TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 30

Chủ đề: Con gái của biển cả - Bái Tang (Full)

  1. #6
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    6. Phản bội




    Loreley không chút do dự ký vào khế ước phép thuật, sau đó nâng lấy lọ thuốc có thể làm nó thực hiện ước mơ, theo đuổi tình yêu đó như nâng vật chí bảo.

    Còn ta, nhờ sử dụng tiểu xảo với câu chữ trong khế ước, cộng thêm việc Loreley không biết đến sự quý giá của vương miện ngọc trai, nên ta đã lấy lại được vương miện thuộc về ta, không ai có thể cướp nó đi một lần nữa.

    Nhưng ta đoán cho dù có biết thì Loreley cũng sẽ không để ý.

    Bởi vì lúc rời khỏi, thân thể nó tỏa ra một vẻ đẹp kinh người, đó là ánh sáng do tình yêu mang tới.

    Sau khi xác định nó đã ra khỏi rãnh biển tuyệt cảnh ta mới không nhịn được cười to lên.

    Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...

    Có lẽ giờ khắc này ta thực sự phù hợp với danh hiệu phù thủy biển cả.

    Niềm vui quá lớn làm ta không thể tự chủ được, cười đến mức khóe mắt cũng xuất hiện một chút nước mắt trong suốt, ta ôm bụng lăn lộn trên chiếc ghế lớn làm bằng vỏ trai của mình.

    Bảo Bảo ngốc nghếch lúc này mới trang điểm xong, nó thắt một cái nơ con bướm trên đầu mình, điều này làm cho thoạt nhìn nó gióng hệt một con thỏ ngu xuẩn. Phát hiện con bé người cá đã rời khỏi, biết ta cố ý lừa nó đi, nó tức giận đến mức lập tức xoay người không thèm để ý đến ta nữa. Có điều sau đó bị hấp dẫn bởi tiếng cười của ta, cho rằng ta đang cực kì vui vẻ nên lại tò mò quay lại hóng hớt.

    Ta vẫn đang cười, úp mặt vào hai bàn tay, hai vai run run.

    Bối Bối nhạy cảm phát hiện tâm tình ta không ổn định, nó vội vã lượn lờ bên người ta.

    "Ta không sao, Bối Bối, ta không sao. Chỉ có điều, ngươi không cảm thấy con bé người cá kia thật sự rất ngu xuẩn à?"

    Ta bước ra khỏi ghế ngồi, đi tới trước nồi thuốc. Trong nồi là thuốc nước hóa thân, loại thuốc nước con bé người cá kia vừa mang đi. Công dụng là có thể làm người cá biến thành hình dạng người bình thường.

    Trầm mặc một lúc, sau đó ta cầm lấy lọ cường toan có thể phá hủy tất cả mọi dược phẩm đổ vào nồi thuốc vẫn còn gần đầy. Không cần nữa rồi, vĩnh viễn không còn cần đến loại dược phẩm này rồi.

    Ta nghĩ rằng lúc này sắc mặt ta nhất định dữ tợn đáng sợ, nhưng thật sự không thể trách ta được.

    Vì loại dược phẩm này từng là thứ ta tạo ra vì hắn. Đúng vậy, ta nghiên cứu chế tạo ra vì người yêu của ta, Ceto.

    Ceto là một người cá.

    Ceto cũng là cha của Loreley, là một tên trộm cắp.

    Vì sao đến bây giờ ta vẫn không hề cố gắng cải tiến tác dụng phụ của loại thuốc nước này? Bởi vì không cần thiết. Lúc đầu Ceto uống thuốc này nhưng không cần đi lại trên mặt đất, mà chỉ để vui vẻ với ta trong tòa cung điện hoa lệ.

    Đúng thế, nếu con bé người cá biết loại thuốc này ra đời là để cha nó có thể vui vẻ với ta thì vẻ mặt nó sẽ đặc sắc đến mức nào? Đúng là muốn nhìn một cái. Ha ha! Đó đúng là một khaongr kí ức mà bây giờ nhắc tới chỉ cảm thấy căm hận.

    Còn nhớ lúc ta và Ceto cuồng nhiệt yêu thương, một lần ta và hắn đang mặn nồng thì thị nữ tới thông báo, nói là Hel tới tìm ta. Ta không nhịn được đuổi nó ra, lại không nghĩ rằng Hel đã nghe thấy tất cả. Sau đó thị nữ nói hắn chỉ lặng lẽ bỏ đi.

    Chẳng lẽ vẫn chỉ yên lặng như cũ? Ta cau mày, quả nhiên mình vẫn không hiểu được Hel.

    Thị nữ đưa cho ta một viên đá màu đen lấp lánh, nói rằng đó là viên đá quý khảm trên giày hắn bị rơi ra khi hắn không cẩn thận vướng vào cửa cung điện.

    Nhớ tới bước chân dứt khoát và chắc chắn của Hel, nhớ hình ảnh chiếc áo choàng phần phật phía sau hắn, ta mím môi, không tưởng tượng ra được làn thế nào hắn lại có thể va vào cửa điện mà để rơi viên đá quý được.

    Nhưng đây cũng không phải chuyện quan trọng. Người yêu của ta đang ở trong lòng ta, không có thứ gì quan trọng hơn điều này.

