TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 63 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 13536162636465 CuốiCuối
Kết quả 311 đến 315 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #311
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 13: Đồ khốn nạn
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 22:23:24 ngày 23/11/2016, tổng số chữ: 2196

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Ngày hôm sau, lúc đụng mặt Yến Ly, Vương Hủ thản nhiên bước đến chào hỏi cứ như quên hết cảm giác xấu hổ vừa qua, sau đó thừa dịp nói một câu:

    “Chúng ta đi ăn cơm với nhau vào cuối tuần này được không?”

    Yến Ly suy nghĩ nghiêm túc trọn một phút rồi trả lời:

    “Không rảnh.”

    Vương Hủ gật gù:

    “Để lần sau vậy.”

    Dường như hắn không để ý đến việc bị từ chối.

    Kế đó, ngày cuối tuần thoáng chốc đã đến.

    Vương Hủ và Yến Ly cùng xuất hiện trước cửa một biệt thự hai tầng, cỡ nhỏ. Hai mặt nhìn nhau...

    “Sao ngươi lại tới đây?”

    Yến Ly hỏi.

    “Ta đến ăn cơm chiều à nha.”

    Vương Hủ cười nói.

    Đôi mắt mèo con bắt đầu híp lại. Yến Ly nhìn Vương Hủ theo cái kiểu như có thể giật điện chết người.

    Từ đầu, Vương Hủ biết rằng mình sẽ bị nhìn thấu tâm can nên đã dùng da mặt để ngăn cản toàn bộ sự khinh bỉ của Yến Ly.

    Hắn bước tới ấn chuông cửa.

    Người mở cửa là Miêu Gia. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi rách rưới, xắn tay áo lên đến khuỷu tay, đeo tạp dề trước ngực và xuất hiện trước mặt khách với bộ mặt ngái ngủ.

    “Ồ, hoan nghênh hai vị, mời vào.”

    Sau khi trao đổi bằng mắt với hắn, Vương Hủ cười gian trá rồi đưa tay ra tạo thành tư thế “mời”, ý muốn nói để phụ nữ đi trước.

    Lúc đi ngang qua Vương Hủ, Yến Ly cũng không thèm liếc nhìn. Nàng hiểu quá rõ cái gã này, hoặc có chăng, hiểu quá rõ da mặt của hắn dày đến mức độ nào.

    Hai gã đàn ông hèn hạ khẽ thì thầm với nhau ở cửa ra vào.

    “Này, ta đây vẫn không hiểu cho lắm. Tại sao nàng từ chối lời mời của ta nhưng ngươi vẫn có cách mời nàng đến nhà ăn cơm?”

    “Đơn giản thôi, ta không mời nàng, mà là vợ ta. Nàng cũng tốt nghiệp trường Tường Dực nên Yến Ly phải gọi một tiếng ‘đàn chị’. Quan hệ giữa hai người họ không tệ cho lắm, sau chuyến đi tới suối nước nóng vẫn còn qua lại đến nay. Chuyện đàn chị mời mình tới nhà ăn bữa cơm là chuyện không dễ từ chối.”

    “Ồ, ta đây phải thành tâm cảm ơn chị dâu.”

    “Cắt, ngươi phải cảm ơn anh đây mới đúng. Tất cả mọi chuyện đều nhờ ta hỗ trợ cả đấy.”

    “Phi! Ai cho ngươi nhận là anh? Ta gọi Thủy tiền bối là chị dâu chỉ vì tôn trọng nàng thôi. Ngươi dám mơ tưởng mượn sườn núi để dẫn lừa xuống hả?”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Với trí tuệ của ta, nếu chẳng may có thằng em như ngươi thì ước chừng ta sẽ tìm cách giết bỏ hồi năm tuổi.”

    “Hai ngươi có chuyện gì mà không dám bước rồi nói?”

    Chẳng biết từ lúc nào, Thủy Ánh Dao đã bước đến sau lưng Miêu Gia.

    Miêu Gia giật mình, vội đáp:

    "Dạ, dạ...”

    Thấy hắn sợ hãi như một đứa cháu, Vương Hủ rất muốn cười lớn một hồi, sau đó tàn nhẫn chê trách. Có điều, trải qua một lúc đắn đo, hắn nhận ra mặc dù bụng của Thủy tiền bối hơi lồ lộ nhưng đoán chừng không ảnh hưởng nhiều đến thân thủ, chắc đánh mình mập mặt cũng không phải là vấn đề. Việc mình nói móc Miêu Gia ở trước mặt người ta quá nguy hiểm, lại còn chẳng liên quan tới lợi ích. Thôi thì cho qua vậy.

    “A ha ha, kìa, hóa ra là chị dâu đấy à? Ái chà chà, lâu rồi không gặp nhưng bà chị vẫn xinh đẹp như xưa, a ha ha...”

    Lúc nói những lời này, Vương Hủ hoàn toàn không lường trước phản ứng của đối phương.

    “Cái đồ lưu manh đạp chân lên hai thuyền như ngươi giờ muốn than khổ với ta hả?”

    Vương Hủ cảm nhận được sát khí! Một thứ sát khí rất ác liệt!

    Bấy giờ, hắn bắt đầu đồng tình với Miêu Gia, thậm chí hơi đồng tình với tất cả đàn ông đã kết hôn trên thế giới.

    Mười phút sau, Thủy Ánh Dao và Yến Ly chuyện trò về vấn đề gì đó trong phòng khách. Cánh đàn ông thì bận rộn ngập mặt trong nhà bếp.

    “Đừng sợ, nàng mắc phải những triệu chứng tiền sản nên tâm trạng thất thường ấy mà. Do vậy, ta mới hết mực dụ dỗ nàng, chẳng bao giờ khen xinh đẹp không thôi. Trong khoảng thời gian này, nàng để ý rất kỹ vóc dáng của mình.”

    Vừa nói, Miêu Gia vừa cắt rau củ trước mắt một cách thành thạo. Kỹ thuật dùng dao của hắn rất tuyệt vời, coi bộ không phải mới làm việc này trong ngày một ngày hai.

    “Này, bây giờ ngươi thật sự là người đàn ông của gia đình à? Ta đây không ngờ rằng ngươi biết cắt rau đấy nhé.”

    Trong khi nói, Vương Hủ không hề rảnh rỗi. Tuy đập trứng gà bằng một tay nhưng hắn vẫn tách rời vỏ, lòng trắng, lòng đỏ ra khỏi nhau. Chuỗi động tác ấy được tiếp nối bằng đôi đũa quậy trứng còn nhanh và đều hơn cả cây khuấy.

    Ánh mắt của Miêu Gia trở nên căng cứng:

    “Hừ, còn ngươi thì sao? Đây là lĩnh vực của trạch nam chứ gì? Có phải kiểu đàn ông biết cách phát huy vị ngon của trứng chiên cà chua và mì gói đến mức tận cùng hay không?”

    Ánh mắt Vương Hủ trở nên lấp lánh như sao trời:

    “Hừm, ngươi đừng coi thường hai món ăn này. Phải biết rằng, vô số mỹ nữ tuyệt thế rơi vào tay trạch nam đều nhờ vào một tô mì ăn liền.”

    ...

    Đúng vào giờ phút này, Vi Trì ở tuốt tận Tô Châu hắt hơi một cái thật lớn.

    Ninh Phong ở gần đó đưa cho hắn một miếng khăn giấy.

    “Sao vậy? Cảm hả?”

    Nàng dịu dàng lấy tay sờ trán Vi Trì.

    Kẻ Thành Thật xấu hổ mất một lúc.

    “Không sao, không sao đâu, mình xem phim tiếp đi...”

    Ninh Phong nói:

    “Ừm, ta thấy hơi đói.”

    Vi Trì tự giác đứng dậy, bước tới nhà bếp.

    “Để ta nấu một tô mì cho ngươi ăn.”

    "Nhanh lên, ta chờ ngươi đó nha."

    Vi Trì mỉm cười:

    "Ừm."

    ...

    Sau nhiều giờ bận rộn thì đã đến lúc ăn cơm. Bàn ăn trong nhà Miêu Gia hình chữ nhật, không lớn lắm. Hai người phải ngồi song song nhau. Mỗi bên ghép thành một đôi.

    Miêu Gia cởi tạp dề, tự động ngồi bên cạnh vợ rồi nào là gắp rau, bới cơm, chỉ còn thiếu mỗi việc lau miệng cho mỹ nữ. Thủy Ánh Dao thì dường như ở trong trạng thái khá hơn “tâm trạng thất thường” vừa nãy, còn tự tay đút cơm cho Miêu Gia và chính mình.

    Thấy vậy, Vương Hủ rợn tóc gáy. Da gà rơi đầy đất.

    Hai người đối diện anh nông em nông, tình chàng ý thiếp. Trong khi đó, Vương Hủ ngồi cạnh Yến Ly nhưng chẳng khác nào ngồi trên bàn châm. Vài lần định mở miệng, hắn lại bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của chủ tịch câu lạc bộ nên đành phải nuốt lời nói vào.

    Bữa cơm vẫn diễn ra trong không khí quái đản ấy. Bên kia như muốn đánh lửa. Bên này như muốn đóng băng.

    Trong lòng Vương Hủ buồn bực hết sức.

    Cái thằng dở người Miêu Gia khiến mình tưởng bở rằng buổi hẹn hò này rất quan trọng, kết quả mất hết khẩu vị để mà ăn cơm...

