TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 62 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 307

Chủ đề: Bàn về Tam Quốc

  1. #6
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    82
    Xu
    0

    Mặc định

    Tại hạ tìm thấy 1 bài ở trên Vietimes
    http://vietimes.vietnamnet.vn/vn/nhi...875/index.aspx
    Trong đó có nói về sự kiên Trương Phi và Tào Tháo có quan hệ họ hàng nhưng không được nói đến và việc Quan Vũ chém 6 tướng trong TQDN không hợp logic

    Bài viết trên Vietimes của tác giả Tường Châu:
    Trương Phi hóa ra là cháu rể của Tào Tháo

    Giáo sư Viện Văn học, Đại học Tứ Xuyên, phó Hội trưởng thường trực Học hội “Tam quốc diễn nghĩa” Trung Quốc Thẩm Bách Tuấn mới cho ra đời cuốn “Tam Quốc mà bạn chưa biết tới” do Nhà xuất bản Văn hối ấn hành.

    “Qua năm ải Quan Vũ chém sáu tướng” - Lộ gót chân Archilles

    “Qua năm ải Quan Vũ chém sáu tướng” trong hồi 27 của “Tam quốc diễn nghĩa” vẫn luôn là một trong những tích được lưu truyền rộng rãi nhất của truyện. Tích này kể chuyện Quan Vũ sau khi treo ấn từ quan, cáo biệt Tào Tháo, mang hai phu nhân Cam, Mi đi về Hà Bắc (phía Bắc Hoàng Hà) với Lưu Bị, lần lượt phải trải qua đủ 5 ải. Vì không xin Tào Tháo văn bằng nên dọc đường bị ngăn trở, bất đắc dĩ phải chém 6 viên Tào tướng. Chiến tích về sức mạnh vô song dẹp tan mọi ngáng trở này đã trở thành một bộ phận tổ thành quan trọng trong binh nghiệp lẫy lừng của Quan Vũ.

    Trong lịch sử có sự kiện “Qua năm ải Quan Vũ chém sáu tướng” này thật không? Không có, đó hoàn toàn chỉ là hư cấu nghệ thuật của La Quán Trung.

    Theo ghi chép từ “Tam quốc chí, Thục thư, Tiên chủ truyện”, năm Kiến An thứ 5 (tức năm 200 SCN), “Tào Công (chỉ Tào Tháo) cùng Viên Thiệu giao chiến với nhau ở Quan Độ, Lưu Tích (tướng Hoàng Cân cũ) ở Nhữ Nam phản lại Tào công mà theo Thiệu. Thiệu phái binh tướng của Tiên chủ cùng quân của Tích tới đánh đất Hứa. Quan Vũ bỏ về với Tiên chủ”. Điều này có nghĩa là, trước khi Quan Vũ rời Tào Tháo thì Lưu Bị đã phụng mệnh Viên Thiệu đến quận Nhữ Nam ở phía nam của Hứa Đô, cùng với bọn Lưu Tích chỉ huy đánh ra bốn phía của Hứa Đô, làm rối loạn hậu phương của Tào Tháo. Quan Vũ được tin của Lưu Bị, theo lẽ dĩ nhiên chỉ có thể quy về cố chủ theo đường phía Nam của Hứa Đô, không thể nào đi theo hướng bắc lên Hà Bắc để tìm Lưu Bị được. Do vậy, không hề có chuyện ông “qua năm ải”, vì thế nên cũng chẳng có việc “chém sáu tướng” được.

    Lại theo “Tam quốc chí, Nguỵ thư, Tào Nhân truyện”: “Thái tổ cùng Viên Thiệu đấu với nhau ở Quan Độ đã lâu, Thiệu phái Lưu Bị theo Cường chư huyện”. Có thể thấy Lưu Bị lúc bấy giờ đang ở vùng Cường (nay là địa danh gần phía đông sông Dĩnh, thuộc tỉnh Hà Nam), cách Hứa Đô không quá 200 dặm, đi 3-4 ngày đường là tới nơi. Cho nên, Quan Vũ đi theo đường ấy không thể gọi là xa được chứ đừng nói đến “một mình rong ruổi ngàn dặm”.

