TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 45

Chủ đề: [Xuyên không, Thần tiên] Trên trời có cây tình yêu - Trang Trang (Chương 35)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    TRÊN TRỜI CÓ CÂY TÌNH YÊU
    天上有棵爱情树


    Tác giả: Trang Trang
    Convert: nothing_nhh
    Edit: MemoryRiver

    CHƯƠNG 4
    Một khi đồng ý





    Đường Miểu càng nghĩ càng giận, nàng kiên quyết nói: “Tôi chưa từng tu tiên, cái cục đá chứng minh nát giấu trong tay tôi cũng là các người bí mật nhét vào. Tôi không muốn bái sư học linh lực gì hết! Tôi chỉ muốn trở lại phàm giới mà anh nói, trở lại bên cạnh ba mẹ tôi thôi!”

    Hoàng Vũ hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn nàng: “Thật là một tiểu tiên ngu ngốc! Ngươi có thể quay về sao? Tiên thể không có linh lực ở Đông Hoang này tối đa có thể chống đỡ được một năm. Không có linh lực, một năm này người tám chín phần là nằm đây chờ chết.”

    Ý là nàng không học tu luyện linh lực cũng chỉ có thể kéo hơi tàn sống được một năm? Lấy chết và chết khó coi đến uy hiếp nàng? Đường Miểu ngực tắc lại khó chịu. Tính nàng lại khăng khăng ương bướng, không phục mà nói: “Tôi muốn chết thì sao? Chết sớm đầu thai sớm! Mười tám năm sau lại là một hảo hán! Dù sao cũng còn hơn là trơ mặt ở cái chỗ này!”

    Nàng thực sự không sợ nguyên thần tịch diệt? Hoàng Vũ nhíu nhíu mày nói: “Người tiên giới sẽ không chết, chỉ là nguyên thần tịch diệt. Nguyên thần tịch diệt sẽ hóa thành tro bụi, không thể tiến luân hồi chuyển thế đầu thai.”

    Ngay cả ảo tưởng kiếp sau cũng bị Hoàng Vũ vô tình bóp chết, Đường Miểu trong ngực càng thấy buồn bực hoang mang. Nàng dứt khoát không nói thêm gì nữa.

    Đường Miểu còn đang giận, Hoàng Vũ cũng trong lòng đầy suy nghĩ. Nếu năm năm thời gian chỉ có thể đưa đến một tiểu phàm tiên đến đây… hắn trầm mặc một chút, trịnh trọng nói: “Nếu ngươi có thể tu luyện ra Ngự Thủy Chi Linh ở Đông Hoang này giúp ta thoát khỏi khó khăn, ta sẽ cho ngươi một yêu cầu.”

    “Ai cần chứ!” Đường Miểu thốt ra. Nàng ngẩng đầu liền lập tức sợ đến nhảy dựng, gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Vũ vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cực kỳ kiên nghị. Nàng co rúm mình lại, vừa mếu máo vừa cứng rắn vờ làm hảo hán không chút nhượng bộ chống lại ánh mắt Hoàng Vũ.

    Thanh âm Hoàng Vũ trở nên lãnh đạm: “Ngươi thật muốn nguyên thần tịch diệt ta có thể giúp một tay. Nhân lúc huyết nhục tinh khí vẫn còn, đem bón cho những cây cỏ này, chúng có thể sống được đến mùa đông.”

    Trên khe đá đám cỏ xanh vi vút đong đưa trả lời, như là đang nhiệt tình hoan nghênh điều đó.

    Dùng máu của nàng tưới cho đám cỏ này? TayĐường Miểu nổi hết cả da gà. Đây là uy hiếp trắng trợn! Đường Miểu chỉ xả chút giận thôi, còn chưa muốn chết đâu, càng không muốn bị đám cỏ này ăn luôn thi thể của mình.

    Thực lực quyết định tất cả, nàng không có tiên pháp linh lực, cũng không quen sống ở nơi này, chỉ có thể chịu thua. Đường Miểu thầm hạ quyết tâm sau này có cơ hội nhất định phải tìm cách trả thù. Nàng giương giương mày, chịu thua cũng phải hỏi rõ xem mình có thể được nhiều ít lợi ích gì mới được. Nàng thử thăm dò: “Bất luận yêu cầu gì cũng đồng ý?”

    Hoàng Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn Đường Miểu, bao nhiêu năm không uy hiếp người nào, thì ra rất có tác dụng. Hắn nếu đã ưng thuận hứa hẹn trước, sẽ không đổi ý. Đón nhận ánh mắt dò hỏi của Đường Miểu, Hoàng Vũ trong lòng suy nghĩ, tự giễu nói: “Cô nương chắc sẽ không muốn ta tự hủy nguyên thần chứ?”

    Đường Miểu trợn trắng mắt, nghĩ thầm, đang yên đang lành tôi bắt anh tự sát làm cái gì?

    Nhưng Hoàng Vũ liền đó đã cực kỳ nghiêm túc nói: “Dù cho có bắt ta phải tự hủy nguyên thần, Hoàng Vũ cũng tuyệt đối không làm trái lại lời hứa.”

    Đường Miểu vậy mới hiểu được Hoàng Vũ tại sao lại lộ ra thần sắc như vậy. Một cái hứa hẹn thôi mà lại đem cả tính mạng mình ra để bù vào. Nhưng nàng cũng không nghĩ giáo dục Hoàng Vũ, sinh tử là chuyện lớn, người ta bảo ngươi tự sát ngươi liền tự sát thật là một chuyện ngu ngốc. Dù sao tính cách trọng lời hứa của Hoàng Vũ này đối với người mới đến cõi tiên như nàng rất có lợi, nên Đường Miểu tròng mắt đen chuyển động nói: “Yêu cầu của tôi đơn giản lắm, chỉ cần anh hứa, anh khi nào còn chưa chết nhất định phải bảo hộ tôi.”

    Uy hiếp tôi? Bây giờ làm vệ sĩ của tôi xem anh còn dám uy hiếp tôi? Nghĩ đến đây, hàng lông mày của Đường Miểu không nhịn được mà rung rung, cực kỳ đắc ý. Nàng đã cấp tốc đặt ra ba giai đoạn đầy tính mục tiêu. Đầu tiên nàng muốn sống sót được ở nơi đất cằn sỏi đá này. Đợi cho linh lực tu vi cao lên rồi, liền đi xem địa phủ, xem ba mẹ thế nào. Cuối cùng là có thể đột phá được cái gọi là kết giới tiên giới, trở về phàm trần nàng đã sống hai mươi năm xem nữa.

    Nàng nhớ biết bao, hoài niệm biết bao đến phàm giới tràn đầy đồ ăn của mình.

    Hoàng Vũ ngẩn ra, không nghĩ đến hứa hẹn của hắn nháy mắt đã bị Đường Miểu tùy tiện dùng. Nghĩ đến phải làm người bảo vệ cho tiểu tiên này, Hoàng Vũ sinh ra một cảm giác vớ vẩn vừa bực mình vừa buồn cười. Một tiểu tiên không phẩm giai có thể sai một thượng tiên làm bảo vệ, có lẽ nàng là người duy nhất. Nhưng mà, chỉ nàng có thể luyện ra Ngự Thủy Chi Linh giúp linh lực của hắn khôi phục như ban đầu, trước mắt hắn không có lựa chọn nào khác. Hoàng Vũ trịnh trọng gật đầu lặp lại lời Đường Miểu: “Khi ta còn chưa chết nhất định sẽ bảo hộ ngươi.”

    Nghe được hứa hẹn nghiêm túc của hắn, Đường Miểu thầm hô to lên một tiếng. Nàng hưng phấn đêm đầu ngón tay nói: “Tôi giải thích một chút ha! Bảo hộ này bao gồm rất nhiều nội dung. Thứ nhất, tôi không thể chết đói, cho nên anh phải tìm đồ ăn cho tôi. Thứ hai, tôi ngủ ở chỗ hoang vu sẽ bị gió làm cho bị ốm, nên anh phải phụ trách tìm chỗ cho tôi ở. Thứ ba, nơi này quá hoang vắng, để tôi không bị trầm cảm mà chết, anh không được xì mặt không thèm nhìn tôi. Thứ tư…. Tôi có thể xem bạch ngọc quyết của anh hay không? Dù sao cũng phải để tôi biết mình đã mời loại thần tiên nào làm bảo vệ chứ?”

    Ánh mắt Hoàng Vũ càng lúc càng lạnh, nàng cũng ngượng ngùng ngừng lời lại. Đường Miểu thầm mắng mình hưng phấn quá… cánh tay nhỏ của nàng bây giờ đừng nói với không nổi chân Hoàng Vũ, ngay cả đầu ngón tay của hắn cũng còn chưa đụng đến được.

    Hoàng Vũ sắc mặt lạnh lẽo: “Ta chỉ đáp ứng bảo hộ ngươi, không phải cho phép ngươi có thể mạo phạm ta!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 06-03-2014 lúc 18:38.
    ---QC---
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  2. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zenny_chan,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    TRÊN TRỜI CÓ CÂY TÌNH YÊU
    天上有棵爱情树


    Tác giả: Trang Trang
    Convert: nothing_nhh
    Edit: MemoryRiver

    CHƯƠNG 5
    Lão tử là ai?



