TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 15 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 ... CuốiCuối
Kết quả 71 đến 75 của 95

Chủ đề: [Vô hạn lưu] Hồi ký của kẻ lưu hành thời gian

  1. #71
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 68



    Tôi quyết định đi. Nó là một quyết định tồi tệ. Tôi cảm thấy tồi tệ.

    Phan không dám nhìn khuôn mặt hậm hực của tôi. Tên công tử kia không nói, không nhìn, không thèm để ý. Tôi có lúc chỉ muốn tên sát thủ nhảy từ không trung chém hắn ra hai mảnh.

    Vâng đã có lúc tôi có thể tôi, Phan, Tử Duy là bạn. Nhưng giờ thì rõ rồi, chẳng là bạn bè gì hết. Chỉ là tên Hồ công tử vô tình được cứu nên đành phải làm những gì tôi muốn trong một khoảng thời gian. Giờ hắn nhận ra tôi là đứa cần sự giúp đỡ nên chẳng cần quan tâm gì nữa. À còn Phan thì chỉ là đứa chạy theo, chiều nay thích đi chỗ khác thì lại xách mông nhảy đi. Hắn vốn chẳng hứa hẹn gì với tôi thì cần gì phải loanh quanh đường tôi đi cơ chứ.

    Nhưng khi nhìn Tử Duy, tôi cũng nhìn thấy Tử Huy.

    Trong giấc mộng hàng đêm, hai người anh em đều nằm trên mặt đất thô cứng, máu hoà vào nhau thành một hồ huyết đặc quánh. Và khi tôi giật dậy trong đêm, nước mắt dàn dụa, cái hình ảnh của thanh kiếm đẫm máu tôi cầm trong tay in vào trí óc.

    Đừng nghĩ tới mấy cơn ác mộng đấy ! Bụng bảo dạ. Nhưng thực sự chẳng dễ dàng gì. Có những lúc mơ với thực nó hòa vào nhau. Trong tích tắc, tôi thấy xác Hồ Tử Huy trắng toát trên con ngựa anh trai cậu ta đang cưỡi ngay trước mặt tôi. Tấm lưng đỏ lịm, thanh gươm báu nhà họ Hồ xuyên tâm.

    Tôi phải nhắm mắt, đếm từ một đến mười, hình ảnh đó mới biến mất. Tử Duy trở lại thành Tử Duy, còn sống, còn thở, và đang nhướn mày nhìn lại tôi.

    Tôi đi cùng ngựa với Yến Vi, người cháu gái và đồ đệ của của Kiên Sơn. Trong cả đoàn chắc có đúng bốn người con gái. Trần Mỹ Ý, Yến Vi, tôi và một cô gái thuộc môn phái Ong Thái Gia mà tôi không biết tên. Sáu người còn lại là nam nhân, mỗi kẻ một thần thái khác nhau. Thực ra đáng lẽ phải nhiều hơn mười nhân mạng, nhưng sau khi bàn lên bàn xuống, họ quyết định là không nên theo cả một đội quân. Tìm được Vân Trang và đôi vợ chồng Đặng Anh-Lê Chi là mục tiêu đầu, sau đó thì phải tìm ra xem tên sát thủ đã giết chết người Đại Lâm Quán.

    Ngạc nhiên thay, số lượng tuyển chọn ít như vậy mà tôi vẫn được đi theo. Một là để tôi chỉ mặt tên sát thủ cầm đao nếu họ tìm thấy hắn. Hai là để trông ngựa. Vào thời điểm bây giờ thì tôi làm công việc thứ hai nhiều hơn.

    Đoàn người đi thành hai hàng dọc song song trên con đường đồi chật chội. Sau hai ngày liên tục di chuyển, chỉ dừng để ăn trưa và ngủ đêm, chúng tôi đã đến gần hang ổ cũ của Rắn Trắng. Tổ chức sát thủ tàn lụi này ngày trước gọi mạng lưới hang ngầm dưới đất và bên trong những ngọn đồi này là nhà. Khi quân đội sùng lục lũ rắn này, họ đã mất bảy tháng trời chơi trò mèo đuổi chuột cả ở trên lẫn dưới mặt đất. Tất nhiên với số quân đông đảo, Hoàng Kim Đế đã tiêu diệt được những kẻ giết chết con trai mình, đốt rụi và làm sập hầu hết hệ thống hang ngầm. Đáng lẽ Rắn Trắng phải kết thúc tại đó. Nhưng giờ, khi bọn chúng ngóc đầu ra khỏi mảnh đất đã lụi tàn này, giang hồ mới biết xác rắn tìm được là cái vỏ lột bị bỏ lại.

    Tôi nhìn xung quanh, khung cảnh buồn bã thê lương kinh khủng. Quân đội đã làm cỏ còn không mọc nổi, đất mất màu trắng dã, lỗ chỗ mảng đen như lửa đỏ mới tàn ngày hôm qua. Gió thổi, khô không khốc, bụi cuốn vật vờ quanh mặt người đi.

    “ Chúng ta tới nơi rồi. “ _ Giọng Mỹ Ý truyền từ đầu hàng, nhưng tới chỗ tôi vẫn rõ như đang nói bên tai.

    Đoàn người dừng ngựa và đi xuống. Trước mặt tôi là một cảnh tượng khó quên. Trên mặt đồi nghiêng là một cái hố to như miệng núi lửa. Cho dù đang giữa trưa đổ nắng, cái hố đấy vẫn đen ngòm, như hố đen vũ trụ, nuốt lấy hết ánh sáng trên đời. Dưới đồi, hai mảnh đá tảng chạm khắc hai con rắn bay lên trời gãy làm đôi, nhưng cho dù bị thời gian mài mòn, vẫn dễ dàng nhận ra đó từng là hai cánh cửa.

    Tôi tự hỏi tại sao một tổ chức bí mật lại khắc tên con vật tượng trưng lên cửa thế này. Rất phong cách, nhưng hơi bị dễ tìm ra.

