TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 64 của 65 Đầu tiênĐầu tiên ... 145462636465 CuốiCuối
Kết quả 316 đến 320 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #316
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 18: Khắc khẩu
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 13:03:03 ngày 23/8/2017, tổng số chữ: 3201

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    "Bốn người đều chết hết trong một đêm, khoảng cách so với thời điểm tử vong không quá bốn tiếng đồng hồ.”

    Vừa nói, Miêu Gia vừa đưa một miếng gà vào trong miệng. Thịt gà vỏ giòn thịt ngon, tay nghề của gã đầu bếp làm nên bàn ăn này quả là không tệ một chút nào. Nhìn theo sắc mặt thì thấy hắn ta đang hưởng thụ, có điều suy nghĩ lại chẳng hề đặt hết trên bàn. Bấy giờ, đầu óc của hắn đang vận động theo hiệu suất mà người bình thường không tài nào tưởng tượng nổi, để nhằm suy luận và cẩn thận đặt ra giả thiết về tình tiết vụ án dựa theo trí nhớ của mình.

    Vương Hủ thì khác, trong lúc dùng cơm, máu của hắn gần như chảy từ não tới dạ dày nên mới dửng dưng nói:

    “Chẳng phải cảnh sát nói bốn người đều chết ngoài ý muốn hay sao?”

    Đúng thật là vậy! Vì không tìm thấy bất cứ dấu vết nào tạo thành án mạng nên cảnh sát chỉ bỏ ra một buổi sáng là đã kết thúc việc điều tra, đến trưa cả đội lục tục ra về hết. Về phần tại sao bốn cái chết ngoài ý muốn xảy ra trong cùng khách sạn chỉ trong một đêm thì đành dùng xác suất học để giải thích là do “cực kỳ trùng hợp”.

    Tề Băng lắc đầu, rồi nói:

    “Ta có thể chấp nhận cái chết vì ngã đập đầu vào cạnh bàn; người khỏe mạnh bỗng nhiên trụy tim cũng không phải không thể xảy ra; còn cái gã chết trong phòng tắm vì ngạt thở có thể đổ thừa do hắn không để ý đến việc thông gió; nhưng cái tay cuối cùng chết vì sặc nước ép trái cây thì không khỏi có hơi…”

    Miêu Gia nói tiếp lời của Tề Băng:

    “Nên ta mới nói, chuyện này chắc chắn có vấn đề.”

    Vương Hủ nhún vai, đáp:

    “Chính ngươi đã nói linh hồn của họ không hề lưu lại sau khi đích thân điều tra bằng linh thức. Nếu họ bị mưu sát thì chắc hẳn phải sót lại oán khí mới phải. Giờ thì chỉ còn có hai kiểu tình huống có thể xảy ra: hoặc là bị quỷ giết hại, hoặc đúng là chết vì tình huống ngoài ý muốn.”

    Hắn bổ sung thêm một câu để chốt lại:

    “Đừng quên rằng có một cái chết xảy ra trong lúc chúng ta còn ở quán rượu và hoàn toàn không xuất hiện quỷ cảnh.”

    Ngụ ý của hắn là chuyện này quá trùng hợp, chúng ta đang ăn uống ngon lành, không nên suy nghĩ vớ vẩn làm gì.

    Miêu Gia hừ lạnh một tiếng:

    “Ta mà không cần phải suy xét mọi việc giống như ngươi thì cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao.”

    Trong lúc bọn họ nói chuyện, một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên vai Miêu Gia. Hôm nay, cô bác sĩ xinh đẹp ăn mặc rất nóng bỏng, hàng nút trên chiếc áo sơ mi chỉ cài hơn một nửa, để lộ một phần của bộ ngực trắng phau như tuyết. Cái rãnh sâu không thấy đáy kia cứ đưa qua đưa lại trước mặt Miêu Gia. Phần thân trên của nàng quả thật rất “khủng”, nếu so sánh theo kiểu hàng hóa vừa được sản xuất thì e rằng không còn thuộc về trình độ châu Á, mà vượt hẳn lên đến trình độ châu Âu.

    Phần thân dưới thì mặc váy bò, khiến cặp đùi thon thả hiện lên đầy đủ, riêng đường cong của mông eo lại càng hút hết ánh mắt của người ta. Dáng người bực này cùng với khuôn mặt xinh đẹp thì hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “vưu vật”(1), ngay cả những người nước ngoài có ánh mắt thẩm mỹ không đáng tin cậy cũng nhìn sang.

    “Tiểu Cổ, sao ngươi không mời quý cô đây ngồi xuống?”

    Nàng dịu dàng cất lời.

    Vẻ mặt của Miêu Gia không thay đổi gì nhiều.

    “Mời ngồi.”

    Nàng vừa ngồi xuống thì Vương Hủ và Tề Băng lại đứng lên, lui về sau vài mét, lau miệng rồi cùng cất giọng với vẻ chất phác:

    “Bọn ta ăn no rồi.”

    “Ha ha.”

    Nàng bật cười, khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Miêu Gia.

    Miêu Gia thở dài, nhìn hai người đồng đội trong câu lạc bộ Bàn Tay Phải ở trước mắt, trong lòng đưa ra đánh giá:

    “Hai cái thằng ôn này thật là ngu ngốc mà.”

    Vương Hủ và Tề Băng rời khỏi nhà hàng. Bọn hắn không biết mình muốn đi đâu, đành vô thang máy trước rồi tính sau.

    Tiếp viên thang máy (2) cười nói:

    “Xin hỏi hai vị muốn tới tầng mấy?”

    Hai người cùng trả lời với vẻ chất phác như lúc nãy:

    “Đâu cũng được.”

    Hơn mười phút sau, hai người bọn họ đang đánh bi da lỗ trong phòng giải trí.

    Vương Hủ tỏ ra không yên lòng. Còn Tề Băng, tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng lại nhịn không được mà mở miệng trước:

    “Ngươi nói xem, Miêu Gia có thể làm vậy hay không…”

    Chẳng đợi Tề Băng nói xong, Vương Hủ đáp lời ngay:

    “Ta thấy… có tới trên dưới 30%.”

    Tề Băng dường như ngạc nhiên lắm:

    “Không phải chứ? Với nhân phẩm của hắn thì tỷ lệ không thấp như vậy đâu.”

    Khóe miệng Vương Hủ co quắp mấy cái, rồi nói:

    “Có tới 70% độ trung thành của hắn hoàn toàn không có vấn đề, vì vợ của hắn chẳng kém bao nhiêu so với cô nàng vừa rồi, với lại cũng không được lương thiện cho lắm. Nếu nàng ta biết Miêu Gia làm bậy với người khác ở ngoài thì không chừng có thể đập nát thận của hắn…

    Thật ra nguyên nhân chính thức khiến ta cảm thấy khó hiểu là một vấn đề khác. Tại sao lại có cô gái đẹp đến nhường này chủ động thông gian với Miêu Gia cơ chứ? Lại còn biết rằng hắn là người đã kết hôn nữa. Chẳng lẽ thằng cha này còn có bộ mặt khác trong lúc chúng ta không ở gần?”

    Tề Băng cảm thấy bàn luận đề tài này càng lâu thì không khí càng trở nên hèn hạ, bèn hắng giọng:

    “Được rồi, chúng ta không nên nói xấu sau lưng người khác.”

    Lúc này, Vương Hủ bỗng nghiêm mặt nói:

    “Đúng vậy, ta chỉ muốn xem thử mọi chuyện là thế nào. Nếu hắn thật sự ở ngoài làm bậy… thì ta sẽ xử hắn thay vợ hắn! Chị dâu nhìn vậy chứ thiệt thòi nhiều lắm, những năm chờ đợi hắn đã khiến cho tuổi thanh xuân trôi qua, giờ lại còn chuẩn bị làm mẹ nữa. Tuy Miêu Gia vô sỉ nhưng phải biết giới hạn là gì. Có một vài việc nhất quyết không được làm!”

    “Một thanh niên có ý định bắt cá hai tay mà lại ở đây nói ra mấy câu sáng chói như vậy. Con trai, ngươi không cảm thấy ngại ngùng hay sao?”

    Miêu Gia thình lình xuất hiện sau lưng bọn họ.

    Vương Hủ cả kinh:

    "Này, sao ngươi lại tới đây?"

    "Vì ta đã ăn xong."

    "Còn cô nàng nọ..."

    “Ta nhắc lại lần nữa, Tiếu Lôi là cấp trên của ta, không hơn.”

    Nói xong, Miêu Gia không đợi Vương Hủ và Tề Băng đáp lời mà liền mở ra chủ đề mới:

    “Giờ cùng các ngươi nói chuyện đứng đắn cái đã. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tối qua ở đây đúng là đã xảy ra sự kiện hồn ma công kích con người, đặc biệt hồn ma này không hề đơn giản.”

    “Chẳng lẽ là kẻ mạnh của Âm Dương giới?”

    Tề Băng hỏi.

    Miêu Gia chối bỏ:

    "Không, không phải, cụ thể là cái gì thì ta chưa thể giải thích rõ."

    “Hừ, nói cũng như chưa nói.”

    Đúng lúc này, Vương Hủ vừa hay đánh hết bi trên bàn.

    "Này, Vương Hủ."

    Tề Băng nhỏ giọng gọi hắn.

    Vương Hủ ngẩng đầu, nhận ra ánh mắt của lão Tề hơi lạ, bèn nhìn về hướng mà hắn ta ám chỉ, liền thấy Yến Ly và Hoa Triển Vân đang bước về phía bọn họ.

