TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối
Kết quả 51 đến 55 của 133

Chủ đề: Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh (New: Chương 62)

  1. #51
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    14,560
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 20: Hùng phong (Hạ)


    Dịch: ruantaixing
    Biên: Nại Hà

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Vương Tông Cảnh cười “ha ha”, chạy đến mở cửa phòng. Vương Tế Vũ nhìn hắn cười nói: “Chờ nóng ruột rồi à?”

    Vương Tông Cảnh gãi đầu cười nói: “Không sao, không vội, không vội.”

    Vương Tế Vũ cười “hì hì”, đưa tay kéo tay hắn đi ra ngoài rồi nói: “Đi, tỷ dẫn đệ lên núi tham quan.”

    Vương Tông Cảnh lên tiếng đồng ý rồi thuận tay đóng cửa phòng, đi theo tỷ tỷ, đồng thời mở miệng hỏi: “Hôm nay tỷ có việc gì bận à?”

    Vương Tế Vũ gật đầu nói: “Ừ, sáng sớm tỷ đã định xuống tìm đệ nhưng ai ngờ sư phự đột nhiên phải khai lò luyện đan để luyện một loại đan dược cực kỳ khó, tên gọi ‘Tam Thanh đan’. Người gọi rất nhiều đệ tử tới trông lò thêm thuốc, tỷ cũng không thoát thân được nên bận đến bây giờ.”

    Vương Tông Cảnh bước theo nàng ra cửa viện, xuống bậc tam cấp, ra đường lớn rồi đi thẳng một mạch tới cổng lớn của Thanh Vân biệt viện, đồng thời cười nói: “Nghe chừng loại đan dược kia rất lợi hại.”

    Vương Tế Vũ nói: “Đương nhiên, ‘Tam Thanh đan’ là một trong những cực phẩm linh đan do lão tổ tông của Thanh Vân Môn chúng ta truyền lại. Chưa kể trong đó dùng ba mươi sáu loại linh dược quí hiếm, nhiệt độ lò khi luyện đan còn phải tùy thời thay đổi theo vị thuốc, khó luyện vô cùng. Nghe nói hiện giờ cho dù ở Thanh Vân môn chúng ta cũng chỉ có năm viên Tam Thanh đan thôi.”

    Vương Tông Cảnh hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: “Hiếm như vậy sao, vậy vị sư phụ của tỷ tỷ nhất định là luyện đan đại sư rồi?”

    Vương Tế Vũ gật đầu cười nói: “Đúng vậy, ở Thanh Vân môn ngoạ hổ tàng long, mặc dù sư phụ Tăng Thư Thư của tỷ có trình độ đạo pháp cao thâm nhưng vẫn không thể chiếm ngôi đầu. Có điều người học thức uyên bác, thích nhất là tạp học, đặc biệt lại cực kỳ có thiên phú luyện đan. Hiện tại sư phụ được công nhận là người luyện đan giỏi nhất trong Thanh Vân Môn.”

    Vương Tông Cảnh sinh lòng hâm mộ, mê man nói: “Vậy chắc hẳn là một nhân vật như thần tiên rồi…”

    Khuôn mặt Vương Tế Vũ bỗng nhiên méo mó, dường như nàng bị những lời của đệ đệ mình làm cho mắc nghẹn, muốn cười nhưng không sao cười nổi thành tiếng nên đành phải cố nhịn. Lại thấy Vương Tông Cảnh cảm thán xong thì hỏi tiếp: “Tỷ, vậy Tam Thanh đan sư phụ tỷ luyện sáng nay, sau khi khai lò thì luyện được mấy viên?”

    Hàng mi xinh đẹp của Vương Tế Vũ giật giật, nàng bật cười khúc khích, sau đó thoáng nhìn xung quanh rồi ghé sát vào Vương Tông Cảnh nhỏ giọng nói: “Chưa, luyện đan đã thất bại, sau khi mở lò toàn là cặn thuốc, một viên cũng không có.”

    “Cái gì?” Vương Tông Cảnh lại càng hoảng sợ, hắn trợn mắt há mồm, nhất thời nói không ra lời.

    Vương Tế Vũ tức giận gõ đầu hắn: “Đi thôi, vẻ mặt đó của đệ là sao?” Nói xong, nàng vừa đi thẳng về phía trước vừa nói: “Đệ thật nghĩ Tam Thanh đan là cái loại thuốc tăng lực của bọn bịp bợm giang hồ bán sao? Nếu dễ luyện thành như vậy thì hai ngàn năm qua làm sao Thanh Vân môn chỉ có năm viên?”

    Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc nói: “Chẳng phải tỷ vừa nói hiện nay sư phự Tăng trưởng lão của tỷ là người luyện đan giỏi nhất ở Thanh Vân môn sao?”

    Vương Tế Vũ nhún vai đáp: “Đúng vậy, nhưng tỷ cũng không nói bản lĩnh của người có thể so sánh với những luyện đan đại sư trước kia của Thanh Vân môn.”

    Vương Tông Cảnh: “…”

    “À, phải rồi, chẳng may sau này đệ có cơ hội gặp sư phụ của tỷ thì không được nhắc tới chuyện luyện đan này đó, biết không?” Vương Tế Vũ đang đi đột nhiên như nhớ ra cái gì, nàng quay đầu dặn dò Vương Tông Cảnh: “Vị sư phụ của tỷ à… cái gì cũng tốt, tính tình hiền hoà, chỉ có điều đến chết cũng sĩ diện. Những năm gần đây người vẫn luôn muốn luyện thành Tam Thanh đan để bản thân lưu danh vào hàng ngũ luyện đan đại sư trong sử sách của Thanh Vân môn, bất quá… Hắc hắc, đệ không nhìn thấy đâu, hôm nay sau khi khai lò luyện đan thất bại, cái bộ dạng sư phụ tỷ giậm chân, sốt ruột gào thét ở trong đan phòng, thiếu điều chỉ trời mắng đất thôi.”

    Vương Tông Cảnh im lặng, nghĩ thầm vị Tăng trưởng lão xem ra cũng là người hay biểu lộ tình cảm.

    Không hay không biết đi tới cửa ra vào Thanh Vân biệt viện. Hiện giờ, nơi này vẫn có khá nhiều đệ tử Thannh Vân nhưng không giống hôm qua, xem ra bọn họ đã thay đổi ca trực. Có điều khi Vương Tế Vũ đi qua, nàng vẫn chào hỏi hai ba người quen trong đó, bên kia cũng tỏ vẻ thân thiết nhao nhao chào lại, xem ra Vương Tế Vũ ở Thanh Vân Môn giao tiếp khá rộng.

    Đi ra cổng lớn biệt viện, ở bên ngoài tụ tập không ít người trẻ tuổi tới tham gia Thanh Vân thí, nhưng nhìn số lượng dường như hơi ít hơn hôm qua. Vương Tế Vũ nhìn trái ngó phải, sau đó dẫn Vương Tông Cảnh đi đến một nơi vắng vẻ, nàng mỉm cười nói: “Tiểu đệ chuẩn bị nào, chúng ta lên núi.”

    Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu định nói thì chợt giật mình phản ứng, hắn không khỏi vừa mừng vừa sợ bước lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tế Vũ, cười nói: “Tỷ, phải chăng, phải chăng tỷ đã có thể…”

    Vương Tế Vũ cười khúc khích nhưng trên mặt dường như thoáng nét kiêu ngạo, nàng đưa tay phải bắt kiếm quyết, miệng nhỏ giọng niệm vài câu. Lát sau, chỉ thấy luồng sáng xanh đột nhiên bừng lên trong tay nàng, dần dần sáng rực, càng lúc càng lớn, cuối cùng hoá thành một thanh kiếm dài ba xích lấp lóe hào quang xanh biếc treo lơ lửng trước ngực.

    “Hai tỷ đệ ta chỉ cần lòng kiên định hướng về đạo, khắc khổ tu luyện.” Vương Tế Vũ nhìn Vương Tông Cảnh nói từng chữ: “Nhất định sẽ không thua những người khác.”

    Vương Tông Cảnh nhất thời cảm thấy trong tim dâng lên luồng máu nóng, hắn nhìn ánh mắt chứa đầy kỳ vọng của Vương Tế Vũ, gật đầu lia lịa.

    Vương Tế Vũ mỉm cười như hoa nở sau mưa vô cùng diễm lệ, nàng dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

    Nói xong, thân hình nàng khẽ lướt lên tiên kiếm. Thanh trường kiếm lập loè hào quang bay lơ lửng giữa không trung trông yếu ớt tựa như không thể đỡ được vật gì, nhưng khi Vương Tế Vũ đứng lên trên thì thân kiếm cũng chỉ hơi trầm xuống rồi ngay lập tức khôi phục như cũ.

    Nàng đứng vững thân thể rồi xoay người mỉm cười hồn nhiên, vươn tay về Vương Tông Cảnh nói: “Lên đi, tiểu đệ.”

    Mặc dù nơi này là chỗ vắng vẻ ngoài biệt viện nhưng dẫu sao đằng trước cũng khá nhiều người. Lúc Vương Tế Vũ thi triển đạo pháp gọi tiên kiếm ra, lập tức có không ít người chú ý, nhao nhao nhìn sang. Đến khi nàng lướt mình lên tiên kiếm, xung quanh nhất thời rung động, nhiều người còn đi tới, trong mắt đầy vẻ hâm mộ cháy bỏng.

    Vương Tông Cảnh cũng chú ý tới tình huống xung quanh nên chẳng dám kéo dài. Hơn nữa ngày xưa lúc Lâm Kinh Vũ đưa hắn ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn cũng đã từng gặp cảnh như thế, bởi vậy trong lòng hắn không có quá sợ hãi. Vương Tông Cảnh giữ chặt bàn tay bé nhỏ mềm mại không xương của Vương Tế Vũ rồi tung người nhảy lên.

