TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Bạn thích nhân vật nào?

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 65 1231151 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 322

Chủ đề: Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định Quỷ Hô Bắt Quỷ - Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai (Mới nhất: Quyển 8 Chương 24)

    Quỷ hô bắt quỷ - 鬼喊抓鬼
    Tác giả: Ba Ngày Ngủ Hai
    Nhóm dịch Độc Cô Thôn
    Giới Thiệu

    -----o0o-----

    Vương Hủ là một trạch nam gàn dở, hắn mướn nhà trọ cạnh một khu nghĩa địa để tiết kiệm ngân sách. Sau khi bị một sự việc ma quái hù dọa, hắn quyết định đào mộ để trả đũa oan hồn, may sao nhận được quyển sách Phục Ma.

    Bước vào hành trình săn đuổi ma quỷ không có lối thoát, cuộc đời hắn rồi sẽ ra sao?

    Hãy cùng theo dõi Quỷ Hô Bắt Quỷ và cảm nhận đỉnh cao của sự hài hước...

    Chào thân ái và quyết thắng!!!




    -----o0o-----

    Link tiếng Trung: http://www.qidian.com/Book/1255552.aspx
    Lần sửa cuối bởi Nhóm dịch thôn Độc Cô, ngày 11-05-2018 lúc 17:59.
    ---QC---
    Phiến Tội - Đơn giản là siêu phẩm
    Hidden Content color="Red">Quỷ Hô Bắt Quỷ - Một bộ truyện rất hay, không thể bỏ qua bất kỳ chương nào:
    http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=81450


  2. Bài viết được 343 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    673757,Aficio,alibobo,aliking,anhhung8x,anhnv.tex,anhungcuabom,apovt89,ayahayate,a_Dk,bachkimkysi,bacmenh,Ban Lại Lập,Bạch Nhị Gia,Bảo Ảnh,binhso1988,blackcat_gx,BlueSky219999,BOBVU73,bopday2004,boynohandsome,CM Punk,cooro21,Darkzergling,datvkl,diangucmauden,diepnguyen,dolekim,Dothy,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,Erus Sin,fbithanh,gaconthikshoot,harynguyen9,hellflame4168,heogay83,hiepkhachsitinh395,hotfam501,hpdv2500,hs2806,htinh000,htnt2005,iken447,jjjlll,johnadam,khacvu,kingorchid,KradAngel,Ksor Din,kungai,lamlai123,lamsonquaikhach,langbavibo,lanhansinh,LãoLong,Lạc Phong,longhang,longkevin98,longthienbao,Luciferht,maivu1233,map,megia100,minhphi,mrcaothu,mrdjeu,mtuanbkhn,myancongchua,mysexylove50,neverwon,ngocdong187,ngocnghechvn,nguoilatao,nguvl,nhiduonggia,nhoctilk,nogania,no_dance2909,no_dance8x,nts1412,odin,onglao,oresera,pestie,phaiaoluc,phapdeptrai,phuongvanlam,pin,qami11,quangheo,romolus82,ron_le93,rukuru,ruoibattu,Sieunhanhp0,silver_eyes,sinhvien_hlu,Sneaky,sonrip82,supernhan007,tenten1985,than y,thanchit123,thehien12391,TheKiller,thekingmuhn,Thiện Lương Ác Ma,tienxu987,timpro,TJinzo,tomminh,trungninja,tuandayy1,tuantktk,tuantrungqn,tuan_ohyeah,tuyendet,Ui_da,vampireheart,vegito,vietinus,Voọc,vtgcnn,Xanh Trời Xanh Nước,xsiverxx,yeu_hau,zet$$$,zinzz,ĐẠI LONG,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định


    Tự chương: Đêm Mưa
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 12:34:56 ngày 28/7/2012, tổng số chữ: 2844

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Trận mưa trước mắt đã rơi được vài tiếng đồng hồ. Bây giờ là ba giờ sáng, ngoài trời mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ĩ.

    Lúc này, Vương Hủ bỗng trùm áo mưa lên người, cầm chiếc xẻng sắt ra khỏi cửa và đi đến khu nghĩa địa bên cạnh nhà trọ.

    Công việc đào bới đã bắt đầu như vậy.

    Trong thời gian đó, vùng ngoại ô thành phố vẫn như bình thường. Trên đường phố chẳng có lấy một chiếc xe chạy qua, tất nhiên người đi đường lại càng không. Trong cơn mưa to như trước mắt, cho dù quần chúng vây quanh Vương Hủ nhưng nếu đứng cách hắn mười mét, thế thì chắc chắn không biết hắn đang làm việc gì và cũng chẳng rõ hắn là người hay là ma.

    Giờ phút này, Vương Hủ buồn bực vô cùng. Đương nhiên không phải do tâm huyết dâng trào sau khi đọc mấy bộ truyện như Ma Thổi Đèn nên muốn dựa vào công việc trộm mộ để phát tài, mà hắn làm vậy vì bất đắc dĩ. Thật ra hắn mới trọ ở căn nhà cạnh nghĩa địa được ba ngày, suy nghĩ ban đầu của hắn chính là: Chắc chắn phòng trọ ở bên cạnh nghĩa địa sẽ có giá cả rất bèo bọt. Dù sao mình cũng là người theo chủ nghĩa duy vật, đã vậy còn là trạch nam (1), mà trạch nam thì chỉ cần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính là được. Chẳng lẽ trong lúc rảnh rỗi, ta lại đứng trước cửa sổ ngắm nhìn phương xa rồi rống to lý tưởng sống của mình à? Nghĩa địa thì mặc kệ nghĩa địa chứ sao.

    Vậy là đêm hôm đó liền xảy ra chuyện, cụ thể hơn là vào mười hai giờ. Khi đó, Vương Hủ đang lên mạng thì bỗng nhiên ngoài cửa sổ vang lên từng nhịp tim liên tục. Thình thịch, thình thịch... Âm thanh này vọng vào trong nhà với tốc độ không nhanh, không chậm. Mới đầu, Vương Hủ còn tưởng rằng mình lên mạng lâu quá nên nghe nhầm. Hắn bèn tắt máy tính đi ngủ. Nào ngờ vừa ngã xuống giường, âm thanh kia lại vang lên trong đầu, không những thế còn rõ ràng hơn lúc nãy. Chắc chắn là tiếng tim đập!

    Vương Hủ cảm thấy yết hầu khô khan, toàn thân ướt đẫm vì mồ hôi lạnh toát ra. Phải biết rằng ngoài cửa sổ là một khu nghĩa địa, không có căn nhà nào khác. Còn tiếng tim đập, nếu không áp tai lên trên ngực người khác thì chắc chắn sẽ không nghe được. Vậy chuyện gì đang xảy ra?

    Cuối cùng, người theo chủ nghĩa duy vật như hắn đã nghĩ ra một phương pháp giải quyết vấn đề rất hợp lý, đó chính là uống thuốc ngủ và không cần để ý gì nữa...

    Ngày hôm sau, khi Vương Hủ tỉnh lại thì đã là giữa trưa.

    Hắn ôm cái đầu đau như búa bổ để bắt đầu công việc của một trạch nam, đó chính là lên mạng, ăn cơm, rồi lại lên mạng, sau đó lại ăn cơm...

    Chẳng mấy chốc lại đến nửa đêm.

    Âm thanh kia lại vang lên một lần nữa. Phòng tuyến tâm lý của Vương Hủ đã hoàn toàn sụp đổ. Đêm hôm đó, hắn nằm trên giường, mắt trợn tròn, lần lượt sử dùng di động và chiếc radio kiểu cũ để ghi âm trong một khoảng thời gian dài. Nếu Vương Hủ có thể chứng minh sự tồn tại của những âm thanh trên thì rồi đây sẽ có biện pháp giải thích thỏa đáng. Đây là lý luận cuối cùng và cũng là ngọn cỏ cứu mạng hắn.

    Buổi sáng ngày thứ ba, đôi mắt của Vương Hủ ngập tràn tơ máu. Âm thanh đó dừng hẳn vào lúc nào cũng không rõ, thậm chí hắn còn chẳng biết có phải đêm qua mình đã thức trắng hay không. Thứ duy nhất hắn còn nhớ chính là trong máy ghi âm chỉ có hơi thở của mình mà thôi.

    Vương Hủ lại mở điện thoại, đè nút ghi âm thêm một lần nữa.

    “Nếu như nghe thấy đoạn ghi âm này và nhớ rõ mình là tác giả thì ta không nghe nhầm hoặc bị tâm thần phân liệt. Dù sao máy ghi âm vẫn chạy bình thường.”

    Sau khi Vương Hủ mở đoạn ghi âm này hai lần, hắn thở dài một hơi rồi đi ra ngoài mua một cái xẻng...

