TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 47 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 37454647484957 ... CuốiCuối
Kết quả 231 đến 235 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #231
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 6: Kẻ thắng làm vua
    Chương 33: Kế hoạch Sáng Thế
    Người dịch: Chuối
    Biên dịch: No_dance8x
    Biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 19:28:37 ngày 31/5/2015, tổng số chữ: 1943

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Lưu Hàng và Gia Cát Duy đứng trong màn sương mù dày đặc, trước mắt gần như chỉ có một màu trắng đục. Điều kỳ lạ là mặc dù dùng linh thị nhưng họ cũng không thể nào nhìn xuyên qua màn sương, tầm nhìn xa tối đa chỉ là năm mét.

    Vì không cảm nhận được dấu vết linh thức nên hai người chỉ còn cách vừa đi dọc theo đường vừa nhìn xem có điều gì dị thường không, cộng thêm việc thị lực bị hạn chế lại càng khiến mọi chuyện tiến triển chậm chạp thêm.

    Hai người bỗng nhiên ngẩng đầu rồi ngạc nhiên nhìn nhau, Gia Cát Duy cả kinh nói: "Chuyện này... sao có thể được chứ?!"

    Lưu Hàng nói: "Chẳng lẽ là Thập Điện Diêm Vương?"

    Hai người lập tức nhận được câu trả lời. Một luồng linh lực mạnh mẽ như thác lũ trút xuống trước mặt họ, màn sương mù dày đặc không thể xuyên thấu đã hoàn toàn tan biến trong một khu vực hình trụ, còn có thể nhìn thấy bầu trời xanh.

    Một người thanh niên đạp trên linh khí, chậm rãi hạ xuống trước mặt Lưu Hàng và Gia Cát Duy.

    Gia Cát Duy bước lên phía trước thưa chuyện: "Xin hỏi tiền bối là?"

    Đoạn Phi trả lời: "Lưu Ảnh Thiểm."

    Tất nhiên Gia Cát Duy đã từng nghe thấy danh hiệu này: "Thì ra là Đoạn tiền bối, tại hạ là..."

    "Hoành Địch Gia Cát Duy." Đoạn Phi trực tiếp ngắt lời: "Ta biết ngươi. Ngươi là người phụ trách của Thành Đô, danh hiệu 'Cẩm Trúc' và cũng là người trẻ tuổi nhất từng giữ danh hiệu này."

    Hắn lại quay sang Lưu Hàng: "Bích Ảnh Tiêm Thương, gần đây tin đồn về ngươi cũng không ít đâu."

    Lưu Hàng nở nụ cười: "Ha ha, bây giờ ta thành nguời nổi tiếng rồi sao?"

    Đoạn Phi nói tiếp: "Ta sẽ bàn chuyện với các ngươi sau, trước mắt hãy dùng linh lực bảo vệ cơ thể, ta phải tách đám sương mù này ra."

    Hai người đáp lại một tiếng, nhanh chóng dùng toàn bộ linh lực bao bọc toàn thân. Lúc Đoạn Phi từ trên trời giáng xuống, bọn hắn đã rất kinh ngạc, không ngờ tới việc có người lại sở hũu lượng linh khí lớn đến như vậy, thậm chí còn có thể cô đặc linh lực để dần hạ xuống. Thế chẳng phải trúng một đòn của người này là tan xác nghìn mảnh hay sao?

    Vừa rồi, khi ở trên không trung, Đoạn Phi đã kịp bao quát khu vực quanh đây. Giờ phút này, năng lực "Lưu" của hắn đã có thể bao phủ toàn bộ sân bay, cho nên màn sương mù phiền phức này hóa ra lại không cản trở nhiều lắm.

    Khối linh khí hình bán cầu bắt đầu khuếch tán. Lấy nơi Đoạn Phi đang đứng làm trung tâm, màn sương mù dày đặc dần dần biến mất.

    Trên mặt Lưu Hàng và Gia Cát Duy là vẻ kinh ngạc. Cơ thể của bọn hắn không thể cử động được dù chỉ một ngón tay. Nếu không phải Đoạn Phi nhắc nhở trước thì e rằng cả hai đều đã nằm rạp trên mặt đất rồi.

    "Thứ gì ở kia vậy?"

    Đoạn Phi quay đầu nhìn sang một hướng khác. Xa xa phía đường băng, có một vật thể hình tròn màu đen đang lơ lửng trên không trung, nhìn kỹ có thể nhận ra đó là một con mắt khổng lồ, xung quanh còn có mấy bó dây thần kinh đang ngoe nguẩy.

    Tuy linh thức Đoạn Phi không quét được con quái vật nhưng trong phạm vi năng lực "Lưu" vẫn có thể cảm ứng được nó.

    Gia Cát Duy nói: "Xem ra đám sương mù là do con quái vật tạo nên, mà tại sao nó lại xuất hiện ở đây chứ?"

    Đoạn Phi hừ lạnh một tiếng: "Đương nhiên là vì có người không muốn cho máy bay hạ cánh. Giờ thì không sao rồi, dọn dẹp nó với đám sương mù nữa là xong, cứ lề mề thì mấy tên kia lại thừa cơ nói này nói nọ."

    Khối linh khí hình bán cầu bắt đầu xoay tròn như gió lốc. Khu vực giữa màn sương mù nay đã trở thành cái lồng máy giặt. Con quái vật trong khoảnh khắc đã bị linh lực xé thành một đống thịt nát, sau đó dần biến thành bụi phấn, thậm chí còn nhỏ hơn nữa.

    "Ầy, đúng là không có ý thức bảo vệ của công. Lần này công ty hàng không nhận đủ rồi đây, đường băng với mấy cái khung máy bay này cần phải được sửa lại hết."

    Vừa ngồi tựa lưng, Miêu Gia vừa lầu bầu.

    Vương Hủ ngạc nhiên nói: "Ngươi biết Đoạn Phi làm gì à?"

    Miêu gia thở dài: "Chấn động linh lực lớn như vậy thì không muốn biết cũng phải biết."

    "Ồ.”

    Vương Hủ không nói gì thêm, tự biết Miêu Gia đang khinh bỉ mình.

    Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh. Có điều ba người đã rời khỏi từ lúc nào, chủ yếu nhằm tránh bị lầm tưởng là phần tử khủng bố. Mãi đến khi bọn Vương Hủ tới khách sạn, mọi người mới có cơ hội ngồi xuống nói chuyện vài câu.

    "Theo kế hoạch lúc trước, ta đã điều động rất nhiều nhân lực đi điều tra nơi ở của thành viên tổ chức Vô Hồn nhưng kết quả thu về rất ít ỏi. Lý do là bởi thành viên Vô Hồn đều là cao thủ nên không dễ tìm ra hành tung."

    Gia Cát Duy nói.

    "Ta cũng đoán được."

    Miêu Gia nhấp một ngụm cà phê: "Đáng lẽ có thể điều tra được ít manh mối từ con quái vật một mắt chỗ sân bay, tiếc rằng nó đã tan thành mây khói."

    Đoạn Phi trả lời: "Nói vuốt đuôi, nhiều lời vô ích."

    Vương Hủ chen vào: "Ta cho rằng cứ thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể, chi bằng thay đổi cách nghĩ xem coi ý định của chúng là gì thì chẳng phải có manh mối rồi sao?"

    Miêu Gia nói: "Tốt, không hổ là cấp dưới của ta, rất có lý!"

    Vương Hủ khó chịu ra mặt: "Ngươi bớt nói nhảm đi, mau nói ra suy nghĩ của mình."

    "Được rồi."

    Hắn buông tách cà phê xuống, hắng giọng một cái rồi trình bày: "Mấy người chúng ta hiểu rõ vấn đề lại càng tốt, lợi nhiều hơn hại.
    Chuyện đầu tiên, lượng tình báo mà chúng ta đang nắm giữ chỉ có bốn chữ —— kế hoạch Sáng Thế, nội dung cụ thể là gì vẫn chưa biết, nhưng cũng có thể đoán ra ít nhiều từ các hiện tượng khí hậu, thiên tai bất thường v.v... Có thể đằng sau mỗi hiện tượng kỳ quái đều là do một con quái vật gây ra, như kiểu quái vật một mắt vừa thấy ở sân bay.
    Các ngươi cũng đã kiểm chứng qua việc nó không có linh thức, thế mà lại sở hữu năng lực tạo sương mù diện rộng. Cùng với đó, năng lực linh hồn không có hiệu quả với sương mù nhưng tác động vật lý bình thường lại có hiệu quả. Từ đây có thể kết luận, con quái vật này không phải là một hiện tượng linh dị mà chỉ là một loài sinh vật."

