TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 95

Chủ đề: [Vô hạn lưu] Hồi ký của kẻ lưu hành thời gian

  1. #11
    Dreamy_Hunter Guest

    Mặc định

    Chương 11


    Con diều mắc giữa một cái cành chĩa ba, cành giữa móc lên trên, cành bên trái thì như trêu ngươi người ta, dùng lá của mình che hết cả bốn phần năm cánh diều. Dây diều bị đứt, quấn vài vòng nơi cành bên phải. Cái cây không tên này cành lá um tùm, lại còn cao nhất cả làng nữa. Da thịt nó sần sùi, trèo lên rát hết cả chân với chả da, nhưng cái thằng Mận và lũ bạn của nó đang nhìn lên con diều in hình thỏ hồng mắc trên một trong những cái cành cao nhất một cách hết sức tội nghiệp. Và với tư cách của một người chị, tôi không thể làm ngơ. Nhưng trước hết là phải tháo dây diều ra, tay trái thì cố với với, tay phải thì bám vào mộ cái cành gần đó, cả người như là nằm nghiêng ra, cố gắng rướn tới trước bằng hết sức mình, hai chân trụ trên một cành khác, ngón chân quắp lấy mấy vết nứt trong vỏ cây, và mặc kệ lũ kiến đang đi thản nhiên trên đó.

    - Chị ơi, chị lấy được chưa chị? _ Mận kêu to từ dưới, nó ngây thơ nhìn cảnh chị họ nó đang thở hồng hộc, mặt đỏ cả lên khi đang nhướn từng xăng-ti-mét về phía trước nhằm tháo cái dây diều ra.

    - Sắp xong rồi, chờ tí… Mấy… mấy em cứ đi chơi chỗ khác trước đi, lấy diều xong chị đưa cho.

    Nào, cố lên nào, chỉ còn một vòng dây nữa thôi. Kéo nó lên một tí rồi giật cái dây từ đằng sau là xong rồi! Ngón cái khều cái dây trong vô vọng, tôi có thể cảm thấy những sợi tơ nhỏ đã bị lỏng ra nơi đầu ngón tay. Nhưng chúng ở xa quá, chỉ đôi khi có gió thổi, dây diều sẽ phấp phới một chút, và đung đưa cười cợt trước ngón tay tôi.

    Và đúng lúc đó, gió lại thổi, từ hướng tây, thổi vào mặt tôi những cảm giác dịu nhẹ của mùa hè, mùi ổi đâu đây, mùi sen đâu đó. Dây diều cũng thế, nó lười biếng đi theo cơn gió hạ, bay lên rồi phấp phới trước mặt. Lá cây xào xạc cùng cả ngọn cây, bên cạnh, trên một ngọn đồi, một ngôi chùa bé nhỏ nằm ẩn mình trong những hàng me xum xoe. Nếu không có cơn gió đó, có lẽ lá cây đã không xôn xao, có lẽ tôi đã không nhìn thấy ngôi chùa bé tí trên đồi.

    Bây giờ, nếu muốn lấy cánh diều, chỉ còn một cách. Cố gắng lên Linh! Ngã từ đây cũng không đau đâu!

    Tôi bỏ tay phải ra, lấy hết sức cuối cùng chộp lấy dây diều nay đã được thả lỏng. Lực vạn vật hấp dẫn của Newton đã ngay lập tức thực thi, tay cầm diều, tôi ngã thằng xuống mặt cỏ phía dưới, mắt đật đập mặt người.

    - Uỵch_ cơ thể lên tiếng với đất cứng. Tôi tự hào giơ tay lên như đang giơ cúp vàng, trong tay là cánh diều vẫn còn nguyên vẹn. Và đúng như tôi dự đoán, thằng Mận và lũ bạn của nó hò reo, vỗ tay, lấy diều, và chạy đi.

    Chỉ còn mỗi Hường là cầm tay tôi rồi giúp dựng dậy.

    - Mày có sao không?

    - Cảm giác như xương sườn của tao vỡ hết rồi ấy.

    - Hờ hờ, thôi, về nhà nghỉ đi, ngã thế chắc cũng đau lắm.

    - Không! Tao muốn đi thả diều cơ!

    Từ lâu tôi đã muốn thả diều rồi nên làm sao mà bỏ qua cơ hội đáng giá ngàn vàng này được cơ chứ! Lúc nãy đang đi tới gần đê thì thằng Mận dở hơi lại làm mất diều của nó. Nên đến giờ tôi vẫn chưa được “chạy nhanh rồi ném diều lên trời” như bố mô tả. Thực ra tôi còn muốn thử cưỡi trâu nữa cơ, nhưng được cập nhật cái thông tin là nhà nước đã thay toàn bộ hệ thống cày cấy được năm năm rồi. Giờ chỉ còn máy kéo lúa thôi, mà máy kéo lúa thì chán chết!

    - Còn lũ trâu thì sao hả bố ?

    - Bố cũng không rõ, nhưng con hỏi Chú Bắc béo cuối làng ấy. Chú ấy là chủ lò mổ nên chắc chú biết.

    Mọi thứ thay đổi nhanh thật đấy. Bây giờ còn ai phải lội ruộng cấy lúa nữa đâu. Lúa thì nhờ công nghệ cấy gen đã có thể trồng quanh năm, năng suất hơn hẳn. Cuối làng có một khu nghiên cứu công nghệ sinh học, trong làng thì luôn có nhiều nghiên cứu sinh ở và làm việc. Cái bình yên của thôn quê vẫn còn đó, nhưng họ đã không phải “chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” nữa rồi.

    Tôi nghĩ những sự thay đổi này diễn ra từ hồi Cách Mạng Thế Kì Mười Tám. Nếu không có cuộc cách mạng về xã hội và kinh tế hồi đấy chắc bây giờ lũ vua chúa và hoàng tộc trong Gác Trắng vẫn còn ăn chơi nhảy múa không màng tới dân chúng. Hồi ấy nhờ (hay nói đúng hơn là ‘bị’) cái cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng tới mức dẫn tới cả ngàn cuộc biểu tình của dân chúng từ Ả Rập tới Nhật Bản, từ In-đô-nê-xi-a đến Ca-dắc-xtan đã khiến Hoàng đế và hoàng tộc của ông ta phải thay đổi ba trăm sáu mươi độ phong cách làm việc của mình. Tức là họ đã tạo nên Quốc Hội _ một tổ chức do dân bầu nên _ đứng ngang hàng với Hoàng Kim Đế trong việc điều hành đất nước. Hoàng Kim Đế và Hoàng Kim Tộc tất nhiên vẫn còn nhiều quyền lực ( đọc: 60% so với lúc trước ), nhưng ít nhất giờ đã có những thay đổi tốt hơn vì dân chúng từ Quốc Hội, chứ không phải tất cả mọi thứ tốt lành đều dành cho mấy tên vua với chả chúa.





    Lũ Mận đã tới đê trước tôi và Hường. Những cánh diều đủ màu đủ kiểu lượn quanh trên bầu trời cao vút. Con diều thỏ hồng của Mận bay cao nhất, làm tôi rất tự hào về cái việc mình đã trèo cây cao mà lấy xuống cho nó.

    Hường cũng thích thả diều, nhưng cả hai đứa tôi lại phải dùng chung một cái diều hình bướm do Sen cho mượn. Vì vậy, Hường nhường tôi thả diều trước, còn mình thì ngồi bên đồng cỏ, dưới một cây me già mà ngắm những người khác. Giữa một lũ trẻ năm-bảy tuổi, tôi trông như một người khổng lồ lố lăng.

    - Chị có biết thả diều không đấy? Hay là để em làm cho? _ Một đứa bạn của Mận, tên Dương, nói thẳng sau khi thấy tôi đã chạy hùng hục từ đầu này sang đầu kia của đê mà vẫn chưa làm diều bay lên được.

    Bẽ mặt quá! Nhưng đành thôi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, nếu thằng bé này chỉ được cho mình thì đừng có nên ương bướng hay tự ái làm gì. Thằng Dương bé tẻo teo nhưng lại rất khéo léo, nó chỉ cho tôi cách quấn dây rồi bảo tôi chạy cùng nó để có thể đưa diều bay. Bị một thằng nhỏ chỉ cách chạy giúp tôi học được một tầng cao mới của sự xấu hổ. Nhưng, không hiểu sao, những cơn gió như chạy theo Dương, và không lâu, con bướm tím của tôi đã bay lên thật cao.

    - Chị cứ từ từ mà thả dây ra cho nó bay cao, nhưng cẩn thận đừng có cao quá là bay luôn đấy nhé!

    Tôi chỉ biết gật gật coi như đã hiểu, mắt vẫn dán vào cánh diều. Lần đầu tiên đi thả diều, tôi bỗng biến thành một đứa con nít, say sưa không biết mệt. Cánh diều bay cao bay cao, còn tôi thì cảm giác như chính mình đang bay cùng nó. Lũ trẻ cười vui ríu rít, chúng chạy rồi dừng, rồi chí chóe với nhau khi dây diều bị mắc với nhau. Con bướm của tôi vẫn bay lơ lửng, chưa bị đứa nào ngáng đường. Bỗng dưng, một cánh diều hình con chim sẻ bay tới và tôi nghe tiếng cười rúc ríc bên cạnh. Nhỏ Hường đang đứng ngay bên, cầm một cuộn dây màu xanh cốm.

    - Mày mê trò này quá à, tao ở ngay bên mà cũng không biết.

    - Ủa, mày lấy diều này ở đâu vậy?

    - Từ thằng bé lúc nãy chỉ mày cách chạy lung tung ấy, mẹ nó quát nó về nấu cơm nên tao xin cái diều tí để chơi.

    Nói rồi cả hai đứa lại im lặng, chúng tôi nhìn lên những cánh diều với một nụ cười vớ vẩn trên môi. Lâu rồi cả hai mới có cơ hội chơi những trò như thế này. Tại khu Cầu Sắt nơi chúng tôi sống, cả thành phố chỉ có một cái công viên, muốn chơi gì cũng không được. Những khoảnh khắc giữa thiên nhiên như thế này chưa bao giờ tôi có.

    ***

    - Mấy đứa chơi vui không? _ Ông nội tôi hỏi, tay vẫn cầm điếu thuốc lào nghi ngút khói.

    - VUI LẮM ÔNG Ạ! _ thằng Mận ré lên, còn tôi và Hường thì cũng gật gù theo nó.

    - Vậy thì đi tắm đi mấy đứa, kẻo hôi rình cả nhà bây giờ.

    Cô Mận vừa xuất hiện từ cánh màn phía nhà sau nói, cô đặc biệt cho Mận một cái nhìn tóe lửa, cả câu nói trên chắc chắn chỉ giành cho nó mà thôi. Mận cười trừ, bỗng dưng nhìn cái cạnh phản bên dưới một cách hết sức nhiệt tình. Nhưng nó không tránh khỏi cô Tằng, vì ngay sáu đó cô đã tự mình đi ra, kéo tai thằng Mận ra chỗ tắm sau nhà.

    Ông nội cười cười, thật khó mà nói được ông đang nghĩ gì khi ông lúc nào cũng đeo đôi mắt kính đen gọng tròn đó. Phải nói thật ông nội trông tôi giống mấy tên thầy bói trông vở hài ‘Thầy bói xem voi’ không thể tả được. Nhưng ngay sau đó cô Tằng lại nói vọng ra kêu hai đứa phải đi tắm mau mau nên dòng suy tưởng so sánh xem ông nội mình giống thầy bói xem voi cỡ nào bị cắt đứt. Tôi với Hường đành chào ông một cái (ông gật đầu) rồi chạy đi lấy quần áo mà ra tắm. Cái chỗ tắm của nhà cực đơn giản, nhưng rất vui. Nó chia làm hai ngăn, mỗi ngăn có một cái lu rất là to đựng nước lạnh (nhà nội không dùng nước nóng cho dù có đầy khả năng mua một cái máy nước nóng, tôi thật chẳng hiểu vì sao). Khi đứa nào tắm thì cứ lấy nước ở đấy mà dùng, chỉ có điều là dùng ít nước thôi kẻo đang tắm mà bỗng dưng hết nước thì phải chờ cho đến khi có người ra sân sau mà nhờ lấy vài gáo nước dùm.

    Thằng Mận được mẹ mình đích thân tắm cho. Thằng bé ấy hết sức là bực bội, kêu lên mấy tiếng đại loại như “ Con nớn rồi chứ bộ! “ trước khi cô Tằng dội cả gáo nước vào đầu làm thằng nhỏ im bặt. Hường lần đầu tiên tắm kiểu này, cô nàng kêu oai oái khi lặp lại hành động y chang của cô tôi với thằng Mận, nghe giống như Hường bị ai đó dội cả tấn nước đá lạnh lên đầu ấy. Làm tôi không nhịn được mà nói vào câu ‘chê bai’ chị Hường con nhà giàu lá ngọc cành vàng chưa từng đi tắm nước lu. Cả hai đứa vừa tắm vừa đấu khẩu, không chê vào được.

    Cuối cùng, cả ba cũng sạch sẽ, tinh tươm, ăn mặc đàng hoàng mà ăn cơm tối. Nhà nội đồ ăn dân dã, toàn bộ lương thực là tự trồng, tự gặt, không có thêm thuốc bảo quản gì hết, nên khi ăn, có một cái cảm giác rất “sạch” và “tươi” hơn đồ mua ở chợ _ vốn là vận chuyển từ những vùng trồng lương thực khác.

    Một lần nữa, bữa ăn luôn luôn im ắng vì như tôi đã giải thích ở phía trên, vì ông nội không cho phép nói chuyện lúc ăn. Do vậy, tôi đành chơi trò nói chuyện bằng khả năng siêu nhiên với Hường. Tôi đảo mắt quanh cả bàn ăn :

    - Mày có thấy khó chịu không ?


    Hường đảo mắt lại, nhìn nghiêng qua hai bên :

    - Không, tao cũng thấy bình thường.

    Tôi nhìn Hường trừng trừng :

    - Mày giỏi thật đấy, tao sắp phát ốm rồi ! _ Tôi nhìn về phía bố mẹ _ Nhà tao bình thường khi ăn là nói chuyện ỏm tỏi.

    Mắt Hường cười cười :

    - Mày trông buồn cười quá ! Cứ như một con cún rầu rĩ ấy.

    - Thì tao đang rầu rĩ thật mà.

    Mắt Hường lạ đảo một vòng rồi nhìn lên một cành cây đằng sau tôi trước khi quay về nhìn thẳng vào mặt tôi :

    - Phàn nàn nhiều quá đấy cô nương.

    Tôi đảo mắt :

    - Hì hì, không quen thôi mà.

    Hường giật bắn mình :

    - Linh, mày bị đau bụng à ?_ Hường bỗng dưng chẳng làm cái trò thần gia cách cảm nữa mà nói thẳng, mắt nhìn tôi trừng trừng, kiểu lo lắng. Mọi người cùng một lúc cũng đổ dồn về phía tôi đang ngồi

    - Hả ? Làm gì có ! _ Tôi khua khoắng cái đũa cầm trong tay, mặt mày cố gắng phân trần trước cái nhìn chăm chú và nghi ngại của cả nhà.

    - Thì lúc nãy mà ra hiệu bằng mắt cho tao thế mà ! _ Hường vẫn còn ngạc nhiên, nhìn tôi chăm chăm.

    Thở dài, nói chuyện bằng thần giao cách cảm thường có những cái hậu quả như thế này đấy.

    ***

    Trời đã tối, nhưng thực ra mới có tám giờ, tôi với Hường chẳng biết làm gì, đành đi theo thằng Mận và Sen qua nhà lũ bạn chúng chơi. Chơi với một lũ mười đứa trẻ con kém mình gần chục tuổi làm hai chúng tôi chẳng biết làm gì, chỉ ngồi nghe lũ kia kháo nhau. Đêm nay trăng tròn, lũ trẻ sẽ ngồi trên cái phản của nhà thằng Dương mà tổ chức thi kể chuyện ma.

