TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 3 của 65 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #11
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 9: Đi thi?
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 13:13:13 ngày 26/9/2012, tổng số chữ: 2185

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Lại một buổi sáng với thời tiết nắng ráo.

    Vương Hủ và Miêu Gia đang ngồi trong một tiệm hớt tóc. Miêu Gia đọc báo trong lúc được cạo râu, còn Vương Hủ thì lại nhắm chặt đôi mắt để cảm nhận mái tóc mà hai tháng nay mình không chú ý ngắn dần đi.

    "Ta nói này, bộ ngươi là học sinh tiểu học à? Đôi mắt của ngươi làm ra rất mất mặt đấy."

    "Bớt nói xàm đê! So với việc thấy bản thân từ từ biến dạng trong gương, ta thà chờ cắt xong rồi nhìn thoáng qua để đón nhận niềm vui còn hơn. "

    "Haiz, loại người như ngươi đúng là không thể nói ra một lý do có tính thuyết phục. À, phải rồi, ngoài việc cắt tóc để ngày mai đến trường thì ngươi còn phải chuẩn bị thêm vài thứ."

    "Còn chuyện gì nữa? Nếu là chuyện chuẩn bị vài bộ quần áo ngon lành thì ngươi tự đi mà mua, ta không có tiền."

    "Không phải, ta đã đặt mua hết những món nhu yếu phẩm rồi, ngoài ra còn làm lại chứng minh nhân dân. Với lại, khi ta điều tra theo chứng minh thì phát hiện ngươi còn vài vạn trong ngân hàng, thế nên ta đã dùng số tiền đó để chi trả."

    Vương Hủ liền nhảy dựng lên:

    "Móa! Rốt cuộc ngươi đang làm nghề gì vậy? Cường đạo hả? À không, ngươi là ác ma, chắc chắn là vậy rồi! Ngươi không phải là người! Tại sao tiền trong ngân hàng của ta mà ngươi rút ra được? Đến ngay cả ta, nếu không có chứng minh nhân dân cũng không được rút."

    "Đừng kích động mà."

    Miêu Gia giũ tờ báo rồi nói bằng giọng thều thào:

    "Số tiền này đều dùng trên người ngươi nên quan hệ nợ nần giữa chúng ta vẫn không hề thay đổi."

    Nghe xong, Vương Hủ co quắp khóe miệng, quả thật rất muốn ói ra máu:

    "Này, ông chú, lúc cạo râu cho thằng cha kia nhớ thuận tay cắt luôn cổ họng của hắn. Đảng và nhân dân sẽ cảm ơn ngươi! Xã hội này sẽ cảm ơn ngươi! Cả nhà ta cũng sẽ cảm ơn ngươi!"

    "Ngươi ngồi xuống trước đã, lộn xộn lúc cắt tóc sẽ gây khó khăn cho người ta đó."

    Miêu Gia vẫn rất bình thản, hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của Vương Hủ.

    Vương Hủ bèn ngồi xuống, nhắm chặt đôi mắt xám xịt lại. Nào ngờ Miêu Gia lại nói thêm một câu khiến hắn chán nản hơn:

    "Thật ra ta muốn ngươi chuẩn bị cho kỳ thi nhập học vào ngày mai."

    "Ngươi nói gì cơ? Kỳ thi... ây da da, tóc rơi vào trong mắt rồi, cộm quá..."

    Vương Hủ đành phải nhắm mắt cúi đầu.

    "Tại sao ta phải tham gia kỳ thi nhập học?"

    Miêu Gia lật một trang báo rồi hỏi bằng giọng điệu khinh thường:

    "Ngươi có tài sản dài hơn chín con số à?"

    "Ta vừa biết toàn bộ tài sản của mình bị một tên khốn nạn nuốt trọn."

    Miêu Gia lại hỏi:

    "Vậy ngươi có dòng dõi trực hệ với cán bộ cấp cao hay không?"

    "Cả nhà của ta chỉ còn lại một người, kẻ này đang làm công việc mà người bình thường chẳng dám làm."

    Miêu Gia tiếp tục hỏi:

    "Vậy ngươi có huyết thống hoàng tộc của một nước nào đó chứ?"

    "Nếu có thì ta đã không do dự cắn chết ngươi!"

    Miêu Gia thở dài:

    "Cái nào ngươi cũng không có, thế nên mới phải dùng thực học để bước vô."

    "Thực học con mẹ nó! Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị cả rồi, giờ chỉ cần vào đó đọc sách là được, kết quả là phải đích thân tham gia thi cử! Móa, kỳ thi nhập học của trường Tường Dực rất khác kỳ thi đại học, nghe đồn phải là sinh viên năm hai của trường Stanford mới có thể đậu đó. Lại nói trong ba năm học cấp ba, buổi sáng ta chỉ ngủ với ngủ, buổi tối... à, buổi tối còn phải làm việc ngoài giờ. Chuyện ta tốt nghiệp trung học phổ thông đã quá sức tưởng tượng rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta hả?"

    Nghe xong, không ngờ Miêu Gia vẫn trả lời bình tĩnh:

    "Ta còn biết một chuyện, mặc dù ngươi không đi thi đại học nhưng lại “max” điểm tất cả các môn trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Dường ra ngươi cực kỳ am hiểu gian lận bài bạc và gian lận thi cử. Giờ ta có nên gọi ngươi một tiếng 'Đổ Thánh' hay không?"

    Lại bị bắt trúng chỗ đau, Vương Hủ thẹn quá hóa giận:

    "Lúc đó có mấy ngày chuẩn bị chứ bộ, chưa kể nội dung nằm trong một phạm vi nhất định. Còn lần này, ta hoàn toàn không biết đề thi sẽ ra cái gì. Vậy ăn gian bằng cách nào? Nếu có thể dễ dàng gian lận thì ta đã đi thi đại học từ lâu rồi!"

    Tuy nhiên, Miêu Gia hoàn toàn không cho Vương Hủ cơ hội từ chối:

    "Đó là vấn đề của ngươi, ta chỉ việc chờ tin tức tốt vào ngày mai mà thôi."

    Thật ra Vương Hủ là một người thông minh. Khi còn bé, hắn cảm thấy học hành thi cử là một chuyện rất đơn giản, bản thân không cần dùng hết sức cũng đủ đạt điểm ưu. Song, hễ có chỗ được ắt sẽ có chỗ mất. Vào ba năm trước, Vương Hủ tỉnh táo quái gở đã biến thành Vương Hủ không ôm chí lớn. Trong ba năm cấp ba tiếp theo, hắn thà học qua hàng ngàn kỹ thuật bài bạc cao siêu chứ chẳng thèm đụng đến bất cứ quyển sách nào.

    Vì vậy, vào ngày hôm sau, Vương Hủ bước vào tầng lầu tổ chức kỳ thi nhập học của Tường Dực với tâm trạng bất ổn. Giờ hắn là kẻ đã bước vào đường cùng, khó có thể quay đầu lại. Miêu Gia dùng tất cả tiền bạc trong ngân hàng của mình cho việc nhập học, còn lại bao nhiều đều đã đóng gói hết lên cái thân sinh viên này, ngoài ra hắn còn thay Vương Hủ nhờ một lão hiệu trưởng cấp ba nào đó viết một bức thư đề cử. Trừ những điều kiện trên trời dưới đất để vào trường Tường Dực mà Miêu Gia đã từng nói qua, người muốn tham gia kỳ thi nhập học không phải dễ dàng có tư cách đi thi. Thí sinh phải là học sinh đủ tuổi và được hiệu trưởng ở vài chục trường được chỉ định trong cả nước đích thân viết thư đề cử.

    Vương Hủ nhìn bức thư trên tay. Hắn chỉ biết gã hiệu trưởng họ Đàm viết bức thư này không phải là hiệu trưởng trường cấp ba của mình. Đoán chừng lão ta là bạn của Miêu Gia và đã vơ vét được không ít tiền. Nên nhớ mỗi năm chỉ có thể đề cử một học sinh. Ai lại tính không cho người dưng nước lã như hắn bao giờ?

    Trong đầu Vương Hủ chỉ có những suy nghĩ lung tung như vậy. Sau khi giao bức thư cho nhân viên xác nhận thân phận, hắn bước vào phòng thi với bộ dạng như hồn ma vất vưởng. Mặc dù nghĩ ra hàng chục phương pháp sao chép bài thi nhưng trước mắt chỉ có một chiêu nhìn trộm là cách khả thi nhất. Có thể nói chiêu gian lận này thuộc lĩnh vực có độ khó cao nhất, nguy hiểm nhiều nhất, thậm chí đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, thành bại chỉ nằm trong một lần hành động.

