TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 27 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 133

Chủ đề: Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh (New: Chương 62)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    0

    Mặc định Tru Tiên 2 - Tiêu Đỉnh (New: Chương 62)

    Tự chương


    Dịch: NAMKHA295
    Biên: Thuan0

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Thần Châu hạo thổ rộng lớn mênh mông, hàng ức vạn người dọc ngang ngàn vạn dặm cũng không đi hết mảnh đất này. Từ xưa đến nay, sóng nổi mây tan, nhân thế đến đi như gió mây đổi dời, như thủy triều lên xuống vĩnh viễn không ngơi nghỉ.

    Người dân gọi vùng đất cửu châu rộng lớn trù phú này là Trung thổ. Bên ngoài Trung thổ, phía Đông giáp biển lớn, phía Tây giáp man hoang, phương Nam là những dãy núi hùng vĩ, Bắc cực thì lạnh giá vô bì. Bốn nơi này hung hiểm ít người lui tới, mỗi nơi đều rộng lớn không thua gì Trung thổ, tại đây yêu thú hoành hành, hiểm địa khắp nơi, nguy hiểm khôn cùng, nếu không phải là bậc tu sĩ thần thông quảng đại thì không thể nào khám phá được.

    Năm tháng trôi qua ẩn chứa bao bí mật, sức người bình thường sao hiểu hết nguồn cơn.

    Trung thổ lại là nơi dân cư sinh sống bao đời nay, non xanh nước biếc không đâu không có, khắp cả cửu châu, nơi nào cũng đều vô cùng thịnh vượng. Thế nhưng mấy chục năm trước Ma giáo nổi dậy gây nên hai trận đại loạn, thêm nạn yêu thú có nguồn gốc từ chỗ thần bí sâu trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn quật khởi, quét qua cả thiên hạ khiến sinh linh đồ thán. May thay, đệ nhất môn phái chính đạo khi đó là Thanh Vân Môn lãnh đạo quần hùng huyết chiến một phen, cuối cùng cũng dẹp tan được kiếp nạn, mang lại an bình cho cửu châu Trung thổ.

    Ngày nay Ma giáo suy yếu, yêu thú bại vong không còn đại nạn phân tranh, nhưng trải qua mấy trận huyết chiến, nguyên khí của các đại phái Trung thổ đã bị tổn thương nặng nề. Trong tam đại chính phái khi xưa thì Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc đều sa sút trầm trọng, chỉ có Thanh Vân Môn còn lại được vài phần thực lực, nhưng tổn thương nguyên khí nên cũng không thể tái hiện cảnh tượng huy hoàng ngày trước.

    Thế gian luân hồi, sinh sôi không ngừng nghỉ. Những đại phái uy danh hiển hách năm xưa suy bại thì nay lại có nhiều thế gia môn phiệt vùng lên thay thế. Thiên hạ lúc này, ngoại trừ Thanh Vân Môn là đại phái ngàn năm thì cũng có nhiều tu chân thế gia quật khởi, bành trướng thế lực đủ sức đối kháng cùng Thanh Vân Môn. Cùng lúc này, bên ngoài cửu châu nổi lên hai đại môn phái thần bí, thi thoảng mới xuất hiện nhưng thực lực lại kinh người, làm thiên hạ phải nhìn bằng ánh mắt khác. Thứ nhất là Bồng Lai Tiên Tông ở ngoài biển lớn phía đông Trung thổ, thứ hai là Thiên Long Điện ở sâu bên trong vùng băng tuyết giá lạnh phương bắc.

    Nói chung, thời gian trên cái đất Thần Châu này trôi nhanh như dòng nước, nháy mắt đã là một giai đoạn phồn thịnh, chỉ là không biết năm tháng qua đi, còn có bao nhiêu nữ nhi anh kiệt phải nếm trải cảm giác vui buồn hợp tan.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Lần sửa cuối bởi Zhu Xian, ngày 04-04-2013 lúc 01:06.
    ---QC---


  2. Bài viết được 238 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhungcuabom,BloodPrince,geochemistry,laulau1,ronggapmua,sondecuto,TheKiller,trunguyen85,woaininhat,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Apr 2012
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    4,777
    Xu
    4,601

    Mặc định

    Chương 1: Đổ khí (Thượng)


    Dịch: NAMKHA295
    Biên: Thuan0

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Trong cửu châu Trung thổ thì Trung Châu đứng đầu, không những diện tích rộng lớn nhất mà còn có dãy núi Thanh Vân danh trấn thiên hạ hùng cứ. Bốn phương tám hướng núi non trập trùng kéo dài hơn trăm vạn dặm, rộng lớn mênh mông ẩn chứa biết bao động tiên đất thánh. Ngoài ra, tám châu còn lại nơi nào cũng sơn thanh thủy tú, phì nhiêu màu mỡ. Trong đó U Châu ở kế bên Nam Cương là nơi tiếp giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn nổi tiếng. Trong hạo kiếp Thú Thần năm xưa, đây là nơi đầu tiên bị yêu thú công kích, cũng là nơi chịu nhiều thương tổn nặng nề nhất. Thậm chí cho đến bây giờ, những người may mắn sống sót sau đại họa vẫn không kìm được lo lắng hoảng sợ mỗi khi nhìn về mảng sương mù huyền bí bao phủ chỗ sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn.

    Thập Vạn Đại Sơn vốn là một dãy núi hiểm trở rộng lớn vô cùng, rừng rậm dày đặc nhấp nhô kéo dài như vô biên vô tận, chướng khí độc vật trùng trùng cùng với hàng loạt yêu thú hung bạo từ thời nguyên thủy biến nơi đây trở thành một vùng ranh giới chia cắt Bắc Nam. Xưa nay U Châu là nơi có dân cư thưa thớt nhất trong cửu châu, sau khi trải qua hạo kiếp Thú Thần lại càng trở nên hoang vắng, nếu không phải là mười phần mất chín thì cũng mất đến sáu bảy phần, tổn thất vô cùng thảm trọng.

    Đặc biệt tại phía nam U Châu, khu vực tiếp giáp với dãy Thập Vạn Đại Sơn lúc này lại càng hoang vu. Dù Thú Thần chết, loạn yêu thú cũng đã sớm được dẹp yên, nhưng sâu trong dãy Thập Vạn Đại Sơn vẫn còn không ít yêu thú lọt lưới, thỉnh thoảng chạy ra ngoài tấn công đe dọa mạng người. Những yêu thú này đều là loại hung ác cường hoành, mạnh mẽ vượt xa sức chịu đựng của người thường, chỉ những người tu đạo mới có thể hàng phục. Thế nên nhiều người sống qua bao thế hệ trên mảnh đất này, nếu không chết trong trận hạo kiếp xưa thì cũng sẽ rời bỏ nơi đây. Số ít còn lại vì hoài niệm mảnh đất quê cha đất tổ không muốn rời đi, sau hạo kiếp phải dời nhà vào một số thành trì mới xây dựng lại, dựa vào tường thành kiên cố bảo vệ để tránh sự uy hiếp từ yêu thú.

    Phía Tây Nam của U Châu, trong dãy Thập Vạn Đại Sơn trập trùng kéo dài có một ngọn núi cao lớn hiểm trở, được người dân bản địa gọi là núi Đại Hoang. Nguồn gốc cái tên này đã sớm không thể nào khảo chứng, tuy có một chữ "Hoang" nhưng núi Đại Hoang lại không hề hoang vu như tên gọi. Rừng rậm nguyên sinh bao phủ ngọn núi, sinh cơ bừng bừng, chỉ là quanh năm bị chướng khí sương mù bao phủ, lại có không ít yêu thú vô cùng hung hãn còn sót lại sau hạo kiếp Thú Thần xưa, làm cho ngay cả người dân bản địa cũng không dám đến gần.

    Cách chân núi Đại Hoang khoảng hai mươi dặm là một tòa thành trì vững chãi, tường thành hùng vĩ kiên cố, gọi là thành Long Hồ. Hiện giờ quanh phạm vi U Châu, trong những thế lực tu chân mới khôi phục lại sau này thì Long Hồ Vương gia là một thế lực không thể coi thường.

