TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 10

Chủ đề: Tiểu yêu cười [Chương 9]

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Tiểu yêu cười [Chương 9]


    Giới thiệu truyện
    Số chương: 55

    Tác giả: Đào Yểm

    Nhân vật chính: Ngu Linh, Nhạc Ca

    Cùng phối hợp: Nam Sinh, Thạch Quyết

    Thể loại: Tiên Hiệp
    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Tiểu yêu cười- Chương 1


    Chương 1: Đoạn tụ quân

    Trước mắt, hoa Hải Đường bên ngoài đình đang lúc nở hoa. Chợt có cơn gió thoảng qua, cánh hoa màu hồng phấn rơi rơi xuống phủ kín mặt đất, ngẫm nghĩ Triêu Dương đẹp biết bao.

    Cảnh tượng làm cho người ta không khỏi nghĩ đến kịch bản tình yêu trong thế gian, tài tử hẹn hò giai nhân thì mập mờ và lãng mạn, không khỏi thổn thức, ta là vì giúp đỡ nam nữ trần gian yêu thương nhau mà biến hoá thành nữ yêu mặc dù ta chưa từng tưởng nhớ đến một ai khác.

    Nhưng tốt xấu gì cũng coi như có thêm kinh nghiệm, miễn cưỡng xem như là một nửa tình thánh.Bản thân ta cho rằng tốt đẹp chính là ngâm một bài thơ bi đát mà dư vị lại vô hạn.Một hột táo bay tới bắn trúng trán ta, Thạch Quyết giọng nói âm dương quái khí (*):“Ngu linh, hiện tại là mùa thu, sáng sớm tinh mơ tư tưởng cái gì xuân, quấy rối giấc ngủ người ta”.

    (*Âm dương quái khí: nghịch khí âm dương, cái khí lạ trong trời đất, ví như tuyết rơi mùa hạ, nắng hạn mùa đông…, có thể hiểu là kì quái, quái gỡ)

    Thạch Quyết nghiêng người dựa vào cành cây Hải Đường, tóc đen như mực tuỳ ý xoã trên thanh y, vẻ mặt lười biếng híp hai mắt lại.

    Thạch Quyết là nam yêu tinh mà mọi nữ yêu tinh trong bán kính trăm dặm đều muốn cùng song tu. Ta dò hỏi thần tiên biết được được phía nam có nữ yêu đạo hạnh hai ngàn năm nhắm trúng hắn, ỷ vào tiên khí không biết trộm ở đâu liền mang theo một số đại yêu quái mạnh mẽ muốn cướp Thạch Quyết về làm áp trại phu nhân.

    Không ngờ rằng chưa tới ba ngày trôi qua thì thằng nhãi Thạch Quyết này hốt trọn hang ổ, lấy sạch tiên khí của người ta rồi sạch sẽ chỉnh tề trở về. Từ sự việc đó, Thạch Quyết nghiễm nhiên trở thành tân bá vương không ai dám chọc vào. Thầm nghĩ ta ở nơi này ai oán vô cùng muốn đập bể đầu, rất là chân chó nói: “Đã lâu không gặp, Thạch Quyết đạo hạnh của ngươi ngày càng tiến bộ nha”.

    Thạch Quyết nhảy từ trên cây Hải Đường xuống, nhàn nhã bước vào trong đình.

    “Thì ra là thường ngày đạo hạnh của ta như thế nào cô đều biết được”.

    “Biết ngươi là một con quỷ.”, ta ở trong lòng mắng chửi, trên mặt thì lại càng cười càng lộ ra vẻ nịnh nọt.

    “Ha hả, chắc là vậy, chắc là vậy.”

    Thạch Quyết nhíu mày nghiêng người, hơi thở ấm áp phả vào mặt ta.

    “Nguyên lai là cô quan tâm tôi thế mà tôi không biết.”

    Mặt ta đỏ bừng lên, vội vã giữ khoảng cách với hắn. Ngồi thẳng người và nhìn chung quanh không biết phải trả lời như thế nào. Thạch Quyết cười hì hì một tiếng.

    “Cô đỏ mặt cái gì?"

    Ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, thằng nhãi này lấy ta ra làm trò đùa. Ta trong lòng âm thầm ghi nhớ, ngươi nếu đã trơ tráo như thế thì đừng trách ta không biết xấu hổ nhé. Ta liền học nữ tử trần gian biến hoá ra vẻ e ngại, bụm mặt thắt cuống họng nói:

    “Đáng ghét, người ta còn tưởng rằng diện mạo của Thạch Quyết đúng là mẫu người mà ta muốn chỉ có điều là ta tự mình đa tình mà thôi, ngươi như vậy làm người ta rất thương tâm”

    Thạch Quyết lão quái da mặt không dày chỉ thấy hắn lấy từ trong ngực ra giống như vật định tình, đưa đến trước mặt ta:

    “Nếu khanh nhớ ta như vậy thì ta chỉ có thể đem vật này ra tặng”

    Ạch…Táo đỏ. Từ khi Thạch Quyết biết được ta ghét ăn táo đỏ thì dù cho ở nơi nào đi nữa thì Thạch Quyết cũng mang theo táo đỏ.

    “Kia… là…Đột nhiên ta nhớ lại ngày hôm trước có cái gì rơi xuống nhà khổng tước Tử Nặc”. Ta liền thối lui: “Ngươi làm gì thì làm đi….Ha ha…Ngươi tự nhiên đi.”

    Ta tuỳ tiện tìm một lí do rồi bỏ chạy.