    Lúc này, Vương Hủ hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt đang theo dõi mình một cách gắt gao. Trong ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi, ngờ vực và xuất phát từ chính phòng thi của hắn.

    Vương Hủ ngồi vào chỗ của mình rồi thở dài một hơi. Hàng năm có hơn bốn trăm người tham gia cuộc thi nhập học của trường Tường Dực. Năm tối đa có ba trăm người qua ải, năm tối thiểu chỉ có một trăm người.

    "Hy vọng hôm nay mình sẽ ngồi kế bên một thằng xui xẻo nằm trong top 100 con mọt sách."

    Hắn thầm than thở.

    Giờ Vương Hủ đang ngồi trong góc của hàng cuối cùng. Đây là một vị trí rất tốt và đối tượng để hắn quay bài cũng chỉ có người ngồi bên cạnh mà thôi.

    Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn người ngồi cạnh mình.

    Đó là một nữ sinh mặc áo sơ mi màu cam phối hợp với một chiếc quần jean. Tuy quần áo không có gì đặc biệt nhưng dáng người của cô nàng rất tốt. Từ góc độ này có thể thấy hình thể rất cân xứng, chỗ quan trọng lại đặc biệt lồi ra. Điều này làm Vương Hủ khát khô cổ họng. Đến khi ánh mắt dời sang khuôn mặt của nữ sinh thì chỉ thấy tóc xanh như nước chảy, da trắng như tuyết. Riêng mắt mũi thôi đã khiến hắn đực mặt như người nhà trời.

    "Đây chắc chắn là một tiểu thư khuê các, tài mạo song toàn. Lẽ ra có thể dựa vào gia cảnh để nhập học nhưng vẫn cố gắng tham gia kỳ thi này."

    Vương Hủ bắt đầu tưởng tượng. Cái hay là hắn đã đoán đúng phần nào.

    Trong lúc đầu óc cảm thấy mông lung, Vương Hủ nhận ra cô nàng càng ngày càng che mặt kỹ hơn, dường như sợ mình lắm.

    Cô nàng vốn đã trở thành tiêu điểm của cả phòng thi từ lâu. Có điều phần lớn giỏi lắm liếc trộm vài cái là cùng. Chỉ có mỗi Vương Hủ há mồm trừng mắt đã đời, lại còn trợn mắt càn quét mà không thèm kiêng nể gì cả. Vì vậy, một vài nam sinh đeo kính cận rất trí thức đang nghĩ đến chuyện mắng mỏ hành vi của hắn.

    "A, là ngươi!"

    Vương Hủ đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Nữ sinh nghe xong thì sợ đến phát run, không dám ư hử gì cả.

    Hóa ra cô nữ sinh kia là cô gái mà Vương Hủ theo dõi vào đêm bách quỷ dạ hành. Hôm nay chắc chắn bảo vệ của nàng đang ở ngoài trường.

    Về phần nữ sinh, khi nàng nhìn thấy Vương Hủ thì trong lòng cũng ngạc nhiên không kém. Còn tưởng rằng kẻ theo dõi này tới đây tìm mình để trả thù. Ngày hôm đó có bảo vệ nên nàng chẳng ngán Vương Hủ. Nay lại thấy đối phương bước vào cùng phòng thi và ngồi kế bên mình, nàng sợ đến nỗi muốn òa khóc.

    Hình tượng lưu manh của Vương Hủ đã mọc rễ trong lòng nàng. Vì vậy, nàng không hề nghĩ đến tại sao hắn có thể bước vào trong phòng thi. Giờ đây, những lời của Vương Hủ chứng minh rằng hắn nhận ra mình. Nàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và sợ hãi hơn.

    May sao giám thị bước vào phòng thi ngay lúc này rồi hắng giọng để thu hút lực chú ý của mọi người.

    Sự thật là Vương Hủ không nghĩ nhiều như cô nữ sinh. Trong suy nghĩ, hắn cho rằng một người từng gặp qua như cô ta chắc chắn không thể tạo ra ảnh hưởng đối với những kỹ thuật quay bài cao siêu của mình.

    Giờ phút này, hắn dồn hết sự tập trung cho tuyệt kỹ “ánh mắt giết người” để so tài với lão giám thị.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 11-10-2016 lúc 17:51. Lý do: Đã fix lỗi
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 264 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,ball_fly103,bibobaba90,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,Darkzergling,datvkl,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fbithanh,finefire,hach,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hongviet2609,hotfam501,htluu,htnt2005,huuhungus,iahokra,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lamsonquaikhach,laymore,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrcaothu,mrdjeu,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,romolus82,ron_le93,rukuru,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,thanchit123,thangbehu,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,Thiện Lương Ác Ma,TiếuHồngTrần,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,Ui_da,vannhan_qng,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
  3. #12
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 10: Vua gian lận
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 21:09:09 ngày 20/11/2012, tổng số chữ: 2205

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Sau buổi diễn thuyết nhàm chán của lão giám thị, cuộc thi chính thức bắt đầu.

    Cuộc thi diễn ra vào buổi sáng và buổi chiều, mỗi buổi ba giờ, còn bài thi thì chẳng khác "hồ sơ nhân sự". Phản ứng đầu tiên của Vương Hủ khi đọc được đề thi là... xong!

    Bài thi này được tổng hợp từ các môn học tiếng Anh, lịch sử, ngữ văn, địa lí, v.vv... Đáng nói là nhiều câu phải phân tích đề và trình bày giải thích cá nhân, hoàn toàn không thể trích dẫn. Thật ra, trường Tường Dực sắp xếp như vậy có ẩn ý riêng. Vì cuộc thi vào buổi chiều là đề tổng hợp các môn toán, lý, hóa nên phần lớn có đáp án cố định. Trong khi đó, những học sinh trải qua cuộc thi thiên về hệ văn vào lúc sáng sẽ được phê duyệt đơn giản ngay trong buổi trưa hôm đó. Nếu bạn bỏ trống hàng loạt câu hỏi hay cóp nhặt bậy bạ viết vào. Vậy xin chúc mừng, bạn đã mất tư cách bước vào trường, không cần phải tham gia buổi thi lúc chiều nữa.

    Vương Hủ đổ mồ hôi như mưa, tạm thời chưa nói đến nhiều câu hỏi dù cho liếc trộm đáp án cũng vô dụng, riêng nữ sinh bên cạnh đã bị hắn dọa đến mức sắp khóc. Mỗi ánh mắt của Vương Hủ gần như tước đi nửa cái mạng của cô nàng. Đến nỗi, hễ nàng thấy đầu của hắn lệch đi thì sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi. Điều này khiến Vương Hủ không đành lòng nhìn về phía nàng lâu hơn.

    Đối với Vương Hủ, phương pháp quay bài lẽ ra là một trò dễ như bỡn. Với bản lĩnh đã được tôi luyện tại sòng bạc dưới mặt đất, cho dù là trí nhớ hay cử động mắt của hắn đều hết sức kinh người. Nếu ai đó ném một bộ bài lên trời rồi chộp đại vài lá, hắn sẽ biết trong tay đối phương đang cầm lá bài gì, thậm chí nhớ rõ tất cả những lá bài có tiếp xúc với ánh mắt trước khi rơi xuống đất.

    Ví dụ như thời điểm Vương Hủ chia bài, hắn có thể biết rõ trình tự từng lá bài từ đầu đến cuối, sau đó chỉ việc xào lại theo ý mình để lá bài có thể rơi xuống vị trí hắn muốn một cách chuẩn xác nhất. Kỹ xảo này là trụ cột trong thuật cờ bạc, thường chỉ có thể học mà khó tinh tường. Chẳng hạn, bạn tìm một lá ba bích, nhớ vị trí đại khái rồi xào cho nó thành lá cuối cùng trong bộ bài. Việc này chỉ cần chia bài vài giờ là đã thành công nhiều lần. Còn Vương Hủ, hắn có thể điều khiển nguyên bộ bài nên chẳng khác nào thần bài trong mắt người khác.

