TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 11 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011
Kết quả 51 đến 52 của 52

Chủ đề: Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau! - Trang Trang (Full)

  1. #51
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau!

    Tác giả: Trang Trang
    Dịch: Losedow


    Chapter #50



    Tôi cứ nghĩ ông già đã mừng chúng tôi hai trăm triệu thì hôm cưới chắc chắn ông sẽ không tới, và Ngũ Nguyệt Vi cũng không đến. Nhưng đúng lúc tôi và Hạ Trường Ninh chuẩn bị đi trăng mật thì Ngũ Nguyệt Vi tới.

    Thấy cô ta tôi lại cảnh giác theo thói quen.

    Ngũ Nguyệt Vi mặc một chiếc lụa tay rộng màu lục nhạt, làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Tôi nhìn vào tay Hạ Trường Ninh chằm chằm. Lúc mở cửa nhìn thấy Ngũ Nguyệt Vi, hắn vỗ vai cô ta và cười to: “Vi, anh tưởng em không tới thật chứ”.

    Ngũ Nguyệt Vi trừng mắt nhìn, hất tay hắn ra rất hợp ý tôi: “Đã lấy vợ rồi, đừng tùy tiện thế, cẩn thận không Phước Sinh ghen đấy”.

    “Cô ấy ghen mới tốt! Không ghen tức là không để ý tới anh. Đúng không Phước Sinh?”

    Tôi gượng cười mời Ngũ Nguyệt Vi vào nhà rồi vội vàng đi pha trà, trong lúc đó vẫn vểnh tai lên nghe động tĩnh ngoài phòng khách.

    “Cái gì? Em... được rồi, cứ như thế đi!”

    Hắn đang nói gì thế?

    Tôi mang trà vào phòng khách coi như không có chuyện gì, Ngũ Nguyệt Vi nhìn tôi vui vẻ nói: “Cảm ơn”, không hề có ý ghen tị hay không vui gì. Đột nhiên tôi nhớ lại lần Ngũ Nguyệt Vi nói với tôi, cô ta đã yêu người đàn ông khác.

    Tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn người đàn ông đã hy sinh thân mình để thu nhận Ngũ Nguyệt Vi.

    Tôi tò mò hỏi cô ta: “Sao cô không dẫn bạn trai tới?”

    Cô ta chớp chớp mắt nhìn tôi: “Anh Ninh không muốn gặp hắn, gặp hắn không chừng còn đánh nữa”.

    Tôi trừng mắt lườm Hạ Trường Ninh, khó khăn lắm mới có một người đàn ông xử lí được Ngũ Nguyệt Vi, sao hắn lại không muốn gặp?

    Hạ Trường Ninh nheo mắt, hắn dựa vào thành sofa rồi lạnh lùng tiễn khách: “Quà mừng nhận rồi, lời của anh cả, anh hai cũng nhận rồi, trà của vợ anh em cũng uống rồi, về đi!”

    Tôi vội lau mồ hôi. Có chủ nhà nào thế này không? Tôi đang định lên tiếng thì Hạ Trường Ninh trừng mắt nhìn tôi, nghĩ tới những lần Ngũ Nguyệt Vi ức hiếp tôi nên đành ngậm miệng không nói câu nào.

    Ngũ Nguyệt Vi không hề tức giận mà còn vui vẻ đứng dậy, nhìn ngắm ngôi nhà một lượt rồi nói: “Cũng phải để em xem nhà anh một chút rồi mới đi chứ”.

    “Có phải em đến đây ở đâu, xem phòng khách là được rồi”.

    Tôi không nhịn được nữa nói: “Để tôi dẫn cô đi xem”.

    Hạ Trường Ninh cũng vội đứng dậy, khoác vai tôi: “Bọn anh sẽ dẫn em đi xem”.

    Ngũ Nguyệt Vi bĩu môi rồi ngẩng đầu đi lên lầu.

    Hạ Trường Ninh thì thầm bên tai tôi: “Đừng tiếp xúc với cô ta một mình, cô ta thường xuyên phát bệnh!”

    Tôi suýt nữa thì bật cười thành tiếng, may mà mím chặt môi kiềm chế được.

    Lên tầng dạo một vòng, cô ta đứng ở cửa phòng ngủ lâu nhất. Đến lúc xuống tầng một dạo vòng nữa Ngũ Nguyệt Vi quả nhiên đã phát bệnh: “Ngoài cái giường còn được một tí... Anh Ninh, con mắt của anh thực sự khiến em không dám khen”.

    MK! Ngoài chiếc giường do Hạ Trường Ninh kiên quyết chọn ga trải giường loại không phủ trùm xuống sát đất ra thì những thứ khác đều là tôi chọn.

    “Con mắt chọn đàn ông của em, anh cũng không thể nào mà khen được. Anh nói rồi, tốt nhất cả đời này đừng xuất hiện trước mặt anh, anh gặp một lần là đánh một lần”.

    Cái gì thế này? Sao lại đánh người ta chứ? Tôi kéo tay áo Hạ Trường Ninh, gương mặt tươi cười nói với Ngũ Nguyệt Vi: “Mấy hôm nay anh ấy vẫn say chưa tỉnh, về nhà thì cho chúng tôi gửi lời hỏi thăm ông già. À, đợi đã, chúng tôi có quà gửi cho ông già”.

    Tôi liếc mắt ra hiệu cho Hạ Trường Ninh, dù sao Ngũ Nguyệt Vi cũng mang quà và những lời chúc phúc của hai anh cô ta tới đây, người ta sắp đi rồi sao hắn cứ phải tỏ ra khó chịu với người ta thế chứ? Tôi còn lo lắng Ngũ Nguyệt Vi bị tấn công rồi đột nhiên hồi tâm chuyển ý quay lại bám dính lấy Hạ Trường Ninh. Với trình độ biến thái của cô ta thì tôi dám khẳng định, cô ta chẳng hề để ý đến thân phận trai có vợ của Hạ Trường Ninh chút nào.

    Tôi chạy vào phòng sách tìm mấy món quà, cầm trong tay rồi lại thay đổi ý kiến, tôi không vội vàng chạy ra mà rón rén đi tới cửa nghe trộm. Tuyệt đối là vô thức, tôi cũng không biết vì sao tôi lại làm thế này nữa.

    Tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh nói: “Anh hi vọng dừng ở đây, anh và Phước Sinh rất hạnh phúc...”

    “Từ nhỏ tới giờ đã khi nào anh chú ý tới em chưa?”

    Âm thanh im bặt. Tôi cố gắng mỉm cười rồi bước vào. Ngũ Nguyệt Vi nhận quà rồi nhìn tôi nói: “Phước Sinh, thay mặt bố tôi cảm ơn cô, chúc hai người... đầu bạc răng long”.

    “Đây là tấm lòng của Trường Ninh và tôi. Cảm ơn!”

    Ngũ Nguyệt Vi ra về. Tôi thu dọn ấm chén, không quay lại mà mắng Hạ Trường Ninh: “Chẳng mấy khi thấy cô ta thay đổi tính nết, anh đừng chọc tức cô ta nữa có được không?”

    Hạ Trường Ninh ôm tôi từ phía sau, cằm đặt trên vai tôi, không nói gì cả. Tôi rửa ấm chén, cất xong xuôi rồi mà hắn vẫn bám dính trên lưng tôi như gấu túi.

    Sao tôi chưa bao giờ thấy hắn thế này nhỉ? Vừa bực vừa buồn cười, tôi vỗ tay hắn, nói: “Được rồi, bàn xem đi đâu nghỉ trăng mặt nào”.

    “Đi Tahiti”.

    “Không đi, em sợ cháy nắng”.

    “Em muốn đi đâu?”

    Tôi muốn mang bó hoa đi viếng mộ Đinh Việt, nhân tiện nói với anh tôi đã lấy Hạ Trường Ninh. Tôi do dự một hồi, dù sao cũng là trăng mặt, ít nhiều cũng phải để ý tới cảm xúc của Hạ Trường Ninh nữa.

    Cằm Hạ Trường Ninh đặt bên cổ tôi cứ cọ cọ, rất ngứa. Tôi đẩy hắn ra, hắn thì thầm: “Cuối cùng em cũng không gọi anh là Hạ Trường Ninh nữa rồi. Phước Sinh, lần đầu tiên nghe thấy em gọi anh như thế này. Em là vợ anh!”