    Ta đứng trước cửa nhà Tử Nặc gõ cửa, tiểu đồng giữ cửa tuần tự hỏi:“Người nào vậy?”.

    Ta trả lời: “Ngu Linh.”

    Vừa nghe là ta thì nhất thời có chút phấn chấn: “Ngu Linh à, lần trước cô cho tôi mượn sách tôi đã đọc xong rồi, còn nữa không?”

    Tử Nặc thu dưỡng nhiều tiểu yêu quái xinh đẹp, Nhất Nhất là một trong những số đó nhưng lại có một điểm giống ta.

    “Có có có, hôm nay đến vội vội vàng vàng nên không mang theo người.”

    Nhất Nhất có chút thất vọng nghiêm túc căn dặn ta: “Vậy lần sau cô phải nhớ kỹ nha.”

    Ta vội vàng trả lời: “Tốt, lần sau ta sẽ mang theo mấy cuốn sách khác. Gần đây trần gian lưu hành một số câu chuyện nam tử yêu nhau, gọi là đoạn tụ.”

    Nhất Nhất liền phấn khởi nói: “Cô nhất định đừng quên nha.”

    “Đồng ý, đồng ý. Chẳng qua là…”, tôi dừng một chút: “Nhất Nhất, có thể mở cửa ra cho ta được không? Ta còn đứng ở bên ngoài cửa đây!”

    Nhất Nhất im lặng trong chốc lát: “Ngu Linh, cô biết mà”.

    Ách, ta xấu hổ toát mồ hôi! Tử Nặc quy định rằng yêu quái muốn vào nhà của nàng phải niệm ba lần Tử Nặc là một đại mỹ nhan mới cho mở cửa.

    Lầu cát tinh xảo, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy còn có vô số tiểu yêu tinh xinh đẹp.Mọi người đều biết rõ Tử Nặc là chim khổng tước yêu cuộc sống vui vẻ và hưởng thụ.
    Tử Nặc nằm trên tràng kỉ, xung quanh là một số tiểu đồng, đấm lưng đấm chân,đút cho ăn cái này cái nọ không náo nhiệt, nhìn thấy ta thì nở một nụ cười xinh đẹp mê người.

    “Hôm nay có chuyện gì?” Ta cười ha ha: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Chính là nhớ cô muốn đến thăm cô một chút không được hay sao?”

    Chung quy không thể nói là bị gã Thạch Quyết kia dùng một quả táo đỏ bức ta đi, việc này có phần mất thể diện.

    “A…”, Tử Nặc rõ ràng không tin: “Vậy cô thấy thế nào?”

    Ta thưa dạ: “Đúng là tốt lắm.”

    Tử Nặc hứng thú hỏi lại: “Tốt như thế nào?”

    “Đây…”, ta trong lòng suy nghĩ lại thấy Tử Nặc thích người khác thích người khác khen nàng tốt nên ta nhân tiện nói: “Nhà tốt, ăn tốt, đương nhiên là cô cũng rất tốt.”

    Nghe ta nói như vậy thì Tử Nặc trong lòng thoải mái bắt chuyện với ta.

    “Gần đây ta có một bộ vũ y mới nhưng mà tôi không thích màu hồng, ta suy nghĩ thì thấy cô cho cô mặc là thích hợp.” Chỉ thấy một người trên tay đang cầm một cái hộp làm bằng gỗ trầm hương, ta mở ra thì ngay lập tức ánh sáng lung linh phát ra, bên trong xuất hiện một bộ xiêm y được chế tác tinh xảo. Ta mừng rỡ, vội vàng nói cảm ơn với Tử Nặc. Nhất Nhất ở bên cạnh ta thì thỉnh thoảng tới châm nước trà, trong mắt đen nhánh nhìn nhìn ta, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Thấy vậy lòng ta cảm giác rất khó chịu nên từ giã Tử Nặc nói rằng phải về nhà. Nhất Nhất quả nhiên đuổi theo ta. Ta dừng chân lại, xoay người hỏi Nhất Nhất: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

    Nhất Nhất đỏ mặt cầm ống tay áo của ta hơi ngại ngùng: “Cô lần trước nói với mang tôi đi ngắm trần gian,mới đây tôi nói dối với Tử Nặc. Cô xem…”

    Lần trước? Ta âm thầm suy xét trong đầu một chút, nhớ ra rồi. Có lúc kia ta mới đi chơi nhân gian về, đến nhà Tử Nặc làm khách, thấy hắn liền tràn đầy hứng thú kể với hắn nhân gian như thế nào, thế nào. Thấy vẻ mặt và dáng vẻ của hắn thì ta liền đồng ý lần tới đem hắn cùng đi. Không ngờ rằng hắn còn nhớ rõ. Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên ta nói với hắn: “Ừm, tất nhiên nói dối xong thì ta liền đi thôi”.

    Ngay lập tức, ta liền biến thành diện mạo nam tử mang hắn đi xuống trần gian.

    Ta và Nhất Nhất đến hàng phố náo nhiệt. Nhất Nhất tay trái cầm mứt quả, tay phải cầm bánh nướng, trong ngực cất hạt dẻ rang đường. Miệng ăn, mắt thì bận rộn nhìn rất thích thú, ôi…Trẻ con chưa trải qua việc đời đều như vậy. Thật vất vả cho hắn mới ăn xong cả hàng phố thì hắn lại đòi xem kịch, trên sân khấu chính là một nữ tử bên ao sen tình cờ gặp một nam tử dáng vẻ bất phàm , khuôn mặt tuấn tú. Tuy nhiên do gia đình đã định việc hôn nhân nên không có duyên phận với nhau, sau cùng vì quá nhớ nhung mà từ giã cõi đời. Sau khi chấm dứt như vậy nữ tử đó âm hồn không tan, mỗi đêm nhập vào trong mộng của nam tử mà triền miên. Sau cùng bị người nhà nam tử đó mời cao nhân đem nữ quỷ thu thập.