    - Và cô gái đứng dậy, ôm lấy anh người yêu mà khẽ khàng : ‘Em với anh sẽ ở bên nhau mãi mãi, anh nhé !’. Anh người yêu mỉm cười, ôm lấy cô, rồi nhẹ nhàng cắn vào cổ cô gái, hút hết máu : ‘Mãi mãi’. Xác cô rơi xuống đất, máu me đầy người…

    - Nhưng anh kia hút hết máu rồi thì làm sao còn có máu nữa ? _ Một con bé tên Thụy mặc áo xanh lên tiếng một cách cực kì ngây thơ. Thằng Mận vừa nghe xong đỏ hết cả mặt. Dưới cái ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn bé tí duy nhất trong cả căn phòng, nhìn nó như đang bị tắt mạch.

    - Ờ thì, vì ảnh hút hết máu nên máu trên người cô người yêu là..là..là của ảnh ! Mà hỏi nhiều quá ! Để người ta kể tiếp chứ !

    - Ờ, im đi Thụy, Mận đang kể chuyện cơ mà ! _ Một con bé khác buộc tóc thành bím kêu lên làm nhỏ Thụy vừa định vắt véo thằng Mận một lần nữa vội ngậm miệng lại. Nhờ thế, thằng em họ tôi lấy lại được cái ‘uy thế’ người kể chuyện, ho húng hắng lấy giọng kể tiếp.

    Nói thật là mấy đứa nhóc này kể chuyện nghe rất đáng chán. Nhưng giờ đây cả nhóm đang ngồi trên một tấm phản bé tí tẹo, đèn điện tắt hết để thêm phần rùng rợn, giữa phản là chiếc ngủ be bé chỉ đủ để cả lũ nhìn thấy mặt nhau thì tất nhiên độ đáng sợ của câu truyện được tăng lên gấp chục lần. Thằng Mận vẫn đang kể câu chuyện về một tên nào đó vì ngu mà biến thành ma quỷ đi hút máu người, và câu chuyện này thì lỗ hổng vô số. Nhưng mỗi lần có đứa nào nêu ra cái sự vô lí thì lại bị một trong những đứa còn lại kêu im đ. Cả lũ (nghĩa là trừ tôi và Hường) cầm lấy tay nhau run run nghe truyện, mỗi lần Mận kể đến đoạn rùng rợn rồi còn làm động tác minh họa như nhảy chộp một đứa bất kì giống ‘anh người yêu’ trong truyện của nó thì lũ con gái không hẹn mà cùng ré lên như gá mắc tóc.

    Nhưng cũng không thể nói là không vui, tôi vốn chưa từng tham gia nghe kể chuyện ma như vậy bao giờ nên cũng thấy hay hay.
    Thằng Mận kể vừa xong chuyện thì tới thằng Dương. Thằng này mặt mày nhìn hết sức ‘nghiêm trọng’, cũng giả bộ ho húng hắng, và khi thấy đầy đủ các con mắt đã hướng về phía mình, nó giả trọng trầm trầm nghe như bị đau họng :

    - Nhân dịp hôm nay có thêm hai chị từ Hà Nội vào chơi, em xin kể cho mọi người nghe nại một câu chuyện ma có thật trong chính nàng ta.

    - Hửm ? _ Không nói thì rằng cả tôi lẫn Hường đều trợn mắt nhìn nhau. Tôi không tin rằng làng nội tôi có ma đó, mấy chuyện ma có thật này tất nhiên là hay hơn chuyện ma bình thường rồi.

    - Vâng, như mọi người trong nàng ta đều biết, cuối nàng có một ngọn đồi rất to. Và đặc biệt, trên ngọn đồi ấy có một ngôi chùa nhỏ. Theo nời cụ Bính, người già nhất làng ta và cũng là cháu của cụ Tôn, một trong những người đầu tiên thành lập lên làng, thì ngôi chùa ấy đã có mặt trên đồi từ khi toàn bộ khu này vẫn chỉ là rừng. Tất nhiên sẽ chẳng có gì nạ nếu cụ Bính nhớ nhầm, hay trước làng ta đã có người sống ở đây và xây nên ngôi chùa ấy rồi bỏ đi cho đến lúc rừng mọc lên và cụ Tôn tới khai phá cả. Nhưng cái lạ là ở chỗ, lâu lâu, lại xảy ra những vụ mất tích bí ẩn với quần áo hay một số đồ vật của người bị mất tích được tìm thấy gần ngôi chùa vào ngày hôm sau…

    Sao giọng thằng này giống ông cụ non thế nhỉ ?

    - …Vâng, vì vậy, ngọn đồi đó chính là cấm địa có một không hai của làng ta. Cám ơn mọi người đã lắng nghe.

    Thằng Dương mặt nghênh hết cả lên, khoanh tay chờ được tán thưởng. Có vài tiếng ‘bốp, bốp’ rời rạc. Mọi người nhìn nhau tự hỏi : ‘Có thế thôi sao ?’. Mà cách kể truyện của thằng Dương nghe như nó đang đọc toàn bộ câu chuyện ra từ một cuốn sách giáo khoa hơn là đang kể chuyện ma. Đến cái ánh sáng lờ mờ chỗ này cũng chẳng thể nào làm câu truyện ngắn củn cun của nó thêm đáng sợ hơn là một đoạn chú thích cho truyện Kiều.

    Nhỏ Hường huých tôi, í chỉ tôi vỗ tay cho Dương, dù sao đi nữa thì nó cũng kể chuyện này gần như cho hai đứa tôi nghe nên cũng phải biết cám ơn nó. Tôi cũng vỗ bộp bộp lấy lệ. Người kể chuyện không thú vị, nhưng nếu nghĩ lại, câu truyện nó lại rất thú vị. Làng tôi có ma à ? Hay thế, tôi chưa thấy ma bao giờ.

    - Ờ, vậy thì ngôi chùa đó ở đâu vậy em ? _ Hường hỏi một cách dịu dàng. Thằng Dương chỉ tay ra cửa sổ một cái phắt, mặt vẫn còn nghênh lên. Mọi con mắt ngay lập tức đều nhìn theo hướng nó chỉ. Đêm nay trăng rằm, vừa tròn vừa sáng, cộng với ánh đèn điện từ những ngôi nhà còn lại trong làng đã đủ để làm rõ một bóng hình xa xa của một ngọn đồi với cây cối um tùm. Tất nhiên là chẳng nhìn thấy ngôi chùa nào cả, nhưng cái vẻ mờ mờ ám ám của những rặng cây không rõ hình thù vẫn đủ để người nhìn lăn tăn trong lòng.

    - Vậy thì đã có ai mất tích rồi hả em ? _ Đến lượt tôi hỏi.

    Nhưng thằng Dương chưa kịp mở miệng thì con Thụy đã nhanh nhảu trả lời giùm nó :

    - Có chú Vĩ đầu nàng đó chị. Mới ba năm trước à, chú ấy bảo sẽ qua nhà ông Tôn cuối xóm để nấy đồ. Nghe nói chú ấy thấy đi vòng qua ngọn đồi thì mất công quá nên đi xuyên qua nuôn. Từ đó chẳng ai thấy chú đấy lữa. Vợ chú khóc quá trời luôn chị. Mấy chú công an đi tìm thì thấy cái áo khoác của chú ở một rặng cây trên đỉnh đồi.

    - Đùng rồi đó, còn lâu hơn thì em nghe mẹ kể rằng chừng chục năm trước tự dưng ba đứa trẻ trong nàng biến mất. Mọi người đành nhờ mấy chú công an đi tìm, tìm khắp nàng, rồi qua nàng khác, qua sông, qua đồng, vậy mà chẳng thấy đâu. Mấy hôm sau có ba chú công an nên đồi tìm thì thấy ba đôi dép còn rất sạch sẽ bên cạnh ngôi chùa, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy mấy đứa trẻ đâu.

    Nghe lũ trẻ vừa nói ngọng vừa nhao nhao kể cũng làm tôi bất chợt lạnh sống lưng. Kinh dị quá đi thôi. Tí đi về thì phải cẩn thận tránh xa cái đồi đó mới được ! Cũng theo mấy đứa khác nói, cái đồi không chỉ là cấm địa mà mà còn là một câu truyện bị người lớn trong làng cấm không được kể cho ai khác ngoài làng. Họ sợ sẽ có người tới rồi đòi làm lớn chuyện người mất tích thì làng sẽ rất khốn đốn. Nhưng tất nhiên cái vụ đó không thể cấm được cái mồm của lũ choai choai này. Chúng hình như chỉ làm ngoại lệ với tôi và Hường là vì dù gì, tôi cũng là người làng. Và bởi vì chúng nó muốn kể chuyện này cho người khác lắm rồi nhưng bị cấm nên càng không chịu được. Người mất tích xung quanh cái đồi bí ẩn đó trải dài suốt thời gian làng tôi ở đây, đôi lúc là có người không sợ ma mà tự nhiên đi lên đồi, hay là có kẻ vì không biết gì mà chạy lên đồi chơi. Tất cả đều không trở lại...



    Tôi không thể nói là không thấy sợ trước mấy câu chuyện này. Nhưng sau đó là đến lượt tôi và Hường kể chuyện rồi, tôi loay hoay không biết kể cái gì mà quên luôn cả cái sợ mới phát sinh. Cả hai đứa quyết định làm chung do cả Hường lẫn tôi vốn không biết nhiều và không thích nhiều những thứ gì kinh dị cho lắm. Nhưng tất nhiên thật khó để nghĩ ra một cái gì đó đủ tầm kinh dị cho mấy đứa này nên tôi quyết định kể cho chúng nó về kênh Nhiêu Lộc và một ông uống rượu say lỡ ngã xuống sông mà nổi mẩn đỏ chết từ từ suốt mấy tháng sau. Và cả lũ nghe xong thì mặt tái mét hết.



    Lúc đi bộ về nhà nội với Mận và Sen thì tôi đột nhiên lại thấy sờ sợ, nhìn quanh quất tìm ngọn đồi bị ám. Và nó vẫn ở đó, xa xa về hướng tây, u ám đến kinh hoàng. Tôi vội cầm lấy tay Hường, hai đứa nhìn nhau và tôi nhận ra bàn tay Hường cũng lạnh ngắt như tay tôi. Có vẻ như Hương cũng đang suy nghĩ về ngọn đồi ma đấy nên tự động nắm lấy tay tôi. Và rồi, càng gần đến nhà, càng nhìn rõ ánh sáng của ngôi nhà nội, lòng tôi càng ấm lại.

    Nhưng ánh sáng ấy, nhìn xa thì thấy bình thường. Lại gần, lại mập mờ vô định, làm lòng tôi quặn lại.

    Chỉ từ xa, cái cảm giác nhốn nháo đã tỏa ra từ nhà nội. Không nói không rằng, cả bốn đứa tôi không còn đi bộ mà lập tức chạy về phía ngôi nhà. Tôi với thằng Mận chạy tới trước tiên, cậu Tông đang đứng ngay cửa vào gian nhà sau, mặt xanh như tàu lá chuối. Một linh cảm xấu xí cuộn lên trong lòng, tôi như nhảy vọt vào bên trong. Nơi đó, mọi người đang đứng hay ngồi quanh giường bà nội. Ông ngồi bên, tựa như không thở nổi, cứng đơ ra nhìn xuống đất. Trên giường là bà nội. Bà nằm, mắt nhắm nghiền, thở khó nhọc. Cái vẻ vui tươi như một đứa bé ba tuổi mà tôi đã quen từ ngày đầu tiên về quê biến mất, thay vào đó là sự yếu ớt của tuổi già và bệnh tật. Hường lẫn Sen và Mận đều đã đến đứng sau lưng tôi, bốn đứa đều hiểu chuyện gì đang diễn ra.

    - Bà bị ốm hả mẹ _ Tôi im lặng đến chỗ mẹ, người đang đứng phía cuối giường, ờ đầu bên kia, cô Hường đang khóc một cách im lặng, không để những người khác thấy.

    - Bà bị đột quỵ, mẹ đã bắt mạch cho bà rồi, nhịp tim cũng bình thường trở lại, nhưng bà giờ yếu lắm _ mẹ mím môi, và rồi, nói ra lí do thực sự vì sao tất cả mọi người im lặng như vậy cho mẹ nói bà đã ổn _ Bà hôn mê rồi con. Hôn mê nặng lắm.

    Mặt tôi biến sắc, bên tôi, Hường, Mận, Sen cũng vậy. Chúng tôi nhìn nhau bàng hoàng.

    - Mẹ..mẹ gọi xe cứu thương chưa ? _ Giọng tôi như đang run lên.

    - Rồi, họ sẽ tới ngay trong vòng một tiếng nữa.

    Như không còn gì để hỏi, tôi nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, ông đã đi ra ngoài vườn sau, chú Tống thì kê cái ghế gần đầu giường mà ngồi. Mặt chú nhìn như đã già chục tuổi, đôi mắt lo lắng nhìn vào bàn tay bà gân guốc và gầy nhom. Vợ chú ngồi bên, cầm tay chồng.

    - Mấy đứa đi ra đi cho bà nghỉ _ mẹ tôi nói nhẹ nhàng, mỉm cười một cách buồn bã. Thế là cà bốn lại nối đuôi nhau đi ra ngoài phòng khách. Tôi ngồi trước cái tivi, bấm qua mấy cái kênh truyền hình một cách vô thưởng vô phạt rồi cuối cùng lại tắt đi. Đèn điện sáng trưng nhưng không hề ấm áp. Hường ngồi cạnh tôi, cũng nhìn về đâu đó.

    - Mày có sao không ? _ Hường nhỏ nhẹ

    - Chẳng sao cả, có gì đâu mà sao.

    - Mặt mày xanh lè rồi kia _ Giọng bạn tôi nghe như đang sợ tôi sắp khóc

    Và tôi thì im lặng.

    - Xin lỗi nhé, đi chơi với tao tự dưng mà lại phải thấy chuyện này.

    - Không sao, không sao _ Hường vẫy tay, nhưng cái không khí nặng nề khắp nhà lại tràn đầy giữa hai đứa. Chúng tôi cùng đứng dậy rồi tôi với Hường đi ra ngoài sân, như cố gắng tránh đi khỏi mọi người. Từ nhỏ, cả hai đứa chúng tôi đã làm chuyện này nhiều lần rồi.
    Gió mát, trăng thanh, bà hôn mê....



    Đúng như mẹ nói, chỉ một lúc sau là tiếng còi cứu thương đã inh ỏi cả làng. Mọi dân làng túm tụm lại trước nhà khi bốn chú mặc áo blouse trắng khênh bà vào xe rồi phóng đi. Cả nhà tôi như đã bàn trước, mẹ tôi, chú Tông và vợ chú sẽ đi theo, mọi người còn lại ở nhà.

    Tôi im lặng lúc đi ngủ hôm ấy. Cũng có chút nói chuyện với Hường, nhưng cũng như những cuộc chuyện trò khác, đi vào im lặng sau vài giây. Tôi nằm nhìn lên tường, và tôi nhận ra, mình hoàn toàn không thấy buồn gì cả, cũng như chẳng lo lắng gì bà nội.

    Chỉ thấy trống rỗng, như rằng đáng lẽ tôi nên lo, nên buồn, nhưng lại không thấy gì. Lúc nãy tôi cũng chỉ cảm thấy bất ngờ, nhưng lo lắng thì không. Tôi như vô cảm, trước cái đau buồn và lo lắng của cả gia đình với người mẹ, người bà của họ.

    Những chuyện như thế này tôi hay nói với Hường, nhưng giờ Hường đã ngủ rồi, mẹ thì đi trông nom bà. Chỉ còn bố thôi.

    Nhưng mà, bố đâu rồi ?
    ---QC---


  2. #12
    Dreamy_Hunter Guest

    Mặc định

    Chương 12


    Nhà nội tôi bỗng dưng bị 1 thứ cảm giác buồn bã và lo lắng trùm lên bắt đầu từ giây phút các bác sĩ cấp cứu đưa bà nội ra khỏi nhà. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi có cảm giác như mọi việc vẫn tiếp tục như nó phải như thế: cô Tằng nấu đồ ăn sáng cho cả nhà rồi ra đồng làm việc, thằng Mận đi qua nhà thằng Dương chơi, Sen thì đi học, ông ngồi uống trà và đọc báo buổi sáng. Nhưng những công việc đấy dường như chậm chạp hơn thường ngày, nhưu những con người đang làm nó có một mối bận tâm lớn trong lòng, nên không thể tập trung được nữa. Cô Tằng nấu đi làm được hai tiếng thì tất tả chạy về nhà, lấy quần áo rồi quyết định lên bệnh viện chăm bà, nhắc tôi bảo Sen nấu cơm trưa hoặc qua nhà chú Tống mà ăn. Mận đến nhà thằng Dương chơi, nhưng nó mới chạy lên đầu ngõ thì lại chạy lại về nhà, măt mày ỉu xìu chứ không hứng khởi như thường ngày. Ông thì đọc báo xong không đi đánh cớ ở đầu làng, chỉ ngồi lặng im, như đang ngủ, nhưng khi ông bỏ mắt kính ra, tôi thấy mắt ông ướt ướt.

