Không đề dưới cơn mưa
Em chợt khóc nước mắt hòa cơn bão
Phía cuối chiều kỷ niệm nhạt nhòa rơi
Tay em lạnh
Một thoáng nhớ chơi vơi
Bên kia phố mưa cuốn đời mải miết
Em đã khóc
Cũng buổi chiều tiễn biệt
Lối cũ về đã úa màu rong rêu
Còn đâu nữa những ngày dấu và yêu
Mưa tí tách
Cuốn em vào hoài niệm
Ngập ngừng bước, dưới trời thu kỷ niệm
Mưa nhạt nhòa
Rát bỏng những cơn đau
Xin trở thành một ký ức trong nhau
Mưa trên phố....
Lại cuốn đời mải miết....
Tử Vân