    Để thể hiện tiết khí trung nghĩa khẳng khái quả cảm không từ nan đi ngàn dặm tìm anh của Quan Vũ, La Quán Trung đã hư cấu tình tiết “qua năm ải chém sáu tướng”, cho Quan Vũ khởi đầu đi Hà Bắc, rồi lại vòng về Nhữ Nam, điều này là chấp nhận được về mặt nghệ thuật đối với một tiểu thuyết. Vấn đề là ở chỗ, do tri thức địa lý lịch sử của La Quán Trung không đầy đủ, việc hư cấu của ông đã lộ một gót chân Archilles kha khá lớn – phương hướng địa lý hỗn loạn. Theo tình theo lý, Quan Vũ đã phải đi Hà Bắc để về với Lưu Bị, vậy thì sau khi ông rời Hứa Đô thì phải đi về hướng Bắc, thẳng hướng Diên Tân (nay là phía tây bắc Diên Tân – Hà Nam) hoặc Bạch Mã (nay là phía đông huyện Hoá – Hà Nam), vượt qua Hoàng Hà thì mới đi vào vùng Dực Châu được. Ấy vậy mà, La Quán Trung lại cho ông đi lần lượt qua ải Đông Lĩnh (một địa danh hư cấu), rồi đột ngột không duyên không cớ quành lên phía Tây Bắc, chạy hơn một ngàn dặm để tới Lạc Dương, mất công chạy nguyên một đường vòng rõ lớn. Sau đó lại rẽ xuống hướng Đông, qua ải Nghi Thuỷ (tức ải Hổ Lao trong hồi 5 của “diễn nghĩa”), Vĩnh Dương, sau cùng đến được Hoá Châu (phải là Bạch Mã mới đúng), từ đó qua sông. Lộ trình như vậy giống như một chữ “chi” lớn, cho nhân vật chạy lòng vòng, kéo hành trình giãn ra tới gần 3 ngàn dặm, không hề hợp logic chút nào. Bên cạnh đó, trong việc thiết kế các sự kiện cụ thể, cũng có điểm bất hợp lý. Ví dụ, Hàn Phúc muốn ngăn Quan Vũ qua Lạc Dương, chỉ cần đóng cửa thành lại là khiến Vũ lực bất tòng tâm rồi, vậy mà ông ta lại ra khỏi thành kiếm cái chết, thật quả làm người ta thấy khó hiểu.

    Nhưng dù vậy, “qua năm ải chém sáu tướng” lại vẫn phù hợp với tâm lý thẩm mỹ của quảng đại quần chúng nghe chuyện Tam quốc mà không suy xét gì tới phương hướng địa lý. Ngày rộng tháng dài, tích truyện này không những được người đọc chấp nhận mà còn trở thành một điển cố, một thành ngữ. Có thể thấy được ảnh hưởng của truyện “Tam quốc diễn nghĩa” rộng lớn thế nào.


    Tào Tháo và Trương Phi - lộ ra quan hệ máu mủ ruột già

    Xem đề mục này, ắt hẳn sẽ có độc giả bật cười: hai nhân vật không đội trời chung này làm sao có thể có quan hệ ruột thịt được? Thế mà, thực quả đây không phải là chuyện mạn đàm chơi, mà là một sự thực lịch sử có thật.

    Quan hệ ruột thịt giữa Tào Tháo và Trương Phi được hé lộ qua gia tộc Hạ Hầu Uyên.