    Trên tiên giới mà nói ra loại yêu cầu như vậy với thần tiên có phẩm giai cao hơn mình là cực kỳ vô lễ. Đường Miểu hiển nhiên không biết, nàng bị vẻ lạnh lùng cao ngạo của Hoàng Vũ chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử cũng không cho phép ngươi có thể tùy tiện hôn ta!”

    Hoàng Vũ hơi ngớ ra: “Lão tử là ai?”

    Đường Miểu tự chụp gáy mình, nàng đã bị hắn làm cho tức đến nỗi nói tục mất rồi. Nàng quay đầu liếc một cái xem thường: “Ba tôi! Tục xưng là lão tử!”

    Hoàng Vũ nhíu nhíu mày: “Ta không phải đã giải thích rồi, nước mắt của ngươi có thể ngưng đọng lại mà không tiêu tan, tốt hơn thứ nước mưa chua chát của Đông Hoang này. Có thể để ta phát hiện ra ngươi có tiềm chất ngự thủy, ngươi nên vui mừng mới phải. Vận khí của ngươi không tồi, ta là thượng tiên hệ mộc, sẽ nghĩ ra cách giúp ngươi tu luyện được linh lực.”

    Hóa ra nàng còn phải quỳ xuống cảm tạ thượng tiên đã cất nhắc? Đường Miểu nhất thời chán nản.

    Nàng chống tay vào thắt lưng trừng mắt nhìn Hoàng Vũ, hít sâu, thầm mắng mình ngốc, với cái loại thần tiên mất hết cả thất tình lục dục này rồi thì nói đạo lý thế tục gì chứ. Trong đầu chuyển động, Đường Miểu lấy ra lọ kẹo bạc hà, kiêu ngạo ngẩng cao đầu đưa cho Hoàng Vũ nói: “Anh đã làm vệ sĩ cho tôi, tôi mời anh ăn kẹo bạc hà đường vậy. Đây là thánh phẩm của phàm giới, không kém hơn so với Thánh lan quả đâu.”

    Nhắc đến Thánh lan quả, lục mâu Hoàng Vũ tỏa sáng, lại phất tay áo tỏ ra khinh thường: “Thứ của phàm giới, làm sao so được với Thánh quả của thần tiên!”

    Nhớ đến bộ dáng nuốt nước miếng của Hoàng Vũ khi nhìn mình ăn Thánh lan quả, Đường Miểu nhíu lông mày, cầm một viên kẹo bạc hà, trộm liếc Hoàng Vũ thở dài: “Aiz, kẹo này dùng lá cây bạc hà chỉ sinh trưởng trên đỉnh núi cao cùng với tịnh thủy sâu dưới sông băng kết hợp với đường thượng phẩm từ phía nam qua bảy bảy bốn mươi chín ngày mới luyện thành. Ăn một viên nắng nóng tiêu tan, miệng lưỡi mát như uống nước thanh tuyền. Người phàm giới thường mang một hộp thánh phẩm này mùa hè ở nhà hay đi đâu cũng mang theo lót dạ giải khát. Đáng tiếc thật, đến tiên giới cái gì cũng không có!”

    Tuy rõ ràng hoài nghi phàm giới sao lại có thứ tốt như vậy, Hoàng Vũ vẫn bị Đường Miểu dụ dỗ đến nuốt nước miếng: “Thấy ngươi đã lo lắng lấy lòng bản thượng tiên, ta cố nếm thử vậy!” Vừa nói Hoàng Vũ vừa đưa tay đoạt lấy viên kẹo bạc hà, tao nhã bỏ vào miệng.

    Hương vị ngọt mà mát lạnh lan tỏa trong miệng, hít thở như đang đứng giữa sông băng… Thảo nào bao nhiêu thượng tiên lại thích phàm giới đèn nhang thờ cúng như vậy, đồ ăn phàm giới quả nhiên có hương vị khác biệt. Hoàng Vũ hưởng thụ phả ra một hơi mát lạnh.

    Đường Miểu liền thừa dịp hỏi: “Thế nào?”

    Hoàng Vũ mặt tỏ vẻ ngẫm nghĩ, trầm ngâm nói: “Tuy rằng không sinh linh lực như Thánh quả tiên gia, nhưng cũng có công dụng làm mát. Tiên giới cũng có cây bạc hà, chỉ là chưa bao giờ có dùng nước sông băng cùng với đường thượng phẩm như ngươi nói luyện thành dược hoàn như thế này.”

    Một viên kẹo mà thôi, lại còn gọi dược hoàn dược hoàn cái gì. Chả lẽ đồ ăn của các thần tiên đều vo thành viên như dược hoàn? Đường Miểu thầm nghĩ trong lòng, nàng thuận thế tiếp lời Hoàng Vũ: “Anh đã thích, tôi cho anh. Anh là vệ sĩ của bản cô nương, chút ấy coi như là phần thưởng ban cho anh đi.”

    Anh coi tôi là bùn đất, tôi còn coi anh là người hầu đấy! Đường Miểu mất nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy lại được chút mặt mũi. Tuy là đấu miệng thôi nhưng cũng giúp cơn tức trong ngực nàng vơi đi.

    Thân phận thượng tiên của Hoàng Vũ tôn quý cỡ nào, nghe được hai chữ ban cho liền tỉnh ngủ. Hắn khinh thường Đường Miểu đang mặt mày đắc ý, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đừng quên, bản thượng tiên bảo vệ ngươi là có điều kiện. Nếu ngươi không tu luyện ra Ngự Thủy Chi Linh, ta sẽ dùng máu của ngươi nuôi cỏ!”

    Lại uy hiếp nàng? Cặp mắt thanh tú của Đường Miểu trừng to: “Này, anh vừa mới hứa là bảo vệ tôi…”

    “Nhắm mắt!” Hoàng Vũ ngắt lời Đường Miểu, ngón tay điểm trên trán nàng.

    Đường Miểu run rẩy, vội nhắm hai mắt lại. Trên trán một cảm giác mát lạnh xuyên vào, chóp mũi tràn ngập mùi hương thảo mộc thơm ngát, giống như đang đứng trong rừng rậm.

    Một ngày phi thăng thành người của tiên giới, trong đầu tự nhiên hình thành một thức hải* hoặc mạnh hoặc yếu. Tùy theo tu luyện, thức hải sẽ luyện ra linh lực. Đường Miểu tuy rằng qua cầu Độ Tiên bỏ đi thân xác phàm trần thành tiên thể, nhưng Tỏa Hồn Đan dược lực mạnh mẽ, đồng thời phong ấn lại một phách của Lung Băng Ngọc cùng với linh lực ngự thủy trong cơ thể nàng, khiến linh thức vốn nông cạn của nàng càng thêm cạn kiệt. Hiện giờ thức hải của Đường Miểu tựa như một cánh đồng khô hạn, dù đổ hết nước cũng không ướt nổi. Một quả Thánh lan ăn cũng chẳng khác nào không ăn, căn bản không có khả năng luyện ra nửa điểm linh lực.

    Hoàng Vũ rũ hàng mi lấp lánh xuống, trong lòng nghi ngờ mãnh liệt. Thức hải của nàng tuy rằng hoang vu, lại khiến hắn cảm giác được trong đó như đang ẩn chứa sức sống mạnh mẽ. Tựa như một dải cát vàng mênh mông trong sa mạc, hắn ngửi được mạch suối ngầm sâu trong lòng đất. Hoàng Vũ tò mò tiếp thêm linh lực vào thức hải của Đường Miểu.

    Nàng là toàn bộ hy vọng của hắn ở Đông Hoang này, năm năm đã qua, hắn không còn nhiều thời gian để khốn đốn tiêu hao ở chỗ này. Hoàng Vũ cắn răng, rốt cuộc cố gắng đem toàn bộ linh lực trút xuống thức hải của Đường Miểu. Hắn như máy bơm đem toàn bộ linh lực của mình rút ra, điên cuồng tưới vào thức hải của Đường Miểu.

    Bất quá chỉ một lát sau, trán Hoàng Vũ đổ đầy mồ hôi, sắc mặt dần trắng bệch, đôi mắt màu xanh chuyển thành thâm trầm. Một chút linh lực được hắn rút ra từ thức hải Đường Miểu, lặng yên trôi nổi trong thức hải của nàng. Mà linh lực của Hoàng Vũ lúc này cũng hao hết toàn bộ.

    Hắn bi ai nghĩ, tu vi linh lực của hắn đã quá cạn kiệt. Nhưng linh lực mỏng manh như sợi tơ kia lại cho hắn thấy được hy vọng.

    Đường Miểu vẫn nhắm chặt hai mắt, gò má nàng nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt, lông mi nhẹ nhàng run lên. Hoàng Vũ suy yếu phảng phất như vừa thấy được dòng nhược thủy xinh đẹp mênh mông. Ngón tay hắn điểm trên trán nàng vô thức nhẹ nhàng trượt xuống, xẹt qua cánh mũi xinh xắn của nàng, dừng trên môi nàng.

