TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 174 của 175 Đầu tiênĐầu tiên ... 74124164172173174175 CuốiCuối
Kết quả 866 đến 870 của 871

Chủ đề: Tiên Ma Biến - Vô Tội (Hoàn thành)

  1. #866
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 91: Thân thể ma vương
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Vạn kiếm thành biển, vô số thanh phi kiếm của Lâm Tịch mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp, không có một Thánh sư nào trên thế gian này có thể tưởng tượng được.

    Trương Bình đi lại trong bầu trời đầy phi kiếm bay múa.

    Sau khi phù trận nguyên khí bao bọc thân thể bị đánh tan, áo giáp của hắn liên tục bị phi kiếm tấn công, phát ra tiếng vang rợn người.

    Bị cơn cuồng phong vô số phi kiếm cùng lúc tấn công như vậy, bộ giáp của hắn tựa như bị sức mạnh thời gian ăn mòn, bắt đầu xuất hiện những vết khắc.

    Mỗi một thanh phi kiếm khi cắt vào bộ giáp, lại trực tiếp đánh vào người hắn một luồng sức mạnh khủng khiếp, khiến hắn cảm thấy đau nhói vô cùng.

    Vì chống đỡ sức mạnh như vậy, hồn lực của hắn không ngừng tiêu hao. Mà hắn lại không thể tùy ý sử dụng nguyên khí trong trời đất như Lâm Tịch, nên hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy nhiên, khuôn mặt của hắn ta rất lạnh lùng, bởi vì hắn ta tin người chiến thắng sau cùng chính là mình.

    - Nếu như trước khi ta giết ngươi, mà ngươi lại không thể phá vỡ bộ giáp của ta, vậy tất cả những gì ngươi nói khi nãy thật sự quá buồn cười.

    Hắn nhìn Lâm Tịch, rồi nói một câu như vậy. Đồng thời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn phóng ra ngoài, vô số ngọn lửa màu tím bao quanh thân thể hắn, bắt đầu tấn công lại những thanh phi kiếm đang vây mình.

    Sau đấy, những thanh phi kiếm do nguyên khí tạo thành bắt đầu bốc cháy, tự hủy.

    Tốc độ đi tới trước của hắn mỗi lúc nhanh hơn.

    Cứ mỗi bước rơi xuống, mặt đất dưới chân hắn lại bị lõm sâu, chấn động không ngừng, giống như có một cây trống nặng nề đánh vào khuôn mặt. Mà khi bước chân của hắn bước đi, mặt đất dưới chân đã bị ngọn lửa màu tím mang theo sức nóng kinh khủng biến thành dung nham sôi trào.

    Mỗi bước chân của hắn tựa như xuyên qua thời không, trong khoảnh khắc đã vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng ngàn bước.

    Bộ giáp hắn ta đang mặc vốn đã ảm đạm đi vì bị vô số phi kiếm cắt sâu vào, nhưng nhờ có hồn lực của Trương Bình quán chú vào, nên bề mặt lại trở nên sáng loáng.

    Cả một hoang nguyên bát ngát như vậy, nhưng trung tâm của mọi sự chú ý chỉ dành cho Trương Bình và Lâm Tịch.

    Trạm Thai Thiển Đường híp mắt lại, đây là một trận chiến vô tiền khoáng hậu mà hắn không thể nào can thiệp được. Thậm chí hắn ta còn khó lòng nhìn thấy rõ bước chân đi tới của Trương Bình, nhưng hắn có thể khẳng định với tốc độ bây giờ, phi kiếm của Lâm Tịch rất khó đánh tan được bộ giáp của Trương Bình trước khi Trương Bình tiếp cận Lâm Tịch.

    Trương Bình đúng là đã trở thành ma vương, kể cả đối với những Thánh sư siêu thoát phàm tục, hắn cũng là một ma vương.

    Trong khi Trương Bình vừa nói xong, thân thể của hắn đã bay lên trời, hai chân của hắn chuẩn bị bước vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác.

    Nhưng ngay lúc này, hắn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa như muốn phóng ra lửa.

    Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh khủng vang lên, một luồng kiếm quang đánh bay mọi ngọn lửa trước người hắn, đâm vào người hắn, khiến hắn bị đánh bay ra sau thật xa.

    Hai chân của hắn rơi xuống mặt đất, bị kéo lê ra sau tạo thành hai rãnh sâu, toàn bộ khe rãnh này cũng lập tức biến thành dung nham nóng chảy.

    Rất nhiều người không thể biết được chuyện gì vừa xảy ra.

    Đầu tiên bọn họ nhìn thấy trên trời cao có một lối đi màu trắng, mà nơi phát ra lối đi màu trắng này lại đến từ không trung xa xôi mà mắt thường của họ không thể nhìn thấy được.

    Lối đi màu trắng bắt đầu tiêu tán, biến thành cuồng phong.

    Sau đó, những người tu hành ở đây mới biết được rằng luồng kiếm quang khi nãy của Lâm Tịch đã bay thẳng lên trời như một cây tên được bắn ra, sau đó lại rơi xuống, đánh trúng người Trương Bình.

    Trương Bình nhìn vào lồng ngực mình.

    Hoa văn trên lồng ngực bộ giáp của hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt, một số vết nứt bắt đầu xuất hiện, những mảnh giáp lớn như nắm tay đang lả tả rơi xuống.

    Hắn biết mình đã đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Lâm Tịch, nhưng hắn còn chưa kịp tức giận, luồng kiếm quang thứ hai đã rơi xuống người hắn.

    Từng lối đi màu trắng xuất hiện trên bầu trời xanh.

    Đợi đến khi luồng kiếm quang đánh vào người Trương Bình tiêu tán trong không khí, một loạt âm thanh ''vù vù xoẹt xoẹt" mới truyền ra khắp nơi.

    Tất cả mọi người trên hoang nguyên bát ngát đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Bất kể hôm nay thắng bại cuối cùng như thế nào, bọn họ cũng biết đây là một cảnh tượng mà bọn họ khó lòng quên đi trong đời mình.

    Những mảnh giáp nhỏ trên người Trương Bình không ngừng rơi xuống.

    Từng giọt máu màu đen theo những khe rãnh trên bộ giáp nứt vỡ thẩm thấu ra ngoài, sau đấy bị những thanh phi kiếm nguyên khí đang bao vây lấy cắt nhỏ thành mưa vụn. Những hạt mưa vụn này nặng nề bay ra ngoài xa, rơi xuống mặt đất, làm bụi đất bắn lên tung tóe.

    Áo giáp đã vỡ vụn.

    Trương Bình bắt đầu bị thương.

    Nếu như đã bị thương, có nghĩa có thể hắn sẽ chết.

    Ngay cả những thần quan núi Luyện Ngục thành kính nhất, trung thành với hắn nhất, cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong nội tâm mình.

    - Nhiêu đây còn chưa đủ!

    Nhưng ngay lúc này, Trương Bình lại nhìn Lâm Tịch, trêu chọc nói câu này.

    Bộ giáp của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, rớt xuống bên dưới. Nhưng thân thể của hắn sau khi lộ ra ngoài, lại không bành trướng như khi ma biến, mà lại hơi co lại.

    Vóc dáng của hắn còn vốn cao hơn Lâm Tịch, nhưng sau khi bộ giáp kia biến mất, trông hắn ta thấp hơn Lâm Tịch đến nửa cái đầu.

    Những luồng ánh sáng màu tím đen vốn hiện rõ và ngưng tụ trên bề mặt da thịt của hắn, nay lại kết tinh lại thành những điểm sáng như kim cương.

    Kiếm quang từ trên trời cao đánh vào làn da đang phát ra những điểm sáng như kim cương của hắn, sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng khủng khiếp, nhưng lại không thể khiến hắn gặp phải bất kỳ vết thương nào.

    Đây mới chính là ma biến chí cường.

    Tu ma giả chân chính, sự cường đại nhất của ma vương chính là thân thể của hắn.

    - Thật không?

    Nhìn thấy hắn ma biến như vậy, nghe được âm thanh giễu cợt của hắn, Lâm Tịch lại bình tĩnh cười, nhìn hắn nói:

    - Nhưng ngay cả đầu mà ngươi cũng không nhấc nổi.

    Lâm Tịch đang nói sự thật.

    Mặc dù trong tình huống vô số kiếm quang không ngừng tấn công như vậy, nhưng Trương Bình vẫn có thể đi tới trước, mà thân thể lại không hề bị tổn thương nào, bất cứ người nào cũng phải nghĩ rằng thân thể của hắn quá khủng khiếp, sức mạnh thật cường đại. Nhưng hai đầu gối của hắn lại luôn luôn cong lai, thân thể không thể nào đứng thẳng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. Tuy nhiên, đối với núi Luyện ngục, cúi đầu quỳ gối lại tượng trưng cho sự hàng phục.