    Khu nghĩa địa trước mắt tồn tại từ trước giải phóng nên không hề có người quản lý, thậm chí vài phần mộ không hề có bia. Vương Hủ vừa mua xẻng về, lập tức vào giữa nghĩa địa, nghiến răng nghiến lợi nói:

    “Cái đám già mà không chết kia, chúng bây dám quấy rối trạch nam à! Lẽ ra chúng bây phải có giác ngộ làm tròn bổn phận hồn phi phách tán chứ! Ông đây nói cho các ngươi biết, loại sinh vật như trạch nam chỉ cần đóng cửa lại sẽ đến một thế giới khác với cái vũ trụ này! Khác với vũ trụ này! Chúng bây hiểu không hả? Buổi tối hôm nay, nếu thằng nào con nào còn dám thình thình thịch thịch, ông đây sẽ không để yên. Đến lúc đó, ông đây lại đến đào mồ cuốc mả chúng bây!”

    Vương Hủ hùng hùng hổ hổ, khuôn mặt cố làm bộ dữ tợn, sau khi chửi một hồi rồi tự cho rằng lời nói ngụy biện của mình đầy uy hiếp. Kết quả, lời nói còn chưa dứt thì trên trời liền đánh xuống một tia sét, thiếu chút nữa dọa hắn té ngửa ra đằng sau.

    May sao không ngã xuống, hắn bèn sửa sang quần áo, chắp tay sau lưng rồi nghênh ngang về nhà trọ.

    Cũng không biết hắn làm bộ như vậy để cho ai xem? Dù sao chỉ có ông lão bán dưa hấu ở phố đối diện bị hắn hù dọa. Trong mắt lão, người hàng xóm này tự dưng nổi hứng cầm xẻng sắt giương nanh múa vuốt giữa nghĩa địa, thiếu chút nữa lão đã trực tiếp gọi 110.

    Thật ra, kiểu thanh niên có ít kinh nghiệm xã hội như Vương Hủ chỉ biết làm như vậy. Hễ gặp chuyện gì cũng cho rằng mình có khả năng giải quyết một mình. Vì lẽ đó, Vương Hủ không qua nhà hàng xóm nghe ngóng chút đỉnh. Mà chỉ cần hắn hỏi ông chủ Trương bán dưa hấu phố đối diện thì sẽ biết được rất nhiều chuyện. Ví dụ như khu nghĩa địa trước mắt không lớn lắm nhưng hồi xưa là dinh thự của một gia đình thời Thanh mạt. Về sau, dinh thự bị một cơn hỏa hoạn bất ngờ thiêu trụi nên trở thành đất hoang từ đó. Ba mươi năm tiếp theo, có người xây một biệt thự kiểu Âu tại đây. Người này là chủ trước của nhà trọ Vương Hủ đang ở. Đến thời kỳ kháng chiến, biệt thự được bộ chỉ huy quân đội sử dụng vài năm. Nghĩa địa ở bên cạnh được hình thành trong những năm này.

    Nếu đổi lại là một kỳ tài trời sinh, khí thế bá vương, đẹp trai chân heo, v.v... chuyển đến nơi đây, nói không chừng sẽ phân tích được rất nhiều thứ có ích từ số tin tức trên. Tiếc rằng Vương Hủ của chúng ta chỉ là một trạch nam tầm thường, nói đến chỗ đặc biệt hơn người thì chỉ có giỏi nói nhảm mà thôi.

    Thế là trong đêm mưa hôm ấy, Vương Hủ vác xẻng xúc đất như một thằng khùng. Dường như trận mưa to trước mắt muốn trợ giúp hắn. Chiếc xẻng vừa chạm vào mảnh đất lầy lội thì liền bị cắm ngập. Lẽ ra việc đào mộ tốn nhiều thể lực rất khó khăn với thể trạng mảnh mai của Vương Hủ, ấy thế mà chẳng tốn bao nhiêu hơi sức.

    Tiếng tim đập vẫn còn đó. Âm thanh vang vọng ngay trong đầu hắn, bịt tai cũng không tránh được.

    Dường như âm thanh ở bên dưới đống đất!

    Chắc hẳn dưới ô đất này không có bia mộ, mà là một thứ gì đó!

    Vương Hủ đào đất như điên dại. Hắn đã quên đi nỗi sợ hãi, thay vào đó là sự phẫn nộ, ngoài miệng không ngừng chửi thầm:

    “Đồ vật kia, mày có muốn chết hay không? Thân bị vùi trong đất mà còn thình thịch mãi. Mày hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người khác đúng không? Hừ hừ, xem ông đây chơi chết mày như thế nào.”

    Nói đến đây, giọng nói đột ngột dừng lại, xẻng sắt đã đụng trúng một vật cứng. Suy nghĩ đầu tiên của Vương Hủ là xương cốt. Song, khi hắn đào lên và thấy rõ thứ này thì đèn pin trong miệng thiếu chút nữa đã rơi xuống.

    “Oa... Oa ha ha...”

    Vừa ngậm đèn pin, Vương Hủ vừa cười ngây ngô nửa phút. Thế mà tâm trạng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

    “Nhìn thế nào thứ này cũng là bảo vật à nha. Ha ha, phát tài rồi, phát tài rồi...

    Vương Hủ lầm bầm lầu bầu xong, liền đào hẳn vật kia lên.”

    Bấy giờ, hắn đã đào được cái hố sâu hơn hai mét, theo lẽ đã phải sức cùng lực kiệt. Nhờ nhìn thấy hộp gỗ nên hắn đột ngột tỉnh táo, động tác lại càng nhanh thêm vài phần.

    Chiếc hộp này không lớn, chỉ to cỡ hộp giày nhưng rất nặng. Vương Hủ dùng hết sức mới miễn cưỡng mang nó ra khỏi hố.

    Lúc đào đất, Vương Hủ không nhận ra cái hố đã từ từ cao hơn thân mình nên khi leo lên dính phải đầy bùn. Song, hắn không thèm để ý vì đã quá mệt.

    Hắn không biết mình đã mất bao nhiêu thời gian để đi vào nhà. Nói tóm lại, hắn đã mệt mỏi đến mức không còn sức lực.

    Vương Hủ nhìn thoáng qua cửa sổ, tin chắc rằng mình không hề để lại bất cứ dấu vết nào rõ ràng. Hắn cũng bất chấp mồ hôi nhễ nhại lẫn bùn đất khắp người, ngồi đại xuống sa lon, lau sạch hộp gỗ và cẩn thận quan sát.

    Hắn tin chắc vật này rất đáng giá, không phải vì đào được chiếc hộp trong mộ, mà hắn phát hiện hộp gỗ không hề bị hư hại dù chôn trong đất. Đặc biệt là chẳng có hề dấu vết khi bị xẻng đục trúng.

    Trí tưởng tượng phong phú liền phát huy tác dụng. Theo hắn, công nghệ hiện đại không thể chế tạo hộp gỗ như vậy. Vậy nó là thứ gì? Đoán chừng bên trong không mã não ngọc thạch thì cũng là vàng bạc châu báu.

    “Coi bộ ngươi đã đào được một đồ vật khó lường.”

    “Đúng vậy, thời vận sắp đến rồi. Á! Ngươi là ai? Tại sao lại vào nhà của ta?”

    Vương Hủ kinh hãi, vội vàng bật dậy ngay lập tức. Sau lưng hắn có một người khác. Người này mở miệng nói chuyện ngay lúc hắn định mở hộp gỗ.

    “Nó đã chọn ngươi chứng tỏ ngươi có chỗ hơn người. Đây là danh thiếp của ta. Hôm nay cứ đến địa chỉ trên đó mà tìm.”

    Nói xong, người này đi đến trước mặt Vương Hủ rồi cúi người đặt danh thiếp lên bàn trà.

    Bấy giờ, Vương Hủ mới nhận ra gã ta chừng ba mươi tuổi, đầu tóc lôi thôi, râu ria chưa được cạo sạch, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

    Hắn nghĩ thầm: Nếu mình tiếp tục làm trạch nam thì mười năm sau sẽ biến thành gã.

    Vứt suy nghĩ kỳ quái ra sau đầu, Vương Hủ rống to:

    “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta! Ngươi là ai? Ta sẽ báo cảnh sát đấy!”

    Người nọ làm bộ không nghe thấy. Vẻ ngoài vẫn bình tĩnh như nước, hắn thều thào nói:

    “Nếu như ngươi không đến văn phòng thám tử trước bốn giờ chiều nay, vậy thì... ha ha, ta không nói nữa. Ngươi hãy coi chừng.”

    Người bí ẩn vừa nói vừa đi. Lúc nói xong vừa hay trùng với động tác đẩy cửa. Lúc bước ra ngoài, bóng lưng của hắn nhanh chóng biến mất trong cơn mưa.

    Nghe gã nói xong, Vương Hủ sửng sốt mất vài giây. Đợi đến khi đuổi theo thì không còn kịp nữa. Tầm nhìn bên ngoài có hạn nên không thể nhìn thấy bóng người.

