TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: Chúng Ta Kết Hôn Đi - Trạm Lượng [Hồi 4]

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Sơn Trà Đỏ Thắm
    Bài viết
    1,561
    Xu
    0

    Mặc định Chúng Ta Kết Hôn Đi - Trạm Lượng [Hồi 4]



    Chúng Ta Kết Hôn Đi

    Tác giả: Trạm Lượng

    Thể loại: Đô thị tình duyên, thanh mai trúc mã

    Editor: Alice Swood


    Giới thiệu:


    Điền Y Sa và Bối Nhĩ Kiệt là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ, Điền Y Sa đã lập chí phải kết hôn với Bối Nhĩ Kiệt, đơn giản vì xem quảng cáo trên TV nói “Isa Belle muốn kết hôn” (*). Bối Nhĩ Kiệt ngu ngốc không hiểu phong tình, nhiều lần từ chối Điền Y Sa, nhưng cô vẫn không ngại mà vẫn bám riết lấy anh. Lớn lên, hai người bắt đầu “sống chung” với nhau, mỗi người đều có cuộc sống và những người bạn, đồng nghiệp của riêng mình. Hiểu lầm xảy ra, nhưng lại khiến cho đôi bạn trẻ hiểu được tình cảm thật sự của mình…

    Mở đầu

    - Tiểu Kiệt, chúng ta kết hôn đi!

    Dưới ánh nắng hè chói chang, mặt trời lên cao, từng cơn gió nhẹ thổi vờn quanh, dưới bóng cây mát mẻ, một cô bé tóc ngắn, đôi mắt to tròn sáng long lanh đột nhiên tuyên bố cầu hôn. Giọng nói thanh thúy của trẻ con vang dội khiến đám con nít đang chơi đùa xung quanh đều nghe rõ. Nhất thời, tiếng cười đùa ầm ỹ vang lên.

    - Oa — Xấu hổ nha!

    - Nam sinh yêu nữ sinh…

    - Nữ sinh yêu nam sinh…

    Tiếng cười đùa giễu cợt xen lẫn với tiếng lanh canh của đồ chơi, khiến cậu bé tuấn tú đáng yêu lại dễ xấu hổ bị trở thành đối tượng cầu hôn lập tức đỏ mặt, nhìn cô bé gào to:

    - Tớ không thích cậu! Không kết hôn với cậu đâu!

    Thở hổn hển rống xong, cậu bé lập tức chạy biến mất, rất giống như là xấu hổ chạy trốn, để lại cô bé vô tội cắn móng tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tỏ vẻ không hiểu…

    Vì sao Tiểu Kiệt lại chạy trốn? Có thích kết hôn với mình hay không cũng đâu có sao?

    Trên TV nói, “Isa Belle” muốn kết hôn mà!

    Chú thích: (*) Trong tiếng Trung, phiên âm của Isa là Y Sa, Belle là Bối Nhĩ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Băng Ngư, ngày 28-09-2013 lúc 19:05.
    ---QC---

    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://hoasontra.wordpress.com


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Sơn Trà Đỏ Thắm
    Bài viết
    1,561
    Xu
    0

    Mặc định

    Chúng Ta Kết Hôn Đi
    Trạm Lượng

    Hồi I
    Editor: Alice Swood

    *


    - Chúng ta kết hôn đi!

    Trên bàn ăn sáng, một cô gái có đôi mắt to tròn, mũi kiều nhỏ cùng đôi môi cánh sen, tuy rằng không thể gọi là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng rất xinh xắn đáng yêu, tên gọi Điền Y Sa lắc mái tóc ngắn, dõng dạc cầu hôn chàng trai ngồi đối diện với mình.

    Ghế đối diện, Bối Nhĩ Kiệt có thân hình cao gầy tinh tế, mặc bộ comple màu đen thoạt nhìn thật giản dị, nhưng xem kỹ mới phát hiện chất vải, đường may đều là hàng cao cấp, khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt không chút thay đổi khi nghe lời cầu hôn của cô gái, đủng đỉnh ăn xong bánh mỳ cho bữa sáng, uống nốt ngụm sữa cuối cùng, xong xuôi mới vẻ mặt vô cảm hỏi lại:

    - Lý do?

    Thật sự không thể trách anh bị cầu hôn mà vẫn có thể thờ ơ như vậy. Dù sao từ nhỏ đến lớn bị một cô gái cầu hôn tới N lần, nhưng càng cầu càng bại, càng bại lại càng cầu, thế nên nghe được năm chữ “Chúng ta kết hôn đi” cứ như câu giao tiếp bình thường “Ăn cơm chưa” vậy.

    Dường như mỗi lần cô cầu hôn, đối phương đều sẽ hỏi lý do, cho nên Điền Y Sa kích động tuyên bố đáp án đã chuẩn bị sẵn:

    - Bởi vì mùa đông sắp đến, hai người cùng ngủ sẽ ấm áp hơn là một người, lại còn có thể giúp nhau ấm chân, thật là tốt!

    Ha! Gần đây khí lạnh đã bắt đầu tràn về, sắp lạnh cứng rồi, thật hy vọng anh ấy có thể cùng cô ấm ổ chăn.

    Chậm rãi lau vết sữa trên khóe miệng, Bối Nhĩ Kiệt mới bình thản mở miệng:

    - Anh có chăn điện, ngủ một người cũng rất ấm!

    Dứt lời, anh tao nhã đứng dậy, cầm lấy cặp tài liệu, không nhanh không chậm ra khỏi cửa đi làm.

    Ai nha, vẫn lãnh đạm như vậy, thật đúng là mê chết người!

    Điền Y Sa vui vẻ thầm nghĩ. Từ nhỏ đến lớn sớm bị cự tuyệt mấy trăm lần, cô không chút thất vọng khi lại bị từ chối lần nữa. Cô cười hì hì nhìn bóng lưng cao gầy của anh, sau đó mới cúi đầu ngốn nghiến bữa sáng của mình, lập tức nhanh như chớp cầm túi xách, vội vàng đi làm.

    ***

    - Lại thất bại à?

    Trong một quầy tiếp khách của khách sạn lớn nào đó, Thái Du Đình lợi dụng trong lúc khách hàng còn chưa tới, mắt lé nhìn bạn tốt kiêm đồng nghiệp của mình. Giọng nói đè thấp xuống, biểu cảm không chút bất ngờ.

    - Đây có phải chuyện mới lạ gì đâu. – Nhún vai, Điền Y Sa vừa nhìn danh sách đặt phòng vừa cười, thần thái sáng láng, không có vẻ tâm tình sa sút gì cả.

    Nghe vậy, Thái Du Đình trợn mắt, nóng nảy mắng:

    - Một cô gái nếu như bị một người đàn ông từ chối quá ba lần đã sớm từ bỏ, đi tìm “Chiến trường” khác rồi. Vậy mà mày bị từ chối đến cả trăm lần, lại vẫn không hiểu ra sao?

    - Nhìn mày mà xem! Nhìn mày mà xem! – Ngón tay thon gầy nâng cằm bạn tốt lên, xoay tới xoay lui xem kỹ mặt cô, hừ giọng nói – Nói thế nào, bộ dạng của mày cũng không tệ lắm, đi ra đường tuyệt đối có thể hạ gục một đống con nhóc trang điểm lòe loẹt. Nếu như nguyện ý, ngoắc ngoắc ngón tay là câu được một thằng rồi. Nhưng sự thật thì sao? Lại bám riết lấy một anh giai mà không biết mệt!

    Càng nói càng nổi nóng, Thái Du Đình cảm thấy người bạn quen biết từ thời đại học này thật sự là ngốc nghếch, nhưng vẫn hiểu mình có nói nhiều cũng chỉ lãng phí enzim thôi. Dù sao từ khi đại học tới nay, những lời này đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cô gái này vẫn kiên trì với anh chàng họ Bối đó, liên tục phát huy tinh thần “Càng chiến càng bại, càng bại càng chiến”.

    Cho đến hôm nay, cô hận không thể treo tấm bảng khắc bốn chữ to “Đánh chết không lùi” vào cổ cô nàng ngốc này!

    - Ê, đau lắm nha! – Oa oa kêu lên đẩy ra móng vuốt, Điền Y Sa vuốt chiếc cằm đau nhức, hùng hồn biện hộ – Mày thì biết cái gì! Đây gọi là lòng kiên nhẫn, có nghị lực, còn gọi là “Đứng chờ lâu, tòa nhà đó là của bạn”!

    Cười nhạo một tiếng, Thái Du Đình vui vẻ châm chọc:

    - Ồ, vậy sao? Thế mày đều đứng chờ mười mấy hai mươi năm, nó là của mày à?