    Ta không khỏi bùi ngùi, thật là một đoạn nghiệt duyên dang dở giữa người và quỷ. Nhất Nhất chậc lưỡi hơi coi thường: “Nữ quỷ này thật dằn vặt, dù sao đều là quyến rũ, nếu có gan thì sao không sống không quyến rũ người ta đi để cuối cùng nhận lấy kết quả hồn phi phách tán”. Nói xong thì quay về phái ta nói: “Vở kịch này thật giống cuốn sách cô đưa trước đây, cô biết ở đâu có thể nhìn thấy nam tử yêu nhau không?”

    “Khụ khụ…" Ta bị sặc trà, ho một lúc mới cất tiếng khàn khàn thần bí nói: “Nam tử yêu nhau không thể quang minh chính đại như nam nữ yêu nhau, muốn nhìn được phải tìm chỗ mới được.”

    Nhất Nhất cũng học ta cúi đầu, giọng khàn khàn thì thầm với tôi: “A, vậy ở đâu mới có thể nhìn thấy được?”

    “Cái này… Cái này thì…”, thật ra ta cũng không biết.

    “Đó là do cô nói nha!”

    “Nên quan sát bao quát nơi này.”

    Nhất Nhất nóng nảy lớn tiếng nói: “Nói cái gì mà nam tử yêu nhau chứ, chẳng phải cô lừa gạt, đùa giỡn tôi à?”

    Thu hút ánh mắt người xung quanh về phía bên này, ta vùi đầu, thể diện tổ tiên nhà yêu tinh một đi không trở lại.

    “Ha ha, tiểu huynh đệ thật tình.”, một vị công tử ngồi ở chỗ bên cạnh đứng lên, phe phẩy quạt. Ta và Nhất Nhất nhìn nhau sau đó đều mờ mịt nhìn hắn, ý tứ là chúng ta có quen biết ngươi hay sao?

    Nam tử lộ ra hàm răng trắng tinh, chắp tay nói: “Tại hạ Sở Từ, cảm thấy hai vị huynh đài thật thú vị, bỗng nhiên muốn kết giao, hai vị thấy như thế nào?”

    Lòng ta suy xét nhìn quần áo của hắn không tầm thường, dáng dấp thư sinh cũng không sai. Chẳng lẽ là đoạn tụ! Không ngờ Nhất Nhất lại trực tiếp mở miệng hỏi:

    “Ngươi là đoạn tụ hay sao?”

    Sở Từ sửng sốt sau đó cười ha ha: “Thú vị, thú vị.”

    Ta vỗ trán tên tiểu tử này nhưng ngẫm lại thì thôi, làm sao mà còn thẳng thắn hỏi như thế. Vội vàng cười: “Sở huynh, lệnh đệ ngu ngốc kém cỏi. Chê cười rồi.”

    Nhất Nhất hơi uỷ khuất: “Tử Nặc nói tôi rất thông minh.”

    Sở Từ xua tay, cười càng thêm thoải mái: “Không sao, lời trẻ con không chấp nhất… Ha ha… lời trẻ con không chấp nhất.”

    Ta nghĩ người này tính tình không khó suy đoán như Thạch Quyết, dễ bàn. Ta rất cam tâm tình nguyện giao du với hắn một phen, nhân tiện nói: “Ta là Ngu Linh”, lại chỉ vào Nhất Nhất: “Đây là đệ đệ của ta Nhất Nhất. Huynh đệ chúng ta mới tới đây. Ở nơi này có chút thất lễ mong Sở Huynh bỏ qua.”

    Sở Từ tiếp tục phe phẩy cây quạt nói: “Huynh đệ hai người đã tới nơi này rồi thì cũng phải ngắm cảnh vui chơi một chuyến cho tốt, nơi này cũng không tệ đâu.”

    Ta đáp: “Đúng rồi, chẳng qua là không biết đường.”

    Sở Từ cười rất phong khoáng: “Nếu như Ngu huynh không chê thì tôi sẽ dẫn hai người đi vui chơi.”

    Lời này làm thoả mãn nguyện vọng của ta, cũng không làm kiêu: “Vậy thì đa tạ Sở Huynh rồi.”

    Nhất Nhất vội vàng nói: “Còn muốn ăn ngon nữa.”

    Sở Từ gật đầu đồng ý, liền dẫn chúng tôi đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi bluediary, ngày 27-07-2013 lúc 23:12.

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Tiểu yêu cười- Chương 2

    Chương 2: Say rượu mộng xuân.

    Sở Từ nói Phù Tang các là nơi ăn uống ngắm cảnh đẹp tốt, lúc đó chúng tôi ngồi bên cạnh đủ loại mỹ nữ, Sở Từ vừa tay trái ôm vừa nói chúng tôi cứ tự nhiên không nên khách sáo, ta ngăn cánh tay sờ mó trên đùi gượng cười nói:

    “Không khách khí, không khách khí”.

    Ta sống gần một ngàn năm rồi nhưng đây chính là lần đầu tiên bị người ta ăn đậu hũ, bị chính nữ tử thanh lâu ăn. Nghĩ vậy thì ta cười càng khô khạn, bị ta ngăn cánh tay nhưng cô nàng lại càng ngày càng dính vào, toàn bộ thân thể đều dán lên người ta, kề lỗ tai ta nhẹ nhàng dùng một chút sức lực giận hờn nói: “Công tử, không thích thiếp hay sao?”.