    Vương Hủ quay vào nhà và bắt đầu thuyết phục chính mình. Có thể nói từ nhỏ đến lớn hắn toàn nhờ vào phương pháp này để không nổi điên.

    Hắn thuyết phục bản thân rằng người nọ chỉ là ăn trộm. Vì thấy mình cầm xẻng về cùng với một chiếc hộp gỗ nên nói lung tung nhằm tìm thời cơ thoát thân.

    Sau khi "nghĩ thông suốt", Vương Hủ cầm danh thiếp trên bàn trà lên, định ném vào thùng rác. Song, hình ảnh tiếp theo khiến hắn như rơi vào trong hầm băng.

    Trên danh thiếp viết: Miêu Gia - văn phòng thám tử chuyên điều tra về những chuyện kì bí.

    Nơi ghi địa chỉ trống không!

    Vương Hủ nhìn chằm chằm vào hai chữ "chuyện kì bí", khóe miệng co giật:

    “Nói giỡn à, chắc chắn là nói giỡn. Oa ha ha, vậy mà nói coi chừng. Coi chừng cái gì? Coi chừng toi mạng à? Ê, thằng kia! Ngươi mau trả lời ta đi chứ, quân khốn khiếp!"

    Sau khi dùng một tách cà phê nóng, Vương Hủ đã bình tĩnh lại. Cũng không phải hắn bình tĩnh nhờ uống cà phê, mà là vì bàn tay run rẩy nên đổ hết vào đũng quần.

    Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Chi bằng ta hãy tính đến bước tiếp theo.

    Vì vậy, Vương Hủ lập tức khóa chặt cửa nẻo rồi mang hộp gỗ vào trong phòng ngủ.

    Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn mở hộp gỗ ra...

    -----o Chú thích o-----

    (1)Trạch nam là những người luôn cu rú trong nhà, trốn tránh xã hội.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Nhóm dịch thôn Độc Cô, ngày 07-10-2016 lúc 00:44.

  4. Bài viết được 448 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01239642211,157,673757,a39000,alibobo,anhvietcntt,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,bachkimkysi,BackStab,bacmenh,ball_fly103,baokiem,bibobaba90,binhso1988,blackcat_gx,blackwall,BlueSky219999,BOBVU73,bopday2004,boynohandsome,bpvn0111,chicken_vn,chutuoc0008,cloud_strike,CM Punk,congamap,cooro21,cor,cuongi17,Cypress,daicathai,Darkpinces,darkyunie,Darkzergling,datgioi123,datvkl,DDAGEAR,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,dolekim,Dothy,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fanmiq,fbithanh,finefire,gaconthikshoot,gio_mua_dong,hach,hade,hai@ya,hakidaki,harynguyen9,hellflame4168,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoangdinhdao88,hoanlamthao,hotfam501,htluu,iahokra,jjjlll,kamizake,khacvu,khangnguyen,khanhlta,khiemcallboy,khongancom,khuccui,kingorchid,kira,knighthero92,KradAngel,Ksor Din,kungai,kyo09,lamlai123,langbavibo,lanhansinh,lãng tử hồi đầu,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,ln_amor,longhang,longhong,Longinus,longkevin98,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,manhthoa9x,mcuong1412,Mech,megia100,Meohamchoi,minh5e,minhphi,Mongdaonhan,motsachhanoi,MrazShooters,mrdjeu,mtuanbkhn,myancongchua,narusola,neverwon,nghialythong,ngocdong187,ngocnghechvn,nguoilatao,nguvl,Nhân Vô Ảnh,nhociutruyen,nhoctilk,nobody11,Nobuno,noopWolf,no_dance2909,no_dance8x,nqtien9x,ntrido,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,phandaobn,phapdeptrai,phong thi vân,phong108212,Phongthanhduong1234,phuongvanlam,pin,qami11,quangheo,richard_bmt,rimusm,romolus82,ron_le93,rukuru,sakutara1505,silver_eyes,sinhvien_hlu,Sneaky,sonrip82,sony21in,spchjken,spshin,talaai,tử soái,than y,thanchit123,thatsatcotinh,thattinh091vip,thehien12391,TheKiller,thekingmuhn,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thienduy123,tienxu987,TJinzo,tjnm0c,tranxuat,trinhngoclan,trungninja,truongton92,TrươngTiểuPhàm,tuandayy1,tuantrungqn,tuan_ohyeah,tungd,tuyendet,vampireheart,vanlaanh1412,vegito,viemyeuanh,vietinus,violet1606,Voọc,voduonghuykhoa,vtgcnn,xbaby,xsiverxx,xuanthanhthh,yeu_hau,zehax0,zet$$$,zuespro123,ĐẠI LONG,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 1: Bốn giờ chiều
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 12:43:56 ngày 28/7/2012, tổng số chữ: 2385

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Con người còn thông minh hơn con vật ở một điểm, đó là trên danh nghĩa đường hoàng, họ có thể tẩy sạch máu tươi của những sinh mệnh vô tội trên tay mình.
    Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục


    Hộp gỗ không có khóa, thay vào đó là một cơ quan kỳ diệu. Có lẽ nghề mộc hiện đại đã không còn người nào có khả năng làm được vật này nữa. Vì các loại công cụ hiện đại dùng keo hỗn hợp nên kỹ thuật ban đầu dần dần thất truyền. Phải biết rằng chỉ cần một sư phụ có tay nghề tốt thì đồ gỗ trong nhà không cần phải dùng đinh để kết dính.

    Vương Hủ vừa mở hộp gỗ ra, đôi mắt liền sáng rực lên. Bên trong hộp gỗ còn có một chiếc hộp khác, thậm chí còn quý giá hơn hộp gỗ bên ngoài. Nó được chế tạo từ nguyên liệu giống hổ phách. Dưới ánh đèn, chiếc hộp lộ ra những tia sáng đủ màu sắc, như thể có rất nhiều đám mây trong suốt đang chuyển động trong hồ nước. Cảnh tượng trên khiến hắn không khỏi cảm thấy ngơ ngẩn.

    Đợi hắn bình tĩnh lại, trên hộp bỗng hiện ra chữ, chẳng khác nào dùng một nét mực vẽ trên mặt nước vậy.

    Tuy Vương Hủ không đọc được những chữ này nhưng hắn có thể xác định chúng đều là tiếng Trung. Vì chúng vuông vức và xuôi như nước chảy, rõ ràng thuộc hệ thống thư pháp cổ đại nào đó. Mặc dù bản thân không phải là bao cỏ nhưng hắn cũng chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi. Nào có chuyện thần kỳ như kiểu còn ít tuổi mà tri thức bao quát từ xưa đến nay...

    “Haiz, nếu có thể hiểu thì tốt quá.”

    Vương Hủ tự nhủ.

    Lúc này, dòng chữ trên hộp đột nhiên phai mờ rồi biến mất hẳn như sóng gợn trên mặt nước. Ngay sau đó, nét mực dần dần tụ lại một lần nữa. Ấy vậy mà chúng đều biến thành chữ giản thể!

    Tròng mắt Vương Hủ đã sắp rớt ra, trong lòng tạm nhận định rằng đây là sản vật công nghệ cao thuộc một nền văn minh tiên tiến nào đó.

    “Thiên hạ có bảy cuốn này, xin tặng cho người có duyên. Nếu học được hết một môn kỹ năng trong mỗi tập thì ta mới cảm thấy vui mừng.”

    Câu văn trên thật khó để hiểu hết ý nghĩa. Dường như vị này muốn nói rằng ta để lại bảy chiếc hộp phân tán ở khắp nơi, ai nhặt được là của người đó. Nếu có người học được bản lĩnh bên trong thì hắn rất vui mừng. Còn nữa, theo ý trong câu, đồ vật trong hộp chỉ là học vấn của một môn và phải có "may mắn" mới học được hết.

    Vương Hủ dở khóc dở cười. Vị cổ nhân trên ngoài kiêu ngạo còn có phần hơi điên khùng nữa.

    Kế đó, hắn quét mắt xuống chữ cái ở góc dưới bên trái để nhìn xem rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào. Song, khi nhìn xuống nơi cổ nhân thường ký tên, hắn liền tức đến hộc máu.

    Hai chữ này là Vương Hủ.

    “Tốt, tốt lắm, rất can đảm, rất can đảm... Này, đại ca quay phim đang trốn ở đâu vậy? Đây là game show “Tìm kiếm tài năng diễn xuất” của đài truyền hình phải không? Cái gã đạo diễn kia, ngươi ở đâu? Mau ra đây trả lời cho ta!”

    Tất nhiên không có ai trả lời Vương Hủ. Vì vậy, hắn bèn dừng việc tự thuyết phục mình để tiếp tục mở hộp hổ phách.

    Bên trong là một cuộn sách trúc được bọc trong tấm da dê rách nát. Trên da dê viết "Phục Ma Thiên".

