TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 16 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 61415161718 ... CuốiCuối
Kết quả 76 đến 80 của 95

Chủ đề: [Vô hạn lưu] Hồi ký của kẻ lưu hành thời gian

  1. #76
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 73



    Ông già làm vườn khựng lại làm tim tôi cũng ngừng một nhịp. Nhưng ông ta không có vẻ phát hiện ra tôi, chỉ đứng im, nhìn xa xăm gì đó trước mặt. Rồi nghiêng đầu, nhún vai, búng ngón tay và biến mất.

    Cái xẻng không còn người cầm rơi xuống. Giữa vườn rau là một chỗ trống nơi cây cải chưa trồng cuối cùng nẳm ngả nghiêng bên cạnh những người anh em đều tăm tắp. Vết chân người làm vườn ở bên cạnh nó, in sâu vào đất.

    Tôi không tin vào mắt mình. Cả thế giới chao đảo. Cái đầu tôi cuối cùng không chịu được nữa bắt đầu quá tải. Tôi khuỵu xuống, ôm lấy hai thái dương, mồ hôi túa ra ướt hết áo.

    Tôi nghĩ tôi đã ngất đi cùng cơn đau đầu ấy.

    Điều tiếp theo tôi nhớ được là mùi đất xộc vào mũi làm tôi nhận ra mình đang nằm xõng xoài trên mặt đất. Đàn ong ác độc trong đầu vẫn còn, nhưng giờ chúng đang bay đi, tiếng rì rào nhỏ dần. Tôi chẳng thể động đậy, sức lực trong người biến mất đi đâu hết. Tựa như vừa có một cơn cảm cúm đến và đi thật nhanh, để lại cái thân xác lạnh lẽo trên mảng đất trồi đầy rễ cây.

    Trước mắt tôi là những chồi cây li ti, nảy nở từ mặt đất màu mỡ. Có phải tất cả chỉ là một giấc mơ ? Tôi ngủ quên trên cánh đồng quê nào đó rồi ngỡ mình đã bay nhảy qua thời gian ? Nhưng khi kí ức về Tử Duy, Phan, chị Lý Hồng, Người Đẹp, ông già trồng rau hiện ra, trôi qua đầu như dòng nước được ai đó vặn mở. Thực tế còn lạ hơn mơ.

    Một đôi giày hiện ra trên nền đất. Giày vải, xanh sẫm, đạp lên những chồi cây bé nhỏ.

    Tôi chẳng có sức ngước lên xem kẻ này là ai. Rồi một bàn tay được chìa ra trước mắt tôi. Nó gai góc, đầy vết xước. Mình đã nằm đây quá lâu rồi, tôi thầm nghĩ, mắt không rời bàn tay lạ đang chờ tôi cầm lấy. Nghĩ là vậy, nhưng cả cơ thể như không có nổi một chút sức lực nào, không biết bao lâu, tôi mới có thể đưa tay lên cho kẻ lạ mặt kéo dậy.

    Bàn tay dựng tôi thẳng đứng, nhẹ nhàng đến bất ngờ, không như sự gai góc của bề ngoài. Chủ của nó là đàn ông. Một người giống bố tôi đến ngỡ ngàng. Dáng hình quen thuộc trên một kẻ xa lạ, tôi đứng hình, quên mất một nhịp thở.

    Chỉ có điều, ông ta không có đôi mắt đen nồng hậu quen thuộc. Mảnh vải xanh quanh mắt che đi sự mù lòa. Tóc dài lấm tấm bạc chạm đến vai. Bao kiếm vắt chéo lưng.

    “ Cháu có sao không ? “

    Giọng nói khàn khàn khiến tôi càng nghĩ tới bố hơn nữa. Và cho dù bị mù, cách ông ta nghiêng đầu không khác gì đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

    Tôi rụt tay lại:

    “ Ông là ai ? “

    Người này đứng khựng như không tin được tai mình, tay vẫn chìa ra. Rồi ông ta chắp tay sau lưng, nói:

    “ Một người trong gia đình. “

    “ Tôi không nghĩ vậy. “

    Ừ thì ông nhìn rất giống bố tôi, nhưng đừng có tự dưng mà nhận cô chú họ hàng giữa đường vậy nhé.

    Nhìn cái khoanh tay của tôi, ông ta như muốn cười, nhưng chỉ nặn ra cái nhếch mép nửa vời như không quen với thứ cảm xúc này.

    “ Tôi là ông của cháu. Ông nội của ông nội của ông nội của ông ngoại của ông nội của cháu. “

    Tôi đếm nhẩm trong đầu, ông ta là ông nội năm đời của tôi. Chờ tí, não tôi nó mới khởi động lại, nhưng ngay lập tức đã phải chạy với vận tốc vượt mức cho phép.

    “ Làm sao ông biết được điều này ? “ _ cuối cùng tôi cũng nói ra được một câu.

    “ Cháu nói với ta. “

    Có cái gì sai sai ở đây.

    “ Chúng ta vừa mới gặp nhau. “

    Lần này kẻ tự nhận là cố nội của tôi mỉm cười thật.

    “ Đây là lần đầu tiên của cháu, và lần thứ hai của ta. “

    “ Vậy lần đầu tiên ông gặp tôi là ở đâu ? “

    “ Ba hôm trước. “

    Tôi tiếp tục im bặt, cảm giác cơn nhức đầu đang trở lại. Nhưng quả thực, tôi nghĩ tôi đã bắt đầu chấp nhận mấy thứ kì quặc này. Tôi dù sao đi nữa, cũng là một kẻ du hành xuyên thời gian, một điều vốn là hoàn toàn không thể. Rồi tôi còn gặp một kẻ du hành thời gian nữa. Rồi tôi tìm ra cái nơi này nhờ một con dao có thể biến hình và phát sáng. Nơi có những cơ thể chìm nghỉm trong bể cá, những con người mặc đồ trắng kì dị, một vườn rau dưới lòng đất, một ông già biến mất nhanh hơn chớp mắt.

    Hít một hơi sâu, mắt nhắm nghiền, tôi để những thứ đó qua một bên.

    Hãy nhớ rõ, Linh à, mày đang làm gì.

    Tôi ngước lên nhìn kẻ lạ mặt, nói :

    “ Vậy ông tên gì ? “

    “ Ta không có họ, chỉ có cái tên đầu là Quân Kiến. Nhưng cháu có thể gọi ta là ông, ông Kiến. “

    Tôi nhìn kĩ ông ta, từng đường nét một trên gương mặt đó. Ánh nhìn của tôi khiến ông ta gãi gãi bộ râu cũng chớm bạc, nhưng nhất quyết không lảnh đi, như thể ông ta đang thực sự muốn tôi tin vào thứ kì lạ nhất trên đời này.

    Cho dù có một phần trong tôi không muốn tin, tôi nhận ra mình đã chấp nhận kẻ lạ mặt này là ông mình. Có lẽ vì Quân Kiến giống bố quá, tới mức tôi sẵn sàng bỏ qua sự nghi ngờ thường trực, bỏ qua bức tường tôi dùng để bảo vệ bản thân ở thế giới lạ lẫm này. Tôi bỏ qua hết, chỉ để tìm lại một chút thân quen.

    “ Cháu tên là Linh. “

    Tôi vừa nói vừa mỉm cười, đến lượt mình cảm thấy ngượng.

    “ Ông biết. Lần đầu chúng ta gặp nhau cháu đã nói vậy. “, Quân Kiến nói.