    Cũng có thể nói, hễ ánh mắt của hắn tiếp xúc với con chữ trong chớp mắt thì coi như quay bài thành công. Việc tiếp theo chỉ là dùng phương pháp tốc kí để viết lại những gì mình nhớ mà thôi. Có thể nói nó là hàng nhái từ năng lực "gặp qua không quên được" của thiên tài. Hầu như các tay cao thủ trên chiếu bạc đều tinh thông món này.

    Nhưng tình huống hôm nay khiến Vương Hủ hận đến nghiến răng nghiến lợi:

    "Chắc chắn con bé này cho rằng mình là kẻ theo dõi nên mới có biểu hiện như vậy. Lần trước có đám Men In Black, cô nàng càn quấy lắm, thế mà giờ lại giả vờ làm gấu. Đúng là đạt chuẩn ngực to không não, ưa bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Ông đây khinh bỉ ngươi vô cùng vô tận!"

    Nghĩ thì nghĩ thế, khổ nỗi trước mắt là đường cùng, hắn đành phải vò đầu bứt tóc tìm đường lui.

    Vương Hủ bị tổn thất dưới tay cô bé này hai lần, chưa kể cả hai lần đều bị nàng nghĩ oan là kẻ theo dõi. Điều này khiến hắn phải than thở vận mệnh thích trêu ngươi.

    Lão giám thị đã chú ý đến hắn.

    "Hay cho thằng nhóc này, từ lúc bắt đầu cuộc thi đã ngắm nghía con gái nhà người ta suốt. Ta thấy ngươi không có cách nào làm bài thật tốt, nhìn kiểu nào cũng giống mấy đứa sắp nộp giấy trắng. Bộ ngươi đến đây quấy rối người khác hả?"

    Vì vậy, lão bước đến che khuất tầm mắt của Vương Hủ rồi nhìn tờ giấy trắng từ trên xuống dưới nhằm diễn tả sự khinh bỉ vô bờ bến của mình.

    Đột nhiên, lão giám thị run rẩy. Những thí sinh xung quanh không hề nhận ra ánh mắt của lão đã thay đổi.

    "Gì vậy? Tại sao mình lại cảm thấy kỳ quái nhỉ? Không, đây không phải là cơ thể của mình. Đây là..."

    Thì ra khi Vương Hủ lọt vào trong tầm nhìn của lão giám thị, nỗi tức giận trong lòng không có chỗ xả ra nên mới trừng mắt với lão. Lúc đó, hắn rất tập trung nên cảm xúc phẫn nộ tăng vòn vọt. Kết quả là mất đi ý thức.

    Sau một cái chớp mắt, hắn nhận ra bản thân không còn ở trong cơ thể mà lại đang đột lốt lão giám thị!

    Hắn nhìn thấy "mình" bỗng đổ gục trên bàn. Dáng vẻ chẳng khác ngủ gục là bao. Đến đây, hắn thử nhúc nhích thân thể hiện tại thì nhận ra hành động của mình vô cùng tự nhiên. Tuy không biết nguyên lí để "nhập hồn" nhưng hắn biết việc nhìn trộm bài của người khác bây giờ còn dễ hơn trở bàn tay!

    Khóe miệng nở nụ cười mỉm, Vương Hủ nghênh ngang bước lên bục giảng rồi ngồi xuống ghế. Nhìn xuống đám thí sinh đang suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, hắn suýt cười thành tiếng:

    "Viết đi! Viết đi nào! Chờ bọn bây viết xong, ta chậm rãi nghiên cứu sau rồi chỉnh lại thành của mình."

    Thế là hắn bắt đầu uống trà đọc báo, thoải mái đến đâu không cần nói cũng biết.

    Một giờ nháy mắt trôi qua. Lúc này, Vương Hủ quét mắt khắp phòng học, chợt thấy cô gái bên cạnh thân thể của mình đang làm bài thật hăng say. Chắc nhờ mình ngủ say như chết mà cô nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

    Hắn bắt đầu dạo khắp phòng học. Mục đích chính của việc này là muốn xem tên của nữ sinh nọ.

    Thượng Linh Tuyết!

    Vương Hủ lẳng lặng ghi nhớ cái tên này, sau đó quay về chỗ ngồi tại bục giảng. Theo suy đoán của hắn, một giờ nữa là lúc thời cơ chín mùi. Đến lúc đó, đáp án trên đề đã được giải không ít. Hắn chỉ việc đi dạo một lần cuối cùng để xem sơ qua bài thi của mỗi người nhằm chắc chắn rằng những câu có đáp án cố định sẽ chính xác. Còn đối với những câu yêu cầu phải trình bày phân tích, hắn sẽ trả lời bằng cách tổng hợp luận điểm của vài người.

    Bỗng có một nam sinh đứng lên rồi đi về phía Vương Hủ.

    Vương hơi bất ngờ nhưng chợt nhớ ra mình là giám thị, đại ca của phòng thi, bèn hắng giọng rồi nói:

    "Bạn học kia, bây giờ đang trong giờ thi, mời ngươi trở về vị trí của mình. Nếu không ta sẽ hủy bỏ tư cách thi của ngươi."

    "Ta nộp bài."

    Nam sinh trả lời ngắn gọn rồi hẩy cặp kính, rời khỏi phòng thi. Những thí sinh khác bắt đầu than thở, cho rằng nam sinh này bỏ cuộc nên không muốn liều chết chống đỡ nữa. Vài nữ sinh cảm thấy sốt ruột, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó "múa bút thành văn".

    Mới đầu, Vương Hủ cũng tưởng rằng người nọ biết khó mà lui. Ai ngờ nhìn vào bài thi mới mở rộng tầm mắt. Cái gã Tề Bằng này đã làm xong toàn bộ bài thi! Ngoài ra, nét chữ trên bài vô cùng rõ ràng, mạch lạc và không hề có dấu vết tẩy xóa. Coi bộ không giống như viết bậy cho có.

    Mười phút sau, Vương Hủ đọc xong toàn bộ bài thi của Tề Băng. Hắn khép bài lại với đôi bàn tay run rẩy, sau đó dạo một vòng quanh phòng thi.

    Theo hắn thấy, những bài thi gạch xóa của đám thí sinh thiếu tự tin chẳng khác nào cặn bã. Nhìn tình trạng mồ hôi đầy đầu của họ, trong mắt Vương Hủ chia làm ba phần đồng tình và bảy phần khinh bỉ. Đến nỗi hắn quên rằng mình bước vào phòng thi chỉ với ý định quay cóp.

    Sau khi nhìn trộm khắp phòng thi một lượt, hắn nhận thấy đáp án phần phân tích và trình bày của những người còn lại không thể so sánh với Tề Băng, ngoại trừ Thượng Linh Tuyết và một số ít thí sinh. Mặc dù Vương Hủ là một kẻ chỉ tốt nghiệp một trường hạng ba nhưng thừa biết đáp án của Tề Băng khác xa đáp án của bọn họ như trời với vực.

    "Tề Băng ơi Tề Băng! Nếu ta là vua gian lận thì ngươi vua thi cử. Bội phục, bội phục..."

    Kế hoạch của Vương Hủ thay đổi vì sự xuất hiện của Tề Băng. Hắn trở lại bục giảng, mở bài thi của Tề Băng một lần nữa. Trong mắt hắn, thứ này không khác bản sao của đáp án tiêu chuẩn là bao. Hắn dành hẳn nửa giờ để nhớ thật kỹ.

    Sau khi xong việc, Vương Hủ giả vờ ngủ gà ngủ gật trên ghế. Vừa nhắm mắt lại, hắn liền cảm ứng được thân thể của mình trong không gian đen kịt, giống như kim chỉ nam luôn tìm thấy hướng Nam. Miễn sao linh hồn cảm ứng được thân thể thì hắn có thể trở lại đó bất cứ lúc nào.

    Chỉ thấy, cơ thể của lão giám thị run một cái rồi mở mắt nhìn dáo dác khắp nơi. Dường như lão không nhớ những gì xảy ra khi bị Vương Hủ nhập vào cơ thể.

    Gãi đầu một chốc, lão cho rằng mình ngủ quên lúc nào không hay.

    "Nhìn phòng học kìa, tình trạng y hệt những năm qua. Ai làm bài được hay không nhìn sắc mặt là biết. Như thằng nhóc kia, vừa vào phòng thi đã ngắm nữ sinh bên cạnh thật lâu, bây giờ lại ngủ gục trên bàn. Hừ, không ngờ chuyện này mà hắn cũng dám làm!"

