TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 133

Chủ đề: Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh (New: Chương 62)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 2: Hắc dạ (Trung)


    Dịch: no1devil
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Núi Ô Thạch chỉ là một ngọn núi nhỏ không cao lắm, nhưng đường mòn lên núi lại rất gập ghềnh, hơn nữa đã bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại mọc um tùm, Vương Tông Cảnh tuổi tác còn nhỏ nên đi đường cũng khá trầy trật. Cứ như vậy áng chừng tới quá sườn núi, hắn đã thở hổn ha hổn hển, mệt không chịu nổi. Trái lại lão giả họ Phương rõ ràng đạo hạnh tinh thâm, sắc mặt không biến đổi chút nào, tuyệt không hề có sự yếu ớt như những lão nhân bình thường cùng tuổi.

    Có điều lúc này tâm tư hai người một già một trẻ đều không đặt ở trước mặt, bởi vì trong bóng tối phía sau lưng họ, đã bắt đầu xuất hiện hơn chục ánh mắt lập lòe hung quang đang chậm rãi bao vây.

    Phương lão đầu khẽ nhíu mày, sắc mặt không hề có chút sợ hãi, chỉ liếc nhìn xung quanh rồi hừ lạnh một tiếng, nói: "Số lượng ổ yêu lang này quả thật không ít." Nói xong bước lên một bước, đẩy Vương Tông Cảnh ra phía sau mình, xoay người đối mặt với bầy yêu thú cực kỳ hung dữ này.

    Phương lão đầu đứng đó, phong thái nghiêm nghị, trên người toát ra một luồng sát khí, nhất thời chấn trụ được bầy sói không dám lập tức xông lên. Nhưng Bạch bối yêu lang vốn là một loài yêu thú vô cùng tàn ác, đương nhiên sẽ không bỏ cuộc một cách đơn giản như vậy. Trong bầy có một con trông vô cùng to lớn khoẻ mạnh bỗng gầm một tiếng. Giống như vừa nhận được mệnh lệnh gì đó, một con Bạch bối yêu lang bên cạnh thình lình nhảy lên, nhe nanh múa vuốt vồ về phía Phương lão đầu và Vương Tông Cảnh.

    Phương lão đầu nhướng mày, khẽ quát: "Súc sinh!"

    Cánh tay vung lên, bạch quang lóe sáng, thanh tiên kiếm dài ba thước lại xuất hiện, kiếm quang phóng ra thu lại sắc bén vô cùng, cứ vậy mà chém tới. Chỉ nghe con yêu thú gào lên một tiếng, ngay lập tức đã bị đánh bật trở lại, máu văng tung toé khắp nơi. Một vết thương khủng khiếp kéo dài từ đầu xuống tận bụng, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Nó ngã vật xuống đất kêu gào thảm thiết, thân thể co giật không ngừng, sau đó tiếng kêu dần dần nhỏ đi, xem chừng không sống nổi nữa rồi.

    Một chiêu long trời lở đất ấy đã khiến cho bầy sói phải kinh sợ, nhất thời cả đám đều lùi lại vài bước. Phương lão đầu cười lạnh một tiếng, tay cầm thanh tiên kiếm đảo mắt nhìn khắp bốn phía. Đám Bạch bối yêu lang cũng không dám đến gần, có điều chúng bẩm sinh vốn tham lam tàn nhẫn, mặc dù lui về phía sau nhưng vẫn không chịu tản đi. Vương Tông Cảnh đứng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa bội phục, ánh mắt nhìn Phương lão đầu và thanh tiên kiếm trong tay ông không giấu được sự nồng nhiệt.

    Phương lão đầu đợi trong giây lát, thấy không có con yêu lang nào còn dám tiến lên liền không đợi nữa, xoay người túm tay Vương Tông Cảnh đi thẳng lên đỉnh núi. Bầy sói phía sau bọn họ bắt đầu rối loạn, nhưng con sói đầu đàn chỉ gầm nhẹ hai tiếng, chúng liền im lặng trở lại, tuy vẫn tiếp tục duy trì trạng thái vây săn nhưng không con nào dám xông lên tấn công lần nữa.

    Vương Tông Cảnh thấy không có con nào đuổi theo, bóng dáng những yêu thú đáng sợ đó cũng đã từ từ biến mất trong đêm tối, lúc đó mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quay đầu nhìn về phía vị tiên trưởng Thanh Vân Môn thần thông quảng đại đang đứng bên cạnh mình. Bây giờ trong lòng hắn thực sự rất khâm phục và ngưỡng mộ Phương lão đầu, chỉ cảm thấy Phương lão đầu so với gia chủ thần thông quảng đại nhất Vương gia mình không chừng còn lợi hại hơn rất nhiều. Hắn cứ suy nghĩ mãi, không biết nên tìm cách nào để cầu xin vị tiên trưởng này chịu thu nhận mình làm đệ tử, cho dù chỉ học được một ít đạo pháp đơn giản thôi, chắc chắn cũng đủ để đánh bại lũ trẻ con khắp thành Long Hồ, không có đối thủ. Lúc đó việc xưng vương xưng bá sẽ dễ như trở bàn tay.

    Hắn cứ miên man suy nghĩ, bất tri bất giác liền đi theo Phương lão đầu lên đỉnh núi. Kể cũng thật lạ, có Phương lão đầu nắm tay dẫn đi, đoạn đường núi này hắn lại đi rất dễ dàng, không thấy mất sức nhiều nữa, ngược lại chút mệt mỏi vừa nãy khi lên núi cũng đã biến mất. Trên đỉnh núi Ô Thạch, nhờ ánh sao yếu ớt mờ nhạt trên bầu trời đêm, quả nhiên nhìn thấy có một ngôi miếu nhỏ đang nằm ở đó. Bốn bức tường xung quanh bị phá vỡ, thủng lỗ chỗ khắp nơi, cửa miếu đã biến mất từ lâu, ngay đến hoành phi bảng hiệu cũng không có nốt. Liếc mắt nhìn vào vùng tối đen u ám bên trong chỉ thấy thấp thoáng một cái bóng mơ hồ, có lẽ là bức tượng thần được thờ cúng ở trong miếu trước đây.

    Đứng trên đỉnh núi không cao lắm này dõi mắt trông ra xa, tầm nhìn hầu như không còn bị che khuất nữa. Phía trước dưới chân núi là một vùng bằng phẳng tối tăm, gió núi từ hướng đó thổi tới mang theo chút hơi lạnh ẩm ướt. Dựa theo trí nhớ của Vương Tông Cảnh, vị trí đằng kia chính là Long hồ, xem ra nếu ban ngày ở trên đỉnh núi này có thể thu hết Long Hồ vào tầm mắt, nhìn không sót một chỗ nào cả.

    Phương lão đầu dẫn theo Vương Tông Cảnh đi lên đỉnh núi, nhìn ra sau một lát, vẻ mặt cũng dần dần giãn ra, có điều nhìn thần sắc trên gương mặt dường như cũng không để ý nhiều đến bầy yêu lang kia lắm. Lão tùy ý vung tay phải lên, thu hồi tiên kiếm, sau đó chỉ vào ngôi miếu nhỏ kia, nói: "Đêm nay ngươi hãy ở lại chỗ này mà nghỉ ngơi. Đợi đến lúc bình minh, những con yêu thú này tản đi, ta sẽ đưa ngươi trở về."

    Vương Tông Cảnh vội vàng tạ ơn, khom lưng hành lễ nói: "Đa tạ Phương gia gia."

    Phương lão đầu điềm đạm gật đầu, dẫn hắn đi về phía ngôi miếu nhỏ. Vương Tông Cảnh đi theo lão, ý niệm trong đầu không ngừng xoay chuyển, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách gì có thể khiến vị Phương tiên sư này thu nhận mình làm đồ đệ. Đang lúc sốt ruột chợt thấy Phương lão đầu dừng bước, thân hình đứng hẳn lại, đồng thời đưa tay kéo Vương Tông Cảnh, trầm giọng nói: "Chậm đã!"

    Vương Tông Cảnh giật nảy mình, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lão hỏi: "Sao thế ạ?"

    Phương lão đầu không để ý tới hắn, thần sắc thản nhiên lúc đầu không hiểu vì sao đột ngột biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề, ánh mắt thâm trầm, đôi mày chau lại nhìn chằm chằm vào ngôi miếu nhỏ yên tĩnh phía trước. Lão quan sát khoảng tối âm u trong ngôi miếu đổ nát ấy, trầm mặc hồi lâu, sau đó từ từ đẩy Vương Tông Cảnh ra, ý bảo hắn lui về phía sau, rồi lập tức vung tay phải lên, bạch quang lóe sáng, xuất ra thanh tiên kiếm màu trắng thêm lần nữa.

    Vương Tông Cảnh thấy Phương lão đầu bỗng nhiên nhất cử nhất động đều giống như sắp sửa đối mặt với một kẻ địch lớn, không kiềm được cũng cảm thấy lo lắng theo, ngẩng đầu nhìn về phía ngôi miếu nhỏ kia một lúc, nhưng ngoài một mảnh tối tăm mờ mịt ra thì chẳng thấy được một cái gì khác bên trong.

    Vẻ mặt Phương lão đầu lúc này đã bắt đầu trở nên căng thẳng, tay phải nắm chặt tiên kiếm chắn ngang trước ngực, tà áo không có gió thổi mà vẫn bay bay, giống như một cây cung đã được căng dây, mũi tên có thể bắn ra bất cứ lúc nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khoảng tối trong ngôi miếu nhỏ. Một lúc lâu sau, lão lãnh đạm cất tiếng hỏi: "Các hạ là ai, đêm khuya tới đây có việc gì?"

    Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, vội vàng mở to hai mắt nhìn về phía ngôi miếu kia, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại có người đang ẩn nấp bên trong miếu? Nhưng mặc cho hắn có ngó nghiêng đến thế nào đi nữa vẫn không trông thấy được gì.

    Ngôi miếu nhỏ vẫn yên lặng đứng sừng sững ở đó, tại gò núi hoang vu ấy, giờ này khắc này, bóng tối xung quanh ngôi miếu dường như ngưng đọng lại, không có bất kỳ tiếng động nào phát ra. Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng nghiêm trọng, đồng thời ánh mắt cũng càng thêm sắc bén. Kẻ thần bí đang đứng trong ngôi miếu nhỏ kia hơi thở quỷ dị khác hẳn người thường, một luồng sát khí đáng sợ mà từ trước đến giờ ông chưa từng thấy đang chầm chậm toả ra.

    Vương Tông Cảnh đứng một bên bỗng hít hít mũi, chợt ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt không biết từ đâu bay đến.

    Đúng lúc đó, Phương lão đầu chợt quát to một tiếng, tiên kiếm trong tay phát ra ánh sáng chói lòa, kiếm quang trong nháy mắt đã dài ra hơn nửa trượng, thân hình lướt nhanh như điện xẹt, khí thế uy mãnh không gì sánh được xông thẳng vào trong miếu. Bóng tối trong ngoài ngôi miếu nhỏ tựa hồ bị đông cứng trong chớp mắt, rồi giống như một vật sống có sinh mệnh, cuộn lại thành từng mảng phóng tới bủa vây Phương lão đầu đang được bao phủ giữa làn bạch quang.

    Vương Tông Cảnh đứng đằng xa quan sát, trận đấu trong miếu nhỏ cổ quái kia hắn quả thật khó mà lý giải được. Trong màn đêm đen kịt phía trước, kiếm quang bạch sắc trông sắc bén vô cùng, tung hoành ngang dọc, nhưng bất kể thế nào bóng tối vẫn cứ ngưng đọng không tan, lùi mà lại tụ, dường như vẫn đang tấn công không ngừng nghỉ về phía ánh sáng rực rỡ chói mắt ấy.

    Một tiếng huýt dài bén nhọn đột ngột vang lên, bạch quang bỗng phình to ra, Phương lão đầu nhân kiếm hợp nhất xông thẳng lên trời, phá vỡ nóc miếu bay thẳng lên không trung. Sau lưng lão, một luồng khí đen dày đặc cuồn cuộn ập tới, bám sát như hình với bóng đuổi giết tới cùng.

    Phương lão đầu vừa chạm đất lập tức bật ngược trở lên, kiếm khí tung hoành muôn hình vạn trạng, bạch quang rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, khiến cả ngọn núi đang chìm trong đêm tối bỗng sáng rực như ban ngày. Dưới ánh sáng chói lọi huy hoàng ấy, Vương Tông Cảnh mới nhìn thấy có một bóng người cổ quái đang giao chiến với Phương lão đầu. Thân thể người đó được bao phủ bởi luồng hắc khí dày đặc, bóng dáng mờ ảo, xuất thủ tàn độc, đấu với Phương lão đầu đạo pháp lợi hại thần thông chẳng những không bị lâm vào thế hạ phong, trái lại còn bức ông ta phải từng bước từng bước thối lui về phía sau.

    Sắc mặt Phương lão đầu càng lúc càng khó coi, nhưng kiếm quang trong tay ngược lại càng chói mắt. Có điều mặc cho lão tấn công dồn dập như sóng thuỷ triều, đối phương đều phá giải dễ dàng như trở bàn tay, mà mỗi lần phản công đều tàn độc chuẩn xác nhằm thẳng chỗ yếu, khiến cho Phương lão đầu không thể không quay sang tự thủ, thời gian kéo dài càng trở nên đuối sức, thắng bại đã dần dần lộ rõ.

    Trong không khí, mùi máu tanh quỷ dị kia dường như lại nồng thêm mấy phần.

    Đang lúc chiến đấu ác liệt, Phương lão đầu bỗng gầm to một tiếng, kiếm quang chém xuống, nhưng kẻ thần bí kia vẫn dễ dàng tránh được. Hắn lập tức phản thủ một chưởng, từ trong làn khí đen kia đột ngột đánh ra trúng ngay bả vai trái Phương lão đầu. Một luồng sức mạnh quỷ dị ập tới, Phương lão đầu kêu lên một tiếng, cả người bay về phía sau. Lực đạo này mạnh đến nỗi ngay cả Vương Tông Cảnh đứng ở đằng xa cũng có thể nghe thấy tiếng xương nứt vỡ.

    Quầng hắc khí bao quanh kẻ thần bí ào tới, Vương Tông Cảnh đứng im không dám cử động. Chẳng biết vì sao, khi đám khí đen ập đến bên cạnh, hắn lại cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo quái dị khẽ lướt qua người mình.

    Phương lão đầu bay ngược ra, rơi xuống dưới chân núi, kẻ thần bí kia đuổi sát theo sau. Vương Tông Cảnh vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhịn không được bèn chạy tới bên vách núi nhìn xuống, nhìn xong lại càng hoảng sợ. Hoá ra đám yêu lang nơi lưng chừng núi khi nãy vẫn chưa chịu rút lui, mấy chục con tụ lại thành một đám, mà Phương lão đầu và kẻ thần bí thì đang trực tiếp rơi thẳng vào giữa bầy sói. Tình thế nhất thời trở nên vô cùng hỗn loạn.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:11.
    ---QC---
    江海一量、人心莫测


  2. Bài viết được 142 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diencaidau,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 2: Hắc dạ (Hạ)


    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Tiên kiếm bay lượn tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, làm bầy Bạch Bối Yêu Lang ở dưới phải kinh sợ. Hung tính bộc phát, chúng rống lên một tiếng rồi điên cuồng xông vào tấn công Phương lão đầu cùng kẻ thần bí kia, khiến cho Vương Tông Cảnh đang đứng trên đỉnh núi cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Nhưng dù là Phương lão đầu hay là kẻ thần bí đều không hề để ý đến đám sinh vật nguy hiểm ngay bên cạnh ấy, chỉ tập trung quyết đấu không ngừng. Tuy lúc này họ đang đứng giữa một bầy sói, nhưng mỗi bước tiến thoái đều có kiếm khí mịt mờ, thân pháp nhanh như điện xẹt. Mỗi con Yêu Lang nhào tới trong nháy mắt đều bị chém tan xương nát thịt, máu đỏ văng tung tóe, tứ chi bị cắt rời, sát khí hung bạo nặng nề tỏa khắp bốn phía. Vương Tông Cảnh thậm chí còn không thể nhìn rõ những con Yêu Lang đó chết như thế nào, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn lũ yêu thú đáng sợ này bị tàn sát, nhanh đến mức chúng không thể nào chống trả lại được.

    Cuối cùng, màn giết chóc kinh hoàng và mùi máu tanh khủng khiếp bao trùm khắp đất trời đã khiến cho bầy Bạch Bối Yêu Lang vốn nổi tiếng vô cùng hung ác và tàn độc ấy không thể nào chịu đựng nổi. Những con Yêu Lang may mắn sống sót đồng loạt tru lên những tiếng thảm thiết, rồi điên cuồng tháo chạy về phía rừng sâu, chỉ mong tránh được hai kẻ ghê gớm này càng xa càng tốt, bỏ lại sau lưng trận chiến đang ngày càng kịch liệt giữa Phương lão đầu và kẻ thần bí. Tình thế đã bắt đầu chuyển biến, Phương lão đầu đã bị kẻ thần bí áp đảo hoàn toàn. Mặt lão đỏ bừng, hơi thở hổn hển, trên người lộ rõ bốn năm vết thương đang chảy máu ròng ròng.

    Trong lúc nguy cấp, Phương lão đầu nghiến răng cố ghìm người, dùng toàn bộ sức lực chém ra một nhát kiếm hòng ép kẻ thần bí nọ phải lùi bước, sau đó hoành kiếm trước ngực, ngón tay trái bắt quyết điểm vào hư không. Một làn khí xanh cổ quái bay ra từ kẽ tay, không ngừng xoay chuyển, rồi nhanh chóng biến thành một bức Thái Cực Đồ màu xanh lơ lửng trong không trung.

    Thanh quang lóe sáng, linh khí bức người, vừa nhìn liền biết đây rõ ràng là một đạo thuật vô cùng lợi hại.

    Đúng lúc này, thân hình của kẻ thần bí vốn đang ẩn sau làn khí đen bỗng ngừng lại, tựa hồ như bức Thái Cực Đồ màu xanh này có thứ gì đó khiến hắn bị kích thích. Đột nhiên hắn gào lên một tiếng, thanh âm khàn đục mang theo cả sự điên cuồng lẫn sát khí nồng đậm. Cùng lúc đó, Phương lão đầu trợn tròn mắt, lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt không tin như đang thấy thứ gì đó không thể xảy ra được.

    Một bàn tay chợt thò ra từ trong đám khí đen, cũng giống như Phương lão đầu lúc nãy, bắt quyết và điểm vào hư không. Khí xanh tuôn ra, trong nháy mắt đã tạo nên một bức Thái Cực Đồ màu xanh trông cực kỳ rõ nét. Kì thuật do kẻ thần bí kia thi triển còn uy lực hơn cả Phương lão đầu, Thái Cực Đồ của y cũng to hơn của Phương lão một chút.

    “Ngươi…” Phương lão đầu trợn trừng mắt, giọng khản đặc: “Ngươi là ai?”