    Tôi quay đầu lại nhìn hắn. Hắn hôn tôi rất cuồng nhiệt. Tôi ôm cổ hắn rất phối hợp, trong lòng cảm thấy áy náy, có phải tôi đối xử với Hạ Trường Ninh quá tệ không? Chẳng qua chỉ gọi hắn là Trường Ninh trước mặt Ngũ Nguyệt Vi mà thôi, thế mà hắn đã cảm kích tới mức này rồi.

    Tôi cũng quên chuyện đi thăm mộ Đinh Việt. Nơi nghỉ tuần trăng mật cũng do Hạ Trương Ninh chọn, hắn chọn đi đảo Bolshoi Ussuriisk ở đông bắc. Vì hắn nói: “Đó chính là đất lành của anh, nếu anh không đi đông bắc lần đó thì chắc chắn em sẽ không chấp nhận anh”.

    “Anh nói thật với em đi, sao lần đó anh lại đi?”

    Hạ Trường Ninh chỉ cười, gian xảo nói: “Lúc đó anh đã quyết tâm, nếu anh đi xa như thế mà vẫn không làm em cảm động được thì anh sẽ...”

    “Sẽ thế nào?”

    Hắn nhếch môi cười gian không đáp.

    Tôi xoa tay, hà hơi uy hiếp hắn: “Có nói không? Không nói em bức cung!”

    Hắn đột nhiên túm lấy tay tôi rồi bẻ quặt lại, khinh thường nói: “Muốn đánh nhau với anh à, không biết lượng sức mình!”

    Tôi giằng co một hồi mà vẫn không rút tay ra được, trong lòng phát bực, cái tên này dựa vào tứ chi phát triển để bắt nạt tôi. Tôi hừ một tiếng nói: “Chẳng thú vị gì cả, anh chỉ biết dùng chân tay. Em với anh không cùng một đẳng cấp”.

    Hắn buông tôi ra rồi cười: “Ngoan, em hiểu thế là tốt”.

    “Lại còn nói, Vi khó khăn lắm mới có bạn trai, anh lại nói gặp lần nào đánh lần ấy, anh mong cô ta không lấy được ai để bám lấy anh sao?”

    Hạ Trường Ninh đột nhiên cau có đấm mạnh xuống sofa một cái khiến tôi giật cả mình. Tôi càng tò mò hơn: “Cô ta yêu ai mà anh lại bực bội thế?”

    “Một người anh quen trước đây, anh không thích. Cô ta thích thì đi ra chỗ khác mà yêu đương, đừng có dẫn tới đây là được rồi. Không biết cô ta có bị hỏng não không nữa, anh đã không thích mà cô ta còn dẫn tới, không phải muốn chọc tức anh sao?” Hắn sầm mặt lại.

    Tôi nhún vai, hóa ra là thế. Dù sao cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi cũng không hỏi tiếp làm gì.

    Trước khi đi đông bắc, Hạ Trường Ninh vẫn đi làm như bình thường. Tôi dự tính nghỉ trăng mật về xong sẽ ở nhà viết lách, không chừng cũng là một giải pháp. Mấy hôm nay rảnh rỗi, tôi dạo phố mua ít quà cho Bảo Lâm và chú thím.

    Lúc đi qua cầu Bắc tôi thấy Ngũ Nguyệt Vi và một người đàn ông đang mua đồ trước một sạp hàng nhỏ nên nhìn họ một lát.

    Cầu Bắc là nơi bày bán các loại quà dân tộc. Cây cầu này được xây dựng vào đời Tống, bên bờ sông đều là những cửa hàng và nhà dân theo phong cách cổ, người ngoại tỉnh tới đây đều thích tới nơi này để mua đặc sản hoặc đồ kỉ niệm về làm quà. Ngũ Nguyệt Vi và người đàn ông ấy đều đeo ba lô, chắc là tới đây mua đồ trước khi lên xe về.

    Tay Ngũ Nguyệt Vi cầm một chiếc trống lắc, nói chuyện với người đàn ông đang cúi đầu xem hàng. Đây là người Hạ Trường Ninh vô cùng căm ghét sao? Hai quả cầu nhỏ trên chiếc trống cứ lắc qua lắc lại, người đàn ông đứng thẳng dậy rồi quay mặt lại.

    Cách xa như vậy nhưng trái tim tôi vẫn quả cầu trên tróng lắc đập trúng. Tôi vịn vào thành cầu, hai chân mềm nhũn, cả người tụt dần xuống đất. Tôi không còn nhớ có phải mình đã há miệng kêu to hay không mà Ngũ Nguyệt Vi và người đàn ông ấy đều nhìn lên cầu.

    Máu trong người dường như đông cứng lại trong nháy mắt. Cả người tôi rùng mình, lạnh toát. Một người đã chết cách đây năm năm giờ sống lại, đúng là gặp ma giữa ban ngày!

    Dưới ánh nắng chói chang, gương mặt tuấn tú của Đinh Việt rõ ràng như một bức tranh trước mặt tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ sự hoảng loạn trên mặt anh.

    Tôi lảo đảo lui lại và va vào một người, người đó không nghĩ là tôi lại lùi lại đưa tay đẩy, tôi liền ngã lăn xuống đất, cảm giác đau nhói dội vào tay. Tôi lăn lộn rồi lồm cồm bò dậy, không có dũng khí để quay lại phía sau nhìn, tôi ra sức chạy xuống dưới cầu.

    Du khách rất đông, tôi bị va phải mấy lần, chạy tới phố đi bộ đúng lúc nhìn thấy một chiếc taxi, tôi vẫy xe định rời khỏi đây. Lúc chạy ra xe tôi quên không nhìn những hướng khác, có một chiếc xe điện lao về phía tôi, tôi nhắm chặt mắt, cả người run rẩy, đầu óc trỗng rỗng... Cả người đột nhiên bay lên, một đôi tay ôm lấy tôi tránh sang một bên.

    Tim đập loạn xạ, tôi cúi đầu nhìn đôi tay đó, chiếc đồng hồ trên tay vô cùng quen thuộc. Trên tay anh vẫn còn sợi dây ngũ sắc may mắn do chính tay tôi tết, chắc do đeo lâu rồi nên màu sắc đã cũ, nhưng rõ ràng chính là sợi dây đó.

    Tôi kêu to rồi giẫy giụa, cổ đau nhói, mọi cảnh vật trước mắt đều trở nên tối sầm, tôi hôn mê bất tỉnh.

    Lúc tỉnh lại tôi đã thấy mình nằm trên chiếc giường ở nhà. Mở mắt ra nhìn thấy Hạ Trường Ninh, tôi đờ đẫn túm lấy con gấu ôm rồi đập tới: “Cút! Anh cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh! Hạ Trường Ninh, chúng ta ly hôn!”

    Hạ Trường Ninh sầm mặt lại, hắn ném con gấu ôm đi rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Em có trái tim không hả? Em thấy Đinh Việt là lập tức biến thành thế này?”

    Tôi mặc kệ, chỉ cần nghĩ tới chuyện đó là tim như dao cắt. Tại sao tất cả mọi người đều lừa tôi?

    Trường Ninh muốn tôi tha thứ chính là vì chuyện này sao? Cái gì hắn cũng biết, hắn lấy tôi rồi nhưng cũng không cho tôi biết sự thật. Tôi thực sự... hận!

    Tôi đưa tay lấy những chai lọ thủy tinh trồng dây leo trên bậu cửa sổ ném hắn, vừa ném vừa khóc: “Hạ Trường Ninh, anh không phải là người, anh lừa tôi, anh lại lừa tôi thế này! Cút đi!”

    Lọ hoa ném xuống đất vỡ tan. Căn phòng trở nên yên tĩnh. Hạ Trường Ninh hô hấp nặng nề, hiển nhiên đã giận dữ cực điểm.

    Tôi hét lên một tiếng, nhảy xuống giường chạy ra phía cửa. Eo tôi bị giật lại, hắn quăng tôi ngã xuống giường.

    “Cô nằm yên cho tôi!” Hạ Trường Ninh quát.

    “Đừng hòng!” Tôi quật cường gào lên.

    Hắn nghiến răng rồi giơ nắm đấm lên đấm mạnh xuống giường, trừng mắt nhìn tôi: “Cô muốn đi đâu? Cô còn muốn đi cùng Đinh Việt sao? Cô là người phụ nữ của tôi!”

    “Đúng, tôi muốn đi cùng anh ấy, tôi không muốn ở bên anh nữa”. Tôi tức đến mức nói mà không nghĩ ngợi gì.

    Hạ Trường Ninh đứng dậy đóng cửa đi ra ngoài, không thèm ngoái đầu lại.

