TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 133

Chủ đề: Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh (New: Chương 62)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 4: Xà họa (Thượng)


    Dịch: Zhu Xian
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    - Ta muốn sống!

    Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào nam tử đó, cắn răng chậm rãi nói ra câu này. Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện giọng của mình không biết từ lúc nào đã trở nên khàn khàn, ba tiếng kia khó nghe vô cùng. Có lẽ vì phải liên tiếp chịu sự giày vò khi đứng trước bờ vực sinh tử, nên lúc này đối mặt với một nhân vật cường đại đáng sợ như thế, trong lòng hắn tuy có sợ hãi nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Có điều hai bàn tay siết chặt và đôi mắt trợn trừng đã chứng tỏ hắn bất quá vẫn chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.

    Sự bình tĩnh gượng gạo và ánh mắt phức tạp rõ ràng ấy đều bị nam tử thần bí kia nhìn thấu. Y chẳng thèm đến xỉa đến gương mặt dính đầy máu của gã thiếu niên, chỉ lạnh lùng nói:
    - Tốt, nếu muốn sống thì hãy theo ta.

    Kẻ thần bí không hề có ý dừng lại, quay người đi vào sâu trong rừng, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu liếc Vương Tông Cảnh lấy một cái. Vương Tông Cảnh ban đầu còn hơi do dự, nhưng khi đảo mắt nhìn quanh khu rừng rậm rạp yên ắng, từ trong bóng tối âm u dường như yêu thú có thể lao ra bất cứ lúc nào, sau cùng đành phải nghiến răng bước theo.

    Sương mù trong rừng dần dần tan đi, cây cối xung quanh cũng trở nên rõ ràng hơn. Thế nhưng xa ngoài tầm mắt cũng chỉ có toàn cây là cây, chẳng thể thấy được điểm tận cùng của khu rừng rậm. Địa thế trên đường cũng không bằng phẳng, lúc thì nhấp nhô gập ghềnh, lúc thì đá to cây đổ, thậm chí hai người còn phải lội qua một con suối nhỏ giữa rừng. Suốt quãng đường, nam tử thần bí bước đi dễ dàng như đang giẫm trên đất bằng, ngược lại với Vương Tông Cảnh phải chịu cực khổ vô cùng.

    Cơ thể Vương Tông Cảnh vẫn chưa phát triển, trước đó lại liên tục gặp nạn nên thể lực đã tiêu hao rất nhiều, dọc đường lại phải leo lên trèo xuống, thật khổ sở không sao kể xiết. Có điều đi tới lúc này, trong lòng hắn dường như cũng hiểu ra điều gì đó, biết rằng nam nhân phía trước chắc chắc không phải loại người sẽ bận tâm đến thân thể của mình, cộng thêm chút cố chấp của nam nhi tuổi trẻ, đến một câu cầu xin kẻ thần bí kia hắn cũng chẳng nói, chỉ há miệng thở hổn hển rồi nghiến chặt răng, loạng quạng cất bước tiếp tục đi xuyên qua khu rừng nguyên thủy này.

    Tiếng chim hót phía xa nhưng lại giống như đang phát ra ở ngay trên đỉnh đầu, những tia nắng khẽ dao động rồi chiếu xuống qua kẽ lá, khiến cho cái bóng dưới chân Vương Tông Cảnh biến đổi đan xen, trắng đen chập chờn. Dây leo cổ thụ, cỏ lá rêu xanh tầng tầng lớp lớp vô biên vô hạn, lặng yên không một tiếng động. Lá rơi chầm chậm, cành cây khẽ rung, khung cảnh trong rừng giống như một bức tranh thiên nhiên u nhã tươi đẹp.

    Đi được một lúc lâu, Vương Tông Cảnh nhảy xuống từ một tảng đá lớn, cảm thấy cơ thể mình đã vô cùng mệt mỏi. Nhưng nam tử thần bí đằng kia vẫn đều đều tiến về phía trước, chẳng hề có dấu hiệu muốn dừng lại nghỉ ngơi. Hắn dựa người vào tảng đá thở dốc một hồi, rồi cắn răng đứng dậy, tiếp tục đi theo. Nhưng mới đi được vài bước, hắn bỗng nhìn thấy một cái gì đó. Vương Tông Cảnh khẽ chau mày, lấy tay gạt đám cành cây bên cạnh, quả nhiên phát hiện ở đây cũng có một pho tượng đá to lớn bị hư hại nằm trên mặt đất. Bất luận hình dáng bên ngoài hay mức độ bị tàn phá trên tượng đá đều không khác lắm so với bức tượng đã thấy trước đây.

    Cũng dữ tợn hung ác như thế, cũng sống động hệt như thế, có điều pho tượng đá này hình như bị tổn hại nhiều hơn chút đỉnh, một phần chân tay đã rời ra khỏi thân tượng.

    Chỉ vừa mới ngơ ngẩn một lúc, nam tử thần bí đằng trước tựa hồ đã đi được khá xa, bóng người sắp khuất hẳn sau rừng cây. Vương Tông Cảnh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo. Cứ thế, hai người đi xuyên qua cánh rừng. Kẻ thần bí kia vẫn một mực duy trì tốc độ không nhanh không chậm, dường như cũng chú ý đến thể lực và vận tốc của Vương Tông Cảnh, song suốt cả chặng đường y vẫn không hề có ý định dừng lại nghỉ ngơi. Cho nên khi đi tiếp được chừng một nửa tuần hương, Vương Tông Cảnh cảm thấy quả thật không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

    Mồ hôi Vương Tông Cảnh đổ ra như tắm, thậm chí phần lớn những vết máu yêu thú dính trên mặt cũng bị rửa trôi. Hắn thấy trước mắt bắt đầu xuất hiện vài ngôi sao nhỏ đang lấp lánh bay lượn, hai chân nặng như đeo chì. Đúng lúc này, thân hình kẻ thần bí kia đột nhiên khựng lại, cuối cùng cũng đã dừng bước.

    Vương Tông Cảnh không thể nhịn thêm được nữa, vội vàng chọn bừa một gốc cây đại thụ rồi ngồi xuống, há miệng thở hổn hển, một lúc lâu mới cảm thấy khá hơn, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy miệng lưỡi khô đắng. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nam nhân thần bí đó bây giờ đang đứng trước một bức tượng, cũng chẳng có gì bất ngờ, chỉ là những thứ đã nhìn thấy dọc đường. Thực tế, ngoại trừ hai pho tượng đã thấy lúc đầu, khi đi trên đường Vương Tông Cảnh còn nhìn thấy thêm ba bức nữa, hình dáng bề ngoài khá giống nhau. Điều này khiến hắn mặc dù đang rất mệt mỏi cũng có chút nghi hoặc. Rốt cuộc đây là đâu, vào thời xa xưa là ai đã khắc ra những bức tượng vô cùng kỳ quái ở vùng đất nguyên thủy này.

    Có điều pho tượng trước mặt kẻ thần bí lúc này rõ ràng có chút khác biệt với những bức tượng đổ trong rừng trước đó. Đầu tiên, pho tượng này so với những tượng đá hung ác kia thì nhỏ hơn rất nhiều. Tiếp đó, pho tượng đứng thẳng chứ không bị đổ trên mặt đất. Nhưng nói nó nhỏ cũng chỉ là tương đối mà thôi, kẻ thần bí kia tuy có thân hình cao lớn nhưng khi đứng trước bức tượng vẫn thấp hơn không ít. Ngoài ra về hình dáng của tượng đá thì vẫn giống hệt những bức tượng trước, đều là bộ dạng dữ dằn, hung tợn.

    Vương Tông Cảnh khẽ liếc qua khuôn mặt kẻ thẫn bí, bất chợt sững sờ. Tuy y đang ngước nhìn pho tượng đá, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ chán ghét không che dấu được. Phía bên phải bức tượng, nhìn kỹ liền thấy thấp thoáng có một đường mòn nhỏ đi sâu vào trong rừng. Nhìn xuôi về phía cuối con đường, chỉ thấy phía trước là rừng cây yên ắng tĩnh mịch, không biết vì sao tại một chỗ khá xa lại mơ hồ bốc lên một luồng khí màu hồng phấn, trông hơi giống với sương mù thường thấy trong rừng vào sáng sớm, chỉ là có vẻ thần bí hơn thôi.

    Vương Tông Cảnh thoạt đầu hơi ngây người một chút, sau đó liền biến sắc mặt, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn sương màu hồng ấy, nhưng trong ánh mắt chẳng những không có vẻ vui mừng mà ngược lại có vài phần kinh hãi. Nếu như hắn đoán không nhầm, thứ kia chính là chướng khí cực độc, làm cho tất cả mọi người ở U Châu vừa nghe nhắc tới đều phải khiếp sợ. Truyền thuyết kể rằng, bất cứ nơi đâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn cũng có loại chướng khí độc hại này, bất luận là cầm thú chim muông hay con người, thậm chí cả yêu thú hung hãn một khi gặp phải đám khí hồng ấy thì toàn thân lập tức bị thối rữa, chết đi trong đau đớn, hầu như không có thuốc nào chữa được.

    “Chắc sẽ không phải đi sang bên đó chứ?”, Vương Tông Cảnh thầm nghĩ, khóe miệng run run.