    Long Hồ Vương gia là một thế gia tu chân mới nổi, hơn nữa thành Long Hồ này chính là nền tảng của bọn họ, dĩ nhiên càng được chú tâm phát triển. Tuy đến hôm nay vẫn chưa dám gọi hai chữ “hùng thành” nhưng cũng đã mang đôi chút dáng dấp, nơi ở của tầng lớp cao tầng nhà họ Vương nơi đây trông như một thành lũy thu nhỏ, chiếm tới một phần ba diện tích tòa thành.

    o0o

    Một ngày trời trong nắng ấm, tại tòa hoa viên bên trong Vương Gia Bảo, cỏ non xanh biếc, hoa khẽ rung rinh, bướm vàng thi nhau nhảy múa, quả thực là cảnh xuân tươi đẹp. Một dòng nước xanh biếc uốn lượn chảy xuôi qua hòn non bộ, trong vắt đến tận đáy. Trong làn nước, nhiều viên đá nhỏ trơn láng nằm rải rác mang màu sắc trắng đen trông vô cùng bắt mắt. Nước chảy róc rách phản chiếu bóng cây trong khu vườn cùng đình đài lầu các tạo nên một vẻ u tĩnh kì lạ.

    Một tiếng cười thanh thúy nhẹ nhàng từ bên trong tòa tiểu đình lục giác cạnh dòng nước vọng tới. Dưới mái đình cong cong treo một cái chuông làm bằng thủy tinh, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, du dương hòa với tiếng cười kia tạo nên một thanh âm êm dịu lan tỏa mãi đến tận xa.

    - Tiểu đệ, đệ lại vẽ sai rồi.., cần phải vẽ như thế này này…

    Một cậu bé trông khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi bên trong đình các, tay phải cầm bút, băn khoăn nhìn đồ hình như chữ viết trên tờ giấy trắng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Đứng sau lưng cậu là một vị thiếu nữ thanh lệ, trông khoảng mười sáu tuổi, nét mặt hiền hòa mang theo chút tiếu ý, cúi người xuống cầm tay phải cậu bé bắt đầu chậm rãi tô lại từng nét bút.

    - Tờ Âm Hỏa phù này tổng cộng có bảy nét, mười một chỗ đảo bút, không thể sai lệch dù chỉ một nét, bằng không phù trận vẽ ra sẽ chẳng có tí tác dụng nào đâu. Ừ, vẽ đúng rồi!

    Thiếu nữ nắm tay cậu bé chầm chậm vẽ ra một phù văn kì dị, phía dưới thì to ra rồi nhọn dần lên phía trên, tựa như đốm lửa nhỏ đang bùng cháy.

    Lọn tóc mềm mại từ bên tai buông xuống nhẹ nhàng cọ vào mặt mặt cậu bé, một hương thơm thoang thoảng phảng phất từ thân thể thiếu nữ đứng sau truyền đến.

    Trong lòng cậu bé thoáng rung động, buông lỏng bút lông trong tay ra, thân thể hơi không tự chủ ngả về phía sau, ai ngờ vừa động thì trên đầu đã cảm thấy tê rần. Ót bị thiếu nữ gõ nhẹ một cái, theo đó là tiếng hờn trách:
    - Nhóc heo, đệ làm cái gì thế?

    Cậu bé giận dữ, lập tức quay mặt lại nói:
    - Từ đầu đến chân, đệ có chỗ nào giống heo chứ…, tỷ nói rõ ra thử xem!

    - Khi còn bé, đệ trắng trắng mập mập giống như con heo con vậy.

    - …Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ tỷ định nhớ mãi không quên à?

    Thiếu nữ khẽ mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, ánh mắt trong như nước nhìn ra ngoài tiểu đình. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước khẽ xao động, vài chiếc lá rụng xuống nổi trên mặt nước, theo sóng nhấp nhô.

    - Bởi vì bây giờ đệ là đệ đệ duy nhất của ta…

    Nàng thở dài, nhẹ nhàng kéo cậu bé đến bên mình, khẽ vuốt tóc cậu, trầm mặc một hồi rồi thấp giọng nói:
    - Cha mẹ mất sớm, sau này khi tỷ ra ngoài, đệ phải ngoan ngoãn chứ đừng nghịch ngợm ngang bướng nữa nghe không. Đây là thuật phù lục, kỳ học gia truyền của nhà họ Vương chúng ta. Long Hồ Vương gia có được ngày hôm nay cũng là dựa vào thuật phù lục này, vậy nên ngày thường đệ phải chú tâm học tập, đừng có lười biếng nữa.

    Cậu bé thành thật gật đầu, đôi mắt khẽ đảo vài lần rồi hỏi:
    - Tỷ tỷ, Thanh Vân Môn cách chỗ này xa không?

    Thiếu nữ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:
    - Rất xa.

    Cậu bé hừ một tiếng, lộ ra vẻ không cho là đúng.
    - Đang yên đang lành sao tự nhiên lại đi xa thế làm gì, Vương gia chúng ta chẳng phải là thế gia tu đạo sao, hơn nữa mấy vị sư bá sư thúc đều rất lợi hại, không lẽ không so được với Thanh Vân Môn kia?

    Thiếu nữ ngơ ngác một lúc rồi bật cười, khẽ lắc đầu nói:
    - Không thể nói như vậy, Vương gia chúng ta sao mà so sánh với Thanh Vân Môn được, giống như, giống như là….

    Thiếu nữ hơi nhíu nhíu đôi mày thanh tú xinh đẹp, suy nghĩ một lúc, dường như không tìm ra ví dụ thích hợp, cuối cùng đành mỉm cười nhìn đệ đệ nói khẽ:
    - Tóm lại, lần này tỷ được lên núi Thanh Vân, tham gia khảo hạch của Thanh Vân Môn chính là phúc phận. Nếu quả thật có thể bái nhập làm đệ tử của Thanh Vân môn, không chừng còn có cơ hội gặp được người trong truyền thuyết đó….

    Thanh âm của nàng dần nhỏ lại, nét mặt hiện lên vẻ mê say, điều này lọt vào mắt cậu bé làm thâm tâm nó có chút phản đối, thầm nghĩ sao tỷ lại có cái bộ dáng chưa từng thấy qua thế này chứ? Nó đang muốn đánh thức tỷ tỷ đang ngẩn ngơ thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng gọi từ bên kia khu vườn vọng đến.

    - Tông Cảnh, Tông Cảnh, ngươi ở đâu rồi?

    Cậu bé liền cao hứng trở lại, thoáng cái đã chạy đến rìa đình các, hướng về đằng trước la lớn:
    - Ta ở chỗ này.

    Hô xong quay đầu lại, thấy nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ bỗng trầm xuống, lườm hắn, cậu bé không khỏi cười xòa vài tiếng, gãi gãi đầu. Ngay sau đó, từ bên kia vườn, hai thiếu niên chạy tới, trông tuổi cũng xấp xỉ với cậu bé gọi là Tông Cảnh này. Chạy phía sau cậu bé cao hơn nửa cái đầu là một tên mập mạp trắng trẻo, khi chạy làm các khối mỡ rung rinh lên xuống, dáng vẻ thật thà chất phác.

    Cậu bé chạy lại thềm đá trong đình, cười hì hì nhìn mấy người kia, thiếu niên chạy đằng trước cười nói:
    - Vương Tông Cảnh, sao lại trốn ở đây thế, làm chúng ta mất công tìm ngươi khắp nơi. Tới giờ rồi, chúng ta đi nhìn trộm Lưu quả phụ tắm bên thành bắc đi...

    Lời còn chưa dứt thì thấy sắc mặt của Vương Tông Cảnh đằng trước bỗng đại biến, sau lưng hắn hiện ra một thiếu nữ thanh lệ, vẻ mặt băng sương lạnh lẽo. Thiếu niên đang nói bỗng kinh hãi thiếu chút nghẹn lời, may còn vài phần nhanh trí, vội vàng đứng lại lắp bắp:
    - Giặt, giặt quần áo.

    Đứng trong đình, Vương Tông Cảnh cùng cậu bé mập mạp bên cạnh khẽ giật mình, nhìn thiếu niên đang nói kia với ánh mắt kỳ dị. Cùng lúc đó bọn hắn bỗng thấy hoa mắt, chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua, thiếu nữ đứng trong đình liền xuất hiện một bên thiếu niên kia, đưa tay véo mạnh tai hắn, cười lạnh nói:
    - Giặt quần áo? Vương Tông Vinh, đệ tiến bộ nhỉ…mở miệng ra là nói dối, cảm phiền đệ nói cho tỷ biết, nữ nhân nhà người ta giặt quần áo cũng cần các đệ đi nhìn lén sao?