    Nhưng còn chưa kịp dứt lời thì Thái Cực Đồ của kẻ thần bí đã bay đến. Râu tóc Phương lão đầu dựng ngược hết lên, giờ đã không còn đường lui nữa, lão đành phải đẩy Thái Cực Đồ của mình chặn ngay phía trước. Màn đêm bao phủ đỉnh núi, hai bức Thái Cực Đồ vô cùng chói mắt va chạm vào nhau.


    Trong khoảnh khắc ấy, một luồng hào quang sáng chói như ánh nắng mặt trời đột ngột tỏa ra, khiến người ta không tài nào mở mắt nổi, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này cũng chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bức Thái Cực Đồ do Phương lão đầu tạo ra vỡ tan thành trăm mảnh, sóng khí cực mạnh như dời non lấp bể thổi lão bay ra ngoài, đồng thời cũng ép cho làn khí đen bao quanh kẻ thần bí nọ phải tản ra một chút.


    Bức Thái Cực Đồ khổng lồ nặng nề hung bạo đánh vào giữa ngực Phương lão đầu. Cả người Phương lão đầu chấn động mạnh, thất khiếu chảy máu, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn đám hắc khí kia, khóe miệng run rẩy. Một lát sau, vị tiên trưởng Thanh Vân môn mà cách đó không lâu trong mắt Vương Tông Cảnh gần như là vô địch thiên hạ, giờ giống như một con diều đứt dây, bị đánh văng ra xa hơn mấy chục trượng, chỉ nghe ầm một tiếng lớn, rớt xuống một góc tối nào đó, không rõ sống chết.


    ***

    Ánh sáng màu xanh dần nhạt đi, bóng tối âm u cùng mùi máu tanh từ bốn phương tám hướng ập tới, một lần nữa bao phủ toàn bộ ngọn núi nhỏ.

    Mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, từ từ lui về sau. Kẻ thần bí thoắt ẩn thoắt hiện trong làm khí đen vốn đang đứng dưới chân núi bỗng xuất hiện trên đỉnh Ô Thạch sơn ngay trước mắt nó, hệt như một bóng ma.

    Gió núi lạnh như băng chợt thổi qua.

    Vương Tông Cảnh cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, tựa hồ không thể đứng vững được nữa. Hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình đáng sợ đó, đầu óc trở nên trống rỗng.

    Kẻ thần bí kia tiến tới trước mặt Vương Tông Cảnh rồi dừng lại, ánh mắt quái dị lại đảo qua người hắn một lần nữa. Nhưng không hiểu tại sao, kẻ thần bí ẩn sau làn hắc khí chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, không hề làm hại Vương Tông Cảnh, mà đột ngột bay lên trời rồi biến mất vào trong màn đêm tối mịt.

    Cảnh tượng mà Vương Tông Cảnh gặp phải đêm nay quả thật quá sức kì lạ, hơn xa những gì hắn đã từng trải qua. Đến tận giờ phút này, hắn vẫn thẫn thờ chưa định thần lại được. Vương Tông Cảnh cứ đứng ngây người như thế mãi một lúc lâu, chợt nghe “ùm” một tiếng. Hình như có vật gì đó vừa rơi xuống Long hồ phía trước.

    Hắn ngẩn người ra một lúc, trong lòng thầm nghĩ không phải kẻ thần bí kia bị rớt xuống hồ đấy chứ? Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên liền lập tức bị hắn bác bỏ. Kẻ thần bí này đạo hạnh vô cùng cao thâm, thậm chí ngay cả Phương lão đầu của Thanh Vân môn cũng không phải là đối thủ của y, thì làm sao lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ. Nhưng lúc này, hắn chợt nhận ra, trên đỉnh núi Ô Thạch chỉ còn lại duy nhất mình hắn.

    Lúc này không đi, còn định đợi tới bao giờ?

    Vương Tông Cảnh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thông minh nhạy bén thuộc loại bậc nhất trong đám con cháu Vương gia, ngay lập tức bỏ chạy thục mạng, khó khăn lắm mới chạy được đến vách núi. Nhưng khi nhìn xuống bóng đêm đen ngòm vô tận ở dưới, hắn lại thoáng chút do dự. Chỉ mới đây thôi hắn đã trông thấy vẫn còn vài con Bạch Bối Yêu Lang trốn thoát, kẻ thần bí kia đối với hắn ra sao thật tình rất khó nói, nhưng bây giờ nếu cứ tiếp tục chạy xuống núi như vậy, lỡ xui xẻo gặp phải một hoặc vài con Yêu Lang thì chết là cái chắc. Mà dù đám Yêu Lang kia có bị làm cho kinh hồn táng đởm, không dám quay lại đi chăng nữa, thì trong đêm khuya vắng vẻ lại tối đen như mực thế này, có ai dám chắc là trên đường trở về Long Hồ thành sẽ không xuất hiện con yêu thú nào đáng sợ hơn chứ? Bất kể là loại yêu thú nào, thì một đứa bé mới chỉ mười một tuổi như Vương Tông Cảnh cũng chỉ đủ để lấp vừa bụng chúng mà thôi.

    Chỉ mới tưởng tượng đến đây, Vương Tông Cảnh đã không dám nghĩ đến chuyện xuống núi nữa. Lúc này hắn cảm thấy vô cùng hối hận, ngàn lần không đáng, vạn lần không đáng đánh cược mạng sống với tên Vương Tông Đức khốn kiếp ấy. Để giờ đây phải lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không cẩn thận chỉ e sẽ phải bỏ mạng trên đỉnh núi hẻo lánh này.

    Đang tự sỉ vả bản thân, đột nhiên trong bóng tối đằng xa vang lên mấy tiếng “ào ào”,Vương Tông Cảnh giật mình quay đầu nhìn lại. Tiếng động này nghe giống như tiếng bọt nước văng tung tóe khi có người đang ở dưới nước bất ngờ nhảy lên tạo thành.

    Quả nhiên, mặc cho Vương Tông Cảnh cầu nguyện khấn vái, làn hắc khí hiện ra trong đêm, kẻ thần bí kia đã bay lên đỉnh núi. Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt đất dưới đám khí đen hình như có một vũng nước đọng.

    Y xuống dưới Long Hồ để làm gì nhỉ, nửa đêm canh ba khuya khoắt không phải đi tắm chứ… Mặc dù đang căng thẳng, nhưng một câu hỏi vẫn lóe lên trong đầu Vương Tông Cảnh. Tuy nhiên hắn không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, ánh mắt kẻ thần bí kia đã lướt qua, hơi dừng lại trên người Vương Tông Cảnh một lát. Bỗng cả người hắn khẽ động, nhẹ nhàng đi tới.

    Vương Tông Cảnh cực kỳ sợ hãi, rõ ràng mục đích lần này của kẻ thần bí kia chính là mình rồi. Nhìn bóng người u ám ẩn trong làn hắc khí, nhớ tới trận đấu kịch liệt vừa nãy, cộng thêm mùi máu tanh tưởi xung quanh đang càng ngày càng trở nên đậm đặc, rốt cuộc hắn cũng không thể nào chịu đựng nổi, liền quay người bỏ chạy. Nhưng chỉ vừa mới chạy được hai bước đã cảm thấy thân hình mình đột nhiên nhẹ bẫng, như đang bay vậy. Khí đen cuồn cuộn ập tới, một sức mạnh ghê gớm tóm chặt lấy hắn rồi nhấc bổng lên cao, sau đó lập tức bay khỏi đỉnh núi Ô Thạch, giống như tên rời khỏi cung nhanh chóng mất hút trong màn đêm.


    ***

    Núi Ô Thạch nhỏ bé một lần nữa chìm vào yên lặng, cảnh đêm vắng vẻ thê lương, gió núi lạnh lẽo.

    Đột nhiên, một cánh tay run rẩy chợt xuất hiện trên con đường nhỏ lên núi, tiếp đó cánh tay còn lại cũng hiện ra, trên cánh tay và lòng bàn tay đều thấm đẫm máu tươi. Một cơ thể yếu ớt suy kiệt chầm chậm bò lên, không ai khác chính là Phương lão đầu của Thanh Vân môn. Chỉ là giờ phút này, trông lão quả thật vô cùng thê thảm. Mặt mũi dính đầy máu, trên người chằng chịt vết thương, đặc biệt là trước ngực bị lõm xuống một lỗ lớn, xương thịt bầy nhầy, máu chảy như suối, ngay cả việc đi lại bình thường cũng không làm nổi nữa, chỉ có thể gắng gượng lết từng bước một.

    Một vệt máu kéo dài trên đường thật khiến người ta phải khiếp sợ, Phương lão đầu không biết tại sao có thể kiên nhẫn bò tới tòa miếu nhỏ phía trước. Lão quan sát xung quanh, kẻ thần bí đã sớm rời đi, tên tiểu tử họ Vương kia cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không biết sống chết thế nào.

    Khuôn mặt trắng bệch của Phương lão đầu thoáng nét bi thương, lão nghiến chặt răng, miệng thở hồng hộc, cố gắng tận dụng chút sức tàn còn lại, đưa ngón tay run run khẽ chấm vào vũng máu đang chảy ra từ chính cơ thể mình, rồi vẽ nguệch ngoạc một cái gì đó trên nền đất phía trước ngôi miếu. Cuối cùng, đầu lão ngoẹo qua một bên, cứ thế mà chết đi.