    Lão giám thị hết sức phẫn nộ. Là một người đã đảm nhận việc dạy học ở trường Tường Dực nhiều năm, lão đã dạy dỗ được vô số người. Mặc dù bây giờ về hưu nhưng lão vẫn ở lại trường đảm nhiệm công tác nghiên cứu lý luận. Cái uy của lão rất lớn, đến hiệu trưởng còn phải gọi lão là "giáo sư Trương" một cách cung kính.

    Đời này, “giáo sư Trương” chưa từng gặp một học sinh như Vương Hủ. Phải biết rằng nhiều học sinh tốt muốn tham gia cuộc thi nhập học của Tường Dực nhưng không có cơ hội. Khoan nói đến thành tích ưu tú, đạo đức học tập và kinh tế gia đình là điều quan trọng nhất. Mặc dù đọc sách trong trường không tính tiền nhưng phí tổn trong sinh hoạt tại đây rất xa xỉ. Vì vậy, vô số học sinh rất giỏi không được hiệu trưởng trường mình đề cử. Điều đó khiến nhiều hiệu trưởng cảm thấy bất đắc dĩ.

    Thế mà hôm nay có hẳn một học sinh dám ngủ trong “cuộc thi thần thánh"!

    “Giáo sư Trương” mang nỗi căm phẫn đi đến góc phòng thi, định hủy bỏ tư cách thi của Vương Hủ.

    Đúng lúc lão ta vừa đến nơi, Vương Hủ chuyển động!

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 10-07-2016 lúc 13:20.

  4. Bài viết được 252 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,ball_fly103,bibobaba90,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,Darkzergling,datvkl,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fbithanh,finefire,hach,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hongviet2609,hotfam501,htluu,htnt2005,iahokra,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lamsonquaikhach,laymore,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrcaothu,mrdjeu,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,qami11,quangheo,romolus82,ron_le93,rukuru,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,thanchit123,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,Thiện Lương Ác Ma,tieusike,timpro,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,vannhan_qng,vegito,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
  5. #13
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 11: Thắc mắc
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 20:14:02 ngày 22/11/2012, tổng số chữ: 2050

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Việc Vương Hủ đột ngột ngồi lại ngay ngắn với đôi mắt sáng quắc đã làm giáo sư Trương hoảng sợ. Ngay đến Thượng Linh Tuyết đang chăm chú làm bài mà cũng nhận ra hành động kỳ lạ của hắn. Tuy vậy, nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú rồi tiếp tục làm bài.

    Giáo sư Trương làm mặt lạnh, sau đó nói với Vương Hủ:

    "Này cậu kia, tỉnh ngủ rồi hả?"

    "Ờ, tỉnh rồi."

    Vương Hủ trả lời mà lòng không yên. Nhờ vào khả năng ghi nhớ tạm thời, giờ trong đầu hắn đang chứa đầy đáp án từ bài thi của Tề Băng.

    "Hừ, phòng thi không phải là nơi để ngươi ngủ gà ngủ gật! Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!"

    Giáo sư Trương chuẩn bị lấy bài thi và hủy bỏ tư cách thí sinh của Vương Hủ. Nào ngờ, lão vừa đưa tay ra thì lại bị dọa đến mức phải rụt về.

    Chỉ thấy Vương Hủ đập bàn một cái, cây bút máy bắn lên trên không. Hắn dùng một tay bắt lấy cây bút rồi xoay nó thêm hai vòng. Động tác giống ảo thuật này không chỉ thanh tao mà còn có sắc thái hèn mọn. Sức hút của nó không kém mấy so với bộ phim Quan Tép Riu Cửu Phẩm (1) của Châu Tinh Trì năm xưa.

    Chiêu mở đầu trò đổ súc sắc làm giáo sư Trương ngẩn ngơ tại chỗ. Đến khi lão bình tĩnh lại thì đã thấy Vương Hủ "múa bút thành văn". Chỉ trong chớp mắt, chỗ trống trên bài thi đã ngập chữ, bút máy quét ngang trên giấy một đường. Nơi nào bút đi qua thì đáp án chính xác hiện lên rõ ràng ở đó. Giáo sư Trương đành phải mang nỗi buồn phiền về bục giảng, hớp một ngụm trà hạ hỏa.

    Còn chưa kịp nuốt trôi ngụm trà, lão chợt nhìn thấy bài thi của Tề Băng nên bất chợt sặc nước ằng ặc, suýt chút nữa đã đi gặp Diêm Vương.

    Vào thời điểm cách lúc kết thúc cuộc thi khoảng hai mươi phút, Thượng Linh Tuyết nộp bài thứ hai. Thấy vậy, giáo sư Trương bèn gọi nàng lại rồi hỏi:

    "Này em kia, bài thi đầu tiên được nộp lên lúc nào?"

    Thượng Linh Tuyết cảm thấy kỳ quặc nhưng vẫn trả lời hết sức lễ phép:

    "Dường như là lúc cuộc thi bắt đầu được hơn một tiếng. Chẳng phải thầy đã nói chuyện với hắn ta vào lúc đó hay sao?"

    Giáo sư Trương gãi đầu, ậm ừ một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi tiếp:

    "Ngươi có quen nam sinh ngồi bên cạnh không?"

    Nghe xong, Thượng Linh Tuyết giật mình:

    "Ta... ta không quen."

    Dứt lời, nàng bỏ chạy khỏi phòng thi.

    Nhìn bóng lưng của nàng, giáo sư Trương càng chắc chắn rằng Vương Hủ đúng là một gã lưu manh.

    Lúc Thượng Linh Tuyết bước đến cửa, có một tiếng động vang lên ở cuối phòng, nhìn lại thì thấy Vương Hủ muốn nộp bài.

    Đầu cuộc thi, kẻ theo dõi một mực ngủ say như chết. Khi tỉnh lại, hắn chỉ làm đúng một giờ rồi nộp bài!

    Thượng Linh Tuyết nghĩ đến một chuyện thật đáng sợ.

    "E rằng hắn ta không phải là thí sinh mà đến đây để theo dõi mình. Cũng vì mình đã nộp bài nên hắn không việc gì phải ở lại phòng thi!"

    Cùng lúc đó, Vương Hủ cảm thấy cực kỳ khoái trá. Thật ra giải bài thi này không mất đến ba giờ nhưng điều kiện tiên quyết là loại bỏ quá trình "suy nghĩ". Vương Hủ có đáp án, cách trình bày và phân tích của Tề Băng, lại còn gom góp thêm một vài luận điểm của người khác nên chỉ cần làm một chút là xong. Nhưng hễ hắn dừng bút là quên hết tất cả. Nếu bắt làm lại lần nữa thì chắc chắn hắn sẽ nộp giấy trắng.

    Vậy nên Vương Hủ chẳng thèm kiểm tra lại làm gì, chỉ tổ tốn thời gian. Thay vào đó, hắn đập bài thi lên trên bàn của giáo sư Trương rồi bỏ đi. Hành động trên khiến giáo sư giận cong râu.

    Đi ra khỏi phòng thi, hắn nhìn thấy Thượng Linh Tuyết đang bỏ chạy nên cất tiếng gọi:

    "Này, Thượng Linh Tuyết! Khoan hẵng đi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

    Cơ thể của Thượng Linh Tuyết thoáng chốc ngừng lại. Dường như nàng cố hạ quyết tâm, hoặc chăng do nỗi sợ hãi trong lòng, tóm lại là đã ngừng bước.

    "Ngươi... tại sao ngươi biết tên của ta?"

    Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt sợ sệt, trong giọng nói nhỏ nhẹ có phần run rẩy.

    Nàng đứng ở đầu hành lang cúi đầu, kéo góc áo. Ánh nắng mặt trời rọi vào bờ vai khiến đôi má nàng ửng đỏ, hơi thở dồn dập, bộ ngực phập phồng. Dáng vẻ như tiên nữ hạ phàm ấy đủ khiến bất cứ ai xao xuyến.

    Hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Vương Hủ, mãi cho đến nhiều năm sau cũng không thể xóa nhòa...

    Vương Hủ càng bước đến gần thì Thượng Linh Tuyết càng cảm thấy khẩn trương. Nỗi sợ hãi còn được nhân lên gấp bội khi nhận ra hắn biết tên mình.