    Ông bảo tôi và Hường ra thăm cái đình làng, ông nói cái đình làng là cái đẹp nhất của cả làng này, chứ làng ta thì bình thường quá chả có gì. Tôi hiểu ông vẫn muốn cho tôi được đi vui chơi, đi tham quan quê nội cho dù gia đình mới khó khăn. Hường nhìn tôi, cũng chỉ lặng lẽ gật đầu rồi hai đứa xách nách thằng Mận (vốn đang ngồi nói chuyện với mấy con đồ chơi rô-bốt nó mới mua) ra đình làng, viện cớ không biết đường đi. Tôi nghe nói thằng Mận nó thân với bà lắm, hồi nhỏ bà hay kể chuyện cho nó nghe. Tôi thì chẳng bao giờ được ai kễ chuện đêm khuya nghe cho bao giờ, nhưng cũng hiểu được phần nào tình cảm của Mận với bà. Thằng Mận cũng nghe theo, dẫn hai chúng tôi tới cái đình nhỏ của làng. Nơi đây cũng cũ rồi, rêu mọc một mảng to ngay ở cổng vào. Nhưng đổi lại, đình lại có cái vẻ đẹp cổ cô rất thú vị. Mận tới đây tới chục lần, cũng chả có hứng thứ gì lắm, nó có mang theo quả bóng, đá với mấy đứa nhỏ vốn đang chơi trò đánh trận giả ở sân đình. Hường đi vào phía trong, cô nàng vốn thích mấy kiến trúc ngày xưa, tôi đi theo, nhưng cũng chẳng để tâm gì lắm. Hường lại ú à, cầm cái mấy ảnh chụp chụp liên tục. Chụp cái mấy cái cột làm từ gỗ lim được khắc hình rồng phượng, chụp cái tượng một ông già mặt mày đăm chiêu được cái bảng tên phía dưới ghi là người thành lập làng. Chụp cái bàn làm bằng đá tảng để mấy đồ cúng ông già đó. Chụp cái cửa sổ hình tròn kiểu ngày xưa với hai cái thanh chắn bằng gỗ xếp hình dấu thập. Chụp cái trần nhà mấy thanh chắn cũng được chạm trổ kĩ lượng bằng mấy câu thơ, câu đối xưa (hay ít nhất thằng Mận nó nói thế khi tôi hỏi nó). Nói chung là chụp lung tung, chụp lộn tùng phèo.

    Tất nhiên là tôi đi theo, chụp vài cái hình lưu niệm kiểu hai đứa đứng cạnh tượng ông già kia rồi cười rạng rỡ giả tạo làm kỉ niệm. Tôi sẽ nói thật tôi không lo lắng cho bà, nhưng tôi lại lo lắng về việc tôi không cảm thấy gì hết. Bà là bà nội tôi, sao tôi lại chẳng thấy buồn bã hay bồn chồn cho sức khỏ bà nội. Nó khiến tôi thấy tức, cứ như tôi đáng lẽ phải làm cái gì đó cho đúng với lương tâm, nhưng lại không làm vậy. Nói chuyện này với Hường lúc nó còn bận chụp một cái hình hoa hòe gì đó được chạm vào bên tay trái của tượng ông già, nó chỉ nói đơn giản:

    - Tao chẳng thấy có cái gì là lạ cả. Mày cảm thấy thế vì đáng lẽ mày phải cảm thấy thế thôi. _ Hường dường như nhún vai khi vẫn đang chăm chú chỉnh lại cái máy ảnh cầm tay vào chế độ chụp cận cảnh.

    - Làm sao mà chuyện này bình thường được! Bà là bà nội tao mà! Tao là cháu nội bà, tao đáng lẽ phải biết thương cảm cho bà chứ!

    - Ái da, mày không thấy là mày mới biết bà mày được có hai ngày à? Mày nghĩ tao cảm thấy thế nào khi bà của bạn thân tao bỗng dưng đổ bệnh khi tao về quê nó chơi?

    Bây giờ thì Hường đã đứng thẳng dậy, khoanh tay nhìn thẳng vào tôi. Nó hất ái tóc dài ra đằng sau, mặt mày trông như kiểu tao-đang-hết-sức nghiêm-túc-rồi-đấy. Tôi không trả lời ngay lập tức, cũng chẳng nhìn thẳng vào mặt ocn bạn mình như cách nó đang nhìn vào mặt tôi mà đánh trống lảng nhìn ra ngoài cửa sổ tròn. Xa xa ngoài cửa sổ là rừng cây xanh mướt với một ngọn đồi nhỏ nhô lên như cái bánh flan lật ngược. Tôi thực chẳng biết nói gì, chỉ biết im lặng nghĩ về điểu Hường vừa nói. Nhưng một lúc sau nhìn lại, cô nàng lại tiếp tục chăm chỉ chụp hình tượng ông già. Cô nàng thay đổi nhanh thế!

    - Nhưng mà, mày thấy rằng mày đáng lẽ phải lo cho bà nội mày cũng là đáng quí rồi. Chứ có đầy đứa con cháu ăn cơm gia đình chục năm mà đến lúc cha mẹ ông bà già cả rồi lại có quan tâm gì đâu, nói chi ở đây mày mới gặp ông bà nội mày lần đầu sau mấy chục năm sống trên đời này.

    Tôi cũng chĩ biết im lặng mà nghĩ về lời nó nói. Nó nói không sai, và tôi đúng cũng cảm thấy đỡ hơn, nhưng ở một phần nào đó trong lòng, cũng vẫn thấy bối rối. Vì có trách nhiệ của đứa cháu ăn cơm bà ngày hôm qua, vì cách bà kể cho tôi nghe những câu truyện ngày xưa thởu bé của bố. Nhưng nói chung, đừng có dằn vặt kiểu này nhiều quá, bị tự kỉ thì mệt.

    Thở dài, tôi tiếp tục sự nghiệp ngắm cái tường còn Hường cứ ‘tách, tách’ mãi mà hình như vẫn không chụp nổi cái hình hoa chạm khắc kia. Cô nàng vuốt mồ hôi trên trán, nhận ra con bạn mình đang nhìn gắm mơ màng một cách buồn ngủ ra ngoài kia.

    - Mày đang nhìn gì mà say mê thế ?

    - Tao đang nhìn bầu trời xanh cao và nghiền ngẫm những lời vàng ý ngọc mày với nói với tao. Ahhh... Cảm giác như mình đã được khai sáng đầu óc...

    Tôi tất nhiên nhấn mạnh từ ‘khai sáng’ làm Hường cười khúc khích. Nhưng mà cũng đâu có sai, tôi đúng là cũng nhờ mấy câu nói đó mà giờ cảm thấy nhẹ nhõm đi rồi mà.

    - Xì, mày chỉ giỏi trò nói phét _ nhỏ Hường cười khúc khích _ nhưng mà giờ đúng là hết trách vấn bản thân chưa?

    - Dạ, nhờ ân đức của cô em đã làm được rồi ạ. Hihi

    Hai đứa nhìn nhau cười, rồi Hường đưa tôi xem mấy cái hình nó vừa chụp. Chu choa, cô nàng chụp được nhiều lắm nha! Có một cái cửa sổ mà nàng đã chụp đến gần mười tấm với mười góc độ khác nhau, rồi cái tượng ông này thì có đến năm chụp tấm, chụp tòn cảnh rồi chụp cận cảnh, chụp chi tiết. Cứ như Hường đang định đi làm 1 cái tượng khác như thế này, chụp cực kì kĩ càng, còn đẹp nữa. Chỉ có bức cuối hình khắc bông hoa nhỏ quá, cô nàng chụp hỏng hết.

    - Khó chụp quá luôn í. Tao đang định chụp thì tay cứ run run, nên cứ nhòa nhòa.

    - Tao thì tao thấy nó đẹp rồi, mày cũng suy nghĩ quá xa đó à. Đừng có ‘dằn vặt’ nữa!

    - Đừng có lấy lời của tao mà đánh lại tao nhé, đau lắm đó!

    - Vậy công nương có cần em đấm lưng cho không ạ?

    - Mày ‘đấm’ lưng tao thì có mà gãy cả lưng à

    - Thì hết lưng rồi thì còn gì là đau nữa phải không nào

    Hai đứa ngoác miệng ra cười với nhau, rồi lại bàn nên đi đâu nữa trước khi về nhà. Nhỏ Hường muốn ra xme cái cổng làng, vì lúc vào làng thì nàng ta nhận thấy làng có cái cổng rất đẹp. Nhưng tôi thì lại chẳng thiết tha gì lắm việc nhìn một cái cổng đã vàng ố lại lắm rêu, nên tạm thời không đồng ý ngay mà còn lưỡng lự. Nhìn lan man ra cái cửa sổ tròn lần nữa, cái đồi bánh flan kì cục đang rì rì trong gió.

    - Đi lên đồi xem không? _ Tôi buột miệng

    Nhỏ Hường trố mắt nhìn tôi, như rằng tôi vừa nói mình là người ngoài hành tinh chuẩn bị mặc quần sịp bay đi cứu người.

    - Thì là cái đồi kia kìa, trông nó cũng hay lắm, tao mong sẽ có suối và các thứ.

    Hường sờ trán tôi:

    - Mày bấn loạn vì bà mày phải vào bệnh viện rồi đúng không ?

    Tôi bỏ cái tay của nó ra:

    - Dạ không ạ, em chỉ muốn lên xem cái đồi đó nó thế nào thôi. Đồi nó to, nhiều chỗ để xem, còn cái cổng có tí chút, xem làm gì cho mệt.

    - Nhưng mà cái đồi đó có ma đó.

    - Mày tin vào mấy chuyện ma quỉ đấy hả ? _ Giờ thì đến lượt tôi trố mắt nhìn Hường

    - Mày có nghe thằng Dương và mấy đứa kia kể có bao nhiêu người mất tích chưa.

    - Nghe rồi, nhưng tao thấy mấy chuyện đó nghe có vẻ chỉ là lời đồn thổi thôi, tao không tin. Mà mày thực sự tin vào 1 câu truyện ma quỉ một đống lũ con nít kể thật à ?

    Nhỏ Hường bối rối, mặt đỏ đỏ nhìn xuống cái máy ảnh trong tay nó. Biết là mình đã có thế, tôi tấn công tiếp:

    - Và tụi mình hoàn toàn có thể đi thăm cổng làng trên đường từ cái đồi về. Chứ nếu bây giờ đi thăm cổng làng, là phải đi tới đầu kia của làng lận. Đồi gần chỗ mình hơn, mình chỉ đi lên một tí, chụp chút ảnh rồi về. Mình mang theo máy ảnh rồi điện thoại các thứ, bà lo cái nỗi gì.

    Và knock-out! Hường cũng đành gật đầu, đồng ý. Tôi hớn hở kéo cô nàng ra ngoài, nói thằng Mận rằng hai chúng tôi sẽ đi riêng, thằng nhỏ đang vui vẻ chơi bóng nên cũng gật đầu mà chẳng hỏi chị nó đi đâu. Hường dường như vẫn còn sợ sợ, vừa đi vừa ngó quanh quất, như sợ sẽ có ai đó nhìn thấy hai đứa rồi ngăn lại. Hoặc là cô nàng đang mong rằng sẽ có ai đó ngừng tôi lại vậy. Nhưng vào cái giờ này thì mọi người đang đi làm đồng hết rồi,cả xóm có mỗi trẻ em và mấy bậc lão niên. Và học thì lại đang bận uống trà hay đánh cờ mà không để ý đến hai con nhỏ lạ mặt đang đi tới nơi được gọi là “Cấm địa của làng” lắm.

    Và thực ra thì, ngược lại với những gì tôi nói, cái đồi này còn xa hơn cái cổng làng nhiều lần. Chỉ vì khi nhìn quá cái cửa sổ tưởng nó còn gần, nhưng thực ra, lúc đến nơi thì tôi nghĩ hai đứa đã ra khỏi làng rồi. Vì con đường mòn đi tới đồi cũng cắt ngang với một con đường cái lát nhựa đi lên tỉnh. Hai đứa đứng dưới đồi, thở hồng hộc. Trời nắng chang chang, đi liên tục kiểu này đố ai chịu nổi. Mà con đường dẫn tới ngọn đồi này là con đường duy nhất trong làng không được lát nhựa để cho xe đi, nên sỏi cát dính đầy, ổ gà ổ vịt hay vũng nước thì la liệt, rất khó đi. Hường đưa cho tôi trai nước mang từ nhà đi. Tôi từ chối, đẩy lại cho cô nàng uống, vì Hường trông còn mệt và mất nước hơn tôi.

    Đồi dường như mấy chục năm nay chưa có ai thèm lên. Giữa đám lá cây hoang dại, tôi lờ mờ nhận ra một con đường mòn dẫn lên trên. Hường cũng có vẻ đang nghĩ như tôi, nhìn tôi như dò ý. Nếu mà tôi với Hường đang có khả năng thần giao cách cảm nói chuyện với nhau, tôi cá Hường đang nói rằng:

    - Sao ? Đi lên không ? Trông đáng sợ quá à.

    Đúng là có phần rùng rợn thật, trông kiểu hoang vu như mấy ngọn đồi bị ma ám đấy. Cho dù giờ gần giữa trưa, nắng gắt đổ lên đầu, xuyên được qua cả những tầng lớp lá cây mà chỉ cho tôi con đường mòn kia, thì ngọn đồi vẫn rậm rạp một cách đáng sợ. Gió rì rào, lá cây cũng rì rào theo, tạo nên một ngọn sóng vô hình trên những tầng cây cao nhất. Gió như âu yếm nhẹ nhàng, thổi đi mệt nhọc và đem lại sự mát mẻ. Tôi hít một hơi, rồi gật đầu với Hường, và bắt đầu đi lên.





    Cây lá rậm rạp, cỏ đã bít gần hết cả lối đi. Trời còn oi nóng, khiến đất dưới chân cứ như bùn. Thật may hôm nay tôi đi giày nên không bị bùn đất nó dính vào chân. Chỉ tội cho Hường, vì tối qua mới đi rửa giày cho sạch nên giờ phải mang đôi dép của ông nội, chân dính đất hết cả. Đồi này cũng có phần cao, nhưng rất thoải, dễ đi, chỉ có điều đất bùn kinh quá thôi. Hẳn ít khi có người đi lại nên cũng chẳng có ai định dọn sạch cái lối mòn này. Gió bị lá cây chặn, nên cũng hết cả mát với mẻ, chỉ thấy nóng và ẩm ướt thôi, cứ như là hôm qua mới mưa ấy.

    Sau ít nhất ba mươi phút trèo đồi tôi cũng dừng lại, đứng dưới tán lá cây, thở hồng hộc. Cái ống quần thì giờ đã chuyển qua một màu nâu rất ‘đẹp’ và ‘thơm tho’:

    - Cái đồi này trông thế mà.. hờ.. leo mệt thật đấy.

    Nhỏ Hường vuốt trán, mặt mày cũng đã đầy mồ hôi. Trong mái tóc dài thì đã lẩn hai ba ngọn lá cây, cứ như mới chiến đấu trong rừng đi về. Đến đỉnh rồi thì không ai bảo ai cả hai đứa đều đứng nghỉ mệt. Đứng, chứ không dám ngòi, toàn bộ mặt đất chỉ có cỏ và đất bẩn thôi. Còn kiến nữa chứ, tôi có thể nhìn thấy một ổ kiến lửa to đùng đối diện với cả trăm con kiến đi ra đi vào hối hả. Chống hai tay vào đầu gối, tôi nhắm mắt một lúc để lấy lại sức.