    Đương nhiên, “mất hết khẩu vị” chỉ mang tính tương đối. Việc hắn ăn nhiều hơn Yến Ly và Thủy Ánh Dao cộng lại mới là sự thật khách quan.

    Xào nấu đến tận bữa cơm chiều, Miêu Gia nghĩ ra một chiêu là để Vương Hủ và Yến Ly rửa chén, còn mình dẫn bà xã đi tản bộ.

    Không thể không nói rằng đây là một cách hay, Yến Ly cũng không tiện từ chối. Dù gì đi nữa, mình tới nhà người ta ăn cơm, không phụ giúp gì đó thì thật là bất lịch sự.

    Cứ như vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người.

    Bồn nước đã ngập tràn bọt nước rửa chén. Vòi nước được vặn nhỏ. Yến Ly xắn tay áo, để lộ cánh tay trắng trẻo rồi rửa hết chén đĩa trong bồn. Vương Hủ đứng bên cạnh nhận lấy chén đĩa đã rửa, tráng nước cho sạch, lau khô rồi xếp thành chồng.

    Tuy vậy, bầu không khí vẫn đáng sợ theo cái cách khiến người ta không thở nổi. Vì sự trầm lặng đó nên chẳng ai chịu mở miệng.

    Yến Ly cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt nước, không nói một lời. Mái tóc màu đỏ nhạt lẽ ra được cắt ngắn vừa phải đã không được chăm chút suốt mấy tháng qua. Dường như chúng không còn được quan tâm kể từ khi gặp Vương Hủ. Vì vậy, nàng thường phải cột tóc đuôi ngựa dạo gần gây.

    Bấy giờ, một vài lọn tóc bỗng xõa rải rác trên trán. Nàng bèn giơ tay định vuốt lên nhưng bọt nước rửa chén đã dính quá nhiều.

    Từ lâu, Vương Hủ đã chờ cơ hội như vậy để phá vỡ cục diện bế tắc. Song, khi hắn định giơ tay ra, Yến Ly bỗng cắt ngang bằng một lời nói:

    “Ta không biết ngươi có gì ý định gì.”

    “Hả?”

    Vương Hủ bị câu nói bất thình lình trên làm cho mất phương hướng.

    “Ta tưởng rằng mối quan hệ giữa chúng ta đã được xác định rõ. Ngươi cũng có bạn gái rồi. Tuy nhiên, sau khi trở lại từ Thành Đô, ngươi lại nói mấy câu khiến ta không thể hiểu nổi.”

    Nghe xong, Vương Hủ rất mừng. Hễ vấn đề nào còn nói chuyện được thì vẫn còn cách giải quyết. Chưa kể, người ta mở miệng nói còn dễ chịu hơn là im lặng.

    “Ta nói thẳng là xong chứ gì. Yến học tỷ, ngươi cũng làm bạn gái của ta đi.”

    Yến Ly không thể tin nổi những gì lỗ tai mình nghe thấy. Chữ “cũng” mà Vương Hủ dùng quả là “kinh thế hãi tục”.

    Cố nén ngọn lửa không tên trong lòng xuống, nàng đáp lại:

    “Ngươi đang đùa ư?”

    Vương Hủ lắc đầu:

    "Không đâu, ta rất chân thành."

    Từ nhỏ đến giờ, Yến Ly chưa từng nổi điên như bây giờ.

    Vương Hủ? Ngươi mà đòi đạp chân lên hai thuyền? Lại còn là ta và Thượng Linh Tuyết nữa chứ? Ngươi tưởng mình là ai? Lạ là ở chỗ, ngươi dám công khai biểu đạt giấc mộng hão huyền ấy. Bộ phụ nữ trên đời này dễ ức hiếp lắm sao?

    Thấy ánh mắt thản nhiên của Vương Hủ, Yến Ly im lặng một lúc lâu, rồi lại mỉm cười.

    “Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý chứ?”

    Vương Hủ nghĩ thầm:

    Chắc không thành vấn đề. Dù gì là do ngươi lao tới mở màn vào cả trăm năm trước. Chưa kể, quan hệ với ta ở hiện tại cũng rất mập mờ. E rằng lần này dễ như trở bàn tay ấy mà.

    “Hê hê, dám vậy lắm...”

    Mới cười ngơ ngẩn được hai tiếng, Yến Ly đã giẫm mạnh lên mu bàn chân của hắn. Do lần này quá bất ngờ nên Vương Hủ đau đến mức nhe răng nhếch miệng.

    Yến Ly lấy khăn lau khô tay, vuốt đám tóc xõa trên trán ra sau tai.

    “Linh Tuyết đã nhìn lầm ngươi rồi. Ta cũng vậy...”

    Nàng áp sát lại gần. Vương Hủ thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm trên người nàng. Có điều, nửa câu sau của Yến Ly khiến hắn không kịp nghĩ bậy bạ:

    “Ngươi là đồ khốn nạn!”

    -----o Chú thích o-----

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:10.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,anh123,annguyen7682,ashley01,benighted,Bikaze,Blue_planet,darkcloud,datvkl,donquichotte,Dothy,dungkhocnhaem,heogay83,hotfam501,kanokosuke,lamsonquaikhach,langbavibo,Lâm Kính Vũ,Longinus,longthienbao,lybietcau,Mai Danh Ẩn Tích,MrazShooters,mrlayloi,ngocdong187,nhathuy92cr,nhiduonggia,omega89,pestie,phiêu!,quangheo,sachsachsach,sasuketaki02,SpaceWolf,thanhviet170906,TheKiller,tramhuong3890,Trọng còi,trieutlong,vampireheart,vm_nani,wooddoll,Đại Lý Phi Đao,
  3. #312
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 14: Chuyến đi ngoại khóa
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 19:55:55 ngày 5/12/2016, tổng số chữ: 2305

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Miêu Gia đưa vợ về đến nhà, nhận ra chỉ còn một mình Vương Hủ ngồi trên ghế sa lon, ngoài mặt ra vẻ hậm hựm. Vì vậy, hắn bèn thì thầm vài câu với Thủy Ánh Dao. Bấy giờ, mỹ nữ trở nên biết điều đến lạ, lặng lẽ về phòng và để mặc cánh đàn ông nói chuyện riêng.

    "Nàng về rồi hả?"

    Miêu Gia lấy hai lon cà phê trong tủ lạnh, ném cho Vương Hủ một lon, còn mình thì ngồi xuống chỗ đối diện.

    “Đúng vậy, nàng nhờ ta gửi lời cảm ơn cho các ngươi vì đã chiêu đãi nồng hậu, xin hẹn gặp lại.”

    Giọng điệu của Vương Hủ có phần uể oải.

    “Vẻ ỉu xìu của người chứng tỏ là đã hỏng chuyện mất rồi.”

    "Biết rồi mà còn ráng hỏi."

    Miêu Gia cười nói:

    “Chắc không đến mức hỏng bét đâu nhỉ? Ta thấy giữa hai ngươi vẫn còn có một vài đốm lửa lập lòe mà.”

    Vương Hủ trợn mắt:

    “Vậy hả? Nếu bọn ta ma sát ra một vài đốm lửa thì e rằng là do sức nóng đến từ súng điện của nàng.”

    Miêu Gia nói:

    “Người đừng bao giờ coi thường mình. Sau khi bị từ chối, con người ta không được nhìn bức ảnh cũ mà thương xót cho bản thân. Ngươi phải dựa vào chính mình để đứng dậy một lần nữa.”

    Vương Hủ thở dài:

    “Lần nào cũng vậy, hễ người ta đến trước cửa là ta chủ động tấn công trong lúc chưa chắc ăn, thành ra toàn gây nên bi kịch. Giờ thì... đã hết mạng rồi.”

    “Ngươi muốn buông tay hả?”

    “Hừ, không đâu. Có một số việc đã đồng ý với người ta thì không được nuốt lời.”

    ...

    Thêm một cái cuối tuần nhanh chóng trôi qua. Trước mắt là kỳ nghỉ, học sinh trường Tường Dực đều nôn nao hết mực vì mong đợi chuyến đi ngoại khóa giữa năm học diễn ra vào thời điểm sắp tới.

    Theo lẽ, vì ít người nên đi du lịch với gia đình không thú vị; còn đi du lịch theo tour thì nhiều người đến mức bạn không tìm thấy mình trong đó. Vì vậy, đi du lịch với bạn học hoặc bạn bè luôn là lựa chọn tốt nhất.

    Bên cạnh tuổi thanh xuân dần dần rời xa, những người anh em năm xưa chẳng mấy chốc cũng trở nên xa cách. Mặc dù ai nấy vẫn còn là bạn nhưng đợi đến khi tất cả có thời gian rảnh để du lịch thì chắc chỉ có lúc về hưu mà thôi.

    Chi bằng hãy cùng điên nhân lúc mọi người còn trẻ!

    Song, có người chẳng hề nổi hứng trong lúc tình cảm của quần chúng thầy trò dâng cao đến mức sục sôi, đó là hai kẻ đang bị ngăn cách trong chuyện tình cảm: Vương Hủ và Tề Băng.

    Hôm nay, Vương Hủ lại chạy đến phòng chăm sóc sức khỏe, định “hỏi mượn” Miêu Gia một ít tiền còn dư trong tài khoản ngân hàng của mình.

    Gần giữa trưa, Vương Hủ đẩy cửa vào thì thấy phòng ốc trống không, cho rằng thằng chả ra ngoài ăn cơm, bèn tìm giường nằm đợi.

    Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện của Miêu Gia. Người đối thoại với hắn là một phụ nữ. Cả hai đang đi tới phòng chăm sóc sức khỏe.

    Một thứ trực giác ác ôn bỗng nổi lên, Vương Hủ vội kéo rèm giường bệnh, che giấu hơi thở rồi chờ xem tình huống trong tưởng tượng của mình có diễn ra hay không.

    Miêu Gia đẩy cửa vào. Hắn ta vẫn ăn mặc tùy ý như mọi khi, bên ngoài choàng áo khoác trắng, đi bên cạnh là một nữ bác sĩ mặc áo khoác tương tự, sau khi vào phòng thì tiện tay gài cửa lại.

    Nhìn trộm qua khe hở của chiếc rèm, Vương Hủ thấy nữ bác sĩ chỉ mặc một chiếc áo thun cổ xẻ bên dưới áo khoác trắng. Tuy mới để lộ vỏn vẹn hai nửa quả núi nhưng đã khiến người xem ngoác mồm vì ngạc nhiên. Bên dưới còn mặc váy siêu ngắn kết hợp với vớ lưới đen. Cặp đùi ngọc ngà và thon thả ấy hoàn toàn có thể khiến tất cả cánh đàn ông nổi lửa đến khát khô cổ họng.

    Vị đại mỹ nữ này có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt ma mị như tơ, vừa ngồi xuống thì liền trò chuyện một hai với Miêu Gia. Cả hai cười nói tình cảm, thân mật vô cùng. Sau hơn mười phút, do máy nhắn tin (1) trên người vang lên nên nàng đành phải lưu luyến rời khỏi.

    Vương Hủ chắc mẩm rằng nàng ta cố ý cho Miêu Gia hưởng chút “ngon ngọt” khi đứng dậy. Cái rãnh sâu không thấy đáy hấp dẫn đến chết người như vậy thật khó mà bỏ qua.

    Đợi cửa đóng lại, Miêu Gia hớp cà phê rồi bình tĩnh nói:

    “Giờ ngươi ra được chưa?”

    Vương Hủ vén rèm, chui ra:

    “Hê hê, coi bộ ta không nên coi thường ngươi. Ngươi được lắm à nha.”

    “Ồ? Ngươi nói ‘được’ cụ thể là muốn ám chỉ cái gì vậy?”

    “Ngươi đừng giả bộ nữa. Loại người như ngươi ngoài mặt treo cờ đủ màu, về nhà mới dựng cờ hồng thẳng tắp. Ngày đầu năm đã trôi qua lâu lắm rồi nhé. (2)”

    Miêu Gia cười lạnh, đáp:

    “Kia là cấp trên của ta, vì quan hệ tốt nên mới ghé thăm khi có dịp. Chuyện bình thường thôi mà.”

    Vương Hủ cười hèn hạ:

    “Nàng ta biết ngươi đã kết hôn chưa?”

    “Tất nhiên là biết, nếu là cấp trên thì chắc hẳn đã xem qua tư liệu của ta.”

    “Hả? Vậy ra khẩu vị của nàng rất đặc biệt, thích mẫu người đã kết hôn cơ đấy.”

    Miêu Gia nói:

    “Ta đây thân ngay không sợ bóng nghiêng. Ngươi nói nhảm cũng vô dụng.”

    Vương Hủ cười đến mức lộ hẳn vẻ dâm đãng:

    “Ngươi mà chính trực như vậy thì chắc không sợ ta đem chuyện này nói cho bà xã gặp phải triệu chứng tiền sản của ngươi đâu nhỉ?”

    Miêu Gia trả lời với giọng đều đều:

    “Nếu nguơi dám lộ ra nửa chữ thì ta sẽ cầm búa đập vỡ đầu ngươi, sau đó lấy óc sơn tường.”

    “Hừm, vậy mọi người hãy cùng lùi một bước. Ta đây không nói, còn ngươi đưa ta một vạn tám ngàn đồng để tiêu vặt.”

    Đang trò chuyện thì có người gõ cửa, hắn ta không thèm đợi người trong phòng đáp lời, mà liền đẩy cửa bước vào.

    Người tới là Tề Băng.

    “Vương Hủ, ngươi có nghe nói gì chưa?”

    Vừa vào, hắn liền thốt ra một câu như vậy.

    Vương Hủ trả lời:

    “Hả, ta không biết ngươi nói đến chuyện gì hết. Hay là ngươi cứ kể lể, còn ta chỉ việc lắng nghe.”

    Miêu Gia chen miệng vào:

    “Hắn định nói cho ngươi biết Yến Ly trở nên thân thiết với Hoa Triển Vân. Bên ngoài đồn ầm lên rằng cả hai đang bắt đầu qua lại với nhau.”

    “Này, chỗ của ngươi rốt cuộc là phòng chăm sóc sức khỏe hay là phòng truyền thông? Sao chuyện hư hỏng nào xảy ra trong trường cũng biết hết vậy?”

    Vương Hủ kêu lên.

    Tề Băng nói:

    “Thì ra hai ngươi đã nghe qua.”

    Vương Hủ lại nằm xuống gường bệnh, hai tay gối đầu.

    “Nàng muốn quậy thì cứ để nàng làm vậy.”

    Miêu Gia nói:

    “Úi chà, huynh đài không hề sợ hãi có phải là vì có sẵn kế hoạch dự phòng hay không?”

    Tề Băng lặng lẽ ngồi xuống ghế. Coi bộ thằng này cũng rất nhiều chuyện.

    Vương Hủ cười lạnh:

    “Ha ha! Kế hoạch dự phòng? Kế hoạch dự phòng gì chứ? Từ đầu đến cuối, ta chỉ có một kế hoạch duy nhất. Tuy ta không ghét anh bạn Hoa Triển Vân kia nhưng hắn mà dám ảnh hưởng đến ta thì... đó là tự tìm đường chết!”

    Miêu Gia tóm lại:

    “Nói cách khác, ngươi hoàn toàn không có kế hoạch. Hừm, ta hiểu rồi.”

    Lúc này, Tề Băng mới mở miệng:

    “Tuy không ủng hộ ngươi theo đuổi hai nữ sinh cùng một lúc nhưng với tư cách là bạn, ta vẫn còn một vài tin tức phải giao cho ngươi. Ta nhận được một tin tình báo từ nguồn đáng tin cậy, rằng chuyến đi ngoại khóa lần này của năm nhất, năm hai và năm ba cùng chung một địa điểm. Chưa kể, đây là kết quả sau khi Yến Ly lấy thân phận phó chủ tịch hội học sinh để bàn bạc với các nhân vật cấp cao trong trường.”

    Vương Hủ hỏi lại:

    “Vậy thì sao?”

    Miêu Gia nói:

    “Còn sao trăng gì nữa? Ngươi đần độn quá nhỉ? Khó trách quanh năm đều ở trong câu lạc bộ Bàn Tay Phải.”

    Vương Hủ hỏi:

    “Câu lạc bộ Bàn Tay Phải là cái gì?”

    Miêu Gia chỉ vào Tề Bằng:

    “Kẻ thất tình.”

    Chỉ vào mình:

    “Bà xã có thai.”

    Rồi lại chỉ vào Vương Hủ:

    “Trai tân.”

    Cuối cùng, tổng kết lại:

    “Do đó, câu lạc bộ Bàn Tay Phải.”

    Bấy giờ, mặt mày Vương Hủ co rúm lại:

    “Ta thấy tốt hơn hết là không nên đem tên gọi của một tổ chức cực kỳ nguy hiểm như vậy lên chỗ bàn bạc...”

    Miêu Gia nói tiếp:

    “Trở lại với đề tài vừa rồi, năm thứ tư không có chuyến đi ngoại khóa nên không cần nhắc tới. Trước đây, Tường Dực rất ít khi xảy ra tình huống ba năm học cùng du lịch chung một chỗ. Chưa kể, ngươi cần phải chú ý rằng Hoa Triển Vân và Yến Ly đều học năm ba. Nếu không có gì bất ngờ thì mục đích ban đầu của họ khác với mục đích của ngươi.”

    Vương Hủ nói:

    “Nên ta mới nói ‘vậy thì sao’? Chỉ là đi ngoại khóa thôi mà, đâu phải đi hưởng tuần trăng mật, tính riêng một năm học là đã có hơn vài trăm người rồi.”

    Miêu Gia nói:

    “Ngươi thật là ngây thơ. Có một nhà tâm lý học từng đưa ra lý luận rất nổi tiếng, ta sẽ không kể lể phức tạp, đơn giản là một người đàn ông ở trong thành phố một thời gian dài có thể không bao giờ chơi gái. Chỉ khi hắn đi xa, hoặc chăng là đi công tác, vậy thì có đến 70% là sẽ chơi gái.

    Nói cách khác, con người hễ đi đến một nơi mới mẻ và chưa hoàn toàn quen thuộc thì trong tiềm thức sẽ nảy sinh cảm giác được giải thoát, ngoài ra tâm lý ‘may mắn trốn thoát sau khi phạm tội’ cũng gia tăng chóng mặt. Tóm lại, chuyến đi ngoại khóa là một hoạt động tội ác. Nó ngang với tội ác ‘vũ hội tốt nghiệp trung học’ và thường biến vô số trai gái trở thành bà cô, ông chú.”

    Vương Hủ nói:

    “Thì ra có ý nghĩa như vậy. Hay là sâu thẳm trong lòng Yến học tỷ không hề muốn rời khỏi ta?”

    Tề Băng đáp:

    “Cái này rõ ràng quá rồi.”