    Tứ Hảo không nhận ra có người đã biến mất. Cậu ta căng mắt nhìn tên sát thủ, cảm giác như trái tim đang muốn bùng cháy. Mồ hôi lấm tấm trên quầng trán rộng. Mới hai chục tuồi, sức trẻ căng đầy, vậy mà Tứ Hảo nhận ra mình đang thấm mệt. Cuộc truy đuổi này đã diễn ra quá lâu. Không khí dưới lòng đất ngày một ngột ngạt. Trong giây phút đó, Tứ Hảo bỗng thấy nghi ngại, cậu ta thấy mình đang bước vào bẫy. Nhưng khi nhìn cái bóng uốn lượn trước mặt kia, cái mong muốn được làm kẻ giết chết một con Rắn Độc lại trào dâng. Dấn thân vào miệng rắn, không thể sợ mấy thứ nhỏ nhoi xung quanh.

    Con Rắn họ theo đeo đuổi âm trầm đến kì lạ. Nhưng đó vốn là bản năng của anh ta. Một cái đầu lạnh ở trên một trái tim còn băng giá hơn.

    Hắn biết rõ từng kẻ đang bám theo mình. Hắn đã chuẩn bị suốt cả năm nay theo lời Rắn Vương. Hắn không thể thất bại. Đao đã thoát khỏi vỏ. Đây là giây phút quyết định.

    Tên sát thủ xoay người, đao phóng ra sau. Một đường đao như muốn chém cả đất trời.

    Đả Mã Trượngg Đỗ Kiên hoảng hốt. Trượng đảo một vòng, cố gắng lấy cái sức hơn người của mình để phòng thủ. Nhưng Tuyết Lệ Đao không phải là thứ tầm thường. Tên sát thủ nhún mình như đang múa, vừa tránh đòn của Đỗ Kiên vừa biến chiêu. Trong tích tắc, đường đao chém thẳng hóa chém ngang, hắn tựa mình vào chính cây trượng khổng lồ mà tấn công.

    Tứ Hảo muốn né mà không kịp.

    Cậu ta đành làm trò liều mạng. Vận khí biến cả thân hình nhẹ tựa lông hồng trong tích tắc. Đầu ngón chân đáp lên trên chính đường đao đang bay tới để tránh đòn.

    Tuy nhiên, con rắn kia cũng đã lường trước. Cổ tay lật ngửa giữa nửa chiêu thức, biến cái hư thành cái thật, chiêu thức trong tâm khảm thành chiêu thức thực tế. Phá Công là chiêu chuyên dùng để phòng thân khỏi ám khí, vốn dùng để chém vật trên không. Cơ thể Tứ Hảo phải nhẹ đi trong giây khắc để né đường đao trước đó, không thể tránh nổi chiêu Phá Công này. Tưởng như người thanh niên trẻ tuổi chuẩn bị để lại xác nơi hang ổ rắn độc thì một mũi tên xuyên qua không khí. Nó đánh một cái « Choang « vào lưỡi đao. Đủ để giải Phá Công. Đủ để cứu lấy một mạng người.

    Sóng xung kích của mũi tên đấy khiến đao rung lên như chuông thờ và tên sát thủ chùng bước trong tích tắc. Nếu đưa khí đi từ người vào vũ khí cầm tay đã là một việc khó khăn, thì để làm điều đó với mũi tên còn khó gấp bội. Nhưng Trần Mỹ Ý không phải là một cung thủ tầm thường. Từ năm mười tuổi cô đã nắm bắt được tuyệt pháp này của Đại Lâm Phái, một điều trước nay trong lịch sử môn phái chưa từng có.

    Như gió độc hóa thành nhân, tên sát thủ đổi mục tiêu. Mỹ Ý cảm giác như mình đang hoa mắt, đao kia đã đến trước mặt cô, nhanh như tia chớp. Tên sát thủ chém một nhát Nhất Đao Sát.

    Quá gần để giương cung tự vệ.

    Nhưng kẻ chết không phải cô gái trẻ.

    Nhất Đao Sát không dành cho cô.

    Đả Mã Trương Đỗ Kiên hét lên thất thanh. Vai trái vỡ nát. Trương rơi khỏi tay xuống lòng đất lạnh giá, lăn vào góc khuất.

    Cái lúc người cao thủ yếu đuối nhất là lúc hắn ta nghĩ mình không phải là con mồi. Khi hắn thấy kẻ khác đang nguy hiểm, hắn sẽ cho rằng mình đã an toàn. Cái kiểu đầu óc này, những kẻ như Đỗ Kiên luôn luôn có.

    Tên sát thủ vốn đã nắm tất cả trong lòng bàn tay.

    Mỹ Ý và Tứ Hảo đứng khựng lại. Thế là chết mất một người. Quá đơn giản.

    Quá dễ dàng.

    Tên sát thủ đứng lại bên cái xác. Cả người hắn tỏa ra thứ khí băng giá hơn cả cơn gió lạnh nhất vùng cực bắc. Trên đời này, có lẽ trái tim hắn là thứ vô nghĩa nhất. Có mà như không.

    Hắn bước qua một bên, mũi tên của Mỹ Ý cắm vào tường hang đằng sau. Hai người thanh niên nhìn chằm chằm vào tên sát thủ, cung và kiếm đều giương lên. Tuy nhiên họ không dám tấn công. Vì họ nhận ra, tất cả những người khác trong cái đoàn người này đã biến mất.

    Không biết từ lúc nào, cái mê cung dưới lòng đất này đã nuốt trọn từng trái tim quả cảm.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  3. #77
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 74



    Ngã xuống vực sâu hun hút khiến Trần Phong cảm giác như mình đang bị một con quái vật đen ngòm ăn sống nuốt tươi. Linh tính mách ông hãy yên phận chờ đợt cái giây phút cơ thể vỡ vụn khi đâm vào mặt đất. Nhưng Trần Phong không phải một kẻ chờ cái chết.

    Ông vẫn khí vào chân, đạp một cái thật mạnh, đẩy người văng ra phía trước. Các ngón tay biến thành gọng kìm, ngay lập tức quặp lại thành hố. Nhưng một người dùng cung không thể các ngón tay bị hủy hoại. Chân Trần Phong dang ra hai bên, đâm vào thành đất cứng cáp, trở thành một thứ neo giữ người. Khi thả ngón tay ra, cơ thể đã dừng lại, chỉ có điều lộn ngược giữa lưng chừng.

    Trần Phong thở hổn hển. Ở đây quá tối. Ông không biết có ai ngã theo mình không. Mỹ Ý nó có bị sao không ? Con bé đang ở đâu ? Những duy nghĩ này như cơn bão mùa hè làm tâm hồn tĩnh lặng của ông xáo động.

    Trần Phong không thể tin được mình đã hồ đồ đến mức để đứa cháu gái dấn thân vào chốn nguy hiểm như thế này. Nó còn quá bé. Quá non nớt. Đứng đầu một môn phái vào những ngày tháng yên bình ai chẳng làm được, nhưng khi bão tố ngoài kia đang tới rất gần, khi cuồng phong sắp nổ ra, lúc đó người thủ lĩnh phải là kẻ có cái đầu lạnh lèo lái con thuyền chung, một điều Mỹ Ý vẫn không có được. Ông lo cho nó hết mực mà sao nó vẫn không nhận ra. Và giờ đây ông đã để đứa cháu duy nhất, cũng là trưởng môn đương nhiệm của Đại Lâm Phái vào hang Rắn.

    Kẻ bản lĩnh như ông cũng có lúc thật ngu ngốc.