    Nhờ ánh sao sáng mập mờ trong đêm tối, dưới cái bóng hoang tàn đổ nát của ngôi miếu nhỏ, có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất hình như có hai chữ lớn được viết bằng máu:

    Thương… Tùng…

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 22-10-2012 lúc 16:10.
    江海一量、人心莫测

  4. Bài viết được 129 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,
  5. #8
    Ngày tham gia
    May 2008
    Bài viết
    2,794
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Sư đồ (Thượng)


    Dịch: cải trắng
    Biên: Zhu Xian

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Một tia hàn ý lạnh lẽo từ trên mặt truyền tới, Vương Tông Cảnh vô thức khẽ run rẩy, sau đó tỉnh lại từ trong cơn mê.

    Đầu tiên là một mùi mục nát mang theo ẩm ướt thoang thoảng bay vào mũi, Vương Tông Cảnh mới mở mắt ra đã thấy mặt đất trước mặt mình trải một tầng lá rụng thật dày, một ít lá cây còn mang màu xanh, số thì đã khô héo bắt đầu chậm rãi phân rã. Mờ mịt ngẩng đầu, hắn phát hiện bản thân không biết từ khi nào lại nằm ở trên mặt đất giữa một mảnh rừng rậm. Tán cây cành lá sum xuê gần như che kín cả bầu trời trên đỉnh đầu, chỉ có một vài tia sáng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống. Sương mù như khói nhẹ nhàng phiêu đãng ở trong rừng, khiến nơi đây càng có vẻ u ám thần bí. Ngay xung quanh hắn còn có rất nhiều rễ cây khô trồi lên mặt đất giống như Cầu long *, những dây leo quấn quanh giữa đại thụ và tảng đá kỳ quái, cỏ dại mơn mởn, rêu xanh mượt. Vài tiếng chim từ trên những ngọn cây cao cao thi thoảng vọng tới, như thì thầm như nỉ non, khe khẽ hót lên, đấy cũng là thanh âm duy nhất trong rừng.

    Sương mù nhàn nhạt, như khói như lụa phiêu đãng giữa cỏ cây khiến người ta thấy không rõ nơi xa hơn. Trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt trong lành. Vương Tông Cảnh đứng lên, lướt nhìn xung quanh, trên lá cây ngọn cỏ còn đọng lại những giọt nước lóng lánh trong suốt, quần áo trên người hắn cũng ướt một mảng.

    Dường như cách đây không lâu, mảnh rừng rậm này đã có một trận mưa.

    Hắn có chút khẩn trương nhìn ra bốn phía, rừng rậm thâm thúy u tĩnh, tất cả mọi thứ dường như đều thể hiện nét hoang dã nguyên thủy, cảm giác này khiến cổ họng Vương Tông Cảnh phát khô. Đêm đó ở đỉnh núi Ô Thạch, sau khi đột nhiên xảy ra ác chiến, hắn bị kẻ thần bí kia bắt đi. Lúc bay đến giữa không trung chẳng biết kẻ thần bí kia dùng thủ đoạn gì hay không mà làm cho Vương Tông Cảnh đang kinh hoàng hoảng loạn, liều mạng giãy giụa nhanh chóng ngất đi. Chờ sau khi hắn tỉnh lại đã phát hiện ra mình đưa thân vào một nơi giống như là rừng rậm nguyên thủy.

    Hắn chậm rãi nhích người, quan sát cảnh vật xung quanh, trong lòng càng lúc càng khẩn trương. Cẩn thận hồi tưởng lại tình huống đêm hôm đó, Vương Tông Cảnh rất nhanh nhớ lại một ít ấn tượng mình có, đó là lúc bản thân bị kẻ thần bí kia mang theo bay đi, ngược hướng Long hồ, nói cách khác là bay về hướng nam.

    Phía nam Long hồ chính là Thập Vạn Đại Sơn khiến tất cả mọi người chỉ nghe tên đã biến sắc.

    Sắc mặt Vương Tông Cảnh lập tức tái nhợt, có lẽ mỗi một hài tử ở U Châu từ nhỏ lớn lên đều nghe những câu chuyện kinh khủng về Thập Vạn Đại Sơn. Lúc này, trong mắt hắn mảnh rừng rậm u tĩnh thâm thúy này đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm cùng đe dọa. Một thiếu niên mười một tuổi lẻ loi một mình ở nơi này, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện ra những quái vật kinh khủng trong truyền thuyết, thực sự là chuyện cực kỳ đáng sợ.

    May mắn Vương Tông Cảnh dẫu sao cũng tính là xuất thân đại tộc, so với hài tử gia đình bình thường vẫn khá hơn chút đỉnh, ít ra không có ngay tại chỗ phát điên hoặc là khóc rống kêu loạn. Hắn đứng yên tại chỗ, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, há mồm thở hổn hển, tận lực làm cho bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó từng bước hết sức cẩn thận tiến về phía trước.
    "Soạt..."

    Thanh âm trầm thấp mềm nhẹ truyền đến từ dưới chân, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua. Trên mặt đất là một tầng lá rụng thật dày, không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng ở nơi không có bóng người này, bước chân giẫm lên như giẫm trên vải vóc mềm mại. Vài chiếc lá khô lật lên, hai ba con côn trùng màu đen từ dưới phiến lá bò ra, động tác mau lẹ trốn đi, rất nhanh lại chui xuống dưới những chiếc lá bên cạnh.

    Tiếng bước chân sàn sạt thong thả vang lên trong rừng, Vương Tông Cảnh mở to hai mắt, cả người căng thẳng, vừa đi vừa nhìn xung quanh vô cùng cẩn thận, hai tay cũng không tự chủ nắm chặt lại. Có điều đi được khoảng hơn hai trượng, mảnh rừng rậm vẫn tĩnh lặng như cũ, cây cối xung quanh cao to như những người khổng lồ đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào thiếu niên bất ngờ xuất hiện trong rừng .

    Sương mù dường như loãng ra đôi chút, có vẻ như sắp tan hết.

    Một làn sương mỏng nhẹ nhàng tản ra ở phía trước, Vương Tông Cảnh bỗng nhiên trông thấy có vật gì đó hình như không giống những thứ khác, không phải cây cối, cũng không phải tảng đá, lại càng không phải là yêu thú mà hắn hằng sợ hãi. Ngược lại trông nó giống như phần còn lại của một pho tượng khá to lớn đổ ở giữa rừng rậm, bị tầng tầng cỏ dại cây cối che dấu.

    Hắn lấy can đảm, chậm rãi đi tới, dọc đường vẫn không có gì ngoài ý muốn phát sinh. Gần đến nơi, đẩy ra bụi gai lùm cỏ, vượt qua mấy tảng đá không nhỏ trong rừng, hắn rốt cuộc thấy được pho tượng đá hỏng đổ trên mặt đất, vừa thấy liền nhịn không được hít lạnh một hơi.

    Tượng đá này điêu khắc không phải là chim thú động vật cũng không phải là tượng thần tiên phật dùng để tế bái thông thường. Trái lại, đây là một pho tượng diện mạo dữ tợn, hình dạng cổ quái. Liếc mắt nhìn lại, đầu pho tượng này mọc sừng quỷ, nhe răng trợn mắt, miệng máu khẽ nhếch như định cắn người. Hình dáng pho tượng cũng kinh khủng dị thường, có bốn đầu, tám cánh tay, tuy bị đổ ngã trên đất nhưng nó lại sinh ra một khí tức hung sát phả vào mặt khiến thân thể Vương Tông Cảnh run lên, lui lại hai bước.

    Khóe miệng giật giật, Vương Tông Cảnh cúi đầu thở dốc, sau một lát mới ổn định được tâm thần, tiếp đó ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ, lập tức phát hiện pho tượng hung thần ác sát này quả nhiên đã bị hư hỏng. Bốn đầu tám cánh tay có nhiều tổn hại, thân tượng đá cũng có rất nhiều chỗ nứt rạn, không biết là bị người vứt bỏ ở trong rừng rậm này từ thời đại xa xôi nào trước đây. Nghĩ đến đó, tinh thần Vương Tông Cảnh bỗng hơi phấn chấn, nghĩ thầm nơi này tồn tại pho tượng đá, có thể trước kia cũng từng có người sinh hoạt ở đây. Tuy tượng đá này hình như đã tồn tại rất lâu nhưng đây chính là một tia hy vọng mong manh.

    Ý niệm trong đầu xoay chuyển, hắn nhìn tượng đá này cũng không còn sợ hãi như lúc đầu. Vương Tông Cảnh cẩn thận quan sát một chút liền phát hiện tượng đá này chạm trổ tuy cổ xưa, đơn giản, nhưng nét khắc cứng cáp, vẻ ngoài y như thật, mặc dù kiểu cách chưa hẳn phức tạp nhưng khiến pho tượng sống động tự nhiên, phát ra khí độ uy hách . Tuy hắn tuổi còn nhỏ, nhưng bất giác cảm thấy rằng người điêu khắc ra tòa tượng đá này nhất định là một bậc thầy.

    Hắn đứng tại chỗ suy tư trong chốc lát, sau đó hướng phía tượng đá đi đến. Lúc đi tới phía trước tượng đá, hắn phát hiện bản thân vẫn xem thường bức tượng đá to lớn này. Mặc dù đổ nghiêng ở dưới đất, nhưng chỉ phần thân nằm ngang cũng cao gấp đôi Vương Tông Cảnh. Hắn nhìn quanh một chút, may mắn tượng đá này dù sao cũng không phải vách đá dựng đứng trơn tuột, trải qua năm tháng lâu dài gió thổi mưa rơi, nơi nơi đều có tổn hại. Hắn bèn dùng những khe hở ở chỗ bị tổn hại như nơi đạp chân để trèo lên trên.