    "Ta chỉ nói mấy câu, nói xong sẽ đi."

    Vương Hủ đứng đối mặt với Thượng Linh Tuyết. Cả hai cách nhau chưa đến một mét. Vương Hủ nhìn thẳng vào mắt nàng, trong khi đó, đối phương mỗi lúc mỗi cúi đầu sâu hơn. Nếu có người thứ ba nhìn thấy tình huống trước mắt thì e rằng sẽ nghĩ nam sinh muốn tỏ tình một phen.

    Kết quả là Vương Hủ nói thế này:

    "Thứ nhất, ta không phải là kẻ thích theo dõi người khác. Trong cuộc thi, ta nhìn ngươi chỉ vì muốn quay cóp. Chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần phải so đo làm gì. Thứ hai, tuy ngươi đáng để người khác theo dõi nhưng có quá nhiều vệ sĩ nên rất khó ra tay, không phải ai cũng dám làm. Hy vọng lần sau ngươi sẽ không trách oan cho người tốt nữa. Cuối cùng, ta sẽ tiết lộ một chút nội tình. Hãy coi nó là lễ vật nhỏ hóa giải hiểu lầm giữa chúng ta. À ừm, lần này ngươi thi rất tốt, có lẽ đứng thứ hai trong phòng."

    Nói xong liền bỏ đi, bỏ mặc cô nàng ngẩn ngơ tại chỗ cả nửa ngày trời.

    Lúc Thượng Linh Tuyết bước ra khỏi trường Tường Dực, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời nói của Vương Hủ. Hộ vệ của nàng, Trần Viễn, nhìn thấy thần sắc khác thường của tiểu thư nhà mình nên cất tiếng hỏi:

    "Xảy ra chuyện gì vậy, tiểu thư? Ta vừa nhìn thấy thằng nhóc từng theo dõi ngươi một tuần trước. Có phải hắn ức hiếp tiểu thư hay không? Hừ, nếu hắn dám đụng đến một sợi tóc của tiểu thư, Trần bá bá liền bẻ xương của hắn! "

    Trần Viễn là bộ đội xuất ngũ, trước kia từng đi lính với cha của Thượng Linh Tuyết. Vì con gái đang du học ở nước ngoài nên hắn vẫn xem cô tiểu thư này như con gái của mình, thành ra không chịu đựng được khi nàng bị hiếp đáp.

    "Không phải, lần trước chúng ta đã hiểu lầm, hắn không phải là kẻ theo dõi, chỉ là..."

    Nói đến đây, Thượng Linh Tuyết ngừng một chút rồi nói:

    "Được rồi, Trần bá bá lái xe đi. Ta đói bụng rồi, hay là đi đâu đó ăn cơm trước đã."

    Trong lúc Thượng Linh Tuyết ngồi trong chiếc Lincoln xa hoa có máy lạnh do vệ sĩ của mình điều khiển, Vương Hủ cưỡi chiếc xe đạp nát dưới ánh nắng mặt trời.

    Giờ đây, hắn cảm thấy cực kỳ quái dị.

    Lẽ ra chỉ muốn nói với cô bé kia rằng mình không phải là kẻ theo dõi. Thế mà khi đứng trước Thượng Linh Tuyết, hắn vô tình nói thêm nhiều lời thừa thải, chưa kể trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái...

    Hành vi của Vương Hủ chẳng qua là trêu chọc người con gái mình thích. Vì không có kinh nghiệm yêu đương nên hắn mới suy nghĩ phức tạp.

    Vương Hủ về đến văn phòng thám tử thì thấy Miêu Gia đang ngồi ăn kem trước quạt máy. Chiếc áo vest rách rưới đã bị vứt lên trên salon từ lâu. Mặc dù đã cởi nút ở cổ và tay áo sơ mi nhưng hắn vẫn toát mồ hôi đầm đìa.

    "Ta đã nói với ngươi là phải sắm điều hòa rồi mà? Còn nữa, ngươi thê thảm đến nào vậy hả? Mười năm trước mới là thời đại của kem!"

    Vương Hủ ngã phịch lên ghế salon rồi vội vàng rót nước cho mình.

    Miêu Gia hoàn toàn không nghe thấy những lời nói nhảm của Vương Hủ. Thay vào đó, hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt chân thành rồi thình lình nói một câu:

    "Là mối tình đầu hả? Hay đấy."

    "Phụt..."

    Vương Hủ mới uống xong một chén nước mà đã phun hết quá nửa ra ngoài, còn lại trôi vào trong phổi, thành ra ho đến chảy nước mắt mới nén lại được.

    "Ngươi... ngươi... khụ khụ... ngươi không phải là người! Tại sao lại biết? Ngay cả chuyện ta không xác định được mà ngươi cũng biết?"

    "À, mối tình đầu và thất tình đều là chuyện khó che giấu như đá cục nổi trong ly coca."

    "Này, lời thoại vừa rồi đã xuất hiện trong truyện đấy nhé! Chắc chỉ có ngươi mới nói kiểu đó thôi! Không biết loại nhân vật như ngươi được tạo ra để làm gì nữa, để chọc chết ta phải không? Này!"

    Bỏ qua những lời nói nhảm của Vương Hủ, Miêu Gia cắn một miếng kem rồi hỏi:

    "Cuộc thi thế nào? Chẳng lẽ vì ngắm gái nên không đạt yêu cầu?"

    "Ngươi là thần, tự bắt tay tính toán sẽ biết. Việc gì phải hỏi ta?"

    Như mọi khi, Miêu Gia tiếp tục bình luận bằng giọng nói thều thào nhưng cực kỳ đáng sợ:

    "Haiz! Thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành thật là phiền phức, chỉ mỗi chuyện yêu đương mà không coi ông chủ của mình vào đâu, chưa kể còn dám lên giọng với chủ nợ. Coi bộ ngươi cần phải được giác ngộ..."

    Mười phút sau, Vương Hủ báo cáo kỹ càng toàn bộ quá trình gian lận, nhân tiện xin chỉ thị từ phía lãnh đạo.

    Nghe kể xong xuôi, Miêu Gia nhíu mắt cau mày:

    "Chuyện nhập vào cơ thể người khác... trên lý luận thì người sống không thể làm được, trừ phi ngươi là quỷ..."

    -----o Chú thích o-----

    (1): Quan Tép Riu Cửu Phẩm là một bộ phim hài rất hay của Châu Tinh Trì. Tại Việt Nam, bộ phim này được biết đến với cái tên "Quan Xẩm Lốc Cốc".

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 30-06-2016 lúc 11:14. Lý do: Đã fix lỗi
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 251 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,ball_fly103,baokiem,bibobaba90,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,Darkzergling,datvkl,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fbithanh,finefire,hach,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,iahokra,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lamsonquaikhach,laymore,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrcaothu,mrdjeu,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,qami11,quangheo,romolus82,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,thanchit123,thangbehu,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,vannhan_qng,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
  7. #14
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 12: Nanh Bạc
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 20:03:04 ngày 23/11/2012, tổng số chữ: 2184

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    VVương Hủ rất ngạc nhiên, bèn hỏi:

    "Này, chẳng lẽ có loài quỷ biết cưỡi xe đạp đi thi dưới ánh nắng mặt trời sao?"

    Miêu Gia đáp:

    "Những gì ta nói chỉ là trên lý thuyết, có lẽ ngươi là người đầu tiên trong giới săn quỷ có năng lực 'nhập vào cơ thể' cũng không biết chừng."

    "Gì cơ? Năng lực này chưa từng xuất hiện bao giờ?"

    Miêu Gia ăn nốt đoạn kem, sau đó châm một điếu thuốc rồi nói:

    "Ta giải thích cho ngươi lý thuyết về khả năng 'nhập vào cơ thể' thì ngươi sẽ hiểu nguyên nhân."

    "Đầu tiên, ta ví dụ nếu ngươi là quỷ, vì ngươi đã chết nên linh hồn với thể xác ở thế gian mất đi mối liên hệ nào đó. Khi ngươi nhập vào cơ thể một số người có tinh thần bạc nhược hoặc người già, người sắp chết... tục gọi là ma nhập."