    Đỗ Kiên xuống ngựa, khoanh tay nhìn khung cảnh trước mặt. Những người khác cũng leo xuống, mỗi người một suy nghĩ.

    Bản thân tôi ớn lạnh. Thật may tôi không phải đi vào một cái hố đen.

    “ Trần huynh, chúng ta có mang đủ đồ đánh lửa và đuốc không ? “

    Trần Phong đứng bên cạnh gật đầu:

    “ Đủ dùng trong hai tuần liền. “

    “ Tốt lắm. “ _ nói rồi, Đỗ Kiên quay lại nhìn cả đoàn _ “ Anh em nghỉ dưỡng sức, chúng ta trong một canh giờ nữa sẽ tiến vào bản doanh Rẳn Trắng. “

    Ông nhìn qua những gương mặt đang chăm chú vào mình. Mỹ Ý, cho dù đã xoá bỏ sự khó chịu trên nét mặt, vẫn không thể ngăn đôi vai không gồng lên. Kiên Long đứng bên cạnh Hổ Tử Duy, tay chống hông, thanh kiếm mới toanh sáng bóng trong ánh nắng, háo hức được nhảy vào hố tử. Hai bố con đến từ Ong Thái Gia điềm tĩnh hơn, người con trai Tứ Hảo với vết sẹo ngang cổ và thanh kiếm dài của mình tự tin ra mặt. Anh ta cười nửa miệng, nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt. Ông bố Tứ Bảo lạnh hơn băng, cái mũi khoằm của diều hâu làm khuôn mặt như lúc nào cũng đang giận thằng con. Hai người này làm tôi cực kì tò mò. Theo lời Văn Trang, Tứ Bảo là tay kiếm nhanh nhất thiên hạ. Thằng con trai cũng không kém cạnh gì. Để có thể chém thanh kiếm dài nhanh như một người dùng kiếm bình thường, kẻ này có thể còn ghê hơn ông bố.

    Không biết họ có nhanh bằng tên sát thủ cầm đao kia không ?

    Ánh mắt điểm danh của Đỗ Kiên suýt nữa chẳng thấy tôi và cô gái vô tên bên Ong Thái Gia. Tôi hơi tưng tức, nhưng lại cũng nhẹ nhõm. Là người duy nhất không biết võ công ở đây, tốt hơn là đừng làm tảng đá kéo chân người khác hay để họ lo lắng.

    Cái cảm giác mình thật vô dụng nó trào dâng. Tôi hét bản thân nên im đi trong đầu. Biết thế nào mình cũng sẽ là kẻ thừa thãi, thế mà vẫn quyết định đi cùng. Ước chi có thể quay về quá khứ và tát vào mặt bản thân.

    Theo lệnh của Đỗ Kiên, dân tình dỡ đồ đạc, kiểm tra lại vũ khí, lương thực lẫn đuốc sáng. Trên một tảng đá khá bằng phẳng, vị đại hán này mở một tấm bản đồ. Theo sự giúp đỡ của một tên bán thông tin chẳng cần nói tên, trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ trước khi ra quân, Trần Phong đã nhận được bản đồ phác thảo mạng lưới hang ngầm. Nó vốn thuộc về quân đội, nằm trong thư các mật của Hoàng Kim tộc, nên có thể nói là rất đơn giản để có được.

    Đỗ Kiên chỉ tay lên bản đồ hướng bảy giờ:

    “ Đây là nơi chúng ta đang đứng, ngay ngoài Họng Rắn. Đi thẳng sẽ vào Sảnh Lụa. Từ đây sẽ toả ra ba hướng đi. Hướng bên trái đã bị sập hoàn toàn. Hướng ngay trước mặt thì không sập nhưng bị đốt trụi, rất dễ sập. Hướng bên phải là nơi trước đây bọn sát thủ lẩn trốn, và cũng là nơi duy nhất di chuyển được. Chúng ta sẽ chia ra các nhóm nhỏ đi cùng nhau theo những con đường vẫn còn mở. “

    “ Hiện giờ chưa chia được vì ta không biết những hang động nào hoạt động, hang nào không. Tới đó tôi sẽ tự chỉ định nhóm. Tuy nhiên lần này ta không thể chắc chắn mọi thứ đều an toàn nên mọi người phải cẩn thận. Chúng ta tới đây để tìm những dấu hiệu cuối cùng mà Rắn Trắng để lại. Cách duy nhất ta đoán ra được bọn chúng đã đi đâu là đến nơi cuối cùng bọn chúng thò đuôi ra. “

    Cái nhiệm vụ này sao nó mông lung thiệt ấy. Tên bán thông tin Minh Nhật kiếm được đồ từ bảo các Hoàng Kim tộc mà không biết gì về lũ sát thủ này sao ? Mà mấy người trên giang hồ sao vẫn cứ tin dùng hắn nhỉ ?

    Những kẻ đi theo không có phản đối gì, quay về nhóm riêng của mình, nói chuyện khẽ khàng. Tôi ngồi một mình, chỉ mong mấy người biến đi mau.

    Hết thời gian nghỉ ngơi, họ nối đuôi nhau đi vào hố đen ngòm, như một đoàn kiến dũng cảm. Bỗng dưng chỉ còn tôi, cô gái không tên từ Ong Thái Gia và lũ ngựa. Tôi nhìn theo cả đoàn, cái cảm giác không lành nó quanh quẩn quanh tim. Nắng từ từ tắt dần, tôi vẫn dí mắt vào Họng Rắn. Có lẽ giờ tôi lại muốn có người làm bạn, chứ không phải chín con ngựa xung quanh.

    Gió đêm xào xạc không đủ lạnh, chỉ hanh khô đến nhức nhối. Lửa trại tôi nhóm là điểm sáng duy nhất quanh đây, nếu không kể đến mặt trăng tròn treo trên đầu. Lũ ngựa lâu lâu hí, cho tôi biết chúng nó chưa chết hết. Chúng đã được ăn uống đầy đủ, hạnh phúc nghỉ ngơi sau chặng đường dài. Có lẽ cảnh tượng này phải khiến tôi thấy yên bình.