    Kẻ thần bí nhìn chằm chằm vào pho tượng sừng sững kia một hồi, không hề quay đầu lại, chỉ lạnh lùng buông một câu:
    - Đi thôi!
    Nói xong liền cất bước, nhưng hướng hắn đi lại là về phía bên trái của bức tượng đá.

    Vương Tông Cảnh thở phào một hơi, lắc lắc đầu, xốc lại tinh thần mệt mỏi của mình một lúc rồi bước theo sau.

    Đoạn đường này trở đi, chẳng hiểu tại sao lại không còn nhìn thấy những bức tượng đá nằm nghiêng ngửa trong rừng, đồng thời cả đám yêu thú khiến cho Vương Tông Cảnh hãi hùng khiếp vía, tâm trí không yên cũng chẳng thấy xuất hiện nữa. Nhưng con đường dưới chân lại càng lúc càng khó đi, cây cối bụi gai cũng dần nhiều hơn, có những đoạn căn bản rất khó đi qua được. May mà bản lĩnh của kẻ thần bí đằng trước khá lợi hại, những chỗ người thường khó có thể vượt qua, y chỉ cần vung tay hai ba cái lập tức đã mở ra một con đường, giúp cho Vương Tông Cảnh tiết kiệm không ít sức lực, bằng không chỉ sợ thiếu niên này đã chết vì mệt ngay trên đường đi rồi.

    Cứ đi như vậy ước chừng nửa nén hương, trước mắt hai người bỗng nhiên sáng bừng lên, địa hình bằng phẳng trải rộng, giữa rừng xuất hiện một mảnh đất trống khoảng chừng hơn mười trượng, phía trước có một ngọn núi nhỏ, dưới núi là một sơn động lớn, cửa vào ít nhất cũng rộng hơn năm trượng. Nếu lấy cái động này làm trung tâm thì khu vực xung quanh bảy tám trượng chỉ toàn là cỏ dại, một bóng cây cũng không có.

    Dường như có một mùi tanh hôi loáng thoáng bay ra từ phía trong sơn động rộng lớn.

    Trong lòng Vương Tông Cảnh như có phản ứng, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, khẽ liếc kẻ thần bí kia một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào sơn động.

    - Chính là chỗ này.
    Kẻ thần bí cũng chẳng hề có ý muốn giả thần giả quỷ, trực tiếp nói với Vương Tông Cảnh:
    - Trong động có một con yêu thú rất lợi hại, ta muốn giết nó. Có điều bản tính nó rất giảo hoạt, nhất định không chịu ra khỏi động. Ta muốn ngươi giúp ta.

    Y quay đầu lại, vẻ mặt hờ hững nhìn Vương Tông Cảnh, rồi lạnh lùng nói:
    - Nếu ngươi muốn sống thì hãy làm theo lời ta nói!

    Vương Tông Cảnh thở hổn hển, nhìn vào trong sơn động, cắn răng hỏi:
    - Trong động là cái gì?

    - Một con ‘Kim Hoa Cổ Mãng’.
    Kẻ thần bí sắc mặt bình thản, giống như đang nhắc tới một chuyện chẳng hề quan trọng.
    - Con yêu thú này đã tu luyện nhiều năm, hiểu được tính người, tuy tham ăn khát máu nhưng mấy ngày gần đây đã tu luyện đến lúc quan trọng, tiến thêm bước nữa là có thể lột xác trọng sinh, đạo hạnh tiến nhanh, do đó không dễ gì chịu ra khỏi động. Động này chính là hang ổ của nó, con yêu thú ấy toàn thân đầy vảy vô cùng rắn chắc, nếu tiến vào trong thì quá nguy hiểm, chỉ có thể dụ nó bò ra, trước tiên đánh vào vị trí bảy tấc dưới tim rắn, phá đi đạo hạnh của nó, lúc đó vảy rắn trên thân sẽ mất đi yêu lực, trở nên bình thường, như thế mới giết được.

    Y liếc nhìn Vương Tông Cảnh, nói:
    - Ngươi, chính là mồi nhử đó.

    Vương Tông Cảnh chỉ thấy tai mình ù lên, trái tim như muốn vọt thẳng ra ngoài. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn điên cuồng gào thét, liều mạng với gã đàn ông này. Nhưng đến lúc cuối cùng, hắn chỉ có thể căm hận nhìn chằm chằm vào y, một tiếng cũng không thốt lên được.

    Trước mặt nam nhân này, dù hắn thật sự liều mạng đi chăng nữa, thì cũng khác gì con sâu cái kiến đâu?

    Nam nhân thần bí chẳng thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt cừu hận của tên thiếu niên, thò tay vào trong người lấy ra một cái khay đồng, trên mặt có khảm bạc mấy phù văn kỳ dị, ném cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh ngơ ngác nhận lấy, chỉ thấy vật này cầm hơi nằng nặng, bên tai vang lên tiếng người đàn ông đó:
    - Thứ này ngươi cầm trên tay, đợt lát nữa khi con yêu thú lao tới thì hãy giơ nó lên trên đỉnh đầu, ắt có thể cầm cự được một lúc. Nhớ kỹ, chỉ được đứng yên tại chỗ, tuyệt đối không được chạy, bằng không với động tác nhanh như chớp của Kim Hoa Cổ Mãng, nếu để nó phát hiện ra có điều không ổn thì sẽ rút về sào huyệt ngay lập tức. Chỉ có thừa lúc nó đang tức giận muốn cắn ngươi, thân hình lộ ra khỏi động, ta đứng bên cạnh mới có thể đánh trúng rồi lấy tính mạng của nó trong vòng một chiêu. Ngươi hiểu rõ chứ?

    Vương Tông Cảnh khó nhọc gật đầu. Nam tử thần bí cười lạnh một tiếng, nói:
    - Nếu ngươi dám chạy, làm hỏng đại sự của ta, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi trói lại rồi vứt vào trong động cho rắn ăn thịt, biết chưa?

    Thân hình Vương Tông Cảnh khẽ run lên, nỗi căm phẫn oán hận ngập tràn trong mắt, nhịn không được bèn gào lên:
    - Nếu chỉ là mồi nhử, vậy tại sao ngươi không bắt mấy con yêu thú khác tới mà chỉ khăng khăng muốn bắt ta?

    Nam tử thần bí thoáng khựng lại, dường như cũng không ngờ thiếu niên này đột nhiên lại mở miệng. Y không khỏi liếc nhìn Vương Tông Cảnh một cái, chỉ thấy hắn đang dựa lưng vào cây đại thụ, sắc mặt tỏ ra tuyệt vọng nhưng ánh mắt lại hung ác giận dữ. Quả thật rất giống một con thú nhỏ đang bị truy đuổi sắp chết trong khu rừng rậm nguyên thủy, mặc dù gặp phải tuyệt cảnh nhưng bản chất vẫn mang vài phần ương bướng hoang dã.

    - Bởi vì, ngoại trừ món ‘Long Hồ Thanh Lý’ được xưng tụng là món ngon nhất của Nam Cương kia ra…
    Nam nhân thần bí liếc nhìn thiếu niên đang tức giận kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt tàn nhẫn, cộng với khuôn mặt nửa trắng nửa đen đáng sợ càng dễ khiến cho người khác khiếp vía.
    - Kim Hoa Cổ Mãng thích ăn nhất là thịt người, đặc biệt là những đứa trẻ… hơn 10 tuổi.

    Một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Vương Tông Cảnh rốt cuộc cũng đã biến mất không thấy đâu.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người tích cực ủng hộ cho Tru Tiên 2 nào.
    Vị trí thứ 3 trở lên sẽ có Bom nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:12.
    ---QC---
    江海一量、人心莫测


  2. Bài viết được 134 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    leducdai,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 4: Xà họa (Trung)


    Dịch: ruantaixing
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Nắm chặt khay đồng trong tay, Vương Tông Cảnh chậm rãi bước từng bước về phía trung tâm khu rừng trống. Theo lời dặn dò của kẻ thần bí đang ẩn mình phía sau, hắn cần phải đến một chỗ cách cửa động hơn bốn trượng rồi đứng nguyên ở đó. Khi con Kim Hoa Cổ Mãng lao ra cắn, lấy cái khay này giơ lên trên đỉnh đầu sẽ có thể tạm thời bảo vệ được mình.

    Nghĩ tới đó, Vương Tông Cảnh không nhịn được nhìn thoáng qua cái khay một lượt, chỉ thấy trên bề mặt của nó tuy khắc những ký hiệu tỉ mỉ tinh xảo, nhưng khi cầm trên tay lại thấy bình thường không có gì lạ, một chút thần kỳ cũng chẳng thấy chứ đừng nói đến khả năng chống lại con Kim Hoa Cổ Mãng tuyệt đối vô cùng hung ác kia.

    Chỉ là bây giờ tên đã trên dây, thà miễn cưỡng làm theo thì còn có cơ hội sống sót, chứ quay đầu bỏ chạy chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn thân. Vương Tông Cảnh chỉ có thể không ngừng chửi thầm mười tám đời tổ tông kẻ thần bí kia trong bụng, nhưng sau đó chẳng có cách nào khác đành phải tiến thẳng về phía trước.