    Hối hận cũng đã muộn, ông nghĩ. Cách duy nhất để sửa sai là thoát ra khỏi đây, tìm Mỹ Ý và những người khác, đưa họ ra khỏi nguy hiểm. Còn nhiệm vụ họ đang làm, cái đó có thể để sau. Trần Phong biết mục tiêu hàng đầu của mình là gì.

    Bỗng dưng, lực hút lại xuất hiện. Trong sâu thẳm mặt đất như có thứ khí lực lạ lùng kéo ông xuống. Trần Phong lấy tứ chi bám thật chặt vào thành hố. Nhưng khí lực kia di chuyển cả đất đá chỗ ông neo người. Hết chỗ bám, Trần Phong lại rơi. Tưởng như cả cái hố này đang sập lên đầu ông.

    Người ta bảo cú ngã không làm chết ai, mà mặt đất cứng mới là hung thủ. Trần Phong không biết mặt đất là bao xa trong bóng đen dày đặc. Nhưng ông vẫn có cách để tránh buổi gặp mặt không mong muốn đó.

    Vị cao thủ này lại đẩy mình, đưa chân ra hai bên để tìm phần nào đó của thành hố vẫn còn nguyên vẹn. Thứ khinh công tuyệt mật của Đại Lâm, Lá Trúc Mưa Phùn cho phép đôi chân của người luyện giữ thăng bằng trong mọi trường hợp mà chỉ cần một điểm tựa duy nhất. Trần Phong nghiêng người, đầu ngón chân chạm khẽ lên thành hố. Dùng nó làm điểm tựa, ông vẫn khí theo đúng bài bản, bước chân nhẹ như lá trúc trong cơn mưa hè. Thành hố ngang trở thành mặt đất phẳng, cho Trần Phong chạy nhanh hơn cả tấn đất cát sau lưng đang muốn đè bẹp ông và mọi thứ trên đường đi của chúng.

    Thế rồi đầu ngón chân chạm vào mặt phẳng vuông góc. Đáy hố đây rồi.
    Nhưng Trần Phong cũng ngay lập tức nhận ra cái lực hút ông xuống không ở đây.

    Ông nhích nhẹ người, ấy mà cả thân bắn ra trước như một mũi tên.

    Thứ đang tạo lực hút nằm trong tường, nó nuốt trọn Trần Phong nhanh như người cung thủ già hy vọng. Đằng sau Trần Phong, đất đá đổ xuống đáy hố, tiếng ầm ầm làm tứ bề rung chuyển. Chỉ có thánh thần mới biết được ông đang bị cuốn tới nơi nào.

    Ông trôi giữa đường hầm như một quả bóng, tay ôm đầu bảo vệ mặt mũi. Nhưng đất đá cào xước da Trần Phong không khác gì hàng trăm con dao đang cứa khắp cơ thể. Bỗng dưng “quả bóng” ngừng lại. Lực hút biến mất, bất ngờ như lúc nó xuất hiện.

    Nơi này vẫn đen như hũ nút. Không gió, nhưng lại có tiếng lạo xạo đâu đó. Cái hang cao hơn đầu của Trần Phong, rộng hơn hai sải tay, và tạm thời trước mặt ông không có gì cả. Vị cao thủ hít thật sâu, mùi của đất, của tro, tanh như máu và cả một thứ gì khác nữa tràn ngập cánh mũi. Nó giống như cá ươn, ông nhận ra, nhưng chỉ phảng phất chứ không nồng nặc.

    Tiếng lạo xạo như tiếng chổi cào đất quay trở lại. Chỉ điểm duy nhất trong bóng đêm ngạt thở. Trần Phong nhắm mắt, để đôi tai mình dẫn đi, đôi tay đưa ra trước đề phòng một bức tường bất ngờ.

    Nếu bạn ở trong bóng tối đã lâu, ánh sáng của đom đóm sẽ sáng lóa như ánh mặt trời ngày hạ chí.

    Trên trần hang bắt đầu xuất hiện những viên thạch nhấp nháy. Một viên thì không bằng một phần mười đom đóm. Nhưng hàng trăm viên liên tiếp thì đủ để chiếu sáng cả cái hang.

    Những viên thạch này là những viên thạch kì lạ nhất Trần Phong từng thấy. Ông chưa thấy thứ ánh sáng nào có thể dịu nhẹ đến vậy. Như ánh trăng đã bị ai đó đánh cắp rồi giấu vào đây.

    “ Cuối đường còn sáng hơn nữa “, Trần Phong lẩm nhẩm nheo mắt nhìn cuối hang. Ông muốn cạo lấy một viên thạch phát sáng để nhìn kĩ hơn, nhưng chúng dính quá chặt, thậm chí khi dùng đầu mũi tên khều thật mạnh vẫn không thể làm chúng di dời. Trần Phong bỗng tự hỏi: “ Đây có thực sự chỉ là một trần hang làm bằng đất ? “. Nhưng mười đầu ngón tay của ông không cảm nhận được gì lạ thường. Vụn đất cậy ra lăn trên đầu ngón tay, đưa lên mũi ngửi rồi nếm cũng chẳng khác gì đất tự nhiên.

    Đây là đất, nhưng cũng không phải là đất tự nhiên.

    Càng đi, thạch viên càng nhiều, càng sáng, đủ để vị cao thủ nhìn thấy vết cắt khắp người. Nhưng những vết cắt nhỏ như vậy không thể tạo ra những vết máu loang lồ trên dính đầy trên cả thành hang lẫn mặt đất. Máu nhiều như vậy mà không có một cơ thể nào quanh đây.

    Trần Phong giương cung, tên chĩa ra trước, bước chậm.

    Tiếng lạo xạo kia ngày một to lên. Ánh sáng của lối ra cũng vậy. Chúng nằm cuối con đường, đằng sau một tảng đá chắn ngang.

    Bề mặt cánh cửa đá này nhẵn nhụi. Thứ tiếng lạo xạo chính là do gió đập vào những chỗ cửa đá đã hao mòn. Không, đây không phải là gió thông thường. Nó chính là thứ lực hút đã cuốn Trần Phong tới đây.

    Vị cao thủ nuốt nước miếng. Bụng bảo dạ hãy bớt lộn nhào, để cái tâm yên bình và cái đầu sáng suốt trước thứ nguy hiểm đang rình rập.

    Ông cất cung, tay phải lau mồ hôi trán, lông mày ướt đẫm từ khi nào không biết. Chỉ cần nhìn cũng thấy cánh cửa ngáng đường không đóng khít, nếu dựa cả người vào đẩy vẫn có thể mở được. Sờ tường xung quanh không có thứ bản lề để cạy, Trần Phong liền bắt tay vào công việc. Đá tảng, dịch chuyển nó chẳng dễ dàng, Trần Phong cũng không còn phong độ thời trai trẻ. Nghỉ rồi lại đẩy, đẩy rồi lại nghỉ, đến lần thứ ba, cửa đá mới đủ rộng để thu người đi qua.

    Đằng sau nó không phải là một cái hang khác, mà là một cái hố khổng lồ, to bằng cả chân núi Đại Lâm.

    Quanh hố là hàng trăm cánh cửa đá khác giống như cái mà Trần Phong vừa mở. Chúng xếp ngang, thành từng hàng, như những buồng hốc riêng tư trong một phòng hát lớn. Nhưng không có gờ tường để di chuyển từ cửa này sang cửa kia, chúng mở thẳng xuống cái hố.

    Phía dưới là hàng trăm con quái vật kì dị.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  5. #78
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 75



    TNhững con khỉ đột với móng vuốt đủ dài đủ sắc để xé đôi cơ thể một người đàn ông khỏe mạnh. Chúng to gấp đôi lũ khỉ bình thường, đôi mắt đen kịt, nước rãi nhỏ xuống bộ ngực cơ bắp cuồn cuộn.

