhắc nhở.

    Phong Cẩn quay đầu, thấy gã cúi gằm mặt, lại nói: “Trẫm nhớ rõ năm đó Vi quý phi được sủng ái nhất trong cung, trẫm tuy là con trai trưởng, ở nơi này vẫn phải có chút nhường nhịn nhị hoàng huynh, con trai của bà ta.”
    Cao Đức Trung nghe đến đấy, càng cúi thấp đầu, gã theo hầu hoàng thượng từ rất sớm, cũng có kiến thức đối với các sự kiện trong hoàng cung này, năm đó Vi quý phi chiếm hết thánh sủng như thế nào gã đều nhìn thấy, chỉ tiếc…
    Phong Cẩn nghiêng đầu nhìn hồ hoa sen cạn khô, năm đó y bị nhị hoàng huynh đẩy xuống hồ nước này, bệnh nặng một thời gian, nhị hoàng huynh lại chỉ bị phạt chép mười lần sách kinh văn. Tiếc là Vi quý phi chỉ ham mê quyền thế, thành quả cuối cùng là ba thước vải trắng, mà nhị hoàng huynh vì liên lụy cũng bị ghét bỏ lây.
    Lúc hấp hối, phụ hoàng từng dặn dò nào là đàn bà ở hậu cung này không có thật tình, y chỉ cám thấy châm chọc, không hiểu rõ người ta sao có thể hy vọng đạt đến tấm lòng của họ đâu. Y từng cho rằng mẫu hậu thật lòng với phụ hoàng, nhưng đến khi phụ hoàng từ trần, mẫu hậu trở thành Thái hậu tôn quý nhất trong hoàng cung, cũng không thấy bà có chút buồn đau vì phụ hoàng qua đời.
    Y chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được tấm lòng chân thành của đám đàn bà nơi đây, càng không biết chân tình là thứ quý giá ra sao, vô số mỹ nhân vây quanh, đơn giản ai hầu hạ tốt, sẽ sủng ái thêm một ít thôi.
    Hôm này chợt nghe đến những lời tâm sự kia, lòng y có chút kinh ngạc, lại có một chút giật thột không thể tả thành lời.
    Lúc y còn trẻ, mẫu hậu từng lạnh nhạt nhắn nhủ, rằng các cô gái nơi thâm cung này hăng say đấu tranh giành giật với nhau, thứ họ muốn cướp đoạt không phải là tình yêu của hoàng thượng, mà là vinh hoa và quyền thế. Chỉ có những cô nàng ngốc nghếch mới lỡ yêu thương đế vương, mà những người phụ nữ ngây ngô như vậy cũng không thể sinh tồn trong cung
    Chiêu tần khi mới tiến cung có bộ dáng như thế nào y không còn nhớ rõ, nhưng cũng không tưởng hậu cung này còn tồn tại một người con gái khờ dại như nàng ấy.
    “Tối này thắp đèn ở Đào Ngọc các.” Hái một nhành hoa lê, Phong cẩn thản nhiên mệnh lệnh, lấy tay ve vuốt cánh hoa, tùy ý khiến cho nhụy hoa rơi rụng.
    “Bẩm chủ tử Chiêu tần, hoàng thưởng truyền lời, tối này Đào Ngọc các thắp đèn ạ.” Thái giám nội thị đi vào Đào Ngọc các, quy củ vái lạy Trang Lạc Yên, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
    “Làm phiền công công vất vả một chuyến.” Vân Tịch nhét một túi nhỏ vào tay gã, còn nói chút lời may mắn.
    Thái giám nội thị cũng phát giác hoàng đế đối với vị mới thăng chức Chiêu tần này cũng có chút ưu ái, nên cũng chúc phúc vài câu rồi mới lui ra, rời khỏi Đào Ngọc các, thấy ánh nắng chiều phía tây đang dần tắt, lại ngoái đầu nhìn tấm bảng hiệu Đào Ngọc các, không khỏi cảm thán nào ai ngờ được vị chủ nhân này còn có dịp trở mình đâu chứ?
    “Thưa chủ tử,” Thính Trúc bưng chén trà đến, thấy Trang Lạc Yên ngồi trước tấm gương, bèn đặt ly trà sang một bên, đến bên cạnh nói: “Canh giờ này đã không còn sớm, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo ạ.”
    Trang Lạc Yên gạt mớ tóc ngắn lòa xòa trước trán, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của mình, “Chuẩn bị thôi.”
    Thính Trúc lo lắng hơi liếc nhìn Trang Lạc Yên, thấy khuôn mặt chủ nhân bình thản, cũng lặng lẽ lui ra, chỉ đạo người hầu bắt tay làm việc.
    “Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
    Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.”(32)
    Khi ngự giá của Phong Cẩn dừng lại trước cửa Đào Ngọc các, đập vào mắt y là giai nhân như vậy.
    Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, cô gái trong bộ váy vàng nhạt màu trăng non phủ ngoài bằng áo khoác mỏng, mái tóc đen mượt mà như cành liễu mềm mại đứng thẳng trong gió, ngọn đèn trong tay bị cơn gió lạnh đùa giỡn khẽ lay động, vừa nhìn đến Phong Cẩn lập tức liên tưởng đến câu thơ này.
    Gió đêm thoảng qua khiến cho làn váy và ống tay áo nàng tung bay phấp phới, mái tóc đen óng ả cũng theo gió lả lướt trong bóng tối, Phong Cẩn đi xuống kiệu, cầm tay Trang Lạc Yên, “Mi thanh mục tú, tựa như Thần phi, nhan sắc tinh túy đẹp mà không tục, cũng không đủ để hình dung ái phi.”
    Nghe vậy Trang Lạc Yên hơi cúi mặt, đôi môi hé mở nụ cười nhẹ, đôi má lại ửng hồng như son, “Lời này của bệ hạ là thật tình hay đang đùa cợt ạ?”
    “Tất nhiên là trẫm nói thật rồi.” Phong Cần cầm lấy ngọn đèn lồng trong tay Trang Lạc Yên, cũng không chuyển cho người hầu, mà vừa nắm tay cô, vừa cầm đèn chậm rãi bước về cửa phòng. Bàn tay nhỏ bé trong tay y mểm mại ấm áp vô cùng thoải mái, lại nhớ đến những lời tâm sự của người con gái này lúc ban chiều, giọng nói của y chợt mềm mỏng hơn hẳn: “Buổi tối lạnh lẽo như thế, sao ái phi còn đứng ở cửa ra vào?”
    “Bệ hạ là phu quân của thần thiếp, thần thiếp không muốn khi bệ hạ đến Đào Ngọc các lại chỉ thấy ngọn dèn đỏ lặng câm trơ trọi đâu ạ.” Nói đến đây, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ, “Thần thiếp cũng mong chờ hoàng thượng trở về mà.”
    Cao Đức Trung đang theo sau hai người nghe vậy bèn chậm dần bước chân, câu nói này của Chiêu tần vốn vi phạm quy củ, vì theo phẩm hàm Chiêu tần chỉ là một tiểu thiếp, đâu được phép dùng hai từ “trở về”, nhưng hoàng thượng đã không có phản ứng gì, vậy kẻ nô tài như gã chỉ thành người điếc mà thôi.
    Đã cố ý rớt lại phía sau, Cao Đức Trung không hiểu vì sao chợt ngẩng đầu nhìn đôi bóng người phía trước, thấy hoàng thượng nâng đỡ Chiêu tần bước qua cửa, và Chiêu tần còn mỉm cười với hoàng thượng.
    Nếu nói nụ cười của Yên quý tần nghiêng nước nghiêng thành, thì nụ cười này của Chiêu tần mang theo chân tình vô hạn. Cao Đức Trung nhớ lại những gì nghe được, bỗng nhiên cảm thấy có chút xót xa cho nàng Chều tần này.
    Trong hậu cung, còn thứ gì đáng thương hơn tình cảm chân thành đâu?
    Đến trước cửa phòng, Cao Đức Trung ngừng lại, đóng hộ cửa cho họ, rồi lùi xuống vài bước, đứng yên trên thềm đá, nhìn ngọn đèn lồng đỏ treo cao cao trên hành lang, hôm nay đèn treo ở nơi này, nhưng ngày sau nến đỏ lại thắp sáng chốn nào đây?
    Trang Lạc Yên theo hoàng đế ngồi trên giường, thấy sắc mặt y hiền hòa, hẳn không ngại chuyện mình đối xử với y như với người chồng bình thường, cảm giác rất nhẹ nhõm, biết trước là nước cờ hiểm, cũng may không đi sai lầm, nếu cô có dịp quay về , nhất định có thể viết thành một quyển “Chiến thuật tâm lý bảy mươi hai kế” bán đắt như tôm tươi, đáng tiếc bị buộc phải vào vai chức nghiệp này, hầu như đều là vé đi một chiều, không có mấy ai có thể trở lại, huống hồ cô lại là nhân viên của loại công ty chế biến thực phẩm thiếu đạo đức như vậy.
    ---------------------------------------
    (32) Trích đọan trong bài thơ “Lạc Thần Phú” (Bài phú về nữ thần sông Lạc) nổi tiếng của nhà thơ Tào Thực (曹植)thời Tam Quốc

