TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 173 của 175 Đầu tiênĐầu tiên ... 73123163171172173174175 CuốiCuối
Kết quả 861 đến 865 của 871

Chủ đề: Tiên Ma Biến - Vô Tội (Hoàn thành)

  1. #861
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 86: Chiến đấu
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Sáng sớm.

    Cả thế gian dường như đang bừng tỉnh theo ánh nắng mặt trời.

    Có vô số tiếng xột xoạt từ khắp bốn phương tám hướng truyền trong gió mà đến, lọt vào tai Trương Bình.

    Bây giờ đã vào thu, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh.

    Mấy chục vạn tín đồ đã rời đi, nhưng từ bốn phương tám hướng lại có nhiều người Vân Tần đang chạy đến.

    Phần lớn người Vân Tần chạy tới đây đều là người Vân Tần bình thường, trong đó có không ít lão ấu, phụ nữ và trẻ em.

    Bọn họ đều nghe được tin tức, nên chạy tới đây trợ giúp cho tiểu Lâm đại nhân mà họ kính yêu.

    Chỉ dựa vào âm thanh xột xoạt trong tiếng gió truyền đến, Trương Bình có thể khẳng định người Vân Tần chạy tới đây còn nhiều hơn số tín đồ ban đầu của hắn rất nhiều...Người Vân Tần chạy tới tựa như sóng triều vô tận.

    Nhưng hắn lại không ngăn cản những người Vân Tần này, hắn cũng không muốn giết chết bọn họ.

    Nếu như đối với những người Vân Tần này, Lâm Tịch là đại diện cho hi vọng và tốt đẹp hơn, là một giấc mơ cao cả, vậy hắn muốn đích thân hủy diệt giấc mộng này ngay trước mặt người Vân Tần.

    Gió thổi qua từng gốc cây trong khu rừng, mặt trời dâng lên cao, một ngày mới đã bắt đầu.

    Các lá cờ và màn cửa bên ngoài bảo tọa của Trương Bình bay phất phới, toàn thân hắn ta tựa như không có hồn lực chấn động, nhưng thân thể của hắn ta lại tựa như một thanh hồn binh đặc biệt, đang hấp thu lấy ánh sáng xung quanh.

    Bầu trời bao la phía trên hắn đột nhiên tối hẳn đi.

    Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng âm u này.

    Rất nhiều thần quan và người tu hành hoặc là thờ phụng, hoặc là thần phụng đều nhìn thấy sắc trời âm u, họ bỗng nhiên nín thở, biết rằng thời khắc quyết chiến giữa ma vương và Tướng Thần cuối cùng đã tới.

    - Chuyện gì xảy ra?

    - Tại sao bầu trời lại tối như vậy?

    - Đây là sức mạnh của ma vương?

    Người Vân Tần từ bốn phương tám hướng chạy tới hơi hoảng sợ, nhưng bọn họ vẫn thầm nguyện cầu Lâm Tịch và học viện Thanh Loan có thể giành được thắng lợi.

    Trong đội ngũ cầm lấy cờ và các màn che của Trương Bình, có một người đeo mặt nạ kim loại đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.

    Hắn là Hứa Châm Ngôn.

    Nhìn ánh sáng và bóng tối liên tục biến đổi trên bầu trời bao la, đôi mắt của hắn ta càng ngày càng phức tạp, bởi vì hắn rất ghen tỵ với sức mạnh hiện giờ của Trương Bình.

    Mặc dù hắn ta làm nhiều việc như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một nhân vật phụ. Cho dù hắn có thể trở thành người đứng đầu nội các của hoàng thành Trung Châu, nhưng sau khi Trương Bình đi đến đây, hắn cũng chỉ có thể đi theo, nếu không, chính hắn cũng không thể đảm bảo an toàn cho mình.

    Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn càng hận Lâm Tịch hơn.

    Bởi vì hắn cảm thấy do có một người như Lâm Tịch, nên hắn mới đi đến bước đường cùng này.

    Hắn đã đợi ngày này quá lâu.

    Rất nhiều thần quan núi Luyện Ngục bắt đầu ngâm vịnh, âm thanh của bọn chúng càng lúc càng chỉnh tề, càng lúc càng vang dội.

    Trên không trung đột nhiên xuất hiện nhiều bóng đen.

    Trên núi Ngao Giác, Lâm Tịch nhìn những bóng đen đang xuất hiện trên không trung, khẽ trầm ngâm.

    - Ta biết ngươi đang do dự, muốn nói chuyện với Trương Bình, dù sao hắn cũng từng là bằng hữu của các ngươi.

    Nam Cung Vị Ương quay đầu nhìn hắn, chân thành nói:

    - Nhưng ta nhớ rằng ta đã từng nhắc nhở ngươi, hắn hiện giờ sẽ không nghe ngươi nói điều gì, ngươi muốn nói chuyện với hắn sao? Vậy ít nhất phải đánh cho hắn gục ngã đã.

    Lâm Tịch gật đầu, nói

    - Cô nói đúng.

    - Bây giờ hắn ta rất giống những gì ngươi đã nói, vô cùng kiêu ngạo.

    Nam Cung Vị Ương nhìn Lâm Tịch, tiếp tục nói:

    - Hắn rất muốn ngươi chủ động xuất hiện trước mặt hắn, nhưng ngươi lại không làm thế, mà bây giờ ngươi lại còn không lộ mặt, cứ như vậy hắn ta sẽ càng tức giận hơn.

    Lâm Tịch gật đầu, không nói thêm gì nữa.

    ...

    - Đây là cái gì?

    - Là chim gáy mặt quỷ!

    - Tại sao có nhiều như vậy?

    Càng ngày càng có nhiều người nhìn thấy rõ bóng đen đang bao phủ bầu trời.

    Đó là những con chim gáy mặt quỷ vô cùng hung dữ.

    Lúc trước, phần lớn người Vân Tần đều biết thần quan núi Luyện Ngục đã thuần phục rất nhiều chim gáy mặt quỷ, hơn nữa, còn có nhiều thần quan lấy chim gáy mặt quỷ làm tọa kỵ của mình, bay tới bay lui khắp Vân Tần. Nhiều lúc giữa đêm khuya, người dân Vân Tần còn nghe thấy tiếng kêu rợn người của loài chim này.

    Mà bây giờ, số lượng chim gáy mặt quỷ hiện ra trong mắt bọn họ hiện giờ lại có hơn một ngàn con!

    Khi bay đến gần núi Ngao Giác, vô số âm thanh bén nhọn như ác quỷ đang khóc từ trên không trung rơi xuống, tạo thành một tiếng gầm khổng lồ đến mức màng nhĩ của những người nghe trên mặt đất cũng phải đau đớn.

    Sau đấy bầu trời bao la đang u ám đột nhiên sáng hẳn lên.

    Mọi người nhìn thấy có một ngọn lửa màu vàng đột nhiên bùng cháy ngay trên chim gáy mặt quỷ, rồi ầm ầm rớt xuống bên dưới.

    Ngọn lửa này hừng hực bốc cháy, tạo thành một cột khói màu vàng sáng ngời trên không trung, rồi đập xuống núi Ngao Giác tựa như một viên sao băng.

    Sau đấy là vô số viên sao băng khác.

    Một ngọn lửa đã rơi xuống vách núi Ngao Giác, phát ra một tiếng vang khổng lồ, rồi có vô số ngọn lửa và đá vụn từ trên vách đá núi Ngao Giác văng xuống bên dưới.

    Nhiều người tu hành trong những cánh đồng hoang vu vô cùng rung động, bất giác nhớ tới cảnh tượng đốt hết cả một thành vào lúc Vân Tần nam phạt khi xưa, bọn họ thật không ngờ Trương Bình còn ẩn giấu chiêu bài như vậy.

    Đối với người Vân Tần bình thường, cảnh tượng hiện giờ thật giống như có vô số ác ma đang bao vây lấy núi Ngao Giác, rồi lạnh lùng phun ra những ngọn lửa hủy diệt.

    Núi Ngao Giác vốn là nơi dễ thủ khó công, nhưng một khi không cần leo lên, đó không còn là nơi hiểm yếu nữa.

    Lại có một ngọn lửa khác mạnh mẽ rơi xuống đỉnh núi đối diện với hoang nguyên mà đám người Trương Bình đang đứng.

    Ngọn lửa có màu vàng và bốc lên một cột khói dày đặc, nổ tung trên đỉnh núi, rồi nhanh chóng mở rộng ra. Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một luồng ánh sáng màu vàng còn sáng ngời hơn những ngọn lửa này, bay lên trời cao với một tốc độ vô cùng kinh người!

    Luồng ánh sáng màu vàng này quá tinh khiết, so sánh với hoàng kim tinh khiết nhất còn tinh khiết hơn trăm lần, mặc dù đã phóng bay lên bầu trời nhưng mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Thiên Phượng Vân Tần phóng lên trời cao phát ra một tiếng kêu bén nhọn tưởng như có thể làm cho đá vỡ thiết tan, phóng vào đám chim gáy mặt quỷ với một khí thế mạnh mẽ, tựa như một lưỡi hái màu vàng đang buông xuống.