    Hai ngày sau Hel tới gặp cha ta xin từ hôn. Cha ta tức giận phát điên, lần đầu tiên ông không thể khoan dung cho sự buông thả của ta, "Một thằng Merman thấp hèn như thế này mà con lại chọn nó làm bạn đời của mình được à?"

    Ta nghe thấy câu trả lời vô cùng kiên định của chính mình, "Vâng, thưa cha. Con yêu Ceto". Đứng bên người ta, ánh mắt còn khiến người ta say lòng hơn mọi loại rượu ngon của Ceto bao trùm lấy bóng dáng ta.

    Người yêu ta ở bên người ta, ta không có gì phải sợ, không phải sao?

    Cuối cùng cha vẫn không lay chuyển được ta, dù sao ta cũng là đứa con gái được ông nuông chiều từ nhỏ. Ông nổi giận đùng đùng ném Trái Tim Biển Cả, tượng trưng cho quyền lực quản lý biển cả, có mang sức mạnh của thần biển cho ta. Sau đó ông cầm lấy cây đinh ba bảo bối của mình, đánh xe ngựa về cung điện trên núi Olympus rồi chìm vào giấc ngủ say. Đó là ông muốn khuất mắt trông coi.

    Luôn luôn dịu dàng, mẹ dùng ánh mắt trách cứ ta với vẻ không đồng ý, nhưng bà vẫn không nói gì cả, chỉ cùng cha trở lại nơi ở của các vị thần đó.

    Từ bây giờ, khắp biển rộng không ai có thể cai quản ta. Ta biến Trái Tim Biển Cả thành một cây quyền trượng lấp lánh chói mắt, điểm nhẹ lên vai Ceto - bờ vai hắn không rộng rãi như Hel nhưng lại là nơi tốt nhất để ta dựa vào - ta nói, "Ta trao cho anh vinh quang ngang hàng với ta, trong khắp biển rộng này, hỡi người yêu của ta".

    Đôi mắt màu xám dịu dàng của Ceto còn tĩnh lặng hơn cả mặt biển. Lời tâm tình hắn thì thầm bên tai ta có thể khiến những nhà thơ tài hoa nhất xấu hổ mà chết.

    Nhưng nếu ta nghiêm túc nhìn kỹ hắn thì có lẽ đã có thể phát hiện dưới màu xám lấp lánh ánh sáng đó có che giấu dục vọng và dã tâm. Đáng tiếc ta không làm vậy.

    Khi đó, ta ngu xuẩn giống như Loreley, con bé người cá kia. Vì tình yêu, ta bất chấp tất cả.

    Lại không ngờ rằng sau đó thứ chờ đợi ta chính là sự phản bội thê thảm, sự phản bội đã hung ác chà đạp tôn nghiêm đứa con gái của biển cao ngạo là ta, làm cho ta trở nên ti tiện và thấp hèn dưới lớp bùn đen.

    Ta - tuyệt - đối - không - thể - tha - thứ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---


  2. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    iamvampire2009,kim_hanie,poorsnowy,todashi,xsiverxx,
  3. #7
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    7. Xem kịch





    Ta nhìn hình ảnh hiện ra trong tấm gương.

    Con bé người cá Loreley trần truồng hôn mê trên bờ cát được vương tử Eric, người trong lòng nó cứu về. Hắn dịu dàng và lịch thiệp cởi áo choàng che đậy thân thể cho nó, bế nó lên tuấn mã chạy về tòa thành hùng vĩ nơi hắn sống.

    Hắn lệnh cho các thị nữ mặc một chiếc váy lụa Taff cao cấp nhất cho nó. Vạt váy trắng muốt khiến nó giống như một tiên nữ, một tiên nữ ngây thơ trong sáng nhất.

    Hắn nhìn đến mức ngẩn người. Nó ngượng ngùng đỏ mặt. Ta nhìn lạnh nhạt.

    Eric dẫn Loreley du ngoạn trong hoa viên, chèo chiếc thuyền nhỏ bập bềnh trên hồ nước trong vắt, nghe các nhạc công đàn hát.

    Bọn họ dùng những nhạc khúc động lòng người để ca ngợi sự anh tuấn vĩ đại của hắn và vẻ đẹp thuần khiết của nó. Ta lặng lẽ tự nói với mình, lẽ nào không biết duy mỹ như vậy kỳ thực là dễ vỡ nhất?

    Hắn cưỡi trên con tuấn mã cũng xuất sắc như chủ nhân của mình, chở nó lao đi qua rừng rậm, qua đồng hoang. Hắn cười hào phóng, nó cười không tiếng động, còn ta cười tà ác.

    Ngựa phi nước đại, mái tóc nâu của hắn và mái tóc vàng của nó tung bay đan xen vào nhau. Trước tấm gương, mái tóc đen của ta cũng trôi nổi phía sau lưng, gần như sắp biến thành những con rắn vì quá hưng phấn.

    Biết nó không thể nói chuyện, hắn thậm chí còn mời giáo viên tới dạy nó cách nói bằng tay. Chính hắn cũng bắt đầu học tập, để có thể giao tiếp với nó dễ dàng hơn. Dù sao Loreley cũng chưa bao giờ học chữ viết của loài người.

    Bọn họ hầu như đã sắp yêu nhau. Hầu như. Vì sao lại dùng từ hầu như này?

    Bởi vì, ta còn chưa ra tay, ha ha.