    Người ta run lên, vội vã đẩy nàng ra rồi đứng dậy. Động tác quá khoa trương làm cho mọi người trong phòng nhìn ta, Sở Từ cười tủm tỉm, trên mặt tràn ngập vẻ hứng thú. Ầm___ ta lần thứ hai đỏ mặt.

    “Cái kia… Tiết trời nóng…Ha Ha…Tiết trời quá nóng”.

    “Nóng sao?”, Nhất Nhất hỏi.

    Ta thẹn quá hoá giận hung tợn nói: “Nóng, ta nói nóng là nóng”.

    Chắc là vì dáng vẻ hung ác của ta, Nhất Nhất vội vã cúi đầu ăn cái gì đó.

    Sở Từ cười tủm tỉm nói: “Nhiều người ở chung trong một phòng như vậy chắc là có chút nóng”.

    Nói xong liền cho oanh oanh yến yến lui ra ngoài. Ta cảm kích liền cười với hắn. Sở Từ nâng chén về phía ta:

    “Ngu Linh khẩn trương thật là đáng yêu”.

    Ta vội vàng cầm lấy chén rượu cười gượng: “Hổ thẹn, hổ thẹn”.

    Nhắc rượu ở trần gian thì hương vị thơm ngon ngọt ngào vô cùng thích thú, ta tham lam uống hết nhiều chén.Vui vẻ uống xong thì liền bưng chén rượu đi tới trước mặt Sở Từ nói năng mơ hồ: “Sở huynh, hôm nay…Vui vẻ…Chúng ta không say không về”.

    Sở Từ cười thật vui vẻ, lại sai người mở mấy vò rượu, có chút phóng khoáng nói: “Đã lâu không sảng khoái như vậy, không say không về”.

    Người tới ta đi trong chốc lát thì uống hết mấy vò rượu, ta mơ mơ màng màng cảm giác được có người ôm ta, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thạch Quyết ôm ta, cặp mắt dịu dàng như mặt nước, tình cảm chân thành nói: “Ngu Linh, ta yêu thích cô, chúng ta cùng làm việc tốt lành đi!”

    Lời này quả thật như sấm nổ bên tai, nổ lên làm ta không biết trả lời như thế nào chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn chằm chằm hắn. Thấy ta không trả lời, Thạch Quyết có chút tức giận, đẩy ra rồi lạnh lùng nói:

    “Không muốn thì thôi, nhiều nữ yêu vui vẻ nha”. Sau đó sử dụng phép thuật biến ra một đống táo đỏ lớn đem ta chôn vùi chỉ còn lại một cái đầu, ôm một nữ yêu không biết từ đâu xuất hiện vui sướng rời khỏi. Ta nằm trong đống táo đỏ đau khổ hướng về phía hắn gào to: “Thạch Quyết.”

    Thạch Quyết quay đầu lại cười như không cười nhìn nhìn đầu ta lộ ra bên ngoài hỏi: “Khó chịu?”.

    Ta ra sức gật đầu, cười lấy lòng nói: “Thạch Quyết tốt, ngươi kéo ta ra đi”.

    Thạch Quyết cười càng thêm tà mị: “Không.”

    Nói xong lại dùng phép thuật biến ra một tảng đá táo đỏ đập xuống đầu ta. Mẹ ơi! Từ trong mộng ta liền tỉnh dậy, ta nằm trên giường nhớ lại tình cảnh trong mơ không khỏi cầm ống tay áo lau mồ hôi lạnh trên thái dương, chân giống như bị đập thật đau nhức a! Nghĩ lại thật đáng sợ, ta nằm trên giường ngây ngốc một hồi thì bỗng nhiên nghe thanh âm mở cửa.

    Ta quay đầu lại thì thấy một em bé khoảng chừng mười một mười hai tuổi bưng chậu nước đến gặp ta thì liền cười ngọt ngào: “Công tử, người đã tỉnh.”

    “Công tử?”, ta tạm thời mất phản ứng hơi giật mình nhìn nàng.

    Nàng đem chậu nước bỏ xuống, vắt khăn đưa cho ta lau mặt. Thấy ta hơi giật mình nhìn nàng thì nói: “Nơi này là Sở Phủ, hôm qua người với nhị công tử nhà chúng tôi uống rượu. Uống say khướt thì nhị công tử nhà chúng tôi cùng một vị tiểu thư dìu cô trở về”.

    Đúng rồi, hôm qua ta mang theo Nhất Nhất đến vui chơi. Ta biến thành diện mạo nam tử thảo nào nàng gọi ta là công tử, nhưng mà Nhất Nhất đâu rồi? Ta nhìn xung quanh nhưng không thấy Nhất Nhất liền hỏi: “Tiểu cô nương, thấy tiểu công tử kia ở đâu không?”

    Tiểu cô nương lại cười với ta: “Công tử gọi ta là Thính Cầm. Tiểu công tử hôm qua đi cùng ngài đêm qua hiện đang đọc sách ở thư phòng.”

    Vốn dĩ hôm qua lúc đến Sở phủ, Nhất Nhất liền năn nỉ Sở Từ tìm ra một đống sách. Bây giờ đang làm tổ trong thư phòng nhà người ta say mê đọc sách, cả đêm hắn cũng không rời khỏi chỗ.

    Thính Cầm ở phía trước dẫn đường, ta đi theo phía sau câu được câu không nói chuyện phiếm với nàng.

