TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456
Kết quả 26 đến 30 của 30

Chủ đề: Con gái của biển cả - Bái Tang (Full)

  1. #26
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    26. Ngoại truyện (2): Meredith




    26. Ngoại truyện (2): Meredith

    Tất cả những gì ta có chỉ là một cái tên: Meredith. À, còn cả một đồng tiền vàng đeo trên cổ từ nhỏ, trên đồng tiền có một cái lỗ, bình thường ta vẫn luôn đeo nó trước ngực như một tấm bùa hộ thân.

    Cho dù có đói đến mấy ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng đồng tiền này để đổi bánh mì ăn, ta luôn cảm thấy đó có lẽ là ai đó đã đeo vào cho ta, mặc dù ta không biết là ai, có thể là người thân của mình.

    Từ khi ta bắt đầu nhớ được thì ta đã sống cuộc đời phiêu bạt, đã làm mọi việc vì sinh tồn.

    Ngày đó, ở bến tàu, ta đã sắp ngất xỉu vì nhịn đói ba ngày liền. Vì cái dạ dày quặn thắt vì đói, ta đã nhắm đến một người có tiền - bên người hắn không có đám đông hộ vệ, lại còn nghênh ngang đeo ví tiền bên hông, hắn nhìn đông nhìn tây như chưa bao giờ tới bến tàu này.

    Nếu như thành công thì ta nhất định phải đi mua một đống bánh mì ăn cho sướng miệng. Mang ý nghĩ như vậy, ta chạy qua, va phải con dê béo đó, đắc thủ.

    Đáng tiếc là còn chưa kịp mua đồ ăn ta đã bị chặn lại. Một đống hộ vệ của người đó ngụy trang thành người bình thường chạy ra chặn đường ta lại, ta bị bọn họ kéo vào ngõ tối, đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng.

    Máu tươi che kín hai mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, ta chỉ thấy toàn thân đau đớn, có lẽ cách cái chết không còn xa. Có điều khi một bàn tay đầy lông đưa đến cổ ta định giật đồng tiền vàng trên cổ ta xuống thì ta lập tức bảo vệ nó theo trực giác, sau đó há mồm cắn tới. Ta nghe thấy một tiếng kêu thảm, mùi máu tươi tràn ngập miệng mũi. Thật sự là quá đói nên ta liền nuốt dòng chất lỏng mằn mặn và nóng bỏng đó xuống.

    Lại mấy cú đá liên tiếp vào người, nhưng khớp hàm ta vẫn không buông lỏng.

    Trong lúc ồn ào đó, ta nghe thấy một âm thanh tôn quý: "Mang thằng nhóc này về. Một thằng dã man, huấn luyện được thì sẽ thành một thanh kiếm tốt".

    Sau đó ta ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đang ở trong vương cung.

    Thì ra người có tiền mà ta chọn làm mục tiêu hôm đó lại là thái tử cải trang vi hành. Ông ấy đã cho ta một cuộc đời mới.

    Ngày qua ngày, cùng với những bài học và chương trình huấn luyện, từ một thằng nhóc hoang dại đầu đường ta đã trở thành thị vệ và thư đồng đạt tiêu chuẩn của vương tử điện hạ. Đương nhiên trong quá trình này ta đã phải đối mặt với không ít khinh bỉ và gây khó dễ, nhưng ít nhất ở trong vương cung ta cũng được ăn no, thậm chí sau khi có công bảo vệ vương tử điện hạ trong lần ám sát nọ ta còn được thụ phong tước vị.

    Đối với kẻ có thân phận thấp hèn như ta thì đây thật sự là điều khó mà tưởng tượng được.

    Đương nhiên ta cũng biết những người khác thảo luận thế nào. Ở trong vương cung mặc dù mọi người không tranh đoạt đồ ăn như đám lang thang ngoài đường nhưng họ lại tranh giành thứ khác.

    Cho nên, khi nhìn thấy cô bé không biết nói kia ta hầu như có thể đoán được kết cục của cô ấy.

    Quá mức xinh đẹp, nhưng lại yếu đuối, khó mà sinh tồn. Mềm mại như nước, nhất định phải có thùng chứa, một khi thùng vỡ thì lập tức sẽ tung tóe tản mát khắp nơi.

    Nhưng có vẻ điện hạ đã yêu đóa hoa mảnh mai đó. Thậm chí anh ấy còn âm thầm lập kế hoạch dùng những hứa hẹn ưu đãi thuế phú để đổi lấy sự ủng hộ của các đại quý tộc có thế lực đối với hôn sự. Ta không đồng ý, nhưng ta vẫn bôn ba để thực hiện mệnh lệnh của anh ta.

    Đến tận lúc vị công chúa đó xuất hiện.

    Loại hình hoàn toàn không giống nhau, có học thức, có giáo dục hoàn mỹ, diễm lệ vô song, như một ngọn lửa thiệu rụi tất cả, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

    Ta biết vương tử điện hạ đã bị mê hoặc. Ngay cả ta cũng bất giác chú ý đến cô ấy.

    Bởi vì lần đầu nhìn thấy cô ấy, cặp mắt màu lam lộ ra sau chiếc quạt gấp đã khiến ta chú ý, ta cảm thấy ngạc nhiên vì lần đầu tiên có một người phụ nữ không cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của ta.

    Cho nên, ta không hề cảm thấy khí chịu khi phải đảm nhiệm chức trách bảo vệ cô ấy.

    Nhưng ta dần phát hiện cô ấy còn có một mặt khác.

    Trước mặt mọi người, cô ấy tỏ ra điềm đạm, nhã nhặn, nhưng trước mặt cô bé kia cô ấy lại tỏ ra ác độc đến đáng sợ.

    Nếu là bình thường thì ta nhất định sẽ cho rằng đây là sự ghen ghét giữa những người phụ nữ. Nhưng cô ấy làm như vậy thì ta lại cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì rõ ràng là cô ấy có ưu thế áp đảo, huống hồ xem cách đối đãi hạ nhân của cô ấy hàng ngày có thể thấy cô ấy hoàn toàn không khó tính và xấu xa như những quý tộc hoàng thất khác.

    Có điều ta còn chưa kịp suy nghĩ cô ấy đã bất ngờ hôn ta. Đó là một nụ hôn nóng bỏng tràn đầy dư vị. Có lẽ chỉ là vì hứng thú nhất thời, như các phu nhân khác tầm hoan với đám thị vệ cũng là chuyện thường ngày ở huyện. Từ trước đến nay khuôn mặt đáng sợ của ta đã giúp ta không cần phải đối mặt với loại chuyện này, không ngờ cuối cùng chuyện này vẫn xảy ra, mà đối phương là một công chúa.

    Ta phát hiện mình bỗng nhiên muốn tìm hiểu rõ nhất cử nhất động của cô ấy. Ta nhớ lại gương mặt cô ấy, rồi chợt phát hiện khi nhìn nghiêng thì gương mặt cô ấy lại rất giống với chân dung người phụ nữ trên đồng tiền vàng đeo trên cổ mình - không biết là nữ vương của đất nước nào.

    Đó là những đường nét cực kì xinh đẹp.

    Chỉ có điều không thể thuộc về ta.

    Khi ta nhìn thấy vương tử điện hạ đẹp trai đặt một nụ hôn lên trán cô ấy ở dưới lều hoa, cảnh này đẹp đến mức một kẻ không hề biết thưởng thức nghệ thuật như ta cũng rõ ràng: Bọn họ xứng đôi biết bao, mà cô bé yếu đuối không biết nói kia thì nhất định sẽ bị tổn thương.

    Cô ấy cao quý, xinh đẹp, kiêu ngạo, kiên cường.

    Sau khi uống say, cô ấy lại khóc như một em bé.

    Sự đau khổ cô ấy thể hiện ra khi đó khiến trái tim ta như bị chém một dao. Cô ấy đã bị phản bội sao? Hel là ai? Vì sao lúc cô ấy tuyệt vọng thì chủ nhân của cái tên cô ấy gọi đó lại không ở bên?

    Ta bế cô ấy về phòng cô ấy. May là hầu gái của cô ấy cũng quen biết ta, hơn nữa nó cũng không phải một đứa lắm miệng. Cô bé hầu gái đưa tay định đỡ lấy cô ấy nhưng ta đã tránh ra đi thẳng vào phòng trong.

    Đặt cô ấy xuống giường, kéo chăn đắp cho cô ấy, ta chợt cảm thấy việc này rất quen thuộc. Nhưng hành động như thế này sẽ không thể lặp lại lần nữa, điều này không hợp lễ nghi. Có lẽ, cả đời này chỉ có một lần như vậy.

    Nhưng ta sẽ bảo vệ cô ấy. Nếu cô ấy trở thành vương tử phi thì cũng sẽ là đối tượng để ta phục vụ suốt đời.

    Lúc đi săn, ta vẫn luôn chú ý đến an nguy của cô ấy. Ta phát hiện cũng có chuyện cô ấy không giỏi, đó là cưỡi ngựa. Bộ dáng bất an nhích tới nhích lui trên yên ngựa đó tỏ ra kém rất nhiều so với vẻ ung dung tự nhiên thường ngày. Có điều trong ánh mắt ta, bóng dáng cô ấy bỗng nhiên hoàn toàn biến mất.

    Sao có thể như vậy được? Rõ ràng ta vẫn chú ý đến cô ấy!

    Ta bắt đầu tìm tung tích cô ấy, dù sao ở đây cũng là trong rừng, huống hồ còn có thể có gấu.

    Lúc tìm được cô ấy, tình hình làm cho ta kinh hãi, máu trong người ta gần như đông lại. Ta giương cung bắn tên theo trực giác, sau đó cưỡi ngựa chạy về phía cô ấy.

    Trong lúc bối rối ta chỉ có thể kéo cô ấy lên trên lưng ngựa, nhưng vì không phân biệt rõ phương hướng nên ta và cô ấy đã rơi vào tuyệt cảnh.

    Ta đưa dây cương cho cô ấy, trong lòng tính toán xem mình có thể giữ chân con dã thú này được bao lâu. Nhưng cô ấy vẫn còn lải nhải nói, dường như không hề hiểu rõ tình cảnh của bọn ta đang nguy hiểm thế nào.

    Sẽ phải chết sao? Không quan tâm, quan trọng nhất là bảo vệ được cô ấy. Nếu ta có thể cầm cự một hồi thì cô ấy sẽ chạy thoát được.

    Nhưng ta không ngờ được cô ấy lại làm như thế. Nghe thấy tiếng ngựa hí chạy đi, ta tưởng rằng cô ấy đã rời xa nguy hiểm, không ngờ, đến khi ta phản ứng lại thì cả ta và cô ấy đã ở trong trạng thái mất trọng lượng.

    Ta cố gắng bảo vệ cô ấy trong lòng. Nếu như ta rơi xuống đất trước thì ít nhất cô ấy còn có một tia hi vọng.