    Tất cả chim gáy mặt quỷ ở trên không trung đều tách ra, rồi phóng xuống bên dưới.

    Nếu như là cuộc chiến đấu giữa chim gáy mặt quỷ bình thường và Thiên Phượng Vân Tần, sợ rằng chỉ trong vài tíc tắc ngắn ngủi, căn cứ vào sự sợ hãi đối với yêu thú cao cấp hơn mình, tất cả chim gáy mặt quỷ sẽ chạy trốn ngay.

    Nhưng không biết núi Luyện Ngục đã dùng thủ đoạn gì, không những âm thầm đào tạo ra nhiều chim gáy mặt quỷ, mà còn khiến cho đám chim gáy mặt quỷ này tựa hồ quên đi sợ hãi, liều mạng xông về Thiên Phượng Vân Tần.

    Đây là một cảnh tượng khiến người nhìn phải rung động.

    Trên bầu trời, Thiên Phượng Vân Tần đang đánh giết chim gáy mặt quỷ với tốc độ kinh người, nhưng lại có nhiều chim gáy mặt quỷ khác đang điên cuồng nhào tới chỗ nó.

    Chỉ trong mười mấy tức ngắn ngủi, trên người Vân Tần Thiên Phượng đã có mười mấy con chim gáy mặt quỷ bám dính vào.

    Những con chím gáy mặt quỷ này kiềm chế cánh của Thiên Phượng, đồng thời gia tăng sức nặng, khiến Thiên Phượng Vân Tần lúc bay đều phải cố gắng hết sức.

    Âm thanh ngâm vịnh của các thần quan càng lúc càng lớn.

    Theo bọn hắn nhìn thấy, trận chiến trên không trung này sẽ kết thúc với phần thắng nghiêng về bọn hắn, sau đấy núi Ngao Giác sẽ liên tục bị tấn công từ không trung.

    ...

    Thiên Phượng Vân Tần quay trở về núi Ngao Giác.

    Chim gáy mặt quỷ cũng không đuổi theo, việc này đại biểu cho trận chiến mở màn đã kết thúc với phần thắng nghiêng về núi Luyện Ngục.

    Nhưng ngay lúc này, lại có vô số luồng ánh sáng từ trên đỉnh núi Ngao Giác bay ra ngoài.

    Những luồng ánh sáng này nhỏ như phi kiếm, người bình thường trên mặt đất không thể nhìn thấy rõ được.

    Mấy chục luồng ánh sáng phóng trúng một con chim gáy mặt quỷ.

    Lông vũ trên người con chim gáy mặt quỷ này rớt ra ngoài như những cây bồ công anh, mà trên người của nó lại xuất hiện thêm mười vết thương.

    Tất cả chim gáy mặt quỷ đều rơi xuống dưới.

    Giống như có một trận ôn dịch đột nhiên bao phủ trên không trung bao la, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà có mấy trăm con chim gáy mặt quỷ rơi xuống, bầu trời cũng sáng sủa hơn.

    - Đây là cái gì?

    Cảnh tượng này khiến cho nhiều thần quan núi Luyện Ngục phải ngừng ngâm vịnh.

    - Đây là...

    Đợi đến khi có một số vật thể màu trắng rơi xuống trước mặt họ, bọn họ mới nhìn thấy đó những con ong khổng lồ đã chết.

    ...

    Trương Bình lạnh lùng ngồi trên vương tọa hồn binh của mình.

    Có những đám lông chim hòa chung với máu tươi màu đỏ rơi xuống lá cờ và màn che quanh người hắn, phát ra âm thanh như mưa rơi.

    Tay của hắn chạm vào vương tọa hồn binh.

    Một âm thanh kim loại trầm thấp vang lên, khiến nhiều người phải sợ hãi.

    Trong những tiếng động như vậy, có mấy nhóm người mặc đồ như thần quan núi Luyện Ngục, từ trong đội ngũ đang đứng trên hoang nguyên bước ra ngoài, tiến thẳng tới núi Ngao Giác.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý
    ---QC---


  2. Bài viết được 107 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,alo123l,amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dungkhocnhaem,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,kenjivnn,KhacNguyen,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,Lamsao,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Lioncoeur,Litieuthanh,ll3lack0takl_lte,Longinus,lybietcau,manhktqd,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,noopWolf,nsguyenan,odin,panzer,pestie,phachle,phaiaoluc,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sakai,sgk_12m,soluuhuong5300,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,thông thiên,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trunghhk,Trung_T3,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,xuanvien,xxxsecret,x_chien,
  3. #862
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 87: Ma vương lạnh lùng
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Sau lưng áo bào của các thần quan này đều có hoa văn một ngọn lửa, gần như chiếm trọn cả lưng, đây chính là dấu hiệu của các trưởng lão núi Luyện Ngục. Hơn nữa, khuôn mặt của các thần quan này lại hơi khô quắt, gần như là da bọc xương, bất cứ người nào của núi Luyện Ngục nhìn vào cũng biết họ đã được ban thưởng ''vĩnh sinh'' của ma vương.

    Cho nên, khi nhìn thấy các thần quan này từ bên trong bước ra ngoài, các thần quan đang ngâm ca ở bên ngoài đều kính sợ quỳ sát xuống.

    Có âm thanh kim loại chuyển động vang lên.

    Có khí nóng vô cùng theo tiếng bước chân khuếch tán ra bốn phía.

    Các thần quan đang kính sợ quỳ sát dưới đất nhanh chóng phát hiện có một khôi lỗi bù nhìn và nhiều hỏa khôi từ trong màn che màu đen bước ra ngoài, xuất hiện trước các thần quan trưởng lão.

    Vô số âm thanh hoảng sợ, thất kinh vang lên khắp hoang nguyên sơn mạch Long Xà.

    Phần lớn chủ nhân của các âm thanh này đều là người của Trương Bình, đó cũng là những người tu hành và quân đội đã lựa chọn vĩnh viễn tuân theo Trương Bình.

    Ngoại trừ quyền thế và sức mạnh được ban cho ra, có một nguyên nhân rất quan trọng khác khiến những người tu hành và quân đội này lựa chọn thần phục Trương Bình, đó là vì họ cảm thấy không thể chiến thắng Trương Bình được.

    Khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi đều có chiến lực Thánh sư.

    Nhiều người trong bọn họ đã từng bị một con Khôi lỗi Thánh sư hoặc một con Hỏa khôi đánh bại, thậm chí còn có nhiều nơi tu hành hoặc tông môn đã bị một con Hỏa khôi tiêu diệt sạch sẽ.

    Thật ra hiện giờ chỉ có mười một con Khôi lỗi Thánh sư, mười ba con Hỏa khôi, cùng với hơn mười tên trưởng lão núi Luyện Ngục nhận được ''vĩnh sinh'', số lượng tựa hồ không nhiều lắm.

    Nhưng bây giờ người tu hành trên thế gian đã rất ít, Thánh sư lại càng ít hơn, thậm chí người ta còn có thể đếm được số Thánh sư còn sống ngay trên lòng bàn tay mình.

    Một đội ngũ khoảng hai ba mươi tên Thánh sư, bao gồm khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục đứng ra hàng đầu tiên, rồi đi thẳng đến trước.

    Tất cả mọi người có thể khẳng định trong đội ngũ học viện Thanh Loan hiện giờ, số lượng Thánh sư tuyệt đối không thể vượt quá hai hoặc ba mươi người.

    Trong hoang nguyên sơn mạch Long Xà này, có một đôi mắt cơ trí đang quan sát chiến cuộc.

    Chủ nhân của đôi mắt này chính là Trạm Thai Thiển Đường.

    Trong nhiều tháng nay, Trạm Thai Thiển Đường luôn trốn tránh sự đuổi giết của núi Luyện Ngục. Cho đến lúc này, hắn mới hòa mình vào những người dân Vân Tần, tiến tới gần hoang nguyên sơn mạch Long Xà, quan sát cuộc chiến. Nhưng nếu như hiện giờ Lâm Tịch đã quyết định quyết chiến, vậy hắn cũng như Trần Phi Dung, đều tin tưởng Lâm Tịch nhất định có thể chiến thắng.

    Ngoại trừ thực lực của bản thân mình ra, sức mạnh Trương Bình đang nắm giữ quả thật rất kinh người. Nhưng vào lúc này, điều duy nhất Trạm Thai Thiển Đường không hiểu được chính là tại sao Trương Bình không đích thân ra tay?

    ...

    Trong những người ở trên hoang nguyên hiện giờ, có không ít người là biên quân Long Xà.

    Đối với những quân đội khác, biên quân luôn là người kiêu ngạo, không tuân theo người khác. Hơn nữa, biên quân Long Xà và Lâm Tịch lại có mối quan hệ phức tap, nếu như không có mệnh lệnh đến từ hoàng thành Trung Châu, sợ rằng hiện giờ đã có hơn mười vạn biên quân xuất hiện ở đây, điên cuồng chiến đấu với Trương Bình.