    - Mày có mang chai nước nào không? Hường, có mang nước không? Hường! Hường! _ tôi nói lớn về phía cô bạn mình, người đang đứng chắn trước mặt.

    Nhưng cô bạn tôi không quay lại mà đứng ngay giữa lối đi, ngắm một cái gì đó một cách đầy say mê. Hay nói đúng hơn, là đang ngắm cái thứ trước mặt mình một cách hết sức kinh ngạc, không thể tin được. Vì trước mặt hai chúng tôi... là một ngôi chùa bỏ hoang. Một ngùa chùa bị bỏ hoang y như trong câu chuyện của thằng Dương.


    Tôi nghĩ, mồ hôi lạnh bắt đầu làm tôi hóa đá. Nhưng không, chỉ là trong lúc đó, tôi đang cảm thấy sợ hãi tột độ mà thôi. Cái kiểu như khi đang xem phim kinh dị, có hai con nhỏ đứng trước một căn nhà rõ ràng là bị ma ám mà vẫn ngu ngốc bước vào ấy. Chỉ có điều, căn nhà hoang đó đang đứng ngay trước mặt tôi và Hường mà thôi.

    Sợ thì sợ, nhưng sao bây giờ, giữa trưa nắng chang chang. Ngôi chùa bỏ hoang không rợn tóc gáy, mà nó được ánh sáng chiếu xuyên qua bức tường ngoài loang lổ, làm cho tôi nhận ra đây không thực sự là ngôi chùa, nó chỉ là một căn nhà xây theo kiến trúc đình chùa Việt Nam. Nhưng ngay giữa cái sân, là một bức tượng phật bằng đồng bị mẻ đi một miếng ở tay phải. Cổng vào đã biến mất, bức tường ngày xưa chắc to lắm cũng bị mất một khoảng lớn, cứ như có ai đã bổ một nhát xuống bức tường bên tay phải, khiến nó đứt làm đôi, một phần thì đứng vững, phần còn lại thì vẫn còn nhưng nhìn quá sức bệ rạc, tưởng như chỉ cần ai đó búng ngón tay một cái là đổ ngay. Tường này không làm bằng xi măng cốt thép, mà là làm bằng đá thạch, thể hiện mức độ lâu năm của ngôi chùa.

    - Linh.. _ giọng Hường run run_ về đi mày.

    Hường nói mà không nhìn tôi, nó đang nhìn bức tượng quan âm bị mẽ đặt ngồi dưới đất. Tương quan âm chỉ cao đến thắt lưng tôi, mắt vô hồn, nhưng sao tôi có cảm giác nó đang nhìn chằm chằm vào mình.

    Tay Hường bấu mạnh vào khuỷu tay tôi, nó chưa dám chạy đi, vì tôi chưa dám chạy đi với nó. Hai đứa đã cùng lên đây, không thể bỏ mặc nhau được.

    Tôi nuốt nước bọt nói một câu:

    - Mình vào trong xem thử đi.

    Và lúc đó là lúc để cho bạn Hường hét thẳng vào mặt tôi nhằm giải tỏa cơn hoảng sợ của bạn:

    - Mày điên rồi à !? Mày đã bao giờ xem phim kinh dị chưa hả Linh !? Vào đấy thì có mà... mà..

    Tôi nhướn mắt:

    - Mà gì ?

    Hường chưa nghĩ ra câu trà lời, mồm hơi giật giật, nhìn xuống cái điện thoại di động. Nhân dịp đó, tôi đi thẳng luôn vào trong, bước qua chỗ cửa vào đã không còn nữa. Lúc đầu là chỉ để thỏa mãn cái cảm giác chọc tức người khác, và cũng như là thỏa trí tò mò. Nhưng khi mới đặt chân bước qua, thì một cảm giác ớn lạnh như điện giật làm tôi dừng bước. Đứng trong cái sân loang lổ, nửa đất nửa gạch, bốn bức tường thì cũng chẳng hơn là bao, đều thủng lỗ chỗ. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là Phật Bà Quan Âm mất tay. Giờ gần hơn, nhìn kĩ, hóa ra bức tượng này tuy không to, nhưng làm theo kiểu nghìn mắt nghìn tay. Chỉ có điều, chừng ba chục con mắt bằng đồng tượng trưng cho ‘nghìn mắt’ thì vẫn còn, nhưng đống tay đều đã bị ai đó chặt cụt. Tôi biết đó là nó bị chặt, vì đường nét tuy đã bị rỉ một phần nhưng không giấu được cết chặt rất ngọt ở tất cả các cánh tay. Mà không phải là kẻ chặt làm 1 phát cho nhanh gon, mà hình như cẩn thận cắt từng tay một, mất cả phần bả vai.

    Đúng là càng nghĩ càng thấy ớn, đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa.. tập trung.

    Hít hơi sâu, không còn dán mắt vào bức tượng đồng kì quặc kia, tôi đi thẳng vào gian phía sau. Và lần này lại đứng sững một lần nữa.

    Tôi nghĩ tôi biết vì sao tượng phật lại để giữa sân rồi. Vì trong điện thờ, không có bàn ghế thờ cúng gì cả, chỉ có một cái chuông đồng khổng lồ treo chính giữa.

    Nếu bạn không thấy gì lạ, vì nếu có đi chùa cũng nhiều lần, hẳng cũng thấy được vài cái chuông to to trong đời. Nhưng hảy tưởng tượng nhé, chuông này bằng phẳng, không trang trí gì hết, chỉ có được mỗi cái dáng là giống một quả chuông. Nó cao chừng ba mét, màu đen như không hề được bất cứ ánh sáng nào của buổi trưa hè nóng nực chạm tới, đặt giữa một ngôi chùa bỏ hoang tàn phế, nơi có một bà Quan Âm rất đáng sợ canh giữ giữa sân. Và đặc biệt nó lại được đặt ngay đúng chỗ mà nó không vốn được đặt, tại ngay gian nhà chính, nơi dùng để cúng bái thờ phùng. Nhưng gian nhà chính này không có gì cả, hay nói chính xác hơn là không còn gì cả, chỉ có mỗi một cái chuông kia.

    Có lẽ tôi sẽ đứng như thế mãi, nếu bỗng dưng không có Hường chạy tới đập thẳng vào lưng tôi. Cái bật ngờ làm tôi ngã xuống nền đá rêu, khá là ê ẩm.

    - Í í! Mày có sao không ?

    - Trời a, đi đâu mà không nhìn gì thế cô nương ? _ tôi vẫn nằm úp mặt dưới đất càm ràm lên trên, nơi tôi biết Hường đang đưa tay ra để kép tôi dậy

    - Tại tao sợ quá, nhắm mắt mà chạy vào _ Con bạn thân của tôi giải thích, nhìn vẫn còn run run đến tội nghiệp _ Tại cái tượng kia đáng sợ quá...

    Mà nó có nói sai đâu, đúng là một bức tượng Phật kinh khủng. Hường cũng chẳng có ác ý gì, nên tôi cũng không vặn vẹo thêm nữa. Nhưng nói chung là cũng nên nói một câu cho nó yên lòng:

    - Tao đồng ý, cứ như nó đang nhìn mình thật vậy

    - Còn mấy cái tay nữa, nó cứ như là bị... ai đó chặt tay nó vậy.

    Hường đưa tay lên che miệng thầm thì, như sợ bức tượng nghe thấy. Có thể các bạn nghĩ rằng hai chúng tôi đúng là nhát cáy, nhưng hãy thử đặt bản thân vào chỗ hai đứa chúng tôi và xem bạn sẽ trở nên kì quặc như thế nào.

    Có lẽ hai đứa sẽ tiếp tục bàn về cái tượng Phật đằng sau (mà cả hai đều không dám quay lại mà nhìn) nếu cái chuông đồng màu đen đang không sừng sững trước mắt. Nó phải nói là có khí thế của một thứ bị ám từ thời hồng hoang, kinh dị... nhưng cũng hết sức... quyến rũ. Cứ như một điều gì đó khiến tôi bỗng dưng muốn chạm vào nó, thử xem nó làm từ gì, cho dù có thể có một cánh tay nào đó kéo tôi đi mất.

    Im lặng như tờ, tưởng như gió đã hết ngừng thôi, như chưa từng có một con chim nào hót trên những cành cây quanh đây. Tiếng thở của tôi cũng như bị lắng đi. À không, chỉ vì tôi đang nín thở thôi. Nhưng vào lúc đó, tôi lại bỏ bàn tay đang bám víu của Hường đi và bước lên bậc thềm đầu tiên dẫn vào điện thờ. Có lẽ là vì ánh nắng sao mà choi chang và rực rỡ thế, gió sao mà lại thổi thật ngọt ngào ngay lúc ấy, làm tóc tôi khẽ đung đưa, hay vì nỗi sợ hãi đằng trước cũng không nỗi sợ hãi đằng sau... mà tôi đã bước lên, đi tới cái thứ mà sau mấy chục năm nhìn lại, tôi sẽ buộc phải gọi nó là định mệnh. Cho dù tôi rất ghét, cũng như không tin vào, định mệnh.

    Nó lạnh, thật lạnh. Cái chuông lạnh như một tảng băng đã bị đưa ra phơi mình trước những cơn mưa tầm tã nhất, lạnh lẽo nhất.

    Và khi tôi đã chạm vào nó rồi, tất cả những sự sợ hãi trong tôi cũng biến mất. Bỗng dưng, cái khí âm u vốn đang quấn lấy nó một giây trước đây hoàn toàn biến mất. Giờ nó chỉ là một cái chuông hơi kì cục một chút thôi.

    “ Cái này chắc làm hồi thế kỉ 17 “ _ Tôi gõ nhẹ lên cái thành bên ngoài. Nó nhẵn nhụi luôn, hoàn toàn không có lấy một hạt bụi bám vào, cho dù nó đang ở giữa nơi khỉ ho cò gáy đầy cây cối mọc loạn xạ, ruồi muỗi bu đầy người.

    Quay lại nhìn cô bạn vẫn còn run như cầy sấy trước bậc thềm rồi lại nghịch thè lưỡi ra trêu, tôi bỗng thấy chẳng còn chút sợ sệt gì cả. Ừ thì đúng là nơi này hết sức quái dị, nhưng điều đó không nghĩa là nó nguy hiểm. Tôi đi một vòng quanh cái chuông đen, và phát hiện ra rằng cái chuông này nó có phần... rất hoàn hảo, nó thuôn thả, mềm mại với 1 đường cong duy nhất từ chóp đỉnh tới đáy chuông, tạo ra một cái dáng vừa đẹp vừa dễ nhận ra. Và tôi bỗng nhìn xuống dưới.

    Dưới chân cái chuông là một hố đen. Hay đúng hơn, là một khoảng đen do cái chuông tạo nên khi nó chắn hết tất cả ánh sáng. Tất nhiên lúc đầu nhìn cứ tưởng là một cái hố, may mà lúc đó dùng tay gõ thử mới biết vẫn chỉ là mặt sàn thôi.

    Nhưng nếu vậy... thì phía bên trong cái chuông trông như thế nào nhỉ? Tất nhiên là đen đặc rồi, nhưng mà cũng đáng một lần để thử nhìn ngó chút nhỉ?

    - Mày.. mày đang làm gì thế Linh ?! _ Hường hỏi, giọng run như đang cảm lạnh, cô nàng vẫn đứng đực ra đó, chưa dám rời nửa bước từ chỗ mình đang đứng.

    - Tao đang định vào trong cái chuông này thử xem nó thế nào _ Tôi thì cười nhăn răng, nằm soài dưới cái thềm đá để thử nhìn xem trước phía trong cái chuông có gì. Nhưng tất nhiên, nó đen như mực. Chắc chắn là sẽ chẳng thấy gì trừ khi vào bên trong mà tự xem rồi.

    Mặt Hường tái xanh khi nhìn tôi đang từ từ bò vào phía trong cái chuông, cứ như là hiểu rằng khi tôi vào bên trong, cô nàng sẽ hoàn toàn cô độc, Hường chạy vụt tới, cầm giữ cái chân chân tôi trước khi tôi có thể đứng dậy rồi đi vào bên trong.
    - Ê! Mày làm cái quái gì vậy ? Bỏ chân tao ra!

    - Mày có điên không ?!! Sao tự dưng lại đòi đi vào bên trong một cái chuông quái gở để làm gì ?

    Cô bạn tôi nói mà như đang hét lên, ái da, cô nương này bắt đầu khóc nấc rồi. Nhìn tình cảnh của Hường bấy giờ, tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đùa cợt nữa. Nói chung thì cũng đã đi hơi quá xa rồi.

    - Ừ, ừ, được rồi, tao sẽ không làm nữa. Nhưng tao chỉ dừng khi mày bỏ chân tao ra để tao đứng lên thôi.

    Nhỏ Hường sau một phút suy nghĩ thì cũng bỏ tay ra, cho cái chân phải của tôi được rơi tự do xuống nền đất. Nó hẳn là đã rất lo lắng. Tôi đã từng nói một câu giống hệt câu trên vài năm trước, khi mà tôi đang định trèo lên nóc nhà trường sau khi nhận được kết quả kiểm tra một tiết là một quả trứng gà tròn trĩnh. Hường khi ấy cũng đã cầm cái chân phải của tôi mà không cho tôi trèo lên. Nhưng sau khi tôi nói rằng sẽ dừng nếu Hường để tôi đi, thì ngay lập tức tôi trèo vụt lên theo đường ống nước, thẳng tiến đến tầng ba của trường và cuối cùng là đến ngay mái nhà trường. Sau đó thì ông bảo vệ nhì thấy tôi và kêu gào tôi đi xuống. May mà tại tôi đang đứng bên trên cao quá, ông này không nhìn thấy rõ mặt, nên khi tôi trèo xuống bằng đường ống nước khác và chạy đi cùng Hường, ông lão này không thể bắt tôi được.

    Lần này... cũng không phải là ngoại lệ.

    Ngay khi chân phải của tôi được tự do, tôi trườn mình vào phía dưới cái chuông màu đen rồi đứng dậy. Chu choa, đúng là tôi như mực luôn nha ! Mà rộng thật đấy, tôi có thể giơ thẳng hai tay ra hai bên mà vẫn không chãm tới được thành chuông nhé !

    - LINH! Linh! Mày làm gì vậy ! Ra đây mau !

    - Trong này không có gì đâu mày, vô nhìn thử đi !

    - Đi ra đi ! Mày đang làm gì vậy ...

    Cười hì hì, tôi nó vọng ra, giọng nói nghe là lạ khi tôi nói ra từ bên trong cái chuông đồng:

    - Tham quan tí thôi mà. Cũng chẳng có gì đâu, mày muốn vô xem thử không ?

    Hường không trả lời, nhưng sau một thời gian, tôi có thể nghe tiếng chân cô nàng bước gần lại, ngay sát ngoài cái chuông.

    - Thật.. thật không ?

    Giọng cô bạn tôi vẫn còn run rẩy, đầy sự lưỡng lự. Thở dài, đúng là phải nói một câu gì đó để đá cô nàng này mới được. Cô Hường này là không bị bắt buộc là không làm đâu à.

    - Nếu mày không vào là tao không ra đâu nhé !

    - Cái gì !? Con kia, đừng bắt tao

    - Bắt mày à? Tao chỉ nói thôi mà, mày thích thì cứ về nhà trước đi, tao ỡ đây thăm thú tí đã...

    Vừa nói tôi vừa cười hì hì, ra vẻ ta đây không cần mày.

    Tất nhiên lúc đó tôi đang ở trong cái chuông mà nói vọng ra, nên không thể nhìn thấy mặt Hường thế nào cả. Nhưng tôi tưởng tượng cô bạn mặt mày lo lắng, xanh xao đang lẩm nhẩm ấy câu để gọi tôi ra ngoài. Tuy nhiên, bỗng dưng, một cái gì đó đụng vào tôi

    - Á á á á aaaah!!!

    Tôi gào lên không thể kiềm chế được. Và nhờ việc đang ở trong một cái chuông đồng, âm thanh từ tiếng gào của tôi vọng lại oang oang, ong đầu nhức óc.

    Một bàn tay đưa lên, bịt miệng tôi cho tôi khỏi hét lên nữa, và cái giọng hơi trầm của Hường khe khẽ kêu lên:

    - Im lặng đi mà, mày muốn cả hai thủng màng nhĩ à.