    Rèm mi Đường Miểu run rẩy, mở mắt. Sắc mặt Hoàng Vũ thật quái dị, Đường Miểu hiếu kỳ săm soi chút dịu dàng mềm mại chưa kịp mất đi trên mặt Hoàng Vũ.

    Nàng vừa mở to mắt, Hoàng Vũ đã lạnh mặt thu tay lại: “Ngươi thử cảm nhận một chút.”

    Đường Miểu ngớ ngẩn hỏi: “Cảm nhận thế nào?”

    Hoàng Vũ thầm mắng, sao lại đưa một cô ngốc đến tặng cho hắn vậy?! Sự tình đã đến nước này, hắn đành cố gượng mệt mỏi kiên trì giải thích: “Trong đầu suy nghĩ, nghĩ đến bạch ngọc quyết trong tay ngươi, thử triệu hồi nó ra.”

    Đường Miểu bĩu môi, nghĩ thầm vậy cũng được sao? Nàng uể oải nhìn chằm chằm bàn tay mặc niệm, mày đi ra cho tao! Vốn cũng chẳng mong ngóng gì, Đường Miểu đột nhiên thấy trong lòng bàn tay thật sự hiện ra bạch ngọc quyết, vừa kinh ngạc, bạch ngọc quyết liền biến mất.

    “Chú tâm một chút!” Hoàng Vũ nhíu mày trách mắng.

    Đường Miểu trộm liếc mắt nhìn hắn gào thét trong lòng, hắn nhíu mày cũng đẹp trai như vậy! Nàng lại nghĩ đến cái hôn bị mình hiểu nhầm kia, tức giận nói: “Anh cách xa tôi một chút, cứ ở đây sẽ khiến tôi phân tâm!”

    Hoàng Vũ đã sớm muốn tĩnh tọa khôi phục linh lực liền vụt hóa thành một bóng mờ biến mất.

    “Oa, cao cường!” Đường Miểu chậc chậc tán thưởng. Nếu như nàng cũng có thể như vậy, cuộc sống sau này sẽ thế nào nhỉ? Nàng rốt cuộc có thể không cánh mà vẫn bay loạn được? Vậy khi bay trên không trung nàng có bị sợ độ cao mà rơi xuống không nhỉ? Nàng nghĩ vơ vẩn lung tung hết nửa ngày, Hoàng Vũ đã điều tức xong vù một tiếng hiện ra bên cạnh nàng.

    Ánh mắt mong chờ của hắn làm cho Đường Miểu xấu hổ vô cùng, giống như xấu hổ khi học sinh không hoàn thành bài tập bị thầy giáo mắng, nói: “Phiền anh tránh đi thêm lần nữa, tôi sẽ cố gắng, cố gắng!”

    Hoàng Vũ lại một lần nữa không tiếng động biến mất. Đường Miểu nín thở rất muốn lập tức tu luyện ra linh lực. Nàng không muốn hắn lại dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn nàng. Nếu như có thể dẫn ra nước suối, hắn có thể lại nở nụ cười phảng phất như vậy nữa không? Nụ cười dịu dàng nhàn nhạt…

    Thật sự là nhìn đẹp đến đòi mạng! Đường Miểu thở dài nhắm mắt lại, lúc đầu còn thật sự nghiêm túc.

    Một lúc lâu sau, Hoàng Vũ nhẹ nhàng hạ xuống cạnh Đường Miểu. Hắn căm tức nghe tiếng ngáy pho pho phát ra từ Đường Miểu, giữa kẽ răng thoát ra hai chữ: “Gỗ mục!”

    Nếu như không phải nàng có khả năng ngự thủy, hắn sao có thể tùy tiện hứa hẹn với nàng lại tiêu hao linh lực của mình như thế? Trời đã sáng, mặt trời tiếp tục thiêu đốt Đông Hoang đại địa, linh lực của hắn lại càng yếu. Mũi chân Hoàng Vũ giật giật, trào ra xúc động muốn đá tỉnh tiểu tiên ngu ngốc này mắng to một trận. Nhưng rồi nghĩ đến hy vọng thoát khỏi khó khăn ở Đông Hoang này, Hoàng Vũ thở dài, cam chịu số phận ôm Đường Miểu lên bay đi.

    _______

    *Thức hải: nghĩa là ‘biển tri thức’.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 06-03-2014 lúc 18:38.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  4. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zenny_chan,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    TRÊN TRỜI CÓ CÂY TÌNH YÊU
    天上有棵爱情树


    Tác giả: Trang Trang
    Convert: nothing_nhh
    Edit: MemoryRiver

    CHƯƠNG 6
    Trở lại nguyên hình






    Giữa núi đá lơ lửng trên trời có một cái hang rất lớn, ánh trăng xuyên qua các khe nham thạch tạo thành những chùm sáng màu lam âm u, yên tĩnh như một giấc mơ.

    Hoàng Vũ khoanh chân ngồi bên giường đá, ngẩng mặt hấp thụ ánh trăng.

    Mùa hạ Đông Hoang với hắn mà nói cực kỳ khổ sở. Ban ngày nóng cháy khiến hơi nước ngưng tụ lại nhờ mát mẻ và lạnh lẽo ban đêm bay hơi sạch sẽ. Mỗi ngày của hắn chỉ có thể dựa vào hấp thu ánh trăng ban đêm bổ sung linh lực tiêu hao.

    Ở đây thiếu nước, linh thảo thánh quả cực kỳ thưa thớt. Hắn không chỉ tiêu hao linh lực duy trì sự sống cho cơ thể mà còn phải duy trì cho đám cây cỏ thưa thớt mọc trên núi. Qua thời gian dài, linh lực của Hoàng Vũ chỉ còn lại có ba thành so với trước đây.

    Hang núi u ám có hơn mười cây hỏa đằng. Thân dây leo hỏa đằng thô chắc che phủ khắp bốn phía hang đá, thân cây đầy gai nhỏ sắc nhọn xù xì. Đây là loại cây lớn duy nhất hắn có thể tìm thấy. Lột bỏ lớp vỏ gai thô cứng, trong ruột cây có lõi to chỉ bằng ngón tay màu trắng hơi xanh ăn được. Năm năm này, Hoàng Vũ chỉ có thể ăn thứ này cho đỡ đói.

    Đáng tiếc, ánh mắt hắn buồn bã. Lột lõi ra, hỏa đằng sẽ chết. Năm năm thời gian, trong hang đá cũng chỉ còn có hơn mười cây.

    Đám cây cỏ hắn tiêu hao linh lực đằng kia không thể khiến núi đá này thành xanh um tươi tốt. Hoàng Vũ cười khổ, ước định năm năm đã sắp đến, ba tháng ngắn ngủi, hắn có thể vãn hồi bại cục sao?

    Hắn cúi đầu, Đường Miểu đang ngủ say.

    Nàng nằm nghiêng, thân co lại, cái miệng nhỏ bị ép xuống, có chút đáng yêu.

    Nha đầu này thật ra tính tình cố chấp, nhất định không chịu chút thiệt thòi, quanh co lòng vòng cũng phải nghĩ cách chiếm thượng phong. Hắn hôn nàng sao? Hoàng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, không kìm được nhớ lại mát lạnh nơi đầu lưỡi.Tayhắn lướt nhẹ qua gương mặt nàng, khi dẫn ra được linh lực, có vẻ như cảm thấy rất tốt.

    “Mệnh ngươi thật ra rất tốt!” Hắn nói thầm một câu.

    Người ta tu chân phi thăng khó khăn bao nhiêu, nàng vừa rơi xuống núi đúng lúc tiên môn rộng mở bình an qua cầu Độ Tiên thành tiên thể. Rõ ràng không có chút linh lực, vậy mà lại có được tiềm chất ngự thủy, khiến cho mình đường đường là một thượng tiên phải niệm chú phát thệ cầu xin làm bảo tiêu cho nàng.

    Hoàng Vũ nhớ đến thức hải khô cạn đến kỳ cục của Đường Miểu, chìm sâu vào trầm tư.

    Trong động chùm ánh sáng nhạt dần, đêm đã hết, ngày đã đến. Da hắn cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên. Hoàng Vũ thở dài, con ngươi màu xanh hiện ra một chút bất đắc dĩ. Đêm hấp thụ ánh trăng, đến ban ngày, hắn chỉ có thể biến về nguyên hình, giảm tiêu hao linh lực đến mức tối thiểu.

    Nắng cháy hừng hực như lửa thiêu trút xuống Đông Hoang nhanh chóng xuyên thủng tầng mây mở ra hồng quang vạn trượng. Trong hang đá nhất thời được chiếu rọi bằng vô số tia sáng, tựa như một thanh trường kiếm đâm thẳng xuống, khiến hang đá sáng bừng lên.

    Trong hang nhiệt độ phút chốc đã cao lên. Hoàng Vũ hắt xì một cái, uể oải duỗi thắt lưng, niệm pháp quyết.