    Lũ trăn khổng lồ, to như cột đình, dài hơn cả một cây bàng cổ thụ. Trên lớp vảy đỏ tía óng mượt là hàng trăm con mắt người lổm nhổm nhìn tứ phía liên tục.

    Bọn quái vật nhìn như một người đàn ông quá khổ, cơ thể là một màu đen tuyền, không khuôn mặt, chỉ có đôi mắt mở to và phát sáng như bóng đèn.

    Hổ ba đầu trắng như tuyết, ba cái đuôi là ba con rắn cuộn lấy nhau.

    Rồi lũ nửa người nửa ngựa, hàm răng chẻ nửa khuôn mặt, hai tay cầm đại đao.

    Mạng nhện ở một góc phòng nơi hàng trăm con nhện lúc rúc đan tổ. Chúng hợp lại quanh nhện mẹ, một con quái vật khổng lồ với hàng chục chân nhện quanh cơ thể chia làm tám khúc, gái tủa khắp thân như lông nhím.

    Luồn lách giữa đám quái vật là lũ chuột. Chuột không chân không đầu, chỉ có tai to vểnh lên. Giữa mặt chỉ một mũi dao sắc nhọn.

    Ngay trung tâm cái vực này là một cái hố sâu không thấy đáy. Chỉ có tiếng gầm gừ vọng lên mặt đất. Khi màn đen của hố di chuyển, khí hắc nồng nặc trào dâng khiến đến lũ quái vật kia cũng phải chạy xa.

    Trần Phong đứng im. Ông chỉ dám thò cái đầu qua ô cửa quan sát, lũ quái vật lúc nhúc không nhìn thấy con người bé nhỏ này. Chúng còn đang bận đánh giết nhau, ngủ, làm tình, hay quanh quẩn đi lại.

    Trong đầu vị cao thủ, một viễn cảnh kinh dị vẽ ra: dàn quái thú này được thả rông, trà đạp lên toàn bộ con dân Đại Á. Máu chảy thành sông, xương chấp thành núi. Một cao thủ võ lâm như ông cũng không dám đối mặt với những thứ man rợ quái dị này, làm sao một người dân bình thường có thể sống sót. Lưng Trần Phong lạnh toát. Đầu gối biến thành bùn.

    Rồi cái hố đen kịt kia. Thứ gì ở bên dưới còn ghê tởm hơn bất kì điều gì con người có thể tưởng tượng.

    “ Ta phải báo với Kiên Sơn. Không, ta phải gặp Hoàng Kim tộc. “, nơi này phải một lần nữa phải biến thành bình địa. Lũ quái vật sẽ bị phong ấn dưới lòng đất mãi mãi.

    Lưng vị cao thủ Đại Lâm lại thêm còng. Lại thêm một trách nhiệm phải gánh vác. Nhưng Trần Phong biết mình cho dù có muốn làm gì đi nữa cũng phải thoát được khỏi đây. Cửa thì có đấy, hàng trăm cánh cửa, nhưng chúng không có chỗ để chân hay chỗ tì người để còn lấy sức mở ra. Trừ một cái. Ở nơi cao nhất của thành hang, nơi dãy cửa đá cuối cùng nằm, có một cửa không đóng.

    Trần Phong lấy cung tên ra. Ông buộc sợi dây mình mang theo vào đuôi tên, nhắm và bắn. Tên bay qua biển quái vật âm thầm. Nó cắm chặt vào tường cửa hang mở, xuyên qua cả đất đá, lút hai phần ba cán. Trần Phong nắm phần còn lại của sợi dây rồi buộc nó vào đuôi mũi tên khác. Lần này, ông bắn vào ngay bên trái mình, độ sâu đạt được cũng phải đến nửa cán, không thể rút ra. Hai đầu tên trở thành hai đầu móc tự chế, giữa chúng là đoạn dây thừng tuy mỏng nhưng vững vàng, chịu được sức nặng của Trần Phong. Sau khi kiểm tra mọi thứ đã ổn định và chắc chắn, ông nhảy lên, đưa hai tay nắm lấy dây, chân cũng nhún lên, cặp đoạn dây vào giữa.

    Ba mươi năm trước, ba mươi đệ tử Trần Phong được đưa đến vực thẳm. Phía dưới là dòng sông lạnh giá cuồn cuộn chảy. Không cầu, không đường vòng. Trần Phong lúc đấy mới mười chín tuổi, khỏe như trâu mộng, dẻo dai như dây thừng mới đan.

    Bây giờ chàng thanh niên đó đã gần năm chục. Nhưng vẫn là bài thi ngày xưa mà thôi. Lũ quái vật không phát hiện ra kẻ xâm nhập, hàng trăm thứ tiếng chúng phát ra trộn vào nhau nghe như tiếng nước xiết trong tai Trần Phong.

    Ông còn nhớ bài học cũ, cho dù có muốn đi tới đầu kia của vực thẳm nhiều đến mức nào, cũng phải chậm rãi bò theo dây. Tim Trần Phong đập to đến mức ông nghĩ nó sẽ nổ tung. Cơ bắp gồng lên, lâu lắm rồi người đàn ông này không làm gì đòi hỏi thể lực nhiều như thế này. Đặc biệt là đường leo nghiêng về một bên và dốc đến chóng mặt.

    Khi Trần Phong chạm chân lên nền đất, khuôn mặt đỏ phừng phừng, lằn thừng gằn lên bàn tay như vết hằn của sắt nung nóng.

    “ Ông… Trần Phong ? “

    Trong bóng tối trước mặt, vang lên một giọng nói quen thuộc.



    Tứ Bảo bị lạc. Hay nói đúng hơn, hắn đã tách được khỏi nhóm. Cái thứ mê cung dưới lòng đất này đã nuốt không ít người. Nếu Tứ Bảo không có cái bản đồ, hắn hẳn cũng đã lâm vào hoàn cảnh đó.

    Mười năm trước, Tứ Bảo đã cứu mạng một ác nhân. Hắc Quyền Đỗ Vĩnh Thy. Nắm đấm đen của tên này đã cướp đi sinh mạng của không ít danh nhân giang hồ. Ấy vậy mà bản chất si mê sắc đẹp đã khiến hắn trúng độc nặng của một nữ nhi tầm thường, cô ta báo oán cho người cha bị Đỗ Vĩnh Thy giết chết khi bảo vệ vợ khỏi bàn tay sảm sỡ của tên côn đồ. Nếu không có Tứ Bảo lúc đó phát hiện ra cơ thể rúm ró của tên kia, hắn bắt ép nữ nhi phải đưa ra thuốc giải độc. Đáp ơn cứu mạng, Đỗ Vĩnh Thy đưa cho Tứ Bảo thứ mà trên đời chỉ có một: bản đồ địa đạo Hang Rắn. Vĩnh Thy cả đời du hành ngang dọc không có gì trong người. Hắn tìm ra cái bản đồ này từ chỗ nào cũng chẳng nhớ nổi. Nhưng giá trị của nó ai cũng hiểu.

    Khi cầm trên tay tấm bản đồ, Tứ Bảo trong giây khắc thay đổi tâm tính. Hắn là kiếm của phe chính nghĩa. Nhưng nếu giết chết bịt miệng Vĩnh Thy, sẽ không một ai biết được rằng hắn đang giữ trong tay báu vật này. Chỉ có điều, vừa mới cứu người mà lại giết kẻ đó, Tứ Bảo không cam.