    Vương Hủ ngắt lời: "Ngươi thấy có ghi chép nào trong 5000 năm qua về loài sinh vật như thế này không?"

    Miêu Gia trả lời: "Cho nên lại có thể suy ra thêm kết luận nữa, đó là sinh vật này vốn không thuộc về thế giới của chúng ta, mà đến từ một thế giới song song hoặc từ một vũ trụ khác [1]."

    Hắn dừng lại quan sát biểu lộ của mọi người. Mặc dù đều là người săn quỷ nhưng muốn tiêu hóa mớ lý luận này vẫn cần phải có thời gian.

    Một lát sau, Miêu Gia nói tiếp: "Từ suy luận trên kết hợp với 'kế hoạch Sáng Thế' thì mọi chuyện trở nên dễ hiểu.
    Hai chữ 'Sáng Thế' ám chỉ việc Liễu Khuynh Nhược muốn sáng tạo ra một thế giới mới hoặc cải tạo thế giới cũ thành một thế giới trong lý tưởng của nàng. Bất kể tình huống nào xảy ra thì đều có một điểm chung: Liễu Khuynh Nhược sẽ là kẻ chi phối 'thế giới mới'.
    Tại sao ta nói kẻ chi phối mà không phải kẻ thống trị? Bởi lẽ kẻ thống trị chỉ có thể giữ vững ách thống trị thông qua quân sự và chính trị, còn kẻ chi phối... lại chính là thần linh."

    Tề Băng nói: "Ý ngươi là Liễu Khuynh Nhược đã có năng lực tương đương với thần linh?"

    Miêu Gia lắc đầu: "Liễu Khuynh Nhược rất lợi hại và có thể đã chạm đến lĩnh vực của thần... nhưng còn lâu mới đạt đến tầm đó.
    Sáng tạo và kiến tạo là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Thần cũng rất vất vả. Mọi trật tự và quy tắc trong một thế giới đều do thứ tồn tại này quyết định. Nếu nàng muốn hoàn thành kế hoạch Sáng Thế thì chắc chắn phải làm vô số thí nghiệm. Quái vật một mắt và các hiện tượng lạ xuất hiện gần đây mới chỉ là khởi đầu. Dám chừng cả một thành phố, thậm chí là một quốc gia cũng sẽ trở thành vật thí nghiệm của nàng. Nàng sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành mọi chuẩn bị để sáng tạo ra thế giới mới."

    Tất cả mọi người đều cau mày trầm tư. Có lẽ là do không hiểu hết lời Miêu Gia nói. Song, có một thứ mà bọn hắn nghe ra, đó là thực lực của Liễu Khuynh Nhược rất mạnh, gần như không ai đối phó được.

    Vương Hủ run rẩy nói: "Hóa ra ngươi thuyết trình nãy giờ chỉ để chứng tỏ vấn đề không phải là tìm ra thần tiên tỉ tỉ, mà là liệu có ai đủ sức chống lại nàng hay không?”

    -----o Chú thích o-----

    [1] Thuyết đa nguyên vũ trụ (hoặc đa vũ trụ): là giả thiết về sự tồn tại song song các vũ trụ (có cả vũ trụ chúng ta đang sống), trong đó bao gồm tất cả mọi thứ tồn tại và có thể tồn tại: không gian, thời gian, vật chất, năng lượng và các định luật vật lý. Thuật ngữ được ra đời vào năm 1895 bởi nhà tâm lí và lí luận học người Mỹ William James. Những vũ trụ cùng tồn tại trong khối đa vũ trụ được gọi là thế giới song song. Thông tin thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90a...A9_tr%E1%BB%A5


    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Hãy tiếp tục ủng hộ nhóm bằng cách gửi bình luận hoặc nhấn "Cảm Ơn" nhé...

    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 31-05-2015 lúc 19:45.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 74 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhnv.tex,annguyen1703,apovt89,Bảo Ảnh,Bảo Diệp Tường,Blue_planet,chl10808,cuchanh,daicavit,dong_ta,Dothy,dungkhocnhaem,freejack,froge123,heogay83,hieudtd,hoanlamthao,hotfam501,hunterhtd,huuminhvt85,hynhchi,khuccui,kingorchid,koolcom,kpk001,KradAngel,Kusanagi,lamsonquaikhach,langbavibo,langquen1love,laymore,Lâm Kính Vũ,lieutontrung,Longinus,longthienbao,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,MaoraShikihara,Meliodas,minhfabregas,mrlayloi,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,nhiduonggia,nhimlangle,odin,oresera,paita999,pestie,phiêu!,pin,qami11,quannh0693,ron_le93,sasuketaki02,sena21,sinhvien_hlu,Sneaky,Tassadar,tearandblood,ThanhHoai,thanhmm,thanhviet170906,thankiemhaclong,TheKiller,thosantinhle,trieutlong,vampireheart,wooddoll,xbaby,ĐẠI LONG,
  3. #232
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 6: Kẻ thắng làm vua
    Chương 34: Tinh Long
    Người dịch: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 18:28:38 ngày 15/6/2015, tổng số chữ: 1470

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Đương nhiên Miêu Gia đã tính đến vấn đề này, thậm chí còn có đáp án.

    “Dựa theo tình hình trước mắt, ta cho rằng chỉ những người sau đây mới có thể chống lại họ...”
    Miêu Gia lại hớp một ngụm cà phê. Ai nấy đều tỏ ra khẩn trương.

    Hắn nói tiếp: "Vương Hủ, Tinh Long, Phụng Tiên, Thủy Vân Cô, Hoàng Du và Lưu Hàng."

    Vương Hủ là người đầu tiên lên tiếng: "Không thể nào! Ta cũng nằm trong số đó sao?"

    Miêu Gia trả lời: “Đây là danh sách trên lý thuyết, trong đó đã trừ ra một số người không thể xuất hiện, ví dụ như Quỷ Vương của Âm Dương Giới, Thượng Linh Tuyết đang mất tích hay người Saiyan trong manga.”

    Tề Băng trầm tư nói: "Vương Hủ có năng lực Chúa Tể, thực lực của Tinh Long và Phụng Tiên đều đạt đến đăng phong tạo cực, ngoài ra còn có hai Thập Điện Diêm Vương. Ta có thể hiểu lý do chọn những người này, nhưng tại sao ngươi lại cho rằng Lưu Hàng có thể đối đầu với Liễu Khuynh Nhược?"

    Lưu Hàng khó chịu nói: "Này, ngươi là bại tướng dưới tay ta mà dám nói ra những lời như vậy hả."

    Miêu Gia trả lời: "Thật ra, ta nghĩ Lưu Hàng mới là người có nhiều khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược."

    Đoạn Phi nhớ tới điều gì: "Là do Hào Long Đảm phải không?"

    Miêu Gia lắc đầu: "Là do vận mệnh, Hào Long Đảm cũng chỉ là thứ tạo ra cơ hội mà thôi."

    Ở đây chỉ có mỗi mình Lưu Hàng hiểu ý nghĩa của câu nói này. Hắn bỗng nhớ tới hôm nghe chuyện ở đảo hoang. Giết chết Nguyễn Đạt, có được Hào Long Đảm, mọi thứ chỉ là bước đệm để hắn thực hiện “sứ mệnh” nào đó trong tương lai.

    Gia Cát Duy nói: "Nếu cần thì ta sẽ mời gia sư đến hỗ trợ, tin rằng hắn cũng nghĩa bất dung từ."

    Đoạn Phi nói: "Không, mời Tần Quảng Vương đến không có nhiều tác dụng đâu, nhiều lắm là dọn dẹp cá tạp giống như bọn ta mà thôi."

    Miêu Gia cười nói: "Ngươi cũng hiểu rồi đấy ."