    Một vòng tròn sương mờ màu xanh tản ra từ người hắn, càng lúc càng đậm, vây Hoàng Vũ lại ở giữa. Giữa làn sương xanh đột nhiên sáng ngời, vạn đạo lục quang hóa thành những đốm sáng nhỏ tỏa ra bốn phía. Một lát sau, những đốm sáng xanh này và Hoàng Vũ đều biến mất. Trong hang xuất hiện một gốc cây cao lớn.

    Trong tiếng xào xạc, lá xanh to nhỏ nhanh chóng nảy ra trồi lên từ đầu cành, tầng tầng lớp lớp màu xanh nhạt, hình thành một chiếc màn che bằng lá màu xanh dày đặc che chắn bảo vệ giường đá bên dưới bóng của mình.

    Đường Miểu trong lúc khốn đốn này ngủ rất sâu, căn bản không phát hiện ra cảnh kỳ diệu trước mắt. Một cành cây giống cánh tay người dường như đang nâng một cái bát bằng đá đặt bên cạnh giường đá.

    Trong chén lót một chiếc lá xanh hình dáng trông giống như chiếc lông vũ, chất lỏng màu trắng ngà từ giữa đầu cành trào ra, đổ đầy được non nửa bát thì dừng lại, mấy chiếc lá xanh ở đầu cành trong nháy mắt héo rũ, nhẹ nhàng rụng xuống.

    Một chiếc lá rơi trúng mặt Đường Miểu, nàng vẫn nhắm chặt hai mắt hất đi chiếc lá trên mặt, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương cỏ cây thơm mát. Nàng hít hít mũi, lẩm bẩm: “….cháo lá sen!” Nói xong nước miếng chảy ra theo khóe miệng, nàng chép chép miệng theo bản năng vô thức, tỉnh dậy.

    Quệt nước miếng trên khóe miệng, Đường Miểu mở to mắt mơ màng nhìn lá cây um tùm trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ lại chuyện mình đến tiên giới hôm qua, xoay người liền ngồi dậy.

    Nàng giờ mới phát hiện mình đang nằm trên một cái giường, nói là giường đá, kỳ thật là một khối đá bằng phẳng, trên mặt trải lá cây khô mềm mại dày cả thước, sờ lên có cảm giác dày mịn như giấy Tuyên Thành, mềm mại và dẻo dai. Đường Miểu nhặt một chiếc lá lên nghiên cứu, xác nhận đây chính là từ cái cây trước mặt rụng xuống.

    Ban ngày nhiệt độ trong hang đá cũng rất nóng, Đường Miểu cởi chiếc áo rộng của Hoàng Vũ ra, nhìn quanh bốn phía một chút.

    “Hoàng Vũ!” Đường Miểu gọi to, trong hang đá rộng lớn chỉ truyền lại tiếng vọng. Nàng bất mãn nói thầm: “Còn nói phải làm bảo vệ. Chạy đâu rồi?”

    Nàng nhảy xuống khỏi giường đá, đi một vòng trong hang động. Mới đi đến cửa động, đã bị ánh nắng lóa mắt bức quay lại. Đường Miểu thở dài, vứt bỏ ý định đội ánh nắng mặt trời gay gắt đi tìm Hoàng Vũ.

    Giơ bàn tay hứng dưới ánh nắng trời, Đường Miểu phất phất tay huơ những hạt bụi nhỏ lấp lánh trong nắng, nổi hứng chơi đùa. Nàng chắp chắp tay làm thành những cái bóng in trên vách đá. Chơi chán chim cò chó mèo, nàng quay đầu lại thích thú nhìn cái cây trong động.

    Ánh nắng gay gắt chiếu rọi ở tầng lá trên cùng, biến lá cây thành màu ngọc bích sáng long lanh. Lá cây bị nắng chiếu qua trong suốt, chiếc lá bên cạnh lại lộ ra ánh đỏ mơ hồ, có thể nhìn rõ cả gân lá, cực kỳ xinh đẹp.

    Mấy đóa hoa vươn ra khỏi lá, cánh hoa dài nhỏ màu tím hồng, lặng lẽ im lìm trong sơn động, ngay cả vách núi màu đen cạnh đó cũng sáng lên mấy phần.

    Đường Miểu tò mò giơ tay vuốt thân cây nói: “Thì ra cây trên núi sợ nóng nên mọc trong này, thảo nào hôm qua không thấy một thân cây. Trước đến giờ ta còn chưa từng thấy cây phượng hoàng nào lớn thế này, chắc là sống đã mấy trăm năm rồi? Thật là đẹp!”

    Lòng vòng trong động một hồi, vẫn không thấy Hoàng Vũ trở về. Đường Miểu buồn chán quay lại giường đá, đột nhiên thấy bên giường có một chiếc bát bằng đá, bên trong lót một chiếc lá màu xanh, giữa bát có chất lỏng màu trắng sữa.

    Chất lỏng màu trắng được lá cây xanh biếc làm nền, trông rất đẹp mắt. Đường Miểu bưng bát lên ngửi, hương thảo mộc thơm ngát tràn sâu vào phổi khiến nàng hưng phấn lên hẳn. Nàng mặt mày rạng rỡ nói: “Không phải nói Đông Hoang không có nước sao? Tiểu tử kia được lắm, cư nhiên còn có thể tìm được thứ để uống.”

    Ở đây ngay cả nước uống đều thiếu, dĩ nhiên không có nước cho nàng rửa mặt đánh răng. Đường Miểu cũng không nghĩ nhiều, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch.

    “Thảo nào mình mơ mama ở nhà nấu cháo lá sen.” Đường Miểu liếm liếm môi thở dài thỏa mãn, “Uống ngon ghê, còn ngon hơn cả nước ép đậu phộng hạch đào*.”

    Hơi thở mang hương thảo mộc, trong ngực có luồng khí tức mơ hồ lưu động. Đường Miểu sực nhớ ra, giơ tay. Bạch ngọc quyết liền hiện rõ trong lòng bàn tay nàng. Trong đầu vừa nghĩ, bạch ngọc quyết liền theo đó mà biến mất.

    “Linh nghiệm hơn hôm qua!” Đường Miểu kinh ngạc vui mừng thử đi thử lại vài lần, bạch ngọc quyết không một lần khiến nàng thất vọng.

    Đường Miểu ngửa mặt ra sau, giậm chân trên giường cười to: “Mình cũng có linh lực! Hoàng Vũ, ngươi còn dám dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc trừng cô nương ta đây, ta sẽ không để yên đâu!”

    Trong lúc hưng phấn, Đường Miểu nhảy lên, nàng sửng sốt phát hiện thân thể mình dường như nhẹ đi hẳn.

    Cành cây thấp nhất cũng cách mặt đất phải đến hơn hai thước, nếu như trước đây, Đường Miểu đã sớm vì sợ độ cao mà bị ngã. Nhưng đầu cành này cách mặt giường đá chỉ hơn một thước, độ cao này cũng củng cố thêm lòng tin cho Đường Miểu, nàng níu lấy cành cây hơi dùng chút lực, liền nhảy lên cây rất dễ dàng.

    Đường Miểu thỏa mãn ngồi trên cành cây đung đưa hai chân, híp mắt nhìn lá cây xanh biếc trên đỉnh đầu. Qua một ngày, Đường Miểu rốt cuộc thực sự tin rằng mình thực sự đã đến tiên giới.

    Nàng thì thầm: “Mẹ, lại đến ban ngày rồi. Hôm nay trôi qua, mọi người ở dưới đó cũng hai mươi năm. Nếu mẹ có thể sinh thêm được một đứa em thì tốt rồi, con không cần lo lắng ba mẹ già đi không ai chăm sóc.” Đường Miểu nói xong lại muốn khóc. Nàng sụt sịt mũi dùng sức bứt một chiếc lá, nổi nóng nói: “Đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô dụng!”

    Chiết ra được một chén tinh chất cho Đường Miểu làm bữa sáng, Hoàng Vũ đã mệt mỏi rã rời. Hắn biến lại nguyên hình xong im lặng ngủ đột nhiên bị hành động của Đường Miểu khiến cho bừng tỉnh. Giật mình, Hoàng Vũ uể oải nói: “Yên lặng chút, đừng ngắt lá, ta rất mệt!”

    Nghe được tiếng Hoàng Vũ, Đường Miểu vui mừng nhảy xuống khỏi cành cây, nhìn xung quanh: “Anh đã về rồi? Cảm ơn vì bữa sáng nhé, rất ngon! Ơ, người đâu?”

    Đường Miểu nhảy xuống giường đá, trong hang đá không có ai mà? Nàng chạy đến cửa hang nhìn quanh, nhưng cũng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hoàng Vũ đâu cả. Đường Miểu buồn bực đá bay một hòn đá: “Người ta không quen, nói với người ta nhiều hơn một chút thì chết hay sao!”

    Nàng ủ rũ bước đến cạnh đống đá, chán ngắt nhặt một viên đá khắc lên thân cây.

    “Ngươi đang làm gì?” Giọng Hoàng Vũ lại một lần nữa vang lên.