    Trương Bình bỗng nhiên nhớ tới những lúc mình quỳ sát trên núi Luyện Ngục, hắn nghĩ rằng mình đã có sức mạnh, nhưng vẫn phải hàng phục tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.

    Hắn không thể nhịn được.

    Hắn ngẩng đầu lên.

    Hắn nghe được cổ của mình đang phát ra tiếng vỡ nát rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch mà quát lớn:

    - Ta sẽ giết ngươi.

    - Tới đây.

    Lâm Tịch tươi cười, cười một cách khiêu khích giống như khi hắn ta gặp phải những đồng đội ghét mình trong học viện Thanh Loan. Đó là một nụ cười tự tin và rạng ngời, cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, cùng với sát ý lạnh như băng.

    Đối mặt với Trương Bình không ngừng tiến tới gần, hắn cũng không lui lại, ngược lại còn đi tới trước, nghênh đón.

    Thân thể của Trương Bình lại thấp đi một tấc.

    Nguyên khí trong cơ thể hắn tựa như đã bị hắn nghiền ép ra ngoài. Trong nháy mắt này, tốc độ và sức mạnh của nguyên khí hắn ta bộc phát thậm chí còn mãnh liệt hơn Lâm Tịch.

    Những luồng nguyên khí này tạo thành một cái bóng bốc cháy ngay trước người hắn, có vóc dáng tương tự như hắn.

    Cái bóng này phá tan mọi chướng ngại trước mặt Trương Bình, trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Tịch, mà thân thể của Trương Bình tựa như cũng bị cái bóng này kéo theo, đứng đối diện với Lâm Tịch.

    Hắn tung một quyền đánh về phía Lâm Tịch.

    Nắm đấm của hắn ta hiện giờ trông còn bé nhỏ hơn nắm đấm của người bình thường, nhưng ai ai cũng biết, một quyền này của hắn sợ rằng là quyền mạnh nhất trong thế giới người tu hành suốt ngàn năm qua.

    Cả người Lâm Tịch bị quyền phong của một quyền này cố định trên không trung.

    Nhưng Lâm Tịch lại không cảm thấy hoảng hốt, bình tĩnh vô cùng.

    Cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng màu đen.

    Có một luồng sức mạnh mới được ngưng tụ trong người hắn. Sau đó, đối mặt với một quyền dường như ẩn chứa sự tức giận vô cùng của Trương Bình, tựa hồ muốn đánh tan cả thế gian này, hắn cũng chỉ đơn giản tung ra một kiếm, đâm tới trước.

    Lần này hắn đâm ra không phải là phi kiếm do nguyên khí ngưng tụ thành, mà là một thanh kiếm do sừng Chân Long chế tạo thành, cũng chính là Chân Long kiếm của Trưởng Tôn Cẩm Sắt khi xưa.

    Trong thế giới người tu hành hiện giờ, có thể nói đây chính là thanh kiếm cứng rắn nhất.

    Trong nháy mắt đâm ra một kiếm như vậy, toàn bộ nguyên khí trời đất đang quán chú vào trong người Lâm Tịch cũng nhanh chóng chảy vào trong thanh kiếm Chân Long. Chân Long kiếm bỗng nhiên phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, ngay cả Trương Bình cũng phải quát lên một tiếng, rồi vội vàng nhắm hai mắt lại.

    Ngay lúc Trương Bình nhắm hai mắt lại, Lâm Tịch vô cùng tập trung vào một kiếm của mình. Khi một quyền của Trương Bình còn cách mình khoảng hai thước, thanh kiếm của Lâm Tịch đã đâm vào cơ thể Trương Bình.

    Thời gian tựa như đang ngừng lại.

    Hai người Lâm Tịch và Trương Bình đang giằng co trong không trung.

    Có những giọt máu từ sau lưng Lâm Tịch chảy ra ngoài, sau đó là một mũi kiếm vô cùng sáng ngời mà không có ai có thể nhìn thấy rõ được.

    Nguyên khí vô cùng vô tận từ mũi kiếm lộ ra ngoài, xông ra khắp trời đất.

    Một tiếng nổ lớn vang lên.

    Nguyên khí trong trời đất rốt cuộc nổ tung.

    Rất nhiều người cũng bị khí lưu do nguyên khí trời đất nổ tung tạo thành đẩy ngã ra sau.

    Lâm Tịch và Trương Bình còn chưa tách ra.

    Một lỗ thủng thật to xuất hiện trên ngực Trương Bình.

    Thanh kiếm của Lâm Tịch vẫn đang tản phát sức mạnh điên cuồng cắt vào thân thể Trương Bình, nhưng sức mạnh trong cơ thể Trương Bình không ngừng tuôn ra ngoài, giúp hắn chống cự.

    Lâm Tịch khẽ cau mày, hơi kinh ngạc nhìn thân thể của Trương Bình.

    - Ngươi còn chưa đủ mạnh. Từ hồi còn ở học viện, ngươi luôn luôn coi thường ta.

    Trương Bình nhìn Lâm Tịch với ánh mắt trêu đùa và vui sướng, nói ra.

    Lâm Tịch nhìn thấy trong cơ thể Trương Bình, máu thịt của hắn tựa như không còn là máu thịt nữa, mà đã biến thành những con côn trùng không ngừng giãy dụa.

    Thậm chí nội tạng trong cơ thể Trương Bình cũng là do vô số côn trùng xoắn lại tạo thành.

    Lâm Tịch cảm thấy trừ khi có thể hoàn toàn hủy diệt côn trùng trong người Trương Bình, mới có thể giết chết Trương Bình được.

    Cho nên, chính thân thể Trương Bình đã là vũ khí mạnh nhất trên thế gian này.

    Một quyền của Trương Bình còn đang ma sát với nguyên khí, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng một tấc, nhưng Lâm Tịch lại tươi cười.

    Hắn nhìn vào phần gan đang có vô số côn trùng giãy dụa trong người Trương Bình, cười nói:

    - Cho dù ngươi đã biến thành quái vật như vậy, nhưng ngươi vẫn sẽ bị đánh bại bởi sự tức giận của mình. Nếu như kiếm này không thể giết chết ngươi, vậy hãy thử cái này đi.

    Trong lúc nói chuyện, cơ thể của hắn bỗng nhiên trở nên giá lạnh, tựa như Lâm Tịch đã biến thành một thần nguyên băng tuyết. Khí tức và hơi thở lạnh giá từ trong người hắn xông ra ngoài, rồi quán chú vào trong thanh kiếm Chân Long.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý
    ---QC---


  2. Bài viết được 105 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dunam,dungkhocnhaem,eragontk,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,Khuyet Nha Tu,kkk3k,lambit,Lamsao,lancuoi1,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,maiducs,manhktqd,matcodon,meo24450,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,namliem,nam_god,neverwon,ngocdong187,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,nsguyenan,odin,pestie,phachle,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sena21,sgk_12m,spyderway,Subatdaucuatoi,thaisalem,thangkho,thông thiên,thc76,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieutlong,trieuvan_89,trubatgioi_2000,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,xxxsecret,
  3. #867
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 92: Cùng với ma vương xuống địa ngục
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Thân thể Trương Bình tựa như là một vật chứa của vô số con côn trùng màu đen, những con côn trùng màu đen này cho dù chết đi, cũng sẽ nhanh chóng có con mới sinh ra.

    So sánh với phương pháp ''vĩnh sinh'' mà Trương Bình đã truyền thụ cho những trưởng lão núi Luyện Ngục, biến thân thể của bọn chúng trở nên cứng cáp như cương thi, thân thể của Trương Bình hiện giờ mới đúng là bất diệt và vĩnh sinh.

    Phần lớn sức mạnh của ma vương lại đến từ chính thân thể của mình.

    Thân thể của Trương Bình cũng chính là một cái bẫy để hắn dẫn dụ Lâm Tịch.

    Nhưng khi trong cơ thể Lâm Tịch phát ra khí tức lạnh lẽo, truyền vào trong cơ thể, khiến toàn bộ côn trùng màu đen trong cơ thể hắn bị đóng băng, Trương Bình mới biết rằng Lâm Tịch đã chuẩn bị một cái bẫy.

    Hắn đồng thời biết được thủ đoạn này là Lâm Tịch học hỏi được từ người nào.

    Ngày xưa, Nghê Hạc Niên đã dùng thân thể của mình hấp thụ hàn khí lạnh lẽo, đối kháng với ngọn lửa của chưởng giáo núi Luyện Ngục.

    Mà Lâm Tịch đã từng ở trong thần nguyên băng tuyết, nguyên khí băng hàn mà hắn hấp thụ được thật sự không biết nhiều hơn Nghê Hạc Niên bao nhiêu lần.