    Vương Tông Vinh đau đớn, nhe răng trợn mắt, vội vã cầu xin tha thứ:
    - Tế Vũ tỷ, đệ sai rồi, đệ sai rồi, ai ôi!! Làm ơn nhẹ tay, nhẹ tay một chút….

    Vương Tế Vũ hừ một tiếng thả tay ra, Vương Tông Vinh nhanh như chớp trốn đến sau lưng hai thằng kia, xem ra vẫn còn rất sợ hãi. Vương Tông Cảnh và thiếu niên mập mạp kia cũng trở nên lúng túng. Trong phủ Vương gia này, có ai mà không biết Vương Tế Vũ là nữ tử được sủng ái nhất, đồng thời tính tình rất nghiêm khắc, lại còn thiên phú tu đạo cực tốt nên thực lực vượt xa người cùng thế hệ. Những năm gần đây, ngoài trừ thân đệ đệ mà nàng hết mực yêu thương là Vương Tông Cảnh thì các thiếu niên cùng trang lứa khác đều chịu không ít đau khổ bởi nàng. Bọn Vương Tông Vinh nhìn thấy nàng là lại như chuột thấy mèo vậy.

    - Các đệ không được quậy phá, càng không được đi nhìn quả phụ giặt giũ…. quần áo nghe không!

    Vương Tế Vũ trừng mắt nhìn mấy tên thiếu niên, kể cả Vương Tông Cảnh cũng im như thóc, gật đầu lia lịa.

    - Bằng không...
    Vương Tế Vũ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Tông Vinh, thấy sự sợ hãi trong lòng hắn.
    - Coi chừng tỷ lột quần các đệ xuống, dán một tờ Hàn Băng phù lên mông đó.

    Híttt hà- zzz...!

    Ba thiếu niên đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, Vương Tông Vinh đứng bên phải bỗng rùng mình.

    Ánh mắt Vương Tế Vũ nhìn đến tên mập mạp đứng cuối cùng, nhíu mày nói:
    - Tiểu Sơn đệ lớn tuổi nhất, lo trông chừng hai đứa bọn chúng nhé.

    Tên mập ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Vương Tế Vũ thành thật vâng một tiếng. Vương Tế Vũ lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, thở dài khoát tay áo nói:
    - Thôi được rồi, đệ không bị bọn hắn đùa giỡn là còn may.
    Dứt lời lại nhìn Vương Tông Cảnh.
    - Cẩn thận một chút, nhớ trở về sớm nhé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 15-07-2012 lúc 23:21.
    Kẻ này, kẻ xưa nay vẫn luôn hững hờ thế sự như hắn, lúc tỉnh táo sẽ không bao giờ để lộ ra nét mặt này..
    .. Tám năm rồi, cứ liều mạng như vậy.. nhưng.. có đáng không??


  4. Bài viết được 215 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BloodPrince,geochemistry,laulau1,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,woaininhat,xuan_ha919,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 1: Đổ khí (Trung)


    Dịch: Zhu Xian
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Vương Tông Cảnh gật đầu đồng ý, Vương Tế Vũ liền quay người bước đi. Đợi đến khi bóng dáng xinh đẹp kia rời khỏi hoa viên, ba thiếu niên ở đây mới dám thở phào nhẹ nhõm. Vương Tông Vinh lập tức nhảy tới nắm lấy cánh tay Vương Tông Cảnh, bực tức nói:
    - Thật đáng giận, tỷ tỷ của ngươi ở đây mà ngươi lại không nói!

    Vương Tông Cảnh bất đắc dĩ buông tay:
    - Ta còn chưa kịp nhắc, ngươi vừa chạy đến đầu nhà là đã kêu ầm lên rồi.

    Vương Tông Vinh "phì" một tiếng, trợn mắt, sau đó vẫy vẫy tay:
    - Đi thôi đi thôi.

    Vương Tông Cảnh cười cười:
    - Đi xem giặt quần áo nữa không?

    Vương Tông Vinh tức giận nói:
    - Xem cái quái gì nữa.

    Vương Tông Cảnh cùng thiếu niên mập mạp ở bên cạnh đều bật cười, sóng vai mà đi.

    Trong ba thiếu niên này, Vương Tông Cảnh cùng Vương Tông Vinh đều là con cháu của Long Hồ Vương gia. Tộc phổ Vương gia từ mấy đời trước chia làm bốn chi, Vương Tông Cảnh xuất thân chi trưởng, Vương Tông Vinh chi thứ, hai người xem như là anh em họ. Tên mập ở bên cạnh không phải con cháu của Vương gia, họ Nam, tên chỉ có một chữ Sơn. Long Hồ Vương gia đang trên đà hưng thịnh, con cháu trong Vương thị hiển nhiên là thành phần cốt lõi. Nhưng một thế gia lớn như vậy mà chỉ dựa vào tộc nhân của mình cũng không được, huống hồ gia tộc lớn có nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, chưa chắc đều có thể dùng. Trái lại, những người cùng tộc nhiều khi sẽ nảy sinh tâm tư tranh quyền đoạt lợi, dù sao tất cả mọi người đều có chung một họ, ngươi dựa vào cái gì mà hô mưa gọi gió, ăn ngon mặc đẹp, ta lại phải cúi đầu xưng thần? Như đã nói ở phía trên, dù là anh em ruột thịt trong tộc, có khi lại không yên tâm sử dụng bằng người ngoại tộc vốn dĩ không chung dòng máu nhưng lại có tiềm năng.

    Thiên hạ hiện nay, thế gia đại tộc nào cũng đều dùng người ngoài tộc, dần dần sẽ hình thành không ít gia tộc khác họ phụ thuộc vào đại tộc. Xuất thân của tên mập Nam Sơn chính là như vậy. Phụ thân hắn là tâm phúc được tín nhiệm nhất của gia chủ Vương gia hiện nay, cũng có vài phần quyền thế tại Long Hồ Vương gia, từ nhỏ tới lớn hắn đã chơi đùa cùng với đám Vương Tông Cảnh trong Vương gia bảo này.

    Hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, bầu trời rộng lớn không một bóng mây, gió xuân thổi vào hai hàng dương liễu xanh ngắt bên đường. Đi đến đường lớn, ba thiếu niên đều cảm thấy tinh thần thoải mái, Vương Tông Cảnh nhìn quanh một lượt, nói:
    - Hôm nay không xem giặt quần áo được rồi, chúng ta đi đâu chơi đây?

    Vương Tông Vinh vẫn đang ngẫm nghĩ. Tên mập Nam Sơn ở bên cạnh phùng má lên, ngây ngô cười:
    - Hay là chúng ta vẫn đi xem Lưu quả phụ đi.

    Hai huynh đệ Vương gia cùng lúc nhìn sang phía hắn. Mập mạp ho khan một tiếng, đôi mắt nhỏ hấp háy mấy cái.

    Vương Tông Cảnh dẫn đầu chạy trước, vừa chạy vừa kêu:
    - Vậy còn chờ gì nữa?

    Nam Sơn mang tấm thân phì nộn hấp tấp chạy theo, nhưng vẫn không quên gọi Vương Tông Vinh cùng đi. Vương Tông Vinh há hốc miệng, đứng sững tại chỗ, không thốt nên lời, một lát sau mới hậm hực nói:
    - Đáng ghét, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì cái Hàn Băng phù kia sẽ dán lên mông đít các ngươi đấy!

    Sau một hồi đứng tại chỗ do dự, Vương Tông Vinh rốt cuộc cũng giậm chân một cái, quay người đi về phía Vương gia bảo.

    Chạy ra đến đầu đường, Vương Tông Cảnh cảm thấy có gì đó không ổn, bèn dừng bước, sau lưng truyền đến tiếng "bình bịch", là tên mập mạp Nam Sơn đang hồng hộc chạy tới, nhìn ra sau không thấy bóng dáng của Vương Tông Vinh đâu cả.

    - Đồ chết nhát!
    Vương Tông Cảnh chửi.

    - Không sai!
    Nam Sơn thở dốc, khẳng định lại một câu, “Chết nhát!”.

    Vương Tông Cảnh đưa mắt lườm tên mập một cái, nói:
    - Đồ mập, ngươi dám nói không phải là vì ngươi muốn nhìn trộm nên dùng hai người chúng ta làm lá chắn không?