    Lười cùng hắn chơi trò trốn tìm, Đường Miểu tức giận nói: “Khắc lên cây mấy chữ: Đường Miểu đã đến đây một lần! Cây này đúng là cứng thật!”

    Cạnh đá rạch vào thân cây, tuy rằng không làm hắn bị thương nhưng cũng khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hoàng Vũ nhịn không được quát mắng: “Ngươi có sức như vậy sao không chăm chỉ mà đi tu luyện linh lực của mình đi!”

    Đường Miểu cũng không quay đầu lại, cứ tiếp tục ra sức khắc lên thân cây: “Ta đã luyện rồi, có thể tùy theo ý mà gọi là bạch ngọc quyết, linh lắm! Aaaaa…… Hoàng Vũ, mau cứu mạng!! Đây là cây ăn thịt người!!”

    Một cành cây bỗng nhiên quấn lấy tay nàng. Đường Miểu sợ hãi hét chói tai, giây tiếp theo người đã bị ném trở lại giường đá.

    Đường Miểu sợ đến mức người co lại, răng va vào nhau lập cập: “Cây..cây ăn thịt người! Hoàng Vũ! Anh ở đâu thế? Mau đến cứu tôi! Ở đây có cây ăn thịt người!”

    Tiếng kêu chói tai vọng đi vọng lại trong hang núi rộng. Một chiếc lá xanh bay đến dán chặt vào miệng nàng. Tiếng kêu bị chặn lại trong miệng, Đường Miểu ô ô muốn hô lên, tay cố kéo nó ra. Nhưng chiếc lá có pháp lực vẫn dán chặt kín miệng nàng lại, không làm sao kéo ra được. Đường Miểu luống cuống đến độ mặt đỏ bừng, thở không nổi nữa lập tức lăn ra hôn mê bất tỉnh.

    Lá cây xào xạc rung động, như là tiếng Hoàng Vũ đang bật cười. Trong hang núi lại trở về yên lặng như cũ.

    ___________

    *Hạch đào: còn gọi là quả óc chó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 06-03-2014 lúc 18:40.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zenny_chan,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    TRÊN TRỜI CÓ CÂY TÌNH YÊU
    天上有棵爱情树


    Tác giả: Trang Trang
    Convert: nothing_nhh
    Edit: MemoryRiver


    CHƯƠNG 7
    Hiểu lầm tiêu tan






    Những chùm ánh sáng thẳng tắp chiếu vào hang theo thời gian chầm chậm di chuyển. Đường Miểu dần tỉnh lại, ngay lúc vừa mở mắt, nàng liền phát hiện trên miệng mình vẫn còn dính phiến lá kia. Nàng cảnh giác nhìn cái cây kỳ quái trước mặt, tay thận trọng lần mò phiến lá đang bịt trên miệng. Nó cứ như mọc dính trên mặt nàng, không cần nhìn, Đường Miểu cũng biết mình lúc này giống như đang đeo một cái khẩu trang cỡ lớn.

    “Nếu ngươi không ầm ĩ không náo loạn, ta sẽ giúp ngươi bỏ nó xuống.”

    Thanh âm lười biếng của Hoàng Vũ vang lên trong hang đá rộng. Đường Miểu trợn tròn mắt cảnh giác nhìn một vòng xung quanh, vẫn như cũ không nhìn thấy tí tẹo bóng hình nào của Hoàng Vũ.

    Dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Ngay cả anh ta ở đâu cũng không nhìn thấy, nàng còn có thể cao ngạo ngẩng đầu nói không được sao? Đường Miểu gật đầu.

    Chiếc lá dính trên miệng trong khoảnh khắc nàng gật đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Miệng bị bịt kín vừa lấy lại được tự do, Đường Miểu vẫn cuộn mình ở góc giường đá, trừng mắt nhìn cái cây kia, tỏ rõ bộ dáng phòng ngự, một ngọn lửa kỳ quái nảy ra trong lòng xông thẳng lên óc. Đều do tên đàn ông này, rõ ràng ở trong hang mà lại trơ mắt nhìn nàng bị một cái cây kỳ quái bắt nạt! Muốn cười nhạo nàng sao?

    Đường Miểu nói rành mạch từng tiếng: “Nếu anh còn không ra đây, tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không tu luyện linh lực. Tất cả cùng nhau ở đây chết khát cũng tốt!”

    Nàng là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Hoàng Vũ một thượng tiên chấp nhận cho nàng một cái hứa hẹn, chấp nhận làm bảo vệ cho nàng, chấp nhận giúp nàng tu luyện linh lực, không phải nhìn trúng tiềm chất ngự thủy mà nàng có hay sao? Đánh không lại chẳng lẽ không chơi xấu được?

    Đường Miểu vừa nói, mắt lại chằm chằm nhìn khắp nơi trong hang, muốn xem rõ Hoàng Vũ ẩn thân nơi nào. Một bóng xanh chớp lên trước mắt, Đường Miểu còn chưa kịp thét lên, một chiếc lá nữa lại chuẩn xác bịt kín miệng nàng. Cây phượng hoàng vươn một cành cây ra cuốn lấy nàng, trong nháy mắt đem Đường Miểu treo lên giữa không trung.

    Nàng liều mạng quẫy đạp hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì giận dữ. Nàng có ngốc cũng nhìn ra là Hoàng Vũ đang âm thầm giở trò.

    “Ta còn chưa ngủ đủ, khi trăng lên ta sẽ thả ngươi ra!” Hoàng Vũ hắt hơi một cái, chiều mùa hè thực khiến cho người ta mệt mỏi! Hắn không để ý đến Đường Miểu nữa, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.

    Đường Miểu bị treo giữa không trung phát ra mấy tiếng kêu đau đớn, giãy dụa mãi đến kiệt sức. Trong hang yên tĩnh ngay cả tiếng gió cũng không còn nghe thấy. Muốn mắng sao? Không mở được miệng. Muốn đánh nhau sao? Ngay cả cánh tay cũng nhấc không nổi nữa. Lòng tràn đầy ủy khuất bất lực cùng phẫn nộ khiến nàng cảm thấy bức bối đến khó chịu. Một luồng khí huyết đột nhiên xông thẳng đến tận đỉnh đầu. Đường Miểu đầu ‘ong’ một tiếng, tâm trí rơi vào minh tưởng.

    Trong chốc lát, một tia linh lực trôi nổi trong thức hải của Đường Miểu chợt điên cuồng sinh trưởng, kết thành một tấm lưới. Lưới linh lực bồng bềnh trong thức hải, mỗi một lần dạt xuống lại dập dềnh trồi dậy.

    Linh lực của nàng dao động khiến Hoàng Vũ bừng tỉnh. Hắn ngạc nhiên chăm chú nhìn vào Đường Miểu đang bị treo trước mặt mình, không thể tưởng tượng được nàng lại ở thời điểm này tâm không chút níu giữ mà tiến vào minh tưởng.

    Tâm niệm khẽ động, đầu cành một đóa hoa màu tím đỏ như tia chớp đánh thẳng vào giữa trán Đường Miểu. Linh lực hệ mộc tinh thuần không gì sánh được của Hoàng Vũ thẳng tiến vào thức hải của Đường Miểu, giúp cho tấm lưới linh lực kia bình ổn lại trên thức hải.

    Tơ lưới linh lực giống như vô số đường bờ ruộng đem thức hải chia thành vô số những hình vuông đều đặn. Thức hải khô cạn nhất thời chớp động ánh sáng màu xanh, chuyển động chảy thành dòng thủy quang róc rách.

    Đường Miểu không chút ý thức khẽ ngẩng đầu, một hơi trọc khí từ trong cổ họng phun ra. “Soạt” một tiếng nhỏ, phiến lá bịt kín miệng nàng bị thổi bay.

    Đường Miểu tinh thần chấn động, cả người khoan khoái dễ chịu, đắc ý cười ha ha.

    Cành cây quấn lấy nàng liền nới lỏng, đặt nàng lại trên giường đá. Đường Miểu nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn cái cây kia, xoa xoa thắt lưng mắng to: “Không dám thực hiện lời hứa thì đừng nên giả vờ giả vịt nhận lời! Âm thầm hạ độc thủ ngươi còn là đàn ông sao?”

    Trước mắt đột nhiên lóa lên một luồng ánh sáng màu xanh, Đường Miểu sợ đến vẹo cả thắt lưng, dáng vẻ hống hách bệ vệ biến mất, không chút suy nghĩ liền trốn vào góc hang.

    Cây phượng hoàng cao lớn bung ra những tia sáng màu xanh lục. Ánh nắng mặt trời chiếu vào như mộng như ảo. Ánh sáng xanh tụ lại, thân hình Hoàng Vũ cũng hiện ra, đôi mắt xanh biếc sáng trong như ngọc lưu ly híp lại, da thịt đôi chỗ gần như trong suốt.

    Đường Miểu nhìn đến ngây người, chỉ vào Hoàng Vũ lắp bắp:

    “Anh.. anh.. anh chính là cái cây kia?!”

    Tao nhã phất phất ống tay áo, Hoàng Vũ thản nhiên nói: “Đã sớm nói cho ngươi biết rồi, ta là mộc tiên. Nguyên hình của ta là thần mộc Phượng Hoàng.”