    Khi tỉnh lại, ta phát hiện cả hai người lại đều không chết. Ngữ khí châm chọc của cô ấy làm cho ta rất muốn cười. Còn sống, vậy là tốt.

    Chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên cạnh cô ấy như thế này, ta không giỏi ăn nói, nhưng nghe cô ấy nói chuyện ta cảm thấy rất vui. Có điều, ta không nhịn được hỏi vì sao cô ấy không chạy trốn, câu trả lời của cô ấy lại làm ta cảm thấy giận dữ.

    Ta giận dữ vì cô ấy không chạy trốn là vì cứu ta. Nếu như cô ấy chạy trốn, cho dù chết dưới tay gấu ta cũng vẫn làm tròn trách nhiệm và thực hiện được lời thề đối với chính mình. Không phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy, tất nhiên với điều kiện cô ấy chỉ là một người phụ nữ thông thường.

    Đúng vậy, những điểm kì lạ ta phát hiện trước đó khiến ta nhận ra có thể cô ấy là người có dị năng. Không phải công chúa nào cũng có sức mạnh kéo một người đàn ông từ dưới đất lên trên ngựa. Có lẽ trong thời khắc nguy cấp đúng là sức mạnh của con người sẽ được phát huy mạnh mẽ, nhưng thái độ lạnh nhạt trước nguy hiểm của cô ấy khiến ta nghiêng về giả thiết dị năng hơn.

    Nhưng vậy thì sao? Nhìn gương mặt cô ấy, ta biết mình vẫn sẽ thực hiện chức trách bảo vệ cô ấy.

    Cô ấy hỏi ta có thích cô gái nào hay không, ta chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô ấy.

    Ta có, nhưng ta vĩnh viễn không thể để cô ấy biết. Mà thứ ta có thể hiến dâng chỉ có sự bảo vệ tận tâm mà thôi.

    Cô ấy cho phép ta gọi thẳng tên cô ấy, nhưng ta không dám gọi. Ta sợ một khi gọi tên cô ấy thì ta sẽ không thể thay đổi lại cách xưng hô nữa. Mà cuối cùng thì bọn ta vẫn sẽ phải trở lại vương cung, ở đó ta chỉ có thể xưng hô cô ấy là điện hạ.

    Vương tử quả nhiên tìm được bọn ta, đó là ba ngày sau. Ta nhớ kĩ những gì cô ấy nói trong ba ngày này, ta khắc ghi gương mặt cô ấy trong lòng.

    Bởi vì cô ấy mất tích nên vương tử điện hạ đã phát hiện tình cảm của mình với cô ấy. Qua hành động của vương tử ta có thể nhận thấy điều này, dù sao ta và vương tử cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho nên ta biết, thời gian cử hành hôn lễ của bọn họ sẽ không còn xa.

    Từ khoảng cách mấy thân ngựa, ta thi lễ với cô ấy một cách rất tiêu chuẩn, giống như một thị vệ tận chức tận trách nhất.

    Cô ấy lau mồ hôi giúp vương tử điện hạ, hai người vẫn xứng đôi như cũ.

    Trong tiệc tối, ta đứng giữa đám người nhìn cô ấy, lúc này vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người. Ngay cả khi mệt mỏi cô ấy vẫn thu htus được ánh mặt của tất cả bọn họ. Ta biết mình không thể tiếp tục như vậy, ba ngày chung sống vừa qua đã là ân huệ của trời cao rồi.

    Vì vậy, ta lặng lẽ tìm một góc yên tĩnh, dự định ôn lại thời gian ba ngày vừa rồi một lần nữa, xem như là một lần buông thả cuối cùng. Nhưng lúc bước ra ban công ta lại thấy một bóng lưng, bờ vai người đó đang rung lên theo tiếng khóc nức nở.

    Ta biết vì sao cô ấy khóc, lúc tiệc tối bắt đầu cô ấy đã bị một đám phụ nữ không có ý tốt vây quanh, một chén rượu đỏ tươi như máu bị cố ý hắt lên người cô ấy, làm ố bẩn vạt váy trắng tinh đó.

    Sau đó cô gái này đã yên tĩnh rời khỏi đó, thì ra là đến đây đứng khóc. Nếu là cô ấy thì nhất định sẽ không khóc đúng không? Ta nghĩ rằng nhất dịnh cô ấy sẽ cao ngạo cầm lấy một chén rượu khác rồi đổ lên đầu người làm vương rượu lên váy mình, với khóe môi nhếch lên kiêu ngạo.

    Ta đang muốn rời khỏi thì cô bé đó lại quay đầu lại nhìn thấy ta. Đôi mắt màu xám nhạt của cô ấy lấp loáng nước, gió đêm làm cô ấy run rẩy.

    Ta chỉ có thể khó xử cởi áo choàng đưa cho cô ấy, vì dưới roi vọt của giáo viên năm đó, lễ nghi và phong độ sớm đã xâm nhập vào tận cốt tủy. Huống chi khi vương tử điện hạ làm sai thì người ăn đòn của giáo viên lễ nghi cũng vẫn là ta, vì vậy ta tự nhiên không thể quên được.

    Cô ấy nhận lấy rồi khoác lên người, gật đầu biểu thị cảm ơn rồi dịch sang bên cạnh, tỏ ý mời ta đi tới bên người mình.

    Được một phụ nữ mời, đương nhiên ta chỉ có thể nhận lời. Đi tới vị trí bên cạnh cô ấy, ta phát hiện từ đây có thể nhìn thấy mặt biển xa xa.

    Cô bé đó đột nhiên viết chữ lên trên lan can, cô ấy viết rất chậm nhưng không sai chữ nào.

    Cô ta hỏi ta: "Anh có thích ai không?"

    Nhìn cô ấy, ta gật đầu.

    Dường như cảm thấy hài lòng, cô ấy tiếp tục viết: "Tôi cũng có. Tôi sẽ vẫn thích anh ấy, vẫn sẽ".

    Ta hơi kinh ngạc nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy vẫn còn nước mắt, nhưng lại nhìn ta rất kiên định. Lần đầu tiên ta cảm thấy, có lẽ cô gái này không hoàn toàn yếu đuối. Có lẽ, cô ấy cũng có thứ phải giữ vững.

    Ánh mắt cô ấy nhìn về phía mặt biển xa xôi. Không nói gì, đương nhiên, cô ấy cũng không thể nói được.

    Rất lâu sau, cô ấy lại viết tiếp: "Có thể nói cho tôi nghe không, người anh thích là một cô gái như thế nào?"

    Câu này tương đối dài, cô ấy viết sai vài chỗ nên ta phải đọc kĩ một hồi mới hiểu được.

    Cô ấy cười khổ, chỉ cổ họng mình, rồi viết tiếp: "Đương nhiên, tôi sẽ không nói với ai đâu".

    Ta khẽ cười, chậm rãi mở miệng. Ta nói: "Tôi thích một cô gái, nhưng tôi vĩnh viễn không thể để cô ấy biết. Mà thứ tôi có khả năng hiến dâng bất quá chỉ là sự bảo vệ tận tâm mà thôi".

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---


  2. Bài viết được 33 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amkusa,bachlien2110,iamvampire2009,pc1903,poorsnowy,saoxoay,todashi,xsiverxx,
  3. #27
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    27. Hôn lễ




    27. Hôn lễ

    Ta chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như lúc này.

    Đứng trước thánh đàn, nhìn lão già râu bạc trước mặt đang nói lải nhải, nhưng ta lại không nghe được chữ nào. Trong đầu ta tính đến chuyện trốn chạy nhưng rồi lại cười nhạo sự không thực tế của chính mình.

    Tà váy dày và nặng kéo dài mười thước đó, cho dù có người hầu nâng giúp, vẫn kéo trọng tâm thân thể ta lệch về sau khiến ta lúc nào cũng phải duy trì thăng bằng. Ta cảm thấy mình không phải cô dâu xinh đẹp khoác váy lụa trắng mà là một con ngựa kéo xe.

    Người ta nghĩ ra loại váy cưới dày nặng như vậy có phải là để đề phòng trường hợp cô dâu xoay người bỏ chạy mất?

    Kỳ thực đã đến nước này, lẽ ra ta không nên còn có những ý nghĩ kì lạ này nữa mới đúng.

    Vừa rồi sau khi đi vào cổng thánh đường, ta nhìn thấy rất nhiều quý tộc đứng dày đặc hai bên tấm thảm đỏ. Lụa trắng che khuất tầm mắt nhưng ta vẫn bất giác đưa mắt tìm kiếm.

    Tìm cái gì? Ta còn có cái gì phải do dự?

    Nhưng đột nhiên ta rất muốn nhìn thấy đôi mắt màu đen đó một lần nữa.

    Eric bên cạnh đột nhiên cầm tay ta. Phục hồi lại tinh thần, ta phát hiện tâm trạng không yên của mình đã khiến mọi người thảo luận. Hoặc cũng có thể vì phải chờ đợi quá lâu, tóm lại là mọi người đang thì thầm bàn tán gì đó.

    Vị Đại tế ti mặc lễ phục màu đỏ sậm khó xử hắng giọng, nhắc lại lời thề kết hôn một lần nữa, hỏi ta có đồng ý trở thành vợ Eric hay không.

    "Tôi đồng ý". Ta nói ra lời này. Mặc dù một giới luật thiên thần nhấn mạnh với các tín đồ là việc bịa đặt trước Tế đàn sẽ bị trừng phạt, nhưng đối tượng của giới luật này chắc không bao gồm thần tộc...

    Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, một cây bút lông được nhét vào trong tay ta. Eric bên cạnh đã nhanh chóng kí đầy đủ họ tên vào góc tờ hôn thư bằng lụa có đóng dấu biểu tượng vương thất phức tạp đó.

    Đến lượt ta kí tên mình bên cạnh tên hắn.

    Ta đang đinh viết cái tên giả Monica vào đó, nhưng lúc chấm mực ta lại không cẩn thận làm đổ lọ mực đặt bên cạnh.

    Vị quan đứng bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ, bàn tay dính đầy mực. Mặc dù ta tránh rất nhanh, không để mực bắn vào tay áo nhưng vẫn có một vết mực bắn lên vị trí bên cạnh chỗ kí tên của ta trên hôn thư.

    Vết bẩn đó nhìn rất vướng mắt, nhưng ta vẫn ký tên Monica lên chỗ trống bên cạnh.

    May là ta không phải Monica thật sự. Để ý tới sắc mặt quái dị của mọi người xung quanh, ta nghĩ đây có lẽ không phải một điềm báo tốt cho một việc vui như thế này.