    “Hừm.”

    Vương Hủ cúi đầu nhìn chiếc giày của mình. Cảnh tượng Yến Ly giẫm mạnh vào chân vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Câu nói “đồ khốn nạn” chẳng hề giống đùa giỡn. Song, sau khi nhiều sự thật hiện lên, Vương Hủ hiểu rằng Hoa Triển Vân không phải là mối uy hiếp. Việc giẫm chân lên hai chiếc thuyền cũng không còn là vấn đề nữa.

    Mình là kẻ khốn nạn cũng được, là tình thánh cũng được, không có gì khác biệt.

    Vì chân tướng chỉ có một...

    Cho tới bây giờ, tình yêu không phải là kẻ mù, mà là đồ ngu!

    -----o Chú thích o-----

    (1) Ở nước ngoài, các bác sĩ thường sử dụng máy nhắn tin đời mới để giao tiếp trong công việc vì những lợi ích như sau:
    - Đáng tin cậy, đảm bảo truyền tải thông điệp ngay cả trong trường hợp khẩn cấp.
    - Tín hiệu mạnh mẽ.
    - Được thiết kế chỉ để truyền thông điệp quan trọng.
    - Dễ sạc.
    - Không lưu trữ các dữ liệu bệnh nhân.
    - Không tốn kém.
    (2) Đại ý là: Ngoài mặt treo cờ đủ màu, về nhà thì không chịu gỡ cờ quốc gia xuống, dù ngày lễ đầu năm đã trôi qua lâu lắm rồi. Câu này ý muốn nói Miêu Gia ngoài mặt lả lơi đủ điều, về nhà mới chuyển sang hết lòng chiều chuộng vợ.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:10.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,anh123,annguyen7682,ashley01,benighted,Bikaze,Blue_planet,darkcloud,datvkl,donquichotte,Dothy,dungkhocnhaem,heogay83,hotfam501,kanokosuke,kazz0108,lamsonquaikhach,langbavibo,Lâm Kính Vũ,Longinus,longthienbao,lybietcau,Mai Danh Ẩn Tích,MrazShooters,mrlayloi,ngocdong187,nguyenvinh189,nhiduonggia,omega89,pestie,phiêu!,quangheo,sachsachsach,sasuketaki02,SpaceWolf,thanhviet170906,TheKiller,tramhuong3890,vampireheart,vm_nani,wooddoll,xbaby,Đại Lý Phi Đao,
  5. #313
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 15: Hồ Louise
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 17:10:17 ngày 3/3/2017, tổng số chữ: 3103

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Hồ Louise nằm ở Albert, Canada, cách núi Banff khoảng 35 dặm Anh về phía Đông.

    Nơi hồ nước yên tĩnh này là một trong những thánh địa trượt tuyết tuyệt vời nhất trên thế giới. Hồ được bao bọc bởi hai rừng cây lá kim rậm rạp, bên kia bờ là con sông băng Victoria hùng vĩ. Sông băng chảy ra mang bột đá chảy xuống hồ, khiến cho mặt nước ánh lên màu xanh trong vắt của ngọc lục bảo.

    Trượt tuyết thả dốc, trượt tuyết cùng trực thăng và trượt ván là những hoạt động được hoan nghênh nhất tại đây. Ngoài ra thì bắt cá trong băng, trượt băng hay leo núi băng cũng hấp dẫn được khá nhiều du khách.

    Ngay cả trong mùa hè, không ít khách du lịch vẫn đến để thưởng lãm phong cảnh tươi đẹp ở đây.

    Tường Dực ra tay gần như phải dùng từ “phóng khoáng” để hình dung. Họ bao trọn ba chiếc máy bay hành khách cỡ lớn, dành ra ba ngày liên lạc với chính phủ Canada, gọi sẵn hơn mười chiếc xe buýt du lịch chờ ở sân bay bên kia. Hễ máy bay của bọn thầy trò vừa hạ cánh thì liền di chuyển ngay về khánh sạn ở gần hồ Louise.

    Cứ như vậy, chuyến đi ngoại khóa của Vương Hủ đã bắt đầu. Đương nhiên, trong câu chuyện của chúng ta không mấy khi xảy ra tình tiết thuận lợi...

    ...

    Năm 1882, có một nhà thám hiểm đang di chuyển sâu trong núi rừng ở công viên quốc gia Banff, cách thị trấn Banff khoảng 40 phút lái xe. Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Người dẫn đường bản xứ nói với hắn rằng tiếng động đó được được tạo ra khi một tảng băng trên núi lăn xuống “hồ nước không có nhiều cá”.

    Nhờ thổ dân da đỏ dẫn đường, con người ở thế giới bên ngoài mới lần đầu phát hiện ra hồ nước ngọc bích này. Từ ngày hôm đó trở đi, hồ được mệnh danh là Emerald (tức Ngọc Lục Bảo).

    Cảnh sắc nơi đây như có ma lực, nhanh chóng hấp dẫn vô số người, ngay cả Tổng đốc Canada lúc bấy giờ cũng mộ danh mà đến. Về sau, ông báo cáo sự tồn tại của hồ nước trên cho nữ hoàng Victoria, nhân tiện thỉnh cầu dùng tên của vợ để đặt lại cho hồ. Vì vậy, cái tên Louise của hồ được sinh ra từ đó (1).

    Vào tháng 5 hàng năm, băng trên mặt hồ tan chảy. Vì nước trên núi tuyết mang theo bột đá chảy vào hồ, khiến cho màu sắc của hồ thay đổi. Đến tháng 10, mặt hồ lại đóng băng lần nữa. Do đó, chỉ có vào cuối thu thì nơi đây mới ánh lên màu ngọc lục bảo.

    Bởi du khách đến đây ngày càng đông nên một khách sạn lớn được dựng lên bên hồ. Đến nay, trong quán rượu vẫn còn lưu giữ ảnh chụp của công chúa Louise, bày trí theo lối xa hoa và phong cách phục vụ chuyên nghiệp, bên cạnh vẻ đẹp không sao tả xiết bên ngoài cửa sổ, khiến du khách ghé thăm đều lưu luyến quên về.

    Song, tòa lâu đài khách sạn hơn trăm năm tuổi ấy không chỉ có vẻ huy hoàng, bên trong còn ẩn chứa một hồi tai nạn bất thường...

    Ngày 3 tháng 7 năm 1924, một ngọn lửa khổng lồ đã đem đến cho những ai có mặt một ký ức đáng sợ. Trùng hợp là, vào ngày này, Hoàng Lịch viết rằng: Kị - hành tang, phạt mộc, tác lương (2), tác táo (3).

    E rằng không nhiều người nhận ra một sự kiện không tưởng xảy ra ngay trên đại lục Bắc Mĩ cũng trong ngày này.

    Thị trấn Bodie, một thị trấn nhỏ ở bang Texas của nước Mỹ, được mọi người gọi là “thị trấn ma” trong những năm về sau. Ngày hôm ấy, toàn bộ thị trấn đã biến mất hoàn toàn trên bản đồ...

    ...

    “Này, cậu sinh viên, mau dậy đi.”

    Một ông chú khoảng bốn mươi tuổi khều Vương Hủ, vốn đang nằm đong đưa trên dãy ghế cuối xe buýt.

    Vương Hủ mở mắt một cách khó khăn, ngáp một cái thật dài, đến đây mới thấy rõ người trước mặt mình: Một khuôn mặt chữ quốc (国), ngũ quan không có gì đặc sắc, nhìn qua chẳng thấy đẹp trai, mà cũng không chướng mắt.

    “Ngươi là ai?”

    Thái độ của Vương Hủ hơi tồi tệ. Có câu “rời khỏi giường với ba phần lửa”, hắn không hề thua kém bao nhiêu, đã vậy lại còn tăng thêm vài phần vì ngủ ở cuối xe không được thoải mái.

    "Ta là giáo sư Hách."

    "Hình như ta không quen ngươi thì phải?"

    "Ta dạy ngươi gần một năm rồi..."

    "Ồ!"

    Bấy giờ, Vương Hủ mới nhận ra gã này trông rất quen, chắc là do mình hay lườm gã mấy lần trước lúc ngủ trong lớp.

    “Quên đi, ta thấy lạc đề rồi đó. Nói tóm lại, sinh viên Vương Hủ, ngươi cần phải xuống xe, tất cả mọi người đã vào khách sạn, còn bác tài thì lại đang muốn đưa xe đi đổ xăng.”

    Vương Hủ mới chợt nhận ra trong xe chỉ còn mình và giáo sư Hách. Hắn bèn gật đầu, ậm ừ đáp lời, sau đó xuống xe cùng một lúc với tay giáo sư.

    Không khí núi rừng vô cùng tươi mát. Xuống xe, Vương Hủ hít một hơi thật sâu, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn gấp trăm lần. Tại đây, giữa mảnh đất được thiên nhiên bao quanh, năng lực nhận biết khiến cho nơi bản năng của hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Trong một giây ấy, hắn tưởng như hiểu ra sự to lớn của trời đất, bản thân mình chỉ là hạt muối bỏ xuống biển, vươn cảm giác ra ngoài như một cái xúc tu để thỏa thích thăm dò, rồi hòa vào đất trời vô hạn. Đoán chừng, việc hít thở dưỡng khí tinh khiết trong bệnh viện cũng chẳng thoải mái bằng đứng một lúc ở nơi đây.

    Song, hành động của hắn chỉ là một cái vươn ra uể oải trong mắt giáo sư Hách mà thôi...