    Tuy nhiên, nguyên nhân thật sự khiến biên quân Long Xà không chính thức xuất hiện chính là vì trước đó Lâm Tịch đã thông báo với biên quân Long Xà, ra lệnh biên quân Long Xà không được nhúng tay vào cuộc chiến này. Cho nên, những biên quân Long Xà đang có mặt ở đây đều là các tướng lãnh, họ xuất hiện chỉ với mục đích là quan sát.

    Các tướng lãnh này là người tu hành, nhưng khác với những người tu hành bình thường, bọn họ còn quan sát cuộc chiến với con mắt của một tướng lãnh đã chiến đấu trên chiến trường. Bọn họ biết rõ qua một thời gian dài như vậy, Nam Cung Vị Ương đã sớm cho giặc cỏ chiếm lấy núi Ngao Giác, chắc chắn bố trí vô số quân giới. Nhưng điều khiến họ không hiểu chính là đến bây giờ núi Ngao Giác vẫn yên lặng. Thậm chí hiện giờ các con khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và mười mấy trưởng lão núi Luyện Ngục đều đã vào trong tầm bắn, nhưng núi Ngao Giác vẫn rất yên tĩnh.

    ...

    Các khôi lỗi Thánh sư đứng trước mặt các Hỏa khôi tựa như một tấm chắn, mà các Hỏa khôi cao lớn lại tựa như một ngọn núi chắn cho các trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Đội ngũ này vừa xuất hiện trong phạm vi khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác.

    Cùng lúc đó, từ trên đỉnh núi Ngao Giác đang có một chiếc rổ thiết được thả xuống.

    Trong rổ thiết có ba người.

    Một thiếu nữ có khuôn mặt thành thật, một nữ nhạc công mặc đồ đỏ cùng với một kiếm sư mặc trường sam.

    Các trưởng lão đang đứng hàng sau cùng trong đội ngũ tiến công của núi Luyện Ngục chợt nhận ra điều gì đấy. Bởi vì mặc dù bọn họ không nhận ra nữ nhạc công kia, nhưng bọn họ lại biết thiếu nữ có khuôn mặt thành thật và kiếm sư mặc trường sam.

    Nữ nhạc công mặc áo đỏ khẽ mỉm cười, ngón tay chạm vào dây đàn, từng tiếng đàn mãnh liệt vang lên.

    Khôi lỗi Thánh sư nổ vang, Hỏa khôi gầm thét, trưởng lão núi Luyện Ngục hét to, tất cả hợp lại tạo thành một khúc nhạc vô cùng đặc biệt.

    Khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục chợt tăng tốc, tạo thành vô số tàn ảnh, mà kiếm sư mặc trường sam lại tiêu sái vung kiếm, đâm tới trước.

    Một thanh phi kiếm bay ra ngoài.

    Khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác tản phát vô số kiếm ý.

    Vô số kiếm quang tựa như những phù văn trong suốt hiện lên trong không khí, đâm tới Khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và các trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Cùng lúc đó, núi Ngao Giác đang tĩnh lặng đột nhiên rít gào, cả ngọn núi Ngao Giác tựa như biến thành một thành lũy chiến tranh khủng khiếp.

    Rất nhiều lưỡi đao nặng nề và sắc bén từ trong các động đá trên núi Ngao Giác đồng thời bắn ra ngoài, mạnh mẽ chém xuống thân thể khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và các trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Các tướng lãnh biên quân Long Xà đang quan sát trên hoang nguyên nhất thời cảm thất thoải mái.

    Mặc dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt của kiếm sư mặc trường sam, nhưng dựa vào kiếm khi đang từ trong phi kiếm tản phát ra và hiện hữu trong không khí, bọn họ đã biết người này chính là Diệp Vong Tình.

    Cho nên, núi Ngao Giác không phải là không hành động, mà chính là một khi hành động sẽ như sấm sét giáng xuống, hoàn toàn hủy diệt luồng sức mạnh Thánh sư của núi Luyện Ngục!

    ...

    Vô số kiếm quang trong suốt đang tấn công khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Thiên nhân kiếm chân chính đã thất truyền, Diệp Vong Tình chỉ có thể lĩnh ngộ một phần kiếm ý của Hạ Bạch Hà. Các kiếm quang trong suốt này không thể nào phá vỡ lớp kim loại bên ngoài của khôi lỗi Thánh sư, thậm chí không thể cắt vào thân thể của Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Hơn nữa, các trưởng lão núi Luyện Ngục tựa hồ đã tu luyện một loại công pháp nào đấy, khiến thân thể của họ cứng rắn như gỗ mục, mặc dù đã bị kiếm quang chém vào, nhưng cũng không chảy máu tươi.

    Tuy nhiên, các kiếm quang trong suốt này tựa như đã biến thành một cái lưới trong suốt, trong nháy mắt hoàn toàn bao kín các khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục, giam cầm cả bọn lại một chỗ.

    Một tiếng động lớn vang lên.

    Vô số lưỡi đao kim loại tựa như một ngọn núi kim loại đập xuống, chồng chất lên khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác, khiến những con Hỏa khôi cũng như khôi lỗi Thánh sư đã bị đập nát bét, chỉ còn lại một số bộ phận rơi rụng như cánh tay, cánh chân...

    Nhưng cuối cùng vẫn có một số kẻ còn sống sau đợt tấn công vừa rồi.

    Hình ảnh vô số lưỡi đao tạo thành ngọn núi đập xuống như vậy là vô cùng rung động, nhưng cho dù kẻ còn sống là khôi lỗi Thánh sư, là Hỏa khôi hay trưởng lão núi Luyện Ngục, cho dù đó là cá lọt lưới, đó cũng là một luồng sức mạnh khủng khiếp.

    Nhưng Nam Cung Vị Ương thậm chí không nhíu mày.

    Nàng chỉ tung ra một kiếm vô cùng đơn giản.

    Một bóng ảnh Hải yêu vương khổng lồ xuất hiện trong không trung.

    Một kiếm này vừa xuất hiện, ngay lập tức có vô số lưỡi đao xe khác bay ra đây.

    So với lần giao chiến với Trương Bình tại thành Trung Châu cách đây nửa năm, sức mạnh trong một kiếm của nàng đã mạnh hơn.

    Nhưng một kiếm này của nàng không phải dùng để tấn công, mà chính là tụ thế.

    Một kiếm của nàng tựa như một cơn sóng cao và khổng lồ.

    Những con khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi hoặc trưởng lão núi Luyện Ngục đang xông tới tấn công nàng và Diệp Vong Tình đều bị đánh bay ra sau.

    Lại có những lưỡi đao từ trên động đá bay ra ngoài, đập vào người các khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục này.

    Âm thanh trầm thấp vật nặng rơi xuống đất lại vang lên.

    Mặt đất tựa hồ hơi nảy lên, mà các thần quan núi Luyện Ngục cũng vì cảnh tượng này mà biến sắc, hoảng sợ không thôi.

    ...

    Trương Bình đang ngồi trên bảo tọa hồn binh vô cùng lạnh lùng.

    Tay của hắn lại một lần nữa chạm vào bảo tọa hồn binh.

    Lần này căn bản không có âm thanh kim loại nào vang lên, nhưng đội Thần tượng quân đang đứng yên chờ đợi bên cạnh hắn đột nhiên hành động, tất cả đều ngẩng đầu lên!

    Thần tượng quân tiến công!


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

  4. Bài viết được 94 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dungkhocnhaem,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,kenjivnn,KhacNguyen,Khuyet Nha Tu,kkk3k,lambit,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,manhktqd,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,odin,pestie,phachle,phaiaoluc,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sakai,sgk_12m,soluuhuong5300,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,thông thiên,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,x_chien,
  5. #863
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 88: Cũng chỉ có ngươi muốn chiến thắng ta
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Thần tượng quân bắt đầu di chuyển.

    Quân đội khi nãy theo Thần tượng quân tới đây cũng bắt đầu tiến công.

    Nhưng tất cả người ở đây nhanh chóng phát hiện mặc dù mấy vạn quân đội đi theo sau Thần tượng quân đều đồng loạt di chuyển, nhưng tiếng bước chân của bọn họ lại không nặng nề như mấy trăm bước chân của Thần tượng quân.

    Ngay sau đó, mọi người đều có thể dựa vào tiếng bước chân của Thần tượng quân mà cảm giác được sự dị thường của Thần tượng quân.

    Đội Thần tượng quân đến từ Đường Tàng vốn đã có sức mạnh khiến người ta kinh hãi, nhưng hôm nay càng khiến người nhìn run rẩy và hoảng sợ hơn.

    Mặt đất đang bị chấn động.

    Mí mắt của những người tu hành có mặt ở đây cũng đang đung đưa theo sự chấn động của mặt đất.

    Tựa như có vô số cây búa khổng lồ đánh vào trong lòng đất, tất cả con voi màu trắng đều đang phát ra âm thanh khổng lồ, tựa như sông băng bị vỡ.

    Âm thanh sông băng bị vỡ này vang lên là do những bộ giáp nặng nề mà các con voi màu trắng đang khoác lên mình!