    Tuy nhiên giấc ngủ chẳng bao giờ đến. Đầu óc tôi căng như dây đàn, chăm chăm vào vị trí tôi biết cái hố đen kia tồn tại, chỉ hy vọng tự dưng có đàn dơi bay ra, hy vọng những khuôn mặt quen thuộc trở lại.

    Tôi luồn tay vào trong áo, chạm nhẹ con dao kì bí của mình. Nó nằm im, ngoan ngoãn làm sao, chẳng có vẻ gì giống tiền thân cắm vào đá của nó cả. Tôi lấy nó ra, chẳng biết để làm gì. Có lẽ có một tấc sắt, cho dù nhỏ nhoi ở trong tay sẽ khiến đầu óc tôi dịu đi mà nhắm mắt ngủ ngon.

    Nhưng tôi đã lầm, con dao này không hề im lặng, nó đang lên tiếng. Nó đang phát sáng. Dưới cái vỏ làm từ lá cây sơ sài, lưỡi dao toả ánh sáng xanh dương huyền hoặc. Và nó nhấp nháy, tựa như một thứ mật mã, lúc nhanh lúc chậm.

    Nó nháy nhanh nhất khi tôi chĩa nó về phía Họng Rắn.

    Tiếng trời ơi nghẹn trong họng. Tôi nhìn Họng Rắn, đen hơn cả màn đêm xung quanh, bỗng biết mình phải làm gì.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. #72
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 69



    Đồi thoai thoải, nhưng trong bóng đêm dày đặc, nó nguy hiểm như một con dốc thẳng đứng. Hai ba lần tôi trượt chân ngã, con dao trong tay lại nhấp nháy như lo lắng cho chủ của nó. Con dao kì lạ là la bàn của tôi, nhưng nó không dẫn đến Miệng Rắn, mà ngược lại là đằng khác, nó kéo tôi đi ra sau đồi. Xuống đến đâu đó giữa lưng chừng, nó sáng tới mức chuôi dao nóng bỏng tay.
    Tôi mò mẫm mặt đồi, chẳng hiểu mình đang làm gì. Đất cát im ỉm không câu trả lời dưới ngón tay. Tôi đang tìm cái gì nhỉ ? Một cánh cửa bí mật như trong phim ? Một cái hố để nhảy xuống như lối đi vào xứ thần tiên của Alice? Tôi để con dao tại chỗ nó nóng nhất, thử dùng sức ấn vào lòng đất. Bỗng mặt đất tỉnh dậy, rùng mình di chuyển, như đang định nuốt tôi vào lòng nó. Tôi ngã nhoài trong cơn hoảng loạn. Thẳng vào một cái hang.
    Khi lập cập bò dậy, tôi nhận ra mình đang ở giữa một lối đi.

    Tôi nuốt nước miếng và lau mồ hôi. Quay đầu nhìn ra sau cũng chỉ là màn đêm, tuy nhiên ánh trăng kia, cho dù nhỏ bé, lại êm đềm và yên bình đến não người.
    Gió từ hang thổi thốc ra, như muốn đuổi kẻ xâm nhập nhỏ bé đang run rẩy.

    Thế nhưng, kẻ ngoại phạm này lại bước vào.

    Trần hang ban đầu hẹp đến mức làm tôi u trán ngay lập tức.Tôi đếm thầm từng bước, cho tim đỡ đập loạn xạ giữa nơi tối mù, cho chân hết run cầm cập trước cái không biết. Đếm đến khoảng năm chục là lúc trần hang cao dần nên không cần phải bò. Con đường cũng đỡ lổn nhỏn đất đá, cho dù lối đi hơi dốc và dẫn xuống lòng đất. Ánh sáng chỉ đường lập lòe là vậy, nhưng vẫn thấy rõ cái lửa Địa Ngục kia, thứ đã khiến toàn mặt đất bên trên hóa trắng như vôi, ăn sâu xuống lòng đất đến nhường nào. Màu trắng như tan chảy vào hai bên thành hang, uốn éo tựa ngọn lửa của quỉ dữ.
    Mùi hanh khô cũng từ từ giảm đi. Đến bước thứ ba trăm thì đường đi bằng phẳng, thêm hai mươi bảy bước thì dẫn tới khoảng không to bằng tủ quần áo của tôi. Lối đi chia làm hai hướng. Con dao chỉ đi bên trái.
    Từ đó là một mê cung của những ngã rẽ. Hai lần trái, hai lần phải, trái, phải, giữa, trái, phải, phải. Tôi lẩm nhẩm, vẽ lại bản đồ trong đầu, tính đường chạy ra.
    Những người kia đang làm gì nhỉ ?


    --------------------------------------------------------------

    Hồ Tử Duy thở dài. Hắn thấy khát cháy cổ. Và chẳng tha thiết gì tới cuộc cãi nhau của những kẻ còn lại.

    Đường đã cụt. Sảnh Rắn sập hai phần ba, trong đó có con đường mà đáng lẽ phải không sập. Có ai đó gõ gõ vào vai hắn, Tử Duy nhìn lên. Con khỉ Phan đung đưa vẫy vẫy chào, chỉ một ngón chân bám vào góc cong duy nhất ở đây vẫn đủ cho cậu ta treo mình đung đưa không mất nửa giọt mồ hôi.

    Từ lúc gặp nhau, Tử Duy đã biết tên trộm này là một thiên tài có một không hai về khinh công. Bao nhiêu cao thủ tụ họp tại Hiểm Lâm không một ai nhận ra có kẻ đang bám theo Tử Duy và ‘cô em họ’. Thậm chí khi đi vào Họng Rắn bé nhỏ như vầy mà tên này vẫn chỉ một ngọn gió đeo đẳng đoàn người, thì quả thực người công tử họ Hồ hiểu ra mình cho dù có ôn tập khinh công đến cuối đời cũng không bằng ngón tay út của hắn.

    Với thứ khinh công như phép tàng hình trong truyền thuyết, Phan có thể đã là một mối họa với võ lâm. Nhưng Tử Duy biết, Phan chẳng làm hại nổi một con muỗi.