    Từ từ tới gần cửa động, mùi tanh hôi trong không khí dần dần nồng nặc, bước chân Vương Tông Cảnh càng lúc càng chậm, hô hấp cũng càng dồn dập hơn. Hiện tại hắn bất quá cũng chỉ là một thiếu niên mới mười một tuổi, mặc dù xuất thân từ Vương tộc, nhưng có bao giờ từng trải qua một loạt sự giày vò sống chết kinh tâm động phách như mấy ngày vừa qua chứ?

    Thậm chí hắn còn có thể cảm giác lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi, ướt đẫm mép khay đồng.

    Cuối cùng hắn cũng tới trước sơn động rồi đứng lại ở một nơi cách cửa động khoảng bốn trượng, cố lấy hết tất cả dũng khí vốn có của mình nhìn về phía sơn động tối om.

    “Ầm!” một tiếng sấm như có như không vang lên bên tai hắn, Vương Tông Cảnh không tự chủ được lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch. Từ một vùng tối đen sâu trong động sáng lên hai con mắt xanh lè khổng lồ, đồng tử giống như lưỡi dao mỏng dài và lạnh băng, nhìn cặp mắt đó ước chừng phải cao hơn hắn cả nửa người.

    Mùi tanh tưởi trong không khí đột nhiên trở nên nồng nặc, một tiếng rít quỷ dị từ trong huyệt động đem ngòm phát ra.

    Thân thể Vương Tông Cảnh nhịn không được liền run bắn lên, tay nắm chặt cái khay đồng.

    Có điều không biết tại sao con yêu thú đáng sợ chiếm giữ sơn động ấy lại không lập tức lao ra săn giết con mồi ngon tự dâng tới cửa này. Cặp mắt rắn khổng lồ lạnh băng đáng sợ đó chỉ ở trong huyệt động tối tăm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên bên ngoài cửa động.

    Xung quanh lặng ngắt như tờ, chẳng biết có phải vì ở đây có con Kim Hoa Cổ mãng hay không, mà ngoài bìa rừng rậm rạp, đừng nói tới yêu thú, ngay cả chim chóc cũng không thấy một con. Bên ngoài sơn động, tình trạng giằng co một cách lặng lẽ khác thường cứ thế tiếp diễn.

    Cứ đứng như vậy không biết bao lâu, giống như đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, lại tựa hồ chỉ mới thoáng qua trong chốc lát. Mồ hôi Vương Tông Cảnh túa ra đầm đìa, trong đầu không ngừng hình dung ra những cảnh tượng hoặc hình ảnh đáng sợ mà ngay chính bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn cảm thấy trong bộ não mình như có một sợi dây cung đang căng lên, từ khi tỉnh lại lúc nào cũng phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, lần này mặc dù không trực tiếp thô bạo như mấy lần trước, nhưng cặp mắt rắn tàn nhẫn vô tình trong bóng tối kia cùng mùi tanh hôi nồng nặc phảng phất xung quanh còn tạo cho hắn áp lực nặng nề hơn nhiều. Trước sự giằng co trong im ắng quỷ dị khiến người ta phát điên lên này, hắn quả thật cảm thấy sợi dây cung trong đầu mình như sắp thình lình đứt phực.

    "Đứt rồi, mình sẽ thành cái gì đây?"

    Lúc đó, một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn: “… sẽ không thể kiềm chế được điên cuồng vừa chạy vừa hét, hay cứ thế đánh mất lý trí, thật sự hóa thành một tên điên...”

    "Sắp chết rồi, hay là sắp điên rồi?"

    Thân thể hắn bắt đầu từ từ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch bất giác co giật. Bên ngoài khu đất trống, nam nhân thần bí đang ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ nhanh chóng nhận ra gã thiếu đằng kia hình như có điều không ổn, y khẽ chau mày.

    Đúng lúc đó, trong sơn động đột nhiên nổi trận gió tanh, một tiếng rít khác hẳn lúc nãy truyền tới, đồng thời bóng rắn khổng lồ vàng trắng lẫn tạp lao vọt ra, xông thẳng về phía thiếu niên đang đứng cô độc bên ngoài động.

    Bóng rắn nhanh chóng phóng tới, chỉ trong chớp mắt đã nhào đến trước người Vương Tông Cảnh, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy rõ hình dáng con Kim Hoa Cổ Mãng. Trong lúc khẩn cấp, theo tiềm thức, hắn chỉ kịp làm một động tác duy nhất đó là giơ cao khay đồng lên quá đỉnh đầu. Ngoài bìa rừng, cách đó mấy trượng bỗng vang lên một tiếng quát nhỏ:

    - Mau!

    Cái khay đồng rung lên, ngay sau đó từ giữa khay phát ra một đạo hào quang, nhanh chóng phình to thành một cái lồng sáng trắng bao phủ Vương Tông Cảnh vào bên trong. Giây lát sau, một cái đầu rắn khổng lồ ầm ầm ngoạm xuống, va chạm với cái lồng sáng trắng này.

    Lồng sáng hộ thể phảng phất truyền đến một tầng hơi ấm nhàn nhạt ôn nhu, có điều Vương Tông Cảnh thậm chí còn chưa kịp cảm thấy yên tâm thì một luồng sức mạnh đáng sợ như dời non lấp bể đã dội xuống từ trên đỉnh đầu. Lực đạo này lớn đến mức làm cho hai chân hắn mềm nhũn ra, không cách nào giữ vững thân thể được nữa, ngồi bệt xuống đất. Sau đó là một loạt âm thanh “lách cách” khiến người nghe thót tim, xen lẫn với tiếng nứt vỡ trầm đục. Vương Tông Cảnh kinh hãi ngẩng đầu lên, đột nhiên chỉ thấy lồng sáng trắng của khay đồng đang lung lay sắp đổ, bản thân cái khay cũng đã rạn ra mấy vết nứt.

    Đúng lúc ấy, lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ con yêu thú khổng lồ đáng sợ đang đối mặt với mình.

    Đây là một con rắn có thân hình khổng lồ, hơn một nửa cơ thể vẫn còn trong sơn động, lao tới cắn người chẳng qua chỉ mới nửa thân trước của nó mà thôi. Nhưng cho dù là vậy thì chỉ cái đầu rắn to hơn cả thân người cũng đủ để dọa chết người ta rồi. Thân trên con rắn dài và cường tráng, lớp vảy màu trắng xanh được phủ đều tăm tắp trông giống như một cái áo giáp khổng lồ, đồng thời trên vảy còn có hoa văn màu vàng, đặc biệt những hoa văn này lại càng dày đặc hơn ở vị trí đầu rắn to tướng, khiến cho con Kim Hoa Cổ Mãng trông càng thêm quỷ dị.

    Lúc này, Kim Hoa Cổ Mãng đã cắn lên người Vương Tông Cảnh, nhưng bị lồng ánh sáng do cái khay đồng trên tay Vương Tông Cảnh cản lại. Tuy lồng sáng đã bị con yêu thú khổng lồ này làm nứt, lung lay sắp đổ, nhưng ít nhất trước mắt vẫn chống đỡ được lực cắn đáng sợ của nó.

    Cặp mắt rắn lạnh lẽo vô tình thoáng hiện một tia giận dữ vì miếng mồi ngon đột nhiên lại trở nên khó khăn ngoài dự định. Kim Hoa Cổ Mãng rít lên một tiếng cổ quái, thân hình đột ngột dựng thẳng lên, cái miệng lớn há ra, để lộ hai cái răng nanh gớm ghiếc. Đối với Vương Tông Cảnh đang đứng bên dưới mà nói, thì cái miệng đang ngoác ra đó giống hệt như một cái hang động sâu hoắm đen ngòm, chính là vật kinh khủng nhất trên thế gian.

    Nếu như có thể, hắn tuyệt đối sẽ bỏ mặc tất cả, vắt chân lên cổ mà chạy, việc gì phải lo nghĩ đến sự uy hiếp của kẻ thần bí kia nữa? Chỉ là giờ phút này, con Kim Hoa Cổ Mãng đã bổ nhào tới trước mặt, bản thân bị đánh ngã xuống đất, có muốn chạy cũng không được nữa rồi. Hắn không còn cách nào khác, lại giống như người chết đuối vùng vẫy giãy dụa, đành nắm chặt lấy cái khay đồng bị nứt vỡ, bất chấp tất cả liều mạng giơ lên cao.

    Rừm rậm xung quanh lặng im không một tiếng động,cũng không biết kẻ thần bí kia đang nấp nơi nào mà tới giờ vẫn chưa chịu ra tay.

    Cái đầu con rắn khổng lồ một lần nữa lại ầm ầm bổ xuống đất, lồng sáng trắng liên tục rung lắc, tiếng nứt rạn lại vang lên nghe rùng rợn đến thót tim. Vương Tông Cảnh thoáng tuyệt vọng nhìn lên trên đỉnh đầu, mặt khay đồng bây giờ trở nên yếu ớt như một miếng đậu hũ, rung lắc rồi sau đó phát ra một tiếng giòn tan, vỡ ra thành năm sáu mảnh. Đầu rắn lướt qua, lồng sáng tan biến, cặp răng nanh to lớn đáng sợ chớp mắt đã cắm vào vai phải Vương Tông Cảnh, máu tươi phun ra như suối, cơn đau như thủy triều trào dâng khiến cho gã thiếu niên toàn thân co giật. Thế nhưng ngay sau đó, hắn càng khiếp sợ hơn nữa khi phát hiện vết thương to tướng trên vai phải mình trong chớp mắt đã nhanh chóng biến thành màu đen.