    Tôi sững người, nhảy vội từ trên giường xuống chạy ra cửa, chân giẫm phải một mảnh thủy tinh vỡ, đau đớn thét lên. Cửa bật mở, Hạ Trường Ninh tối mặt chạy vào ôm lấy tôi. Tôi khóc nức nở, không màng gì cả.

    Hắn cầm cổ chân tôi rồi lặng lẽ rút mảnh thủy tinh ra. Tôi đau run người, đấm mạnh lên lưng hắn, vừa khóc vừa mắng: “Cút, tôi chết cũng không cần anh lo! Anh biến đi!”

    Mặc kệ tôi vùng vẫy, hắn ôm tôi vào nhà vệ sinh rồi đặt tôi vào bồn tắm, chỉ có hai chân gác lên thành bồn. Cả người tôi nằm yên không còn sức lực. Tôi cố gắng vùng dậy nhưng hắn chỉ cần ấn nhẹ một cái là tôi lại nằm xuống, tôi bị giày vò tới mức chỉ còn biết nằm thở.

    Hạ Trường Ninh ngồi bên thành bồn tắm cầm vòi nước phun vào chỗ đau, sau đó rửa ô xi già, tôi đau đớn gào lên.

    “Nằm yên!” Hắn lấy băng gạc quấn quanh chân tôi, quấn xong còn nhân tiện buộc luôn hai cổ chân tôi vào nhau.

    Tôi giận dữ: “Anh làm gì?”

    Hắn nhìn tôi: “Lắm chuyện!”

    Hai tay tôi chống xuống để ngồi dậy, hắn đưa tay giữ chắc tay tôi, nhìn vết thương rồi lại cầm lọ ô xi già đổ lên, cảm giác đau đớn bỏng rát khiến tôi lại òa khóc.

    Hạ Trường Ninh đổ xong liền đặt lọ ô xi già xuống, hắn thở dài rồi ôm lấy tôi: “Đừng khóc nữa, là anh sai. Đừng khóc”.

    Chuyện này sao mà dừng lại được! Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không nói ra được tại sao lại đau lòng, chỉ biết không ngừng khóc. Tôi hận Đinh Việt lừa tôi hay hận Hạ Trường Ninh lừa tôi? Tôi vui mừng vì Đinh Việt chết đi lại sống lại hay đau lòng vì Hạ Trường Ninh?

    Đầu óc tôi bây giờ là một mớ hỗn loạn.

    Trước đây dù nghe phiên bản nào cũng đều không khiến tôi khó chịu như lần này. Bây giờ, Đinh Việt sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, cắt đứt mọi giấc mơ của tôi về anh.

    Có lẽ trong tiềm thức tôi tự đặt mình vào vai diễn bi tình. Một chàng trai tuyệt vời yêu mình, sau đó hắn qua đời, để lại mọi thứ tốt đẹp nhất. Điều này dường như đã trở thành một bí mật nhỏ trong lòng, là bí mật khiến tôi có thể đa sầu đa cảm bất cứ lúc nào.

    Nhưng hóa ra mọi thứ lại không phải như vậy!

    Có lúc trong trí tưởng tượng của mình, con người cứ tưởng rằng sự việc đã định, nhưng hóa ra vẫn còn kết cục thứ ba.

    Hạ Trường Ninh đưa tay ra, tôi không né tránh. Bàn tay hắn lướt trên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng hắn nhỏ tới mức gần như không thể nghe được: “Phước Sinh, anh xin lỗi...”.

    Hắn đưa tay ôm tôi vào lòng, nụ hôn nóng bỏng đặt lên môi tôi.

    Tôi nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng nào, nước mắt vẫn tràn ra từ khóe mắt.

    Cả người nhẹ bẫng, hắn ôm tôi vào phòng ngủ và đặt tôi lên giường, kéo tấm chăn chần đắp cho tôi. Tôi không mở mắt, cả người nấc lên nức nở.

    “Phước Sinh, em muốn thế nào?”

    “Tôi muốn ngủ”.

    Hạ Trường Ninh nắm chặt tay tôi một hồi lâu rồi nói: “Trong lòng em không giải quyết được vướng mắc này thì đừng ngủ. Anh còn không biết trong lòng em nghĩ gì sao? Muốn ly hôn với anh? Giống như lần em đi trốn anh xa mãi đông bắc? Quả thực em thích chơi trò vung dao chém tơ tình! Không được, Phước Sinh, anh sẽ đáp ứng em. Em đã làm vợ anh rồi, cả đời này anh sẽ không bao giờ ly hôn. Đúng, đúng là anh luôn lo lắng, vì thế anh mới cực đoan tạo ra chuyện của Dật Trần để thử thách em. Nhưng bây giờ khác rồi, em là vợ anh, người đàn ông trong lòng em chỉ có thể là anh!”

    Hắn quả thực rất hiểu tôi! Tôi muốn đạp cho hắn mấy phát, nhưng quên mất chân đã bị hắn dùng băng gạc trói lại. Tôi mở mắt vung tay gào lên: “Đừng hy vọng tôi sẽ tin anh một lần nữa! Anh thả tôi ra được không?”

    Hạ Trường Ninh cúi đầu nhìn tôi, tôi cảm thấy hắn như một ngọn núi, tôi là ngọn cỏ bị đè bên dưới đang đau khổ tìm cách sống.

    Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười có vẻ chua chát, giọng nói lại chưa bao giờ bá đạo đến thế: “Thả em ra? Nếu anh muốn bỏ em thì đã sớm từ bỏ rồi, cần gì phải dùng nhiều chiêu thế này? Phước Sinh, bỏ em ư, có mà đợi đến kiếp sau...”

    “...Anh biết, cho dù là Đinh Việt lừa em hay anh lừa em thì em đều tức giận. Anh thừa nhận, ban đầu khi nghe đề nghị này của Đinh Việt anh cũng muốn đánh hắn, nhưng có thể thừa cơ mà nhảy vào thì tội gì anh lại từ chối? Anh đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng anh không hối hận. Phước Sinh, em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, anh nói với em thế thôi”.

    “...Anh hiểu rõ bản thân mình muốn gì, anh nhất định phải nhận được”.

    “...Anh và Đinh Việt đánh nhau một trận nhưng không phải vì em, vì trước đây anh đã nói, nếu hắn dám xuất hiện trước mặt em thì anh nhất định sẽ đánh hắn”.

    “...Nếu như em nghĩ không rõ chuyện này thì chúng ta cứ thi gan đi”.

    Hạ Trường Ninh nói xong cũng nằm xuống, tay chống đầu nhìn tôi. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác đau xót, tôi cũng đã bình tĩnh trở lại. Hắn rất tốt với tôi, không phải tôi không biết. Những lời tôi gào lên làm tổn thương hắn, tôi cũng biết. Có điều tôi không thể nào làm chủ được bản thân, nghĩ tới chuyện của Đinh Việt tôi lại không thể vượt qua được cửa ải này. Trong lòng cảm thấy uất ức, tôi quay lưng lại phớt lờ hắn.

    Cứ thế ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy tôi nhìn thấy ánh trăng lành lạnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sự vui vẻ bên Hạ Trường Ninh thế là hết rồi. Cùng Đinh Việt cũng thế. Rốt cuộc tôi sinh ra mang theo may mắn hay là bi thương?

    Tôi nhắm mắt lại, nước mắt từ từ trào ra, tôi hô hấp rất cẩn thận.

    Một bàn tay đặt lên mặt tôi, Hạ Trường Ninh không nói gì cả, hắn đưa tay ôm lấy tôi từ phía sau. Cằm hắn đặt trên đầu tôi, cơ thể áp chặt vào tôi.

    Tôi thở sâu, cũng không nói gì cả.

    “Phước Sinh, là anh sai rồi, trong lòng anh luôn vướng mắc chuyện này vì vậy anh mới luôn mong em tha thứ cho anh. Lúc đó trong lòng em không có anh, anh mới đồng ý phối hợp với Đinh Việt nói dối em, hơn nữa lúc đó có nói với em cũng chẳng có ích lợi gì. Đinh Việt có việc nên hắn không thể ở lại, cũng không rõ khi nào mới về nước, hắn muốn em coi như hắn đã chết rồi. Anh không biết đích xác tình cảm của em dành cho hắn thế nào nên cũng muốn em coi như hắn đã chết. Anh nói với hắn rằng, nếu như vậy thì cả đời này đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Anh biết hắn đã về từ sớm, hôm cưới anh cũng nhìn thấy hắn. Khi nghe em nói dường như đã nhìn thấy hắn... anh rất căng thẳng. Anh nghĩ có lữ vì chuyện đã qua mấy năm rồi, hắn cảm thấy không còn gì nữa nên mới quay lại. Vi yêu hắn, cô ta cũng muốn biết tình cảm của em với Đinh Việt nên mới lật tẩy sự việc này. Em biết Vi mà, bao giờ cũng luôn dứt khoát. Anh không đồng ý. Chúng ta mới kết hôn, còn chưa đi trăng mật nữa. Phước Sinh, rất nhiều lần anh muốn nói cho em biết nhưng lại sợ em giận anh, không muốn ở bên anh nữa”.