    Thính Cầm liền hứng thú nói với ta về sự tích phong lưu của công tử Sở gia.

    Vốn dĩ Sở gia có hai người con, Sở đại công tử thì từ nhỏ đã là con cưng, rất được lòng người nhà và tiên sinh. Nhị công tử thì tình tình có vẻ xấu hơn, không biết ở đâu kết giao với một số trư bằng cẩu hữu (*) cùng nhau cả ngày đi dạo kĩ viện nghe tiểu khúc, dụ dỗ tiểu cô nương rồi cưỡi ngựa lưu cẩu (**).

    (*)Trư bằng cẩu hữu: bạn heo bạn chó là bạn lười, bạn xấu

    (**) Lưu cẩu: Chuồn đi như chó =.=

    Lúc trước chơi trò chơi mập mờ với tiểu thư Lưu gia rồi gấp rút bỏ đi.Tiểu thư Lục gia tuyên bố có hài tử, yêu cầu Sở gia kiệu tám người gánh, một vạn lượng vàng để cô xuất giá về làm dâu. Sở Tử lại nói đây là chuyện giả dối, không có thực. Việc này truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, Lưu Sở hai nhà vì vậy mà trở thành đối tượng nói chuyện phiếm lúc uống trà của mọi người. Vì việc này nên Sở Từ bị lão gia sử dụng gia pháp cấm không được ra ngoài đúng một tháng, ngay sau khi được tự do thì lập tức dẫn theo hai người trở về.

    Nói đến đây thì Thính Cầm lặng lẽ liếc ta một cái, ta chỉ cười ha ha khô khan, cũng may là kể chuyện xong thì cũng đi tới thư phòng.

    Sờ Từ đang cầm bút lông cúi người không biết viết cái gì, thấy ta tới thì liền lộ ra hàm răng trắng: “Ngươi tới đúng lúc, nhìn xem bức tranh của ta như thế nào?”

    Ta chợt phát hiện ra thằng nhãi này đặc biệt thích cười. Ta đi tới trước vài bước nhìn bức tranh thấy trên đó là một tiểu mỹ nhân. Nhìn mặt mũi có chút quen thuộc nhưng lại không biết tiểu thư nhà nào: “Bức tranh này rất đẹp, không biết là tiểu thư nhà ai?”

    Sở Từ không đáp mà chỉ cười tủm tỉm, nhìn ta chằm chằm, ta ù ù cạc cạc sờ sờ mặt: “Trên mặt ta có gì hay sao?”

    Sở Từ lắc đầu: “Không có.”

    Ta ngạc nhiên nói: “Nếu không có vậy huynh nhìn mặt ta làm gì?”

    Sở Từ thở dài như đang muốn nói gì đó, Nhất Nhất dụi dụi con mắt từ bên trong đi ra, ta hỏi: “Đọc xong chưa, còn có thể xem nữa không?

    Nhất Nhất trả lời một câu đơn giản: “Hết rồi, có đồ ăn sao?”

    Ta và Sở Từ khoé miệng run rẩy, hài tử sao lại như vậy. Sở Từ phân phó Thính Cầm đến phòng bếp làm một số món ăn mang về.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Tiểu yêu cười- Chương 3

    Chương 3: Say rượu mộng xuân



    Ở nhà Sở Từ quần áo đưa tới tay cơm dâng tới miệng, cuộc sống trôi qua thật tốt đẹp. Buổi tối ngày hôm đó, bầu trời đầy sao, không biết côn trùng nào kêu rả rích.

    Ta thấy thời gian tốt đẹp như vậy mà dành để ngủ thì hơi đáng tiếc nên lợi dụng bóng đêm đi ra ngoài tản bộ. Bất tri bất giác đi đến một khu vườn trang nhã.

    “Đêm đã khuya mà đến thăm thì chi bằng đến đây cùng nhau uống một chén.”

    Ta nghênh ngang đi dạo, không biết người nào mở miệng làm cho người ta run lên. Ta bình tĩnh lại nhìn sang thì chỉ thấy ở trong một cái đình cách đó không xa có một nam tử đang ngồi cả người bị bóng đêm bao phủ. Ta do dự tiến lại gần vài bước thì thấy trên bàn đá bày một ít món ăn và rượu.

    Người nọ cúi đầu thêm rượu vào cái chén không đối diện, làm một tư thế mời. Ta ngồi xuống thì hắn vừa ngẩng đầu lên. Hắn có dung nhan như tranh vẽ, cặp mắt dịu dàng bỗng nhiên hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó thì nhanh chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh không gì sánh bằng.

    Hắn cho ta một loại cảm giác như đã từng quen biết, ta nhìn hắn chằm chằm.

    Hắn nhàn hạ nhấm nháp rượu: “Cô vẫn muốn nhìn tôi như vậy sao?”

    Ta thốt ra: “Ta quen biết công tử.”

    Nói xong thì tôi hối hận, tôi làm sao mà biết hắn chứ?

    “Thật không?”, hắn phất một ống tay áo rồi châm thêm rượu vào chén.

    “Kiếp trước ta nhất định biết công tử.” .Ta lại hối hận một lần nữa, đêm nay sao ta lại hay nói mê như thế này. Ta là yêu tinh, yêu tinh cũng có thể có kiếp trước hay sao?”

    Hắn dường như tới cái gì đó nên khẽ cau mày sau đó giống như vừa mới nghĩ thông suốt, thoải mái mỉm cười với ta: “Kiếp trước, có lẽ là vậy.”

    Ta đột nhiên cảm thấy hài lòng bởi vì hắn nở nụ cười với ta. Ta thấy hắn cười với ta nhưng có cái gì là lạ mà ta nghĩ không ra.