    洛神賦

    翩若驚鴻,
    婉若遊龍.
    榮曜秋菊,
    華茂春松.
    仿佛兮若輕雲之蔽月,
    飄颻兮若流風之迴雪.
    遠而望之, 皎若太陽昇朝霞,
    迫而察之, 灼若芙蓉出淥波.

    Lạc Thần phú

    Phiên nhược kinh hồng,
    Uyển nhược du long.
    Vinh diệu thu cúc,
    Hoa mậu xuân tùng.
    Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
    Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
    Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà,
    Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    P.S: Nhờ mod xóa giùm post này, mình đã chuyển chương 9 full xuống bào dưới rồi. Thanks mod nhiều nhé
    Lần sửa cuối bởi maroncloud, ngày 20-08-2012 lúc 08:19.
    ---QC---
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi hoamivip Xem bài viết
    Truyện hay quá bạn ơi! Cố lên
    Mà truyện nỳ bao nhiu chương vậy bạn?
    Tác giả đang sáng tác, hiện đã đến chương 45
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud


    Chương 9. Thủ đoạn mềm dẻo

    Trong ráng chiều tà hiu quạnh, mặt đất nhuộm đầy cánh hoa rơi, Cao Đức Trung lặng im cúi đầu, nhìn ánh tịch dương kéo chiếc bóng của Hoàng thượng ngày càng dài, dần dần tia sáng tàn lụi, khiên cho không gian nhuốm chút vẻ tiêu điều.
    “Bẩm hoàng thượng, trời tối rồi ạ.” Cao Đức Trung bước đến, nhẹ giọng nhắc nhở.