    Vương Hủ không hiểu ba chữ này. Trong khi đó, hộp hổ phách liền hóa thành bụi phấn sau khi hắn lấy cuộn sách trúc. Vương Hủ cũng chẳng trách cứ mà còn mở sách, vừa nhìn vừa gật gù, mặt mày rạng rỡ.

    “Tiên sư cha nó, không hiểu được một chữ. Nó là cái quái gì vậy trời.”

    Vương Hủ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lại nghĩ đến những việc lạ liên tiếp xảy ra suốt mấy ngày nay nhưng tìm không ra bất cứ đầu mối gì. Vì vậy, hắn bèn không thèm suy nghĩ nữa, tắm rửa rồi đi ngủ ngay. Lúc đó là bốn giờ rưỡi sáng, hắn ngủ một giấc thẳng tới xế chiều mới dậy, nhìn vào điện thoại thì thấy đã ba giờ chiều mất rồi.

    Như thường lệ, Vương Hủ rửa mặt, ăn mì tôm rồi tiếp tục công việc hằng ngày của mình. Có vẻ hắn đã đào ra ngọn nguồn của thứ âm thanh kỳ quặc nên cho rằng vấn đề này đã được giải quyết xong. Còn tên ăn trộm để lại danh thiếp vào ngày hôm qua, nếu đã bị mình bắt gặp một lần thì chắc không dám quay trở lại đâu. Cứ như vậy, Vương Hủ nghĩ ngợi qua loa cho xong chuyện, thật sự là một trạch nam đúng tiêu chuẩn. Khổ nỗi hậu quả về sau luôn diễn ra theo chiều hướng tồi tệ.

    Bốn giờ chiều, bầu trời âm u, gió bấc gào thét.

    Vương Hủ đang lên mạng xem tư liệu về cuộc đời của Quỷ Cốc Tử. Mặc dù một người có lên mạng nhiều năm cũng chưa chắc search thử tên của mình. Đôi khi trò này sẽ đem đến cho ta nhiều phát hiện ngoài ý muốn. Ví dụ như Vương Hủ, hắn phát hiện mình trùng tên trùng họ với Quỷ Cốc Tử.

    Quỷ Cốc Tử, họ Vương tên Hủ, là người Vệ quốc, sống ở thời Xuân Thu Chiến Quốc. Từ khi sinh ra đến khi ẩn thế, người này đều sống ở cốc Quỷ. Bởi vậy thế gian gọi là "Quỷ Cốc Tử". Ông từng đảm nhiệm chức Tể tướng nước Sở, đồng thời còn là một thiên tài kinh thiên vĩ địa. Từ binh pháp, võ thuật, kỳ môn bát quái, phát minh binh khí cho đến thiên văn địa lý v.v... có thể nói cách ăn, mặc, ở, đi lại đều hơn người, không có kiến thức nào không biết. Cho dù có những thứ ông ta không giỏi nhưng chỉ cần "hiểu sơ" thì cũng đã đạt tới một cấp bậc thần kỳ.

    Quỷ Cốc Tử vừa là nhà chính trị am hiểu nghệ thuật ngoại giao, vừa là một người am hiểu lục thao tam lược (1). Ngoài ra, ông mang trên người một thân y bát về thuyết âm dương của tổ tông nên cũng là một nhà tiên tri, một thần toán giang hồ. Do đó, thế nhân vẫn luôn cho rằng Quỷ Cốc Tử là kỳ nhân toàn tài.

    Lại nói thêm, ông nhận đồ đệ mà không hề bắt bẻ, chỉ cần là người muốn học thì liền dạy.

    Tuy nhiên, không phải ai trong số họ cũng học được. Đấy là chưa nói đám học trò chỉ học một môn chứ không theo hết toàn bộ. Có thể kể đến những đệ tử nổi tiếng như Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Tô Tần, Trương Nghi, Mao Toại, Từ Phúc, Cam Mậu, Nhạc Nghị, Trâu Kỵ, Lý Tư... Sau khi Lý Khôi chết, Thương Ưởng cũng từng theo học Quỷ Cốc Tử.

    Trong đám đồ đệ, có người học binh pháp, kỳ môn bát quái; có người học võ thuật, tiên thuật; có người học thuật tung hoành, tức là ngoại giao. Quả nhiên chỉ cần học được một môn trong đó là đủ để đi khắp thiên hạ!

    Vương Hủ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hứng thú đối với cuộn sách trúc lại càng gia tăng. Hắn vốn tưởng nó chỉ là một trò đùa không có giá trị. Nào ngờ vị cổ nhân trùng tên trùng họ truyền lại nó là thiên tài như vậy, cũng khó trách được lời nhắn trên hộp hổ phách. Quả nhiên mình ứng với câu "người có duyên". Oa ha ha, nếu học xong bản lĩnh trong cuốn sách này thì chẳng phải có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, cân đối bầu không khí của xã hội và bảo vệ hòa bình thế giới ư? Đó là chưa kể mình sẽ trở thành một trạch nam có tiền có thế, tiếng tăm vang dội nữa.

    Giữa lúc Vương Hủ ngẫm nghĩ đến mức nước miếng chảy thành dòng, màn hình máy tính đột ngột tối đen, sau đó trong màn hình dần xuất hiện một lỗ hổng đỏ như máu, nhìn qua trông giống một cái miệng người đang từ từ hé ra. Hai cái lỗ màu trắng xuất hiện ở trên cái miệng đó. Sau cùng, một khuôn mặt tươi cười từ từ xuất hiện.

    “Ồ, đây là một loại virus mới à? Còn làm bộ dọa người nữa chứ, chỉ là muốn đối phó đại ca đây thì ngươi vẫn chưa đủ tuổi đâu. “

    Vương Hủ thuần thục mở ngăn kéo bàn, lấy ra một quyển sách lậu hướng dẫn format hệ thống. Sau khi đặt trên bàn, hắn duỗi ra chân đá vào nút Restart. Nhưng, mặc cho hắn đá vào cái nút ba lần bốn lượt thì khuôn mặt quái dị vẫn tồn tại như cũ. Đã vậy, nó còn muốn xông ra khỏi ra màn hình. Cảm giác giống hệt như đang xem phim 3D.

    “À há, dám đấu với ta ư!”

    Vương Hủ rút phích cắm điện rồi hả hê nói:

    “Hê hê, cùng lắm thì ta tháo ổ cứng HDD ra.”

    Hắn lại ngồi trước màn hình máy vi tính, nhận ra khuôn mặt không cười quái dị nữa, mà tỏ ra dữ tợn rồi thò đầu ra khỏi màn hình.

    Yết hầu của Vương Hủ chạy lên chạy xuống. Mấy cái răng nanh kia sắp cắn vào cổ của hắn. Nếu là người khác thì đã sợ tới mức té xỉu, hoặc là không biết phản ứng thế nào. Vậy mà Vương Hủ bỗng nhiên vùng lên như chó cùng rứt giậu.

    Chỉ thấy hắn đá một cái thẳng vào màn hình, sau đó tiếp tục dẫm máy tính cho đến khi nát hẳn. Đợi hắn rút chân khỏi màn hình thì máu me dính khắp bàn chân, có vẻ là do đạp trúng miểng chai. May mà dưới chân mang dép lê nên miệng vết thương không nghiêm trọng lắm.

    Giờ phút này đây, Vương Hủ không còn để ý đến đau đớn nữa. Hắn quơ lấy băng ghế, gập nó lại và tiếp tục nện lên màn hình máy tính.

    Thật ra, khi Vương Hủ đạp nát màn hình thì khuôn mặt nữ quỷ đã biến mất. Chỉ có điều trong đầu Vương Hủ đang xuất hiện bốn chữ "diệt cỏ tận gốc".

    Đập phá trọn hai phút, đến khi màn hình máy tính đã nát đến mức không thể nát hơn được nữa, Vương Hủ mới chịu dừng tay.

    “Nhà trọ này không ở được nữa. Ngày mai, không, bây giờ phải chuyển nhà ngay!”

    Suy nghĩ của Vương Hủ hoàn toàn thay đổi. Chuyện đã đến nước này, hắn bèn thừa nhận trên đời tồn tại đồ vật siêu nhiên.

    Cất cuộn sách trúc vào trong ngực, Vương Hủ nhanh chóng nhét vào trong vali một đống nhu yếu phẩm, mấy bộ quần áo rồi chạy xuống lầu. Trên đường đi, Vương Hủ nhìn thấy tấm danh thiếp bị mình vứt xuống đất hồi sáng. Do dự một lúc, hắn nhặt lên rồi chạy ra khỏi cửa.

    Song, vừa bước ra ngoài, hắn liền thấy một cảnh tưởng sởn hết gai ốc!