    Có điều dáng vẻ của họ chẳng hề giống mối quan hệ yêu đương trong truyền thuyết. Tuy anh bạn Hoa Triển Vân luôn đi cùng Yến Ly nhưng cả hai luôn duy trì khoảng cách nhất định. Thái độ lạnh lùng của cô nàng và vẻ xấu hổ của anh chàng Hoa Triển Vân khiến Vương Hủ liên tưởng tới Hạ Văn Hồng, một nhân vật cũng gặp phải bi kịch như vậy.

    Miêu Gia cất giọng vừa đủ để ba người nghe thấy:

    “Bạn học Hoa Triển Vân thật là đáng thương, coi bộ đã trở thành miếng lót lưng của ngươi rồi.”

    Vương Hủ trả lời theo cách tương tự:

    “Nàng ta tính chọc tức ta ấy mà, kệ đi.”

    “Thật là trùng hợp đó nha.”

    Yến Ly nói.

    “Đúng vậy, đúng vậy…”

    Vương Hủ trả lời mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì cả.

    “Ồ, chào các vị.”

    Hoa Triển Vân lễ phép chào hỏi bọn hắn.

    Không khí dần dần trở nên nặng nề, Vương Hủ bèn bắt đầu phát huy năng lực tìm chuyện để nói của mình:

    “Hóa ra Yến học tỷ cũng thích chơi bi da lỗ.”

    “Không phải, ta chỉ đến đây với bạn trai chứ chẳng thích thú cho lắm.”

    Lúc nói câu này, nàng tập trung trừng mắt nhìn Vương Hủ, chẳng thèm ngó ngàng gì tới “chàng bạn trai” của mình.

    Vương Hủ đành phải cười gượng cho qua chuyện.

    Hoa Triển Vân bỗng tỏ ra khách sáo rồi đánh mắt ám chỉ Vương Hủ cùng ra ngoài nói chuyện riêng. Kế đó, cả hai gần như đồng loạt nói:

    “Ta đi vệ sinh một lát nhé.”

    Hai người này vừa rời khỏi, Miêu Gia liền vơ lấy cây cơ rồi chơi vài đường khiến cho bi vào lỗ liên tục, nhìn qua trông có vẻ dễ dàng hết sức.

    Tề Băng quay đầu nói với Yến Ly:

    “Yến học tỷ, ta thấy ngươi làm vậy không được hay đâu.”

    Yến Ly quay sang, cặp mắt mèo con đáng yêu giờ đây đùng đùng bắn ra một luồng sát khí:

    “Ta làm gì cơ?”

    Tề Băng đành trương bộ mặt poker ra, không biết phải nói gì với kiểu thái độ này của phụ nữ.

    Lúc này, Miêu Gia mở miệng:

    “Vị cô nương này, ngươi muốn làm cho Vương thiếu hiệp nổi giận là một chuyện, nhưng rõ ràng bạn học Hoa Triển Vân là người vô tội bị ngươi biến thành tấm lót lưng. Nếu ngươi đã không thích hắn thì đừng có lợi dụng hắn. Chuyện hôm nay khiến hắn cảm thấy thế nào?”

    Yến Ly nở một nụ cười khiến người ta không rét mà run:

    “Theo bổn cô nương được biết, bác sĩ Cổ đây và Vương Hủ cùng ở trong một đàn hạc (3), vợ ở nhà xinh đẹp hiền thục, lại còn mang thai sáu tháng trời, thế mà ngươi lại cùng cô gái khác làm vài chuyện cẩu thả trong trường. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì ngươi cảm thấy thế nào?”

    Miêu Gia định mượn lời người thuyết thư (3) để khuyên bảo theo kiểu trêu chọc, kết quả bị đối phương đáp trả với giọng điệu y hệt, tự dưng cảm thấy mình tự chuốc lấy chuyện mất mặt.

    “Haiz, được rồi, chuyện của thanh niên các ngươi thì tự các ngươi giải quyết đi. Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ: Rốt cuộc Vương Hủ là loại người thế nào?”

    Yến Ly hừ lạnh rồi không nói gì nữa. Nàng giật lấy cây cơ trong tay Miêu Gia rồi mất 30 giây để đánh hết bi trên bàn xuống lỗ, coi bộ “không thích” và “bạn trai” đều là những câu nói vô nghĩa mà thôi.

    Lại nói hai người Vương Hủ và Hoa Triển Vân lén lút chạy vào nhà vệ sinh. Hoa Triển Vân mở miệng trước:

    “Vương Hủ, ngươi có biết tình huống hiện tại của ta rất khó xử hay không?”

    “Ngươi nói vậy khiến ta không biết phải hiểu như thế nào.”

    Ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.

    Hoa Triển Vân nói tiếp:

    "Ngươi có biết cảm giác bây giờ của ta hay không?"

    “Hừm…”

    Vương Hủ nghĩ ngợi rồi trả lời:

    “Ngươi biết nàng không thích ngươi, người biết nàng biết ngươi thích nàng, ngươi biết nàng thích ta, nhưng ngươi không biết ta có thích nàng hay không? Có phải mọi chuyện là vậy hay không?”

    Nghe hết đoạn khẩu lệnh này, Hoa Triển Vân ấy vậy lại hiểu hết:

    “Haiz, đúng là vậy.”

    Vương Hủ nói tiếp:

    “Nếu ngươi biết nàng lợi dụng mình để chọc giận ta thì tại sao không trở mặt với nàng chứ? Ngươi cứ giúp nàng như vậy cũng không nếm được thứ gì ngon ngọt đâu. Ta hiểu rất rõ con người của nàng…”

    Hoa Triển Vân đặt cả hai tay lên vai Vương Hủ:

    “Ta không thể từ chối nàng.”

    Hắn nhìn vào mắt Vương Hủ:

    “Vương Hủ, trước đây ta đã nói không ít lời nói không đúng, tự ta cũng thừa biết đó không phải là sự thật. Ngươi không phải là thứ ‘hoa hoa công tử’ này nọ. Ta luôn biết rằng ngươi là người tốt.”

    Trong mắt Vương Hủ vẫn không có lấy một chút thần thái…

    “Ta không biết giữa ngươi, Thượng Linh Tuyết và Yến Ly rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cầu xin ngươi, ngươi là người có thể làm Yến Ly hạnh phúc, xin ngươi hãy đối xử thật tốt với nàng, quan tâm nàng và không làm cho nàng bị tổn thương.”

    Vương Hủ rất muốn nói với Hoa Triển Vân: Thật ra hoàn cảnh của ta cũng khó xử không kém, người anh em đây tình thâm ý trọng cam nguyện rút lui, ta đây rất cảm động. Tiếc rằng, chuyện này có sự xuất hiện của ngươi hay không thì kết quả không khác nhau là mấy. Mấu chốt của vấn đề chỉ có một, Yến Ly không tài nào chấp nhận mình trở thành người thứ ba.

    “Hừm, chuyện này nói ra đơn giản thì là đơn giản, nói ra phức tạp thì là phức tạp. Thôi thì nếu ngươi đã cố gắng nói hết phần đầu, ta đây đành phải cố gắng hết sức nói chuyện với nàng…”

    Hoa Triển Vân nghiêm mặt nói:

    "Cảm ơn nhiều, ta cảm thấy rất yên tâm khi nghe ngươi nói như vậy!"

    Nói xong, hắn liền rời khỏi nhà vệ sinh. Bóng lưng kia trông rất có phong thái sẵn sàng anh dũng hy sinh.

    ...

    Khi Vương Hủ trở lại bên cạnh mọi người, Hoa Triển Vân đã rời khỏi, Miêu Gia đang chơi bi da, Tề Băng vẫn mang bộ mặt không cảm xúc, cứ như câu nói mà Hoa Triển Vân vừa nói không hề tồn tại.

    Hắn đã nói như vầy:

    “Ta cảm thấy ngươi nên tự giải quyết chuyện của mình và Vương Hủ. Ta thật lòng chúc phúc cho các ngươi, xin đừng liên lụy tới ta.”

    Yến Ly trừng mắt nói với Vương Hủ:

    "Ngươi đã nói gì với Hoa Triển Vân vậy hả?"

    Vương Hủ nhún vai:

    "Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… hắn dám đứng lên thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của ngươi."

    "Ngươi…"

    Yến Ly bất chợt cảm thấy chán nản.

    Vương Hủ vẫn không chịu buông tha:

    “Cách làm của ngươi thật là ngây thơ đến mức nực cười. Ngươi ỷ vào việc người ta thích ngươi để lợi dụng hắn chọc giận ta. Tính toán kiểu gì vậy? Ngươi tự nói xem bản thân mình đã làm gì? Một người học tâm lý học như ngươi muốn làm ta nổi giận chẳng phải có rất nhiều cách hay sao?”

    Miêu gia lắc đầu, thầm nghĩ: Thái độ như vậy mà đòi tán gái hả trời? Nếu không phải người ta thích ngươi thì đã lao tới bóp chết ngươi rồi.

    "Ta ngây thơ? Ta nực cười? Vậy còn ngươi? Ngươi hèn hạ! Ngươi vô sỉ!"

    Yến Ly hoàn toàn nổi giận mất rồi. Vương Hủ đúng là người có năng khiếu bẩm sinh về chuyện này, ngay cả một cô gái cao ngạo cũng bị hắn chọc giận đến mức chửi ầm lên, tự làm mất hết hình ảnh của mình.