    Phong Cẩn quay đầu, thấy gã cúi gằm mặt, lại nói: “Trẫm nhớ rõ năm đó Vi quý phi được sủng ái nhất trong cung, trẫm tuy là con trai trưởng, ở nơi này vẫn phải có chút nhường nhịn nhị hoàng huynh, con trai của bà ta.”
    Cao Đức Trung nghe đến đấy, càng cúi thấp đầu, gã theo hầu hoàng thượng từ rất sớm, cũng có kiến thức đối với các sự kiện trong hoàng cung này, năm đó Vi quý phi chiếm hết thánh sủng như thế nào gã đều nhìn thấy, chỉ tiếc…
    Phong Cẩn nghiêng đầu nhìn hồ hoa sen cạn khô, năm đó y bị nhị hoàng huynh đẩy xuống hồ nước này, bệnh nặng một thời gian, nhị hoàng huynh lại chỉ bị phạt chép mười lần sách kinh văn. Tiếc là Vi quý phi chỉ ham mê quyền thế, thành quả cuối cùng là ba thước vải trắng, mà nhị hoàng huynh vì liên lụy cũng bị ghét bỏ lây.
    Lúc hấp hối, phụ hoàng từng dặn dò nào là đàn bà ở hậu cung này không có thật tình, y chỉ cám thấy châm chọc, không hiểu rõ người ta sao có thể hy vọng đạt đến tấm lòng của họ đâu. Y từng cho rằng mẫu hậu thật lòng với phụ hoàng, nhưng đến khi phụ hoàng từ trần, mẫu hậu trở thành Thái hậu tôn quý nhất trong hoàng cung, cũng không thấy bà có chút buồn đau vì phụ hoàng qua đời.
    Y chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được tấm lòng chân thành của đám đàn bà nơi đây, càng không biết chân tình là thứ quý giá ra sao, vô số mỹ nhân vây quanh, đơn giản ai hầu hạ tốt, sẽ sủng ái thêm một ít thôi.
    Hôm này chợt nghe đến những lời tâm sự kia, lòng y có chút kinh ngạc, lại có một chút giật thột không thể tả thành lời.
    Lúc y còn trẻ, mẫu hậu từng lạnh nhạt nhắn nhủ, rằng các cô gái nơi thâm cung này hăng say đấu tranh giành giật với nhau, thứ họ muốn cướp đoạt không phải là tình yêu của hoàng thượng, mà là vinh hoa và quyền thế. Chỉ có những cô nàng ngốc nghếch mới lỡ yêu thương đế vương, mà những người phụ nữ ngây ngô như vậy cũng không thể sinh tồn trong cung
    Chiêu tần khi mới tiến cung có bộ dáng như thế nào y không còn nhớ rõ, nhưng cũng không tưởng hậu cung này còn tồn tại một người con gái khờ dại như nàng ấy.
    “Tối này thắp đèn ở Đào Ngọc các.” Hái một nhành hoa lê, Phong cẩn thản nhiên mệnh lệnh, lấy tay ve vuốt cánh hoa, tùy ý khiến cho nhụy hoa rơi rụng.
    “Bẩm chủ tử Chiêu tần, hoàng thưởng truyền lời, tối này Đào Ngọc các thắp đèn ạ.” Thái giám nội thị đi vào Đào Ngọc các, quy củ vái lạy Trang Lạc Yên, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.
    “Làm phiền công công vất vả một chuyến.” Vân Tịch nhét một túi nhỏ vào tay gã, còn nói chút lời may mắn.
    Thái giám nội thị cũng phát giác hoàng đế đối với vị mới thăng chức Chiêu tần này cũng có chút ưu ái, nên cũng chúc phúc vài câu rồi mới lui ra, rời khỏi Đào Ngọc các, thấy ánh nắng chiều phía tây đang dần tắt, lại ngoái đầu nhìn tấm bảng hiệu Đào Ngọc các, không khỏi cảm thán nào ai ngờ được vị chủ nhân này còn có dịp trở mình đâu chứ?
    “Thưa chủ tử,” Thính Trúc bưng chén trà đến, thấy Trang Lạc Yên ngồi trước tấm gương, bèn đặt ly trà sang một bên, đến bên cạnh nói: “Canh giờ này đã không còn sớm, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo ạ.”
    Trang Lạc Yên gạt mớ tóc ngắn lòa xòa trước trán, ngắm nhìn gương mặt tinh xảo của mình, “Chuẩn bị thôi.”
    Thính Trúc lo lắng hơi liếc nhìn Trang Lạc Yên, thấy khuôn mặt chủ nhân bình thản, cũng lặng lẽ lui ra, chỉ đạo người hầu bắt tay làm việc.
    “Phảng phất như mây che bóng nguyệt,
    Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.”(32)
    Khi ngự giá của Phong Cẩn dừng lại trước cửa Đào Ngọc các, đập vào mắt y là giai nhân như vậy.
    Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, cô gái trong bộ váy vàng nhạt màu trăng non phủ ngoài bằng áo khoác mỏng, mái tóc đen mượt mà như cành liễu mềm mại đứng thẳng trong gió, ngọn đèn trong tay bị cơn gió lạnh đùa giỡn khẽ lay động, vừa nhìn đến Phong Cẩn lập tức liên tưởng đến câu thơ này.
    Gió đêm thoảng qua khiến cho làn váy và ống tay áo nàng tung bay phấp phới, mái tóc đen óng ả cũng theo gió lả lướt trong bóng tối, Phong Cẩn đi xuống kiệu, cầm tay Trang Lạc Yên, “Mi thanh mục tú, tựa như Thần phi, nhan sắc tinh túy đẹp mà không tục(33), cũng không đủ để hình dung ái phi.”
    Nghe vậy Trang Lạc Yên hơi cúi mặt, đôi môi hé mở nụ cười nhẹ, đôi má lại ửng hồng như son, “Lời này của bệ hạ là thật tình hay đang đùa cợt ạ?”
    “Tất nhiên là trẫm nói thật rồi.” Phong Cần cầm lấy ngọn đèn lồng trong tay Trang Lạc Yên, cũng không chuyển cho người hầu, mà vừa nắm tay cô, vừa cầm đèn chậm rãi bước về cửa phòng. Bàn tay nhỏ bé trong tay y mểm mại ấm áp vô cùng thoải mái, lại nhớ đến những lời tâm sự của người con gái này lúc ban chiều, giọng nói của y chợt mềm mỏng hơn hẳn: “Buổi tối lạnh lẽo như thế, sao ái phi còn đứng ở cửa ra vào?”