    Bàn tay bám vào tượng đá, mới chạm vào thì một cảm giác thô ráp cứng rắn từ lòng bàn tay truyền đến. Tượng đá vốn được làm từ khối đá màu xám trắng, Vương Tông Cảnh nhíu nhíu mày, thầm nghĩ ban nãy một đường đi tới, cũng không có thấy loại đá chất liệu tương tự như vậy. Không biết thời xưa nhóm người điêu khắc tượng đá đến tột cùng làm sao đem những khối đá hoặc pho tượng to tướng này đến đây?

    Ngay lúc trong lòng hắn đang có chút nghi hoặc thì bỗng nhiên từ phía kia của tượng đá truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp. Âm thanh vừa lọt vào tai, Vương Tông Cảnh liền sợ hãi kinh hoảng, một cỗ dự cảm chẳng lành nảy ra trong lòng một cách mãnh liệt. Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ nghe "Hô" một tiếng, một bóng đen thân hình cường tráng từ một phía khác của bức tượng lao lên trên. Nó rống to một tiếng, miệng máu hé mở lộ ra răng nanh dày đặc, từ trên cao nhìn chòng chọc xuống Vương Tông Cảnh.

    Đây là một con yêu Miêu màu đen, hai tai nhọn vểnh lên, hình thể to như con trâu. Lúc này nước dãi nhỏ giọt rơi xuống từ giữa hàm răng của nó, con yêu Miêu vẻ mặt hung ác tham lam nhìn chằm chằm thiếu niên ở phía dưới. Trong lòng Vương Tông Cảnh thoáng trầm xuống, con yêu thú này chỉ sợ còn mạnh hơn lũ Bạch Bối Yêu Lang hôm nọ, nhưng điều gì đang chờ đợi bản thân, hắn thậm chí cũng không kịp suy nghĩ, bởi con yêu thú căn bản không có ý tứ giằng co với hắn. Một khi đã thấy rõ tình huống của Vương Tông Cảnh, nó liền không hề chần chờ nữa, mạnh mẽ bổ nhào xuống.

    Răng nanh sắc nhọn, bạch quang lóe lên. Vương Tông Cảnh ở trước cửa ải sinh tử này dùng hết khí lực toàn thân nhảy ra phía ngoài, nhưng động tác của hắn lại kém quá xa so với loại yêu thú nhanh nhẹn này. Vương Tông Cảnh kêu lên một tiếng, quần áo sau lưng hắn đã bị xé nát, trên lưng có năm vết thương rất sâu, máu tươi nhanh chóng tuôn ra.

    Dưới sự đau nhức, Vương Tông Cảnh thống khổ gào to lên một tiếng, lảo đảo lao về phía trước. Chưa được hai bước thì con yêu thú ở phía sau đã nhào lên lần nữa. Mặc dù dưới sự sợ hãi tử vong, Vương Tông Cảnh điên cuồng giãy giụa nhưng vẫn nhanh chóng bị con yêu Miêu đẩy ngã xuống đất, sau đó nó liền há to cái miệng đầy răng nhọn cắn về phía yết hầu của Vương Tông Cảnh.

    Lúc này Vương Tông Cảnh không còn chú ý tới sợ hãi ban nãy, theo bản năng sử dụng khí lực cuối cùng, vươn hai tay lên bắt lấy cái miệng đang há rộng của yêu thú, trong nháy mắt bàn tay liền bị răng nhọn của yêu Miêu đâm thủng, máu tươi đầm đìa từ cổ tay chảy xuôi xuống. Tuy vậy, hắn vẫn không có cách nào ngăn cản cái miệng đáng sợ đang mở rộng kia.

    Mùi tanh tưởi đập vào mặt, tử vong dường như ở ngay trước mắt. Ngay giây phút hắn sắp tuyệt vọng, khu rừng bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng, sương mù dày đặc chợt ngưng lại, từ sâu trong rừng dường như có một ánh mắt lạnh lùng đảo qua. Sau một lát, trong rừng trở nên náo động, đàn chim hoảng sợ giương cánh chạy trốn, một luồng thanh quang như nước từ nơi sâu thẳm u tĩnh nhất, ở trong khu rừng tịch mịch lướt đến vô thanh vô tức, như gió thổi qua.

    “Hô…”

    Thiếu niên đang tuyệt vọng chờ chết, đột nhiên cảm thấy trên tay nhẹ bẫng. Sau đó, ở trước mắt, hắn nhìn thấy một màn cả đời này cũng khó quên được: Biểu tình hung ác tàn nhẫn của con yêu Miêu màu đen tựa hồ vẫn ngưng đọng trên mặt, giây phút tiếp theo, thân thể đáng sợ kia đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực đại quấn lấy xé rách, huyết quang chợt hiện, thanh quang đánh xuống, yêu thú từ đầu tới đuôi bị chém làm hai nửa, giống như lá khô vụn nát bay về hai bên trái phải. Dòng máu đỏ tươi đáng sợ pha lẫn vô số vật cổ quái mang theo mùi máu tươi nồng đậm rầm rầm rơi xuống, nhất thời nhuộm đỏ thân thể hắn từ đầu đến chân, máu tuôn như suối, không ngừng chảy xuống.

    Một thân ảnh cao lớn được bao phủ trong luồng khí đen, chậm rãi xuất hiện ở bên cạnh một gốc cây đại thụ cách hắn không xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm nơi đây. Vương Tông Cảnh thân thể cứng ngắc tại chỗ, tựa hồ vẫn không rõ đã phát sinh việc gì. Qua một lúc lâu, hắn giống như cuối cùng cũng đã hồi phục tinh thần, chậm rãi cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, thấy bản thân gần như đã biến thành huyết nhân, còn có huyết tinh tạp vật rơi rớt ngổn ngang trên người, cũng không biết là cái gì. Bỗng nhiên ngực hắn như bị đè ép, không kìm nén được lao ra ngoài, vừa chạy vừa điên cuồng phủi đi những vật kỳ quái trên người, sau đó vọt tới bên cạnh một gốc đại thụ, vịn vào thân cây ói lên ói xuống.

    Kẻ thần bí không chút bận tâm tới cử động của Vương Tông Cảnh, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một luồng thanh quang chậm rãi bay lại, hóa thành tiên kiếm, sáng lên như nước hồ thu, ở bên cạnh y chớp lên hai lượt rồi biến mất tăm. Lập tức, luồng khí hắc ám bao phủ toàn thân y cũng bắt đầu từ từ tiêu tán, như là chui lại vào trong thân thể. Không biết bao lâu, khi tia hắc khí cuối cùng cũng biến mất, trong mảnh rừng rậm dã tính nguyên thủy này, ở bên cạnh một cây đại thụ có phần cách xa cây cối xung quanh lộ ra thân hình một nam tử vóc người cao lớn, tóc xám trắng.

    Vương Tông Cảnh cảm thấy đây là lần nôn mửa đáng sợ nhất trong đời mình, nôn tới khi bụng đã bắt đầu co giật đau đớn mà cảm giác ghê tởm, buồn nôn trong người vẫn còn mãnh liệt không gì sánh nổi, càng không cần phải nói lúc này thân mình hắn từ đầu đến chân đầm đìa máu tươi. Cuối cùng không còn gì để nôn nữa, chỉ có thể nôn khan thì hắn rốt cuộc mới dần dần kìm chế lại được, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, quay người nhìn về người ở phía sau.

    Thân thể vẫn còn hơi run rẩy, nhưng không biết vì sao Vương Tông Cảnh cũng không có ý tứ mở miệng nói lời cảm tạ ân nhân cứu mạng. Hắn có chút hờ hững nhìn nam nhân cao lớn kia, dường như sau khi liên tiếp trải qua biến cố, thiếu niên nhỏ tuổi này bất kể tâm tính hay dũng khí đều đã trở nên kiên cường bền bỉ hơn.

    Nam nhân ở dưới tán đại thụ thân hình cao lớn, vẻ mặt đứng đắn, lông mày rậm, ánh mắt sắc bén phảng phất tỏa ra một uy thế nhàn nhạt, giống như là đã từng tay cầm quyền binh, có một khí thế trang nghiêm túc mục. Nhưng mà gương mặt vốn uy thế như vậy khi lọt vào trong mắt Vương Tông Cảnh lại có nửa bên mặt mang một nhan sắc ám hồng cổ quái, trông như thịt heo bị hun chín, khó coi khiến cho người ta có cảm giác buồn nôn, hơn nữa cơ thịt trên nửa bên mặt dường như có chút mất khống chế, thỉnh thoảng lại co giật.

    Như là khuôn mặt âm dương ** , nhưng so với mặt âm dương càng khó coi và kinh khủng hơn nhiều.

    Thế nhưng Vương Tông Cảnh rõ ràng không bị khuôn mặt này hù dọa, phản ứng của hắn thậm chí có chút chết lặng, đờ đẫn nhìn nam nhân kia, một câu cũng không nói.

    Nam nhân kia chầm chậm bước tới, giẫm lên tầng lá rụng dày đặc trong rừng, tiếng bước chân sàn sạt vang lên. Chẳng biết từ lúc nào, rừng rậm từng ồn ào náo động đã an tĩnh lại, chỉ còn hai người một lớn một nhỏ, chậm rãi gần sát.

    Nam nhân đi tới trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn hắn một lượt. Mặt không biểu tình hoặc có lẽ nên nói không cần biểu tình thì diện mạo cũng đã rất đáng sợ. Y dùng một loại ngữ khí lạnh lẽo không chút sức sống, thản nhiên nói:
    - Ngươi muốn chết, hay là muốn sống?