    Tử Duy rất tò mò. Thứ khinh công khủng khiếp này sao trước đây chưa từng nghe nói tới ? À không, chính xác hơn, nó là chuyện đàm tiếu bên bàn rượu của hắn với những kẻ lang thang khác. Có lần, một tên kiếm từ tận cùng thế giới kể lể với Tử Duy về một sát thủ nửa người nửa ma, hắn giấu khí của mình như một bản năng, không tiếng tim, không nhịp thở. Một ảo ảnh chết người.

    Nhưng Phan còn sống nhăn răng, quan trọng hơn, hắn ném cho Tử Duy một bầu rượu như thể đọc được suy nghĩ của tên đồng hành.

    Một hơi là hết, Tử Duy nhắm mắt cảm nhận hương vị ngọt ngào chạy xuống ruột, nóng bỏng và nồng nàn như nụ hôn của một mĩ nhân. Ngoài ra, hắn còn cảm nhận một thứ khí lạ kì.

    “ Hửm ? “ _ tên công tử tập trung vào luồng nội công đó. Nó khác với loại nội công cuồn cuộn của Đỗ Kiên, khác với sự uy nghiêm mà khí của Trần Phong và Trần Mỹ Ý đều có hay thứ công lực bập bùng của hai bố con đến từ Ong Thái Gia.

    Tử Duy mở mắt, nhảy ra sau, vừa kịp tránh một đao.

    Gió rít. Tên đầu trọc bước ra từ một lối đi bí mật.

    Hắn không nhảy theo tấn công Tử Duy, chỉ liếc nhìn những kẻ đang có mặt.

    Người tấn công đầu tiên là Kiên Long.

    Ngựa non háu đá.

    Nhưng kiếm pháp của Vô Vân Đạo vốn không bao giờ là thứ công phu để phục kích. Chiêu “ Hoang Điểu “ Kiên Long vừa dùng là thứ làm rối địch với đòn tấn công từ dưới lên, nhắm vào đầu gối kẻ xấu số.

    Đao lạnh uốn mình, đâm thẳng giữa đường kiếm đó, phá kiếm thế nhanh như cắt. Kiên Long không kịp biến chiêu, rút kiếm lại thủ giữa ngực.

    Tên sát thủ nhếch miệng, một nụ cười xấu xí đầy thách thức. Hắn đứng tồng ngồng ra đấy mà không bậc cao thủ võ lâm nào ở đây dám nhảy vào. Hắn giống hệt lời mô tả của em họ Tử Duy. Tên sát thủ Rắn Trắng.



    -------------------------------------------------

    Lập lòe cuối đường là thứ ánh xanh dương giống hệt con dao trong tay tôi. Nhưng nó không nhấp nháy mà loang lổ trên khoảng tường phía trước. Và khi tới nơi, tôi nhận ra vì sao. Nguồn sáng nằm sau một bức tường nước. Cả căn phòng này là một thủy cung.

    Như cái thủy cung tôi từng đi tham quan khi còn bé tí, hai bên tường và cái trần là hàng tấn nước xanh nhạt nhòa mê mị, chỉ cách kẻ tham quan bằng lớp kính mỏng tang, có một lối đi chính giữa. Tuy nhiên thủy cung này không chứa cá lạ tôm dị. Mà chứa thân xác con người.

    ‘Họ’ nổi lồng bồng trong bể nước. Đủ thứ dây nhợ cuốn lấy cơ thể, cắm vào da thịt, làm làn da họ nhấp nháy theo nhịp đập vô hình. Già trẻ trai gái. Kẻ to lớn kẻ nhỏ bé. Người bình thường người dị dạng. Tất cả đều ngủ ngon lành trong làn nước lấp lánh.

    Đây là hiện tại, quá khứ hay tương lai ?

    Tôi chạy khỏi căn phòng đó. Một căn phòng khác mở ra. Và cảnh tượng tiếp theo còn quái lạ hơn.

    Căn phòng to rộng như một xưởng chế tạo. Ánh sáng trắng toát trên những bức tường trắng như xương. Hàng chục dãy bàn dài chạy từ đầu này sang đầu kia. Ở đây có người. Họ mặc phiên bản màu trắng của bộ đồ thợ chữa cháy. Họ ngồi dọc các dãy bàn, trong tay là một thứ gì đó đang phun các tia điện lên trên các mảng bo mạch chủ. Ai ai cũng cặm cụi làm việc, thậm chí không nhận ra tôi đang ở đây.

    Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi đang rơi vào một thế giới khác chăng ? Cái quái gì đang xảy ra thế này ?

    Như một kẻ mộng du, tôi lặng lẽ di chuyển. Lưng áp tường, mắt vẫn dán vào cảnh tượng trước mặt mình, tôi đi theo ánh sáng của con dao giấu sau lưng. Những người trong bộ đồ chữa cháy trắng lóa chả thèm ngẩng đầu nhìn tôi, họ tập trung hết mình vào công việc đang làm.

    Người bị cắm dây, bập bềnh trong nước… Những con chip xoay mình trong không gian, lửa điện nhảy xung quanh…

    Một ông già tự xưng là kẻ du hành thời gian chết một mình giữa rừng cây…

    Một thứ vũ khí có thể thay đổi hình dạng, phát sáng chỉ đường và giết chết những kẻ không được phép chạm đến nó…

    Tôi đến từ tương lai.

    Quay về quá khứ.

    Không thể nào. Tôi chỉ là một kẻ vô danh tầm thường.

    Bụng tôi quặn lại, gối khựu xuống.

    Cả thân mình run rẩy trong góc tường như lên cơn sốt cao nhất của cuộc đời.

    Tôi cần mẹ. Tôi cần vòng tay của bố.

    Tôi cần phải về nhà.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  3. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  4. #73
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 70



    Có cái bẫy nào lộ liễu hơn cái này ? Thế nhưng những con cừu non lại sẵn lòng nhảy vào miệng rắn vì bị lòng kiêu hãnh che mờ mắt.
    Rồi chỉ biết giãy giụa trong nọc độc của nó.