    Hừ! Cô hiểu rất rõ, bạn tốt cùng họ Bối vốn là thanh mai trúc mã, hai người dây dưa vướng mắc lớn lên cùng nhau, tiết mục cầu hôn cùng từ chối trình diễn suốt hàng trăm lần trong suốt hai mươi năm qua. Vị trí đứng chờ dưới lầu, con nhóc ngốc nào đó đứng cũng đủ lâu, kết quả không phải là tay trắng sao.

    - Aigu, mày không hiểu! – Cho dù bị châm chọc không chút lưu tình, Điền Y Sa vẫn tràn ngập tự tin, sảng khoái vung nắm tay – Đất nước chúng ta không phải cách mạng vài lần còn gì!

    - Vấn đề là cách mạng quốc gia làm 11 lần cũng thành công rồi, còn mày? Mày tính thử xem mày cầu hôn bao nhiêu lần rồi? – Thái Du Đình phỉ nhổ cười mắng, thật sự cảm thấy cô nàng này hết thuốc chữa rồi.

    - Mày đang làm khó tao đấy à? – Buồn bực liếc bạn tốt một cái, Điền Y Sa giả vờ nổi giận.

    Làm ơn đi! Từ nhỏ đến lớn, cô cầu hôn còn nhiều hơn đi đường, ai mà nhớ nổi!

    Lại trợn mắt, mặc dù biết có nói cũng vô dụng, nhưng Thái Du Đình vẫn không nhịn được thấm thía khuyên nhủ:

    - Việc gì phải thế! Không cần tiếp tục lãng phí thời gian cùng thanh xuân! Nếu một người đàn ông cự tuyệt nhiều lần như vậy, chứng tỏ là anh ta không thích mày. Cần gì phải níu kéo! Tỉnh lại đi cưng!

    - Anh ấy có thích không là chuyện của anh ấy, có yêu anh ấy hay không là chuyện của tao. Hai chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu! – Điền Y Sa cười meo meo đáp.

    Thật đúng là tinh thần yêu nước đấu tranh anh dũng thấy chết không lùi!

    Thái Du Đình triệt để giơ cờ trắng đầu hàng, chỉ có thể nhận thua.

    - Mày đúng là hết thuốc chữa!

    - Quá khen quá khen! – Che mặt làm bộ thẹn thùng, Điền Y Sa thoải mái đáp lại.

    - Thôi đủ rồi đó! – Thái Du Đình vừa bực vừa buồn cười, chỉ có thể thổi râu trừng mắt, lười rối rắm suy nghĩ nhiều, lập tức chuyển chủ đề – Đúng rồi! Tối nay đến nhà tao đi! Sắp đến “Fanfic chí triển” rồi, chúng ta phải tăng tốc làm việc, nếu không sẽ không kịp!

    - Đương nhiên! – Gật đầu, Điền Y Sa cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng – Hết giờ làm tao đến ngay!

    Lại nói tiếp, hai người có thể trở thành bạn tốt thời đại học vì có chung sở thích – Vẽ fanfic truyện tranh.

    Cũng vì thế, hai người vừa gặp đã thương, ăn nhịp với nhau, thời sinh viên đã bắt đầu hợp tác, thậm chí tốt nghiệp rồi vẫn dùng thời gian sau giờ làm việc cùng sáng tác chung.

    - Vậy là tốt rồi! – Thái Du Đình hài lòng gật đầu.

    Đang lúc hai người ăn ý mỉm cười, một ông lão mặc đồ thể dục rộng rãi, khí chất nội liễm, vẻ mặt hiền lành chậm rãi đi đến trước quầy.

    - Ohayo, Kawasaki sama! (Chào buổi sáng, ngài Kawasaki)

    Khi ông lão đi đến cách quầy năm bước chân, Điền Y Sa cùng Thái Du Đình đều liếc thấy ông, lập tức đồng thanh chào đón nhiệt tình, nụ cười chân thành tha thiết.

    Lại nói tiếp, ngài Kawasaki là một người khách quen, hằng năm vào mùa đông đều bay từ Nhật Bản tới Đài Loan ở lại ba tháng, mà mỗi lần đều đặt phòng trong khách sạn này. Nhiều năm như vậy đã có quan hệ thân thiết với nhân viên trong khách sạn. Mọi người đều xem ông như trưởng bối trong nhà. Mà dù cho khách hàng trong khách sạn có nhiều, mùa đông đều săn sóc giữ lại phòng 302 cho ông.

    - Ohayo! – Cười tủm tỉm đáp lại lời tiếp đón, ngài Kawasaki chậm rãi đi đến trước quầy.

    - Kawasaki sama muốn đi tập thể dục sao? – Điền Y Sa mỉm cười nói tiếng Nhật.

    Trên thực tế, khả năng nghe nói bằng tiếng Trung của ngài Kawasaki không có vấn đề gì, nhưng ở đại học cô chủ yếu học tiếng Anh, học thêm tiếng Nhật. Làm tiếp tân ở khách sạn luôn được gặp gỡ rất nhiều khách là người ngoại quốc, cô đều thích luyện tập nhiều hơn, để tiếng Nhật của mình càng thêm trôi chảy.

    - Đúng vậy! – Ngài Kawasaki cũng hy vọng qua đối thoại tăng lên khẩu ngữ của mình, dùng tiếng Nhật chuẩn đáp lời, sau đó lấy ra một phong thư trong túi áo – Làm phiền gửi phong thư này ra ngoài giúp ta.

    - Vâng! – Tiếp nhận bức thư, Điền Y Sa thấy ông chuẩn bị rời đi, thực tri kỷ nhắc nhở – Kawasaki sama đi thong thả. Chúc ngài có một ngày vui vẻ!

    Gật đầu nói một tiếng cảm ơn, ngài Kawasaki vẫy tay chào hai người, chầm rì rì đi ra cửa lớn.

    Nhìn bóng lưng ông lão biến mất ngoài cửa lớn, Điền Y Sa cùng Thái Du Đình đều sung sướng mỉm cười. Khách nhân đã lục tục đi đến, lập tức chuyên chú công tác.

    ***

    Sở kiến trúc Vũ Tường.

    - Như vậy kết thúc hội nghị ở đây!

    Người chủ trì hội nghị vừa dứt lời, những nhân viên trong sở kiến trúc Vũ Tường tốp năm tốp ba chậm rãi rời khỏi phòng họp, chốc lát sau chỉ còn dư lại vài ba người.

    Bối Nhĩ Kiệt từ tốn sửa sang lại bản thiết kế, tài liệu trên bàn, tao nhã bước đi rời khỏi phòng họp. Vừa đến cửa, lại bị một người đàn ông trung niên sớm đứng chờ ở đó giữ lại.

    - Giáo sư? – Bối Nhĩ Kiệt hơi ngạc nhiên nhìn giáo sư chỉ đạo của mình khi học đại học, đồng thời là ông chủ phòng công tác sau khi tốt nghiệp, chẳng qua những năm gần đây, anh vẫn giữ thói quen khi còn học trong trường, gọi ông là “Giáo sư” – Còn vấn đề nào cần bàn bạc sao?

    Người đàn ông trung niên tướng mạo đoan chính, thân hình cao gầy, cho cảm giác như một văn nhân, tên gọi Lưu Vũ Tường cười nhìn môn sinh đắc ý trước mắt, bây giờ giúp đỡ rất nhiều, trong lòng tràn ngập tán thưởng.

    - Không có gì. Đã trưa rồi, cùng ăn cơm đi.

    Mấy năm trước, khi ông còn là giáo sư chỉ đạo Bối Nhĩ Kiệt, đã rất thưởng thức tài hoa của học sinh này, cho nên sau khi tốt nghiệp liền kéo cậu ta đến phòng làm việc của mình.

    Mà sự thật chứng minh, quyết định lúc đó của ông thật là anh minh. Mấy năm qua, môn sinh đắc ý này không chỉ thiết kế ra rất nhiều tác phẩm vĩ đại, làm cho ba chữ “Bối Nhĩ Kiệt” dần dần nổi tiếng trong giới kiến trúc. Rất nhiều hộ khách chủ động tìm đến cửa muốn cậu ta.

    Cũng vì vậy, những sở kiến trúc khác lục tục tìm đến, nguyện ý trả lương cao để cậu chuyển công tác. Mà bản thân mình cũng vì giữ lại nhân tài, tự nhiên vui lòng tăng lương. Nhưng “Vũ Tường” cũng chỉ là một công ty quy mô nhỏ mà thôi. Nếu như nghiêm túc suy xét điều kiện mà nói, tự nhiên thua kém những công ty quy mô lớn, danh tiếng cao. Nếu như chàng trai trẻ tuổi vĩ đại này muốn đi ăn máng khác, vậy thì chẳng có gì đáng trách.

    May mắn, cho đến bây giờ, Bối Nhĩ Kiệt vẫn không có tâm tư khác lạ nào cả. Chính mình cảm thấy may mắn rất nhiều, liền càng thêm coi trọng cậu ta.