    Nếu chỉ nói về cân nặng, hiện tại hắn nặng hơn thân hình yểu điệu của Vương Tế Vũ nhiều lắm. Có điều pháp bảo tiên gia tất nhiên không giống vật phàm, dù chịu sức nặng hai người nhưng nó cũng chỉ lắc lư mạnh hơn hồi nãy một chút rồi lập tức khôi phục thăng bằng.

    Vương Tế Vũ mỉm cười, nói: “Nắm chặt lấy tỷ, chuẩn bị đi đấy.”

    Vương Tông Cảnh gật đầu đáp ứng, cánh tay hắn hơi di chuyển rồi lại do dự. Vương Tế Vũ như cảm giác được điều gì, nàng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, cười nói: “Tên ngốc, đệ là đệ đệ của ta, còn kiêng dè cái gì?”

    Vương Tông Cảnh cười gượng, cũng cảm thấy mình hơi ngốc thật, hắn liền xích người về phía trước, hai tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Vương Tế Vũ khẽ quát một tiếng, kiếm chỉ vẽ lên, hào quang tiên kiếm lập tức sáng rực. Trong ánh sáng chói mắt, mũi kiếm khẽ chếch lên như đang lấy đà, rồi “vèo” một tiếng phá không bay vút lên trời.

    Bên ngoài biệt viện, những tiếng kêu kinh ngạc xa xa vọng lại. Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy từng trận cuồng phong thốc thẳng vào mặt, mọi vật xung quanh đều nhanh chóng chìm xuống dưới, ngày càng nhỏ dần, nhưng toà núi xanh khổng lồ trước mặt vẫn sừng sững như trước. Quần áo phần phật tung bay theo gió, tiên kiếm dưới chân lao đi vun vút, tuy đây không phải lần đầu tiên cưỡi trên phi kiếm nhưng Vương Tông Cảnh vẫn thấy hơi bất an. Cảm giác dưới chân như hụt hẫng, hắn vô ý thức nhích người về phía trước.
    Dường như cảm thấy đệ đệ ở sau lưng có vẻ khẩn trương, Vương Tế Vũ vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Vương Tông Cảnh đặt bên hông nàng, giống như lúc nhỏ nàng vẫn thường dỗ dành đệ đệ thơ dại.

    Gió lớn táp vào mặt, con tim đập loạn của Vương Tông Cảnh đang dần ổn định, bắt đầu thích ứng. Có điều không biết tại sao, ở giữa trận cuồng phong hung mãnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy mùi u hương thoang thoảng bay từ trên người cô gái ôn nhu mà hắn ôm trong tay, giữa những ngón tay phảng phất có thể cảm giác được thân thể mềm mại những quen thuộc thân thiết ấy.

    Giống như thuở nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, đây là thứ ấm áp duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được trong những đêm dài đằng đẳng.

    “Tỷ.” Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cúi đầu khẽ kêu lên bên tai Vương Tế Vũ.

    “Hả?” Vương Tế Vũ vừa cẩn thận điều khiển phi kiếm bay đi, vừa cảm thấy bên tai nhột nhột, nàng khẽ cười nói: “Sao thế?”

    “Mấy năm nay đệ rất nhớ tỷ.”

    Vương Tế Vũ trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài, nàng đưa tay vỗ vỗ cánh tay đệ đệ rồi dõi mắt về phía trước, nhìn đoá mây trắng càng ngày càng gần trước mặt, đã bay đến tận trời xanh rồi, nàng chầm chậm nở nụ cười.

    Một mảnh trắng xoá phảng phất hơi trong suốt rơi vào tầm mắt. Giữa những cơn gió ào ạt, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên cao hứng, nhịn không được hét to “A…” khiến Vương Tế Vũ hoảng sợ, oán trách hắn một hồi. Sau đó, nàng khẽ cười, cánh tay thoáng động, tốc độ tiên kiếm đột nhiên nhanh hơn, lao đi như chớp, phát ra tiếng rít phá không “xẹt” xông thẳng vào biển mây.

    Thoáng chốc, hai người đã ngập trong mây trắng bồng bềnh mênh mông, tầm nhìn không quá ba trượng, nhưng hiển nhiên Vương Tế Vũ đã có nhiều kinh nghiệm, nàng đưa Vương Tông Cảnh bay thẳng một mạch, dễ dàng xuyên qua biển mây. Vương Tông Cảnh cố sức mở hai mắt nhìn xung quanh, trước mắt gần như đều là mây trắng, thỉnh thoảng lại thấy vài góc núi to lớn xanh biếc, mỏm đá chênh vênh hay vách núi dựng đứng bằng phẳng như gương, đôi khi thấy những cây tùng già cuộn lại như người khổng lồ đang vươn tay. Trong nháy mắt, bao nhiêu cảnh vật này như kinh hồng biến mất giữ ngàn mây, chẳng thấy đâu nữa.

    Trong biển mây này, mây mù càng thêm dày đặc. Vương Tông Canh bay cùng Vương Tế Vũ hồi lâu, chỉ cảm thấy phi kiếm lao rất nhanh nhưng tới tận giờ vẫn chưa bay khỏi biển mây, nơi này còn hơn xa tầng mây ngày trước Lâm Kinh Vũ đưa hắn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn. Ngoài chuyện đó, lúc này ngọn núi nguy nga sừng sững ẩn hiện trong mây mờ phảng phất như chẳng thấy đỉnh, cứ không ngừng cao thêm mãi, giống hệt như đâm thẳng tới chín tầng trời, nơi thần tiên sinh sống.

    Trong lúc tinh thần đang bay bổng, đột nhiên hắn nghe thấy Vương Tế Vũ quát nhanh, đồng thời nàng nói: “Tiểu đệ, lưu ý nhé.”

    Thanh âm chưa dứt, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy trước mắt đột nhiên thông thoáng, phi kiếm đã lao khỏi biển mây. Ngay lập tức, đất trời bao la rộng lớn hoàn toàn hiện ra trước mắt, trời xanh trong không gợn mây, toà núi cao nguy nga sừng sững giữa thiên địa, xuyên thủng tầng mây lên tận trời cao, hệt như thanh kiếm sắc bén từ xưa đến nay đứng ngạo nghễ nhìn thế gian, phảng phất khí thế kiêu ngạo từ khi sinh ra tới giờ đã trải qua ngàn vạn năm cũng không giảm sút chút nào.

    Núi Thanh Vân!

    Thông Thiên Phong!


    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Tru Tiên 2 cầu phiếu!
    Bầu chọn truyện dịch tháng 11-2012
    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.

    ---QC---


  2. Bài viết được 124 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    geochemistry,ngongiophuongnam,ronggapmua,sonnu,trunguyen85,
  3. #52
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    14,560
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21: Sáng tối (Thượng)


    Dịch: Sầu Thiên Cổ
    Biên: Nại Hà

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Ở giữa không trung, tiên kiếm giảm tốc độ, tiến tới gần một ngọn núi lớn đứng sừng sững giữa biển mây mênh mông, tiếng chuông du dương vang đến từ sâu trong ngọn núi xa xa, ngân nga giữa đất trời, có thụy thú tiên hạc nô đùa bay lượn, rừng cây rậm rạp, dây mây uốn lượn. Phóng tầm mắt nhìn về xa xa liền thấy cầu vồng vắt ngang đất trời, lấp lánh bảy màu rực rỡ. Tình này cảnh này không có lấy một hơi thở bụi trần, chính là tiên cảnh giữa chốn nhân gian.

    Tiên kiếm chở hai người từ từ hạ xuống, Vương Tông Cảnh thấy phía dưới có một cái sân rất lớn, thấp thoáng có thể thấy rõ toàn bộ mặt nền dùng ngọc thạch trắng, toả ra ánh sáng ấm áp dưới nắng, dọc theo mép sân, lan can bạch ngọc đứng lặng lẽ, bên trong sân còn có chín cái đỉnh lớn, đặt theo phương vị Cửu Cung, khói nhẹ hết sợi này đến sợi khác bay lên, ngưng lại mà không tiêu tán, từ rất xa đã có thể ngửi được mùi hương thơm ngát này.

    Xa hơn nữa là một tầng mây mênh mông đang trôi lững lờ, vừa vặn ngăn một đường tại cái sân vĩ đại này, trong làn gió núi thổi nhè nhẹ, khói mây trắng tinh vô cùng vô tận nhẹ nhàng bay qua, bao phủ lấy mảnh sân này, người đi ở trên, mây trắng lại không qua mắt cá chân, như đi lại giữa mây, tựa như người tu hành đắc đạo. Đỉnh núi hùng vĩ, đất trời sừng sững, biên mây mênh mông theo kình phong lay động, mây trôi bập bềnh như sóng cả cuồn cuộn, một cơn sóng rồi một làn sóng, giống như vĩnh viễn không có tận cùng.

    Vương Tông Cảnh cảm thấy hoa mắt mê mẩn, cảnh đẹp đất trời, tiên gia thắng cảnh bậc này, ở thế tục sao có thể chứng kiến mấy lần? Giờ này phút này, hắn chỉ hận hai mắt quá ít, tầm mắt quá hẹp không thể đem tất cả cảnh đẹp thanh tú của đất trời thu vào trong lòng. Vương Tế Vũ khống chế tiên kiếm từ trên trời hạ xuống, sau một hồi hào quang dao động, thanh tiên kiếm biến mất ở cổ tay nàng, hai người đã đứng trên một mảnh sân rộng.