    “Bây giờ được rồi chứ gì? Bởi vì tôi đã lấy anh nên anh mới yên tâm nói cho tôi biết?” Tôi lại tức giận, có ai nghĩ xem trong lòng tôi khó chịu thế nào không?

    Từ lúc biết tin Đinh Việt đã mất, nơi đó trong lòng tôi đã có một cấm địa. Tôi có thể sống vui vẻ bên Hạ Trường Ninh, nhưng chỉ cần nhớ tới Đinh Việt là trái tim tôi lại vô cùng khó chịu.

    Hai tay Hạ Trường Ninh ôm tôi rất chặt, hắn hạ giọng hỏi tôi: “Phước Sinh, em là vợ anh rồi. Em có biết em làm thế này anh buồn thế nào không? Vì anh đã lừa dối em hay là vì Đinh Việt? Trong lòng em vẫn có hắn, phải không? Em vẫn thích hắn? Em có bao giờ nghĩ tại sao anh không dám chắc chắn không? Tại sao ngay cả chiêu tình cũ cháy lại với Dật Trần anh cũng dùng đến? Chỉ có với em là anh mất khả năng phán đoán. Em nghĩ cho kỹ đi!”

    Bỗng chốc gương mặt đẹp trai, nụ cười dịu dàng và những ngày vui vẻ bên Đinh Việt lại hiện lên. Nỗi đau mất Đinh Việt, nỗi đau vì bị nói dối về cái chết của anh ấy tràn ngập trái tim tôi. Tôi không thể nói dối rằng tôi không có một chút tình cảm nào với Đinh Việt. Bao năm nay anh chính là tình cảm hoàn mĩ nhất của tôi, nhưng bây giờ, lời nói dối bị vạch trần, tôi vẫn còn kinh ngạc chưa kịp suy nghĩ tới tâm tư của Đinh Việt. Tôi chỉ cảm thấy tức giận, ngạc nhiên, và đau lòng.

    “Chuyện này quá đột ngột với em, cứ ngủ một giấc đi rồi mai nói tiếp”. Hạ Trường Ninh quyết định, hắn không muốn nghe tôi nói tôi thích Đinh Việt hay hắn cũng mệt rồi?

    Tôi cố mở mắt, không chịu được nữa mới nhắm mắt ngủ, sau đó lại mở mắt, rồi lại ngủ.

    Hạ Trường Ninh vẫn ôm tôi, tôi quay lưng lại phía hắn nên không biết hắn đã ngủ chưa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---


  2. Bài viết được 44 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    nguyen162,pupu2307,thuhadethuong,Tuong Van,
  3. #52
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Bỏ em ư? Có mà đợi đến kiếp sau!

    Tác giả: Trang Trang
    Dịch: Losedow


    Chapter #51 (Full)




    Tôi bị ánh mặt trời chói mắt đánh thức, mở mắt ra, Hạ Trường Ninh đang dựa vào đầu giường xem tạp chí. Chắc hắn đã tắm rửa rồi, râu ria đã cạo sạch. Căn phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, những chai lọ trồng dây leo trên bệ cửa sổ đã không còn nữa, bây giờ nhớ lại vẫn thấy đau lòng.

    Hồi đó khi đi chợ hoa, mấy cây hoa này được xếp đầy ghế sau. Dọc đường đi tôi cứ nhìn về phía sau, bắt hắn lái xe thật chậm vì sợ làm vỡ, kết quả lại bị tôi ném vỡ hết như ném mấy hòn đá.

    Thấy tôi đã tỉnh, hắn đặt tờ tạp chí xuống rồi mỉm cười: “Tỉnh rồi à? Mắt sưng lắm, để anh lấy túi đá chườm cho em”.

    Hắn đứng dậy lấy túi đá trong ngăn đá ra. Tôi lắc đầu nói: “Em đi vệ sinh”. Chân không cử động được, giờ tôi mới nhớ chân mình đã bị thương.

    Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi cúi xuống cởi băng gạc. Hạ Trường Ninh ngăn tôi lại rồi bế tôi lên: “Ngốc! Bao nhiêu mảnh thủy tinh trên mặt đất như thế mà không nhìn thấy à?”

    Tôi không nói gì. Trách ai được?

    Ngồi trên bệ rửa tay xong tôi cúi đầu tháo băng, lòng bàn chân bị rách một vết, tôi nhón mũi chân tập tễnh đi ra ngoài.

    “Bảo em đừng đi!” Hắn đỡ tôi rồi bế tôi lên giường, sau đó lấy Vân Nam bạch dược cẩn thận rắc lên vết thương rồi băng bó lại.

    “Chân em tê hết rồi, anh trói em suốt một đêm à”. Tôi lại bắt đầu tủi thân.

    Hạ Trường Ninh ngẩng đầu nhìn tôi, bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp cổ chân cho tôi rồi nói: “Thế này đỡ hơn chưa?”

    “Ừ”.

    Tay hắn xoa bóp nhẹ nhàng, còn chuyên nghiệp hơn mấy nhân viên mát xa chân, từ gót chân cho tới đầu gối đều được xoa nhẹ nhàng. Tôi dứt khoát nằm xuống để hắn hầu hạ. Nhìn hắn cúi đầu chăm chỉ bóp chân cho tôi, đột nhiên tôi nghĩ, sao tôi không còn tâm trạng cãi nhau với hắn nữa nhỉ?

    “Em muốn gặp Đinh Việt”.

    Hắn dừng tay lại nhìn tôi: “Vần còn nhớ Đinh Việt à?”

    “Đúng vậy, em muốn biết anh ấy yêu em hay yêu Ngũ Nguyệt Vi! Á, đau!” Tôi cầm quyển tạp chí đập lên đầu hắn.

    Hạ Trường Ninh sầm mặt không nói gì, một hồi sau mới lên tiếng: “Được”.

    “Em muốn gặp riêng anh ấy, anh ấy tới thì anh ra ngoài”.

    “Cái gì? Không được!”

    Tôi nhìn hắn không nói gì. Hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, không ai chịu nhường ai. Tôi nhìn Hạ Trường Ninh rồi cười, cầm tạp chí tiếp tục đọc.

    Hắn bóp chân cho tôi xong nói: “Để anh lấy bữa sáng cho em”.

    “Không cần”. Tôi đặt tạp chí xuống rồi quay sang một bên ngủ.

    “Ăn xong ngủ tiếp”.

    “Không ăn”.

    Một lúc sau tôi nghe thấy Hạ Trường Ninh nói: “Em đừng nói với anh là cơm trưa em cũng không ăn đấy”.

    Hắn nói thế khiến tôi hạ quyết tâm, tôi cười nhạt: “Nói đúng đấy, cơm trưa em cũng không ăn”.

    “Muốn tuyệt thực?”

    “Ừ”.

    Cả người tôi bị hắn lật lại, tôi thấy gương mặt hắn vô cùng căng thẳng, ánh mắt hiện lên vẻ đau thương. Tôi nhìn hắn không hề sợ hãi. Không phải tôi trẻ con, hắn giết người phóng hỏa rồi nói xin lỗi là xong sao? Hắn không xác định được tình cảm của tôi nên dùng Dật Trần để chọc tức tôi, còn giúp Đinh Việt nói dối tôi, hắn có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Bây giờ mà không kiên trì địa vị sân nhà của mình thì sau này thế nào? Tôi còn cơ hội vùng lên không?

    “Không ăn thì không ăn, nếu không ổn thì anh truyền nước cho em”. Hạ Trường Ninh nổi giận nói.

    Tôi vốn chỉ định hờn dỗi một chút, không ngờ hắn lại nói thế! Tôi nghe tiếng Hạ Trường Ninh sập cửa đi ra ngoài, nước mắt lại chảy ra.

    Là hắn sai cơ mà! Tôi còn chưa làm gì mà hắn lại tức giận?

    Không ăn, tôi không ăn đấy, để cho hắn truyền nước! Tôi giận dỗi trùm chăn ngủ tiếp.

    Mùi thơm tràn tới, là mùi vịt quay, là món tôi thích ăn nhất! Tôi nuốt nước bọt nhưng không quay người lại.