    Nghĩ đến đây, Lưu Vũ Tường nhìn con gái đứng bên cạnh mình, trong mắt mỉm cười càng sâu.

    A… Ông có suy nghĩ gì, cũng biết con gái có một chút tâm tư như vậy, nhưng không biết học sinh của mình nghĩ như thế nào.

    Đứng bên cạnh, Lưu Phái Hàm có mái tóc dài, khuôn mặt tinh xảo tú lệ, thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy thương tiếc, cảm nhận được ý cười trong mắt cha mình, hai gò má thoáng chốc đỏ bừng, nhưng vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ nói:

    - Đúng vậy. Bối đại ca, chúng ta cùng nhau dùng cơm đi. Ba nói ông sẽ chiêu đãi!

    Ôm lấy tay cha, Lưu Phái Hàm thẹn thùng cười, trái tim đập mạnh như nai con nhảy loạn.

    Nửa năm trước, sau khi cô tốt nghiệp đại học, liền nghe theo cha sắp đặt công tác ở phòng làm việc, làm trợ thủ cho mẹ vốn là kế toán trưởng, đang từ từ học tập hiểu biết quản lý tài vụ công ty.

    Trước kia khi còn học ở trường, thỉnh thoảng cô có đến công ty của cha, hơi có ấn tượng với chàng trai thoạt nhìn ôn hòa lịch sự, tướng mạo tuấn dật. Nhưng dù sao không gặp mặt nhiều, cho nên cũng chỉ có một chút hảo cảm thôi. Nhưng hơn nửa năm qua, tiếp xúc nhiều hơn, càng hiểu biết nhiều hơn, vốn chút hảo cảm không biết khi nào đã thay đổi.

    Mà tình cảm này đã bị người cha yêu thương cô phát hiện, khiến cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cực kỳ e lệ.

    - Không được! – Không biết tâm tư của hai cha con, Bối Nhĩ Kiệt vừa nghe lời mời sau lắc đầu khéo léo từ chối – Sắp đến thời gian cắt lát ảnh “Công viên văn hóa Hải Dương” rồi, em định thừa dịp còn thời gian làm chỉnh sửa cuối cùng.

    “Công viên văn hóa Hải Dương” là một hợp đồng lớn, đó là công trình công cộng ảnh cắt lát được chính phủ công bố. Tham dự cắt lát ảnh không thiếu những kiến trúc sư nổi tiếng, anh muốn dùng hết tâm huyết cùng tinh lực trong khoảng thời gian này, hy vọng có thể lấy thứ tự trong phần đông người cạnh tranh, chiếm được thành quả.

    - Nhưng mà chỉ một chút thôi… – Lưu Phái Hàm không khỏi hơi thất vọng, còn muốn tiếp tục khuyên, nhưng lại bị cắt ngang.

    - Được rồi! – Ngăn lời con gái, Lưu Vũ Tường mỉm cười nói – Hợp đồng “Công viên văn hóa Hải Dương” đúng là cạnh tranh rất kịch liệt. Quả thật em dùng rất nhiều tâm lực vào đó, muốn dùng thời gian cuối cùng này để tiếp tục sửa chửa, làm thiết kế càng hoàn mỹ là đương nhiên. Em cố gắng lên!

    A… Ông cũng là kiến trúc sư, rất hiểu khi một kiến trúc sư nghĩ đến điểm nào để bản thiết kế càng hoàn mỹ, thì bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản hắn lập tức sửa chữa. Có khi bận đến ngày đêm mất ăn mất ngủ cũng không bất ngờ.

    Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt mỉm cười gật đầu, lập tức ôm lấy chồng bản thiết kế, tư liệu rời khỏi phòng họp, thẳng đến bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, bắt đầu sửa chữa bản thiết kế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    .o0o.

    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://hoasontra.wordpress.com

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Sơn Trà Đỏ Thắm
    Bài viết
    1,561
    Xu
    0

    Mặc định

    Chúng Ta Kết Hôn Đi
    Trạm Lượng

    Hồi II
    Editor: Alice Swood


    Thấy hắn cúi đầu nghiêm túc làm việc, Lưu Vũ Tường thế này mới lôi kéo con gái còn lưu luyến không rời rời đi. Nhưng vừa đi ra cửa lớn văn phòng luật, Lưu Phái Hàm liền thất vọng nói:

    - Ba, chẳng qua là một bữa cơm trưa thôi mà, có bao nhiêu thời gian đâu chứ…

    Ai… Bối đại ca có phải là không muốn ăn trưa với bọn họ cho nên mới kiếm cớ cự tuyệt.

    - Phái Hàm, chuyện này con không hiểu! – Trấn an vỗ mu bàn tay con gái cưng, Lưu Vũ Tường giải thích – Tính cách Nhĩ Kiệt vốn như vậy. Chỉ cần có ý tưởng, nếu không lập tức sửa chữa bản thiết kế sẽ không bỏ qua. Ba rất thưởng thức điểm này của nó.

    Nhíu mày, Lưu Phái Hàm làm nũng oán hận:

    - Giống y như ba. Mẹ nói chỉ cần ba ngồi vào bàn làm việc, tám con ngựa cũng không kéo ra được. Đúng là làm người ta tức giận!

    Bị con gái châm chọc, Lưu Vũ Tường chỉ cười cười, thậm chí còn nói giọng mang theo chế nhạo:

    - Vậy sao? Nếu như con ghét ba như vậy, thế thì đừng thích Nhĩ Kiệt! Một khi đã vậy, ba yên tâm không có ai cướp con gái của ba nữa rồi!

    - Ba! Con đâu có nói là không thích Bối đại ca… – Lưu Phái Hàm nóng nảy, vội vàng phủ nhận.

    - Ồ… Hóa ra là con thích Nhĩ Kiệt! – Nhướn mi, Lưu Vũ Tường cố ý trêu ghẹo.

    Bị nói trúng tâm tư, Lưu Phái Hàm lập tức đỏ mặt, thừa nhận không được, phủ nhận cũng không xong, đành phải xấu hổ giận dữ kêu lên:

    - Ba thật đáng ghét! Con không nói chuyện với ba nữa!

    Nói xong liền thẹn thùng chạy trốn.

    Mà Lưu Vũ Tường thấy con gái một phản ứng như vậy, không khỏi im lặng nén cười.

    Ây… Tâm can bảo bối của mình cầm trong tay sợ làm rơi, ngậm trong miệng sợ tan cuối cùng cũng có ý trung nhân. Rồi sẽ có một ngày con bé gả cho người khác, làm mẹ người ta, nghĩ lại thật đúng là luyến tiếc.

    Điều may mắn nhất là ý trung nhân của con bé cũng là người mình cực kỳ thưởng thức. Nếu như con rể tương lai của mình là Bối Nhĩ Kiệt, vậy thì ông rất vui mừng.

    Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Vũ Tường không khỏi thở dài, đành phải vừa cười vừa cảm thán chậm rãi bước đi, đuổi theo con gái thẹn thùng nghiêm mặt đứng chờ ở đằng trước.

    Mặt khác, trong phòng làm việc, Bối Nhĩ Kiệt đang cúi đầu chuyên chú sửa chữa bản thiết kế. Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong văn phòng vang lên từng đợt chúc mừng. Một hộp quà đột ngột xuất hiện trên bàn công tác của của anh, khiến anh từ trong công tác lấy lại tinh thần, phản xạ ngẩng đầu nhìn lên…

    - Tôi muốn kết hôn. Đây là bánh cưới! – Cô bạn phòng hành chính trong công ty vui sướng vỗ nhẹ hộp bánh cưới trên bàn, khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập hạnh phúc.

    - Chúc mừng! – Cười nhẹ, Bối Nhĩ Kiệt chân thành chúc phúc.

    - Cám ơn! Nhớ đến uống rượu mừng của tôi nhé! – Cô bạn hành chính vui mừng mời, còn không quên nói đùa – Nếu không rảnh đến thì cũng đừng quên gửi phong bì tới đấy!

    Nghe vậy, nụ cười của Bối Nhĩ Kiệt càng đậm hơn.

    - Yên tâm, chúng tôi sẽ đến, phong bì cũng sẽ có!

    - Thế là tốt rồi! – Hài lòng gật đầu, cô bạn hành chính cười tủm tỉm tiếp tục đi đến bàn khác phát bánh cưới.

    Tựa hồ lây dính không khí vui mừng, Bối Nhĩ Kiệt tâm tình tốt chuẩn bị cất hộp bánh cưới đi, nhưng khi nhìn thấy bốn chữ lớn trên hộp, thoáng khựng lại một chút, ngẩn ra…

    Isa Belle… Chính là tên nhãn hiệu bánh cưới khiến anh từ nhỏ đến lớn không ngừng bị “Bom cầu hôn” công kích.

    Có khi nghĩ lại, quảng cáo đúng là hại người!