    Mây mù mêng mông quẩn dưới chân, phảng phất có chút cảm giác mềm mại lẫn trong làn hơi lạnh buốt truyền tới mắt cá chân. Nếu khi đặt chân xuống khoảng sân mà không cảm thấy sự vững chắc thì quả thật dễ khiến người ta có cảm giác hư không lạ kỳ. Vương Tế Vũ mỉm cười ngắm nhìn xung quanh, sau đó nàng đưa mắt về phía Vương Tông Cảnh, nói: “Tiểu đệ, chỗ này là một trong ‘Thanh Vân lục cảnh’ nổi tiếng thiên hạ, gọi là ‘Vân Hải’.”

    Vương Tông Cảnh gật đầu liên tục và phóng mắt nhìn ra thì thấy bên trên “Vân Hải” tiên khí vấn vít, khí thế bất phàm, thỉnh thoảng lại có từng nhóm hai ba đệ tử Thanh Vân Môn đi qua đi lại giữa mây khói, trông như thần tiên trong người phàm vậy. Chín chiếc đỉnh lớn phía trước, mỗi chiếc đều cao bằng mấy người, uy nghiêm đứng sừng sững khiến nơi tiên cảnh này càng thêm vẻ trang nghiêm.

    Vương Tế Vũ dẫn hắn chầm chậm đi vào Vân Hải, trông Vương Tông Cảnh giống hệt như đứa bé đảo mắt nhìn khắp nơi, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên tán thưởng, thấy vậy trong lòng nàng hơi buồn cười, nhưng lại nhớ năm đó khi mới tới đây, không phải bản thân nàng cũng kinh hãi thán phục vì cảnh sắc thần tiên nơi này hay sao. Giờ phút này nhìn đệ đệ, nàng cũng thấy được đôi nét ngày xưa của mình, nàng mỉm cười chỉ vào ngọn núi hùng vĩ này nói:

    “Chỗ chúng ta đứng hiện giờ là ‘Thông Thiên Phong’, ngọn núi cao nhất của dãy Thanh Vân, đồng thời cũng là chốn trọng tâm, những nơi trọng yếu đều nằm ở đây cả. Trừ việc đó ra, Thanh Vân sơn mạch danh chấn thiên hạ có bảy tòa Linh Phong hùng vĩ, ngoài Thông Thiên Phong cao nhất, sáu ngọn núi khác lần lượt là: Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc, Triêu Dương và Lạc Hà, đệ nhìn bên kia.” Nói xong, Vương Tế Vũ chỉ ra phía xa ngoài Vân Hải, Vương Tông Cảnh nhìn theo phương hướng nàng thì thấy biển mây mênh mông, chỗ xa xa quả nhiên có năm ngọn núi cực lớn đứng sừng sững hiên ngang, xuyên thẳng trời mây.

    “Năm ngọn núi kia chính là Long Thủ, Phong Hồi, Đại Trúc, Tiểu Trúc và Triêu Dương trong Thanh Vân thất phong, còn Lạc Hà Phong nằm ở phía Tây.” Vương Tế Vũ xoay người chỉ Thông Thiên Phong cười nói: “ Bị ‘Thông Thiên Phong’ chắn mất, chúng ta ở nơi này không thìn thấy được.”

    Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu, phóng mắt nhìn thấy cảnh đẹp Vân Hải, trong lòng cảm thấy chút hưng phấn khó ức chế nổi. Đúng lúc này lại thấy một người từ trong Vân Hải đi tới, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên ngươi đã đến.”

    Tỷ đệ Vương gia nhìn lại thì hóa ra kẻ tới là người quen, chính là Minh Dương đạo nhân ngày đó tới Long Hồ Vương gia, hai người khẽ giật mình vội vàng hành lễ, Vương Tế Vũ mỉm cười cất tiếng: “Sư thúc.”

    Minh Dương đạo nhân cười đáp lại, y đảo mắt nhìn về phía Vương Tông Cảnh nói: “Nghe nói ngươi đã thông qua kiểm tra, chuẩn bị tham gia Thanh Vân thí hả?”

    Vương Tông Cảnh gật đầu trả lời: “Vâng.”

    Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Việc này coi như đã qua cửa đầu tiên rồi, nhưng Thanh Vân thí tập trung vô số anh tài, một năm sau ở lại đây sẽ không dễ dàng như vậy, còn cần phải trả qua rèn luyện, ngươi tự lo liệu cho tốt. Ngày đó Lâm sư huynh khá xem trọng ngươi nên đừng làm huynh ấy thất vọng.”

    Trong lòng Vương Tông Cảnh khẽ động, hắn hỏi: “Lâm tiền bối đã trở về rồi sao?”

    Minh Dương đạo nhân lắc đầu đáp: “Lâm sư huynh còn chưa về núi, nhưng ta đoán chừng đó cũng là chuyện mấy ngày tới thôi.”

    Vương Tông Cảnh “Ồ” lên, hắn còn chưa mở miệng thì đã nghe Vương Tế Vũ bên cạnh xen vào hỏi: “Minh Dương sư thúc, vị Lâm sư huynh mà người nói hẳn chính là Lâm Kinh Vũ Lâm sư thúc ư?”

    Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói: “Đúng vậy.” Dứt lời, y lại nói với Vương Tông Cảnh: “Ta còn có chút chuyện muốn đi gặp chưởng giáo chân nhân, hai ngươi từ từ đi dạo nhé…” Nói xong y liền đi thẳng về phía trước, đi được hai bước lại quay đầu nhìn Vương Tế Vũ nói:
    “Tế Vũ, ngươi dẫn đệ đệ đi xem thoải mái nhưng không được quên quy củ bổn môn…”

    Vương Tế Vũ cười “hì hì” nói: “Sư thúc, ta nhớ rồi, người yên tâm đi.”

    Minh Dương đạo nhân cười lớn quay người rời đi. Ở bên cạnh, Vương Tông Cảnh hơi tò mò hỏi thăm: “Tỷ, quy củ là gì?”

    Vương Tế Vũ kéo hắn đi thẳng về phía trước, cười nói: “Còn có thể là quy củ gì, có nhiều chỗ đệ được tuỳ ý đi dạo nhưng có chỗ không thể dẫn đệ đến xem, ít nhất trước lúc đệ nhập môn thì chưa thể tới nơi đó.”

    Vương Tông Cảnh tỉnh ngộ, hắn vừa muốn nói thì thấy ngón tay Vương Tế Vũ chợt chỉ về phía trước, nàng cười nói: “Đệ xem, chỗ kỳ cảnh như chiếc cầu vồng bắc ngang trời chính là Hồng Kiều nổi danh của núi Thanh Vân chúng ta, cũng nằm trong Thanh Vân lục cảnh.”

    Vương Tông Cảnh ngẩng đầu ngước mắt nhìn sang, quả nhiên thấy trong lúc không để ý mình đã đi được một đoạn đường ở Vân Hải, phía trước là bờ mảnh sân, nơi đó có chiếc cầu đá như cầu vồng ngang trời, một đầu đặt lên bờ Vân Hải, một đầu khác nằm giữa hư không hướng về phía ngọn núi xa xa. Gió núi vi vu, mây khói lững lờ, chiếc cầu đá nhìn qua không có thứ gì chống đỡ nhưng vẫn dũng mãnh như rồng xuyên mây chuẩn bị phá không bay đi. Trên cầu đá còn có dòng nước trong veo nhẹ nhàng chảy xuống hai bên như suối, ánh nắng chiếu đến chiết xạ thành cầu vồng bảy màu xung quanh thân cầu, khiến chiếc cầu đá to lớn trông như cầu vồng khổng lồ bắc ngang trời đất, mỹ lệ vô cùng.

    Ở thế gian lại có thể sinh ra thắng cảnh thần tiên như vậy!

    Vương Tông Cảnh nhất thời không nói lên lời, cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn, nội tâm dậy sóng. Vương Tế Vũ cũng nhìn về phía Hồng Kiều thêm vài lần, sau đó nàng hít sâu một hơi rồi mỉm cười nói: “Phía trên Hồng Kiều chính là Ngọc Thanh điện, nơi ở của chưởng môn chân nhân và các trưởng lão, chỗ đó không phải nơi bây giờ đệ có thể đến, việc đó để tính sau.”

    Vương Tông Cảnh gật nhẹ đầu, trên mặt khó khỏi lộ vẻ thất vọng, Vương Tề Vũ cười mắng: “Tên nhóc lòng tham không đáy, đừng nói là Hồng Kiều, đệ phải biết ngay cả Vân Hải cũng không phải nơi những đệ tử tham gia Thanh Vân thí dưới núi có thể lên tham quan. Cũng chính do tỷ tỷ đã ở Thanh Vân ba năm, hơn nữa trước đó còn chào hỏi mấy nơi mới có thể dẫn đệ tới xem.”

    Vương Tông Cảnh chợt hiểu ra, hắn cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, xem ra đệ được hưởng nhờ hào quang của tỷ rồi.”

    Vương Tế Vũ cười “hắc hắc” nói: “Đi đi, tỷ dẫn đệ xem cảnh vật tuyệt hơn.”

    Hai tỷ đệ liền dạo chơi ở Thanh Vân sơn, tâm trạng Vương Tế Vũ rất tốt, dọc đường nàng luôn miệng cười nói, chỉ tên cảnh vật, kể vài điểm cố của Thanh Vân môn, khiến cho Vương Tông Cảnh cảm thấy vô cùng mới mẻ. Trong lúc cười nói, thời lặng lẽ trôi đi, sắc trời không hay không biết đã gần tới hoàng hôn.