    Đội vương miện ngọc trai lên đầu lần nữa - con gái thần biển, Ursula, bắt đầu tìm lại sự kiêu ngạo bị lớp bụi phủ kín của mình.

    Đội vương miện ngọc trai, lấy lại được sức mạnh bị phong ấn, ta thoải mái hóa thân thành hình người hoàn toàn. Thân là con gái thần biển, kế thừa dòng máu của cha, từ trước tới nay ta chưa bao giờ cần đến thuốc nước hay ngoại lực mà vẫn có thể thay đổi thành hình thái của bất cứ sinh vật nào. Huống chi bản thể của thần tộc vốn chính là hình người, nhưng lại hoàn mỹ đến mức khó tin.

    Thời gian trước bị ép phải dùng thân thể nửa người nửa bạch tuộc mấy trăm năm, còn không phải vì kẻ soán vị vô sỉ kia sao?

    Hắn lừa gạt, dụ dỗ ta uống máu ma bạch tuộc đã bị nguyền rủa, sau khi phản bội ta còn cướp mất vương miện của ta, cưỡng chế phong ấn phép thuật của ta, lưu đày ta đến vực sâu tối tăm ở rãnh biển tuyệt cảnh này.

    Lúc đầu ta nguyền rủa, ta mắng chửi, ta không dám tin. Móng tay ta để lại những vết cào điên cuồng trên vách đá ở rãnh biển.

    Sau đó ta mềm yếu, ta khẩn cầu, ta cầu khẩn hắn sẽ hồi tâm chuyển ý. Khi đó trả lời ta là nhạc khúc du dương truyền đến từ phía cung điện xa xôi. Hắn cưới người yêu của hắn ở trong tộc người cá, một Mermaid có mái tóc vàng và cái đuôi với lớp vẩy bạc.

    Hắn mạo nhận chính mình là Poseidon, hắn có Trái Tim Biển Cả, chiếm đoạt sức mạnh của thần biển. Thậm chí hắn gọi vợ hắn là hoàng hậu biển cả.

    Bọn chúng mà cũng xứng sao? Khi đó ta thật sự hối hận, hối hận vì sự buông thả của ta đã khiến ta rơi vào hoàn cảnh nhục nhã như vậy, khiến tên húy tôn quý của cha mẹ ta bị lũ cuồng vọng làm dơ bẩn.

    Hàng năm hàng tháng, ta dần dần biến tình yêu dành cho Ceto thành thứ chất độc tà ác nhất, ta cần hắn phải thừa nhận hậu quả vì dám mạo phạm ta. Rồi sẽ có một ngày sức mạnh của nữ thần báo thù Erynnyes trả lời sự kêu gọi của ta!

    Ta học được kiên nhẫn, bữa ăn được chờ đợi trong kiên nhẫn thường thường là bữa ăn ngon nhất.

    Trong gương, Eric dịu dàng nói với con bé người cá, ngày mai sẽ có một buổi vũ hội rất long trọng. Đến lúc đó hắn sẽ giới thiệu Loreley với cha mẹ và mọi người trước mặt tất cả khách tới dự. Hắn sẽ khiêu vũ suốt đêm với nó.

    Loreley gật đầu ngượng ngùng và vui sướng. Nhưng ta biết dưới vạt váy trắng tinh rộng rãi của nó kia, trong đôi giầy màu bạc tinh xảo kia, đôi chân được đánh đổi trong khế ước phép thuật đó không giờ phút nào là không đau đớn. Cùng với mỗi một bước chân, lúc nào nó cũng như đang đi trên lớp dung nham nóng cháy, nhưng nó vẫn vui vẻ chịu đựng.

    Ta lạnh lùng nhìn hình ảnh trong gương như là xem một vở kịch trên sân khấu, chỉ có điều trên ghế khán giả chỉ có một người xem là ta.

    Tặc tặc, loại ngọt ngào này thật sự làm người ta căm ghét.

    Ta sẽ phá hủy tất cả. Để cho nước mắt của Loreley điểm xuyết cho con đường tái xuất của ta. Nước mắt người cá nạm trên bộ lễ phục hoa lệ ta mới chế ra này, nhất định nó sẽ trở thành bộ váy đẹp nhất. Có lẽ ngay cả nữ thần của tình yêu và sắc đẹp Aphrodite cũng phải ngưỡng mộ ta.

    Ta biến ảo thành hình tượng mỗi khi lên bờ trước kia, kỳ thực gần như không khác gì gương mặt vốn có của ta, dù sao ta cũng khinh thường sử dụng khuôn mặt người khác. Chỉ có điều ta cố ý tạo thêm một chút tì vết, dù sao loài người cũng không thể có ngoại hình hoàn mỹ như của thần. Còn có nước da màu mật ong, đây là sở thích của ta. Thường xuyên sống dưới đáy biển, ta không thể có một nước da màu mật ong được, vì vậy ta lại càng thích màu da này.

    Mặc vào bộ lễ phục bằng lụa màu đen được cắt may cẩn thận, lộ ra những đường cong cơ thể và khe sâu hoàn mỹ trước ngực, ta biết hình tượng này có thể khiến cho đàn ông mê say. Vuốt mái tóc dài xoăn và dày như rong biển, chiếc vương miện ngọc trai trên mái tóc phát ra ánh sáng dìu dịu.