    Đó là một màu đen u ám mang theo chút sắc tím, ngay lập tức khiến vết cắn trên vai phải hắn tê liệt hoàn toàn. Vết thương lớn như vậy, ban đầu Vương Tông Cảnh còn thấy rất đau, nhưng giờ phút này đã cảm thấy không còn chút cảm giác nào nữa. Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy màu đen đáng sợ đó nhanh chóng lan ra như nước chảy, từ miệng vết thương lần theo da thịt lan đến những chỗ khác, tới chỗ nào thì chỗ đó lập tức tê dại không còn cảm giác gì.

    Đây là loại kịch độc nào mà lại đáng sợ đến thế…

    Cả người Vương Tông Cảnh cứng ngắc như một khúc gỗ, lăn đùng xuống. Giây lát sau, màu đen liền lan đến trên khuôn mặt hắn. Vương Tông Cảnh thậm chí còn không thể khống chế bản thân mình được nữa, ngay cả mí mắt cũng không thể chớp, chỉ có thể trợn mắt há miệng, ngã ngửa ra sau nhìn con rắn khổng lồ phía trên mình đang giương cao đầu, há cái miệng khổng lồ cắn xuống.

    Lần này, ánh mắt của Kim Hoa Cổ Mãng cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ tham lam đắc ý, nó rống to một tiếng, ngẩng cao đầu chuẩn bị nuốt chửng miếng mồi ngon dâng tới tận miệng này. Đúng lúc đó, thừa dịp trong mắt Kim Hoa Cổ Mãng chỉ chú ý đến con mồi trên mặt đất, đằng sau một cây đại thụ bên rừng, một luồng sáng xanh chợt lóe lên nhanh như chớp, tựa hồ phá không bay tới, trước khi con Kim Hoa Cổ Mãng kịp phản ứng thì một nhát kiếm đã đâm ngay vào vị trí bảy tấc dưới đầu rắn.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người tích cực ủng hộ cho Tru Tiên 2 nào.
    Vị trí thứ 3 trở lên sẽ có Bom nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:13.
    江海一量、人心莫测

  4. Bài viết được 130 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 4: Xà họa (Hạ)


    Dịch: Hoa Xuân
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên rống lên một tiếng kinh thiên động địa, trong tiếng kêu chói tai ẩn chứa sự oán hận vô cùng, cả thân hình to lớn bắt đầu vặn vẹo. Trong chớp mắt, vị trí bảy tấc trọng yếu của Kim hoa cổ mãng bị đâm thủng một lỗ, máu tươi bắn ra tung tóe. Dưới kiếm khí tung hoành, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không biết thanh tiên kiếm kia đã đâm chém được bao nhiêu nhát trong thân rắn, máu tươi phun ra khắp nơi, tình trạng cực kì thê thảm.

    Cùng lúc đó, một bóng đen lướt tới từ không trung, chính là kẻ thần bí kia đang lạnh lùng lao về phía con rắn. Kim Hoa Cổ Mãng dường như biết tình thế không ổn, định nhanh chóng lui về hang, nhưng vết thương ở vị trí bảy tấc vốn là điểm yếu trên cơ thể nó lại quá nặng, cả thân rắn bắt đầu chao đảo như sắp sụp xuống. Yêu thú đáng sợ trước đó không lâu còn uy phong lẫm liệt, hung uy hiển hách giờ đây cũng gục ngã trên mặt đất giống như Vương Tông Cảnh, hơn nữa còn đang ở trong tình trạng hấp hối.

    Kẻ thần bí bay tới vẫy nhẹ tay, máu thịt phụt ra xen lẫn tiếng hí dài đau đớn của con Kim Hoa Cổ Mãng, thanh tiên kiếm màu xanh đâm thủng sống lưng nó bay trở về tay kẻ thần bí. Y không cho yêu thú một cơ hội lấy hơi nào, khuôn mặt âm dương thoáng hiện một tia sát ý, ánh sáng xanh đột nhiên tăng vọt, hóa thành một thanh khai thiên cự kiếm trực tiếp đánh thẳng xuống.

    “Vù” một tiếng xé gió, trời đất núi rừng dường như đều ngưng đọng trong khoảnh khắc. Thân thể cực lớn của Kim Hoa Cổ Mãng đột nhiên cứng đờ, sau đó cái đầu rắn khổng lồ bị đứt lìa khỏi thân, bay ra ngoài giống như một tảng đá lớn.

    Máu tươi đỏ thẫm từ cổ con rắn tuôn ra xối xả như thác lũ, trong chớp mắt giội cho Vương Tông Cảnh từ đầu tới chân toàn là máu. Máu rắn sền sệt, mang theo một mùi cực kì cay mũi. Cả người Vương Tông Cảnh ngập trong máu, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể dường như đã tê liệt hoàn toàn, chỉ đôi chỗ còn chút cảm giác, đột nhiên một trận đau đớn kinh khủng như bị lửa đốt truyền đến. Ngay sau đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên, mất đi tri giác rồi bất tỉnh nhân sự.

    Kẻ thần bí lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống thân rắn còn khẽ run rẩy trên mặt đất tựa hồ vẫn chưa chết hẳn và cả thiếu niên bị ngập trong máu rắn ở phía dưới. Y cười lạnh một tiếng, không thèm xem tiếp nữa, thân hình vọt lên đuổi theo hướng cái đầu rắn vừa bay ra.

    Chiếc đầu rắn khổng lồ văng thẳng vào rừng rậm với lực đạo cực lớn, đập liên tiếp vào bốn năm gốc đại thụ, sau đó mới rơi xuống lăn trên mặt đất, cuối cùng không chuyển động nữa. Kẻ thần bí lập tức bay đến, xem xét cẩn thận một lúc rồi nắm chặt thanh tiên kiếm màu xanh bổ xuống lần nữa, chỉ có điều lần này y có vẻ rất cẩn thận, lực đạo cũng đã được khống chế, liên tục bổ xuống mấy lần như vậy, cái đầu của Kim Hoa Cổ Mãng đã bị chia năm xẻ bảy, có thể nói là chết không toàn thây.

    Kẻ thần bí chăm chú nhìn cái đầu rắn đã bị chém nát, mặc kệ máu me tanh hôi khắp mặt đất. Ánh mắt sáng bừng của y như đang tìm kiếm gì đó giữa đống máu thịt xương trắng ấy. Sau một lúc lâu, trên mặt kẻ thần bí thoáng hiện nét vui mừng, giơ tay với một cái rồi lui về phía sau. Lúc này, trên tay y đang cầm một viên xà châu màu trắng to hơn nửa bàn tay. Viên xà châu này trong suốt trắng bóng, ánh sáng lấp lánh, cho dù ở một nơi ngập mùi máu tanh nồng nặc như ở đây nó vẫn toả ra một mùi thơm thoang thoảng.

    Kẻ thần bí nhìn chằm chằm viên bảo châu trong tay, lòng thầm mừng rỡ. Y không thèm để ý cái đầu rắn trên mặt đất nữa, bay vút lên trên, đưa mắt quan sát rồi tùy ý hạ xuống một nhánh cây to khỏe gần đó. Kẻ thần bí dựa lưng vào thân cây, tỉ mỉ vuốt ve viên xà châu này hồi lâu, một lúc sau lại lẩm bẩm nói: "Có được viên Ngọc Xà Châu do Kim Hoa Cổ Mãng tu luyện ba ngàn năm tinh hoa đạo hạnh mà thành, chắc có thể ngăn chặn được sức mạnh của Tu La!"

    Nói xong, y hít một hơi thật sâu, tay trái cầm lấy viên Ngọc Xà Châu óng ánh trắng nuột từ từ áp vào làn da đỏ sậm trên nửa khuôn mặt của mình.

    “Hít hà…”

    Kẻ thần bí hừ nhẹ một tiếng như hít vào hơi lạnh. Y nhắm nghiền hai mắt lại, da thịt trên mặt bắt đầu co giật không ngừng. Cùng lúc đó, hào quang trên Ngọc Xà Châu cũng từ từ sáng lên. Phần da thịt đỏ sậm kinh tởm trên mặt kẻ thần bí kia dường như xuất hiện những sợi tơ hồng mờ ảo quỷ dị từ sâu trong cơ thể đang bị viên Ngọc Xà Châu hút vào.

    Thân thể kẻ thần bí khẽ run lên, trông thần sắc bộ dạng dường như có chút đau đớn. Nhưng y rõ ràng là một kẻ kiên định, trừ chút đau đớn đó ra không hề biểu lộ gì thêm, mặc dù gân xanh nổi đầy tay cũng không thèm kêu lên một tiếng.