    Giống như có cái gì bị cắt đứt được nối lại nhưng lại không biết ở chỗ nào nên làm cho ta vô cùng mờ mịt. Ta tự trấn định lại suy nghĩ của mình.

    Một lúc sau, khi ta phục hồi lại tinh thần của mình thì hắn đã rời đi. Ta ngây ngốc trong đình một lúc rồi mới quay người trở về nhưng bị lạc đường, vòng vo một hồi lâu thì mới tìm được đường về. Ta vừa mới đặt lưng xuống thì Nhất Nhất lại phấn chấn tới gõ cửa phòng ta.

    “Ngu Linh, Ngu Linh, mau, mau dậy đi. Ngày hôm nay Sở Từ dẫn chúng ta đi hội thi thơ.”

    Ta rất bất đắc dĩ, Nhất Nhất luôn luôn hoạt bát như vậy. Ta thu dọn đồ đạc rồi đi ra mở cửa, thình lình xuất hiện hai pho tượng giữ cửa.

    Nhất Nhất hôm nay mặc một bộ bạch y, rất là nho nhã nhưng động tác nhe nanh múa vuốt của hắn đã phá huỷ sự nhã nhặn của hắn.

    Sở Từ ngọc quan đội đầu màu tím tương xứng với hoa phục anh ta đang mặc. Bất quá trang phục của họ như thế làm ta cảm ta thấy rất buồn bực.

    “Các người sao vậy?”

    “Hắc hắc…”, Nhất Nhất cười với ta, nói: “Tham dự hội thi thơ đương nhiên phải ngọc thụ lâm phong một chút chứ”, nói xong thì bắt chước Sở Từ phe phẩy cái quạt thanh lịch như công tử: “Như thế nào? Có thể làm cô mê mẩn không?.”

    Khoé miệng ta co quắp, trái lương tâm trả lời: “Tốt lắm, rất tiêu sái.”

    Sở Từ kéo ta một cái: “Đi thôi, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”

    Nghe Sở Từ nói rằng nơi này hằng năm tổ chức hội thi thơ, mời nhiều tài tử giai nhân tới tham gia. So thi từ ca phú và cầm kỳ thi hoạ nên đương nhiên là thời cơ tốt để tài tử và giai nhân biểu lộ tâm ý, cũng giống như là ngày hội thân cận.

    Xe ngựa lắc lư thật khó chịu, ta rất muốn sử dụng phép thuật bay đi nhưng mà cũng bất lực thôi, bởi vì ta sợ bị cao nhân thu thập.

    Cũng may là quãng đường không xa, đi khoảng chừng một khắc đồng hồ là tới. Nơi đó dừng rất nhiều xe ngựa, người ra vào nườm nượp, ước chừng thanh âm thì ta nghĩ có lẽ rất náo nhiệt.

    Sở Từ đưa giấy mời cho người giữ cửa, người giữ cửa ngay lập tức lớn giọng thông báo: “Sở Phủ nhị công tử đến”.

    Bên trong liền có một công tử trẻ tuổi mặc áo tang màu xanh đi ra, công tử trẻ tuổi nhanh nhẹn đấm một đấm vào vai Sở Từ: “Còn lo lắng ngươi không tới được, nhìn dáng dấp ngươi vẫn còn khoẻ mạnh như vậy biết những ngày đã qua ngươi cũng thoải mái.”

    Sở Từ cười ha ha: “Chỗ nào có tiểu mỹ nhân thì không thể thiếu ta”

    Công tử mặc áo màu xanh nháy mắt với Sở Từ: “Dĩ nhiên, có một mỹ nhân chờ ở phía sau đã lâu rồi.”

    Sở Từ trên mặt nở môt nụ cười tiêu sái không gì sánh bằng. Ta và Nhất Nhất chớp chớp mắt nhìn Sở Từ. Chúng ta thật tò mò rằng loại nữ nhân nào mà có thể làm cho Sở Từ lộ ra biểu tình như vậy? Sở Từ đảo mắt lại thay đổi biểu tình lại bình thường, giới thiệu ta và Nhất Nhất: “Tử Trữ. Hai vị này là Ngu Linh và Nhất Nhất, là bằng hữu tốt ta mới kết thân.”

    Sở Từ rất thành công dời đi trọng tâm cuộc nói chuyện, Tử Trữ hướng chúng ta chắp tay chào: “Tại hạ là Tiêu Tử Trữ.”

    Ta và Nhất Nhất cũng học dáng vẻ chắp tay của anh ta, Tiêu Tử Trữ lại nói: “Phỏng chừng thì hội thi thơ cũng đã bắt đầu, chúng ta đi vào thôi.” Nói xong thì dẫn chúng ta vào cửa, bên trong khắp nơi là những công tử tiểu thư mặc trang phục hoa lệ đang đối đáp thi từ rất vui vẻ.

    Dọc đường đi có không ít người bên cạnh gật đầu chào hỏi, Tiêu Tử Trữ và Sở Từ một mực đi thẳng về phía trước.

    Ta và Nhất Nhất đều phấn chấn. Dù sao tình cảnh như thế này cũng chỉ có thể thấy trong sách.

    Tiêu Tử Trữ dẫn chúng ta đi tới một cái đình tinh xảo, trong đình sớm đã có vài người ngồi.

    Trong đó có vài người nam tử hơi tuấn tú vây quanh nghe một nữ tử mặc bạch y đàn, có không ít lời tán tụng, giống như khúc đàn này chỉ có ở thiên đình, khó có người trần gian nào nghe được vâng vâng vâng.