    Ta phất tay biến Bảo Bảo và Bối Bối thành một thằng bé và một thị nữ. Chúng ngạc nhiên phát hiện thân thể mình đã biến thành loài người, tò mò giơ tay lên trước mắt quan sát.

    "Đi thôi, đến phiên chúng ta lên sân khấu rồi".

    Vở kịch chỉ có một khán giả cô độc, há không cô quạnh? Ta mỉm cười, chuẩn bị hoá trang lên sân khấu.

    =================


    Trong thần thoại Hy Lạp, nữ thần Aphrodite là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở (cũng có thể là nữ thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ. Tương đương của thần này trong thần thoại La Mã là Venus.

    Theo sử thi Iliad của Homer thì Aphrodite là con gái của Zeus và Dione. Nhưng theo Thần phả của Hesiod thì Aphrodite sinh ra từ bọt biển (aphros = bọt sóng). Aphrodite trần truồng nổi lên trên những bọt sóng biển, cưỡi lên một vỏ sò; trước tiên nàng đến đảo Kythira nhưng khi thấy rằng đó chỉ là một đảo nhỏ nên nàng đến Peloponnese và cuối cùng ở tại Paphos, nơi này sẽ là nơi thờ phụng chính của nàng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  4. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    iamvampire2009,poorsnowy,todashi,xsiverxx,
  5. #8
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    8. Mở màn



    Khi ta xuất hiện trước cửa tòa thành nơi vương tử Eric đang ở thì vũ hội đã bắt đầu từ sớm.

    Trước đó, mang hai đứa hầu một trai một gái lên bờ, đầu tiên ta bỏ chút thời gian tạo cho chính mình một thân phận: Công chúa Monica đến từ đất nước xa xôi.

    Sau khi phép thuật đã khôi phục, đối với ta đây là một việc rất dễ dàng. Cái tên Monica thì là ta tùy tiện nghĩ ra, dù sao trước kia lên mặt đất chơi đùa ta chưa từng dùng cái tên giả cố định nào.

    Mà nguyên nhân chủ yêu khiến ta đến muộn vẫn là do tên tham lam Bảo Bảo này! Trước nay chưa bao giờ lên bờ, nó lập tức bị vô số món ngon của loài người làm hoa mắt, thèm đến nỗi nhất định phải ăn đến phát ngán mới thôi.

    Ta trợn mắt nhìn Bảo Bảo đã bị ta biến thành một cậu bé xinh xắn, nó ăn no căng bụng, giờ đang ngồi rên rỉ trong góc trên xe ngựa.

    No quá rồi đúng không? Đáng đời!!

    "Lát nữa sẽ có người đánh xe ngựa đi. Bối Bối, ngươi và Bảo Bảo theo người dẫn đường đi đến căn phòng họ bố trí đợi ta. Để ý Bảo Bảo, đừng để nó gặp rắc rối. Có việc gì gọi ta, ta sẽ nghe thấy!" Tiện tay, ta truyền một chút ma lực cho hai tên nhóc này để đề phòng vạn nhất.

    Dặn dò xong, ta bước xuống chiếc xe ngựa xa hoa, đứng trước lối vào cửa cung điện.

    Người trông cửa vô cùng cung kính tiến lên dẫn ta vào trong, đồng thời thăm dò thân phận của ta. Sau đó tìm thấy cái tên ta báo ra ở phía trên đầu trong danh sách khách mời rất dài đó.

    Tiếng hô của thị vệ ngoài cửa vang lên đúng lúc bản nhạc trong đại sảnh cũng vừa kết thúc, vì vậy tất cả mọi người trong đại sảnh đều có thể nghe thấy tên và tước hiệu của ta, thậm chí tiếng hô còn vang vọng giữa mái vòm rộng lớn và chùm đèn pha lê đang rực sáng trên trần.

    Ánh mắt mọi người tức thì tập trung vào cùng một điểm, trên người ta, lúc này đang đứng thẳng trước cửa. Kể cả vương tử Eric đang cầm tay Loreley cũng thế.

    Loại cảm giác muôn người chú ý này đúng là quá tuyệt vời.

    Ta biết vẻ ngoài của ta bây giờ có thể tạo thành ấn tượng mãnh liệt sâu sắc đến mức nào cho người khác: Lễ phục may bằng lụa diêm dúa đen như mực, tôn lên nước da màu mật ong, búi tóc cao vút điểm xuyết những viên ngọc trai trắng tinh, đôi giày khiêu vũ dưới chân và chiếc quạt gấp trên tay cùng màu sắc rất hợp với nhau.

    Đặc biệt là lúc trước Loreley xuất hiện nhất định đã tạo thành ấn tượng rất mạnh với mọi người - cho dù là ta cũng không thể phủ nhận rằng nó đích xác cực kì xinh đẹp, là loại xinh đẹp tinh khiết chói lọi - mà vẻ đẹp của ta lại hoàn toàn đối lập với nó. Nhờ ấn tượng nó tạo ra vừa rồi, sự xuất hiện của ta lại càng trở nên thu hút gấp bội.

    Loại dùng ưu điểm của người khác để tôn lên vẻ đẹp của chính mình này là một trong những sở thích quái ác nhất của ta trong những ngày tháng ngỗ ngược trước đây. Thời gian quá lâu rồi, giờ lại cảm nhận được dư vị xưa, đúng là làm người ta hoài niệm.

    Tạo dáng đủ rồi, ta mới thảnh thơi bước chậm vào sảnh, đi giữa vô số người mặc quần áo hoa lệ.