    Đoạn Phi nói: "Dựa theo phân tích của ngươi, năng lực của Liễu Khuynh Nhược không phải thuộc hệ đặc thù mà là hệ biến hóa. Do đó, trong số những người được chọn có Diêm La Vương mạnh nhất về hệ đặc thù và Đô Thị Vương mạnh nhất về hệ biến hóa.
    Trong khi đó, Tần Quảng Vương lại thuộc hệ điều khiển. Cho dù hắn đến trợ trận thì cũng chẳng tài nào uy hiếp được Liễu Khuynh Nhược."

    Miêu Gia tỏ vẻ đồng tình: "Đúng vậy, nếu Liễu Khuynh Nhược thuộc hệ đặc thù thì khoan hẵng nói tiếp; nhưng nếu nàng thuộc hệ biến hóa thì Hoàng Du chưa chắc sẽ thua, bởi vì 'Nghiệp Chuyển’ là tồn tại tiệm cận đỉnh cao của hệ biến hóa."

    Vương Hủ cười nói: "Các ngươi nói chuyện cứ như đã tính toán trước ấy. Chắc là bây giờ lão Hoàng và em vợ ngươi đang trên đường tới Thành Đô chứ gì?"

    Miêu Gia không hề phủ nhận: “Hoàng Du có thể tới vào ngày mai, còn Tiểu Cô phải chờ 'người kia' đưa ra câu trả lời thuyết phục."

    ...

    Macao, khu Phong Thuận.

    Thủy Vân Cô đi vào một tiệm tạp hóa.

    Ông chủ là một cậu thanh niên, nhìn qua chừng hai mươi lăm tuổi, đeo nón che nắng, đầu tóc giấu dưới nón bù xù như rơm rạ. Hắn nằm trên chiếc ghế gãy, chân co lên, chẳng thèm để lại hình tượng cao nhân.

    Có điều hắn đúng là một cao nhân, hơn nữa còn là một trong số những cao thủ mạnh nhất trên đời. Tên của hắn đã bị quên lãng từ lâu, mọi người thường gọi hắn là "Tinh Long".

    Thủy Vân Cô đi đến trước mặt hắn, cười nói: "Vị tiền bối này..."

    "Ấy! Ngươi đừng có gọi bậy!"

    Thái độ phục vụ của Tinh Long rất khó chấp nhận: "Ta ở đây là để mở cửa buôn bán, không có gì tiền bối hậu bối gì hết. Ngươi muốn mua đồ thì cứ tự nhiên, muốn trả thù thì chờ ta dọn hàng rồi đến, còn muốn bái sư... thứ lỗi cho ta không thể tiễn xa!"

    Thủy Vân Cô dở khóc dở cười. Ngẩng đầu lên, hắn thấy trên tường có viết: "Tạp hóa Tinh Long, làm ăn thịnh vượng và may mắn."

    Nhưng cửa hàng lại chẳng hề có khách, thậm chí có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa. E rằng điều này có liên quan đến thái độ khó chịu của ông chủ.

    "Tinh Long tiền bối, thật ra ta tới tìm ngươi để nhờ hỗ trợ."

    Tinh Long kéo nón lên, đánh giá lại vị Diêm La Vương trước mắt: "Hỗ trợ ư?"

    "Đúng, hỗ trợ."

    "Ha... Ha ha ha ha! Không lẽ ngươi muốn sai ta đi đánh nhau?"

    Thủy Vân Cô chẳng khác nào trẻ con, người ta hỏi cái gì hắn cũng trả lời hết: "Đúng vậy, đúng vậy đó."

    "Đúng cái đầu ngươi ấy! Mắc mớ gì phải giúp ngươi? Ta là ông nội ngươi à? Với lại, thân thủ của ngươi mà còn đòi hỗ trợ gì nữa? Bộ muốn đi giết Quỷ Vương hay sao?!"

    "Không phải là Quỷ Vương, mà là Liễu Khuynh Nhược."

    Tinh Long suýt chút nữa ngã bổ ngào.

    Rồi ngồi bật dậy nói: "Liễu Khuynh Nhược?! Ngươi bị bệnh à? Ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Ngươi đừng quấy rầy ta nữa, đi mau, đi mau."

    Nói xong, hắn liền đẩy Thủy Vân Cô ra khỏi tiệm.

    "Tiền bối, tại sao ngươi không chịu đi?"

    Tinh Long trợn mắt nói: "Thằng ôn con nhà ngươi đần độn thế? Ngươi thử nói xem tại sao ta phải đi?"

    "À, anh rể của ta nói ngươi nằm trong số ít người có khả năng đánh bại Liễu Khuynh Nhược, hơn nữa còn là người có thể động viên tới giúp."

    "Anh rể của ngươi là thằng ôn nào?"

    "Hắn tên Cổ Trần, là Miêu Gia của thành phố S, rất nổi tiếng đó nha!"

    Đúng là Miêu Gia rất nổi tiếng, Tinh Long cũng từng nghe nói qua.

    "Là gã đó à? Mẹ nó, đệ tử của Phụng Tiên đây mà! Không ngờ lại dám dây vào ta cơ đấy! Cút! Cút mau cho ta! Bằng không ta đuổi đi đó!"

    Thủy Vân Cô vẫn mỉm cười: "Tiền bối, có phải ngươi sợ hay không?"

    "Ha ha! Khích tướng ta à? Một người đã hơn trăm tuổi như ta mà còn dính kế này sao? Đúng, ta sợ đấy! Thì sao nào? Người ta là Liễu Khuynh Nhược, mới hai mươi lăm tuổi đã học xong ‘Thần Toán Thiên’, năng lực linh hồn đạt đến mức thông thần. Ta đã là gì chứ? Là một lão rùa đen rụt đầu thôi mà! Ngươi đã hài lòng chưa? Tranh thủ thời gian cút đi cho ta!"

    Thủy Vân Cô thấy cứng mềm cũng không làm gì được gã này, bèn thở dài một tiếng, chuẩn bị rời khỏi.

    "Đợi đã!"

    Ngay lúc này, hình như Tinh Long chợt nhớ ra chuyện gì nên cất tiếng gọi lại.

    "Tiền bối muốn đi ư?"

    "Đương nhiên là không, ta chỉ có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

    "Ồ, xin tiền bối cứ hỏi."

    "Thằng ôn nhà ngươi làm sao tìm thấy ta?"

    Thủy Vân Cô tỏ vẻ thần bí: "Ta có thể tìm được rất nhiều người... Người này, người kia... Có lẽ tiền bối cũng muốn gặp vài người ấy chứ."

    Hiểu ra ẩn ý, Tinh Long kích động nắm lấy cổ áo của Thủy Vân Cô: "Chuyện này là thật ư!"

    "Thật chứ, chỉ có điều nếu tiền bối nhờ cậy ta thì ta không thể làm không công."

    "Hừ, thằng ôn thúi tha kia, tốt nhất ngươi đừng có gạt ta."

    Tinh Long nới lỏng tay.

    "Vậy, tiền bối..."

    Tinh Long nói tiếp: "Ta sẽ theo ngươi đi gặp Liễu Khuynh Nhược!"


    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Vừa rồi bận làm đồ án nên không rảnh dịch, thông cảm!

    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 05-10-2016 lúc 11:01.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 65 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhnv.tex,annguyen1703,apovt89,Bảo Ảnh,Blue_planet,chl10808,cuchanh,daicavit,darkcloud,dong_ta,Dothy,dungkhocnhaem,freejack,heogay83,hieudtd,hoanlamthao,hotfam501,hunterhtd,hynhchi,kingorchid,koolcom,kpk001,KradAngel,Kusanagi,lamsonquaikhach,langbavibo,langquen1love,laymore,Lâm Kính Vũ,lieutontrung,Longinus,longthienbao,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,MaoraShikihara,Meliodas,Miên Lý Tàng Châm,minhfabregas,mrlayloi,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,nhiduonggia,odin,oresera,pestie,phiêu!,pin,qami11,quannh0693,ron_le93,sasuketaki02,sena21,sinhvien_hlu,Sneaky,tearandblood,thanhmm,thanhviet170906,TheKiller,vampireheart,wooddoll,xuthanh9xpro,ĐẠI LONG,
  5. #233
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 6: Kẻ thắng làm vua
    Chương 35: Quỷ Vương xuất hiện
    Người dịch: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 12:49:49 ngày 18/6/2015, tổng số chữ: 1712

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Đêm đã khuya, Tề Băng ngồi một mình trong phòng. Hắn chẳng tài nào chợp mắt được, đã bốn ngày liên tiếp không có bất cứ tin tức gì về Dụ Hinh. Điện thoại thì luôn ở trong trạng thái không thể liên lạc. Tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra với hắn.