    Trên con đường xuống núi, đã thấy Vân Hải ở không xa phía trước, Vương Tế Vũ tu đạo đã có thành tựu, Vương Tông Cảnh thân thể cường tráng, hai người bọn họ tinh thần sáng lạn không hề có chút mệt mỏi nào. Trong lúc đó, Vương Tông Cảnh đang nghe tỷ tỷ nói không biết đến tận đâu, kể tình huống Thanh Vân Môn hiện nay cho hắn:

    “Tiểu đệ, lúc trước tỷ đã nói với đệ, năm đó sau trường hạo kiếp, thế hệ cao thủ Thanh Vân môn khi trước người chết người bị thương, đến nay hầu như còn không có mấy vị. Những vị tổ sư còn sống hôm nay cũng không hề để ý đến đại sự trong môn. Chưởng giáo Tiêu chân nhân năm đó gạt hết dị nghị, sau khi thực hiện thất mạch hợp nhất liền thành lập ‘Trưởng Lão hội’ ở Thanh Vân môn. Hiện nay, chuyện lớn của môn phái đều do Trưởng Lão hội thương nghị quyết định.”

    Kể đến đoạn này, giọng nói của Vương Tế Vũ nhỏ lại: “Nghe nói những người được xếp vào Trưởng Lão hội đều là nhân vật lợi hại đứng đầu các mạch Thanh Vân năm xưa. Ngày đó, Tiêu chân nhân vì thực hiện việc lớn nên không thể không nhượng bộ như vậy.”

    Trong lòng Vương Tông Cảnh chấn động, vốn tưởng rằng chưởng giáo chân nhân của Thanh Vân môn là nhân vật thiên hạ vô song, không thể tưởng tượng được trong môn còn có những người thực lực mạnh như vậy, có thể làm cho chưởng giáo chân nhân không thể không kiêng kị. Vương Tề Vũ xòe bàn tay ra, đưa cả đám ngón tay áp tới:

    “Trong các trưởng lão, xếp thứ nhất là Tiêu chân nhân, vị trí thứ hai là trưởng lão Tề Hạo Tề xuất thân từ Long Thủ Phong năm xưa, vị thứ ba là Lục Tuyết Kỳ Lục trưởng lão xuất thân từ Tiểu Trúc Phong, vị thứ tư Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão xuất thân từ Phong Hồi Phong, ặc, chính là sư phụ của tỷ đó.”

    Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, cười nói: “Tỷ tỷ, không thể tưởng được sư phụ tỷ có địa vị lớn như vậy.”

    Vương Tế Vũ hơi đắc ý nói: “Xem như là vậy…, đáng tiếc sư phụ tỷ luyện đan thất bại, mấy ngày nay tâm trạng nóng nảy, chưa phải thời điểm thích hợp. Sau này có cơ hội tỷ sẽ dẫn đệ đi gặp người, nếu lọt mắt lão nhân gia không chừng còn có thể cho đệ một mối cơ duyên.”

    Vương Tông Cảnh liên tục gật đầu, trong lòng tưởng tượng vị Tăng Thư Thư Tăng trưởng lão nhất định có bộ dáng chính khí lẫm liệt, tiên phong đạo cốt như thần tiên, sau đó hắn lại hỏi: “À, tỷ tỷ, Trưởng Lảo hội còn có ba vị trưởng lão, vậy là những người nào?”



    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Tru Tiên 2 cầu phiếu!
    Bầu chọn truyện dịch tháng 11-2012
    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.


  4. Bài viết được 122 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngongiophuongnam,ronggapmua,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  5. #53
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Bài viết
    14,560
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 21: Sáng tối (Hạ)


    Dịch: Sầu Thiên Cổ
    Biên: Nại Hà

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Vương Tề Vũ trợn mắt nhìn hắn hỏi: “Ai nói cho đệ biết còn ba người nữa?”

    Vương Tông Cảnh giật mình kinh ngạc nói: “Nghe tỷ vừa nói đấy, chẳng lẽ không phải sau khi thất mạch hợp nhất, mỗi mạch đều chiếm một vị trí trong Trưởng Lão hội sao?”

    Vương Tề Vũ trầm mặc một lát rồi nói: “Không phải, ngoại trừ bốn vị trưởng lão tỷ vừa nói, hiện nay trưởng lão hội chỉ còn lại vị ở Đại Trúc Phong là Tống trưởng lão Tống Đại Nhân.” Nói đến đây nàng dừng lại một chút, sau đó khe khẽ thở dài: “Kỳ thật tỷ từng được một vị sư huynh kể cho chuyện năm đó. Nghe nói nhiều năm trước, khi thất mạch mới hợp nhất, Trưởng Lão hội có tất cả bảy vị trưởng lão, mỗi mạch chiếm một vị trí giống như lời đệ nói. Có điều mấy năm gần đây nhân lực suy tàn, đệ tử truyền thừa trong hai mạch Triêu Dương và Lạc Hà không có nhân tài kiệt xuất, nên sau khi trưởng lão qua đời thì chẳng có ai thay thế nữa.”

    Vương Tông Cảnh im lặng không nói, mắt thấy Vân Hải càng lúc càng gần, dường như dưới bóng hoàng hôn, những đám mây trắng đang nhẹ trôi cũng được nhuộm sắc vàng nhàn nhạt. Mấy chuyện phế lập trưởng lão này có lẽ là bí mật của Thanh Vân môn, bây giờ cảm thấy bình thường, nhưng nếu suy nghĩ đến chuyện năm đó, người ta không khỏi âm thầm phỏng đoán, có lẽ ẩn dưới vẻ bình lặng hôm nay là cả đợt sóng gió động trời.

    Vương Tề Vũ lắc đầu khẽ nói: “Bây giờ những chuyện này vẫn còn quá sớm đối với đệ, sau này đệ chỉ cần một lòng tu luyện ở dưới chân núi là được, đừng quản chuyện người khác, hiểu chưa?”

    Vương Tông Cảnh khẽ gật đầu nói: "Đệ rõ rồi."

    Vương Tề Vũ vỗ tay mấy cái như để xua tan không khí nặng nề đi, sau đó nàng nhìn sắc trời nói: “Đi mau, trời sắp tối rồi, tỷ dẫn đệ đi xem thắng cảnh cuối cùng trong Thanh Vân lục cảnh ở Thông Thiên Phong.”

    Vương Tông Cảnh đi theo sát nàng, không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, Thanh Vân lục cảnh ngoại trừ Vân Hải, Hồng Kiều thì còn những gì?”

    Vương Tề Vũ rảo bước đi, trên mặt hiện nét vui vẻ nói: “Còn có Thúy Bình, Trúc Đào, Nguyệt Đài và Phi Hà. Trúc Đào ở Đại Trúc Phong, Nguyệt Đài là cảnh vật ở Tiểu Trúc Phong, Phi Hà đương nhiên ở Lạc Hà Phong, hiện giờ nơi chúng ta đi chính là Thúy Bình trên Thông Thiên Phong.”

    Dưới Thanh Vân Sơn, trong Thanh Vân biệt viện, sắc trời tối dần, đám người tụ tập ở cửa cũng dần tản đi. Ngày hôm nay có không ít kẻ lòng dạ vui sướng bước vào Thanh Vân biệt viện, số người ôm nuối tiếc rời đi càng nhiều hơn… nhưng cũng chẳng có ai nhớ đến bọn họ. Sau một ngày huyên náo, lúc này cổng vào biệt viện đã yên tĩnh trở lại, mấy đệ tử Thanh Vân giữ cổng đang thoải mái nói chuyện phiếm với nhau. Thỉnh thoảng lại thấy vài thiếu niên thiếu nữ sắc mặt tò mò bước ra khỏi cửa biệt viện và đi dạo xung quanh.

    Các đệ tử Thanh Vân không hề có ý ngăn cản những người này, cùng lắm cũng chỉ nhìn vài lần rồi quay ra tiếp tục nói chuyện phiếm.

    Theo quy củ của Thanh Vân thí, đệ tử tham gia kiểm tra không được vượt quá mười bảy tuổi, bằng không tuổi tác quá lớn thì sẽ chẳng thể cải tạo thân thể được nữa. Bởi vậy nên đệ tử trong Thanh Vân biệt viện đa phần là thiếu nam thiếu nữ. Cho dù như thế, hiện giờ Tô Tiểu Liên cũng chỉ mười một tuổi, qua tháng sau mới được mười hai, hiển nhiên vẫn rất non nớt và ngây ngô.

    Giờ phút này, nàng đang cúi đầu đi theo sau mấy người trông có vẻ mới quen, nhìn bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa tiến gần đến cửa lớn. Đệ tử Thanh Vân môn không có ý ngăn cản, dễ dàng để đám người đi ra ngoài. Vốn Thanh Vân thí chưa bắt đầu, mà những kẻ này chẳng qua cũng chỉ là trẻ con mười mấy tuổi, quản để làm gì?

    Ra khỏi biệt viện, Tô Tiểu Liên nhanh chóng tách khỏi đám người, vẻ mặt nàng ngẩn ngơ vô cảm, trông khác hẳn với bọn trẻ đang hưng phấn không thôi vì đã thông qua khảo nghiệm. Một mình chầm chậm dạo bước, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, dần dần đi tới con đường dưới mảng rừng bao phủ.

    Trên con đường rừng rậm rập, ánh nắng mặt trời nóng nực lúc ban ngày đều bị che hết, chỉ còn vương lại không khí mát mẻ. Đến khi màn đêm buông xuống, nơi đây càng trở nên âm u hơn so với mấy con đuờng bên ngoài, bởi vậy lúc này chẳng có mấy người qua lại. Không lâu sau, trên con đường rừng tối tăm chỉ còn mỗi bóng dáng Tô Tiểu Liên, nàng lặng lẽ bước đi dưới tán cây u ám.

    Trong bóng đêm yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ. Tuy Tô Tiểu Liên không đi nhanh hơn nhưng lúc này từng tiếng bước chân vốn nhè nhẹ lại vang lên đều đều, âm thanh “soạt, soạt, soạt” quẩn quanh rồi lan ra khắp khu rừng.

    Một quầng sáng mờ nhạt đột nhiên lóe lên trong rừng sâu, gần như cùng lúc đó, Tô Tiểu Liên cảm giác được gì, nàng lập tức dừng bước quay đầu nhìn lại.