    Đại tế ti cầm lấy hôn thư, tuyên bố chúng ta kết làm vợ chồng. Ta và Eric cùng nhau đi ra bên ngoài, trên đường đi tiếp nhận sự chúc mừng của tất cả mọi quý tộc. Bọn họ nhiệt tình tung gạo trắng và hoa tươi lên đón tân lang tân nương, nhưng thân là nhân vật chính, ta lại nghĩ đến đôi mắt của Meredith vì nó cũng đen như vết mực vừa rồi.

    Có lẽ hắn đang đứng nhìn ở một góc nào đó, có điều ta đã xóa bỏ trí nhớ của hắn. Ta đã xóa bỏ đoạn hắn nhìn thấy Bảo Bảo biến thân trên bãi biển và đoạn chính miệng hắn nói rõ sự hoài nghi của mình với ta.

    Không thể không nói, hắn đúng là một người nhạy cảm. Có lẽ ta nên xóa bỏ tất cả, kể cả những gì xảy ra trong ba ngày sau khi gặp gấu đó.

    Lần sau gặp hắn mình sẽ làm như vậy - ta tự nói với mình.

    Cùng với đám người đi pheo phía sau, cuối cùng ta cũng đi ra thánh đường hùng vĩ làm người ta cảm thấy ngạt thở đó. Ngoài cửa lớn, dưới mấy trăm bậc thang màu trắng, một chiếc xe ngựa xa hoa được trang trí với đầy hoa tươi đã đỗ sẵn, trước sau đều có đội nghi lễ xếp hàng thật dài. Chúng ta sẽ đi xe ngựa lên tàu, cùng hạm đội tới thăm nước láng giềng, đồng thời cũng là chuyến lữ hành trăng mật.

    Ta để chồng mình đỡ lên xe ngựa, hắn đang vui vẻ tràn trề còn ta lại rất muốn hỏi một chút xem hắn có nghĩ tới Loreley tóc vàng hay không? Ta nhớ trong tờ nhật ký đánh rơi đó cô ta viết, mỗi khi nghe thấy tiếng chuông của thánh đường cô ta sẽ luôn nghĩ đến hình ảnh lễ cưới. Nhất định cô ta nghĩ có ngày mình sẽ cùng Eric tổ chức hôn lễ ở đây đúng không?

    Eric quả thực đã tổ chức hôn lễ, chỉ có điều cô dâu lại là ta. Tất cả những điều này tỏ ra thật buồn cười.

    Từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, đám người xếp hàng hai bên nhiệt tình hoan hô, những dãi lụa màu và hoa tươi tung bay, ban nhạc đi theo diễn tấu dọc đường. Ta và Eric giơ tay vẫy đáp lại sự nhiệt tình của dân chúng. Cảm thấy mình không còn là mình nữa, ta bây giờ rất giống một con rối bằng gỗ được giật dây.

    Đến lúc lên thuyền lại là một buổi vũ hội nữa. Kỳ thực vũ hội trên thuyền cũng không khác biệt gì so với trong vương cung, trừ địa điểm tổ chức. Mà chiếc thuyền này rất lớn, rất vững vàng, cộng thêm thời tiết hôm nay rất tốt khiến cho nơi này cũng không khác gì trên đất liền.

    Ta lấy lí do muồn về phòng thay đồ để nghỉ ngơi. Dưới ánh mắt mập mờ của mọi người, Eric dẫn ta trở lại khoang thuyền xa hoa nhất. Trong khoang mọi thứ trang trí cũng không khác gì ở trong vương cung.

    Eric theo ta vào phòng, còn chưa kịp xoay người ta đã cảm thấy một hơi thở ấm áp phun tới bên cổ. Ta sợ run, cảm thấy hình như lông măng trên người đều đã dựng đứng lên.

    "Hôm nay em thật xinh đẹp..." Giọng nam trung của vương tử lúc này trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, mà hình như hắn đang dùng sống mũi cao ráo khẽ cọ lên làn da ta, như có như không.

    Ta xoay người, bị hắn ôm chặt lấy. Hành động của hắn vội vàng và thô bạo chưa từng thấy. Ta vội vàng giơ tay chông lên ngực vương tử để giữ khoảng cách, gượng cười thuyết phục hắn: "Đừng nóng vội, để khách khứa lại như vậy sẽ không tốt, hôm nay chúng ta là nhân vật chính. Em cho rằng sau khi đưa em về phòng anh sẽ phải quay lại chứ".

    Eric nhìn ta, áp tới đặt một nụ hôn lên môi ta rồi nói: "Cũng đúng, dù sao giờ đây em cũng đã là nàng dâu của anh rồi. Anh nghĩ anh còn đủ kiên nhẫn để chịu đựng đến tối, mặc dù rất đau khổ". Hắn cười buông ta ra, vừa đi ra khỏi phòng vừa quay đầu nhìn lại.

    Ta gọi thị nữ vào, cảm thấy vẻ mặt kì dị trên mặt cô ta giống như cảm thấy kinh ngạc vì vương tử có thể để lại tân nương ở đây.

    Được rồi. Đối với một đôi vợ chồng mới cưới mà trước khi kết hôn tình cảm đã nồng cháy thì không vội vã lên giường đích xác là một vấn đề đáng để nghiên cứu, nhưng ta lại thật sự không có dự định trở thành vợ chồng với Eric. Kỳ thực Eric rõ ràng là một chàng trai cực kì đẹp trai, ngủ cùng hắn không phải một chuyện không thể chịu được. Có điều sau đêm nay, bất kể Loreley có quyết định giết chết hắn hay không thì sáng mai tất cả đều sẽ kết thúc. Mà ta cũng nên trở về cung điện thần biển bị xâm chiếm, thu lại những thứ ta cần thu hồi.

    Huống chi, nếu con bé người cá điên cuồng một chút - mặc dù cô ta yếu đuối, nhưng ghen tuông chắc chắn sẽ khiến người ta điên cuồng - quyết định xông tới giết chết người yêu khi hắn đang lên giường với người phụ nữ khác, đó đúng là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng ta hoàn toàn không muốn mạo hiểm như vậy. Cho nên ta mới không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện phong lưu, càng khỏi phải nói đến chuyện có thể sáng hôm sau vương tử sẽ trở thành một người chết.

    Với sự giúp đỡ của thị nữ, ta thay bộ đại lễ phục hoa lệ đã hành hạ mình từ sáng sớm đến bây giờ ra, nằm trên giường định ngủ một giấc, để mặc cô ta xoa bóp. Trong bữa tiệc vừa rồi, chịu đựng ánh mắt đánh giá của tất cả mọi người, nghe những chờ mong về người thừa kế tiếp theo của vương quốc Austar, trên mặt còn phải mang nụ cười, đó là một việc rất mệt mỏi.

    Đến lúc bị tiếng nổ của pháo hoa đánh thức ta mới mở mắt ra.

    Đã đến đêm rồi sao? Ta hơi cử động ngồi dậy, thị nữ bên cạnh vội vàng tới giúp ta chải đầu, đồng thời còn gọi người bên ngoài mang một thùng nước nóng tỏa ra mùi thơm vào phòng ngủ.

    Một thi nữ khác đi vào nói: "Điện hạ, đội trưởng đội thị vệ của ngài đợi ngài triệu kiến từ buổi chiều, bây giờ ngài có gặp anh ta hay không?"

    Ta nghi hoặc, "Đội trưởng thị vệ của ta?"

    Cô ta trả lời, "Chính là tước sĩ Meredith. Trước đây anh ta phụ trách an toàn của ngài cho nên bây giờ vương tử điện hạ lệnh cho anh ta tới kiêm nhiệm vị trí đội trưởng đội thị vệ cho ngài".

    Ta vốn định từ chối, có điều nghĩ lại, gặp cũng được. Chuyện trí nhớ vẫn nên giải quyết cho xong, sáng mai là ta phải đi rồi.

    "Mời anh ta vào đi. Đợi chút, để ta ra ngoài gặp anh ta".

    Nữ phục vụ lui ra, sau khi trang điểm xong ta bước ra gian ngoài. Meredith đang đứng đó chờ ta.

    Hắn cúi đầu, hành đại lễ đối với vương phi. Ta hơi ngẩn ra một chút rồi mới nghĩ ra, không sai, bây giờ trong mắt họ ta đã là vợ của Eric...

    Hắn nói, "Vương tử điện hạ phái tôi tới làm đội trưởng thị vệ của ngài. Với tính mạng và vinh dự của mình, tôi thề sẽ hiến dâng sự trung thành của mình cho ngài".

    Ta nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra phép thuật của ta rất hữu dụng. Nhớ tới lúc ở bãi biển, lần đầu tiên hắn không dùng kính ngữ xưng hô ta nhưng lại bị ta dùng phép thuật ngăn chặn lại. Bởi vì ta có dự cảm, nếu hắn nói tiếp thì tình huống sẽ không thể... kiểm soát được? Tóm lại, như bây giờ mới là chính xác đúng không?

    Ta tạm thời đuổi mấy nữ phục vụ ra ngoài, lặng lẽ đưa tay, một vệt ánh sáng chìm vào dưới mép tóc Meredith. Hắn vẫn cúi đầu báo cáo danh sách một số nhân viên cho ta nghe.

    "Được rồi, ngươi cứ quyết định là được. Ta tin tưởng ngươi sẽ hoàn thành tốt chức trách của mình". Ta không nhịn được lên tiếng ngắt lời hắn.

    "Vâng". Hắn ngẩng đầu, có điều ánh mắt không hề nhìn vào người ta.

    Lúc ta đang định kêu hắn lui ra thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Khi cửa phòng bị mở ra, tiếng pháo hoa và tiếng tiếng hoan hô của mọi người bên ngoài cũng vọng vào trong phòng.

    Trên mặt vương tử lộ vẻ say rượu, bên cạnh sự hào hoa nhã nhặn bình thường giwof có thêm một chút ngang tàng. Được tùy tùng dìu đỡ, hắn loạng choạng đi vào, phía sau còn có một đám quý tộc ồn ào say xỉn đi theo.

    Nhìn thấy ta, Eric liền lao tới, "Cô dâu... của... anh..." Hành động này của hắn làm cho đám người lắm chuyện kia huýt sáo và hò hét ầm ĩ.

    Nhưng có vẻ như vương tử đã say lắm rồi, hắn nói lúng búng: "Vương phi, vì sao trong động phòng của chúng ta lại có... ơ, lai có người lạ..." Một tay hắn ôm chặt lấy ta, ta không thể đẩy ra được, mà tay kia của hắn thì chỉ thẳng vào Meredith đang kính cẩn đứng bên cạnh.

    Mà đám quý tộc chỉ sợ thiên hạ không loạn đó cũng đồng thời ồn ào bàn luận, mặc dù chắc chắn không thể toàn bộ đều say đến mức không thể nhận ra người khác như vương tử.

    Ta lạnh mặt, đè tay xuống Eric, "Anh thân yêu, anh say rồi. Đó là Meredith mà. Anh sai anh ta làm đội trưởng vệ đội của em, anh ta đến đây để báo cáo danh sách vệ đội".