    Kể từ sau sự kiện Đánh Giá Lính Mới, tình cảm giữa hai bên đã giằng co hơn nửa năm. Tuy mối quan hệ khá ổn định và chẳng hề có cãi vã nhưng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng.

    Tề Băng nhớ lại quãng thời gian nửa năm qua. Quan hệ giữa hai người phát triển tự nhiên như bất cứ đôi trai gái nào. Hẹn hò, dạo phố, thuê khách sạn ngoài trường. Dụ Hinh chưa từng nhắc tới hai chữ ‘báo thù’ và một mực duy trì mối quan hệ yên ả đó.

    Nhưng sau khi Dụ Hinh mất tích, Tề Băng chợt hiểu ra nàng chưa bao giờ thật sự mở lòng với mình. Hắn không thể nghĩ đến bất cứ nơi nào có thể tìm thấy nàng. Chỉ cần Dụ Hinh không muốn gặp thì cả đời hắn cũng không thể tìm gặp.

    Chuông điện thoại vang lên. Hắn thấy trên màn hình báo là số của Dụ Hinh.

    Trong lòng ùa lên cảm giác khó tả, hơn phân nửa là mừng rỡ, còn đâu là nỗi nhớ nhung không nói thành lời.

    “Này, là ngươi sao? Đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

    Hắn là một người ít nói nhưng bây giờ lại nói năng dông dài, trong giọng khó che giấu vẻ ân cần.

    Giọng nói của Dụ Hinh ở đầu kia vẫn dịu dàng: "Ta ở trước cửa phòng ngươi."

    Tề Băng vội vàng bước đến trước cửa. Hắn không nghĩ đến lý do Dụ Hinh gọi điện mà không gõ cửa, lại còn che giấu linh thức.

    Ngay khi hắn mở cửa, một tia sáng tím bỗng lóe lên. Máu tươi lập tức văng tung tóe trước cửa ra vào, chẳng mấy chốc nhuộm đỏ chiếc thảm lót sàn.

    Tề Băng ôm ngực gục xuống, tim ngừng đập, nhiệt độ cơ thể lạnh dần. Trong tình huống không đề phòng, một chiêu đơn giản có thể giết chết bất cứ cao thủ nào.

    Bấy giờ, Tề Băng như trở về buổi tối của mười hai năm trước. Lúc đó, hắn vừa tròn tám tuổi, hai tay cũng đầy máu tươi như lúc này. Có điều máu khi ấy không phải của hắn mà đến từ một cặp vợ chồng – đó là cha mẹ của Dụ Hinh.

    "Cuối cùng... vẫn là kết cục này."

    Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang khuất dần của Dụ Hinh.

    "Đợi đã ."

    Hắn giãy dụa cất tiếng. Những lời muốn nói trước khi chết không nhiều lắm.

    Dụ Hinh dừng bước nhưng không quay đầu lại, cũng không nói gì.

    "Có người từng nói rằng linh hồn người chết không biết nói dối... cho nên... ta có thể nhìn thấy ngươi được không?"

    Dụ Hinh trả lời với giọng lạnh lùng, không thèm quay đầu lại: "Ngươi muốn thấy gì chứ? Muốn thấy ta rơi nước mắt sao? Chẳng lẽ ngươi có tư cách yêu cầu ta ư?

    Tề Băng không nói nữa. Hắn đã ngất đi, máu tươi chảy ướt thẫm tấm thảm. Tính mạng trẻ tuổi cứ nhạt nhòa như vậy.

    Dụ Hình đi rồi, đến cuối cùng cũng không nhìn lại một lần.

    Nhưng chưa đầy một phút sau, Vương Hủ và Miêu Gia lại lén lút bước vào từ ngoài hành lang.

    "Này! Nghiêm trọng đấy, còn cứu được không?"

    Vương Hủ tỏ ra sốt ruột.

    Miêu Gia nhíu mày xem xét vết thương hung hiểm: "Yên tâm, chỉ cần chưa bị chặt đầu thì ta vẫn có thể cứu được."

    Nghe hắn nói vậy, Vương Hủ thở dài nhẹ nhõm: "Ta thấy lạ khi nhìn thấy tử tướng trên người lão Tề, không ngờ lại ra thế này."

    “Thật ra, ta đã đoán được tình huống này từ trước nên mới chọn nấp đi rồi mới cứu hắn.”

    "Ngươi biết Dụ Hinh sẽ đến giết Tề Băng sao?"

    Miêu Gia cười lạnh: "Tính mạng của cha mẹ hay trinh tiết của thiếu nữ đều bị thằng ôn này cướp đi. Chuyện trả thù chỉ là sớm hay muộn."

    Khóe miệng Vương Hủ co giật hai cái, nghĩ lại thì đúng là như vậy.

    Cũng không biết Miêu Gia dùng phương pháp gì, vết thương của Tề Băng chẳng mấy chốc đã ngưng chảy máu.

    Làm xong giai đoạn sơ cứu, Miêu Gia than thở: "Cứu được một cái mạng, công đức không đếm xuể."

    Vương Hủ cũng yên lòng: "Từ giờ làm bộ như Tề Băng đã chết và chờ bên địch hành động ư?”

    “Tạm thời là vậy, Dụ Hinh mất tích và đột ngột xuất hiện có phần kỳ quặc. Nàng từng là thành viên của Vô Hồn nên hành động này có thể liên quan đến kế hoạch Sáng Thế. Trước hết để nàng đạt được mục đích, rồi lại xem đối phương hành động thế nào cũng được.”

    ...

    Ở một nơi nào đó tại Âm Dương Giới.

    Giữa sa mạc mênh mông, có một bóng người đang chạy như điên. Hắn như một con báo đen, nhanh nhẹn mà không kém phần mạnh mẽ.

    Bên cạnh dấu chân, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy máu dính lại trong cát sỏi.

    “Ê hê hê, ngươi chạy nhanh ghê ha. Điều đó khiến ta mất hứng đùa giỡn với ngươi đấy.”

    Chủ nhân của giọng nói này là Woody, ma quỷ dưới trướng Satan.

    Cái bóng đang chạy như điên vẫn không nói một lời. Thấy gã đàn ông hèn mọn đeo kính đột ngột xuất hiện, hắn bèn thay đổi phương hướng chạy trốn.

    "Ngươi phải biết rằng ta không để ngươi báo tin cho Liễu Khuynh Nhược đâu."

    Woody lại chặn đầu người nọ.

    “A!!!”

    ‘Kẻ trốn chạy’ gào rít điên cuồng. Một luồng linh lực khổng lồ nổi lên, thổi bùng cát sa mạc và tỏa ra bốn phía.

    "Ê hê hê, rốt cuộc lại muốn liều mạng với ta sao? Lòng trung thành của ngươi khiến ta khâm phục lắm. Mặc dù chỉ có 1% hi vọng nhưng ngươi vẫn không từ bỏ ý định báo tin cho chủ."

    Quần áo của ‘kẻ trốn chạy’ bỗng rách toạc ra. Xương sường mọc dài bằng cánh tay, lan rộng và trải đầy gai nhọn.

    “Ha ha, rất thú vị. Sao ngươi không móc thận ra rồi ném vào ta? Có khi ta sẽ sợ đấy.”

    Woody vẫn thản nhiên nói móc việc đối thủ dùng xương mọc ra ngoài cơ thể để chiến đấu.

    ‘Kẻ trốn chạy’ biến mất tại chỗ. Một giây sau, hắn xuất hiện và trói Woody bằng đống xương sườn như xúc tu của mình.

    "Cốt Lao Toái Thể!"

    Cùng với tiếng thét to, đám xương gai rậm rạp lại càng xiết chặt hơn. Cơ thể của Woody như bị xoắn thành thịt nát.

    “Ê hê hê, rõ ràng ngươi ôm ta trước mà giờ lại còn rên rỉ. Tiếc rằng ta đây cũng không có hứng thú trên phương diện này.”

    Giọng của Woody bỗng vọng đến.