    Gã này thật đáng ghét, hắn ngồi ngay trên đầu giường, vừa ăn vừa xem đĩa, lại còn nhai chèm chẹp nữa chứ!

    Tôi bực mình quay người bật dậy. Hắn mút ngón tay hỏi tôi: “Muốn đi vệ sinh à? Anh bế em đi”.

    “Không cần, vết thương nhỏ, có tàn phế đâu!” Tôi nhón chân khập khiễng vào nhà vệ sinh, kéo rèm cửa lại, không muốn nhìn thấy hắn ăn thịt vịt.

    “Phước Sinh, em không bật quạt gió à, thối thế!”

    “Em quên mất!” Tôi cố ý đấy, ngươi ăn vịt, ta đại tiện!

    Tôi ngồi rất lâu mới ra ngoài, lúc ra hắn đã không còn ở trong phòng nữa. Tủ trên đầu giường vẫn đặt nửa con vịt, chắc chắn là hắn cố ý, lúc hắn ăn rõ ràng đã chặt thành từng miếng nhỏ, nửa con này lại không hề chặt. Tôi chỉ cần cắn trộm một miếng là có thể phát hiện ngay. Tôi tức giận nuốt nước bọt, tựa vào thành giường xem đĩa. Tôi hạ quyết tâm, lần này tuyệt thực thật cho hắn xem!

    Xem hết một đĩa phim rồi mà hắn vẫn chưa về. Tôi lại suy nghĩ, quyết định không ngồi chờ chết nữa mà về nhà bố mẹ đẻ.

    Mặc quần áo, đi giày dép xong xuôi, chân phải vẫn còn hơi đau, tôi cẩn thận xuống cầu thang.

    “Muốn đi đâu?” Hạ Trường Ninh dựa ở cửa bếp, trong tay cầm con dao phay.

    Muốn nấu món ngon để dụ dỗ tôi sao, lần này tôi không thèm nhìn, hắn có nấu cũng vô ích.

    “Anh không quản được”.

    “Vợ anh đương nhiên anh phải quản, em mở cửa đi ra thử xem”.

    Tôi hừ một tiếng rồi chầm chậm đi ra, đưa tay mở cửa. Cửa không nhúc nhích, tôi nhìn kỹ, hóa ra đã bị khóa trái.

    “Được lắm, Ninh Phước Sinh, anh còn chưa chết mà em đã muốn bỏ đi theo trai rồi à?” Hạ Trường Ninh cầm dao chém xoẹt một tiếng.

    Có điều bây giờ tôi không sợ hắn, coi như không nhìn thấy sự đe dọa của hắn, tôi quay về phòng lấy chìa khóa. Hắn chạy lên tầng trước rồi lắc lư chìa khóa trước mặt tôi: “Đừng hòng. Chúng ta nghỉ trăng mật ở nhà vậy”.

    Cảm giác tức giận dồn nén trong lồng ngực nặng trịch như một tảng đá. Tôi quay người vào phòng sách bật máy tính chơi game.

    Thời gian cứ thế trôi qua, tôi lại ngửi thấy mùi thức ăn, mũi cay cay, nước mắt lại sắp tràn ra. Không ăn! Kiên quyết không ăn!

    Trường Ninh cũng không khuyên, đến gần mười hai giờ đêm hắn bưng một bát mì lên phòng đọc sách, vừa đứng ở cửa ăn vừa nói: “Chơi game mê mẩn rồi à? Quên ăn quên ngủ! Quán net mười hai giờ đêm đóng cửa, ngắt mạng, ở nhà cũng thế! Anh ăn xong là em phải đi ngủ!”

    “Anh muốn ngủ thì ngủ, em chơi kệ em”.

    Hắn ăn mì xong vào phòng rút dây mạng, lạnh lùng đáp: “Muốn gặp Đinh Việt thế cơ à? Muốn biết bây giờ hắn còn yêu em không à? Cuối cùng em cũng có cơ hội bắt nạt Vi rồi, đắc ý lắm đúng không? Mong giây phút này lắm đúng không?”

    “Anh ghen là việc của anh, em không muốn ăn là việc của em! Anh tưởng rút dây mạng là em không chơi được nữa à?” Tôi nói xong liền mở file bắt đầu viết tiểu thuyết.

    Câu đầu tiên viết thế này: “Đã từng có nửa con vịt đặt trước mặt tôi, nhưng tôi không hề ăn. Nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ ăn sạch mà không hề khách khí. Nếu nửa con vịt ấy là thứ Hạ Trường Ninh dùng để dụ dỗ tôi thì dù có cho tôi mười cơ hội tôi cũng không thèm ăn một miếng”.

    Lời văn hùng hồn, bàn phím kêu lách cách.

    Hạ Trường Ninh đứng trước mặt tôi, tức giận ngẩn người, đột nhiên hắn đưa tay ấn nút tắt nguồn.
    Tôi gào lên: “Em còn có tự do thân thể nữa không?”

    “Không!”

    Hắn nói thô bạo rồi vòng qua bàn bế xốc tôi lên, hai tay xiết chặt khiến tôi không tài nào giẫy giụa được. “Ngủ thôi!”

    Lên giường, tôi không thèm giằng co với hắn nữa, quay người ngủ luôn.

    Nửa đêm tôi mơ hồ cảm thấy đói bụng, vô thức nằm sấp xuống ngủ, đè dạ dày lại không cho nó cồn cào nữa. Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh bao nhiêu món ăn ngon. Tôi mơ màng nghĩ, sáng mai thức dậy tôi phải ăn hết mới được.

    Kết quả sáng hôm sau Hạ Trường Ninh đã bưng bát cháo trứng muối thịt nạc ngồi vừa ăn vừa xem “Chào buổi sáng”.

    Thấy tôi tỉnh dậy, hắn hỏi: “Ăn một bát nhé?”

    Đầu tôi đã gật xuống nửa chừng rồi lại lắc: “Em không ăn!”

    Hắn hít một hơi dài, nhìn sắc mặt có vẻ như muốn đập tan bát cháo.

    Tôi lách qua hắn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

    Cả ngày tôi đều chơi game trong phòng sách.

    Bữa trưa, Hạ Trường Ninh xào rau, tiếng mỡ xèo xèo, mùi thơm bốc lên khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực. Tôi uống một ngụm nước lọc thật to, cảm thấy nước rất ngọt.

    Buổi tối, hắn hầm xương sườn, tôi không chịu được nữa.

    Hắn lẳng lặng đứng sau lưng tôi: “Phước Sinh, đã hai ngày em không ăn gì rồi”.

    Hắn cũng biết hai ngày nay tôi không ăn gì sao? Tôi chớp mắt, chắc là nhìn màn hình lâu quá nên cay mắt.

    “Trên bàn ăn có xương sườn hầm, có canh nữa. Em ăn đi, anh đi tìm Đinh Việt”. Hạ Trường Ninh nói xong đi ra cửa.

    Thực sự cho rằng tôi không ăn là vì muốn ép hắn cho tôi gặp Đinh Việt sao? Hắn vừa đi tôi đã bắt đầu lau nước mắt. Tôi giận hắn đã lừa gạt tôi, chuyện đã xảy ra năm năm rồi, mà có phải tôi không yêu hắn đâu. Nếu tôi còn nhớ Đinh Việt thì tôi lấy hắn làm gì? Tôi càng nghĩ càng tủi thân, khóc chán chê rồi đi rửa mặt, chải đầu, chăm chút bản thân một chút, sau đó ngồi trên sofa, quyết tâm không ăn.

    Gặp Đinh Việt tôi cũng không ăn, cho hắn tức chết thì thôi.

    Một tiếng sau nghe thấy tiếng mở cửa, ngoài cửa là ba người, Hạ Trường Ninh, Đinh Việt và Ngũ Nguyệt Vi. Đến đủ hết à? Tôi nhìn Đinh Việt, bất giác khóe mắt lại ươn ướt. Anh ấy nhìn chứng chạc hơn trước, ánh mắt rất bình thản, nhìn tôi đầy thương hại.

    Sắc mặt Hạ Trường Ninh âm trầm, hắn kéo Ngũ Nguyệt Vi nói: “Phước Sinh muốn nói chuyện riêng với Đinh Việt, Vi, chúng ta xuống dưới nhà nói chuyện”.

    Ngũ Nguyệt Vi vẫn bướng bỉnh đứng đó, cắn môi, rồi bị Hạ Trường Ninh cầm tay lôi đi.