    Thế là hắn ném thằng con Tứ Hảo của mình vào lửa vì hắn biết mình không thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Cơ hội đi vào Hang Rắn dưới vỏ bọc đẹp nhất có thể.

    Quả là định mệnh khi con đường dẫn tới thư viện Rắn Trắng vẫn toàn vẹn. Trên đường đi không ít căn hầm khác đã sập hoàn toàn. Thư viện này nằm ở phía ngược lại với lối vào của nhóm và gần mặt đất đến kinh ngạc.

    Ngọn đuốc nhỏ bé dẫn Tứ Bảo tới một cánh cửa đá hình tròn. Hắn giơ nó quá đầu, nhận ra dấu hiệu hai con rắn trắng cuốn lấy nhau khắc trên cửa, giống hệt như hai cái đầu rắn vẽ trên tấm bản đồ này. Vai hắn run lên, ước mơ bao năm nay đã thành thật, khuôn mặt lạnh lẽo trở nên xấu xí làm sao dưới ánh lửa mập mờ. Đôi mắt long lên bá vọng đệ nhất thiên hạ.

    Nội công của Tứ Bảo bắn thành từng tia dưới bàn tay hắn. Cửa đá lâu năm không mở rên rỉ như một ông già đang ho ngày đông chí. Trên cửa in dấu bàn tay của Tứ Bảo, sâu đến cả ngón. Chỉ cần mở đủ đề lách người vào trong, Tứ Bảo biết mình phải cẩn thận. Bí kíp võ thuật đã gần đến tay, nhưng nơi này không thiếu gì cạm bẫy của rắn độc. Không thì thứ bí kíp này đã bị lũ phản bội cướp mất mà phát tán ra ngoài.

    Trong năm mươi năm hoạt động, chỉ có hai kẻ thoát khỏi Hang Rắn mà toàn thây. Hai nữ nhân tìm đến nơi cửa Phật, cúi đầu xin cứu mạng. Hai người này cũng là sát thủ hàng đầu. Nhưng không muốn tiếp tục nhúng tay vào những vụ giết người tàn độc, họ quyết định ra đi. Mang theo mình những thông tin đầu tiên về địa đạo Hang Rắn, tất cả các môn phái ngay lập tức ra tay bảo vệ hai con rắn này. Cơn tức giận của Rắn Trắng làm cả võ lâm náo động. Trên dưới hai chục vị cao thủ chính phái ngã xuống dưới nanh rắn. Ngược lại, Rắn Trắng cũng mất đi không ít thuộc hạ hàng đầu.

    Hai kẻ đào ngũ được đi tới ẩn cốc. Một vị trí mà chỉ có Minh Chủ Võ Lâm thời đó biết được địa điểm. Nhưng trước đó cả hai đã khai hết mọi thông tin về tổ chức sát thủ bí ẩn bậc nhất này.

    Đứng đầu là con Rắn Vương, một kẻ duy nhất. Dưới hắn là năm con Rắn Kim, cấp bậc được đánh số từ một đến năm. Và trên cơ thể của mỗi kẻ đó sẽ có hình xăm xác định vị trí của chúng. Dưới tay mỗi con rắn này là hàng trăm đệ tử do chính chúng tuyển chọn từ biển rắn được tổ chức thu nạp và dạy dỗ. Để kiểm soát năm con rắn này là một đội ngũ Cảnh Vệ riêng tinh nhuệ của Rắn Vuơng nhằm giữ gìn trật tự.

    Rắn Trắng có không ít lộn xộn bên trong tổ chức : tranh giành vai vị giữa năm con Rắn Kim hay thậm chí là vị trí Rắn Vuơng. Nhưng hang rắn này vẫn giữ được tôn ti trật tự nhất định. Chí ít là nhờ chính thực lực của Rắn Vuơng vượt trội hơn cả thảy. Dưới lời khai của lũ phản bội, hắn năm trong tay thứ võ thuật tựa như tiên thuật.

    Tìm thấy bí kíp của Rắn Vương ở ngay thư viện này là một hy vọng hão huyền. Nhưng nơi đây vẫn đáng cho bao kẻ liều mạng kiếm chác. Bảo bối, bí mật võ thuật mà lũ rắn độc thu thập tứ phương đều nằm ở đây. Với sự sụp đổ của tổ chức sát thủ này và sự biến mất của Rắn Vuơng, bất cứ mảnh thông tin nào về thứ võ công thất truyền nảy cũng là đủ để Tứ Bảo trở nên mạnh hơn nữa.

    Tất cả là vì cái ngày tay kiếm này sẽ không phải cúi đầu trước bất cứ ai. Hắn sẽ trở thành kẻ định đoạt quy luật của võ lâm.

    Thư viện ẩm ướt, mùi gỗ mục nồng nặc tới mức Tứ Bảo muốn nôn mửa. Hắn lấy tay che mũi, cố gắng tập trung trong khi bụng nhộn nhạo hết cả lên. Thư viện tối như hũ nút. Giữa mỗi giá sách đường đi hẹp tới mức hắn phải xoay ngang người mà đi.

    Sách có quyển đã mất hết cả chữ, quyển bị mục đến mất cả gáy. Không ít giá cũng ngã xuống, giấy chồng giấy, nhàu nát, rách rưới. Tìm được thứ bí kíp võ thuật mà Tứ Bảo mơ ước cũng không phải đơn giản.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  7. #79
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định

    Chương 76




    “ Hửm ? “ Tên trộm dừng bước, vị công tử cầm kiếm đi theo cũng đứng lại.

    “ Cái gì vậy ? “, Tử Duy nói. Phan chẳng hiểu sao đứng phỗng nhìn tường hang. Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đuốc trong tay Phan, nó vẫn đen đủi như bao nhiêu mảng tường khác.

    Phan gãi đầu, rồi quay lại nhìn Tử Duy:

    “ Chúng ta quay về chỗ cũ rồi. “

    “ Không thể nào. “

    Phan xua tay:

    “ Tin tôi đi. Chúng ta đã đi thấy chỗ này hai trăm bước chân trước. “

    Tử Duy im lặng, trán nhăn một đường. Vị công tử họ Hồ có thể không thấy nổi một điểm khác nhau giữa tường hang bây giờ và tường hang một trăm, hay thậm chí là hai chục bước trước đó. Nhưng Phan, Tử Duy nhận ra, luôn luôn đúng trong những thứ phi lý này.

    Và điều này có nghĩa họ đã lạc. Lạc rất xa.




    Tôi đi theo Quân Kiến, “ ông tổ mấy đời “ của tôi tới một nơi “ an toàn hơn “.

    Túp lều ở phía bên kia của ruộng rau này mở ra một con đường. Nhưng nó không tối tăm, không ẩm ướt và đầy mùi đất mà được lát bằng cẩm thạch từ tường đến trần. Thứ ánh sáng ấm áp như chính mặt trời tràn ngập.

    “ Đây là .. ? “

    “ Nhà. “, Quân Kiến trả lời, “ Nào, đi tiếp rồi cháu có thể hỏi bao nhiêu câu cũng được. Chúng ta không có nhiều thời gian. “ Vừa nói, ông cố nội của tôi bắt đầu tăng tốc. Không có nhiều thời gian ? Tôi tự hỏi nó có liên quan gì tới việc ông già đang trồng rau bỗng dưng biến mất không.