    Hóa ra chỉ là cô bạn tôi mà thôi, thế mà làm cho người ta giật cả mình. Tôi đưa tay ra theo cái hướng mà bàn tay đang bịt miệng tôi thì sờ thấy cái mũi của Hường. Hóa ra Hường đã đi vào đây từ lúc nào rồi mà tôi không nhận ra. Đúng là một phen thót tim, tôi tưởng là có cái gì đấy hắc ám chuẩn bị bắt tôi đi ấy chứ.

    Nhỏ này làm tôi sợ thót tim thì sau này cũng phải chơi lại nó mới được !

    Nhưng giờ thì Hường lại chẳng còn quan tâm gì đến tôi nữa, cô nàng cũng đưa tay ra đề đo xem cái bên trong này rộng thế nào.

    - Wow, mày nói đúng, trong này rộng thế nhỉ, rộng hơn cả bên ngoài nữa đấy nhỉ ?

    - Sao ? Mày thấy hay hay rồi à ?

    - Hứ! Làm gì có! Chỉ là tao thấy là lạ thôi. Bên trong này rộng quá nhỉ ?

    - Thì tao biết rồi, mày không cần phải nhắc lại hai lần đâu.

    - Tao có cảm giác như nó còn to hơn cái bề ngoài ấy. Kiểu như là phần bên trong lại to hơn phần bên ngoài ấy.

    Và cùng một lúc, cả hai đều có cảm giác sống lưng của mình đang lạnh buốt. Một cái chuông có phần bên trong lại to hơn phần bên ngoài ư ? Nó là thứ quái quỉ gì vậy ?

    Hai hàm răng như đánh lập cập vào nhau, màn đêm dày đặc không nhìn thấy rõ năm ngón tay của bên trong cái chuông càng không giúp gì thêm nữa.

    - Mày.. tao nghĩ tụi mình nên về ăn cơm trưa đi. Giờ này chắc cũng đã có cơm rồi _ tôi cố gắng để hai hàm răng bớt lập cập lại với nhau mà lên tiếng, tự động đưa tay qua chỗ Hường để chắc chắn cô nàng vẫn còn đó

    - Ừ.. ừ, đi.. đi mày _ nhỏ Hường cũng hơn tôi là bao, vừa thấy tay tôi cầm ngay lấy, bóp chặt làm tôi đau điếng. Hai đứa như đang nhìn nhau trong bóng tối rồi không bảo thì rằng cùng cúi xuống dưới bò ra ngoài. Cái chuông đặt ở gần sát đất, nếu không bò thì chỉ còn cách trườn ra mà thôi.

    Và tất nhiên là sau khi cả hai đã ra ngoài cái chuôn một cách bình an vô sự, nhận ra một lần nữa cái chuông này kì quặc thế nào, thì không nói không rằng cùng chạy té khỏi xuống đồi. Nếu chúng tôi lên đồi mất ít nhất ba mươi phút thì lần này, nhờ sự giúp đỡ của lực vạn vật hấp dẫn, chỉ cần chưa tới năm phút. Cả hai cũng chạy băng qua mặt đường trước ngọn đồi, không còn thèm đi xem cái cổng làng nữa mà theo con đường to nhất của làng chạy về nhà ông nội. Chỉ cho đến khi khu vườn nhà nội đã ở dưới chân, tôi với Hường mới dừng lại nghỉ mệt.

    Ông nội vẫn ngồi đấy, đọc báo ( và tắm nắng ). Thấy hai đứa đang thở hổn hển nơi bậc cửa, ông nhướn mày:

    - Hai đứa chúng mày nàm gì mà chạy khiếp thế ?

    Tôi nhìn Hường, và cả hai ngay lập tức đồng ý là sẽ nói dối ông:

    - Dạ, chúng cháu chạy thi xem ai về trước thôi ạ _ Tôi giả bộ cười hì hì _ Có vẻ như cháu thắng rồi nè

    - Chúng bay đúng nà sung sức thật. Vào nghỉ đi, trưa lay mấy ông cháu ta qua nhà chú Tống ăn cơm trưa.

    - Bao giờ thì đi hả ông ?

    - Chừng mười phút lữa à, nếu thích thì hai đứa đi tắm đi

    - Thôi cháu cám ơn ông ạ, nhưng tắm giờ này nắng lắm, cháu sợ đau đầu.

    Ông gật gà:

    - Ừ ừ, vậy cũng được

    Rồi quay trở lại trang báo. Ông đọc cái quái gì vậy nhỉ ? Tờ báo đó ông bắt đầu đọc từ mấy tiếng trước lúc tôi với Hường xin đi chơi lận, mà sao giờ vẫn chưa hết ?

    Tôi liếc ông một cái khi đi vào trong nhà nghỉ mát. Vẫn là một trang báo, vẫn là một bài báo gì gì đó về một số vụ cướp của giết người ở Sài Gòn. Nhưng nói chung là tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi đang mệt và sợ lắm rồi. Đi ngồi xem tivi tí chắc sẽ đỡ.

    Ngồi khểnh xuống cái phản rồi cầm cái quạt nhựa quạt cho mát, tôi bỗng nhớ ra một điều. Bố tôi đâu rồi ? Tôi đã không gặp bố từ tối hôm qua, khi.. khi bà bị đột quị.

    - Ông ơi, bố cháu đâu ạ ? _ Tôi hỏi với ra chỗ ông, nhỏ Hường thừa lúc tôi bị phân tâm chộp lấy cái quạt cho mình. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm vì nhà ông bà lúc nào rất mát mẻ, còn hơn là có máy điều hòa phả vào mặt.

    Ông chưa trả lời, nhưng chầm chập để tờ báo xuống như đang suy nghĩ về những điều mình sắp nói. Điều này làm tôi nhướn mày, ông bình thường rất hoạt bát, người ta hỏi gì là trả lời ngay, không bao giờ ngần ngừ, ruột để ngoài da. Nhưng cái ý nghĩ trên không để lâu, tôi vừa định đi ra để hỏi cho kĩ thì đã thấy ông quay lại, vẫn đeo đôi mắt kính đen che đi biểu cảm mắt.

    - À à, bố ló nên bệnh viện xã để đón mẹ cháu về rồi. Chừng chiều bố ló sẽ về !

    - Vậy à, cháu cám ơn ông.

    Tôi lại nằm xuống phản, mắt nhìn lên cái trần nhà. Cái trần này trông y như cái trần đình, chỉ có điều là ít đẽo khắc các thứ đi thôi. Nhỏ Hường nằm bên cạnh, phe phẩy cái quạt cho mát. Nó không nói gì, trong khi đang mân mê ngắm nhì cái trần nhà y như tôi. Thấy nhỏ bạn có vẻ đã hoàn hồn, chứ không như lúc nãy hai đứa chạy cứ như có ma đuổi, mặt mày xanh lè vì hụt hơi, tôi hỏi nhỏ để ông không nghe thấy:

    - Mày, sao giờ ?

    - Sao là sao ? _ Cô bạn tôi không quay qua nhìn, vẫn đang chăm chú xem xét cái trần nhà nội tôi như chưa từng thấy cái gì đẹp hơn.

    - Mày nghĩ mình nên nói với mọi người là hai đứa mình đi lên cái đồi ma ấy rồi đi xuống mà không hể bị mất tích không ?

    Nhỏ bạn tôi không trả lời ngay, nhưng đôi mắt nó khẽ lay động như đang suy nghĩ. Cuối cùng, Hường cũng trả lời:

    - Theo tao là không. Nhà đang có việc buồn, nói lên thì lại sợ mọi người càng thêm lo lắng. Sau này nếu không có gì thì hẵng nói.

    Tôi cũng ậm ừ đồng ý. Mà cho dù có nên nói thì tôi chẳng nói đâu. Nói ra thì thế nào cũng bị người khác sợ. Hõ chắc sẽ nghĩ chúng tôi lên đồi ma mà xuống được thì chắc chắn không phải là người thường, có thể là điềm gở hay là cái quái gì đó mà họ sẽ nghĩ ra. Mà nghĩ lại thì, có thể là trong làng đã có đầy người lên đồi mà xuống được rồi, nhưng họ lại như tôi với Hường, không dám nói ra. Nên đến tận bây giờ, cái truyền thuyết về cái đồi ma đó vẫn còn. Chứ không thì họ mang máy ủi, máy kéo phá đồi lấy chỗ canh tác rồi.

    Nhưng từ cái buổi sáng mà tôi tự dưng phát khùng nghĩ ra chuyện đi lên đồi chơi ấy, mọi nguyện dường như lại đi vào quỹ đạo im ắng từ xưa. Bữa trưa thì chúng tôi qua nhà chú Tống ăn cơm trưa. Nhà chú giờ chỉ còn mỗi chú và cô Nhậm, vì hai đứa con của chú đều lên thành phố học và làm việc hết rồi. Hai cô chú đón các ông cháu cực kì nhiệt tình. Có lẽ vì biết ông đang buồn vì tình cảnh bà nội mà hôm nay cô chú nấu cơm như đãi tiệc vậy. Cô Nhậm bắt tôi, Hường, thằng Mận ăn đến ba bát cơm, no ứ ừ.

    Đúng là có thực thì mới vực được đạo. Ăn uống no nê thì tôi cũng quên hết về cái đồi ma ám. Nhìn lại thì tuy cái đồi có chút rùng rợn. Nhưng mà nó cũng có gì nguye hiểm đâu nào ? Lo làm gì, tôi với Hường có thể đi xuống đồi rồi được ăn uống no nê thế này là được và đủ rồi, khỏi xin xỏ gì thêm nữa.

    Ông nội có vẻ như cũng vui lên khi thấy con cháu được ăn uống vui vẻ. Chú Tống mời ông uống chút rượu nhưng ông từ chối, chỉ nhấm nháp trà mà nhìn thằng Mận ngốn ngấu cái cánh gà thứ tư của nó (vâng, cô chú làm tới hai con gà cho chúng tôi ăn).

    Buổi chiều ra đi một cách suôn sẻ, mẹ với bố trở về như lời ông nói. Mắt mẹ thâm quầng, nhưng chẳng chịu ngủ, lại còn xin ông cho đi tiếp. Nhưng ông bảo hôm nay cô Nhậm sẽ đi, mẹ tôi nên đi nghỉ đi. Nhưng mẹ cứ nằng nặc đò đi trông bà, mẹ bào mẹ quen rồi, vì việc trực bệnh nhân là công việc thường ngày của mẹ mà. Cuối cùng thì ông cũng phải đồng ý, nhưng bắt mẹ phải ngồi ăn bát cơm mới được đi.

    Tôi ngồi cạnh mẹ lúc mẹ tôi lại tiếp tục sắp xếp đồ lên bệnh viện tỉnh. Thấy đứa con gái mình, mẹ vẫy tay gọi tôi tới gần:

    - Linh này, giờ mẹ đi ít nhất chiều mai mới về. Con ở lại nhớ chăm sóc ông, phụ việc nhà đi đừng đi chơi nữa.

    - Vâng ạ.

    Mẹ vỗ đầu tôi như hồi tôi mới bảy tuổi. Mẹ cười, một nụ cười nhoẻn miệng thôi. Nhưng tôi không ngờ rằng, nụ cười đó sẽ mãi in sâu trong tâm trí tôi suốt bao nhiêu năm sau này.

    Mẹ lại chạy đi, ra sân nơi bố đã nổ máy chờ sẵn. Tôi chỉ thấp thoáng thấy bố. Nhưng chưa kịp nói lời tạm biệt thì hai người đã đi xa.

    Tạm biệt.

    Con không biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng con được nhìn thấy cha mẹ trong một thời gian dài như một đời người.

    ***

    Đêm đó tôi nghỉ không được ngon lắm. Trước khi ngủ thì cứ nằm nhìn chòng chọc lên trời. Tự dưng lúc đấy nghĩ lại. Tôi càng nhận ra cái chùa kia nó kì quặc như thế nào.

    Nó nằm giữa một cái đồi um tùm cây cỏ mọc, nhưng không có thậm chí đến một ngọn rêu bám và tường chùa. Ngôi chùa này chỉ có đúng một gian nhà treo cái chuông. Bên ngoài thì kiến trúc đúng kiểu chùa chiền nhưng bên trong lại hoàn toàn không có lấy một cái bàn để tượng Phật hay cái gì đó tương tự. Cái tượng bị cụt tay thì quá đáng sợ rồi tôi khỏi muốn nghĩ tới nữa. Cái chuông thì lại không có cái đầy để đánh chuông. Cứ như rằng nó không thật sự là một cái chuông vậy. Gian nhà lẩn sân đầy bụi bặm, nhưng cái tượng bị cụt tay kia và cái chuông lại sạch sẽ như ngày nào cũng có người tới thăm và trông nom, lau rửa nó vậy trong khi lối lên duy nhất thì không có một dấu chân người.

    Càng nghỉ càng thấy rựng gáy, tôi trùm chăn qua đầu, cố gắng tập trung vào việc cần thiết nhất bấy giờ là ngủ.

    Nhưng trằn trọc mãi thì cũng bắt được giấc ngủ. Ngày mai chắc là một ngày dài đây...

  3. #13
    Dreamy_Hunter Guest

    Mặc định



    Họ tên học sinh: Nguyễn Linh
    Lớp: 10AA1-56J
    Trường: THPT X

    Điểm:

    Lời phê:

    ***


    Lịch sử Đại Á – Tóm tắt

    Đại Á hiện nay là quốc gia lớn nhất thế giới, trải dài từ Thái Bình Dương tới [ quên mất rồi sẽ viết vào sau ] Ấn Độ Dương, từ vùng cực Bắc tới Xích Đạo. Và một đất nước mạnh mẽ, hào hùng của hơn năm mươi tư dân tộc lớn nhỏ không thể không có một lịch sử vĩ đại và xứng tầm. [viết thêm 1,2 câu ca ngợi nếu có thể]. Chúng ta hãy cùng nhìn lại lịch sử Đại Á một cách ngắn gọn để có thể hiểu thêm về chính đất nước chúng ta và tự hào về nó.

    Lịch sử của Đại Á gắn liền với Hoàng Kim Thánh Tộc, những con người mang dòng máu rồng tiên đã gầy dựng nên non sông đất nước và cũng như là đang tiếp tục bảo vệ, xây dựng Đại Á song hành với Quốc Hội. Nhưng trong những ngày đầu tiên của đất nước, chỉ có hiện diện duy nhất Hoàng Kim Tổ huyền thoại, Hoàng Kim Dương Vương. Theo ghi chép từ cuốn ‘ Tiền Đại Á ‘về thời huyền sử trước Hoàng Kim Đế lập quốc như chúng ta biết ngày này, Đại Á là một châu lục còn hoang sơ với những đất nước hay lãnh thổ nhỏ: “ Kẻ mạnh cầm gươm, kẻ yếu cầm gậy, ai ai cũng muốn lấy cho mình một miếng đất. Đâu đâu cũng có những tiểu vương quốc mọc lên... Những dân tộc nhỏ làm thành những đất nước nhỏ, còn những dân tộc lớn thì thành những đất nước lớn “ Tuy nhiên, Trần Trúc Sư, tác giả của ‘ Tiểu Đại Á ‘ cũng nói rằng tuy châu Á bị chia đôi xẻ dọc, truyền thống riêng, nghệ thuật riêng, bản sắc riêng vẫn chưa thật rõ ràng mà ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng truyền thống hay nghệ thuật thì luôn bị ảnh hưởng bởi chính địa hình, nơi mà quốc tộc đó sinh sống. Khu vực phía đông thì thích màu sắc sặc sỡ, thờ cúng đạo Phật là chính, về phía nam thì người dân chịu ảnh hưởng bởi khí hậu thời tiết nóng nực [cần kiểm tra lại thông tin về chỗ này, sẽ viết lại sau] nên da nâu đậm hơn bất cứ dân tộc nào khác trên toàn bộ châu lục, thờ cúng đạo Ấn có những bản sắc rất riêng. Khu vực [ phía tây, phía bắc, trung tâm blah blah, buồn ngủ quá...]