    Phan gãi đầu.

    Anh ta chẳng hiểu vì sao bọn họ lại đuổi theo tên trọc đầu kia. Có chăng vì nụ cười nửa miệng kiêu ngạo của hắn ? Hay vì họ thích một cuộc truy đuổi nghẹt thở ?

    Phan chẳng muốn làm vậy. Hắn sẽ ở đây, mặc kệ mấy người khác, và coi chừng cửa ra. Tử Duy cũng chẳng thèm nhúc nhích. Anh ta mân mê bầu rượu đầy tiếc nuối, trầm ngâm huýt sáo, trong khi những kẻ kia dùng khinh công đuổi theo tên đầu trọc vào bóng đêm.

    Phan nhích đến nơi tên sát thủ Rắn Trắng vừa xuất hiện. Không biết bằng cách nào hay tự bao giờ mà có một hốc đá ở đây. Tên sát thủ đã mở một lối đi bí mật. Chính xác hơn là một cánh cửa bí mật, được hóa trang hoàn hảo đến độ Phan vốn là thiên tài trong việc tìm ra mấy thứ bị che giấu chẳng phát hiện ra nổi.

    Quanh ‘cửa bí mật’ này không có lách, không có mấu, không có bất cứ thứ gì để vận hành.

    “ Có gì lạ không ? “ _ Hồ Tử Duy hỏi, anh ta nhận ra Phan từ nãy giờ đang “trầm ngâm suy nghĩ”, một việc tên trộm này vốn chưa từng làm.

    Phan nhảy xuống khỏi bờ hang, trả lời Tử Duy, mắt vẫn dán vào con đường âm u trước mặt:

    “ Chỉ là… tôi không nghĩ trên đời này có thể có một cánh cửa bí mật hoàn hảo như vậy. Cửa bí mật hay không cũng cần bản lề. Hay một cái khe để nó thụt vào. Nhưng cái này thì… “

    Phan quơ quơ tay.

    “ Hmm… “ _ Phan vứt bầu rượu sang một bên, tiến đến bên kẻ đồng hành.

    Cả hai nhìn vào màu đen đặc quánh đằng sau cánh cửa. Họ không nghe thấy tiếng đánh nhau hay tiếng người la ó. Mới vài phút trước ba thành viên trẻ nhất của nhóm đuổi theo tên sát thủ khiến những người thân của họ cũng phải nhảy vào theo. Vậy mà giờ cái im lặng trong không khí như đã nuốt chửng những con người đó.

    Phan nhìn Tử Duy, Tử Duy nhìn lại.

    “ Chúng ta sẽ không đi theo họ. “ _ tên công tử nói, biết trước Phan muốn hỏi gì.

    Tên trộm thở mạnh, tay chặn ngực:

    “ May quá. Tôi chẳng muốn làm vậy tí nào. Chỗ này thật là ghê rợn quá. “

    Phan rùng mình, một cảm giác khó chịu đeo bám tên trộm từ bước chân đầu tiên đi qua cổng Họng Rắn.

    “ Cậu quay về đi. “ _ Tử Duy nói.

    “ Ồ không, tôi không thể làm vậy được. “

    “ Tại sao ? “

    Phan giật mình:

    “ Vì… tôi… muốn… ở lại… “

    Tử Duy thở dài:

    “ Cậu và con nhỏ bàn kế hoạch kè kè theo tôi phải không. Xin lỗi, nhưng tôi không cần vú em. “

    Phan nhún vai, mặc kệ sự sắc lẻm trong miệng lưỡi người bạn đồng hành. Tử Duy có nói gì đi nữa cũng chẳng rũ bỏ nổi hai đứa đi theo đâu.

    “ Anh có định làm gì tiếp không ? “ _ Phan hỏi, tựa như Tử Duy chẳng vừa đuổi khéo mình.

    “ Không. “

    “ Tôi tưởng anh đi tìm mấy người sát thủ này mà ? “

    Tử Duy cười khẩy, nói:

    “ Họ sẽ tới tìm chúng ta. “

    “ Sao anh biết ? “

    Tử Duy nhún vai, thả người ngồi xuống. Anh ta quơ tay:

    “ Nếu chúng ta ở đây thì việc tên sát thủ kia xuất hiện mất hết ý nghĩ. “

    Phan gãi gãi cằm, rồi gật gù ra vẻ hiểu hiểu. Nhưng khác với Tử Duy, Phan chẳng chịu nổi việc ngồi im một nơi. Cậu ta lại nhảy nhót lung tung, bám tường leo như một con khỉ lai nhện. Có thể có những lối đi bí ẩn như cái lúc nãy, và Phan muốn thử sức tìm ra một cánh cửa nữa. Tên trộm tự hỏi bản thân: nếu hắn muốn di chuyển thật bí ẩn, muốn tạo bất ngờ, muốn theo dõi những người khác, hắn sẽ để nó ở đâu.

    Bốn bức tường chẳng có gì. Vậy còn mỗi trần hang. Phan giỏi leo trèo, nhưng cái trần hang này quả thực là quá lỏng lẻo. Bụi đá rơi như mưa phùn mỗi lần hắn nhảy khỏi vị trí.

    Nhưng thực sự sẽ không có nơi nào có thể kiểm soát một hành lang rộng lớn hơn từ trên cao.

    “ Cố gắng đừng ngã gãy cổ. “

    Phan cười khì khi Hồ công tử nói lời cảnh báo cụt lủn. Tử Duy từ nãy tới giờ ngồi vận khí, tưởng như bỏ ngoài tai mọi chuyện trên đời, ai ngờ cũng để ý tới con khỉ kia. Có điều nếu giờ Phan mà ngã chết thì cũng phiền.

    Bên trong thâm tâm, Tử Duy cảm thấy hắn nên tức giận. Hắn chẳng muốn có những kẻ đi theo hắn vì thương hại hắn. Nhưng có một cái hố mang tên “ sự hờ hững “ đang ăn mất cả cơn giận đó. Và cũng có một con đom đóm cô độc nổi bật giữa hố đen hiện thân của một thứ cảm xúc khác Tử Duy không hiểu được.