    Mà các phu nhân quý tộc có địa vị thấp hơn thân phận công chúa ngụy tạo của ta thì tới tấp thi lễ - bọn họ tự nhiên nên làm như vậy, cho dù ta không phải công chúa điện hạ Monica gì đó thì cũng vẫn xứng đáng nhận lễ của họ.

    Đi tới trước mặt cha mẹ vương tử Eric, chủ nhân dạ tiệc, ta lặng lẽ làm phép khiến bọn họ cho rằng ta đã thi lễ - dù như thế nào thì cũng đừng trông chờ ta gấp hai đầu gối cao quý của mình trước mặt nhân loại bình thường, kể cả đối phương là vua và hoàng hậu.

    Theo nghi lễ, vương tử Eric buông tay Loreley - hôm nay vẫn mặc váy trắng, thanh khiết tươi tắn - tiến lên mời ta khiêu vũ.

    Mặc dù vẻ mặt hắn vẫn tỏ ra không muốn rời Loreley nhưng ta đọc được vẻ tò mò và kinh ngạc trong ánh mắt hắn. Ta đã thấy quá nhiều ánh mắt như thế!

    Lại đây, con mồi của ta! Khi ngươi cùng ta khiêu vũ xong một điệu thì ngươi đã đặt một chân vào bẫy.

    Một tay cầm quạt gấp che khuất đôi môi đỏ tươi, chỉ lộ ra đôi mắt màu lam, tay kia ta cao ngạo đưa tới trước mặt hắn. Eric cầm tay ta, môi hắn khẽ chạm vào mu bàn tay ta, như một cánh bướm dịu dàng.

    Sau đó, hắn dẫn ta bước vào sân khiêu vũ. Trong điệu nhạc vui tươi dồn dập hơn mấy điệu trước, ta khẽ thì thầm bên tai Eric.

    Để nghe rõ ta nói gì, hắn ôm ta càng gần hơn, đến mức ta gần như bị ôm vào lòng hắn. Đương nhiên, hắn vẫn chưa phát hiện lúc này tư thế mập mờ của chúng ta đã bán đứng tâm tư yếu ớt của hắn.

    Vạt váy màu đen của ta xoay tròn cuốn lấy đôi chân khỏe mạnh của Eric, giống như một mảnh màn đêm sâu nhất, làm cho hắn sẽ vĩnh viễn ngủ say.

    Sự cám dỗ như có như không. Vẻ đẹp thần bí. Vẻ ngang ngược và cao quý mâu thuẫn đan xen.

    Vì vậy, một điệu lại một điệu.

    Trong một lần xoay tròn, khóe mắt ta thoáng nhìn, thấy một góc váy màu trắng đau thương.

    Đó là Loreley tóc vàng xinh đẹp. Nó đứng yên lặng trong một góc, như là bị thế giới bỏ quên.

    Biết không? Con bé người cá! Ta sẽ khiến người ngươi yêu vĩnh viễn chìm vào trong màu đen mê hoặc mà nguy hiểm này, không còn quay lại nhìn ngươi lấy một lần.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  6. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    iamvampire2009,poorsnowy,todashi,xsiverxx,
  7. #9
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    9. Dạo đầu





    Sau vũ hội, ta trở thành khách quý được chiêu đãi ân cần. Ta yêu cầu phòng lớn nhất, dễ chịu nhất, mà quan trọng nhất là phải ở vị trí lấy ánh sáng cực tốt.

    Bị phong ấn mấy trăm năm trong rãnh biển tuyệt cảnh, ta phát hiện mình chợt trở nên khao khát ánh mặt trời, ta không muốn lại để mất thứ này một lần nữa.

    Trong cuộc sống tối tăm nhất đó, nếu không có Bảo Bảo và Bối Bối làm bạn, nếu không phải mấy loại phép thuật của âm phủ Hel đã dạy ta vẫn có thể sử dụng, nếu không phải thỉnh thoảng còn có thể nhìn thế giới qua tấm gương phép thuật, hoặc là đánh chìm mấy chiếc thuyền cho vui thì ta nhất định sẽ phát điên vì bóng tối vĩnh hằng ở đó.

    Huống hồ, ta đoán rằng việc ta thường phái Bảo Bảo và Bối Bối ra ngoài gây tai họa kỳ thực lại hợp với mong muốn của hắn. Hắn có thể mượn điều này để thể hiện sự nhân hậu của mình, tăng thêm sự kính trọng của loài người đối với hắn. Dù sao hắn cũng nói với loài người rằng đây đều là việc làm của phù thủy biển cả, còn hắn là người thống trị từ ái và bao dung. Hắn vui mừng vì có người đóng vai phản diện giúp hắn.

    Hừ! Giả nhân giả nghĩa! Hắn mạo danh cha ta, còn tưởng rằng mình thật sự là người thống trị biển cả. Bản chất của biển rộng vốn đã không thể hoàn toàn thân thiện với loài người, nếu không biển sẽ không còn có tôn nghiêm và quyền uy. Hắn lại vọng tưởng xây dựng một hư danh khoan dung nhân nghĩa. Nếu cha ta tỉnh lại và biết rằng danh tiếng thâm sâu khó lường của mình bị hắn phá hủy thành như vậy thì không biết sẽ sinh ra cơn giận sấm sét như thế nào.