    Chửi rủa xong, nàng liền bỏ đi với bộ mặt đỏ bừng. Cơn giận này không hề nhỏ chút nào.

    Ấy vậy, Vương Hủ cảm thấy mình đã tạo ra một cơ hội không tệ. Nếu đã nói tới mức này thì không còn chuyện gì không thể nói được nữa. Vì vậy, hắn bèn đuổi theo.

    "Bọn họ có sao không vậy?"

    Tề Băng hỏi.

    Miêu Gia trả lời:

    "Trên thực tế, cãi vã là một hình thức tiến triển tốt."

    "Vậy ra giương cung bạt kiếm cũng không tệ cho lắm."

    Miêu Gia thuận miệng đáp:

    “Tất nhiên rồi, giống như nhiều cặp vợ chồng son hay cãi nhau, nhưng sau khi hết chuyện, cả hai lại càng trở nên gắn bó hơn. Tiêu chí chính thức khi mối quan hệ trở nên quyết liệt là giữa hai người không còn gì để nói. Bởi vậy, cãi nhau vẫn tốt hơn nhiều so với việc ai nấy không nhìn mặt nhau, không nói gì với nhau nữa…”

    Tề Băng gật đầu nói:

    "Ồ, có lý."

    Nửa câu sau của Miêu Gia bỗng bật ra ngay lúc này:

    “Nếu ngươi hiểu rồi thì chắc ngươi cũng biết phòng của Dụ Hinh không xa phòng của ngươi cho lắm.”

    -----o Chú thích o-----

    (1): Từ thường dùng để nói về một món đồ vật đẹp đẽ hoặc một cô gái gợi cảm một cách đặc biệt.
    (2): Ở những khách sạn sang trọng thường có một tiếp viên làm nhiệm vụ hướng dẫn cho khách đi thang máy.
    (3): Những người hay kể chuyện truyền thuyết để kiếm sống vào thời xưa.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:11.
    ---QC---
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,adbn,ashley01,atula6100,bgiang191,Blue_planet,datvkl,deathassasin,donquichotte,DonVina,Dothy,dungkhocnhaem,lamsonquaikhach,langquen1love,lhc772,lybietcau,MrazShooters,mrlayloi,nghialythong,nhandota,omega89,pestie,phuongvanlam,quangheo,sasuketaki02,SpaceWolf,thanhviet170906,WolfBoy,wooddoll,xbaby,Đại Lý Phi Đao,
  3. #317
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 19: Phát giác
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 11:56:11 ngày 31/8/2017, tổng số chữ: 2437

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Cứ như vậy, Vương Hủ đuổi theo Yến Ly cho đến khi mỹ nữ thở hồng hộc bước vào thang máy. Bấy giờ, Vương Hủ vẫn còn ở cuối hành lang, vừa huơ tay, vừa hô hào:

    “Đợi đã!”

    Yến Ly nói với tiếp viên thang máy bằng giọng lạnh lùng:

    “Xin hãy đóng cửa.”

    Tiếp viên thang máy nhìn Vương Hủ ở phía xa, lại quay sang nhìn Yến Ly, liền biết tình huống cơ bản là thế nào. Trong tình huống như vậy, phụ nữ tất nhiên phải giúp phụ nữ... Do đó, nàng quyết đoán nhấn nút đóng cửa.

    Tiếc rằng, Vương Hủ vẫn vào được. Hắn xông vào thang máy bằng tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được, xuất hiện ngay sau lưng tiếp viên thang máy, rồi lặng lẽ đặt một tay lên đầu cô ta.

    Nháy mắt một cái, tiếp viên thang máy chỉ cảm thấy lơ đãng. Đến khi khôi phục ý thức, nàng thấy bản thân đứng một mình giữa hành lang, còn thang máy thì đã lên tầng trên mất rồi.

    “Người luôn đối xử với người bình thường như vậy sao? Chỉ cần thấy tiện thì ngươi liền dùng phép thuật để đuổi người khác ra ngoài?”

    Giờ phút này, trong thang máy chỉ còn lại Yến Ly và Vương Hủ. Do camera không có chức năng ghi âm nên Yến Ly liền chất vấn hắn.

    “Ta đã làm gì đâu? Nghe ngươi nói sao cứ như ta lạm dụng năng lực để giết hại người lương thiện quá vậy?”

    Yến Ly trừng mắt:

    “Hừ, vậy giờ ngươi muốn gì? Định dùng năng lực của ngươi để tẩy não ta ư?”

    Cố tình gây sự! Đây rõ ràng là cố tình gây sự mà!

    Vương Hủ tỏ ra khinh bỉ không thôi.

    “Yến học tỷ, nếu ta có thể tẩy não thì còn nói với ngươi ba cái này làm chi? Cứ việc thẳng tay…”

    “Thẳng tay làm gì cơ?”

    Yến Ly ngắt lời.

    “À…”

    Vương Hủ có hơi do dự trong chốc lát:

    “Thẳng tay đưa lời nói của ta truyền vào trong não ngươi đó mà.”

    “Ngươi tưởng rằng ta không biết vừa rồi ngươi muốn nói gì hay sao?”

    Hỏi hay lắm…

    Vương Hủ thầm nghĩ:

    “Tốt! Giờ ngươi quay sang chơi trò tâm lý. Hai câu nói của ta đều bị ngươi dẫn đến tư tưởng xấu xa, có giải thích cũng không thể rõ ràng.”

    "Yến học tỷ..."

    Vương Hủ nhấn vào nút ngừng thang máy khẩn cấp. Thang máy ngừng lại tại giữa tầng năm và tầng sáu.

    “Dù sao ngươi đã hiểu rõ bản chất lưu manh của ta, chi bằng ta có sao nói vậy cho rồi.”

    Rõ ràng Yến Ly không hề sợ hãi. Nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Hủ bằng ánh mắt không được tốt.

    “Ta biết tại sao ngươi nổi giận. Ngươi cảm thấy ta theo đuổi ngươi trong lúc Linh Tuyết không có ở đây là một kiểu phản bội, đồng thời xem đó là một cách sỉ nhục của ta. Nhưng ngươi sai rồi! Ta làm vậy là có nguyên nhân, khác hẳn so với hành động ngây thơ của ngươi khi lợi dụng bạn học họ Hoa để chọc giận ta, mục đích của ta nhìn vậy chứ rất cao thượng và không kém phần trong sáng!”

    "Không biết xấu hổ."

    Đây là những câu đánh giá rất đúng trọng tâm. Nếu một người đàn ông cõng bạn gái trên lưng nói mình đi tìm một cô gái khác vì mục đích cao thượng và trong sáng, điều đó chẳng có ai dám tin.

    “Vậy thì… ta chỉ nói một lần, còn việc tin hay không là tùy ở ngươi."

    "Vào mùa đông năm 1888, ngươi là Eleanor, ta là Atkinson, ngươi là siren, còn ta là thám tử. Ngươi đã lập nên lời thề với ta rằng kiếp sau sẽ gặp lại, về sau ngươi còn chết vì ta. Bây giờ, ta đã về để thực hiện lời hứa còn dang dở kia. Ngươi từ chối ta cũng được, hiểu lầm cũng được, không tin ta cũng chẳng hề gì, ta sẽ đáp lại tình yêu kia của ngươi, bất kể là Eleanor hay là Yến Ly! Cả hai đều không thể phủ nhận được tình cảm đối với ta!”

    Nghe xong, Yến Ly chắc chắn cảm thấy thẹn, chỉ không biết nàng có thẹn quá hóa giận hay không. Nàng không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Đương nhiên, não con người thường không được tốt trong những thời điểm như vầy, huống chi câu nói của Vương Hủ không có căn cứ hẳn hoi, không thể chứng minh mà cũng chẳng cách nào bác bỏ được.

    Nàng đưa ra câu trả lời quyết định:

    "Được rồi, ta tin."

    Vương Hủ mừng rỡ:

    "Thật không?"

    "Nếu lời ngươi nói là thật thì đó mới là Vương Hủ mà ta quen biết, là Vương Hủ mà ta hiểu rõ."

    Lúc này, Vương Hủ bắt đầu vui mừng tới mức lộ hết trên khuôn mặt:

    “Thế thì quan hệ giữa hai ta…”

    Nói xong, hắn toan nắm lấy bàn tay mềm mại của Yến Ly.

    Yến Ly khôi phục bộ dạng thường ngày, ánh mắt trở nên lãnh ngạo, gạt đi bàn tay của gã niên đệ vô tri.

    "Tin thì tin, nhưng ta chưa từng nói là sẽ trở thành bạn gái của ngươi… bộ Yến Ly này là người dễ dàng nắm trong tay như vậy sao? "

    Vương Hủ thẹn quá hoá giận:

    "Chứ ngươi muốn thế nào?"

    Yến Ly mỉm cười trả lời:

    "Tỏ tình một câu cho ta nghe thử coi. "

    Giọng điệu của nàng khi nói câu này chẳng khác nào đám du côn trên đường thường hay nói với phụ nữ nhà lành: "Cười một cái cho bổn đại gia coi thử coi."