    Hàn khí thần nguyên từ trong cơ thể hắn lộ ra ngoài, tràn ngập da thịt của hắn. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hắn đã bị một màn sương màu trắng bao phủ, tạo thành xác băng.

    Máu ma trong người hắn cũng bị đông cứng lại, ý thức gần như bị đóng băng.

    Một quyền hắn đang đánh tới Lâm Tịch bị đông cứng trên không trung.

    Chân Long kiếm trong tay Lâm Tịch bắt đầu cắt ngang cơ thể hắn. Hơn nữa, bản thân Chân Long kiếm cũng không thể chịu đựng nổi nguyên khí trời đất không ngừng quán chú vào và hàn khí trong cơ thể Lâm Tịch bộc phát, sắp nổ bể ra.

    Vào lúc trước, bất kỳ thời khắc nào Trương Bình cũng muốn tới gần người Lâm Tịch, nếu không, cho dù hắn có cơ thể bất diệt, cũng sẽ bị Lâm Tịch từ từ mài chết. Mà vào lúc này, hắn chỉ muốn rời khỏi Lâm Tịch, tránh càng xa càng tốt.

    Một tiếng rít thê lương từ trong miệng hắn truyền ra ngoài.

    Ngay khi cảm giác của hắn đang trở nên chậm chạp vì bị đóng băng, cũng bởi vì cảm giác tử vong đã đến quá gần, sâu trong trái tim của hắn, vài giọt máu sềnh sệch bắt đầu bốc cháy.

    Những mạch máu hiện rõ bên dưới lớp da của hắn bỗng nhiên bốc cháy, biến thành những ngọn lửa chân thật.

    Ngọn lửa màu tím đen nung chảy một phần hàn khí, giúp cho thân thể của hắn thoát khỏi Chân Long kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể mình, nhanh chóng lui về phía sau.

    ...

    Lớp băng từ trên người Trương Bình rơi rớt xuống, tản phát ra nguyên khí, khiến cho tuyết bắt đầu rơi trên không trung.

    Những mạch máu trên người hắn không còn bốc cháy nữa, nhưng bên ngoài làn da đã xuất hiện vô số vết thương tựa như đao khắc, máu đen không ngừng chảy ra ngoài.

    Mỗi giọt máu màu đen rơi xuống đất, bên trong đều có những con côn trùng màu đen đang giãy dụa, nhưng cuối cùng bọn chúng lại bị thối rửa, biến thành một vũng nước màu đen.

    - Hàn khí thần nguyên trong cơ thể ngươi đã hết, ngươi không thể tung một kiếm như vậy nữa.

    Khuôn mặt Trương Bình đang có những giọt máu màu đen nhỏ xuống, nhưng hắn lại ngẩng đầu lên, nói chuyện với Lâm Tịch. Đồng thời có một ngọn lửa màu tím đen từ trong vết thương trên người hắn xông ra ngoài, bảo vệ vết thương của hắn.

    - Ngươi nói rất đúng.

    Lâm Tịch gật đầu, nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên có một luồng sức mạnh to lớn được ngưng tụ.

    Bầu trời bao la trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên trở nên vàng óng.

    Vô số lôi đình màu vàng từ trong cơ thể hắn lao ra ngoài, hội tụ với nguyên khí trời đất, tràn vào trong Chân Long kiếm đang được nắm trong tay.

    Đây là sức mạnh dung hồn của hắn.

    Mặc dù sức mạnh đến từ thần nguyên đã hao hết, nhưng dung hồn của Vân Tần chính là như thế, một khi cảnh giới tu hành không ngừng tăng lên, sức mạnh của dung hồn sẽ tăng theo.

    Cho nên, sức mạnh của hắn ta một lần nữa tăng vọt.

    Lâm Tịch bình tĩnh vung một kiếm đâm tới Trương Bình.

    Chân Long kiếm trong tay hắn hóa thành vô số mảnh nhỏ, biến thành những ánh sao rơi màu vàng lôi đình. Trong khi âm thanh oán độc và giễu cợt của Trương Bình còn chưa biến mất, tất cả ánh sao này đã đánh vào người Trương Bình.

    Những ánh sao rơi này bị ngọn lửa của Trương Bình nung chảy thành những mảnh vụn hơn, nhưng cuối cùng cũng rơi trúng người Trương Bình. Trong nháy mắt đó, trên người Trương Bình lập tức lao ra vô số mảnh vụn và giọt máu tươi.

    Trương Bình hét lên một tiếng điên cuồng.

    Tay của hắn bịt lấy bụng của mình.

    Hiện giờ, vết thương ảnh hưởng đến hắn nhiều nhất không phải là vết thương ở ngực hay là những vết thương bị mảnh vỡ Chân Long kiếm tạo thành, mà chính là vết thương ở gan.

    Bởi vì ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy khí tức của Tần Tích Nguyệt.

    Tần Tích Nguyệt đang ở nơi nào đó sau Lâm Tịch, nhưng nàng lại ẩn nặc, không xuất hiện trong tầm mắt hắn.

    Mặc dù hắn biết rõ đây là kế sách của đám người Lâm Tịch, nhưng trong tình huống này, sự giận dữ của hắn đã bộc phát hoàn toàn.

    ...

    - Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy, tại sao đến giờ khắc này, ngươi vẫn không muốn gặp ta?

    Khuôn mặt của Trương Bình trở nên dữ tợn vô cùng, hắn nhìn về sau lưng Lâm Tịch, hét lớn lên.

    - Tại sao nàng nhất định phải gặp ngươi?

    Tất cả đám người Từ Sinh Mạt đã lui xa về sau lưng Lâm Tịch. Mặc dù khi nãy đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Trương Bình, nhưng khi nghe câu hỏi của Trương Bình dành cho Tần Tích Nguyệt, Từ Sinh Mạt vẫn không nhịn được mà khinh thường nói:

    - Chẳng lẽ một người làm việc vì người khác, người đó bắt buộc phải nhận lấy sao? Nếu như ta cũng làm vài chuyện vì Tần Tích Nguyệt, vậy có phải nó nhất định phải gả cho ta không? Làm một vài chuyện, vì không chiếm được mà oán giận, đây là chuyện chỉ có kẻ ngu mới làm. Hơn nữa, ngươi luôn nói ngươi đã vì nàng làm vài chuyện, nhưng ngươi đã làm chuyện gì? Một người giống như ngươi tựa như một con cóc ngồi trong đáy giếng vậy, nhìn thấy thiên nga xinh đẹp mà muốn cưới, nhưng mới chỉ đi được vài bước đã bỏ cuộc, đúng là kẻ đáng thương.

    Lời nói của Từ Sinh Mạt thật chanh chua và khắc bạc, nhưng lại rất đúng với Trương Bình.

    - Rất hay. Tất cả mọi người đều yêu Lâm Tịch, thế gian cũng yêu Lâm Tịch, tất cả đều ủng hộ cho Lâm Tịch ngươi.

    Trương Bình điên cuồng cười lớn, hét lên:

    - Lâm Tịch, bây giờ ngươi không cần giả bộ ta đây khoan hồng độ lượng nữa. Ta hỏi ngươi, nếu như bây giờ ta ăn năn hối cải, có phải ngươi sẽ tha thứ cho người bạn xưa như ta hay không?

    Lâm Tịch nhìn hắn, nói:

    - Tất cả mọi người đều đứng bên ta, cho thấy người sai chính là ngươi. Rất nhiều thứ, bao gồm cả cách nghĩ của ngươi về bằng hữu, đều sai lầm.

    - Ta không biết ngươi đã nhận được gì trong thần nguyên băng tuyết kia, lại khiến tu vi của ngươi đạt đến như thế. Ta cũng thừa nhận thủ đoạn hèn hạ của ngươi đã khiến ta bị thương rồi. Nhưng nếu như ngươi cho rằng chỉ dựa vào thủ đoạn này mà chiến thắng được ta, vậy thật quá lầm tưởng rồi.

    Trương Bình tức giận nhìn Lâm Tịch, nói:

    - Chỉ tiếc ngươi càng để ta tức giận, kết quả của ngươi sẽ càng thê thảm. Chỉ tiếc ngươi còn hiểu biết quá ít về thời đại Tiên Ma.

    Lâm Tịch bất giác cảm thấy bất an, nên hắn hít sâu một hơi, khiến cho nguyên khí trong trời đất tràn vào trong người mình nhanh hơn.

    - Sự mạnh mẽ nhất của ma vương chính là chuyển sang kiếp khác. Một ma vương bị hủy diệt, sẽ có ma vương khác sinh ra. Ta muốn ngươi phải đau khổ khi nhìn thấy đồ vật yêu quý của mình bị hủy diệt.