    - Làm gì có chuyện đó.
    Mập mạp lập tức phủ nhận.


    - Phì, lần nào cũng giả bộ ngốc ngếch.
    Vương Tông Cảnh đập vào ót mập mạp một cái rồi nói:
    - Cái thằng, ngươi giả vờ với người nhà của ta đã đành, còn làm bộ trước mặt ta nữa hả?

    Nam Sơn cũng không tức giận, cười chất phác trả lời:
    - Cảnh thiếu gia, không phải việc gì ta cũng nghe lời ngươi sao.
    Dừng lại một lúc, hai mắt hắn chợt sáng lên:
    - Hay là chúng ta đi nhanh đi, lúc này cũng không còn sớm nữa đâu...

    Vương Tông Cảnh trừng mắt với hắn một cái, bực mình nói:

    - Cầm thú!

    Mập mạp ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay Cảnh thiếu gia đổi tính sao. Kết quả chỉ thấy Vương Tông Cảnh cất bước chạy nhanh như gió, miệng hét vang:
    - Nhanh lên, nhanh lên, đi nhanh đi.

    Tên mập: ". . ."

    Lưu quả phụ giống như một đoá hoa của thành bắc, cũng có chút danh tiếng trong thành Long Hồ, khuôn mặt và dáng người đều đẹp. Hai tên thiếu niên chưa trưởng thành cao hứng phấn khởi chạy đến con phố mà nàng ở, ngựa quen đường cũ chui vào một con hẻm nhỏ, đi đến căn nhà thứ năm, chính là nhà của Lưu quả phụ.

    Sau khoảng nửa tuần hương, Vương Tông Cảnh cùng Nam Sơn từ trong trong hẻm nhỏ đi ra, vẻ mặt uể oải.

    Mập mạp cúi đầu ủ rũ, ngơ ngẩn như đánh mất cái gì, miệng lẩm bẩm nói:
    - Tại sao lại như vậy chứ, nàng sao lại biết dùng vải dày che hết các khe hở...

    Vương Tông Cảnh liếc mắt nhìn hắn rồi trả lời:
    - Chắc chắn là lúc nhìn lén hôm qua ngươi thở to quá , làm kinh động đến nàng.
    Nói xong nhấc chân đạp nhẹ hắn một cái:
    - Trước đây ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, chúng ta làm chuyện xấu cần bình tĩnh một chút, đừng có thô bạo như vậy nữa được không?

    Mập mạp lắc đầu liên tục, nói:
    - Tuyệt đối không có chuyện đó, ta thở hồng hộc lúc nào, vừa rồi ngươi nghe thấy hay sao?

    Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ, "Ồ" một tiếng:
    - Đúng rồi, không nghe thấy ngươi thở dốc, vậy hôm qua sao ta lại nghe được đằng sau có tiếng...

    Đang nói giữa chừng hắn bỗng dừng lại, hai người nhìn nhau, sau đó đồng thanh chửi một câu:
    - Tên phế vật, thật đúng là đồ phá hoại mà!

    ***

    Trên đường trở về, hai thiếu niên không đạt được mục đích cảm thấy có hơi rãnh rỗi , mập mạp quay sang hỏi Vương Tông Cảnh:
    - Bây giờ chúng ta đi đâu?

    Vương Tông Cảnh lắc đầu:
    - Hay là về đi, ba ngày nữa tỷ tỷ của ta phải lên đường đến núi Thanh Vân , ta cũng nên trở về chuyện trò với tỷ ấy nhiều hơn một chút, có khi còn xin được ít tiền tiêu vặt.

    Mập mạp như nhớ ra cái gì:
    - Đúng rồi, ngươi đã gặp người đến từ Thanh Vân Môn kia chưa?

    Vương Tông Cảnh lắc đầu, có chút hiếu kỳ hỏi:
    - Chắc là ngươi được gặp rồi hả?

    Mập mạp cũng lắc đầu:
    - Chưa gặp, nhưng khi gia chủ đón tiếp vị ấy cha ta cũng có mặt ở đó. Cha ta về nhà nói chuyện phiếm với mẹ ta, ta ở bên cạnh nghe được. Vị tiên sư đến từ Thanh Vân Môn kia là một lão đầu, diện mạo cũng chẳng có gì nổi bật, nhưng Vương gia chúng ta từ cao đến thấp, kể cả gia chủ đều vô cùng khách khí với hắn.

    Vương Tông Cảnh nhịn không được bèn hỏi:
    - Lão nhân kia rất lợi hại sao?

    Mập mạp nhún vai:
    - Cũng không biết, nhưng ta nghĩ là rất lợi hại đấy. Nghe cha ta nói, môn chủ và hắn bàn bạc nhiều lần, đều không nghĩ ra tại sao danh môn đại phái như Thanh Vân môn lại đột nhiên muốn kết minh cùng Long Hồ Vương gia chúng ta. Dù sao lần này Long Hồ Vương gia chúng ta xem như đã trèo cao rồi, có được trợ giúp từ họ, sau này dù là mấy môn phiệt thế gia ở phía bắc U Châu chúng ta cũng không việc gì phải sợ cả.

    Vương Tông Cảnh kinh ngạc la lên một tiếng :
    - Lợi hại như vậy sao?
    Trong lòng hắn đối với Thanh Vân Môn lại có thêm vài phần kính ngưỡng, đang nghĩ có nên trở về hỏi tỷ tỷ thêm về tình huống của Thanh Vân Môn không, chợt nghe mập mạp ở bên cạnh bỗng nhiên hạ giọng:

    - Cảnh thiếu gia, ta còn nghe trộm được một việc, vị tiên sư đến từ Thanh Vân Môn thật ra không ở lại trong thành Long Hồ mà đã đến núi Ô Thạch rồi.

    - Núi Ô Thạch?
    Vương Tông Cảnh ngỡ ngàng, có phần kinh ngạc. Ngọn núi này không lạ gì với hắn. Núi Ô Thạch ở phía Bắc ngoại thành, ở đó có một cái hồ lớn, tương truyền thời xưa có Thủy Long uống nước nên được gọi là Long hồ, thậm chí tên của thành Long Hồ cũng từ đó mà ra. Về phần núi Ô Thạch, đó là một ngọn núi thấp ở bên cạnh hồ, trên núi có nhiều ô thạch* (đá đen – ND), còn có một tòa miếu đổ nát đã nhiều năm chưa được tu sửa, từ sau kiếp nạn yêu thú lại càng không có người qua lại, có lẽ giờ đã rách nát lắm rồi.

    - Bên ngoài thành chẳng phải thường có yêu thú xuất hiện sao, vị tiên sư kia không sợ ư?

    Mập mạp nhíu mày nghĩ ngợi rồi đáp:
    - Chắc là không sợ đâu, đã là người từ Thanh Vân Môn đến đây, nói không chừng đạo hạnh thần thông của vị tiên sư kia cũng lợi hại không kém gì mấy vị trong nhà chúng ta đấy.

    Vương Tông Cảnh gãi đầu, không nói gì. Long Hồ Vương gia có thể phát triển lớn mạnh như vậy, đương nhiên cũng có mấy người lợi hại, như gia chủ Vương Thụy Vũ là một nhân vật danh tiếng trong giới tu chân tại U Châu, ngoài ra còn có mấy vị thúc bá và một số người ngoại tộc, thực lực không thể khinh thường. Những nhân vật như vậy, mặc dù không dám nói là ra vào Thập Vạn Đại Sơn như giẫm trên đất bằng, nhưng đi lại ở khu hoang dã ngoại thành thì không thành vấn đề, những yêu thú hung ác cường đại trong mắt người thường mà nói, đối với họ cũng chẳng có gì phiền phức cả..

    Hai người đang nói chuyện, định quay trở về thì từ ngã rẽ phía trước xuất hiện ba bốn người, đều là những thiếu niên xấp xỉ tuổi họ. Nhìn thấy hai người, những thiếu niên này liền dừng lại ngay, một kẻ trong số đó cười nhạt:
    - Ồ, đây không phải là Cảnh thiếu gia của chúng ta sao?

    Vương Tông Cảnh và Nam Sơn nhìn thấy những người này, lông mày đều cau lại. Vương Tông Cảnh hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống, hỏi:
    - Lục ca, có chuyện gì thế?