    Trước hết là Tào Tháo. Cha của Tào Tháo là Tào Tung, là con nuôi của Tào Đằng một viên cự thần vào cuối đời Đông Hán, vốn dòng Hạ Hầu. Theo “Tam quốc chí, Nguỵ thư, Vũ Đế kỷ” chú dẫn hai cuốn “Tào Man truyện” và “Thế ngữ”: “(Tào) Tung, con của dòng tộc Hạ Hầu, thúc phụ của Hạ Hầu Đôn. Thái tổ (chỉ Tào Tháo) là anh em tòng phụ của Đôn”. Điều này có nghĩa là, xét về quan hệ huyết thống, Tào Tháo chính ra là đời sau của họ Hạ Hầu; đại tướng đứng đầu trong đám thủ hạ của ông ta là Hạ Hầu Đôn chính là em họ của Tào Tháo, một viên đại tướng khác là Hạ Hầu Uyên cũng là em họ xa. Hạ Hầu Đôn có tư cách riêng không ai bằng, “được gặp riêng Thái tổ, ra vào phòng thất, các tướng không ai bằng” (“Tam quốc chí, Nguỵ thư, Hạ Hầu Đôn truyện). Hạ Hầu Uyên nhiều lần đem quân đi chinh phạt cũng rất được trọng dụng, ngoài tài thao lược tự thân ra, quan hệ ruột thịt của ông ta với Tào Tháo cũng là một nguyên nhân quan trọng. Không chỉ có vậy, Tào Tháo còn có ý thắt chặt thêm quan hệ với Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên. Con của Hạ Hầu Đôn là Hạ Hầu Mậu (Theo “Tam quốc diễn nghĩa” thì Hạ Hầu Mậu vốn là con Hạ Hầu Uyên, từ nhỏ đã được Hạ Hầu Đôn nhận về nuôi, điểm này không đúng), lấy con gái Tào Tháo là Thanh Hà công chúa, phong làm Liệt hầu, “Lịch vị thị trung, thượng thư, An Tây, Trấn Đông tướng quân, Giả tiết” (Tam quốc chí, Nguỵ thư, Hạ Hầu Đôn truyện), có thể coi là quyền cao chức trọng. Trưởng nam của Hạ Hầu Uyên là Hạ Hầu Hằng, cũng “lấy con gái Hải Dương viên hầu em Thái tổ, ân sủng đặc trọng” (“Tam quốc chí, Nguỵ thư, Hạ Hầu Uyên truyện”). Tổng kết lại là, trong tập đoàn Tào Nguỵ, gia tộc Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên thực vinh hoa tột bực. Cho nên, Trần Thọ trong cuốn sử “Tam Quốc chí” đã dứt khoát gộp Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên cùng Tào Nhân, Tào Hồng cùng họ hàng thân thích họ Tào thành một truyện, đặt tên là “Chư Hạ Hầu Tào truyện”.

    Về phần Trương Phi, là đại tướng tâm phúc của Lưu Bị, nói về xuất thân gia thế hay về quan điểm chính trị vốn chẳng có dây mơ rễ má gì với gia tộc họ Hạ Hầu. Vậy nhưng, vào những năm tháng thiên hạ đại loạn, vận mệnh con người biến ảo khôn lường khi ấy, do những cơ hội đầy ngẫu nhiên, ông lại trở thành con rể của nhà Hạ Hầu. Theo “Tam quốc chí, Nguỵ thư, Chư Hạ Hầu Tào truyện” chú dẫn “Nguỵ lược”, sự tình là thế này: “Năm Kiến An thứ 5 (năm 200 SCN), bấy giờ (Hạ Hầu) Bá có em họ tuổi tầm 13-14, tung tú cầu kén chồng trong quận, Trương Phi bắt được quả cầu ấy. Phi biết là con gái nhà gia giáo, lấy về làm vợ, sinh con gái, sau là hoàng hậu của Lưu Thiền”. Điều này cho thấy, vợ của Trương Phi là “em họ” của Hạ Hầu Bá (con trai thứ của Hạ Hầu Uyên), tức là cháu họ của Hạ Hầu Uyên. Xét về thứ bậc, Trương Phi phải được tính là cháu rể của Hạ Hầu Uyên.