    Thụ yêu ngàn năm thành tinh? Đường Miểu phản ứng lại, nhảy dựng lên cao đến ba trượng, đứng trên giường đá cao nhìn xuống trừng mắt nhìn Hoàng Vũ giận dữ: “Anh dựa vào cái gì mà dùng lá cây bịt miệng tôi, dựa vào cái gì mà treo tôi lên? Giả thần giả quỷ chơi vui lắm hả?”

    Hoàng Vũ quay nghiêng người tránh khỏi ánh mặt trời chiếu xuống, không cho là đúng: “Ngươi đánh thức ta.”

    “Tôi đánh thức anh? Tôi đánh thức một thân cây? Ha! Tôi đánh thức anh nên anh đối xử với tôi như thế? Anh đừng quên đã hứa hẹn gì với tôi đấy!” Đường Miểu liếc mắt khinh bỉ.

    “Ngươi gặp nguy hiểm sao? Ngươi không bị thương phải không?”

    Đường Miểu ngẩn ra, kích động vỗ ngực chỉ trích: “Tinh thần của tôi bị hoảng sợ dẫn đến thương tổn nghiêm trọng! Phải biết rằng con người rất dễ bị dọa thành ngu ngốc!”

    Hoàng Vũ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, không quay đầu lại bước đến chỗ mấy cây hỏa đằng: “Ngu ngốc!”

    Đường Miểu giận dữ, tay nắm thành quyền, mắt sắc như đao, hận không thể chém Hoàng Vũ thành tám khối.

    Dùng linh lực cắt một khúc hỏa đằng, Hoàng Vũ cầm lấy quay đầu cười: “Cho ngươi nếm thử hương vị hỏa đằng!”

    Hỏa đằng trong tay hắn dài chừng hơn một trượng, thô ráp to bằng một cánh tay trẻ con, trên vỏ đầy gai sắc nhọn tua tủa. Nếu bị tên này cầm cái đó quật cho một cái… Đường Miểu run run, dáng vẻ hống hách hết thảy đền tan thành mây khói.

    Nàng hoảng sợ lùi về phía sau, lẩm bẩm: “Tôi nhận sai còn không được sao!”

    Hoàng Vũ mỉm cười, cầm hỏa đằng đến gần Đường Miểu: “Biết sai là tốt rồi. Mùa hè Đông Hoang nắng quá mạnh, ở đây hầu như không có nước. Ban đêm ta cần hấp thu ánh trăng để bổ sung linh lực. Ban ngày ngủ. Nếu ngươi thích đêm ngủ, ban ngày hãy yên lặng một chút!”

    “Được, tôi cam đoan sẽ không đánh thức anh!” Đường Miểu gật đầu như giã tỏi, không ngừng nói với mình, quen với thực vật, đừng tìm phiền toái.

    Thái độ Đường Miểu đột nhiên thay đổi khiến Hoàng Vũ vô cùng ngạc nhiên. Hắn nhìn một chút Đường Miểu, lại nhìn một chút khúc hỏa đằng trong tay mình, trong mắt chợt hiểu. Trêu đùa tiểu phàm tiên này thật sự… thật sự khiến người ta rất vui vẻ! Hắn cố nhịn xúc động muốn cười, tay vung lên kéo một cái, hỏa đằng chợt phát ra tiếng nổ lách tách như rang đậu.

    Thấy sợ hãi trong mắt Đường Miểu, Hoàng Vũ trừng mắt: “Mùi vị của nó tuy rằng không được tốt lắm, nhưng ở Đông Hoang, chấp nhận một chút đi!”

    Đường Miểu co rúm lại lùi ra sau, cố gắng khống chế xúc động muốn xông lên ôm đùi Hoàng Vũ cầu xin tha thứ. Trong lòng vừa sợ hãi vừa bi phẫn, cùng lắm thì chết thôi! Một cảm giác dũng cảm dâng lên giúp nàng quay lại run giọng nói: “Tôi không sợ!”

    Hoàng Vũ phì cười. Nha đầu kia sợ cả người đã phát run, còn dám tỏ ra anh hùng. Hỏa đằng trong tay hắn lớp vỏ đã nứt hết ra, lộ ra phần lõi màu xanh trắng phơn phớt. Hắn lột hết vỏ đưa đến trước mặt Đường Miểu, buồn cười: “Nếm thử đi!”

    Đường Miểu sửng sốt vài giây, rồi mãnh liệt nhào về phía Hoàng Vũ, nắm tay liều mạng đánh lên người hắn: “Anh đùa giỡn tôi! Anh dám đùa giỡn tôi!”

    “Ha ha!” Hoàng Vũ cười lớn lui về phía sau, gương mặt ngẩng lên lộ ra tươi cười sáng lạn không gì sánh được. Hắn không sử dụng linh lực, chỉ lẹ chân tránh né đấm đá của Đường Miểu, còn không quên nhét vào miệng một miếng lõi hỏa đằng thỏa mãn nhai: “Ngươi không ăn cũng được! Ngu ngốc!”

    Tay áo màu tía phiêu động dưới ánh mặt trời, tròng mắt xanh lục sáng trong rực rỡ đầy mê hoặc, hương thảo mộc thơm ngát lan khắp hang đá… Người này thật là đẹp! Đường Miểu hoảng hốt nhìn, dừng bước.

    Hoàng Vũ nao nao, quay lại bước đến bên nàng, nghi hoặc hỏi: “Thật sự tức giận?”

    Đường Miểu mặt đỏ bừng, giơ tay ra nói: “Tôi đói bụng, không còn sức nữa!”

    Hoàng Vũ đặt một khúc lõi hỏa đằng vào tay nàng: “Ăn đi, hiện giờ ta chỉ có thể kiếm được thứ này. Đến tối ta sẽ xuống hoang nguyên xem thử, ngươi là phàm tiên, có lẽ trên Hoang Nguyên sẽ có mấy thứ ngươi có thể ăn.”

    Lõi hỏa đằng có vị như mía, Đường Miểu ăn thấy có chút ngọt. Là tại mình cứ luôn hiểu lầm anh ta. Ban ngày vặt lá cây lại còn muốn khắc chữ lên thân cây mới chọc giận anh ta đúng không? Nàng nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ban sáng tôi đã khắc chữ lên thân cây.. a, không, là khắc chữ lên người anh.”

    Trên người Hoàng Vũ nếu như có khắc Đường Miểu đã đến đây một lần sẽ thế nào đây nhỉ? Đường Miểu càng nghĩ càng buồn cười, phì cười một tiếng.

    Ánh nắng chiếu xuống khiến da nàng sáng lên, sắc nhung vàng mềm mại làm tôn lên khí chất thanh xuân tươi trẻ. Hai hàng lông mày lá trúc dường như xinh đẹp hơn nhướn lên sinh động trên gương mặt. Hoàng Vũ trước nay luôn cho rằng điềm tĩnh mới là đẹp đột nhiên cảm thấy thích thú bộ dáng vui vẻ của Đường Miểu. Hắn bỗng như có ma xui quỷ khiến hỏi: “Ngươi không phải thích đặt chân xuống đất sao? Tối nay có muốn cùng ta đi xuống hoang nguyên không?”

    Đường Miểu cười đến híp mắt, dùng sức gật mạnh đầu: “Hay lắm! Buổi tối tôi một mình ở trong hang đá cũng chẳng có gì vui!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 06-03-2014 lúc 18:41.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content


  8. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zenny_chan,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Dec 2010
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    739
    Xu
    215

    Mặc định

    TRÊN TRỜI CÓ CÂY TÌNH YÊU
    天上有棵爱情树


    Tác giả: Trang Trang
    Convert: nothing_nhh
    Edit: MemoryRiver


    CHƯƠNG 8
    Bị bắt cưỡi mây




    Thấy nàng vui vẻ như vậy, Hoàng Vũ nhất thời bỗng có cảm giác ngóng trông mặt trời xuống núi. Tâm trí hắn trong một thoáng xúc động, ánh mắt màu xanh hạ xuống hiện lên vẻ sắc bén. Hắn sao có thể dễ dàng lại bị một tiểu phàm tiên ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy?

    Anh ta là một gốc cây vì thiếu nước mà phải trốn tránh mặt trời, thật đáng thương! Đường Miểu thở dài, tựa như người thiếu dưỡng khí, mỗi ngày đều nín thở sẽ khổ sở đến thế nào? Nàng nhặt một chiếc lá rụng trên bãi đá, thương tiếc nói: “Mùa hạ hàng năm anh đều ngày trú ẩn đêm mới ra sao? Tôi sẽ phối hợp thật tốt, vừa vặn buổi tối anh có thể dạy tôi tu luyện linh lực thế nào.”

    Ánh mắt Hoàng Vũ từ từ ấm lại. Hắn cười cười tự giễu, mùa hạ Đông Hoang, hắn có ngày nào không phải ngóng trông mặt trời lặn mặt trăng lên? Nàng làm sao có thể ảnh hưởng đến mình chứ.