    Cứ như vậy một lúc lâu, kẻ thần bí đột nhiên phát ra một tiếng hừ nhẹ, lấy Ngọc Xà Châu từ trên mặt mình xuống. Ánh sáng trên hạt châu lấp lóe một hồi sau đó dần dần tắt đi, nhìn kĩ sẽ phát hiện trong thân viên châu vốn trắng nuột dường như đã xuất hiện thêm những sợi dây đỏ mảnh như tơ nhện. Trái lại, khí sắc của kẻ thần bí trong chốc lát đã tốt hơn rất nhiều. Chẳng những vậy, vết màu đỏ trên khuôn mặt âm dương chỉ qua lần này rõ ràng đã biến mất một ít.

    Mặc dù trán đẫm mồ hôi nhưng sắc mặt của kẻ thần bí lại cực kỳ cao hứng, thở phào một hơi rồi bật cười thỏa mãn. Y cẩn thận cất Ngọc Xà Châu vào trong ngực, sau đó xuất ra tiên kiếm, ngự kiếm bay lên, xé không phóng thẳng về phía xa, không thèm ngoái đầu lại lần nào.

    Rừng rậm dần dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh vốn có, có điều lúc này hơi máu tràn ngập trong không khí, mùi tanh nồng nặc. Đặc biệt trên bãi đất trống nhỏ ở trong rừng, cái xác rắn khổng lồ nằm gục xuống mặt đất, máu tươi tuôn ra như suối, đọng lại trong một cái hố nhỏ tạo thành một ao máu rắn đỏ lòm. Bên cạnh ao máu này, có một thiếu niên từ đầu tới chân máu me đầm đìa đang nằm cô độc trên mặt đất, không một tiếng động.

    ※※※

    Hắn đã nằm mơ.

    Đó là một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, hắn không biết mình đã phạm phải tội gì đến nỗi bị đày xuống Minh phủ trong truyền thuyết, phải chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu thân vô cùng thảm khốc. Hắn gào khóc trong ngọn lửa mãnh liệt nhưng tất cả người thân, bạn bè không ai đáp lại hắn, dường như chỉ còn lại mình hắn cô độc giữa trời đất cùng với ngọn lửa hừng hực đầy trời vô cùng đáng sợ kia.

    Vì sao lại không chết nhỉ?

    Chẳng phải nói rằng chết rồi sẽ không phải chịu đau khổ nữa hay sao?

    Trong suốt mười một năm cuộc đời, lần đầu tiên trong lòng Vương Tông Cảnh có ý nghĩ như vậy.

    Sau đó, hắn liền giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng đáng sợ này.

    Trời đã xế chiều.

    Bóng tối bắt đầu phủ xuống rừng rậm. Những nơi sâu trong rừng, cành lá rậm rạp nên bóng tối đến càng nhanh hơn. Lúc này bóng đêm đã bao trùm khắp nơi, chỉ bãi đất trống nho nhỏ này là còn chút ánh sáng.

    Có lẽ vừa mới tỉnh lại nên đầu óc Vương Tông Cảnh vẫn còn có chút mơ hồ. Hắn đờ đẫn nhìn xung quanh một lúc, mới chợt nhớ ra mình vốn trúng phải độc rắn nên toàn thân tê liệt, thế nhưng bây giờ sao lại cử động được rồi?

    Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống thân thể mình một cách vô thức, vừa nhìn liền run lên bần bật. Toàn thân hắn đều là máu tươi, không hiểu sao quần áo vốn đang mặc trên người phần lớn đều biến mất, chỉ sót vài mảnh vải nhỏ đang nhăn nhúm trong vũng máu rắn có mùi tanh nồng nặc, trong đó có một mảnh nhỏ lúc hắn nhìn thấy thì đang co rút rồi rơi vào trong vũng máu đỏ tươi, sau đó tan ra một cách quỷ dị, chìm xuống rồi biến mất.

    Thân thể Vương Tông Cảnh bỗng chấn động, giống như một chỗ nào đó sâu trong lòng bỗng nhiên run rẩy một cách kỳ lạ. Hắn nghĩ đến một việc vô cùng đáng sợ: máu rắn này có thể ăn mòn được vải vóc, vậy toàn thân mình bị ngập trong máu rắn sẽ có kết cục như thế nào?

    Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, nhìn chằm chằm vũng máu. Trong đầu hắn nghĩ đến giấc mơ đáng sợ kia, nhớ lại sự đau đớn đến tận xương tủy khi thân thể bị liệt hỏa hừng hực thiêu cháy trong Cửu U Minh Phủ!

    Hắn lắc đầu, thở phì phì, không tự chủ được muốn đứng dậy chạy trốn, chạy xa khỏi cái nơi đáng sợ tràn ngập thứ máu rắn kỳ dị này. Nhưng hắn vừa gắng sức gượng dậy, cánh tay vô lực khuỵu một cái, cả người liền vật xuống bên cạnh.

    Trong cánh rừng u ám đột nhiên vang lên một tiếng “bõm” trầm đục.

    Dường như hắn đã rơi vào một cái vũng...

    Vương Tông Cảnh có chút mê muội lắc đầu, xung quanh người hắn hình như là một thứ chất lỏng sền sệt. Sau đó nhờ vào ánh sáng mờ nhạt, hắn đã nhìn thấy rõ tình cảnh của mình.

    Đây là một cái ao máu, vô số máu tươi chảy ra từ cái thân bị chém đứt đầu của Kim Hoa Cổ Mãng tụ trong một chỗ trũng lớn tạo thành ao máu, nhấn chìm toàn bộ thân thể Vương Tông Cảnh.

    Toàn thân hắn run mạnh một cái.

    Vừa lúc đó, một cảm giác kỳ lạ từ khắp nơi trên cơ thể hắn truyền tới. Đầu tiên chỉ thấy hơi nong nóng, sau lại giống như lửa gặp dầu cháy bùng lên, hóa thành ngọn lửa đỏ rực đất trời, lại giống như một biển lửa điên cuồng, che trời lấp đất, nuốt chửng toàn bộ thân thể nhỏ bé này. Ngọn lửa bập bùng, hừng hực thiêu đốt trên từng tấc da thịt, giống như vô số lưỡi dao sắc bén cắt vào từng tấc từng tấc, không ngừng cắt đứt xé rách, còn kinh khủng hơn tất cả những hình phạt đau đớn đáng sợ nhất trong thiên hạ.

    "Ah!"

    Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết như xé rách tim gan vang lên trong khu rừng u ám. Vương Tông Cảnh như phát điên lên muốn rời khỏi vũng máu này. Nhưng lớp máu tươi kì dị đó lại giống như những ngọn lửa nóng rực tàn nhẫn, nháy mắt đã hủy hoại toàn bộ sức lực còn sót lại của Vương Tông Cảnh. Hắn không còn sức đứng lên nữa, cũng không thể tránh né, cả người run lẩy bẩy, toàn thân ngập trong ao máu đáng sợ đó, mặc cho ao máu giống như ngọn lửa mãnh liệt ấy thiêu đốt từng tấc da thịt mình.

    Thiêu đốt, thiêu đốt, thiêu đốt!

    Thiêu sạch toàn bộ da thịt, thiêu vào tận lục phủ ngũ tạng, thiêu rụi cả huyết dịch kinh mạch, thiêu hết tất cả ý chí. Thế nhưng hắn lại không thể nào chết đi, chỉ có thể bất lực run rẩy, kêu la, gào thét trong vũng máu...

    "A...... A...... A......"

    Trong bóng đêm u ám bao phủ cả cánh rừng, tiếng gào thét thảm thiết không ngừng vang vọng, rất lâu, rất lâu…

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người tích cực ủng hộ cho Tru Tiên 2 nào.
    Vị trí thứ 3 trở lên sẽ có Bom nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:13.
    江海一量、人心莫测

  6. Bài viết được 129 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 5: Sinh tồn (Thượng)


    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Tia nắng sớm đầu tiên từ ngọn cây rọi xuống, sương mù nhàn nhạt như sa*, khẽ lướt qua bụi cây hoa cỏ chiếu vào vùng đất trống giữa rừng. Tiếng chim hót líu lo từ đằng xa vọng tới, trong trẻo dễ nghe, chậm rãi thức tỉnh khu rừng già sau một đêm say giấc.

    Vài giọt sương trong suốt long lanh rơi trên phiến lá dài, khẽ rung rinh trong cơn gió nhẹ rồi chầm chậm trượt xuống mặt đất, nhỏ vào đầu ngón tay đang duỗi ra giữa bụi cây.

    Cảm giác lành lạnh khiến ngón tay khẽ run run rồi từ từ nắm lại.

    Gã thiếu niên đang nằm trong bụi cỏ khó nhọc thu cánh tay về, chống người đứng lên, ánh mắt lướt qua xung quanh mình, rất nhanh thấy được có một vũng máu cách đó không xa. Trải qua một đêm, vũng máu ấy vẫn sền sệt như thế, có điều màu sắc đỏ tươi đã trở nên sẫm dần, pha thêm vài phần xám đen.

    Nhìn vũng máu đó một lúc, khóe mắt Vương Tông Cảnh bất giác nheo nheo lại, sau đó đột nhiên quay đầu đi, một lúc sau mới bình tĩnh lại được. Hắn bắt đầu kiểm tra thân thể mình, phát hiện quần áo trên người hoàn toàn biến mất, nếu nhớ không lầm chắc hẳn đã bị thứ máu rắn quỷ dị kia phân hủy. Bây giờ toàn thân Vương Tông Cảnh ngay cả một sợi lông cũng không có, trơn bóng và nhẵn thín.