    Nửa giờ sau.

    Vương Hủ, Tề Băng và Miêu Gia đều đã ngồi “ăn sóng uống biển” trong nhà hàng ven hồ. Tề Băng thật lòng không muốn ăn chung bàn với hai vị này, nên đã cố tình đi tới nhà hàng thật sớm, ý định là nhanh chóng giải quyết vấn đề cơm tối một mình.

    Trái với dự đoán, Miêu Gia lại đến sớm hơn hắn, còn Vương Hủ vừa hay xuất hiện ở hành lang và nhìn thấy cả bọn từ đằng xa...

    “Này, lão Tề, ngươi chẳng có ý tứ gì cả, đi xuống xe mà không kêu ta một tiếng.”

    Vương Hủ nhai một cục mà đến hắn cũng chẳng biết là thịt của loại cá nào.

    Tề Băng trả lời với khuôn mặt không cảm xúc:

    “Ai bảo ngươi không chịu rời khỏi xe buýt với mọi người làm chi, haiz!”

    “Móa! Ngươi quả là không còn nhân tính mà, còn ngươi nữa...”

    Hắn chụp lấy cổ tay Miêu Gia, không cho đối phương gắp thêm đồ ăn trong mâm của mình:

    “Ngươi trà trộn vào đây để làm gì? Trong nhà có vợ đang mang thai mà còn ra ngoài đi du lịch hả?”

    Miêu Gia không ngừng nhét đồ ăn vào miệng nhưng vẫn có thể nói chuyện:

    “Trước đó vài ngày, Tiểu Cô đã đến thành phố S, hình như là nhận được mệnh lệnh giám sát thành viên Vô Hồn từ lão hồ ly họ Dư. Ta bèn nhờ hắn giúp ta chăm sóc bà chị của hắn vài ngày, chắc không có vấn đề gì đâu.

    Haiz, hết cách rồi, nhà trường rất lo cho những cô cậu thiếu gia tiểu thư này nên mới chừa mấy suất cho nhân viên y tế, mà ta vừa hay có được một chỗ.”

    “Đợi đã...”

    Mặt mày Vương Hủ bỗng trở nên hết sức bỉ ổi:

    “Nếu ta không đoán sai thì một vị ‘cấp trên’ đã cho ngươi một suất, chưa kể, chính cô ta cũng có mặt trong chuyến đi...”

    Miêu Gia chưa kịp mở miệng thì Tề Băng đã chen vào:

    “Tuy Miêu Gia không đi cùng xe buýt với chúng ta, nhưng lúc xuống xe, ta vô tình nghe thấy ai đó nói với hắn rằng ‘Nhớ tới phòng ta chơi, cửa luôn mở sẵn cho ngươi’...”

    “Tề Băng à, ta cứ tưởng rằng ngươi là một thanh niên tốt, không ngờ ngươi đã bị Vương Hủ đồng hóa thành một giuộc và trở thành loại người như vậy.”

    Miêu Gia nói này nói nọ đặng làm cho bọn này không để ý tới tin tức đó nữa.

    Tề Băng không đáp, vì Vương Hủ đã chen lên nói nhảm:

    “Gì mà ta là loại ngươi như vậy? Ngươi dám nói ta hả? Mấy ngày hôm trước là ai nhỉ? À! Đích thân hiệu trưởng đã phải chạy tới trước mặt ngươi, nói ‘Xin đừng trồng cần sa trong trường’. Ngươi nghe thấy câu nói ấy chứ? Hay đó là ảo giác của ta?”

    “Cắt, chỉ là gần đây ta thấy hứng thú với việc làm vườn mà thôi.”

    Đám vô sỉ cứ bàn luận dõng dạc như vậy, lại còn ăn uống thả cửa, không kiêng nể ai cả. Dù sao người nước ngoài cũng không hiểu bọn họ nói gì.

    Một tiếng đồng hồ trôi qua, bữa tối trở thành bữa khuya. Tề Băng đã tìm cơ hội rồi chuồn đi từ trước. Riêng Vương Hủ và Miêu Gia thì vẫn kiên trì chiến đấu, chẳng khác nào thứ đàn ông đích thực quyết chống cự đến chết.

    Lại qua thêm một lúc lâu, bọn hắn mới no say...

    “Ah...”

    Cả hai cùng ợ một cái thật đã. Cảm xúc có bao nhiêu thỏa mãn thì có đủ bấy nhiêu.

    Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một cái đĩa lên, bên trên có một tờ giấy, chuỗi số trên giấy đập vào mắt khiến cho ai kia bừng tỉnh.

    “Gì vậy? Chẳng phải nhà trường bao ăn ngủ và vé máy bay hay sao? Cớ gì hắn ta lại bưng hóa đơn lên?”

    Vương Hủ hỏi.

    Miêu Gia nhún vai:

    “Rõ ràng chúng ta không ăn những món bình thường, mà là những món ăn được gọi riêng, được xem như phí tổn. Nhà trường cũng không thể trả tiền cho tất cả hoạt động giải trí của ngươi tại đây, do đó, chúng ta phải thanh toán.”

    Vương Hủ nhìn chằm chằm vào hắn:

    “Này, ta không có tiền. Ta cứ tưởng tới đây không cần dùng tiền nên không thèm đổi tiền Canada, đến nhân dân tệ cũng không đem theo...”

    Miêu Gia vẫn tỏ ra bình tĩnh:

    “Vậy à? Không sao, ta sẽ giải quyết cho. Nợ nần giữa ngươi và ta cũng phải chỉnh sửa chút ít nữa đấy.”

    Nghe xong, Vương Hủ cảm thấy bản thân như rơi vào trong một cái vực sâu hun hút. Trên thế giới này, ngay cả vay nặng lãi, mặc dù tiền lãi gia tăng không ngừng nhưng bạn còn biết một con số có thật, còn cái hóa đơn đen của Miêu Gia thì chỉ sợ rằng không một ai biết rõ.

    Trả xong hóa đơn, Vương Hủ lê bước chân nặng nề về phòng. Tâm trạng vui vẻ đã bị Miêu Gia phá sạch trong bữa cơm sau chuyến đi, nhưng nhanh thôi, một kẻ khác sẽ đến để hắn trút giận.

    “Hừ, Vương Hủ, không ngờ ngươi cũng tới đây.”

    Một bóng người cao lớn chắn trước mặt hắn.

    Vương Hủ ngẩng đầu nhìn lên.

    “Sở... Sở...”

    Dường như hắn đang cố gắng nhớ ra tên của đối phương.

    “Sở Vân Phi!”

    Ta rõ ràng là Lý Vân Long!

    Tất nhiên Sở Phàm không đáp lời kiểu vậy. Dù gì mình là người có phong độ, nói nhảm với thằng ôn Vương Hủ sẽ rất mất mặt.

    “Là Sở Phàm!”

    “À, ra là vậy...”

    “Sao nào? Không nhớ ta hả?”

    “Nhớ chứ, nhớ chứ, sao ta quên cho được? Ngươi dám cưỡng hiếp bạn gái của ta ở nơi công cộng, kết quả là trộm gà không thành mà còn mất thêm nắm gạo, ngay cả đụng cũng chưa đụng được thì đã bị khả năng Chi Phối dọa đến mức suýt đái trong quần.”

    Sở Phàm không hiểu nửa câu nói sau của Vương Hủ. Sở dĩ hắn dám nói ra mà không cố kỵ là để đối phương không hiểu. Đương nhiên, khi nghe thấy đoạn “trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo”, Sở Phàm gần như nổi trận lôi đình, không thèm nghe thêm mấy câu nói tiếp theo.

    “Hừ, Thượng Linh Tuyết mà là bạn gái của ngươi? Cái thứ quỷ nghèo kiết xác như ngươi mà dám trèo cao vậy sao?”

    Vương Hủ lạnh lùng nhìn đối phương, dường như muốn mặc kệ hắn:

    “Chuyện của bọn ta thế nào không đến lượt ngươi xen vào. Lúc đó, nàng vẫn chưa ra tay đủ hung bạo, lẽ ra phải làm ngươi hóa điên mới vừa.”

    Sở Phàm trợn mắt nhìn hắn nhưng không tài nào phản bác được.

    “Được rồi, được rồi, ta rất bận, đừng có cản đường.”

    Vừa ngáp, Vương Hủ vừa đi vòng qua người hắn, trong miệng còn lầm bầm:

    “Chẳng biết thằng ôn này muốn làm gì...”

    Sở Phàm muốn làm gì? Đương nhiên là đến tìm ngươi để tính sổ. Người ta đường đường là hội trưởng hội học sinh, chuốc lấy nhục nhã trước nhân vật phụ như ngươi, ngay cả chuyện cưỡng hiếp hoa hậu giảng đường cũng thất bại, hắn biết để mặt mũi vào đâu? E rằng trước lúc tốt nghiệp, hắn ta sẽ ác ý trả đũa một hồi, khiến ngươi cả đời không thể ngẩng đầu lên.

    Ngày thường, Vương Hủ không ở trong phòng ngủ thì lại đến câu lạc bộ kịch để đóng vai phụ. Câu lạc bộ kịch có Yến Ly bảo kê, vị hội trường này không dễ chọc nên Sở Phàm không đắc tội làm gì.

    Giờ đây, nghe nói ngươi và Yến Ly gây gỗ, bản thân lại ở nước ngoài. Dựa theo tác phong trước sau như một của thiếu gia Sở Phàm, hắn còn dám giết người vứt xác khi ra khỏi trường, lúc này không hành động thì đợi đến bao giờ?