    Mấy thiếu niên trước mặt cũng xuất thân từ Long Hồ Vương gia, thiếu niên cầm đầu tên là Vương Tông Đức, lớn hơn Vương Tông Cảnh một tuổi. Theo thứ tự tộc phổ của Vương Gia, hắn xếp thứ sáu trong đám tiểu bối, so với Vương Tông Cảnh xếp thứ chín thì lớn hơn một chút, cho nên khi thấy hắn Vương Tông Cảnh phải gọi một tiếng Lục ca. Mặc dù vai vế lớn hơn, nhưng ở trong Long Hồ Vương gia, địa vị của Vương Tông Đức lại không bằng Vương Tông Cảnh. Bởi vì trong bốn chi của Vương gia hiện nay, cầm quyền chính là chi trưởng và chi thứ hai, hai chi còn lại bình thường yếu thế hơn một chút, “nhàn nhã” sống qua ngày.

    Vương Tông Đức xuất thân từ chi thứ tư của Vương Gia, sự tranh đấu ngầm trong Vương gia phần nào cũng ảnh hưởng đến đám tiểu bối nên thường thường quan hệ giữa bọn trẻ hai bên không được tốt, tuy chưa đến mức một mất một còn, nhưng khi gặp nhau nhìn không vừa mắt thì là chuyện có thật.

    Vương Tông Đức quan sát Vương Tông Cảnh và Nam Sơn từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn vị trí xung quanh, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khinh bỉ, cười nói:
    - Hai thằng ranh con các ngươi lại đi làm chuyện xấu rồi phải không?

    Vương Tông Cảnh còn chưa nói gì, mập mạp ở bên cạnh đã nghiêm trang, đường hoàng mà nói:
    - Tuyệt đối không có việc đó!

    “Phì!” Vương Tông Đức phỉ nhổ hắn một cái:
    - Tiểu tử nhà ngươi mỗi khi làm chuyện xấu đều nói câu này, không nói không sao, nói ra thì khẳng định là đã làm rồi!

    Tên mập ngẩn ra một lúc, cứng họng không nói được gì nữa.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây

    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 12-09-2012 lúc 10:39.
    江海一量、人心莫测

  6. Bài viết được 169 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BloodPrince,laulau1,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,woaininhat,xuan_ha919,zenny_chan,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 1: Đổ khí (Hạ)


    Dịch: Ruantaixing
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Vương Tông Cảnh tiến lên một bước, nói:
    - Nói mò những thứ linh tinh này làm gì, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, còn không thì đánh một trận, ta sợ ngươi chắc?

    Nói xong vẻ mặt quả quyết nhìn chằm chằm vào đối phương, chẳng hề sợ hãi vì bên kia vừa có nhiều người vừa lớn tuổi hơn mình, ngược lại trông bộ dạng còn có vẻ hưng phấn.

    Đều là tuổi trẻ khí thịnh, phía bên kia ngay lập tức có kẻ bất mãn cất tiếng mắng chửi, dường như sắp sửa xông ra đánh một trận tới nơi. Có điều Vương Tông Đức đứng đầu chỉ “hừ” lạnh một tiếng, ngăn đồng bọn bên cạnh mình lại, rồi trừng mắt nhìn Vương Tông Cảnh nói:
    - Được lắm, ngươi chẳng qua cũng chỉ ỷ vào tỷ tỷ mình lợi hại thôi, vậy ta nhịn ngươi ba ngày, đằng nào lần này nàng ta cũng sắp phải lên núi Thanh Vân rồi, đến lúc đó ta sẽ lại tìm ngươi tính sổ.

    Vương Tông Cảnh giận dữ quát:
    - Nói bậy, có lần nào đánh nhau mà ta lại về méc tỷ tỷ chứ?

    Vương Tông Đức liếc mắt, nói:
    - Vậy tại sao sau mỗi lần đánh nhau, mấy đứa bọn ta đều bị Vương Tế Vũ hung hăng trị cho một trận chứ? Lần trước mụ cọp cái này còn thẳng tay lột quần ta ra, dán tờ Hàn Băng phù lên mông, làm ta thiếu chút nữa bị đông cứng thành tàn phế rồi.

    Vương Tông Cảnh, Nam Sơn béo: “…”

    Lúc lâu sau, Vương Tông Cảnh mới cười khan một tiếng, nói:
    - Chuyện này không liên quan gì đến ta cả.

    Vương Tông Đức xì mũi khinh bỉ, quay đầu bước đi.

    Đồng tử Vương Tông Cảnh đảo tít, đột nhiên mở miệng kêu lên:
    - Lão Lục, ngươi đợi một chút.

    Vương Tông Đức dừng bước, xoay người hỏi:
    - Có chuyện gì?

    Vương Tông Cảnh cười hắc hắc, nói:
    - Nếu ngươi đã không muốn đánh nhau vậy thì chúng ta chơi trò khác đi , khỏi nói ta ỷ vào tỷ tỷ mà bắt nạt ngươi.

    Vương Tông Đức tỏ vẻ khinh thường, nói:
    - Ngươi thì biết được trò gì?

    Vương Tông Cảnh cũng không để ý tới thái độ của hắn, liền đáp:
    - Lần này có một vị sư trưởng từ Thanh Vân môn đến đây, ngươi biết chứ? Ta nghe ngóng được rằng hôm nay người ấy không có ở trong thành, mà đang ở bên ngoài thành trên núi Ô Thạch.

    Đứng cạnh Vương Tông Cảnh, tên mập Nam Sơn bỗng ngẩn người ra, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.

    Vương Tông Đức đứng đối diện cũng cảm thấy bất ngờ. Dù gì hắn cũng là con cháu Vương gia, nên những chuyện lớn xảy ra gần đây đương nhiên hắn đều biết rõ. Nhưng giờ phút này lại mù mờ không hiểu tại sao Vương Tông Cảnh đột ngột nhắc tới điều đó, không kiềm chế được bèn hỏi:
    - Vậy thì sao?

    Vương Tông Cảnh cười lạnh một tiếng, nói:
    - Nếu như ngươi có gan, hãy đi cùng ta lên núi Ô Thạch một chuyến.

    Đám người Vương Tông Đức và cả tên mập đứng bên cạnh Vương Tông Cảnh đều giật nảy mình. Nam Sơn lén lút kéo tay Vương Tông Cảnh, thấp giọng nói:
    - Cậu đừng có điên, ngoài thành thường xuyên có yêu thú xuất hiện, chẳng may chạy ra một con thôi cũng đã đủ toi mạng rồi đấy.

    Vương Tông Cảnh vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tông Đức đứng đối diện, nhưng miệng lại thì thầm nói:
    - Cứ yên tâm, lão Lục chỉ là loại thùng rỗng kêu to, hắn nhất định không dám đi đâu.

    Ở mái hiên bên kia, đám người Vương Tông Đức rõ ràng cũng đã bắt đầu cảm thấy hoang mang, bốn người tụm lại một chỗ nhỏ giọng trao đổi. Qua cả nửa ngày trời, không biết đã bàn tính được những gì, chỉ nghe Vương Tông Đức bỗng nghiến răng nghiến lợi rống lên một tiếng:
    - Đi thì đi, đứa nào thua phải lấy Hàn Băng phù tự dán lên mông đít.

    - Á?
    Phía bên này, cả Vương Tông Cảnh và mập mạp đều choáng váng.

    - Thế nào, sợ rồi hả?
    Trông thấy sắc mặt hai tên, Vương Tông Đức đứng bên kia lập tức đắc ý, phá lên cười ha hả.

    Tên mập khôn lanh kéo Vương Tông Cảnh lại, định bụng ngăn cản. Nhưng Vương Tông Cảnh máu nóng đã xông lên tới đầu, mở miệng chửi lớn:
    - Ai sợ, đứa nào không dám đi là con rùa rụt cổ!

    Nam Sơn mặt mày nhăn nhó, chà xát hai tay, không còn lòng dạ nào khuyên can nữa, chỉ thấp giọng than:
    - Nguy rồi, hỏng bét.