    Vương Tông Cảnh vô thức quay đầu nhìn khắp xung quanh, muốn tìm xem có thứ gì có thể mặc vào hay không, ít nhất cũng phải che được chỗ nhạy cảm đấy. Nhưng trong chốn rừng rậm nguyên thủy này, ngoại trừ cây cối hoa cỏ ra thì cũng chỉ có cỏ hoa cây cối, thoạt nhìn không có thứ gì sử dụng được cả.

    Cau mày im lặng một lát, hắn khó nhọc đứng lên, bắt đầu chậm rãi cử động. Biểu tình trên mặt có hơi cổ quái, thầm nghĩ từ lúc sinh ra tới giờ đều lớn lên giữa chốn đông người, chưa bao giờ hắn trần truồng như thế. Hiện tại đang ở trong rừng sâu hoang tàn vắng vẻ, gió sớm ban mai thổi qua làm cơ thể cảm thấy hơi lạnh, khiến hắn có chút không thoải mái. Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, quên luôn cả sự xấu hổ vừa rồi.

    Hôm qua lúc Kim Hoa Cổ Mãng tấn công từng để lại trên vai phải hắn một vết thương rất lớn do bị răng nanh của con cự xà trực tiếp cắm xuyên qua, cũng chính là nơi chất kịch độc của con rắn xâm nhập vào cơ thể khiến toàn thân hắn tê dại, trọng thương sắp chết. Nhưng giờ phút này, chẳng những không nhìn thấy đám chất độc màu đen cực kỳ đáng sợ kia đâu, mà ngay cả vết thương lớn nơi bờ vai cũng đã khỏi quá nửa, ngoại trừ một vết sẹo lớn còn lại thì ngay cả da thịt xung quanh cũng trở nên hồng hào, không hề cảm thấy đau đớn chút nào nữa.

    Hắn đứng trầm mặc thật lâu trên khoảng đất trống giữa rừng, trong đầu lần lượt nhớ lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua, cuối cùng chầm chậm xoay người, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống vũng máu đã trở nên đỏ sậm.

    Thân thể hắn đột nhiên run rẩy, sắc mặt hơi tái, cảm giác đau đớn khiến người ta sống không bằng chết kia thoáng hiện trong đầu, tuy chỉ là hồi tưởng nhưng cũng đủ làm hắn run lên bần bật. Vương Tông Cảnh cắn răng, đảo mắt đi nơi khác, quan sát xung quanh. Chỉ thấy rừng rậm sâu thẳm, cây cối cao ngất, sương mù nhàn nhạt phiêu đãng, rừng sâu kia không biết còn ẩn chưa bao nhiêu điều thần bí và nguy hiểm.

    Không quá chần chừ do dự, Vương Tông Cảnh trầm ngâm giây lát rồi đi vào trong rừng. Tình cảnh trước mắt rất rõ ràng, hắn đã chứng kiến toàn bộ quá trình kẻ thần bí kia giết chết con Kim Hoa Cổ Mãng, sau khi giết xong thì bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt ở chốn rừng sâu nguy hiểm này. Cũng có thể hôm qua lúc hắn bị Kim Hoa Cổ Mãng tấn công, kẻ thần bí đó cho rằng gã thiếu niên này đã chết chắc rồi.

    Hiện tại, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.

    Lúc Vương Tông Cảnh đi vào rừng rậm, trong lòng thầm khích lệ bản thân mình, không chừng vẫn còn mấy phần hy vọng, có thể từ khu rừng rậm nguyên thủy mênh mông này tìm được đường ra, chỉ cần ra được bên ngoài là sẽ tìm được đường về nhà.

    Cứ đi trong rừng như vậy một hồi, Vương Tông Cảnh dần dần phát hiện trên cơ thể mình có chút khác thường. Từ khi bị kẻ thần bí kia bắt đến khu rừng này hắn chưa từng được ăn, bất quá cũng chỉ vội vàng uống mấy ngụm nước suối trong khi đi trên đường cùng kẻ thần bí kia mà thôi, thế nhưng đến giờ hắn vẫn không hề cảm thấy đói khát. Ngược lại, sau trận đấu khốc liệt ngày hôm qua cùng một đêm chịu đựng sự giày vò, hắn lại thấy tinh thần mình vô cùng sung mãn.

    Đây là biểu hiện cổ quái gì, trong đầu hắn xẹt qua một tia khó hiểu, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng lập tức lắc đầu, buộc bản thân mình không được nghĩ theo hướng đấy nữa. Đồng thời, giống như để phát tiết cái gì, khi đi qua cây đại thụ hắn bỗng nhiên hét lớn: “Vương Tông Cảnh, phải sống sót!”

    Hét xong, như để biểu đạt sự quyết tâm của mình, hắn vung tay đấm một quyền vào gốc cây đại thụ.

    Cây đại thụ khẽ rung lên nhè nhẹ rồi lại đứng yên bất động, vài chiếc lá rời khỏi nhánh cây đầu cành, từ từ rơi xuống.

    Vương Tông Cảnh tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước thân hình bỗng nhiên chậm lại, quay đầu nhìn cây đại thụ đang đứng yên ở đó, rồi liếc xuống bàn tay của mình, miệng khẽ nhếch lên, thấp giọng lầu bầu một câu: “Hình như….Khí lực cũng có sự thay đổi lớn…”

    ※※※

    Rời đi một lúc, Vương Tông Cảnh phát hiện trong rừng cây phía trước có một chỗ hơi lộn xộn, bốn năm cây đại thụ như bị húc nghiêng trái ngả phải, xa xa tựa hồ còn có mùi máu tanh bay tới.

    Hắn nhíu mày, do dự một chút rồi đi về hướng đó, cố gắng bước thật khẽ, vừa đi vừa không ngừng xem xét xung quanh. Cứ thế cẩn thận từng ti từng tí một đến gần chỗ kia, cũng không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Rất nhanh chóng, hắn phát hiện ra nguyên nhân gây nên đống lộn xộn này.

    Một cái đầu rắn cực lớn bị chém thành từng mảng rơi xuống giữa rừng, máu huyết nhuộm đỏ cả một khoảng cây rộng lớn, quang cảnh có phần đáng sợ. Chỉ là không biết tại sao, cảnh tượng vốn dĩ có thể dọa ngất một tiểu hài tử như thế này, nhưng đối với Vương Tông Cảnh, ngoại trừ lúc đầu hơi giật mình ra thì sau đó hắn chẳng mảy may cảm thấy sợ hãi chút nào nữa.

    Thậm chí lúc nhìn xuống mặt đất, cặp mắt rắn hôm qua đã làm cho hắn cực kì khiếp sợ, nhưng bây giờ phản ứng lại rất bình tĩnh, khiến Vương Tông Cảnh cũng cảm thấy cũng có chút quái dị. Cũng có thể do cơn ác mộng đêm qua, phải trải qua sự đau khổ tàn nhẫn ấy, và việc suốt một đêm ngâm mình trong đám máu me quỷ dị, cảnh vật hiện tại không đủ để dọa được hắn nữa rồi.

    Hắn lặng yên nhìn đống máu thịt, ngày hôm qua vẫn còn là một yêu thú cường đại như vậy, nháy mắt đã biến thành đống huyết nhục be bét khắp nơi trên mặt đất. Có thể nhận thấy cái đầu rắn cực lớn đã bị một lưỡi dao sắc bén chém rất nhiều nhát, thậm chí cái răng nanh đã làm Vương Tông Cảnh bị thương cũng đã bị chém đứt, chẳng biết bay đến nơi nào rồi.

    Không biết người thần bí kia là ai mà tu vi thật lợi hại, hôm đó dễ đàng dánh bại Phương lão tiên sư của Thanh Vân môn, hôm nay đối diện với yêu thú đáng sợ như vậy vẫn có thể tự dùng sức mạnh bản thân để tiêu diệt.

    Có lẽ, đạo hạnh của người này còn vượt xa so với mấy vị thúc bá nhà mình cũng nên.

    Vương Tông Cảnh im lặng xuất thần, lòng hơi hoảng hốt, trong đầu chậm rãi nhớ lại những gì tỷ tỷ Vương Tế Vũ ngày đó đã từng nói. Có lẽ, chỉ có đại phái ngàn năm trên Thanh Vân Sơn Thanh Vân Môn tại Trung châu mới có nhân vật lợi hại hơn sao? Có điều nếu quả thực có tu sĩ lợi hại đến thế, vậy thì có khác gì thần tiên đâu?

    Nếu tương lai có thể gặp được họ để mở mang kiến thức một chút thì thật là tốt.

    Hắn thầm nghĩ như vậy.