    Trên mặt nữ tử kia lộ nụ cười yếu ớt, trông thấy chúng tôi thì tiếng đàn càng trở nên triền miên và đa tình. Quay về phía Sở Từ cười càng xinh đẹp, nụ cười này hoàn toàn không giống như nụ cười yếu ớt lúc nãy.

    Ta rốt cuộc biết cái gì mà nụ cười trăm hoa đua nở chính là cái loại này nha! Ta nghĩ rằng đây chính là mỹ nhân trong lời nói của Tiêu Tử Trữ, không nghĩ rằng Sở Từ lại giả vờ giống như không thấy, chạy đi hàn huyên với người khác. Vì vậy ta lại từ trăm hoa đua nở trong nháy mắt xuyên đến cảnh giới cỏ thơm um tùm.

    Sự thay đổi của nữ tử làm cho bầu không khí có chút xấu hổ, không ngờ rằng Nhất Nhất lại thẳng thừng hỏi: “Cô nương sao lại gãy ca khúc sai biệt lớn như vậy?”

    Câu hỏi này làm cho bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, nữ tử trên mặt vừa đỏ vừa trắng thật là đặc sắc, ta cũng không thể xem như không thấy được. Vội vàng đem Nhất Nhất lôi về bên cạnh, hướng về phía nàng cười áy náy nói: “Cô nương, hài tử này trời sinh thiếu thông minh, cô đừng chấp nhặt với hắn.”

    Tiêu Tử Trữ cũng hùa theo nói: “Đúng vậy, Huyền Sắt cô nương mong cô chớ chấp nhặt với tiểu hài tử.”

    Lại có một người nói: “Cầm nghệ của cô nương mọi người đều biết mà.”

    Lại thêm một người nói: “tiếng đàn của Huyền Sắt cô nương phàm nhân tục tử nghe làm sao mà hiểu được.”

    Ta thấy Nhất Nhất hơi ấm ức, lại sợ hắn nói bậy bạ nên vội vã thấp giọng cảnh cáo hắn chớ nói thêm nữa. Nói nữa ta liền mang hắn trở về với lại sau đó không dẫn hắn đi chơi nữa mới khiến cho Nhất Nhất không còn lời nào để nói nữa.

    Sắc mặt của cô nương kia cũng đỡ hơn một chút. Ta nháy mắt với Sở Từ bảo hắn nói cái gì đó. Dù sao cô nương Huyền Sắt bởi vì anh ta mới thay đổi thất thường nha. Thần sắc Sở Từ lúc này phức tạp, nói: “ Lâu nay khoẻ không?”

    Huyền Sắt mạnh mẽ ngẩng đầu mừng rỡ như điên, tựa hồ không tin Sở Từ sẽ hỏi như vậy sau đó gương mặt hơi thương tâm gật đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Đang ở
    Miếu Đoạn Đức
    Bài viết
    2,513
    Xu
    3,709

    Mặc định Tiểu yêu cười- Chương 4

    Chương 4: Bị bắt cóc

    Chợt nghe đùng đùng vài tiếng, chỉ thấy pháo hoa nhiều màu rực rỡ trên bầu trời. Huyền Sắt đứng dậy nhìn Sở Từ như muốn nói gì đó nhưng Sở Từ lại giả vờ như đang nói chuyện với Tiêu Tử Trữ.

    Ta kề tai nói nhỏ với Nhất Nhất: “Sở công tử hôm nay không giống như bình thường. Nếu bình thường có tiểu mỹ nhân nhìn anh ta như vậy thì đã sớm làm ra vẻ quý công tử rồi. Vậy mà bây giờ lại xem như không thấy Huyền Sắt.”, Huyền Sắt có chút uỷ khuất cắn môi dưới, một lúc sau mới nghiêng người rời đi.

    Huyền Sắt vừa đi thì Sở Từ đang nói chuyện cũng ngẩn người, không còn chú tâm vào cuộc nói chuyện. Cũng may là Tiêu Tử Trữ phát huy tinh thần chủ nhà cùng nói chuyện giải sầu với chúng tôi.

    Hoa cúc mùa thu lay động hương thơm toả ra bốn phía, truyền đến một hồi đàn tỳ bà. Nghe thấy tiếng đàn tỳ bà ưu nhã, mười mấy nữ tử nhẹ nhàng phất tay áo múa theo tiếng đàn tỳ bà , lúc đó hai thứ hoà lẫn vào nhau tạo nên hàng vạn phong tình không nói nên lời. Trong lúc ta xem rất vui vẻ thì Nhất Nhất kéo kéo ống tay áo của ta, chỉ sang bên cạnh.

    Ta quay đầu nhìn sang thì chỉ thấy Sở Từ đang ngẩn người. Nhất Nhất ý bảo ta đi qua, quan tâm lo lắng đến áo cơm cha mẹ của chúng ta. Ta nghĩ đến gần đây đều là ăn ở nhà anh ta, uống cũng uống ở nhà anh ta nên ta không thể nào chối từ được, đành phải từng bước một bước sang nhưng mà lộ liễu hỏi anh ta: “Thành thật nói đi, huynh và Huyền Sắt kia trước đây có chuyện ẩn tình gì phải không?” thì thật không tốt cho lắm. Ta không am hiểu chuyện này nên đành phải chạy đến trước mặt anh ta mỉm cười hỏi: “A Từ muốn ăn cho hư bụng hay sao vậy?”

