"Này, chúng ta đã hẹn hò rất nhiều lần.
Ngươi khách sáo như vậy để làm gì?"
"Lần nào
ngươi cũng hẹn
ta ra đây với lý do điều tra, còn không biết xấu hổ hả?" Thủy Ánh Dao vẫn nói chuyện với Cổ Trần bằng giọng nói lạnh như băng.
Thật ra nàng hỏi vấn đề này cũng như không. Người như Cổ Trần thuộc loại mặt mũi không có da.
"
Ngươi biết rõ nhưng tại sao lần nào cũng đến? Chẳng lẽ..." Cổ Trần đưa mặt cười tới, trong ánh mắt vô cùng hèn mọn và bỉ ổi.
Thủy Ánh Dao bị nói trúng tâm sự nên hơi nóng mặt, vung tay đẩy Cổ Trần ra xa.
Hai tháng qua, Cổ Trần không có việc gì làm nên cứ "dây dưa" nàng. Hắn lấy cớ điều tra cả vạn năm, đúng là muốn hẹn hò. Song thái độ của Thủy Ánh Dao vẫn không thay đổi.
"Muộn rồi,
ta phải về." Thủy Ánh Dao không muốn để Cổ Trần thấy mình xấu hổ, vì vậy quay đầu bỏ đi.
"Ậy... À, thế để ta tiễn
ngươi."
//Chém gió thì được chứ tán gái mà xưng hô "ta-ngươi" ko tôn trọng đối phương thì có mà chó nó theo M ko tính
"
Ngươi ở xa, bộ không thấy phiền à?"
"Ừ, cho nên
ta khuyên
ngươi chuyển qua ở chung với
ta..." Lời còn chưa dứt, trên mặt Cổ Trần lại có thêm một bàn tay trắng như phấn.