    Đúng lúc này hắn chợt nghe từ ven rừng truyền đến một chuỗi những thanh âm “soạt soạt soạt soạt”. Vương Tông Cảnh liền giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bóng cây trong mảng rừng bên phải phía trước, bụi cỏ gai bỗng lắc lư một hồi, sau đó lộ ra thân hình của một con lợn rừng. Con vật này toàn thân đen nhánh, sau lưng là một loạt vảy cứng, nhìn lại giống như một bộ áo giáp, miệng mọc ra hai cái răng nanh vừa thô vừa to, cái mũi không ngừng hít ngửi trong không khí, đang tiến lại gần.

    Đập vào mắt nó là những mảnh đầu rắn máu thịt vương vãi trên mặt đất. Con yêu thú lập tức hưng phấn hẳn lên, gầm nhẹ hai tiếng rồi xông thẳng tới ngoạm một miếng thịt rắn, sau đó bắt đầu gặm.

    Vương Tông Cảnh biến sắc mặt, may mắn là con yêu thú này hình như còn chưa phát hiện ra hắn, bèn âm thầm lặng lẽ lui về phía sau. Có điều giờ phút này, hắn chỉ tập trung vào thân hình con yêu thú mà không để ý thấy dưới chân mình còn có rất nhiều cành khô lá héo, không cẩn thận giẫm phải liền nghe dưới chân phát ra một tiếng “rắc” giòn vang, một cái cành khô dài khoảng 2 thước bị giẫm gãy thành hai khúc.

    Trái tim Vương Tông Cảnh như chùng xuống, phía trước yêu thú bỗng giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng này, trong mắt liền hiện lên thân ảnh Vương Tông Cảnh.

    “Gràooooo…”

    Con lợn rừng gầm lên một tiếng giận dữ, đám vảy cứng xếp gọn trên lưng đều dựng lên như những lưỡi kiếm sắc bén, bộ lông cũng dựng ngược, hướng về Vương Tông Cảnh gào rống. Vương Tông Cảnh cho dù là thằng ngốc cũng nhận ra con yêu thú này rất hung ác, tuyệt đối không phải là loại hiền lành gì. Nếu như có thể nói cho con yêu thú hiểu, hắn rất muốn giải thích cho nó biết một lần: ngươi cứ ăn thịt của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cướp đoạt của ngươi đâu …..

    Có điều không đợi hắn nói ra mấy lời linh ta linh tinh đó, con yêu thú này đã lao thẳng về phía hắn như một con trâu điên, hàm răng nanh sắc nhọn phản chiếu những tia nắng sớm xuyên qua tán cây rừng, lóe lên ánh sáng chói mắt.

    Vương Tông Cảnh vô thức né về phía bên cạnh, dùng hết sức lực toàn thân nhảy ra. Không ngờ tới cú nhảy này xa hơn bình thường một nửa, vậy mà có thể né được đòn công kích của yêu thú. Chính hắn cũng cảm thấy có phần sửng sốt.

    Yêu thú tấn công không trúng, theo quán tính còn chạy thêm một đoạn nữa, nhưng nó rất nhanh chóng dừng lại, một lần nữa vọt về phía Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh quay người bỏ chạy thục mạng, chạy trái chạy phải trong rừng. Cũng may đây là rừng già rậm rạp, chứ nếu là ở đất bằng phẳng thì dù thể lực Vương Tông Cảnh có tăng trưởng một cách khó hiểu như thế nào thì vẫn không phải là đối thủ của loại yêu thú hung hãn này.

    Mượn phần đông cây cối che chắn, Vương Tông Cảnh tạm thời lánh sang, tránh né đòn tấn công của con yêu thú. Nhưng tiếng bước chân con yêu thú kia càng lúc càng gần lại, tiếng gầm đáng sợ không ngừng vang lên tựa hồ đã ở ngay sau lưng hắn. Liên tục đuổi bắt một hồi, con yêu thú đã bị con mồi giảo hoạt này chọc giận hoàn toàn, đôi mắt ti hí của nó thậm chí còn đỏ lên một cách dữ tợn, dốc hết sức lực liều mạng đuổi theo gã thiếu niên đằng trước.

    Trong rừng rậm làm gì có đường, địa thế cũng không bằng phẳng, quan trọng nhất là dưới những cái cây cao lớn cũng chẳng phải trống không mà còn có rất nhiều rêu xanh, hoa cỏ, đá kì dị, rễ cây thậm chí là bụi gai lớn. Vương Tông Cảnh cắn răng liều mạng trốn chạy trong rừng, nhưng chẳng bao lâu sau liền phát hiện tốc độ bản thân đang chậm dần, không thể khống chế được nữa, dường như mọi thứ chung quanh đang lôi kéo chính mình, nhìn phía trước chỉ thấy vô cùng vô tận toàn cây với cây, khắp nơi đều là bụi gai nhọn đã tạo ra vô số vệt máu trên cơ thể hắn.

    Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, dường như có một chỗ khác hẳn với những vùng xung quanh, lộ ra một chút ánh sáng. Trong khi đang dốc sức liều mạng chạy trối chết trong rừng, hắn vô thức vọt tới. Nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn bỗng cứng đờ lại. Mùi tanh tràn ngập, máu thịt vương vãi trên mặt đất, phía trước chính là chỗ cái đầu rắn rơi xuống, hắn chạy loạn một vòng trong rừng cuối cùng lại quay về chỗ cũ.

    Cùng lúc đó, con yêu thú đang đuổi theo sát sau lưng gầm lên một tiếng hung ác, từ phía sau nhào tới.

    ----------oOo----------

    (*) sa : tên một loại hàng dệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người tích cực ủng hộ cho Tru Tiên 2 nào.
    Vị trí thứ 3 trở lên sẽ có Bom nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 08-11-2012 lúc 16:03.
    江海一量、人心莫测

  8. Bài viết được 126 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 5: Sinh tồn (Trung)


    Dịch: Nại Hà
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Bỗng nhiên hai mắt hắn sáng rực lên, dường như có một chỗ khác hẳn với những vùng xung quanh, lộ ra một chút ánh sáng. Trong khi đang dốc sức liều mạng chạy trối chết trong rừng, hắn vô thức vọt tới. Nhưng rất nhanh sau đó, thân thể hắn bỗng cứng đờ lại. Mùi tanh tràn ngập, máu thịt vương vãi trên mặt đất, phía trước chính là chỗ cái đầu rắn rơi xuống, hắn chạy loạn một vòng trong rừng cuối cùng lại quay về chỗ cũ.

    Cùng lúc đó, con yêu thú đang đuổi theo sát sau lưng gầm lên một tiếng hung ác, từ phía sau nhào tới.

    Vương Tông Cảnh lao ra khỏi rừng cây, trái tim như chùng xuống, bây giờ xung quanh đã không còn thân cây nào che chắn mà bóng yêu thú trong nháy mắt sẽ đánh tới nơi. Sống chết đã ở ngay trước mắt, hắn chỉ có thể gắng gượng chạy sang một bên. Thế nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì con yêu thú này đều hơn hắn quá nhiều, tuy hắn miễn cưỡng tránh được cặp răng nanh sắc nhọn nhưng dưới chân vẫn bị yêu thú giơ móng vuốt cào một nhát, đau đến thấu tim, thân hình lảo đảo ngã xuống.

    Yêu thú gầm lên một tiếng rồi nhào tới lần nữa. Lúc này Vương Tông Cảnh đang nằm trên mặt đất, muốn tránh cũng không được. Cơn ác mộng hôm qua lại tái diễn, hắn một lần nữa bị con yêu thú đáng sợ vồ ngã. Cũng không biết đây là lần thứ mấy đối mặt với sự sống chết rồi, Vương Tông Cảnh còn chẳng kịp nghĩ đến sự bi thảm đấy. Khoảnh khắc đó, trong đầu hắn thật sự trống rỗng, nhưng có một ý niệm vẫn chưa chịu dứt bỏ:

    “Tiếp tục sống!”

    Giống như bản năng, hắn cố gắng dùng hết sức giơ hai tay lên đánh đấm loạn xạ vào đầu con yêu thú đang cắn xuống. Nhưng con vật này da dày thịt cứng, hoàn toàn chẳng để ý gì đến sự chống cự của Vương Tông Cảnh, hung hăng giơ đầu húc một cái tàn nhẫn. Hai cái răng nanh sắc nhọn lập tức đâm thẳng vào bụng Vương Tông Cảnh.

    “A…” Toàn thân Vương Tông Cảnh co giật dữ dội, bật ra tiếng rên rỉ đau đớn. Không đợi hắn kịp phản ứng, con yêu thú quay đầu lại rút răng ra, tức thì một vòi máu phun lên, văng đầy đất và cả trên đầu con yêu thú.

    Mùi máu tươi tựa hồ đã khiến con yêu thú càng thêm hưng phấn, nó gầm lên một tiếng rồi nhào tới lần nữa. Vương Tông Cảnh cảm thấy tuyệt vọng, bất luận ra sao, hắn cũng không thể nhìn thấy chút hi vọng sống sót nào, đành co quắp thân thể nằm trên mặt đất nhìn con yêu thú xông tới cắn mình. Sau đó thì sao? Giết chết mình xong sẽ ăn thịt sạch sẽ?

    Chết không toàn thây?

    Chết không có chỗ chôn?

    Hắn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch. Nhưng ngay thời khắc chuẩn bị tán mạng, toàn bộ những nỗi sợ hãi, bi thương, phẫn nộ, oán hận…vô số cảm xúc bị hắn đè nén trong lòng mấy ngày qua đột nhiên bùng phát.