    Quầng sáng mờ nhạt ngưng mà không tán, hệt như đôi mắt của yêu thú ẩn mình đêm tối lạnh lùng nhìn đến, một lát sau, tia sáng nhẹ nhàng lướt tới. Thân thể Tô Tiểu Liên bắt đầu run rẩy trong bóng bêm, dường như sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng chẳng biết tại sao nàng vẫn cố kiên trì đứng tại chỗ không nhúc nhích.

    Quầng sáng dần tới gần, sau đó ngừng lại cách Tô Tiểu Liên vài bước rồi đột nhiên tắt ngấm. Giây lát sau, cây cối xung quanh khẽ rung lên, một người đàn ông cao lớn bước ra từ trong bóng tối, trông hắn còn cao gấp đôi Tô Tiểu Liên, hắn từ từ đi đến trước mặt nàng.

    Một luồng không khí quỷ dị đầy mùi hôi thối của tử vong truyền tới. Hình như thân thể Tô Tiểu Liên càng run rẩy mạnh hơn, dưới ánh sáng mờ nhạt có thể thấy hai nắm tay của nàng đang xiết chặt, móng tay đâm cả vào da thịt.

    "Ngươi tốt chứ?"

    Trong đêm tối, bóng đen kia chậm rãi lên tiếng, nghe giọng điệu có vẻ quan tâm. Có điều trong bầu không khí quỷ dị này, người ta chẳng thể cảm thấy chút ấm áp nào.

    Lồng ngực Tô Tiểu Liên phập phồng, hô hấp dồn dập, qua hồi lâu sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta rất khỏe, đã thông qua được kiểm tra.”

    “Ừ.” Bóng đen cũng không kinh ngạc hay vui vẻ gì với câu trả lời này mà chỉ tùy tiện đáp một tiếng, lúc sau mới nghe hắn mở miệng nói tiếp: “Cho ta xem cái hình đó.”

    Thân thể Tô Tiểu Liên lập tức run rẩy kịch liệt, hàm răng vô ý thức cắn chặt bờ môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đã có đôi nét sương gió hiện lên vẻ sợ hãi, có điều nàng vẫn quay người lại, trong bóng tối tĩnh lặng, nàng từ từ đưa tay lần mò trước ngực một hồi, không ngờ lại kéo lưng áo xuống quá nửa, để lộ ra tấm lưng trắng nõn nà.

    Trong bóng tối âm u, quầng sáng lại đột nhiên lóe lên. Lát sau, một luồng không khí quỷ dị âm thầm kéo đến, làn da thiếu nữ vốn bóng loáng mịn màng đột nhiên hiện lên tầng ánh sáng đỏ sậm đầy vẻ yêu diễm, lộ ra từng chút từng chút trên da thịt sau lưng, phẳng phất như được phát ra từ trong sâu thẳm máu thịt của nàng.

    Những điểm sáng đỏ ngày càng nhiều hơn, ban đầu từng điểm từng điểm nhỏ rải rác nối thành đường, càng lúc càng sáng, giống như có chiếc bút vô hình vẽ lên da thịt thiếu nữ, nét bút dần ngưng tụ, cuối cùng hiện ra một hình vẽ quỷ quái dữ tợn, âm trầm đáng sợ.

    Người trong bóng tối nhìn chằm chằm bức quỷ đồ này, hắn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Bức ‘Tu La Phệ Quỷ Đồ’ này đã dung nhập vào máu thịt, không thể bỏ đi được nữa.”

    Tô Tiểu Liên lặng lẽ mặc áo vào, nàng không nói lời nào xoay người lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, trông có đôi chút dọa người.

    Khu rừng tĩnh lặng, không một cơn gió hay tiếng động. Giọng nói của bóng đen như mênh mang giữa không gian, chẳng chút sinh khí: “Ngươi trời sinh thể chất Âm hối, linh khí không thể nhập thân nên chẳng cách nào tu đạo được, thiên hạ chỉ có bí thuật của tộc Cổ Vu ở Nam Cương mới có thể mở ra kinh mạch trong cơ thể ngươi để thu linh khí. Chẳng qua chuyện này phải trả một cái giá lớn, ngày đó ta cũng đã nói rồi, ngươi vẫn nhớ chứ?”

    Tô Tiểu Liên nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nhỏ giọng đầy cay đắng: “Vâng.” Sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng đen nói lớn: “Ngày đó ngươi cũng đã nói, chỉ cần ta đồng ý làm giúp ngươi một chuyện thì ngươi sẽ có biện pháp cứu ta!”

    “Đúng vậy, ta đã nói như thế, chuyện đến nước này ta cũng không cần giấu diếm ngươi nữa.” Bóng đen cười lạnh nói: “Ở Thanh Vân môn có một bảo vật xưa nay quỷ thần khó dò, tên Tru Tiên cổ kiếm. Theo ta được biết, thanh kiếm này chính là thứ duy nhất trên thế gian có thể khắc chế lực lượng Tu La. Nếu như ngươi muốn sớm ngày thoát khỏi nỗi khổ Tu La Âm Quỷ cắn xé tâm can thì phải chuyên tâm khổ tu. Nếu ông trời có mắt, cho ngươi gặp được một phần vạn cơ duyên, trở nên nổi bật ở Thanh Vân môn, tới lúc đó chẳng những ngươi có thể báo được thù lớn, chỉ cần lấy được Tru Tiên kiếm cho ta, ta liền có cách xóa bỏ nổi khổ bị Tu La cắn xé thân xác giúp ngươi.”

    Thân thể Tô Tiểu Liên hơi lảo đảo, nàng nhất thời đứng ngẩn ra.

    Người trong bóng tối lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi mang oán hận sâu đậm, vì báo thù cho mẹ nên mới đi con đường hôm nay, chẳng ai có thể nói trước được ngày sau ra sao, nhưng điều kiện lúc đầu người đồng ý với ta thì nhất định không thể quên.” Thân thể của hắn bỗng nhúc nhích, hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ẩn trong đêm tối xuyên qua không biết bao nhiêu cây cổ thụ, cuối cùng dừng ở một ngọn núi to lớn hùng vĩ chắn ngang thiên địa rồi thản nhiên nói:

    “Gia nhập Thanh Vân, thay ta tìm một người, cho dù ai nói hắn đã chết ngươi cũng không được tin, ta biết hắn nhất định còn sống.”

    "Người đó tên Vạn Kiếm Nhất."
    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây


    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.


  6. Bài viết được 120 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ngongiophuongnam,ronggapmua,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  7. #54
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    ...........
    Bài viết
    10,287
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 22: Phụ mẫu (Thượng)


    Dịch: cải trắng
    Biên: no1devil

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Mặt trời chiều ngả về tây, chút ánh tà dương cuối cùng lưu luyến không rời, triền miên trong chốc lát rồi cũng tiêu tán hết, nhường lại cho bóng tối. Màn đêm bao phủ đất trời, một vầng trăng sáng lặng lẽ mọc lên, sao giăng đầy trời cũng từ từ xuất hiện, lấp lánh sáng rực. Vào giờ khắc này, đứng trên đỉnh Thông Thiên có thể cảm thấy những ngôi sao kia dường như gần trong gang tấc, đưa tay lên là có thể hái xuống, nhưng lại say mê với mỹ cảnh tươi đẹp thế tục hiếm thấy nên không đành lòng.

    Băng qua biển mây thẳng một mạch về phía tây, màn đêm như tấm lụa mỏng, ánh trăng như nước rong ruổi đuổi trước sau thân người. Đường núi quanh co, đường mòn sâu thẳm, nhưng chỉ thấy hai bên đường là cổ mộc cao ngút trời, tùng bách xanh tươi. Vài ánh sao nhỏ chiếu xuyên qua những khe hở giữa cành lá, ngưng tụ thành những điểm sáng u nhã đẹp đẽ tựa mộng ảo, vui sướng nhảy nhót trong rừng rậm. Mới đi ra xa mấy trượng, xung quanh bỗng nhiên trầm tĩnh hẳn, biển mây mù mịt phía sau đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác u tĩnh trong rừng rậm cổ xưa. Đi thêm một đoạn ngắn, rừng cây càng thêm rậm rạp, giữa lùm cây tối tăm vang lên tiếng côn trùng kêu khe khẽ, thỉnh thoảng còn thấy được mấy chú sóc nho nhỏ trong tán lá những thân cây thô to phía trên đỉnh đầu, trong tay như đang cầm quả thông, nghiêng cái đầu be bé lặng lẽ mang theo chút tò mò nhìn chăm chú vào nhóm người đi dưới tàng cây.

    Con đường nhỏ dưới chân rải đầy đá, trong đó còn lẫn chút đá bạch ngọc vụn, đá bạch ngọc này nhìn qua vô cùng giống biển mây nơi kia, chẳng biết có phải là các tiền bối Thanh Vân năm xưa xây dựng vùng linh sơn tiên cảnh này dư thừa đá vật liệu, rồi dùng trên con đường mòn này hay không. Hai tỷ đệ vừa đi được khoảng nửa chung trà thì chợt thấy đường mòn nhỏ trong rừng vốn chật hẹp bỗng sáng tỏ thông thoáng, cây cối hai bên thưa thớt. Một lát sau bọn họ đã đi tới cuối con đường, Vương Tông Cảnh phóng tầm mắt nhìn qua, nhất thời nín thở. Trước mắt hắn xuất hiện một dốc núi cực kì rộng lớn, thế núi bằng phẳng hướng xuống dưới, từ chỗ bọn họ bắt đầu dừng chân cỏ xanh um tùm như ngọc bích, tràn ra ngoài nơi xa vô cùng vô tận, màu sắc xanh tươi giống như dòng nước chảy ra. Cả dốc núi nơi tầm mắt có thể thấy được đều là một mảnh xanh biếc, lại như một khối ngọc bích trong suốt tuyệt đẹp, khiến lòng người hơi chút chấn động.