    ‘Kẻ trốn chạy’ sợ hãi mở trừng mắt. Cảnh tượng vừa chứng kiến cứ như ảo giác, trong lồng ngực hắn hoàn toàn không có thi thể.

    Nhưng trong nháy mắt sau, hắn chợt nhận ra đó không phải là ảo giác! Đám xương đã bóp nát cơ thể và nội tạng của chính hắn.

    Hắn ngã xuống, phun máu òng ọc. Hạt cát nóng rực khiến cho nỗi đau từ vết thương trở nên rõ ràng hơn.

    "Còn chưa chết à? Hê hê, tác phẩm của kế hoạch Sáng Thế thú vị lắm. Ngay đến sản phẩm thất bại cũng có sức sống ương ngạnh đến mức này."

    Lại có thêm một bóng người đột ngột xuất hiện. Chân hắn dẫm nát óc ‘kẻ trốn chạy’, vừa đủ kết thúc tính mạng đang đau khổ kia.

    Thấy người kia tới, Woody bèn cười nói: "Hê hê, tại sao ngươi giết hắn nhanh vậy? Chẳng lẽ đồng tình với hắn sao?"

    "Ta chỉ ghê tởm cái kiểu thú vị của ngươi."

    Woody hừ lạnh, dưới cặp kính lộ ra ánh mắt hung ác: "Quỷ Vương cũng đã đến đây rồi, nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng."

    Quỷ Vương nhìn mặt trời và mặt trăng trên đầu, trong mắt đầy vẻ sầu não: "Ta muốn hỏi một chuyện, hy vọng ngươi có thể nói rõ chi tiết."

    Woody cười nói: "Ngươi cứ hỏi trước, về phần đáp lại thế nào thì ta phải xem lại."

    "Có phải Liễu Khuynh Nhược sẽ thất bại hay không?"

    "Ê hê hê, chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng có thể thành công sao?"

    "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

    Woody đẩy cặp kính rồi nói: "Nàng định làm một chuyện mà Thần không thể nào cho phép. Nếu cần thì bọn ta sẽ ngăn cản trực tiếp. Ngươi đoán nàng có thể kiên trì trước mặt ta bao lâu?"

    Quỷ Vương thở dài: "Rốt cuộc nghịch thiên cải mệnh chỉ là một câu nói suông."

    Cùng với tiếng thở dài này, Quỷ Vương lại biến mất theo cái cách giống hệt như khi mới đến.

    Woody vẫn cười lạnh: "Giải quyết xong Liễu Khuynh Nhược thì sẽ đến lượt Quỷ Vương ngay thôi. Để xem ngươi có thể kiên trì trước mặt ta bao lâu."


    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 67 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,anhnv.tex,annguyen1703,apovt89,Bảo Ảnh,Blue_planet,chl10808,cuchanh,daicavit,darkcloud,dong_ta,Dothy,dungkhocnhaem,freejack,hieudtd,hoanlamthao,hotfam501,hunterhtd,hynhchi,kingorchid,koolcom,kpk001,KradAngel,Kusanagi,lamsonquaikhach,langbavibo,langquen1love,laymore,Lâm Kính Vũ,lieutontrung,Longinus,longthienbao,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,MaoraShikihara,Miên Lý Tàng Châm,minhfabregas,mrlayloi,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,Nguoi_vo_danh,nhiduonggia,odin,oresera,pestie,phiêu!,pin,qami11,quannh0693,ron_le93,sasuketaki02,sena21,Sieunhanhp0,sinhvien_hlu,Sneaky,tearandblood,thanhmm,thanndieu12,TheKiller,trieutlong,vampireheart,wooddoll,xbaby,xuthanh9xpro,ĐẠI LONG,
  7. #234
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 6: Kẻ thắng làm vua
    Chương 36: Nuốt sống Quỷ Cốc Tử
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 23:30:30 ngày 14/2/2016, tổng số chữ: 2628

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
    Sáng sớm tại Thành Đô

    Sương mù dày đặc không tan lại xuất hiện ở thành phố này.

    Người người vẫn đi bộ trên đường nhưng chẳng ai mảy may để ý đến những biến hóa kỳ lạ mà rõ ràng trước mắt. Cuộc sống là vậy. Mỗi ngày từ sáng đến tối, gió mặc gió, mưa kệ mưa, chẳng biết từ lúc nào mà giấc mơ và hoài bão đã bị đánh tan thành từng mảnh. Người không hề tầm thường rồi lại bị cuốn vào dòng nước lũ của những người tầm thường.

    Cuộc sống trở thành cuộc chiến sinh tồn.

    Con người trở thành cái xác không hồn.

    Giữa con đường thưa thớt bóng người, nơi sương mù dày đến mức giơ tay không thấy đủ năm ngón, mặc dù trước mặt có một bóng đen khổng lồ đang lơ lửng trên trời thì bạn cũng sẽ không để ý đến, cho rằng chỉ là một biển quảng cáo hay một chiếc xe đậu sai chỗ quy định mà thôi.

    Có hai người đang đi ra khỏi làn sương, bóng hình dần trở nên rõ ràng. Đó là Vương Hủ và Gia Cát Duy.

    Vì có sương mù ở vài nơi trong thành phố nên phương pháp hữu hiệu nhất là chia nhau ra hành động. Có điều, Miêu Gia ác ý chia nhóm theo cách cho quán quân Đánh Giá Lính Mới đi với á quân.

    Vì vậy, hắn và Đoạn Phi nằm chung một nhóm, có thể nói là thoải mái vô cùng. Còn về Lưu Hàng, do Tề Băng đang dưỡng thương nên hắn vào nhóm của Hoàng Du. Đi với Thập Điện Diêm Vương thì đương nhiên dễ dàng xử lí mọi chuyện.

    Nhóm Vương Hủ lại chẳng phân chia thứ tự. Gia Cát Duy giành được danh xưng Cẩm Trúc nên không cần bàn cãi về khả năng. Thế nhưng, cái gã Vương Hủ này lại không đem đến cho mọi người cảm giác tin cậy. Điều đó khiến hai người trở thành nhóm có thực lực yếu nhất.

    “Thượng đế phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cho con gặp được Liễu Khuynh Nhược. Còn Liễu Khuynh Nhược, ngươi ta sắp là thần rồi, xin hãy đi tìm Miêu Gia và thay trời hành đạo để được công đức viên mãn, sớm ngày tu thành chánh quả...”

    Nghe Vương Hủ lẩm bẩm trong miệng, Gia Cát Duy bèn cười nói: “Quỷ Cốc Tử ơi, chúng ta đi đến đây là để điều tra sương mù. Miêu Gia cũng chưa từng nói là sẽ gặp được người của Vô Hồn, huống chi là Liễu Khuynh Nhược cơ chứ.”

    “Ha ha ha!”

    Vương Hủ cười to ba tiếng: “Duy tử, ngươi quá ngây thơ rồi đó. Lời Miêu Gia nói ra mà tin được hay sao?”

    “Duy tử á...” Gia Cát Duy nghe Vương Hủ gọi mình như vậy thì không thể mày i miệng o.

    Vương Hủ nói tiếp: “Ngươi từng nói có nhiều chỗ lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng sương mù kì quặc. Nhưng nay là ngày thứ hai sau khi bọn ta đến, điều đó cho thấy đây là kế sách phân tán lực lượng để giết sạch chúng ta.”

    “Ta từng nghĩ đến điều này. Song, hình như suy đoán của Miêu Gia lại không giống như vậy.”

    “Vớ vẩn! Ta và ngươi đều nghĩ đến thì cớ gì hắn lại không nghĩ đến? Chắc hắn cố ý làm bộ mà thôi. Hay là có âm mưu nhỉ? Kiểu chia nhóm như thế này rõ ràng là âm mưu to rồi đây! Ta thấy tám phần là hắn định đưa chúng ta ra làm vật hi sinh nhằm mục đích thăm dò thực lực của đối phương.”

    Gia Cát Duy không biết nên nói lại như thế nào. Tuy hắn không rõ tính cách của Miêu Gia nhưng xem chừng có vẻ tạm tin tưởng được. Còn đối với tên Vương Hủ này thì một chút cũng không.