    “Không được quấy rầy ta! Biết không?” Hắn cố ý lạnh lùng nói, mặc niệm pháp quyết.

    Làn sương màu xanh mỏng manh tràn ra, dịu dàng vây quanh ánh nắng chiếu xuyên vào hang. Đường Miểu kinh ngạc nhìn, khuôn mặt Hoàng Vũ như được phủ một tầng lụa mỏng, càng phát ra vẻ yêu mị, trong chớp mắt đã biến mất trong làn sương xanh lục.

    Trong hang đột nhiên sáng rực, trong làn sương bắn ra vô số những đốm sáng màu xanh lục.

    Cây phượng hoàng cao lớn từ giữa ánh sáng xanh vươn cành xòe lá, những cành lá xanh, những đóa hoa màu tím hồng trồi ra với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể nhận thấy. Ánh sáng xanh giống như những thiên sứ nhỏ nghịch ngợm không ngừng lấp lánh vụt tắt rồi lại lóe sáng xoay quanh cây lá.

    Đường Miểu cứ thế mà há to miệng, ngửa cổ nhìn theo thân cây đang không ngừng cao lên, thẳng cho đến lúc đau hết cả cổ cũng chưa hết kinh ngạc trong lòng. Nàng không có cách nào hình dung ra sự việc đáng ngạc nhiên thế này. Xinh đẹp huyền ảo trong phút chốc khiến nàng vô thức ngừng thở, cây phượng hoàng trước mặt… đẹp đến mức khiến nàng không thở nổi.

    Bốn phía lại trở về tĩnh lặng, chỉ có những hạt bụi li ti dưới ánh nắng gay gắt vẫn vui vẻ nhảy nhót như cũ.

    Đường Miểu cẩn thận ngồi lên giường đá, ôm đầu gối tì cằm lên, không gây ra một tiếng động nào. Nàng nhìn cây phượng hoàng chằm chằm, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.

    Chấn động, hiếu kỳ, giật mình, còn có sợ sệt và kinh hãi. Nàng vươn tay ra, ý niệm vừa ra lệnh, khối Bạch Ngọc Quyết liền hiện trong lòng bàn tay. Nàng có chứng minh thư của tiên giới, cũng không phải ở lậu, không phải xâm nhập phi pháp, nàng còn sợ gì chứ? Hoàng Vũ không phải đã nói, có cái này, nàng cũng đã bỏ đi thân xác phàm trần trở thành tiên thể. Không phải nàng cũng có linh lực của thần tiên hay sao?

    Nhưng Đường Miểu vẫn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đối với tương lại mù mịt. Nhiệt độ ban ngày quá cao, nàng không mặc áo choàng rộng của Hoàng Vũ, nhìn lại mình áo cộc quần đùi, nàng thật sự có thể ở tiên giới nặng nhọc cả đời? Nhưng Đông Hoang này chẳng có gì cả, chẳng lẽ sau này nàng cứ phải ở mãi chỗ này làm một nữ thái sơn?

    Đường Miểu thở dài nằm xuống giường đá, mặt nàng áp xuống lớp lá cây khô dày, hít thở mùi hương thảo mộc thoang thoảng yên lặng ngủ. Hai giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lặng lẽ bị thấm khô.

    Mặt trời lặn, trăng lên, cây phượng hoàng lại hiện thành hình người, Hoàng Vũ thoải mái duỗi thắt lưng uể oải gọi: “Rời giường mau, ngươi ngủ tiếp nữa, ta đi luôn đó.”

    Đường Miểu lên tiếng đáp, ngồi dậy, mắt còn chưa mở ra đã kêu lên: “Tôi tỉnh đây!”

    Nàng nhảy xuống giường đá, biết ban đêm lạnh, liền thuận tay kéo luôn áo Hoàng Vũ khoác lên người mình. Kéo tay áo lên, lại nâng vạt áo khỏi quét xuống đất, áo khoác ngoài rộng thùng thình mặc trên người nàng, trông Đường Miểu cực kỳ giống một cái mầm lá mới nhú ra đầu cành.

    Hoàng Vũ nhịn cười nói: “Ta sẽ tặng ngươi bộ xiêm y, miễn cho đi đường té ngã lại liên lụy đến ta!”

    Hắn tiện tay cầm lá rụng trên giường đá, mặc niệm pháp quyết. Một bộ xiêm y xuất hiện trước mắt Đường Miểu. Một chiếc áo ngoài màu vàng nhạt, quần cùng màu, thắt lưng màu vàng, còn có một đôi giày.

    “Whoa, Hoàng Vũ, anh thật lợi hại!” Đường Miểu vui mừng vuốt vuốt bộ xiên y biến từ lá khô, tấm tắc khen.

    Cái này đã gọi là lợi hại? Nha đầu không có nhãn lực chi hết! Hoàng Vũ khinh thường nhìn nàng một cái, không quay đầu lại nói: “Ta chờ ngươi ngoài động.”

    Đường Miểu đáp lời một tiếng, thích thú vô cùng cầm lấy áo ngoài, chạm vào cảm thấy mềm mại, trên mặt vải hiện ra hoa văn chìm mờ mờ hình gân lá. Đường Miểu nhanh chóng thay, vừa vặn. Cột chặt dây lưng xong, vạt áo trường bào rất rộng, tay áo rộng thùng thình khiến nàng giơ tay nhấc chân sinh ra một cảm giác phiêu phiêu.

    Nàng giơ tay áo lên ngửi ngửi, hương thơm thảo mộc quen thuộc khiến toàn thân thanh tỉnh vô cùng. Thay giày dạo trên mặt đất một vòng, Đường Miểu kinh ngạc phát hiện, cả người đã trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều, vui vẻ đến hớn hở mặt mày. Nàng cao hứng nghĩ, sau này không sợ không có quần áo mặc nữa. Nghĩ lại nàng lại thấy tò mò, nếu Đông Hoang có hoa, Hoàng Vũ có thể đem bông hoa đó biến thành hoa văn trên vạt áo không nhỉ? À, nàng còn muốn một cái túi vải nhỏ, còn có gối đầu, chăn, đệm… Đường Miểu càng nghĩ càng vui vẻ, cầm một cái lá khô hôn chụt một cái: “Bảo bối à, yêu mi chết mất!” Nàng cười khanh khách, ôm áo ngoài của Hoàng Vũ chạy ra.

    “Hoàng Vũ!” Đường Miểu cười ha ha gọi hắn.

    Hoàng Vũ đang chắp tay đứng dưới trăng quay đầu nhìn lại, mắt xanh sáng rực lên.

    Đường Miểu nụ cười uyển chuyển đứng ở cửa hang, xiêm y màu vàng nhạt khiến đá núi thâm u thêm đôi phần ấm áp, nàng giống như một đóa hoa bé nhỏ màu vàng mềm mại rạng rỡ.

    Đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy hoa nở? Còn phải đợi bao lâu nữa hắn mới có thể trở lại chốn đầy hoa tươi ấy? Hoàng Vũ trong mắt tràn đầy tưởng niệm. Hắn nhận lấy áo ngoài mặc lên người, khẽ nói một tiếng: “Thử gọi một đám mây đến.”

    “Hả?” Đường Miểu ngạc nhiên nhìn hắn.

    “Linh lực của ngươi dù còn nông cạn nhưng đáp mây bay lên không thành vấn đề. Không đáp mây phi hành, làm sao rời khỏi núi này xuống hoang nguyên?” Hoàng Vũ cũng không muốn Đường Miểu quấn chặt trên người mình mà thét chói tai.

    Đường Miểu có chút nao núng lùi về phía sau mấy bước, trong đầu nhớ lại tình cảnh khi nhìn xuống bên dưới núi đá, chân nàng lại bắt đầu nhũn ra.

    “Nếu không thể đáp mây bay, ngươi cứ ở chỗ này chờ ta đi vậy.” Hoàng Vũ cũng không miễn cưỡng, vẫy một đám mây đến rồi bước lên.

    Ở đây chờ anh ta? Lẽ nào về sau nàng chỉ có thể bị giam lỏng ở trên núi đá này hay sao? Đường Miểu cắn răng nói: “Chờ một chút. Việc đó… phải thế nào? Làm như thế nào?”

    “Trong đầu tùy ý nghĩ, đáp mây cũng giống như gọi Bạch Ngọc Quyết ra vậy thôi. Giống như con người có bản năng là bước đi.” Hoàng Vũ lơ lửng trên cao hai thước, kiên nhẫn giải thích. Đường Miểu muốn học được Ngự Thủy, nhất định phải rèn luyện sử dụng linh lực cho quen, để linh lực cùng tâm trí mình hợp làm một.

    Đường Miểu cắn cắn môi, trong đầu khẽ ra lệnh, không khí trước mặt quả nhiên ngưng tụ lại thành một đám mây. Nàng co rúm trừng mắt nhìn đám mây chưa đến một thước vuông, suy nghĩ, đứng trên cái thứ này… Bên dưới, bên dưới là sâu không thấy đáy đó!

    “Đứng lên không được!”