    Eric lắc đầu, lại mở to mắt, bật cười, "Ha ha là anh em, Mere... Hôm nay ta kết hôn rồi... Ơ, ta nói với bạn, ta rất vui vẻ..." Nói rồi hắn lại loạng choạng lao tới Meredith.

    Meredith đưa tay đỡ vương tử lại. Ta quát đám tôi tớ: "Còn đứng đó làm gì? Không mau nâng điện hạ đi vào!"

    Lúc này bọn chúng mới nâng Eric với mùi rượu nồng nặc từ bên người Meredith vào phòng trong.

    Mà ta thì trợn mắt nhìn đám người lắm chuyện mượn rượu gây rối kia, bọn họ vẫn đang ầm ĩ, có người la hét đòi xem cô dâu chú rể hôn nhau, có người nghi vấn ta triệu kiến vệ đội trưởng một mình không hợp lễ nghi, càng không thiếu người đứng xem chuyện cười.

    Ta đang muốn thể hiện sự uy nghiêm của vương phi để bức lui bọn họ thì lại có người đứng ra nhanh hơn một bước.

    "Mời các vị rõ ràng đối tượng mạo phạm và nội dung nghi vấn của các vị! Nếu có người dám làm nhục vinh dự của vương phi điện hạ thì sẽ phải tiếp nhận khiêu chiến của tại hạ!" Tiếng nói trầm thấp của Meredith leng keng nhưu sắt thép, hắn không hề nâng cao âm lượng nhưng vẫn làm cho đám quý tộc đó lập tức yên tĩnh lại.

    Vẻ mặt hắn nghiêm túc và ngưng trọng khiến vết sẹo chạy ngang mặt đó càng thêm đáng sợ, hình như tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

    "Đã không có ai có ý này, vậy thì lúc này quấy rầy vương tử điện hạ và vương phi điện hạ có phải là một việc không hợp lễ nghi hay không?" Hắn lại mở miệng, mặc dù là một câu hỏi nhưng hàm ý lại là khẳng định.

    Động tác của đám người chậm lại, Meredith đứng bên cạnh ta nhìn chằm chằm những người đó, bọn họ hậm hực thi lễ với ta rồi lui ra ngoài.

    Cuối cùng, hắn cúi người chào ta rồi xoay người rời đi.

    Ta nhìn vạt áo choàng tối màu phía sau lưng hắn cuộn sóng theo nhịp bước chân vững chắc, không rõ trong lòng mình có cảm giác gì.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  4. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amkusa,bachlien2110,iamvampire2009,pc1903,poorsnowy,saoxoay,todashi,xsiverxx,
  5. #28
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    28. Lựa chọn và kết thúc




    28. Lựa chọn và kết thúc

    Trong ánh nến vàng chập chờn, hai bóng dáng lờ mờ nằm trong màn, đó là vương tử Eric và tân vương phi Monica trong đêm tân hôn.

    Bầu không khí trong gian phòng mập mờ mà kiều diễm, đặc biệt là chiếc chụp đèn màu đỏ sậm bên giường khiến ánh nến biến thành màu đỏ khác thường, càng thêm vài phần ướt át.

    Ta ẩn thân ngồi trên chiếc ghế dài bên giường nhìn khung cảnh này.

    Cảnh tượng này đúng là quá kì lạ, trong lòng ta không nhịn được nghĩ như vậy.

    Được rồi, đối với ta thì xem li vờ sô cũng không phải chuyện gì đó đáng ngạc nhiên, dù sao cũng phải nói hành động của một số vị trong thần tộc là rất phóng đãng. Chẳng hạn như thần chăn nuôi Pan, sau khi ngủ trưa dậy vẫn thường không hề che giấu nửa thân thú bên dưới, chạy khắp nơi tìm các Nymph để giao hợp. Mà thiên thần Zeus tối cao cũng cam chịu biến thành bất cứ động vật nào, thậm chí nước mưa, chỉ để có thể đến gần và dụ dỗ gian dâm với người đẹp ông ta coi trọng. Ngay cả thần mặt trời Apollo tuấn mỹ thanh nhã tương đối giữ mình trong sạch cũng không thiếu chuyện phong lưu.

    Trừ Hel, kẻ cùng ta lớn lên từ nhỏ, hắn là một ngoại lệ rất kỳ lạ. Ta suy nghĩ một chút, dường như đến nay vẫn chưa bao giờ nghe thấy chuyện xấu gì của hắn...

    Nghĩ đến Hel, không biết mấy trăm năm này hắn đi nơi nào. Nếu hắn biết ta bị Ceto phản bội như vậy thì chắc sẽ rất hả dạ. Bởi vì trước đó ta đã dùng phương thức như vậy để làm hắn tổn thương - đương nhiên ta chưa bao giờ biết ý nghĩ của hắn đối với ta là như thế nào, cho nên cũng rất khó nói là "tổn thương". Nhưng cho dù hắn không có loại tình cảm nam nữ đó đối với ta thì cách phá hủy hôn ước và tình nghĩa thanh mai trúc mã của ta cũng thực sự rất quá đáng.

    Đại khái là trong một ngàn năm tới ta vẫn không mặt mũi nào gặp hắn.

    "A..." Tiếng rên rỉ khoan khoái của đàn ông vang lên trong màn.

    Kết thúc rồi? Ta cảm thấy gương mặt mình nóng lên vì hình ảnh này. Ờ, nhìn hình ảnh của chính mình và một người đàn ông trên giường thật sự là quá quái dị.

    Mặc dù đó chỉ là một ảo ảnh nhưng cũng vẫn làm người ta khó mà chấp nhận được.

    Đúng vậy, ta biến ra một ảo ảnh để thay ta làm tròn nghĩa vụ cô dâu, còn chính ta thì ẩn thân bên cạnh, chờ đợi con bé người cá tới nhà.

    Xuất phát từ động cơ mà chính ta cũng không hiểu rõ lắm, sau khi ẩn thân ta còn thổi hơi thở ru ngủ vào tất cả hạ nhân và vệ sĩ bên ngoài, chỉ vì để cho Loreley có thể lẻn vào trót lọt.

    Cô ta sẽ đến chứ? Không có người nào ngu xuẩn như vậy. Giết kẻ phụ lòng để chính mình sống sót, đây không phải là lựa chọn đương nhiên sao? Đúng rồi, có lẽ cô ta cũng sẽ không nhịn được giết chết ta trên giường... Dù sao cũng không có ai không căm hận kẻ cướp mất người yêu của mình, thậm chí còn trở thành vợ của hắn nữa...

    Mà sau khi cô ta giết chết vương tử, ta sẽ phải hiện thân, đùa cợt thứ cô ta tự cho là tình yêu đó, hơn nữa còn nói rõ cho cô ta biết hết thảy những gì ta làm đều chỉ để thấy cô ta đau khổ. Đương nhiên còn phải vạch trần việc làm ti tiện vô sỉ của cha cô ta nữa. Cuối cùng sẽ tóm cô ta đi đến cung điện thần biển.

    Chắc hẳn khi thấy ta đến Ceto nhất định sẽ hoảng sợ đến mức lăn từ trên giường xuống. Ta sẽ dùng tư thế kiêu ngạo nhất để trở về địa bàn của mình.

    Ta sẽ lấy Loreley làm con tin, ra lệnh cho Ceto quỳ xuống trước mặt ta, hèn mọn, run rẩy và kinh sợ thừa nhận sai lầm của hắn, cầu xin sự khoan dung của ta! Ta sẽ đánh hắn về nguyên hình trước mặt đám con gái hắn và những thần dân hắn thống trị mấy trăm năm đó. Đó nhất định là một cảnh làm mọi người sảng khoái vô cùng.

    Một kế hoạch hoàn mỹ biết bao! Đây là đối sách ta sửa đổi sau khi đưa con dao găm đó cho đám người cá.

    Kỳ thực ban đầu ta muốn Loreley phải chết, ta muốn làm cho đứa con gái hắn yêu nhất cũng chết vì tình yêu, coi như báo ứng cho việc hắn lấy tình yêu dụ dỗ ta trước đây. Nhưng sau đó ta lại đổi ý, muốn kéo lớp ngụy trang giả nhân giả nghĩa của con bé người cá đó xuống, muốn ép nó đến tuyệt cảnh để xem nó vùng vẫy, cho nên ta không thể không sửa đổi kế hoạch.

    Có điều vẫn có thể đạt được mục đích như nhau.

    Nếu Loreley không giết Eric? Không, không thể như vậy. Ta tin chắc.

    Cho dù chuyện này thật sự xảy ra thì ta vẫn đạt được mục tiêu báo thù. Nhưng ta khẳng định khả năng này cực kỳ bé nhỏ. Bị phản bội như vậy, không ai còn có thể cam tâm được, huống chi cái giá của nó phải trả là tính mạng - tính mạng của tộc người cá dài hơn loài người nhiều! Nếu vậy thì quá... quá...

    Tóm lại, ta khó mà tìm ra từ ngữ thích hợp để diễn tả khả năng quả thực không thể xảy ra này được.

    Tiếng thở đều đều vang lên trong màn. Ta biết Eric đã ngủ.

    Nhưng vì sao Loreley còn chưa tới? Không phải cô ta để quên con dao găm đó rồi chứ?

    Ta nghi hoặc, thậm chí nôn nóng mà không hiểu vì sao, lắc mình ra phòng ngoài, ta muốn đi xem cô bé Loreley yếu đuối này đến cùng đang ở chỗ nào.

    Đi qua đám thị vệ và người hầu nằm ngả nghiêng nên ngoài, ta nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người vẫn còn thưa thớt. Đi khắp một vòng quanh chiếc thuyền ta vẫn không tìm được cô bé tóc vàng kia.

    Cuối cùng ta đi lên trên boong tàu, ban đêm nhiệt độ trên boong khá thấp, nhưng ta lại nhìn thấy một bóng dáng không sợ gió lạnh ở phía mũi tàu, áo choàng phần phật bay múa sau lưng.

    Là Meredith, hắn đang khẽ vuốt đồng tiền vàng trên cổ với một loại vẻ mặt dịu dàng ta chưa từng thấy bao giờ.

    Ta cảm thấy một luồng xót xa không có lý do. Trong mấy ngày mất tích đó ta đã nhìn thấy đồng tiền vàng trước ngực hắn, ta biết hắn rất quý trọng nó. Đó là ai cho hắn? Ta từng hỏi hắn như vậy nhưng hắn không trả lời. Một cô bé hắn thích?

    Bây giờ trong mắt hắn ta chỉ là vương phi điện hạ thôi sao? Có lẽ từ đầu tới giờ cũng chỉ là từ công chúa điện hạ biến thành vương phi điện hạ.