    Nhưng trước đó hắn còn phải nhấm nháp loại rượu độc ta đánh đổi bằng oán hận tích tụ trong bao nhiêu năm tháng.

    Dù thế nào ta cũng đã hoàn thành khúc nhạc dạo của báo thù, vở kịch hay đã được mở màn.

    Ta đương nhiên sống ở phòng khách tốt nhất trong tòa thành này. Công chúa điện hạ Monica với phương thức lên sân khấu mạnh mẽ đã đánh bại tiểu thư Loreley thuần khiết thanh tú, trở thành người được sủng ái nhất tòa thành hùng vĩ này.

    Đặc biệt là cha mẹ vương tử Eric, bọn họ tỏ ra thiết tha với ta đến mức khó tin.

    Đương nhiên ta biết là vì sao, lúc đầu khi lựa chọn thân phận giả ta đã nghĩ đến điểm này. Ta khâm phục phán đoán chính xác của mình khi đó, ta thán phục sự tàn ác của chính mình.

    Còn có cái gì có thể chèn ép tình yêu hơn hiện thực tàn khốc? Công chúa nước khác và cô gái câm không nơi nương tựa, ai nặng ai nhẹ?

    Cho dù không có ưu thế thân phận và địa vị thì trước giờ ta cũng chưa từng bại trận trong những cuộc chiến tranh đoạt đàn ông, dụ dỗ họ theo đuổi vốn chính là trò chơi ta quen thuộc nhất. Trừ mẹ Loreley từng khiến ta thảm bại, và ván này ta nhất định phải gỡ lại được.

    Đương nhiên, nếu như sử dụng ma pháp hoặc thần lực khiến Eric yêu ta, lấy ta thì ta có thể lập tức nhìn thấy kết quả ta muốn. Nhưng như vậy thì quả thực quá không thú vị, đây chính là trò chơi ta chờ mong nhất sau khi giành lại được tự do, cho nên ta muốn chơi đùa chậm rãi.

    Không giống như Loreley trong trắng tinh khiết, màu sắc trên người ta quá đậm, quá nồng. Tuy nhiên, thói hư tật xấu của đàn ông sẽ luôn khiến bọn họ háo hức theo đuổi loại hình thứ hai.

    Eric bị phụ vương và mẫu hậu hắn yêu cầu phải chiêu đãi ta, đón tiếp ta, nhưng cho dù không bị ép thì trong lòng hắn cũng nhất định muốn làm vậy. Ta biết từ lâu mình đã khơi dậy được hứng thú và hiếu kỳ của hắn, hắn nhất định rất muốn theo đuổi ta, cho dù ở một mức độ nhất định Loreley vẫn có vị trí trong lòng hắn.

    Trong khi ta đang cùng Eric vui vẻ đàm luận về văn học trong phòng sách trang nhã dễ chịu của hắn - Eric đích xác là một người hấp dẫn, ít nhất cũng là đỉnh cao trong số nam giới loài người, hắn có khả năng kiềm chế tình cảm thâm hậu so với độ tuổi của mình - thì Loreley tóc vàng bé nhỏ lặng im ngồi bên cạnh, nhìn ta và Eric trò chuyện vui vẻ.

    Từ nhỏ nó đã sống dưới biển, chưa từng học văn tự của loài người, đương nhiên cũng chưa từng đọc sách vở của loài người. Mà hiện nay ngôn ngữ nhân loại mà nó biết nói lại không thể nào phát huy được công dụng. Nó chỉ có thể dùng đôi mắt màu xám nhạt rất đẹp - giống mắt cha nó như đúc - lẳng lặng nhìn hết thảy.

    Lúc này chợt có người gõ cửa phòng sách, rồi một bóng dáng khoác áo choàng tối màu cất bước vào phòng mạnh mẽ như bão táp cuộn sạch mọi thứ.

    Nhìn thấy người vừa đến, Eric vui mừng đứng dậy, dang rộng tay đón hắn, "Hoan nghênh người anh em của ta đã trở về".

    Đối phương cũng dang rộng tay với hắn, hai người đàn ông cao lớn ôm chạt lấy nhau, đồng thời mạnh mẽ vỗ lưng đối phương để thể hiện sự vui vẻ trong lòng mình.

    Tặc tặc, loại nghi thức chào hỏi giữa những người đàn ông này có lẽ ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được.

    Ta dùng quạt gấp che mặt, vì trên người kẻ vừa bước vào phòng đó có một loại mùi rỉ sắt nồng nặc, ta biết đó là mùi máu. Mùi máu lẫn với mùi bụi đất, cỏ tươi và mùi mồ hôi của nam giới xộc vào mũi ta, mạnh mẽ bá đạo như bước đi của người này.

    Eric vui mừng giới thiệu người đến với ta và Loreley. Vì vậy sau khi thi lễ, hai bên liền khách sáo chào hỏi.

    Người đến gọi là Meredith, là thư đồng và thị vệ số một cùng nhau lớn lên từ nhỏ của Eric. Nhưng hiển nhiên trong cảm nhận của vương tử, người đàn ông này không chỉ là một thư đồng kiêm người hầu, bởi vì vương tử tràn ngập tôn sùng xưng hô hắn là "Đệ nhất dũng sĩ vương quốc Austar". Từ vẻ mặt Eric có thể thấy hắn thật tâm yêu thích thuộc hạ này.