    Nhưng tất nhiên thời kì hỗn mang cũng tới hồi kết thúc khi dòng tộc Hoàng Kim trỗi dậy ở khu vực Đông Nam Á. Hoàng Kim Dương Vương, người đứng đầu gia tộc này đã liên kết 54 dân tộc ở vùng này, tạo thành một đế chế riêng và bắt đầu cuộc đánh chiếm toàn bộ Á Châu. Lợi dụng Sử dụng sự xung khắc, mạnh yếu của những nước láng giềng, Hoàng Kim Dương Vương đã chọn những quốc tộc nhỏ yếu giống mình và lập liên minh với họ. Nhưng rồi ông cũng liên minh với các nước lớn và khiến những nước khác đánh chiếm lẫn nhau. Chỉ sau hơn bảy chục năm, tất cả các quốc gia ở phía Đông Á đã quá mệt mỏi và rã rời để có thể đấu lại với Hoàng Kim tộc. Nhân cơ hội này, Hoàng Kim Dương Vương ngay lập tức dấy đội quân đã được chuẩn bị kĩ càng của mình đánh lén những nước kia trước khi họ kịp xoay xở, chống trả. Mất thêm sáu chục năm nữa, nhưng cuối cùng, ông cũng đã thành công. Để đánh chiếm khu vực Nam Á và Bắc Á, ông cũng sử dụng những chiến lược tương tự, nhưng Hoàng Kim Dương Vương lại mất đột ngột năm 94 tuổi, để lại ngôi báu cho con gái mình, Hoàng Kim Trưng Vương.

    Người phụ nữ vừa lên chức Hoàng Kim Đế khi thì đã khiến mọi người kinh ngạc với tài trí của mình. Với kế hoạch Con ngựa thành Troy Hắc Công Chúa, Hoàng Kim Trưng Vương đã hạ và chiếm lấy Ấn Độ trong vòng một ngày. Từ đó, vị Hoàng Kim Đế nữ duy nhất trong lịch sử này đã [ làm một đống thứ ] [ Trời ơi là trời sao ta lại phải viết cái thứ quái quỉ này ?! ] đưa quân đội chinh chiến khắp châu Á, nhưng vẫn không quên coi sóc lại đế chế của mình. Điều này khiến bà hao tâm tổn óc rất nhiều và mất vì bệnh lao phổi vào năm ba mươi chín tuổi. Con trai bà, lấy hiệu là Hoàng Kim Lệ Vương tiếp ngôi, tiếp tục sự nghiệp của mẹ mình. Nhưng ông lại viết lại qui định của vương tộc Hoàng Kim và nghiêm cấm truyền ngôi cho nữ nhân thuộc tộc. Sau Hoàng Kim Lệ Vương và bảy đời Hoàng Kim Đế tiếp theo, châu Á đã hoàn toàn bình định, nằm chung một cõi dưới quyền của Hoàng Kim Tộc. Tên của mỗi tiểu quốc xưa kia đều bị xóa đi, tất cả giờ mang một cái tên chung là Đại Á.

    Tất nhiên, không có nhiều [ nói trắng ra là chả ai cả ] tiểu quốc chấp nhận bị xóa tên khõi bản đồ châu Á và nằm dưới trướng của Hoàng Kim Tộc. Trong hai trăm năm tiếp theo là hai thế kỉ đen tối nhất trong lịch sử Đại Á với trên dưới cà trăm cuộc nổi dậy đòi lại tên cho đất nước mình. Nhưng Hoàng Kim Tộc vẫn đứng vững, không hề bị lung lay, cho dù đã có thời kì hoàng tộc của Đại Á bị tới 2/3 Đại Á chống lại. Từ đó cho đến tận gần đây, nhưng cuộc nổi dậy vẫn không hề chấm dứt. Nổi trội nhất là cuộc nổi dậy bởi một tổ chức vốn là cướp trên con đường tơ lụa, Bọ Cạp Máu vào thế kỉ 17. Đây là cuộc nổi dậy với quy mô lớn nhất và đã làm lung lay ngôi vị thống trị của Hoàng Kim Đế. Nhưng, như chúng ta vẫn thấy bây giờ, Bọ Cạp Máu đã thất đại. Sự cai quản của một đế chế duy nhất trên cả một châu lục trong suốt năm, sáu ngàn năm lịch sử của vương triều Hoàng Kim được nhiều nhà sử học mô tả là: “Điều kì diệu của lịch sử!”.

    Nhưng Hoàng Kim Tộc cũng có những lúc lên, xuống, tuy đa số các vị hoàng đế đều là những người nhân hậu và quan tâm đến dân chúng [ Xì ! nếu giờ mấy ông này mà không còn quyền lực thì mình chả phải viết mấy câu kiểu này ] vẫn có một số đời hoàng đế ăn chơi xa xỉ, không hề màng đến việc nước. Trong thế kỉ mười tám, sau một loạt những quyết định kinh tế sai lầm từ Hoàng Kim Đế, nền nông nghiệp lẫn công nghiệp - thủ công, khai thác lẫn thương mại đều tuột dốc [ không phanh ] Nếu ngày xưa có người hiểu khủng hoảng kinh tế là gì thì đây chính là nó đấy Điều này một lần nữa lại gây ra những phản ứng mạnh mẽ nơi dân chúng [ tức là lại nổi dậy ấy ạ ]. Để giải quyết vấn đề, vị hoàng đế trẻ tuổi năm ấy là Hoàng Kim Hoàng Trần đã ra một quyết định bất ngờ: thành lập nên Quốc Hội, cùng với vương tộc điều hành đất nước. Quốc Hội bao gồm hai viện, Viện Nguyên Lão và Viện Thành Viên. Mọi dân tộc ở Đại Á dù nhỏ hay lớn đều phải đóng góp ít nhất 1 thành viên cho Viện Thành Viên. Dân tộc nào có số dân càng lớn thì được phép kiến nghị có hơn 1 thành viên đại diện. Viện Nguyên Lão thì gồm ba mươi thành viên được bầu chọn từ Viện Thành Viên. Quốc Hội có quyền bình đẳng với vương tộc, khi Hoàng Kim Đế ra một quyết định về bất cứ vấn đề nào, Quốc Hội (tức là cả hai viện) sẽ bỏ phiếu thuận hoặc nghịch với định đó. Phiếu của Viện Nguyên Lão có sức mạnh bằng phiếu của Viện Thành Viên. Nhưng khi liên quan đến vấn đề chọn một vị Hoàng Kim Đế mới, thì chỉ có Viện Nguyên Lão mới được bình bầu. Hoàng Kim Đế khi mất đi sẽ chọn ra người kế nhiệm mình, rồi để Viện Nguyên Lão bỏ phiếu đồng ý hay không. Nếu có nhiều phiếu thuận hơn nghịch thì người được chọn nghiễm nhiên sẽ thành vị Hoàng Kim Đế tiếp theo, nhưng nếu phiếu nghịch lại nhiều hơn phiếu thuận thì đến lượt Viện Thành Viên bỏ phiếu bầu chọn trong số những ứng cử viên còn lại.

    Hệ thống quan chức của Đại Á cũng thay đổi cuộc Cách Mạng Thế Kỉ Mười Tám. Không còn hệ thống quan liêu, cha truyền con nối như thời xưa. Hiện tại, để có thể tham gia vào hệ thống quản lí đất nước, một người sẽ bắt đầu tham gia Đội, Đoàn từ khi mới bắt đầu đi học cho đến khi đủ mười tám tuổi sẽ tham gia vào hệ thống rèn luyện và đánh giá của Bộ Phận Chính Trị và An Ninh trực thuộc Ủy Ban Quản Lí Nhân Lực. Họ sau đó sẽ tham gia tuyển cử vào một bộ phận mong muốn trong chính phủ. Tất nhiên có nhiều cách khác để một người dân Đại Á hiện đại tham gia xây dựng và quản lí đất nước, nhưng cách trên là cách được chính phủ khuyên chọn trong tờ ‘ Vì Tương Lai Ngày Mai: Hãy Tham Gia Điều Hành Đại Á Ngay Hôm Nay ‘.

    Quốc Hội quản lí bộ phận Hành Pháp, Tư Pháp [ Pháp Luật nói chung ], An Ninh, Quốc Phòng, Chính Trị, Xây Dựng, Giao Thông, Hành Chính. Hoàng Kim Tộc điều hành Kinh Tế, Y Tế, Giáo Dục, Nông Nghiệp, Công Nghiệp. [ hình như vẫn thiếu nhỉ ? ]

    Hoàng Kim Đế hiện tại là Hoàng Kim Trần Phổ, người đứng đầu Quốc Hội hiện tại là ông Daha Goswami. Chủ trì Hội Nguyên Lão là ông Jihoo Kwon-taek. Người đứng đầu Viện Thành Viên là bà Đào Thanh Thủy.

    [ vẫn còn phải làm thêm một bài nữa về lịch sử thế giới, chán chết đi được ]

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 07-04-2013 lúc 08:36.

  4. #14
    Dreamy_Hunter Guest

    Mặc định

    Chương 13



    Thứ đầu tiên tôi cảm nhận được là cái lạnh.

    Cái chăn đâu rồi nhỉ ? Tối qua tôi để nó ở bên dưới chân mà ? Khều khều chân xuống phía dưới, nhưng thứ tôi cảm nhận được không phải là cái chăn vải như mong chờ mà là một cái gì đó thô và ráp. Chăn đâu rồi ? Sao lúc cần không thấy lúc thấy lại không cần vậy ? Chắc là phải tự đi lấy rồi, lạnh thế không biết ? Tối hôm qua gió mùa đông bắc về à ?

    Mắt vẫn nhắm nghiền, tôi ngồi dậy, tay quơ quơ xuống phía dưới để xem cái chăn tối qua đã bị đá đâu mất rồi. Mà sao tự dưng chỗ ngủ của tôi rộng vậy nhỉ ? Tối qua thằng Mận còn gác cả hai cái chân của nó lên cổ tôi mà, nhỏ Hường không kém cạnh cũng chèn chỗ tôi mà ngáy khò khò ( nhưng vẫn thường hay bao biện rằng “ tao không ngáy, tao chỉ thở to mà thôi “ ). Kệ, chắc thằng Mận rơi xuống dưới đất luôn rồi. Nhưng bực thật, cái chăn đâu rồi !? Đừng bắt tôi phải lội xuống đất đấy nhé ! Nhưng quả thật, tôi quơ tay đến đâu cũng chỉ thấy không khó ẩm và lạnh tới đó. Và cả không gian cũng như đã rộng ra qua một đêm. Tối qua bốn người ngủ trên cái phản be bé, dưới cửa số đối diện với cái tủ âm tường rất to, chỉ cẩn khi tỉnh dậy, nhoái người xuống một tí là chạm vào cái tủ này ngay. Nhưng giờ thì lại chẳng có cái tủ nào cả... Thôi đành mở mắt ra vậy.

    Trời vẫn còn tối, ánh sáng mờ mờ, xanh xanh. Chắc bây giờ mới chỉ chừng năm giờ sáng gì đó, thảo nào lạnh vậy. Cái tủ âm tường đã biến mất, thay vào đó là một bức tường đá, và rơm. Tôi hình như đang nằm trên một cái sàn đá, quần bò và một cái áo phông cũ thay cho bộ đồ ngủ tối qua. Thôi, chắc cái chăn vải biến mất rồi, ngủ tiếp thôi.





    Năm phút sau, tôi nhận ra rằng cái tủ âm tường đã hoàn toàn biến mất.

    Tôi đang ngủ trên một cái sàn đá.

    Tôi không đang mặc bộ đồ ngủ tối qua mà là một bộ quần áo tôi chưa từng biết tới.

    Và rơm.

    RƠM.

    Rơm.

    Sàn đá.

    Tủ âm tường
    .
    ..

    ….
    ….
    TÔI ĐANG Ở CHỖ QUÁI NÀO THẾ NÀY !?

    Thở đều. Thở đều lại nào. Đang mơ thôi. Mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi. Ngủ đi. Sáng mai dậy là mọi việc lại trở về như cũ hết.

    Thở đều.

    Thở đều.

    Nhưng làm sao một người có hể ngủ lại được khi cái sự thật rằng người đó đang ở một nơi xa lạ và lạnh lẽo và rất giống một cái tù giam đang chằm chằm nhìn họ ? Cảm giác như rằng một nửa bên não của tôi đang muốn từ chối tất cả, bảo tôi rằng tôi phải thở đều và ngủ đi. Còn phần còn lại thì như đang muốn hét lên một cách sợ hãi và nói rằng tôi nên thử đập đầu vào mấy cái tường đá này xem nó có thật là đá không.

    À. Thực ra hai mảng đó là một.
    Mảng thứ hai thực ra lại bình tĩnh. Nó bảo rằng chuyện này đang xảy ra đấy. Hãy chấp nhận thế đi.

    Tôi biết rằng cho dù có mảng não thứ hai đó, tôi vẫn sẽ mất nhiều năm tháng để có thể nuốt trôi cái sự thật này vào mảng não còn lại. Bởi vì nó đang thét gào một cách sợ hãi.

    Thở đều. Thở đều.

    Cái phổi này ! Thở đều không thì bảo !

    Nhưng khi tôi còn đang bận rộn chỉnh đốn những thứ tôi vốn không thể kiểm soát, một giọng nói từ xa vọng tới, kèm theo một ánh đèn le loi. Cái hầm đá này không chỉ lạnh, nó còn rất tăm tối, với ánh sáng lờ mờ sẵn có mà tôi đoán là ánh trăng rọi đến từ xa xa.

    - Thằng trời đánh nào ở trong này thế ?!

    Giọng nói như đến từ một người đàn ông râu ria, cọc cằn và lùn tịt. Một bàn tay vừa cục mịch vừa thô ráp xuất hiện nơi xa xa phía trái. Nó ngày một đến gần hơn cho đến khi tôi nhìn rõ người đàn ông trong một bộ áo lính cũ sờn. Hắn ta thấp như một cái bàn uống trà, mặt mũi ẩn hiện manh nha trong ánh đèn dầu và ánh trăng. Tim tôi như dừng lại khi nhìn thấy kẻ đó. Như rằng có một mảng não thứ ba đang hoạt động, báo trước về một điều gì đó rất rất không ổn.

    Như rằng việc tên này đang mặc mộ bộ áo lính kiểu xưa, với thắt lưng quanh cái thùng nước lèo to tướng và cái mũ có vẽ hình một con voi không mắt thay vì một bộ quần áo thực sự đang nói lên một điều gì đó rất hiển nhiên. Như rằng tôi đã...

    Không ! _ Mảng não đầu tiên thét lên _ Không đời nào. Chuyện đấy là hoàn toàn không thể. Không. Không. KHÔNG !

    Nhưng trước khi mảng não thứ hai kịp đáp trả, tôi nhận ra tôi đã đúng về một thứ. Song sắt, tôi đang đứng sau một song sắt. Kẻ lạ mặt kia đã đến ngay trước mặt tôi. Ánh đèn dầu nhạt nhòa đủ để chiếu sáng một phần nào khung cảnh của cái hầm đá lạnh lẽo này. Nó còn phản chiếu những cái song thẳng đứng và chắc chắn trước mặt tôi.

    Tên kia nhìn tôi.Hắn mở miệng rồi một nụ cười xuất hiện, như mèo gặp mỡ. Hắn quay mặt về phía bên trái_ nơi hắn vừa bước đến từ_ và hét lên:

    - Này Đan. Nhìn xem hôm nay ông Trời cho cái gì vào rỏ của chúng ta này !

    Tôi im lặng như tờ. Đáng lẽ tôi nên làm gì đó. Nhưng khi bộ não của tôi còn đang bận bịu tiêu hóa sự thật rằng tôi đang ở sau những thanh song sắt khiến đôi bàn chân đờ hẳn ra. Chỉ chừng vài giây sau, một gã mới đi vào, cũng cầm trong tay một cái đèn dầu. Hắn cao, lảnh khảnh như một trong những cái song sắt ở đây vậy, nhưng có phần gãy gọng và hơi gù. Kẻ này ăn mặc hệt như tên lùn kia. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là việc hắn không đi một mình. Mà bên trái hắn, đi chậm hơn hắn hai bước là một người phụ nữ. Mụ ta mặc áo đỏ chét, như màu son môi của cô tôi vào một ngày nắng đậm. Và cho dù nơi đây vẫn còn hết sức u tối, ( hai cái đèn dầu vẫn không thấm vào đâu với nơi mà tôi mới nhận ra là rất rộng này ) bộ cánh đỏm dáng của mụ vẫn thật chói lóa. Áo còn thêu mấy con thỏ màu hồng, màu trắng, bướm bay cò nhảy. Tưởng như mấy cái đó là một sự cố gắng hết cỡ để mọi người không nhìn vào khuôn mặt bè và cái cổ béo múp.