    "Nhưng người sống là một chuyện khác! Vì linh hồn với thể xác của ngươi vẫn là một thể thống nhất nên linh hồn gần như có thêm một cái khuôn đúc. Ví dụ ngươi có khuôn đúc hình vuông, vậy chỉ cần còn sống thì linh hồn chỉ có thể là hình vuông. Trong khi đó, người khác lại có hình dạng khuôn đúc khác với ngươi, mặc kệ là người có ý chí yếu ớt cũng không ngoại lệ, chắc chắn linh hồn của ngươi không thể nhập vào được. Ngươi đã hiểu được đến đây chưa?"

    Vương Hủ gật gù, Miêu Gia lại nói tiếp:

    "Người sống không thể làm linh hồn rời khỏi thân thể. Hiện tượng này thường xuất hiện khi gần chết hoặc thông qua một số nghi thức tương ứng. Một khi linh hồn của ngươi thoát ra ngoài, chỉ cần cơ thể chưa tử vong hoàn toàn, linh hồn vẫn mang hình dạng cố định và không thể nhập vào cơ thể của người khác. Đến lúc quan hệ này bị mất đi, linh hồn mới chính thức trở thành "vô hình"! Cần phải nói thêm, phải là loài ác quỷ mang oán khí rất nặng mới có thể nhập vào cơ thể người khác, không phải ai cũng có khả năng ấy."

    "Nếu nói vậy thì ta là người đầu tiên không chết mà vẫn nhập vào cơ thể của người khác! Không ngờ ta lại lợi hại đến vậy! Oa ha ha ha!"

    Trong bụng Vương Hủ nở hoa. Chẳng biết tại sao trong đầu hắn xuất hiện tình huống nhập vào cơ thể của Thượng Linh Tuyết, sau đó còn trải qua rất nhiều chuyện.

    "Nói thế cũng không phải, thường thì một số nhân vật mang cấp bậc Ma Vương trong truyền thuyết đều có khả năng này. Ví dụ như Hades, thậm chí có khả năng "đoạt xá". Dù sao đi nữa, ta chưa từng thấy tận mắt nên không thể kết luận điều gì."

    Miêu Gia tạt một chậu nước lạnh rất đúng lúc.

    "Ta thấy ngươi đọc manga nhiều quá rồi. Không phải chúng ta luôn tin Phật Giáo và Đạo Giáo sao? Chuyện trong thần thoại Hy Lạp không nên kể đến làm gì."

    "À, đúng rồi. Có phải hôm nay ngươi quay cóp bài của một người tên là Tề Băng hay không?"

    Miêu Gia đột ngột thay đổi chủ đề.

    Vương Hủ đáp:

    "Phải, người này quá kinh khủng. Chỉ với một giờ mà hắn đã làm xong bài thi. Coi bộ ta phải nhờ vào hắn trong buổi thi chiều."

    "Hừm, nếu Nhị thiếu gia nhà họ Tề đã chen chân vào chuyện này thì nhiệm vụ của ngươi quả thật rất nhẹ nhàng."

    Miêu Gia cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

    "Nhị thiếu gia nhà họ Tề? Ngươi quen hắn ư?"

    "À, ta từng gặp hắn vài lần. Luận về lai lịch, hắn vào nghề sớm hơn ta mười năm. Lúc ta vào nghề thì hắn đã rất nổi tiếng rồi."

    Nghe xong, Vương Hủ liền choáng váng. Thằng oắt Tề Băng nhìn sao cũng không quá hai mươi tuổi, ấy thể mà lại vào nghề sớm hơn Miêu Gia tới mười năm. Chẳng lẽ hắn có thể bắt quỷ trong bụng mẹ hay sao?

    Hiểu được những nghi ngờ của hắn, Miêu Gia giải thích:

    "Ta biết suy nghĩ trong đầu ngươi, đúng là Nhị thiếu gia nhà họ Tề bắt đầu làm nghề này lúc ba tuổi, cũng chính là mười sáu năm trước. Người này vốn là kỳ tài mà trong trăm năm nhà họ Tề mới sản sinh được. Từ nhỏ, hắn luôn nỗ lực vì một vị trí trong Thập Điện Diêm Vương, so với lý tưởng của loại trạch nam như ngươi thì cách biệt như trời với vực."

    Vương Hủ nổi giận:

    "Hừ, gì mà cách biệt như trời với vực? Chẳng lẽ ngươi chưa thấy hình dạng của mình vào lúc này à? Vậy mà chế giễu ta."

    "Ồ, ngươi nói ta đấy hả? Thật ra sáu năm trước ta vốn là một học sinh tốt nghiệp đại học y khoa loại ưu, vào nghề vỏn vẹn một năm đã lấy được danh xưng Miêu Gia. Lúc đó, ta nào có ngờ được giới săn quỷ coi là một thiên tài mới nổi."

    Vương Hủ tiếp tục nhìn Miêu Gia bằng ánh mắt khinh bỉ vô bờ bến:

    "Bộ dạng của ngươi chắc đã phụ kỳ vọng của nhiều người."

    Có lẽ do che đậy điều gì, Miêu Gia làm lơ với nhận xét của Vương Hủ:

    "Nhị thiếu gia nhà họ Tề rất giỏi, danh hiệu là Nanh Bạc. Lúc mười tuổi, hắn có cơ hội nhận được danh xưng Đào Mộc của thành phố T, nhưng vì cảm thấy lý lịch cá nhân chưa đủ nên từ chối. Thực lực và sự độ lượng của hắn tuyệt không dưới kẻ hèn này. Hôm nay, hắn đã đến trường Tường Dực, ta và ngươi có phim hay để xem rồi."

    "Xem phim hay thì xem phim hay! Dù sao đã bỏ tiền ra, ta phải đi hưởng thụ cuộc sống đại học mới được."

    Vương Hủ vươn vai đứng dậy:

    "Đến trưa ngươi phải lái xe đưa ta đi. Ta không muốn cưỡi xe đạp chạy long nhong dưới nắng noi nữa."

    Cuộc thi tiếp theo bắt đầu vào lúc hai giờ chiều. Lúc đến nơi, hắn không khác một thân cây bị sấy khô là bao.

    Hơn bốn trăm người vào buổi sáng giờ chỉ còn lại một nửa. Nhiều người vào trường rồi mới biết mình không có tư cách tham gia cuộc thi buổi chiều, đành phải hậm hực ra về.

    Sau một đợt thay đổi phòng thi, Vương Hủ không nhìn thấy Thượng Linh Tuyết và giáo sư Trương nữa. May mà Vương Hủ được thi cùng phòng với Tề Băng, đã vậy còn được ngồi ngay trên người ta. Nếu cuộc thi lần này không điểm cao nhất thì cũng chẳng kém bao nhiêu.

    Suốt mấy tiếng nghỉ trưa, Vương Hủ thử nhập vào nhiều người khác nhau nhưng kết quả mang về là thất bại hoàn toàn. Từ gã ăn mày bên đường, kẻ say quắc cần câu hay một lão già giống giáo sư Trương... hắn đều thử tuốt. Khổ nỗi đối phương chỉ biết hắn có ánh mắt sắc lẹm chứ chẳng gặp phải bất cứ tác dụng nào. Bấy giờ, Vương Hủ mới hiểu chỉ khi tinh thần và trạng thái đạt mức cao nhất, cộng với may mắn mới có thể thành công. Điều đó khiến hắn buồn bực mãi không thôi.

    Lần này, Tề Băng còn kinh khủng hơn buổi sáng. Hắn chỉ cần bốn mươi phút để nộp bài, còn Vương Hủ thì theo sát phía sau. Cũng không biết giám thị sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy đáp án hoàn toàn chính xác và giống nhau của hai người.

    Cả hai rời khỏi phòng thi. Tề Băng, vốn đang đi ở phía trước, bỗng ngừng lại nói với Vương Hủ:

    "Ngươi là Quỷ Cốc Tử phải không?"

    Vương Hủ ngẩn người, nhớ ra người trong giới săn quỷ phải dùng danh hiệu để xưng hô với nhau, bèn trả lời:

    "Đúng vậy, ta có cần gọi ngươi một tiếng Nanh Bạc hay không?"

    Tề Băng đẩy cặp kính cận trên sống mũi, khuôn mặt vẫn không hề có bất cứ biểu cảm nào:

    "Chúng ta nên xưng hô với nhau bằng tên thật trong trường để tránh những hiểu lầm không đáng có. Giờ hãy tìm chỗ nào đó nói chuyện đi đã."