    Chẳng qua vì câu quảng cáo “Isa Belle, chúng ta kết hôn đi” dày đặc trên TV, ngõ nhỏ ngõ lớn đều biết, người người đọc vanh vách, cho nên khiến cô bé nào đó nhận định “Y Sa, Bối Nhĩ” phải kết hôn, sau đó bắt đầu không ngừng “Công kích cầu hôn” đối với anh, mở ra con đường trưởng thành không ngừng dây dưa của bọn họ.

    Lại nói tiếp, anh và Điền Y Sa vốn là thành mai trúc mã, hai nhà là hàng xóm của nhau. Phụ huynh hai bên không chỉ có không ít giao tình, trong việc buôn bán cũng hợp tác chặt chẽ. Cũng bởi vì thế, khi cô không ngừng “cầu yêu” anh, trưởng bối hai nhà ngoại trừ lấy việc này ra chê cười lúc trà dư tửu hậu, kỳ thực cũng rất hi vọng việc này thành sự thật.

    Còn anh, lúc nhỏ xấu hổ giận dữ mắng cùng cự tuyệt nghiêm khắc, đến khi lớn lên bắt đầu vô cảm. Ba ngày năm ngày cô lại “chúng ta kết hôn đi”, anh đã có thể không chút biểu cảm hỏi lại “lý do?”. Hơn nữa, từ đủ loại kiểu dáng lý do kết hôn cổ quái kỳ lạ của cô, từng chút một bác bỏ.

    Nghiêm khắc mà nói, hai người cách nhau 3 tuổi. Khi anh thi đậu đại học, một người từ Cao Hùng lên Đài Bắc học đại học, vốn tưởng thế là có thể thoát khỏi cô, ai biết ba năm sau, cô lại bám riết không tha cùng học đại học với anh. Tuy rằng không cùng ngành, nhưng đều cùng một trường, cha mẹ hai nhà đều tha thiết nói anh là “đàn anh” đã quen mặt ở Đài Bắc cần phải chăm sóc tốt “em gái”.

    Thậm chí trước khi khai giảng, cha mẹ hai nhà còn dắt tay nhau cùng nhau đến Đài Bắc, không để ý anh phản đối, dùng thời gian 3 ngày ngắn ngủi chọn trúng chỗ ở hiện nay, định ra “cuộc sống chung” cho hai người. Cho đến khi tốt nghiệp đi ra công tác, tình huống này vẫn không thay đổi.

    Có khi ngẫm lại, anh thật sự không hiểu Điền Y Sa cô nàng này cầu hôn nghiêm túc hay là cố ý đùa giỡn người khác. Dù sao có cô gái nào cầu hôn người ta mà thái độ không đứng đắn như cô chứ! Lại có cô gái nào khi bị từ chối nhiều lần như vậy còn có thể cười tủm tỉm không để ý?

    Nghĩ đến đây, Bối Nhĩ Kiệt âm thầm trợn mắt trong lòng, nhưng lại không nhịn được cảm thấy buồn cười.

    Ây… Dù sao mặc kệ cô có nghiêm túc hay là đùa giỡn, tình cảm từ nhỏ đến lớn của hai người bọn họ sẽ không thay đổi. Mặc dù đôi khi cảm thấy con người cô ấy thật là phiền, nhưng nếu hỏi trên thế giới này người hiểu anh nhất là ai, ngoại trừ cô, có lẽ không còn có người khác nữa.

    Thực tế, tính cách cô hoạt bát sáng sủa, chỉ cần quen biết 5 phút là có thể khoác vai bá cổ xưng huynh gọi đệ, vô cùng hòa hợp. Còn anh tính cách lãnh đạm, không dễ thân cận với người khác, càng đừng nói đến thân thiết.

    Nhìn mà xem, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần đi cùng với cô, gặp đến trường hợp cần xã giao với người khác, chỉ cần giao cho cô là ỏn. Còn anh, hoàn toàn vui vẻ đứng một bên làm bộ quái gở, bản thân thoải mái vui vẻ.

    Mà chút tật xấu đó của anh, cô biết rất rõ ràng, hơn nữa vui vẻ đảm nhiệm nhân vật “Tú bà” này.

    Ây… Nghĩ như vậy, kỳ thực tính cách hai người có thể xem như bù lại cho nhau.

    Nghĩ đến đây, Bối Nhĩ Kiệt không nhịn được hơi nhếch khóe miệng. Tuy rằng cảm thấy cô nàng họ Điền nào đó hơi tý là cợt nhả cầu hôn hơi phiền phức, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm như bạn bè lại thân thiết như tay chân của hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn.

    - Hì hì! Nhĩ Kiệt, đang nghĩ gì thế?

    Bỗng dưng, một tiếng kêu to sang sảng cùng một bàn tay lớn vỗ vai Bối Nhĩ Kiệt, đồng thời kéo anh ra khỏi thế giới suy tưởng của bản thân, trở về thực tại.

    - Không… Không có gì! – Phục hồi tinh thần, anh cười cười nhìn người đồng nghiệp tính cách sáng sủa dễ gần tên gọi Lâm Quan Hoành, thuận tay cất hộp bánh cưới vào hộc bàn làm việc.

    Tựa hồ đã quen với tính cách không mặn không nhạt, không chút tâm tư hưởng ứng mọi người của anh, Lâm Quan Hoành cũng lơ đễnh, chỉ cười đến nham hiểm, giọng nói chế nhạo:

    - Cô bạn hành chính đều kết hôn rồi, khi nào thì đến lượt cậu mời chúng tớ uống rượu mừng đây?

    Hehe, trong khắp phòng làm việc này, nên kết hôn đều đã kết hôn, không nên kết hôn, ví dụ như chính hắn, cũng vì nhất thời “tạo ra mạng người” cho nên cũng sớm bước vào nấm mồ hôn nhân. Ngay cả cô bạn hành chính trẻ tuổi nhất cũng bị người ta cướp đi rồi. Ngoại trừ con gái của ông chủ – Lưu Phái Hàm, chỉ còn lại kiến trúc sư trẻ tuổi tiền đồ rộng mở tương lai xán lạn này là còn hưởng thụ tự do độc thân. Thật là khiến người ta đố kỵ!

    Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt nhàn nhạt liếc nhìn anh chàng có thể xem như giao tình tốt nhất cả văn phòng này, hơi tức giận nói:

    - Thế nào? Anh sợ bị có người đòi phong bì à?

    - Không! – Lắc đầu, Lâm Quan Hoành cợt nhả nói – Nếu là cậu thì phong bì nhất định là phải dày rồi! Tớ đang hy vọng nếu như cậu có tin tức gì thì có thể thông báo trước một năm, tớ còn để dành tiền. Dù sao bây giờ có cha mẹ già, còn có vợ con phải nuôi, tiền tiêu vặt hằng tháng của tớ có hạn, viêm màng túi khó xử lắm!

    - Xì… – Nghe kiểu truyện cười nghiêm trọng bóp méo sự thật như vậy, cho dù lạnh lùng nhàn nhạt như Bối Nhĩ Kiệt cũng không nhịn được cười mắng – Lâm đại kỹ sư của chúng ta cũng sẽ bị viêm màng túi sao? Thế mà anh cũng dám nói, em nghe xong cảm thấy ngượng ngùng thay cho anh!

    Thật sự là nói dối không biết xấu hổ! Phải biết rằng đồng nghiệp này của anh là kiến trúc sư giám sát thi công, tiền lương rất dày. Nếu như vậy mà cũng có thể viêm màng túi, thế thì những người tháng chỉ có vài triệu tiền lương sống kiểu gì?

    - Ây dà, cậu không hiểu! – Phất phất tay, Lâm Quan Hoành hùng hồn biện hộ – Muốn nuôi cả gia đình không dễ dàng chút nào! So với loại người một mình một người no là cả nhà no như cậu hoàn toàn khác biệt!

    Lời nói như vậy, Bối Nhĩ Kiệt thật sự là không có phản bác. Dù sao hiện tại anh đúng là một người no bằng cả nhà no. Tiền lương của anh chỉ cần phụ trách bản thân chi tiêu là được. Còn chuyện gửi tiền hiếu kính cha mẹ thì… Thôi đừng nói! Ông ba của anh một tháng còn kiếm được nhiều hơn lương cả năm của anh.

    Trước kia anh cũng kỳ muốn thể hiện đạo hiếu, tháng đầu tiên lĩnh lương xong kích động chia ra một khoản gửi về cho cha mẹ. Ai biết bị trả về không nói, còn bị mẹ khóc than nói cái gì cuộc sống trên Đài Bắc không dễ dàng, một tháng chỉ có chút tiền như vậy, con trai cưng phải sống như thế nào?

    Vừa khóc vừa nói khiến anh nổi đầy gân xanh trên trán, tý nữa hộc máu. Phải biết rằng tiền lương hằng tháng của anh đã xem như cực kỳ hậu đãi. Nhưng trong mắt cha mẹ anh lại là… làm sao sống nổi?