    Lời qua tiếng lại, Hàn Băng phù còn chịu được chứ rùa rụt cổ thì nhất định không thể làm. Thiếu niên hai bên giống như gà chọi hiếu chiến, vừa mỉa mai, giễu cợt, mắng chửi nhau, vừa kéo thẳng về cổng thành phía bắc. Có điều lâu nay các bậc trưởng bối trong nhà đã sớm nhiều lần căn dặn về sự lợi hại và đáng sợ của yêu thú bên ngoài thành, những lời này không phải chỉ dựa vào vài câu nói nhảm lúc tức giận là có thể quên đi được. Cho nên càng đến gần chỗ cổng thành, bước chân hai phe càng chậm, nhưng cuộc đấu khẩu lại càng lúc càng trở nên quyết liệt hơn, những lời châm biếm mỉa mai thi nhau tuôn ra không ngớt. Mặc kệ có ra ngoài hay không, đấu võ mồm thì không thể thua được.

    Cứ vừa đi vừa cãi nhau như thế, quãng đường vốn không xa lắm nhưng đám thiếu niên này lại mất rất nhiều thời gian. Lúc gần đến cổng thành thì mặt trời đã ngả về phía Tây, cảnh sắc dần dần chuyển sang hoàng hôn rồi.

    Tên nhóc mập Nam Sơn đứng nhìn sắc trời, thân hình núc ních khẽ run rẩy, ho khan mấy tiếng, bỗng nhiên cắt lời hai nhóm đang cãi vả phía trước, nói:
    - Này, ta thấy trời cũng không còn sớm nữa, hay là ngày mai chúng ta lại đến… được không?

    Cả Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức lúc này đều đang lâm vào thế ‘đâm lao thì phải theo lao’, nếu có ra khỏi thành cũng không phải do hai người bọn hắn cam tâm tình nguyện, nghe tên mập ở bên cạnh ném cho một cơ hội thối lui như vậy, sắc mặt cả hai đều biến chuyển. Ai ngờ vào đúng lúc này, một thiếu niên đứng sau lưng Vương Tông Đức chẳng biết có phải vì không hiểu ý, hay là đã quá tin tưởng vào Vương Tông Đức hay không, bỗng cất tiếng cười lạnh nói:
    - Thế nào, Cảnh thiếu gia sợ rồi chứ gì, nếu thật vậy thì cứ nói thẳng ra đi.

    - Cút!
    Hai thiếu gia nhà họ Vương cùng cất tiếng chửi, Vương Tông Cảnh mở miệng mắng nhiếc, Vương Tông Đức thầm rủa trong lòng, cái tên tuỳ tùng khốn kiếp này có mắt như mù, khi trở về nhất định phải đuổi thẳng cổ.

    Có điều những lời đã thốt ra không lý nào lại nuốt lại được, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức mặt mũi hằm hằm, trừng mắt nhìn nhau, sau đó đi về phía tường thành.

    ***

    Cổng thành Long Hồ luôn luôn có người canh gác, ngày thường vì phòng bị yêu thú nên cổng lớn không mở, chỉ mở một cánh cửa nhỏ bên hông. Những tên lính gác trông coi cổng thành thực ra cũng có thể xem như kẻ dưới của Vương gia, dù sao thành Long Hồ này cũng chẳng khác gì tài sản riêng của Vương gia cả. Nhưng bất luận là Vương Tông Cảnh hay Vương Tông Đức đều không có ý muốn đi về phía cổng thành, cho dù thế nào thì những tên lính gác này cũng không dám để hai thiếu gia thân ngọc thể ngà của Vương gia ra khỏi thành đâu.

    Nhưng là con cháu Vương gia, thường ngày đã quen đùa nghịch nên tự nhiên sẽ có cách ứng phó. Cả đám chạy lên trên tường thành, nơi vốn không được trông giữ nghiêm ngặt như ở cổng thành, một đoạn rất dài đều không thấy lính gác qua lại. Bọn chúng tìm một nơi vắng vẻ, đem dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước ra cột vào người Vương Tông Cảnh cùng Vương Tông Đức. Lúc sắp sửa trèo xuống tường, tên mập đứng bên như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui, không ngừng nói:
    - Bỏ đi bỏ đi, ta thấy thôi nên bỏ qua chuyện này đi, nếu ra ngoài mà gặp yêu thú thì coi như xong đời đấy.

    Sắc mặt Vương Tông Cảnh tái nhợt, trong lòng không phải không có chút hối hận, nhưng trông thấy ở bên cạnh không xa, Vương Tông Đức thắt lưng cũng đang quấn dây giống mình, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng run rẩy thì lập tức lòng kiêu ngạo lại nổi lên, không nói nhiều nữa mà chỉ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ anh hùng khí khái, tiêu sái liếc nhìn thiên hạ, phất phất tay, nói:

    - Thả!

    Lệnh vừa phát ra, dây thừng lập tức được thả lỏng, đưa hắn từ từ đáp xuống mặt đất dưới thành.

    Vương Tông Đức bên cạnh trông có vẻ căng thẳng, nhưng rốt cục cũng tỏ ra kiên cường hơn một chút, cắn răng trợn mắt, hằng học quát cả đám bên cạnh một tiếng:
    - Thả!

    Dây thừng theo lệnh thả xuống, đằng xa mặt trời đang dần tắt nắng, hoàng hôn đã đến rồi.

    Trên thành trì cao ngất, tên mập Nam Sơn và ba thiếu niên khác đều vịn tay vào tường nhìn xuống. Bên dưới tường thành, Vương Tông Cảnh và Vương Tông Đức đang từ từ đứng dậy, sau đó kẻ trước người sau tiến thẳng về phía trước, xuyên qua bụi cỏ gò đất đến con đường mòn hướng về Long hồ ở phía bắc.

    Long hồ cách thành này không xa, tối đa không quá hai dặm, thậm chí đứng trên tường thành cũng có thể trông thấy mặt hồ đằng xa. Nhưng không hiểu tại sao vào lúc này thời gian lại trôi nhanh đến vậy, gần như chỉ trong chớp mắt trời đã sập tối. Ở trên tường thành nhìn ra ngoài, cảnh vật dần dần trở nên mờ mịt, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của hai thiếu niên ấy đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

    Trên tường thành, bốn tên còn lại ngơ ngác nhìn nhau, giờ đây cả đám đều bắt đầu sợ hãi. Theo sắc trời ngày một tối hơn, phía dưới tường thành càng im phăng phắc, không hề có một chút động tĩnh nào.

    Sự im lặng khiến con người ta sợ hãi tột độ, rốt cục cũng có một đứa run run mở miệng nói:
    - Hình như, hình như không ổn rồi.

    Tên mập nhoài người ra dựa vào tường thành, cơ mặt giật giật, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, thình lình dậm chân, quay người chạy xuống dưới, miệng hét lớn:
    - Không xong rồi, mau gọi người đến cứu đi!

    Ba tên thiếu niên đứng sau ngây người ra một lúc, rồi cũng nhao nhao đuổi theo, mặt đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ sợ hãi.

    Trên vùng đất hoang vu mênh mông rộng lớn ở ngoại thành, sâu trong dãy núi sừng sững ẩn mình vào bóng đêm, tựa hồ truyền đến một tiếng gào rống thê lương của thú rừng, văng vẳng vọng về từ phía xa trong màn đêm tĩnh mịch.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Tiếu Nhân Sinh, ngày 03-09-2012 lúc 23:11.
    江海一量、人心莫测

  8. Bài viết được 156 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BloodPrince,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,woaininhat,xuan_ha919,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jul 2012
    Đang ở
    Chốn hồng trần
    Bài viết
    448
    Xu
    10

    Mặc định

    Chương 2: Hắc dạ (Thượng)


    Dịch: AlfaRomeo™
    Biên: Summer Rose

    Hiệu đính: Túng Tiền Hội

    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Đêm hôm nay, trăng mờ gió lộng, chỉ thấy xa xa phía chân trời một vài ngôi sao lấp lánh, tỏa ánh sáng mập mờ. Bên ngoài thành Long Hồ, màn đêm bao phủ trên con đường cổ, cành cây ngọn cỏ khẽ lắc lư trong gió, phát ra những âm thanh xào xạc. Tiếng côn trùng kêu vang rả rích như xa như gần, lúc có lúc không.

    Vương Tông Cảnh nương theo ánh sáng mờ nhạt bước đi trên đường, cách một đoạn phía sau là Vương Tông Đức. Tiếng bước chân sau lưng hắn càng lúc càng nặng nề, còn có cả tiếng thở hổn hển đầy vẻ căng thẳng. Trong lòng Vương Tông Cảnh tuy cũng có chút lo lắng bất an, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, cười cợt kẻ đang đứng sau mình rồi nói:
    - Thế nào, đã sợ chưa? Nếu sợ rồi thì cứ nói một tiếng, chúng ta sẽ quay về.