    Chú thích:

    *Cầu long: chỉ một loại rồng có sừng trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc hoặc chỉ hình dạng quanh co, uốn khúc

    **Khuôn mặt âm dương:
    Âm dương : ở Trung Quốc cổ đại, lúc ban đầu chỉ sự đối lập của nhật quang. Những nhà tư tưởng cổ đại thấy mọi hiện tượng đều có hai mặt đối lập, liền dùng khái niệm âm dương này đến giải thích hai loại mâu thuẫn tự nhiên vừa đối lập lại tiêu trường lẫn nhau. Đem âm dương luân phiên coi như quy luật căn bản của vũ trụ.

    Cũng được dùng để chỉ hai loại thái độ, biểu hiện hoàn toàn bất đồng trên một người.Nên khuôn mặt âm dương có thể hiểu là trên một khuôn mặt có hai bên hoàn toàn đối lập nhau

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    ----------oOo----------



    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi ruantaixing, ngày 23-08-2012 lúc 00:24.
    Sống ko giận ko hờn không oán trách
    Sống mỉm cười với thử thách chông gai

  6. Bài viết được 116 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 3: Sư đồ (Trung)


    Dịch: NAMKHA295
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Tại thành Long Hồ, Vương gia bảo nhìn bề ngoài tuy không có gì thay đổi so với ngày thường, nhưng bầu không khí bên trong như bị đóng băng, vô cùng căng thẳng. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra ở núi Ô Thạch bên ngoài thành mấy hôm trước đã làm chấn động đến các bậc trưởng bối của Vương gia.

    Mấy chục con Bạch Bối Yêu Lang đã lâu không thấy xuất hiện bỗng tập trung tấn công núi Ô Thạch, người cháu thuộc chi trưởng Vương Tông Cảnh lại mất tích, nhưng hơn cả là việc Phương lão đầu, người mà Thanh Vân Môn phái đến kết minh đã chết một cách không rõ ràng ở ngoại thành Long Hồ.

    Sự việc này đã khiến cho tất cả mọi người trong Vương phủ chấn động. Gia chủ Vượng Thụy Vũ hốt hoảng ra mặt, nhận được tin liền lập tức huy động toàn bộ nhân lực, cố gắng hết sức điều tra và tìm kiếm, thế nhưng chẳng những không tìm ra tung tích hung thủ, mà ngay cả việc Vương Tông Cảnh mất tích cũng không có được một chút manh mối.

    Tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh - Vương Tế Vũ sau khi nhận được tin dữ liền suy sụp. Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ nàng đã cùng tiểu đệ duy nhất của mình nương tựa vào nhau mà sống, có thể nói vừa là chị vừa là mẹ, thường ngày luôn yêu thương chăm sóc cho nó, nhưng hôm nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, làm sao nàng không đau đớn như đứt từng khúc ruột được. Có điều ra sức tìm kiếm nhiều ngày nhưng vẫn không thu được kết quả gì, rốt cuộc Vương gia cũng coi như thừa nhận sự việc đau xót ấy, bắt đầu chuẩn bị làm hậu sự. Chỉ có Vương Tế Vũ vẫn không chịu từ bỏ, liên tục đến khóc lóc cầu xin gia chủ Vương gia, hy vọng có thể tìm kiếm kỹ càng thêm một lần nữa. Nhưng Vương Thụy Vũ bây giờ cũng đang phải chịu áp lực nặng nề, đành thở dài cự tuyệt.

    Trong thâm tâm của ông ta lúc này, một Vương Tông Cảnh tuyệt đối không thể quan trọng bằng cái chết của Phương lão đầu. Hắn tuy là con cháu Vương gia nhưng cha mẹ đã mất sớm, chỉ còn một tỷ tỷ, mặc dù nàng ta thiên phú khá tốt lại sắp được cử đến Thanh Vân Môn tu hành, nhưng tầm ảnh hưởng của hai tỷ đệ trong Vương tộc quả thật không được bao nhiêu. Điều khiến Vương Thụy Vũ đau đầu nhất hiện giờ chính là việc Thanh Vân Môn sẽ phản ứng như thế nào trước biến cố bất ngờ này. Vào ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, Vương gia đã dùng cách nhanh nhất để đưa tin đến Thanh Vân Môn ở Trung Châu, tuy nhiên do đường xá xa xôi, đến nay vẫn chưa thấy Thanh Vân Môn có phản hồi gì.

    Tiếng khóc thê lương ai oán văng vẳng từ đằng xa vọng đến, khiến gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ đang ngồi ở đại điện sắc mặt càng thêm u ám, lặng lẽ không nói một lời. Tiếng khóc đó chính là của Vương Tế Vũ, tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh, cũng là người mới vừa rồi đã đến đại điện cầu xin, nhưng Vương Thụy Vũ quả thật đã làm hết tất cả những gì có thể, chỉ còn cách bảo nàng trở về mà thôi. Tiếng khóc thương tâm ấy, cùng với nỗi sợ hãi Thanh Vân Môn sẽ giáng xuống một trận lôi đình khiến cho tinh thần của Vương Thụy Vũ càng trở nên hoảng loạn cực độ.

    Long Hồ Vương gia tuy là tu đạo thế gia mới quật khởi, còn Thanh Vân Môn sau mấy lần chính ma đại chiến năm xưa đã tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng khoảng cách giữa hai bên vẫn còn chênh lệch rất lớn. Vương Thụy Vũ mặc dù lòng ôm hoài bão cao xa, nhưng bất quá chỉ dám tranh đấu cùng vài thế lực ở U Châu, chứ thực sự chưa hề nghĩ đến việc phải tranh chấp với một đại phái ngàn năm như Thanh Vân Môn.

    Trên đại đường lúc này còn có một nam tử khác đang ngồi, tuổi ngoài bốn mươi, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt toát lên vẻ thông minh khôn khéo, chính là cha của thằng bé mập mạp Nam Sơn - Nam Thạch Hầu, đồng thời là cố vấn tâm phúc của Vương Thụy Vũ. Gia chủ đối với y mười phần tin tưởng, thậm chí còn hơn cả đám con cháu trong Vương tộc.

    Lúc này Vương Thụy Vũ đưa mắt nhìn sang, trông thấy Nam Thạch Hầu sắc mặt nặng nề, hình như đang có tâm sự, bèn thở dài hỏi:
    - Thạch Hầu, ngươi đang nghĩ gì thế?

    Nam Thạch Hầu ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi trả lời:
    - Thuộc hạ đang nghĩ, tính toán thời gian có lẽ người của Thanh Vân Môn cũng sắp đến rồi.

    Vương Thụy Vũ cười khổ một tiếng, đáp:
    - Ngươi đoán xem Thanh Vân Môn sẽ có phản ứng như thế nào, liệu có trách tội Vương gia chúng ta không?

    Nam Thạch Hầu chau mày nói:
    - Việc này quả thật rất kì lạ, nếu bình tĩnh tra xét sẽ nhận thấy nó không hề liên quan đến Vương gia chúng ta. Thuộc hạ chỉ không biết hai chữ mà Phương lão đầu đã lưu lại ở ngôi miếu trước khi chết có làm nảy sinh rắc rối nào không?

    Vương Thụy Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
    - Ngươi nói không sai, ta cũng nghĩ là chuyện này không có quan hệ gì với Vương gia chúng ta cả. Dù cho người của Thanh Vân đến ta cũng sẽ nói hai chữ đó cho họ biết…

    Nam Thạch Hầu lắc đầu, Vương Thụy Vũ khẽ nhíu mày hỏi:
    - Ngươi sao vậy?

    Nam Thạch Hầu trầm ngâm một lát, nhỏ giọng nói:
    - Người được nhắc tới qua hai chữ bằng máu ấy chúng ta đều đã từng nghe danh đấy. Mặc dù những năm gần đây không có tin tức gì, nhưng giang hồ đồn đại rằng người đó có liên quan rất mật thiết đến cuộc nội loạn năm xưa của Thanh Vân Môn. Thuộc hạ nghĩ rằng, chuyện này tốt nhất chúng ta nên giả bộ như không biết, cứ để mặc bọn họ tự mình tra xét, sớm muộn cũng sẽ hiểu ra thôi.

    Vương Thụy Vũ im lặng hồi lâu, gật gật đầu đáp:
    - Ngươi nói rất có lí, cứ như vậy đi.
    Nói đoạn lại nhìn sang Nam Thạch Hầu, hỏi:
    - Đúng rồi, nghe nói tối qua ngươi lại đánh con trai ngươi hả?

    Sắc mặt Nam Thạch Hầu lập tức trở nên khó coi, tức giận nói:
    - Nghịch tử bất hiếu, ngay từ đầu đã rủ Cảnh thiếu gia đi rình góa phụ tắm, thấy Cảnh thiếu gia đánh cuộc bằng tính mạng mà không ngăn cản, để rồi gây nên chuyện tày đình, nô tài chỉ hận không thể đánh chết tên súc sinh ấy.

    Dứt lời, Nam Thạch Hầu thở dài một hơi, đúng dậy thi lễ với Vương Thụy Vũ, tỏ ra vô cùng hối hận nói:
    - Gia chủ, Nam Thạch Hầu dạy con không nghiêm, nghịch tử bất tài, thật sự cảm thấy hổ thẹn với người, không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, chi bằng hãy để thuộc hạ rời khỏi Vương gia bảo …

    Vương Thụy Vũ vội khoát tay cắt lời Nam Thạch Hầu, cười buồn nói:
    - Thôi đi, thôi đi, Thạch Hầu à, ta với ngươi chủ tớ tình thâm, sao còn nói những lời vô nghĩa như vậy. Chuyện này ta cũng đã hỏi qua lũ trẻ rồi, quả thật không thể trách Nam Sơn được, chỉ tại Vương Tông Cảnh kia tính tình ngang bướng, âu cũng là gieo gió gặt bão mà thôi. Ngươi đừng nên trách mắng con trai mình nữa.