    Thế là hắn đành im lặng và tiếp tục tìm kiếm. Có vẻ lời cầu nguyện nhảm nhí của Vương Hủ đã “động lòng” thần linh nên cả hai nhanh chóng tìm thấy một con quái vật trong làn sương.

    Nhưng con quái vật kia không giống con mắt đen khổng lồ lần trước, mà là một con cóc. Ít nhất Vương Hủ coi thứ này là một con cóc.

    Chu miết, loài cá. Sơn Hải kinh có ghi: sáu chân đều có u tròn, vị chua ngọt, ăn vào không tệ. Đặc điểm hình dung: Đây là một loài sáu chân, vẩy và đuôi dài giống loài cá, trên trán có một u tròn màu đỏ, trông giống một con cóc khổng lồ.

    Khi Vương Hủ nhìn thấy con vật này thì lập tức cảm thấy không ổn. Nhớ lại... trước kia hắn đã từng xem qua bộ phim “King Kong”. Trong phim, King Kong sống trên một hòn đảo đầy sương mù. Vì hít phải quá nhiều khí cacbonic nên trở thành quái vật.

    Giờ nhìn cách quai hàm của con quái vật này mở miệng phun sương mù khắp nơi, trí tưởng tượng của Vương Hủ lại bị hắn tra tấn.

    Vương Hủ liền nói: “Nó giống như một xe buýt vừa ghé trạm quá ha. Ngươi nhìn xem, ta nói có quá hay không?”

    Gia Cát Duy không muốn tán chuyện với Vương Hủ, bèn đưa ra đề nghị: “Coi bộ thứ này không tấn công mình, hay là ta thử bắt nó lại.”

    “Bắt lại?”

    Nghe đến đây, trên đầu Vương Hủ xuất hiện ba dấu chấm hỏi, liền nghĩ ngay đến vài món đồ: Hồ Lô Tử Kim, Túi Càn Khôn và thùng xe tải.”

    Ngay lúc Vương Hủ nhìn chằm chằm vào Gia Cát Duy để xem hắn ta lấy ra pháp bảo gì, gã kia bất chợt lấy ra cây sáo của mình rồi quay lại nhìn chằm chằm phía sau lưng Vương Hủ.

    Lúc này, Vương Hủ mới có phản ứng. Hắn xoay người, lui về phía sau vài bước cho ngang hàng với Gia Cát Duy, tất nhiên không quên nói thêm: “Biết ngay Thượng Đế không có mắt, làm gì quan tâm đến ta cơ chứ.”

    Cách đó mười mét bỗng có một luồng linh thức khổng lồ đột ngột xuất hiện, càng lúc càng đến gần hai người. Trong lòng cả hai đều biết rằng người có linh lực đáng sợ đến mức chưa từng gặp qua thế này e rằng chỉ có thủ lĩnh của Vô Hồn.

    Liễu Khuynh Nhược bình thản bước vào tầm mắt của hai người. Nàng để tóc dài, dáng người thon thả, ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự, khuôn mặt đẹp theo kiểu trong sáng như suối nước, đôi mắt có thần thái và giàu cảm xúc.

    Trước giờ Vương Hủ gặp qua không ít người đẹp. Từ vẻ đẹp như thoát khỏi trần tục của Thượng Linh Tuyết đến Yến Ly cao ngạo thông minh, Dụ Hinh lạnh lùng bí ẩn, Ninh Phong chim sa cá lặn, Tôn Tiểu Tranh đáng yêu ngang ngược. Ngay cả cái bà cô họ Thủy hay đánh người cũng có thể được xưng tụng là "Tây Thi trong mắt người yêu kẻ ghét".

    Có lẽ mỗi người đều có chuẩn mực của riêng mình. Thế nhưng, Liễu Khuynh Nhược lại thuộc về dạng ai gặp cũng thương mến.

    Theo cách nói của Bạch Cư Dị là:

    “Giảm đi thì thành ngắn
    Tăng lên lại quá dài
    Không son mà như hoa
    Không phấn mà như sương
    Sắc đẹp khuynh thiên hạ
    Tấm lòng tựa lương y.”

    Nàng như thứ nước tinh khiết, trong trẻo và dịu dàng nhất. Cho dù liên tưởng như thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng không hợp với hình tượng của một ma mữ mang dã tâm phá hủy thế giới.

    Lần gặp mặt này khiến hình tượng người đẹp hết thời, cơ thể nghiêng vẹo đi kèm vài triệu chứng mãn kinh mà Vương Hủ xây dựng trong đầu vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

    "Thật không ngờ... đầu năm nay nhân vật phản diện đều hướng theo con đường thần tượng hóa. Ta lớn lên mà đẹp trai được như vầy thì chắc cũng cân nhắc đến việc đổi phe."

    Mặc dù tình thế trước mắt vô cùng gay go nhưng khi nghe bình luận vô sỉ của Vương Hủ, Gia Cát Duy không thể nhịn được mà phải nhìn qua.

    "Quỷ Cốc Tử, ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?"

    "Vương Hủ, vậy là chúng ta đã gặp được nhau rồi."

    Đây chính là câu nói đầu tiên mà Liễu Khuynh Nhược nói với bọn họ.

    Vương Hủ khựng lại: "Ồ, thì ra ta nổi danh đến thế! Hễ có người đẹp nào đột ngột xuất hiện trên đường thì đều muốn gặp mặt ta."

    Liễu Khuynh Nhược nói tiếp: "Ngươi làm được chuyện mà ta cố gắng thế nào cũng không làm được, thế mà chưa bao giờ gặp phải sự trừng phạt của 'những thứ đó'. Vì vậy, có được sự giúp đỡ của ngươi rất cần thiết cho đích đến mà ta hướng tới."

    Vương Hủ không hiểu câu nói trên cho lắm. Có điều hắn đoán được ý định của đối phương là bắt sống mình trước rồi sau đó xử trí.

    "Móa! Muốn bắt ông đây ư?! Phân rõ thắng bại rồi nói sau nhé! Duy tử, mau xách vũ khí tiến lên với ta!"

    Thanh kiếm ngắn đã nằm ở trên tay Vương Hủ. Lời còn chưa dứt, hắn dùng ngay Linh Thức Tụ Thân Thuật —— Cải Tạo để đối mặt Liễu Khuynh Nhược với tốc độ tối đa, sau đó đâm kiếm hướng thẳng vào xương sườn.

    Một chiêu này vừa đi theo bài bản, vừa có tính bất ngờ mà không kém phần chính xác. Muốn thắng một kẻ mạnh hơn mình gấp nhiều lần như Liễu Khuynh Nhược thì cần phải có một đòn nhanh gọn như thế. Ngay cả khi áp dụng vào thực tiễn cũng rất ổn. Đến Gia Cát Duy mà không tài nào bắt kịp bước di chuyển của Vương Hủ. Quá nhanh đi thôi!

    Nhưng chiến thuật của Vương Hủ không thành công...

    Liễu Khuynh Nhược không hề động đậy mà chỉ nhắm mắt lại.

    Một bóng người cầm đao trong tay bất chợt xuất hiện như ma quỷ ngay giữa Vương Hủ và Liễu Khuynh Nhược. Kẻ này không rút đao, mà chỉ dùng phần vỏ đẩy mũi kiếm chệch ra, sau đó tung một chưởng vào ngực Vương Hủ. Thế là cái gã kia bay cắm đầu ra sau như tên bắn, không tài nào dừng lại được.

    Cũng may Gia Cát Duy kịp thời giữ Vương Hủ lại, nhưng vẫn bị kéo lùi về sau tới mười mét mới đứng vững.

    Sau khi trụ được rồi, Vương Hủ ngẩng đầu nhìn qua bóng người: "Quỷ thần ơi, lợi hại quá."

    Đó là cảm giác nảy lên khi đối phương bất chợt xuất hiện. Lúc bấy giờ, Vương Hủ cảm thấy máu trong người như đã ngưng chảy nửa giây.

    Người này như lưỡi đao. Dù đao trong tay chưa rời khỏi vỏ mà người đã rời khỏi vỏ. Vương Hủ biết rằng, nếu như đối phương cố ý lấy tính mạng của hắn thì dám chừng không chỉ bồi có một chưởng khách sáo như vừa rồi.