    “Bệ hạ là phu quân của thần thiếp, thần thiếp không muốn khi bệ hạ đến Đào Ngọc các lại chỉ thấy ngọn dèn đỏ lặng câm trơ trọi đâu ạ.” Nói đến đây, âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ, “Thần thiếp cũng mong chờ hoàng thượng trở về mà.”
    Cao Đức Trung đang theo sau hai người nghe vậy bèn chậm dần bước chân, câu nói này của Chiêu tần vốn vi phạm quy củ, vì theo phẩm hàm Chiêu tần chỉ là một tiểu thiếp, đâu được phép dùng hai từ “trở về”, nhưng hoàng thượng đã không có phản ứng gì, vậy kẻ nô tài như gã chỉ thành người điếc mà thôi.
    Đã cố ý rớt lại phía sau, Cao Đức Trung không hiểu vì sao chợt ngẩng đầu nhìn đôi bóng người phía trước, thấy hoàng thượng nâng đỡ Chiêu tần bước qua cửa, và Chiêu tần còn mỉm cười với hoàng thượng.
    Nếu nói nụ cười của Yên quý tần nghiêng nước nghiêng thành, thì nụ cười này của Chiêu tần mang theo chân tình vô hạn. Cao Đức Trung nhớ lại những gì nghe được, bỗng nhiên cảm thấy có chút xót xa cho nàng Chiêu tần này.
    Trong hậu cung, còn thứ gì đáng thương hơn tình cảm chân thành đâu?
    Đến trước cửa phòng, Cao Đức Trung ngừng lại, đóng hộ cửa cho họ, rồi lùi xuống vài bước, đứng yên trên thềm đá, nhìn ngọn đèn lồng đỏ treo cao cao trên hành lang, hôm nay đèn treo ở nơi này, nhưng ngày sau nến đỏ lại thắp sáng chốn nào đây?
    Trang Lạc Yên theo hoàng đế ngồi trên giường, thấy sắc mặt y hiền hòa, hẳn không ngại chuyện mình đối xử với y như với người chồng bình thường, cảm giác rất nhẹ nhõm, biết trước là nước cờ hiểm, cũng may không đi sai lầm, nếu cô có dịp quay về , nhất định có thể viết thành một quyển “Chiến thuật tâm lý bảy mươi hai kế”, thể nào cũng bán đắt như tôm tươi, đáng tiếc bị buộc hành nghề này, hầu như đều là vé đi một chiều, không có mấy ai có thể trở lại, huống hồ cô lại là nhân viên của loại công ty chế biến sữa thiếu đạo đức như thế.
    “Sao vậy? Vừa rồi nàng còn nói đợi trẫm quay về, giờ lại lặng thinh thế kia?” Phong Cẩn thấy Trang Lạc Yên trầm mặc, dịu dàng hỏi, “Trẫm đã đến rồi còn gì, không cho phép nàng câm nín nhé.”
    “Ôi, sao bệ hạ hiểu được tâm tư của thần thiếp thế ạ?” Trang Lạc Yên hơi kích động nắm lấy tay áo của y, “Bệ hạ có thể đến, thần thiếp rất vui sướng, chỉ là vừa rồi thiếp lỡ nói quá lời, vẫn xấu hổ đấy ạ.”
    Nghe vậy, Phong Cẩn hơi sửng sốt, lập tức cười nói: “Trẫm là phu quân của nàng, nàng chờ trẫm trở về, có gì sai đâu nào?”
    Bàn tay đang nắm tay áo y khẽ run rẩy, mà dường như cử động ấy cũng rung động cả lòng của y nữa, con tim y trong nháy mắt như trống trận dồn dập. Phong Cẩn ngắm nhìn niềm hân hoan và phấn khởi bị che giấu vụng về nơi đáy mắt của Chiêu tần, tay nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc mềm mại kiaô.
    “Tình không như nguyện đành vờ không biết, đã không biết sẽ không thấy đau” Người con gái này chẳng phải đã trót bước vào đường tình lại tưởng lừa mình dối người vờ như không hiểu sao, thôi thì yêu chiều nàng ấy thêm chút nữa, cũng coi như báo đáp tấm chân tình của nàng.
    Một đêm này, không hiểu vì biết được giai nhân trong lòng yêu thương mình, hay bởi vì tấm thân yểu điệu đến mất hồn của nàng, Phong Cẩn tận hứng mười phần, trong lòng y, nàng kia đã ngủ mê man, nhưng tay vẫn vô y thức ôm chặt ngực y.
    Theo quy củ, sau khi hầu ngủ, phi tần được y cho phép mới có thể ngủ bên cạnh y cả đêm, khi ngủ cũng phải nghiêm chỉnh đứng đắn, thế mà nàng Chiêu tần này dám ôm ấp y, thật sự hơi vi phạm khuôn phép.
    Tuy nhiên…Phong Cẩn khẽ nhếch môi, nhường ấy thứ quy định lỉnh kỉnh, không ai từng chứng kiến, y vốn không để ý những lề luật nho nhỏ như thế, cũng may những người đàn bà khác trong cung không giống với, thôi thì cứ tùy nàng ấy vậy.
    Không biết ai nói rằng hoàng đế là chày sắt bị mài thành kim thêu, Trang Lạc Yên lại nhận thấy tinh lực của vị hoàng thượng này thật quá mạnh mẽ. Buồi sáng khi cô tỉnh giấc, thấy Thành Tuyên đế đã trang phục hoàn hảo, cô nheo mắt ngắm nghía người đàn ông trước mặt, cũng may bề ngoài của y rất bảnh bao, tuấn tú, nếu không cô thật sự có chút hứng thú rã rời.
    Phong Cẩn quay mặt nhìn trên giường, vừa lúc bắt gặp Trang Lạc Yên si mê nhìn mình, bèn đi đến bên giường, ngồi xuống “Ái phi tỉnh rồi à?”
    “Thưa bệ hạ,” Trang Lạc Yên vờ vĩnh muốn ngồi dậy nhưng yếu ớt không có sức lực, lại ngã nằm, không ngoài ý muốn, Phong Cẩn lập tức ngăn cản hành vi rời giường của cô: “Đêm qua ái phi mệt mỏi, thôi không cần đứng lên hầu hạ trẫm.” lại nói thêm mấy câu, liền muốn đứng dậy rời đi.
    Nào hay vừa rời giường, áo bào đã bị một bàn tay trắng nõn nắm chặt, y ngoái đầu, thấy Chiêu tần vò võ ngóng nhìn mình, nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ thân hình ái phi có điểm nào không khỏe sao?”