    Hắn đột nhiên quay lại nhìn về phái ta, làm ta sợ đến mức vội vàng trốn vào sau một cái thùng gỗ, sau đó mới nhớ ra mình đang tàng hình. Cũng chính vì vậy ta mới nhớ ra mục đích của mình, vội vàng tiếp tục tìm kiếm tung tích con bé người cá.

    Cuối cùng, ta nhìn thấy tà váy trắng tinh của cô ta ở một chỗ rẽ hành lang.

    Xem hướng đi của cô ta, đích xác là đang đi tới phòng tân hôn. Ta đi theo phía sau cô ta, phát hiện sau có mấy ngày cô ta đã hốc hác đến mức khó nhận ra.

    Loreley không một tiếng động tiến vào khoang của ta và vương tử. Đi qua phòng khách, vào phòng ngủ, nhưng bước chân cô ta càng ngày càng chậm, dường như sợ quấy nhiễu cái gì đó. Nói thật, nếu không phải ta biết hôm nay cô ta sẽ xông vào thì tuyệt đối sẽ không phát hiện trong phòng có thêm một người.

    Cô ta chậm rãi tới gần màn che, vén lên một góc. Ta đứng phía sau bên phải cô ta thấy rõ vẻ mặt cô ta và những gì cô ta nhìn thấy: Eric đẹp trai và vợ mới cưới ngọt ngào ôm nhau ngủ. Mà trên mặt bọn họ, không biết là vì ánh nến hay vì thứ gì khác mà còn có một thoáng ửng đỏ hạnh phúc.

    Loreley run nhè nhẹ, dao găm cầm trong tay giơ lên, ngắm chuẩn trái tim vương tử.

    Đúng thế, chính là như vậy! Giết chết kẻ phụ lòng này đi! Ta cảm thấy nội tâm mình lặng lẽ rì rầm như đầu độc. Đâm xuống đi, ngươi sẽ trở lại thành một người cá không lo không nghĩ dưới biển, ngươi sẽ triệt để thoát khỏi đôi chân luôn luôn hành hạ mình...

    Bàn tay cô ta run rất mạnh, càng ngày càng không thể khắc chế. Mũi nhọn lấp lánh ánh sáng của con dao đó cũng rung động theo bàn tay cô ta.

    Ta nghe thấy con bé người cá hô hấp nặng nề, cô ta hít một hơi thật sâu, không chế run rẩy, sau đó đưa tay lên cao, ta biết, chỉ một giây sau nó sẽ đâm vào ngực Eric...

    Cổ tay cô ta cử động!

    Con dao găm rơi thẳng xuống đất...

    Lại không cảnh máu tươi tung tóe như ta mong muốn. Con dao găm đó từ trong tay con bé rơi xuống tấm thảm không hề phát ra âm thanh nào.

    Như không còn sức mạnh nữa, cô ta quỳ xuống bên giường, cúi thấp đầu.

    Ngươi không dám sao? Nhưng ngươi sắp biến thành bong bóng rồi! Ngươi sẽ biến mất khỏi cõi đời này! Còn không mau đứng lên giết chết hắn? Ta cảm giác mình rất muốn gào lên với con bé mềm yếu này như vậy, phải cố gắng lắm ta mới kìm chế được kích động nhwungcamr giác nôn nóng cấp bách đó vẫn không hề biến mất.

    Sau một lúc lâu, Loreley mới di động.

    Ta nín thở chờ đợi, cho rằng cô ta sẽ nhặt con dao găm đó lên hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cô ta lại có một cử động làm ta không thể nào hiểu nổi.

    Cô ta lại... đứng dậy, đặt một cái hôn lên trán Eric đang ôm ảo ảnh của ta ngủ say, sau đó quyết đoán cất bước rời đi.

    Ta sửng sốt.

    Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao? Vì sao!

    Ta hiện thân xông ra, bất chấp tất cả.

    Đến lúc ta chạy lên boong tàu, cô bé kia đã đứng bên cạnh cột buồm, gió biển thổi tà váy trắng muốt của nó tung bay. Cô ta cứ đứng bên cạnh như vậy, dường như sắp sửa vỗ cánh bay đi.

    "Ngươi! Vì sao? Vì sao không giết hắn?"

    Cô bé đó không trả lời, cô ta chỉ quay đầu nhìn ta, mấy sợi tóc màu vàng bay phấp phới bên mặt. Khóe mắt cô ta có nước mắt, nhưng cô ta lại mỉm cười, toát ra một vẻ đẹp ta chưa từng được thấy. Phía sau cô ta, một ánh vàng chói mắt đã lộ ra bên trên mặt biển.

    "Bây giờ còn kịp, mặt trời còn chưa mọc hết!" Ta gào lên, cũng không biết chính mình đang làm gì.

    Cô ta vẫn không hề cử động, chỉ nhìn ta lắc đầu rồi ngã về phía sau rơi xuống biển như một con bướm gãy cánh.

    Khi ta sốt ruột vọt tới bên cột buồm nhìn xuống thì chỉ thấy cô ta chìm xuống biển mang theo nụ cười đẹp nhất mà ta được thấy từ trước đến giờ đó.

    Thân hình cô ta rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe, sau đó chỉ còn lại một đám bọt biển bảy màu lấp lánh ánh sáng dập dờn trên mặt biển.

    Ta chậm rãi ngồi xuống boong tầu, không thể nào tin được.

    Cứ thế hóa thành bong bóng? Vậy là hóa thành bong bóng?

    Ta nên vui vẻ, ta nên cười to, điều này hoàn toàn diễn ra theo kế hoạch của ta. Cô ta chết rồi, con bé ngu xuẩn kia chết rồi. Nhưng vì sao ngực ta lại thắt chặt như vậy, ta sắp không thể nào thở được nữa rồi.

    "Con gái của ta... Con gái của ta!"

    Mặt biển đột nhiên cuộn sóng, nước biển mãnh liệt bốc lên dạt sang hai phía, một âm thanh bi thương vang vọng chân trời.

    Vô số loài người trên thuyền hoang mang lo sợ tới tấp chạy lên boong tàu, phát ra tiếng thét sợ hãi. Bọn họ nhìn thấy nước biển tách ra hai bên, một thứ gì đó cực lớn đang chauanr bị phá nước nổ lên.

    Ta bị âm thanh này làm tỉnh táo lại, đứng dậy. Ceto, còn chưa tìm ngươi chính ngươi đã đưa lên cửa. Tốt lắm!

    "Con gái bé bỏng yêu quý của ta, Loreley của ta... Là ai hại con?" Sinh vật to lớn kia đã hiện thân, đương nhiên chính là kẻ năm đó.

    Loài người bên cạnh sợ hãi run lên, bọn họ ầm ĩ cầu khẩn thần biển Poseidon tha cho mình.

    Ta nghe vậy chỉ cười nhạo, sau đó hiện nguyên hình. Được ta làm phép, ánh sáng nhu hòa trên vương miện ngọc trai lập tức tỏa sáng rực rỡ, biến thành vô số mũi kiếm ánh sáng sắc bén đâm vào trong cơ thể sinh vật to lớn kia.

    Bị ta tấn công bất ngờ, hắn chấn động, lượng lớn nước biển cũng sôi trào theo, cả con thuyền khổng lồ cũng lắc lư như một chiếc thuyền nhỏ. Mọi người bên cạnh đều không đứng nổi, chỉ có ta vẫn đứng thẳng tắp.

    Sinh vật kia như đã bị thương nặng, tơ máu tràn ra khóe môi, "Thì ra, chính là ngươi..."

    Thân hình hắn nhanh chóng thu nhỏ, khôi phục thành kích cỡ người thường, rơi xuống boong tàu. Đám người cả kinh tránh ra thành một khoảng trống, chỉ còn lại ta giằng co với hắn. Ngoại hình hắn không thay đổi gì so với năm đó, nghĩ đến việc hắn đã sống sung sướng nhờ Trái Tim Biển Cả, trong lòng ta lại giận điên lên.

    "Ta nên nghĩ đến từ sớm..."

    "Đích xác là ngươi nên nghĩ đến từ sớm, ta sẽ đến thu hồi những thứ thuộc về ta, đúng không kẻ trộm cắp vô sỉ kia!"

    "Ta, ta chỉ..."

    "Ngươi chỉ cái gì? Năm đó ta cho ngươi chẳng lẽ còn không đủ vinh quang sao? Phản bội người yêu vì dục vọng đối với quyền lực, còn phong ấn cô ấy mấy trăm năm dưới vực sâu rồi lấy vợ khác? Ngươi thật sự làm ta buồn nôn! Chỉ dựa vào thân phận người cá thấp hèn của ngươi cũng dám giả danh Poseidon cha ta".

    "Ha ha ha ha..." Hắn đột nhiên cười điên cuồng. "Ngươi biết không? Chính là loại thái độ này của ngươi đã khiến ta hạ quyết tâm! Ta đã chịu đựng sự cao ngạo đó của ngươi đủ rồi! Từ nhỏ ngươi đã là thần tộc, xem thường hết thảy. Tất cả những gì ngươi cho ta đều phải dựa vào ngươi mới có thể duy trì được. Nhưng sự thay đổi thất thường đó của ngươi làm sao khiến ta dựa vào được? Ta không thể tiếp tục chịu đựng những ngày phải nhìn sắc mặt ngươi mà sống đó nữa!"

    Ta cười lạnh lùng, "Đây bất quá chỉ là cái cớ để ngươi che giấu sự ti tiện của chính mình thôi. Ngươi chính là một người tham lam ngông cuồng! Từ khi quen nhau ta vẫn chưa bao giờ che giấu bản tính và thân phận của ta, tất cả chỉ là lý do để ngươi thuyết phục chính mình!"

    Như bị ta lột trần lớp mựt nạ, hắn khó xử dường như lung lay sắp đổ, "Ngươi... muốn trả thù thì cứ nhằm vào ta, vì sao làm cho những đứa con gái của ta mất hết bản nguyên linh lực quan trọng nhất của người cá, còn có con gái út của ta nữa, vì sao?"

    "Chẳng lẽ ta trả thù thế nào còn phải chọn lựa cách thức ngươi đề ra à? Đúng là kì lạ. Lúc đầu ta cũng xin ngươi, ngươi còn không phải vẫn phong ấn ta vào rãnh biển tuyệt cảnh mấy trăm năm không thấy mặt trời hay sao?"

    "Huống chi, từ trước đến nay sự trả thù sảng khoái nhất vốn không phải lấy tính mạng của kẻ thù mà là nhằm vào điểm yếu của hắn mà xuống tay. Xem ra quả nhiên không sai, ha ha. Bây giờ có phải ngươi còn đau khổ hơn so với việc chính ngươi phải chết không?"