    Gió núi từ nơi xa nhè nhẹ thổi tới bãi cỏ trên sườn núi, cỏ xanh trên bình địa ngọc bích như sóng lớn nhấp nhô không ngừng, ngay cả trong ngọn gió thổi qua bên người cũng mang theo mùi hương của cỏ xanh nơi đây. Cảm giác tươi mới như có bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nhóm người đến đây. Ở nơi xa nhất của bãi cỏ, mây mù vờn quanh chóp núi, tinh khiết vô cùng, nhẹ nhàng bồng bềnh, khiến cho ngọn núi nơi xa cùng mặt cỏ thêm vài phần mờ ảo. Dưới bóng đêm, giữa ánh trăng ánh sao, cả bình địa ngọc bích lúc này nhìn qua lại yên ả mỹ lệ như vậy, khiến người ta không có chút tạp niệm thế tục nào nữa, hoàn toàn quên mất bản thân, chỉ say xưa trong cảnh sắc mỹ lệ vượt quá sức tưởng tượng này.

    "Thúy Bình, Thúy Bình, thực sự rất giống một khối ngọc bích." Vương Tông Cảnh nhịn không được cảm thán, ánh mắt tham lam nhìn vào cảnh sắc u nhã đẹp đẽ này, dường như nhìn mãi cũng không đủ.

    Miệng Vương Tế Vũ khẽ mỉm cười, kéo hắn xuống phía dưới. Lúc hai chân còn chưa bước vào biển cỏ xanh biếc thì đã có một loại cảm giác mềm mại truyền đến lòng bàn chân, giống như bước vào dòng nước êm ả trong veo.

    Trăng sáng nhô cao treo giữa trời, nhìn từ nơi này liền cảm thấy vầng trăng đặc biệt tròn, đặc biệt sáng, còn có sao sáng khắp trời bấy giờ cũng giống như mang theo chút tinh nghịch, con mắt chớp chớp không ngừng, khiến cho vài ngôi sao nhỏ như bảo thạch sáng chói lấp lánh trên nền trời đêm mỹ lệ.

    Ở nơi xa nào đó không biết, dường như ở phía sau màn sương mờ ảo như lụa mỏng, xa xa còn có vài tiếng chó sủa kỳ lạ vọng đến, khiến một màn mỹ cảnh trước mắt này càng thêm vài phần hương vị xuất thế. Vương Tông Cảnh cùng Vương Tế Vũ đi vào Thúy Bình, Vương Tế Vũ chọn chỗ bằng phẳng ngồi xuống, Vương Tông Cảnh thì thoải mái nằm dài ra mặt đất, thân thể giống như rơi vào trong nước, ngập sâu trong biển cỏ, xung quanh đều là mùi hương cỏ xanh thơm ngát, mấy gốc cỏ nhỏ xẹt qua mặt, cảm thấy hơi ngứa ngứa.

    "Thật thoải mái." Vương Tông Cảnh nhắm mắt lại, thở phào một cái, vẻ mặt thỏa mãn.

    Vương Tế Vũ nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy thương yêu. Sau đó nàng ôm gối ngồi bên cạnh, đầu khẽ tựa vào chân, nhìn lên ánh trăng ánh sao mỹ lệ trên bầu trời, cũng không nói thêm gì nữa, ánh mắt dần dần mơ mơ màng màng, chẳng biết đang nghĩ đến cái gì.

    Ngay lúc tỷ đệ hai người đang hưởng thụ khoảng thời gian an tĩnh nhàn nhã thì bỗng nhiên ở dưới bãi cỏ, sâu trong Thúy Bình truyền đến một loạt tiếng chó sủa, trong đó còn lẫn vài tiếng kêu la "chi chi chi chi" the thé, sau đó là giọng nam hài lộ vẻ non nớt, lớn tiếng kêu: "Chạy mau, chạy mau!"

    "Hả?" Vương Tế Vũ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua, Thúy Bình này là một trong "Thanh Vân lục cảnh", chính là phong cảnh trứ danh của núi Thanh Vân, thường ngày cũng có không ít đệ tử của Thanh Vân môn đến đây, cho nên cũng không thể coi là nơi hẻo lánh. Thế nhưng lúc này trời đã tối đen, người lại ít đi rất nhiều, lúc nãy dọc đường đi cũng chưa hề gặp phải người nào khác. Nhưng không ngờ chính tại nơi sâu trong Thúy Bình này ấy thế mà vẫn có người ở, hơn nữa nghe giọng nói kia rõ ràng vẫn là một tiểu hài tử.

    Vương Tông Cảnh vốn đang nằm bên người Vương Tế Vũ lúc này cũng ngồi dậy, chỉ là vẻ mặt hắn có chút ngạc nhiên. Giọng nói vang lại từ xa xa kia, chẳng biết vì sao hắn cứ cảm thấy có chút quen tai, đặc biệt còn có vài tiếng chó sủa khỉ kêu, khiến đáy lòng hắn gợn lên chút cảm giác quái dị.

    Có tiếng "vù vù" rất nhanh liền vang lại gần, sương mù tản ra, một bóng người nho nhỏ chạy nhanh tới, theo sau là một con chó to màu vàng, một con khỉ lông xám ngồi chồm hỗm trên lưng con chó, dường như nó đang nhếch miệng cười to. Vương Tông Cảnh chăm chú nhìn qua, đầu tròn tròn, mi thanh mục tú, béo ục ịch, cười hì hì đáng yêu, trên người đeo chéo một cái bao vải cũ, tùy tiện ném ở sau lưng, không phải là Tiểu Đỉnh hôm đó mình gặp ở trong khu rừng tùng dưới chân núi kia sao?

    Lúc này thấy Tiểu Đỉnh ra sức chạy tới một cách nhanh chóng, nhưng trên mặt lại không có vẻ khẩn trương lắm, ngược lại là vài phần trêu tức. Hai người Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đang vô cùng kinh ngạc thì bỗng trông thấy một bóng người nho nhỏ khác chạy phía sau Tiểu Đỉnh, là một tiểu nữ hài, nhìn sơ qua nhỏ hơn Tiểu Đỉnh một chút, bím tóc nhỏ màu đen, khuôn mặt tú mỹ như phấn điêu ngọc trác. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng, khiến người khác vừa nhìn liền giống như có cảm giác ăn một viên đường, từ trong tâm nổi lên một chút thơm ngọt.

    Lúc này lại chỉ thấy vẻ mặt tiểu nữ hài kia mang theo vài phần khẩn trương lo lắng, thất tha thất thểu cố sức chạy, vừa đuổi theo Tiểu Đỉnh vừa lớn tiếng kêu lên:

    "Tiểu Đỉnh ca ca, Tiểu Đỉnh ca ca, chờ ta chút."

    Bước chân Tiểu Đỉnh không ngừng, nó quay đầu lại làm một cái mặt quỷ ra vẻ dọa nạt, cười to nói: "Ai nha nha nha, chạy mau chạy mau, phía dưới kia có quỷ đuổi đến rồi! Nhìn xem, nó còn mặc y phục trắng, bay. . ."

    "Aaaa!" Tiểu nữ hài nhất thời hét một tiếng chói tai, sắc mặt tái nhợt, ngay cả một chút can đảm quay đầu lại nhìn quanh cũng không có, chỉ dùng toàn bộ sức mạnh, liều mạng chạy về phía Tiểu Đỉnh, đồng thời trong giọng nói mang theo chút nức nở: "Tiểu Đỉnh ca ca, chờ ta, chờ ta. . ."

    Lần đuổi này thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa hai người, Tiểu Đỉnh nhảy một cái, lại la lên với con chó vàng to đang lè lưỡi bộ dáng thoải mải chạy theo bên cạnh: "Đại Hoàng, dọa nàng, dọa nàng!"

    Con chó vàng to vẫy vẫy đuôi một chút, nhưng không có phản ứng gì khác, Tiểu Đỉnh giận dữ, chạy tới, dùng cánh tay nhỏ bé bụ bẫm vỗ “bộp” một tiếng lên cái đầu lông xù xù của Đại Hoàng, cả giận nói: "Chó đần, mau dọa nàng một chút."

    Thân thể Đại Hoàng run lên, giống như đã phản ứng lại, rồi há miệng nhe răng, thân thể to lớn của con chó bỗng nhiên quay lại, trừng mắt nhìn tiểu nữ hài chạy đuổi theo phía sau, miệng chó mở lớn lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong miệng còn phát ra tiếng trầm thấp đáng sợ "grào grào". Một bộ dạng hung thần ác sát, phối hợp với thân thể khổng lồ kia xem ra thật khiến da đầu người ta tê dại, ngay cả con khỉ lông xám nằm sấp trên lưng con chó dường như cũng có chút bộ dạng trợ trụ vi ngược, làm mặt quỷ hung ác, hoa tay múa chân về phía về phía tiểu nữ hài đang đuổi theo làm ra tư thế công kích.

    Ai biết tiểu nữ hài kia tuy rằng nhát gan sợ quỷ, nhưng đối diện với Đại Hoàng lại không hề sợ hãi, vẫn tiếp tục chạy tới nhanh chóng, chớp chớp đôi mắt to sáng liếc qua Đại Hoàng Tiểu Hôi rồi "vèo" một tiếng, dễ dàng chạy qua trước mặt Đại Hoàng, khiến cho cặp đôi khỉ chó một khắc trước còn uy phong lẫm liệt, hung thần ác sát, trong nháy mắt giống như hóa đá, đứng đờ tại chỗ giữ nguyên bộ dạng cổ quái, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

    "Chó đần, mày còn dám vô dụng thêm nữa sao!" Đằng trước truyền đến tiếng của Tiểu Đỉnh thẹn qua thành giận.