    Có lẽ giống với lý luận của Miêu Gia, kẻ trung thực ở quê quán một khi đi công tác đến nơi xa lạ thì sẽ hành động cứ như không còn bị thứ gì cản trở nữa...

    Vương Hủ không biết điều đó, cho dù biết cũng không thèm quan tâm. Đang định về phòng ngủ lấy lại cảm giác, vậy mà đúng lúc mở cửa phòng, hắn lại gặp người quen.

    Anh bạn William hóa ra ở kế bên phòng với Vương Hủ. Lúc này, trời đã tối, hắn định ra ngoài dẫn mấy cô gái về để khỏi phải khó ngủ. Ai ngờ vừa ra khỏi phòng, hắn chợt nhận ra Vương Hủ đang dùng chìa khóa mở cửa phía bên trái phòng mình.

    “A, ngươi, ngươi...”

    “Ồ, trùng hợp cứ như phim hoạt hình nhỉ.”

    “Ta... ta...”

    "Này, ngươi định đi đâu vậy?"

    "Rượu... quán rượu."

    “À, vậy thì hẹn gặp lại, chúc may mắn.”

    Vương Hủ ngáp dài, bước vào phòng.

    William cảm thấy cơ thể mệt mỏi rã rời, dựa vào tường cũng không vững.

    “Không ngờ thằng ôn này ở gần mình đến vậy. Không ổn rồi, những chuyện liên quan đến hắn không có gì tốt cả. Ôi trời? Mà sao hắn lại thay đổi tính nết thế kia? Lẽ ra phải là...”

    Nơi tâm trí của William xuất hiện cảnh tượng thế này: Trong quán rượu, Vương Hủ uống say như chết, hai tay ôm một đám mỹ nữ, lần lượt nhét từng đồng bạc mệnh giá lớn vào ngực áo của họ, mặt mày hèn hạ hết sức, mà số tiền đó lại thuộc về mình...

    Lắc đầu xua suy nghĩ trên ra khỏi óc, anh bạn William tự đánh một cái cho tỉnh táo rồi ngoan ngoãn về phòng, gia nhập câu lạc bộ Bàn Tay Phải.

    ...

    Đêm xuống. Trong bóng tối, một cái bóng mơ hồ di chuyển giữa núi rừng với tốc độ kỳ dị, hơn xa người thường.

    Nó là sát thủ đáng sợ nhất ẩn náu trong bóng râm, là hồn ma khiến ai nấy đều sợ hãi khi nhắc đến. Sau khi lướt qua mặt hồ nhẵn bóng như gương mà không làm nước hồ gợn sóng, nó đến gần khách sạn, nhìn chằm chằm vào cái lồng xa hoa trước mắt với đôi mắt hung dữ, ngập tràn tơ máu.

    Tất cả mọi người trong lồng đều sẽ là bữa ăn ngon của nó...

    -----o Chú thích o-----

    (1) Tổng đốc Canada bấy giờ là John Campbell. Vợ ông là Louise, con gái thứ 6 của nữ hoàng Victoria.
    (2) Ngôn ngữ trong thuật phong thủy, đề cập đến việc chặt cây để làm dầm.
    (3) Ngôn ngữ trong thuật phong thủy, thường xuất hiện trong Hoàng Lịch, đề cập đến việc xây nhà bếp.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:10.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,annguyen7682,ashley01,benighted,Blue_planet,darkcloud,datvkl,donquichotte,Dothy,dungkhocnhaem,heogay83,lamsonquaikhach,langbavibo,Lâm Kính Vũ,lhc772,Longinus,lybietcau,MrazShooters,omega89,pestie,phiêu!,quangheo,sachsachsach,sasuketaki02,skieunhan,SpaceWolf,thanhviet170906,Trọng còi,vampireheart,vm_nani,wooddoll,xbaby,
  7. #314
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 16: Báo hiệu
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 11:51:11 ngày 29/3/2017, tổng số chữ: 2012

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Vương Hủ rảo bước trên một con đường trống trải. Mặc dù ánh trăng mông lung chiếu rọi trên nền đất rộng lớn nhưng xung quanh vẫn một mực âm u.

    Nơi đây đem lại cho con người ta cảm giác mất cân đối, khó diễn đạt bằng lời. Nói tóm lại, nó khiến Vương Hủ cảm thấy không thoải mái. Năng lực cảm nhận của hắn bị suy yếu đến mức gần như không còn. Vì lẽ đó, hắn đành phải dựa vào năm giác quan còn lại để quan sát hoàn cảnh quanh người.

    Con đường không rộng, mặt đất khi giẫm lên không khác gì nham thạch xen lẫn cát bụi. Lối kiến trúc ở hai bên đường khiến Vương Hủ liên tưởng đến phim cao bồi Mỹ, với đặc trưng là mái hiên và máng nước mang tính trang trí, cũng như quán bar có cửa đẩy cỡ nhỏ đúng tiêu chuẩn miền Tây.

    (Kiến trúc ở miền Tây nước Mỹ ngày trước được thiết kế rất thực dựng, ví dụ như cây chống mái hiên được dùng để buộc dây ngựa, sau đó dùng cung cấp nước từ máng. Riêng cái kiểu cửa của quán bar, rõ ràng... nếu bạn dùng một cánh cửa cực kỳ tinh tế và thông dụng thì sẽ bị hỏng khi bọn cao bồi trong quán đánh bay kẻ nào đó ra ngoài.)

    Đi thẳng về phía trước, Vương Hủ nhận ra thị trấn nhỏ ở địa phương này dường như không có bất cứ hơi người nào, phòng ốc ven đường heo hút ma quỷ, không tài nào tìm thấy dấu hiệu của linh thức.

    Cuối cùng, hắn đến giáo đường ở trung tâm thị trấn, mở cánh cửa lớn ra nhưng vẫn không thấy bóng người. Lạ là ở chỗ, những bức tượng trong giáo đường không còn nữa, không có đức mẹ điềm tĩnh, không có gã đẹp mã trên cây thánh giá, trên bục thánh chỉ còn mỗi cái bệ đặt tượng.

    Vương Hủ rời khỏi giáo đường, nhìn một lượt khắp bốn phía, xem thử còn chỗ nào mình chưa ghé qua hay không.

    Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một mảnh đất cao nằm cách phía Tây thị trấn không xa. Tại nơi đất nhô cao, một biệt thự kiểu Anh cổ điển lọt vào trong tầm mắt.

    Cảnh tượng này hết sức kỳ quặc, chẳng khác nào tòa thành của bá tước Dracula từ châu Âu bay vào trong sa mạc ở miền Tây nước Mỹ. Tuy nhiên, Vương Hủ cho rằng mình không nhìn thấy ảo ảnh, bởi vì căn biệt thự kia tỏa ra vẻ u uất ngay cả dưới ánh trăng, e rằng người không có linh thức cũng cảm nhận được điều đó.

    Vương Hủ tìm thấy một con đường mòn uốn lượn ở ngoài rìa thị trấn. Đi men theo con đường mòn, hắn bước vào một rừng cây nhỏ. Bên cạnh một thị trấn nhỏ trong sa mạc có một cánh rừng cũng không phải là lạ, do gần nơi con người sống thường hay có nguồn nước, mà có nước thì có thực vật và làm nhà thì phải chặt cây. Song, chuyện quái đản nhanh chóng xuất hiện, cánh rừng nọ có vẻ không ổn...

    Vương Hủ đi vào khu rừng nhỏ hơn mười phút, không cần phải kể ra cảm giác oi bức và ẩm ướt, nỗi sợ nằm ở chỗ cây cối xung quanh đem đến cảm giác không giống thực vật, có phần giống đồ vật có thể cử động, hoặc chăng, đã từng có khả năng cử động...

    Mùi thối nồng nặc của xác chết tỏa ra từ cây cối kích thích khứu giác của Vương Hủ. Nếu là người thường thì e rằng đã nôn ọe từ lâu, nhưng dù gì Vương trạch nam cũng đã từng thấy một vài tình cảnh buồn nôn, cộng với sự can đảm của kẻ điên, do vậy, hắn chỉ hơi cau mày chứ không tỏ ra quá sợ hãi hay không khỏe.

    Trong lúc Vương Hủ hoài nghi rằng liệu mình đang đi trong rừng hay là đang bôn ba trên núi Đại Hưng An, mảnh rừng nọ rốt cuộc đã đi đến hồi kết, trước mắt là mảnh đất cao với con đường nghiêng quanh co dẫn lên căn biệt thự kỳ quặc.

    Vương Hủ đi tiếp thì thấy mảnh đất cao hơn so với trong tưởng tượng của mình. Đến lúc đi tới kiến trúc nọ, hắn mới nhận ra nơi đây chỉ có một đường ra duy nhất nằm ở vách núi.

    Nhìn lại thị trấn vừa rồi, ước chừng khoảng cách không bao xa, vậy mà rừng cây nhìn từ trên cao lại có vẻ trơ trọi, chẳng biết tại sao vừa rồi cảm thấy như đi trong rừng rậm dày đặc.

    Ngẩng đầu nhìn biệt thự lớn kề sát rìa vách núi, trong lòng Vương Hủ nghĩ thầm: Chẳng lẽ chủ nhân biệt thự không sợ chết vì thu quần áo ngoài cửa sổ lúc trời mưa hay sao?