    Có hai cách để khiến tất cả biến mất. Để tâm hồn hắn được hoàn chỉnh. Rượu. Khi rượu hết, là các cô gái. Và nếu không có cả hai, hắn sẽ ngồi vận khí theo lời sư phụ dạy, đưa bản thân vào trạng thái thiền, trong phút chốc cả cơ thể chỉ còn là bể nội công, mất đi hình bóng con người, mất đi những thứ khiến hắn đau khổ.

    Chỉ có điều, trạng thái này không thể là mãi mãi.

    Như bây giờ đây, Tử Duy ngừng công việc vận công điều hòa khí của bản thân mà theo dõi “khí” của Phan. Một việc khó hơn hắn tưởng rất nhiều. Phan quả thật có khả năng giấu “khí” quá kinh khủng.

    Đi nhiều, thấy nhiều, nhưng Hồ Tử Duy thấy hai kẻ đồng hành của mình là bí ẩn nhất. Phan là một chuyện, con bé Linh kia là một việc khác. Hắn không hiểu tại sao hắn thấy con bé đó thật kì lạ. Vì thực sự chẳng có gì đặc biệt về nó hết. Chỉ là một chút vướng mắc làm đau cái đầu vốn thông minh hơn người của Tử Duy: cô ta là ai ?

    Một câu hỏi vừa đơn giản, vừa phức tạp.

    Nếu có ai đó hỏi thẳng Linh, cô ta sẽ kể cho người ấy vanh vách đời mình. Một cô gái đến từ ngoại ô Thành Trắng, bị bắt cóc làm hầu gái cho nhà Hồ.

    Vậy sao Tử Duy vẫn cứ hỏi đi hỏi lại trong đầu mình về thân thế của cô ta ? Có cái gì khiến anh ta khựng lại ? Khiến anh ta thấy cô gái này cũng bí ẩn không kém gì Phan ?

    Đến Tử Duy cũng không hiểu. Và đó mới là điều khiến hắn bận tâm.

    Bỗng dưng cả Phan lẫn tên công tử giật mình. Xung chấn lan khắp hang, bụi đổ xuống đầu cả hai. Một con quái vật xuất hiện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  6. #74
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 71



    Và đây là giây phút khiến cuộc đời tôi có ý nghĩa.

    Đừng chế nhạo tôi.

    Vì ngoài tôi ra, có bao nhiêu người có thể chỉ ra cho bạn đúng thời điểm khiến cuộc đời họ có ý nghĩa ?

    Cũng có người có thể. Họ thậm chí nhận ra giây phút đó là lúc cuộc đời bước sang trang khác. Kẻ khác thì không, cho đến một ngày những người đó nhìn lại và đếm lại từng kí ức của mình. Tôi thuộc nhóm thứ hai.

    Thứ tôi thấy là một cánh đồng rau trong một cái hang khổng lồ. Nhưng nơi đây không có cái âm u, có cái lạnh lẽo, cái ngột ngạt của hang động dưới lòng đất, mà bạn tưởng như mình đang đứng ngoài một vườn rau trên mặt đất. Có gió ngang vai, có thứ ánh sáng rực rỡ, ấm áp như nắng tháng năm trên đầu. Tiếng chim lọc cọc đâu đó, tiếng suối lách tách dưới chân.

    Một mái lưng gù cuốc đất.

    Khuôn mặt già nua cặm cụi, mồ hôi rơi từ những nếp nhăn hằn trên má.

    Lúc đó, tôi không biết mình đang nhìn thấy gì. Tôi chỉ cảm thấy hoang mang tột độ .So sánh với nơi vừa rồi: căn phòng với những chiếc áo chống cháy trắng toát, tô vẽ, sửa soạn, thiết kế bo chíp mạch, nơi đây cũng kì quái không kém gì.

    Thế là tôi đứng đó, sau hàng cây trái lúc lỉu, nhìn một ông già làm vườn.


    ---------------------------------

    Con quái vật đen lòm, da chảy xệ, đen kịt màu bóng đêm. Mắt nó là hai bóng đèn sáng loá trên khuôn mặt méo mó. Nó há miệng cười. Hai con mồi nhỏ bé trước mặt sẽ chết trước khi chúng kịp ngáp !

    Một bàn tay gân guốc với thứ móng vuốt sắc nhọn vồ lấy tên gần nhất. Nhưng cho dù con quái vật có tốc độ hơn người, con mồi này lại có thể nhảy ra khỏi tầm với của nó trong tích tắc. Con mồi còn lại chém tới, ánh kiếm quang lạnh nhằm vào đúng cổ tay quái vật. Kiếm sắc, nhưng chỉ xuyên phân nửa bàn tay móng vuốt, khiến nó thòng xuống ngoắt nghoẻo như cành cây bị sét đánh sau nhát chém.

    Hai con mồi phải che tai trước tiếng hú đau đớn ghê rợn. Nhưng Hồ Tử Duy biết, đây là lúc tấn công hoàn hảo nhất, bất ngờ nhất. Hắn chạy ba bước, đặt mình ngay bên phải con quái vật, và chém kiếm thứ hai vào gót chân nó. Con quái vật xoay người né. Nhưng không kịp, biến chiêu đã thành, kiếm đã đâm vào gót nó.

    Khi nó ngã xuống, một tảng đá sắc nhọn bỗng xuất hiện sau lưng.

    Nó không kịp kêu lên tiếng rống của sự đau khổ lần nữa. Tảng đá do Phan đẩy ra, tưởng như sẽ trượt, đã xuyên thẳng qua lồng ngực khổng lồ.

    Phan và Tử Duy nhìn ánh sáng trong mắt con quái vật tắt dần.