    Diễn giải theo cả hai hướng như trên khiến sự việc trở nên hết sức rõ ràng: Tào Tháo rõ là anh họ của Hạ Hầu Uyên mà Tào Phi lại là cháu rể của Hạ Hầu Uyên, vậy thì Trương Phi có thể nói cũng chính là cháu rể của Tào Tháo. Không chỉ có vậy, đến cả Hậu chủ Thục Hán là Lưu Thiền (con gái Trương Phi là Hoàng hậu của Lưu Thiền) cũng phải tính là cháu rể xa của Tào Tháo.


    Từ tháng riêng năm Kiến An thứ 5 Tào Tháo thân chinh xuất quân đi đánh Lưu Bị, sau khi chiếm lại Từ Châu, Tào – Lưu hai tập đoàn lớn luôn ở trong trạng thái đối lập sống còn. Cho nên, Tào Tháo với Trương Phi tuy là máu mủ ruột già vẫn không có cơ hội đi lại với nhau cho đúng tình ruột thịt. Có điều, dù hai bên chỉ giáp mặt nhau bằng gươm giáo thì cũng không hoàn toàn quên được mối quan hệ thân thích này.

    Năm Kiến An thứ 14 (tức năm 219 SCN), Lưu Bị đưa quân vào tranh chấp vùng Hán Trung, từ sau năm Kiến An thứ 20 (năm 215 SCN) liên tục giao tranh với tướng trấn thủ Hán Trung là Hạ Hầu Uyên, rồi bộ hạ của Lưu Bị là Hoàng Trung giết được Hạ Hầu Uyên ở núi Định Quân. Vợ Trương Phi nghe tin bèn “xin đi làm lễ táng cho ông ta”, coi như là tận hiếu đạo đối với người chú họ. Hai mươi năm sau, những người lập ra hai triều Nguỵ, Thục đều đã tạ thế, nhưng thế đối nghịch của hai nước vẫn y nguyên. Nhưng thế đối nghịch này cùng việc công phạt lẫn nhau của hai bên chủ yếu là xuất phát từ đòi hỏi về chính trị, còn về phương diện tình cảm, hai bên – con cháu Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên cùng con cháu Lưu Bị, Trương Phi – đã phai nhạt dần đi tâm lý thù hận, quan hệ thân thích này càng trở thành một miếng ngọc bảo đảm lúc nguy nan.

    Năm Chính Thuỷ thứ 10 nước Nguỵ (năm 249 SCN), Tư Mã Ý phát động chính biến, mưu diệt tập đoàn Tào Sảng, độc chiếm đại quyền Tào Nguỵ. Hạ Hầu Bá đương chức Tả tướng quân, “Chinh Thục Hộ quân” sợ bị liên luỵ vội chạy sang phía Thục, trên đường Âm Bình bị lạc đường, lương thực cạn kiệt, phải giết ngựa để ăn, đi bộ tới gãy chân, thật quả vô cùng thảm hại. Bên Thục Hán nghe tin báo, vội vã cho người đi đón. Hạ Hầu Bá tới được Thành Đô, Lưu Thiền đích thân tiếp kiến, còn ra ý giải thích cặn kẽ: “cha ngài lâm hại bởi miệng lưỡi thị phi, không phải bởi lưỡi dao của tiên phụ tôi”. Lưu Thiền còn trỏ con trai mình mà rằng: “con dì con già của họ Hạ Hầu đây thôi”. Từ đó, Lưu Thiền đối với Hạ Hầu Bá “hậu đãi lại phong thêm quan tước”, một mực đưa Hạ Hầu Bá lên làm Tướng quân quân kỵ. Cứ như vậy, Hạ Hầu Bá trở thành một trong những trọng tướng vào cuối thời Thục Hán.