    Sở Từ chỉ lẳng lặng sâu kín nhìn ta, ta nói tiếp: “vậy nói đi, hôm nay huynh lại đoạn tụ?” ( Chị hỏi câu thật là … quá đi >_<)

    Vẫn là một mực nhìn ta, Nhất Nhất ở bên cạnh khoa chân múa tay như muốn mô phỏng cái gì đó nhưng mà ta không thể nào hiểu nổi, không có biện pháp gì nên ta đành phải chớp chớp hai mắt nhìn Sở Từ.

    Thật lâu sau, thật lâu sâu thì Sở Từ mới cười tủm tỉm, tay sờ lên đầu ta: “A Linh thật sự rất đáng yêu nha.”

    Ta cũng cười với anh ta, cũng không dễ dàng khiến anh ta trở về bình thường.

    Nhưng mà vô cùng vui mừng thì cũng sinh đau buồn, thật vất vả mới khiến Sở Từ trở về bình thường nên ta liền cùng Nhất Nhất thả lỏng tinh thần không ngờ rằng Nhất Nhất đột nhiên mót đi nhà xí. Con người có ba cái cấp bách, cái này là một trong số đó vì vậy Nhất Nhất ôm bụng đi nhà xí nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Nhất Nhất quay về. Sở Từ nói với ta: “Đừng nói là bị lạc đường đấy.”

    Lạc đường? Lòng ta tiếp tục run rẩy, không biết sao lại nghĩ tới nam tử gặp gỡ tối hôm qua.

    Sở Từ lại nói: “Chúng ta tách ra đi tìm hắn.”

    Tìm tất cả các nhà xí cũng không thấy bóng dáng Nhất Nhất, ta đành phải dời mục tiêu sang các góc tối tăm. Góc tối tăm cũng có chuyện nha!

    Khi ta phá rối đôi uyên ương hẹn hò thứ tám thì rốt cuộc cũng tìm được Nhất Nhất. Lúc đó Nhất Nhất đang bị một đại hán cao lớn vác trên vai. Đại hán kia thật có triển vọng, bên trái vác Nhất Nhất bên phải lại vác một nữ hài tử. Nữ hài tử thoạt nhìn rất vui vẻ, thường xuyên lấy tay chọc chọc mặt Nhất Nhất.

    Cướp tài? Cướp sắc? Ta đang buồn bực vì Nhất Nhất này có chỗ nào đáng giá để cướp thì nữ hài tử kia đột nhiên cười với ta, sau đó ta liền cảm thấy sau ót tê rần, mất đi tri giác!

    Không biết qua bao lâu, ta ôm đầu đau nhức buồn bực ngồi dậy, đây là? Ta nhìn quanh bốn phía thì thấy ta bị người ta ném ở dưới sàn một căn phòng. Ta trầm mặc một lúc rồi bỗng nhiên lớn tiếng la to: “Có người không?”

    Ta vừa mới gào thét xong thì nghe ầm ầm một cái, cửa bị người ta đá văng ra.

    “Tỉnh”, một người bóng lưng cao to đứng trước cửa, ta rưng rưng gật đầu, đột nhiên ánh mặt trời chói sáng.

    “Đi theo ta”, người nọ xoay người lau nước mắt cho ta. A! Có một chút hương thơm. Tôi cúi đầu xuống, tay áo này sao lại thêu một con bươm bướm? Hình thêu dưới mắt này rõ ràng cho thấy đó là trang phục nữ. Ta lá gan nhỏ, run rẩy. Người này không phải là cướp của ta nha.

    “Đi theo”, người nọ quay lại.

    Ta vâng lời từ mặt đất đứng lên đuổi theo người nọ, ra tới cửa thì một cơn gió thổi tới làm cho ta nhất thời thanh tỉnh không ít. Ta nổi lên tò mò đánh giá, nơi này phòng ốc xây dựng rất huy hoàng, phong cảnh núi rừng ẩn hiện xa xa thật đẹp. Một vài đứa bé đang ngồi trên bãi cỏ đùa giỡn, thấy ta bọn chúng cười với ta, trong đó có một đứa thiếu răng cửa rất là vui vẻ.

    Người nọ đem ta đến trước một toà tiểu viện thì liền ngừng bước chân, tiếng cười đùa của nữ tử từ bên trong truyền ra, chỉ nghe một nữ tử nói: “Tiểu thư này, tiểu công tử bộ dáng thật khôi ngô, ta có thể hôn nhẹ không?”

    “Không được, công tử này là người của ta, trừ bỏ ta ai cũng không được hôn chàng.” giọng nói đáng yêu mà ngang ngược này chắc là của tiểu thư kia!

    “Các người là người quái dị, ai cũng không được hôn ta” Giọng nói phẫn nộ này là của Nhất Nhất.

    “Ngươi dám nói ta là người quái dị sao?”, tiểu thư tức giận.

    Chỉ nghe tiếng ầm ầm hỗn loạn của cái bàn bị ngã xuống đất, Nhất Nhất không cam lòng: “Người quái di, người quái dị, người quái dị.”

    “Tiểu thư, tiểu thư cẩn thận váy áo”.

    Không cần nhìn cũng biết sự hỗn loạn bên trong, ta liếc trộm vóc dáng cao lớn của người dẫn đường, người vóc dáng cao to vẻ mặt vẫn như cũ, không có chút gì thay đổi, ánh mắt mông lung không biết là đang suy nghĩ chuyện gì. Ta đang do dự không biết có nên đi vào trong can ngăn không thì người vóc dáng cao to hành động. Người nọ đem ta ném vào.

    Ta tao nhã bay lên sau đó hoa lệ rơi xuống đất. =.=

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status