    Trước mắt Vương Hủ tụ tập một đám người. Trong lòng hắn thừa biết đám này không phải là người. Quần áo trên người chúng thuộc nhiều thời đại, nam có nữ có, già có trẻ có... tất cả đều đờ đẫn. Ngay lúc Vương Hủ nhìn thấy bọn họ, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn rồi đi về phía hắn. Tuy cả bọn chuyển động rất chậm chạp nhưng tốc độ di chuyển cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được hơn mười mét.

    Chúng sắp đi tới trước cửa!

    Ngẩn ngơ hai giây, Vương Hủ bèn đóng cửa thật mạnh. Mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.

    “Không ổn rồi! Đây là Resident Evil trong truyền thuyết. Nếu cứ như vậy thì mình sẽ bị đùa đến chết mất thôi.”

    Chưa kịp cảm thán xong, cổ liền bị một đôi tay bóp lấy. Chẳng biết nữ quỷ kia xuất hiện từ lúc nào mà giờ đây lại đứng trước mặt và muốn giết chết hắn!

    Vương Hủ chợt nhớ đến lời nói của người thần bí tên là Miêu Gia:

    “Nếu như ngươi không đến văn phòng thám tử trước bốn giờ chiều nay, vậy thì... ha ha, ta không nói nữa. Ngươi hãy coi chừng.”

    -----o Chú thích o-----

    (1) Lục thao tam lược: Các tác phẩm quân sự nổi tiếng, ở đây muốn chỉ sự giỏi giang về quân sự của Quỷ Cốc Tử.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Nhóm dịch thôn Độc Cô, ngày 07-10-2016 lúc 00:51.

  6. Bài viết được 376 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,alibobo,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,bachkimkysi,BackStab,bacmenh,ball_fly103,bibobaba90,black11b4,blackcat_gx,BlueSky219999,BOBVU73,bopday2004,boynohandsome,chicken_vn,chutuoc0008,CM Punk,coldblooded,congamap,cooro21,cor,cuongi17,daicathai,Darkpinces,Darkzergling,datvkl,DDAGEAR,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fanmiq,fbithanh,finefire,gaconthikshoot,hach,hai@ya,hakidaki,harynguyen9,hellflame4168,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,hs2806,htluu,iahokra,JadeHn,kamizake,khangnguyen,khuccui,kingorchid,knighthero92,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,kyo09,lanhansinh,LãoLong,Lạc Phong,leduy0102,lieutontrung,longhong,Longinus,longkevin98,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,manhcuong90,manhthoa9x,Mech,megia100,Meohamchoi,minh5e,minhphi,motsachhanoi,MrazShooters,mrdjeu,mtuanbkhn,myancongchua,narusola,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,nguvl,nhociutruyen,nobody11,Nobuno,no_dance2909,no_dance8x,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,qami11,quangheo,rimusm,romolus82,ron_le93,rukuru,ruoibattu,silver_eyes,sinhvien_hlu,Sneaky,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,talaai,tử soái,than y,thanchit123,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,tienxu987,tieubao01,TJinzo,tjnm0c,trangmiu,tranxuat,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tungd,tuyendet,uong_thusinh,vampireheart,vannhan_qng,vegito,vietinus,violet1606,Voọc,voduonghuykhoa,vtgcnn,xbaby,xuanthanhthh,zehax0,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 2: Chạy trốn và thử thách
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)

    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 12:45:45 ngày 28/7/2012, tổng số chữ: 2207

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Sự hô hấp khó khăn khiến khuôn mặt của Vương Hủ đỏ ửng lên. Thứ sức mạnh đè nặng trên cổ đang làm hắn chết dần.

    Vương Hủ muốn đẩy đôi tay trắng bệch của nữ quỷ ra nhưng hắn chạm không được, có cảm giác cố nắm lấy không khí vậy. Mắt thấy mình sắp mất đi ý thức, Vương Hủ nhận ra trước ngực nóng lên. Cuộn sách trúc bỗng lóe lên luồng ánh sáng rất chói mắt. Nữ quỷ hét thảm, lập tức buông hai tay ra và lui về phía sau. Vương Hủ ngã ngồi trên đất rồi thở gấp tại đó.

    Sau khi thở hổn hển một hơi, hắn lập tức xông về phía nữ quỷ.

    Hắn nổi giận, đại não truyền lại cho hắn hai tin tức: Một, nữ quỷ sợ cuộn sách trúc này. Hai, nếu chết ta thì ta phải kéo ngươi theo để làm đệm lót lưng.

    Không thể không nói tâm lí trả thù của Vương Hủ rất mạnh. Mặc kệ ngươi là đầu trâu mặt ngựa hay là thần tiên hoàng đế. Dù gì mạng ta đã nát, cùng lắm đồng quy vu tận với ngươi. (1) Lúc này, hắn tự tay nắm tóc nữ quỷ nhưng lập tức phát hiện mình vẫn tóm vào không khí như trước. Thế là trong đầu bèn nảy ra một ý tưởng.

    Chỉ thấy Vương Hủ lấy cuộn sách trúc đập thẳng vào nữ quỷ. Cầm cuộn sách trúc trong tay chẳng khác nào cầm đèn pin. Chẳng qua, hắn cảm thấy thuận tay hơn so với cục gạch.

    Nhận thấy trên tay có cảm giác đánh trúng, Vương Hủ biết thứ này có tác dụng chạm vào vật không thuộc nhân gian, chắc chắn không phải hàng sơn trại. Trong lòng lại càng tin tưởng cuộn sách trúc là thứ chân truyền từ Quỷ Cốc Tử.

    Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không hề cầm lỏng tay mà dùng một combo bao gồm các chiêu thức thuộc môn phái “đầu đường xó chợ”. Trong lúc nước chảy mây trôi, ngoài miệng liền nói thêm mấy câu hùng hùng hổ hổ:

    “Lớn lên xấu như vậy còn dám chạy đến đây dọa người! Đã vậy còn muốn bóp chết bổn đại gia! Ta mặc kệ ngươi có thuộc "hệ tự nhiên" (2) hay không? Đừng tưởng bở rằng công kích vật lý không có hiệu quả mà cho rằng ông đây sợ ngươi!”

    Vì vậy trong phòng xuất hiện một cảnh tưởng quái dị hết sức: Một người cầm đồ vật bằng trúc đánh một con quỷ rơi răng đầy đất.

    Giữa lúc Vương Hủ đang đánh đến phát nghiện, khóe mắt chợt nhìn thấy những thứ mà hắn không muốn nhìn thấy. Thì ra có một lão bá "xuyên" nửa người qua cánh cửa rồi tiến vào phòng. Tiếp theo, từ trên tường đến cửa sổ, hơn mười vị "hương thân phụ lão" bắt đầu nhào đến. Chỉ một lúc sơ sẩy thôi, Vương Hủ đã bị dồn đến góc tường.

    Hắn bèn giơ Phục Ma Thiên trong tay lên để làm bộ chống đỡ, song chẳng khác nào một người giơ bó đuốc giãy dụa giữa bầy sói cả. May thay, đám hồn ma trên rất kiêng kị cuộn sách trúc, không một con nào dám tới gần mà chỉ đứng yên theo dõi. Điều này khiến hắn cảm nhận được thế nào là "kẻ mạnh rình mồi".

    “Này nhóc, hình như ngươi vẫn còn sống thì phải? Nãy giờ có gặp chuyện gì kỳ quái hay không?”

    Một giọng nói lười nhác bỗng vang lên trong đầu Vương Hủ.

    “Ngươi... ngươi đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Mau cứu ta với!”

    Vương Hủ gân cổ lên trả lời, đồng thời cuống quít tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Hắn biết giọng nói vừa rồi là của Miêu Gia, bởi vì giọng người này rất khó quên. Nó làm cho người nghe tưởng tượng ra một khuôn mặt chưa tỉnh ngủ.

    Với lại, nếu ai gặp phải chuyện quái dị như vậy thì chắc chỉ có mấy gã thám tử “chuyên điều tra những chuyện huyền bí" là đáng tin cậy mà thôi.

    “Ồ, ta à? Ta đang ở trong văn phòng thám tử, chiêu này là "Thiên Lý Truyền Âm" (3), có thể khiến âm thanh xuất hiện ở trong óc của ngươi. Ha ha ha, có phải lợi hại lắm không?”

    “Lợi hại cái rắm! Ông đây sắp toi đời rồi! Có phải hôm qua ngươi biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng cố ý không nói cho ta biết chứ gì? Thay vào đó, ngươi lại nói gì mà bốn giờ chiều để lừa bịp ta.”

    “Haizzz, đúng là thanh niên thời nay. Tuy ta còn trẻ nhưng dù gì vẫn lớn hơn ngươi mấy tuổi đấy. Vì vậy, ngươi xưng “ông đây” hơi sớm đó nha. Giờ ta nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi phải nghe cho kỹ vì ta chỉ nói một lần. “

    Nói tới đây, Miêu Gia dừng một chút. Vương Hủ rõ ràng nghe thấy âm thanh rít một hơi thuốc lá. Lúc này, lửa đã cháy đến nơi rồi. Ấy thế mà thằng cha Miêu Gia kia vẫn còn bình thản quá.