    Tào Tháo và Trương Phi là họ hàng thân thích, đây vốn là một tư liệu tiểu thuyết hấp dẫn. Thế nhưng, khi La Quán Trung viết “Tam Quốc diễn nghĩa” lại hoàn toàn không đả động gì tới điểm này, ông không những không cho vợ của Trương Phi xuất hiện bất cứ một lần nào mà còn có ý làm lơ sự thật này, có vẻ như lo rằng viết về nó sẽ làm mờ đi khuynh hướng tư tưởng “tôn Lưu đè Tào”. Đó vẫn là một câu đố lớn khó trả lời.

    Tường Châu (Vietimes) trích dịch
    Lần sửa cuối bởi quanbao, ngày 25-04-2008 lúc 09:46.
    ---QC---


  2. #7
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    850
    Xu
    0

    Mặc định

    La Quán Trung khi viết Tam Quốc Diễn Nghĩa tuân thủ theo một quy tắc gần giống với Trác Cuồng Sinh: 3 thực, 7 hư cho nên không lạ nếu truyện của ông khác quá xa lịch sử. vấn đề nằm ở chỗ tính chất cuốn hút của câu truyện. ai chẳng biết ông nói dóc khi bày ra chuyện cầu gió Đông, Bát Trận Đồ? là người đọc - anh em chúng ta - chấp nhận nghe ông nói nhảm và không cảm thấy cần thiết tìm sự thực.

    có ai còn nhớ bài thơ mở đầu Liêu Trai Chí Dị không? cũng trên cùng một tinh thần Thuyết Thư Quán thôi.

    HD ngày nay cũng là đi theo con đường này đấy thôi, chỉ là đậm chất kiếm hiệp hơn.
    MÃN THIÊN TINH. LƯỢNG TINH TINH.

    THẤT GIỚI TRUYỀN THUYẾT - THẤT GIỚI QUẢN GIA


  3. #8
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    36
    Xu
    0

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi mkn Xem bài viết

    có ai còn nhớ bài thơ mở đầu Liêu Trai Chí Dị không? cũng trên cùng một tinh thần Thuyết Thư Quán thôi.
    Cô vũ ngôn chi cô thính chi
    Đậu bằng qua giá vũ như ti
    Liệu ưng yếm tác nhân gian ngữ
    Ái thính thu phần quỷ xướng thi

    Nói láo mà chơi, nghe láo chơi
    Giàn dưa lún phún hạt mưa rơi
    Việc đời hẳn chán không buồn nhắc
    Thơ thẩn nghe ma đọc mấy lời

    (Tản đà dịch)
    Lần sửa cuối bởi SIM, ngày 25-04-2008 lúc 17:29.

  4. #9
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Đây đó lang thang
    Bài viết
    845
    Xu
    0

    Mặc định

    Tác phẩm văn học kô bao giờ là cuốn sách giáo khoa lịch sử.

    Bàn về Tam quốc diễn nghĩa, là bàn về tác phẩm văn học, hay bàn về thời đại lịch sử Tam Quốc?
    "I'm a poor lonesome cowboy, and a long way from home..." (Lucky Luke)

  5. #10
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    850
    Xu
    0

    Mặc định

    bàn về Tam Quốc là một tác phẩm văn học thì La Quán Trung chắc chắn vượt mặt Trác Cuồng Sinh

    bàn về Tam Quốc loạn thế thì chắc anh em ta cứ lật tung sách sử TQ lên mà tán phét là vừa

    cho nên, mkn đọc tiểu thuyết lịch sử thì chắc chắn sẽ có bias của người viết tiểu thuyết, đọc lịch sử chắc chắn có bias của người viết sử. bất quá, khi đọc tiểu thuyết như 3 thực 7 hư này thì cũng như "thơ thẩn nghe ma đọc mấy lời" thôi.

    àh, rất muốn nghe ý kiến của mọi người là Phụng Sồ Bàng Thống - là một nhân vật đáng chú ý, được đánh giá cao, nhưng hình như không có mấy "đất diễn" trong truyện
    MÃN THIÊN TINH. LƯỢNG TINH TINH.

    THẤT GIỚI TRUYỀN THUYẾT - THẤT GIỚI QUẢN GIA

    ---QC---


Trang 2 của 62 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status