    Sau đó chỉ thấy Chiêu tần rút ra một túi hương nho nhỏ dưới gối, đưa đến tay y, “Bệ hạ, ngài ban thưởng cho thần thiếp nhiều như vậy, những gì thiếp có đều thuộc về bệ hạ, chỉ có chiếc túi cầu phúc này do thần thiếp thỉnh từ trong chùa trước khi tiến cung, sư thầy quản chùa bảo rằng chiếc túi này giữa cho chủ nhân của nó được bình an. Thần thiếp muốn tặng nó cho ngài.”
    Trên túi hương có thêu chữ “phúc”, vật liệu may có vẻ tốt nhưng hẳn không thể sánh bằng vải vóc trong cung, tuy nhỏ bé nhưng rất tinh xảo. Phong Cẩn cất nó vào tay áo, “Trẫm hiều tâm ý của ái phi. Giò trẫm phải vào triều rồi, nàng hay ngủ thêm một lúc nữa nhé.”
    Rời khỏi Đào Ngọc các, Phong Cẩn ngồi trong ngự giá, cầm túi hương trong tay áo ra xem xét, sau một lúc lâu, lại cất vào tay áo chứ chưa đeo bên hông.
    Trang Lạc Yên ngả người trong bồn tắm, mặc cho cung nữ xoa eo nắn vai, thay quần áo sạch sẽ, rồi dẫn theo Thính Trúc và Vân Tịch đến cung Cảnh Ương của Hoàng hậu làm lễ thăm viếng.
    Hoàng hậu là con gái dòng chính của nhà họ Triệu, có thể ngồi ở ngôi vị hoàng hậu tất nhiên không phải dựa vào tình cảm của hoàng thượng mà do quyền thế của gia tộc của mình. May mà nhà họ Triệu dù có quyền nhưng cũng không huênh hoang vênh váo, vì vậy mấy năm qua hoàng đế không quá ưu ái, cũng chưa từng xa lánh bà ta, thêm vào đó hoàng hậu quản lý hậu cung rất tốt.
    Tuy nhiên Trang Lạc Yên lại nhận ra, cho dù gia tộc của bà ta có khiêm tốn nghiêm cẩn đến đâu, nhưng làm quân vương ai chẳng muốn tập quyền. thế nên Thành Tuyên đế hẳn có ý định giải quyết gia tộc họ Triệu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
    Đợi cho thái giám truyềnn báo xong, Trang Lạc Yên mới bước vào sảnh chính, giờ này đã có vài tần phi tụ tập, cô thành thật tiến lên làm lễ thăm hỏi hoàng hậu, bà ta cũng không gây dễ gì cho cô, chờ cô thực hiện lễ xong liền ban cho ghế ngồi.
    “Hôm này Chiêu tần muội muội đến hơi chậm thì phải.” Giọng nói của Nhu phi vẫn ngân nga như trước.
    “Tần thiếp có tội ạ, xin hoàng hậu nương nương trách phạt.” Trang Lạc Yên thuận theo đứng dậy, lại chỉ hướng hoàng hậu nhận phạt.
    Sắc mặt Nhu phi hơi thay đổi, thấy hoàng hậu không tỏ vẻ tức giậc, bèn liếc xéo Trang Lạc Yên.
    Hoàng hậu cười đoan trang, nhỏ nhẹ :”Không sao đầu, Chiêu tần. Muội hầu hạ hoàng thượng vất vả như vậy, còn biết đến thăm hỏi bản cung, là người biết lễ nghi.’
    Yên quý tần cười khe khẽ nhìn một màn này, cảm thấy châm chọc, trước mặt hoàng hậu sao đến phiên Nhu phi nói chuyện đâu, cú tát này của Chiêu tần thật sự khá vang dội.
    “Hoàng hậu nương nương nhân từ, không trách cứ tần thiếp, tần thiếp thật xấu hổ,” Trang Lạc Yên quay sang vái chào Nhu phi “Nhân đây, tần thiếp cung xin cám ơn Nhu phi đã ban tặng vải vóc, khúc nghìn lớp Ngụy tự ấy thêu rất sống động ạ.”
    Nghìn lớp Ngụy tự, là danh phẩm trong các loại hoa, biểu thị địa vị cao quý của chủ nhân, phi tần thông thường không được phép dùng, trừ phi do Hoàng thượng hoặc hoàng hậu ban cho, hành vi ban tặng Trang Lạc Yên nghìn lớp ngụy tử của Nhu phi tất nhiên đã vượt cấp, xem nhẹ thể diện của hoàng hậu.
    Nhu phi nghe hết lời nói của Trang Lạc Yên, cũng hiều được hành động trước kia của mình không ồn, chỉ sợ sẽ khiến cho hoàng hậu bất mãn.
    “Hoàng thượng ban tấm vải ấy cho Nhu phi, Nhu phi rộng rãi hào phóng tặng cho muội, vậy hãy cẩn thận cất giữ thôi.” Hoàng hậu cười dịu dàng, hơi liếc nhìn Nhu phi, “Chúng ta đều là chị em cùng hầu hạ hoàng thượng cả, muội dùng có sao đâu.”
    Nhu phi xanh mặt, vội đứng lên quỳ gối nhận lỗi: “Tần thiếp thất lễ, xin hoàng hậu nương nương trách phạt ạ.”
    “Mọi người đều là chị em thân thiết, làm gì phải nói lễ nghi, Nhu phi này, muội cũng cẩn thận quá đấy.” Hoàng hậu lấy khăn tay che miệng, cười nói, “Thôi, mau ngồi xuống đi.”
    Nhu phi tái nhợt trở về chỗ ngồi, cũng không dám nhiều lời hơn nữa.
    Trang Lạc Yên thấp mi quan sát đám người đang xem diễn. hoàng hậu thật là thủ đoạn cao minh, ngoài mặt không hề trách cứ Nhu phi, nhưng kỳ thật lại cảnh cáo nàng kia, dù có được thánh sủng, đối với hoàng hậu nàng ta và các chúng phi tần đều như nhau, bởi vì bà mới là chính cung hoàng hậu, người khác vĩnh viễn cũng không thể vượt qua bà.
    Hay cho kiểu thủ đoạn mềm dẻo như thế, không giết người, nhưng lại khiến cho họ sống không bằng chết.
    Nhìn khuôn mặt tái xám của Nhu phi, lại ngắm nghía những phi tần khác vẫn tươi cười không đổi sắc, Trang Lạc Yên ngưng mắt, đàn bà trong hậu cung này quả thật đều là cao thủ giỏi che dấu nha!
    ---------------------------------------
    (32) Trích đọan trong bài thơ “Lạc Thần Phú” (Bài phú về nữ thần sông Lạc) nổi tiếng của nhà thơ Tào Thực (曹植)thời Tam Quốc