    “A…!” Hắn há miệng gào to, hai mắt lập tức trợn tròn, hoàn toàn không còn dáng vẻ của tên thiếu niên mười một tuổi nữa mà giống như một con dã thú trong rừng rậm hoang dã đang tuyệt vọng gầm lên giận dữ.

    “Ta muốn mày phải chết cùng ta!”

    Hắn giống như phát điên lên, không còn chút sợ hãi nào nữa, lao tới con yêu thú kia hệt như một con thú hoang tuyệt vọng.

    “Phập”. Cặp răng nanh đâm xuyên qua lồng ngực hắn thêm một lần nữa, máu bắn tung tóe. Hắn một tay tóm được đám lông trên đầu, một tay thì chọc thẳng vào mắt con yêu thú. Máu tươi chảy đầm đìa, dùng mọi thủ đoạn đánh giết tàn khốc vô tình nhất, nguyên thủy nhất. Trong màn chiến đấu hỗn loạn điên cuồng, con yêu thú cùng gã thiếu niên đều lăn lộn trên mặt đất. Nhưng sức lực yêu thú dù sao vẫn mạnh hơn, liền chiếm thế thượng phong, đè thiếu niên xuống dưới thân mình.

    Chẳng qua lúc này trên mặt nó cũng đầy vết vết thương, nặng nhất chính là chỗ con mắt bị gã thiếu niên điên cuồng cào cấu tạo thành một lỗ lớn. Cơn đau mãnh liệt khiến con yêu thú nổi giận, giờ phút này chẳng còn khách khí gì nữa, nó điên cuồng gào rống rồi húc mạnh vào thân thể đầy những vết thương của Vương Tông Cảnh.

    Vương Tông Cảnh bị ghìm chặt trên mặt đất, không tự chủ được bị kéo về phía sau trong cơn đau đớn, máu me đầm đìa. Hắn vừa gào thét vừa liều mạng đấm vào đầu con yêu thú. Tay kia khua bừa trên mặt đất, trong lúc hỗn loạn dường như chộp được thứ gì đó nhọn hoắt. Hắn cũng chẳng thèm nhìn, lập tức cầm lấy đâm thẳng vào đầu yêu thú như đang cầm một cục đá vậy.

    “Hí.” Một âm thanh nhỏ gần như không thể nghe thấy vang lên trong tiếng gào thét vật lộn điên cuồng giữa hai bên. Nhưng giây lát sau, tiếng con yêu thú kia đột nhiên im hẳn. Ngay sau đó, nó bỗng dưng kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình lảo đảo rời khỏi người Vương Tông Cảnh.

    Vương Tông Cảnh máu me đầy mặt, cắn răng định bò dậy, thế nhưng chưa đứng vững được thì đã choáng váng. Hắn nửa ngồi nửa quỳ hai tay chống xuống đất, miệng há to thở hổn hển, khó nhọc ngẩng đầu nhìn con yêu thú, thấy chỗ hốc mắt trái của nó bị một vật hơi cong màu trắng đâm vào. Vương Tông Cảnh nhìn vật này thấy có hơi quen quen, một lát sau hắn bỗng nhớ ra, đây chính là cái răng nanh của Kim Hoa Cổ Mãng đã bị chém đứt một nửa.

    Con yêu thú giống lợn rừng tựa hồ đã phải chịu một đòn rất nặng, rống lên một tiếng đầy vẽ phẫn nộ và không cam lòng, trong đó không hiểu tại sao lại xen lẫn vài phần sợ hãi. Rất nhanh sau đó, chân con yêu thú mềm nhũn ra, co quắp lại rồi đổ vật trên mặt đất, toàn thân bắt đầu co giật.

    Vừa tìm được đường sống từ cõi chết, Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm con yêu thú đang nằm phía trước. Ánh mắt tập trung vào vết thương ở hốc mắt nó, chỉ thấy một màu đen quỷ dị từ miệng vết thương nhanh chóng lan khắp toàn thân yêu thú.

    Cái nanh quá độc, chất độc lại quá mạnh.

    Chỉ một lát sau, con yêu thú này rốt cục cũng ngừng co giật, hai con mắt bất lực nhìn trừng trừng lên bầu trời, nuốt xuống ngụm khí cuối cùng.

    Một giọt máu tươi theo đuôi lông mày chậm rãi nhỏ xuống khóe mắt, khiến cho cả thế giới phía trước đỏ lòm màu máu. Vương Tông Cảnh mệt mỏi ngã lăn ra đất. Trên người hắn phải có tới năm sáu chỗ bị đâm thủng thành lỗ lớn, cộng thêm vô số vết thương nhỏ khắp toàn thân, máu me chảy ra như suối. Cũng không biết vì sao ở tình trạng như thế hắn vẫn có thể giữ lại một chút ý thức, chẳng qua lúc này tỉnh táo thật sự không phải là điều may mắn. Cơn đau nhức từ những vết thương trên cơ thể truyền đến cùng với cảnh vật mơ hồ nhuộm máu kia đều đang nhắc nhở hắn rằng, hắn đang chuẩn bị chết đi trong vạn phần đau đớn.

    Sự yên tĩnh một lần nữa phủ xuống khu rừng rậm nguyên thủy một cách vô tình, giống như trăm ngàn năm qua, cây cối xung quanh đều lặng lẽ đứng nhìn như vậy.

    Vương Tông Cảnh nằm trên mặt đất thở hổn hển, khuôn mặt non nớt của đứa trẻ mới mười một tuổi méo mó vì đau đớn. Ánh mắt mờ mịt của hắn chuyển động, dường như muốn nhìn thế giới tươi đẹp này lần cuối trước khi chết, chỉ là điều cuối cùng hắn nhìn thấy lại chẳng có chút đẹp đẽ nào. Đó là một mảnh đầu rắn vỡ vụn, máu thịt bầy nhầy nằm cách đó không xa. Hắn đờ đẫn nhìn về phía chỗ đó, khóe miệng run run, ngẩng đầu lên nhìn khu rừng rậm sâu thẳm, nhìn những cây đại thụ cao vút. Hắn chợt nở nụ cười:

    “Ta muốn tiếp tục sống!”

    Hắn chậm rãi chống người dậy, dùng hết sức lực của mình khom người bước từng bước, để lại những vết chân đầy máu, thân hình chậm chạp di chuyển về một phía khác của khu rừng.

    Trong rừng, những tia nắng đang từ từ sáng lên, đám sương mù cũng dần dần tan đi. Bỏ lại sau lưng vùng đất ngập tràn mùi tanh của máu, một thiếu niên tập tễnh đi về phía trước trong ánh sáng chập chờn của khu rừng rậm. Bàn tay đầy máu nắm chặt một gốc cây, cố gắng chống lấy thân thể tàn tạ, cắn răng đi về phía trước. Rừng rậm vắng vẻ, chim chóc lúc này cũng im tiếng, không có gió, cũng chẳng có lá rơi.

    Tựa hồ đã đi một đoạn đường dài, mặc dù ý thức còn sót lại cho hắn biết rằng mình chỉ mới đi được không xa lắm. Nhưng quãng đường vừa rồi có lẽ là quãng đường dài nhất, buồn chán nhất trong cuộc đời hắn. Mãi đến khi hắn thấy được khoảng đất trống trong rừng, thấy được cái hang động của con cổ mãng, thấy được cái ao máu đã từng giày vò hắn đau đớn thống khổ .

    Vương Tông Cảnh lảo đảo bước đi, rốt cuộc không gượng nổi nữa ngã lăn ra đất. Hắn dùng chút hơi sức cuối cùng bò về phía trước, cố gắng lết từng chút từng chút một tới bên cạnh ao máu.

    Máu rắn sền sệt tụ lại một chỗ, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Đáng tiếc máu không thể phản chiếu bộ dạng của hắn lúc này.

    Khuôn mặt Vương Tông Cảnh tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Hắn nhìn chằm chằm vào cái ao máu kia, khóe miệng giật giật tựa như cười mà không phải cười. Sau đó, thanh âm trầm xuống, hắn rên rỉ từng chữ từng chữ:

    “Tiếp tục sống…”

    Ở bên cạnh vũng máu, hắn gắng dùng chút sức lực cuối cùng khẽ chống người dậy, sau đó lật úp cả người về phía trước lăn vào trong ao máu đó. Chỉ nghe thấy một tiếng “bõm” trầm đục, sau đó không có tiếng động nào nữa.

    Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi.

    Ánh nắng tán loạn, chim chóc giật mình, gió nhẹ thổi qua, một tràng những tiếng gào thét thê lương mang theo sự đau đớn cùng cực đột ngột vang lên khắp rừng sâu:

    "A...... A...... A......"

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây

    Hiện bộ truyện đang rất neo người, mong nhận được sự giúp sức của các bạn.

    Đăng ký dịch tại đây

    Mỗi nút thanks là một động lực rất lớn để nhóm dịch làm việc năng suất hơn.
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 29-09-2012 lúc 18:57.
    江海一量、人心莫测

    ---QC---


  10. Bài viết được 131 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,zenny_chan,
Trang 3 của 27 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status