    Vâng, chính tôi cũng đang tự hỏi làm sao mà đúng lúc đó tôi lại có thể quan sát nhiều như vậy. Như rằng bên cạnh nỗi sợ hãi đang bùng nổ ở mảng não đầu là sự bình tĩnh tính toán của mảng não hai. Chúng cùng lúc làm hoạt động, khiến tôi cứ như một con sâu không hơn không kém, đờ ra như tượng.

    Mụ đàn bà cũng nhìn tôi và bắt đầu cười. Tên cao kều lại không nói gì, chỉ im lặng cầm cái đèn của hắn.

    - Quả là trời cho, Toan.

    Giọng của người phụ nữ ấy trầm hơn tôi tưởng nhiều. Như kiểu một người mẹ đang vỗ về đứa con bằng một câu truyện thần tiên sai lệch.

    - Đúng lúc nữa chứ Đan, phiên chợ chỉ hai tiếng nữa là mở cửa rồi. Con bé này có thể mang ra ngay lập tức. Chúng ta thiếu một mạng sau khi con bé kia trốn đi.

    Giọng trầm ấm nhưng nụ cười thì không hề ấm áp, như tiếng khục khục của nồi nước bị chèn ép đang sôi:
    - Hi hi hi. Nhưng quần áo của nó đang mặc thì không thể chấp nhận được. Kiểu quần áo gì vậy ? Vừa kì quặc lại bó sát. Chẳng lẽ nó từ trên trời rơi xuống sao.
    - Vậy thì nó từ đâu ra ?_ Tên cao kều mở lời lần đầu tiên, giọng như bị cảm lạnh lâu năm.

    Cả ba kẻ kia nhìn nhau, rồi chầm chậm quay lại nhìn tôi như một đoạn phim quay chậm. Tôi, vẫn đang đờ ra như một con sên, nhìn lại họ. Hai mảng não vẫn tiếp tục cố gắng nuôi trôi thêm vài ý tưởng nữa. Ví dụ như là việc ba kẻ này hình như đang nói đến việc bán tôi trong một phiên chợ.

    Bỗng dưng cái hầm đá, à không, cái nhà giam này không còn lạnh nữa. Nó trở nên quá ấm cúng cho cái người tôi đang bỗng dưng giảm nhiệt độ. Không cần gương, tôi cũng có thể biết rằng máu đã rút hết khỏi mặt tôi. Và tôi chấp nhận điều từ nãy giờ tôi vẫn cố gắng không nhận ra.

    Tôi đã quay về một khoảng thời gian trước cái hiện tại tôi từng biết đến. Bây giờ, cái sự thật là tôi đang ngồi một cách ngu ngốc trên một nền đá trong một cái tù giam trước ba kẻ lạ mặt có ý muốn bán tôi _ một con bé rơi từ trên trời xuống _ trong một phiên chợ chỉ còn hai tiếng nữa là bắt đầu đã trở thành cái hiện tại duy nhất. Tôi biết đây không là mơ. Vì cái lạnh của nền đá lá thật. Cái cảm giác từ một bộ quần áo tôi chưa từng biết tới là thật. Là ánh đèn kia, vừa ấm nóng vừa lạnh lùng cũng là thật. Năm giác quan của tôi đang hoạt động, và chúng nói đang báo cáo cho tôi cái sự thật này.


    - Nó từ đâu ra không phải là điều quan trọng _ Mụ nói với giọng điệu ‘ mọi chuyện đến đây là hết, không bàn cãi gì nữa ‘ _ Nhưng nó đã rơi vào tay chúng ta tức là ông trời muốn thế. Hoặc con nhỏ này bị ngu, đầu óc không đuợc bình thuờng.

    - Nếu nó bị ngu thật thì sẽ không ai mua đâu. Chẳng có kẻ nào muốn mua một con bé bị bệnh ngu về cả.

    Mụ già có vẻ bắt đầu bực với tên lùn, nhưng mụ cũng không nói rằng hắn nói không đúng. Mụ quay lại nhìn tôi, tôi nhìn mụ. Hai bên nhìn nhau. Mắt hơi giật, mụ hỏi:

    - Mày là ai ?

    Tôi mở mồm, muốn nói một câu gì đó. Nhưng thực sự, tôi phải nói gì bây giờ ? Nói gì cũng đuợc, trừ cái câu mà tôi nói ngay sau đó:

    - Tôi không ngu.

    Và mụ với hai tên kia bắt đầu cuời, lần này cả tên cao khèo cũng tham gia:

    - Thấy chưa, nó có ngu đâu. Cứ để nó đấy, hai giờ nữa mang ra chợ. Cứ bảo nó là dân man di mọi rợ không biết cách ăn mặc của nguời Đại Á.

    - Nhưng...

    - Không nhưng nhị gì hết. Đi làm việc đi !

    Thế là mụ ta đi thẳng luôn, tên cao khều phải đi theo cầm cái đèn để soi đuờng cho mụ. Tên béo đứng nhìn tôi trong chốc lát, nhưng rồi hắn cũng đi luôn. Ánh đèn cuối cùng cũng biến mất. Một lẩn nữa chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ánh trăng. Tất cả xảy ra như một giấc mơ. Như rằng cái việc ba kẻ kia vừa mới buớc tới, những gì chúng nói tất cả chỉ là một cái ảo ảnh do bộ não mệt mỏi của tôi làm ra. Tôi nhìn vào nơi mà tôi biết những cái song sắt đang đứng. Run rẩy, đưa tay ra. Chúng lạnh lẽo, có lẽ còn hơn cả cái sàn. Và chúng nói với tôi rằng không, đây không phải là một giấc mơ. Bở cái lạnh tê da tái thịt ấy khiến tôi rợn xuơng sống. Chỉ lúc đó, tôi mới nhận ra tôi đã uớt hết lưng áo.

    Phải ra khỏi đây. Ngay lập tức. Trước khi cái phiên chợ kia bắt đầu.

    Giờ thì nỗi sợ hãi về việc tỉnh dậy ở một nơi xa lạ đã biến mất, thay thế vào đó là một nỗi sợ hãi mới. Tôi đã tỉnh dậy ở một nơi quá tệ hãi: một ổ buôn người. Đến thế kỉ mười tám nó mới thực sự được dẹp bỏ hòan toàn. Vậy thì có lẽ giờ tôi đang ở trước thời đó. Không biết là có quá xa không, nếu chừng những năm đầu tiên sau công nguyên thì hết sức là hỗn lọan.

    Hai tay cố gắng hết sức bẻ, kéo, đập, hai chân thì đá hết lần này đến lần khác. Nhưng những chấn song vẫn giữ nguyên vẹn vị trí cũ của chúng. Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Tim đập như điên, bàn tay dần mỏi nhừ, chỉ còn cách tìm một đường khác để thoát ra. Tôi bỏ mấy cái song, đi về phía bên trái, tay trái giơ ra trước để định vị các vật trước mặt trong bóng tối mịt mùng. Trên đường đi tay phải phát hiện ra cái cửa song. Nó không có ổ khóa, chỉ có một cái xích to lớn và chắc chắn quấn xung quanh rồi thắt nút ở phía cuối cùng, đòi hỏi một kẻ có sức mạnh hơn bình thường để có thể tháo ra.

    Không... không tốt rồi. Thực sự là rất không tốt rồi. Tôi phải làm gì bây giờ. Tao không thể nào tháo nổi cái xích này cả, tôi vừa không đủ sức, vừa không thể thấy rõ cái nút thắt trong cái bóng tối đáng sợ này. Tay run run, tôi một lần nữa chạm vào rồi cố gắng dùng xúc giác để xem còn bất cứ cách nào mà mở được cái nút xích này ra không. Cái xích có lẽ to bằng cổ tay tôi, nó được quấn một cách cẩu thả, nhưng vì nó quá to, những cái quấn vốn cẩu thả này cũng trở nên hết sức chắc chắn. Tôi men theo cái vòng quấn thứ năm xuống phía dưới, nơi có cái nút thắt. Tim như nghẹn lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi ra tìm ra cái nút thắt đó, tôi như mong ước rằng những kẻ này đã quên hay vô tình không buộc nút. Nhưng khoảnh khắc đó không giữ được lâu. Cái nút thắt, nó cũng chẳng có gì là phức tạp hơn cái dây xích, nhưng kích thước của nó đã đổi lại cho nhược điểm ấy, khiến cho tôi thậm chí không thể nhấc nó lên để có thể nheo nhìn cho rõ hơn.

    Nhưng mình không thể không làm gì đó được ! Thử mở cái này ra xem, cứ thử đi rồi tính sau. Tay run rẩy như biết nhiệm vụ phía trước là bất khả thi, là rằng thời gian hai tiếng đang trôi qua rất nhanh và ánh sáng lòa nhòa của buổi bình minh bắt đầu chiếu qua cái cửa sắt quá nhỏ để chui qua trên tường kia thay cho ánh trăng. Tôi cố gắng nâng cái nút lên, nhưng tất nhiên là không được, đành thử tìm ra vị chí chính xác của nơi buộc nút rồi từ từ tháo nó ra như đang tháo một cái nút dây giày khổng lồ. Cái vị trí đấy không quá khó để tìm, đặc biệt khi bộ não tôi trong lúc ấy đang làm việc quá sức để trấn áp nỗi sợ hãi và để nhớ lại hàng trăm lần tôi vô thức tháo dây giày mà thậm chí không cần nhìn đến nó. Nhưng dây giày không nặng như thế này, nó mượt hơn và có thể tháo ra với một cái kéo ở một đầu dây. Ừ thì tôi đã tìm cái đầu dây để kéo rồi đấy, nhưng tôi làm sao có thể dùng cái sức cỏn con của mình để kéo nó ra đây.

    Cố gắng, tôi phải làm được. Tôi. Phải. Làm. Được.

    Một tay giữa cái nút để lấy đà, tay còn lại kéo, kéo thật mạnh về phía trước. Lần đầu tiên không được, làm lại. Lần thứ hai không hiểu sao bàn tay lại đẫm mồ hôi cho dù cái lạnh ở nhà đá này không hề thuyên giảm, tay tôi bị trượt khỏi cái dây xích, làm lại. Lần thứ ba không được, làm lại. Lần thứ tư không được, làm lại. Lần thứ năm móng tay cứa xích, có cảm giác đả gãy móng nhưng do chưa đủ ánh sáng nên không thể thực sự nhìn thấy gì, làm lại. Lần thứ sáu không được, làm lại. Lần thứ bảy...

    Thực ra là không có lần thứ bảy nào cả, vì ở đằng xa, một cái cửa đã mở ra. Nó mở ra một nguồn sáng, khiến tôi nhìn thấy được cái hành lang bằng đá trước nhà tù này. Và từ nguồn sáng mà tôi đoán là một cánh cửa đó hai tên mặc đồ lính lúc nãy lại xuất hiện. Tim tôi như rơi xuống. Hai bàn tay bỏ lỏng cái xích, giơ ra trong thinh không trước hai cái song sắt một cách vô định. Hai tên đó tới chỗ tôi sao thật nhanh. Tên béo lại cười, như một con mèo nhìn miếng mỡ ngon lành trước mặt:

    - Đi thôi con kia.

    Tôi nghĩ mình đang nằm mơ, vì tất cả mọi thứ phải là một giấc mơ. Chuyện này không thể không thể không thể nào xảy ra được. Không thể !

    Tên cao kều vẫn mở cá cửa ra một cách đơn giản như tôi tháo nút dây giày. Chỉ một tiếng ‘kịch’ đơn giản và cái dây xích rơi xuống, cánh cửa tù mở ra như nó chưa từng bị đóng vào, mong mảnh như một cửa làm bằng giấy. Hắn với tay vào, bàn tay xương xẩu và cũng dài hơn bình thường, nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo ra. Tôi kêu lên, một âm thanh khó hiểu, như là sự trộn lẫn giữa sự sợ hãi và nỗi tức giận. Tên béo thì cười, tên cao kều không nói gì, kéo tôi đi về phía cái cửa bên trái.

    - THẢ TÔI RA !

    Tôi hét lên, không chỉ một lần. Tên béo chỉ cười, tên cao kều không nói gì. Hắn khỏe, thực sự rất khỏe.Cho dù tôi có cố gắng chống lại, cố gắng bám vào cái gì đó hay cố gắng cọ chân vào nền đá để giữ bản thân lại. Nhưng hắn chỉ cầm hai cổ tay tôi bằng một tay và kéo đi.

    - Xin... xin hãy thả tôi ra.

    - Im lặng đi.

    Tên béo nói. Giọng nói không còn chút cười đùa. Nhưng hắn vẫn giữ nụ cười đểu cáng trên mặt. Và nụ cười đấy khiến tôi buộc phải im lặng.

    Gào thét, kêu la thì có được gì đâu ? Nhưng tôi vẫn muốn được gào lên, được thét lên để thỏa mạn sự sợ hãi. Nhưng trước khi tôi có thể mở miệng một lần nữa, cánh cửa đã ở trước mặt và tôi bắt gặp thế giới bên ngoài kia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 07-04-2013 lúc 08:31.

  5. #15
    Dreamy_Hunter Guest

    Mặc định

    Chương 14



    “ Dậy mau ! “
    Giọng nói đanh tai nhức óc không thể nhầm lẫn là của Mụ Cóc khiến tôi chậm chạp mở mắt. Chị Hồng đứng bên cạnh, lay lay tay tôi một cách thúc giục.

    Nhưng có vẻ như tất cả các nha đầu a hoàn hay người hầu khác đều đã thức giấc rồi, cho dù bây giờ bên ngoài trời vẫn tối mịt. Theo tôi đoán thì giờ mới chừng bốn năm giờ sáng gì đấy. Và tôi thì vốn là một kẻ quen ngủ nướng đến phút cuối cùng mới dậy mặc đồ đi học. Nhưng bây giờ thì việc đó đã không còn. Nói đúng hơn là tôi đã không còn đi học nữa, vì giờ tôi đang làm người hầu trong cái gia đình đáng ghét này.

    Có lẽ tôi nên dậy, kẻo khỏi ngủ tối mai luôn nếu Mụ Cóc bắt tôi phải lau lại toàn bộ gian đại sảnh hay tất cả các hành lang như mụ đã làm với mấy đứa khác hôm trước. Chúng chỉ vô tình chạm vào mụ khi đang mang đống chăn màn mới giặt xong vào. Đó là một cái hành lang bé tí, nhưng khi đã chạm tới Mụ Cóc thì coi như mất một đêm ngủ.

    “ Dậy đi em... “ _ Chị Lý Hồng nói như van nài.

    Tôi ghét cái nơi này.





    Mụ Cóc tất nhiên có một hình phạt tương xứng với việc tôi đã dậy muộn: dọn cái chuồng phân. Nghĩ tới là muốn nôn ọe.

    Tại sao trong tất cả các gia tộc hay gia đình giàu có đi mua người hầu ở cái chợ hôm ấy, tôi lại bị Mụ Cóc chọn cơ chứ ?

    Mụ Cóc là quản gia của nhà này, một gia tộc danh giá nào đó ở thành Lổ Coa. Đừng hỏi tôi cái thành này ở đâu. Vì tôi mù lịch sử địa lí.

    Vâng, lịch sử địa lí. Tức là cái mảng mà lịch sử và địa lí cùng đứng với nhau. Nó học về sự thay đổi của các vùng khác nhau trong Đại Á. Đa số là sự thay đổi tên từng vùng là chính. Vì mấy ông Hoàng Kim Đại Đế có một sở thích rất độc ác là mỗi khi có một ông mới lên ngôi, ông đó sẽ bắt đầu đi đổi tên vùng. Một thành phố có thể tên A ngày hôm nay và được đổi tên là B ngay ngày hôm sau. Và. Tất. Cả. 114. Ông Hoàng Đế. Đều. Làm. Vậy.