    Đường Miểu chân lệt xệt, hai tay căng thẳng nắm lại, lưng toát mồ hôi. Nàng vẻ mặt cầu xin nói: “Hoàng Vũ, đám mây này có quá nhỏ không? Tôi sợ đứng không vững lại ngã xuống mất!”

    “Có ta ở đây, sợ cái gì?”

    “Nhưng mà tôi sợ!”

    “Vậy ngươi cứ ở lại đây đi, cả đời cũng đừng mong rời đi cho nổi.”

    Đường Miểu đầy vẻ đáng thương khoa tay, vẻ cầu xin: “Anh có thể.. có thể giúp tôi làm một đám mây lớn một chút? Cũng không cần quá lớn, chỉ cần tôi ở trên không nhìn thấy bên dưới là được rồi.”

    “Linh lực nông cạn của ngươi cũng chỉ có thể gọi ra được đám mây lớn chừng đó thôi.”

    Đường Miểu chớp chớp mắt nịnh nọt: “Vậy anh có thể… có thể mang tôi cùng bay được không?”

    Hoàng Vũ nhếch miệng, biết nha đầu này sẽ có ý định như thế mà. Hắn châm chọc: “Chẳng lẽ sau này ngươi ở tiên giới đi đâu cũng bắt người ta đưa ngươi đi? Thôi đi, ngươi khỏi cần đi nữa, ta một người còn có thể đi xa chút.”

    “Đợi chút!” Đường Miểu mặt nhăn nhúm như sắp vắt ra nước được, nàng trừng mắt cúi xuống sờ sờ đám mây rộng chừng một thước vuông kia một chút, đau thương nghĩ, quả nhiên vẫn là không khí. Nàng run rẩy đứng lên trên lại nơm nớp sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống, ngẩng mặt nhỏ giọng nói: “Thế này… có được không?”

    Không biết vì sao, Hoàng Vũ thấy nàng ngồi xổm trên đám mây dáng vẻ co lại thành một đống thê thảm trông rất buồn cười. Hắn nghiêng đầu nói: “Lệnh cho nó đưa ngươi bay lên. Chậm một chút cũng không sao, ngươi phải tập cho quen sử dụng linh lực mới được.”

    Bay, bay, bay lên đi. Đường Miểu đáy lòng thầm thì mặc niệm, mây dưới chân quả nhiên chậm rì rì nâng nàng bay lên ba thước. Nàng không dám nhìn xuống, cổ cứng ngắc ngửa mặt nhìn Hoàng Vũ.

    “Tốt, ta sẽ chậm một chút, ngươi theo ta là được.” Hoàng Vũ từ từ bay lên phía trước.

    Hắn ở ngay bên cạnh nàng, hai đám mây kỳ thật cách nhau rất gần, Đường Miểu vẫn không dám nhìn xuống, im lặng nghĩ cứ theo Hoàng Vũ là tốt rồi.

    Hoàng Vũ đứng, Đường Miểu ngồi. Hai đám mây đưa hai người từ từ hạ xuống dưới núi.

    Đường Miểu nhìn chằm chằm trường bào Hoàng Vũ tung bay trong gió, thấy Hoàng Vũ ngẩng đầu, tay liền rón rén vươn đến, ngón tay chạm được vào vạt áo hắn, sống chết nắm lấy, tâm nhất thời thoải mái quá nửa.

    Liếc mắt thấy hành động lén lút của nàng, Hoàng Vũ nhẹ giọng nói, sao hắn lại muốn cười vậy nhỉ? “Chúng ta đã rời khỏi núi đá.”

    Đường Miểu à một tiếng, theo bản năng quay đầu lại. Núi đá đã cách trên cao mấy trượng, phía dưới xa xa là hoang nguyên ẩn hiện giữa ánh sáng màu trắng bạc. Đám mây rộng có một thước dưới chân nàng hiển nhiên không chặn lại được tầm mắt nàng, lộ ra hư không sâu không thấy đáy. Đường Miểu hét lên, trán toát mồ hôi lạnh, trái tim như vọt ra khỏi thân thể, phập phù giữa không trung. Nàng vô thức muốn nắm chặt vạt áo Hoàng Vũ, nhưng tay lại không còn sức lực, không còn khống chế được thân thể ngã xuống.

    Hoàng Vũ kinh hãi đến nhảy dựng, ra tay nhanh như chớp túm được cánh tay Đường Miểu kéo trở về. Rơi vào hư không vui lắm sao? Hắn đang muốn mắng Đường Miểu, cúi đầu đã thấy mặt của nàng tái xanh, hai mắt khép hờ, ánh mắt không có điểm tụ, người mềm nhũn không có nửa phần sức lực. Không ngất xỉu, nhưng lại sợ đến mất hết ý thức.

    “Ngu ngốc!” Hoàng Vũ mắng một tiếng, ôm Đường Miểu nhanh như chớp lao vút xuống hoang nguyên.

    Gió vụt qua mặt Đường Miểu, ý thức của nàng vẫn còn, nàng rất muốn nói gì đó, lại nói không ra lời. Cảm giác không trọng lượng như những đợt sóng liên tiếp ào đến, nàng chỉ có thể sống chết nhắm mắt lại mặc cho Hoàng Vũ đưa nàng lao vút xuống. Lúc nào đến nơi nàng cũng không rõ lắm, hình như người vẫn nổi trên không trung, rõ ràng nghe thấy tiếng Hoàng Vũ gọi nàng nhưng nàng lại không mở nổi miệng.

    Không biết bao lâu, giữa trán có gì đó mát rượi tuôn vào, Đường Miểu rốt cục có lại cảm giác trái tim trôi nổi bên ngoài đã trở về lồng ngực. Nàng đã có thể suy nghĩ trở lại, mở mắt ra liền thấy Hoàng Vũ cau mày thu tay lại.

    “Đến rồi sao?” Giọng nàng yếu ớt như mèo kêu.

    Hoàng Vũ căm tức nhìn nàng, hối hận đến xanh cả ruột. Hắn nghĩ sao mà lại đem một gánh phiền toái xuống hoang nguyên thế này?

    Tay Đường Miểu chạm vào mặt đất, nàng thở phào nhẹ nhõm, trở mình bò dậy. Ánh trăng chiếu sáng đỉnh núi trên không, bốn phía là mặt đất rộng lớn không thấy điểm cuối. Tinh thần Đường Miểu đột nhiên khôi phục lại, nàng vỗ vỗ ngực thở phào: “Ban nãy khiến tôi sợ muốn chết!”

    Ban nãy không làm ta sợ muốn chết? Hoàng Vũ nghĩ. Nha đầu này sao lại ngốc như thế chứ? Có mỗi đáp mây bay, thần tiên nhà nào lại có thể đâm đầu lao xuống đặc sắc như thế chứ? Thật sự là không còn gì đáng chê cười hơn nữa! Còn muốn hắn tiêu hao linh lực đi cứu nàng! Hắn cư nhiên còn đồng ý sau này phải bảo vệ nàng? Hoàng Vũ ngón tay ấn ấn mi tâm, đau đầu bất lực.

    Đường Miểu thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, nói vẻ nịnh nọt: “Ban nãy mới bắt đầu còn chưa quen, tập thêm mấy lần nữa sẽ tốt hơn.”

    Hoàng Vũ hừ một tiếng: “Hoang nguyên không thể so với trên núi đá, thần tiên không thích Đông Hoang, dị thú lại thích. Dị thú trên núi đá đã bị ta dọn sạch hết, nhưng trên hoang nguyên thì còn nhiều lắm. Cẩn thận chút.”

    Dị thú? Đường Miểu miệng lại há rộng. Nàng bất chấp sắc mặt Hoàng Vũ, không kịp suy nghĩ liền túm ngay lấy vạt áo hắn.

    “Buông tay!” Hoàng Vũ cảm giác được mình bị kéo áo, tức giận mắng.

    Đường Miểu lưu luyến buông tay, căng thẳng nói: “Anh đã đồng ý bảo vệ tôi rồi.”

    Hoàng Vũ hiện tại hối hận nhất chính là đã đáp ứng với Đường Miểu, trừng mắt nhìn nàng một cái, đáp mây bay lên cao ba thước nói: “Học đáp mây cũng không xong, dị thú tấn công, ngươi có thể chạy trốn sao? Độ cao này chẳng lẽ ngươi cũng không làm được?”

    Đường Miểu bị kích động đến đỏ cả mắt, nàng không tốn hơi thừa lời nữa, trong đầu ra lệnh chiêu một đám mây nhỏ, hùng hồn liều chết đứng lên trên. Dù hai chân lại run rẩy, nhưng nàng gắng sức không ngồi xổm xuống như trước.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ______________
    Lần sửa cuối bởi MemoryRiver, ngày 06-03-2014 lúc 18:42.
    Hidden Content
    **********
    http://memoryriver.wordpress.com

    Trọng sinh Chu Chỉ Nhược - Thất Nương - Hảo nữ thập bát giá - Bạn trai siêu nhân của tôi - Trên trời có cây tình yêu - Hành trình yêu nghiệt trong showbiz

    Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    zenny_chan,
Trang 2 của 9 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status