    Con đường cẩm thạch kéo dài như vô tận cho tới khi bức tường cắt ngắn nó. Trên tường là cửa đá hình tròn thụt vào trong. Quân Kiến gõ nhẹ lên nó. Như một vị thần tỉnh giấc ngàn năm, cửa rùng mình một cái, tự động xoay qua bên trái, tiếng đá cạo lên đá làm tôi ớn lạnh. Thân cửa là đá tảng dày một gang tay, kẻ nào bị kẹt lại nơi ngưỡng cửa sẽ bị nghiền chết.

    “ Đứng đằng sau ta. “, ông cố của tôi ra lệnh. Đằng sau cửa mở ra những bậc thang cũng bằng cẩm thạch.

    Lần này, chúng tôi đi chậm lại. Tôi cao đến vai của ông, và bộ đồ thùng thình Quân Kiến mặc còn khiến ông dài gấp đôi cái dáng nhỏ con của đứa cháu, đủ để che tôi đi trước bất cứ con mắt nào. May mắn thay, không ai ở đây. Khi mở cửa đá tròn tiếp theo, chúng tôi bước ra một cái sảnh cũng trắng đến lóa mắt. Quân Kiến quay đầu nhìn tôi và “suỵt” một cái nhẹ. Tôi gật đầu, đứng sát vào ông cố và cố gắng thu mình lại. Sảnh trống không. Nhưng tôi bắt đầu có cái cảm giác đúng thật có người đang theo dõi mình.

    Trèo lên hai thang bộ rồi đi lòng vòng giữa những hành lang vòm tròn. Không có ai.

    “ Có vẻ cháu đã đúng. “, Quân Kiến nói, nhưng giọng nhỏ đến nỗi tôi nghĩ ông đang nói với chính bản thân mình.

    Ông cố tôi gõ nhẹ lên một cái cửa đá khác. Cẩm thạch trắng vẫn lát nền, nhưng bốn bức tường được bao phủ bởi từng chùm hoa giấy mọc lên từ những kẽ hở như những thác hoa màu hồng rực rỡ. May thay, màu xanh mướt của lá cây và những phún cỏ mọc trồi lên từ vết nứt của nền cẩm thạch làm dịu con mắt.

    “ A, cháu mệt rồi phải không ? Chúng ta ngồi nghỉ ở đây đi. “

    Quân Kiến nhìn tôi. Cho dù có đeo dải băng che mắt, tôi chắc chắn ông ta vẫn nhìn rõ như người bình thường. Không biết bằng cách nào, nhưng chắc chắn là vậy. Ông ta không thể mù được. Cách ông cố tôi quay đầu nhìn tám phía không khác gì một con người sáng mắt. Những người mù họ phải dùng thính giác rất nhiều, họ nghe thật kĩ, giữ đầu cố định. Quân Kiến thì không.

    Và thế là, tôi hỏi câu đầu tiên:

    “ Ông có thật sự mù không ? “

    Ông cố tôi đan chân vào nhau ngồi xuống trước mặt tôi. Thảm cỏ nhỏ giữa căn phòng hóa ra cực kì êm ái, thậm chí mềm mại hơn bất cứ cái nệm nào tôi từng dùng.

    “ Không. “, ông cố tôi trả lời, “ Ông chỉ không muốn nhìn thấy thế giới này thôi. “

    Tôi nhíu mày hỏi tiếp:

    “ Vì sao ? “

    “ Vì ông thấy nhiều hơn người thường. Ông không thích nhìn thấy nhiều như vậy. “

    Lúc đó, một kí ức ùa về.

    Tôi lâu lâu vẫn nghĩ về Người Đẹp. Không phải vì cô ta là giai nhân.

    Trong giây phút tàn đời, Người Đẹp đã nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt của cô ta trở thành tấm gương cho chính tôi nhìn vào. Nhìn thấy mình. Nhìn thấy đôi mắt của bản thân.

    Tôi hiểu ông cố tôi đang nói gì.

    Sự im lặng của tôi làm Quân Kiến nhăn trán. Hai bên nhìn nhau. Không hiểu sao, ông cố nội của tôi hiểu rằng tôi cũng hiểu ông đang nói gì.

    Ruột thịt với nhau chưa được hơn hai tiếng đồng hồ, tôi bỗng cảm thấy mình đã tìm ra người hiểu tôi hơn bao giờ hết.

    Tôi đến thế giới này và biết mình không thuộc về nó. Người đàn ông trước mặt tôi đây cũng vậy.

    “ Cháu đến từ tương lai. “

    Quân Kiến trả lời:

    “ Ta biết. “

    Bỗng dưng, cả thế giới bớt quay cuồng. Sợi dây xích vô hình của việc giữ bí mật rơi leng keng xuống quanh người tôi, kéo theo những giọt nước mắt tôi không biết mình đang giữ lại.

    “ Cháu không biết vì sao cháu ở đây. “ , tôi nấc lên, không còn kiểm soát được bản thân, thế giới trước mắt nhòe đi, “ Cháu.. cháu chỉ ngủ dậy. Và cháu đã ở đây. “

    Cháu đã sợ hãi biết nhường nào.

    Sợ tới mức tưởng như mình đã hóa rồ.

    Một bàn tay đặt lên đôi vai run rẩy theo từng giọt nước mắt rơi.

    “ Cháu muốn về lại tương lai phải không ? “, ông cố tôi hỏi.

    Tôi gật đầu, tay ướt nhem lau đi nước mắt.

    “ Ta sẽ giúp cháu. “

    Có lẽ ông cố của tôi đã không đoán được cái ôm này, vì ông ngồi trơ như bị ai yểm bùa, để đứa cháu gái siết chặt, để nó làm ngực ông ướt đẫm. Ông cuối cùng cũng ôm lại nó. Rồi nhớ ra, trong kí ức bị chôn đi dưới màn mưa gươm bão máu, cách vỗ về một người đang cần mình. Như cách bố tôi vẫn làm vào những ngày còn bé, ông vỗ lưng tôi theo nhịp của một bài hát không tên.

    Không ai khóc mãi được, tôi cũng vậy. Tôi giải thoát cho người họ hàng duy nhất của mình khỏi cái ôm.

    Có lẽ tôi còn muốn khóc nữa, nhưng ngay bây giờ, cảm xúc cũng đã cạn. Vẫn còn những câu hỏi khác đáng hỏi.

    “ Cháu nghĩ cháu phải đi tìm một thứ. Khi cháu về quê nội, có một cái chuông cổ. Nó… nó lạ lắm… cháu không có chứng cứ gì, nhưng cháu nghĩ nó là thứ đã đưa cháu quay ngược thời gian. “

    “ Đúng vậy. Nó là một cánh cửa được chuẩn bị sẵn cho việc di chuyển xuyên thời gian. Nó thậm chí biết đúng người du hành là ai và chỉ tác động đến người đó. “

    Tôi đã đúng. Bao lâu nay thâm tâm giằng xé vì không biết mình ngu ngốc hay dũng cảm khi theo đuổi một linh tính. Một linh tính vô căn cứ như một giấc mơ hão huyền.

    “ Nó là thật “, tôi lẩm nhẩm, người lại run lên, phấn khích đến tột cùng.

    Nhưng trong lúc trái tim đang điên đảo, não tôi bỗng lên tiếng, tôi hỏi Quân Kiến :

    “ Sao ông có thể biết mọi thứ này ? “

    Ông cố tôi gãi cằm, tựa như cũng không tin được điều mình sắp nói ra.