    "Lúc đầu ngươi lợi dụng tình yêu để dụ dỗ ta. Giờ đây con gái ngươi chết vì tình yêu, ta cảm thấy điều này hết sức công bằng! Cô ta bị tạo nghiệt của chính ngươi hại chết! Ha ha ha, muốn đánh một trận sao? Sức mạnh của ta đã khôi phục, mà dùng thân thể người cá để sử dụng sức mạnh của thần tộc nên ngươi không thể thắng được ta. Ngươi còn muốn hấp hối vùng vẫy một chút không?"

    Hắn nói không nên lời, cuộn mình trên mặt đất như đang vô cùng đau đớn, vẻ mặt yếu ớt mà đau khổ.

    Ta khẽ phất tay triệu tập Trái Tim Biển Cả trở lại bên người chủ nhân. Cây quyền trượng hoa mỹ đó rời khỏi bóng người đang bị giày vò đau đớn kia bay về phía ta. Ta dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn một cái, người này đã bị ta triệt để đánh gục rồi, hắn đã hoàn toàn trở thành cái xác không hồn.

    Đưa tay cầm lấy quyền trượng, ta xoay người rời đi. Trước hết vẫn nên đến núi Olympus xem xem cha mẹ ta có còn ngủ say hay không...

    Nhưng đột nhiên ta bị đẩy văng sang một bên, tiếng kêu thét sợ hãi xung quanh vang lên.

    Ta quay lại, nhìn thấy một cảnh tượng làm ta suốt đời khó quên. Toàn bộ máu trong người ta lập tức đông cứng thành băng.

    Bóng người vốn đã bị đánh gục kia đang đánh về phía này, hắn cầm trong tay một cây quyền trượng khác, dốc hết sức mạnh của thần biển đánh về phía người đẩy ta ra kia - bóng dáng khoác áo choàng tối màu đó!

    Cây quyền trượng giống trong tay ta như đúc phụp một tiếng đâm thủng ngực người đó, chất lỏng màu đỏ nóng bỏng bắn tóe lên mặt ta. Một đòn dốc hết thần lực, người thường lập tức tro bụi không còn.

    "Không..." Ta hét lên, sức mạnh toàn thân dồn lại đánh về phía kẻ thù. Hắn bị ta đánh bay, đập gãy cột buồm rơi xuống biển.

    "Không, không, không phải, không phải..." Ta vội vàng yếu đuối dùng hai tay lồm cồm bò về phía người đangnằm trong vũng máu kia.

    Ta ôm thân hình hắn vào lòng, từng có lúc bóng dáng cao lớn yên lặng này luôn đứng ở bên người ta, ta chưa từng nghĩ tới thời khắc hắn ngã xuống. Ta phí công vô ích đè vết thương trên ngực hắn lại, dòng máu đỏ thẫm vẫn tràn ra thấm đẫm hai bàn tay ta.

    Vì sao? Tại sao có nhiều máu như vậy? Tại sao có thể chảy nhiều máu như vậy? Mau dừng lại! Dừng lại... Ta làm phép lung tung, muốn chặn đứng dòng máu tươi cuồn cuộn không dứt đó. Có thể, còn có thể cứu được. Hắn chưa chết ngay, còn có cơ hội...

    "Vì sao ngươi phải ngăn cản?" Ta cúi đầu run rẩy hỏi, nhìn thấy trên mặt hắn xuất hiện từng giọt nước như bị nước mưa rơi vào.

    Đôi mắt đen của hắn đã sắp không mở ra được nữa. Hắn cố gắng khẽ nhúc nhích môi: "Nói... với ta, ngươi... tên thật... là gì?"

    Đó là câu nói cuối cùng của Meredith.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  6. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amkusa,bachlien2110,iamvampire2009,pc1903,poorsnowy,saoxoay,todashi,xsiverxx,
  7. #29
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    29. Sau đó




    29. Sau đó

    Ta đi tới một bến đò.

    Người chèo thuyền gầy gò đó ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ.

    Hắn đến nhìn ta, kỳ quái chào hỏi: "Con gái thần biển Ursula, ngươi đến âm phủ làm gì? Con của Diêm vương đã từ hôn với ngươi rồi".

    Ta lúng túng không biết trả lời sao, nhưng lập tức lại nhớ tới mục đích chuyến này của mình, "Ngươi đã từng chở một nam giới cao lớn ít nói, trên mặt có vết sẹo qua sông bao giờ chưa?"

    Người chèo thuyền Charon cười nhạo một tiếng, "Ursula, ngươi vốn không phải thích mấy tên đẹp trai sao? Thế mà bây giờ lại quan tâm đến một tên mặt sẹo?"

    Ta hơi tức giận, ném tiền tới bên cạnh hắn, "Ngươi chỉ cần trả lời ta thôi!"

    Hắn nhặt tiền lên, đưa lên miệng cắn một chút rồi trả lời: "Mỗi ngày ta phải chở nhiều vong hồn như thế, chẳng thà ngươi nói xem hắn mang theo bao nhiêu tiền đò thì có khi ta còn nhớ được".

    Ta sợ hãi, hắn chết đi như vậy, đồng tiền vàng đó có được coi là tiền đi đò không? "Nếu như hắn không có tiền thì sẽ thế nào?"

    "Vậy thì sẽ như đám hồn phách xót xa kia, vĩnh viễn không qua nổi suối vàng, không tới nổi âm phủ! Chỉ có thể ở bên kia ăn xin, mong chờ một ngày nào đó sẽ xin đủ tiền đò!" Charon chỉ vào cái hang trên vách núi bên bờ, cửa hang tràn ngập khí đen. Những vong hồn đó vươn hai tay khô gầy cầu xin mọi người bố thí.

    Hắn sẽ biến thành như vậy sao? Ta cảm thấy trong lòng đau xót, đi đến nơi bọn họ tụ tập, muốn tìm bóng dáng kia, nhưng lại cầu khẩn hắn không ở trong số đó.

    Sau khi đi hết một lượt, tìm rất kĩ ta vẫn không thấy. Hắn không ở đây là tốt rồi.

    Khi quay lại chạy về ta lại bị một linh hồn đưa tay giữ chắc, "Xin hãy bố thí cho ta chút tiền..." Ta gạt ra, nó lại lao tới, "Cho ta..." Một vong hồn khác bên cạnh cũng đưa tay bắt lấy ta.

    Ta cố gắng vùng vẫy nhưng những vong linh đó lại có chấp kinh người, "Cho ta, ta muốn qua sông. Tiền..."

    Mà các hồn phách khác thấy vậy cũng bắt đầu tràn tới phía ta. Càng ngày càng nhiều bán tay giằng xé, cướp giật, ta chỉ cảm thấy mình sắp bị xé nát...

    Ta mở mắt, phát hiện là cảnh trong mơ. Vách tường thủy tinh và mái nhà cho ta biết giờ đây ta đang ở trong cung điện thần biển.

    Đã không phải lần đầu tiên mơ thấy chính mình đến âm phủ tìm Meredith. Ta cũng đã thật sự đi tới, nhưng lại bị người chèo thuyền kỳ quái kia ngăn cản ở lối vào dòng sông âm phủ. Hắn không chịu chở ta, kể cả khi ta mang một đống bảo bối dưới đáy biển đến mua chuocj hắn.

    Mà muốn đi vào âm phủ thì chỉ có cách đi trên con đò nhỏ của Charon, ngay cả thần tộc cũng không ngoại lệ. Ta chỉ có thể để lại một túi tiền, khẩn cầu Charon nếu hắn gặp một nam giới cao lớn trên mặt có vết sẹo mà trên người anh ta không có tiền thì túi tiền này của ta sẽ được dùng làm tiền đi đò cho anh ta.

    Thần chèo đò nhận tiền nhưng vẫn cằn nhằn. Ta cố nén giận không cãi lại hắn, vì ta thật sự không thể khẳng định anh ta có tiền đi đò hay không, nên ta chỉ có thể làm như vậy.

    Kỳ thực không chỉ một lần trong đầu ta vọng tưởng đến âm phủ đoạt linh hồn Meredith trở về, sau khi anh ta sống lại ta có thể học Artemis làm cho anh ta sống mãi trong giấc ngủ say...

    Nhưng chuyện của Orpheus (1) đã cho ta biết đó chỉ là chuyện phí công vô ích.

    Người đàn ông thâm tình kia mặc dù có thể mang theo hồn phách của người vợ đã chết rời đi sau khi dùng tiếng đàn làm cảm động hoàng hậu của âm phủ nhưng cuối cùng vẫn thất bại khi chỉ còn cách nhà một bước. Bởi vì không có chuyện gì có thể thật sự làm người đã chết sống lại. Khi bước lên con đò ngang của Charon, người chết đã bước lên một con đường không thể quay lại được. Huống hồ ta còn không thể bước vào địa bàn âm phủ. Hơn nữa, ngay cả thân thể Meredith cũng không còn tồn tại, nói gì đến chuyện sống lại...

    Đã gần một trăm năm kể từ ngày ta quay về biển cả. Nói thật, trước kia ta không rõ ràng lắm đối với thời gian, thần tộc không có giới hạn tính mạng, vì vậy trước giờ ta không để ý đến thời gian. Có điều từ ngày đó trở đi, quan niệm về thời gian đã được ta nhớ kỹ.

    Những nhân loại nhìn thấy mọi chuyện xảy ra đó đều bị ta sửa lại trí nhớ, bọn họ không còn nhớ công chúa Monica, không còn nhớ lần kinh biến nọ. Có điều vẫn có thể còn sót ai đó, chuyện ta hiện thân vẫn lan truyền ra ngoài như chuyện thần thoại. Theo Bảo Bảo, kẻ luôn yêu cầu ta biến nó thành hình người để lên bờ ăn uống, vương quốc Austar đã cho xây dựng Thần điện để thờ phụng thần biển.

    Còn Eric, hắn lại lấy công chúa thực sự của nước láng giềng.

    Hắn không hề biết có một cô bé đã lặng lẽ biến mất vì hắn. Hắn chỉ thấy kì lạ là tại sao không tìm thấy cô gái câm tóc vàng đó. Ta không hề xóa bỏ những trí nhớ không liên quan đến ta trong đầu hắn, cho nên hắn vẫn nhớ Loreley. Có điều sau khi tìm kiếm khắp thuyền, hắn vẫn không thẻ tìm được bóng dáng cô gái váy trắng đó. Ta vốn muốn báo cho hắn, cô ta đã lựa chọn cái chết vì hắn, để xem hắn sẽ áy náy đau khổ như thế nào. Nhưng cuối cùng ta không hề làm như vậy.

    Đại khái là bởi vì nụ cười cuối cùng của Loreley, nụ cười vô cùng đẹp đẽ cho dù khóe mắt vẫn còn vương nước mắt. Ta chỉ cảm thấy có lẽ cô ta không muốn hắn biết.

    Tóm lại, tất cả nhân gian không còn quan hệ gì với ta. Ta trở lại đáy biển.