    Cũng vì thế, song thân yêu dấu của anh không chỉ có không thu tiền hiếu kính, thậm chí còn dùng đủ loại lý do gửi tiền cho anh để “cải thiện cuộc sống”. Mà anh chỉ có thể kiên trì cự tuyệt, hơn nữa dưới ánh mắt nửa tin nửa ngờ của phụ huynh, không ngừng nhấn mạnh cuộc sống của mình “rất là tốt đẹp”.

    Thấy anh không đáp lời, Lâm Quan Hoành cảm thấy chiếm được thắng lợi trên tinh thần, lập tức hài lòng nhếch miệng cười nở hoa, thuận tiện quay lại đề tài ban đầu.

    - Sao thế? Khi nào kết hôn? Nếu không có đối tượng, tớ có thể giới thiệu cho cậu!

    Ây dà, nếu có thể kiếm được tiền hoa hồng của bà mối, coi như không tệ lắm!

    Lại cái gì nữa!

    Bối Nhĩ Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, không nhịn được châm chọc:

    - Nghe nói người già rất thích quản chuyện chung thân đại sự của người khác. Lâm đại kỹ sư, anh già rồi sao?

    - Đồ quỷ! – Cười mắng một tiếng, Lâm Quan Hoành căm giận kêu lên – Bao nhiêu mà già? Tớ bốn mươi tuổi vẫn còn là một con rồng uy vũ!

    Sau đó bắt chước kiện tướng đô vật nâng vai thể hiện cơ bắp chẳng có gì đáng xem.

    Bối Nhĩ Kiệt thấy thế không khỏi bật cười, phất tay đuổi người.

    - Được rồi. Về nhà thể hiện cho vợ anh nhìn đi. Em bận thật đấy!

    Dứt lời, lại lười để ý đến hắn, cắm đầu vào làm việc tiếp.

    - Chậc, không biết thưởng thức! – Lâm Quan Hoành căm giận phỉ nhổ. Nhưng dù sao cũng đùa giỡn xong rồi, hắn cũng chuẩn bị đi đến công trường giám sát thôi.

    Chốc lát sau, hắn cầm dụng cụ chậm rì tiêu sát rời đi. Mà Bối Nhĩ Kiệt sau đó mới rời mắt khỏi bản vẽ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt bối rối cùng mờ mịt.

    Kết hôn? Vì sao khi người khác hỏi vấn đề này, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt Điền Y San?

    Không xong! Anh cảm thấy mình thật sự bị cô suốt ngày cầu hôn độc hại nghiêm trọng. Nghiêm trọng đến mức người khác nhắc đến đề tài này, anh lại tự động liên hệ đến cô nàng kia!

    Đáng sợ! Thật sự là đáng sợ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    .o0o.

    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://hoasontra.wordpress.com

  6. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Sơn Trà Đỏ Thắm
    Bài viết
    1,561
    Xu
    0

    Mặc định

    Chúng Ta Kết Hôn Đi
    Trạm Lượng

    Hồi III
    Editor: Alice Swood




    Ban đêm, căn phòng tối đen. Một tiếng “tách” vang lên, cửa phòng chậm rãi mở ra.

    - Hm? Còn chưa về sao? – Liếc thấy trong phòng tối thui, Điền Y Sa lầm bầm lầu bầu than thở, vươn tay bật công tắc điện. Bóng tối lập tức bị ánh sáng đèn điện cưỡng chế di dời.

    Thuận tay đóng lại cửa chính, cô đặt đống đồ ăn chuẩn bị làm bữa khuya lên bàn, lập tức hừ hừ nhảy lên sofa mềm mại, nhũn thành một đống bùn.

    Phù… Mệt mỏi quá đi!

    Vì vội vàng tham gia “Fanfic Chí Triển”, cô cùng Thái Du Đình vùi đầu vào căn phòng nhỏ vẽ fanfic truyện tranh cả đêm, tay muốn đứt rời, bả vai cũng cứng ngắc như tảng đá. Kéo lê thân thể mệt mỏi trở về, còn phải đi mua bữa khuya muốn cùng anh chàng họ Bối hưởng dụng, không ngờ anh ta còn về nhà trễ hơn cả cô. Thật là thất vọng quá đi!

    Uhm… Đã 11 giờ… Mua bữa khuya về bị nguội sẽ ăn không ngon. Nếu không mặc kệ anh ta đi, mình ăn trước là được rồi.

    Nhưng một mình ăn đồ ăn lại cảm thấy hơi tịch mịch. Hơn nữa, nếu như anh ấy trở về đói bụng thì sao?

    Khẽ cắn móng tay, Điền Y Sa buồn rầu suy tư, cuối cùng quyết định… Đi tắm rửa trước đã!

    Liên tục gật đầu, cô cười rộ lên, lập tức nhảy dựng lên khỏi sofa, chạy về phòng lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.

    Hai mươi phút sau, trong lúc tiếng nước từ phòng tắm ào ào không dứt, cửa chính bị mở ra. Bối Nhĩ Kiệt cầm cặp tài liệu, tay kia ôm bản vẽ thiết kế vào nhà. Nhìn căn phòng sáng rực, anh biết cô nàng kia trở về rồi.

    Không tự giác hơi mỉm cười, anh không chút luống cuống cất hết đồ đạc trên tay, sau đó cởi áo khoác, ngồi lên sofa nghỉ ngơi. Một thanh âm trong trẻo truyền đến từ sau lưng.

    - Anh đã về rồi! – Mới vừa từ phòng tắm đi ra liền thấy chàng trai ngồi nghỉ ngơi trên sofa, Điền Y Sa vui sướng kêu lên, tóc còn ướt sũng nhỏ nước, người đã vui mừng ngồi xuống bên cạnh anh.

    Làm như không thấy khuôn mặt xinh đẹp bị nước ấm huân đỏ bừng mềm mại, lực chú ý của Bối Nhĩ Kiệt đều dừng trên mái tóc còn đang ướt sũng nước của cô, không nhịn được trách cứ:

    - Sấy khô tóc đi!

    Mùa đông đã bắt đầu, thời gian này khí lạnh tràn về, thời tiết rất lạnh, cô còn không mau sấy khô tóc, muốn bị cảm sao?

    - Ây da, chờ chút là khô. Không sao đâu! – Điền Y Sa không để ý nói, ngồi thẳng người mở đồ ăn trên bàn ra, ngữ khí vui vẻ – Em mua bữa khuya về, nhân lúc còn nóng, mau ăn thôi!

    Thấy cô không để ý đến sức khỏe của mình, Bối Nhĩ Kiệt liền nổi giận, hung hăng gõ đầu cô một cái. Trong khi cô nhe răng trợn mắt kêu đau, anh đứng dậy trở về phòng. Chưa đến mười giây đã quay lại phòng khách với chiếc máy sấy.

    Cắm điện, anh không nhiều lời liền đi đến sau lưng cô, cầm máy sấy vuốt ve mái tóc xõa tung xù lên của cô, sấy tóc cho cô.

    - Nhẹ thôi, đau! – Trên sofa, Điền Y Sa quang quác kháng nghị, nhưng đôi mắt hưởng thụ híp lại, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.

    - Sợ đau thì tự làm đi! – Bối Nhĩ Kiệt trừng mắt mắng.

    - Không cần đâu! – Cười gian xảo, Điền Y Sa vô lại đáp – Có người phục vụ, em cần gì phải tự làm!

    Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt tràn ngập căm tức, nhưng trong lòng hiểu rõ ở một phương diện nào đó, cô hoàn toàn nắm đuôi anh rồi. Ví dụ như không quen nhìn cô không biết quý trọng thân thể sức khỏe của mình. Cho nên chỉ có thể trả thù bằng cách dùng sức mạnh hơn, khiến cô lại đau đớn kêu rên.

    Đau nhưng mà vui. Điền Y Sa vừa kêu vừa hưởng thụ phục vụ, lại cầm lấy một hộp chao ăn xong, cười híp mắt cầu hôn:

    - A Kiệt, chúng ta kết hôn đi!

    Nghe cô cầu hôn đến mức lỗ tai bị chai rồi, Bối Nhĩ Kiệt không dừng động tác, ngữ điệu cứng ngắc phát lại câu hỏi lần thứ một nghìn:

    - Lý do?

    - Bởi vì sau khi kết hôn, anh có thể danh chính ngôn thuận sấy tóc cho em cả đời!

    Điền Y Sa hùng hồn tuyên bố, không ngừng nhấn mạnh, ánh mắt cười híp lại thành một đường thẳng.

    - Thật đúng là một lý do quang minh chính đại, chính nghĩa liêm từ! – Bối Nhĩ Kiệt cười nhạt một tiếng, bàn tay thon dài đẹp đẽ không chút lưu tình đập xuống gáy cô – Anh không muốn sấy tóc cho em cả đời!