    “ Cháu kể với ta. “, ông cố tôi nhún vai. “ Ta gặp cháu ba ngày trước đây. Cháu kể cho ta mọi thứ. Rằng ta sẽ gặp một phiên bản trẻ hơn của cháu ngay tại đây. Rằng cháu đến từ tương lai và bằng mọi cách phải đưa cháu quay về. Rằng chúng ta là họ hàng. Ta sẽ thoát khỏi Rắn Trắng, ta sẽ cưới một người phụ nữ miền quê, có hai đứa con và sống hạnh phúc đến bạc đầu. “

    Ông cố tôi bỗng thở dài :

    “ Cháu có những mối nguy hiểm mà cháu không thể thấy được. Nhưng cháu, cháu đến từ tương lai, không cho ta nói trước bất kì điều gì. Nó sẽ ảnh hương tới dòng thời gian của cháu. “

    “ Cháu không hiểu. Nếu cháu đã quay về tương lai thì sao cháu lại quay về đây để gặp ông ? “

    Quân Kiến khoanh tay, ông ta cúi đầu suy nghĩ, rồi nói :

    “ Cháu là kẻ du hành thời gian, không phải ta, cái này ta cũng không biết được. “

    Tôi á khẩu. Nếu có được mọi câu trả lời ngay lúc này quả quá dễ dàng mà, ông trời đâu có muốn vậy phải không nhỉ.

    “ Có gì khác ông có thể nói với cháu không ? Cháu muốn biết mọi thứ… về cháu của tương lai. “

    “ À, cháu cao lên. Nói rất ít. Cháu kể cho ta cách cháu di chuyển về quá khứ lần đầu tiên, kể về cháu đã ở đâu bao lâu nay. Về một số sự kiện sẽ diễn ra trong tương lai và còn bắt ta hứa không thể nói với ai. Cháu sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cháu phải tiếp tục, đừng ngừng lại. Ta sẽ bảo vệ cháu nhưng không thể đi theo cháu. “

    Tương lai tôi có vẻ là một người giữ rất nhiều bí mật. Nhưng cho dù tôi có muốn biết hết mọi thứ, tôi xem đủ phim ảnh để biết du hành thời gian nó phức tạp thế nào. Tôi không muốn đạp chết một con muỗi mà khiến trái đất diệt vong. Nếu tương lai tôi còn sống sót, có nghĩa là có đường ra khỏi quá khứ. Tương lai, cho dù tăm tối, vẫn còn hy vọng đó.

    Thật sự, tôi chỉ muốn nằm xuống thảm cỏ này và ngủ một giấc thật say. Vì vẫn còn chỗ nào đó trong tôi hy vọng mọi thứ quanh đây là ảo ảnh. Hay tôi trong tương lai bị tai nạn giao thông, thở bằng bình dưỡng khí trong khi não thì vẽ nên cả thế giới này.

    Tôi nhéo má mình.

    Đau.

    Quân Kiến cười, nói :

    “ Tỉnh dậy chưa ? “

    Đứa cháu của ông nhún vai :

    “ Tỉnh mà vẫn như mơ ông ạ. “

    Lần này, ông cố tôi ngửa đầu cười vang, làm rung rinh cả bốn tường hoa.

    “ Ta cũng vậy. ”

    “ Nếu mà đây không là mơ thì tốt nhất cháu với ông không thể ngồi đây mãi được. Có hai người cháu đang cần cháu. “


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  9. #80
    Ngày tham gia
    Aug 2012
    Bài viết
    101
    Xu
    80

    Mặc định Chương 77

    Chương 77




    Đuốc tàn, bóng tối ngập tràn. Hai kẻ đồng hành dừng bước. Hết đường để đi.

    Tử Duy ngồi thiền. Phan làm đủ thứ trò, tay chân không thể nghỉ ngơi, góc miệng giật giật.

    Công tử họ Hồ đã từng nghĩ đến việc mình sẽ chết thế nào. Anh ta tưởng tượng ra một tửu lâu hiu quạnh cùng vầng trăng tròn vành vạnh. Không có một linh hồn nào xung quanh.

    Anh ta sẽ kết thúc cuộc đời này với chén rượu trong tay, miệng ngâm nga câu hát. Như vậy đời vị công tử này sẽ là một giấc mộng đẹp, một bài ca cô lưu nhưng huyền ảo.

    Trong khi đó, Phan chưa từng nghĩ đến việc hắn sẽ chết ra sao. Ngày thường, não của tên trộm có hàng trăm dòng suy nghĩ khác nhau, đan xen vào nhau, chồng chất lên nhau rồi uốn lượn, biến mất, để chỗ cho những suy nghĩ mới bay tám hướng mười phương. Nhưng giờ đây, hắn bỗng chỉ có một thứ duy nhất trong đầu. Cái chết. Điều này khiến tay chân hắn không thể ngừng hoạt động. Phan nằm, rồi tập thể dục, sau đó gõ lên tường, tiếp theo gõ xuống sàn, kế đến trồng cây chuối, thử ngồi thiền như Tử Duy, chạy đi chạy lại rồi bắt đầu hít đất.

    Cuối cùng, Phan mở mồm:

    “ Này, anh chết chưa ? “

    Tử Duy thở dài.

    “ Vậy là anh chưa chết ! Tốt lắm ! “, rồi Phan cười ha ha gượng gạo, “ Giờ chưa chết. Chưa chết. Vẫn sống. Thở. Đi. Tôi nghĩ ta mà chết thì cũng không phải bây giờ ! “ . Tử Duy hy vọng mình sẽ trút hơi thở cuối cùng ngay lúc này. Kiếm còn trong tay, chỉ một phát là anh ta sẽ không phải nghe tên đồng hành lảm nhảm liên tục cho đến khi sự héo mòn của cơ thể kéo Tử Duy sang thế giới bên kia. Ra đi như một con chuột trong bẫy.

    Nhưng chết như thế này không đáng ! Hắn là Hồ Tử Duy ! Công tử Hồ gia lẫy lừng thiên hạ ! Anh ta không thể chết trong cái hố cạn này. Anh ta xứng đáng ra đi một cách thanh cao ! Có rượu ngon, phong cảnh hữu tình !

    Tử Duy đứng dậy. “ Đi tiếp. “, anh ta nói cụt lủn. Và có lẽ phúc phận của Hồ công tử lớn hơn người nên ngay bước đầu tiên anh ta dẫm phải một cơ chế ngầm dưới chân.

    Tiếng lách cách chấn động bốn bức tường xung quanh. Cái gì đó đang rơi xuống từ xa như một hòn bi khổng lồ. Khi nó chạm đất cả thế giới rùng mình.

    Tim Phan như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. “ NGUY HIỂM CHẾT NGƯỜI ! ĐÁ LĂN ! ĐÁ LĂN ! “ Giác quan thứ sáu của hắn vang inh ỏi.

    Trong bóng đêm đó, cái tiếng uỳnh uỳnh của tảng đá dộng lên tường thành như một trận động đất. Khỏi phải gọi nhau, hai tên Phan và Tử Duy vắt chân lên cổ chạy đi. Họ không biết mình chạy đi đâu chỗ nào. Họ có biết đường đâu. Họ chỉ muốn tránh xa thứ đá tảng trăm tấn có thể nghiền nát thân thể trong nháy mắt. Hôm nay cả hai đều không muốn làm tương bần.