    Trong vô số ánh mắt hoảng sợ, những bộ giáp nặng nề do các tượng sư núi Luyện Ngục chế tạo, đang được khoác lên mình những con voi màu trắng bỗng nhiên bị xé rách, tựa như có một bàn tay vô hình vừa cầm lấy rồi xé chúng ra ngay tại chỗ vậy!

    Cứ mỗi một bước bước đi, lại có một mảnh giáp trên người con voi màu trắng lại rớt xuống dưới.

    Phần lớn những người đang đứng trên hoang nguyên bát ngát đều gần như nín thở.

    Bọn họ nhìn thấy có những ánh lửa màu đen từ trong khe hở bộ giáp thoát ra bên ngoài, lượn lờ giống như sương mù buổi sáng, mà phần da thịt bên dưới bộ giáp không còn là màu trắng như tuyết nữa, mà chính là một màu đen nhánh!

    Những con voi màu trắng to lớn bây giờ đã biến thành một màu đen nhánh, hơn nữa, da thịt và cơ thể của chúng còn căng phồng lên như một khối nham thạch, càng lúc càng khổng lồ hơn.

    Trong lúc hít thở, hơi thở của những con voi khổng lồ này vô cùng nóng hổi, mà khí lưu nó phun ra ngoài lại có một màu đỏ nhạt.

    Có âm thanh xiềng xích vang lên.

    - Sao có thể như vậy!

    - Tại sao những con voi khổng lồ này biến thành như vậy?

    - Chẳng lẽ những con voi này cũng biết ma biến sao?

    Những người Vân Tần, hoặc là dân chúng bình thường, hoặc là người tu hành, hoặc là quân đội và tướng lãnh quân đội đang có mặt trên hoang nguyên này, đều hoảng sợ nhìn thấy mỗi một con voi trắng khổng lồ cao lớn đến mấy chục thước, tựa như một cây trụ kim loại đâm thấu trời xanh.

    Chỉ nhìn vào kích cỡ của chúng bây giờ, bất cứ người nào cũng có thể tưởng tượng được sức mạnh của mỗi con voi khổng lồ đã tăng mạnh đến bực nào.

    - Đây là sức mạnh của núi Luyện Ngục, là ban thưởng của ma vương...

    Ngược lại, thấy những con voi khổng lồ này biến hóa đến mức xé nát những bộ giáp chắc chắn, các thần quan núi Luyện Ngục lập tức thoát khỏi cảm giác thất bại, trong nháy mắt vui mừng mà cuồng nhiệt, tiếng ngâm ca mỗi lúc một lớn hơn.

    Theo bọn hắn nghĩ, với sức mạnh của các con voi dị biến bây giờ, cho dù là nguyên cả núi Ngao Giác, cũng có thể bị những con voi này kéo lấy sụp đổ.

    Các tướng lãnh biên quân Long Xà đang đứng trên hoang nguyên quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ra ngoài như mưa rơi. Trong thời khắc này, chỉ có các tướng lãnh đã trải qua nhiều sinh tử mới giữ được bình tĩnh, nhưng cũng vì thế mà họ phát hiện được không chỉ sức mạnh của các con voi khổng lồ này tăng lên, mà cơ thịt cũng như làn da của chúng cũng đã trở nên cứng cáp, thậm chí còn bền chắc hơn cả sắt thép. Trừ khi có những người tu hành mạnh mẽ như Nam Cung Vị Ương ra tay, nếu không, bọn họ cũng không thể đoán được liệu còn có quân đội nào ngăn chặn được Thần tượng quân này hay không.

    Cho dù vô số lưỡi đao bay xuống như ngọn núi kim loại khi nãy xuất hiện, sợ rằng cũng sẽ bị các con voi khổng lồ này quét bay, hoặc là không thể khiến chúng bị thương được.

    Các quân sĩ Thần tượng quân đang ngồi trên lưng các con voi khổng lồ này không hề có sự biến hóa này.

    Tuy nhiên, trong lúc các con voi khổng lồ dị biến, các quân sĩ Thần tượng quân này lại tản phát một loại khí tức đặc biệt, hiển nhiên bọn chúng cũng đã nhận được phương pháp tu hành tương ứng từ tay Trương Bình. Bọn họ ngồi vững trên lưng các con voi khổng lồ tựa như một bức tượng, lại tựa như hòa thành một thể với con voi mình đang cưỡi, tạo thành một hình ảnh vô cùng rung động.

    Thống lĩnh Thần tượng quân, Phạm Minh Ninh lạnh lùng nhìn núi Ngao Giác phía trước.

    Đây là sự báo thù của Thần tượng quân, là thời đại mạnh mẽ nhất của Thần tượng quân.

    - Tiến công!

    Một quân lệnh đơn giản, dễ hiểu và vô cùng lạnh lùng được hắn phát ra ngoài.

    Tất cả quân sĩ Thần tượng quân đều đồng loạt quát lên một tiếng, cổ vũ cho nhau.

    Nơi này không phải là sa mạc cát vàng, nhưng dưới sự giẫm đạp của các con voi khổng lồ đang mang lấy sức mạnh khổng lồ, cho dù là núi đá cứng rắn cũng bị chấn thành bụi phấn, sau đó bị chấn động, biến thành bụi mù.

    Một cơn bão cát nhanh chóng được tạo thành, chuẩn bị bao phủ những con voi khổng lồ và mấy vạn đại quân phía sau.

    Nhưng ngay lúc này, mặt đất kiên cố bên dưới các con voi khổng lồ và mấy vạn đại quân đột nhiên sụp đổ, lõm sâu xuống.

    Sự sụp đổ và lõm sâu này là không hề hay biết trước.

    Bởi vì khi nãy, mấy chục con khôi lỗi Thánh sư, Hỏa khôi và trưởng lão núi Luyện Ngục cũng đã từng đi qua khu vực này, mà trọng lượng của Hỏa khôi lại rất nặng, hơn nữa còn có các trưởng lão núi Luyện Ngục đi theo. Nếu như mặt đất không chắc chắn, bọn họ đã thông báo về phía sau.

    Mà bây giờ, mặt đất vốn vô cùng kiên cố lại đột nhiên sụp đổ như vậy.

    Trong nháy mắt mặt đất sụp đổ, có những bóng ảnh khổng lồ từ trong đất đá hiện ra bên ngoài, bộ dáng dữ tợn vô cùng.

    - Rắn mối khổng lồ!

    Có người hét lên như vậy!

    Có không ít người nhận ra những bóng ảnh khổng lồ vừa nhảy từ dưới đất ra là gì, nhưng cho dù là những tướng lãnh biên quân Long Xà đã có không ít kinh nghiệm giao chiến với rắn mối khổng lồ, trong nháy mắt này cũng không còn bình tĩnh nữa, vô cùng rung động và hoảng sợ.

    Rắn mối khổng lồ với số lượng khủng khiếp.

    So với những lần trước, những con rắn mối này không những đông hơn mà còn to lớn hơn.

    Chỉ trong nháy mắt mặt đất bị sụp đổ, đã có ít nhất mấy trăm con rắn mối khổng lồ xuất hiện.

    Hơn nữa, mặt đất bên dưới những con rắn mối khổng này cũng bắt đầu chấn động, những dòng khí lưu nóng như nước nóng phun trào không ngừng xông ra ngoài, cho thấy còn có rất nhiều rắn mối khổng lồ chuẩn bị xuất hiện.

    Khi trước, mỗi một con rắn mối khổng lồ đã là ác mộng của các biên quân Long Xà, mà vào lúc này, điều khiến các tướng lãnh biên quân Long Xà hoảng sợ không chỉ là số lượng đông đúc.

    Các tướng lãnh biên quân Long Xà đều nhớ các con rắn mối khổng lồ có nước da màu xanh lục, nhưng bây giờ lại được thay thế bởi một màu đen nhánh.

    Da thịt của bọn chúng đều căng phồng lên như nham thạch, hơi thở chúng phun ra ngoài cũng vô cùng nóng hổi.

    Mà điều khiến các tướng lãnh biên quân Long Xà này ngạc nhiên và hoảng hốt nhất chính là mỗi một con rắn mối khổng lồ này lại trở nên thô bạo và hung hãn hơn.

    Mặt đất hoàn toàn sôi trào, biến thành đại dương của những con thú khổng lồ.

    Hơn một ngàn con rắn mối khổng lồ từ dưới đất lao ra ngoài, trong lúc hét lớn lên như vậy, chúng đồng loạt nhào tới Thần tượng quân.

    Nếu hình dung một cách đơn giản nhất, hình thể của những con rắn mối khổng lồ này không thể sánh được với những con voi Thần tượng quân, nhưng cùng một lúc lại có mấy con, thậm chí là năm sáu con cùng tấn công một con voi. Hàm răng, móng vuốt nhọn của chúng cắn vào da thịt các con voi khổng lồ, khiến các con khổng lồ tựa như biến thành một con trâu bị mấy con sư tử điên cùng lúc tấn công.