    Khóe miệng của trạch nam Vương Hủ co quắp liên tục, mồ hôi lạnh rơi xuống đất lộp bộp, rặn cả buổi mới mở miệng nói:

    "Đã từng có một đoạn tình cảm chân thật đặt ngay trước mặt tôi nhưng tôi không biết trân trọng. Đến khi mất đi, tôi hối hận thì đã không kịp. Trên thế gian còn gì hơn được nỗi đau này?
    Nếu như ông trời cho tôi cơ hội trở lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nói với người con gái đó ba chữ: Tôi yêu em!
    Nếu buộc phải có kỳ hạn cho đoạn tình này thì tôi hy vọng sẽ là một vạn năm. (1)"

    Năm phút sau, thang máy đã đến tầng dưới cùng. Khi cửa mở, Yến Ly vừa ngáp vừa bước ra ngoài, Vương Hủ thì mặt mày vừa hồng vừa đen, ngẩn người trong thang máy, tâm trạng buồn bực không thôi.

    “Con nhỏ này… dám trêu ghẹo ta giữa ban ngày ban mặt… có coi vương pháp ra gì hay không vậy? Có còn thiên lý hay không vậy?”

    Vương Hủ thều thào.

    Giọng nói của Miêu Gia bỗng vang lên:

    “Mấy câu tỏ tình đó đã quá cũ rồi, mặc dù nội dung trùng với tình huống bây giờ của ngươi, nhưng đoạn văn trên của Tinh Gia đã quá phổ biến trong quần chúng nhân dân. Hừm, đặc biệt là nó đã được bè lũ trạch nam dùng nhiều tới mức gần như mất hết khả năng sát thương.”

    “Chẳng phải ngươi ở trên lầu à? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại còn nghe thấy ta nói gì ở trong đó nữa chứ?”

    Thấy hắn nhàn nhã đứng tựa lưng ở phía trước cửa thang máy, Vương Hủ kinh ngạc tới mức mặt mày đổi sắc.

    Miêu Gia trả lời:

    “Thời gian các ngươi ở trong thang máy đủ để ta đi xuống bằng cách khác rồi.”

    “Cách gì mà có thể nghe thấy bọn ta nói chuyện trong thang máy cơ chứ?”

    Miêu Gia tỉnh táo trả lời:

    “Ta đi nhờ trên nóc thang máy. Sao vậy? Lúc ta đáp xuống, ngươi không nhận ra à? Haiz, coi bộ khinh công của ta đúng là ‘xuất thần nhập hóa’.”

    Sắc mặt Vương Hủ thay đổi mấy lần:

    “Vậy ngươi…”

    “À, được rồi, được rồi, nên nghe hay không thì ta cũng đã nghe hết rồi. Ngươi nói nhảm đã đời, nàng mới đáp lại với câu ‘Chẳng lẽ Linh Tuyết đã bị ngươi cưa đổ như vậy hay sao?’ thật là khiến con người ta cảm thấy cơ thể thư giãn, tinh thần sảng khoái.”

    “Ok, ngươi thắng. Ngươi nghe trộm, ta xong đời, thân chết vô danh, tên thụy: Chí Ngu (2), thẹn với cha mẹ, thiên hạ chê cười, ta đây quyết định tự sát, ai cũng đừng cản ta…”

    Miêu Gia vẫn mặc kệ mấy câu nói nhảm của Vương Hủ:

    “Thật ra ngươi không cần phải mất mặt làm gì. Nghệ thuật tỏ tình là do liên tục thất bại mới mài giũa ra được.”

    Vương Hủ hỏi:

    “Vậy ra ngươi đã từng thất bại?”

    Trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn.

    “Tất nhiên là không rồi, ta chỉ đang an ủi ngươi mà thôi. Haiz, đừng có đưa bộ mặt này ra nữa, dù gì ngươi tự chuốc nhục đâu phải mới lần một, lần hai.”

    Trong lúc nói chuyện, hai người bọn họ đã rời khỏi khách sạn. Do Miêu Gia dẫn dắt nên Vương Hủ không hề để ý đến điều này.

    Đi được một đoạn, rẽ vào rừng cây ven hồ Louise, Tề Băng bỗng nhiên lao ra từ đằng sau một thân cây khiến cho Vương Hủ bị dọa tới mức nhảy dựng lên.

    “Được rồi, bây giờ ta sẽ nói chuyện quan trọng với các ngươi. Khoảng cách này chắc không chêch lệch bao nhiêu. Ngươi hãy dùng linh thị, sau đó bỏ qua cái hồ này mà nhìn toàn cảnh khách sạn.”

    Miêu Gia nghiêm mặt nói.

    Thấy bọn họ không giống như đang đùa giỡn, Vương Hủ bèn nghe theo. Kế đó, hắn thấy một màn cực kỳ quỷ quái. Trên mặt nước hồ Louise dường như có thứ gì đó giống hơi nước đang chuyển động. Nó không phải là sương mù, cũng chẳng phải là khói thuốc, mà trong suốt và đem lại cảm giác đặc sệt.

    Tề Băng nói:

    “Thứ này cùng loại với những ảo ảnh được tạo thành từ linh lực, hoặc không phải linh lực, mà là loại năng lượng nào đó cùng loại. Loại năng lượng này có thể đã bao phủ toàn bộ khách sạn từ tối hôm qua. Ngọn nguồn hẳn phải đến từ hồ nước này.”

    “Này, chẳng phải ngươi vừa mới đánh bi da lỗ trên lầu ư? Đến đây từ khi nào mà biết rõ vậy?”

    Miêu Gia nói:

    “Hừ, trong lúc ngươi đuổi theo Yến Ly đến chỗ thang máy, ngươi có biết lại xuất hiện thêm hai người trong khách sạn rơi vào cái bẫy tử vong hay không? ‘Nó’ lại bắt đầu hành động. Vì vậy, ta bảo Tề Băng đi trước chờ ta, còn ta thì đi theo ngươi rồi ra đây cùng một lúc.”

    Mặt mày Vương Hủ ngập tràn vẻ khó hiểu:

    “Gì cơ? Ngươi nhận ra bằng cách nào? Chẳng phải ngươi không hề hay biết gì trong lúc đánh bi da lỗ hay sao?"

    Miêu Gia đáp:

    “Lúc đánh bi da quả là chưa xảy ra gì cả. Nhưng lúc đó, ta đã tìm thấy phương pháp dò tìm nguy hiểm.”

    "Thần kỳ quá vậy? Rõ ràng lúc ăn cơm còn chẳng có kế sách nào khả thi. Này, ngươi không phải là yêu ma quỷ quái giả mạo đấy chứ?"

    Miêu Gia vỗ lên cái ót của Vương Hủ rồi nói:

    “Đó là bởi vì các ngươi bỏ chạy khi nhìn thấy Tiếu Lôi nên mới không biết chuyện gì xảy ra ở đây.”

    Đến đây, ngay cả Tề Băng cũng không hiểu rõ.

    Nghĩ ngợi một chốc, hắn mới hỏi:

    “Chẳng lẽ… bác sĩ Tiếu Lôi là người săn quỷ?”

    Miêu Gia hừ lạnh:

    "Chẳng phải đã nói là cấp trên của ta rồi à."

    Vương Hủ lại hỏi:

    "Nàng ta là Thập Điện Diêm vương hả? Hay là kiểu nhân vật lão bà đã luyện năng lực linh hồn đến mức ‘phản lão hoàn đồng’, thuộc cấp bậc nguyên lão trong gia tộc nào đó?"

    Miêu Gia đáp:

    "Là một kẻ còn cao cấp hơn nữa cơ. Có lẽ các ngươi vẫn chưa nghe qua danh xưng: Nhiếp Chính Vương."

    -----o Chú thích o-----

    (1): Câu nói kinh điển của Chí Tôn Bảo trong Đại Thoại Tây Du, phiên bản Châu Tinh Trì.
    (2): Khác với "tên cúng cơm" là tên vốn có của một người khi mới sanh hay lúc nhỏ, tên thụy là tên tự chọn khi tuổi già để dùng vào việc cúng giỗ và thờ phụng, ý là người chết sẽ biết tên mà về. Nếu không kịp tự chọn, người nhà tìm đặt cho người vừa chết để con cháu khấn vái, cúng giỗ. Tên thụy còn là tên ghi vào sớ hoặc do nhà vua truy tặng để tưởng nhớ công đức người chết. Tục lệ đặt tên thụy bắt đầu từ đời Tây Chu. Tên thụy “Chí Ngu” mà Vương Hủ dùng mang nghĩa là "ngu tới đỉnh cao, không thể nào ngu hơn được nữa".

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:11.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  4. Bài viết được 26 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,ashley01,bgiang191,Blue_planet,darkcloud,datvkl,dungkhocnhaem,lamsonquaikhach,langquen1love,lhc772,lybietcau,MrazShooters,nghialythong,omega89,pestie,phuongvanlam,quangheo,sasuketaki02,SpaceWolf,thanhviet170906,Trường Minh,WolfBoy,wooddoll,xbaby,Đại Lý Phi Đao,
  5. #318
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 20: Tin tức và gợi ý
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 20:17:20 ngày 11/05/2018, tổng số chữ: 1517

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    "Hả, đó là cái quái gì vậy?”

    Vương Hủ hỏi.

    Tề Băng tỏ vẻ nghi hoặc, coi bộ hắn cũng không biết chuyện này.

    Miêu Gia trả lời:

    “Tạm thời bỏ qua vấn đề Nhiếp Chính Vương đi đã, việc cấp bách bây giờ là giải quyết vấn đề trước mắt.”

    Vương Hủ bỗng la lên:

    "Nguy rồi! Yến Ly vẫn còn ở quán rượu, liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không?"