    Ta quan sát tướng mạo người đàn ông này, rất...

    Hình dung thế này, nếu như nói khuôn mặt vương tử Eric là nhận được nụ hôn của nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite, thì Meredith chính là người nhận được chúc phúc của thần lửa Hephaestus xấu xí, chồng của nữ thần Aphrodite.

    Đương nhiên, cũng chưa đến mức nói là cực độ xấu xí buồn nôn. Nói khách quan, kỳ thực ngũ quan Meredith vuông vức góc cạnh, nhưng vết sẹo rất sâu ngang qua khuôn mặt, kéo dài từ má trái xuống tận bên phải cằm trên mặt hắn đã phá hủy tất cả. Cộng thêm hơi thở của hắn không thanh nhã như vương tử mà mang vẻ dã man, đứng bên cạnh vị vương tử với phong độ nhẹ nhàng này lại càng tỏ ra đáng sợ.

    Con bé người cá sớm đã cúi đầu không dám nhìn tiếp. Ta đoán nó nhất định chưa từng thấy nhân vật nào nhìn dỡ tợn như vậy, dù sao từ nhỏ nó đã sống trong thế giới đáy biển đẹp đẽ, trong cung điện xa hoa. Đối với nó, có lẽ đến chỗ ta xin thuốc, bơi tới rãnh biển tuyệt cảnh tối tăm buồn nôn đã là lần mạo hiểm nhất của mình.

    Để ý thấy ta vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hắn, Meredith hơi cúi đầu.

    Hắn nói, "Công chúa điện hạ tôn quý, tha thứ cho ta đã làm kinh động ngài vì khuôn mặt đáng sợ của mình".

    "Không, vết sẹo là huân chương vinh dự nhất của dũng sĩ. Bên dưới vết sẹo đó là chiến tích đáng kiêu ngạo gì?"

    Vương tử Eric thì đặt tay trên vai Meredith, kể lại một lần ám sát nguy hiểm mình gặp phải khi còn bé với sự cảm kích xen lẫn tự hào. Là Meredith đã cứu hắn, cũng vì vậy để lại vết sẹo đó trên mặt.

    Còn Meredith có ân cứu mạng với vương tử thì chỉ thấp giọng nói đó vốn là chức trách của hắn.

    Rồi hắn lại biểu thị với ta và Eric, sau khi trở về vừa ròi hắn đã gặp mặt quốc vương và vương hậu trước. Hai vị này đã giao cho hắn chức trách mới là phụ trách bảo vệ vị khách quan trọng của vương quốc Austar - đương nhiên là ta, công chúa điện hạ Monica.

    Con bé người cá bên cạnh vẫn khờ dại nhìn tất cả mọi chuyện, không biết hàm ý của quốc vương và vương hậu đằng sau củ chỉ này.

    Mà ta thì cầm quạt gấp đắc ý che miệng. Ha ha, nhanh như vậy đã lấy hành động thực tế để thể hiện sự ủng hộ đối với ta rồi sao?

    Danh hiệu công chúa ta cố ý tạo ra sẽ trở thành sự châm chọc lớn nhất đối với tình cảm tốt đẹp Loreley vẫn tha thiết ước mơ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  8. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    iamvampire2009,poorsnowy,todashi,xsiverxx,
  9. #10
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    10. Cô lập




    10. Cô lập

    Trừ phái Meredith tới làm cận vệ cho ta, tới thời gian dùng cơm, quốc vương và vương hậu còn lấy thân phận chủ nhân tha thiết mời ta tới dự tiệc.

    Lúc này, bên chiếc bàn dài trong phòng ăn xa hoa nhất vương cung, trừ ta, Eric, quốc vương và vương hậu cũng như mấy vị đại thần quý tộc, công tước phu nhân, còn có một vị khách đặc biệt - con bé người cá. Mọi người trong vương cung xưng hô nó là tiểu thư Loreley.

    Thân phận của nó có chút rắc rối, vì vương tử đã đích thân dẫn nó về vương cung, nó có một ngoại hình xinh đẹp, nhưng lại không có nơi nương tựa và không thể nói chuyện.

    Lúc trước vương tử tỏ ra thân thiết với nó thì không ai dám nhìn nó với ánh mắt kì quái, nhưng hôm nay một lựa chọn có ưu thế vượt trội cho vị trí vương tử phi, lại được quốc vương và vương hậu âm thầm ủng hộ - chính là công chúa điện hạ Monica, người ta đóng vai – đã xuất hiện, vì vậy tình thế của con bé người cá lập tức trở nên khó khăn.

    Ta hầu như có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thảo luận thì thầm của khách khứa và các quý tộc:

    "Nghe nói ngay cả một cái tên cũng không có - cái tên Loreley này là nó chọn ra từ đống thẻ chữ của giáo viên cung đình, vì vậy mọi người đều gọi cô ta là tiểu thư Loreley".

    "Thẻ chữ? Giáo viên?"

    "Bà không biết sao? Vương tử điện hạ đã mời riêng giáo viên tới dạy chữ và ngôn ngữ tay cho cô ta mà!"

    "Cái gì? Nghĩa là không chỉ không biết nói mà cô ta còn không biết cả chữ nữa?"

    "Đúng thế, hì hì!"

    "Đâu chỉ có thế, bà xem kìa, ngay cả dao nĩa mà cô ta cũng không biết dùng đấy".