    Lúc bình thường, các con voi khổng lồ Thần tượng quân rất hiếm khi hét lớn, nhưng trong tình cảnh bị nhiều con rắn mối điên cuồng cắn xé như vậy, tất cả voi khổng lồ đều rống lên rung trời.

    Có máu thịt không ngừng vung vẩy ra ngoài.

    Phần lớn người đứng trên hoang nguyên đều đã im lặng.

    Đây không phải là một cuộc giao chiến bình thường nữa, mà chính là một cảnh tượng vốn chỉ nên xuất hiện trong các thần thoại xa xưa.

    Phạm Minh Ninh cũng chết lặng, hắn không còn biết nghĩ gì nữa.

    Hắn và nhiều quân sĩ Thần tượng quân đã có tu vi mạnh hơn trước, nhưng trong nháy mắt các con voi khổng lồ giao chiến với nhiều rắn mối khổng lồ, bọn họ lại tựa như những viên đá nhỏ vậy, dễ dàng bị quét trúng, hất bay lên không trung.

    Có một con rắn mối gào thét, mạnh mẽ cắn lấy Phạm Minh Ninh.

    Bộ giáp hắn ta đang mặc vô cùng chắc chắn, con rắn mối khổng lồ này không thể xé nát được, nên chỉ có thể quăng hắn lên không trung.

    Nhưng hắn còn chưa kịp rơi xuống đất, lại có một con rắn mối khổng lồ khác nhào tới, đánh bay lên không trung tiếp.

    Đội Thần tượng quân mạnh nhất trong lịch sử, nay lại biến thành thức ăn của vô số rắn mối khổng lồ.

    Tiếng rống vang của rắn mối khổng lồ và tiếng xé rách của da thịt bao trùm cả trời đất này, nhưng đây còn chưa phải là tất cả.

    Trong lúc các rắn mối khổng lồ tấn công, dưới mặt đất lại có vô số dây leo đâm thẳng lên, tấn công các quân sĩ bên núi Luyện Ngục.

    Vô số tiếng xé gió và âm thanh ầm ầm cùng lúc xuất hiện.

    Núi Ngao Giác bắt đầu biến thành một tòa pháo đài thực sự.

    ...

    Tiếng ngâm ca của các thần quan núi Luyện Ngục hoàn toàn im bặt, trong cảnh tượng rung động như vậy, bọn chúng bất giác còn lui về sau.

    Trên vương tọa hồn binh, đôi ngươi vốn lạnh lùng và trống rỗng của Trương Bình bắt đầu xuất hiện cảm xúc lạ thường.

    Hai tay của hắn chạm vào vương tọa hồn binh.

    Cả một khung trời nổ vang, vô số lá cờ và màn che xung quanh hắn bị đánh bay ra ngoài, sau đó lơ lửng trên không trung.

    Hắn ta đứng lên.

    Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử của tất cả những người này.

    Cho dù là Hỏa khôi, khôi lỗi Thánh sư, trưởng lão núi Luyện Ngục, thậm chí là nguyên cả đội Thần tượng quân này.

    Các tổn thất này vốn sẽ không thể khiến hắn ta cảm thấy như thế nào, nhưng điều khiến hắn không thể chấp nhận được chính là khi hắn đã sử dụng nhiều sức mạnh cường đại như vậy, nhưng không nói đến việc không hủy diệt được núi Ngao Giác, chỉ riêng việc ép Lâm Tịch xuất hiện và ra tay cũng không được.

    Hắn bắt đầu cảm thấy tức giận.

    Hắn biết mình không thể tức giận, nhưng càng biết mình không thể tức giận, hắn lại càng không thể khống chế tâm tình của mình.

    - Lâm Tịch!

    Hắn quát lên một tiếng chói tai.

    Bên ngoài doanh trướng hắn đang đứng, tất cả đồ vật đều bị xé nát, bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.

    Các thần quan núi Luyện Ngục đang đứng cạnh hắn đều hoảng sợ quỳ lạy dưới đất, đồng thời đều hét thảm một tiếng, máu tươi từ trong miệng mũi và tai đều chảy ra ngoài.

    Sau khi quát lên như vậy, ánh mắt của Trương Bình lại hoàn toàn lạnh lùng, giọng nói của hắn ta cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo như băng giá, chậm rãi vang khắp trời đất:

    - Lâm Tịch, ngươi cho rằng làm như vậy có thể chiến thắng được ta sao?

    Âm thanh rống vang của rắn mối khổng lồ và da thịt bị xé rách còn tiếp tục vang lên, nhưng bởi vì giọng nói của hắn, mà cả trời đất tựa hồ đã yên tĩnh lại.

    Bên dưới chân núi Ngao Giác đang bị bụi mù bao phủ, Lâm Tịch từ từ xuất hiện.

    Hắn nhìn Trương Bình đang đứng ngoài xa, trầm mặc một hồi rồi nói:

    - Cho tới nay, cũng chỉ có ngươi muốn chiến thắng ta!




    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

  6. Bài viết được 97 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,Conlocmauxam,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dungkhocnhaem,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,KhacNguyen,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,Lamsao,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,manhktqd,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,nsguyenan,odin,paita999,pestie,phachle,phaiaoluc,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sgk_12m,soluuhuong5300,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,thông thiên,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,x_chien,
  7. #864
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 89: Đời người là một mặt gương
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Đội quân mấy vạn kia đã sớm bị những con rắn mối khổng lồ cắn giết, không còn dũng khí chiến đấu nữa, chạy tán loạn khắp nơi.

    Đám rắn mối khổng lồ cũng không truy kích, mà ngay lúc Lâm Tịch lên tiếng đáp lại, toàn bộ chiến trường bỗng nhiên yên tĩnh lại.

    Trương Bình nhìn Lâm Tịch, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã bị sắc thái giận dữ và căm hận thay thế.

    - Tại sao ta không thể chiến thắng ngươi?

    Hắn nhìn Lâm Tịch, ghét cay ghét đắng nói.

    - Khi còn trong sơn cốc thí luyện của học viện Thanh Loan, ta chiến thắng nhiều người, nhưng cũng bị người khác đánh bại. Sau khi ra khỏi sơn cốc thí luyện, chúng ta cũng có thể chiến thắng nhiều người lợi hại hơn, thậm chí là chiến thắng niên trưởng Cốc Tâm Âm. Nhưng dù là chiến thắng hay chiến bại như vậy, chúng ta cũng rất vui vẻ.

    Lâm Tịch bình tĩnh nhìn Trương Bình, nói;

    - Nhưng chiến thắng của ngươi thì sao? Ngay cả ngươi cũng không cảm thấy vui vẻ.

    - Chiến thắng dựa trên tình bằng hữu sao?

    Sát ý xuất hiện trong đôi mắt Trương Bình, hắn ta trào phúng nói;

    - Ngươi là Tướng Thần, cả học viện đứng bên cạnh ngươi, ta có thể chiến thắng ngươi sao?

    - Mỗi người chúng ta đều chiến đấu vì học viện.

    Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:

    - Số lần ta đối mặt với tử vong, đều sẽ không ít hơn ngươi.

    Trương Bình cười lạnh, nói:

    - Đừng nói với ta những lời vô nghĩa như thân làm đệ tử học viện Thanh Loan, hẳn phải vui mừng vì ngươi ngày càng mạnh hơn. Kết quả cuối cùng chính là ngươi trở thành lãnh tụ học viện Thanh Loan, mà ta phải tự sinh tự diệt ở núi Luyện Ngục.

    - Cho nên ngươi cảm thấy không công bình, ngươi cho rằng thế gian này thật ghê tởm.

    Lâm Tịch bình tĩnh nói:

    - Cho nên ngươi mang theo vô số tín đồ đến đây, muốn khiến ta cảm thấy thế gian này cũng thật quá ghê tởm.

    Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nói:

    - Thế gian này vốn rất ghê tởm, những người gọi là thiện lương và chính trực, chỉ là chưa có đủ lợi ích hấp dẫn họ.

    - Về vấn đề tâm tính con người thiện lương hay ác độc như thế nào, chúng ta đã tranh cãi rất nhiều rồi.

    Lâm Tịch lẳng lặng nhìn Trương Bình, nói:

    - Trong lòng mỗi người tự có đáp án của mình. Ta từng nghe có người nói đời người là một mặt gương. Cho đến khi trải qua nhiều chuyện, tiến vào thần nguyên băng tuyết, ta mới hiểu được những lời này.

    - Đời người chính là một mặt gương.

    Lâm Tịch ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bao la đằng sau Trương Bình, trầm tĩnh nói:

    - Ngươi cười với nó, nó cũng cười với ngươi. Ngươi khóc với nó, nó cũng khóc với ngươi. Ngươi đối xử với nó như thế nào, nó cũng đối xử với ngươi như vậy.

    - Thế gian này cũng giống như vậy, ngươi cảm thấy nó luôn không công bình, vậy nó sẽ luôn không công bình. Ngươi cảm thấy nó xấu xí, vậy không thể nhìn thấy điều tốt đẹp của nó được.