    Miêu Gia nói:

    “Đừng hỏi ta, ta chỉ biết đối thủ là một hồn ma và năng lực không hề tầm thường. Thứ này không thuộc về năng lực linh hồn, cũng chẳng phải thuộc loại đặc thù riêng của hồn ma. Nếu nói về việc đã từng gặp đối thủ như vậy ở đâu, hắn mang đến cho ta cảm giác như Drebber và kết giới trên bầu trời London.”

    Tề Băng không biết bọn họ đang nói đến ai, bèn không thèm nghe thêm. Hắn lao ngay xuống hồ mà chẳng hề chần chừ gì nữa.

    Miêu Gia nhìn gợn sóng chưa tan hẳn trên mặt nước rồi hừ lạnh:

    “Nhìn ngươi lo lắng cho Yến học tỷ của ngươi, Tề Băng cũng bắt đầu lo lắng cho ai kia trong quán rượu rồi…”

    Năm phút sau, Tề Băng nổi lên. Nước ngấm quanh người trong chốc lát hóa thành bụi tuyết rồi bay tản đi.


    “Không có dấu hiệu lạ! Linh thức không cảm nhận được gì, dựa vào băng để cảm nhận cũng không, ta bèn dùng mắt thường tìm tòi, tiếc rằng vẫn không có thu hoạch. Dường như nguồn gốc của thứ năng lượng kia không nằm dưới đáy hồ.”

    Vương Hủ nghĩ ngợi rồi nói:

    “Vậy vấn đề nằm ở quán rượu?”

    Miêu Gia không hề thừa nhận hay bác bỏ ý kiến trên:

    “Chẳng phải chúng ta từng điều tra toàn bộ khách sạn sao? Ấy vậy có tới tận bốn người chết ở đó mà không có dấu hiệu bất thường nào. Điều duy nhất khiến chúng ta cảm thấy có vấn đề là do năng lực của mình bị yếu đi.”

    Vương Hủ hỏi tiếp:

    “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể nào kéo mọi người tụ tập lại một chỗ rồi nói rằng nơi này có ma. À, đúng rồi! Chẳng phải ngươi vừa nói khi đối phương ra tay thì ngươi sẽ phát hiện hay sao?”

    “Hừm, đây là phương pháp Tiếu Lôi vừa mới dạy ta, trước mắt thì các ngươi không dùng được. Ta cũng bị giới hạn vào khoảnh khắc có người gặp phải hồn ma kia thì mới biết phương hướng cụ thể.”

    Nói đến đây, hắn nhấn mạnh:

    “Không may là, linh hồn của hai người bị sát hại vừa rồi biến mất chỉ trong vòng mười giây sau khi chết.”

    Nghe xong, Vương Hủ bỗng nảy ra một ý nghĩ trong đầu:

    Vậy chi bằng ta mang tiền và phụ nữ chạy trước!

    Rồi lại lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này. Đầu tiên, hắn không có tiền. Đấy là chưa kể Yến Ly chưa chắc chịu đi cùng hắn…

    “Vậy chúng ta thật sự hết cách rồi sao?”

    Vương Hủ quay sang hỏi Miêu Gia.


    Tề Băng cũng đưa mắt nhìn qua Miêu Gia. Lúc này, mọi người chỉ có thể dựa vào chỉ thị của hắn ta.

    Miêu Gia quả thật đưa ra một đáp án:

    “Tất nhiên là có cách! Nếu thứ năng lượng kia ở trạng thái không phát thì không cần phải đi tìm nguồn phát làm gì, chúng ta cứ trực tiếp loại bỏ nó. Dựa vào tình trạng mà phán đoán, nếu không có thứ năng lượng kia bao phủ thì hồn ma này không thể nào hành hung được.“

    Tề Băng gật đầu :

    "Tuy các năng lực đều suy giảm nhưng nếu cả ba cùng ra tay thì có thể thử dùng linh khí để khiến nó tản ra."

    Vương Hủ vốn dĩ không nghĩ ra cách gì, bèn xoắn tay áo chuẩn bị hỗ trợ.

    Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm vang lên.

    “Chỉ phí công thôi.”

    Cả ba liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, cảm giác áp bức ùa đến khiến cả bọn không tài nào đứng thẳng được.

    Cổ của Miêu Gia cũng đơ ra, có điều hắn vẫn là người quay đầu lại sớm nhất.

    Chỉ thấy có một người đàn ông tóc nâu đứng đằng sau, ánh mắt như thể đang nhìn con sâu cái kiến, hoặc chăng, ba kẻ trước mắt hoàn toàn không đáng tồn tại trong mắt hắn.

    "Simon…"

    Miêu Gia nhanh chóng nhớ ra hắn là ai.

    Simon thường mặc âu phục màu đen có kiểu dáng khá giống với mấy lần Vincent xuất hiện, xem chừng đây là đồng phục của cả bọn.


    “Nhân loại, ta đến để truyền đạt một vài tin tức.”

    Hắn lạnh lùng nói.

    Ở gần đó, Vương Hủ thầm nghĩ:

    Cái bọn cấp bậc đại ma đầu như các ngươi có thể dịch chuyển tức thời thì cũng thôi đi, liệu có thể nào khiêm tốn một chút hay không? Ông đây sắp bị hào quang của các ngươi đè bẹp dí rồi này!

    Simon nói tiếp, hoàn toàn không cho bọn họ nói được câu nào:

    “Các ngươi không cần thử ngăn cản làm gì. Bởi lẽ, các ngươi sẽ đích thân cảm nhận sớm thôi.”

    Miêu Gia cất lời:

    “Ý ngươi là… ‘nó’ sẽ ra tay với ba người bọn ta.”

    Khác với đám bạn xấu của mình, Simon không thích tỏ vẻ bí ẩn. Vì vậy, hắn liền nói hết ra sạch bách:

    “Cho tới giờ đã chết sáu người, dù vậy thì còn một ít người nữa thì mới đủ danh ngạch. Các ngươi tất nhiên nằm trong danh sách rút gọn, ngoài ra còn có một vài người mà các ngươi quen biết nữa…”

    Nghe đến đây, ba người đều biến sắc.

    Có lẽ Vương Hủ sẽ hỏi nhảm như kiểu:

    “Người mà bọn ta quen biết là ám chỉ ai?”

    Nhưng câu hỏi của Miêu Gia luôn có mục tiêu hẳn hoi.

    "Thỏa mãn danh ngạch nào?"

    Simon xoay người, để lại một câu nói sau cùng:

    “Tin tức có thể tiết lộ dừng lại tại đây, kế tiếp là gợi ý mà Vincent dành cho ngươi.”

    Tất nhiên đây là câu nói dành riêng cho một mình Miêu Gia.

    “Một, London; hai, lời Woody từng nói.”

    Nói xong, hắn bước tới một bước và biến mất như thể đã tan vào hư vô. Ba người lập tức cảm thấy bả vai nhẹ nhõm.

    Vương Hủ ngồi xuống đất thở dồn dập rồi nói:

    “Ôi, đây là thế giới gì vậy? Năng lượng trên mặt hồ này có đáng là gì? Còn chẳng bằng mấy hơi thở của người ta.”

    Tề Băng đặt câu hỏi:

    “Đây là sứ giả địa ngục ư? Tại sao hắn xuất hiện ở đây?”

    Miêu Gia cúi đầu suy ngẫm. Sắc mặt của hắn dần dà trợ nên khó coi hết sức.

    “Nơi bọn này xuất hiện không có gì kỳ lạ, mấu chốt là những việc mà bọn hắn sẽ làm. Vì sao hắn lại nói cho chúng ta biết chuyện này?”

    Vương Hủ nói:

    “Chẳng phải ngươi trước nay vẫn hay câu kết với bọn hắn hay sao? Không chừng đám bạn xấu kia muốn giúp ngươi một tay.”

    “Chú ý cách dùng từ của hắn.”

    Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt Miêu Gia.

    “’Vincent có hai gợi ý’ là câu nói mà hắn tiện đà nói thêm, còn những lời trước đó như ‘truyền đạt tin tức’ và ‘tin tức có thể tiết lộ dừng lại ở đây’ cho thấy nhiệm vụ của hắn là phải đến nói cho chúng ta biết.

    Tuy ta không hiểu rõ Simon cho lắm, nhưng dựa theo giải thích của hắn thì hắn không phải là cố ý làm chân đưa tin của Vincent và Woody. Nguyên nhân khiến hắn đến là vì hắn ‘phải’ đến, mà gợi ý cuối cùng mới là trợ giúp đến từ hai gã bạn xấu kia...”

    Nghe xong, Vương Hủ cảm thấy không ổn:

    “Khó lắm mới có một chuyến du lịch xa nhà, ấy vậy mà lại gặp phải một sự kiện dường như rất nghiêm trọng. Đúng là đi với ngươi chẳng bao giờ gặp được chuyện tốt lành!”

    Mới oán trách được hai câu, một luồng năng lượng kỳ dị lặng lẽ phóng ra khỏi hồ rồi xuyên qua thân thể của cả bọn.

    Bấy giờ, thứ cảm giác nặng nề bỗng ập đến, rất nhiều hình ảnh ngắn ngủi chạy loạn trong đầu Vương Hủ. Giấc mơ hôm qua lại hiện lên rõ ràng…

    Miêu Gia cả kinh nói:

    “Trời ạ, hóa ra ‘sớm thôi’ là mười giây sau.”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Guess, who's back?