    Tên trộm thở hồng hộc, tim muốn chạy ra khỏi ngực, nói:

    “ Cái thứ quỷ gì vậy ? “

    “ Hy vọng câu không vừa tự trả lời bản thân. “ _ Tử Duy đáp, từ từ tiến lại gần để xem xét con quái vật. Nó có vẻ đã chết thật. Nhưng ai biết được quỷ có thể sống lại sau đòn trí mạng như vậy. Trên đỉnh tảng đá xuyên ngực là một thứ không khác gì quả tim người, chỉ có điều to hơn hàng chục lần, phục vụ cho một thân hình cũng to lớn hơn người thường.

    Có thời gian trấn tĩnh, hai kẻ đồng hành nhận ra con quái vật này giống một kẻ to xác chứ không phải một con thú hoang. Nhưng cái gì đã khiến đầu nó trở nên méo mó, đôi mắt phát sáng, móng vuốt như mãnh thú, và nước da đen ngầu ? Tử Duy chẳng phải một người mê tín dị đoan. Hắn chưa từng đi cúng chùa với hy vọng có một vị thần bảo vệ mọi đường đi nước bước của hắn, hay nghĩ chỉ cần đốt thêm nén nhang, cả năm sẽ không tai không nạn. Vì vậy, hắn cũng chẳng tin mấy trò xem bói, trừ tà. Tuy nhiên trong lúc này, một phần trong hắn không thể không xao động.

    Đây không thể là người, cả hai thầm nghĩ.

    Ngoài cái xác của mình, con quái vật còn để lại cái hố to đùng trên đầu cả hai người. Và bây giờ, tiếng cót két, tiếng rầm rầm khiến Phan lẫn Tử Duy nhận ra cái nơi khốn nạn này sắp sập.

    Sảnh Rắn sập thật, bắt đầu từ đúng cái cửa hang. Tử Duy thở dài. Hắn biết đã đến lúc phải dấn thân. Khỏi cần Phan móc ngoáy, tên công tử phi thân vào nơi tên sát thủ biến mất.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  8. #75
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 72




    Thần kinh của Tứ Hảo căng như dây đàn, máu cậu ta sục sôi. Đây là lần thứ hai Tứ Hảo cảm thấy như một có một luồn nội công lạ khiến cậu nhanh hơn, mạnh hơn, tỉnh táo hơn. Lần trước là ở đại hội võ lâm. Tứ Hảo nhận ra chỉ những tên đối thủ mạnh, có thể là đến mức ra khỏi tầm với của cậu, mới khiến cậu cảm thấy như thế này. Cảm thấy như mọi khoảnh khắc khác nhòa đi. Chỉ có khoảnh khắc này mới đáng sống.

    Tứ Hảo có một niềm tin cậu ta không bao giờ nói ra, đó là một ngày cái ghế của ông già Kiên Sơn sẽ thuộc về thanh niên trẻ tuổi này. Tất nhiên, sẽ mất mấy chục năm lăn lộn giang hồ Tứ Hảo mới có thể làm được. Nhưng đấy là định mệnh của cậu ta.

    Với khinh công nhỉnh hơn cả thảy, cậu ta bám sát tên sát thủ kia nhất. Dáng hình hắn mập mờ như ma trong cái tranh tối tranh sáng của đường hầm quanh co.

    “ Hảo khinh công “ _ Tứ Hảo nghĩ, khi tên sát thủ né mình ngay phút chót, tránh được mũi tên của Mỹ Ý.

    Mỹ Ý tức mình. Không chỉ vì cô đã bắn trượt, mà vì cô còn để thua thằng nhãi con kém mình năm tuổi về nội lực khinh công. Khí của cô lại gián đoạn, cho dù cô đã cố gắng vận công liên tục. Cái quỉ gì đang diễn ra thế này ?

    Trong giây phút mất tập trung, Mỹ Ý không nhận ra một viên đá đang bay thẳng về phía mình. Người trưởng môn mới của Đại Lâm nín thở, xoay người tránh. Nhưng chẳng cần làm vậy. Cây trượng khổng lồ của Đỗ Kiên đã đập tan hòn đá. Vụn đá bắn tứ tung, lấm tấm trên thân thể cả đoàn như tuyết đọng. Đại hán cầm trượng tặc lưỡi, bản thân chẳng lạ gì mấy trò bỉ ổi này. Mấy con rắn trong hang chỉ biết làm vậy thôi. Đấu mặt đối mặt thử xem, Đỗ Kiên cho bọn chúng tan xác.

    Khi Rắn Trắng còn hoành hành, Đỗ Kiên chỉ là một kẻ vắt mũi chưa sạch trong giới giang hồ Vốn sinh ra trong một gia đình bần nông, hắn được sư phụ cưu mang khỏi kiếp nghèo khó khi ông ta nhận ra nội công thâm hậu ẩn giấu bên trong người đàn ông chỉ biết trâu bò ruộng đất. Từ đó, khi tuổi tác đã đứng, Đỗ Kiên mới bắt đầu tập luyện võ nghệ và hắn nhận ra mình bị thiên hạ coi bằng nửa con mắt

    Nhưng lần này sẽ khác, Đỗ Kiên sẽ cho bọn chúng thấy cái sai lầm chết người khi coi thường Nhất Đả Mã Trương Đỗ Kiên này.

    Bao kẻ hùng hục chạy nhanh, nhưng cũng có kẻ đi chậm ăn chắc phía sau. Lâm Dương của Thượng Trúc Vô Vân Đạo kéo Kiên Long lại. Hai người đi cuối đoàn, cho dù cả sư phụ lẫn người đồ đệ đều sở hữu khinh công phải là bậc nhất võ lâm. Kiên Long lấy làm tức trong lòng, chỉ muốn xông lên dẫn đầu. Nhưng cậu ta biết sư phụ của mình là người cẩn trọng, luôn chú ý trước sau, không đặt bản thân và người khác vào chỗ bị phục kích. Lâm Dương không sợ chết. Ông ta chỉ biết rằng chẳng có gì ngu ngốc hơn việc cho rằng mình có tí võ công là có thể ra vào chỗ hiểm dễ như đi chợ. Kiên Long còn trẻ, cho dù có nghe giảng đạo lý suốt ngày vẫn chẳng thấm được vào đầu.