    Đại Hoàng giật mình một cái, nhảy dựng lên, sau đó điên cuồng sủa "Gâu gâu gâu gâu gâu" với tiểu nữ hài đằng trước, xem ra cũng đã khôi phục lại bình thường, tìm lại tôn nghiêm của bản thân là lão cẩu đầu tiên đắc đạo ở núi Thanh Vân. Chẳng ngờ mới kêu hai tiếng, tiểu nữ hài phía trước bỗng nhiên xoay người lại, vươn đôi tay nhỏ ra, chỉ về phía Đại Hoàng, lớn tiếng nói:

    "Đại Hoàng, mày còn dữ với tao nữa, ngày mai tao liền bảo mẫu thân qua đây, dùng "Hổ Phách Chu Lăng" trói mày lại treo lên trên Hồng Kiều phơi gió!"

    "Ngao… "

    Một tiếng quát lớn này như ngọc chỉ thiên âm, trong nháy mắt liền đánh tan uy phong lẫm liệt của Đại Hoàng, lập tức im miệng ngừng sủa. Đại Hoàng cúi đầu khuất phục, rên lên vài tiếng thảm thương, đuôi chó vẫy lia lịa, tiến đến bên người tiểu nữ hài dùng đầu cọ cọ không ngừng, ra vẻ vô cùng thân thiết, muốn bao nhiêu tha thiết liền có bấy nhiêu, giống như đây mới là chủ nhân thực sự của nó.

    Trên sườn núi, Vương Tông Cảnh nhìn đến ngẩn người, nghĩ thầm tiểu bằng hữu này từ đâu tới, lợi hại quá đi.

    Phía dưới bãi cỏ, Tiểu Đỉnh rõ ràng không ngờ tới thổ cẩu Đại Hoàng này lại có thể không có cốt khí như vậy, thiếu chút nữa tức tới lệch cả mũi, mắt thấy tiểu cô nương kia có chút đắc ý xoay người lại đuổi theo mình, liền dứt khoát không chạy, chống nạnh lớn tiếng nói: "Tề Tiểu Huyên, ngươi cứ luôn đuổi theo ta làm gì.”

    Lúc này tiểu nữ hài bị gọi là Tề Tiểu Huyên chạy tới bên người Tiểu Đỉnh, trên mặt lại lộ ra vài phần sợ hãi, kéo một bên tay áo Tiểu Đỉnh, quay đầu len lén nhìn xung quanh một cái rồi nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, ta, ta sợ quỷ. ."

    Tiểu Đỉnh cười khúc khích, vẫy vẫy tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta dọa ngươi thôi. Trên núi Thanh Vân của chúng ta làm gì có quỷ, cho dù có cũng đã sớm bị những thúc thúc bá bá cả ngày nhàn rỗi không có việc gì diệt sạch rồi."

    Nhưng Tiểu Huyên vẫn có phần căng thẳng, đứng ở giữa bãi cỏ dựa sát rạt vào Tiểu Đỉnh, không ngừng nhìn về bốn phía xung quanh, đồng thời thấp giọng nói: "Tiểu Đỉnh ca ca, chúng ta nên về thôi, ra ngoài chơi đã lâu rồi, nói không chừng mẹ ta sẽ lo lắng."

    Tiểu Đỉnh xem thường, tức giận nói: "Sợ là sợ, còn nói cái gì mà mẹ ngươi lo lắng chứ ?"

    Tiểu Huyên bị nó nói như thế, chẳng biết có phải trong lòng tủi thân hay không mà miệng mêu mếu giống như sắp khóc.

    Tiểu Đỉnh nhìn bộ dạng này của nàng thấy nhức cả đầu, bực mình nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi về, ngươi đừng khóc nha." Nói xong, vụng về vươn cánh tay béo ú ra, chả biết là vân vê hay là lau chùi mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của Tiểu Huyên, dáng vẻ như là muốn lau nước mắt cho nàng. Tiểu Huyên lập tức nhảy lui về phía sau một bước, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, cau mày nói: "Tay ngươi bẩn muốn chết, không được sờ vào mặt ta.”

    "Không sờ thì không sờ, ngươi nghĩ ta thích sờ hả!" Tiểu Đỉnh hừ một tiếng, nghênh ngang đi tới kéo tay Tiểu Huyên, rồi chạy về phía bên trên Thúy Bình, xem ra là muốn rời khỏi nơi này.

    Dưới ánh trăng, một đôi tiểu hài tử phấn điêu ngọc trác ngây thơ dễ thương dắt tay nhau sóng vai mà đi, biển cỏ xa thẳm, gió thổi lướt qua bọn họ khiến áo quần khẽ lay động. Cách đó không xa, chó vàng khỉ xám thong dong theo sát phía sau, từng đợt sóng cỏ xanh hóa thành sóng nước phập phồng trong gió đêm mỹ lệ, ánh sao rực rỡ, như thơ như họa.

    ----------oOo----------


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây

    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.
    Lần sửa cuối bởi thuan0, ngày 28-11-2012 lúc 19:21.

  8. Bài viết được 114 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngongiophuongnam,ronggapmua,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  9. #55
    Ngày tham gia
    Oct 2011
    Đang ở
    ...........
    Bài viết
    10,287
    Xu
    5

    Mặc định

    Chương 22: Phụ mẫu (Hạ)


    Dịch: cải trắng
    Biên: no1devil

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Chương 22: Phụ Mẫu (hạ)

    Tiểu Đỉnh đi được vài bước, bỗng nhiên nhìn thấy có hai người đứng trên bãi cỏ nơi sườn núi phía trước. Nó nhìn kỹ lại, miệng ồ lên một tiếng rồi chạy tới cười hì hì nói “Vương đại ca, sao ngươi lại đến đây?”

    Vương Tông Cảnh nhìn bộ dạng đáng yêu của Tiểu Đỉnh, trong lòng cũng yêu thích, nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu tròn vo vo của nó, cười nói: “Ta theo tỷ tỷ của ta đến, tiện thể ngắm cảnh núi Thanh Vân.”

    Tiểu Đỉnh quay đầu nhìn qua, “À” một tiếng rồi nói: “Thì ra đây là tỷ tỷ của ngươi hả, ta bảo này, hình như trước kia đã gặp qua nhưng không nói chuyện nên không nhận ra, nếu không thì ngày đó ta đã thông báo thẳng cho ngươi rồi.”

    Vương Tông Cảnh cười nói: “Không việc gì, chẳng phải đã tìm được rồi sao?”

    Vương Tế Vũ đứng phía sau Vương Tông Cảnh bước tới, liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh thì hơi kinh ngạc, liền quay qua Vương Tông Cảnh: “Tiểu đệ, sao đệ lại quen biết Tiểu Đỉnh?”

    “Có gặp qua ở dưới chân núi đó...” Vương Tông Cảnh nói sơ qua tình huống khi đó, lúc này Tiểu Huyên bên cạnh cũng đi tới. Khác với Tiểu Đỉnh, nàng dường như thực sự quen biết Vương Tế Vũ, cười hì hì đi tới bên cạnh nói: “Tế Vũ tỷ tỷ.”

    “Chà, Tiểu Huyên thật ngoan.” Vương Tế Vũ cười lên rõ tươi , xem ra không chỉ quen biết Tiểu Huyên mà còn thật tâm yêu thích cô bé này. Nàng khom lưng ngồi xuống, hỏi Tiểu Huyên: “Tiểu Huyên, đã muộn như thế này sao muội vẫn ở chỗ này chơi đùa hả?”

    Tiểu Huyên đứng bên người Tiểu Đỉnh cạnh Vương Tông Cảnh, nói: “Là Tiểu Đỉnh ca ca nói mang muội đến bình địa ngọc bích này chơi, thế nhưng sau khi tới phía dưới kia, hắn lại đột nhiên nói xuống tiếp có quỷ, muội muội, muội liền…” Nói xong, tiểu cô nương vốn còn chưa hiểu chuyện bỗng nhiên như xúc động trong lòng, ủy khuất thương tâm, khóe miệng run run như muốn khóc.


    Vương Tế Vũ vội vàng léo Tiểu Huyên qua, nhẹ ôm vào lòng dịu dàng an ủi: “Tiểu Huyên ngoan, không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, là Tiểu Đỉnh lừa muội đấy, từ trước đến nay trên núi Thanh Vân này làm gì có quỷ.”

    Mắt Tiểu Huyên rươm rướm lệ, thút tha thút thít nói: “Thật..thật vậy sao?”

    Vương Tế Vũ gật gật đầu, mỉm cười nói: “Tất nhiên là thật, được rồi, Tiểu Huyên đừng khóc nữa.”

    Cạnh đó Tiểu Định cười nhạo, nói oang oang: “Quỷ khóc nhè!”

    Tiểu Huyên không thèm để ý đến nó, giơ tay lau nước mắt. Vương Tế Vũ đứng dậy, vừa bực mình vừa buồn cười bảo Tiểu Đỉnh: “Tiểu Đỉnh, sao đệ lại chọc Tiểu Huyên vậy, vì nàng ấy nhỏ hơn đệ à?”

    Tiểu Đỉnh trề môi trách móc đôi câu rồi bước lại bên cạnh Tiểu Huyên, nhìn nàng chăm chú hồi lâu, cũng không nói câu nào.

    Tiểu Huyên cúi đầu đợi cả buổi mà vẫn chưa thấy Tiểu Đỉnh ca ca nói gì, hơi kỳ quái ngẩng đầu lên hỏi: “Tiểu Đỉnh ca ca, ngươi nhìn ta làm gì thế?”