    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 13-05-2018 lúc 10:11.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  6. Bài viết được 17 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,adbn,benighted,datvkl,deathassasin,dungkhocnhaem,lamsonquaikhach,MrazShooters,omega89,pestie,quangheo,SpaceWolf,spchjken,thanhviet170906,wooddoll,xbaby,
  7. #319
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 21: Lễ huyết tế mới
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 15:14:13 ngày 13/05/2018, tổng số chữ: 2644

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Lúc Vương Hủ khôi phục ý thức thì mới phát hiện mình đang đứng trong một thị trấn nhỏ giữa sa mạc đầy cát vàng. Ánh mặt trời chói chang trên cao khiến đôi mắt của hắn không kịp thích ứng. Tề Băng vẫn còn đứng bên cạnh và đang nhìn hoàn cảnh xung quanh bằng thứ ánh mắt mù mịt y hệt mình.

    “Thì ra… còn có chuyện như vậy.”

    Miêu Gia sờ cằm. Sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

    Nhìn theo ánh mắt của hắn, Vương Hủ và Tề Băng thấy được một tấm gỗ. Tấm gỗ này đứng ở ngoài rìa đoạn cuối con đường vào trấn. Những chữ to bên trên chắc hẳn là tên của thị trấn nhỏ.

    Bodie!

    “Ngươi vừa hiểu ra chuyện gì à?”

    Vương Hủ mở miệng hỏi.

    “Hồn ma lần này là Charles Manson, nghề nghiệp khi còn sống là cha sứ.”

    Vừa nói, Miêu Gia vừa đi tới và ngoắc tay gọi Vương Hủ, Tề Băng đi theo mình.

    “Chúng ta hiện đang ở trong thị trấn Bodie thuộc sa mạc bang Texas. Thực ra thì thị trấn này đã biến mất vào tám mươi năm trước bởi vì một sự kiện nào đó, hoặc chăng, vì một người nào đó…”

    Miêu Gia cẩn thận quan sát từng cành cây, ngọn cỏ, nhà hoang, cột điện và thậm chí là cả đống rác.

    “Hừm, chuyện này nói ra thì rất dài dòng. Tóm lại, tình huống không được tốt cho lắm. Các ngươi cũng nên quan tâm tới việc linh thức của chúng ta gần như đã biến mất hết.”

    Nghe hắn nói vậy, Vương Hủ mới chú ý tới việc này, còn Tề Băng thì gật đầu, mặt mũi không hề có cảm xúc nào.

    Trong lúc nói chuyện, cả bọn đã đi đến trước cửa giáo đường trong thị trấn. Miêu Gia là người đầu tiên bước vào. Toàn bộ giáo đường hình chữ nhật trông như không có dấu hiệu của sự sống. Ánh mặt trời xuyên qua tấm thủy tinh nhiều màu rực rỡ rọi vào trong nhưng không hề mang đến bất cứ cảm giác dễ chịu nào, trái lại, ánh sáng tươi tắn sặc sỡ kia khiến con người ta cảm thấy không được tự nhiên.

    Nhìn vào bệ tượng trống trơn ở trước lễ đường, Miêu Gia bật thốt với vẻ đăm chiêu.

    “Quả nhiên không có…”

    Vương Hủ bỗng chen miệng vào:

    “Nếu ta nói… ta đã từng tới đây trong mơ thì các ngươi có tin hay không?”

    Miêu Gia quay đầu lại, hỏi:

    “Hả? Lúc nào?”

    Vương Hủ trả lời:

    “Vào tối qua, lúc ngươi và lão Tề cạy cửa phòng và tạt nước lên mặt ta…”

    Miêu Gia không quan tâm đến vẻ tức tối của hắn:

    “Nói vào nội dung chính đi.”

    Vương Hủ trả lời:

    “Khi đó, ta đi tới thị trấn này, có điều là vào buổi tối. Ta dạo lòng vòng khắp nơi nhưng không thấy ai. Ta cũng từng tới giáo đường này và ấn tượng với cái bệ tượng trống, sau đó thì đi lên một gò đất cao.”

    Nói xong, hắn rời khỏi giáo đường. Tề Băng và Miêu Gia bèn đi theo sau.

    “Nhìn kìa, có thấy căn nhà đó không?”

    Vương Hủ chỉ vào một chỗ cao ở phía xa.

    Tề Băng cảm thấy kỳ quặc:

    “Tại sao lại là kiến trúc kiểu Anh cổ điển?”

    Vương Hủ nói:

    “Ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong trấn có một ông chủ giàu có người Anh?”

    Miêu Gia lập tức bác bỏ ý nghĩ của hắn:

    “Không có khả năng đó! Trị trấn này rất nghèo, mà cảnh tượng trước mắt chúng ta hẳn là thời điểm của năm 1924. Lúc bấy giờ, ô tô, radio, v.v… đã trở thành nhu yếu phẩm của nhiều gia đình nước Mỹ, thế nhưng thị trấn này chỉ dùng ngựa, ngay cả bóng dáng xe hơi cũng không thấy, cứ như vẫn dậm chân tại thời đại khai hoang miền viễn Tây.

    Với lại, nước Mỹ lúc này không còn ở ‘thời đại tiến bộ’. Vào giai đoạn mười năm sau thế chiến thứ nhất, nó thuộc về thời đại của giai cấp thương nhân. Văn hóa xã hội bấy giờ là kiểu thiếu cảm xúc, thiếu sức sống, còn được gọi là ‘giai đoạn quá độ sau khai phát của thế kỷ XX’, theo sau chính là ‘Đại khủng hoảng’. Người nhìn lại mà xem, cửa hàng ở bên đường chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sự nghèo khó của thị trấn hoàn toàn được ghi rõ trên mặt, gần như đại biểu cho những khu vực rơi rớt ở tầng chót. Những địa phương kiểu này không thể nào xuất hiện loại kiến trúc như trên.”

    Vương Hủ lại chỉ về căn nhà ở đằng xa.

    “Này, vậy ngươi định giải thích như thế nào về cái đó?”

    “Đơn giản thôi, nó chỉ mới xuất hiện sau khi người ở đây chết hết.”

    Miêu Gia nói tiếp:

    “Kể thêm về giấc mơ đi, ngươi còn nhìn thấy gì nữa?”

    Vương Hủ kể:

    “Sau đó, ta băng qua khu rừng nhỏ, đi lên cao và đặt chân tới trước căn nhà mà ngươi nói là chỉ mới xuất hiện sau khi người dân chết hết. Đến đây, ta nhìn thấy có bàn tay vụt qua cửa sổ. Kẻ này dùng móng tay cào kính để tạo ra âm thanh rất khó nghe. Ta không xác định được hắn là người hay ma, vì vẫn còn ở trong mơ. Do tiềm thức cảm thấy có chuyện xảy ra nên ta vội xông vào phòng.”

    Tề Băng thấy hắn không kể nữa, bèn hỏi:

    “Về sau thì thế nào?”

    “Ta tỉnh dậy do bị dội nước.”

    Vương Hủ nhún vai.

    Miêu Gia nghĩ ngợi rồi nói:

    “Tức là… ngươi đã tới đây một lần.”

    “Cái gì? Đây không phải là mơ à? Chẳng lẽ chúng ta không ở trong mơ hay sao?”

    Miêu Gia lắc đầu:

    “Không phải! Lúc này đây, linh hồn và thể xác của cả ba chúng ta đều ở đây, mà tối hôm qua… chỉ có linh hồn của ngươi bước vào, đó là thời điểm Charles Manson hành hung. Cánh tay mà ngươi nhìn thấy hẳn là của một trong số bốn người chết trong khách sạn hồ Louise.”

    Tề Băng hỏi:

    “Chuyện gì đã xảy ra? Sao ngươi giống như biết hết mọi thứ vậy?”

    Miêu Gia chỉ vào căn nhà ở xa xa:

    “Vừa đi vừa nói.”

    Vương Hủ và Tề Băng đành phải im lặng đuổi theo. Hai gã này đúng là hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

    Miêu Gia chỉnh lại suy đoán của mình rồi mở miệng:

    “Đầu tiên, ta nói sơ qua về thời gian và địa điểm.

    Không gian này gần như là quỷ cảnh dung hợp với kết giới của thần, cửa ra vào là gần hồ Louise. Thị trấn trước mắt chúng ta là Bodie của năm 1924, tất cả người dân đều đã chết và thời gian dừng lại vào thời điểm đó.

    Tiếp theo là hồn ma, các ngươi hẳn đang ngờ ngợ là tại sao ta biết được tên của hắn. Sự thật thì dựa vào nhắc nhở đầu tiên của Vincent, đáp án nhanh chóng được đưa ra. Đó là London mà trước nay ta mới đi đến lần đâu xảy ra không ít sự kiện, mà Vincent thì chỉ có thể liên hệ tới sự kiện Drebber.

    Đã như vậy, ta liền đưa ra một kết luận rất hợp lý:

    Chuyện xảy ra ở đây giống với vụ án của Jack the Ripper.

    Dựa vào nghiên cứu cá nhân của ta về các vụ án giết người hàng loạt trong lịch sử, hai cái tên Charles Manson và thị trấn Bodie đã ở trong đầu. Thời điểm nhìn thấy tên thị trấn, ta biết ngay đây là một lễ tế đầy máu tanh.

    Charles Manson có thể còn đáng sợ hơn so với Drebber. Drebber chỉ là một công cụ, còn Manson… không đơn giản như vậy. Cuộc đồ sát xảy ra vào năm 1924 chỉ là đoạn mở đầu, cũng chưa hẳn là lễ huyết tế, mà chỉ là một nghi thức cần phải trải qua khi tạo ra một ác ma mà thôi.