    Dứt rời, rút ổ cắm ra, lưu loát thu hồi máy sấy.

    Ôm đầu kêu đau, Điền Y Sa sờ đầu tóc rối tung như ổ quạ, thế mới phát hiện khô gần hết rồi, lập tức ha ha cười ngốc nghếch.

    - Được rồi! Không sấy thì không sấy! Mau đến ăn thôi!

    Ôi… Tóc khô rồi mới nói không sấy, thật là kiêu ngạo, đáng yêu quá đi!

    Thấy cô nâng đồ ăn ngon lên như hiến vật quý, tâm tình Bối Nhĩ Kiệt mới tốt hơn một chút, lại ngồi xuống sofa, nhận lấy bữa khuya còn ấm nóng, chậm rãi nhấm nháp.

    Trong lúc nhất thời, hai người vừa ăn vừa nói chuyện tầm phào, nhưng lại là những đề tài chỉ có người cực kỳ thân quen mới tán gẫu với nhau. Cho đến một lúc sau, Điền Y Sa dọn dẹp hộp đồ ăn xong mới nói:

    - Đúng rồi, ngày mai em bắt đầu chuyển sang ca đêm!

    Tính chất công tác của cô thường phải cắt lượt. Đại khái một tuần thay phiên công việc một lần, cô cũng quen rồi.

    Bối Nhĩ Kiệt nghe vậy, không hiểu sao tâm tình bắt đầu cảm thấy không quá khoái trá.

    Từ trước kia, chỉ cần cô chuyển sang ca đêm, anh liền mờ mịt cảm thấy có một loại tâm tình kỳ quái, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận đó là gì. Bây giờ cũng không có nói thêm cái gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết, liền đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.

    Thấy anh đi vào phòng tắm, Điền Y Sa lấy ra bản nháp cầm lại từ nhà Thái Du Đình, chạy đến chiếc bàn ở góc phòng khách. Đây là bàn vẽ bình thường Bối Nhĩ Kiệt hay sử dụng, ngẫu nhiên cô cũng sẽ ngồi ở đó vẽ bản thảo fanfic truyện tranh. Cô tính bật đèn đánh đêm, dù sao ngày mai trực ca đêm, cô có thể thức đêm làm việc, đến sáng lại ngủ. Buổi tối thức dậy đi vừa khéo chuẩn bị đi làm.

    Không biết qua bao lâu, khi Bối Nhĩ Kiệt từ phòng tắm đi ra, chỉ thấy cô ngồi trước bàn vẽ vẽ tranh. Sớm biết cô có sở thích vẽ fanfic truyện tranh, anh cũng không cảm thấy kỳ quái. Chỉ là khi đi đến sau lưng cô, ánh mắt không tự giác liếc nhìn cô đang phác họa cảnh nền, làm cho anh không tự giác dừng bước chân. Nghẹn 3 giây sau, không nhịn được nói:

    - Thấu thị của em có vấn đề rồi! – Lên tiếng chỉ chỗ sai.

    - Cái gì cơ? – Điền Y Sa đang chuyên tâm vẽ tranh, nghe vậy ngẩn ngơ, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt không hiểu.

    - Bối cảnh kiến trúc… – Ngón trỏ chỉ vào ô tranh vẽ, mày nhăn sâu đến mức có thể kẹp chết ruồi – Thấu thị cơ bản có vấn đề. Bình thường không có khả năng như vậy.

    Kỳ thực từ trước kia, vài lần anh nhìn cô vẽ kiến trúc truyện tranh đều cảm giác có vấn đề. Chẳng qua mỗi lần đều đè nén, nhưng hôm nay rốt cục không nín được nữa.

    Nhìn theo ngón tay anh chỉ chỗ “có vấn đề” trên kiến trúc trong bản thảo, Điền Y Sa giật giật khóe miệng, không nhịn được trợn mắt.

    - Tôi nói Bối đại kiến trúc sư, đây chỉ là truyện tranh, ai thèm quan tâm thấu thị có vấn đề hay không!

    Làm ơn đi! Anh lại phát bệnh nghề nghiệp sao?

    - Loại đồ án kiến trúc có vấn đề thấu thị như vậy, em còn không biết xấu hổ dám vẽ ra!

    Cho dù chỉ là truyện tranh, nhưng thái độ nghiêm túc của Bối Nhĩ Kiệt đối với kiến trúc ăn sâu vào xương máu khiến anh cảm thấy không thể chịu nổi bối cảnh kiến trúc ngổn ngang trong truyện của cô.

    - Anh đừng có quan trọng hóa vấn đề như vậy! – Điền Y Sa dở khóc dở cười, tức giận phản bác – Vẽ bối cảnh truyện tranh, chỉ cần thấu thị thuận mắt là được rồi. Nếu như phải chú ý từng tý một như khi anh vẽ bản thiết kế như vậy, em nghĩ là đi tự sát nhanh hơn!

    - Lại nói, truyện tranh chỉ chú ý xem nét vẽ có đẹp hay không thôi. Thấu thị giống như tay trái vậy, chẳng qua là phụ trợ, anh hiểu chưa?

    Bị chặn họng, Bối Nhĩ Kiệt không thể không thừa nhận mình không thể lấy góc độ kiến trúc sư chuyên nghiệp đi yêu cầu họa sĩ truyện tranh, cho nên đành phải khô cằn đồng ý.

    - Được rồi. Tay trái chỉ là phụ trợ, danh ngôn của huấn luyện viên Anzai.

    Được rồi, anh thừa nhận là anh có đọc Slam Dunk.

    - Anh làm em thất vọng quá! – Rung đùi đắc ý, Điền Y Sa liếc nhìn anh một cái, cười quỷ dị – Em cứ nghĩ là tiếp theo câu “Tay trái chỉ là phụ trợ”, anh sẽ nói “Bởi vì tay phải muốn bắt chuột” cơ!

    Nghe vậy, Bối Nhĩ Kiệt sửng sốt, lập tức phản ứng lại, bàn tay to không lưu tình chút nào chộp xuống đầu cô. Đơn giản là ngôn ngữ ám chỉ rất hạ lưu.

    - Oa—! – Khẽ kêu thảm thiết, Điền Y Sa nổi giận – Sao lại đánh người nữa? Anh hại em làm hỏng bản thảo rồi!

    Hừ! Cô chạy theo thời gian gần muốn điên rồi, bây giờ bị anh phá như vậy, hại cô phải lãng phí thời gian sửa lại bản vẽ một lần nữa.

    - Bởi vì tư tưởng của em quá xấu xa! – Đáp lại một nụ cười lạnh lùng, Bối Nhĩ Kiệt phủi tay trở về phòng.

    Vì thế trong phòng khách, chỉ còn có Điền Y Sa thở hổn hển giơ chân, vừa than thở vừa nguyền rủa trở về trước bàn vẽ. Ngậm máu, rưng rưng, ôm nỗi hận tu bổ bản thảo vừa bị làm hỏng.

    Mấy ngày sau, trong sở kiến trúc Vũ Tường, tinh thần luôn tập trung cao độ căng thẳng tột cùng buộc chặt theo thời gian của Bối Nhĩ Kiệt rốt cục trầm tĩnh lại.

    Nửa giờ trước, rốt cục anh cũng gửi đi bản thiết kế “Công viên văn hóa Hải Dương” hao phí biết bao tâm huyết. Sau đó không còn chuyện gì cho anh làm nữa, đành phải chờ công bố kết quả lát cắt ảnh.

    Việc này cũng đại biểu đoạn thời gian kế tiếp, tuy rằng vẫn còn có rất nhiều công tác chờ anh, nhưng không cần giống trước kia cả ngày cắm đầu trong công ty. Bận không có thời gian ngủ ngon giấc, mà rốt cục có thể trở về bình thường, lấy lại cân bằng giữa cuộc sống và công việc.

    Nghĩ đến đây, Bối Nhĩ Kiệt không khỏi nhợt nhạt cười.

    Mà đúng lúc này, Lưu Phái Hàm xách một túi đồ uống vào công ty, hơn nữa nhiệt tình gửi cho các đồng nghiệp trong phòng làm việc.

    - Bối đại ca, uống tách café đi! – Gò má hơi đỏ nên, cô đưa ly café hương vị đậm đặc đến bàn công tác của người trong lòng, vừa rồi nhìn thấy một cảnh khiến trái tim đập loạn nhịp mất trật tự.

    Ai nha, Bối đại ca rất ít cười, nhưng vừa rồi anh ấy cười lên thật là đẹp mắt!

    Nghe tiếng, Bối Nhĩ Kiệt phục hồi tinh thần lại, lập tức thu nụ cười gật đầu:

    - Cám ơn.

    - Không… Đừng khách khí… – Hơi lắp bắp một chút, Lưu Phái Hàm ngượng ngùng đáp lời, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị một câu hỏi cắt ngang.