    洛神賦

    翩若驚鴻,
    婉若遊龍.
    榮曜秋菊,
    華茂春松.
    仿佛兮若輕雲之蔽月,
    飄颻兮若流風之迴雪.
    遠而望之, 皎若太陽昇朝霞,
    迫而察之, 灼若芙蓉出淥波.

    Lạc Thần phú

    Phiên nhược kinh hồng,
    Uyển nhược du long.
    Vinh diệu thu cúc,
    Hoa mậu xuân tùng.
    Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,
    Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết.
    Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà,
    Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba.

    (33) Trích đoạn thơ cổ (nhưng không tìm được nguồn gốc)

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content

  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    icecrystal,Meishou,rongphucsinh,sara1012,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    616
    Xu
    549

    Mặc định

    Chức nghiệp làm “phi tần”
    Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
    Converter: Nothing H
    Dịch: maroncloud


    Chương 10. Cặn bã
    Có lẽ bởi hứng thú đột xuất của hoàng hậu, chúng tần phi trải qua gần một canh giờ trong cung Cảng Ương, đến khi bước ra khỏi cửa cung, ánh mặt trời đã trở nên chói chang.
    Mã tiệp dư và Trang Lạc Yên vốn không hợp ý, nên vửa rời khỏi cung đã lập tức tách thành hai hướng đối lập. Trang Lạc Yên bất ngờ khi nhìn thấy Trang Uyển Thanh đang đứng trên lối nhỏ rẽ về Đào Ngọc Các, sắc mặt nàng ta hơi thay đổi khi thấy cô.
    Nhịp chân không thay đổi đến gần Trang Uyển Thanh, khi Trang Lạc Yên cho rằng cô chị này tiếp tục im lặng, lại thấy đôi môi của nàng kia chuyển động, mà lời thốt ra không phải kể lể chuyện xưa cũng chẳng phải tâm sự chị em ngọt ngào gì.
    “Hôm này trời đẹp quá, tỷ nhớ rõ hôm muội muội tiến cung là một ngày mưa,” âm điệu của Trang Uyển Thanh trầm tĩnh, nhưng Trang Lạc Yên vẫn có thể nhận ra nỗi chán ghét ẩn giấu bên trong, “Muội vừa tiến cung đã mang phẩm hàm sướn ngũ phẩm quý cơ, được sủng ái hai ngày liền thăng lên Uyển nghi, ngay khi tỷ nghĩ rằng muội bị thất sủng, muội lại bay lên thành Chiêu tần, quả là luôn may mắn hơn người khác.”
    Trang Lạc Yên dùng bước, xoay lại nhìn Trang Uyển Thanh, “Sao hôm này tỷ tỷ lại nói thế?”
    Nghe vậy, Trang Uyển Thanh vụt ngẩng đầu, mắt trừng Trang Lạc Yên, đáy mắt đã đỏ hoe hoe, giọng điệu bén nhọn như băng: “Trang Lạc Yên, sẽ có một ngày ta nhìn xem mi đau khổ khóc lóc thôi.” Nói xong, nàng ta xoay người nhanh nhẹn biến mất nơi cuối lối nhỏ.
    Loại mãnh liệt hận thù này khiến Trang lạc Yên bất giác nhíu mày, cho dù cố chủ của thân thể này đã từng gây ra chút chuyện quá đáng đấy nhưng cũng không đến mức làm cho cô ả Trang Uyển Thanh ở hoàn cảnh bây giờ đột nhiên phát tiết ngu ngốc và vô lối như vậy, hay là đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết nhỉ?
    “Bẩm chủ tử, bên ngoài cung vừa báo lại rẳng đêm qua nhị di nương qua đời ạ.” Vân Tịch ghé lại gần bên tai Trang Lạc Yên thầm thì. “Xem ra đại tiểu thư đã nhận được tin ạ.”
    Nghe đến đây, Trang Lạc Yên liếc nhìn về phía Trang Uyển Thanh biến mất. Nỗi bận tâm duy nhất của nàng kia nay đã không còn, sau này nơi này lại càng thêm nhiều phiền toái đây.
    “Thưa chủ tử,” Vân Tịch biết chủ nhân luôn chán ghét nhị di nương và đại tiểu thư, thế mà hôm nay nhận được tin xấu của nhị di nương, ngài ấy chẳng những không vui vẻ còn tỏ ra lo lắng.
    “Tin tức từ ngoài cung ta không biết, mà mi cũng chưa từng nghe đến, hiểu không?” Trang lạc yên thở dài, người của cung đình nếu liên lạc thường xuyên với bên ngoài, dù không muốn chết sớm cũng khó.
    Vân Tịch sững sờ, lập tức cúi gằm. Thích Trúc nhẹ liếc Vân Tịch, vừa vịn đỡ Trang lạc Yên vừa nhắc khẽ: “Thưa chủ tử, Diệp thục dung và Diệp thục nghi đến đây ạ.”
    Trang Lạc Yên ngẩng lên nhìn, kia chẳng phải là hai chị em nhà họ Diệp sao? Không phải tư tưởng của cô tăm tối, mà là hành vi của vị hoàng đế này thật kích thích người khác muốn thay y bổ não. Trong hậu cung này có tới vài đôi chị em, Thục quý phi và Tô tu nghi là chị em họ, Diệp thục dung và Diệp thục nghi là chị em ruột, bản thân cô và Trang Uyển Thanh là chị em khác mẹ, ngoài ra còn có một nàng Tôn huệ cơ vốn là em họ xa của hoàng hậu, thế nên cũng dễ hiểu khi đám đàn bà nơi đây mở miệng ngậm miệng đều là tình chị em thân thiết, như thế chẳng phải chị em quá còn gì?
    Nghĩ đến đây, phải nhận định khẩu vị của ngài hoàng đế này cũng đặc biệt thật, chỉ đáng thương cho những mỹ nhân như hoa như ngọc kia mà thôi.