    Trong tay Lâm Tịch xuất hiện một thanh trường thương do nguyên khí ngưng tụ lại tạo thành, xung quanh còn có vô số tia chớp. Ngay khi Lâm Tịch chuẩn bị ném trường thương này về phía Trương Bình, Trương Bình bỗng nhiên nói một câu như vậy.

    Sau đó, Trương Bình bỗng nhiên tập trung nhìn vào Cao Á Nam đang ở sau lưng Lâm Tịch.

    Cũng ngay lúc này, trong núi rừng sau lưng Lâm Tịch, có một tăng nhân áo trắng bước ra ngoài.

    Tăng nhân áo trắng này tất nhiên là Huyền Viễn chùa Bàn Nhược.

    Cho dù là Chân Bì Lô, Vân Hải hay Lâm Tịch, cũng không biết tại sao Huyền Viễn cố ý tới đây.

    Hắn chỉ nói rằng mình sẽ đứng bên cạnh Lâm Tịch.

    ...

    Khi Huyền Viễn bước ra, Lâm Tịch cũng không ra tay. Bởi vì thân thể Trương Bình bỗng nhiên co rút lại, huyết nhục trong người hắn ta tựa hồ đang khô héo như một bó hoa điêu tàn, nhưng lại có một luồng sức mạnh vô hình và tươi sống mà Lâm Tịch có thể cảm nhận được, bỗng nhiên theo ánh mắt của Trương Bình bắn về phía Cao Á Nam.

    Luồng sức mạnh này tựa như hồn lực, nhưng không phải là hồn lực, mà chính là một luồng sức mạnh do sinh mệnh và tinh thần lực thuần túy tạo thành.

    Loại sức mạnh này tựa như luôn tồn tại trong trời đất, nhưng không thể cảm giác được. Ngay cả Lâm Tịch cũng không biết làm cách nào để ngăn cản. Hắn chỉ có thể khẳng định một khi sức mạnh này rơi vào người Cao Á Nam, hậu quả sau đó nhất định sẽ khủng khiếp tới mức hắn không ngăn cản được, nên hắn lập tức biến sắc, cả người tái nhợt như tờ giấy trắng.

    - Ma vương cuối cùng sẽ biến mất trên thế gian.

    Ngay lúc này, một hình ảnh kỳ dị xảy ra.

    Huyền Viễn nhìn Trương Bình, không buồn không vui nói.

    Thân thể của hắn phát ra phật quang, cả người hắn tựa như đã trở nên vô cùng khô ráo, có thể hấp thu bất kỳ vật gì.

    Sự tức giận và sung sướng đang hiện rõ trên mặt Trương Bình bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ.

    Một luồng sức mạnh vô hình vốn hướng tới Cao Á Nam, nhưng lại bị Huyền Viễn hút lấy.

    Trương Bình hoảng sợ phun ra một ngụm máu màu đen, thân thể vốn đang héo rút lại trở nên đầy đặn.

    "Phốc!''

    Hắn lui về sau một bước, dưới chân xuất hiện một ao nhỏ đầy dung nham, mà thân thể của hắn lại khẽ run rẩy, đôi mắt đầy thần thái không thể hiểu được.

    Lâm Tịch cảm giác được một chiêu vừa rồi của Trương Bình đã bị Huyền Viễn phá vỡ, nhưng hắn cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nên hắn lập tức xoay người lại, nhìn Huyền Viễn.

    Huyền Viễn cảm khái không thôi, nhìn Lâm Tịch nói:

    - Sự thật và câu chuyện truyền lưu luôn luôn có sự khác nhau. Trong điển cố của chùa Bàn Nhược, chùa Bàn Nhược xa xưa vốn bị Ma vương khống chế, mà trong biển cát vô tận, ta đã nhìn thấy một số ghi chép, nói rằng ma vương có thể chiếm lấy người tu hành có tu vi thấp hơn mình, một lần nữa chuyển sinh.

    Huyền Viễn giải thích không nhiều, nhưng dựa vào những gì vừa cảm giác được, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu.

    Trong nháy mắt vừa rồi, Trương Bình muốn chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, chuyển sang một kiếp ma vương khác.

    Thân thể của Trương Bình hiện giờ đã tàn phá, gan cũng bị tổn thương trí mạng, nhưng sau khi chiếm lấy thân thể Cao Á Nam, hắn sẽ biến thành một ma vương mới.

    Sau đó, Lâm Tịch không những đối mặt với việc Cao Á Nam đã chết, mà còn phải chiến đấu với tân ma vương đã chiếm lấy thân thể Cao Á Nam.

    Trương Bình không những muốn giết chết Lâm Tịch, mà còn muốn trước khi giết chết Lâm Tịch, tàn nhẫn hủy diệt cuộc đời của Lâm Tịch.

    Nhưng chiêu thức chuyển sang kiếp khác của hắn đã bị Huyền Viễn phá.

    Trong nháy mắt vừa rồi, Huyền Viễn đã hút hết sức mạnh có thể giúp ma vương chuyển thế vào trong người mình, sau đó tự hủy diệt mình và sức mạnh ma vương.

    Đây là xả thân và ngọc đá cùng vỡ.

    Đây cũng là tín niệm ta và ma vương sẽ cùng nhau xuống địa ngục.

    Chỉ cần chậm chạp một tức ngắn ngủi, Trương Bình hiện tại và Huyền Viễn sẽ cùng nhau chết đi...mà cũng chính vì như vậy, nên Trương Bình mới mất hết tự tin, cảm thấy vô cùng sợ hãi.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

  4. Bài viết được 106 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,congtu,cqd,Cross360o,dart,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dunam,dungkhocnhaem,eragontk,freejack,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,Lamsao,lancuoi1,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,matcodon,meo24450,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,namliem,nam_god,neverwon,ngocdong187,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,nsguyenan,odin,pestie,phachle,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sena21,sgk_12m,spyderway,Subatdaucuatoi,tdzn63,thaisalem,thangkho,thông thiên,thc76,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieutlong,trieuvan_89,trubatgioi_2000,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,xxxsecret,x_chien,
  5. #868
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 93: Nếu có thể sống thêm một lần
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Sau khi chân chính trở thành ma vương, đây là lần đầu tiên Trương Bình cảm thấy sợ hãi.

    Hắn không thể tin được rằng trên thế gian này có người bình tĩnh nghênh đón tử vong, muốn hủy diệt với hắn như vậy.

    Toàn bộ sự tự tin và kiêu ngạo của hắn khi chuyển sang kiếp khác đã bị Huyền Viễn phá vỡ.

    Hắn không dám chiến đấu nữa.

    Hắn xoay người bỏ chạy.

    Hắn liều mạng hút lấy không khí xung quanh, nhưng âm thanh của gió tràn vào người hắn lại phát ra tiếng vang bén nhọn khiến người nghe cảm thấy kinh hãi.

    Hai đầu gối của hắn hơi chùn xuống, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể được tụ tập vào đôi chân.

    Thân thể của hắn chợt biến mất trong không trung.

    Đây là một tốc độ đã vượt xa cảm giác và khả năng nhìn của mọi người, nếu cứ như vậy, hắn sẽ biến mất.

    Hơn nữa, một khi tốc độ đã đạt tới mức không có sức mạnh nào theo kịp, vậy Lâm Tịch sẽ không thể tấn công hắn nữa.

    ...

    Hiên giờ Trương Bình đã dồn hết sức mạnh còn lại trong người để bỏ chạy.

    Chỉ cần tránh được lần này, hắn sẽ còn cơ hội chiến đấu với Lâm Tịch.

    - Ngươi không còn là người nữa.

    Lâm Tịch quay đầu, nói một câu như vậy.

    Sự giận dữ của Lâm Tịch đã đạt tới cực điểm.

    Hắn cũng biết yêu biết hận.

    Trương Bình không dám tức giận, nhưng sự giận dữ của Lâm Tịch hiện giờ đã vượt quá sự chịu đựng của bản thân.

    Hắn đưa tay ra.

    Nam Cung Vị Ương cảm ứng được điều gì đó, khẽ buông lỏng tay mình.

    Kiếm trong tay tự bay đến chỗ Lâm Tịch.

    Nguyên khí trời đất vô tận tràn vào thanh kiếm này, sau đấy thanh kiếm này đuổi theo Trương Bình.

    Hiện giờ ngay cả cảm giác của Lâm Tịch cũng không thể theo kịp tốc độ của Trương Bình, nhưng hắn có thể cảm giác được Trương Bình mang theo gió, có thể cảm giác được nguyên khí chung quanh thay đổi.

    Chỉ trong vài tức ngắn ngủi, kiếm của Lâm Tịch đã hoàn thành không biết bao nhiêu kiếm trận.

    Vô tận kiếm quang tràn ngập khắp nơi.

    Trương Bình đụng vào những kiếm quang này.