    Vương Tông Đức liên tục thở hắt ra hai hơi, nghiến răng quát:
    - Ai sợ, đi nhanh đi.

    Vương Tông Cảnh khinh khỉnh phì một tiếng, xoay người tiếp tục đi thẳng về phía trước, mắng thầm trong bụng: "Khốn kiếp, để xem ngươi còn chịu được bao lâu."

    Trong đêm tối, Long hồ vốn có thể nhìn thấy rõ ràng vào ban ngày bây giờ đã biến thành một vùng đen kịt, lại không có thủy triều nên cũng chẳng nghe được tiếng sóng vỗ, chỉ những lúc gió đêm từ hướng đó thổi lướt qua mặt mới có thể cảm nhận được hơi nước ướt át lạnh lẽo. Đi thêm một đoạn đường, bóng tối bao trùm khắp xung quanh, không nghe thấy tiếng người nói chuyện, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng côn trùng chốc chốc lại vang lên, mãi cho đến khi nhìn thấy ngọn núi nhỏ trước mặt.

    Núi Ô Thạch nằm bên cạnh con đường mòn dẫn đến Long hồ, tuy Vương Tông Cảnh không thường xuyên tới chỗ này, nhưng hắn sinh ra và lớn lên ở đây, nên địa hình sông núi quanh đây hắn cũng khá quen thuộc. Gò núi nhỏ yên lặng nằm bên cạnh hồ. Dưới ánh sao đêm nhàn nhạt, con đường cổ mọc đầy cỏ dại ngoằng ngoèo hướng lên trên, đâm thẳng vào bóng tối cách đó không xa, hình như thông lên tới đỉnh núi.

    Vương Tông Cảnh thở dài một hơi, đang muốn mở miệng nói đùa vài câu, đột nhiên nhướng mày lên, phát hiện có chút gì đó không đúng, xung quanh dường như quá yên tĩnh. Hắn vừa nghĩ vừa xoay đầu lại, lập tức ngẩn người ra. Chỉ thấy trên con đường cổ sau lưng, ngoài bóng cây rậm rạp âm u và tiếng gió rít thê lương ai oán thì làm gì còn bóng người nào nữa chứ?
    - Chạy rồi sao?

    Vương Tông Cảnh ngạc nhiên thốt lên, dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Hắn bước tới phía trước vài bước, cẩn thận quan sát xung quanh, lúc này mới xác định quả nhiên Vương Tông Đức không chịu được sự đáng sợ của bóng tối bên ngoài thành nên đã bỏ chạy mất tiêu rồi.

    - Ha ha ha ha...
    Vương Tông Cảnh vô cùng mừng rỡ, nhịn không được liền cười phá lên, nghĩ thầm trong bụng: “đợi sau khi lão tử về nhà sẽ lột mặt nạ ngươi ra, để cho ngươi từ nay về sau không dám huênh hoang trước mặt ta nữa.”

    Tiếng cười giòn giã đầy phấn khích vang vọng ra xa, chẳng ăn nhập gì với bóng đêm tĩnh mịch và cảnh vật xung quanh. Rất nhanh sau đó, tiếng cười của Vương Tông Cảnh dần nhỏ đi, vẻ vui sướng trên khuôn mặt cũng từ từ tan biến. Hắn ho khan hai tiếng, liếc nhìn màn đêm ảm đạm bao quanh. Ẩn sau cái bóng đen ngòm của những gốc cây đại thụ trong rừng, phảng phất hình như có một ánh mắt quỷ dị đang chằm chằm nhìn hắn.

    Tim hắn như đập nhanh hơn, không dám nghĩ nhiều nữa, lập tức quay người chạy về hướng con đường cũ.

    - Gràoooooo...

    Một tiếng rống đột ngột vang lên từ phía bụi cây ven đường trước mặt, hai đốm đỏ lập lòe chợt sáng rực lên trong đêm tối. Vương Tông Cảnh vô ý đứng khựng lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chạy dọc sống lưng, không tự chủ được liền nín thở.

    Bóng đen chuyển động, trong rừng vọng ra tiếng bước chân dẫm lên lá khô kêu sột soạt, một sinh vật chậm rãi đi ra. Hai đốm đỏ như ngọn lửa ma trơi càng lúc càng sáng. Sắc mặt Vương Tông Cảnh trắng bệch, lùi lại một bước. Nhờ ánh sao đêm, hắn mới nhìn thấy trong rừng cây có một con quái vật cao hơn nửa người với hàm răng sắc nhọn đang từ từ tiến lại. Lông trên lưng nó màu trắng, trông như một con sói, nhưng lại hung dữ và khỏe mạnh hơn nhiều so với giống sói thông thường. Đây chính là một trong những loài yêu thú thường thấy nhất ở khu vực Long hồ U Châu, “Bạch Bối Yêu Lang”.

    Bạch bối yêu lang cũng là một trong những yêu thú còn sót lại trong trận đại kiếp Thú Thần năm xưa, trời sinh vốn tính hung ác, tàn nhẫn, nhưng nếu chỉ luận về thực lực thì cũng không phải là mạnh lắm, so với một số yêu thú trong trận đại chiến Thú Thần năm đó thì đúng là một trời một vực. Nhưng giống Bạch Bối Yêu Lang lại may mắn ở chỗ chúng có số lượng rất đông, bản tính lại hung tàn khát máu. Tuy hạo kiếp đã qua nhưng vẫn còn sót lại không ít đang ẩn nấp trong dãy Thập Vạn Đại Sơn, thỉnh thoảng lại xuất hiện làm hại dân chúng, cực kỳ nguy hiểm.

    Đối mặt với một con yêu thú như vậy, Vương Tông Cảnh trong nháy mắt đã toát mồ hôi lạnh đầy người. Yêu Lang tuy cũng không phải là yêu thú mạnh mẽ nghịch thiên, nhưng nanh vuốt bén nhọn, khỏe mạnh hung ác, cho dù là nam tử trưởng thành cũng có thể bị nó giết chết một cách dễ dàng, huống hồ Vương Tông Cảnh chỉ là một nhóc con mới mười một tuổi. Tuy hắn xuất thân là con cháu của Long Hồ Vương gia, nhưng tuổi đời còn quá nhỏ, cũng chỉ mới nhập môn tu luyện mà thôi. Ngay đến thuật phù lục là tổ truyền của Vương gia hắn cũng chỉ mới bắt đầu học vẽ những bức phù chú cơ bản nhất.

    Đối mặt với yêu thú mạnh mẽ hung hãn như vậy, Vương Tông Cảnh gần như không có bất cứ một cơ hội sống sót nào.

    Nỗi hoảng sợ xâm chiếm đầu óc, Vương Tông Cảnh nhìn chằm chằm vào cặp mắt đỏ lòm hung dữ của con Bạch Bối Yêu Lang, căng thẳng đến nỗi gần như không thể thở được nữa. Thế nhưng làm người ai mà chẳng có ý chí sinh tồn, hắn dù sao cũng không phải loại phế vật. Trong thời khắc nguy cấp vạn phần, hắn khẽ nghiến răng, dùng hết toàn bộ sức lực quay người bỏ chạy.

    Đường về dĩ nhiên đã bị Bạch Bối Yêu Lang chặn lại, lúc này mà xông ra thì chỉ có nước chết. Vương Tông Cảnh suy nghĩ rất nhanh, muốn sống chỉ còn một cách duy nhất chính là chạy theo lối nhỏ dẫn lên núi Ô Thạch. Bây giờ chỉ có vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn mà tên nhóc mập mạp Nam Sơn từng nhắc đến mới có thể cứu được hắn.

    Hắn vừa chạy như điên xông lên đỉnh núi, vừa dùng hết tất cả khí lực hướng vào bóng đêm sâu thẳm trên đỉnh núi đen ngòm mà hét lớn:

    - Cứu với, cứu tôi với….

    - NGAOOOOOO…
    Phía sau, Bạch Bối Yêu Lang giận dữ gào lên một tiếng, mắt lộ hung quang, phảng phất có cả sự thèm khát, bốn chân tung lên truy đuổi. Thân hình con Yêu Lang này to lớn mạnh mẽ, chân đạp đất mà nhìn còn cao hơn nửa người thường. Nó ra sức đuổi theo, tốc độ nhanh hơn bước chân của Vương Tông Cảnh rất nhiều, trong chốc lát đã tới sát ngay sau hắn.

    Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng gió tanh xộc đến, tiếng thú gầm càng lúc càng gần, tiếng bước chân như xé gió dồn dập đuổi tới. Lòng hắn cực kì sợ hãi, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ tuyệt vọng. Còn không đợi hắn kịp phản ứng, con Bạch Bối Yêu Lang đang đuổi ở phía sau bỗng nhiên nhào vọt tới, há cái miệng to như chậu máu, răng nanh nhọn hoắt nhằm thẳng về phía cổ họng Vương Tông Cảnh.

    Trong tình thế nguy cấp ấy, trên đỉnh núi Ô Thạch đột nhiên lóe lên một đạo bạch sắc kiếm quang, phá không bay tới, mang theo tiếng rít chói tai như chớp giật, sấm rền, nháy mắt đã bay đến nơi, toát lên một uy lực vô cùng mạnh mẽ. Cả núi rừng lập tức trở nên yên lặng, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi dường như cũng ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này. Giây lát sau, một tia lửa xẹt lên giữa không trung, ầm một tiếng đâm thẳng vào người của con Bạch Bối Yêu Lang.

    Sức mạnh của nhát kiếm đó thật sự rất khủng khiếp, cả thân hình to lớn của con yêu thú bị đánh bay ra ngoài, lộn nhào trong không trung, rớt xuống ở một nơi cách đó những mấy trượng. Bạch Bối Yêu Lang trúng phải một đòn quá nặng, từ đầu tới cuối không hề có chút phản ứng, giữa tầng không ngửa mặt nhìn trời xanh, tru lên những tiếng tuyệt vọng, sau đó rơi xuống đất rồi chết tại nơi núi hoang cỏ dại này.

    Vương Tông Cảnh cảm thấy một luồng gió tanh xộc thẳng vào mặt, tuy chỉ sượt qua trong tích tắc, nhưng mùi máu vẫn kịp lưu lại trên chóp mũi. Mơ hồ lại thấy có một luồng ánh sáng chói lòa đang ầm ầm bay đến như lôi điện rền vang, sau khi đánh lên thân con yêu thú, nó lại bay vút lên trời hóa thành một cây tiên kiếm dài ba thước, bay trở về trong tay của người đang đi từ trên núi xuống. Lúc này Vương Tông Cảnh như vừa từ cõi chết trở về, ngây dại ngồi bệt ở đó, mãi một lúc sau mới hoàn hồn được, nhưng chân tay đều mềm nhũn cả ra, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất.

    Cũng may hắn còn có chút kiên cường, thân thể nhúc nhích hai cái, rõ ràng là vẫn còn chịu được. Tuy nhiên lại cảm thấy cổ họng khô rát, cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí đưa mắt nhìn về phía con đường núi lúc nãy.

    Chỉ thấy một ông lão mặc y phục màu xám đang chậm rãi đi tới. Nhìn bề ngoài khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, mặt có nếp nhăn, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh sáng ngời, rất có thần thái. Lão cầm trên tay thanh tiên kiếm dài ba thước, bạch quang sáng lấp lánh, linh khí thúc động, vừa nhìn là đã biết không phải vật bình thường. Ông lão đi đến trước mặt Vương Tông Cảnh, nhìn qua hắn một lượt, lông mày hơi chau lại, nét mặt thoáng chút hồ nghi, hỏi:
    - Nhóc con, ngươi là người nơi nào, sao nửa đêm lại chạy đến đây làm gì?

    Vương Tông Cảnh đương nhiên biết rõ ông lão này chính là vị tiên trưởng đến từ Thanh Vân Môn, không dám giấu diếm gì, bèn đem thân phận của mình nói hết cho lão, kể cả nguyên nhân tới đây là do đánh cược cùng đám người Vương Tông Đức cũng không hề bỏ sót. Khó khăn lắm mới kể xong, sắc mặt của ông lão cũng từ từ dịu xuống, lắc đầu cười khổ một tiếng, nói:
    - Mấy tên quỷ nhỏ các ngươi, thật là chẳng biết tốt xấu gì cả. Bên ngoài thành này thường xuyên có yêu thú xuất hiện, nguy hiểm cỡ nào, đâu phải chỗ các ngươi làm loạn như vậy chứ?

    Vương Tông Cảnh vừa trải qua một phen sống chết, nghe lão nói xong lập tức gật đầu liên tục. Nhưng ngay sau đó tự nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, toàn thân bỗng chấn động, vội la lên:
    - Nguy rồi, tiên trưởng, vừa rồi ta còn đi với một người nữa, nhưng y đã tự ý chạy về trước rồi, không biết có gặp nguy hiểm hay không?

    Ông lão trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy màn đêm thăm thẳm, bóng tối vô tận bao phủ cả đất trời. Thỉnh thoảng ở đâu đó lại vang lên tiếng thú gào thét thê lương. Sắc mặt lão hơi đanh lại, hừ một tiếng nói:
    - Người huynh đệ cùng họ với ngươi, nếu nhanh chân chạy thì giờ này có lẽ đã về đến thành Long Hồ, thế thì không sao. Nhưng nếu chạy chậm, e là ta cũng không thể cứu hắn kịp nữa rồi.

    Vương Tông Cảnh lắp bắp kinh hãi, ngạc nhiên hỏi:
    - Vì sao lại như vậy?

    Ông lão đưa mắt khẽ nhìn về phía màn đêm đen kịt dưới núi, lạnh nhạt nói:
    - Ngươi không biết loài Bạch Bối Yêu Lang này thường sống theo bầy sao?

    Vương Tông Cảnh sững sờ, mãi mới có phản ứng. Thân thể hắn khẽ run lên, bèn cố gắng chăm chú lắng nghe. Quả nhiên trong bóng đêm xa gần đều có tiếng yêu thú gào thét , giống như sắp sửa bao vây khắp đỉnh núi Ô Thạch này vậy.

    Tay phải của ông lão khẽ vẫy, thanh tiên kiếm dài ba thước lóe lên một cái rồi đột ngột biến mất, cũng không biết đã giấu vào chỗ nào trên người. Trong lúc Vương Tông Cảnh còn đang lấy làm lạ, ông lão kia đã quay người đi lên núi, mở miệng nói:
    - Yêu thú đã đến gần, đêm nay ngươi cứ ở lại trong núi một đêm. Đợi đến ngày mai ta sẽ đưa ngươi quay trở về.

    Vương Tông Cảnh đương nhiên không dám nói không, tai vẫn đang còn nghe thấy tiếng yêu thú gào lên the thé trong đêm tối. Hắn liền vội vàng chạy theo ông lão, đồng thời cố lấy hết dũng khí để hỏi:
    - Tiên sư, ta phải xưng hô với người như thế nào đây?

    Ông lão vẫn không hề quay đầu lại, bước đi khoan thai. Con đường núi gập ghềnh khúc khuỷu đối với lão tựa hồ chẳng khác gì đất bằng, chỉ nghe lão thản nhiên nói:
    - Hai chữ tiên sư ta không dám nhận. Lão phu lớn tuổi hơn ngươi nhiều, vốn họ Phương, ngươi cứ gọi ta là Phương lão cũng được.

    Vương Tông Cảnh đâu dám gọi ông ta là Phương lão. Bất luận thế nào đi nữa hắn cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, mặc dù có chút hơi khó bảo nhưng từ nhỏ cũng đã được dạy dỗ tử tế. Liền lập tức ngoan ngoãn thành thật gọi một tiếng “Phương gia gia”. Phương lão đầu cũng chẳng nói thêm gì.

    ----------oOo----------

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Mời các bạn:
    + Bàn luận về truyện tại đây
    + Tham gia dịch tại đây
    + Góp ý hoàn thiện bản dịch tại đây
    Mọi người hãy ủng hộ cho Tru Tiên 2 nhé.
    Bầu chọn truyện dịch tháng 8-2012
    Lần sửa cuối bởi Diego, ngày 08-11-2012 lúc 16:03.
    江海一量、人心莫测

    ---QC---


  10. Bài viết được 160 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    BloodPrince,leducdai,ronggapmua,sondecuto,sonnu,trunguyen85,woaininhat,
Trang 1 của 27 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status