    Diệp thục dung và Diệp thục nghi là chị em ruột cùng một mẹ, ngay cả phân vị đều đồng nhị phẩm, nhưng hoàng đế có vẻ yêu thích Diệp thục nghi hơn, đến nghỉ ngơi trong cung của Diệp thục nghi cũng nhiều lần hơn hẳn, vậy mà hiện nay người mang thai lại là vị ít được sủng ái Diệp thục dung, không hiểu tâm tư của nàng Diệp thục nghi kia lúc này ra sao nhỉ?
    “Gặp qua Diệp thục dung, gặp qua Diệp thục nghi ạ.” Trang Lạc Yên, quỳ gối, tầm mắt hơi thấp, vừa vặn nhìn đến bàn tay trắng nõn mịn mảng của Diệp thục nghi đang cẩn thận nâng cổ tay của Diệp thục dung , dường như rất dụng tâm.
    “Là Chiêu tần sao?” Từ trước đến nay Diệp thục nghi chưa bao giờ xem trọng Chiêu tần. Xét gia thế, gia tộc nàng này kém xa nhà họ Diệp, bàn về thánh sủng. hai chị em nàng kia hợp lực cũng không theo kịp một mình nàng, giờ đây trước mặt đột nhiên xuất hiện vị Chiêu tần này, nàng thuận tiện xem xét một chút, quả thật nhan sắc hơn hẳn Trang tiệp dư, khó trách hoàng thượng ưa thích hơn.
    “Chiêu tần muội muội không cần lễ nghi như thế,” Diệp thục dung khẽ khàng, khuôn mặt đượm ý cười ôn nhu, khiến cho người ta chỉ nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy nàng dịu dàng, bình dị, đồng thời cũng làm cho vị Diệp thục nghi xinh đẹp đang đứng bên cạnh thêm vẻ sắc bén, chanh chua.
    “Tạ ơn Diệp thục nghi, Diệp thục dung,” Trang Lạc Yên thẳng lưng đứng dậy, ánh mắt ra vẻ lơ đễnh nhìn thoáng qua bụng của Diệp thục dung, nhìn bề ngoài vị này cũng không phải kẻ yếu ớt, chỉ mới mang thai hai tháng sao có thể ngất xỉu trước mặt hoàng hậu?
    Dù cô chưa từng sinh con, cũng hiểu rõ ba tháng đầu tiên thai nhi cần được nâng niu thận trọng, Diệp thục dung không ngu ngốc đến mức sớm để lộ chuyện thai nghén để rồi chuốc lấy đám đàn bả nơi hậu cung này gắt gao săm soi bụng của nàng ta, lần ngất xỉu kia phải chăng là trùng hợp, hay bị ai đó tính kế?
    “Bản cung cùng tỷ tỷ đang đi dạo trong vườn, hay là Chiêu tần cùng đi?” Diệp thục nghi chau mày, nhìn khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Diệp thục dung.
    “Được Thục nghi nương nương ưu ái, tần thiếp vốn nên tùy tùng, chỉ là hôm nay tần thiếp còn vướng bận một số việc, xin hai vị nương nương tha lỗi ạ.” Trang Lạc Yên cũng không dám dây dưa với thai phụ, nếu xảy ra chuyện, xem như cô đùa giỡn với sinh mạng mình.
    “Xì,” Diệp thục nghi cười rộ, dường như đoán được ý tưởng của cô, nàng ta hơi nghiêng người, châm chọc liếc nhìn Trang Lạc Yên, “Được rồi, nếu Chiêu tần bận rộn, chúng ta đi trước thôi.”
    Trang Lạc Yên bị đôi mắt nhỏ xinh kia khiêu khích làm cho sững sờ, đến khi hai chị em họ Diệp đã đi xa, mới dẫn Thanh Trúc và Vân Tịch quay về Đào ngọc các. Ngẫm lại, dù Diệp thục dung là người mang thai, nhưng trong quan hệ của hai chị em, Diệp thục nghi dường như vẫn là kẻ cầm đầu, Diệp thục dung có vẻ yếu thế hơn.
    Vân Tịch thấy Trang Lạc Yên cúi đầu trầm tư, tưởng cô tức giận vì thái độ của Diệp thục nghi, vừa định mở lời an ủi, Trang Lạc Yên đột nhiên thốt lên: “Diệp thục nghi thật là một cô bé xinh đẹp.”
    Vân Tịch lặng lẽ cúi mặt.
    Trở lại Đào Ngọc các, Trang Lạc Yên lười biếng nằm ườn trên sạp mềm, ngắm nghía các đồ vật trang trí trong phòng, những thứ này so với lúc nàng mới xuyên đến đẹp hơn nhiều, phòng ăn cũng đưa đến đồ ăn ngon nhất, có thể thấy trong hậu cung này, phi tần không có địa vị cao lại không được yêu thích chỉ như cọng cỏ ven đường mà thôi.
    Bữa trưa vừa xong, Phúc Bảo vội vã tiến vào, trên mặt còn ẩm ướt mồ hôi, “Bẩm chủ tử, thai nhi của Diệp thục dung mất rồi ạ.”
    “Mất sao?” Trang Lạc Yên đang nhắm mắt nghỉ trưa, nghe lời nói của Phúc Bảo chậm rãi mở to mắt, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
    Phúc Bảo lau vội mồ hôi trên mặt: “Nô tài nghe trong cung truyền nhau, Diệp thục dung cùng Diệp thục nghi đang dạo mát trong vườn, nào ngờ đi đến mép thềm đá, Diệp thục nghi trượt chân, va vào Diệp thục dung, thai nhi…bị sảy, lúc này hoàng hậu và chủ tử các cung đều đến cung của Diệp thục dung ạ.”
    Trang Lạc Yên đứng dậy, “Chúng ta cũng đến xem thôi.”
    “Bẩm chủ tử, cần thay trang phục…” Vân Tịch xem váy áo của Trang Lạc Yên chỉ giản dị trang trí một thắt lưng trăm bướm lượn cùng với búi tóc đơn sơ không có mấy đồ trang sức, không khỏi khẽ khàng thốt lên.
    Thích Trúc ngăn nàng kia, khanh khách cười: “Vân Tịch, đi nào.”
    Vân Tịch sửng sốt, rồi im lặng theo sau.
    Trang Lạc Yên rất hài lòng Thính Trúc và Vân Tịch, có đôi khi không sợ đối thủ lợi hại, chỉ e bạn chiến đấu não tàn. Tôi tớ dù trung thành đến đâu, nếu không có trí thông minh nhạy bén và miệng lưỡi cẩn trọng, cũng sẽ hại chết chủ nhân, Thính Trúc và Vân Tịch như thế là thích hợp nhất.