    Kiếm quang trực tiếp bị hắn đụng nát, nhưng dù sao thân ảnh của hắn đã chậm hơn một chút.

    Chỉ là chậm hơn một chút, nhưng hắn đã hiện rõ trong cảm giác của Lâm Tịch.

    Lâm Tịch ho nhẹ một tiếng.

    Tốc độ hồn lực chảy xuôi trong cơ thể hắn bất giác tăng nhanh hơn.

    Máu tươi của hắn cũng thấm ra ngoài da thịt, tạo thành một màn sương máu.

    Nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái.

    Bởi vì phi kiếm của hắn đã đâm về tim Trương Bình.

    Tay phải Trương Bình bắt được phi kiếm.

    Sức mạnh của Lâm Tịch và Trương Bình không ngừng giằng co, khí tức quanh thân thể hai người cũng trở nên lớn lao như biển cả, càn quét ra khắp nơi.

    Khí tức bành trướng như vậy khiến thân thể hai người phảng phất đã trở nên cao lớn vô cùng.

    Một kiếm mang theo lửa giận vô tận của Lâm Tịch tựa hồ không thể xuyên thủng thân thể Trương Bình được.

    Nhưng ngay lúc này, lại có một luồng sức mạnh khác từ trong cơ thể Lâm Tịch xông ra ngoài.

    Đây là sức mạnh dung hồn còn sót lại, tất cả tia chớp màu vàng nhanh chóng ngưng tụ tạo thành một trường thương trong tay hắn.

    Sau đó hai chân Lâm Tịch nặng nề rơi xuống đất, dùng sức quăng trường thương tia chớp này.

    Trong nháy mắt ném mạnh ra, lại có một luồng sức mạnh khác được tạo thành trong cơ thể hắn, luồng sức mạnh này chính là của ma biến còn sót lại trong người hắn.

    Thanh trường thương hội tụ những sức mạnh này của Lâm Tịch không trực tiếp tấn công Trương Bình, mà vỗ mạnh vào phi kiếm của hắn, tựa như một cây búa đập mạnh vậy.

    Phi kiếm đang ngừng lại trên không trung chợt tiến tới trước, mũi kiếm đâm vào thân thể Trương Bình.

    Trương Bình ngẩn người, năm ngón tay phải của hắn lập tức bị chặt đứt như củ cải trắng, lả tả rơi xuống.

    Thân thể của hắn bất giác hơi cong lên, đồng thời năm ngón tay trái mạnh mẽ đánh vào thân phi kiếm, khiến cho phi kiếm này chỉ đâm được vào bụng hắn.

    Thân thể của hắn chính là binh khí mạnh nhất thế gian này, máu thịt ở bên trong đang kiềm chặt phi kiếm.

    Nhưng năm ngón tay phải đã bị chặt đứt, mà khí tức sợ hãi và tử vong còn đang bao phủ, nên cảm giác đau mà hắn đã sớm quên đi bỗng nhiên hiện rõ trong tâm trí hắn.

    - A!

    Kèm theo một tiếng hét thê lương thảm thiết, hắn há miệng phun ra một ngọn lửa màu tím đen dài hơn mười thước.

    Lâm Tịch ngẩng đầu lên.

    Hắn buông thả phi kiếm đang đâm vào người Trương Bình.

    Nguyên khí trời đất vẫn không ngừng tràn vào thân thể hắn, sau đó từng thanh phi kiếm được hắn ngưng tụ trước người mình, tất cả bay lên trời cao vô tận, rồi đâm xuống người Trương Bình.

    ...

    Trương Bình đã bị thương nặng, không còn mạnh mẽ như lúc mặc áo giáp xông về phía Lâm Tịch nữa.

    Trên người hắn toát ra ngọn lửa màu tím đen, nhưng sau khi bị kiếm quang đánh vào, ngọn lửa này lại chập chờn như ánh nến trong gió.

    Hắn rút kiếm của Lâm Tịch ra khỏi người mình.

    Trên tay và lưng của hắn chợt xuất hiện nhiều vết kiếm.

    Hắn quăng mạnh thanh kiếm này về phía Lâm Tịch, nhưng ngay sau đó lại có thêm mười vết kiếm khác xuất hiện.

    Hắn ném phi kiếm đi, nhưng bởi vì quá đau đớn, bởi vì đang run rẩy, nên thanh phi kiếm này căn bản không thể khóa lấy thân thể Lâm Tịch được. Nó phá vỡ trường không, bay xẹt qua vai phải Lâm Tịch, rồi cuối cùng không biết rơi đến nơi nào.

    Trán của hắn cũng bắt đầu có những vết kiếm.

    Máu tươi màu đen chảy xuôi vào mắt hắn, hắn đã không thể nhìn thấy rõ nữa, cũng không thể nào ngăn cản Lâm Tịch tiếp tục dùng kiếm chém vào người mình.

    Cho nên, hắn tựa như đang bị lăng trì, bị ngàn vạn thanh kiếm chém vào người.

    ...

    Bầu trời đã trở nên sáng sủa.

    Năm ngón tay trái của Trương Bình cũng bị chặt đứt, rơi xuống đất.

    Sau đấy huyết nhục trên người hắn dần biến mất, xương lộ ra ngoài.

    Cuối cùng bàn tay của hắn cũng hoàn toàn rớt xuống, đôi chân không còn gắn liền với cơ thể nũa.

    Đây là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

    Ngoại trừ âm thanh phi kiếm chém vào người Trương Bình ra, hoang nguyên rộng lớn này không còn tiếng động nào khác.

    - Tại sao? Tại sao nhiều thủ đoạn của ta đã bị phá tan như vậy?

    - Tại sao trời cũng muốn diệt ta?

    - Tại sao ta bị bất công như vậy?

    Nhưng Trương Bình bỗng nhiên hét lên.

    Sau khi hét lên như vậy, cả người hắn đã không thể nào đứng vững trên mặt đất nữa.

    Thân thể của hắn bị kiếm lưu đánh lên cao, rồi rớt ra ngoài.

    Trong gió có vô số phi kiếm chém vào người hắn, rồi cả người hắn lại lần nữa nặng nề rơi xuống đất.

    Thân thể của hắn rơi xuống vũng bùn, không khí xung quanh bỗng an tĩnh. Không còn phi kiếm do nguyên khí trời đất ngưng tụ nữa, nhưng hắn đã không thể đứng lên.

    Hắn cảm thấy suy yếu và vô lực, thậm chí khó lòng nói được lời nào.

    Sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người che lấy bầu trời bao la phía trên.

    Hắn nhìn thấy Lâm Tịch đang đứng trước người mình.

    - Nói nhiều như vậy...chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu?

    Lâm Tịch nhìn Trương Bình với thân thể đứt đoạn, cả người tựa như một miếng vải rách, không thể có sức mạnh cường đại như trước nữa. Lâm Tịch nhìn thấy đôi mắt oán độc của Trương Bình, nhưng vẫn nhẹ giọng nói:

    - Thế gian này vĩnh viễn không thể của riêng một người được. Ngươi có suy nghĩ của ngươi, nhưng người khác cũng có suy nghĩ của mình. Cho nên, nếu như có người nào muốn dùng sy nghĩ của mình để làm chúa tể cả thế gian, tất sẽ bị mọi người phản kháng. Cho nên, nếu như là ta làm giống như ngươi, ta cũng thất bại. Cho nên, mặc dù lần này ngươi chiến thắng ta, vẫn sẽ có người khác đánh bại ngươi.

    Trương Bình muốn nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy được nội tạng và máu tươi trong cơ thể mình đang chảy ra bên ngoài.

    Hắn nhớ tới mặt ma vương ở trong Thiên Ma ngục nguyên, nhớ đến những con côn trùng màu đen ghê tởm mình đã ăn.

    Hắn cảm thấy mình hiện giờ tựa như một con côn trùng màu đen vô dụng vậy.

    Cho nên, hắn đã biết kết cục của mình.

    Hắn bất giác khóc rống lên, gào thét:

    - Lâm Tịch, ta hận ngươi. Ngay từ lúc bắt đầu, ngươi chưa bao giờ xem ta là bằng hữu đúng không? Ngươi luôn từ trên cao nhìn ta như vậy đúng không?

    Lâm Tịch trầm mặc nhìn hắn.

    Hiện giờ hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới những đồng học và quân nhân Vân Tần đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, không thể gặp lại được nữa.

    Hắn không trả lời câu hỏi này của Trương Bình, chỉ là yên lặng rời đi.

    Trương Bình há miệng, nhưng hắn nhất thời không nói được lời nào.

    Hắn nhìn thấy có hai miếng kim loại đang rơi xuống, rớt trúng đầu mình.

    Đó là hai miếng bảo vệ tay.

    ...

    Trương Bình im lặng.

    Hắn bỗng nhiên nhớ tới nhiều chuyện.

    Hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi và tịch mịch.

    Đột nhiên, hắn cảm thấy một khí tức quen thuộc.

    Hắn cố gắng mở mắt ra.

    Hắn thấy được dung nhan thường xuyên xuất hiện trong đầu mình.

    Lúc bình thường, hắn căn bản không thể hiểu được cảm xúc của mấy người Lâm Tịch và Tần Tích Nguyệt, nhưng vào lúc này, hắn lại hiểu được rồi.

    Hắn biết Tần Tích Nguyệt tới đây là vì những chuyện hắn đã làm, là vì hắn đã từng là bằng hữu, nên nàng xuất hiện cáo biệt.

    - Tại sao lại như vậy?

    Hắn vẫn không cho rằng mình đã sai, hắn vẫn trách cứ thế gian này ghê tởm, tại sao lại để bọn họ thay đổi đến mức như vậy.

    Hắn không muốn để cho người khác thấy mình hèn mọn vô lực, cũng không muốn nhìn thấy thế gian này nữa.

    Hắn đau đớn nhắm hai mắt lại.

    Trái tim của hắn co lại, héo úa.

    ...

    Hoang nguyên bát ngát thật tĩnh mịch.

    Lâm Tịch hơi đờ đỡn đứng trong một bụi cỏ, nhìn Trương Bình từ từ chết đi.

    Đây đã từng là đồng học của hắn, là bạn tốt của hắn, từng là ma vương khiến cả thế gian phải run rẩy, nhưng khi Trương Bình chết đi, hắn lại cảm thấy thật không chân thật, hắn thậm chí cảm thấy mọi thứ đến rồi đi quá đột ngột.

    Sau khi ngẩn người một hầu lâu, hắn nghĩ rằng nếu như có cơ hội sống thêm một lần nữa, liệu Trương Bình đã chết đi kia có tiếp tục lựa chọn một cuộc đời như vậy nữa hay không.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Rất có thể hôm nay sẽ là đại kết cục đấy các bạn đọc giả thân mến của Tiên Ma Biến ơi.


    Thảo luận truyện
    Góp ý

  6. Bài viết được 102 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,cleverestboy,congtu,Cross360o,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,donquichotte,dunam,dungkhocnhaem,freejack,HAC LONG,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,kenjivnn,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,lancuoi1,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,namliem,nam_god,neverwon,ngocdong187,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,odin,pestie,phachle,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sena21,sgk_12m,spyderway,Subatdaucuatoi,thaisalem,thangkho,thông thiên,thc76,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieutlong,trieuvan_89,trubatgioi_2000,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,xxxsecret,x_chien,
  7. #869
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 94: Ý nghĩa cuộc sống
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Thi thể Trương Bình chậm rãi biến mất, hóa thành một vũng nước đen, thấm xuống dưới đất. Mà những bó hoa tươi kia vẫn không ngừng nở rộ, hóa giải khí tức dơ bẩn, cuối cùng bao trùm cả chiến trường.

    Tần Tích Nguyệt ngồi xuống một bụi hoa cách nơi Trương Bình chết không xa.

    Máu tanh trên chiến trường biến mất, hoang nguyên này trở nên an tường và xinh đẹp.

    Cả hoang nguyên bắt đầu vang lên tiếng hoan hô.

    Lâm Tịch ngẩng đầu, nhìn đám người đang hoan hô.

    Hắn thấy ở chỗ những người đang hoan hô, có một người trẻ tuổi đứng hàng đầu tiên.

    Hắn cảm thấy người này hơi quen thuộc, sau đó hắn nhớ lại đám lửa cháy ở học viện, biết được người trẻ tuổi này là ai. Hắn thấy người trẻ tuổi này không còn ngây ngô nữa, đồng thời nhớ lời hứa của người này.

    Hắn liền biết tại sao vị đồng học này lại đứng ở hàng đầu.

    Đối với trận chiến giữa hắn và Trương Bình, tu vi của đồng học này quá nhỏ yếu, nhưng vị đồng học này lại luôn nhớ lời hứa của mình, chuẩn bị trả tính mạng cho hắn. Cho dù điều này không thể thay đổi được gì, nhưng đây chính là một sự tín niệm và thái độ.

    Ngoài ra, Lâm Tịch còn nhìn thấy nhiều đồng học có quan hệ với mình ngày xưa cũng đang đứng ở đây, hắn bỗng nhiên nghĩ tới nhiều chuyện ngày xưa.

    Hắn cười cười với vị đồng học đã lâu không thấy, rồi khom lưng hái một đóa hoa bồ công anh.

    ...

    ...

    Nhiều ngày sau, có một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ven đường.

    Người nằm trên giường êm trong xe ngựa chính là Hứa Châm Ngôn.

    Trên người hắn quấn rất nhiều băng vải, nhưng vẫn có một thứ nước vàng vàng hôi thối từ trong lớp vải thấm ra ngoài.

    Sau khi tiên hoa đua nở trên hoang nguyên núi Ngao Giác, thông báo thời đại ma vương kết thúc, những người đi theo ma vương, hoặc những người đã thề thần phục với ma vương, hiển nhiên không thể tránh thoát bị người Vân Tần trả thù và đuổi giết.

    Hứa Châm Ngôn rời khỏi hoang nguyên sơn mạch Long Xà rất sớm. Ngay lúc trận chiến giữa Trương Bình và Lâm Tịch vừa bắt đầu, nguyên khí trời đất tràn vào cơ thể Lâm Tịch, hắn đã rời đi.

    Nhưng mặc dù không bị giết chết tại hành tỉnh Đông Lâm như nhiều thần quan núi Luyện Ngục khác, hắn vẫn bị thương rất nặng.

    Khi xe ngựa dừng lại bên rìa đường, Hứa Châm Ngôn đang ngủ mê man cũng tỉnh lại. Hắn hô lên hai tiếng, nhưng không có ai đáp lại, nên hắn lập tức biết ngay cả tên bộ hạ cuối cùng của mình cũng đã từ bỏ mình, lén lút thoát đi.

    Hắn vén màn xe lên, bước ra khỏi xe ngựa.

    Đây là một thị trấn nhỏ có tường trắng ngói đen, có suối nhỏ chảy qua.

    Hứa Châm Ngôn liếm liếm bờ môi khô khốc, hắn cảm thấy rất khát nước.

    Hắn rất muốn uống một chén chè mật ong.

    Cho nên, hắn rời khỏi xe ngựa, đi tới thị trấn nhỏ này.

    Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

    Ánh mắt của hắn dừng lại một nơi.

    Có một nam tử tóc ngắn và thê tử của hắn đang thu hoạch hạt thóc, con gái của họ còn đang ngủ trên một đống cỏ khô gần đấy.

    Nam tử tóc ngắn chảy mồ hôi rất nhiều, thê tử của hắn đưa cho hắn một túi nước.

    Nam tử tóc ngắn uống rất nhiều nước, uống vô cùng vui sướng.

    Nhìn nam tử tóc ngắn đó uống nước, yết hầu Hứa Châm Ngôn cũng run lên không thôi.

    Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.

    Hắn nhận ra tên nam tử tóc ngắn này, đó là Đường Khả.

    Đường Khả không biết Hứa Châm Ngôn đang ở đây.

    Sau khi uống nước xong, hắn lại khom người xuống, tiếp tục làm việc.

    Thê tử của hắn đi theo cạnh hắn, phụ hắn làm việc.

    Đây là một cuộc sống rất bình thường, nhưng lại rất an tĩnh bình thản.

    Đây chính là cuộc sống mà Biên Man Đường Khả mong muốn.

    Hứa Châm Ngôn đứng nhìn, không đi nữa mà ngồi xuống. Hắn đột nhiên cảm thấy rất ghen tỵ, hắn đột nhiên ước ao rằng mình cũng nên có một cuộc đời như vậy.

    Hắn nghĩ rằng thứ mình muốn bây giờ, cũng chỉ là một chén nước chè.

    Sau đó, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

    Cơn đau này khiến hắn không thể nào chống đỡ được nữa, sau đó hắn ngã xuống. Thứ cuối cùng mà hắn nhìn thấy trên thế gian này chính là một bầu trời xanh lam, vô cùng an tường.

    ...

    Ngay lúc Hứa Châm Ngôn rời khỏi thế gian này, có một thiếu nữ gầy gò tiến vào thành Trung Châu.

    Tựa như Trạm Thai Thiển Đường năm xưa tiến vào thành Trung Châu, nàng hơi mê mang nhìn khắp nơi, không biết mình nên đi đâu.

    Nàng là học viện Thủ Dạ giả, là truyền nhân Ám Tế ti, là Ngải Khí Lan.

    Sau trận nội chiến học viện này, Lâm Tịch đã nói rằng không muốn nàng đi trong bóng đêm nữa, hắn mong nàng có thể làm những gì mình thích, hưởng thụ cuộc sống.