    Mặc dù rất muốn nổi cơn nhưng do chuyện trước mắt có quan hệ đến mạng sống của mình, hắn bèn im lặng nén cơn tức.

    Miêu Gia rít thuốc lâu như một thế kỷ, sau đó mới nói:

    “Ba giờ sáng hôm nay, ta cảm thấy chỗ ngươi có một linh vật mạnh mẽ thức tỉnh. Thứ linh vật này mỗi khi xuất thế sẽ gây nên chấn động kỳ lạ. Linh vật có linh tính càng mạnh thì chấn động càng rõ ràng, ảnh hưởng càng rộng. Vì số người có linh thức trong thành phố này không nhiều nên ta cho rằng đích thân đến xem là tốt nhất. “

    “Kết quả, ta nhìn thấy ngươi đang đào đất ở đằng kia nên nghĩ rằng ngươi được linh vật chọn làm chủ nhân. Thế nhưng, ngươi rất giống một người bình thường, e rằng không chống nổi cuộc truy sát của ma quỷ sau đó mười hai giờ. Do dó, ta quyết định giúp ngươi bằng cách để lại danh thiếp. Nếu ngươi tìm thấy văn phòng thám tử thì sẽ an toàn. Thật đáng tiếc, ngươi không muốn nhận lấy sự giúp đỡ của ta.”

    “Thúi lắm! Cái danh thiếp rách của ngươi không có địa chỉ thì ta biết tìm thế nào? Tìm khắp quả đất à?”

    “Ha ha, thì ra là vậy, ta hiểu rồi. Giờ ngươi hãy đến bên cạnh cửa sổ và ném cuộn sách trúc ra bên ngoài.”

    “Cái gì? Ngươi muốn ta chết đúng không? Ngươi yên tâm, ta cầm nó ở trong tay cũng sắp chết rồi đây. Đợi đến khi thành quỷ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

    “Vì thứ bảo vật này sau khi hiện thế sẽ "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần" nên những hồn ma kia không muốn con người đạt được. Chỉ cần ngươi ném thứ đó đi thì bọn chúng không còn lý do để hại ngươi nữa.”

    “Được, ta tin ngươi một lần!”

    Vương Hủ vừa huơ cuộn sách trúc để dọa đám quỷ, vừa men theo vách tường để di chuyển đến bên cửa sổ. Đến lúc Vương Hủ mở cửa sổ ra thì bỗng một cánh tay từ đâu xuất hiện lôi hắn ra ngoài.

    “Không phải ngươi đang ở văn phòng thám tử chó má gì đó sao!?”

    Miêu Gia không thèm để ý đến nỗi bực tức Vương Hủ. Sau khi vứt tàn thuốc xuống đất, hắn nói một cách lưu loát:

    “Ngươi tin Thiên Lý Truyền Âm ư? Hay do xem Thất Hiệp Ngũ Nghĩa nhiều quá nên thế?”

    Hai người chạy thật nhanh đến bên lề đường, Miêu Gia nhảy lên một chiếc Honda rách nát, Vương Hủ ngồi ghế phụ cạnh tay lái. Nhưng khi mà cửa còn chưa kịp đóng, Miêu Gia đã đạp mạnh chân ga.

    Xe chạy như bay...

    Cảm giác tạm thời an toàn đã khiến Vương Hủ nhẹ nhõm đôi chút.

    Vừa thở hổn hển trên ghế, hắn nói:

    “Rốt cuộc câu nào trong lời nói của ngươi là sự thật?”

    “Ngoại trừ vài câu trêu chọc ngươi thì tất cả đều là thật. Ta thấy sắp bốn giờ mà ngươi còn chưa tới nên mới sang đây xem thử. Tuy ngoài miệng nói ngươi ném thứ đó đi nhưng thật ra chỉ muốn ngươi mở cửa sổ thôi, đừng ném thật à nha. Mà này, ngươi còn giữ danh thiếp của ta không?”

    “Cái danh thiếp này không có địa chỉ lẫn số điện thoại liên lạc, ta giữ lại để làm gì cơ chứ? Móa, tại sao lại như vậy?”

    Vương Hủ kinh ngạc. Hắn đột nhiên nhìn thấy trên tấm danh thiếp có ghi địa chỉ. Rõ ràng ban đầu ở đây trống không mà?

    “À, có lẽ bây giờ ngươi đã thấy được rồi. Ta nghĩ rằng lần tiếp xúc với hồn ma vừa rồi giúp cho linh thức của ngươi thức tỉnh. Và vì ngươi đã có năng lực "linh thị", cho nên... hê hê...”

    Nói đến đây, Miêu Gia nhoài người đẩy cửa bên cạnh ghế phụ lái rồi tung chân đá Vương Hủ xuống.

    Vương Hủ nào phản ứng kịp, đến khi nhận ra thì xe đã chạy được hơn mười mét rồi. Cũng may ngoài lề đường khu ngoại ô thành phố đều được phủ một lớp cỏ dại thật dày, bằng không ngã sấp với tốc độ cao xuống mặt đường sẽ làm xương cốt của hắn gãy bằng hết.

    Chiếc Honda rách nát dừng lại tại một nơi cách đó không xa, Miêu Gia đưa đầu ra ngoài cửa sổ rồi hét thật to cho Vương Hủ nghe:

    “Ngươi đã đạt đến trình độ có thể sử dụng linh thị nên ta quyết định cho ngươi một cơ hội. Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót đến văn phòng thám tử thì coi như đã thông qua thử thách, ta sẽ đưa ngươi vào nghề săn quỷ, dù sao người trong nghề càng ngày càng ít dần đi.”

    Khi Miêu Gia nói hết câu cuối cùng cũng là lúc vừa ngồi lại ngay ngắn.

    Châm một điếu thuốc, hắn định đạp chân gia để rời khỏi, nào ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu đến gần đuôi xe qua kính chiếu hậu.

    Thì ra đó là bộ dạng của Vương Hủ sau khi bị đạp xuống xe. Vết thương không nặng lắm, chỉ chảy một chút máu trên trán. Song, câu nói của Miêu Gia đã nhen nhóm ý định liều chết của hắn.

    Bấy giờ, không thèm để ý đau đớn trên người, hắn lao tới và thành công chồm lên đuôi xe.

    “Thật đúng là một kẻ ương ngạnh!”

    Miêu Gia mỉm cười.

    “Cho ta cơ hội? Lại còn thử thách ta nữa chứ? Ta nói cho ngươi biết, rồi đây ngươi không còn cơ hội để làm việc đó đâu, bởi vì mẹ ngươi sắp nhận được di ảnh và một hộp tro cốt rồi! Đợi ông đây bắt được ngươi...”

    Câu chửi còn chưa nói hết, Vương Hủ liền bay lên trời sau một cú Drift ngoạn mục.

    Đây là câu nói cuối cùng mà hắn nghe thấy khi ở trên không:

    “Nếu hôm nay không tới kịp thì ngươi sẽ chết, hãy cẩn thận.”

    -----o Chú thích o-----
    (1) Đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần: Chết chung một lúc, ngọc đá cùng tan
    (2) Hệ tự nhiên là một từ khái niệm chỉ người có năng lực quả Ác Ma, từ này xuất hiện trong truyện One Piece, tức Đảo hải tặc.
    (3) Thiên lý truyền âm: Truyền âm thanh ngàn dặm, một vị thư sinh trong Thất Hiệp Ngũ Nghĩa sở hữu kỹ năng này.
    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Nhóm dịch thôn Độc Cô, ngày 05-06-2016 lúc 21:21.