    Âm thanh của Lâm Tịch truyền đi khắp nơi, rất nhiều người yên tĩnh lại, lặng lẽ suy nghĩ ý nghĩa của những lời vừa rồi.

    Trương Bình vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, nhất thời không lên tiếng.

    - Hạ phó viện trưởng đã từng nói ngươi sống cả đời, quan trọng nhất chính là lúc đi rồi được an tâm. Người sống ở trên đời, không phải là vì muốn được an tâm, muốn được vui vẻ sao?

    Ánh mắt Lâm Tịch một lần nữa nhìn thẳng vào người Trương Bình, nói:

    - Ngươi nắm hết mọi thứ trong tay thì thế nào? Không phải mỗi ngươi ngươi đều ăn loại côn trùng màu đen ghê tởm kia sao? Ngươi không phải lo lắng tu vi của ta mạnh hơn ngươi sao? Ngươi không mệt mỏi trấn áp những người phản đối mình sao? Nhưng ngươi vốn không cần phải làm như vậy. Khi ngươi từ núi Luyện Ngục trở về, chúng ta đã nói với ngươi rằng chiến tranh hoàn toàn kết thúc, như vậy ngươi hoàn toàn có thể có một cuộc sống yên tĩnh ở Vân Tần hay bất cứ đâu ở Đại Mãng, ngươi hoàn toàn có thể đi dạo trên đường phố, thưởng thức nhân sinh thế gian. Ngươi có thể đi đến những nơi có cảnh đẹp để ngắm hoa, có thể tới những nơi mình thích để uống rượu. Ngươi có thể mỗi ngày làm những gì Tần Tích Nguyệt thích, hoặc nghĩ làm thế nào để nàng ta thích mình. Tất cả những việc này không xinh đẹp sao? Bây giờ thì thế nào? Mặc dù ngươi có thể chiến thắng ta, giết chết ta, như vậy cho dù ngươi có thể cướp lấy bất cứ kẻ nào, ngươi cảm thấy vui vẻ sao?

    Trương Bình lạnh lùng nhìn Lâm Tịch, im lặng một hồi lâu.

    Nhưng ngay sau đấy, hắn ta lại cất tiếng với giọng nói càng ghét cay ghét đắng hơn, lạnh nhạt nói:

    - Ngươi cho rằng ngươi có tư cách dạy dỗ ta?

    - Ngươi sai rồi. Thật ra, ngươi cho ta thời gian nói chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn mọi người nhìn thấy chúng ta đã sai, ngươi muốn mọi người biết tại sao ngươi làm như vậy.

    Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu nói.

    Trương Bình trầm mặc một hồi, trào phúng:

    - Cho nên, cũng như Lý Khổ đã từng nói, tất cả chỉ là giả dối, cuối cùng cũng phải xem sức mạnh của ai mạnh hơn.

    - Không chỉ là sức mạnh của riêng ta.

    Lâm Tịch nghĩ tới câu nói "không phải chỉ có mình ta chiến đấu'', mà bỗng cảm thấy buồn cười và ấm áp, nhưng cũng cảm thấy thật kiêu ngạo. Nên hắn tươi cười, một nụ cười kiêu ngạo và chan hòa, nói với Trương Bình:

    - Hoa Ma Nhãn hẳn có thể giúp ngươi hứng khởi hơn, nên ngươi cảm thấy tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng Mông Bạch lại phát hiện ra bí mật này, nên hoa Ma Nhãn của ngươi đã bị Mông Bạch phá. Văn Hiên Vũ vì muốn tiêu diệt những thần quan đã có sức mạnh của ngươi mà đi vào Thiên Ma ngục nguyên, bí mật Thần tượng quân của ngươi đã bị hắn phá. Mộ Sơn Tử từng là kẻ thù của ta, nhưng hắn luôn chiến đấu vì học viện, hắn phát hiện chỗ nuôi đám côn trùng màu đen của ngươi, nên đã đoạn tuyệt bọn côn trùng đó. Thủ đoạn mê hoặc lòng người của ngươi cũng bị Đại Đức Tường phá, giúp người Vân Tần lương thiện nhận ra được mọi việc...Những việc đó đã khiến ngươi mất công dàn dựng, nhưng cuối cùng cũng không thể ép ta ra tay, không thể ép ta chủ động xuất hiện trước mặt ngươi.

    Trương Bình nhìn thấy nụ cười thật tươi của Lâm Tịch, hắn không trả lời bất kỳ vấn đề nào của Lâm Tịch, chỉ chậm rãi nói:

    - Ngay từ ban đầu, chính nụ cười này của ngươi khiến ta cảm thấy chán ghét vô cùng.

    - Ta phải cười.

    Lâm Tịch nhìn Trương Bình, nói:

    - Bởi vì bây giờ ngươi là kẻ thù của ta.

    - Ngươi có thể kéo dài thời gian, có thể khiến ta tức giận hơn.

    Trương Bình nhìn Lâm Tịch, trêu chọc:

    - Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì dù thế nào đi nữa, thê tử ngươi yêu mến đã chết trên tay ta, rất nhiều bạn tốt của ngươi cũng chết trên tay ta. Ta sẽ tiếp tục giết chóc, người bên cạnh ngươi mỗi ngày sẽ ít đi.

    Trương Bình nói như vậy là muốn Lâm Tịch phải tức giận, mà Lâm Tịch đúng là không thể không tức giận.

    Hai tay Lâm Tịch khẽ run rẩy.

    Nhưng ngay lúc này, trong một mảnh đất đã bị sụp đổ xuống vì những con rắn mối khổng lồ xuất hiện, bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.

    - Thật khiến ngươi thất vọng, mạng của ta cứng lắm đấy.

    Giọng nói này thật khiến người nghe cảm thấy không thoải mái, tựa như ai cũng đang thiếu hắn ta mấy lượng bạc vậy. Khi chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục ở Thiên Diệp quan, giọng nói này đã từng xuất hiện, mà dù là Lâm Tịch hay Trương Bình, cả hai đều rất quen thuộc giọng nói này.

    Lâm Tịch khẽ ngừng thở.

    Khuôn mặt Trương Bình cũng ngẩn ra.

    Từ Sinh Mạt chậm rãi bước ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Tịch một cái, rồi đi về sau Lâm Tịch.

    Đúng là Từ Sinh Mạt.

    Lâm Tịch cảm thấy rung động, ngay cả Nam Cung Vị Ương cũng đang kích động.

    Từ Sinh Mạt đáng lẽ phải chết ở học viện Lôi Đình rồi, nhưng bây giờ hắn ta còn sống, vậy những người kia....

    - Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.

    Một giọng nói thanh thúy vang lên.

    Lâm Tịch ngơ ngẩn.

    Một cô gái xinh đẹp và cao gầy bước ra ngoài.

    Hắn nhìn cô gái này, tựa như đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng vậy, tựa như đây là ven hồ Linh Hạ.

    - Trương Bình, ngươi phải thất vọng rồi.

    Càng có nhiều giọng nói hơn xuất hiện, Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y bước ra ngoài.

    Hốc mắt Lâm Tịch khẽ đỏ lên, há miệng muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng lại không nói được, chỉ là bật cười lớn.

    Tiếng hít thở của Trương Bình ngày càng nặng nề hơn.

    Thân thể của hắn khẽ rung động, cả khuôn mặt gần như bị biến dạng.

    - Các ngươi không bị hắn giết chết ở học viện Lôi Đình, vậy tại sao lại lừa gạt chúng ta đến tận bây giờ?

    Nam Cung Vị Ương nhìn Cao Á Nam, chân thành hỏi.

    - Bởi vì chúng ta muốn cho hắn một niềm vui.

    Cao Á Nam nắm lấy tay Lâm Tịch, nhìn vào mắt Lâm Tịch, vui mừng nói:

    - Bởi vì Trương Bình hiện giờ là kẻ thù của chúng ta, chúng ta muốn phản kích.

    - Hiện giờ ngươi nhất định rất tức giận, nhưng ngươi lại không dám tức giận, đáng thương quá. Nếu ta là ngươi, ta đã tự sát rồi đấy.

    Từ Sinh Mạt nói chuyện với giọng điệu chanh chua.

    Trong trận chiến thành Trung Châu, Trương Bình đã đích thân giết chết nhiều người của học viện Thanh Loan, những người đó chưa chắc là lão hữu của Từ Sinh Mạt, nhưng ít ra cũng từng là bạn học cũ của Từ Sinh Mạt, nên so sánh với lúc bình thường, vẻ mặt và giọng điệu của Từ Sinh Mạt bây giờ còn khắc bạc và chanh chua hơn.

    Trương Bình ngẩng đầu lên.

    Đôi mắt của hắn biến thành màu đỏ tím.

    Máu trong người hắn đang bốc cháy.

    Hắn muốn nhìn thấy Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này Tần Tích Nguyệt lại không xuất hiện trong tầm mắt hắn. Hắn muốn giết chết những người bên cạnh Lâm Tịch, để cho Lâm Tịch không thể cười nữa, nhưng những người hắn tưởng rằng đã chết, bây giờ lại còn sống, còn khiến Lâm Tịch cười tươi hơn bao giờ hết.