    Nhưng ngoại trừ thủ hộ và chiến đấu ra, Ngải Khí Lan cũng không biết mình nên làm gì.

    Trước khi vào thành Trung Châu, nàng biết Lâm Tịch nói đúng, con người cuối cùng phải theo đuổi sinh mệnh và ý nghĩa cuộc đời mình, nhưng nàng cũng không biết thứ mình mong muốn là gì.

    Nàng đi lại khắp thành Trung Châu mà không có mục đích cụ thể, sau đó nàng mua một cây ghim mứt, từ từ ăn.

    Rồi nàng gặp lại một người, một tên mập hình như không bao giờ ốm đi.

    - Mông Bạch.

    Nàng vui mừng la lên một tiếng, rồi chạy lại chỗ Mông Bạch, vội vàng hỏi:

    - Sao ngươi cũng tới đây?

    Mông Bạch hơi xấu hổ nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

    - Ta tới thành Trung Châu học vài thứ, còn ngươi, sao lại tới đây?

    - Ta chỉ tùy tiện tới thôi.

    Ngải Khí Lan đột nhiên không biết nói gì hơn, nhưng sau đó nàng lại hỏi:

    - Sau này ngươi định làm gì?

    Mông Bạch lại xấu hổ, khuôn mặt hơi đỏ lên, nói:

    - Ta chuẩn bị làm lão sư.

    Ngải Khí Lan hiểu ra, nói;

    - Ngươi định trở về học viện, làm một giảng viên áo đen?

    Nhưng Mông Bạch lại lắc đầu, hơi ngượng ngập nói:

    - Học viện nhất định sẽ gầy dựng lại, nhưng ta không phải trở về học viện làm giảng viên, ta chỉ muốn làm một lão sư bình thường...Ta muốn đi tới những nơi chưa có học đường, dạy hài tử biết chữ, dạy bọn họ lý lẽ. Bởi vì chỉ cần biết chữ, chỉ cần biết lý lẽ, bọn họ sẽ học hỏi nhiều hơn. Cho nên, ta đến thành Trung Châu này, bởi vì thành Trung Châu có rất nhiều lão sư, bọn họ có nhiều kinh nghiệm.

    Ngải Khí Lan ngây người hồi lâu.

    - Ít nhất ngươi có thể dạy cho những đứa bé đó dũng khí là gì.

    Sau đó, nàng chăm chú nhìn Mông Bạch, chân thành nói câu này.

    Mông Bạch nhếch miệng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

    Ngải Khí Lan đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, nên nàng cười cười, nói với Mông Bạch:

    - Ta cũng đi theo ngươi, không thể làm lão sư như ngươi, nhưng ta có thể giúp đỡ.

    Mông Bạch ngẩn ra, nhưng hắn cũng rất vui vẻ đáp lại:

    - Được.


    ~~o0 0o~~


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Thảo luận truyện
    Góp ý

  8. Bài viết được 105 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,baovt3,Blue_planet,boynohandsome,caotheha,chl10808,Cross360o,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,Dinhhuuphuc,donquichotte,dunam,dungkhocnhaem,freejack,HAC LONG,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,inno,kenai37,kenjivnn,khangnguyen,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,Lamsao,lancuoi1,langchaca,leduy0102,lindatran,linhhien789,Litieuthanh,Longinus,lybietcau,matcodon,meodendem,meotwo1989,milnac,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,namliem,nam_god,neverwon,ngocdong187,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,odin,pestie,phachle,phiêu!,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sena21,sgk_12m,spyderway,Subatdaucuatoi,tdzn63,thangkho,thanhviet170906,thông thiên,thc76,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieutlong,trieuvan_89,trubatgioi_2000,trunghhk,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vietthuan,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,xxxsecret,x_chien,
  9. #870
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    507
    Xu
    0

    Mặc định

    Quyển 16: Đời người chính là một mặt gương
    Chương 95: Đại kết cục
    Người dịch: Nhất Tiếu
    Biên dịch + biên tập: Zeroman

    Nguồn: www.tangthuvien.com





    ~~o0 0o~~


    Rất lâu về sau.

    Tại một nông trang dân dã có rất nhiều cây cải vừa đến mùa thu hoạch.

    Đường Khả ngồi trong tiểu viện của mình, dùng đao gọt lấy một đầu gỗ, tự tay làm đồ chơi cho con gái mình.

    Đứa con gái trông rất giống hắn ta, mà đứa con trai mới sinh lại giống thê tử của hắn. Đứa con trai sinh sau này vừa biết nói chuyện, rất là khả ái.

    Món đồ chơi hắn làm cho con gái mình đã gần xong, đó là một cây cung nhỏ, nhưng không thể khiến người khác bị thương được.

    Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hàng rào trúc.

    Đường Khả ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tịch và nhiều người quen biết khác cùng đi vào tiểu viện của mình.

    Hắn đứng lên, cảm thấy vui sướng nhưng lại không kinh ngạc, bởi vì hắn biết Lâm Tịch sẽ không quên người bạn này.

    Hắn nói con gái mình nhanh chóng tiếp khách, sau đó gọi thê tử ở dưới nhà bếp chuẩn bị thức ăn, đồng thời đào lấy hũ rượu chôn dưới gốc cây ra.

    Tiểu viện an tĩnh tường hòa bắt đầu náo nhiệt.

    Đường Khả nhìn thấy bụng của Cao Á Nam hơi nhô lên, hắn ngẩn người rồi cười lớn, hỏi Lâm Tịch và Cao Á Nam:

    - Có rồi sao?

    Lâm Tịch tươi cười, nói:

    - Muộn hơn ngươi nhiều.

    Đường Khả lại nhìn sang Khương Tiếu Y, hỏi:

    - Còn ngươi thì sao?

    Khương Tiếu Y ngượng ngùng nói:

    - Vừa mới sinh xong, cố ý tới đây để mời ngươi đi ăn đầy tháng.

    - Vậy là ngươi lợi hại hơn Lâm Tịch đấy.

    Đường Khả tươi cười, rồi hỏi tiếp:

    - Là trai hay gái đây?

    Khương Tiếu Y híp mắt, cười cười:

    - Là con gái, cũng như con gái ngươi đấy, giống ta nhiều hơn.

    Đường Khả cười lớn, rồi gọi hai đứa con của mình chạy ra, nói chúng đoán thử đứa con trong bụng Cao Á Nam là trai hay gái, bởi vì theo mấy người già trong thị trấn hắn đang sống, mấy đứa nhỏ thường đoán rất chính xác.

    - Hẳn là muội muội.

    Con trai hắn nói.

    - Tỷ muốn đệ đệ cơ.

    Con gái lại nói.

    - Vậy thì tiểu đệ đệ.

    Con trai hắn hơi giận dữ, bĩu môi nói.

    Mọi người lập tức cười vui vẻ.

    - Mông Bạch đâu rồi?

    Đường Khả không nhìn thấy Mông bạch ở đây, nên lập tức hỏi.

    Lâm Tich mỉm cười, giải thích:

    - Hắn và Ngải Khí Lan đang dựng một trường học gần núi Luyện Ngục. Nơi đó có rất nhiều nông nô núi Luyện Ngục hồi xưa...An lão sư cũng ở đấy, giúp người chữa bệnh. Hắn nói rằng khi rãnh rỗi sẽ về thăm chúng ta, nếu ngươi có thời gian, có thể đến đây thăm hắn.

    - Nếu như hắn ở xa như vậy, đợi con trai của ta lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đến đó thăm hắn.

    Đường Khả gật đầu, nói.

    ...

    Lại có một ít người đến ngoài thị trấn an tĩnh này.

    Những người này không quấy rầy cuộc sống an tĩnh trong thị trấn, chỉ lẳng lặng dựng một doanh trướng bên cạnh sườn núi xinh đẹp.

    Tiểu hoàng đế Đường Tàng Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong doanh trướng chờ Lâm Tịch.

    Lâm Tịch đi vào trong doanh trướng.

    - Ta đã học được rất nhiều thứ từ Trương viện trưởng.

    Hắn nhìn hoàng đế Phượng Hiên và trưởng công chúa Vân Tần chủ động xin gặp mình, nhìn bằng hữu Trạm Thai Thiển Đường của mình, mỉm cười nói:

    - Ta có rất nhiều suy nghĩ của mình về thế gian này, nhưng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho cả thế gian. Thế gian này là một con sông lớn, mỗi một ngày sẽ không ngừng tiến bộ, nên việc học viện Thanh Loan sẽ làm là hóa thân thành những giọt mưa ôn nhu, chảy vào dòng sông này, chứ không mạnh mẽ thay đổi dòng chảy của nó.