  8. Bài viết được 339 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,alibobo,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,bachkimkysi,BackStab,bacmenh,ball_fly103,bibobaba90,black11b4,blackcat_gx,BlueSky219999,BOBVU73,bopday2004,boynohandsome,chicken_vn,chutuoc0008,CM Punk,congamap,cooro21,cor,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,datvkl,DDAGEAR,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fanmiq,fbithanh,finefire,gaconthikshoot,gio_mua_dong,hach,hai@ya,harynguyen9,hellflame4168,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,iahokra,JadeHn,jjjlll,kamizake,khangnguyen,khuccui,kingorchid,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lanhansinh,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,longhong,Longinus,longkevin98,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,manhthoa9x,Meohamchoi,minh5e,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mtuanbkhn,myancongchua,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,nhoctilk,nobody11,Nobuno,no_dance2909,no_dance8x,nqtien9x,nts1412,odin,onglao,pandoraminh,pestie,phivanba,pin,qami11,quangheo,rimusm,romolus82,ron_le93,rukuru,silver_eyes,sinhvien_hlu,Sneaky,sonrip82,sony21in,spshin,Sunfuricacid,talaai,than y,thanchit123,thehien12391,Thiện Lương Ác Ma,tienxu987,TJinzo,tjnm0c,trungninja,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,tuyendet,Ui_da,vampireheart,vannhan_qng,vietinus,violet1606,Voọc,vtgcnn,wolfclan,xbaby,zehax0,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    69
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 1: Sân trường kinh khủng
    Chương 3: Bị bắt
    Dịch và biên tập: No_dance8x
    (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
    Nguồn: Tàng Thư Viện
    Cập nhật lúc 12:47:21 ngày 28/7/2012, tổng số chữ: 2494

    -----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

    Vương Hủ nhanh chóng khôi phục ý thức. Tuy vùng ngoại thành vắng vẻ và ít người đi đường nhưng kỹ năng chạy như bay rồi ngã nhào ra đường không phải là thứ người dân quanh đó dễ dàng nhìn thấy mỗi ngày. Vì vậy, xung quanh nhanh chóng tụ tập được rất nhiều quần chúng, có người gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người ngồi lê đôi mách nhìn cảnh tượng bi thảm của Vương Hủ, có người tới hỏi hắn có phải đang đóng phim hay không, thậm chí còn hỏi có cần diễn viên quần chúng hay không nữa. Tất nhiên, không ai trong số họ nhìn thấy "đại quân cương thi" đang chậm rãi đến gần.

    Vương Hủ thử hoạt động mới phát hiện mình chỉ đổ máu hơi nhiều, xương vẫn ổn mặc dù bầm dập khắp người. Do đó, hắn tự đứng lên, chen lấn thoát khỏi dòng người và cắp đít bỏ chạy.

    Hắn chạy trốn theo hướng Miêu Gia vừa lái xe rời khỏi. Miệng vết thương trên chân phải bắt đầu chảy máu và để lại một vài dấu vết trên đường. Đôi khi có người lái xe trên đường giảm tốc độ để nhìn cho rõ mặt mũi đầy máu của hắn.

    Ước chừng chạy được một cây số, Vương Hủ dừng lại ở ven đường rồi ngồi thở hổn hển. Hồn ma đã bị cắt đuôi từ lâu. Hắn cho rằng nguyên nhân là do bọn chúng không thể rời khỏi nghĩa địa quá xa.

    “Để quên bao đồ trong nhà rồi. Giờ ngoại trừ một cuộn sách trúc và một bộ quần áo dính đầy máu thì trên người không còn đồng bạc nào cả. Lấy tạo hình bây giờ, chắc chắn không thể đi quá giang. Ở đây không có nhiều xe taxi nên cũng không xong. Đấy là chưa nói người ta sẽ xua đuổi mình.”

    Hắn nhìn lại địa chỉ trên danh thiếp: Lầu hai, số 13 đường Đông Phương, thành phố S.

    Vương Hủ nắm rất rõ đường xá xung quanh nhà trọ. Sau khi ước tính khoảng cách, hắn nhận ra mình không phải đi bộ quá xa, khoảng chừng mười đến mười lăm cây số mà thôi. Nếu không xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì chỉ cần ba giờ là đến nơi.

    Càng đi sâu vào trung tâm thành phố lại càng náo nhiệt, người đi đường và xe cộ trở nên đông đúc. Lúc này là sáu hoặc bảy giờ tối nên có cả biển người ở trung tâm thành phố S, chưa kể xe cộ qua lại như mắc cửi.

    Sau khi công việc một ngày chấm dứt, cuộc sống về đêm bắt đầu. Không ai để ý trong biển người có một gã trai dính đầy bùn đen trên người. Vương Hủ cảm thấy cách lăn qua lăn lại trên mặt đất rất sáng suốt. Bụi đất bẩn thỉu có thể che dấu vết máu trên người hắn.

    Mặc dù trong đầu Vương Hủ nghĩ vậy nhưng sự thật là hình tượng của hắn từ một nhân vật khả nghi dính đầy máu trên người đã biến thành tên ăn mày trong mắt người khác.

    Đến tận bây giờ, Vương Hủ vẫn cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn nhòm ngó bốn phía với ánh mắt cảnh giác. Nếu trong đám người đột ngột nhảy ra một nhân huynh ba phần giống người bảy phần giống quỷ, Vương Hủ sẽ không ngạc nhiên. Thay vào đó, hắn lập tức đập cuốn sách trúc rách nát lên đầu kẻ nọ. Miêu Gia đã nói đây là "thử thách" của hắn nên dọc đường ắt hẳn sẽ có yêu ma quỷ quái. Đối với điều này, Vương Hủ một mực tin tưởng.

    Theo hắn, hai lần đối mặt với Miêu Gia là hai lần hắn gặp phải thiệt thòi lớn. Giờ hễ là chuyện có liên quan đến người này thì chắc chắn đều phát triển theo hướng xấu nhất.

    Vương Hủ vừa đi vừa đề phòng, nhưng cũng có lúc bị mất tập trung. Ví dụ như cô gái xinh đẹp đang thử quần áo trong tiệm thời trang ở đối diện. Chậc! Chậc! Dáng người không tệ, bộ đồ đang thử không tệ, món đồ màu tím nàng vừa chọn cũng không tệ, còn món đồ trước đó nữa... Không đúng, vì sao mình nhìn thấy nàng hoài vậy?

    Vương Hủ như bị sét đánh. Bấy giờ, hắn nhận ra mình đã đi qua con đường này ba lần mà không có gì thay đổi.

    Tại sao mình phải đi con đường này liên tục ba lần?

    Hắn nuốt nước miếng một cách khó khăn. Trong đầu lập tức có một giải thích vừa đơn giản vừa chính xác, đó là quỷ dẫn đường!

    Hiện tượng quỷ dẫn đường thường xảy ra vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ đi lòng vòng rồi về lại một chỗ. Hiện tượng này tồn tại trong hiện thật và có rất nhiều người từng trải qua. Về sau, có một nhà khoa học giải thích: Vì bản năng hành động của sinh vật là một vòng tròn nên khi bịt mắt hoặc di chuyển trong vô thức, chúng ta sẽ tự động đi theo một vòng tròn. Cho dù bản thân muốn đi theo đường thẳng thì cũng dần dần chệch hướng.

    Nếu là trước kia, chắc chắn Vương Hủ sẽ tin tưởng những giải thích của khoa học, thậm chí hắn còn cố gắng nhớ kỹ để về sau khoe khoang ở một nơi nào đó. Nhưng bây giờ, nếu Vương Hủ nghe khoa học giải thích như vậy thì đoán chừng sẽ nói:

    “Ông đây mà nghe những lời ngụy biện của các ngươi thì e rằng đã chết được mười lần rồi!”

    Vì vậy, Vương Hủ bèn tin vào bản thân và dùng cách tự mình nghĩ ra để trốn thoát. Thật ra, phương pháp của hắn rất đơn giản, chỉ cần bám đuôi... à không, nói đúng hơn chính là “đi theo” cô gái vừa mua sắm xong ở đằng kia. Nếu bản thân bị quỷ dẫn đường thì không thể có chuyện người đi đường cũng bị như vậy. Mình cứ đi theo người khác là thoát khỏi vòng tuần hoàn quái dị này.

    Vương Hủ rất hài lòng đối với biện pháp vừa nảy ra trong đầu. Thế là hắn vừa cười ngây ngô đi theo cô gái, vừa cố gắng ghi nhớ hình dạng kiến trúc ở bốn phía để xác định mình không đi vòng lần nữa.

    Có lẽ người đọc muốn hỏi: Vì sao trên đường nhiều người như vậy mà Vương Hủ lại chọn theo dõi một cô gái hết lần này đến lần khác?

    Trên thực tế, không bao lâu nữa có người sẽ hỏi hắn vấn đề trên. Câu trả lời trong lòng Vương Hủ là cô gái trước mắt rất thon thả, mỏng manh và yếu ớt. Có lẽ nàng không nguy hiểm gì cho lắm. Hắn tự tin mình có thể chế ngự được nàng. Lỡ nàng là quỷ, mình ôm trước đập sau, ôm xong đập tiếp, tiễn nàng về tới Tây Thiên. A di đà phật!

    Nếu bây giờ có một nhà khoa học ở đây thì gã sẽ lập tức bắt đầu nghiên cứu bản năng sinh vật qua hành động của Vương Hủ để những học thuyết phân tích trở nên hợp lý hơn nữa.

    Nói tóm lại, Vương Hủ đi theo cô gái một lúc và thoát khỏi phạm vi bị quỷ dẫn đường. Đến khi hắn định thay đổi phương hướng để tiếp tục mục đích của mình thì bị một đám người mặc âu phục phẳng phiu, cao to vạm vỡ, đeo kính râm vây lại.

    Vương Hủ giật mình không thôi, đang định chạy trốn thì phát hiện xung quanh đều kín lối.

    Hắn đứng yên nghĩ ngợi nửa ngày, không nhớ mình đã gia nhập xã hội đen khi nào mà mafia muốn giết người diệt khẩu, bèn hỏi thăm:

    “Mấy vị... có cần gì không?”