    Hắn rốt cuộc tức giận, tức giận hơn bất cứ lúc nào.

    - Vậy ngươi hãy chết trước đi!

    Hắn nhìn Từ Sinh Mạt, nói một câu như vậy.

    Ngay lúc nói câu này, một thanh trường thương kim loại không biết từ nơi nào bay đến đã nằm gọn trong tay hắn, bị hắn ném mạnh ra ngoài.

    Khoảng cách giữa hắn và Từ Sinh Mạt trên chiến trường hiện giờ, ít nhất phải cách xa hơn mấy ngàn bước.

    Nhưng sau khi hắn ném ra ngoài, toàn bộ trường thương, ngay cả kim loại bên trong cũng hoàn toàn bị đốt cháy, hóa thành một luồng lửa lao tới Từ Sinh Mạt với một tốc độ và sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh và tốc độ này đã hoàn toàn vượt khỏi cảm giác cực hạn của Từ Sinh Mạt, khiến Từ Sinh Mạt không thể ngăn cản được.

    Âm thanh nổ vang xé rách không khí liên tục xuất hiện.

    Luồng lửa nóng cháy này sắp rơi vào người Từ Sinh Mạt.

    Nhưng ngay lúc này Lâm Tịch lại vung tay lên, có một luồng phi kiếm màu vàng đánh vào luồng lửa này.

    Luồng lửa kim loại nóng cháy bị đánh tan, biến thành một đám khói trắng bốc cao lên trời.

    - Trừ khi ngươi có thể giết chết ta.

    Lâm Tịch nhìn Trương Bình, chân thành nói.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

  8. Bài viết được 94 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,chuotnha,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dungkhocnhaem,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,manhktqd,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,namliem,nam_god,neverwon,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,nsguyenan,odin,pestie,phachle,phaiaoluc,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sgk_12m,soluuhuong5300,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,thc76,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trunghhk,tung_hp,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,x_chien,
  9. #865
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 90: Phá giáp
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Trương Bình ném cây thương kim loại, hóa thành một ngôi sao rực lửa tấn công Từ Sinh Mạt, nhưng lại bị Lâm Tịch dùng kiếm quang đánh tan. Vô số tàn lửa rất nhỏ bị đánh tan trên không trung, tạo thành một cột khói màu trắng, cộng thêm âm thanh ma sát và nổ tung ngôi sao rực lửa tạo thành trong không trung khi nãy, tất cả tựa như một màn mở đầu cho trận chiến có một không hai.

    Đây là một trận chiến vượt ngoài cảnh giới của những người còn lại.

    Ngay khi Lâm Tịch chân thành nói với Trương Bình, tựa hồ có vô số ánh sáng và nguyên khí vô hình chảy vào trong người hắn, rồi lại hiển lộ ra ngoài. Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy thân thể của hắn tựa hồ rất tinh khiết và quang minh, nhưng dưới chân của hắn lại vô cùng hắc ám, tựa như vô số đóa hoa màu đen đangg nở rộ.

    Đôi mắt của Trương Bình đã biến thành màu đỏ tím, tựa hồ trong đấy có một ngọn lửa màu đỏ tím đang bùng cháy, nhưng thân thể và da thịt của hắn lại biến thành màu đen, tất cả làm nổi bật những mạch máu màu tím đang căng phồng dưới làn da.

    Đôi mắt màu đỏ tím, da thịt đen nhánh, mạch máu màu tím bầm...những sắc màu trái ngược này tạo thành một lực hấp dẫn kỳ lạ đối với người nhìn, bất cứ ai cũng cảm thấy khó thở vô cùng.

    Sau khi ném cây thương bằng kim loại đó đi, hắn không lập tức ra tay, mà nhìn Lâm Tịch nói:

    - Không đen không trắng.

    Lâm Tịch cười lên:

    - Đêm tối khiến ánh mắt ta màu đen, nhưng t dùng nó để tìm kiếm quang minh.

    - Tiên Biến của ngươi là Trương viện trưởng truyền thụ lại?

    Trương Bình nhìn Lâm Tịch, hỏi:

    - Có liên quan gì đến trận mưa mấy ngày trước?

    Lâm Tịch cau mày lại, không trả lời câu hỏi của Trương Bình, mà trêu chọc:

    - Ngươi vẫn cảm thấy sợ hãi. Ngoại trừ sợ ta, ngươi còn sợ Trương viện trưởng. Chỉ là, tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi?

    Trương Bình trầm mặc một hồi, nói:

    - Ta cũng có thể trả lời một câu hỏi của ngươi.

    Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, hỏi:

    - Ở lăng Đông Cảnh, núi Luyện Ngục các ngươi từng sử dụng một hạt châu với ta, dường như đó là vũ khí mà núi Luyện Ngục chuẩn bị để đối phó ta. Khi ngươi đi qua núi Thiên Hà, cùng chúng ta đến thành Trung Châu, ta từng nhắc tới, nhưng ngươi nói không biết. Nếu như ngươi đã che giấu chúng ta nhiều bí mật như vậy, ta nghĩ chắc ngươi đã biết hạt châu đó là gì.

    Trương Bình nhìn Lâm Tịch một cái, nói:

    - Đó là Tẩy hồn châu, có thể tẩy đi trí nhớ và cảm giác của ngươi, biến thành một bù nhìn, chỉ tiếc là đã quá lâu, nên không còn hiệu lực nữa.

    - Tẩy hồn châu?

    Lâm Tịch hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó đôi mắt của hắn lại thể hiện rất nhiều cảm xúc. Hắn nhìn Trương Bình với ánh mắt đồng thuận, lắc đầu nói:

    - Ngươi không biết một chuyện, không phải Tẩy hồn châu mất đi tác dụng, mà là nó không thể tác động đến ta được, bởi vì ta là Tướng Thần.

    - Tuy nhiên, ta nói cho ngươi biết việc này, ngược lại chính ta đã giúp ngươi giải quyết một câu hỏi, chứ không phải ngươi trả lời câu hỏi của ta.

    Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch lại nhìn Trương Bình, cười cười nói một câu.

    - Ngươi vẫn muốn chọc giận ta.

    Trương Bình lạnh lùng nói:

    - Nhưng ta không nghĩ rằng ngươi có gì để đắc ý cả. Ta cũng không nghĩ rằng mình nên sợ hãi điều gì, nếu như Trương viện trưởng còn sống, nếu như hắn đứng trước mặt ta, ta vẫn sẽ giết hắn. Hơn nữa, mặc dù ngươi có thể tùy ý sử dụng nguyên khí trời đất giống như những người tu tiên xưa, vậy thì thế nào? Ta có thể nói cho ngươi biết một việc, tại sao ta có thể lạnh lùng nhìn đám chim gáy mặt quỷ chết đi, mặc kệ đám Thần tượng quân ngã xuống.

    - Bởi vì tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta.

    Trương Bình lạnh lùng cười, âm thanh khuếch tán khắp hoang nguyên rộng lớn, khiến mọi người phải run rẩy:

    - Bởi vì ngươi lệ thuộc vào nguyên khí trời đất, mà ta lại phụ thuộc vào bản thân mình. Nơi này có nhiều người như vậy, có nhiều yêu thú mạnh mẽ chết đi, đối với ta mà nói điều này chỉ có một tác dụng, đó chính là khiến nguyên khí ở đây không còn tinh thuần nữa. Địa ngục, vĩnh viễn là chiến trường của ma vương.

    - Với tu vi hiện giờ, ngươi dĩ nhiên có thể chạy trốn, có thể tới một chiến trường tốt hơn, nhưng ta sẽ giết sạch mọi người ở đây.

    Ánh mắt của Trương Bình lại tập trung vào đám người Từ Sinh Mạt và Cao Á Nam.

    Lâm Tịch khẽ nhăn mày.

    Nhưng ngay lúc này, trong những mảnh đất bị sụt xuống đang chôn vùi rất nhiều thi thể của Thần tượng quân và các quân sĩ, đột nhiên có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra ngoài.

    Trương Bình bỗng nhiên ngẩn người.

    Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn thấy trong mảnh đất có đầy máu tươi kia có rất nhiều bó hoa tươi nở rộ, cùng với đó là nhiều đám cỏ màu xanh. Khí tức mới mẻ và tươi rói cùng lúc xuất hiện, không khí ô uế nhanh chóng bị phân giải, biến mất hoàn toàn.

    Lâm Tịch lại tươi cười, hắn nhìn Trương Bình, lên tiếng:

    - Ngươi đã quên mất một việc, ngươi thất bại không chỉ vì thua bởi cá nhân ta. Ngươi bại vì cả thế gian này.

    Trương Bình ngẩng đầu lên.

    Hắn có thể cảm giác được sau lưng hắn, một số thần quan núi Luyện Ngục và người tu hành đã thề thần phục với hắn bắt đầu lén lút chạy đi.

    Hắn cảm thấy mình rất giống khuôn mặt Ma vương đã bị vứt bỏ sâu trong Thiên Ma ngục nguyên.

    - Nếu như thế gian này không như những gì ta đã nghĩ, vậy hãy để ta kết thúc nó.