    Dù sao đi nữa, bậc kì tài như đứa trẻ này là niềm hy vọng lớn nhất của Lâm Dương. Và có thể là của cả môn phái. Từ ngày nghe thấy tiếng khóc thoi thóp của một ấu nhi bên bờ suối, tay kiếm già dặn của Vô Vân Phái đã thay đổi. Ông bỗng có một ước mơ. Một ước mơ ông gửi gắm đằng sau những lời dạy bảo nghiêm khắc.

    Lần này đi vào nơi rắn độc sinh ra, Dương Lâm biết mình phải bảo vệ thằng bé con này bằng mọi khả năng có thể.

    Nếu Kiên Long có không bằng lòng với vị trí phòng thủ này, cậu ta cũng im lặng. Nhìn thấy hai người trẻ tuổi khác dẫn đầu, cậu chàng cũng ngứa chân ngứa tay lắm chứ.

    Nhưng cậu trẻ nghe lời sư phụ này hết mực. Chưa một lần trong đời nói nửa lời ngang bướng.

    Đôi mắt của cậu ta khiến tất cả lũ trẻ con trong môn phái tránh xa. Sư huynh, sư tỉ của cậu chẳng ai muốn nhìn thẳng vào mặt Kiên Long. Cuối cùng, chỉ còn sư phụ. Cho dù có phải ngã xuống, Kiên Long cũng nghe lời con người này.

    Đi tìm những kẻ đã chết nghe thật ngu ngốc, Kiên Long thầm nghĩ. Nhưng những bậc đại tài của võ lâm vẫn muốn chắc chắn kẻ thù số một của họ ngày xưa đã hoàn toàn yên nghỉ dưới lòng đất. Họ sợ hãi. Những tên máu lạnh nhất giang hồ sợ đến tận xương tủy, tay kiếm trẻ tuổi nhận ra.

    “ Bọn chúng khó có thể là người. “ _ Dương Lâm từng nói _ “ Mà là rắn hóa tinh. Bóng đêm là nhà. Kịch độc là máu. “

    Thuê một con rắn là ngàn vàng ngàn bạc. Nhưng chưa từng khách hàng nào phải thất vọng.

    Vô Vân Đạo đã từng bị cắn một lần. Chết ba người. Con trai của trưởng môn đương thời nằm trong số đó. Chính mắt Dương Lâm đã nhìn thấy xác, thấy cách chết đầy đau khổ, đầy tức tưởi của nạn nhân. Có lẽ vì vậy lần này ông tự mình nhảy vào vòng lửa.

    Nguy hiểm của kẻ này, là cơ hội của người khác. Rắn Trắng xuất hiện như một hiện tượng không thể giải thích. Lời đồn nói rằng bọn chúng nắm giữ tuyệt học võ thuật. Rồi lại nghe tiếng tăm của Ngọc Tâm, thứ đem lại nội công trăm năm có một đang bị bọn sát thủ nắm trong tay. Thậm chí có kẻ nói rằng trong lòng đất đại bản doanh bọn chúng có suối nguồn, tắm một lần là loại được hết thương tích hay bệnh tật. Dù là gì đi nữa, Tứ Bảo cũng muốn tìm hiểu một phen.

    Kiếm pháp của hắn là nhanh nhất thiên hạ. Nhưng hắn thấy vậy là không đủ. Hắn vẫn chưa là vô địch. Hắn vẫn có thể thua. Có thể chăng trong những bức tường cũ kĩ đầy mạng nhện này, hắn sẽ tìm ra bí mật của bọn sát thủ khét tiếng năm xưa ?

    Mặt lạnh như tiền, nhưng trong thâm tâm Tứ Bảo sục sôi không kém gì người con trai. Bao năm khổ luyện, đây cũng là lúc để thằng bé được có cơ hội chạm trán với giang hồ. Lão tin nó sẽ danh tiếng không kém gì lão. Cái niềm tin ấy là thứ không phải đứa con nào cũng có. Như cô gái duy nhất trong đoàn, cô ta có lẽ cũng biết, niềm tin đó là thứ cô khao khát nhất. Cha cô, và rồi người đã dạy bảo cô hết mực là ông chú, sao họ không thể cho cô chút tin tưởng ?

    Mỹ Ý quyết tâm không nhìn Trần Phong một lần. Cô giả bộ tập trung vào con đường tù mù đen phía trước, cung cầm chắc trong tay. Trần Phong cũng vậy, cho dù lòng dạ ông đang rối bời đủ thứ âu lo, cũng bắt mình không được chểnh mảng. Ông biết mình đang cắm đầu vào một cái bẫy. Là người thứ hai ở đây từng chạm trán Rắn Trắng ngoài Lâm Dương ra, ông biết chúng thủ đoạn nhường nào. Nhưng khi những con rắn chết cháy và biến mất, các chính phái hả hê, vui mừng, rồi từ đó trở nên cao ngạo hơn nữa. Như lần đi này, họ đã cho phép giới trẻ tham gia, chứ không phải toàn các bậc lão luyện chuyện võ lâm. Lũ già biết sợ, họ cũng trở nên lười biếng và hèn nhát. Lòng Trần Phong tức lắm. Nhưng ông chỉ là một người. Tiếng nói cũng chỉ là một. Tranh dành ngôi vị trưởng môn với con gái của em trai cũng làm ông bị mất uy mất quyền, nhưng khổ nhất là mất đi đồng minh. Trước kia, có thể ông đã ngăn chặn được việc này.

    Trần Phong cảm giác như có lửa trong thâm tâm. Ông nhận ra mình đang đi rất sâu vào trong lòng đất. Tới nỗi cảm giác khó thở tù túng bắt đầu len lỏi. Ông căng mắt ra nhìn phía trước, thấy bước chân của tên sát thủ nhanh như cánh chuồn chuồn. Thân pháp như vậy, sao lại vẫn ở trước mắt đám người này ? Ôi không…

    Đúng lúc đấy, Trần Phong thấy mình bị hút xuống dưới lòng đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
Trang 15 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 51314151617 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status