    Đến lượt Gia Cát Duy thấy rõ người tới, sắc mặt liền trở nên khó coi. Hắn đoán ra được cô gái này là ai!

    "Hiểu Sương hàm bạch nhận, Lạc Ảnh trú điêu thiền."

    "Này Duy tử, bây giờ không phải là lúc đọc thơ đâu. Bên kia lại có thêm một cao thủ nữa, tình huống càng ngày càng tệ rồi đấy."

    Gia Cát Duy không để ý tới Vương Hủ mà bắt đầu giằng co với người cầm đao. Khoảng cách giữa hai người ngày một giảm, sát khí và linh khí bắt đầu va chạm trên không.

    "Để Vương Hủ lại, ta chừa cho người mạng sống."

    Giọng nói của Lâm Hiểu Sương cũng lạnh lùng như dung mạo và tên của nàng. Trong suốt một quãng thời gian rất dài, Vương Hủ cứ một mực hoài nghi rằng nàng là em gái thất lạc nhiều năm của Tề Băng.

    Tất nhiên Gia Cát Duy không đồng ý. Cho dù Vương Hủ không có giá trị nhưng hắn không thể nào chưa đánh mà hàng.

    Âm thanh từ ống sáo rít gào tập kích. Lâm Hiểu Sương vẫn không hề di chuyển mảy may.

    Lâm Hiểu Sương không bao giờ nói “đồ không biết sống chết”. Nàng dùng hành động để khiến kẻ địch nhận ra điều đó.

    Đao rời khỏi vỏ, máu chảy xuống đất.

    Một giây là đủ để phân rõ thắng bại.

    Âm thanh và linh khí đều bị một đòn đao chặt đứt.

    Đao khí lại còn để lại một vết thương lớn trên vai trái của Gia Cát Duy. Tiếng máu từ đây phun ra quả nhiên giống cách nói của Vĩ Tử trong phim Đông Tà Tây Độc: “Êm tai cứ như tiếng gió thổi”.

    Gia Cát Duy bật ngửa ra. Vương Hủ vừa định lao lên đỡ thì Liễu Khuynh Nhược chặn ngay trước mặt. Đoạn, nàng mỉm cười rồi lắc đầu như nói: "Ngươi đừng tốn hơi sức thêm nữa."

    Cảnh này lại càng khiến Vương Hủ giận điên người. Đồng đội dễ dàng bị xử gọn, thái độ vô tư của đối phương, tất cả khiến lửa đen trên thanh kiếm bùng lên như cơn tức trong lòng hắn.

    Đúng lúc này, cái con chu miết nãy giờ đứng im bỗng nhảy bật lên như loài cóc. Đất đai chung quanh rung bần bật hai lần liền.

    Chu miết nhảy ra sau lưng Vương Hủ. Gã kia quay đầu, bỗng thấy một cái miệng khổng lồ đỏ như máu trùm xuống mình, theo sau là thứ mùi lạ lẫm xộc vào miệng mũi khiến ý thức dần trở nên mơ hồ, tay chân bủn rủn.

    Thanh kiếm đen trong tay Vương Hủ biến mất. Mà thật ra, ngay chính chủ cũng biến luôn vào trong bụng của con chu miết kia.

    Liễu Khuynh Nhược quay đầu nhìn Gia Cát Duy nằm sõng soài trên mặt đất nhưng có vẻ còn thở được, rồi quay sang nói với Lâm Hiểu Sương: "Ngươi không cần đi theo ta."

    Lâm Hiểu Sương đáp lời: "Ta chỉ lo...."

    Liễu Khuynh Nhược cắt ngang: "Ta biết rồi... Ta biết rồi..."

    Dừng một chút, lại nói: "Ngươi qua giúp Lạc Ảnh, có khi hắn đang gặp nguy hiểm."

    Lâm Hiểu Sương gật đầu: “Được thôi.”

    Nàng rời đi hệt như lúc đến, chẳng mấy chốc biến mất trong làn sương dày đặc.

    Liễu Khuynh Nhược bình thản đến bên cạnh nói với Gia Cát Duy: "Tại sao các ngươi muốn đối nghịch với ta? Ta chỉ muốn thế giới tốt đẹp hơn thôi mà."

    Nói rồi, tay không đánh vào tim Gia Cát Duy...

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    P/s: Mấy thím đừng có chửi em nhiều quá, em cũng khó xử lắm mấy thím à. Mấy thím ngồi đọc thì thấy ngắn lắm, đọc nhanh thì 5', đọc kỹ thì 10', riêng em làm một chương hết vài tiếng. Nếu mà nhiều người cùng làm thì còn đỡ, mỗi người mỗi công đoạn, ngày làm ngày nghỉ mà lại không bị ám ảnh. Khổ nỗi có mỗi mình em dịch, ngày ngủ hết 8 tiếng, làm việc hết 8 tiếng, còn lại có 8 tiếng mà chia một nửa ra dịch, cứ liên tục như thế vài tháng rồi phải mất nửa năm để lấy lại tinh thần. Nhiều lúc muốn bỏ mẹ cho xong, hỗ trợ thì ít mà đòi hỏi thì vô hạn.
    Chẳng hạn như tiền trợ cấp (thứ mà mấy thím nghĩ rằng bọn em được nhận), em dịch truyện suốt 5 năm trời, gần lên cấp Giang Hồ Vạn Ngữ Thông mà chẳng có lấy một xu. Mấy lúc có chương trình hỗ trợ của TTV, đưa mặt ra cầu cạnh xin trợ cấp để lấy vốn thu hút dịch giả thì thằng admin Trường Minh bảo đếu có chỗ cho chú, lúc khác lại "Đã xem, không trả lời". Đến nỗi cái trang fanpage Tàng Thư Viện nó lập ra hai năm trời đăng tin PR cho bao nhiêu truyện dịch, chừa có mỗi truyện này. Mẹ kiếp, vì thù oán riêng mà chơi dơ thế đấy... ))
    Và nữa, mấy thím thấy em để "nhóm dịch Độc Cô Thôn" vậy chứ team tiêu biến còn có mỗi em. Dịch thô, biên tập văn phong cho hoàn chỉnh, tra sửa lỗi chính tả, so lại với Hán Việt đều em làm hết. Đăng tin tuyển người thì toàn gặp kiểu nửa vời hoặc người mới tập.
    Bên voz có thím còn bảo, thà không dịch nữa thì drop mẹ cho đứa khác làm, gần hết thời gian giữ quyền ôm thì lại post vài chương. Thật ra em cũng mong có thím nào dịch tốt tốt nhắn tin nhượng quyền để em nhượng cho xong trách nhiệm, thế mà chờ bao năm trời chẳng thấy ai. Cho nên mình vẫn cố gắng dùng chút hơi tàn để đi nốt một nửa còn lại đây.
    Cảm ơn tất cả và xin thông cảm cho.

    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 20-07-2016 lúc 12:50.

  8. Bài viết được 45 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,apovt89,Bảo Ảnh,benighted,Blue_planet,chl10808,chuot8chethai,dong_ta,dungkhocnhaem,duquedung123,hieudtd,hoanlamthao,hotfam501,huuminhvt85,inno,kingorchid,koolcom,kpk001,lamsonquaikhach,langquen1love,lavie174,Lâm Kính Vũ,Lôi Động Cửu Thiên,Longinus,longthienbao,lybietcau,Mai Danh Ẩn Tích,MaoraShikihara,minhfabregas,monsoon,MrazShooters,mrlayloi,neverwon,nguoilatao,nhiduonggia,pestie,phiêu!,pin,qami11,quannh0693,sasuketaki02,wooddoll,xbaby,ĐẠI LONG,
  9. #235
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 6: Kẻ thắng làm vua
    Chương 37: Lạc Ảnh
    Người dịch: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 20:15:10 ngày 15/2/2016, tổng số chữ: 1261

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Cùng lúc đó, tại một nơi khác có sương mù và sinh vật lạ trong thành phố.

    Điểm khác biệt ở đây chính là Lưu Hàng và Hoàng Du gặp phải đối thủ trông có vẻ khá gầy yếu.

    Bấy giờ, bọn họ chỉ có thể dùng hai chữ “gầy yếu” để miêu tả người đàn ông trước mắt. Không chỉ có thân hình mỏng manh mà cơ thể gã này còn toát ra mùi vị của kẻ yếu.