    Lúc này, ánh mắt của Vương Hủ bỗng nhiên bị hấp dẫn bởi một cái giếng. Cái giếng thật ra không có gì đặc biệt. Vấn đề nằm ở vị trí của nó. Tại sao có giếng trên vách núi cao?

    Cho dù cái gã Vương Hủ này có vốn kiến thức địa lý rất kém nhưng vẫn biết đây là chuyện không thể xảy ra. Nếu đầu sông nằm ở một nơi có địa thế cao như vậy thì không có gì kỳ lạ, nhưng còn giếng, rõ ràng thông với nước ngầm, mà xung quanh là một bình nguyên rộng lớn, chỉ có khối đất cao nổi lên như hạc giữa bầy gà. Vậy ra cái giếng này sâu bao nhiêu? Độ cao chêch lệch bao nhiêu so với mực nước biển ở đây? Ta thấy dây thừng trong cái giếng của nhà ngươi dường như không ủng hộ độ cao nọ thì phải? Chẳng lẽ ngươi xây buồng chứa nước ngầm trong lòng quả núi này?

    Đột nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt thật lớn. Âm thanh nọ đã ngắt mạch suy nghĩ của Vương Hủ. Ánh mắt hắn hướng tới nơi phát ra âm thanh, đó là một cánh cửa sổ trên lầu hai, hiện đang có năm ngón tay khô đét cào móng thật chậm lên nền kính, trên tay ướt đẫm máu tươi.

    Vương Hủ không thấy được cảnh tượng trong phòng, chỉ biết rằng chẳng phải là điềm lành gì cho cam. Nếu cái kẻ ở trong phòng là một người đang cầu cứu thì chứng tỏ có đồ vật tương đối tà ác đang hành hạ xác chết của hắn; còn nếu bàn tay nọ là của người chết thì tình huống trở nên đơn giản hơn... không cần đi vào liều mạng với nó, dù gì chuyện này cũng không phải mới diễn ra trong ngày một, ngày hai.

    Vì vậy, Vương Hủ xắn tay áo rồi lao vào trong nhà, vốn định dùng tư thế đạp cửa cực kỳ đẹp mắt mà lại có khí phách để vào, một là để dọa dẫm đối phương, hai là tự tăng thêm can đảm cho mình. Đâu ai ngờ rằng cửa không đóng kỹ mà chỉ khép hờ. Hành động của Vương Hủ tự làm bản thân loạng choạng đến mức suýt ngã sấp mặt.

    Chật vật thì chật vật đấy, song Vương Hủ vẫn là người săn quỷ, nhiều khi làm việc run rẩy nhưng thật ra tâm lý rất vững vàng. Tại sao trong nhà không cảm nhận được sự tồn tại của linh thức? Rất kỳ quặc. Lúc xông vào, Vương Hủ đã sử dụng Linh Thức Tụ Thân Thuật để chuẩn bị phản ứng trước biến cố có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

    Trong nhà tối đen một mảng nhưng Vương Hủ vẫn nhìn thấy rất rõ nhờ sử dụng linh thị. Cũng vì điều đó, hắn mới cảm thấy rất không ổn...

    Nơi đây quá bình thường, không có nội thất mất trật tự, không có máu tươi thịt nát đầy sàn, không có lão già tóc trắng để lộ răng nanh trong trang phục quản gia và đang tìm đường chạy trốn.

    Dựa theo phán đoán ban đầu của Vương Hủ, trong căn nhà ma như vầy ít nhất phải giống như hiện trường của một vụ án giết người dã man, với cảnh tượng thường thấy là bàn tay máu đầy tường. Vậy mà giờ đây, tất cả mọi thứ đều bình yên, quả đúng là một biệt thự nhỏ thiết kế và lắp đặt nguyên bộ nội thất cổ điển, chỉ cần gắn biển ở cửa ra vào là có thể bán được.

    Vương Hủ không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức lao lên lầu hai, đi tới trước cửa căn phòng mà mình vừa chứng kiến hiện tượng kỳ lạ, xoay tay nắm cửa...

    “A!!!”

    Vương Hủ tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhận ra cả đầu tóc đều ướt đẫm.

    “Kêu gì mà kêu, nửa đêm rồi đó, để ý hình tượng đi.”

    Miêu Gia đứng ở bên giường, trên tay cầm một chiếc ly thủy tinh, bên trong không có nước...

    Tề Băng đứng bên cạnh, mặt mày vẫn không để lộ cảm xúc.

    “Ngươi đó! Ngươi vào bằng cách nào?”

    Vương Hủ kêu la.

    Miêu Gia gãi đầu với vẻ chán chường:

    “Đương nhiên là nhờ cạy cửa. Chẳng lẽ ngươi để cửa cho nữ sinh nào đó hay sao?”

    Vương Hủ nói:

    “Này! Đây là khách sạn đắt tiền thì phải? Bộ không có hệ thống cảnh báo khi cửa bị cạy ư?”

    “Hừ!”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Đúng là có trang bị hệ thống khóa năm rãnh và báo động một chiều...”

    Trong mắt đầy vẻ khinh bỉ:

    “Chỉ là trò gạt lừa trẻ con.”

    Vương Hủ kinh hãi, nghĩ thầm: Cái trò cạy cửa lẻn vào đạt đến cảnh giới của ngươi thì chỉ có tự kết liễu để khiêu chiến với cửa của thần tiên mà thôi...

    Tề Băng cắt ngang cả bọn:

    “Nhanh lên nào, thời gian của chúng ta không còn nhiều, nơi này xảy ra chuyện rồi.”

    Vương Hủ nhìn đồng hồ trên tường. Hai giờ rưỡi sáng.

    “Ở đây có chuyện ma quái gì vậy? Hay là thủy quái trong hồ nổi lên trên mặt nước?”

    Miêu Gia đáp lời:

    “Không rõ, nhưng chắc chắn có chỗ không ổn. Ta và Tề Băng đều không tìm thấy linh thức lạ nào cả, vậy mà năng lực linh hồn, uy lực của đạo thuật, v.v... đều bị suy yếu rất nhiều, e rằng có thứ gì đó trước nay chúng ta chưa gặp đang giở trò quỷ.”

    Nghe vậy, Vương Hủ mới để ý cảm giác năng lực bị hạn chế khi ở trong giấc mơ vẫn còn tồn tại tới bây giờ.

    Hắn bèn tranh thủ bật dậy, tốn mười giây mặc quần áo, mặc kệ tóc rối bù, không thèm lau ghèn mắt và dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói:

    “Đi xem thử nào!”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:11.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  8. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,ashley01,benighted,Blue_planet,datvkl,donquichotte,Dothy,dungkhocnhaem,heogay83,lamsonquaikhach,lhc772,Longinus,lybietcau,MrazShooters,mrzeropro,ngocdong187,omega89,pestie,phiêu!,quangheo,sachsachsach,sasuketaki02,skieunhan,SpaceWolf,thanhviet170906,vm_nani,wooddoll,xbaby,
  9. #315
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 17: Khoan dung
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 16:56:56 ngày 6/4/2017, tổng số chữ: 1965

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Cả ba bật dậy nhanh chóng mà âm thầm, hiệu suất cao, phân chia công việc hợp lí (hành động tùy theo hoàn cảnh), lại còn trao đổi ám hiệu khi gặp phải tình huống bất ngờ (Móa! Tới mau!), sau đó chuẩn bị xuất phát.

    Ngờ đâu, khi mở cửa phòng Vương Hủ, cả ba nhìn thấy một người: Bạn học Sở Phàm...

    Thằng ôn này đứng trước cửa phòng Vương Hủ một cách lén lút, trong túi áo có một chiếc khăn tay nồng nặc mùi thuốc, trên tay đang cầm dây kẽm và tua vít không biết kiếm được từ nơi nào.

    Sau lưng hắn còn có hai người khác, hình như cũng là sinh viên trường Tường Dực, đoán chừng là cùng chung một bầy lửng chó (1). Thấy cửa mở ra, cả bọn đều sững sờ, đứng ngẩn ngơ mà không biết làm sao.

    Vương Hủ thở dài:

    “Haiz...”

    Rồi đi qua vỗ vai Sở Phàm:

    “Để ta đoán nhé, có phải ngươi sắp cạy cửa, chuốc thuốc mê, kéo ta ra ngoài đánh một trận, lột truồng rồi sáng mai treo lên trên cây?”

    Sở Phàm không trả lời. Chuyện này đã rõ rành rành nên hắn biết rằng giải thích cũng vô dụng. Bây giờ, đối phương có tới ba người, ban đầu cứ tưởng thằng quê mùa Vương Hủ muốn chết thế nào thì mình sẽ chỉnh cho nó chết như vậy, nhưng hình như gã Tề Băng này có bối cảnh hơi tối, trong trường còn là học sinh xuất sắc, không phải dễ chọc, và chưa kể bác sĩ bên phòng chăm sóc sức khỏe. Vì vậy, giờ phút này, hắn hoàn toàn không nên ra tay.

    Vương Hủ lại thở dài lần nữa:

    “Không ngờ ngươi vẫn còn chơi mấy cái trò của học sinh trung học. Chúng ta đều là người trưởng thành, mấy hành vi ngây thơ như vậy đúng là có hơi ngu xuẩn thái quá.”

    Hai phút sau, cả ba người bao gồm Sở Phàm bị nhốt trong phòng Vương Hủ, quần áo bị lột hết, lần lượt cột vào ba cái ghế dựa, trên TV đang phát tiết mục phim người lớn với âm lượng cực to, ở góc phòng còn có một chiếc máy quay phim cầm tay...