    Hắn cảm thấy lá gan của mình dường như đang phân giải thành vô số con côn trùng màu đen ghê tởm, nhưng hắn không thể đè nén lửa giận trong lòng mình nữa. Ngoài thân hắn bắt đầu xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ tím, sau đó hắn giơ cánh tay phải màu đen lên hướng về sau, năm ngón tay hơi cong lại.

    Trong không khí hiện nay không có bao nhiêu hồn lực đang lưu động, nhưng không khí đằng sau hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ dữ dội.

    Toàn bộ không khí giữa năm ngón tay của hắn và vương tọa hồn binh sau lưng hắn đã bị đốt cháy sạch sẽ, biến thành một mảng chân không. Vương tọa hồn binh được chế tạo từ vô số mảnh vỡ hồn binh bị hồn lực của hắn điều khiển, xuất hiện sau hắn.

    Tay phải của hắn bắt lấy vương tọa hồn binh.

    Thân thể của hắn chấn động mạnh, dưới mặt đất xuất hiện vô số mạng nhện nứt vỡ, vương tọa hồn binh bị hắn ném mạnh tới chiến trường phía trước.

    Ngay nháy mắt thoát khỏi tay phải của Trương Bình, vương tọa này hoàn toàn phân giải, hóa thành vô số hồn binh bể tan tành, rồi ma sát mãnh liệt với không khí, bốc cháy lên hừng hực, tấn công những người tu hành Yêu tộc đang ở cách đấy không xa.

    Cảnh tượng này giống như có vô số Thánh sư đang đứng ở đây, rồi cùng lúc tung phi kiếm tấn công.

    - Cho dù tu vi của Lâm Tịch đã hơn trước, nhưng hắn có thể ngăn chặn nhiều hồn binh cùng lúc tấn công vậy sao?

    Đây chính là suy nghĩ chung của nhiều người đang đứng ở đây.

    Nhưng so với bọn họ, phản ứng của Lâm Tịch lại nhanh hơn rất nhiều. Ngay nháy mắt vương tọa hồn binh phân giải, Lâm Tịch đã lên tiếng:

    - Ta đã nói rồi, trừ khi ngươi có thể giết chết ta, nếu không, ngươi không thể giết chết bọn họ.

    Sau khi lên tiếng, cả người của hắn tản phát vô số ánh sáng.

    Những luồng sáng này tràn ngập khắp không trung, tạo thành những phù văn những ánh trời chiều. Vô số thanh tiểu kiếm trong suốt được tạo thành trên không trung, rồi mạnh mẽ ngăn chặn những mảnh vỡ hồn binh đang bốc cháy.

    Những mảnh vỡ hồn binh vỡ vụn trên không trung, cuối cùng biến thành vô số viên bi rất nhỏ, bay lả tả trên bầu trời cao. Những viên bi này vừa nhỏ lại vừa tỏa sáng, tựa như những con đom đóm ở ven hồ Linh Hạ khi xưa.

    ...

    Lâm Tịch xuyên thấu qua khung cảnh xinh đẹp đấy mà nhìn Trương Bình. Những bó hoa tươi xinh đẹp còn đang nở rộ, địa ngục máu tanh đã biến mất, biến thành một biển hoa an tường.

    Trương Bình không nhìn biển hoa đấy. Thông qua những viên bi nhỏ đang tỏa sáng giữa không trung, hắn có thể nhìn thấy rõ Lâm Tịch hiện giờ như thế nào.

    So với mọi lúc trong quá khứ, hắn cảm thấy Lâm Tịch hiện giờ còn đáng ghét hơn rất nhiều, nhưng hắn biết Lâm Tịch nói đúng, Lâm Tịch đã có cảnh giới ngang với hắn, chỉ khi giết chết Lâm Tịch, hắn mới có thể giết chết những người còn lại.

    Hắn lại vươn tay ra phía sau.

    Mảnh đất đặt vương tọa hồn binh khi nãy bỗng nhiên nứt ra.

    Một bộ giáp tựa như có sinh mạng bay ra ngoài, bao phủ cả người hắn.

    Năm xưa chinh phục được cả thành Trung Châu, thứ mạnh mẽ nhất của Trương Bình không phải là tu vi của hắn, mà chính là bộ giáp này.

    Cho nên, bản thân bộ giáp này đã mang theo một nỗi sợ vô hình. Bộ giáp này vừa xuất hiện, ngay lập tức cả hoang nguyên lại yên lặng.

    Mà điều khiến mọi người cảm thấy kinh dị nhất chính là so với thời kỳ ban đầu ở thành Trung Châu, bộ giáp của hắn đã thay đổi.

    Ở ngực bộ giáp này được khảm thêm một viên bảo thạch màu xanh biếc, mà mặt ngoài của bộ giáp lại được ráp thêm một tầng hoa văn màu xanh biếc tinh mịn.

    Bộ giáp nặng nề mà cao lớn bao trùm thân thể Trương Bình, che đi bề ngoài của hắn.

    Sau đó, Trương Bình trong trạng thái mặc bộ giáp mạnh nhất thế gian này, bắt đầu đi tới trước.

    Khi nãy Trương Bình đã có nói thứ mạnh nhất của hắn chính là bản thân hắn, nên phần lớn mọi người ở đây đều nghĩ rằng một khi cận chiến, sức mạnh bản thân cộng với sức mạnh kinh khủng của bộ giáp hắn đang mặc, tuyệt đối sẽ tạo thành sức mạnh khủng khiếp nhất, nên tuyệt đối không thể để hắn đến gần.

    Tuy nhiên, đối mặt với Trương Bình đang đi tới chỗ mình, Lâm Tịch lại rất bình tĩnh vung chỉ làm kiếm, đâm thẳng tới trước.

    Thanh phi kiếm Lâm Tịch hay sử dụng hiện không ở trong tay hắn, mà được Nam Cung Vị Ương nắm giữ. Khi hắn vung chỉ làm kiếm như vậy, không hề có thanh phi kiếm nào bay lên, nhưng lại có vô số nguyên khí trời đất từ khắp bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể hắn, rồi bộc phát ở ngay đầu ngón tay hắn.

    Từng thanh phi kiếm do nguyên khí trời đất tụ thành không ngừng xuất hiện trước đầu ngón tay hắn, rồi đánh thẳng về Trương Bình.

    Tất cả người tu hành còn lại đều không thể cảm giác được tốc độ của những thanh phi kiếm này. Thứ bọn họ nhìn thấy, cảm giác được chính là trong nháy mắt vừa rồi, đã có vô số thanh phi kiếm vây quanh Trương Bình, không ngừng chém lấy.

    Vô số phi kiếm tạo thành dòng xoáy khổng lồ, liên tục tấn công Trương Bình.

    Nhưng những thanh phi kiếm này lại không thể thực sự chạm đến mặt ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc được.

    Bởi vì đã có một tầng ánh sáng màu xanh biếc bao bọc quanh cơ thể Trương Bình, ngăn cách những thanh phi kiếm đó ra ngoài.

    - Ngươi thật sự là một thiên tài của khoa Thiên Công. Chỉ dựa vào một viên bảo thạch, ngươi đã có thể tạo thành pháp trận như thế.

    Lâm Tịch chân thành nói câu này.

    Tuy nhìn thấy phi kiếm do mình dùng nguyên khí ngưng tụ thành không thể uy hiếp đến bộ giáp kinh khủng kia, nhưng thần sắc của Lâm Tịch lại vô cùng bình tĩnh.

    Mọi người bỗng nhiên phát hiện một việc.

    Mặc dù Lâm Tịch đang sử dụng hồn lực để ngưng tụ những thanh phi kiếm kia, nhưng dường như hồn lực của Trương Bình lại không bị hao tổn.

    Nguyên khí trời đất không ngừng nhập vào trong cơ thể hắn, tựa hồ thân thể của Lâm Tịch hiện giờ là một nơi trung gian để tạo thành vô số phi kiếm kia.

    Phi kiếm tấn công Trương Bình càng lúc càng nhiều, không ngừng không nghỉ...mà Lâm Tịch tựa hồ có thể vĩnh viễn chiến đấu như vậy.

    Ánh sáng màu xanh bắt đầu ảm đạm, bước chân của Trương Bình tới trước vô cùng chậm chạp, giống như một người thường đang bị sa trong bùn lầy.

    Sau khi tiếp tục đi tới trước mấy chục bước, ánh sáng màu xanh ảm đạm rốt cuộc bể thành vô số luồng sáng, rồi những thanh phi kiếm kia chân chính bắt đầu chém vào bộ giáp Trương Bình đang mặc.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

    ---QC---


  10. Bài viết được 96 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,beyeu008,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dungkhocnhaem,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,Khuyet Nha Tu,lambit,Lamsao,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,manhktqd,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,namliem,nam_god,neverwon,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nminhcuong,NNNN,nonliving,nsguyenan,odin,paita999,pestie,phachle,phaiaoluc,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sgk_12m,soluuhuong5300,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,ThanhHoai,thông thiên,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,x_chien,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status