    Trong bóng tối, không biết hướng nào là hướng nào, cả hai đập mặt vào những bức tường, gãy cả mũi, máu rỉ rả, rồi lại kéo nhau dậy, tìm đường khác chạy tiếp. Phan run lên bần bật. Mọi giác quan căng hết cỡ tìm bất cứ thứ gì có thể bám víu vào. Một chút ánh sáng, một sự bất thường trên nền đất, hay thậm chí chỉ là sự thay đổi trong không khí. Hắn biết dự cảm của bản thân không bao giờ sai. Đó là thứ kì lạ nhất về Phan. Từ cái lúc hắn biết cái tay cái mũi, con cua con ốc là gì, trực quan của hắn đã mạnh mẽ tột độ. Sự phụ bảo đó là may mắn. Là cái ngẫu nhiên. Là thứ sư phụ hắn căm ghét nhưng cũng thập phần ngưỡng mộ. Phan không dám cãi lại người đàn ông nuôi dạy hắn cho dù hắn biết thứ hắn có không phải là may mắn. Hắn như nghe thấy điều thế giới xung quanh đang thầm thì. Những thứ vô tri vô giác cũng biết nói. Dòng sông cũng hát bài ca náo nhiệt không kém gì đàn chim ríu rít. Rồi tiếng ngáy của những ngon đồi trong giấc ngủ trăm năm. Kiếm sắt cười ngạo nghễ trong tay võ sĩ vô tình.

    Giây phút này đây, xung quanh lại quá im lặng. Cho dù cái âm thanh rung chuyển của con dã thú đang đuổi cùng giết tận không hề nhỏ đi, cho dù tim hắn đập như dàn trống trong tai.

    Phan bỗng thấy thật tức giận. Hắn gào lên. Tru như con chó bị dồn vào chân tường.

    Rồi có tiếng một con chó khác trả lời.

    Bên phải. Sau tường. Có một sinh linh khác.

    Hắn chộp lấy vai Tử Duy không cho tên này đi đâu xa. Tối mù đường, nhất thiết phải bám lấy nhau !

    Ngón tay của Phan như sống dậy khi chạm lên bức tường hầm. Đất khô, mạng nhện, bụi bặm, rung lên theo âm vang ầm ầm ngày một gần.


    “ Cái này mỏng hơn “, Phan lẩm nhẩm, xoa lớp tường mà chỉ hắn mới cảm nhận được sự khác biệt.

    Tên trộm vận khí, đứng tấn, lấy lực. Một chưởng là chưa đủ. Tay hắn lún vảo sâu nhưng không tạo được cửa ra. Khí cao ngùn ngụt tỏa ra từ huyệt đạo của Phan khiến Tử Duy giật mình. Khi pháp ngông cuồng như cuồng phong bão tố !

    Hắn hét lớn, tay lại đẩy thêm chưởng thứ hai. Vỡ rồi ! Tường đất thủng một mảnh to, đổ lên đầu cả hai. Họ lồm cồm đứng dậy, ngã nhào qua cánh cửa. Trong tích tắc đó con quái vật đang truy đuổi chạy ngang qua cái nơi cả hai vừa đứng. Tiếng gào của tảng đá nghìn cân đó vang đến tai ngày một nhỏ dần, rồi bị cắt cụt thật hụt hẫng tựa như đang rơi xuống. Đường hầm này kết thúc bằng vực sâu vô đáy.

    Hai kẻ sống sót nằm bất động. Tử Duy vẫn không tin được mình còn ở đây. Hắn ho một miệng đầy đất cát, hít thật sâu thứ không khí thiếu oxy của thế giới dưới lòng đất.

    Bên cạnh, Phan khúc khích cười.

    “ Vị cát ở đây lạ ghê ! “

    Tử Duy thở dài rồi lầm bầm nói:

    “ Nhạt. “

    “ Đúng vậy ! Sao lại nhạt thế ? Tôi tưởng càng đi sâu thì đất phải có vị mặn hơn chứ nhỉ ? “

    Miệng Phan không hỏng. Tử Duy ngán ngẩm nghĩ thầm tại sao ông trời không khiến mồm tên trộm nhỏ lại. Hay hắn bị đau họng một ngày cũng được. Họ lọc cọc đứng lên, phủi bụi. Lóe sáng cuối con đường âm u là chút ánh sáng mập mờ. Lời mời đầy quyến rũ. Nhưng Phan ngăn Tử Duy lại. Có người ở nơi ánh sáng này.

    Tử Duy gật đầu nghe theo, dán người theo mảng tường mò tới, bước chân nhẹ hơn lông hồng. Ánh sáng đó là trăm đốm lửa trại bập bùng làm lóa hai đôi mắt vốn quen với bóng tối. Lều bạt căng phồng bên cạnh những hàng vũ khí. Lính ngực trần tập luyện, múa gươm, cưỡi ngựa, lau rửa vũ khí, nói chuyện vui đùa. Trại quân đội rực sáng trước mặt.

    Đảo quanh mắt, Tử Duy thầm tính có thể nhét bảy trăm người vào hang động này mà vẫn dư đất. Không chỉ có con người ở đây vì anh ta thấy hệ thống chuồng và sân bãi để chăm sóc bầy ngựa chiến trên dưới trăm con. Ở thành tường, một tấm bạt trải dài, uy linh màu vàng, thêu một con bọ cạp. Tử Duy trợn mắt.

    Anh ta kéo giật Phan lại vào bóng tối an toàn phía sau.

    “ Đó có phải là… “, Phan thầm thì, mắt láo liên, “ Tử Binh đoàn ? “.

    Hồ công tử gật đầu, mắt vẫn hướng về cửa hầm. “ Đúng vậy “, hắn trả lời, hình ảnh con bọ cạp trên lá cờ tam giác bằng da khiến hắn chột dạ. Đau đầu ! Quả là hết sức đau đầu !

    Động rắn năm xưa trở thành tổ của một loài vật khác nguy hiểm bội phần.

    Tử Binh Đoàn đến từ Tây Đại Á, xuất thân từ những tên cướp trên con đường tơ lụa. Chúng từ lũ thổ phỉ giàu có tiến hóa trở thành quân khởi nghĩa ngay dưới mũi của Hoàng Kim tộc. Cơn gió độc mang cờ bọ cạp vàng làm náo loạn toàn bộ địa phận phía tây lục địa. Hoàng Kim tộc đã đưa quân trấn áp mà mấy năm nay vẫn chưa xong. Con Đường Tơ Lụa bị xáo mòn, chìm trong loạn lạc, tiền tài nó tạo ra không còn như xưa. Quốc bạc hao phí theo từng giờ. Giờ đây thuế má cũng ngày một nặng. Dân chúng tứ phương đều biết đến quân ‘phiến loạn’. Họ rỉ tai nhau về con bọ cạp từ phương tây đang cắn nát lá cờ hoàng kim.

    Nhưng Tử Duy chỉ nghe được rằng Tử Binh đoàn còn ở tận vùng phương tây, bị quân triều đình cầm chân, không thể vượt qua trung tâm Đại Á. Nào ngờ đã có một nhóm quân của chúng đi tới tận đây. Hắn nhẩm tính, từ vùng đồi này đi đến Thành Trắng nơi Hoàng Kim đế ngự trị cũng không xa. Với số quân này thì không thể làm nên cơm cháo. Nhưng ngoài nơi này ra còn bao nhiêu quân trại bí mật khác ? Thực lực thật sự của chúng đến mức nào mới là câu hỏi đáng sợ.

    Lũ Rắn Trắng có đồng bọn mới hay chính Tử Binh đoàn đã vực dậy những tên sát thủ đầy hận thù với võ lâm ?

    Tử Duy càng suy nghĩ càng rùng mình. Tên trộm đồng hành với anh ta không biết nhiều như vậy. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều như vị công tử học rộng biết xa. Phan chỉ không biết bây giờ tìm đâu ra đường thoát khỏi nơi này.










    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 16 của 19 Đầu tiênĐầu tiên ... 61415161718 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status