    Một người đàn ông mặc âu phục trả lời Vương Hủ bằng giọng nói lạnh lùng. Xem ra đây là kẻ cầm đầu đám người.

    “Ngươi làm gì thì trong lòng tự biết rõ.”

    “Mấy vị đại ca, ta không phải là người ngoài hành tinh đâu. Mấy vị đừng nhọc công nữa.” (1)

    Dám chừng mấy đại ca áo đen đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp nên đều tỏ ra thờ ơ khi Vương Hủ nói nhảm. Một tên trong bọn bỗng bẻ khớp ngón tay răng rắc như đang chuẩn bị đánh nhau.

    “Giả bộ cũng vô dụng thôi. Ngươi đã theo dõi bọn ta suốt mấy con phố rồi. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

    Lần này giọng nói rất dịu dàng. Thì ra cô gái đã xuất hiện sau lưng đám người mặc âu phục từ lúc nào.

    Bấy giờ, nàng đang chỉ vào Vương Hủ để hỏi tội.

    “À, thì ra là vậy! Vừa rồi chỉ tiện đường thôi mà...”

    Vương Hủ đang ngụy biện thì gã đại ca cầm đầu ra hiệu cho đám người bước đến, còn hắn nói rành mạch từng chữ một:

    “Chúng ta đều là bảo vệ có bằng cấp quốc tế. Nãy giờ ngươi theo dõi và đi qua đi lại rất nhiều lần. Ta thấy tốt nhất ngươi nên giải thích hợp lý, nếu không ta phải đưa ngươi đến đồn cảnh sát.

    Thật ra vị đại ca này không thần bí gì cho lắm. Tuy hắn là bảo vệ nhưng đã đi theo tiểu thư từ nhỏ đến lớn. Vì bảo vệ tiểu thư với cảm giác chú bác đối với con cháu nên hắn rất cẩn thận và tỉ mỉ. Hành vi theo dõi của Vương Hủ đã lọt vào tầm mắt của hắn từ lâu rồi.

    Dưới "khí phách" của đối phương, Vương Hủ bèn tìm lấy một nguyên nhân giải thích thật sự hợp lý. Tuy nhiên, hắn cho rằng nguyên nhân hợp lý nhất là sự thật.

    “Ta bị quỷ dẫn đường...”

    Vì vậy, hai mươi phút sau, Vương Hủ xuất hiện tại phòng thẩm vấn trong đồn cảnh sát. Thật đáng buồn, xung quanh nơi hắn bị bắt không có bất cứ đồn cảnh sát nào, mà đồn cảnh sát gần nhất lại là đồn cảnh sát thành phố.

    Thường thì tình huống trên cùng lắm bị cho là lưu manh rồi giam tầm vài ngày. Dù sao hắn vẫn chưa làm việc gì nên tội, có muốn tố cáo thì không có bằng chứng, chỉ hỏi vài câu rồi giam vài ngày là qua chuyện. Song, người tiễn Vương Hủ đến đây có chút địa vị nên không thể hỏi mấy câu là xong được.

    Đấy là chưa nói kết quả của mấy câu hỏi đó không được tốt cho lắm. Vấn đề này chưa được giải quyết xong lại đến vấn đề khác xuất hiện.

    Đầu tiên, cảnh sát làm nhiệm vụ thẩm vấn hỏi Vương Hủ nguyên nhân theo dõi người khác. Vì không có cách nào phủ nhận sự thật rằng mình theo dõi người ta nên hắn đành nói mấy câu kiểu như nữ quỷ tiễn hắn đến Tây Thiên.

    Vương Hủ cho rằng nếu mình giả vờ điên khùng thì chắc không sao nữa. Khổ nỗi bên cạnh người thẩm vấn còn có thêm một nữ cảnh sát làm nhiệm vụ ghi chép, thế là nàng liền mắng hắn là lưu manh...

    Những lời này lập tức trở thành dây kích nổ, một vòng thẩm vấn mới lập tức được triển khai. Có thể thấy tay cảnh sát trước mắt rất am hiểu kỹ xảo thẩm vấn. Trong lúc bị tra hỏi, Vương Hủ phải ngồi trên ghế. Tay cảnh sát vòng qua vòng lại, đi tới đi lui khắp nơi, sau đó đặt câu hỏi khi đang ở sau lưng để dễ tạo áp lực. Đây là cách làm trong sách giáo khoa tâm lý học. Lúc người khác ở sau lưng bạn, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy bị theo dõi, từ đó dẫn đến tâm lý "nói dối bị vạch trần".

    Trong tình cảnh tạo áp lực như vậy, Vương Hủ chỉ đành cắn răng cam nhận yếu thế.

    Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, hắn để lộ thêm một vấn đề mới.

    Nó không nằm trong lời nói vì Vương Hủ không có gì để nói. Tất cả là do tay cảnh sát đang thẩm vấn nhận thấy vết máu bên dưới lớp quần áo dơ dáy của hắn.

    “Tốt nhất ngươi nên nói cho bằng hết. Đối với ngươi, mạnh miệng không có gì tốt đâu. Nói mau! Đây là máu của ai?”

    “Đó là máu của ta. Ngươi xem, trên trán, bên cổ, trên người và bắp chân của ta đều có vết thương.”

    “Hừm.”

    Nghe xong, tay cảnh sát gật đầu.

    Vương Hủ thở ra một hơi.

    Tuy nhiên, câu kế tiếp lại khiến hắn muốn sặc khí:

    “Hình như ngươi vẫn chưa thành thật.”

    -----o Chú thích o-----

    (1): Vì câu nói của người mặc âu phục rất giống bọn mặc đồ đen trong Men in black I, một bộ phim điện ảnh hài hước do hãng Colombia sản xuất năm 1997.

    -----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    CHÚ Ý!!!

    Chào các bạn, mình là no_dance8x đây ạ.
    Mấy thím ai có kinh nghiệm dịch truyện/edit muốn tham gia bộ truyện Quỷ Hô Bắt Quỷ thì liên hệ mình qua nick facebook bên dưới nhé.
    Đường dẫn: https://www.facebook.com/nodance8x8
    Sự giúp đỡ của mọi người góp phần đẩy nhanh tốc độ truyện. Cảm ơn nhiều!!!
    Thảo luận và chém gió ở đây!!!
    Thấy lỗi ư? Mau mau góp ý tại đây!!!
    Bạn muốn dịch Quỷ Hô Bắt Quỷ? Hãy đăng ký tại đây!!!
    Lần sửa cuối bởi Nhóm dịch thôn Độc Cô, ngày 10-07-2016 lúc 12:20.

    ---QC---


  10. Bài viết được 328 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,a39000,alibobo,aliking,annguyen1703,apovt89,athrunvn,ayahayate,a_Dk,BaBeo,bachkimkysi,BackStab,bacmenh,ball_fly103,baokiem,bibobaba90,black11b4,blackcat_gx,BlueSky219999,BOBVU73,bopday2004,boynohandsome,chicken_vn,chutuoc0008,CM Punk,congamap,cooro21,cuongi17,darkcloud,Darkzergling,datvkl,DDAGEAR,deitiescry,diangucmauden,Dicky_Ng,diepnguyen,DocChoi,doccocauxui,DuHiep,dungkhocnhaem,dunglak2406,empratysg,Erus Sin,fanmiq,fbithanh,finefire,gaconthikshoot,hach,hai@ya,harynguyen9,hellflame4168,heogay83,hiepkhachsitinh395,hoanlamthao,hotfam501,htluu,iahokra,jjjlll,kamizake,khacvu,khangnguyen,khuccui,kingorchid,kira,koolcom,KradAngel,Ksor Din,kungai,lammhea,lanhansinh,LãoLong,Lạc Phong,lieutontrung,longhong,Longinus,longkevin98,longthienbao,lord,lybietcau,Macbeth0308,Mai Danh Ẩn Tích,Meohamchoi,minhphi,MrazShooters,mrdjeu,mtuanbkhn,myancongchua,neverwon,ngocnghechvn,nguoilatao,nhandota,nobody11,Nobuno,no_dance2909,no_dance8x,nqtien9x,odin,onglao,pandoraminh,pestie,pin,polonezvn,qami11,quangheo,rimusm,romolus82,ron_le93,rukuru,silver_eyes,sinhvien_hlu,Sneaky,soidencodon,sonrip82,sony21in,spshin,Tassadar,tử soái,thanchit123,thehien12391,TheKiller,The_lord,Thiện Lương Ác Ma,thosantinhle,TJinzo,tjnm0c,trungninja,tuan041,tuandayy1,tuan_ohyeah,tulienhoa,tuyendet,uong_thusinh,vampireheart,vannhan_qng,violet1606,Voọc,vtgcnn,wolfclan,xbaby,
Trang 1 của 65 1231151 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status