    Hốc mắt sâu hoắm như quầng thâm khi đeo kính cận, khuôn mặt trắng bệnh, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên từ tay đến cổ. Ngay đến đôi môi của hắn cũng trắng bệch, khiến người ta cảm thấy nếu thỉnh thoảng không thè lưỡi liếm một cái cho bớt khô thì nó sẽ nứt toác ra bất cứ lúc nào.

    Rất khó tưởng tượng ra người như vậy lại là thành niên cộm cán của Vô Hồn.

    "Ngươi là Lưu Hàng?"

    Giọng của Lạc Ảnh nhẹ nhàng đúng như dự đoán, chẳng khác nào đèn cầy sắp hết, chỉ cần một cơn gió là có thể dập tắt.

    "Đúng, là ta."

    "Tốt lắm, người ta muốn tìm là ngươi..."

    Lạc Ảnh vung tay phải vào không trung, một cây mâu ngắn liền xuất hiện trên tay. Thứ binh khí này giống như loại lao chuyên dùng để ném, lưỡi mâu dẹp, hai bên có dao, dưới có chuôi sắt, dưới chuôi là thanh cầm bằng trúc. Vào thời Tây Hán, loại mâu này được gọi là thiền.

    Lưu Hàng thấy đối phương giương cung bạt kiếm, hẳn muốn tìm mình để đánh nhau. Có điều hắn không thấy linh lực chấn động, sát khí cũng không, bèn ngạc nhiên hỏi: “Lão huynh, tuy không biết ngươi định làm gì nhưng ta thấy linh thức của ngươi gần như không có, ngoài mặt thì thiếu dinh dưỡng. Không lẽ ngươi cho rằng có thể thắng ta với bộ dạng đó hay sao?”

    "Ha ha."

    Lạc Ảnh mỉm cười, có điều âm thanh phát ra lại giống tiếng ho khan: "Ngươi hãy nhớ cho kỹ, người đánh bại ngươi hôm nay tên là Lạc Ảnh."

    Chữ "Ảnh" vừa rời khỏi miệng, cây thiền trong tay Lạc Ảnh liền phóng tới. Tuy khoảng cách giữa hắn và Lưu Hàng vẫn còn xa nhưng bản năng chiến đấu của Lưu Hàng lập tức cho hắn biết rằng mình đã thua.

    Cũng không phải vì Lưu Hàng yếu hơn Lạc Ảnh, mà là do sự chủ quan và khinh mạn. Hắn không bao giờ ngờ tới việc người đàn ông gầy yếu kia lại dễ dàng tung tuyệt kỹ giết người mà Nguyễn Đạt đã từng dùng qua: Phi Tướng Nhất Thiểm!


    Thật ra chiêu thức của Lạc Ảnh lợi hại hơn Nguyễn Đạt nhiều lắm. Chiêu chưa tới mà ý đồ đã tới, hoàn toàn không cần chờ vũ khí chạm vào cơ thể mà vẫn có thể gây trọng thương cho đối phương.

    Lạc Ảnh dùng bóng để giết người, đó mới đúng là nhanh như chớp, "Ảnh Nhất Thiểm".

    Nhưng Lưu Hàng không chết, thậm chí chẳng hề bị thương.

    Một bàn tay vững vàng bắt lấy đầu thiền, Ảnh Nhất Thiểm chưa kịp thi triển xong mà đã biến thành hư vô.

    Lạc Ảnh định rút vũ khí về, thầm nghĩ chắc không dễ làm được. Vậy mà Hoàng Du hóa giải công kích của hắn xong lại thả lỏng tay, không thèm thừa thế xông lên.

    "Lạc Ảnh phải không? Chừng nào còn có ta ở đây thì chưa tới lượt ngươi làm càn đâu."

    Hoàng Du cười thâm sâu, câu nói không kém phần càn quấy. Có điều hắn đã dùng hành động để chứng minh vốn liếng của mình.

    Lưu Hàng tránh được một kiếp nên không dám vô lễ nữa, tranh thủ thời gian lấy Hào Long Đảm ra che ngang ngực. Với tất cả sự tập trung, hắn hiểu Lạc Ảnh mạnh hơn Nguyễn Đạt khi cầm Hào Long Đảm nhiều lắm.

    Còn Lạc Ảnh, tuy trong lòng giật mình vô cùng nhưng ngoài mặt không để lộ cảm xúc: "Hừ, thực lực cỡ này... Ngươi là Thập Điện Diêm Vương ư?"

    Hoàng Du gãi đầu nói: "Nghiệp Chuyển, Hoàng Du."

    "Ta đang muốn thử xem người giết Nguyễn Đạt và được Hào Long Đảm nhận làm chủ mạnh đến đâu, nhưng kết quả thật đáng thất vọng. Nhưng ngươi lại khác, xem chừng có thể chơi với ta một lúc."

    Hoàng Du vẫn tỏ ra thản nhiên: "Ta cũng nghĩ rằng ngươi sẽ khiến ta vui vẻ chốc lát."

    Lạc Ảnh không nói nữa. Bóng hình của hắn trở nên mơ hồ rồi biến mất. Đến đây, trong sương mù xuất hiện vô số cái bóng vây quanh Lưu Hàng và Hoàng Du.

    "Năng lực linh hồn là phân thân hay là hệ ảo thuật nhỉ?"

    Hoàng Du nương vào bên người Lưu Hàng.

    "Tiền bối, cảm ơn chuyện vừa rồi..."

    Lưu Hàng nói.

    "À, không có chi. Chẳng qua là do kinh nghiệm của ngươi chưa đủ mà thôi, trước kia ta từng gặp phải tình huống tương tự ở Âm Dương giới. Thật ra Lạc Ảnh không yếu đâu. Vì để tránh tiêu hao vô ích nên hắn chỉ bốc phát tất cả sát khí và linh lực khi ra chiêu."

    Hoàng Du còn chưa nói một câu, đó là cách vận dụng năng lực linh hồn của Lạc Ảnh thuộc hàng cao cấp. Ở giới săn quỷ cũng không có mấy người làm được như vậy.

    Chẳng mấy chốc, thế công của Lạc Ảnh ập đến. Ảo ảnh trong sương mù tăng tốc tới gần, ngay ngắn giơ thiền chém ra từng đợt linh khí bén ngót.

    Ảnh Liên Thiểm!

    Những chiêu này đều đâm tới Hoàng Du. Mặc dù kẻ kia muốn tránh mà không thể tránh nhưng mặt mày vẫn còn rất thong dong.

    Cơ thể Hoàng Du bị linh khí xé thành vô vàn mảnh nhỏ. Lưu Hàng kinh dị nhìn cảnh trước mắt, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn chết dễ dàng vậy sao?

    Một giây sau, Hoàng Du bỗng xuất hiện cách đó không xa, chẳng bị thương gì tẹo nào. Hình ảnh vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

    Lưu Hàng không biết Hoàng Du đã làm cách nào. Nếu vừa rồi không phải là Hoàng Du thì có lẽ khi linh khí giao nhau đã gây nên ảo giác cho mình chăng? Thế nhưng rõ ràng hắn ngửi thấy được mùi máu tươi sau khi Hoàng Du bị phanh thây cơ mà.

    "Chỉ có nhiêu đó phải không? Được rồi, ta ra tay nhé."

    Nói rồi, Hoàng Du lao vào trong sương mù.

    Sương mù biến thành sương máu. Lưu Hàng thấy cảnh vật xung quanh dần dần chuyền sang màu hồng. Ở nơi thị lực không thể nhìn tới, tiếng kim loại xuyên qua cơ thể đang vọng tới liên hồi.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 20-07-2016 lúc 12:50.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,apovt89,Blue_planet,dong_ta,dungkhocnhaem,hieudtd,hoanlamthao,hotfam501,kingorchid,koolcom,kpk001,lamsonquaikhach,langquen1love,lavie174,Lâm Kính Vũ,Longinus,longthienbao,lybietcau,Mai Danh Ẩn Tích,MaoraShikihara,minhfabregas,mrlayloi,neverwon,nguoilatao,nhiduonggia,pestie,phiêu!,pin,qami11,quannh0693,sasuketaki02,TheKiller,wooddoll,ĐẠI LONG,
Trang 47 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 37454647484957 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status