    Thật ra bạn học Sở Phàm cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Hắn không biết tại sao cửa phòng Vương Hủ bị cạy (đây là nguyên nhân khiến hắn do dự khi đứng bên ngoài)? Tại sao cả ba tên này đều bình tĩnh thực hiện hành vi thiếu đạo đức như vậy? Tại sao họ chỉ cần vài giây là có thể tóm gọn nhóm người bên mình? Hắn chỉ biết rằng cuộc sống từ nay về sau của mình khó có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh đêm nay...

    Ba người săn quỷ vẫn tiếp tục hành động. Nhân lúc đi thang máy xuống lầu một, Vương Hủ luôn miệng hỏi về một vấn đề:

    “Tại sao ngươi luôn mang theo máy quay phim cầm tay? Chẳng lẽ định làm trò gì đó rồi quay chụp lại.”

    Miêu Gia giải thích:

    “Để chụp phong cảnh ấy mà.”

    Đương nhiên, không ai tin điều đó.

    Sau khi dùng linh thức điều tra khắp bốn phía mà không thu hoạch được gì, bọn hắn quyết định chia nhau ra hành động. Năng lực linh hồn của Tề Băng có công dụng hơn hẳn nên phụ trách điều tra bên ngoài khách sạn, Miêu Gia đến quán bar, còn Vương Hủ, công việc đi điều tra từng tầng một được giao cho hắn...

    Thời gian trôi qua không ngừng, không có tiếng thét bất chợt, không có quỷ cảnh lạnh giá, không có điều bất thường. Cả bọn cứ như nổi hứng thực hiện nghĩa vụ tuần tra đêm của bảo vệ khách sạn.

    Ngược lại, bảo vệ thực sự đã chú ý bọn hắn từ lâu nhờ vào hệ thống camera và cho rằng ba gã này có vấn đề. Nhất là Vương Hủ, nếu nói Tề Băng ra ngoài hít thở không khí trong lành thì chẳng phải thằng ôn này đang tưởng rằng nơi đây là chỗ diễn ra trò “chạy lên lầu” hay sao?

    Thoáng cái mà đã bốn giờ sáng, sau hai tiếng giày vò, ba người một lần nữa tập trung tại cửa thang máy.

    Vương Hủ nói:

    “Hay là... chúng ta nghỉ ngơi đêm nay trước đã.”

    Miêu Gia đành miễn cưỡng đồng ý, dù gì điều kỳ lạ duy nhất là các năng lực đặc biệt bị suy yếu, không tài nào tìm ra manh mối khác, thôi thì thu binh cho rồi.

    Thế là bọn họ hẹn nhau trưa mai gặp lại, ai nấy tự về phòng mình.

    Vương Hủ mở cửa, nhìn ba người trần truồng bị trói trên ghế rồi lắc đầu chê trách.

    Hắn đi đến góc tường, cầm máy quay phim lên, sau đó cởi dây trói cho Sở Phảm.

    Vừa đứng lên, Sở Phàm liền vung nắm đấm về phía Vương Hủ, rõ ràng định cướp một vài hình ảnh từ tay đối phương. Tiếc rằng, Vương Hủ dễ dàng hất quả đấm của hắn cứ như đập một con ruồi. Tuy bên ngoài trông có vẻ giống một cái huơ tay lơ đãng nhưng lại khiến Sở Phàm cảm thấy như cả đầu cánh tay bị một sức mạnh cực lớn đẩy bay, cả người bước lảo đảo sang một bên, khuỷu tay suýt trật khớp.

    Vương Hủ nhìn hắn với vẻ chán chường:

    “Mặc quần áo xong nhớ mang theo bọn hồ bằng cẩu hữu (2) và cút hết ra ngoài.”

    “Ngươi...”

    Sở Phàm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, khổ nỗi đánh không lại người ta, bèn phải tìm cách khác.

    “Nếu ngươi xóa hết phim thì ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện do ngươi đưa ra.”

    Vương Hủ lập tức xoay màn hình nhỏ của máy quay phim về phía Sở Phàm, nhấn liền vài nút và xóa sạch tất cả nội dung ngay trước mặt hắn. Hành động trên khiến đối phương giật bắn mình. Sở Phàm còn tưởng mình sẽ bị bắt chẹt từ mấy chục đến hàng trăm ngàn nhân dân tệ. Hoặc chăng, với phong cách của Vương Hủ, hắn ta sẽ chia đoạn thu hình này ra thành chín phần, hằng ngày trình chiếu dưới một chân cầu nào đó, vừa có tranh minh họa, vừa có âm thanh và màu sắc...

    Vậy mà Vương Hủ lại vung tay xóa bỏ vốn liếng vơ vét tài sản, không thèm thể hiện thái độ hung hăng với người mang ơn, chỉ lạnh nhạt nói:

    “Ta mong rằng mọi chuyện dừng lại ở đây. Nếu ngươi vẫn còn hồ đồ không nghe...”

    Hắn đột ngột tiến đến nhìn vào mắt Sở Phàm:

    “Ta sẽ hết kiên nhẫn. Mặc dù không giết ngươi thì ta cũng thừa sức khiến ngươi vĩnh viễn không thể làm phiền ta.”

    Câu nói nọ như lưỡi dao bén ngót đâm sâu vào nội tâm của Sở Phàm, hệt như lúc Thượng Linh Tuyết dùng năng lực Chi Phối để mang đến nỗi sợ hãi nơi linh hồn của hắn, khiến cho bản thân ngay lập tức cảm thấy như rơi xuống vực sâu hun hút.

    Cuối cùng, Sở Phàm không biết mình rời khỏi căn phòng nọ bằng cách nào. Khỏi nói tới hai gã đi cùng, họ không muốn nhắc lại chuyện đêm nay, thậm chí còn muốn cắt bỏ đoạn ký ức này ra khỏi đầu nếu có thể.

    Vương Hủ nằm một mình trên giường, ngơ ngác nhìn trần nhà:

    “Có phải mình đã quá lương thiện hay không? Hay là do quá trưởng thành?”

    Hắn không tài nào hiểu được. Bản thân hắn vốn là một kẻ có ý thức trả thù vượt xa mọi người, cho dù không chủ động gây sự với người khác (khi đó chưa có bản lĩnh để làm vậy), nhưng cũng không phải hạng dễ trêu (nhưng đủ can đảm để liều mạng).

    Nhưng giờ đây, bản thân có phải đã đi trên con đường “năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn” không lối về, thứ thường được thấy trong manga và điện ảnh? Bởi, sự trêu chọc của những con người bình thường nay đã không còn khả năng kích thích ý muốn trả đũa của hắn.

    Thật ra chính hắn cũng không phát hiện ra đây là thứ cảnh giới về mặt tâm lý. Những kẻ mạnh hàng đầu đều trải qua một quá trình như vậy.

    Cho ví dụ, nếu một bé trai vì ham chơi mà đi đường đụng phải bạn thì bạn có so đo với nó hay không? Hoặc chăng, bạn là một vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, nếu bạn chơi đùa với học sinh trung học ở sân bóng đường phố thì liệu có dùng hết sức để phòng thủ hay không?

    Loại người dựa vào việc ức hiếp người yếu hơn để thể hiện giá trị của mình không phải là kẻ mạnh, bọn chúng mới đúng là kẻ yếu.

    Vương Hủ vô tình đi đến độ cao vượt xa người bình thường, có năng lực mà người bình thường không có, biết được tri thức mà nhiều người không biết. Giờ đây, hắn xứng đáng là siêu nhân thực thụ.

    Nhiều người mơ tưởng có được siêu năng lực nào đó, mục đích thường là vì tiền và phụ nữ, bởi vì dễ dàng có được tất cả nhờ vào siêu năng lực. Vương Hủ từng tưởng tượng như vậy, thử hỏi bọn trạch nam ai không tưởng tượng như vậy?

    Đến lúc đi một chuyến vào giới săn quỷ, từng bước một tới ngày hôm nay, hắn cũng không thể tưởng tượng được hết ngần ấy ngay cả khi nằm mơ...

    Nói đến mơ thì có rất nhiều người trong khách sạn đang nằm mơ trong đêm nay. Một nhân viên làm việc trong khách sạn, hai nam sinh trường Tường Dực và một du khách say mèm trong quán bar.

    Bọn họ có cùng một giấc mơ. Đây là giấc mơ khiến họ an nghỉ. Trong mơ, cả bọn đi đến một thị trấn nhỏ ở miền Tây nước Mỹ, đi vào căn nhà cổ ở một bãi đất cao, cũng như trải qua bốn ngày ở đó. Vào ngày thứ tư, giấc mơ kết thúc vì tất cả mọi người đều đã chết trong mơ.

    Trong thế giới thật, tất cả dường như vẫn còn yên ả cho đến khi nhân viên quét dọn thét lên vào sáng sớm hôm sau.

    -----o Chú thích o-----

    (1) Ám chỉ sự giống nhau theo chiều hướng tiêu cực, tương tự với thành ngữ “cá mè một lứa”.
    (2) Tương tự như trên.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:11.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,annguyen7682,ashley01,benighted,Blue_planet,darkcloud,datvkl,donquichotte,Dothy,dungkhocnhaem,heogay83,lamsonquaikhach,lhc772,Longinus,lybietcau,MrazShooters,ngocdong187,nobody11,pestie,phiêu!,quangheo,sachsachsach,sasuketaki02,skieunhan,SpaceWolf,thanhviet170906,vm_nani,wooddoll,xbaby,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status