    - Nhĩ Kiệt, công trường dự án “Công viên Thủy Ngạn” có phải ở chỗ cậu không?

    Trong góc văn phòng, Lâm Quan Hoành vươn tây cao giọng hỏi, tựa hồ không chút nào chú ý mình vừa phá hủy cơ hội bắt chuyện của một thiếu nữ.

    Lực chú ý lập tức bị dời đi, Bối Nhĩ Kiệt quay đầu đáp:

    - Đúng. Anh chờ chút, em tìm cho anh.

    Dứt lời, lập tức tìm kiếm trong chồng bản thiết kế cao ngất trên bàn công tác.

    Lưu Phái Hàm thấy anh đang vội, không tiện lại quấy rầy, đành thất vọng rời đi, lòng tràn ngập thất lạc trở về vị trí.

    Bối Nhĩ Kiệt thậm chí không biết cô rời đi lúc nào, vẫn chăm chú tìm kiếm bản vẽ công trường.

    - Êh, tìm được chưa? – Lâm Quan Hoành vội vàng thúc giục. Bởi vì một lát sau hắn phải đến công trường xây dựng công viên Thủy Ngạn.

    Chết tiệt! Tại sao lại không thấy?

    Tìm mãi không thấy, Bối Nhĩ Kiệt không khỏi bóp trán suy tư.

    Đúng rồi, nhớ hai ngày trước, anh mới mang bản vẽ đó về nhà, sau đó…

    - Nguy rồi! – Đột nhiên nhớ đến vật bị thất lạc, Bối Nhĩ Kiệt không khỏi ảo não vỗ nhẹ cái trán – Quan Hoành, thật xin lỗi, bản vẽ ở nhà em rồi!

    Thật sự là không xong. Sáng sớm hôm nay anh chỉ nhớ mang theo lát cắt ảnh “Công viên văn hóa Hải Dương”, lại quên mất “Công viên Thủy Ngạn”.

    - Oa mẹ nó! Không thể nào! – Lâm Quan Hoành há hốc mồm kêu to – Lát nữa tớ phải đến công trường rồi. Cậu bảo tớ đi tay không tới đó sao? – Không có bản vẽ, bảo hắn đi giám sát như thế nào?

    - Khi nào thì anh đi? – Bối Nhĩ Kiệt nhanh chóng hỏi.

    Nhìn đồng hồ, Lâm Quan Hoành bất đắc dĩ nói:

    - Chậm nhất là 20 phút sau.

    20 phút? Nếu hiện tại anh chạy về nhà lấy, ít nhất cũng phải mất 40 phút… Xem ra đành phải làm phiền cô nàng nào đó làm ca đêm, bây giờ đang ngủ lăn ở nhà.

    Nghĩ vậy, Bối Nhĩ Kiệt giương giọng đáp:

    - Yên tâm, 20 phút sau em sẽ đưa bản vẽ cho anh.

    Nghe vậy, Lâm Quan Hoành hếch mày lên, chờ xem cậu ta làm sao biến ra bản vẽ 20 phút sau giao cho hắn.

    Dưới ánh mắt khiêu khích “Anh chờ chú” kia, Bối Nhĩ Kiệt không chút hoang mang cầm điện thoại bấm một dãy số quen thuộc đến mức ngủ cũng có thể đọc ra…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    .o0o.

    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://hoasontra.wordpress.com

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  8. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    Sơn Trà Đỏ Thắm
    Bài viết
    1,561
    Xu
    0

    Mặc định

    Chúng Ta Kết Hôn Đi
    Trạm Lượng

    Hồi IV
    Editor: Alice Swood


    “Tút tút… Tút tút…”

    Trong phòng yên tĩnh bỗng dưng vang lên tiếng di động dồn dập, làm cho Điền Y Sa đang ngủ ngon trên giường không khỏi mấp máy thân thể, kéo chăn bông trùm qua đầu, ý đồ ngăn cách thanh âm ầm ỹ làm phiền người.

    Ba mươi giây sau, tiếng chuông di động ngừng lại. Người vùi đầu trong chăn bông nhẹ nhõm thở dài, xoay người chuẩn bị lại tiếp tục mộng đẹp. Nhưng tiếng chuông phiền người lại vang lên…

    “Đô đô… Đô đô…”

    Tiếp tục kiên trì 10 giây, phát hiện đối phương không có ý định dừng lại, cô buồn bực rên rỉ một tiếng, vươn tay ra khỏi chăn bông ấm áp, sờ soạng đầu giường một trận, cuối cùng tìm được nơi phát ra tạp âm.

    - Alo? – Mơ mơ màng màng nhận điện thoại, giọng nói tràn ngập mệt mỏi buồn ngủ.

    “Sa Sa, tỉnh lại một chút!” Giọng nam tính thanh thanh lãnh lãnh bỗng dưng truyền đến từ đầu dây bên kia, ngữ điệu vững vàng mang theo chút mệnh lệnh.

    - A Kiệt! – Giống như bị người dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, vốn còn buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, khẩn trương truy vấn – Có chuyện gì vậy?

    Điền Y Sa hiểu rất rõ thanh mai trúc mã của cô. Mỗi khi cô chuyển ca đêm, nếu không có chuyện quan trọng, anh sẽ không gọi điện đánh thức cô. Cho nên trong nháy mắt, cô cho rằng anh đã xảy ra chuyện, nên mới khẩn trương như vậy.

    “Anh không sao!” Tựa hồ đoán được suy nghĩ của cô, người bên kia lập tức trấn an.

    - Vậy là tốt rồi! – Âm thầm thở dài một hơi, thế này cô mới có tâm tình oán giận – Em đang ngủ ngon, anh gọi đến ầm ỹ cái gì?!

    Làm ơn đi! Làm phiền người khác mơ mộng là không có đạo đức!

    “Xin lỗi.” Giọng nói thanh lãnh trước hết xin lỗi, lập tức nhanh chóng đi thẳng vào chủ đề “Anh có bản vẽ công trường quên mang đến công ty, em nhìn xem có phải nó ở trên bàn không?”

    - Công trường? – Nghe vậy, Điền Y Sa từ ổ chăn ấm áp nhảy xuống giường, mang dép lê lông xù chạy ra phòng khách, quả nhiên thấy một bản vẽ công trường nằm trên bàn, vội vàng gật đầu đáp – Có!

    “Tốt lắm. Bây giờ anh cần đến nó, em có thể mang đến ngay cho anh được không?” Anh nghiêm túc nói.

    Khó có dịp thấy anh vốn xử sự nghiêm túc lại bừa bãi như vậy, Điền Y Sa không nhịn ác liệt gây chuyện.

    - Xin em đi!

    Hehe… Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ đều là cô quên mang thứ này thứ nọ, xin anh giúp đỡ cầm cho cô, khó được hôm nay có một lần phong thủy luân chuyển, đương nhiên muốn lợi dụng một chút.

    “… Xin em đấy!” Vô lực không nói gì, anh hừ lạnh thuận ý cô. Chẳng qua thanh âm hoàn toàn không có vẻ yếu thế cầu người, thậm chí còn hạn chế thời gian: “20 phút sau mang đến!”

    - Anh nghĩ em là tàu siêu tốc sao? – Còn quy định thời gian! Điền Y Sa trắng mắt oán giận, nhưng lập tức sảng khoái đồng ý – Được rồi! Em lập tức mang đến cho anh! Cứ như thế, bye!

    Sau khi nghe được tiếng tạm biệt của đối phương, cô cười tủm tỉm dừng cuộc gọi, lập tức nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay quần áo, cuốn lấy bản vẽ công trường, cầm túi xách chạy như bay ra khỏi nhà, ven đường gọi một chiếc taxi đi thẳng đến mục tiêu.

    Nhanh chóng, 18 phút sau, Điền Y Sa đứng dưới lầu văn phòng cao ốc, nhìn đồng hồ.

    Oa ha ha… Trong vòng 20 phút, thật sự là quá lợi hại. Cô không nhịn được muốn bội phục chính mình.

    Cô đắc ý chống nạnh nở nụ cười, lập tức nhẹ nhàng bước vào tòa nhà, bấm thang máy đi lên trên. Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô đến nơi làm việc của Bối Nhĩ Kiệt, nhưng cô đã sớm đọc thuộc lòng địa chỉ công ty trên danh thiếp của anh, hỏi cũng không cần hỏi.

    Một tiếng vang “Đinh” thanh thúy, cửa thang máy mở ra. Điền Y Sa bước ra, liền thấy vài chữ “Sở kiến trúc Vũ Tường” lóng lánh cách đó không xa. Cô bước nhanh đến đẩy cửa đi vào, tìm trong đám người bận rộn làm việc.

    - Xin chào tiểu thư. Xin hỏi có gì cần phục vụ không? – Tiểu thư hành chính ngồi ở cửa thấy có khách đến, lập tức đứng dậy lễ phép hỏi.