    Lễ huyết tế thật chắc hẳn rất nghiêm khắc và không cần phải giết nhiều người. Tuy nhiên, quy tắc ẩn sâu bên trong dường như đòi hỏi mỗi linh hồn chết trong kết giới phải mang một ý nghĩa đặc thù.

    Vì vậy, lễ huyết tế thật sự diễn ra vào lúc này đây, tại thế kỷ XXI, ngay trước mắt chúng ta. Một gã ma đầu ngủ đông suốt tám mươi năm cuối cùng định hoàn thành sứ mạng của mình ngay tại đây. Bốn người tối qua và hai người vào nửa giờ trước… khiến ta nghĩ mọi chuyện đến bây giờ mới bắt đầu.”

    Càng nghe, Vương Hủ càng cảm thấy không ổn. Lão huynh Drebber khi còn sống cũng là dạng nhân vật không ra gì, khi chết còn nghiện giết người liên hoàn. Còn cái gã Manson này, khi còn sống một tay giết chết cả thị trấn, lại còn chiếm được kết giới của thần, vậy hắn chẳng phải muốn lật cả bầu trời xuống hay sao?

    “Này, vậy lời nhắc nhở có ý gì? Có phải là biện pháp tiêu diệt Manson hay không? Nhất định là vậy phải không? Bây giờ năng lực linh hồn của chúng ta đã mất, không có cách thì chịu không nổi đâu.”

    Miêu Gia cười lạnh:

    “Lời nhắc nhở thứ hai ư? Hừm, lời của Woody ấy à? Ta sẽ không nói nguyên văn, đại ý là, dựa theo danh sách của Địa Ngục thì ta sắp làm cha.

    Giờ nghĩ lại mới thấy câu nói của hắn quả là chứa nhiều bí ẩn. Nào là ‘dựa theo danh sách của Địa Ngục’, thì ra linh hồn con của ta không đến từ Thiên Đường. Chậc! Đấy là còn chưa kể hết…

    Nhưng mà, ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, trước khi Hitler sinh ra nửa năm Jack the Ripper chỉ giết có vài ba người. Giờ thì lễ huyết tế trước khi sinh ra con của ta thì đã chết tới sáu người rồi…”

    Cái cằm của Vương Hủ như muốn rớt ra. Hai lời nhắc nhở, lễ huyết tế và những thứ xảy ra trước mắt. Phải rồi! Thằng này suy luận kín kẽ như vậy… con của hắn chắc chắn là một Hỗn Thế Ma Vương!

    Viết đến đây, ta có vài lời muốn nói với bạn đọc…

    Phàm là trước khi sinh ra những nhân vật trở thành hoàng đế thì đều sẽ có những thứ gọi là “hiện tượng lạ”, không phải cha mẹ gặp ác mộng thì là ánh sáng đỏ, mưa sau chổi đầy đầu, v.v…

    Ví dụ như người anh em Lưu Bang:

    “Cao Tổ người làng Trọng Dương, ấp Phong, quận Bái, họ Lưu tên tự là Quý. Cha là Thái Công, mẹ là Lưu thị.

    Trước đây có một lần Lưu thị nghỉ trên bờ một cái đầm lớn, mộng thấy nằm với một vị thần, lúc bấy giờ sấm chớp nổi lên, trời tối mịt, Thái Công đến xem thì thấy trên người bà có một con giao long. Sau đó bà có mang và sinh Cao Tổ.

    Mọi người thấy đấy, đoạn văn này vậy mà lấy từ sử ký. Lão sư Tư Mã Thiên ơi, ngài viết vậy khiến ta thấy không được ổn cho lắm…

    Nếu có bạn học không hiểu mô tê gì, ta xin giản lược lại đoạn văn vừa rồi.

    Nói cách khác, mẹ của anh bạn Lưu Bang quan hệ với giao long rồi sinh ra hắn, nhân chứng cho việc này là cha hắn, dùng từ chân long thiên tử trong trường hợp này quả là không sai chút nào…

    Làm tốt lắm, Lưu Bang, ngươi thắng! Sử thời Hán mà lại để người ta viết cho cha ngươi một cái ‘nón xanh’ cao quý như vậy. Ta chỉ có thể nói… ngươi lợi hại!

    Chúng ta lại có ví dụ khác về Chu Nguyên Chương. Do quá dài nên ta không trích dẫn mà lại chỉ đưa ra một đoạn như sau:

    “Mẹ là Trần thị, mơ được thần cho một viên thuốc, giơ tay thì thấy sáng rực, nuốt xong miệng còn thơm nức. Khi sinh, ánh sáng đỏ rực cả phòng, trong dạ lập lòe ánh sáng. Người dân tưởng cháy tới cứu thì không nhìn thấy gì nữa. Cằm dài, tư mạo hùng kiệt, kỳ cốt quán đỉnh, ý chí to lớn, khó đo lường được.”

    Được rồi, ta biết rằng các vị viết sử đều có giá đao treo trên đầu…

    Bỏ qua đứa con của rồng Lưu Bang vừa ra đời thì đã khí phách ngút trời, Chu Trọng Bát không biết tại sao lại có năng lực hỏa quyền của quả ác quỷ. Các đế vương khác khi sinh ra đều có dấu hiệu thần tiên hạ phàm, nào là Triệu Khuông Dận, Thiết Mộc Chân, Lý Thế Dân… Triều đại đổi thay, thần tiên thay nhau không dứt theo cái kiểu người trước ngã xuống thì tới lượt người sau.

    Khiến cho mọi người khiếp sợ là… những câu chuyện này phần lớn đều đến từ chính sử.

    Vì vậy, ta chỉ có thể nói những thứ trong sách giáo khoa hoàn toàn không được học vẹt mà thiếu đi suy nghĩ.

    Trở lại với cậu chuyện, chúng ta hẳn phải tin rằng nếu đế vương sinh ra có hiện tượng lạ thì bọn ma đầu tất nhiên không chấp nhận lạc hậu.

    Và con trai của Miêu Gia chắc chắn không phải là đèn đã cạn dầu…

    Lúc này, Tề Băng chen miệng vào:

    “Ta không biết những chuyện về kết giới của thần, Drebber và London. Các ngươi có thể giải thích sơ qua hay không?”

    Miêu Gia nói:

    “Đợi có thời gian rảnh đi đã, chứ để Vương Hủ kể thì kiểu gì cũng không rõ ràng.”

    Những câu chuyện có nội dung liên quan đến Thiên Đường, Địa Ngục và Thần thì chỉ sau khi Miêu Gia chỉnh sửa lại câu từ, mới có thể đem “tin tức an toàn” đến cho Tề Băng.

    Vương Hủ bỗng nói:

    “Thật ra, trong giấc mơ ta có chú ý tới một điều. Các ngươi có cảm thấy… rừng cây này… tỏa ra mùi xác chết hay không?”

    “Còn cần ngươi nói sao? Thối như vậy mà ngửi không ra thì ta là dòi mất rồi.”

    Miêu Gia trả lời.

    Tề Băng dừng lại:

    "Không phải chứ."

    Miêu Gia và Vương Hủ đều quay đầu lại nhìn hắn:

    "Làm sao vậy?"

    Sắc mặt Tề Băng thay đổi, mồ hôi lạnh chảy xuống đầm đìa:

    “Ta không ngửi thấy! Không chỉ là mùi xác chết, ta không còn ngửi thấy bất cứ mùi gì khác nữa!”

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi no_dance8x, ngày 17-05-2018 lúc 19:14.
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

  8. Bài viết được 15 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,adbn,datvkl,dungkhocnhaem,lamsonquaikhach,MrazShooters,omega89,pestie,quangheo,spchjken,thanhviet170906,Tieu Lan,Trường Minh,wooddoll,xbaby,
  9. #320
    no_dance8x's Avatar
    no_dance8x Đang Ngoại tuyến Thiên Hạ Vô Cẩu
    Vạn Vật Vô Tình
    Vô Sầu
    Vô Ưu
    Thông Ngữ kỳ nhân
    Ngày tham gia
    Jul 2011
    Đang ở
    Độc Cô Thôn
    Bài viết
    10,090
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 8: Nguyệt hạ hung trạch
    Chương 22: Trận pháp
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 19:16:13 ngày 20/05/2018, tổng số chữ: 1640

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    "Thì ra… ngũ giác đang dần dần biến mất…”

    Miêu Gia nghĩ ngợi rồi nói:

    “Khó trách từ khi bắt đầu đi vào đây đến giờ, ta cảm thấy có chỗ không đúng. Việc các giác quan dần mất đi ắt hẳn có quan hệ trực tiếp đến trình độ linh thể hợp nhất. Linh lực của ta mạnh hơn ngươi một ít nên ảnh hưởng muộn hơn, giờ còn chưa biểu hiện ra, có điều chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

    Vương Hủ chỉ vào bản thân rồi nói:

    "Sao ta không bị gì hết?"

    "Tất nhiên là nhờ năng lực Chúa Tể rồi. Hay ngươi tưởng là do mình đẹp trai?"

    "Hừm."

    Vương Hủ dùng tay điều chỉnh lại tóc tai.

    Tề Băng lại hỏi:

    “Nhưng linh thức đạo thuật và năng lực của Vương Hủ đều bị suy yếu tại không gian này giống chúng ta. Tại sao ở đây hắn không bị ảnh hưởng bởi việc đánh mất ngũ giác?”