    Đinh Việt quay lại nhìn Ngũ Nguyệt Vi cười nói: “Chúng ta đã nợ Phước Sinh”.

    Nghe thế Ngũ Nguyệt Vi mới đi theo Hạ Trường Ninh, tôi để ý thấy Hạ Trường Ninh không hề nhìn tôi lấy một lần.

    Đinh Việt đóng cửa bước vào rồi lặng lẽ ngồi xuống sofa.

    Đây là người mà tôi đã từng yêu? Người từng lừa dối tôi quá thảm mà vẫn thản nhiên đối mặt tôi? Tôi buồn cười, thực sự buồn cười, tôi đứng dậy pha trà cho hắn coi như không có chuyện gì.

    “Phước Sinh, chân em làm sao thế?” Đinh Việt chau mày hỏi.

    “Đập vỡ cái cốc, bị rách một miếng. Chuyện nhỏ, vài hôm là khỏi”.

    “Hôm đó trên phố, sợ em quá xúc động... còn đau không?”

    Đánh ngất tôi mà lại là trách nhiệm của tôi sao? Tôi cười lạnh, vô thức đưa tay xoa cổ: “Ra tay vừa đủ. Không đau, không đau chút nào, còn hiệu quả hơn thuốc ngủ”.

    Đinh Việt im lặng lắng nghe những lời châm chọc của tôi, sắc mặt anh như đã sẵn sàng cho tôi chà đạp: “Phước Sinh, năm đó anh ra đi là có lý do riêng. Sau đó là anh sai, anh không nên lừa dối em, anh xin lỗi”.

    Đúng thế, nếu anh không nói đã chết thì trong lòng tôi đâu còn vướng mắc này. Trong một thời gian dài tôi đâu dám nhớ tới anh. Bây giờ tôi thấy mình đã rất may mắn, tôi đã tận lực né tránh, nhờ vậy tôi đã không phải khóc ngất trước mộ hắn.

    Vẫn tưởng rằng gặp Đinh Việt sẽ có quá nhiều điều muốn nói, có quá nhiều sự căm phẫn muốn phát tiết, nhưng bây giờ... “Sao anh vẫn đeo sợi dây may mắn ấy?”

    Đúng thế, tôi muốn hỏi chính là điều này. Nếu anh không yêu tôi, vậy tại sao vẫn còn đeo nó?

    Đinh Việt vô thức rụt tay lại.

    Tôi cầm tay anh vuốt ve sợi dây đó, trong lòng có mừng mừng tủi tủi: “Tại sao anh không nói rõ ràng với em? Em không phải là một cô gái yếu đuối. Nếu như anh nói rõ ràng ra thì chúng ta vẫn có thể là bạn. Bây giờ, sau khi anh bước ra khỏi cánh cửa này em sẽ coi như không quen biết anh, sau này nếu có gặp nhau em cũng nhất định sẽ không chào hỏi anh”.

    Tay Đinh Việt run run, anh cầm tay tôi và nói: “Phước Sinh, trong lòng mỗi người đều có một giấc mơ, một hạnh phúc của riêng mình. Anh không thể mang lại cho em nên đành phải tuyệt tình. Là anh ích kỉ, anh không muốn trong lòng em không có anh”.

    Sự điên cuồng trong lòng tôi dâng lên, tôi không thể kiềm chế nổi lòng mình: “Bạn trai bây giờ của Ngũ Nguyệt Vi là anh à? Anh thích cô ta, đúng không?”

    Hỏi xong tôi tự khinh thường chính mình. Tôi vẫn còn để tâm tới chuyện bọn họ cùng lừa tôi, để tâm tới những lời Ngũ Nguyệt Vi đã nói, vẫn còn quan tâm xem Đinh Việt còn yêu tôi không. Nhưng tôi đã có chồng rồi, người tôi yêu rõ ràng là Hạ Trường Ninh, tại sao tôi vẫn có những suy nghĩ ác độc thế này?

    Cách làm ích kỉ của Đinh Việt quá tàn nhẫn đối với tôi.

    Tôi quay đầu lại nói: “Xin lỗi, đây là chuyện giữa anh với cô ta, không cần nói với em. Em không nên hỏi thế”.

    Đinh Việt nhìn sợi dây may mắn trên tay mình, một lúc sau mới chầm chậm nói: “Phước Sinh, hãy sống hạnh phúc với Hạ Trường Ninh. Chuyện có lỗi với em cũng đã xảy ra, không thể nào quay lại được. Hãy sống cuộc sống của em, coi như em chưa bao giờ quen biết một người như anh”.

    Tôi lấy sợi dây may mắn của mình ra, vẫn mới như lúc ban đầu. Tôi nhìn nó một lát rồi đặt vào tay anh: “Anh còn sống là tốt rồi. Em sẽ sống tử tế. Trước đây, mỗi người đều có nguyên nhân riêng không thể nói với em, em cũng không muốn biết nữa”.

    Chuyện đã trôi qua không thể truy cứu nữa, chuyện Đinh Việt, tình cảm giữa hắn và Ngũ Nguyệt Vi, tất cả mọi thứ về anh, đều không phải là thứ tôi quan tâm nữa.

    Tôi nói xong không nhìn anh nữa, lên gác về phòng ngủ.

    “Phước Sinh, Hạ Trường Ninh rất yêu em”.

    “Em cũng yêu anh ấy”.

    Tôi đứng trên cao nhìn xuống, Đinh Việt vẫn tuấn tú như xưa, ánh mắt nhìn tôi vẫn sâu như nước.

    Tôi muốn cười, tôi định hỏi anh có phải thích Ngũ Nguyệt Vi rồi nên sợ tôi còn yêu anh sao? Anh sợ tôi khóc lóc kêu tôi vẫn còn yêu anh sao? Tôi khẽ lắc đầu. Tôi biết, người tôi yêu là Hạ Trường Ninh, hắn bước từng bước một vào trái tim tôi. Ở bên Hạ Trường Ninh tôi rất vui vẻ, rất vui vẻ.

    Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Tôi cảm thấy cả người nhẹ bẫng, không còn chút sức lực nào, ngay cả tư duy cũng bắt đầu mơ hồ.

    Không biết đã qua bao lâu, đèn phòng ngủ bật sáng, Hạ Trường Ninh đi vào, tôi nhắm mắt vẫn biết hắn đang lại gần tôi.

    “Phước Sinh”.

    Tôi ừ một tiếng, cảm thấy giọng hắn thật xa xăm.

    Hắn gọi tôi hai lần mà tôi không có phản ứng gì nên lại thở dài rồi tắt điện, ra ngoài. Một lát sau ánh đèn lại sáng lên, tôi cảm thấy mình bị hắn bế lên, bên tai vang lên tiếng quát: “Em không làm anh tức chết thì không thoải mái được đúng không?”

    Tôi mềm nhũn ngả vào lòng hắn. Chắc chắn là tôi đói mềm ra rồi, đôi mở mắt khẽ nhìn hắn rồi yếu ớt nhắm lại.

    “Phước Sinh, em sao thế? Sao mới đói có thế đã thế này rồi?”

    Tôi thực sự muốn khóc. Anh nhịn đói hai ngày xem nào? Thế nhưng bây giờ tôi không muốn nói gì, tôi đói tới mức không còn hơi sức mà nói nữa.

    Hạ Trường Ninh bế tôi tới phòng ăn, dùng thìa xúc từng thìa canh bón cho tôi: “Há miệng ra!”

    Tôi mở mắt nhìn, mắt hắn đỏ hoe, bàn tay run rẩy. Tôi yếu ớt trách móc: “Anh còn hung ác với em, anh lừa em rồi còn hung ác với em! Em không ăn, em nhịn đói cho anh xem, chết đói cũng không an .

    Hắn ôm chặt tôi rồi luôn miệng nói: “Anh sai rồi, ngay từ khi bắt đầu anh đã sai rồi. Anh không nên nói dối giúp Đinh Việt, anh nên đánh cho hắn một trận rồi đàng hoàng theo đuổi em. Anh nhận sai rồi, em ăn rồi lại nhịn đói cho anh xem được không?”

    Cái quái gì thế này! Tôi đánh hắn, nắm đấm mềm nhũn không có sức mạnh, đầu dựa vào vai hắn bất động.

    “Phước Sinh!” Hắn vỗ má tôi, thấy không có phản ứng gì liền bế tôi chạy ra cửa: “Phước Sinh, anh đưa em tới bệnh viện. Sẽ không sao đâu”.

    “Em muốn ăn canh sườn! Không đi viện”. Tôi thì thào.