    Vương Hủ nhún vai thay cho lời đồng ý. Vì vậy, hai người liền tới một quán cà phê trong trường học. Khi thấy giá cả đắt đỏ trên menu, Vương Hủ suýt bỏ chạy ra ngoài. Đến khi Tề Băng nói một câu "ta mời khách" với khuôn mặt như lá bài, hắn mới chịu ngồi xuống.

    "Ngươi là đệ tử của Miêu Gia?"

    Tề Băng mở miệng trước.

    "Không phải, ta chỉ là một người làm công trong văn phòng thám tử chứ không quen biết hắn. Thật đấy!"

    Dáng vẻ của Vương Hủ như muốn biểu lộ thù hằn khổ sở, không giống nói dối cho lắm.

    Tề Băng cảm thấy kỳ quái, không ai không biết sự kiện Quỷ Cốc Tử vừa vào nghề đã tàn sát bách quỷ, nghe đâu Miêu Gia cầu xin Ngũ Quan Vương mới có thể đè nén chuyện này xuống. Vậy mà hắn ta dám nói không quen biết Miêu Gia.

    Mặc dù nghi ngờ là vậy nhưng khuôn mặt Tề Băng vẫn cứ đóng băng:

    "Ngươi hiểu bao nhiêu đối với chuyện lần này."

    "À, đơn giản là hai mươi năm trước có một đôi nam nữ nảy sinh gút mắc với nhau trong chuyện tình cảm, về sau dẫn đến tình trạng mày chết tao sống. Giờ không biết tại sao nhảy ra dọa người."

    Vương Hủ trả lời bằng câu miêu tả duy nhất về nhiệm vụ của Miêu Gia.

    Nghe xong, Tề Băng khiếp sợ tột đỉnh.

    Thằng oắt này quá trâu bò à nha! Trong trường học này ít nhất có tới sáu, bảy chỗ oán khí ngất trời. Trước khi điều tra rõ ràng, hắn còn chẳng dám kết luận điều gì. Đấy là chưa nói ba tháng trước có năm học sinh chết tại đây cùng một lúc, một trong số đó là người săn quỷ nổi tiếng. Trong chuyện này chắc chắn có nhiều bí ẩn rất lớn, thế mà gã ta chỉ cần một câu để khái quát, giọng điệu giống như coi oan hồn là giấy. Chẳng biết là do hắn tự tin hay không biết sống chết là gì.

    "À, đây là số di động của ta, có cơ hội hãy cùng trao đổi tin tức để làm việc thuận lợi hơn. Kỳ thi vừa rồi chắc không có vấn đề gì, về sau chúng ta là bạn học rồi."

    Tề Băng biết Vương Hủ quay bài của mình nên mới nói một câu kinh điển của thể loại anh hùng. Đại ý là: Ta biết ngươi quay bài của ta nên cố ý cho ngươi xem đấy!

    Hai người trao đổi thêm vài tin tức khác rồi rời khỏi quán cà phê. Vì Tề Băng luôn treo khuôn mặt như lá bài nên Vương Hủ chưa biết được chỗ không ổn. Đều tại Miêu Gia lo Vương Hủ không dám đến trường mới không kể tường tận. Điều đó khiến Vương Hủ chịu nhiều đau khổ về sau.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 01-07-2016 lúc 12:22. Lý do: Đã fix lỗi
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  8. Bài viết được 250 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,ball_fly103,baokiem,bibobaba90,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fbithanh,finefire,hach,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,iahokra,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,laymore,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrcaothu,mrdjeu,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nhoctilk,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,qami11,quangheo,ron_le93,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,thanchit123,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,vannhan_qng,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
  9. #15
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 13: Sự lựa chọn
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 15:26:37 ngày 24/11/2012, tổng số chữ: 2103

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Ngày thứ ba sau khi cuộc thi nhập học diễn ra, Vương Hủ nhận được giấy báo trúng tuyển. Tuy phải vượt qua kỳ thi này bằng cách quay cóp nhưng hắn vẫn cảm thấy vui mừng. Không biết hắn vui mừng vì được học tại một trường học tiên tiến bậc nhất hay là vì một cô gái nào đó.

    Miêu Gia cũng nhìn thấy vẻ mặt ấy nên cố tình tạt một gáo nước lạnh ngay lúc Vương Hủ vui vẻ nhất.

    "Thượng Linh Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Trước khi tốt nghiệp cấp ba vẫn một mực học tại trường của giáo hội. Cứ yên tâm, nàng không phải là tu sĩ đâu. Có điều nàng lại là đứa con duy nhất của Thượng Vệ Quốc, mà Thượng Vệ Quốc đang là đại ca đứng đầu ngành buôn bán đồ cổ trong cả nước. Hồi còn trẻ, người này từng đi lính và đảm nhận chức vị trung đoàn trưởng. Tuy nhiên, hắn đột ngột bị quân đội xóa tên vào hai mươi năm trước, không rõ nguyên nhân. Có nhiều vị lãnh đạo và tư lệnh quân đội trong thành phố S coi hắn là anh em. Công việc làm ăn phát đạt đến mức này cũng không tránh khỏi tầng quan hệ trên."

    Miêu Gia đọc to bản hồ sơ trên tay. Vương Hủ, vốn đang ngẩn ngơ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nghe Miêu Gia nói thế thì hỏi bâng quơ:

    "Chuyện này có liên quan gì đến ta?"

    "Haiz! Ta vất vả lắm mới tìm hiểu được bối cảnh gia đình người tình bé bỏng của ngươi. Ấy vậy mà ngươi không dám nói chỉ một lời cảm ơn."

    Miêu Gia nở nụ cười rất đê tiện.

    Lần này, Vương Hủ lạnh lùng nói:

    "Ta không phải thằng đần. Ý ngươi muốn nói thân phận của ta với nàng khác biệt, tốt nhất nên biết khó mà lui chứ gì? Thú thật là ta không có suy nghĩ đó. Ngươi đừng nói đến chuyện này nữa."

    "Ồ, thế thì tốt. Giờ chúng ta bàn việc chính cái đã."

    Miêu Gia thấy khuôn mặt uể oải của Vương Hủ nên không còn hứng trêu chọc nữa:

    "Ta định dạy ngươi vài phương pháp để chiến đấu với hồn ma."

    Vương Hủ nói:

    "Ngươi đưa con dao găm cho ta dùng là được rồi."

    "Không được, ngươi phải biết rằng tình trạng của mình rất đặc thù. Người khác muốn chính thức gia nhập giới săn quỷ thì linh thức phải đạt đến một trình độ không kém, ngoài ra còn có năng lực chiến đấu đủ để người dẫn dắt đồng ý đề nghị gia nhập. Ngươi là chủ nhân do Phục Ma Thiên tuyển chọn nên không cần nói đến những thứ xa xôi đó. Giờ ta sẽ dạy ngươi cách chiến đấu bằng sức mạnh của mình mà không cần dùng đạo cụ."

    "Này, chẳng phải ngươi nói lần này chỉ việc đi coi phim thôi sao? Hay Nanh Bạc là hàng nhái?"

    "Có một số chuyện ta không thể nói rõ."

    Lúc nói, mặt của Miêu Gia nghiêng sang một bên. Hành động trên khiến Vương Hủ cảm thấy không ổn chút nào.

    "Ta dám chắc ngươi đang cố ý che giấu điều gì đó rất quan trọng. Có phải ngươi muốn chơi xỏ ta hay không?

    "Chỉ là một chút chuyện mà thôi. À, ngươi hãy xem những ảnh chụp này. Ta có được nó từ một người bạn trong đồn cảnh sát đấy."

    Miêu Gia ném một phong thư cho Vương Hủ.

    Vừa mở ra, Vương Hủ suýt ói cả bữa cơm đêm qua ra ngoài.

    Đây là bức ảnh một nhóm người chết bất thình lình, bên cạnh ảnh chụp còn có hồ sơ và báo cáo khám nghiệm tử thi. Tổng số người chết là năm người, gồm ba nam hai nữ. Hai nam hai nữ trong số đó chết trong nước, biểu lộ trên khuôn mặt rất kinh khủng, đôi mắt không trợn lên mà nhìn chằm chằm xuống phía dưới, dường như khi chết họ bị thứ gì đó kéo xuống nước. Điều đáng ngạc nhiên nhất là nụ cười của họ. Ảnh chụp người chết vốn đã làm người xem dựng đứng cả tóc gáy nhưng ánh mắt hoảng sợ, nụ cười bình thản và làn da trắng bệch vì ngâm trong nước phối hợp với nhau càng làm tăng thêm tính chất kinh tởm cho bức ảnh.