    Tôi rất rất căm thù lịch sử địa lí. Cái thành phố này hình như ở đâu đó phía tây. Khi tôi bị bắt về nhà này, tên béo kia đã bịt mắt tôi, khiến tôi không thể nào biết được đường mình đang đi. Chỉ trong chút giây lát để ăn tôi mới có thể nhìn ra ngoài xe ngựa và mỗi lần như vậy, phong cảnh thay đổi xòanh xọach. Tôi ít nhất cần một tấm bản đồ để định vị mình đang ở đâu. Những người hầu khác thì biết thành phố này đang ở đâu đấy, nhưng họ dùng toàn tên gọi của các vùng thời này thì làm sao mà tôi hiểu được. Nhưng tất nhiên là một người hầu không được phép động vào bất cứ loại văn thư nào, những thứ đấy chỉ dành cho các vị công tử và tiểu thư của gia đình này cũng như là những người đứng đầu dòng họ.

    Nhưng tôi đang dự tính bỏ đi, chạy trốn, đại loại vậy... và tôi tất nhiên là cần một tấm bản đồ.

    - Linh...

    Tôi không mắc nợ cái gia tộc này như một số người hầu khác, tôi cũng không có gì nhiều để mất. Tất nhiên suy nghĩ về việc đi ra khỏi bốn bức tường tuy ngột ngạt nhưng an toàn của một dòng họ danh giá đến thế kỉ 17 tất nhiên là khiến tôi sợ vãi linh hồn. Nhưng nếu bạn phải sống trong một cái nơi thế này, bạn có rất rất nhiều lí do để ra đi.

    - Linh !

    Tôi cũng từng đi du lịch với bạn bè rồi mà, cũng không khó lắm... Tất nhiên là giờ tôi hoàn toàn nhẵn túi, không thể đọc chữ Việt cổ, không biết gì về địa lí thời này, luật cấm sử dụng và tàng trữ vũ khí trái phép vẫn chưa tồn tại, tôi chưa bao giờ thực sự bước ra khỏi Việt Nam nửa bước trong khi tôi giờ đang rất chắc chắn tôi không còn ở trong Việt Nam nữa...

    Nghĩ lại, có lẽ tôi nên ở lại nhỉ ?

    - LINH !

    - Á !

    Chị Lý Hồng nhìn tôi một cách chăm chú, như rằng có thể tôi lại một lần nữa suy nghĩ mông lung trong lúc làm việc. Cả hai đang ở chỗ giặt rửa và phơi phóng tại khu vực của những người hầu. Cái sân sau này hòan toàn thuộc quyền quản lí của Mụ Cóc. Nó là nơi làm việc, ăn uống, giặt giũ, nói chung là tất tần tật những thứ người hầu trong gia đình này phải làm.

    - Em nghĩ gì mà lâu vậy, từ nãy giờ cứ nhìn chăm chú vào cái chậu nước như ý nghĩa của cuộc sống được viết vào trong đấy vậy _ chị Lý Hồng mỉm cười nghẹo tôi.

    Tôi cười trừ:

    - Em... em xin lỗi.

    May là chị Lý Hồng chứ không phải ai khác bắt gặp tôi suy nghĩ mộng lung trong lúc đang làm việc. Tôi cùng chị đang phải rửa sạch hết mười ba bộ đồ ngủ của mười ba chị tiểu thư nhà này. Sau đó thì phơi chúng lên rồi chạy vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa cho mười ba cô tiểu thư, hai chục cậu quí tử cùng một bà già, chín cô vợ và ba ông tướng. Việc đơn giản ấy mà.

    Tôi nhẹ thở dài rồi quay lại với cái áo làm lụa hồng lượt là. Lụa thượng hạng, tất nhiên, phải giặt bằng tay một cách cẩn thận, không được vò quá mạnh hay rũ quá tay. Chị Lý Hồng nhờ tập trung vào công việc nên từ nãy đến giờ đã giặt gần hết đống của mình, còn tôi vẫn chỉ mới ở cái thứ hai. Chị nhìn qua, mỉm cười ái ngại:

    - Em cần chị giúp không ? Nhìn em làm khó khăn quá.

    Mà quá khó rồi còn gì. Nhà tôi có bộ đồ bằng lụa thượng hạng nào như mấy cái này đâu, tôi chưa từng mặc đồ gì bằng lụa ấy chứ. Chị Lý Hồng vào ngày đầu tiên dạy tôi cách giặt đồ lụa thế nào nhưng sau hai tuần tôi vẫn chưa thực sự thành thạo, cứ phải chậm chạp vò từng tí một.

    - Không cần đâu chị, em... em làm được mà...

    Chị Lý Hồng khẽ nhăn mặt, chị chà tay cho hết bọt rồi nhìn qua tôi. Tôi cố gắng như đang chăm chú lắm, để chị hiểu là tôi ổn cả. Nhưng chỉ cần chị Lý Hồng quan sát trong mười giây là toàn bộ màn kịch đổ bể hết, đặc biệt khi tôi vừa suýt nữa làm rách cái áo lụa hồng. Chị cười cười còn tôi thì bẽ hết cả mặt.

    - Chị giặt giúp em ba cái nhé ?

    - Vâng.. vâng ạ _ Tôi lí nhí trả lời.

    Thôi thì, có người muốn giúp mình thì mình cũng không nên khước từ họ. Nói vậy thôi, nhưng nhờ chị Lý Hồng mà chồng quần áo lụa của tôi vơi đi nhanh chóng. Do lụa không thể phơi dưới nắng như các loại vải khác, tôi phải mắc chúng lên trong bóng râm của cây đa đại thụ trong khu vực sân sau này. Nó giống như một cái ô khổng lồ, cực kì thích hợp. Thời này chưa có mắc hay kẹp nên khi phơi đồ lên, hai chị em phải dùng dây để giữ những bộ quần áo lại không cho chúng bay đi. Những bộ áo lụa bảy màu bay nhẹ nhàng trong bóng râm, như chúng là những con bướm đang thư giãn dưới bàn tay của ai đó.

    Làm xong là vừa đến gần giờ ăn trưa. Và khi tôi nói ăn trưa, tức là tôi đang nói đến lúc các vương tôn quí tộc trong gia đình này đi ăn, chứ người hầu thì phải chừng ba tiếng sau mới bắt đầu. Vừa phôi giặt quần áo xong là hai chị em chạy thẳng tới phòng bếp mà chuẩn bị bưng bê. Một bữa trưa của gia đình này gồm ít nhất năm mươi món mặn khác nhau, ba mươi loại rau tất cả, mười hai loại súp cho từng thành viên và chừng vài chục kí hoa quả các loại để làm tráng miệng. Đặc biệt là Hồ Quí Lữ _ mẹ của Hồ Quí Trừng _ người đứng đầu toàn bộ gia tộc này luôn muốn ăn cùng với toàn thể con cháu chút chít, nên ba bữa cơm của nhà này đều được ăn tại một cái bàn lớn đặt tại khu nhà chính giữa.

    Khi tới bữa, các gia nhân phục vụ sẽ khiêng cái bàn làm từ gỗ trầm ra khu nhà chính, phủ một tấm vải thêu hình con phượng có màu tím lên trên ( đây là biểu tượng của dòng họ Hồ này ) rồi bày thức ăn ra. Mỗi người trong gia đình này từ khi sinh ra đã được phân cho một chỗ ngồi riêng, và chỉ khi họ trở thành quan to hay thắng ai đấy trong mấy vụ đánh nhau thì mới được thay đổi chỗ ngồi, thường là gần về phía đầu con phượng hơn.

    Tất nhiên là ngày hôm đấy chẳng có gì nhiều để nói. Chị Lý Hồng và tôi được phân công bày dọn bàn với chừng mười lăm người hầu khác, từ sáng tới giờ tôi chẳng được ăn cái gì cả, đang bưng đĩa thịt rán thơm nức thật là quyến rũ mà. Ước chi tôi có thể ăn một miếng nhỉ ? Một miếng gặm nhỏ thôi...

    - Linh ! _ tiếng chị Lý Hồng ngay sát bên tai làm tôi giật cả mình, chị ấy đến bên cạnh tôi từ lúc nào mà tôi không biết _ em đang định làm gì vậy ? Tổng quản gia đang đứng nhìn em từ nãy đến giờ kìa, cẩn thận bị mụ đưa ra đánh đòn để làm gương cho mấy người hầu khác đấy.

    Lời chị nói nghe như sấm đánh ngang tai, tôi he hé nhìn mắt qua trái, Mụ Cóc đúng là đang nhìn trừng trừng về phía chúng tôi. May mà có chị Lý Hồng:

    - Cám ơn chị nhé.

    Chị chỉ cười mỉm, rồi để bát canh sườn nghi ngút khói lên bàn trước khi rút lui về phía sau. Tôi làm theo, và phải làm nhanh, vì vừa lúc tui bước giật lùi ra đằng sau theo đúng lễ nghi thời này, các gia chủ của gia tộc Hồ bước vào. Như bình thường, người bước vào đầu tiên là Hồ Quí Trừng.

    Với tư cách là người đứng đầu gia tộc, người đàn ông cao hơn mét chín này luôn đi trước tất cả, kể cả mẹ mình. Hồ Quí Trừng là một Võ quan trong triều, đứng hàng Mộc. Mặt vuông vức, hàng lông mày rậm rạp khiến khuôn mặt như tối đi. Hơn nữa, người đàn ông này gần như không bao giờ cười khiến cho người nào nhìn vào cũng thấy khiếp sợ. Người duy nhất mà Hồ Quí Trừng không tỏ ra thái độ khinh thường là mẹ mình. Đến cả hai người anh em của ông cũng gần như thích tránh xa người anh cả này hơn. Tôi từng một lần bị phái mang đồ ăn đêm đến cho ông này, sợ bắn người. Lúc đi vào thấy ổng đang ngồi lau cái trường kiếm của mình, mắt lườm tôi như tôi là kẻ thù khiến tôi suýt chút nữa là đổ cả bát súp. May thay là từ đó tôi chẳng bao giờ phải đến gần Hồ Quí Trừng nữa.

    Chị Lý Hồng thì khác, hình như rất được người này quí mến, thường xuyên được yêu cầu mang đồ đến cho Hồ Quí Trừng. Có lẽ vì vậy mà hai bà vợ của ông này không thích chị Lý Hồng lắm. Mụ Cóc nghe lời họ thường hay bắt chị làm những việc như một thân một mình lau rửa hết toàn bộ đống chén bát khổng lồ của gia tộc này đêm hôm qua làm chị mất hết cả ngủ. Tôi cũng lẻn ra làm giúp chị ấy nhưng chị nằng nặc không cho, cuối cùng tôi phải về lại. Nhưng chị ấy cũng có thể nói là có sức thật, sáng hôm sau vẫn có thể dậy đúng giờ và làm việc như thường. Tưởng như nụ cười mỉm chi không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của chị ấy.

    Đi theo sau Hồ Quí Trừng là Hồ Quí Lữ, một người đàn bà nhăn nheo, nhỏ thó, thích quát người khác, đặc biệt là các người hầu. Lũ con cháu của bà già này lúc nào cũng cười cười quanh bà già, nhưng lúc về phòng riêng thì... Tôi có hôm phải mát-xa chân cho cô nàng Hồ Liên Hương, cô này phàn nàn liên hồi về bà của mình với cô bạn từ một gia tộc khác trong thành. Nào là “ mụ cứ cằn nhằn về việc tao không biết cách chọn màu sắc cho quần áo. Trong khi đó bả cứ mặc một màu quanh năm, đúng là rỗi hơi “ hay là “ bả chết càng sớm càng tốt, bố tao lên đứng đầu rồi thì tao chẳng phải sợ ai nữa. Trừ khi tên kia trở về “.

    Thậm chí bây giờ khi đang bước vào bàn ăn, Hồ Quí Lữ vẫn tiếp tục cằn nhằn về việc cái cửa sao mà mở lâu thế với con trai cả của mình. Ông này thì có vẻ nghe rất chăm chú. Đi theo hai người là bầu đoàn thê tử của ông này, người em thứ hai Hồ Quí Lâm và người em út, Hồ Quí Tường. Họ đi vào theo hàng, như một đoàn vịt đủ màu sắc và hình thái đang đi diễu hành. Luật lệ duy nhất của cái nhà này là cho dù có định làm gì, định đi đâu, phải luôn có mặt vào bữa trưa và bữa tối đầy đủ. Tuy vậy, hiện giờ có năm người đang vắng mặt.

    Và điều này tất nhiên là không thoát khỏi tầm mắt của mụ già. Ngoại trừ hai chỗ ngồi bên phải mụ già là đã trống từ khi tôi đến đây, còn ba chỗ nữa không có người ngồi. Ba chỗ đó vốn là của bà vợ thứ năm của ông Hồ Quí Lâm, bà Đan Thanh và hai người con của họ, Tiểu Thuyết và Tiểu Tuế. Ba mẹ con bỗng dưng biến mất trong giờ ăn trưa vốn rất nghiêm ngặt này thực sự là khiến người ta phải nhíu mày suy nghĩ mà. Đặc biệt là khi bà Đan Thanh là một trong những người hay xun xoe bà mẹ chồng nhất. Hai cô con gái thì chắc chắn không phải thuộc loại tiểu thư ngỗ nghịch chạy đi chơi. Nói đúng hơn là hai cô này thích sống trong bốn bức tường của phòng mình và thêu thùa gì đó hơn là tận hưởng cái mùa xuân mà họ đang thêu về.

    Là một trong những người hầu đứng ở góc, tôi phải cụp mặt xuống và không được ngẩng lên. Nhưng không cần nhìn cũng có thể nhận ra những cái liếc trao đổi suy nghĩ giữa những người trên bàn lớn đầy thức ăn. Họ không nói gì, một số chắc chắn là cũng đang cụp mặt xuống như tôi, số còn lại thì chờ đợi ông Hồ thứ hai mở miệng giải thích cho sự biến mất của vợ con mình hoặc là ông Hồ thứ nhất quyết định xem họ có nên ăn hay không.

    Nhưng trước khi bất kì ai có thể nói gì, một tiếng ngựa hí rõ to bỗng dưng vang lên từ cửa. Và tiếng vó ngựa dữ dội ngày một gần hơn, như rằng có ai đó đang cưỡi ngựa chạy thẳng tới trước khu nhà chính. Phản ứng bằng bản năng, mọi người trong gian phòng ngước nhìn ra cửa. Các gia nhân như tôi nhân dịp này cũng ngẩng mặt lên để xem có chuyện gì. Từ khóe mắt mình, tôi thấy Hồ Quí Trừng đã đặt tay lên cán kiếm của mình, khuôn mặt như tối sầm lại. Như rằng ông ra biết rằng người cưỡi ngựa đó là ai.

    Cho dù người đó có là ai đi nữa, tôi cũng phải nói rằng kẻ đó cũng phải là kẻ có gan. Vì gia tộc họ Hồ có ba đứa con trai đều là làm Võ quan trong Hoàng Kim triều. Tuy chỉ có Hồ Quí Trừng là làm đến hàng Mộc, nhưng họ phải nói là có thanh có thế trong triều và là gia tộc duy nhất có ba người con làm việc trong triều đình. Gia đình quân sự này nguyên tắc rất chỉnh chu, kẻ phạm phải bị đuổi ra khỏi nhà là nhẹ, nặng hơn thì tôi không dám nói, chỉ mới được chị Lý Hồng và một số gia nhân khác kể cho nghe.

    Tiếng vó ngựa rồi cũng dừng lại ngay trước gian nhà. Tôi cá là nếu đã là gia đình khác thì họ đã đổ xô ra xem rồi, nhưng với gia đình này thì không. Họ vẫn tiếp tục ngồi đấy, chỉ nhìn ra ngoài. Từ chỗ tôi không thể thấy gì cả. Nhưng tôi đoán là một người một ngựa mà thôi. Hồ Quí Trừng đứng dậy, tay phải vẫn để lên đai trường kiếm nạm vàng lúc nào cũng kề bên và đi ra khỏi cửa. Hai người em trai của ông cũng đứng dậy, họ cũng để tay lên hai cây kiếm của mình rồi đi ra cửa để xem kẻ quấy rỗi bữa ăn trưa của gia tộc họ Hồ là ai.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 07-04-2013 lúc 08:29.

    ---QC---


Trang 3 của 19 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status