    Hắn lại chạy về phòng ăn như gió, sau đó làm một động tác khiến tôi không còn muốn ăn gì nữa: nhai nát xương sườn, trộn vào canh rồi mớm vào miệng tôi. Tôi còn chưa kịp buồn nôn thì đã nuốt trôi vào bụng.

    Hắn còn muốn tiếp tục mướm cho tôi nữa nhưng tôi nhất quyết không ăn, tôi dùng tất cả hơi sức còn lại gào lên: “Canh! Bây giờ em chỉ cần canh!”

    Ăn một bát canh, chưa đủ. Nhưng Hạ Trường Ninh không dám cho tôi ăn nữa, hắn ôm tôi ngồi xuống sofa.

    “Em đói”.

    “Để anh nấu cháo gà cho em”.

    “Em không ăn món Dật Trần thích!”

    “Cháo thịt nạc trứng muối? Mì gà?”

    “Không ăn món anh ăn để trêu tức em!”.

    “Ôi bà chủ, thế em muốn ăn gì?”

    “Em muốn ăn cháo trắng xì dầu”.

    “Được, anh đi nấu ngay”.

    Tối hôm đó, từ mười giờ đến một giờ sáng tôi ăn bốn bữa, sau đó hài lòng nằm xuống giường.

    Hạ Tường Ninh ôm tôi, nghe tôi lẩm bẩm: “Mai em muốn ăn vịt quay”.

    Hắn thở dài: “Em muốn ăn thịt rồng anh cũng nấu cho em. Phước Sinh, em đúng là sinh ra đã mang phước, ngay cả chiêu tàn nhẫn thế này cũng dám dùng, chỉ vì muốn nô dịch anh thôi à?”

    Tôi khịt mũi rồi bật khóc. Gọi là khóc nhưng thực ra là gào thì đúng hơn.

    “Ngoan, đừng khóc. Là anh không tốt, được chưa?”

    Tôi khóc nửa thật nữa giả, một nửa là đau lòng, một nửa lại sợ Hạ Trường Ninh báo thù. Tôi chọc hắn nhưng vẫn hơi sợ hắn. Bây giờ hắn dỗ dành nên tôi òa khóc thật.

    Tôi vừa khóc vừa trách móc hắn, cho tới khi tôi ngáp và nói: “Mai ăn vịt quay rồi nói tiếp”.

    Hạ Trường Ninh cúi xuống hôn lên mắt tôi rồi dịu dàng nói: “Được, ngày mai vừa ăn vừa trách móc. Anh sẽ ghi hình lại, sau này em có muốn trách móc anh thì cứ mở lên cho anh nghe là được rồi”.

    Tay tôi luồn xuống sườn hắn, véo một cái thật mạnh, cả người Hạ Trường Ninh cứng đờ, co giật một cái suýt nữa lăn xuống dưới giường.

    Tiện tay tôi cầm gối đánh hắn: “Không buồn à? Dám lừa em, lưu manh!”

    Hắn đỡ cái gối rồi hổn hển: “Em...”.

    “Em chơi xấu đấy, chơi xấu đấy”.

    Hắn phì cười rồi ôm tôi thật chặt: “Ừ, đợi tinh thần em thoải mái lại đã rồi anh cho em chơi xấu”.

    “Hạ Trường Ninh, sau này anh không được lừa dối em nữa, em không chịu nổi”.

    “Biết rồi”.

    “Còn nữa...”.

    “Nhảm nhí nhiều thế, ngủ đi! Nếu không mai không có vịt quay đâu”.

    Tôi nhắm mắt, trong lòng rất bình thản. Mấy năm trôi qua rồi, hình bóng Đinh Việt trong lòng tôi đã nhạt rồi. Coi như tôi đã giải tỏa được vướng mắc trong lòng, không cần phải khó chịu khi nghĩ về anh ta nữa. Tôi khẽ thở dài, người tôi yêu là Hạ Trường Ninh, tôi tức giận cũng bởi vì hắn lừa dối tôi. Chỉ thế mà thôi.

    Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi ăn liền ba bát cháo. Hạ Trường Ninh chau mày nhìn tôi: “Ăn nhiều quá không tốt”.

    “Hạ Trường Ninh, bây giờ ăn cơm anh cũng không cho em ăn nhiều nữa à?” Tôi không thèm nói lý với hắn, khó khăn lắm mới nắm được thóp của hắn, không lợi dụng sao được?

    “Ăn ít nhưng nhiều bữa, một lúc nữa ăn tiếp được không?”

    Tôi ngẫm nghĩ rồi đặt thìa xuống: “Em muốn ăn cá sốt! Một con cá, mình em ăn, anh không có phần!”

    “Được rồi, anh đi mua ngay”. Hạ Trường Ninh nhìn tôi chiều chuộng.

    Đợi đã! Sao hắn không hỏi xem tôi và Đinh Việt nói chuyện gì? Đây không phải phong cách của hắn. Tôi nghi ngờ nhìn hắn dò xét còn Hạ Trường Ninh chỉ dịu dàng nhìn tôi cười.

    Hắn ra ngoài mua cá, tôi ngồi nhà không có việc gì nên vào phòng sách lên mạng. Nhà tôi có hai phòng đọc sách, Hạ Trường Ninh nói như thế này sẽ không ảnh hưởng tới nhau. Một gian dùng giá sách ngăn làm đôi, bình thường tôi không sang phòng sách của hắn, bài trí y hệt nhau nên cũng chẳng có gì đáng xem. Hôm nay không hiểu sao tôi lại đẩy cửa bước vào. Tôi nhớ Hạ Trường Ninh đã nói, do yêu cầu công việc nên trong phòng sách có một hốc kín tương đương với mật thất.

    Lúc đó hắn nói: “Chồng em kiếm được nhiều tiền thế này, chẳng may có trộm thì chúng ta cũng không thiệt hại nhiều”.

    Tôi đẩy giá sách trên tường ra rồi bước vào. Bên trong rất gọn gàng, ngoài một chiếc két sắt ra, còn có một một đống máy móc điện tử. Một chiếc bàn trà kê sát tường, bên trên có một chiếc TV nhỏ và vài dụng cụ nữa. Hạ Trường Ninh thích chơi mấy thứ này. Tôi thấy một thứ giống máy nghe nhạc MP3 để trên bàn, liền cầm lên rồi ấn nút. Tiếng tôi và Đinh Việt nói chuyện vang lên, tôi hiểu ra tất cả và cảm thấy dở khóc dở cười. Gã này không hỏi bởi vì đã nghe thấy hết rồi. Sao tôi lại quên hắn làm nghề gì chứ? Tôi thở dài rồi đặt nó về chỗ cũ. Xem ra tôi cần phải nhắc nhở hắn rằng đừng quên tôi cũng có thể mở được két sắt của hắn.

    Buổi trưa, Hạ Trường Ninh đi chợ mua cá về, vừa hát ư ử vừa làm cá, tôi ngồi ở cửa bếp nhìn. Hắn càng cao hứng thì tôi càng vui. Hóa ra biết chủ bài của đối phương nhưng không lật tẩy lại có cảm giác vui thế này.

    Hạ Trường Ninh quay lại cười hì hì đi tới hôn tôi một cái rồi quay lại tiếp tục làm cá.

    “Sao anh vui vẻ thế?”

    “Cảnh báo đã giải trừ, đương nhiên phải vui chứ! Đỡ cả ngày phải hốt hoảng lo sợ, thế này mới dễ chịu”.

    Hừ! Tôi cố ý lườm hắn: “Em hối hận rồi, Đinh Việt đẹp trai thế, tại sao em không đi theo anh ấy chứ”.

    “Thì hắn phải đồng ý lấy em thì được chứ! Muốn đi cùng hắn à, người ta có cần em đâu”.

    Tôi phát điên! Vừa liền sẹo đã quên đau rồi à? Cho rằng không có chuyện gì nữa à? Tôi cười lạnh lùng nói: “Sao anh biết Đinh Việt không cần em? Anh nghe thấy em và anh ấy nói chuyện à?”

    Hạ Trường Ninh đắc ý lắm, hắn cười hê hê và đáp: “Đương nhiên là anh nghe thấy...” Nói xong, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay lại thấy tôi đang cười hớn hở, hắn lập tức tỏ ra khó xử nhưng lấy lại vẻ bình thường rất nhanh. Hắn lại còn nói chính khí lẫm liệt: “Anh làm bảo an, nhà cửa không an toàn thì sao được chứ? Nếu như trộm tới nhà mà ngay cả mặt mũi thế nào cũng không biết thì quá mất mặt!”