    Đến người cuối cùng thì thảm không kể xiết. Kẻ này gọi là Nhạc Trấn, thân thể bị bẻ làm đôi, nhiều đốt ngón tay bị biến dạng, khuôn mặt chỉ còn là một miếng thịt nhão. Dường như có một người khổng lồ dùng hai chân của hắn như côn nhị khúc rồi vứt đi khi đã nát bấy.

    Miêu Gia lại châm thuốc một điếu thuốc:

    "Nhạc Trấn, danh hiệu Trấn Hồn Chung, luyện công phu Thiết Bố Sam từ nhỏ, năng lực linh hồn gọi là Bất Động Như Sơn, ảo thuật của ác quỷ và công kích của hồn ma không có tác dụng với hắn. Người này đã bắt quỷ nhiều năm, có thể xem là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố S..."

    Chưa nói hết, Vương Hủ đã rống lên:

    "Móa! Chẳng phải ngươi nói dễ ăn lắm sao? Giờ ngay cả cao thủ Thiết Bố Sam còn bị đánh thành cái bao tải rách! Ngươi muốn giết ta hả?"

    "Thế nên ta muốn dạy ngươi cách vận dụng năng lực linh hồn của mình. Nếu không giúp Tề Băng thì cũng tự bảo vệ được mình."

    "Ta không đi! Tường Dực con mẹ nó chứ, ta về làm nhà làm trạch nam còn hay hơn!"

    Thái độ của Miêu Gia trở nên nghiêm túc lạ thường:

    "Làm nghề này phải có giác ngộ hy sinh vì người khác. Một mình Tề Băng dư sức tự bảo vệ bản thân nhưng chưa thể đảm bảo không có người chết. Những học sinh kia đều là người vô tội, hoàn toàn không biết mình là vật hi sinh của oan hồn. Giờ ngươi có cơ hội ngăn cản mà lại cố tình thờ ơ. Điều đó chẳng khác nào đích thân lấy mạng họ."

    Vương Hủ bị logic lưu manh của Miêu Gia dọa hết hồn, trong phút chốc chẳng thể nói thành lời.

    Miêu Gia rít một hơi thuốc lá rồi nói tiếp:

    "Có nhớ lúc ta gặp ngươi đã từng nói 'người có linh thức trong thành phố này không nhiều lắm'? Tính ra nhân khẩu lưu động của thành phố này nằm trong khoảng hơn mười triệu người, số người có linh thức chừng một trăm, cách nhau cả vạn lần, chưa kể người có linh thức chưa chắc đủ tư cách trở thành người săn quỷ. Nếu không muốn làm nghề này nữa thì ngươi cứ việc rời khỏi văn phòng thám tử. Coi như ta đã nhìn lầm người."

    Nói xong, Miêu Gia bước ra mở cửa rồi nhìn Vương Hủ.

    Vương Hủ nhìn Miêu Gia khoảng hai phút, sau đó thở dài rồi đi đến trước cửa.

    Hắn không bước ra ngoài mà chỉ đóng cửa lại.

    Miêu Gia bèn đi tới bàn làm việc. Lúc đưa lưng về phía Vương Hủ, nụ cười của hắn gian trá đến mức khó có thể hình dung được.

    Vương Hủ ngồi xuống chỗ đối diện Miêu Gia rồi than thở:

    "Ta quyết định cống hiến hết quãng đời còn lại cho việc bảo vệ hòa bình thế giới."

    Miêu Gia gật đầu. Hắn biết Vương Hủ đã quyết định làm việc vì người khác nên bắt đầu giải thích:

    "Đầu tiên, linh hồn của ngươi có một sức mạnh của riêng mình. Sức mạnh này có thể biểu hiện qua các hình thái..."

    "Này! Không phải ngươi đang muốn nói đến Trảm Phách Đao (1) đấy chứ. Nói cho ngươi biết, đây là ăn cắp bản quyền đó nha!"

    Những lời này tiếp tục bị Miêu Gia lơ đi.

    "Ta từng bị người khác gọi là Ripper vì khả năng dùng linh hồn để tạo ra dao giải phẫu sát thương cơ thể dạng linh hồn, năng lực của Nhạc Trấn của đại khái giống vậy. Điều ngươi cần làm lúc này là khai quật năng lực linh hồn của mình."

    "À, có phải thử máu không? Có đau lắm không?"

    Mặc dù nói nhảm không hiệu quả với Miêu Gia nhưng Vương Hủ vẫn rất nỗ lực.

    "Có một phương pháp rất đơn giản, đó là ngươi tự đi hỏi linh hồn của mình."

    "Ặc, hỏi cái giống gì? Hỏi ông chú Trảm Nguyệt sao? Này, rõ ràng ngươi đã ăn cắp bản quyền! Ê, hãy nghe lời ta nói!"

    Miêu Gia lục lọi trong ngăn kéo cả buổi mới tìm được một chiếc bình sứ. Sau khi mở nút bình, một thứ mùi vị lạ lẫm khó hình dung dấy lên. Hắn lấy một viên thuốc màu tím trong bình ra và nhét vào trong miệng Vương Hủ. Mặc dù Vương Hủ nhiều lần cố gắng tránh né nhưng vẫn kết thúc trong thất bại.

    "Thứ này là thuốc nội thị thông thường trong giới săn quỷ. Nó có chức năng đưa ngươi nhập vào trạng trái thôi miên và đối thoại với tiềm thức của mình. Cho dù nhiều chuyện 'mình' không biết nhưng 'cái tôi' trả lời được cũng không biết chừng."

    Miêu Gia chưa nói hết câu thì Vương Hủ đã ngất đi.

    Có cảm tưởng như Vương Hủ đang lọt vào trong một không gian vũ trụ. Tất cả những thứ ở đây đều giống như đã từng thấy qua. Khi ghé vào một số hành tinh trong không gian, những hình ảnh trước kia trong ký ức của hắn chợt hiện lên, cùng với đó là cảm giác mê muội như rơi vào vực sâu không thấy đáy.

    Đợi đến lúc tỉnh táo lại thì Vương Hủ nhìn thấy một người có tướng mạo giống hệt mình. Cái gã Vương Hủ kia có mái tóc dài màu xám, con ngươi như máu và ánh mắt như một cái lỗ đen muốn hút hết linh hồn của con người.

    Hắn ta đáng sợ đến mức nào? Chỉ đến gần thôi, Vương Hủ đã cảm giác bất lực khi tính mạng của mình bị người khác nắm giữ. Tuy nhiên, dáng vẻ của hắn rất cô độc. Mỗi hơi thở đều khiến người khác buồn bã, phải đến gần hỏi thăm vài lời.

    Sự tồn tại của một "cái tôi" đầy mâu thuẫn đó đã gánh vác tất cả đau thương và phong ấn nguồn sức mạnh của Vương Hủ. Giờ phút này, hắn ta mở miệng nói trước mà không cần chờ Vương Hủ cất lời.

    "Ta biết vấn đề của ngươi và sẽ nói cho ngươi biết những chuyện có thể nói. Nghe xong, ngươi hãy quay về."

    -----o Chú thích o-----

    (1) Trảm Phách Đao xuất xứ từ manga lừng danh "Bleach", những tử thần trong truyện này có khả năng dùng vũ khí từ năng lực của mình.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 02-07-2016 lúc 23:48.

    ---QC---


  10. Bài viết được 247 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,annguyen1703,apovt89,a_Dk,BaBeo,ball_fly103,black11b4,BOBVU73,boynohandsome,chutuoc0008,CM Punk,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fbithanh,finefire,hach,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,htnt2005,iahokra,kamizake,khacvu,khuccui,kingorchid,knighthero92,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lamsonquaikhach,laymore,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,lightstar1988,longhong,Longinus,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Mech,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrcaothu,mrdjeu,mrkings9x,neverwon,ngocnghechvn,Nhóm dịch thôn Độc Cô,nobody11,Nobuno,no_dance2909,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,ron_le93,rukuru,sinhvien_hlu,soidencodon,sonrip82,spshin,sviking,thanchit123,thanhtien_nh,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,TiếuHồngTrần,tieusike,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,vannhan_qng,violet1606,xbaby,ĐẠI LONG,
Trang 3 của 65 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status