    Miêu Gia nói:

    “Thứ làm suy yếu năng lực của chúng ta là kết giới của thần nên không thể đối kháng được. Còn về mảnh rừng chiếm lấy ngũ giác của con người…”

    Hắn ngẫm nghĩ lại rồi giải thích:

    “Là do một loại trận pháp của phương Tây, không khác kỳ môn độn giáp của phương Đông là mấy, đương nhiên trong cũng có vài điểm khác biệt.”

    Hắn quay sang nói với Vương Hủ:

    “Trong mơ, ngươi đã đi qua mảnh rừng này phải không?”

    Vương Hủ gật đầu.

    Miêu Gia hỏi tiếp:

    "Có phát giác chỗ nào kỳ lạ chưa?"

    “Hừm, khó diễn tả lắm, ngoại trừ việc trên cây có mùi thi thể thì ta cảm thấy nơi này lớn hơn nhiều so với bề ngoài.”

    Miêu Gia nói:

    “Vậy là được rồi, ta thì chú ý tới việc mảnh rừng này nằm ở trên cao và toàn bộ diện tích che phủ không chênh lệch nhiều với loại công viên lớn ở trung tâm thành phố. Chúng ta chỉ đi xuyên qua một phần rìa của nó, không thể nào đi lâu như vậy được. Vì vậy, ta kết luận rằng chúng ta đang đi vòng...

    Ta nghĩ tác dụng của trận pháp này là dùng để vây khốn. Thời gian trôi qua thật lâu thì người bị vây càng chẳng còn nhiều giác quan, thậm chí đến cuối cùng sẽ trở thành cái xác không hồn, không có ngũ giác.”

    Hắn lại quay sang nói với Vương Hủ:

    "Từ giờ trở đi, ngươi dẫn đường."

    Vương Hủ trả lời:

    "Có gì khác nhau à?"

    “Có chứ, vì chỉ có ngươi mới đi ra ngoài được. Con đường mà ngươi đi tiệm cận ‘đường thẳng’, mà ta và Tề Băng đều vô tình đi vòng.”

    Nhận ra thần sắc của Tề Băng trở nên khác thường, Vương Hủ bèn không hỏi nữa mà im lặng đi tới thật nhanh, bởi hắn sợ rằng nếu làm không tốt thì còn mất thêm những giác quan khác nữa.

    Miêu Gia và Tề Băng nhanh chóng đuổi kịp. Ba người đi thêm chốc lát thì quả nhiên tìm thấy đường ra, lờ mờ có thể thấy một con đường nhỏ uốn lượn lên đến chỗ cao nọ.

    Gần như ngay lúc đi ra khỏi rừng cây, thần sắc của Tề Băng mới thả lỏng:

    “Cảm giác đã khôi phục, xem ra mảnh rừng vừa rồi đúng là trận pháp.”

    Miêu Gia nói:

    “Đó là một trận pháp rất ác độc. Thật ra, những gốc cây tỏa ra mùi xác chết đều là người từng đi vào mảnh rừng này. Bọn họ đánh mất cảm giác nhưng vẫn tiếp tục đi tới với ý định thoát khỏi mảnh rừng, dù không thể. Cuối cùng, họ đã trở thành một phần của trận pháp. Sự oán hận và tuyệt vọng lại trở thành năng lượng để duy trì trận pháp. Tuy chúng ta nhìn không ra nhưng những gốc cây tại đây luôn luôn di chuyển, vì các vong hồn chỉ nghĩ đến việc rời khỏi rừng cây. Vì lẽ đó, mảnh rừng này liên tục xảy ra biến hóa, người bước vào sẽ đánh mất phương hướng, cho dù để lại ký hiệu ven đường cũng không có tác dụng, sau đó sẽ có người chết. Đây là một trận pháp gần như không thể giải, với lại, linh hồn bị nhốt bên trong còn phải chịu sự tra tấn vĩnh viễn.”

    Vương Hủ nói:

    “Thôi đi, nói rõ ràng thì làm được gì? Truyền nhân của Độn Giáp Thiên Thư đâu rồi? Chẳng phải đến thời điểm quan trọng vẫn phải dựa vào bổn đại gia hay sao?”

    Miêu Gia ấy vậy mà không hề tỏ ra tức giận, lại còn nhìn Vương Hủ với vẻ thương hại:

    “Kỳ môn độn giáp là một môn khoa học tồn tại từ thời Ân Thương, có hệ thống rõ ràng, là một môn mà người bình thường cũng có thể học tập. Mặc dù về sau nó gần như thất truyền nhưng nó quả thật từng tồn tại.

    Trận pháp và kết giới vừa rồi cần những người bình thường không có năng lực linh hồn để hình thành, nên không còn là khoa học, mà là năng lực.

    Ta chỉ mượn nhờ năng lực của một người để đối kháng với một loại năng lực khác mà thôi. Ngươi lên án ta không có nghĩa lý gì cả, vì dùng tri thức của ta đi đối kháng với năng lực kia không phải là một yêu cầu hợp lý.”

    Sau khi bị người ta lấy lý lẽ khinh bỉ một phen, Vương Hủ không thèm cưỡng từ đoạt lý nữa, vì cả bọn đã đi đến trước cửa ra vào. Ban ngày đi đến trước căn phòng này quả nhiên không có cảm giác âm trầm. Ba người nhìn nhau một cái rồi nối đuôi nhau đi vào trong.

    Tình cảnh trong nhà không khác nhiều so với trong giấc mơ, tất cả đều bình thường, đồ dùng trong phòng được lau dọn rất hoàn hảo, thậm chí có thể nói là không dính một hạt bụi. Cả ba thương lượng vài câu rồi quyết định chia ra lục soát.

    Tòa nhà này rất lớn, phòng ốc rất nhiều, nào là phòng ăn, phòng trà, nhà kho, tầng hầm, và cả WC. Kiểm tra một phen, ai nấy đều cảm thấy phù hợp với lẽ thường nên chuẩn bị đi lên lầu hai.

    “Lầu hai đều là phòng ngủ. Ngươi hãy mang bọn ta đến căn phòng xảy ra vụ giết người trước đi.”

    Miêu Gia nói.

    Vương Hủ hơi do dự bước lên bậc thang. Kế đó, hắn dẫn hai người đi qua hành lang và tới trước cửa căn phòng nọ. Trong giấc mơ tối qua, hắn tỉnh lại ngay khi đi đến đây.

    “Nếu có biến cố gì… thì các ngươi phải yểm hộ ta đó nha…”

    Vương Hủ đặt một tay lên cửa rồi quay lại nói.

    “Dài dòng làm gì.”

    Miêu Gia đạp một cái vào mông khiến Vương Hủ lao thẳng vào trong phòng.

    Loạng choạng bước vào phòng, Vương Hủ còn chưa nhìn thấy tình huống trước mắt thì đã thủ thế sẵn. Nếu lúc này có yêu ma quỷ quái nào đui mù xông lên thì sẽ phải nhận lấy loạn quyền trước tiên.

    Nhưng rõ ràng hắn đã lãng phí tâm tư, bởi lẽ căn phòng trước mắt rất bình thường. Tấm nệm trên giường cũng rất sạch, khác xa so với cảnh máu me văng tung tóe khắp nơi trong tưởng tượng.

    Miêu Gia và Tề Băng cùng bước đến nhìn bốn phía. Kế đó, Tề Băng hỏi một câu rất có tính kiến thiết:

    “Chẳng lẽ con quỷ kia đã dọn dẹp hiện trường?”

    Miêu Gia nói:

    “Ta vẫn thấy căn phòng này rất kỳ quặc. Đến tối, chúng ta quay lại xem sao.”

    Vương Hủ nói:

    "Bây giờ đi đâu?"

    “Ta sẽ đi đến nhà kho để nấu ăn, vừa nãy nhìn thấy bên trong có rất nhiều nguyên liệu, đoán chừng để sẵn đó để nuôi dưỡng con người, nhưng không sao, tối nay ta làm cơm Tây vậy.”

    Vương Hủ cả kinh:

    “Này! Ngươi là Lão Sói Xám à? Lão Sói Xám cũng chưa chắc ở một chỗ như thế này đấy nhé! Ngươi biết ở đây kỳ quặc mà còn chuẩn bị ở lại đây hay sao?”

    Tề Băng bày tỏ ý kiến:

    “Chúng ta đang bị nhốt trong không gian này nên cần phải giải quyết chuyện ăn ngủ. Thị trấn thì đã hoang phế, còn phải gặp nguy hiểm khi đi qua mảnh rừng kia, với lại căn nhà này còn là nơi cần điều tra trọng điểm nữa…”

    Miêu Gia tiếp lời:

    “Cho nên tạm thời ở lại nơi này là sự lựa chọn tốt nhất.”

    Hai gã kia đối đáp nhau rồi đi xuống lầu. Vương Hủ thì vẫn còn đứng nguyên đó. Với trí tuệ hơn người của mình, hắn đã đưa ra hai suy luận:

    Thứ nhất, nếu hắn không đi theo thì rất có thể cơm tối sẽ không có phần.

    Thứ hai, người ở phòng này vào đêm nay chắc chắn là hắn…

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Bạn không thể reset lại cuộc sống nhưng có thể reset mối quan hệ
    Nỗ lực không phản bội chúng ta nhưng ước mơ thì có đấy
    Tuổi trẻ chỉ là một trò lừa, không hơn

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,a39000,adbn,dungkhocnhaem,lamsonquaikhach,MrazShooters,omega89,pestie,quangheo,Solidus,wooddoll,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status