    Tôi chớp mắt hỏi hắn: “Anh nói xem, có phải Đinh Việt biết vậy nên mới cố ý nói thế không?”

    Hạ Trường Ninh hừ một tiếng: “Không thần kì thế đâu, em cứ nghĩ đây là trong phim chắc! Không có thiết bị thì hắn cũng không phát hiện được”.

    “Xem ra quả thật ba trăm triệu không thể đủ được thật, hết bao nhiêu?”

    Hắn bắt đầu cười: “Hơn một tỷ, em biết là nội thất phòng tắm cũng rất đắt mà”.

    “Anh đặt máy quay ở đâu?”

    “Cửa, phòng khách, phòng sách, trên lầu không có”.

    Tôi châm biếm: “Tại sao trên lầu lại không có?”

    Hắn cười trừ: “Anh không muốn trở thành nhân vật chính trong clip nóng”. Tôi trừng mắt, thong thả nói: “Đinh Việt vẫn đeo sợi dây may mắn em tặng. Chắc chắn anh ấy biết anh sẽ nghe trộm nên mới nói không yêu em. Nhất định là thế, em phải đi tìm anh ấy hỏi cho ra nhẽ”.

    “Đứng lại!”

    Hạ Trường Ninh tức giận gào lên, sầm mặt lại đi tới rồi túm lấy tay tôi giơ lên: “Em còn đeo nhẫn cưới của anh đấy! Ninh Phước Sinh, muốn ngoại tình ngay trước mặt anh sao?”

    Tôi nhìn chiếc nhẫn vàng khắc chữ “Phước” trên tay, bĩu môi: “Quê thật”.

    Hắn tức giận ngẩn ra hồi lâu, sau đó buông tay tôi ra rồi tiếp tục làm cá.

    Tôi nhìn hắn một hồi, hắn đi ra đi vào trong bếp mà không thèm nhìn tôi. Tôi cảm thấy chột dạ, dù sao đây cũng là nhẫn cưới bà ngoại để lại cho hắn, nói như thế Hạ Trường Ninh tức giận là đúng rồi.

    Tôi ôm hắn từ phía sau làm lành, hắn không nói gì, tôi cứ ôm chặt không buông, hắn đi đến đâu tôi đi theo đến đó. Tôi không tin hắn cứ sầm mặt như thế mãi được.

    Nhưng một hồi lâu hắn vẫn không nói gì. Tôi đứng lâu quá, vết thương dưới bàn chân hơi đau liền chuyển sang thế kim kê độc lập, dựa đầu vào lưng hắn. Không ngờ Hạ Trường Ninh với tay lấy nồi, tôi đứng không vững bèn ngã lăn ra đất.

    Hắn giật mình cúi xuống bế tôi lên. Tôi nhân cơ hội ôm lấy cổ hắn rồi kêu: “Chân đau”.

    Hạ Trường Ninh bế tôi đặt lên sofa, rồi tháo băng ra xem, vết thương mới liền giờ lại bị rách.

    Hắn vừa tức vừa giận, muốn mắng tôi lắm nhưng thấy mắt tôi đã rơm rớm nên chỉ biết ngơ ngác nhìn tôi, hắn bẹo hai má tôi bực bội nói: “Em chưa bao giờ tặng anh cái gì”.

    “Người cũng là của anh rồi, còn muốn gì nữa?”

    Ánh mắt nghi ngờ của hắn cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi phì cười, ôm cổ hắn và nói: “Quà cưới trong ngăn kéo phòng sách của em”.

    Hắn bật dậy rồi phi như bay lên phòng đọc sách, một lúc sau xị mặt đi xuống: “Em tặng anh tự điển Tân Hoa à?”

    Tôi sững lại rồi cười lăn lộn. Tôi quên mất mình đã mang quà vào phòng ngủ rồi. “Đúng thế, chính là từ điển Tân Hoa đấy, dạy anh thêm mấy chữ”.

    Hắn lao tới cù tôi: “Ninh Phước Sinh, xem anh xử lý em đây”.

    Tôi vừa trốn trái trốn phải, cười đau hết bụng nhưng hắn vẫn không dừng tay, tôi hết cách nên đành làm nũng: “Em đói rồi, anh còn chưa sốt cá cho em”.

    Hắn đành dừng tay rồi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Em chỉ biết làm nũng thôi”.

    “Anh thích thì cũng làm nũng đi, anh làm nũng em sẽ tặng anh quà”.

    Hắn dừng lại vặn người vô cùng gợi cảm rồi nói một câu làm tôi nổi hết da gà: “Người ta thích quà mà!”

    Tôi làm bộ ngất xỉu. Hắn đúng là dở hơi!

    Tối đó tôi nằm bò ra giường xem đĩa, Hạ Trường Ninh gào lên: “Quà! Quà đâu! Em có quà anh sẽ xử lý em”.

    Tôi giơ tay đầu hàng rồi lấy một túi to trên nóc tủ xuống.

    “Cái gì thế?”

    “Đoán xem? Nhưng không được đoán đúng”.

    Anh lập tức nói ngay: “Anh không đoán được”.

    Bấy giờ tôi mới đắc ý mở túi ra, bên trong là một chiếc áo bông kiểu Tàu màu xanh, tôi học cách may từ bà nội. Trên áo tôi còn thêu hai con rồng để cái áo nhìn bớt quê mùa đi một chút.

    Hạ Trường Ninh chau mày rồi giơ cái áo lên ngắm nghía: “Tại sao anh không cưới vào mùa đông chứ?”

    Tôi lại lăn ra cười nghiêng ngả.

    Hắn cười hớn hở và mân mê chiếc áo bông, sau đó nói một câu khiến tôi rất rất thương: “Sau này không có tiền mua quần áo thì cũng có vợ làm cho rồi. Tốt quá!”

    Nhớ lại có lần hắn nói vì sao phải kiếm tiền, tôi dịu dàng ôm hắn và nói khẽ: “Em yêu anh”.

    Hắn không nói gì, cũng ôm lấy tôi, ôm rất chặt, rất chặt.

    Tôi nép vào ngực hắn mỉm cười. Cuộc đời thực ra rất tầm thường, cũng rất dễ dàng thỏa mãn. Có một người yêu thương theo đuổi sự hài lòng nhất trong điều kiện có hạn, chỉ thế mà thôi.

    Tôi cũng không biết mình đã làm Hạ Trường Ninh xúc động thế nào mà lại giành được sự chân tình của anh như vậy. Nhưng tôi không hỏi, trên đời này không phải câu hỏi nào cũng có câu trả lời, là anh thì chính là anh thôi.

    Có lẽ sau này chúng tôi sẽ sống đến cuối đời mà không cãi nhau một lần, cũng có thể sẽ gập ghềnh cả đời như những cặp vợ chồng khác. Chuyện tương lai thì sau này nói tiếp. Ít nhất bây giờ tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Hết.
    Từ 24/8 đến 24/9, 51 chương, quy ra khoảng 6x chương thường.
    Có lẽ lại rửa tay gác kiếm.

    Cho ai muốn ghi đôi dòng cảm xúc: http://www.tangthuvien.com/forum/sho...php?p=16167245
    Truyện được dịch rất phiêu, không bám sát bản gốc, các thành ngữ điển tích bị lược gần hết, tiền bị đổi sang tiền Việt, nào thì trọc phú, bọ xít rang, đều là chém tất, tên người cũng có thay đổi luôn (Ninh Phúc Sinh, Mai Tử, Vi Tử, A Mẫn), nói chung là không đạt được tiêu chuẩn đầu tiên của việc phiên dịch (tín-đạt-nhã). Mấy chương đầu còn chú thích kiểu wiki nhưng những chương sau do vội quá nên thôi. Mấy chỗ đảo Bolshoi (ở đông bắc), cắt rèm rơi xuống Tây Môn đại quan nhân (tình tiết trong Kim Bình Mai), rồi gì gì đó nữa, lúc dịch cũng định chú thích kiểu wiki nhưng lúc post bài lại quên mất. Thôi thì chỗ nào không rõ các bạn cứ google là ra vậy.
    Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, một truyện hơi lệch dòng so với đống truyện ở đây.

    PS: Tiện thể, up cái file PRC cho ai không tiện đọc online!
    File đính kèm File đính kèm
    Lần sửa cuối bởi losedow, ngày 24-09-2012 lúc 16:23.

    ---QC---


  4. Bài viết được 68 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    denpanda26,kalidieu,MoOoM,pupu2307,thuhadethuong,Tuong Van,yeye_xauxa,
Trang 11 của 11 Đầu tiênĐầu tiên ... 91011

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status