    Sau khi đánh bại Ceto, ta lần nữa giành lại quyền thống trị biển cả, khôi phục thân phận cao quý của con gái thần biển.

    Ta không hề giết chết Ceto, cho dù hắn từng là kẻ thù của ta. Lúc bị phong ấn ở rãnh biển tuyệt cảnh, hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn, ta từng nghĩ đến hàng trăm cách hành hạ hắn. Cho dù không thể dứt khoát như phù thủy Medea giết chết con đẻ của mình thì ít nhất cũng cần như cách Zeus đối phó kẻ dám ăn trộm lửa là Prometheus, trói hắn lên đỉnh núi để cho chim ưng ăn hết nội tạng, sau đó lại làm hắn sống lại để ngày nào cũng phải chịu cảnh này. Thậm chí, bạo ngược hơn là tiêu diệt toàn tộc người cá, vân vân...

    Nhưng ta không hề dùng bất cứ loại nào.

    Không phải vì ta chưa dứt tình với Ceto. Trên phương diện tình cảm, sự phản bội của hắn từng làm ta khó mà tiếp nhận, nhưng từ ngày đó trở đi ta đột nhiên cảm thấy người này không còn bất cứ quan hệ nào với mình. Hắn phản bội cũng được, thay lòng đổi dạ cũng được, tất cả đối với ta đều không quan trọng. Trong mắt ta, hắn là một hạt bụi tầm thường nhất.

    Đương nhiên, hắn vẫn phải bị trừng phạt vì tội ác đánh cắp thần lực và mạo danh cha ta. Cho nên ta cướp đoạt thứ hắn coi trọng, ta nghĩ, sự trừng trị nặng nhất không phải lấy mất tính mạng mà là làm cho hắn mất thứ hắn trân trọng nhất.

    Đứa con gái hắn sủng ái nhất đã biến thành bong bóng. Mà quyền thế hắn theo đuổi đã bị ta lấy lại. Có điều mặc dù tuổi thọ của người cá chỉ tới gần ngàn năm nhưng khi Trái Tim Biển Cả bị ta thật sự thu hồi lại hắn vẫn không lập tức chết đi mà chỉ già yếu nhanh chóng. Gương mặt trẻ trung đẹp trai đó trở thành già nua làm mọi người buồn nôn.

    Nhưng hắn lại không chết. Có thể là vì hắn đã giữ Trái Tim Biển Cả mấy trăm năm, đã nhiễm được một chút hơi thở bất tử của thần tộc.

    Hắn trở thành một con quái vật già nua xấu xí, ta hút hết tất cả linh lực của hắn, biến hắn thành kẻ hầu đón khách trước cửa đại điện của ta. Hắn phải vô cùng cung kính thi lễ với tất cả hải tộc đi qua hay đến bái kiến. Đương nhiên đám hải tộc đều rất hiểu ý ta, chúng biết nên đối xử với hắn bằng phương thức nào.

    Không phải hắn từng theo đuổi vị thế ăn trên ngồi trước thống trị một phương sao? Vậy thì ta sẽ đánh hắn về nguyên hình, thậm chí đạp xuống bùn đen. Thần dân hắn từng thống trị bây giờ mỗi người đều có thể sai khiến hắn, chà đạp hắn, coi hắn như một nô lệ hèn mọn nhất.

    Cách xử trí như vậy, ta cảm thấy là không thể tốt hơn. Chỉ có điều ta vẫn ra lệnh không cho phép hắn xuất hiện trước mặt ta, bởi vì ta sợ mình sẽ không nhịn được dùng tới phép nguyền rủa tà ác nhất để phá giải hơi thở bất tử trên người hắn - vậy thì dễ chịu cho hắn quá.

    Bởi vì, mỗi khi nhớ tới Meredith ta lại rất khó nhịn xuống cảm giác muốn giết chết Ceto, nhưng ta lại không cam lòng để hắn chết như vậy, đành phải áp dụng cách làm khuất mắt trông coi này.

    Có lẽ cũng na ná như cách cha mẹ ta đối xử với ta năm đó.

    Bọn họ vẫn đang ngủ say trong cung điện trên núi Olympus. Vì vậy, hiện nay ta là người thống trị cao nhất của biển cả.

    Ta đứng dậy rời khỏi tẩm cung đi tới đại điện, ngồi xuống chiếc ngai bằng vỏ trai - ta đã cố ý đi tới rãnh biển tuyệt cảnh để mang về thay chiếc ngai bằng thủy tinh, bởi vì trong mấy trăm năm bị phong ấn đó ta đã quá quen với nó - bên người là cây quyền trượng có chứa sức mạnh của thần biển. Nó vốn là biểu tượng quản lý hải dương, Trái Tim Biển Cả. Sau khi bị ta biến thành hình dạng này mấy trăm năm trước, nó vẫn được duy trì hình dạng quyền trượng này, chưa bao giờ thay đổi.

    Kỳ thực rất lâu trước kia khi cầm Trái Tim Biển Cả ta luôn suy nghĩ sẽ biến nó thành các hình dạng khác nhau, chẳng hạn như nhẫn, chẳng hạn như dây chuyền, thậm chí là một con cá nhỏ biết bơi lội. Nhưng sau ngày đó ta đã không còn tâm tư này, cho nên nó vẫn giữ nguyên hình dạng quyền trượng.

    Có lẽ là bởi vì nó từng dính máu của Meredith.

    Meredith, ta khẽ thì thầm cái tên này.

    Ta cho rằng cùng với thời gian trôi qua mình sẽ quên cái tên này, nó sẽ biến mất khỏi trí nhớ của ta, như một thoáng bọt biển trên con sóng.

    Nhưng ta vẫn thường xuyên nhớ tới.

    Nhớ tới hắn. Nhớ tới câu kia. "Ngươi tên thật là gì?" Ta rất muốn trả lời hắn, "Ta là Ursula, vĩnh viễn nhớ kỹ cho ta!" Nhưng hắn không nghe được nữa. Ngày đó, hắn chưa kịp nghe câu trả lời đã chết trong lòng ta.

    Hắn thật ngốc, không phải sao?

    Hắn biết rõ ta không phải nhân loại, vì sao còn giúp ta ngăn cản đòn đánh đó? Đúng là, đúng là một kẻ ngốc. Nếu cú đánh mang tất cả sức mạnh thần biển đó đánh trúng người ta thì cho dù ta có thể bị thương nặng nhưng sẽ không sao cả, ta chính là thần tộc. Nếu như hắn không lao tới, vậy thì hắn sẽ không phải chết, đúng không?

    Không, hắn vẫn sẽ chết. Hắn chỉ là một người thường, sau chưa đến trăm năm vẫn cứ phải chết! Một âm thanh trong lòng ta trả lời.

    Nhưng ít nhất không phải chết như thế. Một âm thanh khác phản bác, đồng thời với âm thanh này là cảm giác nhói đau quen thuộc trước ngực.

    Không rõ là từ khi nào ta đã quen với sự nhói đau này. Lần đau nhất là khi biết trong ngôn ngữ nhân loại tại một nơi nào đó, Meredith có nghĩa là "người bảo vệ biển cả", khi đó hầu như ta đau đến mức không thể hô hấp được.

    Nhất định là ta đã mắc chứng bệnh kì lạ nào đó. Thần tộc cũng mắc bệnh sao? Ta không biết, có lẽ ta là kẻ đầu tiên.

    Cúi đầu cầm lấy đồng tiền vàng vẫn được ta đeo trên cổ tay, đây là thứ duy nhất hắn để lại.

    Thị nữ đột nhiên đi vào, nói gì đó bên tai ta, ta không nghe rõ mà lập tức lên tiếng đuổi ra ngoài. Mỗi khi nhìn thấy đồng tiền vàng này ta đều không có tâm tư suy nghĩ gì khác.

    Chỉ có thể nhớ lại khi đó - thân hình Meredith đầy máu tươi từ từ biến mất trong lòng ta, chỉ còn lại đồng tiền vàng này và cây quyền trượng đã lấy mạng hắn rơi xuống boong tàu.

    Nguyên nhân phép thuật xóa trí nhớ của ta mất hiệu lực đối với hắn có lẽ là do hơi thở thần tộc lờ mờ lưu lại lên đồng tiền vàng này - có thể là đồ vật của vị thần tộc nào đó đánh rơi xuống nhân gian, cuối cùng rơi vào tay Meredith. Sau đó ta phát hiện chân dung trên đồng tiền vàng này rất giống chính mình.

    Meredith chết rồi. Người hại chết hắn giờ đây đang sống không bằng chết. Mà ta, vẫn như cũ, không quên được hắn...

    Nghĩ đến chỗ xúc động, tay ra chợt run rẩy, đồng tiền vàng đó rơi xuống dưới ghế, va vào một vật phẩm thủy tinh nào đó phát ra tiếng vang trong trẻo.

    Quýnh lên, ta vội vàng ngồi xuống đưa tay tìm kiếm đồng tiền.

    Ta biết thứ gì đã chặn đồng tiền vàng lại - đó là đám bóng nước bảy màu con bé người cá hóa thành, ta đã hao hết sức mạnh thu gom lại, cho vào trong một cái chai thủy tinh nho nhỏ, đặt dưới cái ngai bằng vỏ trai của mình.

    Kỳ thực ta không biết vì sao mình phải làm như vậy, tựa như ta không biết vì sao Loreley sẽ lựa chọn như vậy, không biết vì sao Meredith không mất trí nhớ, biết rõ ta không phải nhân loại mà vẫn ngăn cản một đòn đó giúp ta. Tất cả những điều này đều làm ta khó hiểu.

    Nhưng nghĩ đến những điều này cũng thường thường làm cho ngực ta đau nhói. Cho nên ta chỉ có thể thu thập bọt biển, giữ đồng tiền vàng lại để bệnh trạng của ta giảm bớt một chút.

    Ai da, không lấy được! Ta cố gắng duỗi dài cánh tay nhưng vẫn không với tới. Ta nghĩ, bây giờ tư thế của mình nhất định là rất buồn cười, có điều không cần nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ muốn nhanh chóng lấy được đồng tiền vàng đó.

    Chẳng lẽ là lăn tận góc xa nào rồi? Ta sốt ruột nằm rạp xuống đất nhìn xem, khi dịch sang bên trái lại bất ngờ đụng vào một chướng ngại vật.

    Ta quay đầu nhìn lại, đó là một đôi giày màu đen có khảm đá qúy đen lấp lánh.

    Người đến kéo ta đứng dậy, hỏi: "Ursula, em cúi xuống làm gì vậy?"

    Ta nhìn cặp mắt màu đen quen thuộc mà mình vẫn tưởng niệm trăm năm nay đó, nói không nên lời.

    Người đến nở một nụ cười hiếm thấy, hắn đưa tay gạt một lọn tóc buông rơi bên mặt ta: "Có lẽ, anh nên gọi em là Monica?"