    Nam Thạch Hầu tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu ngồi xuống. Hai người im lặng ngồi đối mặt với nhau, trong lòng đều nặng trĩu tâm sự. Đúng lúc này, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân vội vã chạy lại, một tên gia đinh xộc vào bẩm báo:
    - Gia chủ, Nam quản gia, bên ngoài có mấy vị đạo trưởng vừa tới, tự xưng là tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn.

    Vương Thụy Vũ cùng Nam Thạch Hầu lập tức đứng thẳng lên, đồng thanh nói:
    - Mau mời vào!

    Ngừng một lát, Nam Thạch Hầu chợt quay sang nói với Vương Thụy Vũ:
    - Gia chủ, hay là để thuộc hạ đích thân ra đón tiếp họ.
    Vương Thụy Vũ khẽ gật đầu, Nam Thạch Hầu bèn nhanh chóng rời khỏi đại điện.

    Khoảng chừng nửa nén hương, tiếng bước chân lại vang lên bên ngoài cửa, Nam Thạch Hầu đi trước dẫn đường, vẻ mặt tươi cười dẫn theo bốn vị đạo trưởng mặc đạo bào Thanh Vân bước vào. Vương Thụy Vũ vội ra chào đón, chỉ thấy bốn người này đều còn trẻ, dẫn đầu là một đạo sĩ hơi lớn tuổi, khoảng hơn ba mươi, phong thái cũng nghiêm nghị hơn so với ba người đi sau, bèn hướng về phía người này vái một vái. Bốn Thanh Vân đệ tử lập tức đáp lễ, vị nam tử đi đầu kia cất tiếng hỏi:
    - Phải chăng ngài là gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ?

    Vương Thụy Vũ khẽ gật đầu, nhìn mấy vị đệ tử Thanh Vân rồi nói:
    - Chính là tại hạ, không biết chư vị đạo trưởng đây xưng hô thế nào?

    Vị đạo nhân đi đầu mỉm cười đáp:
    - Bần đạo Minh Dương, ba vị sư điệt phía sau lần lượt là Vân Chân, Vân Diệp, Vân Phương. Bốn người chúng tôi phụng mệnh Chưởng môn Tiêu chân nhân đến Long Hồ Vương gia trước là để điều tra việc Phương sư thúc bất ngờ thiệt mạng, sau là để xác nhận việc hai nhà chúng ta kết làm đồng minh. Việc mà ngày trước gia chủ đã đích thân tới Thanh Vân ước định với Tiêu chân nhân , Tiêu chân nhân tuyệt đối không thay đổi, chẳng biết ý kiến gia chủ thế nào?

    Vương Thụy Vũ vô cùng mừng rỡ, còn có gì để nói nữa chứ, cứ luôn miệng nói: “Được vậy quá tốt, được vậy quá tốt”. Nói đoạn đích thân bước lên trước nắm chặt tay Minh Dương, nói:
    - Không giấu gì đạo huynh, sau khi lão tiên sinh của quý phái xảy ra chuyện đáng tiếc, ta ngày đêm ăn ngủ không yên. May mà hôm nay có Minh Dương đạo huynh chủ trì đại cục, cuối cùng cũng đã trút được gánh nặng này rồi.

    Minh Dương đạo nhân lại lắc đầu nói:
    - Gia chủ có chỗ không biết, thật ra bần đạo không phải là người chủ trì việc này.

    Vương Thụy Vũ khẽ giật mình, ánh mắt lướt về phía ba vị đạo nhân trẻ tuổi đứng sau lưng Minh Dương. Lão có thể đảm nhiệm vị trí gia chủ Vương gia đương nhiên cũng có chút bản lĩnh hơn người, tầm mắt cũng khó mà sai lệch được, thoạt nhìn đã biết ba vị kia tuy bản lĩnh không tệ nhưng so với Minh Dương đạo nhân thì vẫn chưa bằng, nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

    Minh Dương đạo nhân khẽ cúi đầu, đưa tay dựng trước ngực rồi điềm đạm nói:
    - Không giấu gì gia chủ, trong cả đoàn đến đây ngoại trừ bốn người chúng tôi ra còn có thêm một vị sư huynh nữa, đó mới chính là người chủ trì việc truy bắt hung thủ. Chỉ là tính tình huynh ấy có hơi cổ quái, vừa đến thành Long Hồ liền lập tức đi thẳng đến núi Ô Thạch bên ngoài thành để điều tra ngay, thành thử có đôi chút thất lễ, mong gia chủ lượng thứ.

    Vương Thụy Vũ “Ồ” lên một tiếng, gật gật đầu nói:
    - Thì ra là vậy, không biết cao danh qúy tánh của vị sư huynh này là gì?

    Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói:
    - Huynh ấy họ Lâm, tên là Kinh Vũ.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:12.
    江海一量、人心莫测

  8. Bài viết được 124 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 3: Sư đồ (Hạ)


    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Minh Dương đạo nhân khẽ cúi đầu, đưa tay dựng trước ngực rồi điềm đạm nói:
    - Không giấu gì gia chủ, trong cả đoàn đến đây ngoại trừ bốn người chúng tôi ra còn có thêm một vị sư huynh nữa, đó mới chính là người chủ trì việc truy bắt hung thủ. Chỉ là tính tình huynh ấy có hơi cổ quái, vừa đến thành Long Hồ liền lập tức đi thẳng đến núi Ô Thạch bên ngoài thành để điều tra ngay, thành thử có đôi chút thất lễ, mong gia chủ lượng thứ.

    Vương Thụy Vũ “Ồ” lên một tiếng, gật gật đầu nói:
    - Thì ra là vậy, không biết cao danh qúy tánh của vị sư huynh này là gì?

    Minh Dương đạo nhân mỉm cười nói:
    - Huynh ấy họ Lâm, tên là Kinh Vũ.

    ※※※

    Ngoại ô thành Long Hồ, trên đỉnh núi Ô Thạch.

    Hôm nay là một ngày xuân tươi đẹp, ánh mặt trời ấm áp chan hòa chiếu rọi khắp nơi. Mặt hồ rộng lớn lấp lánh ánh sáng, nước xanh màu ngọc bích in bóng trời trong mây trắng, núi đá ven bờ, cảnh đẹp vô cùng. Xa xa là cánh đồng xanh ngắt, cỏ non lắc lư theo gió, những dãy núi to lớn hùng vĩ đứng sừng sững giữa đất trời, mây che khói phủ, lộ ra mấy phần thần bí.

    Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, mặt hồ sóng khẽ gợn, những chú chim nhỏ ríu rít kêu rồi cất cánh bay lượn tung tăng bên bờ hồ. Vượt qua sườn núi trước mắt chính là đỉnh núi Ô Thạch.

    Ngôi miếu nhỏ đổ nát vẫn hệt như ngày nào, yên bình đứng lặng dưới nắng xuân. Bức tượng thần năm xưa vẫn bất động nằm đó, mặc cho bao nhiêu năm tháng lặng lẽ trôi qua. Một vài tảng đá đen vỡ nát nằm rải rác xung quanh đỉnh núi, mùi tanh tưởi hôm nào bây giờ đã không còn nữa, chỉ thấy trên mặt đất có lẫn mấy vệt máu khô, tựa hồ vẫn còn phảng phất chút gì đó đáng sợ.

    Một bóng người đi lên trên đỉnh núi Ô Thạch, chậm rãi đứng lại rồi quan sát bốn phía. Từng cơn gió mát lạnh từ mặt hồ xa xa thổi đến khiến cho tà áo y khẽ tung bay, toát lên một vẻ thanh cao tiêu sái không nói thành lời. Đứng từ xa nhìn tới, chỉ thấy người này mày sao mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, có điều thần sắc trên gương mặt lại có vẻ lãnh đạm. Y đeo sau lưng một thanh trường kiếm xanh biếc, hào quang nhấp nhoáng, nhìn qua giống như một con rồng nhỏ đang trong giấc ngủ đông, nửa tỉnh nửa mê. Cho dù đứng dưới ánh nắng rực rỡ ban ngày, cây tiên kiếm vẫn toát ra một uy thế kinh người xen lẫn chút sát ý nhàn nhạt.

    Vết máu đã nhạt màu, mùi tanh cũng không còn nữa, ánh mắt nam tử ấy dừng lại ở những vết đậm trên mặt đất rồi chậm rãi lần theo con đường mà ngày đó Phương lão đầu đã từng bò qua. Gió núi thổi tới, sắc mặt y dần lạnh đi, hào quang tỏa ra từ thanh tiên kiếm xanh biếc sau lưng cũng bắt đầu lưu chuyển, tựa hồ cảm ứng được tâm ý của chủ nhân, ánh sáng xanh nó phát ra càng lúc càng mạnh dần lên.

    Chẳng bao lâu sau, rốt cuộc y cũng đã đến trước ngôi miếu nhỏ rồi đứng lại.

    Vết máu trên mặt đất đến nơi này càng trở nên đậm màu hơn, phảng phất như đang tái hiện trước mắt cái chết vô cùng thảm thiết của một người vào hôm đó. Một lúc sau, ánh mắt của bạch y nam tử từ từ di chuyển rồi dừng lại trước hai chữ lớn được viết bằng máu ở ngay phía trước ngôi miếu.

    Những chữ viết bằng máu đó tuy vừa nguệch ngoạc vừa xiên xẹo, nhưng nét chữ sắc bén như dao, lại giống như một mũi nhọn vương đầy mùi tanh của máu, ngay tức khắc đập vào mắt y.