    - Ách… Tôi đến tìm người… – Gãi đầu trả lời, đôi mắt sáng rỡ vẫn tìm tòi bên trong.

    - Xin hỏi cô tìm ai…

    - Ha, tìm được rồi! – Tiểu thư hành chính chưa hỏi xong, Điền Y Sa liền vui vẻ nở nụ cười, vẫy tay giương giọng gọi – A Kiệt, ở đây!

    Cô vừa hô lớn, nhất thời khiến mọi người trong văn phòng chú ý. Bối Nhĩ Kiệt cũng không ngoại lệ. Anh nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, đi đến trước mặt cô.

    - Đây, của anh nè! – Đưa bản vẽ giao cho anh, Điền Y Sa đắc ý tranh công – Trong vòng 20 phút, không đến trễ đúng không?

    - Cám ơn! – Gật đầu, Bối Nhĩ Kiệt cười. Nhưng mà trong nháy mắt tiếp nhận bản vẽ công trường, đầu ngón tay không cẩn thận đụng chạm tới ngón tay lạnh như băng của cô, lập tức nhăn mặt.

    Không chú ý đến vẻ mặt anh có chút biến hóa, Điền Y Sa chà xát hai tay cười nói:

    - Tốt lắm, đưa đồ đến rồi. Em về đây. Bye bye!

    Nhưng mà khi cô vừa muốn xoay người chạy, Bối Nhĩ Kiệt lại đột nhiên giữ chặt cô lại.

    - Chờ chút!

    - Gì nữa? – Buồn bực quay đầu, vẻ mặt không hiểu.

    - Chờ anh một chút! – Lỗ mãng nói. Anh không giải thích nhiều, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, kéo ra hộc bàn không biết đang tìm cái gì.

    Ngơ ngác đứng tại chỗ chờ, lúc này Điền Y Sa mới đột nhiên phát hiện không ít người trong văn phòng đều kỳ quái tò mò đánh giá mình. Đặc biệt một mỹ nhân khí chất dịu dàng yếu đuối, vừa thấy đã thương là rõ ràng nhất, khiến cô không được thoải mái co tay chân.

    Ách… Rốt cục đang nhìn cái gì vậy? Thấy cô vội vàng đi ra ngoài, đầu óc rối bù chỉ kịp chải hai phát nên rối bù như tổ quạ sao? Hay là cô không rửa mặt kỹ, khóe mắt còn dính ghèn?

    Điền Y Sa âm thầm rối rắm, nhưng ngoài mặt vẫn kiên trì không muốn thua người khác, cho nên ương ngạnh lấy bất biến ứng vạn biến, vẻ mặt tươi cười lạnh nhạt nhìn lại.

    Cô có mắt, tui cũng có mắt, muốn nhìn thì cả nhà cùng nhìn nhau đê!

    Đúng lúc không khí bình tĩnh mà thực ra quỷ dị, Bối Nhĩ Kiệt đã tìm được thứ cần tìm, trở lại trước mặt cô.

    - Mang vào! – Giọng nói mệnh lệnh, một đôi găng tay nam tính nhét vào trong tay cô, giọng điệu ghét bỏ – Tay em rất lạnh!

    Sợ cô lạnh thì nói thẳng đi, còn giả vờ như ghét bỏ lắm ý, thật sự là kiêu ngạo quá đi!

    Điền Y Sa châm chọc trong lòng, nhưng lại vui vẻ vô cùng. Bàn tay lạnh lẽo còn chưa có ấm, nhưng trái tim đã ấm áp rồi. Cô vui vẻ lập tức mang bao tay, sau đó dường như để anh kiểm tra, giơ cao hai tay lên.

    - Chuẩn bị xong rồi! Em đi nhé, bye! – Vui tươi hớn hở nói xong, liền xoay người chạy đi.

    Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, Bối Nhĩ Kiệt mới hơi mỉm cười, không thèm để ý ánh mắt mọi người, trở lại bàn làm việc của mình, đưa bản vẽ công trường cho Lâm Quan Hoành nãy giờ vẫn cứ nhìn anh cười đều không ngừng.

    - Gì đấy? – Thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm ác độc nói – Đừng nhìn em rồi cười ghê tởm như vậy. Sẽ ảnh hưởng tâm trạng!

    Mặc kệ anh ghét bỏ, Lâm Quan Hoành vắt tay qua vai anh, làm bộ “chúng mình là bạn tốt” quỷ dị vô cùng.

    - Anh nói chú mày nha, thật là không có lương tâm. Khi nào có một cô bạn gái đáng yêu như vậy, sao anh lại không biết?

    Hắn vừa hỏi thăm, mọi người trong văn phòng đều bất động thanh sắc vểnh tai nghe. Dù sao mọi người cộng sự lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe nói Bối Nhĩ Kiệt có bạn gái, thứ hai nữa là không biết chút gì về cảm tình riêng của anh. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái ngọt ngào đáng yêu như vậy, tâm hồn tò mò nhiều chuyện tiềm tàng đã lâu cứ như củi khô gặp lửa, bùng cháy mãnh liệt.

    Mà trong đó, Lưu Phái Hàm bất an cùng nóng lòng nhất. Đôi mắt đẹp thỉnh thoảng dao động nhìn anh rồi lại dời đi, tâm hoảng ý loạn lẳng lặng chờ đợi câu trả lời.

    Bối Nhĩ Kiệt mặc dù chú ý đến các đồng nghiệp ánh mắt bát quái cùng nụ cười ái muội, nhưng không đặc biệt chú ý thấy Lưu Phái Hàm khác biệt, lập tức đẩy ra cánh tay trên vai, tức giận nói:

    - Bạn gái nào? Đó là hàng xóm từ nhỏ đến lớn của em!

    Lời này vừa ra, mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe lén ào ào phát ra tiếng xì thất vọng, sau đó hứng thú rã rời trở về vị trí công tác của mình.

    Nhưng thật ra Lưu Phái Hàm nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sáng ngờ, âm thầm vui vẻ.

    - Nói cách khác, chính là thanh mai trúc mã của cậu chứ gì! – Xoa xoa cằm hưng trí dạt dào truy vấn. Không biết vì sao, vừa nhìn thấy hai người ở chung, Lâm Quan Hoành liền cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

    Làm ơn đi! Hắn cùng họ Bối làm đồng nghiệp lâu như vậy, còn không hiểu biết tính cách của cậu ta sao?

    Loại đàn ông tính tình lãnh đạm, lễ phép với người nhưng sẽ không dễ thân cận như vậy, đột nhiên quan tâm tay người ta có bị lạnh hay không, còn cống hiến bao tay của mình để người kia giữ ấm. Dùng đầu gối duy nghĩ cũng biết tuyệt đối không có khả năng chỉ là hàng xóm bình thường!

    - Thế thì sao chứ? – Lạnh lùng liếc mắt một cái, Bối Nhĩ Kiệt biểu cảm nhàn nhạt, rõ ràng không có hứng thú thảo luận việc tư của mình với hắn. Cho dù là bạn bè hay cảm tình cũng không muốn.

    - Không gì cả! – Biết rõ tính cách đối phương, Lâm Quan Hoành hiểu được có chừng có mực, nên không có tiếp tục truy vấn nữa – Lấy được bản vẽ rồi, tớ cũng nên đi làm việc thôi. Mai gặp!

    Dứt lời, cầm cuốn bản vẽ vui tươi hớn hở rời đi, thẳng tiến công trường thôi.

    Nhìn hắn rời đi, Bối Nhĩ Kiệt thu hồi ánh mắt chuẩn bị trở về làm việc thôi, lại lơ đãng đối diện với một đôi mắt dịu dàng lén lút ngóng nhìn.

    - A! – Một tiếng hô nhỏ, Lưu Phái Hàm liền đỏ mặt, tâm hoảng ý loạn vội dời mắt, cúi mặt xuống tràn đầy xấu hổ ngượng ngùng.

    Sao… Làm sao bây giờ? Nhìn lén bị phát hiện! Thật xấu hổ!

    Sao lại như vậy?

    Trừng mắt nhìn cô phản ứng kỳ quái, Bối Nhĩ Kiệt nghi hoặc không hiểu, lập tức nhún vai…

    Con gái của thầy vốn có vẻ nội hướng thẹn thùng. Mạc danh kỳ diệu đỏ mặt xấu hổ cái gì tuyệt đối không bất ngờ… Tóm lại, tâm tư của phụ nữ vốn kỳ quái lại khó hiểu, hắn lười đi phán đoán. Bởi vì chẳng liên quan gì tới hắn.

    Bỗng chốc liền quăng sau đầu phản ứng kỳ quái của Lưu Phái Hàm, Bối Nhĩ Kiệt mở ra bản thiết kế mới, toàn bộ tâm thần đặt trên bàn công tác.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    .o0o.

    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Hidden Content href="http://bit.ly/TTVTranslate"> TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    http://hoasontra.wordpress.com

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status