    Tiểu Đỉnh đảo mắt hai vòng, như là nghĩ tới điều gì, nói: “Tiểu Huyên, thế này nhé, ngày mai ta lại dẫn ngươi đi một chỗ khác rất thú vị, có...” Nói được phân nửa, nó liền trầm giọng xuống, lén lút nhìn thoáng qua Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ, đầu nghiêng đến sát bên tai Tiểu Huyên, thì thầm vài câu thần thần bí bí.

    Tiểu Huyên nghe xong ngẩn ngơ trong giây phút rồi trở nên hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy nói liên thanh: “Không được, không được, chỗ đó...”

    “Không được nói!” Tiểu Đỉnh lớn giọng ngắt lời nàng, Tiểu Huyên liền che miệng lại, nhưng hai con mắt to tròn vẫn còn chút vô tội và đáng thương nhìn Tiểu Đỉnh. Tiểu Đỉnh gãi gãi đầu nói: “Thôi được, vậy ngày mai nói tiếp, con nhỏ này đúng là phiền phức!”

    Nói xong, nó quay đầu lại nói: “Vương đại ca, bây giờ ngươi ở đâu vậy, rảnh rỗi ta đến tìm ngươi chơi.”

    Vương Tông Cảnh nhìn hai đứa nhóc thú vị, trong lòng cũng yêu thích, nghe vậy cười nói: “Ta ở trong biệt viện dưới chân núi Thanh Vân, đường Ất, bên trong phòng chữ "Hỏa” viện thứ hai mươi ba.

    Tiểu Đỉnh à một tiếng, sau đó hiểu ra liền cười nói: “A..., ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, có thể tham gia Thanh Vân thí rồi à?”

    Vương Tông Cảnh gật đầu, mỉm cười nói: “Không sai.”

    Tiểu Đỉnh suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta cũng muốn đi.” Sau đó nhíu đôi mày nho nhỏ, bỗng quay đầu qua Tiểu Huyển nói: “Tiểu Huyên, hay là chúng ta cũng đi tham gia Thanh Vân thí đi?”

    Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ đều khẽ giật mình, Tiểu Huyên cũng nhất thời không kịp phản ứng. Một lát sau tiểu cô nương trấn tĩnh lại, lập tức lắc đầu nói: “Không được không được, chỗ đó đông người lắm, với lại Tiểu Đỉnh ca ca à, chúng ta còn nhỏ quá.”

    Tiểu Đỉnh trợn trắng mắt, giận dữ nói: “Nhỏ cái gì mà nhỏ...mấy sư thúc sư bá từng thấy ta đều hoan hỉ bảo ta có thiên phú dị bẩm, là tuyệt thế kỳ tài đấy. Không được, ta phải đi thử một chuyến mới được.”

    Nói xong liền giẫm chân, xem như đã quyết tâm. Lúc này, Vương Tế Vũ đứng cạnh Vương Tông Cảnh chẳng hiểu sao lại bật cười khe khẽ, che miệng không nói. Vương Tông Cảnh đứng đó liền phát hiện sự khác thường của tỷ tỷ đầu tiên, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

    Vương Tế Vũ muốn lại thôi, vừa ngay lúc này Tiểu Đỉnh đằng trước nói vọng qua: “Vương Đại ca, bọn ta đi trước nhé. Ta phải về xin mẹ cho phép đi tham gia Thanh Vân thí mới được?”

    Vương Tông Cảnh ngớ người ra, cười khổ chẳng biết nên nói gì cho phải, đành phất tay với Tiểu Đỉnh, thuận miệng nói: “Được, ta chờ ngươi đến.”

    Tiểu Đỉnh cười ha ha, kéo tay Tiểu Huyên đi về phía Thúy Bình. Tiểu Huyên liếc hắn một cái, cười hì hì nói: “Tiểu Đỉnh ca ca, ta cảm thấy mẹ ngươi nhất định không cho ngươi đi đâu.”

    Tiểu Đỉnh lảo đảo muốn ngã, thật không biết phản bác thế nào, mặt mày ủ rũ, đưa tay lên sờ sờ cái đầu tròn của mình, một lát sau bỗng nói: “Không sao, ngày mai ta đi xin cha ta.”

    Tiểu Huyên trề môi nói: “Thôi đi ông nội..., vậy thì làm sao, có ích gì đâu. Ta nghe mẹ ta từng nói, cha ngươi rất vô dụng, cả ngày chuyện gì cũng nghe theo mẹ ngươi, nhìn là thấy không được rồi.”

    Tiểu Đỉnh cười xùy một tiếng, biểu tình như đang nhìn một đứa ngốc, thần thần bí bí nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ta mà không biết sao. Tuy mẹ ta thường ngày không thích nói chuyện, nhưng trong lòng luôn coi trọng cha ta nhất, ta còn cảm thấy mẹ thích cha ta còn hơn cả ta một chút... Ừm, biết nói sao đây nhỉ, dù sao ta cũng không hiểu lắm, nôm na là như vậy đấy. Chỉ cần cha ta thực sự mở miệng nói ra, mẹ nhất định sẽ nghe theo, ha ha, ta phải đi xin cha ta mới được!”

    Tiểu Huyên: “...Là vậy à..., để ta về nhà hỏi lại mẹ.”

    Tiểu Đỉnh: “Ngươi hỏi mẹ ngươi làm gì?”

    Tiểu Huyên: “Ta hỏi mẹ rốt cuộc yêu ta hay yêu cha ta nhiều hơn.”

    Tiểu Đỉnh: “...”

    Hai đứa nhỏ cầm tay nhau vừa nói vừa đi xa, Vương Tế Vũ đứng trên bãi cỏ xanh thu ánh mắt lại, liếc nhìn Vương Tông Cảnh, mỉm cười: “Đệ vẫn chưa biết được lai lịch hai đứa nó à?”

    Vương Tông Cảnh hiếu kỳ, lắc đầu nói: “Đệ quả thật không biết mà, cha mẹ hai đưa nó cũng ở trong Thanh Vân Môn sao?”

    Vương Tế Vũ nhẹ gật đầu, nói: “Ừ, cô bé kia tên Tề Tiểu Huyên, cha nàng chính là người tỷ đã từng nói qua, chính là nhân vật quyền cao chức trọng số hai ở Thanh Vân môn, trưởng lão Tề Hạo. Mẹ Tiểu Huyên là Điền Linh Nhi, nghe nói năm xưa xuất thân từ nhất mạch bản môn Đại Trúc Phong, là nữ nhi độc nhất của thủ tọa Đại Trúc Phong, tổ sư Điền Bất Dịch, một thân đạo hạn cực cao, rất có danh tiếng trong Thanh Vân môn.”

    Vương Tông Cảnh hít hà một hơi, nhin không được nhìn cô bé xinh xắn kia thêm một cái rồi quay đầu qua Vương Tế Vũ: “Vậy Tiểu Đỉnh thì sao, cha mẹ nó là ai?”

    Trên mặt Vương Tế Vũ hiện lên một vẻ kính ngưỡng cùng sùng bái, thấp giọng nói: “Lai lịch Tiểu Đỉnh cũng không nhỏ, mẹ của đệ ấy cũng tỷ cũng từng nhắc đến rồi, chính là người xuất thân từ Tiểu Trúc Phong, Lục Tuyết Kỳ lục trưởng lão. Hiện nay trong Thanh Vân môn. Lục sư thúc thanh danh hiển hách, chẳng những đạo hạnh cao thâm mà danh vọng còn sánh ngang với trưởng lão Tề hạo, hơn nữa còn xinh đẹp như hoa, mấy chục năm qua đều được trong môn trên dưới nhất trí công nhận là đệ nhất mỹ nhân Thanh Vân môn.”


    Trong lòng Vương Tông Cảnh chấn động, không thể tưởng tượng được gia thế hai tiểu bằng hữu này lại có địa vị lớn như vậy. Chỉ là chẳng hiểu sao lúc nghe Vương Tế Vũ nói đến các đại trưởng lão thanh danh hiển hách Thanh Vân môn, nội tâm hắn lại chợt lóe lên một suy nghĩ cổ quái. Giây phút này hắn bỗng nhớ đến Lâm Kinh Vũ, vì điều gì mà vị Lâm tiền bối có đạo hạnh tuyệt đối là siêu phàm thoát tục kia lại không được liệt kê trong nhóm trưởng lão này?

    Vương Tông Cảnh lắc đầu, ném cái suy nghĩ không thể hiểu nổi này ra khỏi đầu, mặc kệ nguyên do sự tình là như thế nào, cũng không đến lượt một tiểu nhân vật như hắn nên lo lắng. Trái lại, một khắc sau, trong lòng hắn có vào phần hiếu kì, nhịn không được hỏi:

    Ừm, vậy cha Tiểu Đỉnh đâu, chẳng lẽ cũng là một vị đại nhân vận của Thanh Vân môn sao?”

    Trên khuôn mặt tươi cười của Vương Tế Vũ lần đầu tiên hiện lên vẻ lúng túng cùng nghi hoặc, sau một hồi trầm mặc, nàng cười miễn cưỡng nói: “ Việc này tỷ cũng chỉ nghe nói thôi, kỳ quái là Lục sư thúc xuất chúng như thế, còn là kỳ nữ danh chấn thiên hạ, nhưng cha Tiểu Đỉnh lại không có chút danh tiếng nào, thậm chí cũng rất ít người từng gặp qua y.”

    Vương Tông Cảnh rất bất ngờ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là ý gì?”

    Vương Tế Vũ chần chờ một chút, có vẻ đang lựa lời, lát sau mới hạ giọng nói: “Nghe nói cha của Tiểu Đỉnh hình như là một đầu bếp trên Đại Trúc Phong.”



    --------------------




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây

    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.
    Lần sửa cuối bởi thuan0, ngày 01-12-2012 lúc 21:21.

    ---QC---


  10. Bài viết được 112 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ngongiophuongnam,quocbinh,ronggapmua,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
Trang 11 của 27 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011121321 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status