    Thân hình y khẽ run lên, nhưng sau đó lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu, có điều mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai huyết tự in đậm trên mặt đất:

    Thương… Tùng…

    Thanh tiên kiếm sau lưng đột nhiên tỏa ra luồng ánh sáng xanh chói lòa, giống như một con rồng bị đánh thức sau một giấc ngủ dài đang gầm lên giận dữ. Mũi kiếm khẽ ngân lên một thanh âm trong trẻo lạ thường, nhẹ nhàng vang ra khắp nơi.

    Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trên đỉnh núi Ô Thạch bỗng xuất hiện một bóng người ngự kiếm từ đằng xa bay đến, thoáng chốc đã dừng lại trước mặt, chính là Minh Dương đạo nhân. Hắn nhìn khắp xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại nơi vệt máu khô in trên mặt đất, cặp lông mày nhíu lại, đi đến sau lưng bạch y nam tử kia khẽ gọi một tiếng:
    - Lâm sư huynh.

    Lâm Kinh Vũ hai mắt nhắm nghiền, trầm mặc một lúc lâu, sau đó chầm chậm xoay người, sắc mặt đã trở nên bình thản như lúc đầu, thanh tiên kiếm trên lưng cũng đã trở về trạng thái yên tĩnh. Minh Dương đạo nhân nói tiếp:
    - Đệ đã đến gặp gia chủ của Vương gia, những chuyện mà Tiêu chân nhân giao phó trước khi đến đây đều lần lượt nói hết với ông ta rồi. Vương gia chủ không có ý kiến gì khác, ông ấy cũng đã bố trí xong xuôi chỗ ở cho chúng ta trong phủ, bây giờ chỉ đợi sư huynh đến đấy thì Vương gia sẽ khoản đãi một bữa.

    Lâm Kinh Vũ gật đầu không nói gì, chỉ bước sang một bên để lộ khoảng đất trống phía sau lưng mình, nhờ thế Minh Dương đạo nhân mới có thể thấy một vũng máu khô đặc sệt cùng hai chữ lớn được viết bằng máu in trên nền đất. Hắn chợt biến sắc, sau một hồi liền chuyển ánh nhìn sang phía Lâm Kinh Vũ như muốn xác nhận lại, rồi thở dài một hơi nói:
    - Tuy rằng trước khi từ Thanh Vân Môn đến đã được biết trước chuyện này, nhưng giờ đây khi chính mắt trông thấy hai chữ viết bằng máu của Phương sư thúc, đệ vẫn không biết phải nói thế nào.

    - Người này…
    Giọng hắn có chút ngập ngừng do dự, một lúc sau mới nói tiếp:
    - Năm xưa không phải có người từng nói rằng y đã chết rồi sao?

    - Xem ra vẫn còn sống.
    Lâm Kinh Vũ lạnh lùng nói, thanh âm ẩn chứa một cảm xúc khác lạ rất khó tả.
    - Nếu không, chắc chắn Tiêu chân nhân sẽ không bắt ta phải rời khỏi Tổ Sư Từ Đường, đích thân đi đến tận Nam Cương U Châu để giải quyết việc này đâu.

    Minh Dương đạo nhân bất giác lùi về sau một bước, không nói gì thêm, vẻ mặt tựa như có chút hổ thẹn. Vị Lâm sư huynh đang đứng trước mắt y này vốn là một tuyệt thế kỳ tài, tư chất xuất chúng, đạo hạnh nghe nói cũng vô cùng thâm hậu. Thậm chí còn có người lén lút to nhỏ sau lưng rằng y có thể phân tài cao thấp với cả chưởng giáo Tiêu chân nhân, nhiều năm nay rất có danh tiếng ở Thanh Vân Môn. Nhưng không hiểu tại sao tuổi tác của y vốn không lớn lắm mà lại phải lui về hậu sơn đỉnh Thông Thiên Phong núi Thanh Vân để trông coi linh vị của các tổ sư đời trước, mãi cho đến khi phát sinh ra chuyện, chưởng giáo Tiêu chân nhân mới bất ngờ mời y hạ sơn để đến đây xử lý việc này?

    Nghĩ đến đây hắn không khỏi lại liếc nhìn hai chữ bằng máu trên mặt đất kia thêm một lần nữa. Nếu như hắn nhớ không lầm, một trong những điều cấm kỵ ở Thanh Vân môn đó là không được nhắc đến chuyện của một kẻ phản đồ tên là Thương Tùng, cũng chính là vị ân sư đã nuôi dạy Lâm Kinh Vũ từ nhỏ cho đến khi trưởng thành.

    Có điều bây giờ không phải là lúc thích hợp để nhắc đến chuyện đó. Minh Dương đạo nhân quay sang nhìn Lâm Kinh Vũ nói:
    - Lâm sư huynh, hay là chúng ta cứ quay về trước đã, Vương gia chủ vẫn còn đang đợi chúng ta ở thành Long Hồ đấy.

    Lâm Kinh Vũ không trả lời, rảo bước đi đến bên mép núi Ô Thạch rồi ngước mắt nhìn ra xa. Chỉ thấy ngoài kia là một khoảng không gian bao la, Long hồ rộng lớn ở ngay trước mắt, mặt nước phẳng lặng như gương, rừng cây in bóng, mây trắng trôi lững lờ, chốc chốc lại có một vài con chim nước bay vọt qua tạo thành một vệt sóng lăn tăn kéo dài. Non sông tươi đẹp chắc chỉ đến thế mà thôi.

    - Nghe nói lần này khi Phương sư thúc tới đây Vương gia cũng đã an bài chỗ nghĩ cho thúc ấy trong thành, nhưng không biết tại sao sư thúc lại cứ khăng khăng muốn ở lại trên đỉnh núi này, phải vậy không?

    Minh Dương đạo nhân gật đầu, đi đến bên cạnh Lâm Kinh Vũ nói:
    - Không sai, đệ đối với việc này cũng đã suy nghĩ nhiều nhưng vẫn không tài nào hiểu rõ được. Chỉ hiềm ngày ấy Phương sư thúc bất luận kẻ nào cũng không chịu nói nguyên nhân, người của Vương gia cũng kính trọng thúc ấy, hơn nữa với đạo hạnh của Phương sư thúc chắc chẳng sợ gì lũ yêu thú bên ngoài, cho nên tất cả đều nghe theo ý người. Ai ngờ chỉ mới có hai ngày đã xảy ra chuyện.

    Lâm Kinh Vũ hờ hững ngắm nhìn hồ nước xinh đẹp ở xa dưới chân núi, im lặng một lát rồi chợt hỏi:
    - Ta nghe nói Phương sư thúc ngoại trừ đạo pháp của bổn môn ra còn tinh thông cả thuật phong thủy đúng không?

    Minh Dương đạo nhân thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu trả lời:
    - Đúng vậy, kỳ thực ngày trước Tiêu chân nhân phái Phương sư thúc tới đây cũng là vì xem trọng bản lĩnh đó của người. Sở dĩ chúng ta kết minh với Long Hồ Vương gia, thứ nhất là vì bản môn muốn có được chỗ đứng ở khu vực U Châu, thứ hai là để thuận tiện cho việc tìm kiếm vật ấy …

    Ánh mắt Lâm Kinh Vũ chợt lóe sáng, nói:
    - Minh Dương, đệ thấy địa thế nơi này như thế nào?

    Minh Dương đạo nhân không hiểu ý, nhưng vẫn nhìn về phía vùng sông núi trước mặt một lát rồi đáp:
    - Tiểu đệ đối với thuật phong thủy không hiểu nhiều lắm, nhưng thấy nơi này nước bao quanh núi, tụ khí tàng phong, hẳn là một nơi có phong thủy rất tốt.

    Lâm Kinh Vũ gật đầu nói:
    - Ta cũng thấy như vậy. Ngày trước khi Phương sư thúc đến đây có lẽ cũng có cảm giác tương tự.

    Cặp lông mày của Minh Dương đạo nhân khẽ nhíu lại, đưa mắt nhìn sang phía Lâm Kinh Vũ nói:
    - Lâm sư huynh, ý huynh là…

    Lâm Kinh Vũ không trả lời, chỉ mãi ngắm non nước tươi đẹp phía xa xa, một lúc sau mới thản nhiên đáp:
    - Sư đệ, đệ quay về thành Long Hồ nói với Vương gia chủ một tiếng, bốn người bọn đệ sẽ ở lại trong thành, mặc khác nhờ ông ta cho người sửa sang ngôi miếu nhỏ này để ta tạm ở đây là được.

    Minh Dương đạo nhân chau mày, bước lên một bước dường như muốn nói điều gì, nhưng Lâm Kinh Vũ chỉ cười cười rồi nói:
    - Không sao đâu, đến ta mà đệ cũng không tin?

    Minh Dương đạo nhân nhìn y một lúc lâu, sau đó gật đầu mỉm cười đáp:
    - Vâng, đệ đã hiểu rồi.

    Nói xong bèn quay người rời khỏi, tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất. Nụ cười trên gương mặt Lâm Kinh Vũ cũng từ từ thu lại, dõi mắt nhìn về phía xa xa , tà áo bay phất phơ trong gió núi. Một lúc sau, nghe xen lẫn trong gió có tiếng thì thầm, hình như y đang khẽ gọi một câu:

    - Sư…

    Nhưng không hiểu tại sao, thanh âm này đột nhiên đứt đoạn, chữ thứ hai cuối cùng vẫn không được thốt ra.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 22-10-2012 lúc 16:10.
    江海一量、人心莫测

    ---QC---


  10. Bài viết được 127 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
Trang 2 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status