    Trưởng công chúa tự hỏi liệu đây có phải là một lời hứa của Lâm Tịch hay không, nhưng sau đó nàng vẫn chân thành hỏi Lâm Tịch:

    - Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì?

    - Núi Luyện Ngục đã không còn, thế gian hiện giờ hẳn đã an bình và tốt đẹp hơn trước. Học viện Thanh Loan chúng ta thật ra không cần nhúng tay vào thế gian, nhiều nhất chỉ có tác dụng khiến người kính sợ thôi.

    Lâm Tịch nhìn trưởng công chúa, bình tĩnh nói:

    - Nên làm như thế nào là chuyện mỗi người các ngươi có thể suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đến kết quả nhiều người khác, các ngươi cũng biết những người này. Thật ra, mỗi người chúng ta chỉ là người bình thường, giống như bao người khác thôi. Chỉ cần không quên điều này, không nghĩ rằng mình cao hơn bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thống trị cả thế gian, như vậy là đủ rồi.

    ...

    Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương đang đứng nói chuyện phiếm tại một bờ sông cách không xa doanh trướng.

    - Học viện Thanh Loan sẽ gây dựng lại.

    Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nói.

    Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là những lời nói nhảm.

    Cốc Tâm Âm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nên mỉm cười nói:

    - Nhưng mà học viện Thanh Loan sẽ thay đổi, sẽ không tiến hành nhập thí tại ven hồ Linh Hạ như trước kia nữa. Chúng ta sẽ hành tẩu trong nhân gian, chọn lựa đệ tử. Nên ta muốn mời cô giúp đỡ, nếu như cô cảm thấy có đứa bé nào vừa ý, cô có thể đưa vào học viện, giúp nó trở thành đệ tử học viện Thanh Loan.

    Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, nên nàng dứt khoát gật đầu.

    Biên Lăng Hàm và Tần Tích Nguyệt đang tản bộ trên một mảnh đất đối diện với doanh trướng kia, tay nắm lấy tay hai đứa con của Đường Khả, dẫn chúng đi chơi.

    Các nàng không hề lo lắng cho Lâm Tịch vì lần hội đàm lần này với tiểu hoàng đế Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường. Bởi vì hiện giờ học viện không còn kẻ thù nữa, người tu hành cường đại cũng đã xuất hiện hết, nên thế gian này nhất định sẽ như thời kỳ Trương viện trưởng vừa hoàn thành chiến dịch lăng Trụy Tinh xong, bình tĩnh và an bình trong nhiều năm. Các nàng cũng tin rằng với năng lực của mấy người Trạm Thai Thiển Đường, thế gian sẽ tốt đẹp hơn.

    - Đôi khi ta cảm thấy hắn đúng là một bại hoại, cứ thế phủi tay tất cả.

    Biên Lăng Hàm nhìn Tần Tích Nguyệt, nói.

    Tần Tích Nguyệt khẽ cười, nói:

    - Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Người tu hành lợi hại chưa chắc có thể quản lý thế gian, mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ khác với thế gian này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo lựa chọn của mình là chính xác. Nếu như biết rõ chắc chắn thế gian sẽ tốt đẹp hơn, vậy hắn không cần làm gì cả, cứ nhìn là được rồi.

    - Ngươi hiểu hắn hơn chúng ta đấy.

    Biên Lăng Hàm gật đầu, lại nhìn Tần Tích Nguyệt và hỏi:

    - Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy sao?

    Tần Tích Nguyệt tươi cười, gật đầu nói:

    - Yêu cũng không phải là đoạt lấy. Ta không cầu cả đời, chỉ cầu nhất thời. Ta đã có cái ta thích, ta cảm thấy thỏa mãn, như vậy là đủ. Còn tương lai...nếu như sau này xuất hiện một người khiến ta động lòng, ta dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, hãy để tùy duyên.

    Biên Lăng Hàm dường như nhớ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ hỏi:

    - Ngươi nói thử đi, Mông Bạch và Ngải Khí Lan sẽ thế nào?

    - Không biết! Sao ta biết được!

    Tần Tích Nguyệt cười vui vẻ, cười đến nỗi mắt híp lại, nói:

    - Nhưng mà chỉ cần thế gian này tốt đẹp, tất cả đều có thể xảy ra.

    Biên Lăng Hàm hiểu ý Tần Tích Nguyệt. Chỉ cần lòng cảm thấy tốt đẹp, chỉ cần cuộc sống không mất đi ý nghĩa, không cảm thấy mọi vật đều xấu xí, vậy cho dù là mưa hay gió, con người vẫn có thể mỉm cười đối mặt, tương lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra.

    - Không biết bây giờ Trương viện trưởng thế nào rồi...

    Biên Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thôn trang dân dã, nhìn thế gian nay càng xinh đẹp hơn sau những cơn mưa, bất giác nhẹ giọng nói.

    ...

    Cách đó rất lâu, hoặc là sau này thật lâu, tại một không gian khác mà thế giới người tu hành không thể nào biết được.

    Có một vị đại thúc đã thay đổi học viện Thanh Loan, thay đổi đế quốc Vân Tần, nhìn một thành trì xa lạ, lắc đầu không thôi.

    Ông ta đã tiến vào dòng nước xoáy màu xanh trong cung Thanh Loan, nhưng xuất hiện trước mắt ông ta hiện giờ không phải là thế giới mà ông ta đã từng sống, mà là một thế giới đầy khí tức cổ xưa.

    Hơn nữa, thế giới này cũng khác với Vân Tần mà ông ta quen thuộc.

    Ông ta tiện tay kéo một người đi đường, hỏi:

    - Đây là nơi nào...là đế quốc nào?

    Người đi đường nhìn ông ta chằm chằm, cảm thấy ông ta là một người ngu si, nhưng cũng cảm thấy ông ta đáng thương, liền đáp:

    - Đây là Thuận Thiên phủ của Đại Minh chúng ta.

    - Đại Minh?

    Hiểu được rằng mình còn chưa trở về thế giới mình từng sống, nên ông ta ngây người rất lâu, nhưng vấn đề dây dưa mãi trong tâm trí ông ta cuối cùng đã được giải khai.

    Ông ta cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã qua, những gì mình đã làm, rồi cảm khái thở dài một cái.

    Thay vì hoài niệm và nhớ thương, không bằng hãy bắt đầu một cuộc sống mới.

    - Tại hạ thấy dung mạo tiên sinh bất phàm, không biết tôn tính đại danh là gì?

    Một đoàn xe đi ngang qua người ông ta, có một người đọc sách nho nhã cảm thấy ông ta khác với người thường, nên cố ý dừng lại kết giao, mở miệng hỏi.

    - Minh...

    Vị đại thúc mà theo Lâm Tịch nghĩ rằng rất dở về lịch sử này, suy nghĩ một hồi, rồi tươi cười đáp:

    - Ta họ Trương, tên Cư Chính. (*)


    ~~o0 0o~~



    (*) Trương Cư Chính: Trương Cư Chính là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện phải cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Thảo luận truyện
    Góp ý

    ---QC---


  10. Bài viết được 112 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    A4_160,amilaza_amilaza,anhtho113,anlongtiensinh,annguyen1703,applevn,atula,ball_fly103,blackdragon_d,Blue_planet,boynohandsome,cafeda,camcheuk,caotheha,chl10808,Cross360o,dangkien92,davis_hieu,diangucmauden,dichphong12,diepnguyen,Dinhhuuphuc,donquichotte,dunam,dungkhocnhaem,freejack,froge123,HAC LONG,hai@ya,Hamnang,hathanh248,hhpdt,hieudtd,hoainuong,Hoàng Giang,huyquoc52,ice_wy,inno,kenai37,kenjivnn,khangnguyen,Khuyet Nha Tu,kkk3k,konggiaday,lambit,Lamsao,langchaca,lindatran,linhhien789,Longinus,lybietcau,matcodon,meodendem,meotwo1989,Miên Lý Tàng Châm,minhfabregas,mrdjeu,mtuanbkhn,n1n1n1n1,namliem,nam_god,neverwon,nghiemhao,ngocdong187,ngocnghechvn,nguyenduyloves,nguyenvuduydl,nguyen_duong,nhất giới,nminhcuong,NNNN,nonliving,odin,paita999,pestie,phachle,phiêu!,phongenviro,qtdevil,Riddles,saiyanvnb,sena21,sgk_12m,spyderway,Subatdaucuatoi,thangkho,thanhviet170906,thông thiên,thc76,thedino,thehien12391,thekidvn,thoigian,thunreigu,tjnm0c,trieuvan_89,trubatgioi_2000,trunghhk,tuandayy1,tung_hp,tuquy123,Ui_da,vampireheart,VietStar1711,vietthuan,vintram,vuphong5182,withyou10,wooddoll,Xinh Xinh,xxxsecret,x_chien,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status