    "Không biết là con bé quê mùa ở đâu đến, chẳng lẽ nó cho rằng chỉ dựa vào ngoại hình là đã đủ để bám lấy vương tử chắc? Đúng là nằm mơ!"

    Âm thanh của họ không hề kín đáo, thậm chí còn như cố ý nói cho Loreley nghe vậy. Mà thân là đương sự, mặc dù Loreley không thể nói chuyện, cũng không biết chữ viết của loài người, nhưng nó nghe hiểu được.

    Vì vậy những lời ong tiếng ve này có thể truyền vào tai nó, ta thấy khuôn mặt xinh đẹp của nó trở nên trắng xanh.

    Có thể là vì khó chịu hay vì bối rối nên con dao ăn vốn đã không thành thạo trên tay nó liền cắt xuống mặt đĩa sứ trắng tinh phát ra một tiếng két chói tai, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người nó.

    Lúc này Loreley vừa co quắp vừa bất an, nó chỉ có thể cúi đầu không biết làm sao, dường như muốn che giấu chính mình trước ánh mắt mọi người.

    Trong đôi mắt màu xám lấp lánh ánh sáng mê người kia, ta có thể nhìn thấy hơi nước mờ mịt.

    Nhưng ta vẫn vừa bình thản ung dung thưởng thức yến tiệc vừa nhìn nó, giống như đang xem một màn biểu diễn.

    Ha ha, đích xác là ta đang xem một màn biểu diễn, bởi vì sự có mặt của Loreley là điều ta đã tận lực yêu cầu.

    Ta cố ý thể hiện sự nhiệt tình đối với Loreley, thân là chủ nhân, tự nhiên quốc vương và vương hậu sẽ không từ chối đề nghị của ta - mặc dù thân phận của nó không hề đủ để ngồi cùng bàn với quốc vương và vương hậu. Mà vương tử Eric nhã nhặn thì không hề biết rằng trường hợp này sẽ tạo thành áp lực cho con bé người cá, hắn chỉ cảm thấy ta là một công chúa vương thất vừa hào phóng, vừa hiểu ý người khác, hơn nữa còn rộng rãi nhiệt tình và có phẩm đức tốt đẹp. Hắn khen ngợi cử chỉ thân thiện này của ta, không hề biết rằng mục đích của ta là làm cho Loreley xấu mặt.

    Quả nhiên không làm ta thất vọng.

    Trong lúc ánh mắt mọi người tập trung vào Loreley với vẻ kinh ngạc và khinh bỉ thì vương tử điện hạ anh tuấn đã kịp thời đưa ra một đề tài mới, giải cứu Loreley khỏi hoàn cảnh ngượng ngùng này một cách rất có phong độ. Việc làm đầy quan tâm này của hắn được đáp trả bằng ánh mắt cảm kích của con bé người cá, nhưng lại làm cho quốc vương và vương hậu không vui.

    Vì sao ta lại biết hai vị bề trên này không vui? Bởi vì thấy quốc vương hừ một tiếng, đặt dao nĩa xuống, đồng thời trong đĩa của hắn không còn chút đồ ăn nào.

    Vì vậy mọi người đều chấm dứt bữa tiệc.

    Chỉ có con bé người cá tóc vàng xinh đẹp, sau khi được vương tử giải cứu, vẫn lặng lẽ cúi đầu cầm dao nĩa đánh vật với đồ ăn trên đĩa, chân tay nó co cóng, rất sợ mọi người lại chú ý tới mình. Cũng vì vậy, nó không để ý được rằng mọi người đều đã dừng ăn, đến tận lúc thị nữ phía sau nó nhẹ nhàng vỗ vai thì nó mới ngẩng đầu phát hiện tình hình không phù hợp.

    "Quả nhiên là đồ nhà quê! Ta cho rằng nó chưa bao giờ được ăn bữa nào ngon như vậy!"

    "Đương nhiên có cơ hội thì phải ăn cho sướng mồm mới được!"

    "Đúng là không lễ độ!"

    "Không biết là loại dã nhân này ở đâu ra mà tham ăn như thế?"

    Sau khi quốc vương dừng ăn thì những người khác cũng không được ăn tiếp. Xem ra trong lúc vô tình Loreley lại phạm phải một sai lầm lớn.

    Tựa hồ chuyện này làm cho tâm tình quốc vương càng xấu đi, ông ta đứng dậy chuẩn bị rời bàn, mà vương hậu cũng đứng dậy theo chồng mình.

    Mọi người tới tấp đứng dậy, mà phản ứng của Loreley lại chậm một chút. Hơn nữa lúc đứng dậy thân hình nó còn chao đảo ngả nghiêng. May mà thị nữ phía sau nó đỡ lại kịp nên mới không tạo thành sự thất lễ lớn hơn nữa.

    Đương nhiên dáng vẻ vụng về của nó lại dẫn tới những ánh mắt chán ghét và tiếng rì rầm.

    Nhưng có một nguyên nhân chỉ ta mới biết. Ta hạ thấp tầm mắt, nhìn xuống phía dưới chiếc bàn dài bày đầy thức ăn thịnh soạn, chiếc khăn trải bàn che khuất đôi chân nó.

    Đau lắm, đúng không?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---


  10. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    iamvampire2009,poorsnowy,todashi,xsiverxx,
Trang 2 của 6 Đầu tiênĐầu tiên 1234 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status