    The End

    ==============
    (1). Orpheus là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, con trai của vua Oeagrus xứ Thrace và nữ thần thi ca (muse) Calliope. Trong một số truyền thuyết khác thì Orpheus là con trai của Apollo và Calliope. Orpheus không được đề cập đến trong các tác phẩm của Homer và Hesiod, nhưng được biết đến vào thời của Ibycus (khoảng 530 TCN), một trong 9 thi sĩ danh tiếng của Hy Lạp cổ đại.
    Nhiều giả thuyết cho rằng Orpheus là một trong những đại thi hào, nhạc sĩ thuở sơ khai, là người sáng tạo ra hoặc cải tiến chiếc đàn lyre. Pindar, một nhà thơ khác trong 9 thi sĩ danh tiếng của Hy Lạp cổ đại đã gọi Orpheus là "cha đẻ của thi ca". Tương truyền rằng những bài hát của Orpheus có thể làm xiêu lòng vạn vật, và khiến cho đất trời, thần linh phải rơi lệ. Theo Pindar, Orpheus, với tay đàn và giọng ca của mình, đã góp một phần không nhỏ vào chuyến hành trình của Jason và thủy thủ đoàn Argonauts.
    Truyện kể rằng Eurydice, vợ của Orpheus, bị rắn cắn chết trong ngày cưới. Đau lòng trước cái chết của nàng, Orpheus cất lên tiếng ca đau thương, khiến cho thiên nhiên, thần tiên phải rơi lệ. Tìm đường xuống địa phủ, với cây đàn lia (lyre) và tài âm nhạc của mình, Orpheus đã thuyết phục Hades và Persephone, vị vua và hoàng hậu của âm phủ, động lòng thương, cho phép Eurydice về lại dương gian, với một điều kiện: cho đến khi cả hai lên đến được dương thế, Orpheus phải giữ im lặng và không được ngoái lại nhìn người vợ đi đằng sau. Thoạt đầu Orpheus cũng làm theo lời dặn. Nhưng, khi họ đã đi được một thời gian lâu mà Orpheus không nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở của nàng Eurydice, chàng đánh liều quay đầu lại. Và rồi hình ảnh nàng Eurydice lùi thật nhanh về phía địa phủ rồi biến mất, nhanh đến nỗi Orpheus chỉ kịp gọi tên vợ lần cuối. Orpheus vội quay lại nhưng người lái đò địa phủ không cho phép chàng đến địa ngục lần nữa dù Orpheus đã quỳ ở đó đến 7 ngày 7 đêm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




  8. Bài viết được 34 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amkusa,bachlien2110,pc1903,poorsnowy,saoxoay,todashi,xsiverxx,
  9. #30
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định





    Con gái của biển cả

    Tác giả: Bái Tang
    Dịch: Losedow

    30. Ngoại truyện (3): Hel




    30. Ngoại truyện (3): Hel

    Ta đã nhớ ra tất cả.

    Từ trên giường ngồi dậy, ta cử động cổ làm cho khớp xương cứng đờ giãn ra một chút, bởi vì đã rất lâu không dùng tới, từ khi thần thức của ta chuyển sinh thành người thường và bắt đầu phiêu bạt.

    Đời cuối cùng ta gọi là Meredith.

    A, ta không nhịn được tự giễu một chút, thực ra là đời nào cũng dùng cái tên này, chỉ có điều không nghĩ tới lại gặp cô ấy ở thế giới của người thường.

    Rất lâu trước kia, khi được biết cô ấy sẽ là vợ tương lai của ta, ta rất vui mừng. Bởi vì ta sớm đã khắc hết thảy của cô ấy vào trong lòng.

    Nhưng ta không thể khẳng định cô ấy có thể theo ta về sống dưới âm phủ hay không. Nơi này yên tĩnh và vắng lặng, rừng bách tối tăm che phủ khắp nơi, sương mù đặc tràn ngập không gian, những vong hồn yếu ớt phiêu đãng khắp nơi.

    Cô ấy thật sự có thể chịu đựng được môi trường và những thần dân này sao? Cô ấy cao ngạo và ngang ngược, tràn ngập sức sống, tỏ ra hoàn toàn không hợp với nơi này.

    Mặc dù ta khát vọng có thể ở bên cô ấy nhưng ta lại không muốn cô ấy giống mẹ ta. Ta sợ thấy cô ấy sẽ biến thành như vậy.

    Mẹ là bị cha cướp đến âm phủ. Kh đó mẹ là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, đang đón gió nhảy múa trên cánh đồng, cha đi qua nhìn thấy liền lập tức động tâm. Khi mẹ cúi người xuống hái hoa cha đã tách mặt đất ra bắt mẹ xuống âm phủ, đội vương miện hoàng hậu âm phủ lên đầu. Nhưng mẹ là con gái của nữ thần mùa màng Demeter, mẹ thuộc về thực vật, thuộc về ánh mặt trời, thuộc về mặt đất, đương nhiên không thể thích ứng với những ngày tháng u tĩnh cô liêu ở đây.

    Vì vậy mẹ dần dần hốc hác, khuôn mặt xinh đẹp trở nên gầy gò trắng xanh, ngay cả đứa con trai thân sinh là ta cũng không thể làm mẹ nở nụ cười.

    Thấy mẹ càng ngày càng yếu ớt, cha chỉ có thể thỏa hiệp. Hơn nữa nữ thần mùa màng mất con gái nên không còn tâm trí lo việc đồng áng, đất đai bị tuyết phủ, nạn đói tràn lan, ngay cả thần Zeus cũng không thể không đứng ra can thiệp.

    Cha chỉ có thể nhượng bộ, ông đồng ý để mẹ trở lại bên cạnh nữ thần mùa màng một nửa thời gian hàng năm. Thậm chí khi mẹ trở về mặt đất nữ thần mùa màng còn nhường vị trí trong mười hai chủ thần cho cha, chỉ để ở bên con gái mình. Mà khi đó mặt đất lại hồi xuân, còn khi mẹ trở về âm phủ thì nữ thần mùa màng lai chìm vào trong đau buồn và nhung nhớ, cũng vì vậy từ đây nhân gian có bốn mùa khác biệt.

    Khi lần đầu tiên mẹ được biết có thể trở lại thế gian, thần thái cũ đã trở lại trên gương mặt mẹ. Mẹ vui sướng bước lên đò ngang của Charon, không quay lại nhìn ta và cha đứng trên bến đò tiễn đưa lấy một lần.

    Ta để ý thấy cha nắm chặt nắm đấm. Sau đó, vốn đã ít lời, cha càng thêm trầm lặng, đặc biệt là trong những ngày mẹ không ở âm phủ ông luôn tự nhốt mình trong phòng, không muốn bất cứ ai quấy rầy.

    Có lẽ là vì cũng không có ai nói chuyện với ta nên ta cũng càng ngày càng ít nói như cha mình.

    Mỗi khi Ursula quấn quít lấy ta chơi đùa ta đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng ta không biết nên đáp lại như thế nào. Đồng thời ta cũng lo lắng, sự hoạt bát của cô ấy có thể sẽ bị héo mòn sau khi đến nơi này giống như mẹ ta. Ta không biết mình có thể chịu đựng được cảnh người mình yêu luôn u sầu khi ở bên mình, chỉ khi rời khỏi đây mới có thể vui vẻ hay không.

    Hơn nữa, với cá tính của cô ấy, nếu đã quyết định rời khỏi thì nhất định sẽ không quay lại. Cho nên, thậm chí không thể áp dụng được cách chung sống như của cha mẹ.

    Vì lo lắng điều này, những gì ta có thể làm được chỉ là dứt khoát buông tay khi cô ấy muốn rời đi. Ta đã hạ quyết tâm như vậy, mặc dù rất đau, mặc dù ta cầu khẩn ngày như vậy sẽ không bao giờ đến.

    Nhưng chuyện này vẫn xảy ra. Ta không biết mình đã trở lại âm phủ như thế nào. Ngay cả lúc lên thuyền tên Charon tham tiền kia nói giày ta đã bị rơi mất một viên đá quý ta cũng không để ý tới hắn.

    Hôm sau, ta tới gặp cha cô ấy để từ hôn, hoàn thành lời hứa với chính mình, để cô ấy rời đi. Như vậy, cô ấy sẽ có thể ở bên người cô ấy yêu đúng không? Ít nhất, ta sẽ không phải thấy cô ấy miễn cưỡng lấy ta để rồi lại trở nên càng ngày càng u sầu yếu ớt.

    Ta cười khổ, quyết định để mặc cho thần thức hóa thành người thường phiêu bạt, lúc trở về có lẽ ta có thể quên những điều này, thành tâm chúc phúc cho cô ấy.

    Trên sông địa ngục, Charon vừa chèo thuyền vừa hỏi ta: "Con của Diêm vương, cậu muốn đi đâu?"

    Ta không trả lời hắn, chỉ cầm lấy một đồng tiền vàng ở trên thuyền. Ngón tay ta vuốt ve, chợt phát hiện cùng với tâm tư của ta, chân dung trên đồng tiền đã biến thành người ta nghĩ tới. Đó là hình ảnh gương mặt cô ấy nhìn từ một bên.

    "Ngươi thu được bao nhiêu tiền chèo thuyền của người chết như thế, đồng tiền này cho ta!" Ta nhét đồng tiền đó vào túi, coi như không nghe thấy tiếng kêu đau lòng của Charon.

    Sau đó ta bước lên bờ ở một vị trí ngẫu nhiên, bước lên con đường chưa biết, lang thang phiêu bạt, lại không nghĩ rằng vẫn gặp lại cô ấy.

    Và bây giờ, ta đã trở về.

    Nhớ lại hết thảy, đường nhiên cũng nhớ đến khi gặp gỡ và chung sống với cô ấy. Không ngờ ta lại một lần nữa đưa cô ấy vào vòng tay người khác. Tại sao lại như vậy?

    Nhớ lại hình ảnh cuối cùng, những giọt nước mắt đau đỡn đến tột cùng trong đôi mắt màu lam của cô ấy chảy ra, đó alf sự đau thương ta chưa hề nhìn thấy - có lẽ, mọi chuyện không hoàn toàn giống như ta nghĩ. Có lẽ, ta nên chủ động mở miệng hỏi cô ấy.

    Ta đứng dậy, chuẩn bị đi tới cung điện thần biển.

    Lần này, ta sẽ không đứng nhìn cô ấy rời đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Kết thúc “Con gái của biển cả”. Tiếp theo sẽ trở lại với Nhà A nhà B, đồng thời với Dày mặt đen lòng.

    ---QC---


  10. Bài viết được 42 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    amkusa,ashley01,bachlien2110,Osic,pc1903,poorsnowy,saoxoay,xsiverxx,
Trang 6 của 6 Đầu tiênĐầu tiên ... 456

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status