    Cung điện của Diệp thục dung có chút xa, Trang Lạc Yên phải đi một hồi lâu mới đến nơi. Khi cô tới, nhiều cung phi đã tụ tập nơi đó. Vừa vào cửa, cô đã thấy Diệp thục nghi quỳ trên mặt đất, mặt trắng bệch như tờ giấy, hoàng hậu ngồi ghế trên, khuôn mặt trầm tĩnh như nước.
    Trang Lạc Yên quy củ tiến lên vái chào, hoàng hậu khẽ phất tay, cô tự lùi sang một bên, gia nhập nhóm Uông tần, Tương hiên tần. Tuy cô đã sớm đoán ra khả năng bảo vệ đứa trẻ này của Diệp thục dung gần như không có, nhưng sảy thai sớm như vậy, lại liên quan đến Diệp thục nghi, thế nào cũng có điểm kỷ dị. Diệp thục nghi té sấp xuống là vô ý hay cố tình? Dù sao hành động này khá ngây ngô, không chỉ khó giải thích, còn khiến cho nhà họ Diệp không hài lòng, Diệp thục nghi tuy xinh đẹp nhưng không phải kẻ ngốc nghếch, sao có thể làm ra chuyện rành rành như vậy?
    “Hoàng thượng đến.”
    Ngay cả hoàng đế cũng đến góp vui, vở kịch này ngày càng náo nhiệt. Chẳng qua, cô ở trong cung đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Thái hậu, kể cả chuyện Diệp thục dung sảy thai, cũng không nghe phát ngôn nào từ phía vị này, có thể thấy được bà cụ này rất có tính nhẫn nại.
    Hoàng đế vừa vào cửa, chúng mỹ nhân đều vái chào, kể cả hoàng hậu đang ngồi nghiêm chỉnh ở ghế giữa cũng đứng lên chào hỏi, rồi nhường vị trí cao quý nhất cho hoàng đế, lại chọn một chỗ ngồi thấp hơn.
    Phong Cẩn lạnh lùng nhìn Diệp thục nghi đàng quỳ trên mặt đất, “Diệp thục nghi vô ý làm hại nòi giống truyền thừa hoàng gia, niệm tình không cố ý lại tận tâm hầu hạ trẫm, nay giáng từ sườn nhị phẩm thục nghi thành ngũ phẩm dung hoa.”
    Trang Lạc Yên xem Diệp Thục nghi nghe xong lời phán của hoàng đế, xụi lơ ngồi lặng trên đất, bàn vụng trộm ngắm nhìn sắc mặt của đế vương, lại nhận ra vẻ mặt y không chút biểu tình, ngay cả ánh mắt cũng không có chút cảm xúc quấn quanh.
    Trong mắt hoàng đế, đàn bà chốn thấm cung này có lẽ chỉ có hai loại chức năng: ấm giường và sinh con mà thôi. Thế nên nếu y không nghĩ làm cho công cụ có con, cũng không có hứng thú gì với công cụ này, người đàn bà ấy ở nơi đây chỉ còn cả đời vô vọng.
    Hoàng hậu hơi ngập ngừng khuyên: “Bẩm hoàng thượng, Diệp thục dung đã mất con, thiếp nghĩ Diệp thục nghi cũng không mong muốn, trừng phạt thế này có phải…”
    “Hoàng hậu không cần cầu tình…”Phong cẩn cũng không thèm nhìn người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất, “Ngươi cũng không cần lại xưng là thục nghi, Diệp dung hoa tạ ân đi.”
    “Tần thiếp…tạ chủ long ân.” Diệp dung hoa lung lay đứng lên, khuôn mặt tinh mỹ tái nhợt, ướt đẫm nước mắt. Dường như nàng có thể quan sát đến ánh mắt cười nhạo, vui sướng khi người gặp nạn của các phi tần hậu cung từ bốn phía, nhưng nàng tuyệt đối không cam lòng, cũng sẽ không chịu đấy là số phận của mình.
    Quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Diệp thục dung, Diệp dung hoa, thẳng thắt lưng, quỳ gối: “Nô tỳ xin lui.”
    Trang Lạc Yên nhìn theo bóng hình Diệp dung hoa dần xa, cho dù rời đi, cô nàng mỹ nhân này cũng mang theo dáng vẻ phong tình quyến rũ vô cùng, tiếc rằng đụng phải một kẻ vô tình thương hương tiếc ngọc như hoàng đế mà thôi.
    Phong cẩn lại hạ lệnh ban thưởng Diệp thục dung một chút. Vừa đứng dậy muốn rời đi, tầm mắt y thoáng đảo qua nhóm phụ nữ trong phòng, bỗng nhiên chỉ vào một cô gái trong trang phục tinh xảo, phán: “Lục phẩm Kim lương nghi trước mặt trẫm mất lễ nghi, giáng xuống thấp nhất canh y.”
    Y nói xong, lạnh lẽo nhìn Kim lương nghi quỳ trên mặt đất, “Hoàng tử của trẫm mất, ngươi còn có tâm tư trang điểm làm đẹp, có thể thấy là kẻ không tim không phổi, bên cạnh trẫm sao dung người đàn bà như thế.” Dứt lời, y phất tay áo, bỏ đi, không buồn liếc mắt chúng mỹ nhân trong phỏng.
    “Nô tỳ xin tiễn hoàng thượng.” Mọi người vội vái chào.
    Trang lạc yên nhìn theo bóng dáng tuấn mỹ của hoàng đế, trầm tư một lúc rất lâu sau, cuối cùng cũng tìm được từ ngữ diễn tả dáng vẻ oai hùng kia.
    Chỉ có một từ, thì phải là: “Cặn bã”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi maroncloud, ngày 05-12-2012 lúc 10:53.
    Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầuHidden Content
    Thôi trùm chăn ngủ cho sướngHidden Content
    Hidden Content Hidden Content

  8. Bài viết được 21 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    icecrystal,rongphucsinh,sara1012,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Bài viết
    29
    Xu
    0

    Mặc định

    tks bạn, truyện rất hay a, thú vị quá chừng ^^ bn cố lên nhé

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 3 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status